Tình mới là sếp tổng (18+)- kimkimdao (Hiện đại- ĐÃ HOÀN)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 10, mình post thiếu đoạn, được thêm vào. Đoạn màu đỏ.:yoyo68:
      Tĩnh Đông thích bài này.

    2. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 10.2 Ghen tuông ầm ĩ
      Nghe mọi người bàn luận trời dưới đất nhưng Bảo Ngọc tập trung được. Người đề nghị chia tay là , nhưng nghe tin có thể có người ở nước ngoài vẫn làm bần thần. Chia tay rồi mới đến với hay là tại vẫn còn quan hệ? lẽ chỉ là nơi cho ta giải quyết nhu cầu sinh lý do người ở xa? Nghĩ như vậy, dù chẳng biết thực hư thế nào nhưng vẫn nổi giận. Hỏi ràng hay là mặc kệ? chia tay rồi chuyện đấy có còn quan trọng gì nữa. Nhưng ta bảo, chỉ tạm thời dừng lại suy nghĩ thôi chứ chưa phải chia tay. Vậy hoàn toàn có quyền tra khảo ta chuyện này chứ? Cũng được. Nếu hỏi, ta lại nghĩ muốn bám lấy ta sao?

      Suy nghĩ linh tinh khiến đầu như muốn nổi tung. Cảm giác khó chịu cứ ỉ trong lòng.

      Quốc Thắng ngang qua vừa lén nhìn thấy mắt hình viên đạn của phóng tới. như nhìn thấy trong mắt lửa cháy phựng phực. Bất ngờ điện thoại reng, nhìn thấy người gọi là HỒng Phúc, nhấc máy luôn, cố tình cho nghe thấy:

      - Alo, có chuyện gì ?

      Hồng Phúc mừng rỡ khi nhận điện thoại:

      - ở Sài Gòn. Nhớ đến em rất thích ăn kem. Nghe có quán kem Bud’s mới mở, muốn rủ em ăn thử.

      Tâm trạng giận dữ vì nghi ngờ Quốc Thắng bắt cá hai tay, kịp suy nghĩ mà trả lời:

      - Được. Tối nay em rảnh.

      - Vậy đến đón em.

      Sau giây, hối hận nhưng kịp nữa rồi.

      Quốc Thắng nghe giọng điệu sặc mùi hẹn hò của nổi giận đùng đùng, đóng sầm cửa lại. tự tự nghe:

      - Em được lắm. Vừa đề nghị chia tay lại liên tục hẹn hò. Mình còn đứng sờ sờ đây. thể chấp nhận được.

      Trong khi đó, Bảo Ngọc chuyện điện thoại bỗng nhận ra mình vừa đồng ý gặp chồng cũ, biết nên xử lý tình huống này thế nào, đành trả lời:

      - cần đâu, em tự được. Nhưng em trước, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.

      Quốc Thắng áp tai lên cửa nghe lén, biết đối tượng gặp của là ai. nghĩ nghĩ mình phải theo dõi, thể để cắm sừng lên đầu được. gọi điện cho trợ lý, nhờ mượn giúp chiếc xe máy. cần là mô tô phân khối lớn nhưng phải chạy nhanh chút, cũng muốn vừa ra tay mất dấu .

      Tan tầm, Bảo Ngọc xe bus về nhà, xe máy bám sát theo sau.

      Trong lúc vào nhà ăn uống tắm rửa, thay quần áo núp ở góc đường chờ đợi.

      7h tối, xe máy ra khỏi nhà, mặt mộc, quần jean, áo thun bình thường. ăn diện mà thế này, rất hài lòng. Chứng tỏ đối tượng hẹn, bình thường, quan trọng.

      lái xe chậm nên để giữ khoảng cách an toàn phía sau khá khó khăn. Chiếc xe máy mượn lại bé so với thân hình khổng lồ của , thu hút ít ánh nhìn tò mò của người đường. Nhưng may mắn, Bảo Ngọc phát ra. chạy mạch đến quán kem Bud’s đường Nguyễn Trãi. Gửi xe rồi vào quán. sau nên sau khi gửi được xe vào trong tìm mãi mới . Tầm này quán khá đông khách, Bảo Ngọc ngồi ở góc cũng thấy vào.

      Lần đầu tiên làm việc lén lút thế này khiến Quốc Thắng khá bối rối, cũng mình định làm gì bước tiếp theo. Hướng ngồi nhìn , nhưng người đàn ông kia quay lưng lại nên thấy mặt. ta cũng cao to như vậy. Quốc Thắng bực tức: “Hợp gu của em quá nhỉ?”. biết họ gì với nhau càng khiến sôi máu. nhẩn nha mút thìa kem, khiến máu nóng chạy thẳng lên đầu. Vừa nhìn thấy người đàn ông kia vươn tay ra nắm tay ( là Bảo Ngọc rụt lại kịp thời, ma trảo của ta thất bại), kịp suy nghĩ thấy mình đứng dậy, lao đến lôi thằng khốn kiếp kia ra khỏi ghế.

      “Hóa ra là thằng chồng cũ.”

      lời, hai người đàn ông phong độ ngời ngời, đẹp như tượng tạc lao vào nhau quần thảo như hai con trâu điên.

      Bảo Ngọc giật mình, có cảm giác như bị bắt gian. gào thét ngăn cản nhưng vô tác dụng. Vào lúc đàn ông điên máu vì ghen tuông trời sập cũng biết.

      Tuy Quốc Thắng giỏi võ nhưng Hồng Phúc cũng phải dạng vừa. Lại đánh đấm kiểu đường phố thế này cả hai tơi tả như nhau.

      Bảo Ngọc hết túm người này lại lôi người kia cũng có tác dụng. Người hiếu kì bu lại quan sát nhưng ai bước vào ngăn cản. “Cản hai thằng điên, nhỡ nó đâm cho phát toi”.

      Quản lý gọi bảo vệ vào hợp sức tách hai người ra. Đến lúc này cuộc so găng mới dừng lại.

      Bảo Ngọc bất lực ngồi sụp chỗ ôm mặt xấu hổ.

      Quốc Thắng chỉnh trang lại quần áo, rồi chỉ thẳng mặt Hồng Phúc:

      - Tao cảnh cáo mày, trách xa ấy ra.

      Hồng Phúc lau mép dính máu:

      - Mày là thằng chó nào mà ngông cuồng. Ngọc là vợ tao, mày lấy tư cách gì mà phát biểu ở đây.
      cucai_yunnie, dunggg, 1393 others thích bài này.

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      - Mày sớm biết tao là thằng nào ngay thôi. Đừng nực cười, tiếng vợ, hai tiếng vợ. Mày xứng sao, thằng khốn?

      Mặc kê đứng phía sau lôi kéo, tung thẳng cú đấm vào mặt thằng nhãi xấc láo trước mắt.

      Công an khu vực đến, lôi tất cả về đồn.

      Quốc Thắng chủ động bồi thường tất cả thiệt hại của quán, ra tay rất sộp nên chủ quán cũng làm khó dễ gì. Công an làm việc cho có lệ rồi cho giải tán. Từ đầu đến cuối, Bảo Ngọc câu. phi thường tức giận. làm gì mà gây nên cảnh xào xáo kinh khủng thế này. hành xử như thằng nhóc mới lớn. những theo dõi mà còn đánh ghen ầm ĩ. Quay trở lại quán lấy xe, thất thểu sau lưng . Lúc nãy hùng hổ bao nhiêu giờ tiu nghỉu mấy nhiêu. nghĩ cũng biết chắc chắn rất giận.

      Mẹ liên tục gọi điện hỏi:

      - sao giờ này chưa về?

      - Dạ, con về ngay mẹ ạ.

      Lái xe về, biết theo ngay phía sau lưng, tâm trạng bình ổn nổi, tay lái cũng run run. Gần về tới nhà, quyết định tấp xe vào đường. cũng vội dừng theo.

      - làm cái gì vậy hả? Theo dõi em?

      - Đâu…. đâu có. cũng về nhà mà. ( lắp bắp)

      - Em hỏi chuyện lúc nãy.

      - Là tình cơ. Phải, tình cơ thôi.

      Người có lỗi là , hẹn hò với gian phu là . Sao tự nhiên lại phải sợ như thế này chứ. Đáng lý là người có quyền hạch sách mới phải. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng họa có điên mới ra.

      - Tình cờ cái gì. cho em là con nít hay sao?

      - Chúng ta làm tạm thời dừng lại suy nghĩ. Là tạm thời đó. Có phải chia tay đâu. Sao em lại hẹn hò với cái thằng đó. Định quay lại với nó hay sao?

      Bảo Ngọc tức nên lời:

      - …, …. Cái gì mà quay lại, cái gì mà hẹn hò. phải vì tức giận mà em lỡ lời ừ với ta hay sao? em cũng đâu phải gặp mặt ta làm gì.

      Quốc Thắng nghe mà hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Gì mà tại nên phải gặp mặt chồng cũ? Nghe sao cũng thấy quái lạ.

      - Em đưa lý do gì mà khôi hài vậy? Vì cái gì? làm gì mà em tức giận. Người đòi chia tay là em.

      Tự nhiên đứng giũa đường cãi nhau. luống cuống thế nào lại đầu đuôi. Xấu hổ quá hóa nông nổi, phán luôn:

      - Vậy chia tay . suy nghĩ gì nữa.

      - Được, em giỏi lắm. Đừng có hối hận đấy.

      Cả hai lên xe phóng về hai hướng.

      Gió thổi phần phật hạ nhiệt trong lòng Quốc Thắng. hối hận rồi, “được”. là người muốn bỏ , thế phải là đồng ý buông tay nhau rồi sao.

      Bảo Ngọc về đến nhà gần 11h đêm. Ba mẹ vẫn chờ cửa. Nhìn thấy an toàn sứt mẻ, ba mới về phòng ngủ. Mẹ hỏi:

      - Gặp chuyện gì mà về trễ như thế?

      - Bạn con gặp chút rắc rối, con ở lại an ủi nó thôi. có gì đâu mẹ. Bữa sau con để ý giờ.

      Vào phòng tắm rửa, leo lên giường, mất ngủ. Người bần thần vì câu của lúc nãy. Tự nhiên nước mắt cứ thế thấm ướt gối. tương xứng, để bảo vệ bản thân, muốn bị tổn thương lời chia tay.

      Nhưng khi chính tai nghe “được”, trái tim như vỡ ra hàng trăm mảnh. nghĩ mình rất quá đáng, đàn ông đầy tự tôn như , nhiều lần nhún nhường , nhưng là biết điều. Thậm chí người đầy vết thương như thế cũng hỏi thăm tiếng, chỉ biết trách móc . về đến nhà an toàn chưa? hối hận, đáng lẽ mình nên những lời như thế?

      Với tay lấy điện thoại. nhìn chằm chằm vào màn hình hi vọng gọi cho mình.

      Màn hình sáng nhấp nháy, tâm trạng nhảy vọt rồi nhanh chóng rơi xuống vực, hóa ra là Hồng Phúc. Dù lần này hoàn toàn phải lỗi của ta, nhưng nhìn thấy tên vẫn cảm thấy bực mình. khỏi giận cá chém thớt, nếu phải tại họ đâu có cãi nhau. đọc tin mà xóa ngay và luôn. Giờ có tâm tình mà lịch với chả .

      Cuối cùng lo lắng cho chiến thắng tự tôn cá nhân, nhấn máy “Sếp”. Nghe tiếng alo của hỏi vội : - về đến nhà chưa?

      - Rồi. Có chuyện gì?

      - , hỏi vậy thôi.

      nhanh chóng cụp máy. Nghe giọng điệu lạnh tanh của , rấm rứt khóc thêm trận.

      biết rằng, Quốc Thắng cũng cầm điện thoại, vô cùng muốn làm lành với . Nhìn thấy gọi, hớn hở cười cười, định giả vờ làm cao cúp máy.

      Ban đầu là tức giận, sau nghĩ nghĩ lại hối hận nữa rồi. Người ta gọi điện thoại, làm cao làm gì. Xin lỗi ngay có phải tốt hơn ? Quyết định gọi lại cho tắt máy. Đùa đúng ?

      Cả hai mất ngủ đêm.
      ****P/s: nên xử đẹp bạn chồng cũ ? =D
      Dao hoa 1, cucai_yunnie, dunggg5 others thích bài này.

    4. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      Xử luôn . Cả thằng ck cũ với bố mẹ nó đều là "cực phẩm".
      Tĩnh ĐôngKimkimdao thích bài này.

    5. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      @minmapmap2505 : mình hứa xử lý tên đấy và gia đình đến nơi đến chốn. Nhưng thư thư nhé. Chúng ta tìm cách cho chị nam nữ 9 làm lành cái . hehe

      Chương 11. Công ty sôi sục chuyện du lịch


      Bà Chủ Tịch chủ động gọi điện thoại cho nhân viên hành chánh nhoi:

      - Bảo Ngọc phải con?

      - Dạ phải ạ.

      - Như, là mẹ Quốc Thắng. cháu mình gặp nhau tí nhé.

      Bảo Ngọc đứng hình. Mẹ tìm đến, chắc là biết chuyện của . lẽ giống phim Hàn Quốc, cầu rời khỏi ? Nhưng họ chia tay rồi mà? Bắt nghỉ việc ở công ty, tránh xa ra?

      Mà kiểu gì bà chủ tịch lên tiếng rồi thể gặp được. nghĩ mình có gì phải sợ. đến với vì tiền, bà ấy cũng thể sỉ nhục được . Đứng thẳng lưng, hít sâu hơi, lấy lại tinh thần: “ có gì phải sợ”

      Họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê Q gần công ty. Bà Quỳnh Như là đại gia lên bằng hai bàn tay trắng. Nhưng tác phong của bà lại cao quý bẩm sinh. Tuy lớn tuổi nhưng dáng người và nước da vẫn rất đẹp. Có người mẹ cực phẩm như thế này, hèn gì Quốc Thắng lại đẹp trai đến như vậy.

      Nhìn thấy , bà cười dịu dàng:

      - Lại đây nè con.

      - Dạ, con chào .

      - Ừ, cứ thoải mái , đừng căng thẳng. có ý đồ gì đâu.

      Bảo Ngọc ngượng ngùng:

      - Dạ.

      vừa ngồi xuống thẳng vào vấn đề. Tác phong của bà là quanh co:

      - nghe Thắng , con chịu tiến tới với nó?

      Bảo Ngọc cúi gằm mặt xuống bàn, chăm chú nhìn ly nước:

      - Dạ… Con nghĩ con và ấy mấy phù hợp.

      Bà Như quấy ly trà, giọng :

      - Tính cánh nó có vấn đề?

      lắc đầu quầy quậy:

      - phải ạ. ấy tốt lắm.

      - Nó đối xử tốt với con?

      - Cũng ạ. Tất cả là do bản thân con thôi ạ.

      Bảo Ngọc hít hơi rồi quyết tâm thẳng vấn đề với bà:

      - Con là phụ nữ từng có đời chồng. Gia cảnh nhà con lại rất bình thường, tuy nghèo khổ gì nhưng so với gia đình trời vực ạ. nghĩ cũng thấy được, chúng con có khả năng đến được với nhau.

      khá bất ngờ khi thấy bà lại thở phào:

      - Con thắng thắn đến thế cũng , cho người tìm hiểu về con và gia đình.

      Bảo Ngọc ngạc nhiên và cũng cảm thấy bị xúc phạm về chuyện này. Với gia đình như , họ điều tra về mới là lạ. bình tĩnh :

      - Dạ.

      - Sống trong gia đình như thế, chắc con phải rất tự hào.

      - Vâng ạ.

      - Con sợ phản đối vì chuyện con từng ly dị?

      - Cũng là phần ạ.

      - Thế con chưa biết gì về phải ? cũng như con, trước khi kết hôn với ba của Thắng, cũng từng có đời chồng. Nhưng ba Thắng, con trai của gia đình gia giáo, hề chê bai gì , ông đấu tranh với cả dòng họ quyết tâm cưới đấy. Tiếc là ông ra sớm quá.

      Bà nhớ lại người chồng mất của mình nên tâm trạng có chút buồn. Sau lấy lại tinh thần bà tiếp:

      - lẽ con nghĩ rằng, phụ nữ từng lập gia đình thể tìm kiếm hạnh phúc hay sao? Lúc trước mình chọn sai người, gặp đúng người rồi đừng bỏ lỡ con ạ. Nếu con và Thắng nhau lòng tuyệt đối ngăn cản.

      Bà ngừng lại chút, uống trà rồi :

      - người phụ nữ tham vọng, lên từ hai bàn tay trắng. Để đạt được nó đánh mất rất nhiều thứ quan trọng trong đời mình. có thời gian chăm sóc chồng, chăm sóc con, thậm chí có thời gian cho bản thân mình. Khi chồng mất, ân hận biết mấy. Quốc Thắng giống y hệt ngày trước, làm việc biết mệt mỏi, chẳng quan tâm đến chuyện đương, cho đến khi con xuất . Là người mẹ, biết con là người thích hợp đối với Thắng.

      rất nhiều, tâm rất nhiều về cuộc sống của mình. đa phần lắng nghe, vừa thương cảm vừa ngưỡng mộ. cũng về ba mẹ, em trai và bản thân mình. Dường như giữa họ tồn tại khoảng cách. Có lẽ bởi vì bà Quỳnh Như là người phụ nữ quá bản lĩnh. Dần dà, Bảo Ngọc cảm thấy bà gì cũng có lý.

      - Quan trọng là Thắng là người thế nào, đối xử với con ra sao. Chứ đừng bao giờ buông bỏ tình chỉ vì miệng lưỡi thiên hạ con ạ.

      Bà Như cười cười:

      - khen con cũng kỳ, nhưng có thể bảo đảm, Thắng là người trọng tình. Trong công việc nó khó tính nhưng trong tình , nó lại là người bao che khuyết điểm.

      Bảo Ngọc ngượng ngùng:

      - Cám ơn .

      Nếu lòng có lẽ nên chấp nhận đối đầu với thử thách.

      Có điều giờ hạ quyết tâm trễ mất rồi. Họ chính thức chia tay.

      buồn bã vì biết da mặt mình quá mỏng, có can đảm chủ động làm lành với .

      ****
      cucai_yunnie, dunggg, 1393 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :