Bảo Ngọc nghe mà mặt liên tục đổi từ trắng, sang đỏ, rồi đen. Quả nhiên, nhân vật trong bóng tối có dễ làm. 3h chiều, tắt máy tính ra về. ngang qua bàn lễ tân, nàng Như Quỳnh ngọt ngạt: - Về sớm nữa hả em? Hẹn hò hoài nha. - Dạ, em xin phép sếp rồi. Nhà em có chút việc. Bảo Ngọc nghe sau lưng nàng ta hậm hực với hai em tiếp tân: - Cái con này, ỷ tự quản lý chấm công, trễ về sớm hoài. Ngồi trong đó gần sếp, suốt ngày liếc mắt đưa tình. Cũng coi lại mình, như học sinh tiểu học, sếp đâu có đui đâu mà nhìn tới nó. - Chị Quỳnh sao á, em thấy chị Ngọc toàn là sớm mà. Lâu lâu chỉ mới xin về sớm lần cũng đâu có thường xuyên đâu chị. - Nó cho mày ăn bùa gì mà binh nó chằm chạp vậy hả? - em thấy sao vậy thôi. Như Quỳnh tức tối, đứng dậy vào toilet trang điểm lại: - hơi đâu với mấy đứa. Hương và Thủy nhìn nhau: - Bả bịnh nặng quá rồi. ganh ghét lung tung. - Bả ngồi tít ngoài này, mà nhìn được người ta liếc mắt đưa tình trong kia luôn. Công nhận tài thiệt. - Chắc chắn lại quên uống thuốc nữa rồi. Haizz. - Thiệt tình, nếu so sánh giữa bà Quỳnh với chị Ngọc bà Quỳnh nhìn bốc lửa hơn hen. - nè, ngực bà Quỳnh là bơm đó. Cũng có phải hàng đâu mà. - Vậy à? Trông y như vậy. - Hương vô làm cùng đợt với bả mà. Lúc đó bả lép kẹp à. Được cái chân dài. Thấy sếp Thắng là bả mê liền. Chắc thấy ông để ý tới mình nên quyết bơm để mồi chai ổng. He he, có điều, ngực to nhưng óc vẫn trái nho. Ổng cũng chẳng liếc cái. - Bao nhiêu tiền? - Ai biết. Bả có nhận đâu. Ai hỏi cũng kêu tự nhiên.Má, hai mấy tuổi mới dậy chắc. Nghe tiếng giày gõ lộp cộp từ xa, hai em tiếp tân im bặt, quay sang nhìn laptop. *** Quốc Thắng đón Bảo Ngọc ở góc ngã tư. Lần đầu tiên liếc nhìn chiếc xe bóng loáng của , ánh mắt dè dặt. Bước lên xe, giúp cài dây an toàn. nhìn nội thất chiếc xe, hai tay xoắn vào nhau. thầm nghĩ: “Cũng có dát vàng đâu, sao lại đắt tiền như thế?”. Cảm giác có gì đó là lạ, hỏi: - Sao thế? - ạ. Giờ em mới biết chiếc xe của là hàng khủng. tròn mắt, “ phải chứ, bao lâu nay ấy xe có cảm giác gì khác so với xe bus hay sao? Thế hãng xe hơn này cũng thất bại quá rồi”. - Tự nhiên lại đến xe? cũng chỉ là phương tiện di chuyển thôi. vì thấy thoải mái mà. tiếng: - Em lại chẳng thấy thoải mái tí nào? - Thế đổi xe nhé? Em thích mẫu nào? Bảo Ngọc vội lắc lắc tay: - , em có ý đó đâu. Xe của , thấy thoải mái là được mà. Em chỉ vu vơ vậy thôi. gì nữa, nhưng trong đầu nhảy ra vô số các hãng xe hơi, biết thích loại nào. Phải tìm hiểu thử xe gì người ngồi ghế phụ thấy thư thái nhất. Biết thích sushi, dẫn đến Nhân quán. Đưa menu: - Trưa giờ chưa ăn gì đâu. Em gọi , nhiều chút. đẩy menu lại phía : - gọi , em đói lắm. Với lại em cũng biết ở đây món nào ngon. ngoắc bồi bài, kêu thức ăn và chai rượu sake. Từ lúc bước lên xe, có linh cảm hay, trông khá trầm lắng so với mọi khi. bất an nhưng lên tiếng. Vẫn mỉm cười và xoa xoa má : - gặp có mấy ngày mà sao má hóp lại rồi? đưa tay ôm ôm khuôn mặt mình: - Làm gì có. Vẫn phúng phích như bình thường. nhéo má, nhân tiện nắm chặt tay . Bồi bàn mang đĩa sashimi được trang trí vô cùng đẹp mắt đến, rút vội tay. đưa tay: - Xin mời quý khách. Trong đầu nghĩ thầm : “Diễn viên hay người mẫu mà đẹp trai dữ vậy trời?” rót cho mỗi người ly rượu sake : - Em uống thử chút nhé? - Dạ. cầm lên uống liền hơi, Sau đó liên tục vừa ăn vừa uống. rót tự rót cho mình. Đến khi hai má đỏ như hai trái đào, đầu óc có chút váng vất, đặt mạnh ly rượu lên bàn: - Chúng ta chia tay thôi. Quốc Thắng cảm giác dạ dày mình thắt lại. cầm khăn lau vết washabi môi . - Em linh tinh gì vậy. Em say rồi. Chúng ta về thôi. lí nhí, nhưng vẫn cương quyết: - Em say. Em biết mình gì. Mình chia tay thôi. - Vớ vẩn. Em giận gì sao? lắc đầu quầy quậy: - . Em giận gì cả. Chỉ là em bỗng nhận ra chúng ta là người của hai thế giới. Em muốn dấn sâu vào nữa, em muốn dừng lại. Dừng lại trước khi bị tổn thương. Được ? - đồng ý. Cái gì mà hai thế giới. hứa bao giờ làm tổn thương em. Em tin ở được ? lại lắc đầu, nước mắt bắt đầu tràn ra: - , có thể làm tổn thương em, nhưng xã hội này làm điều đó. Em phải Lọ Lem, em cũng có can đảm như Lọ Lem. ở cao, thể hình dung mọi người gì về em đâu.
Chương 9.2 - bảo vệ em, để bất kỳ ai tổn hại đến em. hứa. thích khóc trước mặt người khác, muốn ai thấy vẻ yếu đuối của . luôn là như vậy. Nhưng có lẽ lần này rượu làm mất kiểm soát. Nước mắt cứ rơi mà thể ngừng lại được. chỉ lặng lẽ khóc, tiếng động nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của vài người xung quanh. bối rối, lấy khăn lau nước mắt cho : - Chúng ta chỉ tạm thời dừng lại để suy nghĩ được ? Em đừng khóc nữa. Đừng vội vàng tự quyết định chia tay. đưa về tận nhà. Những món quà chuẩn bị kỹ càng để ra mắt ba mẹ vợ nằm lặng lẽ ở cốp sau. muốn vào chào hỏi, lắc đầu. cầm quà vào cho ba mẹ, cũng lắc đầu. muốn nổi giận, nhưng nhìn khuôn mặt sưng đỏ vì khóc của lại chẳng nên lời. Dạ dày cuộn lại, đau nhói. Sáng giờ chưa ăn gì lại uống rượu. Đau cũng chẳng dám kêu, thấy tủi thân. Sao nỡ đối xử với như thế? có làm gì sai đâu. lẽ giàu có cũng là cái tội. Để đến mức bị người ruồng bỏ. ra người ta còn cười vào mặt. Trước khi xuống xe, chồm người sang ôm . những đẩy ra mà nhàng ôm eo . Cằm tựa vào vai, nước mắt khiến vai áo ướt đẫm. Giọng nghèn nghẹn: - Tạm biệt. Nhìn mở khóa bước vào nhà, mới cho xe chạy . Ánh đèn xe khuấn sau ngã quanh, ngồi sụp xuống bậc thềm nhà, ngẩn ngơ. Lau sạch mặt mũi, điều chỉnh lại giọng , mới len lén vào trong. Phòng khách tối om, hóa ra ba mẹ vẫn chưa về. Bảo Ngọc vội vàng vào phòng mình rồi nằm vật ra giường. quen uống rượu nên giờ đầu cứ ong ong. Chẳng buồn thay quần áo, tắm rửa, cuộn chăn lại, mặt sấp xuống gối, nước mắt cứ thế lại tuôn ra. Quốc Thắng cũng hơn gì . phóng xe đường, bụng đau, tim cũng đau. Chỉ cách đây mấy tiếng, còn nghĩ hôm nay hạnh phúc thế nào khi gặp lại của mình. Nhưng chính ấy lại đẩy từ thiên đường xuống địa ngục chỉ bằng câu : “Chúng ta chia tay thôi”. Chia tay gì chứ, đời nào chấp nhận, buông tay. phải tình đầu nhưng chắc chắn là tình cuối. chứng minh cho thấy, họ là đôi, sinh ra để dành cho nhau. Nhưng bây giờ cần uống thuốc , đôi lúc đáng ghét. Tấp xe vào lề đường mua thuốc. trình dược viên trầm trồ: - là diễn viên à? Chụp với em tấm hình được ? tay ôm bụng, tay lắc lắc: - Tôi phải diễn viên gì cả đâu. - Thế cho em chụp với chiếc xe của chút nhé? Lần đầu tiên em mới có vị khách VIP như . - Sao cũng được, cho tôi chai nước suối uống thuốc. trình dược viên xun xoe, đưa thuốc đưa nước cho rồi bay ra ngoài, selfie tạo dáng bên chiếc Roll Royce nghìn năm mới thấy chiếc. chống cằm suy nghĩ: “Tại sao người ta nhìn từ xa nhận ra đây là siêu xe. Còn em ngồi siêu xe bao lâu vẫn tưởng đấy là xe bò bốn bánh?” Để rồi ngày phát ra nó còn hơn dán vàng shock đến mức bỏ của chạy lấy người. Thậm chí hoàng tử đẹp trai cũng níu được bước chân . Về đến nhà, bụng hết đau, cũng bình tĩnh hơn. phải chỉ chạy thôi sao? Thế rượt theo. phải muốn buông tay sao? Thế cương quyết nắm chặt. Có lẽ cần thay đổi chiến thuật. Bà Quỳnh Như gọi điện cho con trai: - Sao rồi, khi nào mẹ mới được gặp mặt con dâu đây? Quốc Thắng xụi lơ: - Con dâu mẹ chạy mất rồi. - Con lại ăn hiếp người ta phải ? - Làm gì có. Nhưng mẹ chờ con thời gian nữa, con kéo ấy lại ngay thôi. **** Suy nghĩ cả đêm, sáng ra Quốc Thắng dậy trễ. Khi đến công ty 9h sáng. Hôm nay là thứ 7, mọi người có vẻ nhàn nhã. Nhìn thấy sếp bước vào sảnh, đám ta bà đứng ở quầy lễ tân vội tản ra. sa sầm mặt. ra mặt sa sầm từ tối hôm qua, nhưng ai biết điều đó. Như Quỳnh nhìn thấy , vội chỉnh trang cổ áo, cố ý kéo sâu xuống chút. Khi qua cuối xuống chào: - Chào sếp buổi sáng. thẳng, gì. Hương và Thủy nhìn nhau: - Lại tối thui. Tim mình như thắt lại vì sợ đây này. Nàng Như Quỳnh vẫn như mọi khi: - Sếp lạnh lùng quyến rũ. Hương, Thủy lè lưỡi. - Có gu ghê. Vũ phòng kinh doanh vẫn chưa cảm giác được sau lưng mình có bão cấp 15 cuốn tới. vẫn đứng tại bàn làm việc của Bảo Ngọc. nhờ kiểm tra máy chấm công xem mình có trễ hôm nào , còn làm báo cáo với trưởng phòng. Trong lúc chờ máy đổ dữ liệu họ chuyện về em trai ở Úc: - Em du học bên đó 2 năm rồi. Nó cũng ở Melbourne đấy, biết có quen em trai em nhỉ? Nếu nhờ em trai em để ý nó giúp .
- cho em facebook của em . Em gửi cho em trai em. Giới thiệu quen nhau cũng tốt mà. chàng Vũ mở điện thoại, cúi người chỉ cho tên em mình facebook. - Đây đây, có ngay. Quốc Thắng vừa bước vào phòng nhìn thấy cảnh này. hắng giọng: - Bây giờ là giờ làm việc. Chàng Vũ hết hồn: - Dạ, dạ sếp. Em ra ngoài làm việc liền. vào phòng mà nhìn đến . Ngồi xuống ghế, cởi áo vest, vẫn thấy nóng bức cực kỳ. Đưa tay chỉnh máy lạnh xuống 20 độ C, kéo cà vạt xuống thấp. Cái nóng vẫn giảm mà lại xông thẳng lên đầu. Cầm xấp giấy bàn, quạt lia lịa vào người. Lồng ngực bực tức khiến liên tục thở mạnh: - Hôm nay trời nóng quá rồi. Nhìn hồ sơ loạn xạ bàn, phát điên nhấn máy ra lễ tân: - Gọi trưởng phòng pháp chế vào đây. Hương lễ tân chưa kịp dạ nghe tiếng cúp máy rất mạnh tay. Vốn là người yếu bóng vía, bé run lẩy bẩy nghĩ mãi ra, pháp chế đường link số mấy. bé Thủy ngồi bên cạnh vội dành bấm máy. - Kiều, vào gặp sếp Thắng. ta vừa bước vào phòng nhận ngay cơn thịnh nộ của sếp, vốn muốn giận chá chén thớt. đập mạnh sấp hồ sơ lên bàn, tạo tiềng vang mà ngồi bên ngoài Bảo Ngọc cũng phải giật mình: - Làm ăn cái kiểu gì mà tới giờ này vẫn chưa xin được giấy phép xây dựng khu đất B. Tất cả vào guồng, thiết kế có, đội kỹ sư, thợ công trình đều sẵn sàng. Chỉ chờ cái giấy phép này nữa là chào bán. Bây giờ là vướng cái gì? - Dạ, sếp bên quận X vẫn chưa thông ơi. - Chưa thông bên bộ phận của phải kiếm đường mà thông. Việc của các là gì? lẽ bây giờ tôi phải tìm người giúp liên hệ hay sao? Các được trả lương để ngồi làm cảnh à? - Dạ, em biết rồi. Bên em tìm cách khác. - Cầm cái đống này về. Làm báo cáo lại cho tôi. Kiều, tay lau mồ hôi trán túa ra, vội ôm giấy tờ rồi nhanh chóng ra ngoài : “Những việc này cũng đâu phải sớm chiều mà lo được. Giận dữ vậy để làm gì?”. Nghĩ nghĩ vậy nhưng ta cũng biết mình thể cà kê được. Phòng pháp chế sáng thứ 7, trưởng phòng xả giận lên đám nhân viên cỏn con. Cả công ty dầu sôi lửa bỏng. Quốc Thắng sau khi tuôn tràng vẫn cảm giác cơ thể mình quá nóng. Cầm điện thoại, lật qua lật lại. Cuối cùng vẫn là bấm tin nhắn cho người nào đó: - Chỉ là tạm thời cho em suy nghĩ thôi. Đừng có mà cắm sừng lên đầu vội. Bảo Ngọc nhận được tin há hốc miệng: - Cái gì vậy? Mình cắm sừng ấy lúc nào chứ? giận giữ nhắn lại: - Em biết rồi. Khi nào chúng ta chính thức chia tay em cắm, được chưa? tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng chữ trả lời: - Chúng ta tuyệt đối chia tay. Em đừng nằm mơ. Cuối cùng, cả hai cùng tức nhau đến mức thể thở được. Bảo Ngọc kéo cổ áo, cầm quạt tay quạt tới tấp. Người nóng bừng bừng. Còn tiếp tục chỉnh máy lạnh xuống 18 độ. Sau đấy gọi ra lễ tân: - Kêu bảo trì lên sửa máy lạnh phòng ngay. Bảo trì bước vào, lạnh run lập cập. - Máy lạnh bị lạnh quá hả sếp? - Nóng quá. chỉnh xuống 18 độ rồi mà thấy hơi mát đâu cả. Hai bạn bảo trì nhìn nhau, cuối cùng nháy mắt giả vờ kiểm tra máy. - bị gì cả ạ. đợi tí xíu nữa là mát ngay thôi. Năm nay, giữ việc làm khó khăn. Chương 10 . Ghen tuông ầm ĩ Ban đầu chia tay trong nước mắt nhưng tình hình tại của hai người là chiến tranh lạnh . Thế mới , đàn ông ghen tuông đáng sợ. động gì đến nhưng lại liên tục moi móc lỗi lầm của tất cả phòng ban. Làm việc dính đến ai, người đó bị oanh tạc. Trợ lý Hồng khóc ròng, la làng trong group: - Thanh Hồng: bản nương muốn nghỉ việc. Làm việc bị bắt khoan bắt nhặt thế này ai mà sống nổi. - Lan Phương: tháng này phòng em chỉ áp chỉ tiêu trời nè. Ai đạt, trừ lương. - Hoàng Nhi: trời quơi, em làm kế toán ngân hàng, mỗi lần đưa ủy nhiệm chi zô cho sếp ký, hai răng em đánh lộp cộp luôn đây nè. Tiền chuyển chậm chút xíu, do bên ngân hàng chứ có phải tại em đâu. Em cũng bị sạc như con. em cũng chịu nổi. Ông trời ơi, ông kiếm cho ổng zợ , để ổng có chỗ giải tỏa sinh lý. Nếu con cũng xin nghỉ. - Bảo Ngọc: nghỉ gì cũng phải chơi về chứ. Mấy ngày nữa thôi mà. - Thanh Hồng: đó chính là ánh sáng cuối đường hầm của tui. Là động lực để tui tiếp bước. - Lan Phương: hehe, hên là công ty có người nhà theo. Em được giải phóng mấy ngày. - Hoàng Nhi: thôi nương, nghe hay lắm. Đến lúc , lại khóc lóc vì nhớ chồng. ) - Lan Phương: làm gì có chuyện đó. Lâu lâu mới có cơ hội thả phanh mà. - Bảo Ngọc: thế bé Nhi với Zũ có được xếp chung phòng ? - Hoàng Nhi: icon thẹn thùng. Chị này ghê quá à. Cứ như guốc trong bụng người ta. - Thanh Hồng: ha ha, có danh sách xếp phòng rùi mấy nàng ơi. Ai cho trai ở chung mà mơ mộng. Công ty tiết kiệm tiền BCS nên phân chia phòng theo giới tính nha mấy cưng. Nhờ chị có tài ngoại giao, nên bốn chúng ta ở hai phòng. Bé Phương với chị. Bà Ngọc loli với em Nhi. Nhiệm vụ của bà cao cả lắm nha. - Bảo Ngọc: gì? - Thanh Hồng: canh chừng, có em ấy có bầu trước khi cưới. Ha ha - Bảo NGọc: tưởng gì, chuyện đó có gì khó đây. Tui mua cho hai người đó 2 tá BCS. Ha ha - Lan Phương: vote cho chị Loli - Hoàng Nhi: mấy người đáng ghét. Nhưng mà chị Ngọc mua cho em loại có hương thơm nha. Ha ha - Bảo Ngọc: ok. Tiền chị nhiều, nhưng đủ để mua tặng em BCS có hương thơm: chuối, ổi, đu đủ, xoài.
Chương 10. Bình thường ngày nào cũng phải mặc đồng phục, nên dịp chơi là dịp mọi người khoe nhan sắc, biểu diễn thời trang. Vì vậy ai cũng vô cùng háo hức. Mấy ngày trước khi lên đường, mặc kệ sếp tổng ác ma, người người náo nức quần quần áo áo, bàn luận vô cùng sôi nổi. Các trông chờ các người đẹp trong công ty biểu diễn bikini bãi biển. Các chị cũng hi vọng tìm thấy mấy lộ cơ bắp. chung, thích biển phải để tắm biển mà chủ yếu là để ngắm người. Dù gì công ty đa phần đều là người trẻ tuổi, chưa lập gia đình. Đây chính là cơ hội để mọi người tìm kiếm nửa của mình. **** Từ hôm Hồng Phúc đến tận công ty tìm nữa. May mắn vì công việc của ta khá bận rộn. Dù làm việc ở thành phố, nhưng ta lại phải trực tiếp kiểm tra công trình ở các tỉnh khác . Để tránh việc ta gây phiền phức, khi Hồng Phúc gọi hay nhắn tin lâu lâu trả lời, bình tĩnh như bạn bè. Thấy nhiều lần nhấn mạnh quay trở lại với mình, ta đề nghị cả hai trở thành bạn. cảm thấy nực cười. Từng là vợ chồng, ly dị rồi trở thành bạn để làm gì. Họ cũng có vướng bận con cái chung gì đâu mà phải dây dưa. Nhưng tình nghĩa bao nhiêu năm, Hồng Phúc từng dành cho bao nhiêu thương, chiều chuộng, cũng thể phủi sạch. Chỉ hi vọng ta sớm tìm được chân ái mới mà buông tha ý định tái hợp. Hồng Phúc nghĩ vậy. Mất rồi, mới biết mình còn nhiều đến dường nào. ngừng nhớ lại những kỉ niệm qua. Họ từng đèo nhau qua bao nhiêu con đường lớn, . Họ ghé bao nhiêu quán ăn trong thành phố ồn ào này. cơn gió ẩm hơi nước cũng khiến hình dung đến mùa này năm ấy, co ro trong chiếc áo mưa mỏng tang đến tận công ty đón khi bảo rằng hình như mình ốm. Nhìn những bông hoa dầu xoay tít trung, lại nhớ đến ngày họ mới nhau, hồn nhiên chạy theo bắt cánh hoa bay trong gió. hài hước, lại ngọt ngào. như những cùng tuổi khác, giận dỗi vu vơ, lại rất quan tâm đến ta. Vừa ra trường, thu nhập cao, lại tốn tiền thuê nhà, rồi gửi tiền về cho bố mẹ nên cuộc sống của ta mấy thoải mái. Mỗi khi đến chơi, lúc nào cũng mua đống đồ ăn, chất đầy tủ lạnh. Nhà quá giàu có, nhưng từ bé đến lớn cũng được xem như sống trong nhung lụa, thoải mái chi tiêu. Từ khi ta, lại tập tành tiết kiệm. Vừa học, vừa kiếm việc làm thêm. Tất cả mọi thay đổi của đều là vì cảm nhận của ta mà nghĩ. Thanh xuân của họ là ở bên nhau. Đêm hôm, làm về ngang qua những quán ốc ven đường, ta lại nhớ đến tiếng cười lanh lảnh của , khi lần đầu ăn ốc hút. Hút mãi mới được con, sung sướng khoe khoang tài nghệ. Trưa nắng gắt nhìn thấy xe nước sâm. ta nhớ hôm đấy chở học về. đập đập vai: - Nhanh nhanh, ghé chỗ này cho em uống nước sâm. Rồi vừa hút hơi, vừa khà khà sảng khoái. Mặc ta nhăn nhó, uống lạnh quá tốt. lại oán trách quá tuyệt tình. phải chỉ vướng sai làm thôi sao, cũng đâu phải muốn ly dị. Nhưng trong lòng hạ quyết tâm, nối lại tình xưa. Nếu muốn, bắt đầu bằng tình bạn vậy. Tiền tiết kiệm của họ bị tiêu hết trong cuộc tình tốn kém với bé hotgirl, có lẽ điều đó khiến nổi giận. Vậy phải nhanh chóng kiếm tiền bù vào con số đấy. Khi nhìn thấy số dư trong tài khoản của trở lại như cũ, chắc chắn tha thứ thôi. Sau này, nhất định phải để giữ tiền. Nghĩ như vậy, Hồng Phúc có động lực liên tục dự án. ta nhịn ăn, nhịn tiêu và cũng gửi tiền về cho bố mẹ ở quê nữa. Hàng ngày nhắn tin và gọi điện cho Bảo Ngọc. Tuy thi thoảng mới nhận máy hoặc trả lời tin, nhưng điều đó khiến ta tin chắc bắt đầu mở lòng tha thứ. Bà Thi, mẹ chồng cũ của , thấy con trai chuyển tiền về như mọi khi, bèn gọi điện thoại : - Con trai à, công việc có vấn đề gì hả con? - Dạ, bình thường mẹ ạ. - Thế con sống trong đấy thế nào? Có đủ tiền tiêu ? - Dạ cũng ổn. Tạm thời trong gian đoạn này con cần tiền đầu tư nên gửi tiền về cho bố mẹ. Mấy căn phòng trọ cho thuê chắc bố mẹ cũng đủ tiêu phải ạ? - Mày gì thế hả con? Tí tiền đấy chỉ đủ cho bố mày đánh cờ. Mẹ nhịn tiêu nhịn mặc cũng cần chi phí ăn uống. Mày cũng biết mẹ chân tay yếu ớt có làm gì được nặng nhọc. Nhà cửa cần phải thuê người dọn dẹp. cái gì cũng cần tiền con ạ. - Bố mẹ tiết kiệm chút vài tháng được ạ? Dù gì bố mẹ sống ở quê, cuộc sống đâu có đắt đỏ. Mười mấy triệu tháng cũng đâu có ít ạ. Nghe vậy bà Thi giận dỗi, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: - Bố mẹ nuôi lại tốn tiền nuôi mấy con mắt xanh mỏ đỏ hả con? Ngày xưa có tháng nào mà mày gửi tiền về cho bố mẹ đâu . - Dạ, con cần tiền đầu tư mà mẹ. Ngày xưa, tiền bố mẹ nhận được là cái Ngọc vợ con nó gửi. - Mày đừng nhắc tới nó, từ khi chúng mày ly dị, nó coi bố mẹ như người dưng, có thèm gọi điện hỏi han gì. Thế con lo mà kiếm con vợ nào giàu có vào. Bố mẹ đẻ mày đẹp trai ngời ngời như thế để làm gì. Hồng Phúc bực tức: - Con tìm cách làm lành với cái Ngọc ạ. Bà Thi nhảy dựng lên: - Mày điên hả? Thoát khỏi nó rồi tìm mấy đứa xứng đôi với mày chứ. - Con muốn chuyện này nữa. Chuyện vợ con, con có tính toán. Là con có lỗi với ấy trước. ta cúp máy, quan tâm mẹ mình muốn gì nữa hay . sai làm lần, lần này ta cương quyết kiên trì đến cùng. Hồng Phúc nghĩ người sau này sống cạnh ta là Bảo Ngọc. Còn mẹ mình, giận dỗi vài hôm rồi cũng phải nguôi thôi. ta nhắn tin cho Bảo Ngọc: - Bố mẹ rất nhớ em. Lâu lâu em gọi điện hoặc nhắn tin cho bố mẹ tiếng nhé.
nhận được tin nhắn mà rùng cả người, vội bấm luôn nút xóa. là người thù dai lắm đấy. Nếu họ từng thương lòng có khi và ta ly dị. Nhớ nhung của họ gai người. Chắc Hồng Phúc quên rằng, trước khi họ ra tòa, bà Thi gọi điện thoại cho ba mẹ . Lời lẽ ngọt ngào tới mức ba , người luôn trầm tĩnh nhàng phải giật đứt dây điện thoại. Dùng giọng rất ôn tồn, khuyên bảo cha mua nhà cho con trai bà đứng tên, bà ta Hồng Phúc bỏ nữa. là chuyện nực cười. **** Bà Chủ Tịch siêu cấp bận rộn bất ngờ xuất ở công ty. Dù có bận sứt đầu mẻ trán lần này bà nhất định phải bỏ chút thời gian vào Sài Gòn nhìn mặt con dâu trong truyền thuyết. Nhiều năm về trước,vì can thiệp của bà vào chuyện tình của con trai mà tới ba mươi mấy tuổi Quốc Thắng cũng tiến tới với nào nữa. Bà hứa với lòng, lần này tuyệt đối ủng hộ con hết lòng, mặc kệ ấy tròn méo thế nào. Ngày ấy Quốc Thắng còn quá trẻ, hiếu thắng và nông nổi. Công tử con nhà giàu, lại đẹp trai phong độ, thu hút bao nhiêu tham tiền của bám theo. Với con mắt tinh tường của người đàn bà nhiều năm lăm lộn, sao nhận ra bộ mặt của tinh. Vì vậy bà “ gậy đả uyên ương”. Cương quyết chia cắt mối tình thị phi, lắm chiêu trò của con trai và diễn viên ấy. biết Quốc Thắng dành bao nhiêu tình cảm cho ta, mà từ đó, dù thể bất mãn đối với mẹ nhưng lại thương ai nữa cả. Đến tuổi này rồi, con lông bông, con trai lớn tại chỉ tập trung vào nghiệp, chuyện có cháu bồng bế lúc tuổi già của bà coi bộ còn xa lắc. Bà Quỳnh Như thẳng bước vào công ty. Tiếp tân vội gọi điện thoại cho Bảo Ngọc thông báo. vừa nhìn thấy bà từ xa đứng lên chào: - Chào Chủ Tịnh ạ. - Ừ. Con là nhân viên mới à? xoắn hai tay: - Dạ, con vào làm cũng hơn năm rồi. Bà chủ tịnh gật gù: - À, hóa ra đến công ty lâu đến thế. Con cứ làm việc , tự vào gặp Thắng được rồi. - Dạ, con chào . Bà chăm chú nhìn khuôn mặt , trong đầu nghĩ nghĩ: “ bé này trông quen quá”. Vừa mở cửa phòng, nhìn thấy con trai chăm chú làm việc, bà bỗng vỗ tay: “À, nhớ ra rồi. Hóa ra là vậy.”. Nghe thấy tiếng, Quốc Thắng ngước lên: - Mẹ đến rồi à? Mẹ ngồi , đợi con chút. Bà nhìn cười cười: - cũng ghê gớm . Giấu kỹ thế. - Giấu cái gì hả mẹ? - Còn cái gì nữa. Con dâu mẹ chứ cái gì. Mẹ nhìn là biết ngay. Nhiều năm như vậy, cuối cùng con cũng tìm ra người rồi nhỉ? Quốc Thắng đứng dậy, lại bàn nước: - Mẹ uống nước cam nhé? - Thôi, mẹ uống gì đâu. Mẹ đến hỏi thăm tí rồi thôi. Nhưng giờ cần hỏi nữa mẹ biết thừa rồi. Bà cười: - Con bảo con dâu mẹ chạy mất rồi. ràng là nó ngồi ngay ngoài kia. Quốc Thắng giơ ngón cái: - Mẹ tinh tường . Nhưng ấy chê con trai mẹ. Bà Quỳnh Như trợt tròn mắt. - ấy bảo con đẹp trai giàu có quá, ấy sợ bị thiên hạ dè bỉu dèm pha. Bà trầm ngâm : “ đời mấy người lại chê chồng giàu? này quả là cực phẩm”. ***** Sát ngày lên đường, toàn công ty đứng hình với tin tức, sếp tổng cầu tất cả nhân viên cấp cao đều phải tham gia. Lý do,chủ tịch hội đồng quản trị, tức mẹ ruột sếp tổng, người như thần long thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, bỗng ban thánh chỉ: “hi vọng mọi người trong công ty đoàn kết lòng, để công ty phát triển ngày càng lớn mạnh”. Chuyện chẳng có gì đáng nếu như lộ ra tin, sếp tổng tham gia chuyến . Đối với fan cuồng của sếp, Như Quỳnh, là tin tốt vượt quá mong đợi. Nàng ta vội vàng xin nghỉ phép ngày để tút tát dung nhan và chuẩn bị váy áo. Nhưng đa số đều nhận tin như sét đánh ngang tai. Chuyến vui chơi mà có cái mặt lạnh như ôn thần bên cạnh còn gì thích thú. Hội tạp nham như mọi khi lại tám group: - Thanh Hồng: lần đầu tiên nha - Lan Phương: cái gì lần đầu tiên chị? Chị có lần đầu tiên rồi à? Cung hỉ, cung hỉ - Bảo Ngọc: cảm giác thế nào? Icon nham nhở - Hoàng Nhi: đêm 7 lần hả? icon xít máu mũi - Thanh Hồng: trong trắng của tui bị mấy người làm vấy bẩn rồi. là sắc nữ mà. Tại sao cái gì cũng có thể suy ra cái đó đó vậy hả? - Hoàng Nhi: ra em mấy tin là ở tuổi này chị còn cái gọi là “lần đầu tiên”. Icon nham nhở - Bảo Ngọc: haizzz - Thanh Hồng: tui đến chuyện sếp Thắng chơi với mình kìa mấy bà quỷ sứ - Lan Phương: từ khi công ty thành lập đếnnay, em nghe sếp chưa bao giờ tham gia. Tầm tháng này ổng nước ngoài cả tháng. - Hoàng Nhi: mà mới nhớ hen, năm vừa rồi hình như sếp Mỹ như mọi năm nha. - Bảo Ngọc tò mò: ủa, sếp mình hay nước ngoài hả? công tác hay sao? - Thanh Hồng: phải công tác, ổng thường du lịch mình. Nên mới có lời đồn ổng có người là Mỹ đó. Nhưng đồn vậy thôi chứ chưa ai thấy bao giờ. - Lan Phương: lần này ổng chung sao tụi mình xõa thoải mái được ta? - Hoàng Nhi: bà Hiền phòng em nghe tin sung sướng lắm. Cứ làm như bà mình, là gù được ổng á. Có chồng con rồi mà lẳng lơ thấy sợ luôn.