Chương 10: Nhược Nhược Giả Tạo Edit: bé La ----------------------------------------------------Lời của tác giả : Tiểu Dung : Chỉ có hạnh phúc hay ? Điềm Điềm : Rất khổ tâm, rất mệt mỏi, nhiều lúc chỉ muốn buông tay vô lo vô nghĩ, mình thương mình,... là đủ. Tiểu Dung: Vậy ... Bất quá hỏi câu nữa. Sao buông tay ? Điềm Điềm : a đúng .. Sao lại buông tay ? Vì sao tôi buông tay ? Tiểu Dung: Buông tay chấm dứt mọi đau đớn trong ngay thôi, rồi ít lâu thương nhạt nhòa, cũng quên ngay thôi cái mảnh tình này ! Điềm Điềm : Phải ... nhưng tôi chết mất ! Tiểu Dung: Chết sao? Vậy đừng buông tay. Hãy lòng nó như sinh mạng của ! --------------------------------------------------- Trăm bước vô định nơi xa .. Bất quá nơi nào hoàn ân ái vô song .. Dịch Nghĩa : Rộng lớn biết bao, khoảng cách tới xa xa. Nhưng nơi này trong tim em vẫn vĩnh viễn ngốc ngếch thương .. ( Google - Meow ) " Hoa .. Nghiêm ? " " Điều gì ? " " có đói, có khát hay ? " " " " à vậy .. " " Điềm Điềm ?! " " A xin lỗi .. tiếp tục.... hảo " Câu chuyện của và vô cùng tẻ nhạt, buồn chán tới đau thương. ( Tiểu Dung : xin mọi người đừng làm tưởng từ " " của Hoa Nghiêm tỷ tỷ a ! như !) độc trong vỏ bọc của bản thân, mình ... ai . Làm sao hạnh phúc đây khi sống cùng người mình, vạn lần gượng gạo biết bao đây ? nhận ra tâm trong nhưng là vô tâm lời. Để ngày ngày tự lừa lọc bản thân về vị trí trong tim . khu, góc hay chính là gì ? " Hoa Nghiêm " " Cứ " Gì chứ .. muốn là em muốn bắt chuyện với sao ? " có biết sắp thi rồi ?" " biết ! " chịu nổi " Vậy cùng em cá cược ! " quay qua nhìn , như kiểu tin tưởng, mày nhíu lại. " Em muốn gì ? Muốn tiền sao ? " bất ngờ với câu của . nghĩ xem là gì ? Máy rút tiền ? Nơi để đeo bám sao ? " Thôi, gì " chả bận tâm bực bội, cúi đầu tiếp tục chăm chú đọc sách. đứng lên, giận giỗi vứt tập sách. Ngoảng mặt với : " Em mệt mỏi, về trước " lười phân bua với , mặc kệ . chạy tới nhà Nhược Nhược, khi thấy Nhược Nhược ra ôm lấy mà òa khóc như đứa con nít được ăn kẹo hay mất đồ chơi. Nhược Nhược lo lắng : " Làm sao ? Cãi nhau với Hoa Nghiêm sao ? " " ý coi mình ra gì, đối xử với mình như người dưng, .. Nhược Nhược tim mình ... đau đớn chịu nổi " " Điềm ... " " Đừng gì cả .. mình chỉ muốn khóc thôi " Nhược Nhược đành im lặng nghe tôi khóc. Nhược Nhược đưa ra khu vườn sau nhà, ngôi chiếc ghế tựa, chiếc ghế cứ như chiếc bập bênh qua lại, cư nhiên ngủ gật.. Lúc mơ màng thấy tiếng chuông cửa, tiếng dép của Nhược Nhược ra mở cửa, tiếng trầm trầm dịu dàng vang lên. nghe thấy Nhược Nhược hét lớn : " Cậu làm gì vậy ? có tim sao ?! .. Tối .. .. " bỗng giật mình..Nhược Nhược chuyện với ai ?
@Ishtar bạn chỉ mình cái cập nhật mục lục đc k ? Casi thay tên chương lúc đổi pbản mới m chưa tìm ra nó ở đâu