Tình Hề Nhất Kiến - Dung Phồn Tư Mộng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Có nhưng tình đầu khó phai, mạnh mẽ lên Điềm Điềm :th_80::th_53::th_53:
      Thanks @bé La :th_57:
      bé La thích bài này.

    2. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242

    3. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242
      Chương 8: Phải Điềm Điềm
      Edit: bé La
      ----------------------------------------------------
      ngày .. tháng ... năm ... đời !
      Ai cũng nhận thấy thay đổi của , trừ Hoa Nghiêm. có thể giả vờ thấy mà thực ra .... thấy cũng đâu để làm gì đây ?
      Tuy trước giờ học giỏi nhưng ít ra cũng xếp thứ hai lăm ba mươi. Nhưng giờ đây chả còn ai tranh được vị trí ba mươi của nữa..Từ Điềm Điềm mập mạp chở nên gầy nhom nhem. Khi mua xuất ăn ở căng tin tuy mua xuất ít nhất nhưng vẫn còn thừa rất nhiều. Ai hỏi cũng chỉ cười trừ : " chỉ là ăn kiêng ! "
      Từ Điềm Điềm ăn to lớn, sợ trời sợ đất, có thể cầm gậy bắt nạt mấy con chó nhà hàng xóm, có thể ngại bản thân mặt dày mà theo đuổi lớp trưởng Hoa Nghiêm lâu giờ đây trở nên trầm mặc kiệm lời, thu mình vào lớp vỏ bọc của bản thân.
      phải cười, chỉ là rất ít cười.
      Mỗi lần cười nặng nhọc như nữ hoàng cố gắng nâng bằng được mặt trời chói lọi lên, vạn lần cẩu khẩn cho nó tỏa sáng cho nhân loại, chiếu ánh nắng ấm áp rực rỡ kia sưởi ấm trái tim nữ hoàng, ấm ủ nâng niu nó. Nhưng nữ hoàng yếu thế, nâng lên rồi hạ xuống rất nhanh, để lại khuân mặt ánh bóng chiều tàn lụi lê thương mà độc. Khoảng trống ai !
      Sau này Nhược Nhược từng :
      " Lúc đó, .. thế nào đây?! A phải rồi, rất lạ. Điềm Điềm luôn khoác mình lớp vỏ bọc mạnh mẽ, kiên cường nhưng bên trong yếu đuối vô cùng. Rồi chàng Hoa Nghiêm nông nổi đao chém rách lớp vỏ bọc kia. Từ đó cậu khép mình vào khoảng rộng mang tên ' độc ' giấu mình trong đó, chỉ sợ ra ngoài lại nhận thêm nhát đao. Đau đớn chịu nổi ! Mình còn chả nhận ra mình có người bạn tên Điềm Điềm nữa ... cậu khi đó rất xa lạ ! "
      Trường phong tục rất lì lạ, cứ hết học kì toàn bộ học sinh của lớp dồn ra hành lang chờ được xếp chỗ, như căn ' chòi ' to lớn chen chúc những người tị nạn vào.
      Thầy giáo sau khi xếp chỗ cho hầu hết tất cả học sinh mới để ý được, ngoài cửa vẫn còn học trò.
      " Niếp Điềm Điềm sao? "
      " vâng thưa thầy "
      Thầy đăm chiêu ít lâu mới cất tiếng :
      " Thành tích học tập của em rất kém, những có tiến bộ còn tụt dốc phanh! Em cần người kèm cặp .. "
      Vừa thầy vừa chỉ vào chỗ chống bên cạnh Hoa Nghiêm :
      " kia, em ngồi cùng lớp trưởng để cậu ấy kèm cặp cho "
      Khi đó tất cả đều tận mắt chứng kiến, ánh mắt Điềm Điềm như bị nổ tung, bi thương, thống khổ thi nhau lăn ra ngoài. sợ sệt, run rẩy, giống chút nào.
      chạy vào lớp, ngồi nhanh xuống chỗ cách bàn lớp trưởng bảy bàn. Cạnh tên bình thường của lớp ( biến thái, thần kinh ổn định => tâm thần co giật a ~ )
      Thầy giáo tức điên lên, chạy tới chỗ gầm lên :
      " Em làm cái gì vậy Niếp Điềm Điềm ?! Em muốn đúp lớp mới vừa lòng phải ?! "
      Điềm Điềm ngẩng mặt lên nhìn thầy ánh mắt ngập bi thương ai oán :
      " Thưa thầy, em thực muốn ngồi đây. Đúp cũng được sao hết ! "
      Nhược Nhược ngồi gần như tin vào câu kia, quay sang nhìn ánh mắt kinh ngạc :
      " Điềm Điềm đừng bi quan như vậy ! "
      Thầy giáo gì. Ông biết về gia đình của Điềm Điềm rất , cũng biết về thay đổi gần đây của . Có thứ gánh nặng gì khiến Điềm Điềm ngã đứng nổi như vậy đây ?
      Sau hồi suy nghĩ công cất bước bên bục giảng vừa :
      " Được, vậy em cứ ngồi đó ... chỉ là cuối giờ phải để lớp trưởng kèm cặp giúp em tiến bộ. Cả lớp bắt đầu vào học ! "
      Ông tự tin mình hơn ba mươi năm cầm phấn đứng mục giảng mà truyền đạt kiến thức cho học sinh. Ông có thể nhìn ra trong mắt của Niếp Điềm Điềm nhìn Hoa Nghiêm rất sợ hãi, bi thương nhưng chỉ là tình tuổi trẻ bị chèn ép. Ông muốn đánh cược ván xem, Hoa Nghiêm có phải là nút thắt trong lòng Điềm Điềm hay !
      Cả tiết thầy giáo cái gì cũng cho vào tai, sợ hãi mỗi khi kim đồng hồ nhích lên giây, gần tới cuối giờ hơn chút.
      Thường cái gì ta muốn đến nó lại đến càng nhanh. Khi thầy gõ bảng cất sách cũng là lùc buổi học kết thúc. Học sinh ào ra ngoài nở ra nụ cười mệt mỏi. từ từ cất từng đồ dùng. Nhược Nhược đến bên cạnh đặt tay lên vai , mỉm cười :
      " Điềm Điềm, thương là con đường nhiều chông gai. Cậu mạnh mẽ bước lên chỉ xin cậu đừng mù quáng đau khổ mà đâm bừa. Chỉ kiến vết thương nơi tim cậu thêm rách to. Đừng hành hạ bản thân mình. Mình cũng thất bại như cậu mình rất hiểu, rất thấu nó như thế nào. Mình tin Hoa Nghiêm và Mặc Nham phải là hai con người. Cậu đừng vì phút nông nổi lạc cả đời !! , cậu hiểu chứ ?! "
      đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào Nhược Nhược, nước mắt cư nhiên chảy ra từ khóe mắt đỏ hoen :
      " Nhược Nhược mình cái gì cũng hiểu chỉ là ... "
      " Cậu từng thấy socola nào ngọt ngào chưa? Nếu có cũng chỉ là loại socola rẻ tiền 5 đồng thanh, ăn vào đau bụng bệnh tật hành hạ. Nhưng nếu cậu bỏ qua thực dụng trước mắt mà mua được thanh socola đắt tiền kia cậu an tâm ... vĩnh viễn đau bụng ! "
      ( Chị Nhược Nhược cứ là sử dụng triết lý cùng ví dụ -_- amen T.T )
      Nhược Nhược còn đưa tay gạt nước mắt , sau đó quay lưng cười :
      " Điềm Điềm còm, dũng cảm đối diện với thực !!! "
      Sau khi Nhược Nhược được lúc, Hoa Nghiêm bước vào đứng nay cạnh bàn , im lặng gì.
      chịu được khí dồn nén này bèn đứng dậy, mặt cúi gằm tới nỗi mặt và ngực sắp hòa làm lẳng lặng bước . Vừa bước qua chỗ Hoa Nghiêm bước, cách tay cầm lấy tay . Bàn tay kia có vết chai sạn ra dùng bút nhiều, rất lạnh .. có ấm áp. Theo bản năng quay lại nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Nghiêm.
      cười, ánh mắt lạnh lùnh nhìn vào :
      " Khẩu vị thay đổi sao ? "
      lặng lẽ lắc đầu, nước mắt trào ra :
      " có, vẫn rất thích cậu ! "
      Tại sao luôn như vậy, chưởng chưởng rồi lại giúp bôi thuốc đây.
      " thích tôi ? sao lại bỏ tôi xuống ngồi với thằng thần kinh này? coi thường tôi sao ?!"
      thế là có ý gì ?
      " Hay cậu phải là con Điềm Điềm mập đó ? "
      " ax phải, là mình ... cậu vậy có ý gì ? kéo ôm vào lồng ngực to lớn ấm áp kia :
      " Thích tôi sao lại buông tay ? Còn tự ngược bản thân"
      " Cậu gì vậy ? Mình đâu có buông tay ! "
      dụi vào ngực , tay vòng qua ôm lấy , thầm cười sung sướng.
      Nhược Nhược cậu đúng, thà tới chịu mọi đau khổ để với tới thanh socola đắt tiền còn hơn giao bản thân cho thanh socola rẻ tiền. Tớ an tâm !!!
      --------------------------------------------
      bé La : chap này quá hạnh phúc nha mọi người >.< mọi người chọn socola loại nào đây a ~~~
      Kỉ niệm : 6496 chữ aaaa T.T
      Câu hỏi kì 3:
      Chị có hạnh phúc lòng hay ?
      chau007153, gaubonganvungAnh Trần thích bài này.

    4. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Mình nghĩ là tại vì Nghiêm đâu có đơn giản vậy, mà đau khổ vậy mình cần nhưng cũng hiểu bỏ công sao có được , phải mặt dày chút:hoan ho:
      Thanks @bé La
      bé La thích bài này.

    5. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :