Chương 5: Em Thương ! Là Lòng Edit: bé La Mong mọi người đón đọc " Ngược Tình " đứa con đầu của muội nheee . Đây là tác phẩm đồng tác giả Dung Tâm nha, truyện kể về cuộc tình của Nhược Nhược bạn thân Điềm Điềm a . Cảm ơn mọi người ủng hộ muội. Chương trình mới là trong mỗi chương muội ra câu hỏi ở cuối. Nêu ai trả lời đúng giải thưởng là 3chương thông liên típ nha ~~~ thỏa mãn các tỷ nha ~~~ ---------------------------------------------------- Rất lâu sau đó, nghĩ lại về chuyện tỏ tình này mới thấy mình ngu ngốc bao nhiêu !? Nếu khi đó bớt chút bồng bột bây giờ chả đau khổ như vậy .. phải ? Trong trường cấp hai B ai cũng biết Điềm Điềm theo đuổi lãng tử Hoa Nghiêm nổi tiếng lạnh lùng, bao giờ chuyện với những người ở xung quanh quá hơi. Là do cố chấp theo đuổi tới cùng, chỉ cần thích là được. Trong thời gian khá dài luôn sau Hoa Nghiêm mà cười dù chả nhận được đáp lại. thấy mệt mỏi hay yếu đuối. Tự cảm thấy bản thân rất đúng khi thích người và tự tin theo đuổi tới cùng, cảm giác ấy .. thực rất lạ. nắm bắt được lịch của trong lòng bàn tay. thường bỏ hàng tiếng ngồi chiếc ghế đá, cách trường đoạn rất xa. bộ tới đó mất gần tiếng rưỡi và ngồi đó cặm cụi đọc sách vở khoảng bốn, năm tiếng. thấy nhìn như vậy rất đẹp. Khi mím môi khó hiểu, hay khi đôi mắt ngập tràn thích thú, vẻ mặt của khi đó có chút gì đó rất lạ, rất riêng. quyến rũ như Mặc Nham, mà chỉ là vẻ hút hồn của riêng Hoa Nghiêm. Hôm đó chạy mua cafe cho . Bí mật bỏ chút ít thuốc ngủ vào. Sau khi bị ép uống liền lăn ra ngủ chiếc ghế đá. nhớ tới bộ phim truyền hình hôm qua xem. Khi nam chính là hoàng thượng dùng tay sờ tóc hoàng hậu : ' Đây là đính ước, để đời hai người mãi chia lìa, mãi mãi xa cách, vĩnh viễn buông tay! Toàn tâm toàn ý mà người kia, .. mãi mãi ! ' cầm tay , sờ lên đầu mình, miệng : "Đây là đính ước, để đời hai người mãi chia lìa, mãi mãi xa cách, vĩnh viễn buông tay! Toàn tâm toàn ý mà người kia, .. mãi mãi" Sau đó còn hôn xuống môi , đôi môi lạnh lùng kiêu ngạo cùng cánh môi hợp làm . Hòa cùng nhau để tạo thành bản tình ca vô cùng ấm áp, dịu dàng. Sau đó ngồi lại chiếc ghế đá, tay cầm quấn sách vừa đọc, nhìn lướt qua nhiều lầm vẫn hiểu nó luốn gì!! Bỗng tờ giấy được kẹp vào quấn sách bay mất, vội chạy theo. Lúc đó đôi mắt kia mở ra xoa lên môi mình rồi ánh mặt lạnh lẽo vô cùng. Đúng là đồ ngốc, đổ thuốc ngủ còn sót nắp lọ khiến nghi hoặc. Khi quay lại thấy dựa vào ghế đọc mốt cuốn sách. nghẹ nhàng bước tới . Bất chấp chả lời mà : " Em thươnganh ... Là ! "
Chương 6: Thương Mong Manh Edit: bé La Xin lỗi mọi người chap trước muội quên ra câu hỏi nhaaa T.T ---------------------------------------------------- chỉ nhìn đáp lại, chớp mắt. bất lực buông xuôi ( La: Mới như vậy buông tay aaa !!? ), ngỗ nghịch cố chấp như thế nào? Mà bây giờ phải oằn mình lấy lòng người con trai thích mình ?! Vì cái gì ? Có đáng ?! " Tại sao cậu thể nảy sinh tình cảm với mình ? Tại sao ? .. " ngước đôi mắt ngập nước nhìn Hoa Nghiêm. quay sang nhìn lạnh lùng mà tuôn ra : " xấu xí kém cỏi tới mức làm tôi chán ghét ! " cảm tưởng như có hàng trăm mũi tên xuyên qua tim, loét máu ra ngoài. Đau đớn, dầy vò vô cùng tận. ngồi gục xuống nức nở khóc. đứng dậy, ánh mắt thâm sâu nhìn vào mà : " Cậu thích bằng đôi mắt, bằng mông ! Có gì là vĩnh cửư đây ?! " " Tôi có bằng mắt !! " nhếch môi đầy nhạo báng : " vậy .. cậu lấy cái gì để thích tôi? xinh đẹp động lòng người? gia thế hiển hách cao sang? thông minh tuyệt đỉnh? Cậu cái gì cũng có! " Chưa bao giờ thấy câu dài tới vậy, lời mắng nhiếc của như bôi thuốc độc vào . đau đớn rất lâu nhưng chưa chết ngay tức . lắc đầu, còn nghe thấy tiếng thở hắt như phủi được gánh nặng của , thương tâm biết bao. Ai muốn người mình thích coi bản thân mình là gánh nặng đây? lại lạnh buông câu để nhớ tới suốt đời : " Cậu theo tôi làm tôi mệt mỏi, hãy dừng lại ở đây, tôi .. tốn quá nhiều thời gian với đứa khờ như cậu rồi ! " " sao, sao .. " quay lưng , vội nắm lấy cánh tay như người chết đuối vớ được cọc, nước mắt như sông mà chảy siết. lắc mạnh đầu : " đừng ... đừng .. mình làm phiền cậu, để cậu bận tâm về mình ... chỉ cần để mình theo dõi cậu, ... chỉ thế thôi ! " lắc đầu dứt ra khỏi bản thân mình như kinh sợ thứ dơ bửn : " Cậu thấy mệt mỏi sao ? " như bị trúng tim đen, giật mình, sau đó đứng đơ người, cũng kéo lại nữa. Khi bóng khuất mới gượng dậy ngồi lên chiếc ghế đá lê thương khóc. Tại sao lại cố chấp như thế, vì sao nhận ra con đường này vốn bằng phẳng, dễ , mệt mỏi sao ? tự vấn chính mình. Tại sao, tại sao? biết là đau khổ như vậy vì sao vẫn muốn buông xuống. Khi bản thân buông tha trái tim kêu gào khóc lóc cầu xin . muốn phụ bản thân cũng muốn phụ trái tim mình. Phải làm thế nào mới đúng đây?! ----------------------------------------------------- Câu hỏi kì I : Sau chương này chị có theo đuổi a lớp trưởng nữa hay ??