1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Chi Luyến

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9
      Edit : Bear

      Diệp Thư Duy hết sức phấn khởi từ bên ngoài tiến vào. Cao giọng mà gọi :
      "Nhu Nhu, tin tức tốt muốn cho em biết !"
      Nhìn phòng khách trống rỗng hoàn toàn có bóng dáng Diệp Uyển Nhu , lắc đầu cười vào phòng ngủ.
      "Con sâu lười , nên rời giường rồi đó ?" Diệp Thư Duy xốc lên chăn mỏng, rồi ở gương mặt của Diệp Uyển Nhu nhàng hôn cái .
      lấy hai tay ngăn trở tia sáng từ bên ngoài chiếu vào , rồi trở mình :
      "Đừng ầm ĩ, người ta còn muốn ngủ ."
      " được, nên rời giường rồi, ngủ nữa , đối với thân thể tốt đâu ." kiên trì , thấy hề có ý tứ rời giường, dứt khoát tay ôm lấy , hướng đến phòng tắm.
      "Thư Duy, làm cái gì A? ôm em như vậy , làm em muốn choáng váng bất tỉnh này ." ở trong lòng kêu lên sợ hãi .
      " muốn cùng em tắm uyên ương."
      "Sắc quỷ, mau buông em ra !"
      lớn tiếng lãng cười, ôm vào phòng tắm, " háo sắc lúc nào ? ở bên ngoài chạy cả ngày, người đầy mồ hôi còn em ở nhà ngủ ngày, tinh thần tốt , cho nên chúng ta phải tắm rửa, cái này có gì đúng hả ?"
      "Cưỡng từ đoạt lý!" sẵng giọng.
      khom người mở nước nóng , thuận miệng : "Nhu Nhu, tìm được việc rồi !" Khẩu khí sung sướng .
      Diệp Uyển Nhu lặng chút, cũng biết Diệp Thư Duy có tìm việc.
      xoay người vì cỡi áo ngủ, "Là thầy dạy tiểu học, hoàn cảnh cũng tệ lắm!"
      nhìn lại , hỏi: " phải thích làm thầy dạy người ta sao ?"
      nhớ kỹ, trước kia từng cự tuyệt nhiều học viện chuyên môn .
      " có đâu ! Hôm nay đến trường , vừa nhìn thấy đám nhóc kia rất thích rồi . Cho nên, tin tưởng phần công việc này nhất định có thể đảm nhiệm vui vẻ ." Diệp Thư Duy nhàng .
      Lòng Diệp Uyển Nhu có chút chua xót, rất tức giận bản thân mình .
      chỉ thầm nghĩ đến khi hai người ở cùng chỗ cuộc sống vui vẻ đến cỡ nào , nhưng có lo lắng đến Thư Duy phải vì thế nỗ lực trả giá những gì ——
      Thẳng đến giờ phút này, mới nhận thức ra dư luận có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho người .
      "Xin lỗi..." ám nhiên mà .
      đỡ lấy vai , thận trọng : "Chúng ta sau này có thể đừng với nhau câu này ? rất vui vẻ , đó ."
      Sau đó, dùng bông tắm xoa bóp khắp thân thể mình .
      "Được rồi, Nhu Nhu, em cũng phải chuẩn bị thi , thể cứ bỏ bê việc học được , biết !" ôm lấy từ phía sau , làm cho bọt xà phòng người hai người giao hòa vào nhau , kiến tạo ra loại cảm giác cực thoải mái cùng thân mật .
      nắm lấy tay Thư Duy , nhượng bộ : " thi có được hay ? Thi làm người ta rất mệt người !"
      " được." Thư Duy hết sức kiên quyết.
      Trong lúc đó hầu gian đột nhiên bốc lên cỗ cảm giác cực khỏe, nhíu lại mày nôn khan .
      Diệp Thư Duy tưởng rằng làm nũng, liền ở gương mặt nhàng hôn lên , trấn an :
      "Em phải có việc gì làm mới được, cả ngày cứ ngủ như vậy , đối với thân thể cũng tốt; yên tâm , giúp em ôn tập , thi cũng khó ."
      Đột nhiên, loại dự cảm bất hảo đánh ngực mình , thể đó là chuyện tình gì làm tức giận, nhưng lại cảm giác được đột nhiên tâm tình trở nên rất kém .
      "Thư Duy, đừng náo loạn, em muốn ra ngoài." mở ra vòi sen tẩy thân thể .
      "Tức giận rồi à ! Đọc sách khó khăn như vậy sao ?" nghi hoặc hỏi.
      bao lấy khăn tắm, ra, "Được rồi! Thi thi , ngày mai em quay về trường học lấy bảng thành tích , xem có thể trực tiếp tham gia thi hay ."
      "Thành tích giúp em lấy về rồi , thực tế đại học bên đó cũng giúp em bảo lưu kết quả rồi , nếu như em nghĩ muốn tham gia thi cũng có thể học lại ở trường đó ."
      động dung mà nhìn , hiểu băn khoăn của , sợ lời đồn đãi tạo thành thương tổn cho , nên mới hy vọng có thể đổi lại hoàn cảnh mới bắt đầu lại lần nữa .
      vẫn luôn nghĩ mọi thứ tốt cho , mà hồi báo cái gì?
      "Thư Duy, em... Xin lỗi..."
      " phải rồi sao , sau này câu đó nữa mà ? Sao mà lập tức quên mau vậy !" quang thân thể ra, dùng cái khăn lông lớn lau tóc cho .
      Hầu gian lại dâng lên cỗ cảm giác khỏe, lại nôn khan .
      Lúc này bắt đầu nghi hoặc, ngừng tay nhìn thẳng , bất an hỏi , "Làm sao vậy?"
      nhún nhún vai, lơ đểnh mà cười cười, "Có thể do tối hôm qua ăn nhiều quá . Được rồi, vậy lúc nào bắt đầu làm?"
      Xoay người lại đưa cho cái quần trong , chỉ chỉ thân thể xích lỏa của .
      mặc quần trong vào, trả lời: "Tháng sau ban đầu, bất quá hai ba ngày này còn phải tới trường học học trước để tìm hiểu tình hình ."
      đột nhiên dừng lại động tác mặc áo trong , hỏi:
      "Hôm nay là ngày mấy rồi?"
      "Ngày 25 nha! Có chuyện gì sao?" Sau đó lại đem kéo vào trong lòng , cực kỳ cảm giác ôm lấy như vậy .
      "25 ?" ngẩn người, thuận miệng : "Chúng ta rời nhà ba tuần rồi hả ?"
      "Đúng vậy! Thời gian qua là nhanh, cũng ba tuần rồi, biết Phúc tẩu bọn họ sống có tốt ?" tựa cằm lên đỉnh đầu , ngửi lấy hương thơm tỏa ra từ tóc .
      Rồi đột nhiên, giống như trong nháy mắt rơi vào vực sâu vạn trượng , cả đầu ong ong kêu vang , khuôn mặt vốn tươi tắn dần dần ảm đạm xuống .
      nghiêng đầu nhìn , nhìn bờ môi của hết mở lại đóng , nhưng nghe lọt gì?
      Trong óc của chỉ còn lại câu kia : "Hôm nay là ngày 25!"
      Diệp Uyển Nhu cầm bút di di ở tấm lịch , đôi mày liễu lại buộc chặt.
      Chỉ thấy trong chốc lát vứt cán bút, chốc chốc lại gõ mặt bàn, giống như phiền não.
      Sau đó, từ dưới giường rút ra quyển sách, trở mình lại đọc , càng đọc mày lại khóa càng chặt.
      xúc động mà đem thư hướng hóa trang bàn đâu.
      mặt sách , viết ——《Những triệu chứng khi mang thai 》.
      Làm sao bây giờ?
      vuốt ve phần bụng bằng phẳng của mình mà thể tin được bên trong có thể sinh mạng mới .
      Trong sách , lúc đầu mang thai mệt mỏi, tiểu nhiều , khó chịu , tâm tình xúc động và muốn ăn nhiều thứ ....
      Sách bảy tám loại, ít nhất cũng ứng vào năm loại rồi , như vậy có tính là mang thai ?
      Kỳ sinh lý của vốn qua, nhưng có như vậy có phải là mang thai rồi , đúng ?
      Làm sao bây giờ? nên tìm đáp án ở đâu đây ? Ai tới giúp với ?
      Nếu như mang thai rồi? phải xử lý ra sao?
      Trời ạ! Lòng của quá hỗn loạn.
      "Nhu Nhu, em xem mang cái gì trở về nè ?"
      Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Diệp Thư Duy .
      khẩn trương giấu cuốn sách , nhưng nhìn đâu cũng thấy thích hợp, mà tiếng bước chân của Diệp Thư Duy lại càng lúc càng gần, dưới tình thế cấp bách đem sách quăng xuống đất đá vào gầm giường .
      " còn tưởng rằng em ngủ đấy ! Như thế nào gì cả vậy ?" tới, ở trán đặt nụ hôn .
      ngồi xuống, tránh nặng tìm hỏi: " cầm gì tay vậy ? Thơm quá nga!"
      "Lưỡi vịt em thích nhất ." Thư Duy giơ giơ món ăn tay lên .
      "Oa, Thư Duy, tốt." cao hứng mà nhận lấy.
      Bây giờ ở tại nơi nông thôn hẻo lánh này , cũng thể có mọi thứ cách thuận tiện trước đây được , lưỡi vịt này Thư Duy phải tốn nhiều công sức mới có thể mua được , cảm kích hôn má .
      Nhưng lưỡi vịt vừa vào miệng lại có cảm giác thích hợp , cảm giác yết hầu khỏe thoáng cái lại vọt lên.
      Lúc này dám nôn khan , cố nén cảm giác dễ chịu lại , mạnh mẽ đem thức ăn trong miệng nuốt xuống.
      quyết định rồi, mặc kệ chân tướng như thế nào, tuyệt tạo thêm phiền phức cho Thư Duy nữa , tuyệt ...
      " suy nghĩ cái gì? Vẻ mặt ngưng trọng vậy ." điểm chóp mũi của , gọi về lực chú ý của .
      cố tìm cách làm ra vẻ tươi cười, tận lực lấy tâm tình vui vẻ trả lời: "Nhớ đó !"
      "Nghĩ tới ?" rời khỏi liếc mắt cái, chống tay nhìn cười, nụ cười mang theo tà khí làm đột nhiên tăng thêm trống ngực.
      đưa mặt sát lại gần , rồi hôn lên trán ." cũng nghĩ ‘ nhớ ’ em, Nhu Nhu." Sau đó, lập tức thu hẹp khoảng cách, dùng lời cảnh cáo : "Mau ăn, miễn cho lại khắc chế được!"
      ăn vô, thầm nghĩ muốn , muốn , chừng hai người hoan ái có thể tạm thời làm cho quên mất nội tâm sợ hãi, quên mất vấn đề phiền lòng.
      Bây giờ, thầm nghĩ trốn trong lòng , như đà điểu mà tạm thời trốn tránh hết thảy.
      kéo cánh tay , tiếng tràn ngập ngượng ngùng." phải muốn em sao? Vậy nên thay đổi chủ ý, bởi vì em cũng muốn ."
      cầu của luôn luôn làm khó có thể tự giữ, "Nhu Nhu, em càng lúc càng lớn mật rồi nha !" ách thanh chê cười , sau đó tay kéo lấy vào trong lòng hôn nồng nhiệt."Bất quá, thích em thành ."
      Rất nhanh , hai tay của liền như lửa nóng mà chiếm hữu cả thân hình .
      bây giờ cái gì cũng muốn nghĩ, muốn tự hỏi, chỉ thầm nghĩ muốn dùng toàn tâm cảm thụ, đáp lại.
      nhiệt liệt phản ứng làm hoàn toàn mất khống chế, nghĩ muốn thả chậm tốc độ, nghĩ muốn cấp cho đầy đủ thời gian, nhưng nhiệt tình như hỏa làm như thế nào còn có thể băn khoăn nửa đây?
      Thư Duy toàn thân lửa nóng khó chịu, ít ôn tồn cũng có , thậm chí có thể coi là cường hãn, bởi vì nhiệt tình như vậy, tràn ngập lực bạo phát như vậy .
      căn bản chịu thả , cuối cùng hai người rốt cục ở trong lúc tình cảm nóng sáng hóa mãnh liệt mà đạt được cao phong .
      Mấy phút đồng hồ sau, rốt cục khôi phục thanh tỉnh, vỗ về gương mặt hồng nhuận của hỏi:
      "Nhu Nhu, em có khỏe ?"
      ôn nhu làm cho trong lòng nóng lên, ngượng ngùng mà quay mặt , "Em tốt lắm."
      vuốt tóc , êm ái hỏi : "Nhu Nhu,em có biết cái gì gọi là vợ chồng kết phát ?"
      quay đầu lại, khó hiểu mà trừng lớn mắt, chờ đợi đáp án từ .
      "Ngày xưa khi nam nữ đều nuôi tóc dài búi lên cao , bình thường cũng cởi xuống, chỉ có khi ngủ khi mới có thể xõa ra tán loạn , mà vì kết phát, cũng chính là chỉ..."
      nhìn thân thể xích lỏa của cả hai , nhìn hé ra gương mặt hồng thấu mà cười to :
      "Cũng chỉ như chúng ta lúc này , tóc hai người mới có thể vì tình cảm mãnh liệt mà đan vào nhau loại thân mật này cũng chỉ có vợ chồng mới có thể có, vì vậy ‘ kết phát ’ là như vậy ."
      "Nhưng mà... Chúng ta phải vợ chồng." Hốc mắt lại ngưng tụ tầng hơi nước, có chút khó khăn mà trả lời.
      nhìn chốc , trách mắng: " bậy."
      nhàng vén sợi tóc của , vẻ mặt ôn nhu làm cho mắt lại tràn ngập nước mắt.
      "Nhu Nhu, thể cho em cái hôn lễ, đây là tiếc nuối cả đời này của ; nhưng tấm lòng em , tuyệt đối so với bất cứ đôi vợ chồng trong thế giới này cũng sâu sắc hơn , em là vợ , người vợ cả đời này của , người nào có thể so với em ở trong lòng , điểm ấy em nhất định phải tin tưởng ." Thư Duy kiên định mà ra tình cảm của mình .
      "Em tin, em đương nhiên tin,em từ tin rồi. Gần đây,em thường suy nghĩ, tại sao em từ gọi là Thư Duy mà gọi là trai ? Nhớ ? Vì chuyện này, em còn bị mẹ đánh mấy cây roi nữa ." Nhớ tới chuyện cũ, phá nước mắt mỉm cười.
      "Đương nhiên nhớ , lần đó nếu phải tìm ba trở về, còn biết em bị đánh thành cái dạng gì nữa ? Em đó ! Từ cứng đầu rồi ." Thư Duy sủng nịch .
      "Mới phải như vậy,em luôn luôn rất ngoan ngoãn , em chỉ muốn gọi trai thôi , ngoài chuyện này cái gì em cũng chịu nhượng bộ. Trước kia em vẫn , vì vậy em giận dỗi học những khác gọi là Thư Duy, tưởng rằng như vậy liền có thể gần hơn. Nhưng mà, gần đây rốt cục em suy nghĩ cẩn thận rồi... Có thể từ lúc đó em rồi! , đương nhiên em muốn coi trai !"
      "Nhu Nhu!" nghe mà lòng chấn động, máu toàn thân rất nhanh mà di chuyển , tâm tình kích động đem ôm gắt gao, cơ hồ làm cách nào thở dốc.
      núi đặc biệt có gió mát từ cửa sổ thổi vào, cái loại cảm giác này cực lãnh đạm và yên lặng, nhàng phất qua khuôn mặt, loại nhu tình trần trụi theo gió nhàng nhộn nhạo, chậm rãi dâng lên.
      Hai người lẳng lặng nhìn nhau, cả hai đều cảm thụ được phần nào tình cảm thể giải thích được , sau thời gian dài nhìn chăm chú, bọn họ đều cảm thấy vui sướng cùng thỏa mãn.
      Nhìn lên , có cảm giác thỏa mãn có được điều gì đó, mặc dù loại cảm giác này giống như mảnh lá rụng, mà giống như dòng sông chảy xiếc , nhưng tuyệt hối hận.
      Cuộc sống lo âu trung ngày ngày trôi qua, Diệp Uyển Nhu càng lúc càng bất an, cơ hồ có thể khẳng định trận này mình trốn thoát rồi!
      Sau khi vất vả mua về que thử thai , lại hối hận .
      Trừng mắt nhìn que thử thai , hoảng sợ mà nhìn chăm chú, phảng phất nó như con rắn độc mãnh thú,làm cho sợ hãi , dũng khí của ngay lúc do dự quyết mà từng giọt từng giọt trôi .
      Cuối cùng nhắm mắt đem nó vứt ra phía xa , nhưng lập tức lại đem nó nhặt trở về , ràng tầng nghi ngờ trong lòng mình vẫn cần nó để chứng minh, mặc dù phi thường sợ hãi, phi thường sợ hãi, nhưng...
      rất nhanh mà về phía phòng tắm, hề do dự.
      có thời gian rồi, nếu như này hết thảy đều là ... có thời gian rồi
      Chỉ chốc lát, que thử liền xuất dấu gạch màu đỏ .
      A! Diệp Uyển Nhu thoáng la toáng lên ——
      Quả nhiên vậy !
      Toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy trước mắt màn màu đen, đầu gối mềm nhũn, cả người liền ngã quỳ xuống.
      giơ tay lên que thử lại nhìn lần cẩn thận nữa , nhưng tay lại mềm yếu cách nào cầm lấy được .
      Mà que thử giống như hiểu tâm ý của tự mình rơi xuống, lần nữa nhìn chằm chằm vào cái vạch nho , nhưng làm như thế nào cũng thấy lắm, bởi vì nước mắt giọt hai giọt rơi vào que thử làm mờ kết quả thí nghiệm .
      bối rối cầm lấy que thử thai chạy ra trước cửa, ở cái cây xa vùi nó xuống đất chôn sâu.
      thể để Thư Duy phát bí mật này, nên làm cho lại lo lắng nhiều thêm nữa .
      "Nhu Nhu."
      Thanh rất lại quen tai kêu gọi làm cho Uyển Nhu thoáng cái giật mình , vội vã quay đầu lại, sau đó dám tin mà trừng mắt nhìn .
      "Chị Giai Hân?"
      Vẻ mặt Giai Hân trêu chọc, mỉm cười mà hướng đến gần .
      "Đúng vậy, là tôi , hù dọa giật mình sao , nghĩ tới tôi tìm đến các người đúng ?" Thần thái ta rất tự nhiên, vẻ mặt rất ôn hòa, như người bạn cũ lâu gặp mà tươi cười." chào đón tôi sao? mời tôi vào bên trong ngồi à ?" ta cười chỉ chỉ tay ra căn nhà phía sau.
      "Nga, nga, mời vào, mời vào."
      Nhu Nhu bối rối đứng lên, lau bùn đất dính đầy tay , vừa xấu hổ vừa ngại ngùng mà theo Giai Hân vào nhà, mà bộ dáng của Giai Hân giống như ta mới là chủ nhân căn nhà .
      Giai Hân vừa vào cửa khắp nơi ngắm ngía, sờ sờ, ta cứ coi như mỗi căn phòng đều có cảm tình lâu vậy .
      Mà cử chỉ này thu vào mắt Uyển Nhu phá lệ có vẻ phải tư vị, điều này làm cho nhớ tới lúc trước mình đuổi theo Thư Duy hối hả ngược xuôi đều là do Giai Hân, có lẽ quá khứ của hai người nhiều hơn rất nhiều .
      Nghĩ tới người này, lại cảm giác trận khó chịu kéo tới, nhưng cố nén lại .
      "Nơi này có gì thay đổi, năm trước tôi cùng với Thư Duy tới đây làm việc cũng là như thế này , tôi còn nhớ bên trong giường ngủ cứng đến làm cho người ta cả người đầu khớp xương ! Nga, xin lỗi, các ngươi hẳn là đổi lại giường mới rồi ha ." Giai Hân cố ý , sau đó ta lại giả vờ áy náy mà cười cười.
      Lời này nghe vào trong tai Uyển Nhu đương nhiên là cực kỳ thoải mái , nhưng Uyển Nhu cũng có biểu ra ngoài, cố ý như để ý đều Giai Hân vừa .
      "Chị Giai Hân, mời ngồi. Uống tách cà phê được ?" Nhu Nhu vội vã muốn né tránh Giai Hân, mỗi câu của ta đều làm có cảm giác quẫn bách.
      " cần đâu , đến, chúng ta ngồi xuống tâm , lúc này chắc Thư Duy dạy rồi hả ?" ta làm như tùy ý hỏi.
      "Chị... Làm sao biết được?"
      Giai Hân nhếch môi cười."Tôi mặc dù có danh phận gì với Thư Duy , nhưng theo ấy nhiều năm, ấy có bao nhiêu nơi ở , nhận thức bao nhiêu người, tôi muốn tra ra điểm này là việc khó khăn , huống hồ trong giới tôi cũng nhân tiện có quen vài người , lúc này Thư Duy gây ra chuyện náo loạn lớn như vậy... Nga, xin lỗi, tôi quên!" Giai Hân nhìn Uyển Nhu sắc mặt trắng bệch giả ý mà che miệng mình lại , giống như ta chỉ vô tình lỡ lời .
      " sao ." Uyển Nhu gian nan .
      "Ôi! đương nhiên là sao rồi, nhiều lắm là học đại học , nhưng Thư Duy giống với ." ta thở dài hơi rồi : " Tiền đồ tương sai coi như hết , ấy nên sống như thế này , biết ? thậm chí vốn là nhân tài trong nghệ thuật ..."
      "Tôi biết..." Uyển Nhu bối rối mà trả lời.
      " đương nhiên biết, rốt cuộc hiểu ấy bao nhiêu?" Giai Hân vẻ mặt biến đổi, tức giận mà tới gần , " biết ấy chán ghét chuyện gì sao? ấy chán ghét số học, chán ghét bản chương trình học cứng ngắc , càng chán ghét kỷ luật, chán ghét mỗi ngày phải đối mặt với đám người biết nghệ thuật kia !" Giai Hân tiến bước đem Uyển Nhu đẩy vào góc tường.
      " biết cái gì? Quy luật cuộc sống cứng nhắc như vậy giết chết tài hoa của ấy , ấy từng giọt từng giọt mà mất chính mình cuối cùng ấy bao giờ còn là nhân vật tài hoa trong giới nữa , mà chỉ là người đàn ông chán chường vô dụng thôi; mà làm như thế nào biết? bắt buộc ấy mỗi ngày làm việc ấy chán ghét nhất , về đến nhà nhưng lại phải giả vờ mạnh mẽ giả bộ cười vui. Tôi hỏi , việc này với tự sát có gì khác nhau đâu?" Giai Hân trách hỏi, thổ lộ bất bình trong lòng ta .
      "A!" Uyển Nhu hai mắt sợ hãi mà nhìn chăm chú vào Giai Hân, khuôn mặt trắng bệch đến dọa người, ngã ngồi xuống dưới đất, ngăn được nước mắt .
      "Khóc? khóc có ích lợi gì! Hết thảy đều do ban tặng, do tình của , ích kĩ để ý tới, hoàn toàn phá hủy người đàn ông luôn miệng kia ! Tình của từng giọt từng giọt mà ăn mòn ấy , từng giọt từng giọt mà tiêu diệt ấy , vậy sao dứt khoát cầm đao chém chét ấy cho rồi !" xong lời cuối cùng Giai Hân kích động mà rống to.
      "! ..." Liên tiếp vài tiếng , Uyển Nhu hô hấp dồn dập, thanh phát run, cả người cũng run rẩy , ngực kịch liệt mà phập phồng.
      Cảm giác tội lỗi lần nữa kéo tới, lúc này cũng nhịn được mà nhằm phía phòng tắm nôn ra .
      Phòng tắm truyền đến liên tục tiếng nôn mửa khiến cho Giai Hân nghi hoặc, ta nhíu mày tới, nhìn Uyển Nhu cả người ghé vào bồn cầu cách nào đứng dậy, ta lấy ngón trỏ chỉ vào rồi cuống quít lắc đầu ——
      "... mang thai rồi?"
      Uyển Nhu nghe vậy quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập gánh nặng thống khổ.
      "A..." Lần nữa chịu đả kích Giai Hân rốt cục đập vào cánh cửa ra, ta như người như bị thua mà thoát khỏi căn phòng .
      Sau lúc lâu, Uyển Nhu đứng dậy ra phòng tắm, trong đầu tất cả đều là lời chỉ trích của Giai Hân cùng với nỗi lo đứa bé trong bụng mình .
      nên làm cái gì bây giờ?
      Có phải sai lầm rồi ?
      thất thần mà trở lại phòng khách, rồi đột nhiên thoáng thấy tia sáng bạc lướt qua , nhìn kỹ ra là con dao gọt trái cây ở bàn .
      Con dao loang loáng, đột nhiên ở trong mắt chợt lóe, ý niệm tự tử mơ hồ nổi lên trong lòng.
      chồm người tới gần, cầm lấy con dao rồi đưa qua lại ở trước mắt——
      Hình ảnh hôm qua cùng Diệp Thư Duy ngồi ở ghế sa lon cùng gọt táo ngọt ngào lên trước mắt, hốc mắt lại bịt kín tầng hơi nước , chán nản mà ngã mặt đất, trong lúc nhất thời giống như rơi vào trong sương mù , biết nên về đâu ...
      Sắc trời chậm rãi tối xuống, ngoài cửa sổ vài con quạ đen ở trong đám mây u ám bay xẹt qua, thanh nghe hết sức thê lương.
      nhìn ra ngoài cửa sổ , phảng phất như mới từ trong giấc ngủ mơ mà tỉnh dậy .
      Con dao vẫn ở trong tay , lòng mơ hồ đau đớn .
      vốn quyết định, vốn đủ dũng cảm, trái tim bi ai, khổ đau cùng với bất lực khiến như mang gánh nặng.
      nhàng , đem dao buông ra.
      Tự sát chỉ bất quá là trong nháy mắt , song, còn có nhiều nhiều điều chưa .
      Còn nữa, cũng muốn để cho Thư Duy thêm gánh nặng, hy sinh nhiều lắm, lần này nên đổi lại là mà suy nghĩ ...
      "Di! Thơm quá nga, Nhu Nhu em mua món gì đó?" Diệp Thư Duy vào cửa, nghe thấy thơm xông vào mũi .
      Diệp Uyển Nhu cười duyên mà bưng ra tô món ăn , gọi :
      "Nhanh tới đây thử xem, em mất nhiều công phu đấy!"
      "Em ?" Diệp Thư Duy tin mà nhìn chằm chằm hai gò má đỏ bừng của , sau đó nhanh về hướng phòng bếp.
      Diệp Uyển Nhu vui vẻ hứng thú mà nhìn cử chỉ bối rối của , bật cười : "Thư Duy, rất cho em mặt mũi nha !"
      Diệp Thư Duy ngại ngùng mà cười cười.
      "Là do em làm cho rất giật mình đó chứ !"
      nữa ngửi cái bát trước mặt, " là thơm quá A! Khi nào em học được làm món này vậy ?"
      Vừa , liền ăn thử miếng .
      "Ăn ngon ?"
      tràn ngập chờ mong hỏi, khẩn trương mà quan sát vẻ mặt của .
      "Ăn ngon, ăn ngon, là quá tuyệt vời!" Vừa , vừa tấm tắc khen lần nữa .
      cao hứng mà rưng rưng cười, "Từ từ ăn, đừng nghẹn !"
      Sau đó, đẩy ngồi xuống bên cạnh , lời hàm ý :
      " hy vọng cuộc sống như vậy có thể duy trì mãi mãi , em muốn học làm nhiều món ngon, mỗi ngày em điều chuẩn bị bữa cơm tối thịnh soạn cho ."
      lặng chút, ngẩng đầu lên nhìn , sau đó cười : " lại hy vọng em mệt chết , huống hồ...
      đột nhiên nghĩ đến thứ khác , "Đưa tay cho nhìn cái!"
      đứng dậy đưa tay giấu ra phía sau, lui từng bước, cười lắc đầu."Làm sao vậy? Mau ăn nha! Nguội thể ăn đó !"
      nhíu mày, mạnh mẽ tiến lên đem tay kéo ra .
      đau đớn hô tiếng, mà thấy được tay có nhiều vết phỏng .
      " có gì đáng ngại, em bôi thuốc rồi!" vội vàng giải thích.
      Tâm lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thắt chặt làm cho lòng đau đớn.
      đem tay nâng trong tay mình , rồi lại đưa tay nhàng xoa lên vết đau của , "Sau này đừng làm việc này nữa, được ?"
      nhàng gật đầu, thấp giọng : " có lần sau nữa đâu..."
      tưởng rằng hứa hẹn, nên hề hỏi tới nữa , chỉ nhàng đem kéo vào trong lòng, vỗ về tay .
      "Thư Duy, cả đời này muốn làm chuyện gì nhất ?" đột nhiên đặt câu hỏi.
      Diệp Thư Duy trầm ngâm nửa ngày sau đáp: " muốn mang em khắp toàn bộ thế giới , mỗi nơi , thậm chí ở cả nơi hoang vu người nào biết , cũng lưu lại dấu chân hai ta."
      Uyển Nhu yên lặng nhìn chăm chú vào , nhìn ánh mắt vốn thần thái ánh thái dương , đột nhiên hốc mắt ngưng đọng hơi nước, sợ bị phát , tựa đầu vào trong ngực Thư Duy.
      Thư Duy bất giác khác thường, vỗ về mái tóc đen mềm mại của thổ lộ ra lời say đắm dành cho .
      Chị Giai Hân đúng, Thư Duy vốn thích bó buộc , nên sống như vậy .
      nên buông tay , thả , để cho tự do bay lượn.
      Đúng, quyết định rồi ——
      muốn thả tự do cho !
      Giữa trưa hôm sau
      Diệp Thư Duy lợi dụng thời gian trường học nghỉ trưa, sửa sang tư liệu của mình , lúc muốn rời , vô tình gặp được người đưa báo , nơi thôn dã này báo chí tuần mới đến lần.
      tiếp nhận báo sau đó rất tự nhiên mà lật xem .
      Đột nhiên, cái tin đặc biệt tìm người , hấp dẫn ánh mắt .
      Cần tìm gấp
      Diệp Thư Duy
      Diệp Uyển Nhu
      Người nhà vạn phần lo lắng, đọc được tin xin mau chóng quay về.
      Chuyện hai người lo lắng cũng phải là , trong nhà chờ làm việc vui cho cả hai , tình hình cụ thể và tỉ mỉ hãy liên lạc với người nhà rồi sau .
      Phúc tẩu
      Diệp Thư Duy cả người giật mình ngây ngẩn, trong mẩu tin tìm người này ngụ ý ràng mọi chuyện nhưng vẫn còn điều chưa .
      vội vàng chạy hướng về phía phòng làm việc , bây giờ chỉ có gọi điện thoại về nhà, mới có thể giải khai nghi hoặc trong lòng .
      lát sau, Diệp Thư Duy lòng tràn đầy vui sướng , sau khi cùng Phúc tẩu chuyện qua điện thoại liền thẳng tiến về nhà.
      vội vã muốn đem tin tức tốt này báo cho Diệp Uyển Nhu... ra , bọn họ phải em ruột !
      Trời ạ! Bọn họ phải em ruột , đây là tin vui đến cỡ nào chứ !
      phải nhanh lên , nhanh lên nữa , nhanh cho Nhu Nhu biết , nhất định vui mừng lắm ...
      chờ kịp muốn thấy vẻ mặt vui sướng của rồi , phải chạy nhanh hơn nữa mới được
      thở hồng hộc mà chạy như điên vào cửa, vừa vào cửa liền giựt giọng hô to:
      "Nhu Nhu, Nhu Nhu, tin tức tốt muốn cho em ... Nhu Nhu!"
      Diệp Thư Duy vừa từ cửa vừa la lên , nhưng vừa vào cửa ngửi thấy mùi gas rất nồng , cửa sổ lại đóng chặt ——
      nhanh chóng tắt gas, mở cửa sổ, sau đó vội vàng tìm kiếm Diệp Uyển Nhu...
      Rất nhanh , ở phòng ngủ phát ra Diệp Uyển Nhu hôn mê .
      "Nhu Nhu!" cấp bách vỗ vào khuôn mặt chút máu của , nhưng có gọi thế nào vẫn bất tỉnh .
      Sắc mặt của trắng bệch , tứ chi lạnh như băng làm người ta sợ hãi.
      Sau khi tiếp xúc đến người trong nháy mắt chân như nhũn ra, cả thân thể như muốn đổ sụp.
      ! nên! thể!
      run rẩy đưa hai ngón tay vào dưới mũi , phát ra hô hấp rất nhưng vẫn còn thở .
      Mặt lộ vẻ kinh hỉ , ôm lấy , dám chừng chừ mà chạy ngay ra bên ngoài...
      Lúc nãy nhất thời hưng phấn nên hơi chạy bộ từ trường trở về, bây giờ đáng chết đem xe đậu ở trong trường học.
      Mà bây giờ có xe ở nơi này lại heo hút , hẻo lánh , chỉ có thể ôm Diệp Uyển Nhu nóng lòng như đốt chạy xuống dưới chân núi .
      Tích Tích!
      trận loa thanh đến từ phía sau Diệp Thư Duy, kinh hỉ mà quay đầu lại ngăn cản chiếc xe.
      Chi... Xe thắng khẩn cấp ...
      "Này, muốn chết à !" Tài xế hé đầu ra ngoài của sổ xe mắng.
      Diệp Thư Duy ôm Diệp Uyển Nhu rất nhanh mà mở cửa lên xe, vừa ngồi vào chổ liền la hét:
      "Nhanh , còn kịp rồi, nhanh lên đến bệnh viện !"
      "Này, làm gì đó ? Xuống xe, xuống xe..." Tài xế kinh hoảng đuổi Thư Duy, nhưng khi nhìn thấy Diệp Uyển Nhu ông ta liền ngừng động tác, " ấy làm sao vậy?"
      "Trúng độc Gas, phải nhanh đưa đến bệnh viện, tôi van chú mau lên !" hốc mắt Diệp Thư Duy phiếm hồng, kích động lay tay tài xế.
      "Được rồi !"
      Tài xế hai lời mà giẫm chân ga, hướng bệnh viện cấp bách phóng .
      Diệp Thư Duy ngừng mà bên tai Diệp Uyển Nhu:
      "Nhu Nhu, dũng cảm lên , em thể bỏ lại như vậy , nghe thấy được , thể bỏ lại !"
      Xe ở đường núi xóc nảy, nhưng bên trong xe Diệp Uyển Nhu vẫn như cũ an tường mà ngủ say.
      Diệp Thư Duy nhìn xung quanh vẫn là núi non mà mồ hôi lạnh chảy ròng, gấp đến độ như ngồi đống lửa cúi người về phía trước, liều mạng hô:
      "Nhanh lên chút, tôi van chú , mau nữa lên !"
      "Đừng gọi, đừng gọi, tôi phải rất nhanh rồi sao? Mau nữa làm sao được , cậu làm như ngồi máy bay vậy !" Tài xế cũng gấp đến độ bốc hỏa, bực mình mà la hét.
      Chú ấy cũng biết kỳ quái sao đường lại đột nhiên hóa thành quá dài như vậy , chạy như thế nào cũng tới , là cấp bách chết người được.
      vất vả, xe rốt cục đến được cổng bệnh viện .
      Diệp Thư Duy ôm Diệp Uyển Nhu, thể chờ đợi được mà nhảy xuống xe, hướng phòng cấp cứu chạy .
      Chú tài xế theo sau xuống xe liếc mắt nhìn sắc trời, sáng nay bầu trời còn rất xanh biết khi nào bịt kín rồi tầng xám đen rồi , hơn nữa còn có chút mưa phùn.
      cỗ áp lực phảng phất bao phủ cả tòa bệnh viện, làm kẻ khác khỏi phát lên cảm giác rợn người.
      Tài xế nhịn được lắc đầu thở dài, hơn nữa tự :
      "Kéo lâu như vậy , chỉ sợ là cứu được rồi !"

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10
      Edit :Bear

      Hành lang màu trắng bao phủ mảnh tĩnh lặng , tĩnh lặng đến mức khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn.
      Diệp Thư Duy đứng ở sàn nhà cẩm thạch lạnh như băng chừng được 5 phút rồi.
      Trong lúc đó , từ phòng cấp cứu ra vào vô số y tá bác sĩ , nhưng ai gì cho biết tình hình bên trong , vẻ mặt mỗi người luôn ngưng trọng làm lòng người hoảng loạn , cảnh này khiến Diệp Thư Duy cảm thấy hoàn toàn có cảm giác bất lực .
      Hai mắt nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ cửa phòng cấp cứu , nội tâm cảm nhận sợ hãi trước nay chưa có .
      Hai tay nắm chặt thần kinh toàn thân đều buộc chặt, trong miệng ngừng lẩm bẩm:
      "Nhu Nhu, thể, thể bỏ lại như vậy !"
      Phúc tẩu cùng đám người chạy tới , vừa vào bệnh viện liền chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
      Phúc tẩu thở hồng hộc hỏi : "Thiếu gia. Nhu Nhu làm sao vậy?"
      Ánh mắt Diệp Thư Duy có chút thừ người ra nhìn Phúc tẩu, phảng phất nên cái gì?
      "Tôi vốn nghĩ muốn nhanh đón hai người về nhà, như thế nào biết vừa đuổi tới đó mới biết được hai người xảy ra chuyện, may thay gặp được chú tài xế cho tôi biết, hai người ở trong bệnh viện này ... Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy ? Thiếu gia, ngài còn chưa cho Nhu Nhu biết các người phải em ruột sao? ’ Phúc tẩu cẩn thận .
      câu các người phải em ruột rốt cuộc gọi trở về thần trí của Diệp Thư Duy, hai mắt đột nhiên phát sáng lên.
      Đúng vậy ! Bọn họ phải em ruột , vẫn chưa kịp cho Nhu Nhu biết tin tức tốt này .
      "Nhu Nhu, nghe được ? Chúng ta phải em ruột, em nghe được ? Em rốt cuộc có nghe thấy !" Thư Duy thào .
      Lúc này đèn phòng cấp cứu giống như đáp lại lời kêu gọi của Diệp Thư Duy , mấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu ra.
      Diệp Thư Duy chạy thẳng đến, "Thế nào rồi ? ấy tỉnh dậy chưa ? có việc gì đúng ?"
      Bác sĩ khó khăn nhìn , có chút khó có thể mở miệng mà lắc đầu.
      "!"
      tiếng tuyệt vọng vang lên như xé tan bầu trời bao la, Diệp Thư Duy dám tin mà trừng mắt nhìn , vô ý thức mà kêu to:
      " , có khả năng, ấy tàn nhẫn như vậy, ấy biết tôi ấy , ấy bỏ lại tôi mà trước đâu , ấy nhất định rất sợ hãi, rất bất lực, rất đơn, ấy nhất định rất muốn ở bên tôi ..."
      "Thiếu gia..."
      Mọi người hô, vội vàng kéo Diệp Thư Duy hoảng loạn lại , ai cũng rất sợ làm ra chuyện ngu ngốc gì .
      "Ách, vị tiên sinh này... trước hết đừng kích động, người bệnh cũng phải hoàn toàn có hy vọng... ."
      Diệp Thư Duy nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó gạt bỏ tất cả tay mọi người ra , bắt lấy tay bác sĩ.
      "Ông ấy còn cứu được , ấy có việc gì rồi, có phải hay ?" cẩn cẩn dực dực chứng thực, ánh mắt vốn thất thần nay lại như phát sáng lên .
      "Cũng phải như vậy, chính xác là ấy vẫn còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm. ấy chỉ trúng độc gas mà còn uống số lượng lớn thuốc ngủ nữa , xem ra tựa hồ ý muốn chết rất mãnh liệt, điều này đối với việc cấp cứu gây nên phức tạp lớn ; còn nữa, tôi cũng thể cam đoan đứa bé có thể giữ lại , tôi chỉ có thể hy vọng kỳ tích xuất ..." Sau khi giải thích, bác sĩ đồng tình mà liếc mắt nhìn Diệp Thư Duy,sau đó lắc đầu rời .
      Thuốc ngủ?
      Muốn chết?
      Trẻ con?
      Tất cả các câu cứ liên tiếp như điện cao thế giật mạnh các giác quan của Diệp Thư Duy khiến sửng sốt, toàn thân thể động đậy.
      Trong lòng đau nhức, đau đến muốn bất tỉnh, chân như còn chạm đất.
      Đây là chuyện gì xảy ra?
      Ai tới cho biết , đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
      xụi lơ mà nhìn về phía cánh cửa trắng phòng cấp cứu , bước chân vô cùng nặng nề mà bước về phía trước.
      Muốn chết!
      Thuốc ngủ!
      Đứa bé !
      Khí Gas !
      Những ý nghĩ đó cứ như ma quỷ ám ảnh , lạnh lẽo đến khiến người e ngại.
      Cánh cửa vừa mở ra, khí yên tĩnh lập tức giày xéo tâm Diệp Thư Duy , đau đến mức tâm hồn như nứt ra vậy .
      rất nhanh tìm thấy thân ảnh quen thuộc nằm im lìm chiếc giường bệnh màu trắng kia , sau đó phát ——
      nằm ở đó, sắc mặt hồng nhuận ngày thường còn , ở trong tấm chăn đơn màu trắng kia chỉ là hình bóng xa lạ.
      ở đó , dáng người hao gầy bé, đơn như vậy , mái tóc đen mềm rối tung , đôi mắt khép chặt nhìn thấy được vẻ thông minh lém lỉnh ngày trước , cái mũi khéo léo và đôi môi tái nhợt tất cả đều bị thiết bị dưỡng khí bao phủ lấy.
      tựa như thể nhúc nhích, chỉ cảm thấy ngực mãnh liệt co quắp, quá độ hồi hộp cơ hồ làm cho như chết lặng.
      "Nhu Nhu, em có thể nào tàn nhẫn với như vậy sao ,em cho rằng chết như vậy , thấy áy náy gì sao? Em đúng là đồ ngốc !" Ở trong gian yên tĩnh, đột nhiên lớn tiếng khóc hô, khiến mọi người sợ hãi .
      tới gần , hung hăng mà lây dậy.
      "Đừng chết , cho phép em làm như vậy! tuyệt cho em , nếu như em dám can đảm ra trước mắt , tuyệt đối truy bắt em đến tận tào địa phủ, có chết cũng phải ngăn em lại . Cho nên em đừng bỏ , nghe thấy !" gào rống, cho dù người nào cũng có cách kéo thân thể di dời .
      Người chung quanh thấy thế đều rơi lệ, yên lặng mà rời khỏi gian của riêng hai người này , lưu lại cho bọn họ nơi riêng tư .
      giường Diệp Uyển Nhu tựa hồ cảm nhận được tức giận của , nước mắt tự khóe mắt chậm rãi chảy xuống , điện tâm đồ bên cạnh ràng chấn động.
      Diệp Thư Duy kinh hỉ mà nhảy dựng lên, chạy như điên tới cửa, mở tung cánh cửa hô to:
      "Nhanh , mau gọi bác sĩ , Nhu Nhu có phản ứng rồi!"
      Sau đó lại rất nhanh chạy về bên giường bệnh , cầm chặt tay Diệp Uyển Nhu , "Nhu Nhu, ngươi nghe thấy có phải hay ? Dũng cảm chút , dũng cảm chút , ở thời điểm khó khăn nhất chúng ta cũng chưa từng bị đánh bại , sao có thể ở lúc sắp đạt được hạnh phúc như bây giờ mà buông tay chứ !"
      Ngón cái của Diệp Uyển Nhu di chuyển , giống như nghĩ muốn nắm lấy tay Diệp Thư Duy, đáp lại lời .
      kinh hỉ mà rơi lệ đầy mặt, kích động ra :
      "Nhu Nhu, em sống lại rồi có phải hay ? Ôi , cảm tạ ông trời, em trở về có phải hay ?"
      Bác sĩ rất nhanh đẩy cửa vào , nhìn điện tâm đồ chút sau đó lại kiểm tra đồng tử của Diệp Uyển Nhu , tiếp đến ông ấy lại lấy máy siêu sôi phần ổ bụng.
      Cuối cùng, bác sĩ vốn ngưng trọng sắc mặt cuối cùng cũng hoà hoãn xuống, đứng dậy mỉm cười mà nhìn về phía Diệp Thư Duy, tuyên bố : "Chúc mừng, chúc mừng, rất khó tin quả có kỳ tích xuất , hôm nay mẹ và con điều bình an, rốt cục ấy và đứa vượt qua được thời kỳ nguy hiểm rồi ."
      Diệp Thư Duy nghe vậy kích động mà ôm chằm lấy bác sĩ khóc, trong miệng ngừng lẩm bẩm:
      "Cám ơn, cám ơn!"
      Bên ngoài phòng cấp cứu vang lên tiếng hoan hô, trong đám người còn có yên lặng mà lau nước mắt , sau đó mỉm cười xoay người rời ...
      sai, người này đúng là Giai Hân.
      Lúc đầu ta bị đố kỵ làm u mê đầu óc nên mới có thể ra những lời đáng chết kia với Uyển Nhu, sau đó khi phát Uyển Nhu mang thai ta mới hoàn toàn hết hy vọng .
      Nhưng ta làm thế nào cũng nghĩ tới Uyển Nhu tìm lấy cái chết , lúc biết được tin này , áy náy đủ để hình dung hối hận của ta ...
      May mà ông trời có mắt, cuối cùng cũng mây tan trời sáng , hôm nay nhìn thấy kết quả này , ta thấy vui từ đáy lòng .
      Người có tình rồi cũng thành quyến thuộc phải sao ?
      Tin tưởng rất nhanh , ta cũng có thể tìm được mùa xuân chính thức thuộc về mình, tình thuộc về mình .
      Diệp Uyển Nhu thanh lệ nằm chiếc giường trắng .
      Bệnh bên giường còn có Diệp Thư Duy lo lắng đợi tỉnh lại . nhìn chăm chú gương mặt giường bệnh, trong tay cầm quyển《Triệu chứng của người mang thai 》.
      Phúc tẩu , đây là khi thu dọn lại quần áo của hai người núi ở dưới gầm giường phát ra .
      Mà mới vừa rồi bác sĩ cũng báo cho biết , hoài thai khoảng hai tháng rồi ?
      nhìn chằm chằm , sớm ràng chuyện ngoài ý muốn lần này là do đâu .
      Thực chất , phải bởi vì mơ hồ mà trúng độc khí gas , mà thực tế...
      đột nhiên khó khăn mà xoay mình , như từ trong ác mộng bị thức tỉnh , toàn thân sợ hãi , kịch liệt mà run rẩy, giống như nghĩ muốn phải bắt được thứ gì đó để bám víu mà đưa tay quơ quàng trung .
      vội vàng đem tay mình nắm chặt tay , giọng trấn an .
      " có việc gì rồi, Nhu Nhu, có việc gì rồi!"
      Tiếng của cực kỳ có tác dụng trấn an , rất nhanh , lại lần nữa trầm tĩnh xuống, nhưng vẫn cầm lấy tay có buông ra.
      Cứ như vậy, lại ngủ ngày đêm.
      Lần nữa tỉnh lại, cảm giác mắt đỡ mỏi hơn nhiều.
      Nhìn gian đều màu trắng, trong nháy mắt nhớ ra chuyện gì, thẳng đến khi nhìn thấy Diệp Thư Duy nằm bên giường bệnh ,lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
      Phản ứng đầu tiên của vốn là vội vàng rút tay khỏi tay nắm chặt của Diệp Thư Duy mà dán tay lên bụng ——
      Con sao ? chết, còn con sao ?
      chết sao?
      Nước mắt của cuồn cuộn ngừng mà tràn ra hốc mắt, ướt đẫm cả khuôn mặt.
      Lúc đột nhiên rút tay ra làm bừng tỉnh rồi , ngẩng đầu lên, lau nước mắt của ."Đừng khóc nữa , chuyện qua rồi !"
      "Thư Duy, xin lỗi!" vì mất con mà cảm thấy đau lòng , nước mắt vẫn cầm được mà chảy xuống.
      " thể khóc, như vậy đối với con tốt ." lừa , rồi lần nữa lau nước mắt của .
      ngây ngẩn cả người, nhất thời á khẩu trả lời được, nên lời đây là tâm tình gì , là mừng , hay là tức giận...
      Em bé vẫn còn , nhưng vấn đề kia vẫn tồn tại , đầu thoáng cái ong ong mà rung động .
      mỉm cười nhìn vẻ mặt tái nhợt của , rồi đưa cho phong thư ố vàng .
      "Mở ra xem chút ! Nó có đáp án em muốn đó ."
      nghi hoặc mà nhìn , run rẩy tiếp nhận thư , sau đó nhanh tay xé mở phong thư .
      xé rách ra lá thư cùng với quyển lão cũ tồn chiết cùng mộc khắc chương rơi xuống.
      nghi hoặc mà trừng mắt nhìn chúng nó, sau đó đem lá thư nhặt lên, mở ra, phía viết ——
      Thân ái Uyển Nhu, con ngoan của mẹ :
      Mẹ biết chừng nào con đọc được phong thư này, có lẽ vĩnh viễn cũng nhìn thấy ... Mẹ hy vọng con vĩnh viễn cũng đừng xem nó , nhưng có chuyện mẹ có thể khẳng định là khi con xem lá thư này mẹ còn thế gian này nữa .
      Đầu tiên, mẹ muốn kể cho con nghe chuyện xưa ——
      có năng lực tự chủ , bị cha kế cưỡng bức , hơn nữa còn có thai .
      Tiện đà ta được người ta cưới vào xung hỷ , rồi sinh hạ đứa bé .
      Uyển Nhu, đến đây mẹ muốn với con —— Cha ruột con chính là cha kế của mẹ !
      Mẹ biết, chuyện này đối với con mà rất tàn nhẫn, mà nó cũng như con dao thời thời khắc khắc luôn đâm đâm vào trái tim mẹ .
      đời này tình cha mẹ thương con cái đều giống nhau ,mẹ hy vọng nó vĩnh viễn chỉ là bí mật.
      Nhưng mẹ càng sợ nếu có ngày, bất hạnh khi mẹ còn ,mà tên cầm thú bằng đó vẫn còn sống , nếu đến tìm con gây phiền toái, hướng con lời bậy bạ uy hiếp , đến lúc đó con phải sống làm sao ?
      Vì vậy, mẹ viết lại phong thư này , giao cho Phúc tẩu người mẹ tín nhiệm nhất .
      Mẹ tin tưởng bà ấy con cũng thua gì mẹ , bà ấy hết sức mình bảo vệ con , mẹ rất an lòng , hơn nữa nếu phải chuyện bất đắc dĩ , bà ấy cũng thể đem này thư giao cho con !
      Xin con tha thứ cho tư tâm của mẹ .
      Bây giờ, mẹ muốn cho con , nếu như tới tìm con , con tuyệt đối thể tin tưởng , đồng tình với .
      Cả đời này người con có thể tin tưởng chỉ có người nhà Diệp gia, cũng chỉ có Diệp gia mới là nơi đáng tin cậy , con hiểu chưa?
      Mẹ có tài cán gì , nhưng ở ngân hàng mẹ có mở cho con tài khoản , trong đó có ít tiền, nếu như tới tìm con , con hãy dùng tiền này thưa lên tòa án, thắng được con đâu , con ngàn vạn lần đừng để cho uy hiếp.
      Nếu như số tiền này năm mươi năm sau vẫn cần dùng , như vậy nó tự động chuyển tặng cho cơ quan từ thiện, đây là lúc mẹ lập di chúc ghi .
      Chỉ có vài lời dặn dò ,cầu chúc con cả đời bình an.
      Diệp Uyển Nhu hai mắt đẫm lệ chậm rãi xếp lá thư lại , kích động ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thư Duy, đôi mắt đen lóe lên tia sáng vui sướng.
      Lòng của giống như bay múa lên, vui sướng tràn ngập phiếm hồng cả khuôn mặt.
      "Thư Duy, Thư Duy, chúng ta phải, chúng ta phải..." cao hứng đến nghẹn ngào thể thành câu.
      kích động mà ôm , " biết, đều biết, chúng ta phải em ruột, chúng ta có thể nhau, chúng ta có thể có con cái thành đàn... Nga! Nhu Nhu, chúng ta rốt cục được giải thoát khỏi khổ ải rồi!"
      "Ân!" Mắt hàm chứa lệ càng ngừng gật đầu.
      vừa ôm vừa hôn , cũng ngừng ở bên tai thổ lộ lời thương .
      thậm chí cảm giác được cùng với điều run rẩy như nhau . Trời ạ! Hoàn hảo là mọi chuyện vẫn còn cứu kịp...
      Nàng lén lút đưa tay đặt lên bụng ——
      Con à , con à ... Mẹ rốt cục có thể vui sướng có được con rồi !
      Động tác của khiến cho chú ý, đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi ngược lại : "Tại sao muốn làm chuyện ngu ngốc này hả?"
      áy náy mà cúi đầu, : "Xin lỗi, lúc ấy em chỉ nghĩ đến phương pháp này, cũng duy có như vậy, mới có thể tin tưởng em vốn là chết ngoài ý muốn... Như vậy mới có thể tiếp tục sống sót!"
      mặc dù sớm biết đáp án, nhưng khi nghe chính thừa nhận lại cảm thấy loại tâm tìnhhoàn toàn khác . vừa tức vừa giận, nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với nữa .
      Tay đưa lên , sau đó ở trước mặt nắm chặt thành quyền, rống giận :
      " có em , còn sống được sao? Đồ đần!"
      Sau đó, lại thâm tình mà đem kéo vào trong lòng, gõ trán của .
      "Sau này bao giờ được làm sợ nữa , có biết hay ? Đừng quên, chúng ta vốn là cùng sống cùng chết , vĩnh viễn chẳng phân ly được ."
      "Ừ !" nhìn bằng đôi mắt trong suốt lóe nước mắt, sau đó thản nhiên cười, ngoan ngoãn thuận theo gật đầu, cúi xuống trước ngực .
      nữa , bao giờ nữa!
      Sau khi đoạn thời gian kinh hãi này qua , nghênh đón bọn họ chính là tương tương sáng.
      Ngày mai, từ ngày mai , bọn họ phải bắt đầu vì tương lai đứa bé mà bận rộn đây.
      Bear : Hix hoàn rồi cám ơn các bạn theo dõi và đặc biệt là những bạn comt ủng hộ mình giúp mình thêm sức mạnh cố gắng edit đến hết

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      hic hic, hay wa, truyen that cam dong a! khi nao truyen nay co ebook the bn?

    4. Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸

      Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸 Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      226
      Opp hoàn,chúc mừng nha truyện hay lắm nhưng có H đâu mà đưa vào sắc nhỉ,làm ta đợi :yoyo67:
      Last edited: 23/10/14

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :