1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình chiến - Trường Vũ Trụ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43:

      Edit: salemsmall

      Sở Hàm nhìn mặt trời từ từ nhô lên qua cửa sổ của phòng thẩm vấn. ở trong này ba ngày rồi.

      Khi vừa đến nơi này, ra những lời mà mình sớm chuẩn bị, lâu sau có người tới đưa đến căn phòng này. Phòng lớn, thậm chí chỉ có chiếc giường để nghỉ ngơi. Cứ cách hai giờ nữ cảnh sát mang nước vào cho để uống thuốc.

      Sở Hàm biết , dựa theo trình tự hẳn là phải được đưa đến trại tạm giam để chờ tòa án thẩm vấn, nhưng lại được đưa đến căn phòng có điều kiện tốt hơn rất nhiều.

      Sở Hàm nghĩ, nếu như Giang Bắc Thần có thể tìm được manh mối của vụ án trước khi lập hồ sơ việc làm của chính là giúp kéo dài thời gian. Nếu thể, cũng cam tâm tình nguyện vào tù để gánh vác toàn bộ tai ương giúp .

      Dù thế nào nữa và con cũng cảm thấy mệt.

      Nhưng mà thực cảm thấy rất áy náy với cục cưng trong bụng. Mặc dù bác sĩ kê cho ít thuốc bổ an thai, nhưng đứa bé phải phát triển trong hoàn cảnh như vậy chung quy cũng là có lợi. Mỗi buổi tối, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của căn phòng thẩm vấn, Sở Hàm đều nhàng vỗ về bụng mình, thào chuyện với sinh mệnh lớn dần lên trong cơ thể. hy vọng con mình có thể bình an và khỏe mạnh mà lớn lên.

      Đêm hôm đó, sau khi Giang Bắc Thần biết Sở Hàm có thai ngẩn người bất động lâu, chiếc điện thoại nằm trơ trọi dưới nền đá cẩm thạch sáng loàng vẫn truyền tới tiếng gọi nghi hoặc của Giang Nghi Đồng. thể nào tưởng tượng ra hình ảnh mang mình đứa con của hai người rồi tới nơi đó. Bây giờ, Giang Bắc Thần chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng cho Sở Hàm mà còn cảm thấy thực ân hận. Vào lúc này, dường như bối cảnh gia đình và tiền tài địa vị cũng thể giúp gì được cho người con thương và cục cưng của hai người.

      Ngay đêm đó, tự mình phóng xe tới nhà Giang Nghi Đồng để hỏi. Giang Nghi Đồng căn nhà trong tứ hợp viện (*) ở phía Tây thành phố. Đó là căn nhà do tổ tiên của nhà chồng bà, nghe vị ngự y từ đời Thanh để lại.

      Bên ngoài tứ hợp viện có giàn dây mây được dựng thành căn lều , quanh năm tươi tốt xanh mát. Trong lều có bày chiếc bàn bằng gỗ, bốn phía khắc hoa vô cùng đẹp đẽ. Ngoài ra còn có hai chiếc ghế bành được bày đối xứng nhau, có thể thấy đây là nơi Giang Nghi Đồng và chồng mình thường xuyên ngồi nghỉ.

      Giang Nghi Đồng chậm rãi pha ấm trà, cách làn khói lườn lờ mỏng manh, đôi mắt bà ánh lên vẻ từng trải và thấu hiểu: "Thân thể của nha đầu kia được tốt lắm. cũng nhắc nó là nếu muốn giữ cái thai lại phải cẩn thận. Sao hả? Cái thai đó là của cháu à?!"

      Giang Bắc Thần xoay xoay tách trà sứ bằng men xanh trong tay, ngắm nhìn lá trà lơ lửng trong tách, vẻ mặt ảm đạm trả lời: "Vâng, là của cháu."

      Giang Nghi Đồng cười như hiểu ra, bà cũng có thể lý giải tâm tư của Giang Bắc Thần lúc này. "Nha đầu kia đến bệnh viện mua ít thuốc bổ an thai. cũng dám chắc như vậy có hiệu quả hay , nhưng ít ra có gì hại đối với nó. Thằng nhóc này, cũng xem như là nhìn cháu lớn lên. Lúc này bị vấp ngã cũng khiến cho cháu nhớ kỹ chút. Nếu đưa bé này có thể giữ đó là phúc của cháu, nếu giữ được là do cháu tạo nghiệp chướng. Tự giải quyết cho tốt ."

      gương mặt tuấn tú khôi ngô của Giang Bắc Thần còn vẻ lạnh lùng thản nhiên như mấy ngày trước. Quả thực đúng như lời Giang Nghi Đồng , tất cả là do tạo nghiệt.

      ______________________________________________________

      Người quản lý bên bộ phận dự án bị trục xuất về nước, cũng chính ngày hôm đó, Chử Mục tự mình áp giải người về. Giang Bắc Thần dựa vào bên cạnh xe, đeo chiếc kính mắt màu đen, cả người tỏa ra khí lạnh. Chử Mục ra hiệu cho cấp dưới ở phía sau lôi người kia lên xe rồi lững thững bước đến gần Giang Bắc Thần.

      Hai người cực kỳ ăn ý huých nhau cái, Chử Mục cũng dựa vào xe Giang Bắc Thần. "Thế nào, mấy ngày nay mệt lắm đúng ?"

      Giang Bắc Thần cam chịu cười cười tự giễu, "Ai bảo thằng nhãi kia làm việc gọn gàng như vậy chứ. Lần vấp ngã này khiến tớ bị đau ít."

      Chử Mục rút điếu thuốc ra đưa cho , vô cùng thông cảm gật đầu. "Biết rồi! Tớ cũng nghe em Sở vì cậu mà phải vào trong đó. Tớ nghe cậu chỉ thị lập tức bắt người. Thằng nhãi này bị người của tớ tìm thấy ở ngân hàng tại Berlin, lúc đó vừa mới đổi ngàn vạn tệ thành đồng Euro. phải là số lượng có đúng ? Tớ điều tra được tài khoản của người gửi tiền. Cậu đoán xem là ai?"

      Giang Bắc Thần ngậm điếu thuốc nhưng chưa vội châm lửa. nghe Chử Mục vậy lập tức quay đầu lại nhìn bạn mình, "Trịnh Khải?"

      "Còn hơn thế, là bà mẹ chết của cậu ta."

      Giang Bắc Thần hít sâu hơi, cố kiềm chế cảm xúc, rồi ra những lời mà vẫn luôn kìm nén ở trong lòng: " , trước kia tớ cứ nghĩ rằng mình và Sở Hàm coi như xong rồi. ấy buông bỏ được chuyện nhà ấy, tớ buông bỏ được lòng tự trọng của mình. Có lẽ qua vài năm nữa tớ quên ấy. Nhưng kể từ sau khi tớ và ấy gặp lại, btớ mới hiểu được rằng, lòng tự trọng hay gì đó chỉ là lừa mình dối người. chính là , là bất kể trôi qua bao nhiêu năm cũng thể quên được. Chỉ cần nhắm mắt, tớ lại nhớ đến dáng vẻ ngày đó, khi ấy cầu hôn tớ bãi biển Antaly. Chớp mắt cái, bọn tớ quen biết nhau..." Giang Bắc Thần cúi đầu, cẩn thận tính toán, "Hai mươi hai năm rồi."

      Mùa hạ năm ấy, khi hai người lần đầu tiên gặp mặt là lúc Sở Hàm ba tuổi, Giang Bắc Thần sáu tuổi. Tới nay, Giang Bắc Thần hai mươi tám tuổi, vậy là hai mươi hai năm trôi qua.

      "Đời người có bao nhiêu lần hai mươi hai năm chứ? Thực ra từ đầu tớ cũng giận ấy chuyện sao chép ý tưởng, chỉ là cố tình lạnh nhạt với ấy vài ngày. Nhưng mà tớ ngờ ấy lại lẳng lặng làm như vậy, lẳng lặng gánh tội thay cho tớ. ràng ấy biết đó là cạm bẫy của Trịnh Khải nhưng vẫn muốn nhảy vào, lại còn nhảy cách nghiễm nhiên như vậy. Chử Mục, cậu xem, đây là do ấy tớ hay là do muốn trả nợ ân tình của tớ?"

      Chử Mục vân vê điều thuốc, đắn đo mở miệng, "Nếu ấy cậu mà chỉ muốn trả nợ ân tình, cái ân tình này có vẻ hơi lớn đấy nhỉ. Cậu cũng biết , nếu như bị phán quyết là bao nhiêu năm tù mà. giờ, việc cấp bách là phải đưa ấy ra khỏi đó. Mặc dù Chiến Sính có lời rồi nhưng ở những nơi như vậy, đặc biệt là đối với người phụ nữ, càng lâu lại càng nguy hiểm.

      Sao Giang Bắc Thần lại biết như vậy chứ, "Tớ biết rồi, người cũng đưa về rồi. Lần này tớ chưa thể cám ơn cậu được, để lần sau bù nhé!"

      "Này!" Chử Mục gọi Giang Bắc Thần định lái xe rời , " có gì là vượt qua được. Nếu chuyện này quá mức phiền phức mấy người chúng ta đến cục cảnh sát đập phá cũng có thể cứu được người ra. Cậu bày ra bộ dáng sầu vân thảm đạm như vậy cho ai xem chứ?"

      Giang Bắc Thần bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, tạm biệt người em thân thiết từ , cũng là người có chừng có mực nhất trong số mấy người bọn họ.

      Người quản lý bộ phận dự án cũng chỉ là kẻ hèn nhát. Giang Bắc Thần còn chưa kịp dùng thủ đoạn gì, ta sợ đến mức lập tức cúi đầu nhận tội. ta ngồi ghế, vừa run lẩy bẩy vừa trình bày lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

      "Tôi là nước cờ cuối cùng của Trịnh Khải... Vốn dĩ Trịnh Ngọc Khôn tin tưởng vào Thẩm Vi Dịch ở bên cạnh ngài lợi thế giúp ông ta giành thắng lợi, nhưng ai ngờ lại bị các người cho vào bẫy. Trịnh Khải sớm biết Thẩm Vi Dịch đáng tin, cho nên thầm tới tìm tôi..." đến đây, người quản lý lại lén lút nhìn Giang Bắc Thần.

      Giang Bắc Thần gõ tay theo nhịp lên bản kế hoạch bày bàn, liếc mắt nhìn lại, " tiếp ."

      " ta hứa sau khi xong chuyện cho tôi ngàn vạn, rồi đưa tôi sang bất cứ nước nào mà tôi muốn. Số tiền này cho dù tôi có làm vất vả cả đời cũng kiếm được, cho nên sau khi suy nghĩ vài ngày tôi đồng ý. Bởi vì tôi là người đầu tiên tiếp xúc với những người lập dự án cho nên cũng dễ dáng báo tin cho ta nhất. Vì thế, vào buổi chiều ngay sau khi Sở tiểu thư và bên Đông Tường tới, tôi phát tán bản kế hoạch ra bên ngoài. Chính vì vậy mà An Đạt nộp hồ sơ lên trước chúng ta ngày."

      "Vậy làm sao mà biết tôi nhất định dùng bản kế hoạch sửa đó?" Giang Bắc Thần suy nghĩ lúc mới mở miệng hỏi.

      Người quản lý bộ phận dự án đầu đầy mồ hôi, trả lời: "Vốn dĩ tôi cũng cho là ngài phản đối, nhưng mà chiều hôm đó, khi ngài tới, tôi nhìn thấy thái độ của ngài với Sở tiểu thư... Nên cảm thấy nhất định ngài chọn phương án của ấy..."

      Giang Bắc Thần cười nổi, " nhìn ra lại là người nhìn thấu được suy nghĩ của người khác như vậy đấy." kiên nhẫn phất phất tay với người bảo vệ, : "Đưa người tới cục cảnh sát, mang theo cả đoạn ghi vừa rồi."

      Người vừa , Giang Bắc Thần có chút mờ mịt vuốt cằm hỏi Thẩm Vi Dịch: "Tôi biểu ... ràng như vậy hay sao?" ràng đến mức người mà năm mới gặp mặt có vài lần cũng có thể đoán ra?

      Thẩm Vi Dịch xua tay, "Thứ cho tôi thẳng, trong chuyện này, nhất là chuyện lại có liên quan đến Sở Hàm chỉ số thông minh của , gần như là bằng 0." Sợ Giang Bắc Thần nổi bão, Thẩm Vi Dịch nhanh chóng lảng sang chuyện khác. "Ngay mai tòa án tiến hành thẩm vấn, ngày vui của Trịnh Khải..."

      Giang Bắc Thần híp mắt nhìn sắc trời dần tối, gió lốc trong đôi mắt càng lúc càng mạnh. "Tôi lại rất mong chờ phần trình diễn của ta đấy."

      __________

      Chú thích:

      (* - Tứ hợp viện là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh. 'Tứ' đại diện 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc; 'hợp' hàm nghĩa bao quanh. Từ nhìn xuống, tứ hợp viện giống như chiếc hộp lớn do 4 cái hộp tạo hình. Nhìn từ mặt phẳng nó là hình vuông ngay ngắn.)

      Chương 44:

      Edit: salemsmall

      Phải rằng, chưa bao giờ có cuộc thẩm vấn nào lớn như vậy. bàn đến vấn đề có bao nhiêu người, chỉ nhìn mấy vị ngồi ở chỗ này thôi, thẩm phán cũng phải dè chừng hơn vài phần.

      tòa chia ra làm hai phe cánh, bên là Trịnh Khải cùng với mấy người phụ trách dự án bên Đức Mậu và vài nhân viên thân tín. Bên còn lại do Giang Bắc Thần dẫn đầu đoàn người bao gồm các quản lý cao cấp của Thế Cần, tiếp đến là Kỷ Hành Đông, Chử Mục, Chiến Sính, hai em Trần Lương Thiện và Trần Lương Thần, cộng thêm Giang Nam Thừa và mấy người em trong nhà họ Giang.

      So sánh tương quan lực lượng ràng, Giang Bắc Thần có vẻ "Ỷ thế hiếp người". Mà quả cũng có ý định như vậy. Trước kia là do để ý mới để đến nỗi xảy ra chuyện ngày hôm nay. Nhưng bây giờ khác, vợ con bị bắt giam! Nếu để tâm nữa chắc chắn có chuyện may xảy ra. Giang Bắc Thần nghĩ, hôm nay, cho dù mấy lão già này muốn thả người cũng phải thả. Nếu như có kẻ nào đó đui mù dám làm hỏng chuyện, làm như Chử Mục , cướp người.

      Giang Bắc Thần đưa đội ngũ người nhà đông đảo đến đây, quả thực chính là khiêu khích lớn nhất đối với Trịnh Khải.

      Chuyện thể cứu vãn được nữa, chứng cứ vô cùng xác thực, người quản lý bộ phận dự án thành khẩn thú nhận rằng mình tiết lộ bí mật thương mại, đồng thời cũng ta nhận hối lộ của Trịnh Khải. Khi thẩm phán : "Cho mời nhân chứng ra tòa." cả phiên tòa bỗng nhiên xôn xao. Người bước lên chính là Trịnh Khải, ngày hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của tòa án ta chuẩn bị về mặt tâm lý rồi. Cho nên bước chân cũng có vẻ khoan thai, thậm chí còn thản nhiên và tự đắc. Đại khái ta biết mình còn đường sống nữa rồi, nên ánh mắt nhìn về phía Giang Bắc Thần còn hơi trêu tức.

      Buổi tối trước ngày diễn ra phiên tòa, trong văn phòng tổng giám đốc của công ty An Đạt sớm còn quang cảnh của ngày xưa, mà thay vào đó là vẻ tiêu điều.

      Trịnh Khải suy sụp dựa vào bể cá, gương mặt trẻ tuổi thậm chí còn mang chút ưu thương phù hợp với độ tuổi.

      Người trợ lý làm việc cho ta từ lâu cẩn trọng dè dặt hỏi ông chủ mình: " rất lâu rồi công ty chúng ta nhận được đơn hàng nào... Công nhân đều ầm ĩ muốn thôi việc. Nghe , Giang Bắc Thần cũng tìm được người quản lý bộ phận dự án... Giám đốc, chúng ta có nên..." Dừng tay, hai chữ này người thư ký dám mở miệng tiếp. Bởi vì trong từ điển của Trịnh Khải, chưa bao giờ có hai chữ "Dừng tay."

      Trịnh Khải thể thừa nhận, ta tỉ mỉ bày ra ván bài này nhưng tuyệt đối ngờ tới, nó lại bị đánh bại cách dễ dàng bởi người con như Sở Hàm. Điều này so với việc bị bại dưới tay Giang Bắc Thần còn nhục nhã hơn bội phần. Nhưng mà đồng thời, lúc ta nghe được tin Sở Hàm tự thú cũng cảm thấy khiếp sợ kém, bởi vì toàn bộ tiền đặt cược cho ván bài này đều chỉ nhằm vào mình Giang Bắc Thần. Đối với người phụ nữ mà lao ngục tai ương là điều vô cùng tàn nhẫn.

      Trịnh Khải nắm chặt lan can, ánh mắt u nặng nề, "Chuẩn bị ngày mai tới dự phiên thẩm vấn của Tòa án, giải thể công ty ."

      "Cái gì?" Thư ký dám tin hỏi lại lần.

      "Tôi , giải thể công ty." Bởi vì ngày mai, nhất định ta trở thành kẻ thất bại. Giải thể công ty cũng coi như là việc cuối cùng mà ta có thể làm cho công nhân.

      loạt câu hỏi khiến cho Trịnh Khải còn chỗ để trốn, từng lời tố cáo khiến cho sinh mệnh và tự do của ta bị giảm đến cực hạn.

      Bởi vì Sở Hàm liên quan đến vụ án, nhưng lại có hành vi tự thú nên chỉ có thể ngồi trong phòng giam của tòa án chờ phán quyết. Cách tấm ngăn thủy tinh cực lớn, Sở Hàm

      [​IMG]
      139dhtt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45 (Ngoại truyện 1)

      Edit: salemsmall


      Buổi chiều hôm đó, ngay sau khi đón Sở Hàm về, Giang Bắc Thần vội vàng lái xe thẳng tới bệnh viện của Giang Nghi Đồng. Giang thiếu gia, Giang đại công tử thèm để ý trong phòng bệnh có đám người chờ khám bệnh, cứ thế lôi Giang Nghi Đồng ra ngoài.

      Giang Nghi Đồng cố gắng rút tay mình về, "Thằng nhãi này làm cái gì vậy, còn có bệnh nhân mà."

      Giang Bắc Thần sao còn có thể để ý đến điều đó, sốt ruột phất tay, "Cháu mặc kệ, mau khám lại cho vợ cháu , xem ấy có chuyện gì ."

      Giang Nghi Đồng nhìn dáng vẻ lo lắng nhíu mày của Nhị thế tổ này, chợt bật cười, " này, chưa bao giờ thấy cháu có cái bộ dạng như thế này đâu đấy. Lại , chuyên môn của cũng phải là phụ khoa. Thế này , để dẫn cháu lên lầu , liên hệ với bác sĩ giùm cháu, rồi nhờ bà ấy kiểm tra cẩn thận cho Sở Hàm."

      "Này!" Giang Nghi Đông gọi với thằng cháu chuẩn bị xuống lầu đón người lên, " bé đó, cháu xác định rồi hả?"

      Giang Bắc Thần đứng tại chỗ trừng mắt nhìn, rồi bất chợt nở nụ cười trông vô cùng kỳ quặc. "Cháu sắp làm ba rồi! Ai đùa với chứ?"

      Sở Hàm được Giang Bắc Thần che chở cẩn thận leo lên phòng khám bệnh ở lầu ba. Đến trước cửa phòng khám, dường như nhớ đến cái gì đó lập tức dừng bước, " căng thẳng như vậy, rốt cuộc là quan tâm em hay là quan tâm bụng em hả?"

      Giang Bắc Thần bị hỏi khó, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày. "Đương nhiên là quan tâm em rồi, vợ ở trong đó nhiều ngày như vậy, nhỡ có chuyện gì xảy ra làm sao bây giờ?"

      Sở Hàm ném mạnh cái túi trong tay cho Giang Bắc Thần, rồi bước vào trong với vẻ mặt tin.

      Trải qua loạt kiểm tra, vị bác sĩ phụ sản cho đáp án chuẩn xác: Cái thai vẫn khỏe. Nhưng mà sản phụ cần phải được chăm sóc và dưỡng thai cẩn thận cho đến tận lúc sinh. Hơn nữa, sức khỏe của được tốt, cho nên chỉ có thể lựa chọn phương pháp sinh mổ.

      đường lái xe về nhà, Sở Hàm nhìn quang cảnh bên ngoài ngừng lướt qua cửa sổ, lẩm bẩm : "Thực ra, cục cưng rất kiên cường. Mấy ngày qua, thậm chí em còn có thể cảm nhận được con lớn dần lên... Giang Bắc Thần, em cứ nghĩ là em lại mất con nữa rồi..."

      Giang Bắc Thần ngắm nhìn bên mặt trắng nõn của Sở Hàm, bỗng nhiên cảm thấy xúc động. đưa bàn tay ấm áp khô ráo của mình ra bao bọc lấy bàn tay bé của . "Tất cả qua rồi."

      Cũng chỉ có Giang Bắc Thần biết, câu này của Sở Hàm chứa đựng biết bao sợ hãi vã chua xót. Là người phụ nữ, ai có thể chấp nhận được rằng cốt nhục của mình cứ lần lượt rời xa chứ?

      Sở Hàm ngẩng đầu nhìn mặt trời trôi dần về phía Tây, ánh tà dương tuyệt đẹp phủ lên Tứ Cửu thành màu hồng nhạt, dường như toàn bộ gian được nhuộm sắc màu ngọt ngào và hạnh phúc.

      "Giang Bắc Thần, hôm nay là tròn hai mươi hai năm chúng ta quen biết nhau."

      Giang Bắc Thần khẽ mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng vô cùng tốt. "Đúng vậy, hai mươi hai năm rồi."

      Sau hai mươi hai năm, cuối cùng và em cũng trở thành người nhà. Phải cùng nhau vượt qua muôn ngàn sóng gió mới đến được với nhau, đúng là dễ dàng gì.

      Nhà họ Giang vẫn luôn cảm thấy áy náy với Sở Hàm. Tuy rằng thẳng ra khỏi miệng, nhưng trong nội tâm mọi người đều tiếp nhận nàng dâu mới này rồi. Nhất là Kiều Hoàn, khi vừa nghe Sở Hàm mang thai, lập tức muốn đón về đây để tiện bề chăm sóc.

      Ông cụ Giang cả ngày vui rạo rực, nằm ghế phơi nắng. Ông nghĩ thầm, đứa cháu nội này của mình quả là tràn đầy năng lực chiến đấu, tốc độ nhanh như vậy! Giống mình như đúc!

      Giang Bắc Thần tự ý xin nghỉ việc cho Sở Hàm, lại để ý đến phản đối của cứ thế thu dọn hành lý, dự định mang đến nhà họ Giang để "gửi nuôi".

      "Giang Bắc Thần, đứng quá đáng nha!" Sở Hàm đứng giường thở phì phò, đưa tay ra định cướp lại mấy túi hành lý. Giang Bắc Thần cũng dám vội vàng, vừa ép buộc ôm vào trong ngực, vừa gom mấy thứ chai chai lọ lọ vào trong túi.

      "Ngoan nào! Ban ngày có mỗi mình em ở nhà, rất lo lắng. Đúng lúc này chị dâu cả cũng có bầu đứa thứ hai, nên em về đó cũng có người làm bạn. Ở nhà còn có thể mè nheo ăn vạ mẹ nữa. Đến tối đón em về! Nghe lời !"

      Sở Hàm rất muốn tới nhà họ Giang, bởi vì vẫn hơi sợ Kiều Hoàn. Giang Bắc Thần cũng biết Sở Hàm lo lắng điều gì, lập tức thừa thắng xông lên.

      " này, em cũng thể trốn mẹ mãi được. Đây vừa khéo là cơ hội, hơn nữa còn có chị dâu ở đó. Hai người làm bạn với nhau cũng vui."

      Sở Hàm mở to hai mắt, ngừng đấu tranh tư tưởng để thuyết phục bản thân, sau đó cứ u mê đần độn mà bị Giang Bắc Thần dắt đến nhà họ Giang.

      Thời gian đầu ban ngày Giang Bắc Thần làm, đến tối lại tới đón Sở Hàm. Nhưng sau này, Kiều Hoàn càng lúc càng xót con dâu, hơn nữa bà cũng cảm thấy yên tâm nên bắt hai người ở lại đây luôn.

      Suốt hai tháng trời, Kiều Hoàn vất vả hầu hạ hai bà bầu trong nhà. Vợ Giang Đông Minh là Chu Nhạc, lớn hơn Sở Hàm ba tuổi, từng sinh con lần nên rất ung dung. Chu Nhạc cũng rất tích cực khuyên bảo Sở Hàm để có thể cảm thấy thoải mái hơn. Kiều Hoàn ngày nào cũng hầm ba bữa canh bổ thuốc bổ khiến cho Sở Hàm tuy rằng bụng chưa to nhưng thể trọng lại tăng lên ít.

      Hôm nay, Sở Hàm định thuyết phục Kiều Hoàn ngừng hầm canh bổ cho . Kiều Hoàn hài lòng, gõ cái thìa vào bát. "Sức khỏe của con được tốt. Mà mẹ thấy cũng đâu có béo lắm, con nhìn con mà xem, mang bầu sắp được năm tháng rồi mà còn chưa nặng bằng chị dâu con lúc mới mang bầu hai tháng đâu."

      Sở Hàm còn cách nào khác, đành phải từ từ biến thành "Châu tròn ngọc sáng" dưới chính sách của Từ Hi Thái hậu Kiều Hoàn. Sở Hàm biến đổi chỉ có dáng người mà còn có tính cách. Ngày xưa dịu dàng nhu mì là thế, mà bây giờ dễ cáu gắt nóng nảy.

      Có thể nguyên nhân là do mang bầu, cộng thêm tiểu ma vương ở trong bụng rất hay quậy phá, khiến cho tâm trạng của Sở Hàm thường xuyên ổn định. Trước mặt Kiều Hoàn còn đỡ, nhưng chỉ cần Giang Bắc Thần vừa về đến nhà mọi cảm xúc bị đè nén của bùng nổ hoàn toàn. Ví dụ như nửa đêm đòi ăn xoài hoặc là dâu tây, Giang Bắc Thần lại phải trợn mắt ngáp dài ngáp ngắn lái xe qua mấy cái ngã tư để mua cho . Nhưng đến khi mua về Sở Hàm ôm chăn ngủ say sưa rồi. Hoặc là, vào buổi sáng nào đó trước khi làm, Sở Hàm nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi mà Giang Bắc Thần mặc rồi bỗng nhiên bưng mặt khóc thút thít, bắt phải đổi màu khác. Cuối cùng, ngày hôm đó, Giang Bắc Thần phải mặc cái áo sơ mi hoa để làm, khiến cho toàn thể nhân viên trong công ty bàn tán suốt cả ngày. Kiều Hoàn nhìn vẻ mặt bơ phờ gầy trông thấy của con trai mình, đau lòng vuốt ve. "Cố chịu chút con ạ, phụ nữ có thai, tính khí được bình thường."

      hôm, Giang Bắc Thần hẹn bọn Kỷ Hành Đông uống rượu. Lúc ngồi trong phòng bao, Kỷ Hành Đông nhìn quầng thâm dưới mắt Giang Bắc Thần, bắt đầu nhịn được mà nhiều chuyện: "Chậc, chậc chậc! Chử Mục, cậu nhìn Giang Tam này, vừa có vợ cái mà trông xuống tinh thần rồi."

      Chử Mục ngước mắt nhìn Giang Bắc Thần, phối hợp gật đầu. "Ừ, mới đầu gấp gáp như vậy cũng bình thường, có thể hiểu được."

      Giang Bắc Thần ngậm chiếc đũa lắng nghe rồi quay sang hai người ồn ào kia, : "Sao hả, sao hả, có vài người kết hôn được năm rồi mà còn bằng tớ đây chưa làm hôn lễ đâu."

      Chử Mục bị trúng đạn cũng nổi nóng, chậm rãi uống ngụm trà rồi từ tốn mở miệng. "À ừ, ngay cả hôn lễ còn chưa có hớn hở làm ba rồi. Tớ cũng cảm thấy thẹn vì bằng cậu."

      ..... Giang Bắc Thần bỗng nhiên có cảm giác rằng tự đào hố chôn mình.

      Buổi tối, sau khi uống cùng bọn Chử Mục xong muộn. Lúc Giang Bắc Thần về nhà lên lầu Sở Hàm ngủ. Trong phòng vẫn để ngọn đèn bàn ấm áp. Giang Bắc Thần dựa vào ánh đèn mờ mờ, chăm chú ngắm nhìn người ngủ say. Cánh mũi xinh xắn của nhàng hô hấp, hàng lông mi dài tạo thành cái bóng mờ dưới hai mắt. Giang Bắc Thần bỗng cảm thấy cả người mình nóng ran lên. năm tháng rồi chưa được chạm vào . Thời gian đầu còn có thể nhắc nhở bản thân cố gắng nhẫn nhịn, nhưng về sau khi nhịn được nữa, bị vô tình đẩy vào phòng tắm, rồi lạnh lùng phun ra hai chữ: Cút ngay!

      Giang Bắc Thần cứ nghĩ lại chuyện ngày trước là cảm thấy sợ hãi. nhếch miệng, mượn men say kéo người kia vào trong lòng hôn xuống. Môi lưỡi nóng bỏng khuấy đảo khiến Sở Hàm ngủ nhăn mày lại. "Làm cái gì vậy..."

      Giang Bắc Thần cẩn thận tránh cái bụng tròn vo của ra rồi lại tiếp tục động tác. bàn tay thành cởi dây váy ngủ của Sở Hàm, giọng khàn khàn vang lên bên tai Sở Hàm: " năm tháng rồi..."

      Khuôn ngực mềm mại đầy đặn dính sát vào lồng ngực của Giang Bắc Thần, hai quả đào hồng hào ma sát, thúc giục Giang Bắc Thần cúi xuống ngậm lấy chúng.

      "A..." Sở Hàm lập tức cong người lên, thể nhịn được "Ưm" tiếng, ngay cả chính cũng biết, thanh này mềm mại và đáng biết bao.

      Giang Bắc Thần như được cổ vũ, đưa tay cởi thắt lưng, nóng lòng muốn đẩy vào trong. Sở Hàm ngủ mê man bị quấy nhiễu khó chịu muốn chết, cứ mơ mơ hồ hồ mặc đùa nghịch, nơi nhụy hoa lâu được thương trở nên ướt át tự bao giờ.

      Giang Bắc Thần nâng đôi chân trắng nõn thon dài của lên, mới chỉ đâm vào chút còn chưa kịp động Sở Hàm bỗng nhiên co rụt người lại. Cảm giác khít khao mềm mại này thiếu chút nữa khiến cho giao nộp vũ khí đầu hàng.

      "Chân bị chuột rút rồi... Đau quá..." Sở Hàm chống nửa người dậy, khóc nức nở đẩy Giang Bắc Thần, " tránh ra... A..."

      Bởi vì Giang Bắc Thần đẩy bắp đùi sang hai bên, hơn nữa sau khi mang thai thường xuyên bị thiếu canxi, nên bỗng chốc Sở Hàm chịu đựng được mà bị chuột rút.

      Giang Bắc Thần hô hấp dồn dập, nhìn người con khóc thút thít trước mặt, lại cúi xuống nhìn khẩu súng mới vào được nửa, cắn răng nhẫn tâm đẩy eo cái, vào đến tận cùng. đưa tay từ tốn vuốt ve bắp chân Sở Hàm, "Sắp được rồi... Bé cưng... lát nữa là được rồi..."

      lâu trải qua chuyện này, Sở Hàm bị đau đớn và tê dại cùng lúc quấy phá khiến cho cả người mềm nhũn. bám vào người Giang Bắc Thần rên rỉ nũng nịu. Thân thể vô cùng mẫn cảm liên tục co rút, " thoải mái... Ưm... A... ngoài ..."

      Giang Bắc Thần có thể cảm giác được mút chặt lấy vật to lớn ngừng bành trướng của mình. Vốn dĩ còn muốn tiếp tục nhưng cuối cùng thể nhịn được mà rút ra. Giang Bắc Thần chửi tục tiếng, cam lòng đưa tay ra an ủi người nức nở trong lòng, sau đó mới đặt vật to lớn của mình lên bắp đùi trắng như tuyết của rồi bắn ra.

      Giang Bắc Thần nhìn người con quyến rũ cắn môi ngủ thiếp , cúi đầu chậm rãi lau sạch vết tích người rồi bật cười thành tiếng. " đúng là hết cách với em."

      Hết chương 45.
      139dhtt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 46: Ngoại truyện: Nhà có tiểu ma đầu.

      Editor: salemsmall



      Bạn Giang Tấn Nghiêu ra đời vào đúng dịp Tết Nguyên Đán.

      Đêm hôm qua tuyết rơi rất nhiều, nhưng trong phòng được kéo kín rèm, trông vẫn rất ấm áp.

      Càng gần tới ngày dự sinh, Sở Hàm lại càng bị vây trong trạng thái vô cùng lo lắng, thường xuyên ngủ yên.

      Ba của bạn nhàng rời giường, định nhân lúc trời vẫn còn sớm ra ngoài mua bánh đậu đỏ mà vợ mình thích ăn nhất.

      Giang Bắc Thần vừa mới khoác áo lên người Sở Hàm bỗng nhiên nhíu mày, "Ưm..." Giang Bắc Thần vọt tới trước giường, vô cùng căng thẳng hỏi: "Sao vậy? thoải mái à?"

      Sở Hàm vẫn chưa tỉnh táo, lúc lâu sau vẫn chưa chuyện. Mãi sau, mới quay đầu, hoảng sợ nhìn ba đứa , "Hình như em... Sắp sinh rồi..."

      Giang Bắc Thần vừa nghe trợn mắt, xốc chăn lên nhìn. Dưới cái bụng tròn vo của Sở Hàm là dòng nước ối chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn của .

      cũng kịp suy nghĩ gì nữa, cuống quýt ôm cả người lẫn chăn xuống lầu, định lái xe tới bênh viện.

      Kiều Hoàn cúp điện thoại, quẳng luôn chiếc muỗng định dùng để múc cháo cho ba Giang xuống, vừa lẩm bẩm vừa lên lầu. "Sở Hàm sắp sinh rồi, tôi phải tới bệnh viện."

      Giang Chấn Quốc mờ mịt đứng dậy, buồn bực hỏi: " phải năm ngày nữa mới sinh sao? Sao lại sớm như vậy chứ?"

      Lúc này, Kiều Hoàn chuẩn bị sẵn sàng, định ra ngoài. "Thế tóm lại là ông có muốn hay ?"

      " chứ!" Giang Chấn Quốc cũng vội vàng cầm lấy áo khoác, chạy ra ngoài theo vợ mình.

      Khi chiếc xe của nhà họ Giang chở vợ chồng Giang Chấn Quốc đến bệnh viện, Giang Nghi Đồng mang nhóm bác sĩ khoa sản tới.

      "Mau lên! Vào phòng sinh!" Chủ nhiệm khoa sản cất giọng ồm ồm ra lệnh cho mọi người, sau đó vừa dẫn Sở Hàm vào phòng vừa quay đầu lại giải thích với đám người đứng đợi. "Nước ối bị vỡ rồi nên phải tiến hành mổ gấp. Mọi người cứ yên tâm ."

      Giang Bắc Thần nắm chặt chùm chìa khóa trong tay suy nghĩ: Như vậy mà còn có thể yên tâm được sao? Đó là vợ tôi, là con tôi đó!

      Sau đó, cứ qua lại ngừng trước cửa phòng.

      Cũng may, bạn này biết thương mẹ, ngoại trừ việc sinh sớm trước dự tính có vấn đề gì lớn. Sở Hàm bị tiêm thuốc tê nhưng vẫn có thể cảm nhận được khoảnh khắc mình bị mất phần máu thịt. hiểu vì sao, khi loáng thoáng nghe được y tá "Bảy cân hai, bé trai" (1) khóe mắt bỗng nhiên ướt át.

      Cục cưng của và Giang Bắc Thần, rốt cuộc cũng bình yên khỏe mạnh đến với thế giới này rồi.

      Y tá tươi cười bế đứa cháu trai được cưng chiều nhất nhà họ Giang ra bên ngoài, "Chúc mừng gia đình, là bé trai!"

      Kiều Hoàn và Giang Chấn Quốc cùng bước tới ngắm thằng bé. Giang Bắc Thần nhìn em bé xíu nhiều nếp nhăn trong lòng y tá bỗng nhiên có can đảm nhìn tiếp. Bởi vì từ giờ khắc này trở , Giang Bắc Thần làm ba rồi.

      túm lấy y tá định vào trong, sốt ruột hỏi: "Mẹ của đứa đâu? Vợ tôi đâu?"

      Y tá gặp rất nhiều ông bố trẻ đợi bên ngoài phòng sinh, đại đa số đều chỉ háo hức muốn nhìn thấy con, rất hiếm người muốn nhìn con mà chỉ muốn nhìn thấy vợ như Giang Bắc Thần.

      Nghĩ vậy, y tá khỏi cười thầm. "Sản phụ rất khỏe, chúng tôi khâu lại vết mổ, nửa giờ sau là có thể ra."

      Kiều Hoàn liếc mắt nhìn Giang Bắc Thần, có chút oán trách : "Con vội gì chứ, lại đây nhìn em bé . Nó là con trai của con đó!"

      Giang Bắc Thần lo lắng nhìn vào bên trong lần nữa rồi mới bước tới ngắm cục cưng trong lòng mẹ mình.

      Bạn vậy mà lại khóc, ánh mắt đen láy rất giống Giang Bắc Thần nhìn mấy người đứng trước mặt mình.

      "Chấn Quốc, ông nhìn xem này! là giống Bắc Thần hồi !" Kiều Hoàn nựng nựng cháu mình, nhưng cũng quên hỏi chồng.

      Người luôn nghiêm túc như Giang Chấn Quốc lúc này cũng mang vẻ mặt trìu mến thương, tiếp lời Kiều Hoàn:

      "Giống , trông kháu khỉnh bụ bẫm, còn nặng hơn cả Đô Đô lúc mới sinh."

      Giang Bắc Thần nhìn chằm chằm bạn này lâu, mới vươn tay cẩn thận chạm vào gương mặt con mình, là mềm quá . Bạn bị ba mình động vào, vậy mà lại toét miệng ra cười vui vẻ, làm Giang Bắc Thần kinh hãi thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

      Đây chính là cốt nhục tình thân đó nha! Con trai nhận ra ! Cục cưng bé này hổ là con trai của , vừa thấy nở nụ cười rồi!!

      Nụ cười này, riêng gì Giang Bắc Thần cảm thấy ngạc nhiên mà ngay cả Kiều Hoàn, Giang Chấn Quốc cùng với y tá kia đều cảm thấy kinh ngạc.

      y tá đón rất nhiều sinh mệnh bé đến thế giới này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp em bé khi chào đời khóc mà lại cười!! Ngay sau đó, viện trưởng dặn dò ý tá đưa em bé đến phòng chăm sóc đặc biệt của trẻ em. Giang Bắc Thần lo lắng theo sau, thấy con mình nằm yên ổn trong lồng giữ ấm rồi mới quay trở lại bên ngoài phòng sinh.

      Đúng lúc đó Sở Hàm cũng được đẩy ra khỏi phòng. Người ta thường phụ nữ khi sinh con chẳng khác nào dạo vòng quanh quỷ môn quan, thương tổn nguyên khí. Sở Hàm cũng ngoại lệ. gương mặt tái nhợt còn chút huyết sắc, mái tóc thấm ướt mồ hôi dính bết lên hai gò má, thoạt nhìn tiều tụy.

      Giang Bắc Thần đẩy y tá đứng bên cạnh Sở Hàm ra, cúi xuống nhìn vợ vừa mới vất vả sinh con cho mình. Trong lòng , ngoại trừ cảm giác thương còn cảm thấy xúc động vô cùng.

      giơ tay, nhàng lau mồ hôi trán , lại cúi đầu tặng cho nụ hôn. Giọng trầm ấm của , so với thuốc tê còn có thể làm cho Sở Hàm bớt đau đớn hơn nhiều lần, bởi vì : " em."

      _____________________


      Ông cụ Giang ngồi ở nhà cứ liên tục cầm điện thoại. Vừa nghe thấy bệnh viện thông báo mẹ tròn con vuông, ông cụ lập tức chống cây gậy ba - toong ra cửa, kêu gào nhân viên bảo vệ lái xe đưa ông đến bệnh viện. Mặc cho bà Trương ở phía sau ông cụ đuổi thế nào cũng kịp.

      Khi đến bệnh viện, ông cụ Giang vừa mới nhìn mặt thằng chắt mình lập tức đặt đại danh cho bé là Giang Tấn Nghiêu. Nghiêu, chính là tên của vị vua thời cổ đại. Điều này có nghĩa rằng, ông cụ đặt rất nhiều thương và kỳ vọng lên người đứa chắt này của mình. Kiều Hoàn lo lắng cái tên này quá khí phách, đứa đảm đương nổi, nhưng ông cụ Giang lại khoát tay sao cả: "Có cái gì mà đảm đương nổi? Cháu trai nhà họ Giang, con trai của Giang Bắc Thần phải kiên cường! Thằng nhóc này, sau này cháu phải làm trụ cột cho con trai của mình đấy nhé. Đừng để đến khi quay đầu lại bị người khác chê cười."

      "Ông nội yên tâm ạ." Giang Nhi Thần ôm con trai mình trong lòng, vẻ mặt tự mãn như thể "Mẫu bằng tử quý".

      đến đại danh thể nhắc đến nhũ danh của bạn Giang Tấn Nghiêu, chính là Giang Oa Oa. Về phần vì sao lại gọi là Giang Oa Oa, có lẽ nên hỏi ba của bạn .

      Bởi vì Sở Hàm rất thương đứa , lại phải làm, cho nên vừa ra viện là tự chăm sóc em bé. Bạn Giang Oa Oa thức dậy năm lần vào mỗi tối, cứ cách hai giờ Sở Hàm cho con bú lần. Vừa mới bắt đầu, Giang Bắc Thần còn có thể giả vờ như thấy, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy tức giận. Vì nhóc con này mà bao lâu rồi chưa được ăn thịt hả? Dựa vào cái gì mà tối nào con cũng có thể làm tổ trong ngực Sở Hàm ăn no uống đủ, còn lại thể? Cho nên hôm nay, lúc Sở Hàm cho con bú rồi dỗ con ngủ xong, Giang Bắc Thần lập tức sán lại, nhìn chằm chằm vào bầu ngực no đủ ngạo nghễ của vợ mình. Vợ à, sờ sờ chút, chút nha!!

      Sở Hàm bị nửa lừa gạt nửa dỗ dành ấn giường xoa bóp hồi. Đúng lúc hai người chuẩn bị vào cầu bạn Giang Oa Oa co đôi chân ngắn mũm mĩm khóc oa oa. Vài lần như vậy, Giang Bắc Thần hận để nhét thằng bé vào cái bao rồi tống khứ đến nhà họ Giang. Bởi vậy, bạn của chúng ta mới được gọi là Giang Oa Oa.Vào đúng thời khắc mấu chốt lại khóc oa oa, làm hỏng chuyện tốt của .

      Đến khi Giang Oa Oa được hai tuổi, Sở Hàm mới bắt đầu đến viện thiết kế làm lại. Ông lão viện trưởng của viện thiết kế luôn xem trọng Sở Hàm, trước kia luôn để cho đảm đương những công việc nhặt làm lãng phí cả tài năng, cho nên lần này trở lại, ông trực tiếp thăng chức cho làm phó viện trưởng. Bạn Oa Oa có mẹ trông, tính tình kiêu ngạo ương bướng bắt đầu phát tác. Cho dù là ông nội, cụ nội hay là em họ đều dỗ nổi bé.

      Sáng sớm, Sở Hàm vừa mới định ra khỏi cửa Giang Oa Oa mặc bộ đồ ngủ in hình bò sữa, chạy bịch bịch bịch ra ngoài rồi bám lấy khung cửa, sống chết cũng cho . "Mẹ! Đừng ! Đừng !"

      Sở Hàm ôm con mình vào lòng, dịu dàng dỗ dành, "Nghiêu Nghiêu nghe lời, tối về mẹ mua cho con gấu bông với bánh bích quy có được ?"

      Bạn Oa Oa kiên quyết lắc đầu.

      "Vậy bánh trứng sao?"

      Giang Oa Oa vẫn lắc đầu.

      Giang Bắc Thần vừa vừa ngáp nhìn thấy cảnh tượng này, thuận miệng hỏi câu: "Ba đưa con làm nhé?"

      Lúc này, bạn Oa Oa bỗng nhiên dừng lại, giây, hai giây, ba giây. Rồi sau đó gật đầu như bổ củi.

      Sở Hàm cảm kích, quay sang tặng cho Giang Bắc Thần nụ hôn tạm biệt, " mang con chơi vui vẻ nha. Buổi tối em về nấu đồ ăn ngon cho hai người."

      Giang Bắc Thần nhìn Giang Oa Oa đứng ngây ra ở cửa, khóc ra nước mắt.

      Bạn Oa Oa ngồi yên ổn xe, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, ngó nghiêng trái phải. Lúc Giang Bắc Thần uy phong lẫm liệt vác bạn Oa Oa vào Thế Cần, mọi người đều sợ đến ngây người.

      Giang Oa Oa thò mặt ra, gương mặt trắng nõn mũm mĩm là đôi mắt sáng đen láy, chiếc mũi xinh xắn và đôi môi chúm chím bởi vì hai má bầu bĩnh nhiều thịt mà hơi nhếch lên. Đôi tay bé của Oa Oa ôm lấy cổ Giang Bắc Thần, bé được nhìn thấy nhiều chị xinh đẹp nên bỗng nhiên muốn đứng thẳng lên.

      Giang Bắc Thần đe dọa: "Giang Tấn Nghiêu, con ngoan ngoãn chút , nếu ba ném con ở chỗ này, mặc kệ con đó!"

      Oa Oa đứng lên nhìn vòng rồi lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống, trong lòng mặc niệm: Ba ba là trứng thối, là trứng thối! Tối nay cho ba ngủ với mẹ nữa!

      Đến văn phòng, Giang Bắc Thần xử lý văn kiện, bạn Oa Oa ngồi bèn chơi đùa mình, chơi chán liền hơi ngửa về sau nhìn ba mình cười khanh khách, khiến cho đầu Giang Bắc Thần như muốn nổ tung. Đợi con mình cười đủ, mới phát , dưới cái mông béo mập của bạn Giang Oa Oa là tập văn kiện rất dày, nhưng bị ẩm mất rồi...

      Giữa trưa, hai cha con cùng ngồi trước cửa sổ sát đất ăn cơm trưa. Sau khi Giang Bắc Thần dọn xong bát thìa của Oa Oa, mới bắt đầu thương lượng cùng bé:

      "Về sau con phải để cho mẹ con an tâm làm, được quấy rối. Có biết ?"

      Bạn Oa Oa ăn bánh trứng, ngây thơ gật đầu.

      "Vậy con nhà trẻ chơi với em Bội Bội nhé?"

      Giang Bội, là con thứ hai của cả Giang Đông Minh, so với Giang Oa Oa hơn tuần.

      Bạn gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

      "Này! Như vậy là con đồng ý hay đồng ý hả?"

      Bạn nhíu mày, nghĩ ngợi gần nửa ngày mới lúng búng ra hai chữ, "Con sợ..."

      Giang Bắc Thần nhìn con trai của mình, bỗng nhiên nở nụ cười rồi tiện tay bế bé đặt lên đùi mình.

      "Giang Tấn Nghiêu, con là đấng nam nhi, mà nam nhi thể sợ hãi. Con hãy dũng cảm đứng lên làm những chuyện mà con dám làm. Có lẽ con phát ra chuyện đó đáng sợ như con nghĩ."

      "Đương nhiên, đó chỉ là những chuyện chính nghĩa và ngay thẳng, có thể làm cho con trưởng thành hơn, hiểu ?"

      Dưới ánh nắng mặt trời, bạn Giang Tấn Nghiêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của ba mình, bỗng nhiên dùng sức gật đầu.

      Giang Oa Oa phải lớn lên, phải dũng cảm, phải bảo vệ mẹ. Giang Oa Oa muốn được giống ba.

      Dưới ánh nắng mặt trời, cha con hai người cụng trán, như là muốn hứa hẹn nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc đời.

      ______________

      Chú thích:

      (1) Bảy cân hai = 3kg6

      Hết chương 46.
      dhtt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47: Ngoại truyện: Núi trăng đâu hiểu lòng người.

      Edit: salemsmall



      Lúc Trần Lương Thần được năm tuổi bắt đầu đến ở nhà họ Trần, khi ấy Trần phu nhân và chồng mình là Trần Minh Chương phải thương lượng rất lâu mới đưa ra quyết định ấy, để đứa này ở lại đây, mang họ Trần.

      Trần Lương Thần vốn dĩ có tên là Chu Tiểu Hề, là con của người tài xế, lái xe cho Trần Minh Chương. Trong lần, Trần Minh Chương và tài xế của mình tới thành phố lân cận tham dự hội nghị, Die nd da nl e q uu ydo n, nhưng đường lại đâm phải chiếc xe tải lớn chuyên chở hàng hóa ngược chiều. Vốn dĩ người tài xế có thể đánh tay lái sang bên để mình được thoát nạn nhưng ai ngờ ông lại để cho nửa thân xe lao vào gầm xe tải. Trần Minh Chương ngồi ở ghế lái phụ, may mắn thoát chết.

      Cảnh sát giao thông có mặt ở đó đều biết, người tài xế lựa chọn phương thức thảm thiết như vậy để cứu ông chủ của mình. Sau khi Trần Minh Chương tỉnh lại ở bênh viện, nghe được như thế liền bật khóc. Trần Minh Chương nhìn thi thể cứng ngắc của người tài xế bị khiêng , trong lòng cảm thấy dễ chịu.

      Năm đó, người tài xế ấy mới ba mươi lăm tuổi, trước đó vợ ông cũng bởi vì khó sinh mà chết. Kể từ đó, nhà họ Chu chỉ còn lại đứa con mới được năm tuổi.

      Trần Minh Chương hiền hòa và nhân hậu, nhất là sau chuyện này lại càng muốn báo đáp người tài xế mất. Sau khi về nhà, ông thương lượng với vợ mình, hạ quyết tâm nhận nuôi Chu Tiểu Hề, sửa họ cho bé, gọi là Trần Lương Thần. Từ đó, bé lấy thân phận là nhị tiểu thư nhà họ Trần.

      Trần Lương Thần là bé rất hoạt bát, phải là đứa có bộ dáng phấn điêu ngọc mài mà là kiểu khéo léo hiểu lòng người. Nhưng khi vừa tới nhà họ Trần, bé cũng thích chuyện, thấy cái gì cũng sợ hãi. Bé hiểu vì sao mình lại bị đưa đến nơi này, càng hiểu vì sao ba đến thăm mình.

      Trần phu nhân nắm lấy bàn tay xinh của bé, lại xung quanh biệt thự. "Lương Thần à, con xem này, về sau nơi này là nhà của con. Đây là phòng ngủ của con, có thích ?"

      "Đây là đàn dương cầm mẹ mua cho con. Mẹ biết Tiểu Lương Thần của mẹ thích đàn dương cầm nhất. Về sau con có thể luyện đàn ở nơi này." Trần phu nhân chỉ vào cây đàn piano màu trắng sữa đặt trước cửa sổ sát đất.

      Trần Lương Thần nhìn những thứ lạ lẫm trước mắt, bỗng nhiên thoát khỏi tay Trần phu nhân, òa lên khóc, "Cháu muốn ba cháu... Dì ơi... Cháu muốn... Muốn... Ba..."

      Trần phu nhân thấy bé khóc như vậy cũng hoảng hốt, trong lòng cảm thấy đau xót, vội vàng ôm Tiểu Lương Thần vào trong lòng dỗ dành:

      "Lương Thần ngoan, ba Lương Thần tới nơi rất xa, đợi đến khi con lớn lên ông ấy quay về. Nhé?"

      "Vậy... Khi nào ... Cháu mới lớn lên?"

      "Chờ đến khi, đến khi con cao bằng cây đàn dương cầm là được."

      Trần Lương Thần mở to đôi mắt ướt át nhìn đàn dương cầm trước mặt, từ từ nín khóc.

      Cuộc sống của Trần Lương Thần ở nhà họ Trần có thể là an nhàn sung sướng, cẩm y ngọc thực. Đợi đến khi bé cao bằng cây đàn mới hiểu được rằng, ba mình bao giờ trở lại nữa. Cũng vào ngày sinh nhật của bé năm đó, bé mới chịu gọi vợ chồng Trần Minh Chương là ba mẹ.

      Vào năm Trần Lương Thần được bảy tuổi Trần Lương Thiện trở về từ Mỹ, khi ấy cậu mười ba tuổi. Sau khi ông nội cậu sang New York định cư muốn đưa cháu nội mình sang đó để tiếp nhận nền giáo dục nước ngoài. Hai vợ chồng Trần Minh Chương tính toán hồi rồi quyết định gửi con sang đó. Trần Lương Thần đến nhà họ Trần làm con nuôi sau khi Trần Lương Thiện lâu.

      Người tài xế chuyển từng va li hành lý vào trong biệt thự, Trần Lương Thiện đứng ở cửa nhìn Trần Lương Thần đánh đàn trước cửa sổ sát đất, rồi túm lấy tay áo mẹ mình hỏi. "Kia là em mà mẹ đó hả?"

      Dưới ánh mặt trời, Trần Lương Thần mặc bộ váy Givenchy màu trắng, mái tóc mềm mại được buộc cao, hai hàng lông mi nhảy múa theo phím đàn, trông bé xinh đẹp hệt như thiên sứ.

      "Lương Thần! Lại đây!"

      Trần phu nhân vẫy vẫy tay với con , rồi dẫn bé tới bên cạnh cậu con trai sắp cao bằng mình, : "Gọi trai ."

      Hai tiếng " trai" này về sau trở thành cơn ác mộng trong rất nhiều năm của Trần Lương Thần.

      __________________________


      Đối với người em bất ngờ xuất này, Trần Lương Thiện vẫn có chút khó chấp nhận. Tỷ như khi hai người cùng học ở trường quốc tế. Trần Lương Thần học tiểu học, còn cậu học trung học. Lúc tan học, dieendaanleequuydon.n, Trần Lương Thiện lên xe, có chút kiên nhẫn hỏi người tài xế: "Sao còn chưa lái xe?" Người tài xế cung kính đáp, "Phu nhân dặn phải chờ tiểu thư cùng về."

      Vừa dứt lời thấy Trần Lương Thần đeo túi xách từ đằng xa tới.

      Dọc đường , Trần Lương Thần chỉ cúi đầu mà chuyện, hai tay cũng quy củ đặt gấu váy. Trần Lương Thiện ngồi cảm thấy nhàm chán, nghiêng đầu nhìn lúc lâu, bỗng nhiên rất muốn đưa tay ra nắn bóp gương mặt trắng nõn của bé.

      "Em tên gì vậy?"

      bé ngồi trong góc ngẩng đầu lên nhìn cậu, yếu ớt đáp: "Trần Lương Thần."

      Trần Lương Thần, Trần Lương Thiện, Ồ! đúng là em.

      Trước cửa đại viện sửa chữa, xe chạy đến giao lộ thể tiếp tục vào trong. Hai em nhà họ Trần xuống xe, hai người đều chậm rãi bước . Đường bị đào nên có rất nhiều đất cát vương vãi, thậm chí còn có cả sắt thép và xi măng. Bạn Trần Lương Thần cắn môi, cố gắng cần thận, nhưng hai cẳng chân mềm mại trắng nõn vẫn bị dính rất nhiều đất cát. Trần Lương Thiện phía trước bỗng nhiên dừng lại nhìn nhóc cách khó khăn ở phía sau, chợt cảm thấy mềm lòng.

      bé im lặng, phát ra tiếng động, cúi đầu tập trung về phía trước, trong ánh mắt cũng có chút gì gọi là khủng hoảng bất lực.

      Trần Lương Thiện bước vài bước trở về, đứng trước mặt bé, dường như trong lòng tự đấu tranh lâu mới nhàng nắm lấy tay bé. " đưa em về."

      Bàn tay mềm mại được cậu nắm trong lòng bàn tay, bé ngoan ngoãn sau lưng cậu. Trần Lương Thiện mười ba tuổi bỗng nhiên nghĩ, hình như có đứa em như vậy, cũng tệ.

      Trần Minh Chương ngồi trong sân đọc báo, từ xa nhìn thấy Trần Lương Thiện nắm tay Trần Lương Thần về, vui mừng vỗ vỗ vợ mình. "Em xem kìa, Lương Thiện là hiểu chuyện. Nó đối xử với Lương Thần rất tốt đó."

      Buổi tối, Trần phu nhân bưng [​IMG]
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      cảm ơn các bạn đem đến câu tr hay này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :