1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình chiến - Trường Vũ Trụ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37:

      Edit: salemsmall

      Buổi party độc thân cuối cùng của Giang Bắc Thần quả thực là điên cuồng. Đây cũng là lần đầu tiên sau ba năm, Sở Hàm mới lại bước vào thế giới của Giang Bắc Thần.

      Buổi tiệc được tổ chức tại hội quán mới khai trương trong thành phố của Kỷ Hành Đông. Tòa nhà này vừa có hơi thở xa hoa lãng phí của đại lại vừa có phong cách cổ đại quý phái. Để có được kiến trúc độc đáo như vậy, Kỷ Hành Đông phải mời chuyên gia thiết kế, gần năm sau mới thu được thành quả. tòa nhà nằm giữa sườn núi ở vùng ngoại ô thành Bắc Kinh. Đứng từ đây có thể nhìn thấy thành phố lấp lánh ánh đèn, rực rỡ và huy hoàng biết bao.

      Nhưng mà Kỷ Hành Đông lại định dùng hội quán này để kinh doanh, thầm nghĩ muốn dùng nó để tạo điều kiện cho bạn bè mình có chỗ vui vẻ riêng tư. Dùng lời của Kỷ Hành Đông mà , đám bạn xấu xa này của sao có thể trà trộn ở mấy nơi vàng thau lẫn lộn kia được? Vậy còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ?

      Kỷ Hành Đông nắm chặt điện thoại trong tay, qua lại quanh đại sảnh, trong lòng cũng lo lắng yên. Nếu tối hôm nay Giang Bắc Thần gọi điện tới tức là chuyện của hai người thành, nhà họ Giang đồng ý, đôi uyên ương số khổ rốt cuộc cũng tu hành chính quả rồi.

      Nhưng nếu thành... Chậc chậc chấc... cũng dám tưởng tượng nữa.

      Cũng may khi lo sốt vó nhận được điện thoại của Giang Bắc Thần. Nội dung lời ít mà ý nhiều, thành công rồi, cậu chuẩn bị chích máu .

      Kỷ Hành Đông lập tức giống như con khỉ bị nhổ lông, vội vàng luồn lên nhảy xuống chuẩn bị rượu tiếp đón người. Những thứ có thể chơi hay thể chơi mang ra hết, dự định đêm nay phải tận hứng.

      Đầu bên kia Tứ Cửu thành, Giang Bắc Thần chở Sở Hàm xe, chạy như bay tới điểm hẹn. Vì sao lại là chạy như bay?

      Bởi vì khi vừa ra khỏi nội thành thi Giang Bắc Thần chạy xe với tốc độ vô cùng cao, khác gì gió lốc khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Sở Hàm nắm chặt tay cầm ở cửa xe, gió từ bên ngoài thổi vào khiến nhất thời mở mắt ra nổi, chỉ có thể cố nén nỗi sợ hãi của bản thân xuống.

      Giang Bắc Thần đưa mắt nhìn , thầm nở nụ cười rồi lại chạy xe nhanh với tốc độ cao hơn.

      Lúc này, Sở Hàm thể chịu đựng được nữa rồi, " thể lái xe chậm lại chút à?"

      Giang Bắc Thần ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Trước kia còn chạy xe nhanh hơn như thế này, sao bao giờ thấy em sợ hãi hả?"

      Sở Hàm cực kỳ muốn đá xuống xe, bắt bộ lên sườn núi để cảm thụ cái gì gọi là tuân thủ chính sách bảo vệ môi trường. "Ngày trước là do em chưa hiểu chuyện có được hay ? Van chậm lại chút ... Rất nguy hiểm, đó."

      Giang Bắc Thần bất chợt đưa bàn tay ra, kéo Sở Hàm vào trong lòng mình, lần này Sở Hàm được bám vào cửa xe nữa nên cảm thấy vô cùng an toàn.

      "Này!!!!"

      Giang Bắc Thần cũng chuyện, chỉ vây ở giữa hai cánh tay, khiến cho mặt dán chặt vào lồng ngực mình. Mui xe được mở ra, gian xung quanh bỗng chốc rộng mở làm cho hai người có ảo giác rằng mình giữa trung. Gió bên tai rít gào, tiếng gió xuyên thẳng vào màng nhĩ.

      Giang Bắc Thần muốn làm chuyện, đó là để cho Sở Hàm khôi phục ánh hào quang rực rỡ của ngày xưa, chính là cảm giác hề sợ hãi.

      hào phóng và dũng cảm xưa kia của đều là do chính tay ban tặng, cũng bởi vậy mà trở nên kiêu ngạo đến chói mắt. Tuy rằng bây giờ vẫn xinh đẹp, vẫn dũng cảm thậm chí còn có thêm vài phần lạnh nhạt và cá tính, nhưng tự tin và kiêu ngạo của thời niên thiếu còn nữa. Giang Bắc Thần nghĩ, nhất định phải trả nó lại cho .

      Lúc đầu Sở Hàm còn túm chặt lấy vạt áo Giang Bắc Thần, thậm chí khi ngang qua đoạn đường nào đó còn kinh hãi thét chói tai. Nhưng chỉ sau vài phút, có lẽ là dần quen với tốc độ đó, hoặc có thể là do người Giang Bắc Thần có hương vị quen thuộc khiến cho cảm thấy an tâm, nên dần rời khỏi vòng ôm của Giang Bắc Thần đề nhìn thẳng vào cảnh tượng nhanh chóng vụt qua trước mặt. Trong đôi mắt , cũng còn bóng dáng của sợ hãi nữa.

      Sau 40 phút đồng hồ đường, khi chiếc xe thể thao màu bạc lưu loát lượn vòng tròn xinh đẹp kiêu ngạo rồi dừng yên ổn ở bãi đỗ xe, Giang Bắc Thần lập tức kéo Sở Hàm lại, tặng cho nụ hôn sâu. Sở Hàm cũng nhiệt tình đáp lại, nhất thời, hai người răng môi quấn quýt.

      "Sợ ?" Đôi tay Giang Bắc Thần nhàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Sở Hàm.

      Sở Hàm ôm lấy cổ , lắc đầu ậm ừ , "Ưm... sợ..."

      "Vì sao?" quay đầu, hô hấp nóng bỏng phun lên vành tai trắng nõn xinh xắn của Sở Hàm, giọng trầm ấm cuốn hút.

      Sở Hàm đỏ mặt, lắc đầu chịu trả lời. Giang Bắc Thần lại kiên nhẫn chơi đùa với . bàn tay nguy hiểm thò vào trong
      [​IMG]
      lauladhtt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38:

      Edit: salemsmall

      Khi Sở Hàm tới viện thiết kế xe của Trịnh Khải dừng ở dưới lầu rồi. Kỳ thực, lúc sáng sớm khi nhận được điện thoại của ta, Sở Hàm cảm thấy bất ngờ. Vốn dĩ định từ chối nhưng những lời của Trịnh Khải khiến cho người ta sinh ra cảm giác tò mò.

      "Chẳng lẽ em muốn biết về cái chết của ba em ư?"

      Chỉ câu này khiến cho Sở Hàm phải nuốt toàn bộ những lời định vào trong bụng, bàn tay định chạm vào cổng cũng khựng lại, " thời gian địa điểm ."

      "Tôi đợi em dưới công ty của em. Em cứ đến rồi sau."

      Dọc đường, Sở Hàm cứ tự hỏi, hiểu rốt cuộc Trịnh Khải muốn gì với mình, nhưng thể thừa nhận, cũng có chút mong chờ lần gặp mặt này với Trịnh Khải.

      Từ xa, Trịnh Khải nhìn thấy Sở Hàm, bóng dáng thướt tha duyên dáng ấy giống như bức tranh sống động tươi đẹp giữa mùa hè oi bức. Nhưng mà đáng tiếc, ấy lại thuộc về mình. Trịnh Khải phiền muộn dập tắt điếu thuốc, hít hơi sâu rồi xuống xe.

      Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, Trịnh Khải đưa ra quyết định cuối cùng, quyết định này có liên quan đến vấn đề sinh tử. Trận quyết đấu giữa nhà họ Trịnh và nhà Giang bị ta cố tình đổ lên đầu người phụ nữ. Chính ta cũng cảm thấy bản thân mình vô lý, nhưng mà đâu còn cách nào khác, ai bảo ta lại quen biết chứ?

      Sở Hàm đứng cách xa Trịnh Khải chừng mười bước chân, khoảng cách xa gần, vừa đủ lễ phép nhưng cũng thực xa lạ.

      "Rốt cuộc muốn chuyện gì? !"

      Trịnh Khải cũng là người đàn ông từng lăn lộn trong vạn bụi hoa, nên chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra Sở Hàm và Giang Bắc Thần ở bên nhau. Trong lòng ta khỏi cảm thấy tối tăm hơn chút. "Nhưng cũng thể cứ đứng như vậy mà chứ? Tôi cho em biết chuyện của ba em mà em còn đối xử với tôi như vậy? Em có thành ý."

      Sở Hàm quay đầu nhìn quán cafe duy nhất đối diện với viện thiết kế, tiện tay chỉ sang đó. "Vậy vào đây ."

      Trịnh Khải nhún vai ra vẻ sao, "Được." Sau đó, ta bước theo sau Sở Hàm vào quán cafe.

      Bây giờ là giờ chuẩn bị vào làm nên có ít thành phần trí thức vừa vừa ngáp, vào quán mua ly cafe nóng rồi lại vội vàng rời . Xung quanh tràn ngập hơi thở bận rộn và những thanh náo nhiệt.

      Chỉ riêng Sở Hàm và Trịnh Khải là có vẻ phù hợp với hoàn cảnh và gian lúc này. Hai người ngồi đối diện nhau bên cửa sổ của quán cafe. Sở Hàm bưng tách Latte nóng lên để sưởi ấm đôi tay có phần lạnh lẽo của mình, rồi mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. "Bây giờ có thể được chưa?"

      Trịnh Khải khoan thai uống ngụm cafe rồi mới chậm rãi mở miệng, "Đây là thái độ của em đối với ân nhân cứu mạng đấy à? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu, nên vội vàng như vậy chứ?"

      Sở Hàm biết Trịnh Khải muốn vòng vo với mình, bèn kìm lòng lại rồi tựa vào ghế sofa. Thậm chí gương mặt nhắn nhu hòa của còn mang theo nụ cười.

      "Vậy cứ uống từ từ. Đợi đến khi nào muốn
      [​IMG]
      dhtt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39:

      Edit: salemsmall (D^Đ&L*Q(Đ)

      bàn tay của Giang Bắc Thần vẫn đặt vòi nước, nghiêng người tựa vào bồn rửa bát. Sở Hàm đứng cách quá nửa mét, cho nên có thể cảm nhận ràng áp suất cực thấp tỏa ra từ người Giang Bắc Thần.

      Điều này làm cho Sở Hàm cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì biết, khi Giang Bắc Thần im lặng tức là có lẽ, ngầm đồng ý.

      đáng tiếc, tình vừa mới được vá lành lặn của hai người, cứ như vậy và vỡ tan rồi sao...?

      "Em gặp Trịnh Khải rồi hả?"

      Sở Hàm nhàng đặt khay sứ lên bàn, cũng định che giấu. "Vâng, ta tới tìm em rồi như vậy."

      Giang Bắc Thần bỗng nhiên rụt tay về, nở nụ cười, nhưng trong nụ cười này ràng có thêm lạnh lẽo.

      "Em tin tưởng ta? ta gì với em hả? Có phải cũng chuyện nhà họ Trịnh bị ngã ngựa là do nhà họ Giang gây nên hay ? Diei nd da4 nl 3e q uu ydoo n. Hay là lòng dạ khó lường, giấu em ? Hả? Sở Hàm, nếu em tin tưởng ta như vậy cần gì phải hỏi nữa!"

      Sở Hàm lắc đầu giải thích: "Em tin ta, em chỉ muốn với em rốt cuộc có phải như vậy hay ? Ít nhất, lừa gạt em."

      Giang Bắc Thần bước lên phía trước bước, cúi đầu nhìn chằm chằm người con trước mặt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác tức giận mà trước nay chưa từng có. khổ sở điều tra mọi chuyện lâu như vậy, dựa vào cái gì mà Trịnh Khải lại trước bước? Bây giờ còn tới đây chất vấn ? cảm thấy thực cam lòng, cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm. Giang Bắc Thần cố gắng kiềm chế lại tâm trạng của bản thân, lạnh lùng :

      " ta sai đâu, đúng là có liên quan đến nhà họ Giang. Nhưng mà em có biết hay ? Nếu như có nhà họ Giang, đừng là ba em, chỉ sợ ngay cả chính em cũng thể còn nguyên vẹn mà đứng ở chỗ này được đâu."

      "Mà em, lại bởi vì mấy câu của Trịnh Khải, tới đây chất vấn ? Hửm?"

      Giang Bắc Thần lùi về phía sau, cố ý xem ánh mắt của Sở Hàm, cõi lòng trở nên cứng rắn. Nếu như đến như vậy, cũng nhất thiết phải chờ đợi, nhất thiết phải thương xót thêm nữa. Có số việc, nên để cho biết hơn.

      Giang Bắc Thần lại tựa vào bồn rửa bát, nghiêng đầu châm điều thuốc. Cách làn khói mờ ảo, Sở Hàm thể nhìn vẻ mặt của lúc này.

      "Năm đó, kỳ thực chuyện ba em bị
      [​IMG]




      Chương 40:

      Edit: salemsmall

      Khi Sở Hàm tỉnh lại phát mình nằm co ro góc bên cạnh cửa sổ, đầu óc choáng váng mê man, hình như bị cảm lạnh rồi.

      Suốt cả đêm, cứ ngắm nhìn xung quanh, trong lòng đau khổ thở than. ấy vẫn chưa trở về.

      Bảy giờ sáng, tia nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh, sưởi ấm tay chân lạnh lẽo của .

      vốn định chỉnh trang chút rồi ra ngoài, nhưng chưa kịp đứng dậy chiếc di động bị vứt bên cạnh chân bỗng vang lên hồi chuông.

      Sở Hàm gần như nhảy tới, cầm lên nghe, "A lô?"

      Đáng tiếc, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng có phần sốt ruột của Nhuế Nhuế: "Chị Sở Hàm, chị mau tới viện thiết kế ! di@en*dyan(lee^qyu.dnonnn). xảy ra chuyện lớn rồi!!!"

      Trái tim Sở Hàm bỗng nhiên đập liên hồi, dự cảm vô cùng xấu.

      "Sao vậy?"

      "Chị biết tin gì chưa, chuyện Thế Cần sao chép ý tưởng của An Đạt ồn ào khắp nơi! Người ta còn muốn lập tổ điều tra, lần này viện thiết kế cũng tránh khỏi có liên can. Chị mau tới !!!"

      "Ừ, chị biết rồi" Sở Hàm nhiều lời nữa, vội vội vàng vàng cúp điện thoại rồi chạy tới viện thiết kế.

      Dọc đường , mua tờ báo, cái tiêu đề vừa to vừa đậm trang nhất kia trông ghê người.

      Trịnh Khải vậy mà lại dám kiện Thế Cần lên tòa án, từng chữ tố cáo rằng dự án trụ sở thí nghiệm năng lượng mặt trời này là sao chép. Trong đó, vừa khéo lại bao gồm cả việc Sở Hàm tham dự vào vấn đề của các thiết bị tổng thể!

      Lần này, quả thực là Thế Cần bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi!

      Sở Hàm nắm chặt lấy tờ báo, hoảng hốt nghĩ.

      Sao chép ý tưởng, đây là vấn đề mà giới kinh doanh kiêng kỵ nhất nay. Vậy mà Thế Cần lại bị tố cáo ngay sau khi buổi thấu thầu thành công, đây ràng là mưu của Trịnh Khải. Bản kế hoạch của Thế Cần chỉ có Đông Tường và nhân viên kỹ thuật của viện thiết kế biết được, mà , ràng là mới bỏ việc ở Đức Mậu. thể nghi ngờ, Trịnh Khải rắp tâm muốn lợi dụng để hãm hại Giang Bắc Thần.

      Chỉ là... Hôm qua và Giang Bắc Thần mới xảy ra chuyện như vậy... Sợ là , hận đến chết mất.

      Tầng 33, tòa cao ốc Thế Cần.

      Giang Bắc Thần ngồi ở bàn làm việc, quét đôi mắt lạnh lùng nhìn lượt những người quản lý trước mặt, năm ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp vào tiêu đề của tờ báo bàn.

      "Rốt cuộc là chuyện gì diễn ra vậy? Mấy người các , ai có thể cho tôi lời giải thích hợp lý hay ?"

      Đám người nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm vào ông chủ, ai dám mở miệng. Cuối cùng chỉ có người quản lý bên bộ phận dự án dám đứng lên.

      "Giang tổng, hợp đồng mà chúng ta ký kết với Đông Tường là hoàn toàn được bảo mật, phòng bảo vệ sáng nào cũng kiểm tra. tại có thể xác định rằng phương án mà chúng ta đề ra tuyệt đối sao chép của bọn họ. Căn cứ vào thời gian bên An Đạt và chúng ta cùng nộp hồ sơ lên lúc. Người biết được dự án lần này còn có Sở tiểu thư bên viện thiết kế, nhưng mà cũng loại trừ khả năng là người bên công ty chúng ta..."

      " có ý gì?" Giang Bắc Thần nguy hiểm nheo mắt lại.

      Người quản lý bên bộ phận dự án biết mối quan hệ giữa ông chủ mình và Sở Hàm, cho nên vẫn đánh bạo giải thích.

      "Chúng tôi điều tra ra được rằng, trước khi Sở tiểu thư tới viện thiết kế làm từng bỏ việc ở Đức Mậu, mà lúc đó, An Đạt cũng vừa khéo giao cho bên Đức Mậu làm và chính Sở tiểu thư là người chịu trách nhiệm về dự án đó. Sau này, ấy hỗ trợ về mặt kỹ thuật cho bên Đông Tường rồi đến công ty chúng ta chỉnh sửa bản kế hoạch. Như vậy xem ra, ấy là đối tượng bị tình nghi lớn nhất."

      Giang Bắc Thần nghe xong lập tức ném cây bút trong tay xuống bàn, phiền chán xoay người. "Đều ra ngoài hết !"

      đám người ước gì được thoát khỏi chốn này, nghe thấy chỉ thị lập tức ùa ra như ong vỡ tổ.

      Lấy chỉ số thông minh của Giang Bắc Thần làm sao có thể biết đối tượng bị tình nghi nhiều nhất là Sở Hàm được chứ? Chỉ là, muốn tin mà thôi.

      Mới sáng sớm phải cùng với Kỷ Hành Đông để xử lý các nguy cơ do truyền thông tạo ra, bây giờ cảm thấy mệt đến sứt đầu mẻ trán. cũng rất muốn tự mình hỏi , Diee nd da nl2 e q uu ydo n,d, là rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Nhưng mà xuất phát từ lòng tự tôn của người đàn ông, hoặc cũng có thể là do thói quen hình thành nhiều năm, nên Giang Bắc Thần luôn muốn che chở cho ở phía sau theo bản năng, dù cho chuyện này là do làm.

      Đúng lúc đó, Thẩm Vi Dịch đẩy cửa tiến vào, ta đẩy đẩy gọng kính sống mũi, do dự mở miệng.

      "Tình huống có vẻ phức tạp. Trịnh Khải làm ầm ỹ như vậy, cho nên bên thành lập tổ điều tra. Hơn nữa, những chứng cứ mà ta cung cấp rất có lợi đối với chúng ta."

      "Đây là trả thù cuối cùng của Trịnh Khải?"

      "Có lẽ vậy." Thẩm Vi Dịch đứng bên cạnh bàn, "Trịnh Ngọc Khôn bị xử rồi, là tù chung thân. Nước cờ này của Trịnh Khải cũng khá là hiểm, nếu cẩn thận có thể cũng đưa chính mình vào tù, Mà giờ chúng
      [​IMG]
      dhtt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41:

      Edit: salemsmall

      Chiếc xe thể thao màu vàng diễm lệ nổ máy rồi chầm chậm lăn bánh. Giang Bắc Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế vẫn nhịn được liếc nhìn sang gương chiếu hậu.

      Cách đoạn đường và màn mưa mụi, thân thể gầy yếu của Sở Hàm từ từ ngã về phía sau. Đây là trạng thái mà chỉ người kiệt sức mới có.

      "Dừng xe."

      Trần Lương Thần cũng nhìn chăm chú phía sau, vô cùng nghe lời đạp phanh lại. nhóc cười như thấu hiểu, giễu cợt: "Giang Bắc Thần, xem, hà cớ gì mà phải làm vậy?"

      Đáp lại lời của , ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng và bóng lưng vội vàng khi xuống xe của Giang Bắc Thần, còn thứ gì khác.

      Trần Lương Thần là nghiên cứu sinh của học viện Chính trị và Pháp luật, thầy giáo hướng dẫn của là giáo sư Tống, là người rất có tiếng tăm trong việc xử lý các vụ án tranh chấp thương mại. diieennda4nle,qu.y doon,d,d'l`q.d. Giang Bắc Thần cố ý tìm Trần Lương Thần để nhờ giúp đỡ, bởi vì là học trò xuất sắc của giáo sư Tống, hơn nữa, vụ án của Giang Bắc Thần vô cùng rắc rối và khó giải quyết. Phải như vậy, vị giáo sư này mới đồng ý gặp mặt. Hai giờ sau, giáo sư Tống có chuyến bay tới Mỹ nên thời gian rất gấp rút. Chính vì vậy, Giang Bắc Thần mới có thể nhẫn tâm bảo Sở hàm về trước.

      Nhưng mà ngờ, mọi chuyện lại tệ như vậy.

      Sốt cao 39 độ, dường như có đám cháy được dự đoán trước, kéo Sở Hàm vào vực sâu, thiêu đốt đến nỗi ý thức trở nên mơ hồ.

      Ở trong phòng nghỉ riêng, Giang Bắc Thần mím môi, cởi quần áo ướt người Sở Hàm ra, sau đó lại đứng lên bật ngọn đèn ấm áp. Dưới ánh đèn, cơ thể của trở nên lung linh mờ ảo, vùng bụng bằng phẳng lên vết sẹo màu hồng nhạt. Giang Bắc Thần dùng ngón tay thô cứng của mình vuốt ve vết sẹo, rồi lưu luyến cài cẩn thận cúc áo sơ mi mà vừa mới tự tay mặc cho .

      " với bác sĩ nhớ chăm sóc ấy cho cẩn thận. Nếu có điều gì ngoài ý muốn, hãy lập tức gọi điện cho tôi."

      "Dạ." thư ký vội vàng gật đầu đồng ý. Người có thể được giám đốc đối xử như vậy, dĩ nhiên ta cũng dám lơ là.

      Giang Bắc Thần nhìn Sở Hàm lát rồi mới cầm lấy áo khoác, xoay người ra ngoài. Vừa mới ra được vài bước lại quay trở về đặt nụ hôn vầng trán trắng nõn mượt mà của Sở Hàm. Mười đầu ngón tay thon dài luồn vào mái tóc dày mềm mại của . " xin lỗi."

      Cho dù em có nghe được hay vẫn muốn xin lỗi em.

      Trần Lương Thần cảm thấy vô cùng buồn chán, đưa tay ra ngoài cửa xe hứng nước mưa. Nhìn bóng dáng của Giang Bắc Thần từ phía xa, gương mặt xinh đẹp của chợt lên vẻ đơn.

      Ngay cả Giang Bắc Thần xuất sắc trong mắt mọi người như vậy mà còn có thể thương người con đến như thế. Vì sao Trần Lương Thiện lại cứ làm như thấy nỗ lực và trả giá của chứ?

      cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm ùa vào xe. Trần Lương Thần ổn định lại tâm trạng, bắt đầu lái xe . Ai cũng đều có đường quay lại, bất kể lựa chọn của người
      [​IMG]
      dhtt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42:

      Edit: salemsmall

      Sáng hôm sau, khi Sở Hàm tự thú Giang Bắc Thần vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng. lặng lẽ đứng dậy lấy quần áo ra thay, định rời . Giang Bắc Thần nghiêng người quay mặt về phía Sở Hàm, có thể nhìn hàng lông mi dày và có thể nghe tiếng hít thở đều đều của . khí yên bình như thể đây chỉ là buổi sáng sớm của đôi vợ chồng bình thường.

      Sở Hàm quỳ gối bên giường, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào Giang Bắc Thần lâu, lâu. cẩn thận hồi tưởng lại, biết mình được bao năm rồi? Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Có thể là vào lúc ba tuổi, khi dắt tay giữa tiết trời mùa hạ, cũng có thể là vào năm chín tuổi khi lén lút nhìn luyện đàn bên cửa sổ vào ngày mùa đông. Hoặc cũng có thể là vào buổi trưa năm mười sáu tuổi, khi đứng ngoài sân nhìn cùng đám bạn của mình vừa chơi bóng về, hay là khi biết được tin muốn ra nước ngoài mà ngồi bần thần ở bờ hồ suốt cả đêm.

      Sở Hàm nghĩ, mặc kệ là bắt đầu từ khi nào, cũng muốn người đàn ông trước mặt này phải nhận lấy bất cứ đau khổ nào.

      Trong ấn tượng của , Giang Bắc Thần là người kiêu ngạo, ương bướng, lại có phần tàn bạo. Đó là người góp mặt vào toàn bộ năm tháng thanh xuân tươi đẹp của . Khi còn chưa hiểu gì về tình , dùng tư thế ngang ngược xâm nhập vào cuộc sống của . Khi mới biết lần đầu, cho toàn bộ hy vọng và cưng chiều. Khi ý lạnh tâm tro, cảm thấy tuyệt vọng với tình lại giữ lấy ở bên người mà tiếc phải trả giá. Bây giờ, Sở Hàm đành lòng khi nhìn thấy vì bản thân hoặc là vì sai lầm của bất cứ ai mà phải đối mặt với thất bại. Bởi vì Giang Bắc Thần là niềm kiêu hãnh của .

      Sở Hàm nhắm chặt hai mắt lại, vươn đầu ngón tay ra, nhàng miêu tả lại từng chi tiết gương mặt . Giang Bắc Thần, lần này, hãy để em giải quyết phiền toái giùm .

      "Sở tiểu thư, muốn ra ngoài ạ?" thư ký trực bên ngoài phòng làm việc nhìn thấy Sở Hàm, lễ phép hỏi.

      Sở Hàm cố nén nỗi bi thương cuồn cuộn nơi đáy lòng, nắm chặt tay, trả lời: "Tôi trở về nhà lấy vài thứ. Giang tổng vẫn nghỉ ngơi, đừng đánh thức ấy."

      "Vâng ạ." Thư ký gật đầu, cung kính đáp.

      Ra khỏi tòa nhà 33 tầng, lẽ ra sau cơn mưa trời phải sáng lên, nhưng thời tiết cứ mãi u, thậm chí còn có vài hạt mưa tí tách rơi xuống.

      Sở Hàm cầm túi thuốc vừa mua được ở bệnh viện, đưa tay ra cản chiếc xe. "Cho tôi tới cục cảnh sát."

      nhàng đặt tay lên bụng mình, thào tự : Cục cưng, con có thể hiểu cho mẹ mà, đúng ? Hãy kiên cường vượt qua khoảng thời gian này với mẹ nhé... Mẹ cũng như con, rất ba...

      Ở phía xa, tầng 33 tòa cao ốc Thế Cần. Giang Bắc Thần ngủ ngon trong phòng nghỉ, bỗng nhiên bừng tỉnh.

      Quả nhiên như nghĩ, bên giường còn bóng người, thậm chí ngay cả hơi ấm cũng còn sót lại. Giang Bắc Thần chân trần ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vô cùng tốt hỏi thư ký vẫn luôn trực ngoài cửa: "
      [​IMG]
      lauladhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :