1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình chiến - Trường Vũ Trụ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32:

      Edit: salemsmall

      Bàn tay cầm điếu thuốc của Giang Bắc Thần khựng lại, cúi đầu nhìn đôi tay vòng quanh hông mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.

      Đôi tay gầy gò của ôm chặt , thậm chí còn có thể cảm giác được có dòng chất lỏng từ từ thấm ướt lưng áo mình. Phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến cho thốt ra mấy chữ "Em còn nhà" này đây?

      Từ ngày Giang Bắc Thần quen biết Sở Hàm, cho tới bây giờ luôn mang dáng vẻ quật cường và có tính cách thoải mái.

      dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay người ôm Sở Hàm vào trong lòng, cúi người dùng đôi môi của mình vuốt ve đỉnh đầu .

      "Em còn có ."

      Sở Hàm buồn bã cười cười, thào :

      "Sao có thể là của em được chứ? phải từ rất lâu rồi..."

      Giang Bắc Thần nhíu mày nhìn vẻ mặt hoảng hốt của . Bỗng nhiên cảm thấy thực tức giận. túm lấy cái cằm của , bắt ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mình.

      " , em còn có . mặc kệ em, cho em mái nhà. Có nghe thấy ?"

      Sở Hàm ngẩng lên nhìn lâu, lâu đến mức như muốn nhìn thấu hết cả cuộc đời. Người đàn ông trước giờ luôn kiêu ngạo ngang ngược, nhưng lúc này, giữa lông mày lại dịu dàng giống như được bao phủ bởi ánh trăng.

      , cho mái nhà. Như vậy là đủ rồi.

      Giang Bắc Thần nhìn đôi chân trần của , thở dài vào trong nhà lấy dép lê.

      Ai ngờ khi quay người lại, lại bị cảnh tượng làm cho kinh hãi đến mức đánh rơi đôi dép xuống đất.

      Đây là độ cao của 46 tầng nhà, có hàng rào bảo vệ, nhưng Sở Hàm lại cứ chân trần như vậy mà đứng ban công.

      Gió đêm thổi bay mái tóc quăn dài của , làn váy giống như cánh bướm bay lượn trong gió.

      Bức tranh hoàn mỹ như vậy nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Dù là ai cũng đều có thể hiểu, lúc này Sở Hàm muốn sống nữa.

      "Sở Hàm... Em xuống đây."

      Giang Bắc Thần đứng sau lưng , phải kiềm chế sợ hãi quay cuồng trong lồng ngực, cố gắng giữ cho giọng điệu của mình được bình tĩnh vì sợ làm giật mình.

      Sở Hàm quay lưng về phía , nhìn Tứ Cửu thành rộng lớn dưới chân, thành phố phồn hoa trụy lạc lấp lánh ánh đèn này là nơi cất chứa toàn bộ hận của . nghĩ thầm, nếu cứ nhắm mắt mà nhảy xuống liệu có phải tất cả mọi chuyện liên quan tới bản thân mình cũng kết thúc hay ?

      nghĩ, nếu như vừa rồi, Giang Bắc Thần vậy có lẽ quyết tâm ra như thế. Bởi vì tình nồng nàn say đắm của còn chưa kết thúc, vẫn nỡ ra .

      Nhưng Giang Bắc Thần lại , cho em mái nhà.

      Trong suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của đây là lời hứa hẹn quý giá nhất mà Giang Bắc Thần dành cho . Vào lúc chỉ còn mình cõi đời này, trịnh trọng hứa với , cho mái nhà. Chỉ cần như vậy, cũng thỏa mãn rồi.

      "Giang Bắc Thần, dù có chết, tôi cũng ở chung chỗ với ."

      Giọng nhàng mà lạnh lùng của vang lên trong bóng đêm đen, dường như muốn cho hết những gì đè nén trong lòng mình.

      "Nhà các người hại chết ba tôi, mấy năm nay tôi khổ cực như thế nào có biết hay ? Tại sao có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy... Đứa bé ấy, nó vẫn chưa được ba tháng đâu..."

      Đứa bé! Hai chữ này quả thực khiến cho Giang Bắc Thần chấn động mạnh. Cả người cứng ngắc, đứng ở nơi đó
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33:

      Edit: salemsmall (

      Tang lễ của Thẩm Hi Hòa được tổ chức vào hai ngày sau. Trong suốt quá trình đều chỉ có mình Sở Hàm là người thân đưa tiễn bà. có nghi thức cũng có phúng viếng, chỉ đưa tro cốt của bà đến khu nghĩa trang để an táng. Quy trình đơn giản đến mức làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

      Chiến Sính và Kỷ Hành Đông nghe tin chạy tới, đỗ xe ở bãi đỗ xe công cộng bên ngoài nghĩa địa, hai người cùng với Giang Bắc Thần đứng dựa vào mui xe hút thuốc.

      "Chử lão đại , cậu ấy tha hương ở bên nước ngoài nên thể đích thân tới. Chử Duy Nguyện ở Pháp, nhưng có lẽ là đêm nay con bé về đến nơi. Khi nghe tin này, cậu ấy rất đau buồn, đồng thời cũng hi vọng cậu phải cố gắng giữ gìn sức khỏe." Chiến Sính đeo kính mắt, nghiêm túc , sau đó lại nhìn về phía Sở Hàm dò hỏi: " ấy thế nào? Tâm trạng vẫn ổn chứ?"

      " được ổn cho lắm." Giang Bắc Thần buồn bã nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu nho kia, "Tối hôm đó suýt nữa tự sát rồi, nếu tớ nhanh tay có lẽ ngã xuống rồi."

      Kỷ Hành Đông xoay xoay chùm chìa khóa, vẻ mặt đăm chiêu, "Vậy cậu cũng thể cứ làm như vậy chứ, ông nội cậu tìm cậu suốt hai ngày nay rồi. Ông cụ còn gọi điện cho tớ hết lần này đến lần khác, có lẽ là nghe được tin tức gì rồi."

      " sau , bây giờ ấy như vậy, tớ làm sao dám rời chứ. Chờ thời gian nữa, tớ đưa ấy về rồi ngả bài với ông nội."

      "Người em, chuyện Trịnh Khải cậu chưa?"

      Giang Bắc Thần liếm liếm khóe môi, bất đắc dĩ lắc đầu, "Chưa kịp, chưa tìm được cơ hội."

      Chiến Sính và Kỷ Hành Đông liếc nhau, sau đó cực kỳ ăn ý cùng vỗ vỗ bả vai Giang Bắc Thần.

      "Huynh đệ, hãy bảo trọng."

      Từ trước đến nay, con đường tình duyên của Giang Bắc Thần và Sở Hàm chưa khi nào được xuôi chèo mát mái, huống hồ là đối mặt với chuyện chung thân đại này.

      Ánh mặt trời chói chang.

      Sở Hàm đứng trước tấm bia mộ màu trắng, nhìn bức ảnh Thẩm Hi Hòa và Sở Lâm Nguyên chụp chung được ánh nắng dát lớp vàng óng ánh trông ấm áp.

      lẳng lặng đứng ở nơi đó, chậm rãi ra bí mật sâu kín dưới đáy lòng với ba mẹ khuất của mình.

      "Ba mẹ, con biết mình nên làm cái gì bây giờ... Con cứ nghĩ rằng chỉ cần con rời khỏi ấy là có thể ép bản thân lựa chọn cuộc sống mới ấy, nhưng mà... Khi ấy xuất trước mắt con lần nữa, toàn bộ nhẫn nại và nguyên tắc của con biến mất còn nữa... Cho nên con lựa chọn ở bên ấy, con biết con phải là đứa con hiếu thảo của ba mẹ, ba mẹ tha thứ cho con có được ?"

      " ấy đối xử với con tốt như vậy... Tốt đến mức kiếp này con biết lấy gì để báo đáp... Đó là người mà con dành cả tuổi trẻ để ... Sao con có thể làm ngơ quan tâm của ấy được chứ? Mẹ, con hứa với mẹ từ ngày hôm nay trở , con thương bản thân mình và làm việc chăm chỉ. Con cố gắng để mình được sống hạnh phúc. Mẹ và ba hãy chúc phúc cho con nhé..."

      Sở Hàm thào với ngôi mộ trống trải, dường như là muốn hết tất cả những uất ức và áy náy trong lòng mình với ba mẹ. đặt bó cúc trắng trước bia mộ, vái lạy hai người từng coi là hòn ngọc quý tay ba cái. Ba cái vái lạy này cũng chất chứa toàn bộ nỗi day dứt, lưu luyến và những lời hứa hẹn của đối với ba mẹ mình.

      Day dứt với công ơn của ba mẹ, lưu luyến tình cảm gia đình, hứa hẹn tương lai sau này.

      Xa xa, ba người nhìn thấy Sở Hàm từ phía trong ra, đồng loạt dập tắt điếu thuốc trong tay.

      Kỷ Hành Đông nhanh hơn Giang Bắc Thần bước, ôm lấy Sở Hàm, vẻ mặt bớt phần phóng túng.

      "Em của cố nén bi thương nhé. Có việc gì cứ đến tìm Tứ ca. Tứ ca bảo đảm thương em hơn cả mẹ em."

      Chiến Sính túm lấy cổ áo Kỷ Hành Đông, xách qua bên rồi cũng ôm lấy Sở Hàm. từ lớn lên cùng bọn họ này phải trải qua những việc mà ai trong số họ phải trải qua, diijenndda2annlle3equuyyddoônn, cũng có thể coi là nếm đủ chua xót vinh nhục. khác hoàn toàn với Chử Duy Nguyện được nuông chiều từ bé, cho nên mấy người bọn họ đều cảm thấy rất đau lòng vì .

      "Sở Hàm, về sau có chuyện gì bọn gánh vác giúp em. Ba mẹ em cũng rồi, em đừng nên quá đau buồn, con người ta sớm muộn gì cũng phải có ngày như vậy."

      Sở Hàm yên lặng gật gật đầu, vô cùng cảm kích nhìn hai người trước mặt.

      "Cám ơn , Chiến Sính."

      "Được rồi, hai người các cậu làm việc đó ." Giang Bắc Thần nhìn hai người kia, lên tiếng đuổi người vì loại trừ khả năng họ cố tình chiếm tiện nghi. buộc chặt nút thắt áo gió của Sở Hàm, lại giơ tay mở cửa xe, "Em lên xe , chúng ta trước."

      Người ta rằng, khi đưa tiễn người thân xong được quay đầu.

      Chiến Sính nhìn xe ô tô của Giang Bắc Thần xa mới mở chiếc hòm, lấy ra ba khẩu pháo chuẩn bị đốt. Mấy khẩu pháo này bên ngoài thị trường bán, mà đây là do Chiến Sính lấy được từ trong đại đội.

      Con cháu dùng tiếng nổ để đưa tiễn người thân là tục lệ. Tiếng pháo nổ rung trời cùng với giấy đỏ vương vãi nền đất và khói thuốc súng làm kinh động đến ông chủ của khu nghĩa trang này.

      Được an táng ở nơi này, đều là những người phú cũng quý, dĩ nhiên ông chủ Triệu cũng phải tai nghe sáu phương, mắt nhìn tám hướng. Những người có thân phận và địa vị quyền quý trong Tứ Cửu thành này, ông ta đều biết . Cho nên lúc này, khi nghe thấy tiếng pháo, ông ta cũng biết, thân phận của những người này đơn giản.

      "Chiến Nhị gia, Kỷ Tứ gia, ngọn gió nào đưa hai vị tới đây vậy?"

      Kỷ Hành Đông xua xua khói trắng trước mặt, quay sang phía ông chủ Triệu vẫy tay: "Ông lại đây!"

      "Dạ!" Triệu Khiếu vội vàng bước tới: "Có chuyện gì, mời ngài cứ phân phó!"

      Kỷ Hành Đông nghiêng người tựa vào cửa xe, chậm rãi mở miệng, "Chúng tôi có hai người chú dì thích thanh tịnh. Ngày hôm nay hai người họ được an táng ở nơi này của ông, tôi muốn ông tìm người chăm sóc mộ phần của họ. Đừng để mộ phần của họ bị dính bụi bặm hay nước mưa như những mộ phần khác. Tôi mà biết ông đừng có trách."

      "Được ạ! Hai vị cứ yên tâm! Tôi nhất định sắp xếp ổn thỏa, để chú dì của hai người được khoan khoái
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34:

      Edit: salemsmall

      Giang Bắc Thần ngồi ghế sofa, cười tủm tỉm nhìn Sở Hàm sắp xếp từng bộ quần áo vào phòng để đồ, mặt như nở hoa, miệng bắt đầu ồn ào:

      " đói bụng! muốn ăn cơm!"

      Sở Hàm gấp bộ quần áo cuối cùng, đặt vào ngăn tủ xong, có chút xấu hổ nhìn xung quanh. ràng lời này là cho nghe, nhưng có nhất thiết phải to như vậy hả...?

      thò đầu ra, ngập ngừng hỏi: " muốn ăn cái gì? Trễ thế này còn ra ngoài sao?"

      Giang Bắc Thần hài lòng, bắt chéo hai chân chỉ chỉ tủ lạnh, "Ai muốn ra ngoài?! Em xem trong tủ lạnh còn cái gì, làm cho ăn !"

      Sau đó, sợ mình đủ chân , còn ôm bụng làm bộ bị đau dạ dày. Vẻ mặt lên mấy chữ: Đau quá, đói quá, khó chịu quá, em mau nấu cơm cho ~~

      Sở Hàm được gì, chỉ có thể bước tới phòng bếp. mở tủ lạnh nhìn đống thức ăn nhanh và rau dưa bị hết hạn sử dụng mà choáng váng.

      " bao lâu sờ vào nó rồi...?"

      "Mới mấy tháng thôi, chỉ dùng nó để đựng nước lạnh là chủ yếu, những cái khác để ý." Giang Bắc Thần híp mắt, cần thận nhớ lại lần gần nhất mà mở nó ra là khi nào.

      Sở Hàm thèm với nữa, yên lặng vứt bỏ đồ ăn hết hạn, rồi lấy hai quả trừng và cà chua còn có thể dùng được, lại cầm gói mì tôm lên chuẩn bị bật bếp.

      Mấy năm nay sống cùng mẹ, cái khác đến nhưng tay nghề nấu nướng của cũng tiến bộ ít. Trước kia là người mười ngón tay cũng dính nước mùa xuân, nhưng bây giờ khi sờ vào đồ làm bếp cũng quen tay hay việc.

      Giang Bắc Thần nhìn người con đứng dưới ánh đèn ấm áp, mặc chiếc áo kẻ sọc màu trắng cùng với chiếc quần dài màu xám, mái tóc dài được tết gọn lại phía sau, nhìn qua rất có hương vị của gia đình.

      Giang Bắc Thần từ phía sau bước tới, khóa chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Hàm, bàn tay đánh trứng gà của hơi khựng lại chút.

      "Cái này là mua khi siêu thị lần trước, dùng đến nên cho em." đứng sau lưng , cúi đầu, vô cùng nghiêm túc buộc lại dây lưng cho .

      " á? siêu thị á?" Sở Hàm tin hỏi lại câu. Trước kia, Giang Bắc Thần là người mà ngay cả kem cạo râu của chính mình cũng lười mua.

      Đây là cái tạp dề hình hai con gấu nhìn nhau cười hì hì, ở giữa chúng nó có bày bàn đầy hoa quả và bánh mì.

      " còn cách nào khác, khi chuyển ra ở mình phải tự lực cánh sinh thôi."

      Sở Hàm có chút được tự nhiên cúi đầu, " ra kia chờ ... Sắp xong rồi."

      Giang Bắc Thần buồn cười, ghé đầu cọ má Sở Hàm xong mới cảm thấy hài lòng mỹ mãn, chạy xem TV.

      Cách cánh cửa thủy tinh trong suốt, người tươi cười ngồi ghế sofa xem TV, người mặt mũi đỏ ửng, ảo não cắt cà chua trong phòng bếp.

      Nhưng cả hai đều có chung suy nghĩ, gia đình là gì? Có lẽ chính là như thế này đây...

      Màu đỏ tươi của cà chua hòa quện với màu vàng ruộm của mì và trứng gà, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy khẩu vị như được mở rộng ra.

      Giang Bắc Thần ngồi bàn hút mì sột soạt, mồm miệng nhồm nhoàm hỏi: "Ngày mai em có làm ?"

      Sở Hàm nhìn tướng ăn của , trong lòng thầm phỉ báng, hiểu cái người này sao mà vẫn sống tốt được đến bây giờ nhỉ?

      "Có ạ, em nghỉ sắp được tuần rồi, có rất nhiều việc phải làm."

      Giang Bắc Thần gõ gõ cái đũa, tùy tiện ra chuyện mà mình suy nghĩ từ lâu, "Nghỉ việc , nuôi em. Còn nếu em muốn làm hãy đến Thế Cần, công việc tùy em lựa chọn."

      Sở Hàm lại chỉ sợ cái "Tài đại khí thô" * này của , cho nên gần như thèm suy nghĩ lập tức từ chối: " cần đâu, em có công việc của riêng mình, có thể tự nuôi sống bản thân."

      (* - Tài đại khí thô: 1- tài sản giàu có; 2 - dựa vào tiền tài mà bức ép người khác, người có nhiều tiền của nhưng huênh hoang hoặc thích phung phí -> mang nghĩa xấu)

      Giang Bắc Thần thấy từ chối thẳng thừng như vậy cũng cố thuyết phục nữa. Dù sao cuộc sống sau này còn dài, cần phải kiên nhẫn. Muốn giữ lấy dưới đôi cánh của mình còn cần nhiều thời gian hơn nữa.

      ngẫm nghĩ lát, lại lấy ra tấm thẻ từ trong ví tiền đưa cho
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35:

      Edit: salemsmall

      Năm giờ chiều là lúc mà Tứ Cửu thành trở nên náo nhiệt nhất.

      Những người làm vội vàng tan tầm, đón con rồi đưa con về nhà. Người người đổ xuống đường, giao thông ách tắc hỗn loạn. Những chiếc xe ô tô chen chúc nối đuôi nhau cầu, những người lái xe nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy bực dọc bất lực.

      Giang Bắc Thần chạy xe thong thả theo dòng người, nhưng lại có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả.

      Bởi vì sao? Bởi vì định đón Sở Hàm tan tầm. Lớn bằng từng này, nhưng đây là chuyện mà chưa từng làm bao giờ cho nên trong đầu lúc này chỉ toàn là cảm giác háo hức mới lạ có được hay !!! Cái cảm xúc khi chồng đón vợ tan tầm là cảm xúc này có phải hay ?!!

      Thậm chí, đường , còn gọi điện cho Chử Mục - người đàn ông có gia đình, ra vẻ nghiêm trang hỏi: "Cậu kết hôn lâu như vậy rồi, bao giờ đón vợ cậu tan tầm chưa?"

      Chử Mục lật tài liệu, "Chưa bao giờ, làm sao vậy?"

      Giang Bắc Thần bỗng chốc cười đến vô lại, tiếng cười mang theo đắc ý, "Bây giờ tớ phải đón vợ tớ đây! Tạm biệt!"

      Vẻ mặt Chử Mục như thể vừa gặp tên có đầu óc bình thường, quả quyết cúp điện thoại rồi nhìn đám người đợi trong phòng họp, thay đổi sắc mặt : " xin lỗi, bây giờ có thể bắt đầu rồi."

      Nhưng khi ngồi họp, Chử Mục luôn bất giác nhớ tới câu kia của Giang Bắc Thần, hình như... đúng là chưa bao giờ....

      bỗng nhiên cảm thấy mình thua kém Giang Bắc Thần. Dựa vào cái gì mà người còn chưa kết hôn như cậu ta lại dám khoe khoang với người kết hôn là chứ?! Dựa vào cái gì hả?!! Ngay lập tức, liếc nhìn đám người trong phòng họp rồi lén lút gửi tin nhắn.

      "Tan tầm tới đón em."

      Thư Dĩ An đứng ở bến xe buýt nhìn chằm chằm tin nhắn này, ù ù cạc cạc hiểu ra sao, trả lời: "Em tan tầm được nửa giờ rồi nha..."

      Chử Mục mím môi, thản nhiên gửi tin: "Vậy quay lại tăng ca , chờ đến đón."

      nàng họ Thư nào đó nhìn dòng tin nhắn nghiêm túc này đành phải im lặng gì nữa, hai mắt đẫm lệ ngoan ngoãn quay trở lại công ty.

      Nếu mà biết ông chồng mới cưới được ba tháng của mình chỉ vì muốn phân cao thấp với người khác mới đến đón mình, trăm phần trăm là muốn soạn lá đơn ly hôn.

      Giang Bắc Thần vô cùng huênh hoang quay xe vòng mới dừng lại hẳn trước mặt Sở Hàm. đến viện thiết kế vào lúc tan tầm đông người qua lại, lại còn lái chiếc xe rất gây chú ý, hơn nữa còn nghênh ngang xuống xe, thèm để ý xung quanh bước tới chỗ .

      Sở Hàm xấu hổ nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng mở cửa ngồi xuống.

      "Này! Sao dừng xe ở ven đường! Đừng có... huênh hoang như vậy được ...?"

      Giang Bắc Thần nghe vậy nhướng mày, "Như vậy sao được! Em phải ..." nhìn quãng đường từ viện thiết kế ra ngoài đường cái, khoa trương huơ tay múa chân, "Xa như vậy nè!"

      Sở Hàm có chút quẫn, vùi mặt vào đầu gối, đẩy đẩy , " chạy mau ..."

      Dọc đường gặp phải hai cái đèn đỏ nhưng Giang Bắc Thần lại tuân thủ luật lệ giao thông cách hiếm thấy.

      Sở Hàm nhìn xe chậm rãi quẹo phải, hơi thắc mắc hỏi, "Về nhà
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36:

      Edit: salemsmall

      Hai vợ chồng cực kỳ ăn ý tách hai người này ra, ràng là có chuyện muốn .

      Giang Bắc Thần tặng cho Sở Hàm ánh mắt ý bảo cứ yên tâm rồi theo ba Giang lên tầng.

      Giang Chấn Quốc ngồi vào chiếc ghế mây trong thư phòng rồi ra hiệu cho Giang Bắc Thần đóng cửa lại.

      Mặc dù bình thường Giang Bắc Thần càn quấy gàn dở nhưng thái độ của đối với trưởng bối luôn kính trọng và lễ phép chê vào đâu được. . khép cửa lại rồi nghiêm chỉnh đứng đó chờ ba mình lên tiếng.

      Giang Chấn Quốc cũng vội, mà từ tốn lấy ra túi trà Thiết Quan từ trong ngăn kéo rồi chậm rãi mở miệng:

      "Quyết định rồi hả? hối hận chứ?"

      Giang Bắc Thần nở nụ cười tươi tắn, nhanh chậm trả lời. "Có cái gì mà phải hối hận ạ?"

      Giang Chấn Quốc đổ nước trà lần thứ nhất vào khay trà, ung dung :

      "Vậy con cũng biết là ba và mẹ con đồng ý chứ?"

      "Nếu đồng ý chắc chắn ba gọi con lên đây. Huống hồ, ba cũng cảm thấy áy náy với nhà họ Sở, có đúng ?"

      Giang Chấn Quốc nghe vậy, ly trà đưa tới miệng bỗng nhiên dừng lại. Ông tức giận nện ly trà lên bàn, : "Giang Bắc Thần, sớm muôn gì cũng có ngày phải chịu thiệt thòi! Cái tính tình biết trời cao đất rộng này của bao giờ mới có thể sửa đây? Hả? có biết bên ngoài bị nhúng tay vào thành cái bộ dạng gì rồi hả?"

      Giang Bắc Thần hiểu Giang Chấn Quốc đến chuyện của Trịnh Khải, cũng biết sở dĩ ba mình phản đối Sở Hàm phải là bởi vì vấn đề gia thế của , mà bởi vì mà gây ra rất nhiều chuyện. Người có thân phận và địa vị như Giang Chấn Quốc, thường phải lo lắng nhiều hơn những người khác, cũng phải hiểu biết và sáng suốt hơn những người bình thường. Khi đến đây, hai cha con cũng thèm dè chừng nữa.

      "Xem ba kìa, con nào có bản lĩnh tay che trời như vậy chứ. Chẳng qua người làm con như con đây muốn cha mình bị chụp cái mũ đen đầu. Con biết ba rộng lượng có thể bỏ qua chuyện này, nhưng con lại thể nhìn ba bị oan uổng như vậy được. Nếu tra ra rồi cũng nên để cho ba được sửa án oan chứ?"

      Giang Chấn Quốc vân vê nắp ly trà, thở dài hơi, trong đôi mắt tinh tường của ông mang theo chút thỏa hiệp. Ông cảm thấy rất tự hào về con trai mình, nhưng cũng cảm thấy lo lắng bởi vì phong cách làm việc dứt khoát chừa đường lui của . Đó là tình và cũng là nỗi lo âu mà người cha dành cho con trai mình.

      " vì tôi hay vì Sở Hàm tự biết. Đến lúc đó, nếu xảy ra chuyện gì đừng có trách tôi nhắc nhở . Sau này nếu phải trả giá vì chuyện này cũng đừng có tìm người nhà dẹp loạn giùm ."

      Lời này vừa ra cũng đồng nghĩa với việc Giang Chấn Quốc đồng ý chuyện này. Giang Bắc Thần thở phào nhõm. dùng lời nửa đùa nửa để đánh cược, cược cái gật đầu của Giang Chấn Quốc, ngờ rằng, mọi chuyện đúng như những gì dự đoán.

      Giang Bắc Thần cũng thèm đứng nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đối diện ba mình, tự rót cho mình tách trà. . Dòng nước màu xanh nhạt lượn lờ khói trắng chậm rãi chảy vào chén sứ. Giang Bắc Thần cũng thu lại bộ dáng quan trọng, sao cả trước đó của mình.

      "Ba, con muốn ở bên ấy, cho nên chỉ cần kết quả, quá trình như thế nào quan trọng. Nếu người đàn ông mà ngay cả người phụ nữ của mình cũng được lựa chọn những cái khác đâu còn ý nghĩa gì nữa, có đúng ạ?" Giang Bắc Thần bưng ly trà trước mặt lên, đưa về phía Giang Chấn Quốc tỏ ý mời, động tác vừa thong thả lại vừa trịnh trọng.

      Giang Chấn Quốc nhắm chặt mắt lại, cũng cầm lấy cái chén, "Có lẽ lần này ba được điều về đây. Chờ ba trở lại, chuẩn bị hôn cho hai đứa. xuống nhà ."

      Giang Bắc Thần bỏ ra số tiền lớn để cạnh tranh hạng mục kia, thể nghi ngờ là giúp Giang Chấn Quốc bớt ít việc. Ông phải đợi vài năm ở thành phố B, giờ là lúc triều
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :