1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình chiến - Trường Vũ Trụ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hihi. T thay tr hay. B edit cũg mượt nữa. Ủg hộ b. Hóg chương mới và cảm ơn nhé⌒.⌒

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: (H)

      Edit: salemsmall

      Giang Bắc Thần nhìn người ngủ say trong tấm chăn, trong lòng thầm nghĩ, ngoài Sở Hàm ra có lẽ ai có thể khiến cho cảm thấy thỏa mãn như vậy.

      Người con bên cạnh hít thở đều đều, từng nhịp từng nhịp như dội thẳng vào lòng Giang Bắc Thần. Ngón tay vuốt ve da thịt trần trụi của ở bả vai, ở đó là chi chít những dấu vết màu xanh tím.

      Hôm qua, bị hành hạ mệt chết rồi.

      giờ đồng hồ trôi qua nhưng cuộc chiến kịch liệt ấy vẫn chưa dừng lại, Sở Hàm có chút chịu nổi. vùi đầu vào hõm vai Giang Bắc Thần, khóc nức nở cầu xin.

      " chậm lại chút mà..."

      Lúc đó, sao Giang Bắc Thần còn có thể để ý đến tốc độ được chứ, cứ giữ lấy thắt lưng Sở Hàm, va chạm càng lúc càng mạnh. Bàn tay xấu xa còn đặt vùng bụng bằng phẳng của Sở Hàm, rồi ấn xuống theo tiết tấu, làm cho Sở Hàm nhịn được mà cứ co rụt người lại.

      Gương mặt đẹp trai của Giang Bắc Thần bởi vì nhiễm dục vọng mà trông có vẻ tà mị, dường như chợt nhớ tới điều gì đó, ah bỗng nhiên dừng động tác lại, ngón tay quen đường tra tấn giày vò hoa tâm của người dưới thân, hỏi:

      "Đứa bé là của ai? Hả?"

      Thân thể run rẩy của Sở Hàm bất chợt cứng đờ, vốn dĩ bị khoái cảm làm mất lý trí cũng vì vậy mà khôi phục dáng vẻ tỉnh táo.

      Đứa bé...

      nghiêng đầu, cố ý nhìn người áp sát vào minh, chậm rãi điều chỉnh hơi thở để bình ổn cảm xúc của bản thân.

      "Dù sao cũng phải là của ."

      Giang Bắc Thần thấy phản ứng này của đoán rằng dối, vì vậy ngón tay càng dùng sức nghiền nát hoa tâm nho của , ép phải .

      " dối! Có phải là em quên bản lĩnh của rồi đúng ? Em nghĩ là em có thể lừa được hay sao?!”

      Sở Hàm có chút kháng cự, đẩy người ra, thắt lưng uốn éo như muốn giảm bớt động tác va chạm kịch liệt của .

      " phải của ! phải của ! muốn thay người khác làm ba đứa trẻ đến như vậy sao!"

      Chỉ với câu này, khiến cho Giang Bắc Thần vốn còn hi vọng mong chờ bỗng chốc như rơi xuống đáy cốc, ánh mắt ấm áp cũng dần trở nên lạnh lẽo.

      " phải? Vậy ba của đứa bé đó cũng làm như thế này với em sao? So với tôi ai lợi hại hơn?"

      Đêm nay, Giang Bắc Thần ở giường ép buộc Sở Hàm gần như sắp hỏng mất. tựa như con rắn khổng lồ, cuốn chặt lấy khiến có cách nào thở được.

      "Vác súng ra trận" đại khái cũng mạnh mẽ tàn bạo bằng Giang Bắc Thần lúc này. chuyện nữa, chỉ tập trung làm tình với , trong giờ khắc này, đây là chuyện quan trọng nhất của .

      Có lẽ là vì muốn cố gắng quên câu ban nãy của ai đó, nên Giang Bắc Thần cũng thèm bận tâm cảm thụ của nữa, cứ chơi đùa đến điên cuồng. Lúc kéo Sở Hàm ra phía trước,xâm nhập từ phía sau lưng thân thể mẫn cảm của rốt cuộc cũng chịu nổi loại giày vò nóng bỏng này nữa, ngã về phía sau hôn mê bất tỉnh.

      Giang Bắc Thần ảo não, phun ra câu chửi thề, sau đó tiếp tục đưa đẩy mấy chục cái nhanh chóng, rồi mới đặt nằm yên giường. Nhìn dòng chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy ra từ nơi lầy lội non mềm giữa hai chân , Giang Bắc Thần chợt nghĩ, nếu ấy mang thai đứa của mình, thế nào nhỉ?

      Đó là vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi hai của Sở Hàm, khi ấy hoàn thành xuất sắc chương trình học của Học viện Công nghệ Bắc Kinh, chuẩn bị tốt nghiệp.

      Lúc đó, khi Giang Bắc Thần chạy xe từ New Jersey tới ký túc xá của là 8h tối. Sở Hàm và thầy hướng dẫn của vừa ra khỏi tòa nhà vừa trò chuyện trao đổi ý kiến về bài luận văn. Thầy hướng dẫn của - giáo sư Robert là người Do Thái rất hòa nhã dễ gần. Mặc dù ông gần 60 tuổi nhưng vẫn có trái tim đầy trẻ trung và nhiệt huyết. Nhìn thấy Giang Bắc Thần nở nụ cười dưới trăng, Robert giơ tập tài liệu trong tay ra ý bảo dừng lại, rồi nghiêm túc hét lên với Sở Hàm "Shut up!"

      Sở Hàm bị dọa, giật nảy mình, vội vàng xem xét lại kết quả của bài luận văn xem rốt cuộc có cái gì chọc vị lão sư này mất hứng như vậy.

      Ai ngờ, ngay sau đó giáo sư Robert bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương và bất đắc dĩ, :

      "You no longer belongs to me, here is your Apollo."

      Vị thần Apollo của em đến rồi, nên tôi phải để em thôi.

      Thời điểm đó, mọi người trong học viện đặt cho Giang Bắc Thần biệt hiệu là Apollo. Cái tên này ý muốn rằng, chỉ cần xuất , toàn bộ thế giới của Sở Hàm bừng sáng.

      lễ phép chào giáo sư Robert, lại nghe lời giãi bày muốn hợp tác cùng Giang Bắc Thần lần thứ mấy chục của ông xong, hai người mới chậm rãi ra khỏi cổng trường.

      thấy bạn trai đến đón nên cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc.

      "Sao đột nhiên lại tới đây? Tới chúc mừng em tốt nghiệp sao?"

      Giang Bắc Thần nắm lấy bàn tay xinh của , cẩn thận dắt qua bồn cây cảnh có gai nhọn.

      "Cứ cho là như vậy ."

      dừng bước, chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của , "Vậy, Sở tiểu thư, em sẵn sàng chưa?"

      Chuyến bay dài đằng đẵng mười mấy tiếng đồng hồ đưa Sở Hàm và Giang Bắc Thần tới Antaly. Mùi vị của biển Địa Trung Hải làm cho hai người đều cảm thấy còn mệt mỏi nữa.

      Trong khí, nơi nơi tràn ngập hơi thở của biển cả. dj.3n1d4.n1l.31qu.iy1d-0-n. Sở Hàm hít sâu hơi, dang rộng hai tay ra nhìn sóng vỗ rì rào, trong lòng cảm thấy thoải mái.

      "Sao lại đưa em tới đây?"

      Dưới ánh mặt trời, Giang Bắc Thần chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng cũng làm tôn lên vẻ đẹp trai rạng ngời của , "Ừm... Em từng , em thích nơi này."

      Vì em thích, cho nên sẵn sàng đưa em tới.

      Khi đó là chuyến bay tới Mỹ của hai người, Sở Hàm buồn chán lật xem tạp chí, bỗng nhiên chỉ vào trang, hớn hở đánh thức Giang Bắc Thần ngủ.

      "Này!!! dậy ! nhìn xem, chỗ này đẹp chưa kìa!"

      Giang Bắc Thần nửa tỉnh nửa mê liếc mắt nhìn vào trang bìa chỉ, ậm ừ trả lời:

      "Chờ sau này đưa em ..."

      Ngón tay thon dài chỉ xuống trang bìa chụp bức hình biển xanh, cát trắng và nắng vàng rực rỡ, chính là bãi biển của thành phố Antaly xinh đẹp.

      Hai người về khách sạn thay quần áo rồi lại chạy ra bờ cát phơi nắng. Sở Hàm gối đầu lên ngực Giang Bắc Thần, nhìn du khách tới lui, chọc chọc ngực , :

      "Giang Bắc Thần, nếu chúng ta có thể như vậy cả đời tốt quá."

      "Vậy cứ ở đây, về nữa."

      Thời điểm đó, cả hai người còn có quá nhiều ước ao để phung phí, còn chưa biết quý trọng thời gian, nên có thể kiêng nể gì mà lãng phí những khoảnh khắc tốt đẹp nhất.

      Lúc Giang Bắc Thần tỉnh lại, Sở Hàm còn ở bên cạnh. đeo kính vào rồi ra bờ biển tìm . Nào ngờ, dọc ven biển mấy lần rồi mà vẫn thấy bóng dáng đâu. Di động bị bỏ lại chiếc bàn , nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng chưa quay về, Giang Bắc Thần bắt đầu cảm thấy thực lo lắng.

      Đúng lúc đó, bầu trời bỗng nhiên xuất cái khinh khí cầu rất lớn, từ từ bay tới đây.

      Sở Hàm mặc chiếc váy dài mà Giang Bắc Thần từng bỏ số tiền lớn ra để mua cho ở tuần lễ thời trang mùa xuân, chiếc váy D&G đỏ tươi rực rỡ kém gì ánh mặt trời ở Antaly, màu đỏ sặc sỡ lóa mắt nhất thời làm cho người ta dám nhìn thẳng. Mái tóc đen, quăn dài đến eo của bị gió thổi tung, làm rối loạn của cảnh vật xung quanh, cũng làm rối loạn trái tim Giang Bắc Thần.

      Du khách biển cũng bắt đầu xôn xao, đồng loạt dừng lại động tác, ngửa đầu lên muốn xem Châu Á xinh đẹp này định làm cái gì.

      khinh khí cầu, Sở Hàm lấy ra chiếc loa biết ở đâu ra, đặt lên môi, hô to và rành mạch:

      "Giang Bắc Thần! có bằng lòng lấy em ??!"

      khí bờ cát lập tức sôi trào, mọi người ồn ào vỗ tay tán thưởng hành động dũng cảm cầu hôn của này, cũng bắt đầu ngoảnh lại, nhao nhao tìm kiếm người đàn ông được ngỏ lời cầu hôn.

      Giang Bắc Thần đứng ở nơi cách khinh khí cầu xa, cũng ngửa đầu nhìn người con xinh đẹp mà can đảm ấy. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, cảm thấy ngưỡng mộ người phụ nữ mà phải mẹ mình.

      Mà người con ấy, giờ khắc này, cầu hôn .

      " có bằng lòng ??!"

      Thiếu nữ đứng giữa trung cầm chiếc loa, lớn tiếng hỏi lại lần, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo và bạo dạn.

      Giang Bắc Thần đứng bờ cát, cúi đầu nở nụ cười bất đắc dĩ, làm sao bây giờ đây? Trong những năm tháng vô định của tuổi trẻ, người con luôn tặng cho những điều bất ngờ, khuấy động cuộc sống của .

      , ngoại trừ nhận lấy còn lựa chọn nào khác.

      Giang Bắc Thần quỳ gối xuống, dùng giọng lớn nhưng rất ràng, trả lời người con xinh đẹp đến chói mắt kia.

      " đồng ý."

      Xung quanh nhất thời yên tĩnh lại.

      Người đàn ông vẫn nở nụ cười thản nhiên, sau đó mở miệng.

      "Vậy, Sở tiểu thư, em có đồng ý lấy ?"

      Chuyện kết hôn này, vẫn muốn mình là người chủ động.

      Sở Hàm buông chiếc loa trong tay xuống, gần như chút do dự nhảy xuống khỏi khinh khí cầu, chạy tới trước mặt Giang Bắc Thần.

      "Em đồng ý!!!"

      Gió thổi bay làn váy màu đỏ của , thổi tung mái tóc dài đen nhánh của , thổi đến mức hai mắt đau đớn, nhưng thể thổi được những bước chân chạy đến bên người của .

      Em nguyện ý nắm lấy tay , cho dù phải vượt qua thiên sơn vạn thủy.

      Đêm đó, Sở Hàm trao chính mình cho Giang Bắc Thần.

      Bên ngoài là tiếng sóng biển xô bờ cát cùng với ánh trăng dịu dàng hắt lên cửa sổ thủy tinh.

      chiếc giường lớn, hai người quấn quýt lấy nhau, liều chết triền miên. Lúc Giang Bắc Thần hoàn toàn xâm nhập vào , đau lòng nhìn bị đau đến mức nhăn mày lại, giọng hỏi: "Bé cưng, sinh cho đứa con, nhé?"

      Đó là lần đầu tiên hai người thân mật với nhau, bọn họ giao trọn vẹn bản thân mình cho đối phương.

      Mặc dù sau này Giang Bắc Thần cũng tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, nhưng ai có thể khiến cho cảm thấy rung động như người con của đêm hôm ấy.

      thầm nghĩ, người con ở bãi biển Antaly năm đó, là người mà cả đời này thể nào quên.

      Hết chương 28.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29:

      Edit: salemsmall

      Lúc Sở Hàm tỉnh lại, bên cạnh còn bóng người. cơ thể, chỗ nào cũng đau nhức, nhắc nhở rằng ngày hôm qua trải qua cuộc chiến ác liệt như thế nào.

      ôm chăn, cố gắng ngồi dậy. bỗng nhiên biết, rốt cuộc bây giờ, mình được tính là cái gì.

      Là tình đêm hay sao? Ừm, chắc là vậy, ngày hôm sau khi trời sáng, chỉ còn lại mình trong căn phòng trống vắng. giường, ngay cả chút hơi ấm còn sót lại cũng có.

      cố nén cảm giác thoải mái vào phòng tắm, trong lòng cảm thấy liêu.

      Kỳ thực Giang Bắc Thần cũng cố ý bỏ chạy mà cực chẳng mới phải sớm như thế.

      Trời mới tờ mờ sáng, khi còn ôm Sở Hàm suy nghĩ lung tung chiếc di động bị ném nền nhà bỗng nhiên vang lên.

      vốn định nghe máy nhưng lại sợ tiếng chuông đánh thức người trong lòng nên lập tức bấm nút nghe rồi ra ngoài ban công.

      Điện thoại là do Kiều Hoàn gọi tới từ nhà họ Giang. Người luôn đoan trang điềm tĩnh như bà mà lúc đó giọng cũng có phần kích động.

      "Bắc Thần, ông nội con bị ngất trong phòng, con mau về !"

      "Con biết rồi ạ!"

      Giang Bắc Thần cúp điện thoại, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài kia mà cảm thấy bất đắc dĩ, phải rời vào thời điểm còn chưa ràng như thế này, chỉ đối với Sở Hàm, mà đối với chính cũng thể nào chấp nhận được.

      nhìn chằm chằm người ngủ say giường, cố nén ý muốn đánh thức dậy, rồi nhàng hôn lên trán .

      giải thích với em sau, nhất định là như thế.

      Nhà họ Giang.

      Bình thường, người đức cao vọng trọng như ông cụ Giang có bệnh cần phải tới bệnh viện, mà các bác sĩ giỏi trong thành phố nếu nghe được tin tức đích thân tới nhà khám. Sau khi kiểm tra xong, vị bác sĩ chuyên phụ trách chăm sóc sức khỏe trong đại viện với Kiều Hoàn và Giang Bắc Thần.

      "Bà Giang cứ yên tâm, ông cụ là do tuổi tác cao, mạch máu bị tắc nghẽn dẫn đến tuần hoàn máu được, đây là căn bệnh mà người già hay mắc phải. Bình thường chỉ cần chú ý hơn chút, uống thuốc đúng giờ là có vấn đề gì nghiêm trọng nữa."

      Kiều Hoàn hơi cúi người lời cảm tạ: " cám ơn ngài, bác sĩ Lưu. Nếu về sau ông cụ thoải mái, có khả năng lại phải nhờ cậy ngài rồi."

      "Bà khách khí quá! Đây là trách nhiệm của tôi."

      "Được rồi." Kiều Hoàn xoay người với Giang Bắc Thần đứng bên cạnh, "Con đưa bác sĩ Lưu xuống nhà ."

      Ra khỏi cổng sắt lớn bên ngoài nhà họ Giang, bác sĩ Lưu vội xua tay, "Giang thiếu, cậu dừng bước thôi."

      Giang Bắc Thần đứng ở cổng vẫn nhúc nhích, khiêm tốn hỏi, "Bác sĩ Lưu, ông nội cháu có gì đáng ngại chứ?"

      Bác sĩ Lưu lặp lại câu trả lời với Kiều Hoàn lúc còn ở tầng, "Cậu hãy yên tâm, có vấn đề gì đâu."

      Vào trong nhà, quả nhiên ngoài dự đoán của Giang Bắc Thần, Kiều Hoàn ngồi ghế sofa chờ , người bà khoác chiếc áo choàng bằng lông cừu mà Giang Chấn Quốc mang về cho bà từ nước ngoài.

      "Ối, sao mẹ tầng với ông nội ạ?"

      "Hai vợ chồng bác Cả đó rồi, con lại đây, mẹ có chuyện muốn với con."

      Giang Bắc Thần bất đắc dĩ thở dài hơi, vòng tới trước mặt mẹ mình nhưng cũng ngồi xuống, "Mẹ , có chuyện gì? Nhưng mà con trước, nếu là chuyện liên quan đến Cố An An quên ."

      Kiều Hoàn thong thả tự rót cho mình ly trà nóng, sưởi ấm bàn tay có chút lạnh bởi khí buổi sáng sớm của mình. Suy cho cùng, bà cũng muốn phải mở miệng ra điều này.

      Con trai bà dĩ nhiên là bà hiểu nó nhất, nếu khi chạm đến giới hạn chịu đựng của nó, chỉ sợ chính bà cũng chịu trách nhiệm được.

      " về nó. Con biết đấy, ông nội con ngày già yếu, ba con lại công tác ở thành phố B thể thường xuyên về nhà. Vợ chồng bác Cả con còn phải chăm sóc Đô Đô, con lấy chồng nên phải lúc nào cũng chạy về nhà ngoại được. Cho nên trong khoảng thời gian này, con xem có thể chuyển về đây ở được , mọi người có thể chăm sóc được lẫn nhau."

      Giang Bắc Thần ngẫm nghĩ, hình như quả là có chuyện như vậy. Bác Cả chuyển ra khỏi đại viện từ lâu. của cũng lấy chồng, hàng năm chỉ có dịp lễ tết mới trở về. Đám con cháu trong nhà Giang Đông Minh có gia đình, Giang Nam Thừa lại công tác bộ. lại, trong nhà bây giờ cũng chỉ còn có mẹ , bà Trương và ông cụ mà thôi!

      Tuy rằng Giang Bắc Thần là người ngang ngược gàn dở nhưng vẫn là đứa rất hiểu lí lẽ và vô cùng hiếu thuận trong đại viện. Dưới thỉnh cầu như vậy của Kiều Hoàn, Giang Bắc Thần cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà điều này cũng đồng nghĩa với việc, sau này, tự do của bị hạn chế đáng kể.

      "Vậy cứ quyết định như thế , đợi con quay về kia sắp xếp rồi trở lại đây."

      Kiều Hoàn nghe vậy mừng ra mặt, tiện đà lại dùng chiêu bài tình thân ra chuyện mà bà muốn nhất.

      "Mẹ với ba con cũng nhiều tuổi rồi, chưa biết chừng ngày nào đó còn trước ông nội con bước. Con cũng trưởng thành rồi, con con vừa ý con nhà họ Cố nhưng còn con nhà họ Trần sao, mẹ nghe , mối quan hệ giữa con với bé đó cũng tệ có phải ?"

      Giang Bắc Thần hiểu Kiều Hoàn muốn gì, bỗng nhiên nghĩ đến sáng nay, lúc rời , người nào đó vẫn còn ngủ say. Đầu lưỡi chuyển vòng trong miệng rồi phun ra câu khiến Kiều Hoàn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      "Được rồi, bọn con thử xem. Nếu thấy ổn, con dẫn ấy về nhà để cho mẹ được ôm cháu nội."

      Sắc mặt lâu thấy vẻ vui mừng của Kiều Hoàn bỗng chốc lộ ra nụ cười tươi: "Con sao?"

      Giang Bắc Thần thờ ơ "Vâng" tiếng.

      "Trước hết mẹ cứ chăm sóc ông nội nhé, con lên tầng thay quần áo rồi tới thẳng công ty đây."

      Nước ấm chảy xuống rào rào, làm cho Giang Bắc Thần cảm thấy thư thái.

      Trong lớp sương mù của hơi nước, Giang Bắc Thần khẽ ngâm nga giai điệu , thầm suy nghĩ 36 kế hoạt động bí mật, trong lòng khỏi tự vỗ tay khen ngợi bản thân.

      Dùng Trần Lương Thần để ngăn chặn ý định của Kiều Hoàn, chắc chắn có thể giúp cho bớt phiền toái lớn. Mà Trần Lương Thần cũng vui vẻ làm diễn viên để diễn trò cùng , vậy hà cớ gì mà làm chứ?

      Cho nên, dù Kiều Hoàn là người phụ nữ quá mức thông minh nhưng thể phủ nhận rằng, lần này bà bị người khác tính kế lại mình.

      Thẩm Vi Dịch cầm vài thứ trong tay, trong lòng bỗng thấy ngổn ngang cảm xúc. ràng ta bằng tuổi Giang Bắc Thần nhưng hiểu sao luôn cảm thấy kính sợ Giang Bắc Thần. Tựa như lúc này đây.

      Giang Bắc Thần cái gì cũng chưa , chỉ ngồi trước mặt nhưng lại khiến cho ta cảm thấy áp lực. liên quan đến tinh thần, mà đó là cảm giác áp bách từ trong đáy lòng, khiến ta dám giấu giếm điều gì.

      "Đây là tư liệu có liên quan đến Trịnh Ngọc Khôn mà lần trước bảo tôi điều tra..."

      "Bao nhiêu?"

      "Ba ngàn vạn."

      "Ba ngàn vạn?" Giang Bắc Thần lập tức nheo mắt lại, " chắc chứ?"

      "Chắc chắn." Thẩm Vi Dịch nhàng đặt tập tài liệu lên mặt bàn, "Tất cả đều ở trong này, muốn tôi làm gì?"

      Giang Bắc Thần cũng vội cầm tập tài liệu lên xem ngay, mà ngược lại thong thả đưa cho Thẩm Vi Dịch tách trà.

      "Ngồi ."

      "Tôi rất muốn biết trong lòng cảm thấy thế nào."

      Thẩm Vi Dịch xoay xoay tách trà trong tay, cũng trốn tránh mà trả lời:

      "Từng bước đẩy người cha sinh ra mình vào tù, hoặc là nơi tồi tệ hơn thế, xem tôi có cảm giác gì?"

      Giang Bắc Thần nhìn bầu trời xám u tối bên ngoài cửa sổ, thở dài, "Ừm, quả thực là rất tàn nhẫn. Hối hận ?"

      "Cái gì?"

      "Tôi hỏi, giúp tôi như vậy, có hối hận ?"

      Thẩm Vi Dịch nhếch môi, nở nụ cười gượng ép.

      "Mặc dù quân tử là kẻ hành xử khiêm tốn, nhưng trước giờ chưa từng quên chừa lại đường lui cho mình, tiểu nhân là kẻ hành xử tàn nhẫn nhưng từng bước lại là trí mạng. Đối với ông ta, tôi nhất định là kẻ tiểu nhân, nhưng làm kẻ tiểu nhân như vậy lại khiến cho tôi cảm thấy thoải mái. Chí ít ở nơi này tôi cảm thấy được thanh thản." ta vỗ lên ngực trái, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Giang Bắc Thần đưa lưng về phía , đứng trước cửa sổ nhúc nhích, yên lặng quan sát dòng người lại ở bên dưới. thế giới này, có mấy ai cảm thấy thực yên lòng sau những việc mình làm chứ? Vậy nên Giang Bắc Thần cũng đâu có tài cán gì mà có thể làm được như vậy.

      Thầm Vi Dịch uống cạn tách trà, "Chiều nay diễn ra cuộc đấu thấu cạnh tranh giữa ngài và Trịnh Khải, ngài đừng quên."

      Cuộc đấu thầu...

      Giang Bắc Thần yên lặng nhớ kỹ ba chữ kia. Cuộc chiến giữa và Trịnh Khải, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.

      Hai chiếc xe ô tô tới hội trường gần như cùng lúc.

      Trịnh Khải mặc bộ tây trang màu xám đậm, khiến cho khí chất vốn trầm của ta lại càng thêm phần trầm, phía sau là đám người theo.

      Ngược lại Giang Bắc Thần chỉ mặc bộ quần áo màu trắng, phía sau cũng chỉ có mình Thẩm Vi Dịch theo. Nhìn qua có vẻ như thế đơn lực bạc rồi.

      Hai người cùng bước lên bậc thềm hai bên phía cánh gà của hội trường, sau đó lại đồng thời dừng bước.

      Trịnh Khải đút tay vào túi quần, tự tin nhíu mày, với Giang Bắc Thần phía bên kia.

      "Giang thiếu! Lần này còn ai giúp, còn tự tin được nữa hay ?"

      Giang Bắc Thần cũng giận mà rộng lượng xua tay, "Chỉ hi vọng đến lúc đó, nếu bại dưới tay Trịnh thiếu, thủ hạ lưu tình."

      Trịnh Khải cười cười, bước lại gần Giang Bắc Thần, "Tất nhiên rồi. Tôi còn muốn theo đuổi bạn cũ của Giang thiếu đó, đến lúc đó chắc phải nhờ chỉ giáo."

      Giang Bắc Thần nhớ đến người con xinh đẹp quyến rũ ở dưới người mình đêm qua, cười càng thêm vui vẻ. ghé vào tai Trịnh Khải bâng quơ:

      "Vậy cần phải có nhiều bản lĩnh hơn nữa, đến lúc đó, tôi nhất định chỉ giáo cẩn thận."

      Thẩm Vi Dich đứng ở chỗ Trịnh Khải nhìn thấy, lặng lẽ nhắm chặt hai mắt. Cùng người cha sinh ra mà sao chỉ số thông minh của người này lại kém ta nhiều như vậy chứ? . Chẳng lẽ Giang Bắc Thần là người nhìn có vẻ vô hại như vậy sao??! trai à, mắc sai lầm nghiêm trọng rồi.

      Giờ phút này mà còn dám dùng người của Giang Bắc Thần để khiêu khích ta sao? Chẳng lẽ hiểu nguyên tắc "No zuo no die" * này hay sao?

      (* - No zuo no die: Câu được lưu hành mạng xã hội TQ, dùng để chế nhạo ai đó cố tình làm những việc mà người ấy biết là nguy hiểm, sai trái hoặc nên làm, và cuối cùng họ phải nhận kết quả cay đắng.)

      Ba trăm người chen chúc trong phòng hội nghị có đến nửa là phóng viên, tuy nhiên cục diện hai hổ đấu nhau này phải ai cũng có tư cách đến xem.

      Người chủ trì đứng lên đọc lời mở đầu: "Rất hân hạnh chào đón quý vị tới tham gia cuộc đấu thầu trụ sở thí nghiệm năng lượng mặt trời của thành phố ngày hôm nay! Cuộc đấu thầu của chúng ta chính thức được bắt đầu! Mời công ty An Đạt phía bên trái và công ty Thế Cần phía bên phải chuẩn bị sẵn sàng, ngay bây giờ bắt đầu thuyết trình và phân tích đánh giá."

      Thẩm Vi Dịch liếc mắt cái, ta thuộc lòng kế hoạch từ lâu, chỉ ngồi đợi mấy phút cuối cùng.

      Những người ngồi ở đây đều biết kế hoach của hai công ty rất giống nhau, Đức Mậu và Đông Tường là đối thủ cạnh tranh lâu lăm, có thể góp mặt ở đây dĩ nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân, quan trọng là mức giá mà đối phương đưa ra.

      Khi người chủ trì công bố mức giá cạnh tranh đấu thầu màn hình lớn, khí bên trong hội trường trở nên khẩn trương và nóng hơn bao giờ hết, tiếng đèn flash vang lên liên tục bên tai.

      "Vâng, bây giờ chúng ta cùng nhìn xem, mức giá mà công ty An Đạt đưa ra là bao nhiêu... 5300 vạn!"

      Con số vừa ra, toàn hội trường lập tức ồn ào. hạng mục chỉ có giá trị mấy trăm vạn lại được An Đạt vung số tiền lớn như vậy! Có thể thấy được Trịnh Khải thực quyết tâm!

      Giữa lúc mọi người nhốn nháo, Trịnh Khải kiêu ngạo quay đầu lại nhìn Giang Bắc Thần, nhưng vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh như thể chuyện này chẳng có liên quan gì tới mình.

      Trịnh Khải bỗng dưng hoảng hốt, ràng mức giá của công ty ta đưa ra cao hơn mức giá mà Giang Bắc Thần niêm yết trước đó đến ngàn vạn. Sao Giang Bắc Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh được như vậy chứ... Chẳng lẽ...

      "Mời mọi người giữ yên lặng! Bây giờ chúng ta cùng nhìn mức giá mà Thế Cần đưa ra... 6700 vạn!!!

      Lúc này quả thực khí trong hội trường như bị sôi trào bùng nổ.

      Lần đầu tiên nghe thấy trụ sở thí nghiệm có giá cao như vậy! . Ngay cả người ngồi vị trí phê bình và thẩm định cũng lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy những con số này. thể nghi ngờ, bá vương đưa ra con số này là người chiến thắng ngày hôm nay!

      Trịnh Khải kinh ngạc nhìn số 6 nho màn hình, khiếp sợ nên lời.

      Hết chương 29.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30:

      Edit: salemsmall

      "Trịnh thiếu, xin lỗi, chỉ sợ là tôi thể giúp theo đuổi bạn cũ của tôi được rồi." Giang Bắc Thần đứng ở cửa lớn bên ngoài hội trường, cười với người đối diện.

      Trịnh Khải mang vẻ mặt u ám đứng trước mặt Giang Bắc Thần, nhưng chủ yếu là ta nhìn Thẩm Vi Dịch ở phía sau.

      " sao cả, dùng lần thất bại để nhận ra trung thành chó má, cũng đáng giá."

      Nhưng ngờ lại thất bại nhục nhã như vậy, thảm thiết như vậy.

      Trịnh Khải vô cùng coi trọng cuộc đấu thầu lần này, trong lòng ta cũng nắm chắc phần thắng, nào ngờ lại bị bại dưới tay Giang Bắc Thần.

      Thẩm Vi Dịch yên lặng nhìn Trịnh Khải căm tức, vẻ mặt chút gợn sóng.

      sai, Thẩm Vi Dịch chính là đứa con trai thứ hai của Trịnh Ngọc Khôn.

      Thời còn trẻ, Trịnh Ngọc Khôn còn có người vợ bé ở bên ngoài, sau khi Trịnh Khải được hai tuổi người này cũng sinh cho ông ta cậu con trai.

      Trịnh Ngọc Khôn e sợ thế lực của nhà vợ nên vẫn giấu nhẹm , bình thường chỉ trợ cấp cho hai mẹ con chút tiền sinh hoạt, còn bao giờ lộ mặt.

      Cứ như vậy, Thẩm Vi Dịch sống với mẹ đến năm 16 tuổi, lúc này, bởi vì sức khỏe của mẹ ta được tốt, lại được chữa trị kịp thời nên chưa đến 40 tuổi qua đời.

      Nhưng mà vào tang lễ ngày hôm đó, Trịnh Ngọc Khôn cũng thèm vác mặt tới, chỉ có mấy người họ hàng thân thích bên nhà mẹ ta tới lo hậu , sau đó dẫn theo Thẩm Vi Dịch đưa tiễn bà trong khung cảnh tiêu điều lạnh lẽo. d1iẽe3ndà4nle3êquúiyd0ô0n. Ba ngày sau tang lễ, Trịnh Ngọc Khôn mới xuất , ông ta ném xuống cục tiền, bắt Thẩm Vi Dịch phải tự lo cho mình, sau đó quẳng lại câu : Sau này cho dù là sống hay chết cũng đừng đến tìm ông ta nữa.

      Ai ngờ rằng lâu sau, thế lực nhà mẹ đẻ của vợ cả Trịnh Ngọc Khôn bị sụp đổ do Bắc Kinh tiến hành thanh lọc quan chức, địa vị còn được như trước nữa. Lúc này, Trịnh Ngọc Khôn mới đánh bạo tìm Thẩm Vi Dịch.

      Mà lúc đó Thẩm Vi Dịch tự xin được suất học bổng tại Princeton, vô cùng ưu tú. Đối với ý tưởng muốn nuôi dưỡng mình của Trịnh Ngọc Khôn, ta chỉ cười khẩy mà có hành động gì khác.

      Có lẽ là do dự đoán được tương lai phía trước của đằng nhà vợ nên thời điểm đó, Trịnh Ngọc Khôn tỏ ra rất thân thiết với Thẩm Vi Dịch, lấy danh nghĩa cha đẻ để giúp đỡ ta rất nhiều việc. Lúc Thẩm Vi Dịch chuẩn bị ra nước ngoài, ông ta còn vỗ vai ta, lời vô cùng chân thành tha thiết:

      "Dù có xa hơn nữa cũng phải trở về nhà đấy nhé. Khi nào học xong trở về, ba nhất định sắp xếp cho con công việc tốt! Yên tâm !"

      Lúc đó, Thẩm Vi Dịch chợt nghĩ, nếu lời này mà đổi lại là đứa con khác nghe nhất định rất cảm động. Nhưng mà những lời này lại xuất phát từ miệng của người đàn ông độc ác cay nghiệt và bạc tình bạc nghĩa như Trịnh Ngọc Khôn, nên ta chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi.

      ta cất toàn bộ số tiền mà Trịnh Ngọc Khôn cho mình vào chiếc thẻ, xu cũng thèm động đến. Mà mình ta vừa học vừa làm ở bên đó để tự nuôi sống bản thân. Cũng trong thời gian du học bên Mỹ, ta quen được với Giang Bắc Thần.

      Trong lần hết giờ làm thêm ban đêm, quay trở về ký túc xá, Thẩm Vi Dịch bị đám du côn chặn đường cướp bóc, chỉ lấy hết tiền của ta mà còn đánh ta gãy chân, mặt mũi bầm dập.

      Chính Giang bắc Thần ứng tiền thuốc men cho ta, hơn nữa còn giúp ta vượt qua khoảng thời gian tăm tối đó.

      Lúc đầu, ta cũng biết Giang Bắc Thần là ai, mãi đến sau này, nghe bạn cùng phòng người Trung Quốc ta mới biết. Ngay lập tức, Thẩm Vi Dịch từ chối mọi giúp đỡ của Giang Bắc Thần. Mặc dù sinh ra trong gia đình có hoàn cảnh như vậy, nhưng ta vẫn là cậu thiếu niên có lòng tự trọng và chịu khuất phục.

      Giang Bắc Thần nhìn tờ giấy vay nợ được viết bằng tiếng Trung của ta mà dở khóc dở cười.

      " làm cái gì vậy?"

      Thẩm Vi Dịch chống nạng, lê cái chân bị bó thạch cao, cương quyết xoay người.

      "Tôi cần tiền của , tự tôi có thể kiếm được."

      Những người trẻ tuổi đều mang trong mình chút kiêu ngạo, nhất là người từ trước tới nay luôn tự bước bằng chính đôi chân của mình như Thẩm Vi Dịch, nên lúc này mặt mày ta có chút khó coi.

      Giang Bắc Thần quơ quơ tờ giấy trước mặt ta, : "Là cần tiền của tôi hay là cần tiền của Trịnh Ngọc Khôn? Phân tôi vào cùng loại người với ông ta, đúng là có mắt nhìn."

      Thẩm Vi Dịch nghiêng mặt chuyện. Giang Bắc Thần thở dài hơi, gấp cẩn thận tờ giấy lại rồi đặt lên mặt bàn.

      "Cái này tôi nhận, nhưng tôi định đòi ngay bây giờ. Chờ đến lúc có khả năng phải trả đủ cho tôi cả vốn lẫn lãi, được thiếu xu."

      Cứ như vậy, hai người trở thành người cộng tốt nhất của đối phương.

      Sau khi học xong trở về nước, Giang Bắc Thần cố ý tránh chung chuyến bay với Thẩm Vi Dịch, về nước sau ta ngày.

      Ngày Thẩm Vi Dịch về nước, Trịnh Ngọc Khôn đến căn nhà cũ của mẹ ta, bắt ta kết hôn với con nhà giàu, ép ta phải gây dựng nền tảng vật chất để phục vụ cho dã tâm của ông ta. Thẩm Vi Dịch đồng ý, thế là người đàn ông qua tuổi 50 kia lập tức đánh ta cái.

      cái tát này, chặt đứt tất cả tình cảm của Thẩm Vi Dịch, cũng chặt đứt hi vọng mỏng manh về gia đình của ta.

      Tối hôm sau, khi Giang Bắc Thần ở trong nhà nghỉ ngơi vì bị chênh lệch múi giờ, Thẩm Vi Dịch lao vào phòng như cơn gió.

      Giang Bắc Thần nhìn khóe miệng bầm tím của Thẩm Vi Dịch, kinh ngạc nhíu mày, " lại bị người ta cướp tiền nữa à?"

      "Giang Bắc Thần, tôi theo ."

      Tôi theo , ý nghĩa của câu này chính là, từ nay về sau, Thẩm Vi Dịch là người trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Giang Bắc Thần.

      Giang Bắc Thần cũng có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu, "Được."

      Dường như đây là hứa hẹn đáng tin tưởng nhất, bởi vì Giang Bắc Thần biết, khi đó, Thẩm Vi Dịch còn chút hi vọng nào đối với ba mình nữa.

      ta muốn trả thù.

      Cho nên đây chính là vở kịch của Thẩm Vi Dịch và Giang Bắc Thần. Thẩm Vi Dịch phải diễn vở tuồng phụ tử tình thâm đằng đẵng ba năm trời với Trịnh Ngọc Khôn. ta phải ở bên cạnh giúp đỡ Giang Bắc Thần, cống hiến sức lực cho nhà họ Giang, đánh đổi tự do và tình cảm của bản thân chỉ vì thời khắc thống khoái này.

      Khi có công bố Thế Cần trúng thầu, Thẩm Vi Dịch biết rằng, mình làm được rồi.

      Cuối cùng, ta cũng có thể rũ bỏ niềm khát vọng về tình thương của cha trong thời niên thiếu được rồi!

      Lúc này, Trịnh Ngọc Khôn mới thực hoảng hốt, sau khi xem xong tin tức thời mới nhất vào buổi tối ngây ngẩn cả người.

      Ông ta dám tin đối phương lại ra giá cao hơn.

      Hơn nữa còn cao hơn dự tính những hai ngàn vạn, giống như ông ta vừa bị tát cái mạnh vậy, xấu hổ vô cùng.

      Trịnh Khải dựa vào bàn làm việc của Trịnh Ngọc Khôn, giễu cợt:

      "Ba, đây là người mà ba luôn miệng có thể tin tưởng đấy! Ba cũng đừng trách con giúp ba, chưa kể trước sau bị lỗ vài trăm vạn mà ngay cả người con cũng bị mất hết rồi. Ba biết cách dạy con trai mình đó!"

      Trịnh Ngọc Khôn bị những lời của Trịnh Khải làm cho á khẩu trả lời được. Thứ mà ông ta theo đuổi suốt nửa đời người, cuối cùng cũng đạt được rồi!

      Đôi mắt bị lợi ích quyền thế che mờ kia, lúc này có phần chán nản thất vọng. Trịnh Ngọc Khôn ông làm nhiều chuyện xấu như vậy, dùng nhiều thủ đoạn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thể thu phục được lòng người...

      Trịnh Khải nhìn ba mình ngồi sụp xuống ghế, kế hoạch bị đè nén trong lòng từ rất lâu kia, rốt cuộc cũng phun trào.

      Khác với Trịnh Ngọc Khôn lưỡng lự, Trịnh Khải từ trước đến nay luôn là người quyết đoán.

      ta phải vì tiền đồ của cha mình, mà chỉ vì muốn đấu với Giang Bắc Thần độc mồm độc miệng kia. Nhưng mà, ta cần phải hạ quyết tâm hy sinh số người cũng như phải đánh cuộc lần.

      Thẩm Vi Dịch ngồi ở ghế phụ lái, đây là lần thứ ba ta ngắt cuộc điện thoại của Trịnh Ngọc Khôn.

      "Sao nghe? Biết đâu Trịnh Khải thất bại, khiến cho lão ta tỉnh ngộ, lại nhận sao?"

      Thẩm Vi Dịch cười khổ, "Giang Bắc Thần, có thể ác mồm hơn nữa được ?"

      Giang Bắc Thần chút để ý.

      " nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Khải khi đó sao? Tôi vẫn cảm thấy... Hai cha con họ từ bỏ ý định như vậy đâu."

      "Đây có được coi là em hai người tâm linh tương thông ?" Giang Bắc Thần trêu đùa, "Đương nhiên tôi biết Trịnh Khải từ bỏ ý định, cho nên chúng ta phải chủ động xuất chiêu."

      là?"

      "Ừm, mang mấy thứ đó đến cơ quan kiểm tra kỷ luật , tránh lưu lại hậu hoạ về sau."

      Giang Bắc Thần xoay chiếc di động trong tay, dặn dò người tài xế, "Đừng về công ty, tới viện thiết kế ."

      Giang Bắc Thần nghĩ, có lẽ giờ là lúc phải cho người con bướng bỉnh kia biết được rồi.

      Đối với việc viện thiết kế sa thải mình, Sở Hàm vô cùng kinh ngạc.

      Sáng sớm hôm nay, viện trưởng còn vui tươi hớn hở đến phòng làm việc của để thông báo tăng lương. Hơn nữa ông còn khen là người trẻ tuổi tài giỏi khiến hiểu ra sao cả.

      "Viện trưởng, ngày hôm qua tôi..."

      "Ngày hôm qua làm sao? Người bên Đông Tường đều , hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc! Bên Thế Cần những thêm vào kinh phí đầu tư năm trăm vạn mà còn trúng thầu nữa! Lúc này chính là người có công lớn nhất!

      Sở Hàm rũ mắt, có thể là do mình ngủ cùng người ta để đổi lấy công việc hay ? Sau khi đuổi ông lão viện trưởng , tựa trán lên cửa sổ thủy tinh.

      Trong miệng lưu luyến nỉ non cái tên:

      "Giang Bắc Thần... Rốt cuộc em nên làm thế nào đây..."

      Rốt cuộc em nên làm thế nào mới có thể rời khỏi , mới có thể để cho bản thân thôi còn nhớ tới mỗi khi cảm thấy hoang mang sợ hãi đây?

      Chuyện xảy ra đêm hôm qua quả thực giống như sợi tơ hồng quấn chặt lấy hai người vốn ở trong mối quan hệ còn chưa ràng. d13nd4nl3quiyd00n. Có lẽ phải cắt đứt sợi tơ ấy mới có thể dứt bỏ được mối duyên phận này.

      Tiếng điện thoại rung ù ù vang lên, là dãy số lạ.

      Sở Hàm có chút do dự nhấc máy. "A lô?"

      Đầu bên kia điện thoại giống như vô cùng hỗn loạn, có tiếng bước chân lại ngừng, giọng nữ mang theo vẻ lo lắng vang lên.

      "Sở Hàm, Sở tiểu thư, Thẩm Hi Hòa là mẹ phải ?"

      Trong lòng Sở Hàm bỗng trào ra dự cảm lành.

      "Đúng vậy, tôi là con của bà."

      "Mời lập tức tới bệnh viện. Tôi là ý tá trong phòng bệnh của mẹ , mẹ trong tình trạng nguy kịch."

      "Lạch cạch..." Điện thoại trong tay Sở Hàm rơi xuống đất.

      Sở Hàm gần như phát điên, cả người trở nên lạnh lẽo run rẩy. lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

      Gần như cùng lúc đó, xe ô tô của Giang Bắc Thần cũng dừng ngay trước cửa lớn của viện thiết kế.

      Hết chương 30.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Cưng quá nè :-*

      Chương 31:

      Edit: salemsmall

      Chiếc xe gần như phải phanh gấp. Người tài xế kinh hãi đến toát mồ hôi đầy đầu.

      Sở Hàm cũng bị tiếng phanh xe làm cho giật mình, trốn tránh kịp ngã nhào mặt đất.

      Người tài xế hoảng loạn mắng người ngã trước xe: "Muốn chết à? Chạy nhanh như vậy làm gì?!"

      Thẩm Vi Dịch ló đầu ra bên ngoài nhìn, sau đó lập tức chột dạ ấp úng : "Hình như là... Sở tiểu thư..."

      "Con mẹ nó!" Lúc này đến lượt Giang Bắc Thần bình tĩnh được nữa, thậm chí có thể coi như là kích động mà mở cửa sau xuống.

      Đầu gối Sở Hàm bị trầy mảng lớn, nhưng sao còn có thể chú ý điều này được chứ. cố đứng dậy, thèm nhìn mấy người trong xe, cứ thế lao xuống đường.

      Giang Bắc Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của , bắt lấy cánh tay , vô cùng tức giận : "Em muốn làm gì hả? Ngay cả mạng cũng cần nữa sao?!"

      Sở Hàm bị túm lại, nhìn chằm chằm người tức giận trước mặt, trong phút chốc đầu óc như trống rỗng, lông mi chớp chớp mấy cái rồi bật khóc nức nở.

      "Giang Bắc Thần... Mẹ em ổn rồi..."

      Vào những lúc như thế này, tình cảm luôn chiến thắng lí trí, con người ta luôn tìm đến người mà mình muốn ỷ lại nhất theo bản năng. Chỉ cần người kia xuất , gỡ tất cả đề phòng của bản thân xuống.

      Sở Hàm thể thừa nhận, trong thế giới của , Giang Bắc Thần chính là người như thế.

      Giang Bắc Thần cũng ngờ là có chuyện như vậy, đưa tay ra ôm vào lòng, cúi đầu vỗ về an ủi.

      "Đừng sợ, đưa em tới bệnh viện."

      quay lại phân phó người tài xế, chạy xe tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.

      ra Giang Bắc Thần cũng hiểu , có lẽ sinh mệnh của Thẩm Hi Hòa tới tận cùng rồi. cũng thể nào lừa gạt , với rằng tất cả ổn thôi, với rằng có chuyện gì đâu. Cho dù cảm thấy khủng hoảng và bàng hoàng đây cũng là thực mà thể tránh né.

      Điều Giang Bắc Thần có thể làm giờ là ở bên cạnh làm bạn với , làm những gì mà muốn, cho dù có lẽ, cảm thấy điều này là cần thiết.

      khí trong xe như bị đè nén, cả người tài xế lẫn Thẩm Vi Dịch đều biết, lúc này câm miệng là lựa chọn tốt nhất.

      Suốt dọc đường, Sở Hàm cứ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cố ép mình được khóc những vẫn nhịn được mà giàn giụa nước mắt. Giang Bắc Thần cầm lấy tay , muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho .

      Lộ trình dài gần nửa tiếng bị rút ngắn còn nửa. Khi tới bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn lại, Sở Hàm lao xuống. Giang Bắc Thần phải theo sát .

      Trần Nho Tụng nhìn người đeo đầy các trang thiết bị càng lúc càng yếu dần, tháo khẩu trang xuống, mở miệng ra quyết định mà đến ông cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, "Chúng ta cố gắng hết sức rồi..."

      Các bác sĩ và y tá cũng đồng loạt cúi đầu, với người mắc bênh ung thư tuyến dịch lim-pha giai đoạn cuối như vậy, quả thực là bọn họ cố gắng hết sức rồi.

      So với dự đoán Thẩm Hi Hòa sống thêm được vài tháng, tới nay coi như tinh thần và sức khỏe của bà cũng đến giới hạn cuối cùng rồi. Lúc này, bà chỉ còn dựa vào mặt nạ oxy để duy trì chút hơi tàn. Bà muốn được nhìn mặt con mình lần cuối để hết những lời mà bà vẫn luôn muốn .

      Sở Hàm chạy hộc tốc đến phòng bệnh, đúng lúc đó, Trần Nho Tụng cũng dẫn theo đám người ra.

      cuống quýt bắt lấy cánh tay Trần Nho Tụng, trong đôi mắt to tràn ngập khẩn cầu: "Bác sĩ Trần! Mẹ cháu thế nào rồi?"

      Trần Nho Tụng chậm rãi lắc đầu, "Bà ấy cố hết sức rồi, cháu vào nhìn mặt mẹ mình lần cuối , bà ấy vẫn đợi cháu đó."

      Sở Hàm bất chợt gào khóc bi thương, đó là cảm giác đau đớn đến mức tuyệt vọng.

      "Mẹ..."

      Thấy Giang Bắc Thần đứng phía sau Sở Hàm lời nào, Trần Nho Tụng mới mở miệng:

      "Giúp bé ấy chuẩn bị hậu ..."

      Giang Bắc Thần nhắm nghiền mắt, hầu kết cổ giật giật, chuyện mà sợ hãi nhất rốt cuộc cũng xảy ra.

      Thẩm Thi Hòa nhìn con mình quỳ trước giường, trong lòng cảm thấy thực nỡ.

      Năm tháng mài mòn, khiến cho bà còn là người phụ nữ tao nhã của ngày xưa nữa, nhưng ánh mắt dịu dàng khi ngắm nhìn con mình vẫn hề thay đổi.

      "Niếp Niếp... Đừng khóc... Mẹ phải rồi, con cười với mẹ cái , để mẹ có thể nhớ được con mẹ xinh đẹp như thế nào."

      Sở Hàm bụm miệng, ra sức lắc đầu. cố gắng để bản thân phát ra tiếng.

      "Mẹ...Mẹ đừng có được mẹ? mình con sợ lắm..."

      "Niếp Niếp à, "Thẩm Hi Hòa vươn bàn tay gầy yếu, gắng sức sờ lên mái tóc mềm mại của Sở Hàm, gương mặt tái nhợt của bà vẫn mang theo nụ cười tự hào.

      "Sở Hàm của mẹ nháy mắt lớn bằng này rồi... Con luyến tiếc mẹ như vậy, sao mẹ có thể cam lòng bỏ lại con được chứ? Con là bảo bối mà mẹ rứt ruột đẻ ra..."

      "Lúc ba con , mẹ nghĩ theo ông ấy luôn rồi. Nhưng mẹ vẫn còn có con, sao mẹ có thể bỏ lại con được chứ. Mẹ rất hiểu Niếp Niếp của mẹ, nếu mẹ còn con cũng vẫn có gia đình. Nhưng mà Niếp Niếp, diie5end4a4nle6êquiyydo1ôn, con người ta chung quy tránh được sinh, lão, bệnh, tử. Số mệnh của mẹ hết, đây chính là lẽ thường. Cho dù con có muốn dùng cách gì cũng thể xoay chuyển được."

      "Vậy nên, Niếp Niếp, hãy để mẹ an tâm ra có được ? Con cố gắng hết sức rồi, mẹ cũng cố gắng hết sức rồi. Ba năm qua, chưa lúc nào con được sống vui vẻ thoải mái, mẹ rất đau lòng..."

      Khóe mắt Thẩm Hi Hòa từ từ chảy xuống hai hàng lệ, giọng của bà cũng càng lúc càng yếu ớt và nghẹn ngào.

      "Cuộc sống sau này của con còn rất dài, mẹ chỉ có thể cùng con đoạn đường được thôi. Mẹ cùng con trưởng thành, cùng con trải qua những năm tháng gian khổ, hoàn thành xong sứ mệnh của người mẹ. Mà con cũng cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, cho nên đừng tự trách mình cũng đừng tiếc nuối. Mẹ thực hi vọng, sau này con có thể sống vui vẻ."

      "Có thể ở bên người con , xây dựng gia đình của riêng mình, có cục cưng chạy loanh quanh gọi con bằng mẹ là chuyện hạnh phúc biết bao... Mẹ hi vọng con của mẹ có thể được hạnh phúc như vậy. Niếp Niếp à, sinh ly tử biệt chỉ là phần của đời người, mà đường đời của con còn rất dài, mẹ hi vọng chuyện này thao túng toàn bộ cuộc sống của con, con hiểu chứ?"

      Lúc này, Sở Hàm khóc thành tiếng, cũng muốn Thẩm Hi Hòa cảm thấy áy náy với mình nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc mà đồng ý.

      "Mẹ, con đồng ý với mẹ! Con sống tốt..."

      "Vậy mẹ yên tâm rồi... Niếp Niếp... Mẹ mệt quá... Mẹ muốn ngủ..."

      Thẩm Hi Hòa ngước đôi mắt hơi tan rã nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đôi bàn tay bà mang theo lưu luyến bịn rịn, cố gắng vuốt ve gương mặt trẻ trung mềm mại của con mình lần cuối cùng, rồi từ từ buông thõng xuống.

      Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả phòng bệnh, khiến cho Thẩm Hi Hòa như được sưởi ấm.

      Thế là từ nay, Thẩm Hi Hòa - người mẹ thân của còn nữa rồi.

      theo chồng mình, bỏ lại con với vô vàn nuối tiếc và lo âu, rời xa trần thế.

      "Mẹ!!!!" Sở Hàm lập tức ngã vật xuống bên giường, nước mắt tuôn trào.

      Đó là mẹ , là người làm bạn với cố suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, là người mà vào thời khắc huy hoàng của cuộc đời cũng vẫn luôn ung dung nhã nhặn, kiêu căng ngạo mạn; khi nghèo túng bà cũng vẫn luôn bình thản hiền hậu, chưa hề tỏ ra hèn hạ. Đó là người dạy đạo lý làm người, là người tiếp thêm năng lượng cho mỗi khi cảm thấy tuyệt vọng, là người luôn thấu hiểu nỗi lòng của cần phải ra. Đó là người vẫn luôn cùng giả vờ như có chuyện gì xảy ra để nuốt toàn bộ chua xót vào đáy lòng. Thậm chí trước lúc bà ra , vẫn chỉ mong muốn có thể tiếp tục sống cho tốt, vui vẻ.

      người mẹ như vậy, bảo sao có thể chấp nhận được ra mãi mãi được chứ?

      Trong mơ, dường như được quay về năm mười tám tuổi, khi ấy vẫn còn ở nhà họ Sở và chưa phải rời xa ba mẹ.

      Mỗi ngày, mẹ đều ở nhà chăm sóc khóm hoa đỗ quyên mà bà trồng rồi đợi tan học trở về. Chiều nào tan sở, ba cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng, nằm úp sấp chiếc bàn trà chọn đào còn mẹ khom người tưới nước cho khóm đỗ quyên.

      Ba rất giận dữ bởi vì và Chử Duy Nguyện gây chuyện, hơn nữa cứ khăng khăng muốn ra nước ngoài. Buổi tối hôm trước khi , ba gõ cửa phòng rồi với vẻ bất đắc dĩ:

      "Con lớn lên rồi, chỉ cần theo bạn trai mà cần ba mẹ nữa có phải ?"

      vẻ mặt của ông, hề che giấu luyến tiếc đối với con mình.

      Thẩm Hi Hòa ngồi trong phòng vụng trộm lau nước mắt, nhưng vẫn cẩn thận sắp xếp cho từng thứ để mang theo.

      Trước kia, chưa từng quý trọng những điều nhặt này, để đến bây giờ, mỗi chuyện lại trở thành vết thương rất sâu trong lòng . Dù cho có muốn chữa trị thế nào cũng chỉ tốn công vô ích.

      Giang Bắc Thần nhìn người ngủ và vẫn thể an ổn kia, lần đầu tiên cảm thấy khó giải quyết.

      Lúc bước vào phòng bệnh, Thẩm Hi Hòa rồi. Sở Hàm ngất xỉu trước giường bệnh của bà.

      Đây là lần đầu tiên sau ba năm, Giang Bắc Thần được gặp lại Thẩm Hi Hòa. Dì Thẩm hiền lành dịu dàng khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc của mẹ mình ở đại viện kia, cứ như vậy nằm yên ở nơi đó còn chút hơi thở.

      Giang Bắc Thần khom người bế Sở Hàm lên, lại cúi đầu với Thẩm Hi Hòa:

      "Dì yên tâm, từ nay về sau, cháu chăm sóc cho ấy."

      Đây là lời hứa cũng như lời cam đoan duy nhất mà có thể làm được với người khuất.

      Giang Bắc Thần nghĩ, mặc kệ Sở Hàm từng trải qua chuyện gì hay từng lừa dối điều gì, quan trọng là vẫn còn . Cho nên thể nào lạnh lùng tàn nhẫn, cũng thể nào buông tha cho tình cảm của mình được.

      Sở Hàm mở mắt ra nhìn xung quanh, biết mình ở chỗ nào.

      chỉ cảm thấy mọi chuyện như cuốn phim, từng hình ảnh cứ vụt qua chớp nhoáng, khiến đầu như muốn nổ tung.

      Giang Bắc Thần đứng bên khung cửa sổ ngoài ban công hút thuốc, trong đêm khuya, bóng lưng của trông đơn.

      Sở Hàm nheo nheo mắt, xốc chăn lên, chân trần bước tới.

      Gió ngoài ban công khá mạnh, thổi đến mức cả người run rẩy. tới sau lưng Giang Bắc Thần, thân hình cao lớn của vững vàng che chở cho .

      Sở Hàm nhắm chặt hai mắt, đưa tay ra ôm lấy Giang Bắc Thần từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn của , cất giọng nghẹn ngào:

      "Giang Bắc Thần, em còn nhà nữa rồi."
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      cô gái bạch dương, dhtt139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :