Chương 26:
Edit: salemsmall
Lúc tới Thế Cần ở đại sảnh dưới tầng có người đứng đợi ở đó.
Thư ký của bộ phận dự án dẫn bọn bọ tới phòng hội nghị ở tầng 30 để chờ thuyết trình.
Người chịu trách nhiệm về dự án bên Đông Tường nhịn được thầm cảm thán trong lòng, đúng là người vừa sinh ra ngậm thìa vàng trong miệng có khác. Đông Tường bọn họ lăn lộn khổ sở suốt mười mấy năm trong nghề mới có thể xây được tòa nhà ba tầng ở giữa thành Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này, vậy mà người ta, mới chỉ về nước có ba năm sở hữu được tòa cao ốc ba mươi mấy tầng. Quả thực là người với người, thể nào so sánh được.
thư ký dịu dàng hiền lành giải thích với mấy người: "Các vị chờ chút, quản lý lập tức tới."
"Giang tổng đến sao?" Hội nghị quan trọng lên đến vài ngàn vạn như vậy mà giám đốc đến xem hay sao?!
thư ký nghe xong mỉm cười: "Giang tổng bình thường đều hay tới công ty, đừng là ngài, ngay cả quản lý của chúng tôi muốn gặp ngài ấy lần còn vô cùng khó khăn."
Ý tứ chính là, tiểu tổ tông của nhà họ Giang đâu phải là người muốn gặp gặp chứ? Huống chi đây cũng phải là dự án gì lớn...
Sở Hàm nghe thư ký xong mới hơi buông lỏng bàn tay túm chặt lấy gấu váy, ngay cả chính có lẽ cũng chưa phát ra, trong lòng bàn tay mình lấm tấm mồ hôi.
Viện trưởng đề nghị như vậy khiến nhân viên bên Đông Tường đều giơ hai tay tán thành, điều này làm cho ông cảm thấy được nở mày nở mặt, vui vẻ thôi. Đối phương đề xuất ý kiến, đưa Sở Hàm cùng nhân viên của bọn họ tham dự hội nghị lần này, như vậy tổn hại đến bộ mặt của Đông Tường, xong chuyện trả thù lao gấp đôi cho viện thiết kế.
Cứ như vậy, Sở Hàm bị viện trưởng nhà mình bán .
đường tới đó, trong lòng ngừng đánh trống, chỉ sợ phải gặp người nào đó, tận đến lúc lên tầng nghe được câu này, mới bình tĩnh lại.
Lúc này, quản lý bộ phận dự án cũng đẩy cửa bước vào, gương mặt nhã nhặn còn mang theo vẻ sốt ruột và mấy giọt mồ hôi trán.
"Các vị, xin lỗi, tôi đến muộn."
người đàn trung niên bên Đông Tường vội vàng đứng dậy bắt tay với ta: "Đâu có, đâu có, công việc của ngài bận rộn, chúng tôi hiểu mà."
Quản lý bộ phận dự án cũng là người có tác phong nhanh nhẹn, vừa ngồi xuống nhiều lời nữa mà thẳng vào vấn đề.
"Vậy chúng ta bắt đầu . Phương án lần trước mọi người đưa ra, chúng tôi cũng xem xét rồi, cũng đều tán thành. Hôm nay thuyết trình xong là có thể phê duyệt tiền vốn và bắt đầu triển khai được rồi."
"Nhưng mà, nhưng mà hôm nay chúng tôi lại có thay đổi nho , hy vọng ngài có thể lắng nghe..."
"Thay đổi? Thay đổi cái gì? phải là đưa ra phương án tốt nhất rồi sao?" Người quản lý bộ phận dự án lập tức quăng cái nhìn sắc bén về phía đối phương, chuyện công việc thể qua loa được.
Thấy dáng vẻ này của ta, mấy người bên Đông Tường cũng hơi hốt hoảng, vội vàng giải thích: "Kỹ sư của chúng tôi có phương án tối ưu, rất có ích đối với trụ sở thí nghiệm, ngài có muốn nghe chúng tôi trình bày lại ý tưởng ạ?"
"Vậy nhanh lên chút."
Kéo màn hình máy chiếu xuống, lại mở ra hình ảnh chất lượng cao, bản thiết kế lập tức lên ràng tấm màn hình bằng vải.
"Kỹ sư Sở?"
Sở Hàm đón lấy ánh mắt của người chịu trách nhiệm bên Đông Tường, thở hắt ra cái rồi đứng lên.
thời gian dài phải phỏng vấn nên Sở Hàm rất quen thuộc những quy trình này. thong thả bước đến trước màn hình, hơi cúi người xuống chào người quản lý bên bộ phận dự án cùng các nhân viên tham dự hội nghị.
mặc bộ váy màu vàng nhạt dài tới đầu gối, nhìn vô cùng dịu dàng. Mái tóc quăn dài xõa tung vai. Màn hình máy chiếu phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu xung quanh người , làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng.
Có những người chẳng cần phải lên tiếng cũng khiến cho người khác phải chú ý.
"Xin chào các vị! Về bản thiết kế, tôi có chút ý kiến như sau..." Sở Hàm cầm lấy chiếc bút laser, từ tốn chỉ lên màn hình, giải thích cho mấy người ở đây về nội dung cần phải chỉnh sửa.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, mới thuyết trình xong.
Người quản lý bộ phận dự án nhíu mày, đưa ra vấn đề cực kỳ khó giải quyết cho Sở Hàm.
"Sở tiểu thư, ý tưởng của khá là tốt, nhưng mà có nghĩ tới, khi lắp lặt thiết bị mái nhà, mặc dù có thể giải quyết được vấn đề công suất, nhưng nếu như vậy các thiết bị dưới mặt đất của chúng tôi cũng cần phải thay thế bằng loại có chất liệu tốt hơn. Bút toán này nghĩ đến chưa?"
Sở Hàm buông thõng bàn tay cầm chiếc bút laser xuống, trái tim cứ đập thình thịch. Quả thực là chưa nghĩ tới.
Mặc dù như vậy là hợp lý nhất, nhưng cũng vì vậy mà phải thay thế các thiết bị còn lại, tiêu tốn rất nhiều kinh phí.
Người quản lý bộ phận dự án nhìn Sở Hàm yên lặng, liền nở nụ cười trào phúng: "Mấy người... luôn mang cái lý tưởng của mình từ ngày còn học đại học ra để áp dụng vào công việc... Nhưng mà à, xã hội này, tiền cũng là thứ rất quan trọng!"
Sở Hàm cắn môi dưới, có chút khó xử mở miệng: "Nhưng nếu như thay những thiết bị đó so với toàn bộ dự án vẫn là ít mà..."
Người quản lý dự án tỏ vẻ vui: " biết cái gì?! từng cầm tay số tiền mấy trăm vạn chưa? biết nó có ý nghĩa như thế nào ?!"
Đám người bên Đông Tường cũng ngờ rằng kết quả là như thế này, vội vàng quát Sở Hàm.
"Kỹ sư Sở! Chúng ta phải suy nghĩ cho phía đầu tư!"
"Nhưng mà..." Sở Hàm muốn giải thích ràng phương án của mình lần cuối cùng, khuôn mặt nhắn bởi vì sốt ruột mà có chút đỏ lên.
Giữa lúc hai bên giằng co cửa phòng họp bị đẩy ra.
Người vừa tới mặc bộ tây trang Zegna được cắt may tinh tế, vừa vặn với dáng người thon dài rắn chắc của . đút hai tay vào túi quần, cổ tay lộ ra đoạn dây đồng hồ hiệu Vacheron Constantin, cổ áo được mở hai chiếc cúc, gương mặt đẹp trai quyến rũ mang theo nụ cười tươi, đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng bức người.
Giang Bắc Thần lập tức bị đám người vây quanh.
"Giang tổng!"
"Giang tổng!"
Mấy người ngồi ở bàn lục tục đứng dậy cung kính chào hỏi . Mỹ nữ bên phòng PR nhìn thấy , hai mắt lập tức tỏa sáng, nghe danh Giang thiếu lâu, bây giờ mới được nhìn thấy tận mặt!
"Ngồi cả ." Giang Bắc Thần thoải mái gật đầu, thong thả đến vị trí chủ vị, người trợ lý phía sau kéo ghế dựa cho , rồi lại nhận lấy chiếc áo vét cởi ra.
" làm gì vậy?" Giang Bắc Thần rút ra điều thuốc, ung dung ngắm nhìn người con đứng trước màn hình máy chiếu, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc nhìn qua có biết bao quyến rũ. bật lửa "tách" cái.
"Dạ, cùng quý công ty về chuyện hợp tác, nhưng mà, kỹ sư Sở của chúng tôi có chút bất đồng ý kiến với ngài quản lý bên quý công ty." người ngồi bàn cuống quýt trả lời.
"Là vậy sao? đúng lúc, hẳn là Sở tiểu thư cũng để ý có thêm tôi ngồi nghe chứ?" Giang Bắc Thần chậm rãi nhả ra ngụm khói, chống lại đôi mắt trong mắt như nước của Sở Hàm.
"Đương nhiên là để ý!" người đàn ông trung niên vội vàng cướp lời Sở Hàm.
"Kỹ sư Sở. Hãy trình bày ý kiến của với Giang tổng ."
Người quản lý dự án thấy tình hình ổn, sợ mình phải gánh tội danh có năng lực làm việc, nên thay Sở Hàm từ chối Giang Bắc Thần: "Giang tổng, phương án kia tôi xem qua, được ổn lắm."
Giang Bắc Thần dụi điếu thuốc vào gạt tàn, từng nhát từng nhát như có tiết tấu, híp mắt hỏi: " xem qua? xem nhưng tôi vẫn chưa xem. Thế nào? Thế Cần thay đổi người quyết định rồi sao?"
câu này biểu đạt ràng rằng ông chủ của bọn họ rất khó chịu, ngay lập tức còn ai dám thêm gì nữa. Người quản lý dự án khúm núm cúi đầu khom lưng, "Đương nhiên phải, là do tôi lo lắng chu toàn, lỗi là ở tôi. Vậy, Sở tiểu thư, hãy trình bày ý tưởng của mình cho Giang tổng nghe chút ."
Sở Hàm yên lặng nghiêng đầu, dấu vết tránh ánh mắt của Giang Bắc Thần.
lại lần nữa cầm lấy chiếc bút laser, trình bày cách vắn tắt những điểm cần thay đổi trong dự án.
Trong lúc ấy, nghĩ tới vô số khả năng. Có lẽ, Giang Bắc Thần từ chối ý tưởng của , sỉ nhục , hủy toàn bộ dự án, ...
Chỉ là, nghĩ tới, đối đầu gay gắt với .
Người ta đều , bàn đàm phán có thân thiết, bởi vì đối phương biết khuyết điểm của mình rồi dựa vào đó mà khiến cho mình thất bại thảm hại.
Giang Bắc Thần và Sở Hàm chính là những người như vậy, bọn họ đều quá quen thuộc lẫn nhau cho nên có thể túm lấy nhược điểm của đối phương mà công kích mãnh liệt, chẳng qua, lần này tình huống lại là, bên công kích còn bên lại phản kích.
Giang Bắc Thần nhìn người đứng trước mặt, lạnh nhạt mở miệng: "Sở tiểu thư, chỉ cái thay đổi của mà bắt tôi bỏ ra những ba trăm vạn, cũng là bạo tay."
Sở Hàm biết, lúc này có gì nữa cũng vẫn chỉ khiến cho Giang Bắc Thần lấy lý do để châm chọc phương án của mình nên dứt khoát lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Giang Bắc Thần thấy Sở Hàm gì, tiếp tục công kích: "Suy cho cùng Sở tiểu thư cũng là có xuất thân giàu có nên khi làm việc chưa bao giờ lo nghĩ đến những điều này, chúng tôi có thể hiểu được. Tóm lại là... cùng tầng lớp."
"Nhưng phương án này có hiệu quả tốt nhất." Cuối cùng, Sở Hàm cũng nghe nổi nữa, giương mắt nhìn người ngồi kia, nhàng tự nhiên phun ra mấy chữ này.
"Hiệu quả tốt nhất? chưa nhìn biết rồi cơ à? Đông Tường các người đặt danh tiếng của bản thân lên lợi ích của nhà đầu tư từ khi nào vậy?"
Những câu hỏi của Giang Bắc Thần gần như ép Sở Hàm muốn bỏ chạy, nhàng để cây bút tay xuống, cẩn thận thu xếp bản thiết kế của mình, rồi viết lại công thức cách tập trung và nghiêm túc.
Sau khi ôm cuộn giấy dày vào trong ngực rồi, mới quay sang xin lỗi người ngồi vị trí chủ vị: "Giang tổng phản đối cứ quyết định như vậy . Là do tôi đúng mực, xin lỗi vì làm lãng phí thời gian của ngài."
"Tống tổng, thể hoàn thành nhiệm vụ mà viện thiết kế giao cho là lỗi của tôi, khi trở về tôi nhất định cho ngài lời giải thích."
Trong mắt ràng mang theo uất ức, chỉ sợ lần này, ngay cả công việc ở viện thiết kế cũng được bảo toàn rồi...
Giang Bắc Thần nhìn chằm chằm bóng dáng màu vàng nhạt lâu mới chậm rãi hỏi câu.
" ấy... phải là người của Đông Tường sao?"
buổi thuyết trình tốt đẹp bỗng nhiên biến thành cái dạng này, người bên Đông Tường cũng dám giấu giếm nữa.
"Sở tiểu thư là người của viện thiết kế... Vốn dĩ hôm nay chúng tôi mang bản vẽ tới nơi đó để kiểm tra, là ấy phát ra thiếu sót, chúng tôi sợ ngài có ấn tượng xấu với công ty mình nên mới nhờ ấy tới cứu viện để hy vọng bù lại sai sót này... Nhưng mà ngờ rằng dự toán lại nhiều như vậy..."
Giang Bắc Thần thầm mắng mình câu. cứ nghĩ là cố ý tiếp cận mình nên mới đến Đông Tường làm việc, cho nên khi vừa nghe được tin tức này hủy hợp đồng để vội vàng chạy về công ty, lấy khí thế bức người như vậy để châm chọc , dùng mọi thủ đoạn và những từ ngữ khó nghe nhất để công kích .
Gần như là ngay lập tức, do dự mà đẩy ghế dựa ra rồi đuổi theo.
Hết chương 26.
Chương 27: (H)
Edit: salemsmall
Giang Bắc Thần lượn lờ đường phố gần giờ đồng hồ. lòng vòng dạo quanh phía đông thành phố mấy lần nhưng vẫn chưa có ý định chuyển hướng.
Mấy cảnh sát cứ nhấp nha nhấp nhổm, ai cũng có thể nhìn ra, tâm tình của Giang thiếu hôm nay được vui.
Nguyên nhân là do xế chiều ngày hôm nay.
Khi Giang Bắc Thần chạy ra Sở Hàm xuống lầu, cho nên gặp được người, chỉ có thể hậm hực quay trở lại tầng 33. Thẩm Vi Dịch đón lấy chồng văn kiện mà ném qua, ghé đầu vào cửa hỏi:
"Giang tổng, phương án này ngài định thế nào ạ?"
Giang Bắc Thần nghiêm mặt chuyện, đứng phía sau chiếc bàn, đưa lưng về phía cửa. lâu sau mới lạnh lùng ném ra câu .
"Thêm vào kinh phí năm trăm vạn, cho bên Đông Tường làm theo kế hoạch lúc chiều."
Thẩm Vi Dịch giật giật mí mắt, trong lòng dường như có vạn con ngựa vừa chạy qua. Con mẹ nó, ông chủ, có thể có tiền đồ hơn được ! bỏ lại bàn đầy người mà còn tăng thêm hai trăm vạn nữa là cái tình tiết gì vậy?!
Nhưng mà ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, ngay sau đó liền "Dạ" tiếng rồi mang theo chỉ thị của ông chủ mình xuống lầu để tăng thêm vốn đầu tư.
Còn lại mình Giang Bắc Thần ngồi trong văn phòng bực tức cáu kỉnh.
Suốt cả buổi tối, trong đầu Giang Bắc Thần đều ngập tràn bóng dáng cúi thấp đầu chạy của Sở Hàm lúc chiều. có thể nhìn thấy tủi thân uất ức trong đáy mắt cách ràng. quả thực nghĩ ra, nếu cố tình tiếp cận mình vì cái gì mà tham dự vào hạng mục lần này? Lúc nghe được tin tức từ chức ở Đức Mậu, còn thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì rời khỏi trận chiến của và Trịnh Khải.
Trịnh Khải... Nghĩ đến cái tên này, Giang Bắc Thần vốn vừa uống rượu để giải sầu bỗng chốc còn cảm thấy sầu hơn. đỗ xe ở ven đường suy nghĩ, rồi sau đó thèm để ý đến tín hiệu giao thông chỉ cái gì, cứ nghênh ngang quay đầu xe, chạy như bay đến nơi nào đó.
nghĩ, phải hỏi cho ràng.
Sở Hàm ngắm nhìn dung nhan ngủ say của Thầm Hi Hòa, trong lòng giống như có khối mây đen tích tụ sao xua được.
Những sợi tóc bạc trắng thái dương, thân hình gầy gò mỏng manh và hô hấp yếu ớt của mẹ như muốn chứng minh với Sở Hàm rằng, sinh mạng của Thẩm Hi Hòa từng chút từng chút bị héo mòn. Mà , giờ ngoài thân xác này là tài sản duy nhất còn biện pháp nào khác.
nâng tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ vào số 11. cầm lấy cái túi xách bên cạnh, nhàng khép lại cửa phòng bệnh của Thẩm Hi Hòa rồi lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
phải về nhà chuẩn bị vài thứ để ngày mai mang nộp, là các bản thiết kế, hai là sơ yếu lí lịch. Trải qua chuyện ngày hôm nay, ai mà biết liệu viện thiết kế có muốn đuổi việc hay ?
Tiểu khu mà ở trọ cách bệnh viện rất gần, chỉ cần qua con đường lớn là tới. Cho nên Sở Hàm cần dùng đến bất kỳ phương tiện giao thông nào, cứ dọc theo con đường rợp bóng cây liễu là về đến nhà.
Gió đêm thổi nhè khiến người ta cảm thấy thực an tâm, làn váy màu vàng nhạt thi thoảng lại phất qua bắp chân, làm cho thần kinh mệt mỏi suốt cả ngày của Sở Hàm được thả lỏng trong chốc lát.
Lên lầu ba, ngọn đèn cảm ứng bật sáng. Sở Hàm lấy chìa khóa trong túi xách ra định mở cửa.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có giọng trầm ấm mang theo vẻ lười biếng vang lên:
"Em đâu mà muộn như vậy mới về?"
Sở Hàm sợ tới mức đánh rơi cả chùm chìa khóa, xoay mạnh người ra phía sau nhìn người chuyện.
Giang Bắc Thần uể oải đứng ở chỗ góc rẽ của cầu thang tầng ba, sắc mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt hẹp dài phát sáng dưới ánh đèn màu vàng, lạnh nhạt và đầy tà khí như lúc bình thường, mà ngược lại còn nóng bỏng ấm áp.
Sở Hàm buông bàn tay túm chặt lấy túi xách xuống, hai mắt vốn mở to vì hoảng sợ cũng hơi khép lại, có chút tức giận chất vấn người nọ.
"Sao lại tới đây?"
Giang Bắc Thần bước từ bậc thang xuống, hai chân thon dài dừng trước mặt Sở Hàm. khom người nhặt chùm chìa khóa lên rồi ung dung trả lời: "Tới tìm em đó."
Hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu thoang thoảng của phun lên đỉnh đầu Sở Hàm.
Sở Hàm dám cử động, mím chặt môi hỏi: "Tìm tôi... làm gì?"
Giang Bắc Thần cũng đáp, chỉ đẩy Sở Hàm ra, dùng chìa khóa mở cửa rồi cứ thế vào trong phòng.
Sở Hàm cảm thấy vô cùng khó hiểu về hành động này của . biết rốt cuộc Giang Bắc Thần muốn làm gì, chỉ có thể theo sau .
Ai ngờ Giang Bắc Thần phía trước bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại. Sở Hàm cứ như vậy đụng vào người .
Nhất thời, mũi bị đau đến chảy nước mắt, "Giang Bắc Thần, rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?!!"
Sở Hàm thể nhịn được nữa, xoa cái mũi, căm tức nhìn người ra vẻ vô tội.
Giang Bắc Thần cười cười, giọng điệu bình thường như thể chuyện về thời tiết: "Làm em đó."
Nhân lúc Sở Hàm còn chưa kịp ra tay đẩy mình trước, bắt được cánh tay của rồi kéo vào trong lòng mình.
"Đừng ầm ĩ nữa, uống nhiều rượu quá nên hơi bị choáng."
"..." Sở Hàm chửi thầm câu trong lòng. Rốt cuộc là ai ầm ĩ với ai chứ?! ràng là chính chạy đến nhà mà!!
Giang Bắc Thần thấy người trong lòng có động tác gì khác, tâm tình cũng tốt lên, "Em làm ở viện thiết kế à? Làm công việc gì ở đó?"
Sở Hàm nhìn bộ dạng nóng lạnh này của vẫn hiểu là định làm gì, chỉ có thể cụp mí mắt, nghiêm túc trả lời: "Làm trợ lý giúp kiến trúc sư thiết kế bản vẽ."
"Trợ lý của kiến trúc sư? Chính là công việc giúp người ta vẽ nhưng lại được kí tên đúng ? Ồ, cái tên là dễ nghe."
"Em cũng có thể chịu được như vậy sao? Hả?"
"Vậy hôm nay em đến Thế Cần cũng là tình cờ?"
Sở Hàm giật giật khóe mắt, "Tôi là tình cờ tin sao?"
" tin."
" cút !!!"
Giang Bắc Thần nhìn khuôn mặt nhắn của Sở Hàm tức giận đỏ bừng ở dưới ánh đèn, bất chợt cúi đầu hôn , ngay cả khóe môi cũng chứa đựng ý cười.
"Ưm." Sở Hàm bị giữ chặt gáy, thể động đậy, cả người cũng vì nụ hôn này mà trở nên cứng ngắc.
Giang Bắc Thần từ từ nhắm hai mắt lại, vô cùng tập trung vào nụ hôn này. dùng cái lưỡi mềm mại miêu tả lại cánh môi của , đầu óc bởi vì bị cồn quấy phá nên có chút mất kiểm soát mà ôm chặt Sở Hàm vào trong ngực. Tay kia lại lặng lẽ vươn đến nơi mềm mại ngừng phập phồng lên xuống của .
"Giang Bắc Thần..." Sở Hàm vô lực, đặt tay lên bờ vai Giang Bắc Thần, biết nên làm thế nào cho phải.
"Hửm? đây..."
lại chuyển qua hôn mút vùng gáy trắng nõn của Sở Hàm cho đến khi dấu hôn màu đỏ tím dần lên, đối với phản kháng của cũng làm như nghe thấy.
Sở Hàm buộc phải ngửa đầu thừa nhận những nụ hôn dày đặc mà tê dại này, đầu óc như mê man , ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Trước ngực bị nhào nặn khiến nhịn được mà "Ưm" tiếng, "Đau..."
"Ngoan... lát nữa là tốt rồi."
Hơi thở của Giang Bắc Thần cũng bắt đầu rối loạn, dứt khoát ôm người trong lòng đặt lên chiếc giường trong nhà.
vốn định làm như vậy, nhưng mà khi nhìn tức giận đỏ bừng mặt, nhìn thành trả lời mình như vậy, vứt bỏ xa cách và nhẫn tâm trong lòng mình để làm chuyện mà mình muốn làm nhất theo bản năng.
nhanh chóng cởi chiếc váy vàng nhạt của Sở Hàm làm lộ ra thân thể trắng nõn mảnh mai của . rất lâu chạm vào phụ nữ nên khi cảnh tượng đẹp đẽ như vậy lên trước mắt, dù là ai nữa cũng thể kiềm chế được.
Bởi vì chuyện lần trước nên Sở Hàm vẫn còn cảm thấy sợ hãi với đụng chạm như thế này, hơi co chân lên muốn che thân mình lại, nhưng lại bị Giang Bắc Thần dùng đôi chân dài ngăn cản.
Thân hình cao lớn của bao phủ lên người , đè người con gầy yếu ấy dưới thân mình, dùng tư thế vô cùng mạnh mẽ và bá đạo vây Sở Hàm trong ngực.
Giang Bắc Thần liếm mút vành tai xinh của , khàn giọng : "Đừng sợ... Thả lỏng chút... Nhé?"
Sở Hàm ngửa đầu nhìn chăm chú dung nhan của Giang Bắc Thần, mọi ngóc ngách trong lòng như ầm ầm sụp đổ. Bức tường thành mang tên kháng cự và lạnh lùng vốn dĩ xây lên vì Giang Bắc Thần, tối hôm nay bị sập xuống dưới khiêu khích và thương tiếc của .
nghĩ thầm, quãng thời gian sau này dài đằng đẵng và nhàm chán như vậy, nếu có thể cùng người đàn ông này vui vẻ hồi, cũng tiếc nuối.
Cho dù bọn họ từng hãm hại lẫn nhau, cho dù bọn họ thể ở bên nhau.
Sở Hàm cắn môi dưới, vươn hai cánh tay, dè dặt ôm chặt lấy cổ Giang Bắc Thần.
Khóe mắt có hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Giang Bắc Thần thấy động tác này của Sở Hàm lại càng thêm hưng phấn, vốn chỉ hôn cách thăm dò bỗng nhiên chuyển thành hôn sâu. Trong mắt tràn đầy dục vọng.
thuần thục cởi bỏ trói buộc cuối cùng người Sở Hàm ra, đóa hoa mai trước ngực lập tức đón lấy cái hôn ướt át. Lưỡi linh hoạt như con cá, liên lục vẽ vòng tròn quanh hai quả đào màu hồng phấn xinh đẹp.
Cái loại ma sát ngứa ngáy này khiến cho người vô cùng mẫn cảm là Sở Hàm phải vùi đầu vào sâu trong gối, cố nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra khóe miệng.
Giang Bắc Thần vừa nhìn chằm chằm biểu cảm của vừa đưa ngón tay thăm dò vào hoa kính hơi ướt át, lại đẩy ra hai múi thịt non mềm, ngón tay thon dài từ từ trượt vào.
"Cố chịu chút nhé? Được ?"
Sở Hàm hét lên tiếng, thân thể mềm mại cong lên, trán cũng phủ lớp mồ hôi mỏng.
"Giang Bắc Thần... còn có thể ác liệt hơn được nữa ?"
Giang Bắc Thần nghe vậy, dường như càng muốn chứng tỏ sức mạnh của bản thân, ngón tay lại vào sâu hơn chút, răng nanh cũng giày vò cắn xé quả đào của .
"Như vậy sao? được chưa?"
"Ưm... chút... A..." Sở Hàm bị đau, hơi nhíu mi.
Giang Bắc Thần liếm liếm khóe môi, hơi thẳng người dậy, cởi từng cúc áo sơ mi, móc khóa kim loại của thắt lưng sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Thắt lưng thon gầy mạnh mẽ và tám múi cơ bụng làm tôn lên thân hình nam tính săn chắc. Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, Giang Bắc Thần thấp giọng nỉ non tiếng.
" là quen thuộc..."
Cái cảm giác này là quen thuộc, người con từng được thương vô số lần giờ lại nằm dưới thân . Người mà từng cho rằng mình bao giờ được bảo vệ trong lòng nữa, lúc này lại lần nữa nằm dưới người thừa nhận hết thảy những gì ban cho. Đây là canh bạc mà nguyện ý dùng toàn bộ may mắn của mình để đánh đổi.
Giang Bắc Thần kéo đôi chân thon dài mịn màng của Sở Hàm vòng quanh hông mình, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vết sẹo dài màu hồng nhạt bụng , mặt lộ ra dịu dàng như sắp chảy ra nước.
" xin lỗi..."
Sở Hàm quay đầu lại mờ mịt nhìn , hỏi:
"Cái gì cơ..."
xin lỗi, khi em gặp chuyện may, thể có mặt kịp thời bên cạnh em, để em phải chịu tổn thương như vậy.
Nhưng mà dựa vào tính cách của Giang Bắc Thần dù thế nào cũng được ra khỏi miệng.
Thắt lưng mạnh mẽ đẩy cái, đem chính mình tiến vào trong thân thể ấm áp mẫn cảm của Sở Hàm, nhấn từng nhát lại từng nhát.
"Thực xin lỗi làm đau em."
Sở Hàm bị đụng mạnh đến mức cả người cứ lên lên xuống xuống, xương cốt mảnh mai cũng sắp bị vỡ vụn.
Giang Bắc Thần vươn cánh tay dài kéo Sở Hàm lên, kết quả làm cho xâm nhập càng trở nên sâu hơn. Sở Hàm bỗng chốc run rẩy, hoa kính co rút, ngừng trào ra dịch ướt át.
Có lẽ là lâu lắm trải qua việc này, nên Sở Hàm có chút chịu nổi, cắn ngón tay khẽ rên rỉ.
Giang Bắc Thần nảy sinh ác độc, lấy ngón tay xoa xoa chỗ hai người tiếp hợp.
" cho biết, Trịnh Khải có chạm vào em như thế này ?"
Sở Hàm lắc lắc người, tránh né động tác va chạm bá đạo của . Hai mắt híp lại, sắc mặt phiếm hồng.
" có... Chưa từng chạm vào..."
Giang Bắc Thần nở nụ cười nguy hiểm, hôn lên vết sẹo của , "Nơi này sao?"
" có..."
"Vậy còn nơi này?" Ngón tay thon dài của nặng bóp vào chỗ mềm mại của , đầu ngón tay còn vô ý lướt qua đỉnh nhọn làm cho người dưới thân co rụt người lại, mãnh thú trong hoa kính bỗng nhiên lớn dần lên khiến phát hoảng, hai chân cũng run lẩy bẩy.
"Nơi này có ?"
" có... có..." Sở Hàm sắp chịu nổi, lắc đầu khóc thút thít, cánh môi bị cắn đến rỉ máu. " ta chưa từng chạm vào..."
ta chưa từng chạm vào em. Trừ ra, làm sao em có thể chấp nhận người nào khác chứ?
Giang Bắc Thần khiêu khích Sở Hàm nữa, mà chỉ tóm lấy cái cằm xinh đẹp của rồi cắn mút đôi môi , nuốt lấy những tiếng rên rỉ và tiếng khóc thút thít của người trong lòng. Sau đó, bắt đầu buông thả chính mình, chuyển động kịch liệt, ra ra vào vào.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc và lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại là cảnh tượng ái muội và nóng bỏng.
Hết chương 27.
Last edited by a moderator: 26/6/16