Chương 18:
Edit: salemsmall
Suốt cả bảy ngày, Giang Bắc Thần cứ lặng lẽ nhìn dòng sông Thames yên ả trôi mà thầm thở dài.
Sau khi Giang Tử Nhiễm sang rất ngoan ngoãn làm thủ tục nhập học, nhưng mà trường học nội trú ở lại có rất nhiều cầu. Thấy Giang Tử Nhiễm cứ mơ mơ hồ hồ, và lại được mình nhờ cậy nên đành phải ở lại chờ bé thích ứng. Đây là ngày cuối cùng ở lại London.
Từ sáng sớm, Giang Bắc Thần ra khỏi khách sạn, tới ngân hàng đổi mười vạn bảng , rồi lại chuẩn bị visa chu đáo cho Giang Tử Nhiễm.
Nhà họ Giang có ba đứa cháu trai Giang Tử Nhiễm thân với Giang Bắc Thần nhất, và bé hơn kém nhau tám tuổi, từ vô cùng thương đứa em họ này của mình. Ngày bé, cả hai đứa trẻ cùng sống với ông cụ Giang ở đại viện. Đó là quãng thời gian Giang Bắc Thần nghịch ngợm nhất. Có lần, và mấy người Chiến Sính gây ra đại họa, chọc tổ ong vò vẽ cây hòe làm cho rất nhiều người bị ong đốt. Ông cụ Giang tức giận vô cùng, cứ cầm dây mây quật tới tấp vào người Giang Bắc Thần. May mà lúc đó có Giang Tử Nhiễm, lúc ấy mới ba tuổi chạy ra kéo cánh tay của ông mình, gương mặt bụ bẫm tèm lem nước mắt nước mũi, xin tha: "Ông ơi ông, ông đừng đánh cháu mà." Lúc ấy, Giang Bắc Thần mới thoát được trận đòn nhừ tử.
và dượng của Giang Bắc Thần, tức ba mẹ của Giang Tử Nhiễm bận việc quanh năm suốt tháng, rất ít khi có thời gian quan tâm đến con mình. Cho nên ở trong mắt Giang Bắc Thần, những việc mà người thoạt nhìn rất nổi loạn như em họ mình làm đều có gì đáng trách.
Giang Tử Nhiễm thay đồng phục, nhìn trẻ trung năng động và dễ thương. Giang Bắc Thần và Giang Tử Nhiễm cùng ngồi băng ghế bên bờ sông nhìn du thuyền chậm rãi chuyển động.
" Ba, ngày mai phải về rồi sao?"
Giang Bắc Thần nhìn về phía trước nhưng trả lời, chỉ lấy tấm thẻ ra khỏi túi áo khoác ngoài đưa cho bé: "Em cầm cái thẻ này , mật mã là sáu số cuối cùng trong dãy số điện thoại của em."
"Em cần đâu, ba mẹ em cũng cho em tiền sinh hoạt rồi mà..." Giang Tử Nhiễm xua tay muốn nhận.
Giang Bắc Thần cũng để ý, dứt khoát nhét thẻ vào tay bé: "Đấy là của ba mẹ em, đây của Ba cho em, con sống mình nên có nhiều tiền chút mới được."
Giang Tử Nhiễm vẫn chỉ là , nghe như vậy, lại nhìn tấm thẻ mỏng manh trong tay bất chợt rơi nước mắt, chóp mũi hồng hồng, giọng cũng tràn đầy uất ức: " Ba..."
" Ba... Em hiểu vì sao ba mẹ cứ khăng khăng bắt em sang đây... Ở Bắc Kinh em có người thân, có bạn bè, còn có người mà em . Tại sao họ lại cho em ở lại chứ?"
Giang Bắc Thần nhìn trước mặt, cảm thấy dường như hình ảnh bé mũm mĩm mặc yếm hoa trong ký ức rất lâu trước kia hòa vào làm với này, trong lòng bỗng dưng trào ra cảm xúc mềm mại. hiểu rất mục đích của và dượng, họ muốn Giang Tử Nhiễm có thể học được cách sống tự lập để trở nên ưu tú hơn. Mặc dù em họ bé bỏng của vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như vậy mà phải xa gia đình, thân mình sống đất nước xa xôi, phải chịu nhớ nhung giày vò, còn phải trở nên độc lập, phải chịu đựng lột xác. Nhưng mà suy cho cùng đây là con đường mà những người sinh ra trong gia tộc như bọn họ đều phải trải qua.
Nhưng ngẫm nghĩ quả thực cũng có chút luyến tiếc.
giang tay ra ôm Giang Tử Nhiễm vào lòng, vỗ vỗ bờ vai bé an ủi. Giọng trầm ấm như tiếng đàn Cello khiến cho người ta cảm thấy thực an tâm.
"Tử Nhiễm, con người ta khi muốn trưởng thành phải chấp nhận đánh đổi thứ gì đó, mà thứ đó, đối với cuộc sống tương lai của em có lẽ chỉ bé đến mức đáng kể. Thứ em phải mất có khả năng chính là tự do."
"Vậy Ba cũng từng mất thứ gì đó hay sao?"
"Đương nhiên." Giang Bắc Thần gật đầu, "So với em những gì mà bị mất còn nhiều hơn."
"Là cái gì vậy?"
Cái gì ư...? Đúng vậy, rốt cuộc là cái gì nhỉ? Ngay cả chính Giang Bắc Thần cũng muốn biết, là tình , là tin tưởng, hay là nhiều hơn thế?
Thời tiết ở London ẩm ướt, gian được bao phủ bởi lớp sương mỏng manh, hai em ai gì nữa, chỉ ngẩn ngơ nhìn du thuyền vẽ ra từng vệt, từng vệt nước mặt sông.
muốn quay trở về quá mất... Giang Bắc Thần nghĩ như vậy.
_______________________________
Sở Hàm ở trong bệnh viện dưỡng bệnh suốt tuần, miệng vết thương dần khôi phục, tình trạng tốt lên ít. Ban ngày cố gắng bớt chút thời gian tới thăm Thẩm Hi Hòa, đến giờ lại chậm rãi quay về phòng. Ngay cả Trần Nho Tụng cũng , hai mẹ con rất có duyên với bệnh viện này.
Trong khoảng thời gian này, Trịnh Khải đến thăm hai lần nhưng ngay cả cửa cũng chưa được vào bởi vì Chử Duy Nguyện luôn đứng chặn ở đó. Đối với bà này, Trịnh Khải muốn đánh cũng được, muốn mắng cũng xong, chỉ có thể háo hức mà đến rồi lại phẫn nộ mà về.
Lần trước, khi Chử Duy Nguyện về nhà buổi tối, Giang Bắc Thần cứ cau có khó chịu với mãi. Cho nên lần này biết phải sang , nịnh nọt, tự mình gọi điện sang cho người kia thề son sắt cam đoan: Nếu thành trì thất thủ, cứ hỏi tội em . Cho nên cửa phòng bệnh luôn ở trong tình trạng này.
Nhưng mà hôm nay, khi canh cửa, Chử Duy Nguyện lại có tư thế sợ trời sợ đất như mấy hôm trước.
Kiều Hoàn mặc bộ quần áo may sẵn cao cấp màu xanh dương nhạt, tay đeo chiếc túi Kelly Hermes màu cam, gương mặt được chăm sóc vô cùng cẩn thận chỉ có vài đường vân nho nơi khóe mắt nhưng gần như nhìn ra cái gì gọi là dấu vết năm tháng cả.
"Sao vậy? Nguyện Nguyện định cho dì vào hay sao?"
"Đâu ạ... Nhưng mà sao đột nhiên dì lại tới đây ạ?" Chử Duy Nguyện kích động nhìn bà, ngay cả cũng được lưu loát.
Bên ngoài đồn đại rằng, ở nhà họ Giang, người đáng sợ nhất phải là ông cụ Giang có chiến công hiển hách, cũng phải là mấy người con trai con quyền cao chức trọng của ông cụ, mà chính là con dâu thứ hai gả vào nhà họ Giang ba mươi năm nay - Kiều Hoàn.
Bà là người được giáo dục rất tốt nên từng được ông cụ Giang lấy làm ví dụ điển hình về việc đối nhân xử thế. Khi nhắc đến bà, những người đàn ông khác cùng thế hệ đều có chung nhận xét là dịu dàng và nhã nhặn, kèm theo đó là cảm giác tiếc nuối vô cùng.
Hồi , mấy người Chử Duy Nguyện chỉ biết, nếu theo Giang Bắc Thần gây chuyện mà bị ông nội Giang biết sao, nhưng nếu để dì Kiều biết bọn họ nếu bị đánh chắc chắn bị phạt. Nhìn bà có vẻ rất hiền lành dịu dàng nhưng khi tức giận nghiêm đến mức ngay cả Giang Bắc Thần cũng dám thêm câu nào. Thỉnh thoảng, bọn họ lại đứng trước cửa sổ nhìn Giang lão Tam bị Kiều Hoàn phạt dùng bút lông chép Luận Ngữ. Về sau, mấy người bọn họ còn lôi chuyện này ra làm trò cười rất nhiều lần.
Kiều Hoàn khéo léo nở nụ cười: "Sao dì lại có thể đến được chứ? Sở Hàm bị bệnh như vậy, dì làm trưởng bối nghe được tin tức dù thế nào cũng phải đến thăm. Huống chi, giờ Tam ca của cháu lại ở đây."
Lúc này, Chử Duy Nguyện có ngốc cũng có thể nghe ra được ý tứ là: Tam ca của cháu ở đây cho nên dì mới tới, để dễ dàng xử lý. . nắm chặt chiếc di động trong tay, tự biết lần này thể tránh được rồi, đành phải để Kiều Hoàn vào: "Chị Sở Hàm vừa mới truyền dịch xong, còn nghỉ ngơi ạ. Dì vào , cháu quấy rầy hai người."
Chử Duy Nguyện nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy của Kiều Hoàn, rồi vội vàng ra ngoài gọi cuộc điện thoại, đáng tiếc, đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng tổng đài viên lạnh lùng thông báo rằng đối phương tắt máy.
sân bay Heathrow - quốc, chiếc máy bay Boeing khổng lồ gầm rú rồi thẳng cánh bay lên bầu trời trong xanh.
Lúc Kiều Hoàn vào, Sở Hàm vừa thay xong bộ đồ bệnh nhân.
nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, bỗng chốc khựng lại.
Sở Hàm đứng lên, nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi luống cuống : "Dì Kiều... Sao dì lại tới đây..."
Kiều Hoàn ngờ, mới chỉ ba năm thôi mà xinh đẹp rạng rỡ trước kia lại biến thành cái bộ dạng này. Cũng phải thôi, trải qua cú sốc lớn như vậy, sao có thể thay đổi được chứ. Sắc mặt vốn dĩ có chút nghiêm túc của bà khỏi dịu xuống. Bà thản nhiên bước đến bên cửa sổ, vẫy tay bảo: "Ngồi xuống , dì đến để thăm cháu."
"Vết thương của cháu đỡ hơn chưa?"
Sở Hàm dè dặt trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, khôi phục gần như hoàn toàn rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi." Kiều Hoàn gật đầu an ủi, sau đó hít sâu hơi : "Sở Hàm, dì biết cháu từ ngày cháu còn bé tí. Ngày hôm nay vì sao dì tới đây, người thông minh như cháu chắc hẳn cũng đoán ra được nguyên nhân."
Sao có thể biết được chứ? Sở Hàm chua xót nghĩ. hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng mơ hồ cất lên: "Cháu biết, bởi vì Giang Bắc Thần."
"Cháu biết là tốt rồi, dì cũng muốn vòng vo với cháu. Cháu gặp chuyện may, chúng ta cũng rất lo lắng, cho nên khi Giang Bắc Thần làm mấy chuyện đó vì cháu chúng ta đều có thể hiểu, bây giờ bệnh tình của cháu khá hơn, dì hi vọng hai đứa có thể..."
"Làm mấy chuyện đó? Là chuyện gì ạ?" Sở Hàm mờ mịt nhìn Kiều Hoàn.
Kiều Hoàn cũng ngờ rằng lại biết, nhất thời đoán được ra là Sở Hàm giả vờ hay là thực hiểu. "Cháu biết sao? Nó vì cháu mà suýt chút nữa lấy mạng ba tên côn đồ kia đó."
Lần này đến lượt Sở Hàm kinh ngạc, có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Giang Bắc Thần vì mình mà gánh hai chữ "Mạng người" nặng như vậy lưng.
Kiều Hoàn thấy Sở Hàm được gì biết mục đích của bà đạt được nửa, lại tiếp tục mở miệng: "Cháu cũng nên hiểu, giờ cháu và Bắc Thần là hai người cùng thế giới. Nó còn nghiệp và cuộc sống riêng của mình, nên những người làm cha mẹ như chúng ta muốn cháu làm ảnh hưởng đến nó..."
"Dì Kiều." Sở Hàm bất chợt ngẩng đầu ngắt lời Kiều Hoàn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, : "Cháu biết rồi ạ. Cháu rời xa ấy." Cháu rời xa ấy, rời xa cuộc sống của ấy.
Mặc dù Kiều Hoàn hy vọng hai người họ ở chung chỗ nhưng bà tin vào nhân phẩm của Sở Hàm. Thấy mở miệng cam đoan như vậy, bà cũng buông được tảng đá lớn trong lòng xuống: "Dì biết cháu là đứa bé hiểu chuyện, nếu cháu như vậy dì cũng làm phiền cháu nữa. Cháu hãy an tâm dưỡng bệnh nhé. Dì về đây."
Lúc chạm vào tay nắm cửa, Kiều Hoàn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn Sở Hàm ngồi yên lặng giường bệnh: "Đúng rồi, dì cũng có nghe được chuyện của mẹ cháu. Về sau, cháu cần phải liên hệ bác sĩ thông qua Giang Bắc Thần nữa, dì nhờ bác sĩ Trần quan tâm điều trị cho mẹ cháu."
Cánh cửa "Kẹt" tiếng, rồi nhàng đóng lại.
Sở Hàm bỗng chốc che miệng, cuộn chặt người lại run rẩy, vẻ bình tĩnh mà cố gắng duy trì trước đó lập tức sụp đổ.
cứ ngỡ rằng, có thể lại được ở bên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
cứ ngỡ rằng, chỉ cần buông bỏ quá khứ, để những thứ đó trở thành gánh nặng giữa hai người là đủ.
cứ ngỡ rằng, tình cảm của Giang Bắc Thần đối với mình sâu đậm lắm, nên cho dù có rút lui cũng bị tổn thương.
cứ ngỡ rằng, chỉ cần có ở bên cạnh tất cả nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của bản thân cũng biến thành hy vọng.
Nhưng mà lại bỏ qua thứ quan trọng nhất.
Cho dù hai người đề cập đến những chuyện của quá khứ nữa, nhưng lúc này làm sao có thể vượt qua cách dễ dàng chút trở ngại được chứ. Những cảm xúc vốn dĩ bị đè nén trong lòng, bỗng nhiên lại trào ra như nước biển lạnh băng rồi xối thẳng vào người .
Cuối cùng , cũng thể buông tha cho bản thân mình.
Mẹ nằm viện là do thầm sắp xếp, ba mạng người kia cũng là lời giải thích tốt nhất mà dành cho . Sở Hàm biết , mỗi khi gặp chuyện may đều có ảnh hưởng như thế nào với Giang Bắc Thần.
Hôm nay, Kiều Hoàn đến đây là muốn rời khỏi Giang Bắc Thần, mặc dù giờ hai người vẫn chưa ở cùng nhau. Nhưng mà quả , làm gì có người làm mẹ nào lại muốn đứa con trai xuất sắc ưu tú như vậy của mình cứ cố chấp với người con như vậy chứ. . Mối quan hệ vốn dĩ nên kết thúc từ lâu lại lần nữa được hàn gắn bởi cuộc điện thoại vào đêm hôm đó của chính . Quả đây chính là sai lầm của .
Nhưng mà, Giang Bắc Thần à, rốt cuộc em nên lấy cái gì để báo đáp tình sâu đậm và thương xót mà dành cho em đây?
Sở Hàm vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lựa chọn quyết định tàn nhẫn, quyết định này cũng có thể đẩy chính vào con đường vạn kiếp bất phục.
phải tỉnh táo lại để suy ngẫm kỹ, làm thế nào mới có thể khiến cho hạ quyết tâm vứt bỏ giống như nhiều năm trước khi có thể quyết tâm rời khỏi được đây?
Hết chương 18.
Chương 19:
Edit: salemsmall
Khi Kiều Hoàn ngồi lên xe ô tô mới thở phào hơi nhõm. Bà hơi dựa vào ghế da, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Sở Hàm, bà cũng về ngay mà lại chuyển hướng tới phòng bệnh của Thẩm Hi Hòa.
Bà tiến vào mà chỉ đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh nhìn vào trong.
Bà thể tin được, người phụ nữ cao sang phú quý trước kia lại biến thành như thế này, , dường như Thẩm Hi Hòa bị bệnh tật mài mòn đến mức còn tinh thần. Mái tóc dài đen bóng giờ đây cũng trở nên bạc trắng, thân hình vô cùng gầy yếu.
Trong lòng Kiều Hoàn bỗng nhiên trào lên cảm xúc gọi là bi thương. Bà thể thừa nhận, suy cho cùng nhà họ Sở thành ra như vậy, nhà họ Giang phải là có liên quan.
Trần Nho Tụng cầm bệnh án của Thầm Hi Hoa đứng sau lưng Kiều Hoàn, ánh mắt ông cũng mang theo vài phần thương xót. Đối với người làm bác sĩ như ông sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nhưng khi phải chứng kiến người quen của mình bị bệnh như thế này, trong lòng ông khỏi cũng có chút khó chịu.
Kiều Hoàn ưỡn thẳng sống lưng mảnh khảnh, hai mắt bà vẫn nhìn chăm chú vào người trong phòng bệnh, : "Bà ấy còn bao lâu?"
" nhiều, cùng lắm... là nửa năm nữa."
Kiều Hoàn lập tức quay đầu, vô cùng khiếp sợ, " còn biện pháp gì nữa sao?"
" còn." Trần Nho Tụng lắc đầu, " giờ chỉ còn dựa vào thuốc và máy móc để duy trì, cố gắng để cho tế bào ung thư lan rộng ra. Đây là kết quả tốt nhất rồi."
Kiều Hoàn mở miệng nhưng lại biết phải gì, bà nắm chặt túi xách trong tay, "Hãy dốc toàn lực để điều trị... Hóa đơn ông hãy sai người mang tới cho tôi, đừng thông qua Bắc Thần nữa."
Bà hy vọng con trai mình còn dây dưa gì với cái gia đình này nữa. Kỳ thực bà cũng phải là người nhẫn tâm, nhưng là người mẹ, bà muốn Giang Bắc Thần tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa. Hoặc là , Kiều Hoàn thể nào biết được, liệu những gì Giang Bắc Thần phải trả giá, có giống với trả thù mà phải nhận năm đó hay .
______________________________
Chử Duy Nguyện ở dưới tầng 1 của bệnh viện thanh toán các giấy tờ có liên quan xong mà đầu óc vẫn cảm thấy hỗn loạn. Sau khi Kiều Hoàn khỏi, quay trở lại phòng bệnh nhưng thấy Sở Hàm thêm gì, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cho dù có cố tình bóng gió thế nào nữa nhưng Sở Hàm vẫn trả lời, chỉ ở lại bệnh viện thêm ngày để kiểm tra lại rồi xuất viện.
Lúc ấy Giang Bắc Thần còn chưa trở về nên dĩ nhiên Chử Duy Nguyện đồng ý, nhưng Sở Hàm lại còn có công việc của mình, còn phải chăm sóc mẹ. Nhiều lý do hợp lý như vậy khiến Chử Duy Nguyện nhất thời thể nào phản bác được, chỉ có thể đồng ý.
Chử Duy Nguyện suy nghĩ, làm kiểm tra toàn diện cũng mất rất nhiều thời gian. Đợi ngày mai Giang Bắc Thần về rồi giao tất cả cho xử lý vậy!
"Nguyện Nguyện, chuyện dì Kiều đến tìm chị ngày hôm nay, em đừng lại với Tam ca của em nhé."
"Tại sao ạ?!"
Sở Hàm bình tĩnh cười, cầm bàn tay bé của Chử Duy Nguyện, : "Em muốn để cho Tam ca của em và dì Kiều cãi nhau hay sao? diễღn。đbàn。lbê。qღuý。đbôn. Vốn dĩ người nhà họ ưa gì chị, nếu em với Tam ca, về sau sao chị có thể chung sống với mẹ chồng tương lai được nữa."
"Đúng nha!" Chử Duy Nguyện mở to đôi mắt tròn xoe, "Chị Sở Hàm, chị cứ yên tâm , em cam đoan !"
"Ừ." Sở Hàm vươn tay xoa đầu Chử Duy Nguyện, trong lòng thầm thở dài hơi nhõm. bé này cũng dễ bị lừa gạt...
Tranh thủ lúc Chử Duy Nguyện ra ngoài vào buổi chiều hôm đó, Sở Hàm vào phòng làm việc của bác sĩ.
Giang Bắc Thần ngồi máy bay suốt mười mấy giờ đồng hồ mới về đến Bắc Kinh, ra khỏi cổng sân bay lập tức tới thẳng bệnh viện.
Dọc đường , ở trong xe ô tô, vừa vội vàng xử lý mấy văn kiện khẩn cấp của công ty vừa nghe Thẩm Vi Dịch báo cáo những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay: "Văn kiện đấu thầu được soạn thảo xong, cuộc đấu thầu bắt đầu vào nửa tháng nữa. Nguồn tài chính của chúng ta cũng về rồi."
"Chuyện lần trước tôi bảo, điều tra thế nào rồi?"
Thẩm Vi Dịch nghe vậy, khựng lại lát: "Vẫn tra ạ... Ngài biết đó, đó là hạng mục của năm trước, nếu muốn biết ràng và chính xác cần phải có thời gian."
"Thời gian?" Giang Bắc Thần có chút nghi ngờ, nhíu mày hỏi: "Phải nhanh lên chút, tại cái chúng ta cần nhất cũng là thời gian, phải sao?"
"Tình hình ở bệnh viện sao?"
"Dạ, hôm nay Sở tiểu thư làm kiểm tra tổng quát, hình như là chuẩn bị xuất viện. Tình trạng của mẹ ấy cũng vẫn bình thường."
"Xuất viện?" yên lành, sao lại xuất viện?
Chiếc xe ô tô màu đen chạy như bay đường, trong xe là bầu khí yên lặng đến mức khiến người ta hít thở thông.
Sở Hàm làm xong xét nghiệm cuối cùng vừa khéo Giang Bắc Thần cũng đẩy cửa tiến vào. bước đến bên cạnh , mới tuần gặp mà sắc mặt khá hơn ít.
"Sao vậy? Nghe em định xuất viện?"
Sở Hàm nhìn chằm chằm người vừa tới, hơi cúi đầu rồi dám nhìn thẳng nữa: "Vâng, vết thương gần như bình phục hoàn toàn rồi, cần phải ở lại đây nữa."
Giang Bắc Thần nhìn người trước mặt, nghĩ rằng giận dỗi vì đột nhiên biến mất nên cũng để bụng, còn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Sở Hàm, làm bộ muốn cởi quần áo của ra, " phải tự mình nhìn xem nó lành hay chưa."
"Giang Bắc Thần!" Sở Hàm túm chặt lấy cánh tay , ngăn cản động tác tiếp theo, mười đầu ngón tay bởi vì túm chặt mà lộ ra khớp xương trắng bệch.
Lúc này, Giang Bắc Thần mới phát có chút bất thường. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, lạnh giọng hỏi: "Sở Hàm, rốt cuộc là em làm sao vậy?"
Khi vừa bước vào phòng bệnh phát ra thái độ né tránh của , ngay từ đầu còn hồn nhiên cho rằng xấu hổ, nhưng mà bây giờ xem ra là phải như vậy rồi.
"Em..." Sở Hàm buông tay, nhất thời ngơ ngác nên lời.
Giữa lúc bầu khí trở nên lúng túng nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, tay cầm chồng báo cáo dày bước đến, hỏi:
"Sở Hàm phải ?"
"Vâng, là em ạ."
Bác sĩ kia cầm tờ báo cáo đưa tới, vừa định cầm lấy Giang Bắc Thần nhanh tay giật lấy trước, rồi đứng trước mặt , lạnh nhạt hỏi: "Kết quả như thế nào?"
"Về cơ bản là bình thường, miệng vết thương khép lại, chứng viêm cũng bị tiêu gần hết rồi. Các chỉ tiêu nằm ở giai đoạn khôi phục. Muốn xuất viện cũng có vấn đề gì." Bác sĩ cúi đầ, viết mấy chữ lên bệnh án, "À, đúng rồi, trước kia từng sinh non tự nhiên đúng hay , kết quả siêu cho thấy tử cung của hơi hẹp, sau này hơi khó có khả năng thụ thai. Nếu muốn phải chú ý điều dưỡng chút."
Những lời này quả giống như tia sét đánh trúng Giang Bắc Thần, khiến được lời nào. Ngay cả tờ báo cáo trong tay cũng rơi xuống đất. Mà Sở Hàm ở phía sau lại bởi vì câu này mà nhắm chặt hai mắt lại.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Nữ bác sĩ giương mắt nhìn hai người họ, nghĩ thầm, những đôi nam nữ như vậy ta gặp nhiều rồi. ta khỏi có chút mất kiên nhẫn, : "Mấy người trẻ tuổi các người chỉ biết mù quáng làm liều, để bây giờ phải chịu hậu quả. Sau này phải cẩn thận chút đấy, cơ thể ấy rất yếu, về sau khả năng thụ thai cũng rất ."
xong, ta cầm lấy bệnh án, xoay người tới phòng bệnh kế tiếp, để lại hai người yên tĩnh đứng trong phòng bệnh.
Giang Bắc Thần quay đầu, có chút khó khăn nhìn người con cúi đầu đứng đó: "Cái gì gọi là... sinh non bình thường hả?"
Sở Hàm đứng ở sau lưng yên lặng nắm chặt tay, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt có tí ti gợn sóng. tận lực giữ cho giọng của mình được từ tốn chậm rãi: "Chính là như tờ giấy mà vừa xem đó... Hai năm trước, tôi phá thai, về sau có lẽ thể mang thai được nữa."
Giang Bắc Thần cao hơn Sở Hàm chừng cái đầu, khoảng cách giữa hai người ngắn đến mức có thể cảm nhận được bão tố người Giang Bắc Thần càng lúc càng mạnh. giọng hỏi như dám chắc chắn: "Em xác định là hai năm trước?"
Hai người bọn họ tách ra được ba năm, mà hai năm trước lại phá thai?! Điều này chẳng phải rằng khi mới chia tay chưa được bao lâu theo người khác hay sao! Giang Bắc Thần cố đè nén lửa giận cuộn trào ở đáy lòng để chờ câu trả lời của .
Nhưng Sở Hàm lại vẫn mang dáng vẻ thản nhiên như , nhanh chậm trả lời: "Hai năm trước, có lần tôi uống rượu say, xảy ra chuyện gì cũng biết rồi đó. Nhưng lúc đó tôi lại biết ba của đứa trẻ này là ai, nên làm sao có thể giữ lại cái thai ấy được chứ."
Giang Bắc Thần bước lên bước, đẩy mạnh vào tường, cắn răng gằn từng tiếng hỏi: "Cho nên vừa rồi em cố hết sức chặn tôi lại, cũng vì sợ tôi biết chuyện?"
"Đúng. Tôi cứ nghĩ rằng về muộn, nhưng mà may, lại bị phát rồi."
"Nếu tôi biết sao?"
"Vậy đâm lao phải theo lao thôi. tốt như vậy, tôi ở cùng cũng đâu có bị thiệt thòi chứ."
là buồn cười! Đôi tay kiềm chế của Giang Bắc Thần bỗng nhiên có chút vô lực. Suốt bảy ngày vừa qua, cứ luôn nghĩ tới , ròng rã ba năm trời, những ký ức có liên quan đến tình của cũng chỉ có mình . Vào giây phút mà cứ ngỡ rằng mình lại có thể được ở bên lại đẩy thực phũ phàng đến trước mặt .
Làm sao có thể tin được rằng, người con từng hằng đêm ở dưới thân , được thương chiều chuộng đến rên rỉ nỉ non lại từng có thai với người đàn ông khác đây?
quyết tâm vốn có của bị câu nhàng bâng quơ của lau sạch còn chút gì. Giang Bắc Thần nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người con trước mắt, đáy lòng tràn đầy lạnh lẽo mà trước nay chưa hề có. dốc toàn lực kiềm chế cảm xúc của bản thân rồi chậm rãi buông ra. tại, điều duy nhất có thể làm là lùi bước, nếu chỉ sợ, làm bị thương.
"Sở Hàm, lần trước em cố ý rời khỏi tôi, ép tôi phải buông tha cho em. Bây giờ tôi buông tha cho em. Sau này, cho dù em có xảy ra chuyện gì cũng hãy tự mình giải quyết cho tốt .
Em hãy tự mình giải quyết , sau này dù em có rơi vào hoàn cảnh thế nào nữa, cũng còn liên quan gì đến Giang Bắc Thần tôi nữa.
Sở Hàm biết , cánh cửa này khi đóng lại với tính cách của Giang Bắc Thần, bao giờ chịu quay đầu. Sở Hàm từ từ trượt xuống vách tường rồi tự ôm lấy chính mình.
Như vậy cũng tốt. thực được lời hứa với Kiều Hoàn, cũng có thể trả được hết những áy náy trong lòng đối với gia đình họ rồi.
Giang Bắc Thần từng bước từng bước rời khỏi bệnh viện, giống như rời khỏi thế giới có liên qua đến Sở Hàm, rời khỏi đoạn tình cảm mà bản thân cứ cố chấp mãi chịu buông tay.
Từ nay về sau, có lẽ cũng nên làm người khiêm tốn giống Như Ngọc thôi, tình thâm bất thọ lộ nan hồi *.
(* - Tình ái vốn là thứ bền vững, là con đường khó khăn gian khổ, khó mà có thể quay về. Cho dù là người thông minh trí tuệ cũng khiến cho chính mình bị tổn thương, quá mức u mê và cố chấp trong tình cảm thể lâu dài, quá mức nổi trội xuất chúng ắt phải chịu áp bức và lăng nhục. Quân tử hẳn là phải giống Như Ngọc, điềm tĩnh mà chín chắn, , kín đáo mà dứt khoát, cần phải phô trương cũng lộ giá trị của bản thân. Như Ngọc - nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp <Thư kiếm ân cừu lục> của nhà văn Kim Dung)
Giang Bắc Thần, hãy thương bản thân mình, giống như ngày trước từng với em. buông tha cho em cũng sao cả, nhưng xin nhất định phải buông tha cho chính mình.
Chỉ là đáng tiếc, Giang Bắc Thần lại biết rằng, đứa con đầu tiên mà có trong cuộc đời nhưng lại bị mất đó, chính là của .
____________________________
Tác giả có chuyện muốn : Đến đây các bạn hãy tận tình đoán ! ! Thẩm trợ lý đến cùng là người tốt hay là người xấu? ? ? ?
Hết chương 19.
Last edited by a moderator: 26/6/16