1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca lãng mạn bi thương - Mạc Lâm (Hoàn- Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10

      Xảo An ở lại nhà họ Bùi chơi vài ngày, cuối cùng đến khi Bùi Tử Nghị chịu nổi cậu đưa người về. Mà Bùi Tử Nghị cũng cảm nhận được bé này tuyệt đối là rắc rối!

      Cũng phải vì bé khó hầu hạ, trái lại vì quá dễ hầu hạ, chỉ cần cho ăn kem là được, bởi vậy cậu mới thấy khủng bố.

      Nhìn kem chất trong tủ lạnh như cái núi, vì phải ra ngoài mua để tiếp đãi vị khách kia.

      Bùi Tử Nghị nghĩ thầm, chừng vì hiếm khi Tiểu An mới rời được khỏi nhà, nên đến nhà người khác nể tình mà ăn nhiều.

      Cậu thực lo lắng bị tiêu chảy, nên dứt khoát tống về nhà, đỡ phải gánh tội danh "Chỉ mời khách ăn kem, hại khách bị đau bụng".

      Xế chiều hôm nay, Bùi Tử Nghị và Kỷ Văn Hào đưa Tiểu An về nhà họ Kỷ.

      Tiểu An rất vui sướng, vẫn luôn ồn ào thôi, Bùi Tử Nghị lại cảm thấy rất thoải mái, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện này cho chúng ta biết điều -- thỉnh thần dễ đưa thần khó.

      vào cánh cửa nhà họ Kỷ, Kỷ Văn Hào ôm con Bùi Tử Nghị phía sau, cứ như vậy qua nhà chính, lại qua bãi cỏ xanh, đến ngôi nhà .

      Vừa vào cửa Kỷ Văn Hào liền đặt con xuống, mà trước mặt có người phụ nữ xoay người ôm lấy bé, nước mắt ngừng rơi.

      "Mẹ.." Tiểu An đương nhiên nhận ra mẹ mà bé nhất, vui vẻ gọi mẹ, ngừng uốn éo trong ngực mẹ làm nũng.

      Tạ Thi chỉ có thể ôm chặt con, toàn thân phát run, nên lời, chỉ có thể khóc.

      Cuối cùng ngược lại Tiểu An phải dỗ mẹ. "Mẹ... Khóc khóc..."

      Nhanh chóng lau nước mắt, " có... Mẹ khóc... Tiểu An trở lại, mẹ rất vui... rất vui..."

      khóc nhưng nước mắt cứ rơi. Trời biết trong khoảng thời gian này sống thế nào... Trời biết!

      Đây quả là hình phạt nghiêm khắc nhất của trời cao đối với ! Tuyệt đối thể xảy ra lần nữa, vĩnh viễn thể mất Tiểu An, chịu được nỗi đau mất Tiểu An.

      ra Tiểu An quan trọng với như vậy... Lúc trước vẫn luôn nghĩ cần Tiểu An, đáng chết, dám như vậy nữa.

      Kỷ Văn Hào lên ôm hai mẹ con vào ngực, hai người này đều là người nhất!

      từng gây tổn thương cho hai người, nhưng thề, tương lai dùng tính mạng để bảo vệ hai người, tuyệt đối để hai người chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

      Tạ Thi cảm nhận được cái ôm ấm áp của , khỏi nín khóc mà cười, nhìn nhìn Tiểu An. "Tiểu An, mấy ngày nay ba ba cũng rất vất vả đó! tìm con ở khắp nơi.”

      Tiểu An dựa vào ngực mẹ , liếc nhì cha, ngọt ngào gọi cha, “Ba ba…”

      Hốc mắt Kỷ Văn Hào rưng rưng, sờ sờ đầu con , cúi người hôn lên má con, người nhà dựa sát vào nhau.

      Xem ra Bùi Tử Nghị hơi mất tự nhiên, là gay go, sớm biết thế nên tới, người nhà người ta đoàn viên, cậu đến làm gì chứ! Thực vớ vẩn.

      Chỉ là ngay cả Bùi Tử Nghị cũng cảm nhận được tình cảm gắn bó thân thiết của ba người nhà họ Kỷ, cảm nhận được tình thương của Ky Văn Hào và Tạ Thi dành cho con.

      ra… Tiểu An là đứa hạnh phúc nhất thế giới.

      Mặc dù… Hoàn toàn trái ngược với trẻ con bình thường, nhưng bé có người cha tốt như vậy, bé có thể buồn lo mà lớn lên.

      Huống hồ Bùi Tử Nghị hơi hâm mộ Tiểu An vì bé có thể vĩnh viễn là đáng , được tất cả mọi người thương.

      Lúc này Tạ Thi thấy Bùi Tử Nghị, liền biết đứa bé này là người trông thấy con lạc đường ở công viên, nên đặc biệt dẫn bé về nhà chăm sóc.”Cảm ơn con, cám ơn con chăm sóc Tiể An trong khoảng thời gian qua.”

      Bùi Tử Nghị có chút ngượng ngùng,” có… có!”

      Mỗi ngày cho Tiểu An ăn, cũng là chăm sóc sao?

      “Thời gian này nhất định Tiểu An gây ra ít rắc rối, ngại quá.” Giọng chứa đầy áy náy.

      phải! ra có!” Bùi Tử Nghị cười cười,”Mọi người trong nhà cháu rất thích Tiểu An, họ đều Tiểu An rất đáng , chỉ cần cậu ấy ăn nhiều kem như vậy là được…” Tăng thêm ngoại lệ.

      Nhưng Tiểu An nghe thấy trọng điểm, lập tức kéo kéo ống tay áo mẹ, vội vàng , “Kem kem… Mẹ… Kem kem..”

      Tạ Thi vội , “Tiểu An, sắp đến giwof ăn bữa tối rồi, ăn xong mới ăn kem được ?”

      Tiểu An vẫn lắc lắc tay mẹ, “Kem kem… Nghị Nghị, Nghị Nghị… Kem kem…”

      Tạ Thi khó hiểu, ngược lại Kỷ Văn Hào nghe hiểu, chủ động đến phòng bếp lấy cây kem đưa cho Tiểu An.

      “Tiểu An, kem kem.”

      Tiểu An cầm lấy cây kem man mát lành lạnh, uốn éo người, Tạ Thi biết bé muốn xuống, liền thả bé xuống đất.

      “Tiểu An muons làm gì?”

      Tạ Thi hỏi, Kỷ Văn Hào ôm , nhìn con mỉm cười, “Em xem biết.”

      Tiểu An cầm kem đến trước mặt Bùi Tử Nghị, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đưa cây kem cho Bùi Tử Nghị, “Nghị Nghị, Nghị Nghị.. kem kem…”

      Bùi Tử Nghị nhìn kem lại nhìn bé, trong thấy nụ cười sáng lạn của bé, mê người. Ông trời! Sao cậu lại thấy tim đạp rộn lên?

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị… kem kem…”

      Bùi Tử Nghị cũng đưa tay ra cầu đầu cây kem, Tiểu An cầm đầu còn lại.

      Đột nhiên cậu hiểu được, “Cậu… muốn cho mình kem sao?”

      Tiểu An nở nụ cười, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc ra đáp án, Bùi Tử Nghị nhìn thấy vẻ mặt ấy cũng cười rộ lên.

      Ông trời! bé lại nguyện ý đưa kem, thứ mà bé xem như mạng mà cho cậu, đúng là mặt trời đằng tây!

      Nhưng cậu cảm thấy sung sướng! Khà khà

      ra Bùi Tử Nghị mới vài tuổi, sao có thể hiểu được cảm giác lúc này của mình, cậu chỉ đơn giản cảm thấy vui vẻ, bởi vì Tiểu An cho cậu đồ.

      Hừ tiếng, “Mình van cậu! Cậu ăn đâu chỉ cây kem.” Đại khái vài chục cây.

      “Kem kem…”

      Bùi Tử Nghị muốn nhận lấy, nhưng lại thấy Tiểu An chu miệng ra, còn tay cầm chặt cây kem.

      Trời! đùa với cậu đúng ?

      Nếu phải cha mẹ người ta ở đây cậu muốn chửi ầm lên. “Tiểu An, cậu cho mình kem, cậu…phải buông tay ra!”

      “Kem kem…” Hiển nhiên rất nỡ, đương nhiên cũng chịu buông tay.

      Bùi Tử Nghị chỉ có thể trợn trắng mắt, sắp bất tỉnh, muốn cho cậu kem, thực tế, kem vẫn luôn nắm tay bé!

      Muốn đưa cho cậu ăn sao? Này đừng tỏ ra hào phóng, cậu mới thích ăn kem. “Tiểu An, buông tay…”

      “Kem kem…” Gặp lại sau, kem kem…

      Kỷ Văn Hào với Tạ Thi đứng ở phía sau, thấy vậy khỏi cười ha ha, ngờ con còn có mặt như vậy.

      Họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều xác định… Tiểu An có thể duy trì vui vẻ, cho dù rất nhiều chuyện bé thể làm được, nhưng họ tin rằng, bé vẫn có thể vui vẻ lớn lên.

      Mà họ làm cha mẹ, nguyện ý làm điểm dựa cho con, phần tình này đối với họ chỉ là tình thân, mà là bồi dưỡng tình cảm lại lần nữa sinh thêm người mới, làm gia đình này trở thành gia đình hạnh phúc chân chính.

      Kỷ Văn Hào mở miệng, “Tử Nghị, ở lại ăn tối !”

      Tay vẫn nắm lấy cây kem, gật gật đầu, “Cảm ơn.”

      Tạ Thi cũng với con , “Tiểu An, ăn cơm xong mới có thể ăn kem, cho nên hãy cất kem vào tủ lạnh !”

      Nhưng Tiểu An với Bùi Tử Nghị vẫn giằng co, hai người nắm hai đầu cây kem buông tay. Trước kia có ý tốt đưa tặng, bây giờ trở thành trò chơi giành kem.

      “Buông tay…”

      “Kem kem…”

      “Muốn cho mình, buông tay…”

      “Kem kem…”

      Buông tay…
      Last edited by a moderator: 11/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiểu An có người bạn mới, chính là Bùi Tử Nghị, tiểu tử này thường đến nhà họ Kỷ chơi, dắt Tiểu An khắp nơi khám phá, mỗi lầ Tiểu An thấy cậu cũng rất vui.

      Đối với cha mẹ họ mà , có thể giao con cho người bạn mới là chuyện tốt, có thể mở ra thế giới mới cho Tiểu An, để bé nhìn những thứ bên ngoài, họ cũng rất vui.

      Có lẽ vì Kỷ Văn Hào và Tạ Thi là cha mẹ, thấy ánh mắt Bùi Tử Nghị luôn nhìn con , họ liền phát ra điều gì đó, nhưng họ cười mà .

      Đứa còn , rất nhiều chuyện cũng xác định, cần quá sớm, hãy để thời gian quyết định mọi thứ.

      Trái lại tại điều quan trọng nhất là hai người họ.

      Qua bao nhiêu năm lảo đảo, rồi tập tễnh tới, trái tim có thương tích, có khổ sở, nhưng cũng có vui vẻ, nước mắt với nụ cười đan xen, thể nào dùng mấy chữ đơn giản như may mắn với bất hạnh để hình dung về cuộc sống của .

      Có lẽ là bất hạnh, bởi vì , mới sống trong đau khổ, thậm chí con cũng bị như vậy, biết bao nhiêu đêm dugf nước mắt để xóa nỗi đau khổ và bất an trong lòng, nhưng cũng có lẽ vì may mắn, cung vì , mới biết mình kiên cường, có thể vì con mà cắn răng chịu khổ, cũng vì thấy Tiểu An đáng như thế.

      trời cao đều viết cho mỗi người bài hát, có lẽ từng hát bài hát này trong đau đớn, nhưng từ giờ trở , muốn mang tâm trạng có vui sướng và nụ cười để hát bài hát này.

      Ngày đó Kỷ Văn Hào nghỉ làm, dắt và Tiểu An dạo phố, mà tiểu tử này Bùi Tử Nghị đương nhiên cũng theo.

      Kỷ Văn Hào nắm tay Tạ Thi , Bùi Tử Nghị nắm tay Tiểu An, cùng nhau đường, mặt họ đều nở nụ cười, từng bước tiến về phía trước.

      "Chúng ta đâu đây?" Tạ Thi nghiêng người, nhìn khuôn mặt tuấn luôn mỉm cười từ đầu đến giờ.

      Kỷ Văn Hào nắm chặt tay của , cất bước về phía trước. "Chờ chút em biết."

      Tạ Thi khó hiểu, Kỷ Văn Hào cũng đoán ra. Nhưng vẫn nhận lệnh tiếp cùng , lúc này mới phát trái tim mình thay đổi.

      từng rất oán hận , nhưng bây giờ cam tâm tình nguyện theo , muốn đâu cũng được.
      cũng kỳ quái, trong lòng lưu lại vết thương rất sâu, nhưng chữa vết thương đó, khiến thân thể và trái tim đều được phóng thích.

      Quả gỡ chuông phải nhờ người treo chuông.

      Hai đứa sau lưng chuyện rất vui vẻ, nhưng nhiều khi Tiểu An , Bùi Tử Nghị dùng hai câu trêu bé.

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị…”

      “Gì mà Nghị Nghị? Mình Tên Bùi Tử Nghị, có nghĩa là trọng đại! Nghị Nghị, Nghị Nghị…” Cực kỳ khó chịu khi tên của mình biến thành chuyện buồn cười như vậy.

      Đây chính tên của người đẹp trai đó!

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị…”

      “Đươc rồi! Tùy cậu!” biết tại sao, vẫn là cam chịu số phận để bé gọi.

      “Bướm bướm…” Tiểu An thấy con bướm bay cao, vui vẻ nhay lên, còn phải phiền Bùi Tử Nghị kéo bé lại, tránh việc bé chạy theo bướm rồi mất hút.

      “Mình xin cậu, cậu muốn học theo bươm bướm bay sao?”

      “Bay bay…”

      “Cậu biết bay.”

      “Cõng cõng…”

      “Cậu muốn mình cõng cậu? Cậu ăn nhiều kem như vậy, sớm mập ra, còn muốn mình cõng cậu, có cửa đâu.”

      “Ôm ôm…”

      “Đừng mong…”

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị…ôm ôm…”

      Trong nháy mắt mặt Bùi Tử Nghị đỏ bừng, này cái gì, chính là người phụ nữ! Lại cùng đàn ông đòi ôm ôm! Mặc dù họ đều còn , nhưng đây cũng phải tránh chứ!

      Nhưng… Nhưng… Cậu cũng muốn ôm ôm . Chỉ là cha mẹ người ta còn ở phía trước! Cậu như vậy có lộ liễu quá ?

      Đột nhiên phía sau trước vang lên giọng của Kỷ Văn Hào, “Bùi Tử Nghị, cháu được ôm con chú, cho chú nắm tay nó là giới hạn lớn nhất rồi.”

      Tạ Thi cười cười, “A Hào…”

      Người lớn ai lại như vậy với con nít chứ?

      Mặt Bùi Tử Nghị đỏ au, giọng thề,” ngày nào đó cháu ôm, cháu cho chú biết, chú cứ chờ đó cho cháu.”

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị…”

      thôi!”

      Xảo An nở nụ cười đáng , bên cạnh Bùi Tử Nghị, cũng chăm chú sau cha mẹ.

      Nghị Nghị, Nghị Nghị là bạn tốt của bé, bé rất thích Nghị Nghị, Nghị Nghị! Nhưng bé cũng rất thích ba ba và mẹ.

      Năm phút sau, Kỷ Văn Hào đưa mọi người đến sân thể dục, có rất nhiều người tụ tập ở đó, cảnh tượng rất náo nhiệt, ai cũng hô lớn ----------

      “Hào quang -- hào quang-- hào quang—“

      Đột nhiên Tạ Thi nhìn người đàn ông bên cạnh,”A Hào…”

      “A Cường gọi điện thoại cho , mở buổi biểu diễn ở đây, nghĩ…mang người nhà đến đây cổ vũ cho cậu ấy!”

      Tạ Thi nhìn về phía sân kháu phía xa xa, quả nhiên là năm người – năm đó nhóm nhạc Hào Quang có năm thành viên, mà người rút khỏi nhóm, tại đứng ở bwn cạnh .

      thấy ánh mắt nhìn hằm chằm vào sân khấu, trong mắt có tất cả cảm giác, có tán thưởng, có vui vẻ, hình như cũng có hâm mộ.

      Đột nhiên cảm thấy cũng hy sinh rất nhiều, mới có thể đến ngày hôm nay, ra mỗi người đều hy sinh thiệt nhiều…

      A Cường trở thành giọng ca chính của nhóm “Hào quang”, mấy năm nay “Hào quang” hoạt động cả trong lẫn ngoài nước, giành được vô số giải thưởng, thậm chí biểu diễn trong những dịp quan trọng, trở thành thần tượng của giới trẻ.

      Mà tất cả đều thuộc về A Hào!

      Lúc này A Cường kết thúc biểu diễn sân khấu, vào Microphone:”Cảm ơn mọi người cổ vũ, kế tiếp chúng tôi muốn biểu diễn bài hát tặng cho bạn thân của chúng tôi A Hào…”

      cả kinh, nhìn , chỉ thấy Kỷ Văn Hào cười cười, “Sao vậy?”

      A Cường :” biết hôm nay cậu ấy có đến , nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng hát bài hát này, bài hát được mang tên ‘ và bảo bối ’, đây là bài hát A Hào tự sáng tác để tặng người của mình và người đáng nhất là con tiểu An…”

      “Tiểu An” Bùi Tử Nghị kêu lên, “Nhắc đến cậu đó!”

      “A –“

      A Cường cười cười, gảy đàn ghi ta, tiếng nhạc vang lên, khiến tất cả mọi người ngất ngây ngất ngây - -

      , nụ cười đáng .

      Em biết tôi luôn nhìn em

      Trong giây phút, em cười với tôi.

      Tim của tôi, đành phải bán

      , hãy cho tôi cơ hội, để tôi xem em như bảo bối mà thương.

      , đừng bye bye quá nhanh, nếu tôi chỉ có thể nhảy xuống biển.

      , có thể chơi đùa với tôi , dù sao ông trời định em là của tôi,

      , ngoại trừ bạn , tôi còn hy vọng có ngày em có thể trở thành vợ của tôi.

      Còn có bảo bối của cha, nụ cười của con đẹp, cha rất muốn cho toàn thé giới biết

      Bảo bối của cha, mặc dù tại con rất mệt, nhưng có ngày, con giương cánh bay xa.

      Tiểu An là bảo bối của cha, trong lòng cha con là tốt nhất…

      Nhưng có ngày, con bay xa, thấp thỏm chờ mong ngày đó đến, cha thấy được an ủi…

      Thấp thỏm chờ mong ngày đó đến, Tiểu An trở nên đẹp nhất.

      Kỷ Văn Hào nắm tay nở nụ cười, cũng thấy được đây là bạn bè tốt nhất trong đời , chỉ có thể chúc phúc cho họ và hơi áy náy.” thôi!”

      Hốc mắt Tạ Thi rưng rưng, “Sao nghe hết?”

      được! Phần còn lại hát cho em nghe.” độc diễn hài hát sinh mạng của họ, độc diễn bài tình ca của họ, chỉ có có thể nghe, có ai khác…
      Last edited by a moderator: 19/3/16
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      đường về nhà, mặt trời lặn, đèn đường sáng nhưng Kỷ Văn Hào vẫn nắm tay Tạ Thi phía trước, Tiểu An và Bùi Tử Nghị sau.

      Tạ Thi nhìn , trong lòng tràn đầy kích động, mấy ngày nay luôn ở bên hai mẹ con , chăm sóc hai mẹ con, vượt qua cơn sóng của sinh mạng.

      Có lẽ trong tương lai có thể còn nhiều cửa ải khác, nhưng có thể dũng cảm, đơn giản vì có bên cạnh.

      Trải qua mấy ngày này, ngược lại là nợ , nợ câu trả lời, đúng hơn là lời hứa hẹn về tương lai.


      ra rất muốn hỏi, tại sao lại chọn ? Tại sao phải từ bỏ giấc mơ của mình?” A Hào, em muốn hỏi chuyện.”

      “Em !”

      “Tại sao lại rút ra khỏi ‘Hào Quang’?”

      Kỷ Văn Hào cười cười!, “ quen ! Showbiz có rất nhiều quy tắc mà chịu nổi, điều đó còn đơn giản như chơi nhạc theo sở thích, thể thích ứng, cho nên lựa chọn rút lui.”

      “Vậy hối hận ?”

      Gật gật đầu, “Có tiếc nuối, nhưng hối hận.”

      như thế nào?”

      “Loại tiếc nuối giống như là qua con đường mà thể quay đầu lại. giống như… Tiểu An cũng là tiếc nuối của , nhưng biết thể quay đầu lại nữa, chỉ có thể nhìn về phía trước, biết nếu như cứ sống trong nỗi tiếc nuối ấy sau này mới hối hận.”

      Mỗi lời như đâm vào lòng , làm chấn động thôi. dựa vào , thần nghĩ mình kém cỏi.

      So với rất kém, lại trầm luan trong tiếc nuối của mình lâu như vậy, suýt chút nữa khiến sau này phải sống trong hối hận, là khờ…

      Kỷ Văn Hào cầm lấy tay đưa lên miệng hôn, động tác cực kỳ nhu tình,” chỉ có lỗi với em, còn có Tiểu An…”

      “Đều là quá khứ rồi…” quyết định vui vẻ mà sống, hại mình hại người, có A Hào, có Tiểu An, có thể tiếp tục con đường đến tương lai.

      Sau lưng đứa lớn tiếng chuyện, hai người đều đáng , nhất là Tiểu An, bé là mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc sống sau này.

      trai”

      “Mình phải của cậu!” Bùi Tử Nghị nhanh chóng , cậu nào có người em thích ăn kem như vậy, cậu đúng là xui xẻo… đúng! đúng! Cậu đó phải gọi là hạnh phúc ba đời!

      Kỷ Văn Hào bật cười, “Tiểu An hát!”

      “A!”

      trai…”

      “Cậu… Cậu hát nội dung chính

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị… trai…”

      “Cậu cần trêu mình được ? Mình cũng biết bài hát đó!”

      trai…”

      “Mình !”

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị… trai…” bé càng kêu lớn.

      “Được rồi! Được rồi!” Cậu đằng hắng cái rồi hát, “Trước cửa nhà tôi có con sông , đằng sau có…”

      “Ha ha ha…” Tiểu An cười rất vui vẻ, suýt chút nữa té ngã.

      Kỷ Văn Hào và Tạ Thi nhìn nhau cười, đột nhiên Tạ Thi hỏi:” có trách em ? Vì chuyện Tiểu An mà giận lâu như vậy?”

      “Đây là hình phạt đối với , muốn trách phải trách bản thân .”

      “Vậy nếu từ nay trở em tương đối coi trọng Tiểu An hơn mà thường quên mất sao?”

      Sờ sờ cằm, thở dài,”Vậy phải tranh giành tình với Tiểu An.”

      làm cha kiểu gì vậy chứ?” Tạ Thi cười cười.

      , tại thấy con quấn lấy chúng ta, bởi vì con bé thích quấn lấy Tiểu Nghị…” Kỷ Văn Hào .

      Trong ánh mắt Tạ Thi lên nụ cười, có lẽ cũng có ngọt bùi cay đắng, vui giận ghét, chuyện xưa xen kẽ nước mắt và nụ cười, những điều này người làm mẹ như thể giúp được gì, chỉ có thể để con tự mình cảm nhận, hát hết bài hát sinh mạng này.

      Có lẽ nên quan tâm đến bản thân mình thêm hơn chút, cuộc sống của , tình cảm của , bao năm qua đơn mình, Tạ Thi rất muốn trong khoảng thời gian này quan tâm thương người đàn ông của mình, đụa vào phần tình cảm này chèo chống qua năm tháng sau này.

      tại còn oán hận , ngược lại cảm ơn , cám ơn có mặt lúc khốn đốn bất lực nhất, dắt ra khỏi hắc ám.

      Cảm ơn vẫn giữ tình đó, bao dung hết tất cả oán hận, có bất mãn và đau thương của , giải trừ nỗi đau khổ và tâm trạng bị đèn nén của , để được thanh thản.

      ra bỏ qua mặt trái của cảm xúc cũng có thể dùng góc độ chính diện nhìn mọi thứ thế giới, muốn mình chìm đắm trong quá khứ, mà muốn cùng hướng về tương lai.

      nghĩ gì vậy?”

      Tạ Thi nhìn , đột nhiên gỡ sợi dây chuyền cổ ra, sợi dây màu bạc nhìn có vẻ rất cũ, sợi dây chuyền lúc trước rẻ mạt, phái sợi dây có vết lốm đốm, chỉ là mặt dây chuyền là chìa khóa vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.

      Kỷ Văn hào nhìn cái chìa khóa, lúc đầu hiểu gì, sau đó trong đầu lại lên số hình ảnh, nhớ cái chìa khóa này….

      phải là…

      “Tiểu …” thở hổn hển, kìm nén được khẩn trương.

      Tạ Thi cười cười, kéo tay , đặt chìa khóa vào lòng bàn tay . “Mở rương ra !”

      Trong rương cất giấu rất nhiều cảm xúc và tâm tình của , mở cái rương ra là cho họ cơ hội.

      Hốc mắt Kỷ Văn hào ẩm ướt, nắm chặt cái chìa khóa, ôm chặt vào lòng, biết tiếp nhận .

      vứt cái rương, giống như vứt đoạn ký ức của hai người.

      “Tiểu , em.”

      “Em cũng … .”

      Sau lưng Tiểu An thấy ba mẹ ôm nhau, vui mừng kêu to, “Ba ba… Mẹ … Ôm ôm…”

      Bùi Tử Nghị cười kéo bé lại, “Mình xin cậu, cần làm kỳ đà cản mũi được ?”

      “Ôm ôm…”

      Tối rồi, về nhà thôi…
      Last edited by a moderator: 19/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Kết thúc

      Rất muốn mở cái rương này ra, mở ra đoạn ký ức của họ nhiều năm về trước, nhưng lại như người mắc bệnh "gần rương"! Kỷ Văn Hào ngồi ở trước bàn sách, nhìn cái rương bàn.

      Nó vẫn giống y như cũ, nhưng nội dung bên trong? Nội dung có giống nhiều năm trước ? Bởi vì biết giống như trước đây.

      Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả Tiểu cũng giống trước, ai có thể may mắn, giống như những năm tháng còn trẻ tuổi.

      Nhìn cánh cửa, khó trách Tiểu mở rương cùng , tối nay Bùi Tử Nghị muốn ở lại, muốn dỗ hai đứa trẻ ngủ.

      Phải đến mức độ nào đó mới trốn.

      Kỷ Văn Hào hít sâu hơi, cầm lấy chìa khóa mà Tạ Thi đưa cho , chính cũng muốn giữ lại cái chìa khóa. Chỉ là cùng mở cái rương này ra.

      Điều này đồng nghĩa với việc cho phép mở ra ký ức của mình, đây là ý nghĩa quan trọng, mang tâm trạng thấp thỏm mở cái rương ra...

      Nắp rương vừa bung ra Kỷ Văn Hào khiếp sợ thôi, bên trong trống rỗng như tưởng tưởng, bên trong chất đầy những tờ giấy , có từ chi chít chữ, có tờ chỉ có vài dòng.

      Điều giống nhau duy nhất là đây toàn là chữ của Tạ Thi , đây có thể coi như nhật ký mấy năm nay của .

      Đột nhiên hốc mắt Kỷ Văn Hào ửng hồng, ra vứt cái rương này, những năm tháng đau khổ nhất, vẫn ôm thoe cái rương ôm theo trí nhớ mà sống.

      Dưới cùng vẫn là bản nhạc năm đó bỏ vào, nhưng điều này còn quan trọng, từ trước đến giờ nah cảm thấy mình hy sinh, ngược lại rất may mắn vì mình lựa chọn như vậy.

      Mấy tờ giấy của ghi mất vài tờ, đa số là viết, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra tờ đầu tiên viết vào năm đó, cũng là tầng đầu tiên của bộ sưu tập tâm trạng.

      Tôi vô cùng Tạ Thi , hi vọng ấy có thể hiểu, đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng buông tay ấy.

      May mắn, cuối cùng cũng từ bỏ tình cảm của họ...

      Còn đây, đa số là giấy viết ——

      A Hào muốn nổi tiếng, muốn ca hát, mình nên chúc ấy thành công, nhưng mình sợ, ahhh! Chẳng mình và ấy sai lầm.

      Mình mang thai, hình như A Hào vui, cũng khó trách, mình làm liên lụy đến ấy, nhưng mà... Chẳng lẽ ấy vui chút nào sao? Chỉ chút thôi?

      Mình giống như ngồi tù...

      Mình muốn chờ đợi ở nhà họ Kỷ, nơi này khủng khiếp, mỗi người đều mắng mình, mình có lỗi gì? Mình phải vì tiền, vì địa vị mà ở chung với A Hào, đừng mắng mình nữa được ... Mình được khóc, nếu sau này bảo bối trong bụng thành mít ướt. Ai! Đứa bé là chỗ dựa duy nhất của mình.

      Hôm nay mình bị mắng, là mẹ hai của A Hào, bà mình nhất định phải sinh con trai, nếu đừng mong lấy được gì. Mình hiểu, mình muốn lấy gì chứ? Tình của A Hào sao? tại ấy còn mình ? Mình cũng biết nữa. Nếu như ấy mình, vậy mình nên làm gì bây giờ?

      A Hào, tại sao đến thăm em... Em rất thống khổ, em rất sợ hãi, A Hào...

      Mình bắt đầu đau bụng rồi, có thể sắp sinh, A Hào, sao còn chưa đến...

      Mình sinh con , rất đáng , lông mi nho , cặp mắt nho , bàn tay nắm chặt, ông trời! Hình như tâm trạng của mình chuyển biến tốt. A Hào... có về cũng quan trọng...

      A Hào, cuối cùng muốn để em ở đây bao lâu? Rốt cuộc mình phải đợi bao lâu? Mình sắp chịu nổi rồi...

      Hình như con hơi lạ..

      Con...

      Làm sao bây giờ? Con phát sốt, bác sĩ từ nay về sau con bị tiểu năng trí tuệ... Đều tại mình, con sốt cũng phát ra, là mẹ chăm sóc con tôt, mỗi ngày đều nghĩ đến cái người quay về kia, mẹ có có lỗi với con...

      A Hào, về nhưng chút ý nghĩa cũng có! Em rất muốn cho biết tình trạng của con, muốn là khóc to như em, nhưng em được. Em thể tha thứ cho , tuyệt đối tha thứ cho ...


      Tiểu An tuổi rồi, vẫn nhìn ra điểm khác lạ, mình rất sợ... mình muốn với ai đó...


      Hôm nay mình ôm con vào núi, muốn vứt bỏ con, mình đặt Tiểu An nằm mặt đất, xoay
      người rời , nhưng mình làm được, mình ở nơi đó đợi suốt giờ, nhưng có người xuất , Tiểu An nằm mặt đất, yên lặng kêu khóc, thậm chí còn cười… Mình có cách nào bỏ Tiểu An, mình lại ôm con về… Mình là người mẹ xấu xa…

      Hôm nay, mình muốn mang theo Tiểu An rời khỏi thế giới này, là mình chăm sóc tốt cho Tiểu An, hại Tiểu An trở thành như vậy, mình phải cùng con bé…

      Mình thành công…sao mình lại vô dụng như vậy, ngay cả chết cũng xong… Tiểu An, bé gọi mình là mẹ rồi…cục cưng của mình…Tiểu An…

      Mình quyết định, mình dùng cả đời để chăm sóc Tiểu An, mình bé, đến chết mới thôi, mình cũng để bất kỳ ai ức hiếp Tiểu An, tuyệt đôi ! Có ba hay , quan trọng…

      A Hào… Biết tình huống Tiểu An rồi, ấy cũng, nhưng mà khóc có làm được cái gì? Mình khóc rất nhiều năm, Tiểu An cũng khỏi bệnh…

      A Hào ép mình đưa con đến gặp bác sĩ, đưa con đến trung tâm nuôi dạy, thực ra, Tiểu An tiến bộ cực kỳ nhanh, so với tưởng tượng của mình bé dũng cảm hơn nhiều…

      Bọn mình dọn nhà, đến nơi kinh khủng nhất – nhà họ Kỷ - mình lại quay về đó! Tiểu An ở đây rất vui vẻ, khi như vậy mình nên nhẫn nại chút, dù sao tại mình hề quan tâm đến bất kỳ điều gì, cũng còn sợ nữa.

      Tiểu An mất tích, ông trời! Cầu xin ông cho Tiểu An bình an trở về, con cầu xin ông, Tiểu An như vậy, yếu ớt như vậy, bé làm sai điều gì, bé thể chịu nổi bất kỳ thương tổn nào, con cầu xin ông, để Tiểu An bình an trở về…

      Tìm được Tiểu An rồi, cảm ơn ông trời, mình cũng muốn cảm ơn A Hào, mấy ngày nay, phải chịu áp lực rất lớn, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc mình. Mình… oán trách ấy, cũng có gì để oán ấy.

      Tiểu An dạy mình rất nhiều, đứa như vậy, nhưng vẫn mang theo nụ cười vượt qua mọi cửa ải khó khăn.

      A Hào, chúng ta sao…

      Chúng ta còn cơ hội hay ?

      Xem đến đây, Kỷ van Hào kiềm chế được chảy nước mắt, nhiều tờ giấy như vậy, xem hết, cũng giống như nước mắt chảy ngừng.

      Những năm này, đều đau khổ như vậy, thỉnh thoảng trách , nhưng đó cũng là thỉnh thoảng, nhiều khi vẫn bức mình sắp phát điên.

      Lúc này, Tạ Thi Â, mở cửa phòng nhìn thấy , đương nhiên cũng trông thấy cái rương mở cùng với đống giấy bàn

      Tâm bị vạch trần, nhưng lại thấy thoải mái, giống như vốn nên như thế.

      Kỷ Văn hào ngẩng đầu nhìn thấy , đứng lên, còn về phía , hai người đều rất chủ động, ôm lấy nhau.

      “Thực xin lỗi, những năm này, thực xin lỗi…”

      Hốc mắt lại ẩm ướt, cảm thấy tâm trạng nhõm, đơn giản là vì vòng tay ấm áp này.

      lại lần nữa làm rung động.

      Tạ Thi ngồi xuống, tùy tiện tìm tờ giấy, viết lên…

      ấy thiếu mình hôn lễ, từ bao giờ ấy mới muốn kết hôn với mình?

      Kỷ văn hào nở nụ cười, cũng lấy tờ giấy, viết ra lời trong lòng

      Từ thời khắc này, hãy để tôi và Tiểu nắm tay Tiểu An, cùng đến hết cuộc đời!

      Hai người bèn nhìn nhau cười, vẵn nắm tay nhau, quý trọng đoạn tình cảm này lần nữa, có lẽ họ đều từng từng muốn buông tay, nhưng may mắn đây chẳng qua là ý niệm trong đầu.

      Quan trọng là Tiểu An, Tiểu An chính là quý nhân trong cuộc đời họ , họ nhất định cùng Tiểu An phá tan cửa ải khó khăn của sinh mạng, và trân trọng tình cảm.

      em, Tiểu , làm vợ nhé…”

      Gật gật đầu, dựa vào ngực , “Em cũng …”

      Nhưng vào lúc này đột nhiên ngoài trời mưa to, tiếng sấm ầm ầm vang lên, nhưng có cắt đứt khí ấm áp này.

      Nhưng ngay lúc này Kỷ Văn Hào và Tạ Thi giống như nhớ ra gì đó, họ liếc nhìn nhau, hai người lập tức chạy đến phòng Tiểu An.

      Vừa mở cửa, lập tức trông thấy hình ảnh mắc cười…

      Tối nay Bùi Tử Nghị ở lại, Tiểu An và “Nghị Nghị” ngủ cùng nhau.

      Kết quả tiếng sấm vừa vang lên, người vốn nhát gan như Tiểu An, với thêm người lá gan cũng nhưng gỉ bộ người can đảm – Bùi Tử Nghị - cũng biết là ai nên an ủi ai.

      Chỉ thấy Tiểu An chui vào trong chăn Bùi Tử Nghị, trong miệng , “Ông sấm… Ùng ùng…”

      Bùi Tử Nghị tức đến phát điên, nhìn thấy tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ, ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, cậu sợ tới mức ngay cả nước miếng cũng quên nuốt.”Kỷ Xảo An, cậu trả lại chăn cho mình, chính cậu cũng có mà! Sao lại lấy chăn của mình… Trả lại cho mình…”

      “Ông sấm…”

      “Mình… Mình có chỗ trốn!”

      “Ông sấm…Ùng….”

      “Kỷ Xảo An…”

      Đứng ở ngưỡng cửa hai người ở nụ cười, dựa vào nhau, nhì thấy hình ảnh ấm áp này, tối nay có lẽ tiếng sấm vang lên, nhưng ngày mai nhất định là trời quang mây đẹp.

      Ngày mưa qua , nhất định là trời quang mây đẹp..
      Last edited by a moderator: 19/3/16
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :