1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca lãng mạn bi thương - Mạc Lâm (Hoàn- Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8


      Kỷ Xảo An tiến bộ cực kỳ nhanh, mới đầu khi đứng bé phải vịn vào đồ vật nhưng mới mấy tháng bé có thể tự mình , hơn nữa còn được đoạn rất xa.

      Tạ Thi và Kỷ Văn Hào rất vui, bé con tiến bộ nhanh hơn những gì họ tưởng tượng, nhưng mà điều này đồng nghĩa với việc họ gặp nhiều phiền não hơn.

      Bởi vì khi Tiểu An có thể tự , tính ham chơi của bé cũng phát triển theo, bắt đầu chạy lung tung khắp nơi.

      Có khi họ tìm thấy bé ở trong nhà!

      Trước đây Tiểu An luôn chơi đùa trong tầm mắt của họ, nhưng sau khi tự , giây trước họ còn thấy người giây sau biết bé chạy đâu rồi.

      Có khi chạy đến các phòng trong nhà tìm cha mẹ, có khi chạy đến vườn hoa, chơi đùa cùng bươm buớm và con chó , làm khi họ tìm được người khóc được mà cười cũng xong.

      Văn Hào hiển nhiên sau khi Tiểu An có thể tự sức khỏe tốt lên rất nhiều, tinh lực cũng dư thừa, bắt đầu có thể chơi đùa khắp nơi.

      Có lẽ nên đưa Tiểu An học rồi, Tạ Thi cả kinh nhưng vẫn gì. Kỷ Văn Hào ôm vai an ủi, "Còn lo lắng?"

      "Làm sao có thể lo lắng... Em biết Tiểu An nên học rồi, nhưng em vẫn sợ bé bị thương..." Bĩu môi, ôm lấy con , khó khăn lắm mới tìm thấy bé trong vườn hoa.

      "Lúc nào cũng phải nhìn về phía trước, điều quan trọng phải bị thương hay , mà sau khi bị thương nhanh chóng khỏi." Sờ sờ đầu con , đổi được nụ cười sáng lạn của bé.

      "Hôm nào cùng xem trường học !"

      " tìm được sao?"

      Kỷ Văn Hào gật gật đầu, ôm con thay , " nhắm được vài trường. nghĩ vẫn nên đưa con học tốt hơn, bé cần học tập và làm quen với bạn mới."

      Tạ Thi gì, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của .

      Trong khoảng thời gian này, chỉ có thể tiếp nhận sắp xếp của , phải thừa nhận cẩn thận và chu toàn hơn , rất nhiều chuyện nghĩ đến nhưng nắm hết trong tay rồi.

      dám nhìn , sợ bị phát trái tim mình mất kiểm soát.

      Muốn người rất dễ dàng, muốn hận người cũng rất dễ dàng, nhưng muốn lại lần nữa dễ dàng.

      Nhất là ...

      Mấy ngày sau, họ dắt Tiểu An tham quan vài trường học, Kỷ Văn Hào cho biết, vì suy nghĩ cho Tiểu An, biết hoàn cảnh của trường có hợp với bé , gian vui chơi có như ở nhà , còn có điều quan trọng nhất là giáo viên có thể chăm sóc đứa trẻ đặc biệt như vậy ?

      Tiểu An rất vui sướng, bé chưa từng thấy trường học, nhìn những bạn cùng tuổi với mình, bé rất vui sướng, vặn vẹo người, từ ngực ba mình trượt xuống, chạy đến đám đông chơi cùng họ.

      Kỷ Văn Hào rất vui, mặc dù Tiểu An bị thiểu năng nhưng bé có cảm giác sợ hãi, thích gần gũi với mọi người, so sánh với những đứa trẻ khác có vẻ Tiểu An rất nhiệt tình.

      Ngay cả giáo viên nhìn thấy Tiểu An, đều bé là đứa trẻ đặc biệt, điều này là do cha mẹ giáo dục tốt đứa trẻ mới luôn vui vẻ như vậy. Xem qua vài trường học có tiếng, trong lòng Tạ Thi và Kỷ Văn Hào có tính toán, họ ôm Tiểu An, rời khỏi ngôi trường cuối cùng.

      Hiển nhiên Tiểu An vẫn chưa thỏa mãn, phạm vi chơi đùa của bé chỉ giới hạn ở trong nhà, tại lại thêm trường học là khiến bé cảm thấy vui sướng. T

      ạ Thi ôm con đứng ở đầu đường chờ Kỷ Văn Hào lái xe đến.

      Tiểu An lại vặn vẹo thân thể, miệng gọi, "Mẹ..."

      Tạ Thi cười cười, "Con muốn xuống sao? Bây giờ con đều cho mẹ bế..."

      Nhưng vẫn thả bé xuống, để bé lại lại, Tiểu An đứng ở bên cạnh mẹ, nhìn thế giới này, xe cộ đông nghịt, người đến người , mọi thứ đều hấp dẫn ánh mắt bé.

      "Tiểu An, muốn theo mẹ sao?"

      "Mẹ..."

      Tạ Thi nhìn bé, cười dịu dàng, "Tiểu An trưởng thành rồi, sắp học, có phải con rất vui đúng ?"

      "Hi hi hi..."

      Sờ sờ đầu bé, Tạ Thi nhìn về phía trước, Tiểu An đứng ở bên cạnh , ánh mặt trời chiếu lên hai mẹ con, rất ấm áp, trong lòng cũng ấm áp. Tiểu An tò mò nhìn thế giới này, miệng há to.

      Thế giới này bé chưa từng thấy, đối với bé mọi thứ đều mới mẻ, mỗi chiếc xe đều chạy, mỗi người đều qua người bé, thậm chí còn có chó , chạy qua người bé nhanh như chớp.

      Tầm mắt Tiểu An hỗn loạn, ngay lúc này đột nhiên bé nhìn thấy bươm buớm, nhưng nó giống bươm buớm bé thấy trong vườn hoa, bé vui mừng nở nụ cười, bắt đầu nhảy dựng lên. B

      é muốn chơi cùng bươm buớm, nhưng bươm buớm để ý đến bé, vỗ cánh hai ba cái bay mất, Tiểu An nhụt chí, bắt đầu đuổi theo.

      Đầu tiên bé đứng bên cạnh Tạ Thi chơi đùa với bươm buớm, mà Tạ Thi bởi vì quá mức chuyên tâm suy nghĩ đến chuyện từ nay về sau Tiểu An đến trường mà để ý bé.

      Sau đó bươm buớm bay mất, Tiểu An nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo, bươm buớm bay cao hơn đầu bé, Tiểu An chạy rồi nhảy lên thậm chí còn bất cẩn bị ngã, nhưng sao cả, đổi theo bươm buớm quan trọng hơn, bé nhanh chóng bò dậy.

      Bươm buớm... Chờ mình.... Bươm buớm...

      Tiểu An tiếp tục đuổi, đến chỗ rã rẽ, bươm buớm rẽ qua rồi tiếp tục bay, bé cũng rẽ vào ngõ ....

      Đuổi theo... Đuổi theo...

      Bươm buớm... Chờ mình...

      Cứ như vậy, chẳng biết Tiểu An đuổi đến đâu rồi! Nhưng Tạ Thi có lẽ là vì quá chuyên chú suy nghĩ mà hoàn toàn để ý đến.

      vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, qua rất lâu mới thào, "Tiểu An sắp đến trường rồi, con có sợ ?"

      "Tiểu An... Tiểu... Tiểu An ___" nhìn qua, nhưng bên cạnh mình bóng người! Tạ Thi kinh hoảng (kinh hoàng - hoảng loạn) cực kỳ, mới đầu là thào, dừng lại, ngay sau đó cao giọng gọi tên con. Lúc này Kỷ Văn Hào lái xe tới, vừa đến lập tức thấy phản ứng khác thường của Tạ Thi .

      đậu xe ở ven đường, nhanh chóng xuống xe, chạy đến bên người , "Tiểu , xảy ra chuyện gì vậy?"

      Tạ Thi gấp đến độ sắp khóc, nắm lấy áo khoác của , giống như người sắp chết đuối nắm được bè gỗ, " thấy Tiểu An đâu nữa...."

      Kỷ Văn Hào cũng kinh hãi, cấm tay , "Sao thấy? phải em trông con sao? Con đâu rồi?"

      Nước mắt chảy xuống như mưa, "Em biết.... Con muốn xuống, cho em bế, em liền thả con xuống, kết quả thoáng cái thấy con đâu..."

      Kỷ Văn Hào tái mặt, mím môi, trong lòng lại hoảng sợ, khỏi , "Sao em lại trông con cẩn thận vậy?"

      Đây phải trách , mà chỉ ra nghi vấn của mình, dù thả con xuống đất, cũng có thể trông con chứ...

      Nhưng mà Tạ Thi cho rằng trách , thực tế cũng tự trách mình, trông con cẩn thận... đáng chết!

      Trong nháy mắt Kỷ Văn Hào cảm nhận được tự trách và đau thương, khỏi lên án mạnh mẽ bản thân mình, bởi vì tự với mình, thể trách cứ đủ vất vả rồi, tự tạo áp lực cho bản thân cũng quá lớn, huống hồ trách cứ cũng giải quyết được vấn đề.

      hít sâu, bắt mình phải lý trí, "Chúng ta tìm, Tiểu An rất chậm, chắc ở gần đây thôi, con chưa chạy xa đâu."

      Tạ Thi chỉ có thể nghe , gật đầu lia lịa. và Kỷ Văn Hào chia nhau tìm. theo ngõ tìm người còn tìm theo đường lớn.

      "Tiểu An, con ở đâu, mẹ ở đây này..."

      "Tiểu An, mau ra với ba ba nào..."

      "Tiểu An...."

      "Tiểu An__"

      Nhưng mà Tiểu An giống như bốc hơi, mặc dù họ tìm khắp đường lớn ngõ nhưng vẫn tìm được bé, mặc dù họ gọi tên bé đến khàn cả cổ, nhưng vẫn thấy Tiểu An đâu cả.
      Trong công viên Tiểu An quay đầu lại nhìn nhìn, bĩu môi, cau mày, gương mặt hồng hồng lên vẻ mệt mỏi, bởi vì bé đoạn xa, rất xa.

      Hình như ba ba và mẹ gọi bé!

      Chạy quãng đường xa như vậy, nhưng đuổi được bươm bướm, Tiểu An mím miệng ngồi cái ghế trong công viên, nhìn bốn phía, nhìn hoàng hôn.

      Ba ba và mẹ sao vẫn chưa đến đón bé?

      Lại nhìn chung quanh chút, rốt cuộc nơi này là đâu?

      Tiểu An mệt mỏi quá, lại khát nữa, bụng cũng đói, gãi gãi đầu, bé biết mình ở đâu, cũng biết tiếp hay tiếp?

      Ba ba, mẹ sao hai người vẫn chưa đến đón con?

      "Cậu là ai? Sao bây giờ còn ngồi ở đây?"

      Giọng hài hước vang lên bên tai, Tiểu An quay đầu nhìn về phía người chuyện.... là bé trai gần bằng tuổi bé.

      Nhưng mà Tiểu An Tiểu An là đơn thuần khờ dại, còn ánh mắt của bé trai lại lộ ra vẻ tinh ranh, hiển nhiên là quỷ điểm trong dáng vẻ bé trai.

      "Mình hỏi cậu, cũng sắp tối rồi, tại sao cậu còn ngồi ở đây?"

      Căn bản bé nghe hiểu tên này cái gì, nhưng ánh mắt lại lại bị cây kem trong tay cậu hấp dẫn, nước miếng chảy ngừng.

      Oa -- Kem kem...

      muốn ăn...

      Bé trai buồn bực, bé này xảy ra chuyện gì? Lại nhìn cậu là ... Được rồi! Tối thiểu cũng được coi là đứa bé đẹp trai ! bé lại nhìn cậu mà cứ nhìn chằm chằm cây kem trong tay cậu.

      Bây giờ là như thế nào? Giá trị con người của Bùi Đại Thiếu Gia so ra còn kém hơn cây kem.

      " Nhìn cái gì vậy?"

      "Kem kem..." Cuối cùng bé cũng lên tiếng, giống như cây kem trong tay bé trai kia là mỹ vị nhân gian, rốt cuộc bé cũng mở kim khẩu.

      " Cuối cùng cậu cũng chịu chuyện!"

      "Kem kem..." Thanh chuyện của Tiểu An lớn hơn, miệng đắng lưỡi khô, hiển nhiên bé quên hết cha mẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kem, nước miếng nơi khóe miệng cũng sắp chảy xuống.

      " Muốn ăn sao? Cái này rất mắc, hơn trăm đồng cây."

      "Kem kem..."

      Bé trai thấy cây kem của mình được bé chú ý rất vui vẻ, nhưng cậu quyết định tự mình độc hưởng, về phần bé này, vừa nhìn vừa chảy nước miếng !

      Nhưng mà Tiểu An nghĩ như vậy. “Kem kem...”

      “Cậu thôi!” Bên cạnh có người nhìn.

      Tiểu An vốn quan tâm cậu, cũng chẳng để ý đến người xung quanh, vẫn lớn tiếng kêu “Kem kem... kem kem...” Vừa la lên, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của những người trong công viên.

      “Mình cậu xin cậu, cần la!”

      Lúc này, có người lớn qua, tưởng cậu bé lấy cây kem của Tiểu An. “Bạn , thể lấy đồ của người khác được!”

      “Cháu...” mặt bé trai tuấn lên vẻ thể tin nổi.

      Gì đây! Đây là kem của cậu, là kem của cậu đí! bé này chỉ hét lên đòi ăn mà thôi!

      “Kem kem...” Bĩu môi, dáng vẻ đáng thương.

      “Còn nhanh trả lại cho người ta!”

      Bé trai thể tin được, lại thất mất người lớn muốn đến dạy bảo ngày càng nhiều, cậu chỉ có thể chấp nhận,, tức điên người nhét kem vào tay Tiểu An, sau đó kéo tay bé chạy đến góc khác trong công viên.

      Năm phút sau, họ chạy đến góc khác, ngồi ghế... TIểu An rất vui vẻ, về phần bé trai kia... vẻ mặt ấm ức.

      Tiểu An vui vẻ thoải mái ăn ke, từng miếng từng miếng , còn bé trai sa sút tinh thần cảm giác mình buồn bực đến cực điểm.

      “Cậu đồ con ác bá!” Nhìn chằm chằm bé giá, hung tợn .

      Tiểu An nhìn cậu, mặc kệ cậu bé, bé vẫn tiếp tục ăn kem, ra miệng của bé , vốn thể ăn hết cây kem, những vẫn từng miếng từng miếng ăn vào, sao đó cảm nhận ngọt ngào tan ra trong miệng

      Bé rất thích ăn kem! Bởi vì ba ba mua cây kem cho bé, sau đó bé và ba ba cùng ăn, vừa ăn là bé cảm thấy vui vẻ.

      “Cậu tên gì?”

      Trong miệng Tiểu An toàn kem, . “ Kem kem...”

      “GÌ mà kem kem? Hết rồi! Đều trong miệng cậu hết rồi!” Mắt trợn trắng, “Mình hỏi cậu tên gì?”

      “Kem kem...”

      “Thôi thôi, xem như mình có hỏi”

      Ngay lúc này đột nhiên Tiểu An đưa cây kem đến trước mặt cậu, bé quyết định chia sẻ cây kem cùng bé trai này, trong mắt cậu đầy kinh ngạc, thể tin bé này có lòng tốt như vậy.

      “Kem kem...”

      “Cậu... cậu muốn mình cùng ăn sao?”

      “Kem kem...”

      Bé trai thể tin được, mặc dù cây kem này là của cậu nhưng cậu thể tin bé này lại cùng cậu chia sẻ nó.

      Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh xuất thân, mặc dù có nhiều chị am, nhưng vẫn thể chung sống hòa bình, chứ đừng là cùng chia sẻ đồ ăn.

      Có lẽ đây gọi là có tiền mà khống có cách!

      Bé trai cúi đầu xuống cắn miếng, hương vị ngọt ngaog lập tức tan ra trong miệng, nhìn lại TIểu An, bé cười vui vẻ, sau đó lấy kem về cắn miếng rồi lại đưa cho cậu cắn miếng.

      Cứ như vậy, hai người cùng nhau ăn hết cây kem dưới hoàng hôn, cảm giác này là ấm áp, đối với hai bé mà đây là cảm giác đặc biệt.

      “Kem kem...”

      “Cậu kỳ quái, chẳng lẽ cậu hiểu mình gì?”

      “Kem kem...”
      “Có phải đầu cậu có vấn đề ?”

      mặt bé là nụ cười ngây ngô, bé trai nhún nhún vai, thôi, cậu tự giới thiệu trước là được rồi “Mình tên là Bùi Tử Nghị, cậu có thể gọi mình là Tiểu Nghị”

      “Kem kem”

      cần lại kem kem, kem ăn hết rồi!”

      Lúc này đột nhiên có chú trung niên chạy đến chạy đến chỗ họ, mang theo vẻ mặt khẩn trương, người đó chạy đến trước mặt Bùi Tử Nghị. “Tiểu thiếu gia, tôi tìm cậu lâu rồi”.

      “A!”

      Người trung niên này là người làm nhà Bùi Tử Nghị, ông là người phụ trách an toàn của tiểu thiếu gia, thấy cậu bình an vô ông thở ra hơi, lại trông thấy bên cạnh tiểu thiếu gia là bé, “TIểu thiếu gia, bé này là...”

      “Cậu ấy! Là kẻ trộm kem!”

      “Kem kem...”

      “Hết rồi!” Trong miệng bé trai lầm bầm.

      “Kem kem...”

      “Hết rồi!” Trong miệng bé trai lầm bầm nhưng mặt vẫn mỉm cười.

      “Tiểu thiếu gia, về nhà thôi, trời sắp tối rồi”.

      Nhảy xuống khỏi cái ghế, lại đột nhiên nhớ tới bé này, vừa rồi chỉ có mình cậu ngồi trong công viên.

      “Cậu!Cuối cùng cậu đợi ai? Ba mẹ cậu đâu?”

      Cuối cùng cũng hiểu lời cậu, Tiểu An bĩu môi, mày nhíu lại, nhớ tới ba ba và mẹ, “Ba ba... mẹ...”

      Bùi Tử Nghĩ nghĩ nghĩ, “Chú Lý”

      Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nhanh chóng đáp lại, “Tiểu thiếu gia”.

      “Cháu muốn đưa cậu ấy về nhà”

      “Cái này... tốt đâu”.

      “Chẳng lẽ để cậu ấy ở đây mình?” Bùi Tử Nghị lên trước mặt TIểu An, cúi người với bé, “Này, Trong nhà mình có rất nhiều kem đó...”

      “Kem kem...” Quả nhiên có bé có phản ứng.

      “Cậu đúng là nể mặt, nghe thấy kem mới có phản ứng... Vậy mình cứ gọi cậu là kem là được!” Bùi Tử Nghị nở nụ cười.

      Tiểu An cũng cười ngây ngô, nụ cười đáng kia khiến Bi Tử NGhị thể thích.

      thôi, về nhà mình mình mời cậu ăn kem”.

      Vì vậy cậu mang bé mới quen về nhà, mặc dù bị cướp cây kem, gặp phải bé kì quái nhưng rất thú vị, ít nhất Bùi Tử Nghị cũng nghĩ như vậy.
      Last edited by a moderator: 23/2/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiểu An vui vẻ làm khách tận hưởng kem ngon, còn nhà họ Kỷ lại ảm đạm.

      Tiểu An mất tích ba ngày, qua 48 tiếng Kỷ Văn Hào chẳng những báo công an còn huy động thám tử tư tìm kiếm khắp nơi.

      Cả ngày Tạ Thi lấy nước mắt rửa mặt, ngồi tại cửa phòng của Tiểu An, nhìn từng món đồ chơi, khóc ngừng.

      Tiểu An như vậy, yếu ớt như vậy, giờ bé ở đâu? Có sống tốt ? Có khóc ? Có tìm mẹ ?

      Tạ Thi khóc ngừng, cả người ngồi ở góc tường, nhiều năm qua Tiểu An hề rời khỏi , càng có khả năng mấy ngày tìm mẹ, dám tưởng tượng bây giờ Tiểu An sợ hãi đến mức nào.

      từng muốn vứt bỏ Tiểu An, mang Tiểu An đặt tại nơi hoang vu, nhưng chịu nổi đau đớn tiếng sau liền chạy lại ôm lấy Tiểu An.

      Đó là khoảng thời gian hai mẹ con tách ra lâu nhất...

      Kỷ Văn Hào mở cửa nhìn thấy ngồi trong góc ôm lấy tượng gỗ Tiểu An thường chơi ngừng khóc, thực tế cũng rất đau khổ.

      Tạ Thi vừa nhìn thấy lập tức chạy đến, nắm chặt quần áo của , "Tìm được rồi sao? A Hào tìm được Tiểu An sao?"

      Hốc mắt ửng hồng, gương mặt đầy nước mắt và mệt mỏi, " có... Còn chưa tìm được..."

      Tạ Thi khóc to, cả người dựa vào ngực , "Tiểu An... Tiểu An của em... Em muốn Tiểu An..."

      " Đừng như vậy, cố gắng tìm, Tiểu , thề, để Tiểu An xảy ra chuyện."

      Tạ Thi khóc, "Đều là lỗi của em, tại em trông kỹ Tiểu An, tại sao... Tiểu An như vậy, yếu ớt như vậy... Đều là lỗi của em..."

      dùng sức đánh mình, muốn tự tra tấn mình, dù dùng tính mạng để đổi lấy bình an của Tiểu An cũng đồng ý.

      " nên như vậy! xin
      [​IMG]
      ChrisCố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9

      Bạn mới của Xảo An - Bùi Tử Nghị- lớn hơn bé tuổi, cậu sắp bảy tuổi nhưng lại hoàn toàn khác Xảo An.

      cần phải Xảo An đương nhiên là bé ngây thơ đáng , nhưng có số việc Bùi Tử Nghị cũng như vậy, chẳng hạn vì thú vị mà cậu đưa Xảo An về nhà mà đưa bé đến cục cảnh sát, hiển nhiên cậu cũng quá hiểu chuyện.

      Nhưng xét thấy mấy ngày nay, dưới tiếp đãi của cậu Xảo An ăn uống được, ngủ cũng tốt, buồn lo, nên cũng cần chỉ trích nhiều.

      Dù Bùi Tử Nghị còn tuổi nhưng nhận thấy chưa được đồng ý của cha mẹ người ta mà mời người ta về nhà làm khách được tốt lắm, bởi vậy mỗi buổi chiều cậu đưa Tiểu An ra công viên mà cậu phát ra , để xem cha mẹ có đến đón .

      đến bé này đúng là kỳ quái, đến bây giờ cậu còn chưa biết tên bé, chỉ biết bé rất thích ăn kem, cho nên cậu đành gọi là kem. "Kem, cậu ăn ít thôi, nếu đau bụng!"

      Nhìn Tiểu An ngồi ghế ở công viên, ăn từng miếng kem ô mai, miệng dính đầy chất lỏng màu hồng phấn, Bùi Tử Nghị biết nên gì, dù sao bé nghe cũng hiểu.

      "Kem kem..."

      Mắt thấy muốn chia xẻ với mình, Bùi Tử Nghị trợn mắt, "Kem mấy ngày nay cậu ăn đều của nhà mình, cần bày ra dáng vẻ như mới giành được."

      Hơn nữa ràng sức ăn của lớn, thường chỉ ăn được mấy miếng, mỗi lần đều do cậu thu dọn tàn cuộc cho , khắc phục hậu quả gần đây cậu thường đau bụng, chỉ có thể chạy đến nhà cầu.

      Đều là làm hại, đúng là nữ ác ma.

      "Kem kem..."

      Bùi bất đắc dĩ rút giấy vệ sinh lau miệng cho , Tiểu An ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, để cậu lau kem dính miệng của mình.

      Động tác dịu dàng như vậy

      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Kỷ Văn Hào tìm đúng năm ngày, cuối cùng tìm thấy con tại công viên này! hưng phấn ôm con , ngừng hôn lên má con, xác nhận con xảy ra chuyện gì.

      Thám tử mấy ngày nay thấy bé rất giống Tiểu An đợi ở công viên này cùng bé trai, đợi từ xế chiều đến tối mới rời .

      "Ông trời! Tiểu An, con có biết ba ba và mẹ lo lắng gần chết , mỗi ngày mẹ đều khóc, con đứa này..."

      "Ba ba... Mẹ..."

      "Tiểu An, ba ba Tiểu An..."

      Bùi Tử Nghị đứng ở bên nhìn màn này, dù có ngu cũng biết đây là cha bé, vì chỉ cần nhìn vẻ mặt vui mừng và dáng vẻ làm nũng của bé là có thể biết.

      " ra, kem tên là Tiểu An!" Cậu còn tưởng rằng bé tên Tiểu Mỹ! Bởi vì Tiểu Mỹ và kem tương đối giống nhau... Khà khà...

      Kỷ Văn Hào nghiêng người, cúi đầu xuống nhìn thấy bé trai đứng ở bên, chắc đây là đứa hay cùng Tiểu An...

      Bùi Tử Nghị nhìn, Tiểu An tìm được cha rồi, cậu cười cười, khí thế tương đối trầm ổn, tuyệt đối vì Kỷ Văn Hào cao hơn mình mấy cái đầu mà sợ hãi,

      "Cháu còn suy nghĩ, nếu như tìm được cha mẹ cậu ấy, cháu liền bảo cha cháu dạy bảo mọi người!" Nếu như tìm được rất có thể chính là cha mẹ ruồng bỏ đứa , như vậy rất đáng đánh.

      Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Nếu cháu thông báo cho chúng tôi tiếng có lẽ năm ngày qua chúng tôi phải lo lắng."

      Bùi Tử Nghị nhún nhún vai, "Xin lỗi!"

      Nhìn Tiểu An dựa vào ngực cha, giống như lúc mình chưa xuất , Bùi Tử Nghị hơi buồn bực, nhưng cậu cũng thể gì.

      Tiểu An tìm được cha... điều này rất tốt...

      Nhưng Kỷ Văn Hào vẫn cảm ơn cậu, "Hình như Tiểu An béo lên rồi, nhìn có vẻ cháu chăm sóc con chú rất tốt."

      Bùi Tử Nghị hơi ngượng ngùng. Cái kia... Ngày ngày ăn kem, mập mới lạ.

      "Cảm ơn mọi người."

      Kỷ Văn Hào muốn mang con , nhưng lúc này Tiểu An lại kêu lên mấy chứ mà những ngày qua Bùi Tử Nghị luôn dạy bé, phải đồ vật, mà chính là tên của cậu --

      "Nghị Nghị Nghị Nghị..."

      Bùi Tử Nghị trợn tròn hai mắt, trời! Mới vừa rồi gọi cậu sao?

      Mấy ngày qua cậu dạy bé rất nhiều lần, nhưng mà bé học được, mỗi lần chỉ biết gọi cậu kem kem, làm cậu tức đến mức muốn trúng gió.

      Nhưng mà bây giờ bé lại gọi cậu!

      Bùi Tử Nghị rất nỡ, mới ngắn ngủn năm ngày, nhưng tình bạn giữa cậu với rất sâu đậm, tại muốn , cậu nên vui vẻ, tuy nhiên rất nỡ.

      "Xem ra Tiểu An cũng rất thích cháu."

      Bùi Tử Nghị cười cay đắng, " thích kem của cháu có!" Cậu , nhưng mà trong lòng lại rất vui vẻ.

      Bị Kỷ Văn Hào ôm vào trong ngực Tiểu An lại giãy dụa muốn xuống, "Nghị Nghị... Nghị Nghị..."

      Nhưng mà Kỷ Văn Hào mới tìm được con , đương nhiên chịu buông tay.

      Bùi Tử Nghị nhìn bé ngừng vẫy tay
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Năm ngày nay là năm ngày thống khổ nhất trong cả đời Tạ Thi !

      Năm đó Tiểu An nằm viện mặc dù đau khổ khi nghe bác sĩ tuyên bố bệnh tình, nhưng Tiểu An vẫn ở cạnh , còn bay giờ có Tiểu An, thậm chí con ở đâu cũng biết!

      Mấy ngày nay, chỉ biết dùng nước mắt rửa mặt, chuyện gì cũng làm được, ngay cả ăn cơm cũng được, vừa nghĩ tới con có thể chịu đói, vừa nghĩ đến con lang thang bên ngoài, khi nghe thấy tiếng sấm sợ hãi, liền đau lòng muốn chết.

      bắt đầu cầu xin, ngừng khẩn cầu, hy vọng thần linh có thể giúp , giúp Tiểu An vượt qua khó khăn mà về đến nhà.

      Năm ngày trôi qua, Tạ Thi chật vật đến mức giống như người tàn tật, ăn ngủ ngon, người nhanh chóng gầy .

      Hôm nay trốn trong phòng Tiểu An xem ảnh chụp, lại kềm chế được khóc rống, "Tiểu An... hu hu... Con ở đâu, mẹ rất nhớ con..."

      hề lau nước mắt, mặc nó ngừng chảy, cảm xúc đau khổ như muốn xé nát . Đúng lúc này Kỷ Văn Hào về đến.

      Vừa mở cửa thấy dựa vào cửa sổ khóc ngừng, lòng đau thắt.

      Trong khoảng thời gian này, luôn tạo áp lực cho mình, hình như muốn ép mình sụp đổ. May mà tại sao rồi...


      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :