1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca lãng mạn bi thương - Mạc Lâm (Hoàn- Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4

      Cái vấn đề khó khăn này phải là giả thiết, rất nhanh sau đó nó trở thành , mấy tháng sau, Kỷ Văn Hào giải ngũ, điều này làm cho người vạch sẵn kế hoạch trong tương lại như Kỷ Văn Hào thấy đầu óc choáng váng.

      Sau khi giải ngũ, quyết định tự mình có gắng, cho dù gia đình trợ cấp kinh tế nữa cũng muốn con đường mình chọn.

      và thành viên nhóm nhạc nhiều lần quyết định, cuối cùng chọn Công ty Đĩa Nhạc có điều kiện tốt nhất để hợp tác, từ suy nghĩ thời gian ký hợp đồng trong bao lâu, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị làm album đầu tay.

      bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải luyện thanh, sáng tác bận đến mức có chú ý đến khác thường của Tạ Thi .

      dọn đến sống chung với , cuộc sống của hai người chỉ thiếu bước cuối cùng đó là kết hôn, nhưng kết hôn cũng phải vấn đề.

      nhắc đến, cũng dám hỏi, thấy càng bước gần đến mơ ước, trong lòng càng lo.

      Họ có thể cùng nhau sống như vậy đến cuối đời sao?

      Có lẽ thời gian qua , năm tháng vô tình đả kích, họ có dũng khí sống cùng nhau, chỉ có thể rời khỏi đây.

      Những vấn đề này vẫn luôn đè nén trong lòng, nhưng dám hỏi, cho đến ngày đó xảy ra chuyện làm biết làm sao.

      phát mình lâu rồi có kinh, thầm hoài nghi, gạt tự mình đến bệnh viện kiểm tra, kết quả mang thai hơn ba tháng!

      sửng sốt, đủ mọi cảm xúc, nhưng chủ yếu là vui sướng, có thể vì người đàn ông mình thích mà mang thai, đây có lẽ là mơ ước của mọi người phụ nữ.

      Nhưng họ phải vợ chồng, tương lai đầy biến số, huống chi biết nên với thế nào, làm cách nào cho biết tình huống đột nhiên phát sinh có thể phá hủy cuộc sống vẽ ra.

      Sau khi về đến nhà, vừa vặn lúc bắt đầu nôn nghén.


      Lúc này Kỷ Văn Hào và toàn bộ thành viên của nhóm vào nhà, còn lớn tiếng chuyện với nhau. "A Cường, cậu xác định bài chủ đề của album phải phức tạp như thế vậy sao? Giai điệu quá loạn, có thể ảnh hưởng đến chất lượng của album ?"

      "Mình cảm thấy loạn cũng là điệu, huống chi cũng quá loạn, chỉ giai điệu hơi phong phú thôi."

      "Nhưng mình thấy..."

      Mấy người đàn ông chuyện, vừa vào cửa liền nghe thấy trong phòng tắm ngừng truyền ra tiếng nôn khan, Kỷ Văn Hào sửng sốt, lập tức chạy vào xem, quả nhiên nhìn thấy Tạ Thi cúi người ở bồ rửa tay nôn khan ngừng,

      "Tiểu , em sao vậy?"

      Vỗ vỗ ngực mình, " có chuyện gì! Em sao..."

      Đỡ ra khỏi phòng tắm, đến phòng khách, mọi thành viên cũng quan tâm.

      Tạ Thi ngồi xuống, cười cười, "Tôi sao, xin lỗi, làm mọi người lo lắng."

      A Cường nhìn đồng hồ đeo tay, quyết định làm bóng đèn nữa, "A Hào, bọn mình trước đây, có gì mai bàn tiếp."

      A Hào gật đầu, thèm tiễn họ, chỉ chuyên tâm nhìn , sờ sờ sợi tóc rũ xuống má . "Cuối cùng là tại sao?"

      Tạ Thi dám nhìn , thầm thở dài hơi, có nên ? Nên thế nào đây? có phản ứng gì? Vui mừng hay tức giận?"

      Ông trời? Sao bây gờ vẫn hoài nghi tình cảm của họ, họ quen nhau rất lâu rồi nên tin tưởng lẫn nhau, quan trọng nhất là nên tin tưởng tình cảm của chàng trai hát bài tình ca tặng .

      "Tiểu , sao em gì?"

      Nhìn , hít sâu hơi, lấy can đảm, "A Hào, em có thai!"

      Kỷ Văn Hào nhìn, đầu tiên là sửng sốt sau đó là khó tin và khiếp sợ, ràng là biết nên phản ứng như thế nào.

      im lặng phút, giống như ngay cả chân tay cũng biết để ở đâu, im lặng của cũng khiến Tạ Thi bất an.

      "A Hào..."

      Kỷ Văn Hào trả lời, giống như sợ gì cũng đúng, đứng lên đến cửa sổ, lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, chỉ khi nào đặc biệt phiền lòng mới hút thuốc.

      Châm thuốc bỏ vào miệng, rít từng hơi, giống như cố gắng khống chế cảm xúc lại giống như làm được.

      biết, nên vui mừng, thực tế cũng như thế. Nhưng nó chỉ tồn tại trong vài giây, sau đó chuyển thành lo âu.

      kiện này đá phá hủy toàn bộ kế hoạch của , lại thể để ý , bây giờ phải làm sao? Huống chi biết làm sao để với về quyết định của mình.

      Bỗng nhiên, quay đầu nhìn, "Em nên biết bị cha đuổi khỏi nhà, còn là công tử có tiền nữa rồi."

      Tạ Thi sững sờ, cơ thể run lên, "Ý của là... cho rằng em mang thai là vì muốn lấy thứ gì đó của sao?"

      Kỷ Văn Hào cũng chấn động, có ý này.

      Nhưng Tạ Thi đứng lên, "Em biết rồi, em ngay bây giờ!"

      dập tắt điếu thuốc trong tay, xông lên trước nhàng ôm lấy từ phía sau, nhưng thành công, giãy dụa ngừng. cố gắng trấn an, nhưng lại khiến rơi nước mắt.

      "Buông!"

      "Tiểu !" , " có ý này, em hiểu lầm rồi."

      "Buông!" khóc, "Từ trước đền giờ em hề để ý xem có phải người giàu có , nếu hoài nghi em, em rời ."

      "Đáng chết" Ôm chặt lấy , "Em hiểu sai ý của ! có ý này, , tại có cách này cho em cuộc sống tốt, bời vì còn là người được gia đình quan tâm."

      lớn tiếng xong, cuối cùng Tạ Thi cũng chịu nghe, dựa lưng vào ngực , ngừng khóc nức nở, bả vai run run.

      "Đứa ngốc..."

      " mới là..."

      khẽ gọi, trả lời, hai người ôm nhau chặt, nhưng vẫn khó đến tương lai. Kỷ Văn Hào biết nên gì cũng biết kế tiếp nên làm những gì.

      Tạ Thi mờ mịt, hoàn toàn biết làm sao với tương lai, giờ phút này chỉ có thể lệ thuộc vào , hi vọng nhận được câu quan tâm của , câu hứa hẹn, cho đời bền vững.

      Nhưng gì cả.

      Kỷ Văn Hào phiền muộn thôi, nhất thời biết nên làm sao với .

      thực tế, trong thời gian ngắn nữa và các thành viên phải vào ở trong ký túc xá của công ty, mặc dù chuyện ký hợp đồng với công ty định thời gian ngắn nữa, lúc đó cử hành họp báo giới thiệu với giới trẻ ban nhạc của họ luôn, nhanh nhất cũng nửa năm sau, nhưng bây giờ công ty bảo người đại diện bắt đầu công tác tuyên truyền, giống như rất chắc canh họ đồng ý ký.

      Ban đầu nghĩ, để ở lại căn hộ này, dù sao định kỳ về thăm , nhưng bây giờ có thai phải làm gì đây?

      lời nào, khiến kinh hãi, từ đầu tới đuôi, hề có vẻ mặt vui mừng, chẳng lẽ muốn đứa con này sao?

      Thở dài, "Tiểu , hãy nghe , thời gian nữa phải vào ký túc xã của công ty."

      Rời ! nhìn , hai mắt mở to, vẻ mặt thể tin được, "Tại sao? Sao em lại chư từng nghe nhắc đến chuyện này?"

      Kỷ Văn Hào nhìn , tỏ ý xin lỗi, nhưng vẫn quyết định, "Tiểu , xin lỗi trong tình huống này lại chuyện này. Về phần đứa bé, có, thể làm gì khác hơn là sinh thôi."

      suy nghĩ chút, " trở về tìm cha , tạm thời em hãy ở nhà họ Kỷ, ít nhất cũng có người nhà , có thể chăm sóc em. Đợi sau khi ký hợp đồng chuyển ra ở riêng, chắc lúc đó em cũng sinh rồi, lại đón em về."

      "Nhưng..."

      "Kết hôn đâu? Mang thai, còn kết hôn sao?"

      Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? lại muốn đối xử với như vậy?

      Thế nhưng lại thể hỏi, biết nay lo cho chính mình thôi cũng khó rồi, huống gì kết hôn?

      Hay chưa từng nghĩ kết hôn với , kết hôn, thực tế trong bức tranh hoàn mỹ của , chỉ là đêm nhạc, chỉ là ngoài ý muốn.

      "Tiểu , sao em lại chuyện?" Dáng vẻ im lặng của , khiến Kỷ Văn Hào càng đau lòng, cũng muốn bỏ lại mình khi mang thai, nhưng bây giờ nghiệp của trong giai đoạn chạy nước rút rất quan trọng.

      Mơ ước nhiều năm qua, giây phút này nó có thể thành , chỉ thiếu bước nữa thôi, chắc hiểu, nhiều năn qua luôn bên cạnh họ, hiểu, nhất định hiểu.

      Đúng! Tạ Thi hiểu, làm sao hiểu được, chẳng qua là càng hiểu càng đau lòng!

      Qua nhiều năm như vậy, biết tất cả những gì cố gắng, nếu như thành công đau lòng thay , nhưng cũng đau lòng cho chính mình, cảm thấy bất lực với tương lai.

      Bỗng nhiên, bọn họ đều thể nắm chắc bản thân càng thể nắm chắc lẫn nhau.

      @ @ @
      _____
      Last edited by a moderator: 8/10/15
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Nếu như đứa con trai bị đổi ra khỏi nhà, có ngày dắt theo bạn trở về, lại muốn nhờ người nhà chăm sóc, gia đình nể mặt con trai mà miễn cưỡng chấp nhận.

      Cha của Kỷ Văn Hào cũng vậy, tuy họ chỉ cho rằng con trai nhất thời chơi đùa mới làm người ta mang thai, nhưng muốn chịu trách nhiệm mới nén cho cha.

      Bọn họ có thể nể mặt con trai mà miễn cưỡng chấp nhận, chờ sau khi sinh đứa bé, nếu là con trai vừa vặn lúc con trai có nhà xử lý bé này.

      Tạ Thi trong tình huống như vậy bước vào nhà họ Kỷ, thế mới biết ra cho rằng mình biết Kỷ Văn Hào, nhưng thực tế biết gì cả.

      Đây mới gia đình lớn... nhà phú hào, cha Kỷ là chủ tịch xí nghiệp lớn, Kỷ Văn Hào là con trai độc nhất, trong nhà còn có vài chị em cùng cha khác mẹ với , nhưng là người con trai duy nhất.

      Khó trách Kỷ Văn Hào kiên trì muốn theo nghiệp ca hát, cha phản đối vì cha Kỷ coi Kỷ Văn Hào là người nối nghiệp duy nhất của ông.

      Vì thế mà đứa trai này nghe theo sắp xếp ông kiên trì lừa chọn con đường riêng cho mình, người cha này mới tức giận, cũng khó trách làm ra hành động quyết liệt là đuổi con trai ra khỏi nhà.

      Ngày đó, sau khi Kỷ Văn Hào đưa về nhà , ban đầu cố ý cúi đầu, dù sao cũng vì nah muốn cầu cạnh cha, muốn nhờ người nhà chăm sóc cho người phụ nữ vì mình mang thai, nhưng cuối cùng cũng gây gỗ với ông, lý do vẫn là đề tài cũ có nên gia nhập làng giải trí .

      Cuối cùng, bỏ ở lại rồi !

      Đúng là bỏ, bởi vời câu cũng với , thậm chí về sau cũng rất ít về thăm .

      Quãng thời gian sống ở nhà họ Kỷ, đó là cơn ác mộng với , bị mọi người xem thường, quả thực làm người khác thể chịu được.

      Mọi người ai cũng cho rằng lúc đầu biết xuất thân giàu có, cho lên mang thai muốn bay lên làm phượng hoàng, vì thế ai đối tốt với .

      cần, chỉ cần Văn Hào nhớ về thăm là tốt rồi, nhưng giống như biến mất vậy, chưa từng xuất dù chỉ lần.

      Bụng càng ngày càng lớn, tâm trạng của cũng càng lúc càng nặng nề, chỉ có thể thông qua truyền thông mới biết ít tin tức của nhóm nhạc, biết được tình trạng của .

      Đỡ bụng xem người đàn ông hăng hái trong ti vi, hốc mắt ướt ướt. hoài nghi, cuối cùng có nhớ đến ?

      Tất cả mọi thứ giống như cơn ác mộng, rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại đây...

      Rời khỏi phòng khách, nhà họ Kỷ to như vậy nhưng luôn có cảm giác mình có chỗ dùng thân, chỗ dựa duy nhất của là đứa bé trong bụng .

      Chớp mắt thôi có thai được tám tháng, hoạt động rất bất tiện, cách ngày sinh càng gần, càng có cảm giác an toàn với tương lai.

      Nếu như sau khi sinh con xong về thăm , nên làm gì đây?

      Lúc này, gặp những người vợ bé của cha Kỷ, đương nhiên là họ vẫn chê cười như trước.

      "Tốt nhất nên cầu nguyện đứa bé đó là nam, nếu đừng mong lấy được gì."

      "Đúng đấy! Nhưng theo tôi thấy, chắc canh là con ."

      Vẻ mặt Tạ Thi rất lạnh lùng, nghiêng người tới, vừa vừa : " phải tôi muốn lấy cái gì mới sinh con."

      Đến bây giờ cũng biết giới tình đứa bé, bởi vì dù là con trai hay con đều thương.

      "Ai tin !" đám phụ nữ cười mỉa mai, hiển nhiên tin .

      Ánh mắt Tạ Thi rất buồn... A Hào tin là được rồi...

      Gần đến ngày dự sinh, cha Kỷ mời bác sĩ khoa sản về nhà, tuy tức con trai, nhưng dù sao cũng là cháu của mình, thể quan tâm.

      Ngày đó Tạ Thi luôn đợi A Hào xuất , thậm chí nhờ người nhà họ Kỷ liên lạc, ít nhất khi đứa trẻ ra đời, người làm cha nên đến.

      Nhưng mà tin tức truyền đến làm thất vọng, A Hào còn trong phòng ghi , nghe điện thoại được, tất nhiên cũng đến được.

      nén nước mắt, lúc này mới biết cảm giác trong lòng có tên là chết tâm.

      Hành đông của A Hào chứng tỏ... cần , cũng muốn đứa trẻ này...

      Trong đau đớn và đấu tranh, cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé rách, đứa bé được sinh ra, là con , điều này làm cha Kỷ tương đối thất vọng, ông chỉ nhìn thoáng qua rồi rời .

      Chỉ lát, trong phòng chỉ còn lại mình , bên cạnh là con được tắm sạch và được quấn kỹ ngủ say sưa.

      Mọi thứ thay đổi quá nhanh, làm mẹ, nhưng cha đứa bé đến, có lẽ sau này cũng đến.

      Tạ Thi cử động người, nhìn khuôn mặt nanh béo mập của con , trong lòng lần đầu tiên thấy vui vẻ, là thời điểm vui vẻ nhất trong mấy tháng qua.

      Sờ sờ khuôn mặt nanh của con , cảm nhận được sức mạnh của sinh mạng, cuối cùng cảm giác bị vứt bỏ biến mất, cười cười, cười lòng, ra đây chính là sức mạnh của sinh mạng mới, "Bảo bối, chào mừng con đến làm bạn cùng mẹ..."

      Có lẽ nên cảm thấy may mắn vì sinh con , như vậy mới có thể bị nhà họ Kỷ cướp , sau khi mất A Hào mất luôn con .

      Nhưng mắt Tạ Thi vẫn ướt, nằm xuống, thầm nghĩ nên nghỉ ngơi, dù toàn thân mệt mỏi nhưng trong đầu toàn hình bóng của người đàn ông kia.

      Nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, nhất định phải tìm thời gian hỏi cho ràng, rốt cuộc muốn làm gì? Đáp án này rất quan trọng, nó quyết định có nên tiếp tục chờ .

      Nghỉ ngơi rất nhiều ngày, cuối cùng cũng đứng lên lại được, trong thời gian này cũng có ai quản , trừ đưa đồ ăn và nước uống ra đại khái có ai để ý đến .

      Tạ Thi giao đứa bé cho người giúp việc tốt bụng nhờ người này trông con hộ , còn mình ra ngoài quản trong người mệt mỏi chạy đến công ty của Kỷ Văn Hào ngồi đợi dưới lầu.

      đợi lâu, đến khi rất mệt biết mình có chờ được đến khi gặp , hay là... muốn làm người phụ nữ ngốc nữa.

      Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng hét ầm ĩ, nhóm thanh thiếu niên trẻ tuổi la hét, làm Tạ Thi sợ hết hồn.

      "Tia Sáng! Tia Sáng! Tia Sáng!"

      Lúc này nhóm người ra, vẫy tay với nhóm thanh thiếu niên kia!

      Tạ Thi nhìn cái liền thấy nhóm của Kỷ Văn Hào.

      Người cao lớn nhất nhất nhóm đúng là A Hào, mấy người họ chuẩn bị vào công ty, người đàn ông trung niên bên cạnh họ, nếu đoán sai đó là người quản lý.

      vất vả Tạ Thi mới gặp được , nếu như bình thường có dũng khí gọi trước đám đông như vậy, nhưng bây giờ lâu rồi họ chưa gặp nhau, gọi được. "A Hào!"

      Mọi người dừng bước lại, mới đầu Kỷ Văn Hào còn itn, nhưng khi xoay người lại, quả nhiên thấy .

      Hai người nhìn nhau, cũng biết nên phản ứng như thế nào.

      phải họ rất thân mật sao? Sao lại biết nên gì thế này? Chẳng lẽ sau này họ như vậy? Hay họ có sau này...

      Mọi người thấy vậy bắt đầu ồn ào, người quản lý rất khẩn trương, kéo áo sơ mi của Kỷ Văn Hào.

      "A Hào..." ta nhắc nhở.

      Người quản lý từng nghe A Hào đến người phụ nữ này, nhưng ta nhanh chóng quay người nhìn A Hào : "A Hào, là ai vậy?"

      Kỷ Văn Hào muốn mở miệng, nhưng bị người quản lý kéo, nhìn , trong mắt có cầu xin, kìm nén cảm xúc, mở miệng . " người bạn."

      Tạ Thi chấn động, hoàn toàn ra lời.

      muốn đóng vai người phụ nữ bị vứt bỏ, muốn "Ngay cả con cũng sinh cho rồi chẳng lẽ chũng ta vẫn là bạn.", chỉ đứng im.

      Người quản lý thở phào nhõm, " ra là bạn, đợi mấy ngày nữa khi 'Tia Sáng' chính thức ký hợp đồng, nhất định mời đến, lúc đó làm ơn ca tụng họ ít! Khà khà hmm.."

      Vội vàng lôi kéo Kỷ Văn Hào rời , những thành viên khác cũng vào theo. Lát sau những fan kia bắt đầu hét chói tai ai để ý đến .

      phát mắt mình vẫn khô, chút phản ứng cũng có, thở dài, tâm trạng bây giờ ổn định hơn trước kia .

      thôi!

      Xoay người, hai ba bước, nước mắt bắt đầu rơi xuống, giấc mộng đẹp nhiều năm như vậy cuối cùng tỉnh, người con trai kia rời xa .

      Còn lại gì...

      Còn lại đứa bé!

      Tạ Thi cười gượng, đúng! Còn có đứa bé, còn có con , tương lai sau này, cùng con .

      @ @ @


      "Tôi có bạn ."

      "? Cũng sao, tại có trào lưu mê ca sĩ chung tình, có bạn cũng sao, nhưng có đôi khi chúng tôi vẫn phải giúp cậu tạo ra số scandal."

      Phải đè nén cảm giác chán ghét, "Nhưng bạn tôi mang thai con tôi..."

      "Cậu gì?"

      "Tiểu mang thai con của tôi, có thể sinh rồi."

      "Ông trời! Sao cậu ? Có bạn với việc làm ba là hai chuyện khác nhau, nếu như cậu làm ba giá trị con người rất thấp."

      "Vậy thế nào, tôi chỉ đến đây để ca hát thôi."

      "Ngu ngốc! Cậu cho rằng ở cái giới ca sĩ này chỉ biết hát là được à? Tôi nghĩ biện pháp giúp cậu nhưng phải nhớ kỹ, sau này ở trước mặt công chúng thể thừa nhận cậu có con và có bạn , biết chưa?"

      "..."

      "Có biết ?"

      Cúp điện thoại, nhưng thể quên được giọng gấp gáp vừa rồi của Tiểu , hình như xảy ra chuyện? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Nhìn mưa to ngoài cửa sổ, mưa rơi kinh người, tại sắp chín giờ rồi, rất muốn chạy nhanh về xem.

      Nhưng đến bước này rồi, nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều sức lực như vậy cuối cùng cũng đến bước này, lát nữa thôi chính thức ký hợp đồng, trải qua mấy tháng cố gắng, cuối cùng cũng được công ty thừa nhận, album cũng hoàn thành.

      Tối nay là thời gian ký hợp đồng, mấy ngày nữa công bố tin tức ký hợp đồng chính thức, lúc ấy họ mới chính thức bước vào giới showbiz, cuối cùng cùng thực được giấc mơ!

      Nhưng Kỷ Văn Hào lại sợ!

      Mấy tháng này, về thăm , thứ nhất vì bận, thứ hai biết sắp xếp cho thế nào, sao có thể lửa chọn giữa nghiệp.

      Đứa bé, muốn nhìn đứa bé chút, nghe là con , chắc cũng đáng như !

      Nhưng mà có thể trở về, ông trời! Sao lại trở nên ác như vậy, vì nghiệp của mình, bỏ ở ngoài, sợ liên lụy mình.

      Dựa vào ghế sofa, cảm thấy hơi thở của mình hơi gấp, thể tin được mình là người đàn ông như vậy, nhưng nên làm gì đây?

      "A Hào, bây giờ có rảnh ? Con..."

      "Tiểu , chờ để gặp mặt ông chủ, lát sau hãy được ?"

      "Nhưng mà con..."

      " tại bàn chuyện ký hợp đồng, em biết đây là giấc mộng của , có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, những chuyện khác sau được ?"

      Mới vừa rồi vậy với , miệng từ chối, lại ra được mình cũng đau lòng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con có chuyện gì? Sao lại gọi điện cho ?

      Đủ loại vấn đề ngừng kéo đến, khiến đứng ngồi yên, nhìn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, mỗi giọt đều đâm vào lòng , rất đau.

      Chẳng lẽ sau này cũng giống bây giờ? chỉ có thể đặt trong thế giới muốn ai biết đến , chỉ vì ước mơ của mình, chỉ vì muốn đứng sân khấu?

      Mới vào giới showbiz có nửa, cảm thấy khó thở, chưa từng nghĩ đến, muốn ca hát phải phủ nhận chuyện mình có bạn , có con, gặp cũng tỏ ra quen biết, chỉ có thể là bạn của mình.

      Câu kia nhất định làm đau lòng, nhưng cũng suýt nữa giết chết chính !

      Kỷ Văn Hào suy nghĩ đến thất thần, lại đau lòng... Giọng kia lại càng ngày càng lớn.

      ... chịu đủ rồi!

      Kỷ Văn Hào đứng lên, hành động này làm tất cả các thành viên trong nhóm nhìn , những người này đều cũng phấn đấu trong nhiều năm, vừa là đồng nghiệp cũng là tri kỷ.

      "A Hào, sao vậy?"

      "Xin lỗi, mình thể tiếp!" Hốc mắt Kỷ Văn Hào đỏ lên, cảm thấy nỡ nhưng Tiểu quan trọng hơn tất cả.

      "Cái gì mà thể tiếp? Cậu gì vậy?"

      "Mình thể tiếp, mình muốn rút lui khỏi nhóm nhạc, xin lỗi."

      Mọi người sợ đến cháng váng, miệng mở to, chỉ có A Cường luôn nhìn .

      "Cậu gì? Tại sao lại quyết định như vậy?"

      "Đúng! Nhiều năm như vậy!"

      "Có em nào giống cậu ?"

      Kỷ Văn Hào cúi đầu trước mọi người, "Xin lỗi, xin lỗi. Mình xin lỗi, nhưng mình thể quan tâm đến Tiểu ..."

      A Cường đứng lên, " tìm ấy sao?"

      Mọi người nhìn về phía A Cường, mà A Cường và Kỷ Văn Hào lại nhìn nhau, "Gần đây cậu luôn yên tâm, ra là nghĩ đến ấy sao?"

      Gật đầu, "Mình có cách nào quan tâm ấy, nếu như muốn mình lựa chọn, mình nguyện ý buông tha tất cả. Xin lỗi..."

      Tất cả mọi người đều im lặng, A Hào và Thi ở chung với nhau nhiều năm như vậy, họ đều tận mắt nhìn thấy, năm đó gặp nhau họ cũng chúc phúc, tại lại càng thể chúc phúc.

      A Cường cười cười, "Mặc dù cậu lâm trận bỏ chạy, chúng ta cũng thể cạnh tranh, nhưng mình vẫn luôn chúc phúc cậu, mặc kệ cuối cùng nhóm nhạc có thành công hay , ít nhất cũng thể quên mục đích ban đầu khi chơi nhạc."

      Kỷ Văn Hào rưng rưng nước mắt nhìn A Cường, vươn tay nắm chặt tay cậu, trừ cảm tạ ra cũng chỉ có cảm tạ, A Cường đánh thức !

      Mục đích chơi nhạc phải là vì khiến mình thoải mái sao?

      Đời này ca khúc thích nhất, chính là bài hát ở nhà hàng hát trước mặt mọi người, bài hát tỏ tình với Tiểu , đó là khúc nhạc thích nhất, bời vì nó làm cảm động, nở nụ cười, còn vui mừng mà khóc nữa.

      "A Cường, mình tin cậu có thể làm nhóm nhạc phát triển. có mình 'Tia Sáng' vẫn tỏa sáng như cũ đúng ?" Dù Kỷ Văn Hào , nhưng ý của câu đó rất .

      Hi vọng họ tiếp tục thực giấc mơ của , làm mọi người có thể tiếp tục nghe được những bài hát của nhóm.

      Mọi người đồng loạt xông lên, mấy người đàn ông giống như thời học sinh lúc mới thành lập nhóm, chỉ là bây giờ vì xúc động và vui vẻ.

      rời khỏi, như vậy tốt.

      muốn có lỗi với Tiểu , muốn làm Tiểu đau lòng, từ nay về sau chỉ muốn hát cho mình nghe... Chỉ mong tại giác ngộ vẫn chưa muộn.

      Chỉ mong....

      Chương 5

      Nhưng kịp!

      Đó là buổi tối làm Kỷ Văn Hào hối hận cả đời, nhiều năm qua hoàn toàn biết chuyện, còn đắc chí cho rằng mình trở lại nhà họ Kỷ, cha vui vẻ để kế thừa nghiệp, cũng cho Thi và Tiểu An cuộc sống ổn định, cho rằng mình hy sinh ước mơ, đổi lấy gia đình.

      ra mới là người ghê tởm vô liêm sỉ nhất đời này, vì giấc mơ của mình, phá hủy đứa bé, phá hủy người phụ nữ, phá hủy gia đình, cũng phá hủy chính !

      Tiểu An sốt cao dẫn đến viêm màng não, đêm hôm đó vì có ai trong nhà họ Kỷ giúp , mới gọi điện cho , nhưng... lại tàn nhẫn từ chối , cũng tàn nhẫn cướp cuộc sống khỏe mạnh của con .

      Sau khi đưa bé vào bệnh viện, bác sĩ khám kịp nữa rồi, đứa bé như vậy nhưng lại sốt bốn mươi độ, não cũng bị tổn thương.

      Buổi tối hôm đó, rời khỏi công ty, đầu tiên quay lại ký túc xá thu dọn đồ hành lý, sáng hôm sau mới về nhà, đến trước mặt cha ra quyết định của mình.

      Nhưng khi ấy Tiểu và Tiểu An ở trong bệnh viện.

      Nhà họ Kỷ có ai biết đâu, chẳng biết mấy ngày, mà cũng tìm , tuần sau, ôm con quay về, đây là lần đầu họ gặp nhau sau mấy tháng.

      Nhưng vĩnh viễn nhớ ánh mắt đó của , trong mắt hề có vui sướng, chỉ nhìn , đầy lạnh lùng và châm chọc.

      cũng chuyện với nữa, thậm chí xem như người tồn tại, cho dù chuyện với trọng giọng cũng đầy châm chọc và tức giận, cặp mắt lạnh như băng.

      Thậm chí qua nhiều năm, cảm giác dịu dàng khi ở chung năm đó cũng còn, cảm giác của đối với thay đổi, còn là người nữa mà biến thành kẻ thù.

      cho rằng vì chuyện năm đó, ở trước mặt nhiều người là bạn mà tức giận, còn tưởng rằng chỉ cần cố gắng trấn an , tha thứ cho .

      Nhưng trăm triệu lần thể ngờ, tạo nên sai lầm dù có kiếp sau cũng thể cứu vãn, khó trách hận ... muốn thừa nhận, khó trách hận ! *******************.

      Kỷ Văn Hào mở to mắt, nhìn người phụ nữ chịu bao nhiêu đau đớn, nước mắt của bắt đầu rơi xuống.

      "Nhiều năm như vậy, sao em chịu với ?" Kỷ Văn Hào lẩm bẩm hỏi, phải là chất vấn, nào có lập trường để chất vấn, làm gì có tư cách để chất vấn?

      chỉ hiểu, hận như vậy? Sao lại chịu cho biết gì.

      Tạ Thi ngồi ở góc, yên lặng rơi nước mắt; Kỷ Văn Hào tưởng rằng , nhưng lúc lâu sau mới yếu ớt ...

      " qua nhiều năm, tôi vẫn cho rằng Tiểu An lớn lên tốt hơn, tôi tin lời bác sĩ, cho rằng con bé nghiêm trọng như vậy, nhưng..." thể hết câu, nhưng lại khóc lớn lấy nước mắt làm lời kết.

      Qua nhiều năm như vậy, chúng tôi sống trong sợ hãi và lo lắng, tôi cũng sắp chết rồi.

      Kỷ Văn Hào chết lặng ghế ngồi, hai tay nắm thành nắm đấm, muốn đè nén loại cảm giác đau đớn và bất lực này, ra nhiều năm qua sống như thế.

      Đột nhiên Tạ Thi ngẩng đầu nhìn , nước mắt chưa khô, nhưng vẫn lùi bước nhìn thẳng .

      Kỷ Văn Hào cảm thấy run sợ, nhưng lùi bước, nghênh đón tầm mắt của , đáng bị như vậy, nếu như muốn trách cứ, chỉ trích , cũng tiếp nhận, bất kỳ cách nào có thể an ủi nội tâm đau đớn của , cũng đồng ý gánh chịu, cũng đồng ý làm.

      ngờ đến mình lại làm tổn thương đến vậy, thời thiếu niên quá nghu xuẩn, quá mức ích kỷ, quá mức nóng lòng, khinh địch khiến mình lạc lối; tại rốt cục cũng nếm được đau khổ. *******************.

      Tạ Thi mở miệng, câu đầu tiên đả kích mạnh. "Tôi từng nghĩ đến... Cùng chết với Tiểu An..."

      Kỷ Văn Hào mở to mắt, nước mắt lại chảy ra, "Tiểu ..."

      hoàn toàn thể tin được như thế, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ra thiếu chút nữa mất và con .

      "Tôi cũng từng nghĩ đến vứt bỏ Tiểu An, bỏ con bé ở đó để nó tự sinh tự diệt..." Lau nước mắt, nhưng nó lại chảy xuống.

      Tạ Thi đau đớn xong, "Nhưng Tiểu An vẫn cười với tôi, con bé hề khóc, cho dù tôi ném con bé ở nơi hoang dã, con bé cũng khóc..."

      "Tiểu , đừng nữa..."

      Tạ Thi kiên trì tiếp: "Cho nên tôi có cách nào mặc kệ con bé, mặc dù tôi biết, cuộc sống sau này của con bé rất khổ cực, nhưng tôi bỏ được con bé..."

      ôm đầu khóc rống, la khàn cả giọng, giống như phát tiết những đau khổ của những năm này, có ai để cũng dám với ai.

      dám với bất kỳ ai, cũng muốn nhờ bất kỳ giúp đỡ, rất nhiều đêm, chỉ có thể dừa dịp Tiểu An ngủ rồi ôm con bé khóc.

      biết tưng lai của mình sau này như thế nào? tàn khốc như vậy, con bé bước ra đời như thế nào đây? Mình làm sao để giúp con bé đây?

      Kỷ Văn Hào đứng lên, thể nào chịu nổi để mình hứng chịu những đau khổ này, theo bản năng muốn lên phía trước, muốn ôm , truyền sức mạnh cho , muốn mình gánh chịu tất cả, còn có ...

      Nhưng mà Kỷ Văn Hào mới vừa bước lên phía trước, Tạ Thi lập tức phòng bị, đưa hai tay lên chặn lại, nén nước mắt hét to, " nên tới!"

      hận , muốn an ủi, dù có chìm trong biển đau khổ, cũng đồng ý nhận trợ giúp của . *******************.

      Kỷ Văn Hào đau khổ kêu lên: "Tiểu , hãy để giúp em, mình em như vậy quá đau khổ..." Hốc mắt vẫn chưa khô.

      "Vì ai mà tôi phải đau khổ?" Tạ Thi hét to, cần biết có đánh thức đứa trẻ đnag ngủ trong phòng , "Vì đó!"

      vĩnh viễn giọng của trong điện thoại vào tối đó, giống như vội vàng muốn giải quyết rồi đuổi thoe giấc mộng của mình, thông qua cuộc điện thoại đó thức tỉnh !

      cần !

      Vì mơ ước của , bỏ rơi ; cũng có thể buông tay , vĩnh viễn buông tay , , nhưng tình đó chết.

      Trải qua trận ốm đó của đứa bé, trải qua nhiều năm, tình của chết. " tại tôi màng đến con bé có liên lụy tôi , tôi theo con bé cả đời, đến khi chết mới thôi; nhưng mà tôi tuyệt đối tiếp!"

      Kỷ Văn Hào nhìn , kích động , nước mắt ngừng chảy, tóc tai bù xù, phát tiết tất cả cơm hờn và oán hận của những năm này ra ngoài, sắp chống đỡ được, nhưng mà vẫn phải thừa nhận.

      Thừa nhận căm hận của .

      đất dung thân, nhưng mà vẫn phải đứng ở đây, cuối cùng cũng biết vêt thương và nỗi đau của , cuối cùng cũng biết mình phạm phải sai lầm lớn đến mức nào.

      thể , cả đời này, tình cảm đối với và hối hận, cũng nhiều hay hối hận nhiều.

      "Chàng học sinh hát tình ca cho tôi chết, Tạ Thi ở dưới sân khấu vỗ tay cho , mỉm cười với cũng chết."

      Kỷ Văn Hào ôm đầu quỳ mặt đất, biết làm sao để tha thứ, van xin tiếp nhận , chỉ có thể ra tâm trạng của mình. "Tha thứ cho ... Tiểu ..."

      Tạ Thi dao động, ra được tha thứ hay , chẳng qua là tình trạng quá trầm trọng, ai tha thứ cho Tiểu An, con bé cũng có năng lực tha thứ cho người khác.

      Tạ Thi đứng lên, trải qua nhiều năm, gầy rất nhiều, gương mặt gầy gò, gánh nặng lưng cả đời cũng bỏ xuống được, thoạt nhìn quá mệt mỏi.

      Bả vai khẽ run, về nơi bóng tối, đưa lưng về phía ánh sáng ngoài phòng khách, giống như cuộc sống mấy năm nay của nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy hi vọng.

      bước từng bước rời , tốc độ chậm chạp, thậm chí hơi tập tễnh: Kỷ Văn Hào nhìn thấy nhưng lại có dũng khí đuổi theo.

      cần , thà rằng chịu đựng mình, bỏ lại , cũng như năm đó lúc cần lại bỏ !

      Kỷ Văn Hào hy vọng thời gian có thể quay lại, nhất định làm như vậy, nếu như khi đó biết chuyệ này xảy ra khi ấy ngăn cản, để bi kịch xảy ra.

      Kỷ Văn Hào đứng lên, ngồi ghế, mười giờ khuya, cơn mưa đầu hạ bắt đầu nặng hạt, sau đó mưa xối xả như năm đó.

      Nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm kia, Kỷ Văn Hào chưa từng hận mình như vậy, muốn lấy dao đâm chết mình, chỉ cần Tiểu hả giận, làm tất cả.

      Nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu chảy ra, nước mắt hối hận, vốn cho rằng khóc là yếu hèn, nhưng giờ phút này mới phát , có lúc đau thương tuyệt vọng con người chỉ có thể khóc, chỉ có thể để nỗi đau trong lòng mình theo nước mắt chảy ra ngoài.

      , Tiểu , những năm nay, chảy bao nhiêu nước mắt...

      @ @ @

      Đêm nay Kỷ Văn Hào về nhà, ngồi im ghế đến hai giờ sáng, mưa ngoài trời dần, cứ tưởng rằng mưa sắp tạnh ngờ lát sau lại chuyển thành mưa to.

      Kỷ Văn Hào ngồi im cử động, mắt mở to, cho dù mệt rã rời, mắt vẫn mở to, khẽ liếc nhìn đồng hồ rạng sáng.

      đứng lên, vặn người, rồi vào chỗ tối, đứng trước phòng, tay run run, nắm tay nắm cửa, nhàng vặn nó.

      Bên trong có ngọn đèn , gian phòng rất sạch, đứa bé ngủ say.

      Kỷ Văn Hào vào, bước chân của rất , sợ ầm ĩ đến đứa bé, đứng ở đầu giường, cúi đầu nhìn, giống như còn chưa đủ, cuối cùng ngồi xếp bằng bên giường, độ cao của chiếc giường vừa đủ để nhìn thấy đứa bé.

      Xảo An yên lặng ngủ, khuôn mặt non nớt thỏa mãn ngủ say, Kỷ Văn Hào lại rơi nước mắt.

      Đứa bé đáng như thế, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại tước đoạt may mắn của bé?

      kềm chế được khóc rống lên, lại lần nữa đưa tay lên lau nước mắt, nhưng nó cứ chảy vô tận, cả đời này, có đau lòng như vậy, chỉ có lần này, tàn nhẫn này, vì con quý của , kềm chế được mà khóc, thống hận trời cao tàn nhẫn.

      "Tiểu An..."

      Lúc này hình như đứa bé cảm giác được bên cạnh có người, ánh mắt của bé khẽ mở ra, trong ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy Kỷ Văn Hào ngồi ở bên giường.

      Bé cười với , nụ cười đáng mà chân thành, nụ cười đơn giản, hoàn toàn thuyết phục , làm Kỷ Văn Hào cách nào tự quyết đành phải cúi đầu nhận thua.

      vươn tay, phải để lau nước mắt mà để bé con , ôm Tiểu An vào lòng.

      Tiểu An năm tuổi rồi, nhưng cơ thể vẫng ầy yếu chỉ bằng đứa những đứa bé hai ba tuổi, Kỷ Văn Hào dễ dàng bế lên.

      "A...."

      Đứa bé phát ra thanh vô nghĩa, Kỷ Văn Hào cười cười, hôn mặt bé nhưng cách nào khống chế được đành để nước mắt của mình rơi mặt Tiểu An.

      Vội vàng vươn tay lau , Kỷ Văn Hào nhìn đứa bé, nghẹn ngào , "Tiểu An... Ba ba có lỗi với con..."

      "..." Đứa bé trả lời, chỉ cười khúc khích. *******************

      Kỷ Văn Hào ôm chặc lấy bé, lúc lâu cũng lên lời, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc, chỉ có thể xin lỗi hết lần này đến lần khác.

      Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, nhớ tới Tiểu ôm Tiểu An, đội mưa chạy đường như điên, muốn đưa con đến bệnh viện, nhưng có ai đồng ý giúp , Kỷ Văn Hào lại rơi nước mắt. *******************

      Nếu có thể cầu xin ai đó, đồng ý dùng tất cả những gì mình có đổi lấy Tiểu An khỏe mạnh, đồng ý dùng tính mạng của mình để đổi ý tha thứ của Tiểu .

      nguyện ý, cái gì cũng nguyện ý...

      Nhưng mà có cơ hội, là như thế, cuộc đời này thể nào thay đổi.

      ôm Tiểu An, nhìn khuôn mặt nhắn đáng của bé, con của và Tiểu khả ái như vậy, khiến người khác mến!

      Được rồi! Nếu như cả đời này phải như vậy, cam chịu số phận! Cho dù Tiểu hận , cũng rời , muốn ở chung với , cõng đứa con của .

      cũng sợ liên lụy, cho đến khi chết, họ cũng buông tay đứa bé, cho dù...

      Chỉ có thể duy trì nụ cười tủm tỉm này, chỉ có thể duy trì nụ cười đơn thuần mà ngớ ngẩn này, họ cũng hối hận.

      "Tiểu An, ba ba hứa với con, cả đời ba ba cũng buông tay con, ba ba chăm sóc cho con suốt đời... Tiểu An..."

      Đứa bé cười ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn ba, đột nhiên bắt chước chuyện, cái miệng nho , "Ba ba... ba ba..."

      Kỷ Văn Hào rưng rưng cười cười, "Đúng! Ba ba..."

      ôm chặt đứa bé, cảm nhận hi vọng vô hạn, đứa bé đại diện cho hi vọng, cho dù có xa vời, nhưng vẫn còn có tia hi vọng.

      Chỉ cần có hi vọng, từ bỏ, tất cả mọi người của gia đình bây giờ đều bị rơi vào hồ nước sâu, ai có thể thoát ra, là cha phải nhận trách nhiệm, mang thoe người nhà bước ra khỏi đó.

      Tiểu , , những năm qua quá khổ, luôn nuốt mọi lo lắng và sợ hãi vào lòng, thậm chí tận mắt thấy nó trở thành , tận mắt thấy Tiểu An rơi vào vũng bùn mãi mãi ra được.

      khóc rống, rống giận, trách cứ, đều nhận, hơn nữa cũng thương dứt, nhưng mà vô luận như thế nào cũng lùi bước, cho dù có thể bị hận, cũng tiếp nhận. *******************

      Tiểu chính là như vậy, vẫn luôn hiểu . rất đè nén chính mình, tuy nhiên đó cũng là cảm xúc kịch liệt nhất, có thể rất thương , cũng có thể rất hận .

      "Tiểu An, ba ba giúp con, giúp con lớn lên, giúp con học xong cách tự chăm sóc mình, nhưng mà con cũng phải hứa với ba ba, phải cố gắng, tuyệt đối ba ba thừa nhận con ngu ngốc..."

      Đứa bé này, chẳng qua là chậm chút, bay thấp chút, học được ít chút, có nghĩa là ngu ngốc, càng phải là phế nhân.

      Tiểu An dựa vào ngực ba mình, cảm nhận ấm áp người ba, bé rất thoải mái, suýt nữa là ngủ thiếp .

      Nhưng ngay lúc này, có người vào...

      Là Tiểu ..

      Tạ Thi vọt tới trước mặt Kỷ Văn Hào, còn chưa là chuyện gì, đứa bé trọng ngực bị cướp , Tạ Thi ôm con vào ngực.

      "Tiểu , sao thế?"

      Tạ Thi để ý tới , chỉ ôm con đến góc, ngồi lên cái đệm đặt mặt đất.

      Nét mặt của rất kỳ quái, Tạ Thi căn bản mở mắt, giống như ngủ.

      Kỷ Văn Hào hiểu gì hết, chỉ nghe thấy Tạ Thi với đứa bé trong ngực, "Tiểu An, đừng sợ, mẹ ở đây." *******************

      Cảm xúc của Tiểu An có chút dao động, bé uốn éo người, miệng hô, "Mẹ..."

      Lúc này, Tạ Thi ôm chặt Tiểu An để tai của bé dán vào ngực mình, tay đưa lên che kín lỗ tai còn lại của bé, mà đứa bé cũng ngoan ngoãn nằm im.

      "Ầm...."

      Sấm đánh, tiếng sấm làm cửa sổ rung rung, mà trước đó có sét, trong nháy mắt đó, Kỷ Văn Hào nhìn thấy nét mệt của Tạ Thi .

      ngủ, vẻ mặt rất bình tĩnh, mà đứa bé trong lòng cũng rất ngoan giống như đợi, giống như bé rất tiếng sấm, nhưng bé có dáng vẻ của sợ hãi vì bé nằm trong lòng mẹ.

      Hình ảnh này làm Kỷ Văn Hào hoàn toàn chấn động!

      Cho dù Tiểu ngủ, cũng nghĩ đến đứa bé, đầu tiên chạy đến bên cạnh đứa bé vì muốn bảo vệ bé.

      Tiếng sấm tiếp tục vang lên, Tạ Thi ngừng vỗ về lưng con, giọng an ủi bé. "Đừng sợ, đừng sợ, chút nữa kết thúc, ngoan, Tiểu An, mẹ ở đây..."

      Kỷ Văn Hào kềm chế được lại rơi nước mắt, vì hình ảnh trước mặt , toàn thân đều phát run.

      Ai dám phải người mẹ tốt?

      Ai dám?

      Hành động bảo vệ con gần như là quán tính, giao ra cả tính mạng của mình, cần báo đáp, lại càng biết trong tương lai đứa bé có thể báo đáp , Tiểu vẫn chăm sóc con.

      Tiểu An ngủ thiếp trong ngực mẹ, ngực mẹ là thế giới rộng nhất, Tiểu An là đứa bé hạnh phúc nhất thiên hạ.

      Kỷ Văn Hào đứng dậy đến bên cạnh , Tạ Thi có phản ứng, chỉ theo bản năng tiếp tục vỗ về đứa bé trong ngực, miệng lẩm bẩm ngừng, "Tiểu An, ngủ ! Chút nữa ông sấm về nhà, đừng sợ nhé con..."

      ngồi ở bên cạnh , bao lâu rồi chưa được gần như lúc này? Rất nhiều năm rồi!...

      xây bức tường phòng bị lên, cho phép vào lòng . Bây giờ ngồi bên cạnh , có có loại cảm giác thoải mái, giống như quay về quê hương.

      Mưa vẫn chưa tạnh nhưng cuối cùng người nhà cũng được ở chung chỗ.

      Kỷ Văn Hào nhàng dựa đầu vào vai , cũng để dựa vào , đem mệt mỏi chuyển sang hết cho , đem gánh nặng người, áp lực trong lòng, đều giao hết cho .

      Sau đó là đứa bé, Kỷ Văn Hào sờ sờ khuôn mặt nhắn của con, "Tiểu An, ngủ ! Mẹ ở đây... Ba ba cũng ở đây..."

      Ngày mai mọi thứ giống vậy nữa, tiếng sấm ngưng, mưa to tạnh, mây đen kéo , mặt trời ló dạng, gió thổi, mọi thứ thay đổi.

      thay đổi...

      @ @ @
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Quả nhiên hôm sau có khác biệt, mưa tạnh tất nhiên sấm đánh nữa, mặt trời lên cao, giống tối qua hề có mưa gió, mọi thứ đều yên bình.

      Tạ Thi từ trong giấc mộng tỉnh lại, phát Xảo An nằm ngủ bên cạnh mình, nhớ hôm qua mình núp ở góc khóc, sau đó ngủ thiếp , kết quả khi thức dậy lại thấy mình trong phòng Tiểu An.

      Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tạnh, vừa nhìn về phía cửa, .... Chưa về sao? Mà nên bảo ở lại hay bảo về mới tốt đây?

      Đừng hỏi , biết...

      Lúc này, Kỷ Văn Hào mở cửa phòng, nhìn hai mẹ con, chạm phải ánh mắt của Tạ Thi , hai người bốn mắt nhìn nhau.

      "Gọi Tiểu An dậy thôi! mới mua bữa sáng, cùng nhau ăn ." xong, liền ra ngoài.

      Tiểu An thức dậy, nhìn thấy mẹ bé rất vui vẻ, nhìn thấy ông sấm về nhà, dù dọa bé nữa cũng rất vui, miệng ngừng hô y y a a.

      Tạ Thi lập tức ôm con, chẳng qua là ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa, phát mình có cảm giác thở phào nhõm, giống như có giấc ngủ ngon, năm phút sau ôm con ra ngoài.

      Hình như Tiểu An rất thích ba ba, nhìn thấy Kỷ Văn Hào ngoắc ngoắc với mẹ và bé, bé lập tức vui vẻ khua tay múa chân.

      "Tiểu An, có chuyện gì mà vui thế?"

      "A... A"

      Kỷ Văn Hào dọn bữa sáng ra bàn, Tạ Thi ôm con ngồi xuống, Kỷ Văn Hào giúp đút cho con ăn.

      "Hôm nay xin nghỉ ngày."

      Nhìn cái, nuốt ngụm nước miếng, " phải rất bận sao?"

      Kỷ Văn Hào vừa ăn bánh nướng vừa chọc cười con , "Đúng vậy! Tháng sau ba thăng chức cho làm tổng giám đốc, ông ấy khoảng năm nữa ông ấy về hưu, giao công ty lại cho , phải tranh thủ trong khoảng thời gian này phấn đấu, cho nên rất bận rộn."

      Sau khi từ bỏ ước mơ ca sĩ, về nhà, phụ giúp cha, từng bước từng bước lên, cho đến bây giờ lên được chức phó tổng.

      Thành , trong quá khứ cảm thấy kinh doanh xí nghiệp rất nhàm chán, bây giờ nhìn lại cảm thấy thỏa mãn.

      "Vậy tại sao hôm nay lại xin nghỉ?"

      Nhìn cái, "Có số chuyện nhất định hôm nay phải làm cho xong, lát nữa ăn xong, chúng ta cùng nhau ra ngoài... Đưa Tiểu An ."

      Tạ Thi bắt đầu đề phòng, " đâu?"

      nhìn tâm tư , : "Đưa con gặp bác sĩ, sau đó tìm tổ chức giáo dục, chúng ta qua đó xem cơ sở hạ tầng và môi trường xem sao."

      Tạ Thi hề suy nghĩ liền , "Tôi ."

      "Tại sao ?" Kỷ Văn Hào nhìn , giống như khiêu chiến với , " phải em cầm những bản giới thiệu tổ chức giáo dục, muốn đưa Tiểu An đến đó sao?"

      "Tôi hối hận, tôi đưa Tiểu An bất kỳ đâu cả, tôi muốn tự mình chăm sóc con bé."

      Kỷ Văn Hào khiêu chiến hỏi, " mình chăm sóc con? Muốn chăm sóc đến khi nào?"

      "Chăm sóc đến khi tôi chết..."

      "Vậy sau khi em chết?" Hãy tha thứ cho khi những lời này, chỉ muốn hiểu mà thôi.

      Trải qua đêm qua, suy nghĩ cặn kẽ, muốn tìm cách chăm sóc Tiểu An tốt, chuyện này áp lực rất lớn, gánh hết mọi thứ lên vai, cho mình lẩn tránh, thậm chí đánh cuộc cả mạng sống.

      Thành , nhìn Tiểu An đến bây giờ vẫn chưa đưa được, ngay cả cũng chẳng được mấy câu, có thể thấy Tiểu quá thương con, hạ được quyết tâm, để Tiểu An học xong những kỹ năng cần thiết.

      "Tôi..."

      "Em chết, hơn nữa cũng chết sao?" Kỷ Văn Hào kích động , "Chúng ta thể nào chăm sóc con cả đời, có số việc phải để con học xong."

      "Tôi..."

      "Hơn nữa, đưa con ra ngoài, để con tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chúng ta làm sao bắt đầu cuộc sống mới..."

      Kỷ Văn Hào những điều này giống như dẫm lên chân đau của Tạ Thi , khiến phản ứng tương đối kịch liệt, cả người kích động thôi.

      "Gì mà cuộc đời mới? Ai muốn cùng bắt đầu cuộc sống mới! Tôi rồi, tôi tuyệt đối bao giờ tha thứ cho !" lớn tiếng .

      Kỷ Văn Hào chỉ im lặng lắng nghe.

      "Năm đó ở trước mặt mọi người , tôi chỉ là bạn , năm đó qua điện thoại, chuyện phát hành album mới là chuyện quan trọng nhất, từ giây phút đó, chúng ta có cuộc sống mới!" Hốc mắt Tạ Thi đỏ lên.

      mốn nhắc lại, nhiều năm rồi, mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng, vẫn luôn đau khổ, muốn quên cũng quên được.

      Kỷ Văn Hào nghe vậy chỉ gật đầu, " có lỗi với em, năm đó còn trẻ, bị lạc lối. Nhưng vẫn em, mặc kệ em hận , chán ghét , cũng đợi bên cạnh em, tuyệt đối rời xa em!"

      Nghe giọng kiên định của , Tạ Thi gì, hai người cứ giằng co như vậy, bốn mắt nhìn nhau.

      Kỷ Văn Hào tiếp: "Vì bỏ qua em, phạm phải sai lầm, thiếu chút nữa mất em, hơn nữa lại mất Tiểu An khỏe mạnh đáng , tại thể rời xa em! Em muốn hận cũng được, oán cũng được, đều chấp nhận, nhưng xin em hãy tiếp nhận , thời gian sau này, mỗi ngày em đều nhìn thấy ."

      Thành chưa bao giờ thấy ăn như vậy trước mặt , những lời cường thế và thâm tình khiến suýt nữa chống đỡ được, suýt nữa bại trận, nên chỉ có thể ôm lấy Tiểu An đút cho bé ăn, lấy im lặng làm kháng nghị.

      Kỷ Văn Hào thở dài, "Tiểu , cho dù đến chúng ta, chẳng lẽ em suy nghĩ cho đứa bé sao?"

      "Đương nhiên là tôi có suy nghĩ cho đứa bé, muốn biết tại sao tôi muốn chuyển ra khỏi nhà họ Kỷ ? Bởi vì tôi biết, những người kia mắng con tôi ngu ngốc!"

      "Cho nên em muốn giữ con bé ở đây mãi mãi?"

      "Tôi..." Hốc mắt lại ướt.

      Kỷ Văn Hào thấy vậy đành lòng, cũng thể khống chế được bản thân, cầm tay , để cho tránh thoát. "Hãy nhe , Tiểu An cần phải ra ngoài, con bé cần đón nhận thế giới bên ngoài. thừa nhận con mình ngu ngốc, ai cũng được con bé ngu ngốc, nhưng em phải biết rằng, chẳng qua Tiểu An chỉ học chậm chút, phải con bé hoàn toàn có năng lực học tập."

      Tạ Thi bị thuyết phục, "Có ?"

      "Dĩ nhiên!" Kỷ Văn Hào nhìn con , rồi nhìn , "Cho nên chúng ta làm cha mẹ phải giúp con, có lẽ tương đối cực khổ, nhưng tin chúng ta sợ, đúng ?"

      "Tiểu An..." rơi nước mắt.

      Hốc mắt Kỷ Văn Hào cũng ướt. "Cho nên chúng ta phải giúp con bé ra ngoài, để con bé nhìn thế giới xung quanh, cho dù có bị thương, cũng phải xông vào lần!"

      Ôm con, toàn thân Tạ Thi phát run, khóc rống lên, Tiểu An vẫn ngoan ngoãn để mẹ ôm, ầm ĩ cũng động đậy, đứa bé này biết điều, ngoan ngoãn làm người khác đau lòng.

      "Tiểu , mình em quá cực khổ, sau này hãy để cùng chiến đấu với ! Cho dù vi chúng ta, cũng vì Tiểu An." hạ quyết tâm thể từ bỏ, phải dũng cảm, chẳng qua tận mắt nhìn thấy thương đứa bé, điều đó khích lệ dũng khí của , cũng khiến thấy hổ thẹn.

      Nhìn , có thể là trong vòng mấy năm qua lần đầu tiên thấy ánh mắt đơn thuần thậm chí là khát vọng của , khi ủng hộ cũng dấy lên hi vọng.

      Có thể ? có thể ? Đứa bé bị thương chứ? sợ, mỗi ngày đều lo lắng, có ngày nào sợ.

      "Hãy tin ."

      Gật đầu, sai, Tiểu An phải ra ngoài, Tiểu An có cuộc sống riêng, cùng A Hào thể chăm sóc bé cả đời.

      Kỷ Văn Hào rất vui mừng, biết thương con như vậy nhất định đồng ý.

      cũng biết mình còn có cơ hội nhận được tha thứ của ?

      Bỗng nhiên Kỷ Văn Hào nhớ lại cái rương của họ, biết để cái rương đó ở đâu?

      còn cơ hội để mở nó ra , giống như mở ra bí mật của hai người, mở ra ký ước tuổi xuân rực rỡ nhưng thể gặp lại của hai người.

      Chương 6.1

      Ngay hôm đó Kỷ Văn Hào đưa con đến gặp bác sĩ, sau khi kiểm tra xác định Xảo An bị thiểu năng trí tuệ ở mức độ , có thể thấy được cơn bệnh năm đó quả ảnh hưởng đến cả đời của đứa bé.

      Kỷ Văn Hào im lặng , hốc mắt Tạ Thi lại ẩm ướt, họ chuẩn bị tâm lý để đón nhận kết quả này, nhưng khi nghe thấy bác sĩ ra kết quả, vẫn đau lòng thôi.

      Thế nhưng vị bác sĩ già còn khách khí với họ: "Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Tuy nhiên đứa bé bị thiểu năng trí tuệ, hơn năm tuổi còn chưa vững, chưa chỉ như vậy hai người liền kết luận đứa bé có năng lực học tập. Nên cần dạy sao?"

      Mấy cậu này làm Tạ Thi cảm thấy hổ thẹn, đưa tay lau lau nước mắt, Kỷ Văn Hào kìm lòng nổi vươn tay đặt lên vai , an ủi.

      Mấy năm nay sợ cái này sợ cái kia, rất sợ đứa bé bị thương tổn, càng sợ con vất vả cho nên mới phải dùng thái độ khoan dung đối đãi với Tiểu An.

      Đều là sai...

      Kỷ Văn Hào biết người mẹ thương con mình, cũng vì nỡ mới hạ được quyết tâm, vì thế nỡ trách , cũng sợ lòng thương đó nên họ mới quyết định nhờ giúp đỡ ở bên ngoài.

      Nghe bác sĩ xong, cũng nghe theo đề nghị của ông ấy, tìm cơ sở giáo dục tốt, đưa con mình đến nhờ những người chuyên môn giúp đỡ.

      Như vậy mới là giúp đứa bé, muốn đứa bé lớn lên, tham quan thế giới bên ngoài, chua ngọt đắng cay đều phải tự mình thể nghiệm, những thứ này cha mẹ giúp được.

      Tạ Thi cũng biết chính nỡ, từ lúc Tiểu An còn rất , vẫn luôn ôm con để con lớn lên, cơ thể gầy ốm, nụ cười đáng đều là thứ nhất, nếu biết trước sinh hoạt trong tương lai rất vất vả sao có thể để tự bé chịu đựng, sao có thể để tự con nghiêng ngả lảo đảo?

      Hôm đó khi họ đưa đến cơ sở giáo dục, Tạ Thi để con lại, sau đó khóc ngừng, muốn mình hối hận rồi, cần, trả lại con cho !

      Kỷ Văn Hào ngăn lại, cho hối hận, biết đây là lần đầu tiên con rời khỏi tầm mắt , nỡ, đứa bé luôn luôn muốn bay ra ngoài, cho dù bây giờ cánh chim chưa hoàn thiện, nhưng vẫn muốn bay .

      Trái lại Tiểu An có phản ứng gì lớn, vẫn tươi cười như cũ, tò mò nhìn quanh bốn phía, sau đó khoa chân múa tay vui sướng, dáng vẻ rất vui vẻ.

      Có lẽ Tiểu An cũng hi vọng được nhìn thế giới bên ngoài, nhiều năm qua bé vẫn ở bên cạnh mẹ, bé biết thế giới bên ngoài lớn như thế nào.

      Tiểu An đáng , thậm chí có thể nhiệt tình, tuy bé chư thể nhưng vẫn nguyện ý khua tay múa chân và dùng những từ vô nghĩa trao đổi với mọi người.

      Đúng vậy! Họ thừa nhận con đường này rất vất vả, Tiểu An phải học rất nhiều, nhưng họ ở bên cạnh bé, dù có nhiều vất vả, họ cổ vũ Tiểu An dũng cảm tiến tới.

      Ngày đó họ đến trung tâm nuôi dạy sớm, muốn nhìn tình hình của bé.

      Trong khoảng thời gian này, cứ buổi sáng họ đưa Tiểu An đến đây, sau đó chiều đến đón Tiểu An về nhà.

      Cả ngày họ giao con cho người chuyên môn, để họ dạy bé dạy bé .

      Những người chuyên môn này đều học qua khóa học đặc biết, họ biết làm sao để sống chung với những đứa bé đặc biệt này và làm sao để dạy các bé.

      Tạ Thi dựa vào cửa nhìn tình hình bên trong căn phòng, thấy con mình lại nhịn được rơi nước mắt.

      rất vất vả, Tiểu An rất vất vả, lần lại lần, lặp lặp lại động tác, tư thế , tư thế đứng lên, tư thế xoay người. Những người dạy cũng rất kiên nhẫn, cùng Tiểu An làm lần rồi lại lần, mồ hôi Tiểu An tuông như mưa, thậm chí còn bé còn nhíu mày.

      Toàn thân Tạ Thi cứng ngắc, Kỷ Văn Hào đứng sau lưng cũng cảm nhận được. vươn tay đè vai lại, trấn an .

      " được! Em muốn đón Tiểu An về."

      Vừa xong còn chưa cử động bị Kỷ Văn Hào giữ chặt lại.

      "Buông!"

      vươn tay ôm chặt , cho nhìn vào bên trong. Nhưng Tạ Thi ngừng vùng vẫy, muốn vào ôm con .

      "Buông, em muốn đưa con về nhà."

      "Tiểu , bình tĩnh chút."

      Tạ Thi lắc đầu, nước mắt rơi, " phải em bình tĩnh, em muốn đưa con . Tiểu An quá đáng thương, con quá cực khổ, em chịu nổi."

      Kỷ Văn Hào ôm càng chặt, dùng rất nhiều sức để thoát khỏi vòng tay , dù giãy giụa ngừng nhưng vẫn thoát được.

      "Buông, buông, buông...." kêu to, hơi thở mong manh, hết sức lực, đối với ý chí kiên định của , bây giờ phải đối thủ, có cách nào thoát khỏi vòng ôm của .

      "Bình tĩnh chưa?"

      "Buông...." vừa khóc vừa , cảm thấy mình sắp hỏng rồi.

      mệt mỏi quá, sau khi xuất , bắt đầu giúp an bài mọi chuyện, quyết định mọi thứ thay , phát mình quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cũng biết mấy năm nay sao mình có thể chống đỡ được.

      Lại lần nữa có cách nào kiềm chế được, Kỷ Văn Hào hôn lên trán trấn an , càng kìm lòng nổi thương . Dùng tay đóng cửa lại, cho đứa trẻ trong phòng phát ra cha mẹ mà phân tâm, thể tiếp thu huấn luyện.

      " phải muốn trách em, chỉ là em có cảm giác mình chịu được, nhưng em nên nghĩ lại con có chịu được hay ?"

      Lại bắt đầu vùng vẫy, " có ý gì?"

      Cười khổ, lại ôm chặt hơn, "Ý của là, em biết ? Con cười!"

      khó hiểu, buông ra, để tự nhìn tình hình trong phòng.

      Tiểu An được giáo viên giúp, vừa mới bước bước té, đúng là lập tức té ngã, nhưng giáo viên cổ vũ, bé cười cười, ngây ngốc cười cười, lại tự đứng lên dưới giúp đỡ của giáo viên.

      "Tiểu , em biết ? chưa từng thấy Tiểu An khóc."

      Tạ Thi nghe vậy, mới phát Tiểu An chưa từng khóc, cho dù đói bụng, cho dù sợ hãi, nhiều nhất là bé chỉ bất an nhích tới nhích lui, hoặc hơi nhíu mày, nhưng hề khóc.

      " cảm thấy Tiểu An rất dũng cảm, con khóc, chỉ dùng vẻ mặt tươi cười để đối mặt." Kỷ Văn Hào nhìn bé, vừa kiêu ngạo vừa tự hào .

      Hốc mắt Tạ Thi ẩm ướt, ngừng lau nước mắt, nhìn con mình ở trong phòng.


      Tiểu An lại té ngã rồi, nhưng bé nhanh chóng đứng lên, giống như cực kỳ đắc ý, quan trọng nhất là, mặt bé luôn mỉm cười, hình như bé cảm thấy chơi rất vui.

      Tiểu An vui như vậy cũng làm giáo viên vui theo, giáo viên kia phi thường kiên nhẫn, lần lại lần dạy Tiểu An, cũng có thể vì Tiểu An quá đáng nên cũng muốn cùng Tiểu An chơi tiếp.

      Kỷ Văn Hào nhìn, hốc mắt cũng ướt, "Vì sao Tiểu An khóc? nghĩ có lẽ vì con biết đau khổ là gì, bởi vì con vẫn chơi rất vui vẻ."

      Nhìn , Tạ Thi thào, "Chơi rất vui vẻ...."

      Kỷ Văn Hào nhìn con, rồi nhìn , "Chúng ta.... thể vì nỗi đau của mình mình mà nhốt con lại."

      "Đúng là em..."

      Vỗ vỗ lưng của , " biết, biết, em đau lòng cho con, muốn bảo vệ con, đương nhiên lúc con cần chúng ta nhất định ở bên con, nhưng nếu con cần chúng ta phải buông tay đúng ?"

      Tạ Thi bĩu môi, " nghe đơn giản..."

      "Buông tay ! Để con thử chút, mặc kệ có thành công hay , chúng ta cũng ở cạnh con, nếu thành công ít nhất cũng phải chúng ta để ý mà con thất bại, đó mới là nuối tiếc cả đời." Kỷ Văn Hào cảm khái .

      Đột nhiên Tạ Thi kìm nén nước mắt nhìn chằm chằm.

      "Sao lại nhìn như thế?"

      dám , nghĩ tới nhiều năm như vậy, vẫn có thể ra những lời an ủi như vậy.

      qua nhiều năm...

      Tạ Thi rời khỏi ngực , ánh mắt luôn dõi theo đứa trẻ, dám nhìn nữa, sợ tim mình lại dao độn lần nữa.

      Những động tác này Kỷ Văn Hào đều nhận ra, rất muốn hỏi , chẳng lẽ bây giờ hai người họ còn chuyện gì ngoài chuyện của con ra sao?

      ra nhớ đến năm đó đâu chỉ có mình ?

      Ngay cả , còn có Tiểu An, cũng hi vọng có cơ hội có thể nhớ lại, có cơ hội viết lại chuyện xưa lần nữa.

      Kỷ Văn Hào biết, cho dù thể quay lại, nhưng ít nhất bây giờ thỏa mãn, có thể ở chung với , cùng nhau vượt qua khó khăn, giúp con sống tốt, nên thỏa mãn.

      @@@

      Chương 6 tt

      Chương trình học của Tiểu An kết thúc ngay sau đó, giáo viên ôm Tiểu An ra cửa, quả nhiên thấy Kỷ Văn Hào và Tạ Thi ngồi ngoài ghế.

      Đây là cặp cha mẹ rất có trách nhiệm, cũng rất con của họ. Thân là giáo viên đặc biệt, họ dạy rất nhiều trẻ bị thiểu năng trí tuệ nên gặp rất nhiều cha mẹ có lẽ vì thất vọng và biết làm gì nên thiếu quan têm đến con mình.

      Đứa bé như vậy ở mặt nào đó vẫn giống người bình thường, cũng cần người thương, cũng cần lớn lên trong chúc phúc của mọi người.

      Tạ Thi vừa nhìn thấy đứa bé, lập tức đứng lên, Kỷ Văn Hào cũng đứng lên theo.

      Giáo viên ôm đứa bé, đứng cách hai người vài bước, "Xảo An, ai đây?"

      Bé con vừa nhìn thấy cha mẹ, vui mừng khua khua tay la to, "Mẹ... Ba ba..."

      Tạ Thi rưng rưng, muốn lên ôm con ngay lập tức, nhưng giáo viên lại đặt bé mặt đất, muốn bé tự .

      Đôi chân gầy gò của Tiểu An dẫm đất, đầu tiên là đứng vững, sau đó cất bước về phía cha mẹ.

      Tiểu An vài bước, chân bắt đầu có lực, may mà Tạ Thi sớm giang hai cánh tay chờ đợi, để Tiểu An bổ nhào vào trong ngực , sau đó ôm chặt lấy bé.

      "Tiểu An, con giỏi quá, mẹ rất vui đó!"

      "Hi hi..."

      Kỷ Văn Hào cũng sờ sờ đầu con , "Tiểu An, con tiến bộ rất nhiều đó!"

      Hốc mắt Tạ Thi đỏ bừng, vì tình cảnh cảm động này, Tiểu An rất cố gắng, vì muốn lớn lên, bé con như vậy cũng biết dốc hết toàn lực.

      Có lẽ Văn Hào đúng, nên vì yên lòng mà vây con lại. vẫn biết đứa bé nghênh đón những thách thức này vẫn luôn mỉm cười.

      Giáo viên với hai người, "Tiểu An rất nghiêm túc! Mặc dù đủ sức, nhưng tôi nghĩ qua thời gian ngắn nữa, bé có thể tự mình!"

      "Cảm ơn."

      Tiểu An ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, hưởng thụ cảm giác thương của mẹ. Đứa bé ngoan như vậy, ai mà thương cơ chứ!

      Giáo viên sờ sờ đầu Tiểu An, " ra ... Trước đây tôi chưa từng gặp bé nào giống Tiểu An cả!"

      Kỷ Văn Hào và Tạ Thi liếc nhìn nhau, Kỷ Văn Hào hiểu hỏi: "Là sao?"

      "Những bé giống như Tiểu An... những bé mắc bệnh thiểu năng trí tuệ, ra rất sợ thử nghiệm, bởi vì rất dễ thất bại, khi thất bại khóc, nhưng Tiểu An giống vậy, Tiểu An rất thích nhìn rồi thử những thứ mình chưa thử qua, mỗi lần đều rất vui vẻ."

      Tạ Thi ôm chặt con mình, trong lòng cũng cảm thấy kiêu ngạo. Có lẽ Tiểu An hiểu, biết người lớn về bé, bé vẫn thoải mái nằm trong lòng mẹ.

      "Mặc dù bé luôn thất bại, bước bị ngã, nhưng bé khóc, rất nhanh đứng lên, thử lại lần nữa, tôi ta cảm thấy Tiểu An là đứa bé... đặc biệt nhất mà tôi từng gặp." Giáo viên cười nhiêm túc, "Đứa bé như vậy, làm người khác thể thích."

      Tạ Thi nhàng nhàng, "Cám ơn."

      Kỷ Văn Hào cũng rất cảm kích cúi người chào giáo viên, "Cám ơn chăm sóc Tiểu An."

      Vị giáo viên tương đối lớn tuổi nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi trước mặt mình, có đứa con đặc biệt như thế đúng là thử thách lớn.

      Xã hội này có rất nhiều người trách móc nặng nề với những đứa trẻ gãy cánh, quá ít bao dung. " ra trình độ của Tiểu An có thể coi là rất thấp, còn nhiều thứ phải luyện tập bé mới học được, quan trọng nhất là người lớn chúng ta thể bỏ cuộc, ngược lại chúng ta phải giúp bé."

      "Dạ!" Tạ Thi xấu hổ gật đầu.

      phải là người mẹ tốt, từng nghĩ vứt bỏ bé, muốn giam bé lại.

      "Giống như là tự mình đường, tự mình ăn cơm, tự mình tắm rửa, tự mình thay quần áo, những điều này đều phải học, rất vất vả, nhưng đây là những bài tập về nhà rất quan trọng chúng giúp bé nhanh chóng độc lập."

      "Chúng tôi biết." Văn hào ôm người phụ nữ bên cạnh, gật gật đầu với giáo viên.

      Giáo viên nhìn người trong gia đình này, lại nhìn Tiểu An, "Tôi lo lắng cho Tiểu An! Bé luôn lạc quan vui vẻ, nhưng..."

      Rồi lại với Tiểu An: "Tiểu An, con phải giúp cha mẹ cố gắng lên đó!"

      Ngụ ý là cần lo lắng Tiểu An, bé rất kiên nhẫn, huống chi bé lại luôn vui vẻ, trọng điểm là cha mẹ của bé có đủ kiên cường cùng bé ?

      Tiểu An vừa nghe thấy có người gọi mình, lập tức phản ứng, "Y y... a a..."

      Giáo viên cười cười, "Tiểu An, là ai?"

      Tiểu An nhìn giáo, cười cười, "Giáo giáo..."

      " giáo! phải là giáo giáo." Ngay sau đó lại cười ha ha, Tiểu An cũng cười theo.

      Giáo viên sờ sờ đầu bé, "Tốt rồi! Ngày mai gặp lại!"

      "Ngày mai gặp.' Hai người lớn lời từ biệt.

      "Bye bye..." Tiểu An rất ràng, làm mọi người cười rất vui vẻ.

      Giáo viên cũng cười : " ra có rất nhiều giáo viên dạy bé chuyện, bé học rất nhanh!"

      Kỷ Văn Hào và Tạ Thi cũng rất vui, ôm chặt đứa bé trong ngực, giống như giành được báu vật, chịu buông tay, đưa hai mẹ con rời khỏi đây.

      Ánh mặt trời rất gắt, Tiểu An híp mắt, dựa vào lòng mẹ. Giờ khắc này, Kỷ Văn Hào và Tạ Thi cũng rất vui.

      Kỷ Văn Hào vươn tay, "Để bế con!"

      Tạ Thi phản đối, rất tự nhiên đưa con cho , Kỷ Văn Hào ôm đứa bé, Tiểu An cũng ngoan ngoãn, dựa vào ngực ba làm nũng.

      "Tiểu An, con rất giỏi đó! Ngay cả giáo viên cũng khen con."

      "Hì hì..."

      Tạ Thi lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trán con , đột nhiên với : " đúng, trước đây phương thức tôi bảo vệ Tiểu An là sai."

      Nhìn , Kỷ Văn Hào cảm thấy rất đau lòng. ra cũng sai, hay phải dùng hết sức, chỉ muốn bảo vệ Tiểu An tốt, giúp con tránh mọi tổn thương và đau khổ, có cách nào sai, hơn nữa cũng nỡ sai.

      "Mẹ..." Tiểu An nhìn về phía Tạ Thi rồi gọi , bé có ý gì chỉ đươn thuần là làm nũng thôi, nhưng Tạ Thi nghe lại cảm thấy được an ủi.

      " nghĩ Tiểu An cảm ơn em."

      Tạ Thi nhìn , rồi nhìn con , hốc mắt lại đầy nước, "Có ?"

      "Em xem, Tiểu An lệ thuộc vào em như vậy, thích em như vậy, bởi vì con biết mẹ rất thương mình, rất chăm sóc mình, những điều này con đều biết."

      Sờ sờ đầu con , lại sờ gương mặt non nớt của bé, bé lại lộ ra nụ cười đáng .

      Cả nhà bọn họ thân mật, dựa vào nhau. Ít nhất vào giờ khắc này tất cả bất an và biến cố những năm qua đều biến mất.

      Kỷ Văn Hào ôm con , bên cạnh là người phụ nữ mình , tuy biết tình của hai người có thể giống như năm đó ? Nhưng ít nhất họ có thể cùng cố gắng vì con .

      Có lẽ có ngày, lại mở được cánh cửa trái tim , lần nữa bước vào trong đó, chắc có ngày đó.

      sờ sờ đầu con , trong miệng thầm, "Tiểu An, con phải giúp ba ba..."

      Tạ Thi nghe , " gì?"

      ngẩng đầu nhìn , " có gì. hỏi Tiểu An, có muốn ăn kem ?"

      Tiểu An vừa nghe thấy vậy, lập tức la to, "Kem kem..."

      Kỷ Văn Hào cười cười, "Giáo viên sai, ra Tiểu An học rất nhanh. Theo tình hình này sau này chúng ta thể cãi nhau trước mặt Tiểu An rồi!"

      Tạ Thi cũng cười.

      mua hai cây kem, cây cho Tạ Thi , cây cho Tiểu An, mình ăn cùng Tiểu An, bé ăn miếng , cắn miếng to.

      Nhìn Tiểu An vui vẻ ăn, cho dù mặt đầy mồ hôi, nhưng bé vẫn cười như cũ, rốt cuộc đứa bé như vậy có ma lực gì mà đánh bay mọi phiền lòng của người lớn.

      , người phụ nữ bên cạnh , họ còn có cơ hội bỏ xuống mọi lo lắng của nhiều năm, bắt đầu lại lần nữa, mang theo Tiểu An bắt đầu lại từ đầu ?

      Tạ Thi biết nhìn mình chằm chằm, cố ý tránh né ánh mắt đó, chăm chú ăn kem, chẳng qua vị ngọt chỉ hòa tan môi mà còn ở trong lòng....
      Last edited by a moderator: 19/2/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Mọi ngày đều như vậy, ban ngày đưa Xảo An đến trung tâm nuôi dạy, chiều đón bé về chơi với bé đến tối.

      Dĩ nhiên Kỷ Văn Hào phải làm, nhưng tối đến nhất định đến chỗ hai mẹ con , hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình.

      Ngoài mặt Tạ Thi tỏ thái độ, đối với việc mỗi ngày đến chỗ hai mẹ con , được cũng được, nhưng biết rất cảm ơn khi có làm bạn.

      Vận mệnh kỳ quái, là tổn thương tình cảm của , nhưng cũng là kéo ra khỏi tự hận mình, biết nên hận hay nên .

      "Mẹ..."

      Ôm Tiểu An, Tạ Thi nghĩ nữa, nhìn con . Xảo An tự đứng trước bàn trà, tại bé có thể đứng lâu được rồi.

      Mà hình như Tiểu An cũng rất vui vì mình có thể tự mình đứng, bé cười rất vui vẻ, vẫy tay rồi khua tay múa chân vô cùng hưng phấn.

      "Tiểu An, mẹ... có muốn ở chung với ba ba ?"

      khờ, lại hỏi con vấn đề này, nhìn vẻ mặt Tiểu An mới biết mình ngu, Tạ Thi cười khổ.

      "Ba ba..." Tiểu An bắt chước theo mẹ, gọi Kỷ Văn Hào.

      Tạ Thi sờ sờ khuôn mặt nhắn của con , rồi ôm bé vào ngực. Lúc này đột nhiên cửa nhà mở ra, nhất định là .

      Ngày đó khuyên can mãi, nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, cuối cùng lấy được chìa khóa nhà , bây giờ có thể tự do ra vào. Chỗ này còn giống nhà của hơn nhà .

      Kỷ Văn Hào mới vừa tan làm, người mặc bộ đồ vest, vừa vào nhà thấy hai mẹ con ngồi ghế. lớn tiếng , "Tiểu An, ba ba về."

      Bé con nghe thấy giọng quen thuộc, hưng phấn kêu to, "Ba ba... Ba ba..."

      Kỷ Văn Hào đến trước mặt hai mẹ con, bỏ cặp táp tay xuống, vươn tay ôm lấy con , Tiểu An vui mừng hai chân đạp loạn xạ.

      hôn lên má con, đổi lấy nụ cười duyên của bé, tiếng cười ngọt ngào làm người ta thương .

      "Chúng ta ăn cơm thôi!"

      Tạ Thi khẽ mỉm cười, "Em dọn cơm."

      Kỷ Văn Hào nhìn, mặt nở nụ cười rất vui vẻ. Đây chính là ấm áp của gia đình, mơ ước lâu, cuối cùng giờ khắc này cũng đến.

      "Tiểu An, ăn cơm!"

      "Cơm cơm..."

      Cả nhà ngồi ở trước bàn ăn, Tạ Thi bới hai chén cơm cho Kỷ Văn Hào và mình, còn Tiểu An luôn được mẹ đút cho ăn cơm.

      Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, Kỷ Văn Hào nhìn chút, cười cười, bản thân mình cũng từ từ hưởng thụ tay nghề của Tạ Thi .

      khí bây giờ rất ấm áp, Kỷ Văn Hào nghĩ, nếu tại ra cầu, chắc chọc giận. "Tiểu , có việc muốn với em."

      Lau lau miệng con , chuẩn bị đút miếng tiếp theo, Tạ Thi nhìn về phía , "Chuyện gì?"

      " hi vọng, em và Tiểu An... theo về nhà họ Kỷ."

      Tạ Thi dừng lại, chiếc chén trong tay xém nữa rớt xuống đất, thể tin được nhìn , mà biết trước có phản ứng như thế, ánh mắt chẳng kiêng dè trực tiếp nhìn .

      "Em về!"

      Phản ứng này nằm trong dự đoán của , chỉ có thể cười khổ, thèm hỏi nguyên nhân... Có thể thấy được nhà họ Kỷ tổn thương rất nhiều.

      Kỷ Văn Hào gì, ngược lại hơi kinh ngạc, chẳng qua chỉ muốn quay lại nơi đau khổ đó thôi.

      Buổi chiều năm đó, van xin mọi người trong nhà họ Kỷ, nhưng có ai đồng ý giúp đưa con đến bệnh viện, con mới trở thành như vậy.

      chỉ ở đó mấy tháng khi mang thai họ chê cười đến cực điểm, bây giờ chạy trốn, bao giờ... muốn quay lại đó nữa.

      Nhưng mà chỉ nhìn , biết nhớ lại quá khứ, cũng biết có số đoạn ký ức đối với rất đau khổ.

      như vậy lại khiến biết phản ứng như thế nào. "Tại sao chuyện?"

      Kỷ Văn Hào để bát đũa xuống, thành khẩn nhìn , "Tiểu , xin lỗi, những đau khổ nhà họ Kỷ gây ra cho em cũng do tạo thành. Vì chuyện này, cãi nhau với cha, ông ông biết người giúp việc có thái độ như vậy, ông cũng rất xin lỗi."

      Tạ Thi im lặng, ngừng chút lại tiếp tục đút cơm cho Tiểu An, "Mọi chuyện cũng qua, em muốn nhắc lại nữa, tại chỉ cần con khỏe mạnh là tốt rồi."

      "Chính vì con , mới hy vọng đưa hai người về nhà họ Kỷ."

      "Có ý gì?"

      Kỷ Văn Hào ra kế hoạch của mình, " muốn thiết kế cho Tiểu An phòng, có thể giúp con tập , hoặc học tập, sau này cũng có thể mời giáo viên đến dạy Tiểu An."

      nhìn quanh căn phòng, "Căn nhà chúng ta ở quá , thể thiết kế như vậy được, mà thiết kế ở chỗ xa cũng được."

      Tạ Thi im lặng nghe .

      Kỷ Văn Hào tiếp tục chia xẻ sắp xếp trong lòng, "Nhà họ Kỷ rất lớn, có đầy đủ gian cho chúng ta thiết kế, Tiểu An cần hoạt động nhiều, nhà họ Kỷ có vườn hoa rất thích hợp, quan trọng hơn là, chăm sóc Tiểu An là công việc rất mệt, nhà họ Kỷ có người có thể giúp chúng ta."

      Tạ Thi nghĩ cũng sai, gian căn nhà này lớn, nhưng mà... "Những người trong nhà ... bắt nạt Tiểu An, mắng Tiểu An chứ?"

      cười cười, " tại nhà họ Kỷ do làm chủ, tập đoàn Kỷ thị do quản lý, nghĩ họ ngu mới đến mắng con . Hơn nữa gian độc lập ở nhà họ Kỷ, họ đến quậy phá... Tiểu còn ý nghĩ muốn chia sẻ với em..."

      "Cái gì?"

      " vẫn muốn cho em biết, chúng ta thể ngăn cản tất cả lời ra tiếng vào, cho dù hôm nay Tiểu An là đứa trẻ bình thường cũng vậy, chúng ta thể khống chế người khác, bắt họ ra khỏi cửa được những lời độc ác."

      "Ở thế giới này, vốn có những người như thế, lấy châm chọc người khác làm thú vui, điều chúng ta có thể làm chính là với chính mình, dù có như thế nào chúng ta cũng thương con , chúng ta thể bị người khác ảnh hưởng được."

      Tạ Thi rất khổ sở, "Nhưng mà... Em sợ có ngày Tiểu An lớn lên, bé hiểu được đau lòng!"

      "Vậy chúng ta thể làm gì khác hơn là cố gắng dạy con, để con giống chúng ta, bị ảnh hưởng bởi những lời ra tiếng vào đó, bởi vì người thân của ngươi vĩnh viễn con..."

      Tạ Thi ủ rũ, "Dù sao em cũng lại !"

      "Vậy là em đồng ý rồi sao?"

      "Em có thể đồng ý sao? Em nhất định phải theo Tiểu An..." Tạ Thi ôm lấy con, rất tức giận nhưng lại có cách.

      Với năng lực kinh tế của Văn Hào mới có thể sắp xếp được cho Tiểu An, còn , vì tốt cho Tiểu An, chỉ có thể nghe theo , lại xông vào hang cọp lần nữa.

      Bỗng nhiên Kỷ Văn Hào nhìn , rất khó khăn đưa ra vấn đề, giống như suy nghĩ rất lâu, lúc này mới có dũng khí ra, "Tiểu , muốn hỏi em vấn đề?"

      "Cái gì nữa?" Loại này cảm giác có cách này chuyển thành tức giận.

      cười cười, nụ cười mang theo chút thẹn thùng, "Cái rương kia... Cái rương chúng ta để bí mật, em để ở đâu rồi?"

      chuyển nhà mấy lần, tìm thấy nó trong những căn nhà kia, chắc mang nên đành hỏi .

      Vẻ mặt Tạ Thi là lạ, hít sâu hơi rồi trả lời bằng giọng tốt lắm: " mất, sớm mất rồi, giữ lại nó làm gì!"

      mất... mất... mất...

      Kỷ Văn Hào giống như bị sét đánh, sửng sốt lâu, câu cũng được, cả người khiếp sợ thôi. lúc lâu sau, mới miễn cưỡng ra câu, thanh hơi khàn khàn, " mất... Vậy coi như xong, mất cũng tốt, cần nhớ lại chuyện qua..." Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, rồi lại tiếp tục ăn cơm.

      sớm tự với mình phải nhìn về phía trước, lẽ ra nên hỏi...

      Tạ Thi nhìn , đành lòng, nhất là nhìn tỏ ra vẻ kiên cường, làm bộ như có gì, cũng rất đau lòng.

      Hết chương 6
      Last edited by a moderator: 19/2/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7

      Trong phòng rộng lớn, giường là đệm mềm mại, màu sắc trong phòng nhu hòa, tất cả tạo thành bầu khí ấm áp, bốn phía lắt đặt rất nhiều thiết bị phòng hộ, tạo thành những khu vực riêng, giống như khu tập được lót thêm bông vải, tránh cho người sử dụng bị thương, đủ thấy người thiết kế tốn tâm sức như thế nào.

      Hai bên vách tường gắn song sắt giúp người sử dụng đứng thẳng, góc để búp bê và những món đồ chơi khác, tất cả đều do giáo viên đề nghị, có thể trợ giúp những đứa trẻ đặc thù học tập.

      Ở trong hoàn cảnh như vậy, Xảo An rất vui vẻ, từ khi dọn về đây, hình như ngày nào bé cũng đến đây luyện tập.

      Ban ngày Tạ Thi ở cùng bé, buổi tối Kỷ Văn Hào ở cùng hai mẹ con , ngày nghỉ thường ở đây, vừa làm việc vừa làm bạn với hai mẹ con.

      Đây là ngôi nhà hai tầng nằm phía sau nhà chính, trước kia có người ở, mất thời gian để trang trí lại, đổi mới từ trong ra ngoài, sơn lại tường, đổi mới vật dụng, cuối cùng cũng hoàn thành.

      Nơi này cách nhà chính đoạn, thậm chí phía sau còn có vườn hoa , khi ở trong phòng nghịch mệt rồi có thể đến vườn hoa giải sầu.

      tuyển được mấy người làm từ nhà chính, những người này đều rất giỏi, nhưng có bộc lộ ra bên ngoài, Kỷ Văn Hào tình trạng của Tiểu An cho họ biết, thậm chí còn thỉnh cầu, "Tôi cần mọi người giúp tôi chăm sóc đứa con này đến khi bé lớn."

      Có lẽ vì Tiểu An luôn làm cho mọi người thích, miệng luôn mỉm cười, đứa bé như vậy có ai thích, cuối cùng những người làm này đều thích Tiểu An.

      Hôm đó là chiều thứ bảy, buổi sáng Kỷ Văn Hào đến công ty xử lý công việc, buổi chiều về nhà, dù như thế vẫn đống công việc về nhà.

      thời gian nữa lê Tổng giám đốc rồi, ra hai năm qua cha kỷ buông tay, tất cả đều giao cho .

      Từ đầu hơi bài xích, thậm chí muốn với cha, mình muốn làm người lãnh đạo công ty, có lẽ nhiều năm rồi vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ khát vọng tự do.

      Nhưng kể từ khi biết tình trạng của Tiểu An, để tâm vào công việc hơn, nhanh chóng nhận ra giá trị của mình.

      Có lẽ trong vô thức tự với mình, muốn vì Tiểu An và Tiểu cố gắng kiếm tiền, tạo ra hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất.

      ngồi cái đệm, nhìn Tiểu An chơi đùa, mặc dù bé vẫn chưa vững, nhưng trong tay vẫn cầm điện thoại bàn công việc.

      "Tôi xem qua hợp đồng, nhưng vẫn còn nhiều điều kiện cần phải bàn lại... Đối tác đồng ý? Vậy để tôi đến gặp họ bàn lại... cho họ biết chúng ta có thành ý muốn hợp tác, nhưng tuyệt ký loại hợp đồng bình đẳng này... Khi cần thiết với họ đối thủ của họ cũng muốn hợp tác với chúng ta... Tôi nghĩ... Ôi! Tiểu An, con làm gì thế?"

      Xảo An ôm con rối gỗ, tập tễnh đến trước mặt ba ba, giơ cao tượng gỗ tay rồi thả xuống người ở thân ba ba, làm rớt tất cả tài liệu trong tay .

      "Phó tổng, có chuyện gì ?" Đầu bên kia điện thoại ân cần hỏi thăm.

      cười cay đắng, " sao! Con của tôi! Được rồi, lát nữa tôi gọi lại, sau khi sửa lại hợp đồng tôi fax cho ."

      Vừa để điện thoại xuống, lập tức ôm lấy con , hôn lên gò má của bé, chọc cho Tiểu An cười ha ha. to, "Tiểu An, con cần ức hiếp ba ba!"

      "Ba ba..." Lúc này đột nhiên Tiểu An đứng lên, gọi Kỷ Văn Hào, còn bé đến góc tường dùng hết sức kéo cái rương ra.

      Kỷ Văn Hào nhìn thấy vậy, vui mừng nở nụ cười, sau khi Tiểu An học được cách tự mình , đối với bé mọi thứ đều là bảo vật, khắp nơi, nhìn mọi thứ, giống như thám hiểm.

      Bác sĩ, tại Tiểu An năm tuổi, nhưng trí lực của bé chỉ giống như đứa trẻ tuổi, sau khi trải qua học tập, tình huống tốt nhất là Tiểu An có chỉ số thông minh của đứa trẻ từ tám đến mười hai tuổi.

      Bất kể như thế nào, Kỷ Văn Hào chỉ hy vọng Tiểu An có thể độc lập, ít nhất phương diện sinh hoạt, như ăn mặc tắm rửa cần người khác giúp đỡ.

      và Thi cùng nhau cố gắng...

      "Ba ba..."

      "Đây là cái gì?"

      Tiểu An kéo ra cái rương , mở ra bên trong dĩ nhiên là đàn ghi ta đồ chơi, hình như cây đàn ghi-ta này có thể gấp lại được.

      Kỷ Văn Hào cầm lên, cười cười, đặt tài liệu trong tay xuống đất, "Đây chắc là đồ chơi! Có thể phát ra thanh ?"

      Gảy thử, quả nhiên có thanh, hơn nữa còn giống hệt như đàn ghi-ta . Kỷ Văn Hào cười cười, rất lâu đụng đến vật này rồi... "Tiểu An, ba ba hát cho con nghe nhé!"

      "A..."

      Biết bé vui vẻ, chứng minh bé đồng ý. nhàng gảy đàn, hát ra vài ca từ và nhịp điệu trong đầu, dù nhiều lắm.

      Bảo bối của ba, nụ cười của con đẹp, ba rất muốn cho toàn bộ thế giới biết.

      Bảo bối của ba, mặc dù tại con rất mệt, nhưng ngày con vươn cánh bay xa.

      Tiểu An là bảo bối của ba, con là người đẹp nhất trong lòng ba...

      Đột nhiên ngừng lại, câu, "Đương nhiên mẹ là đẹp nhất!" Tiểu An bật cười khanh khách.

      Nhưng có ngày, con bay xa, mong đợi ngày đó, ba ba cảm thấy an ủi...

      Tạ Thi đứng ở ngưỡng cửa, nghe thấy hát bất giác mỉm cười sáng lạn, bao lâu rồi chưa nghe hát?

      Rất nhiều năm !

      Những năm này, luôn chấp nhận , hận , như vậy mới bức tử chính mình. Nhưng chỉ mấy tháng ngăn snguir này, lại đón nhận , thậm chí quen với tồn tại của .

      làm được chuyện làm được, hoàn cảnh tại mới tốt nhất cho Tiểu An, gì, lời nào diễn tả được kích động trong lòng, chỉ có thể cảm ơn.

      Kỷ Văn Hào thấy , trong thời gian này, kiên quyết ở lại phòng chuẩn bị cho Tiểu An, trong lòng lại mong chờ biết khi nào họ mới có thể trở thành vợ chồng chân chính.

      buông tay, rất tin tưởng, dùng thời gian để đổi lấy tha thứ của , chờ đến ngày đó, cả nhà họ có được hạnh phúc chân chính.

      "Tiểu An, ba ba còn có bài hát đó!" Gảy dây đàn, lại hát lên, lập tức khiến Tạ Thi mặt đỏ, ôm con ngồi bên.

      , nụ cười đáng .

      Em biết tôi luôn nhìn em

      Trong giây phút, em cười với tôi.

      Tim của tôi, đành phải bán

      Vẫn chưa hát xong, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ngõ cửa, Kỷ Văn Hào cau mày, lẩm bẩm, "Ai?" lại chọn ngay lúc này mà gõ cửa chứ?

      Trọng điểm nằm ở câu sau, thể để hát hết câu sau à!

      Buông đàn ghi-ta, đứng lên, "Chờ chút."

      Tạ Thi ôm con , gật đầu với , muốn che khuôn mặt đỏ bừng của mình, điều này làm nhớ lại năm đó khi làm ở nhà hàng, sớm chiều tiếp xúc với .

      Rất lâu rồi muốn nhớ lại chuyện qua, ra... Bọn họ từng hạnh phúc như vậy, khờ dại đơn thuần như vậy, rất lâu rồi...

      ra ngoài Kỷ Văn Hào nghe người làm với , cha ở bên ngoài, nhướng mày nhanh ra ngoài.

      Vì cảm xúc Tiểu , cầu tất cả mọi người ở nhà chính thể tùy ý đến đây, đương nhiên cũng bao gồm cả cha . Cho dù có người vì vậy mà câu oán hận, cũng bất chấp, phải làm như vậy.

      Tiểu ở đây chịu tổn thương rất sâu, bây giờ chịu vào đây là may mắn lắm rồi, thể để lại tổ thương.

      Sau khi chuyện với cha, quay lại cả hai mẹ con đều nhìn , cười cười xin lỗi.

      "Tối mai, cha mở tiệc bên nhà chính, bảo là muốn mừng thọ trước ngày sinh, ai biết ông ấy muốn làm gì? ràng còn hơn tháng nữa mới đến sinh nhật của ông ấy..."

      "Cho nên muốn ?"

      Kỷ Văn Hào gật gật đầu, thân là con trai, lại là Tổng giám đốc tương lai của công ty, thể . Nhưng nhìn vợ, "Nếu em muốn , ."

      " ! Dù sao đó cũng là cha ... Còn có, lần sau mời cha nah vào , cần đứng ở bên ngoài."

      Kỷ Văn Hào nở nụ cười, "Vậy hai người có muốn với ?" cho rằng nghĩ thông suốt.

      Ai ngờ lập tức ôm lấy con , bên ngoài mạnh miệng, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi như cũ. " ! Chúng tôi đến đó làm gì?"

      Kỷ Văn Hào cười cay đắng, thở dài, " biết rồi." tiến lên hôn con , nhưng mặt Tạ Thi cũng ở gần đó, chịu hết nổi cũng hôn trộm cái.

      "..."

      "Xin lỗi!"

      Chu môi trừng mắt, Tạ Thi cảm thấy bất lực, Tiểu An trông thấy mẹ như vậy, cũng bắt chước nét mặt của mẹ, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

      Gia đình ấm áp hạnh phúc này, họ muốn mất nữa.

      @ @ @

      Ngày chủ nhật rất nhanh đến, Tạ Thi bị ảnh hưởng, vẫn như mọi ngày chăm sóc con , đùa nghịch với con thậm chí còn hát nhạc thiếu nhi cho con nghe.

      Kỷ Văn Hào mình đơn chuẩn bị, thay đồ vest, đến nhà chính dự tiệc. " đây, nhưng nhanh chóng về với hai mẹ con.

      Tạ Thi quay đầu lại nhìn , ngược lại Tiểu An rất nhiệt tình tạm biệt với ba ba.

      "Gặp mặt..."

      "Là gặp lại! phải gặp mặt, con mắng ba ba đó!"

      "Hi hi hi..."

      Kỷ Văn Hào cười ra cửa, tiếng về phía con đường u tĩnh, đến nhà chính. cách nào phủ nhận, vừa rời khỏi phòng , tâm tình của liền trở nên trầm lắng.

      vào nhà chính, rất nhiều người tiến đến chào hỏi, mặt ai cũng mang theo nụ cười nịnh nọt, dù sao cũng là tổng giám đốc tương lai của Kỷ thị, nịnh bợ được.

      Nhưng mà Kỷ Văn Hào vào cảm thấy bầu khí đúng, cha 60, tại sao lại mở tiệc mừng thọ trước ngày sinh, hơn nữa khách lại toàn thiên kim tiểu thư, ai cũng ăn mặc lộng lẫy đến dự, quả thực xem đây là lễ trao giải.

      tìm được cha mình liền hỏi ngay, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao nhiều người phụ nữ vậy, cha muốn chọn phi sao?"

      Liếc con trai, "Con linh tinh gì đó!"

      "Nếu chuyện này là sao?"

      "Tìm những người này đến cho con." Cha Kỷ nghiêm trang .

      "Cho con? Cha cần đùa."

      "Con sắp ba mươi rồi, còn chưa muốn kết hôn sao? Nửa năm sau con lên chức Tổng giám đốc, bận rộn hơn rất nhiều, tại kết hôn đợi đến khi nào?"

      Vừa nghe Kỷ Văn Hào liền cau mày, nghiêm trang đến mức thể nghiêm trang hơn với cha mình: "Nếu vậy, con phải về, yến tiệc này con tham gia!"

      "Tại sao?"

      "Con có con , cũng có bà xã, con với cha rồi."

      tại đổi lại cha Kỷ nhíu mày, "Cha nghĩ con chỉ muốn chăm sóc họ, khi như vậy, con có khả năng quan tâm đến chuyện kết hôn ! Mặc dù cha cũng rất xin lỗi hai mẹ con họ, nhưng..."

      "Cha! Người nghĩ sai rồi, con Tiểu , cũng Tiểu An, con hai mẹ con ấy, nếu như muốn kết hôn, vợ con chỉ có thể là Tiểu , ngay từ đầu vậy rồi."

      "Nhưng mà ấy... Sinh ra đứa con như vậy..."

      Trong nháy mắt Kỷ Văn Hào liền tức giận, "Cha! Người phải hơn ai khác, phải ngay khi sinh ra Tiểu An như vậy, bởi vì đến bệnh viện trễ con bé mới bị viêm màng não, rồi biến thành như vậy."

      "Cha biết..."

      Cơn giận của Kỷ Văn Hào bốc lên cao, xoay người chuẩn bị rời , "Tối nay con thâm gia! Ngày mai còn có cuộc họp, con về trước chuẩn bị."

      "A Hào, nên như vậy. Được! Cho dù tối nay đến chuyện kết hôn, ít nhất con cũng nên ở lại, đừng làm cha mất mặt!"

      Kỷ Văn Hào dừng bước, nhìn cha, thở dài. Lớn lên cũng khó, thể làm theo cảm tính, còn phải làm trái lòng mình, chỉ vì làm cha mất mặt.

      Đêm đó, giống như chú dê chờ làm thịt, đứng ở trung tâm sảnh lớn, tùy ý để tất cả phụ nữ xoi mói, mà lại ngại mặt mũi của cha mình nên thể nổi giận.

      Mỗi người đàn bà đều bổ nhào vào , ngoại trừ vì giá trị con người , gia thế của , địa vị của , càng vì vẻ đẹp trai và dáng người hoàn mỹ và khí chất trầm ổn có người .

      "Tổng giám đốc Kỷ, nghe ah sắp đảm nhiện chức Tổng giám đốc rồi hả ?"

      Gật gật đầu, "Đúng vậy!"

      Tin tức này chỉ cần xem báo tài chính và kinh tế đều biết! người đàn bà này giả ngu, hay có đề tài nào để chuyện.

      "Phó tổng Kỷ, nghe trước kia có tham gia nhóm nhạc, còn đảm nhiệm vị trí hát chính?"

      " ! Rất đẹp trai đó!"

      " ngờ phó tổng Kỷ lại có tài như vậy, hát chính của ban nhạc!"

      "Vậy tại sao tiếp tục? Nghe phó tổng Kỷ suýt chút nữa phát hành album, nếu bây giờ trở thành nghệ sỹ rồi!" Có người tiếp tục hỏi.

      " Còn trẻ hiểu chuyện, có gì đáng , tại cuộc sống cả tôi cũng rất tốt." , chưa từng nghĩ về vấn đề này, chơi nhạc, cuộc sống vẫn bận rộn. Cùng lắm đôi khi đánh đàn ghi-ta, hát cho con và Tiểu nghe, như vậy đủ lắm rồi.

      "Vậy có thể hát thử cho chúng tôi nghe ?"

      "Được đó!"

      đời này lại có người trắng mắt như vậy sao?

      ràng quen thuộc còn giả bộ quen thuộc, còn muốn hát, ta tưởng ca sĩ khắp nơi hát rong sao?

      là quá đáng lắm rồi!

      Mắt thấy con trai sắp nổi giận, cha Kỷ vội vàng chạy đến xin tha thứ, "Tốt rồi, tại khiêu vũ bắt đầu! Mặc dù đây là lễ mừng thọ của ông già như ta, nhưng mấy người trẻ tuổi như các con khiêu vũ là tốt rồi."

      Nhưng vào lúc này, Tạ Thi và con đứng ở góc nhìn thấy tất cả mọi chuyện, và cũng sớm nhận ra.

      ra mở tiệc mừng thọ này chẳng khác gì buổi xem mắt.

      Tạ Thi lại thấy châm chọc, ra mấy năm nay, giá trị con người cũng khác xa, cuối cùng còn muốn xem mắt... sao có thể như vậy?

      xem là gì? Còn gì mà muốn bắt đầu lại với ...

      "Ba ba..."

      Tạ Thi chú ý để Tiểu An đứng bên chân mình chạy ra ngoài, cả kinh, vội gọi to, "Tiểu An, quay lại..."

      Tiểu An còn lâu mới để ý, bé thấy ba ba, ba ba cao cao đứng ở đó, bé muốn tìm ba ba, kêu ba ba hát cho bé nghe. "Ba ba..."

      Kỷ Văn Hào biết phải làm gì, bởi vì đám phụ nữ vây quanh , đều hy vọng khiêu vũ cùng , còn chưa biết phải từ chối như thế nào, Tiểu An cứ như vậy chạy đến, ôm lấy chân .

      "Ba ba..."

      Tất cả mọi người có mặt ở đó đề thở hốc vì kinh ngạc, ai cũng mang theo vẻ mặt thể tin được nhìn hình ảnh trước mắt ngay cả cha Kỷ.

      Những thiên kim danh môn kia đều có vẻ mặt kinh hãi, giống như thể tin được con rùa vàng trong lòng mình sớm làm cha!

      Con , con đến rất đúng lúc, giải cứu được ba rồi!

      Xoay người ôm con vào ngực, Tiểu An ngoan ngoãn dựa vào vai ở thân ba ba, bé hề biết mình mới giải cứu ba khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng

      "Ba ba... Ca ca..."

      "Muốn nghe ba ba hát sao? Về rồi hãy ." vào tai con.

      Màn này khiến tất cả mọi người đều bị dọa sợ, người đàn ông này vừa rồi còn lạnh lùng, nháy mắt trở nên dịu dàng với con .

      Lúc này đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, có người gần đây thấy tạp chí lá cải đăng Kỷ Văn Hào thường xuyên đưa đứa bé vào trung tâm giáo dục đặc biệt, nghe đó là con bạn trước của , càng nghe ...

      "Bị thiểu năng trí tuệ..."

      Giọng lớn , nhưng lại rất ràng được truyề ra từ giữa đám đông, đương nhiên Kỷ Văn Hào cũng nghe được, mặc dù nhíu mày nhưng vẫn ôm chặt con.

      "Xin lỗi, tôi trước đây."

      Nhóm phụ nữ lại xôn xao, đây là sao? Nhà họ Kỷ bữa tiệc tối nay chính là giúp Kỷ Văn Hào xem mắt, tại đứa bé từ đâu xuất này, nhưng Kỷ Văn Hào lại muốn trước, đây là sao?

      "Hơi quá đáng rồi đó! muốn như vậy sao?"

      "Đúng vậy! Có gì hay ho chứ."

      "Đúng vậy! Sinh con còn bị tiểu năng trí tuệ..."

      Kỷ Văn Hào xoay người, thái độ ràng tức giận, nhưng mà lập tức giật mình nhớ đến chuyện, mới xoay người, thấy phụ nữ lao ra.

      Xong rồi! biết mà.

      Tạ Thi lập tức xông lên, chuẩn bị lý luận với đối phương, lấy lại công đạo cho con . Ai cũng thể mắng bé như vậy!

      Ai cũng thể...

      "Co có ý gì? dựa vào cái gì mà mắng con tôi?"

      "... là ai?"

      "Tôi là mẹ Tiểu An, dựa vào cái gì mà mắng con tôi?"

      "Con bé vốn bị thiểu năng trí tuệ đó thôi! báo đều vậy, các người mang nó trung tâm giáo dục đặc biệt, nó bị thiểu năng biij gì?"

      "..."

      "Kỷ Văn Hào tay ôm con , tay kéo lại, ôm vào ngực, "Tiểu , sao đâu, nên tức giận..."

      "Bọn họ..." sắp tức chết rồi.

      Kỷ Văn Hào bên tai : "Em nhìn Tiểu An xem, con nhìn em, con hề biết chuyện gì xảy ra.."

      Tạ Thi nhìn về phía Tiểu An, quả nhiên Tiểu An cười với mẹ. Cảm xúc Tạ Thi liền tốt lên, hốc mắt cũng thấy ướt át.

      Kỷ Văn Hào ôm chặt , trấn an , cũng bảo vệ .

      nhìn mọi người, "Đúng vậy! Con tôi đúng là bị thiểu năng trí tuệ, tại bé đnag học tập và điều trị, nhưng so với những khuôn mặt xấu xí và dữ tợm của các vị bé đáng hơn nhiều."

      Kỷ Văn Hào cười cười, "Tôi tin rằng sau này bé tùy tiện mắng chửi người khác bị thiểu năng, càng lộ vẻ háo sắc, ngừng chạy theo đàn ông. Tôi xin với tất cả khách nữ ở đây, con của tôi rất đáng ! Ít nhất so với các người, tôi tuyệt đối tin tưởng."

      Sắc mặt của mọi người nào đỏ nào đen, ai cũng biết hưởng ứng như thế nào, ai cũng thấy Tiểu An ngoan ngoãn dựa vào ngực ba mình, mặt nở nụ cười đáng .

      ... đều là ...

      "Xin lỗi! Cha, còn có những quan khách, tôi trước." xong cũng để ý đến ánh măt của người khác, dắt vợ và con rời khỏi sảnh chính của nhừ họ Kỷ.

      bãi cỏ nỗi nhà chính và nhò họ ở, Kỷ Văn Hào đặt Tiểu An xuống, Tiểu An rất vui vẻ, dưới ánh trăng, dưới bầu trời đầy sao, bé cao hứng nhảy dựng lên, giống như đnag khiêu vũ, sau đó từng bước, từng bước tới.

      "Con , ba ba với con thi chạy nào!"

      Tiểu An cười hì hì, Kỷ Văn Hào chạy trước, mới đầu Tiểu An vẫn nhảy nhót ở phía sau, sau đó hét to bắt chước ba ba chạy về phía trước.

      Mặt cỏ rất, bé cũng tính là mệt mỏi, nhưng khuôn mặt nhắn vẫn thấm đẫm mồ hôi, bé vẫn ngừng lại, lau lau mồ hôi trán, rồi chạy tiếp.

      "Tiểu An, nhanh nào!" Kỷ Văn Hào chạy đến trước nhà, áo khoác người cởi ra, tay áo sơmi cũng xăn lên đến khuỷu tay.

      "Ba ba.."

      Đứa vẫn từng bước từng bước, tăng tốc cũng chậm lại, bé làm nũng bắt ba mẹ bế, cũng ngã đất rồi chịu .

      Kỷ Văn Hào nỡ, Tạ Thi càng nỡ, đoạn đường ngắn ngủn, nhưng đối với đứa lại biết khi nào mới đến được đích.

      Nhưng thân là ba mẹ đứa bé, họ đều phải nhẫn tâm để tự mình bé . Mà chừng, họ đều dũng cảm của Tiểu An.

      Vành mắt Tạ Thi đỏ lên, phát Tiểu An dạy rất nhiều, A Hào cũng vậy, tự ti lại bé, cũng đều do hai cha con giúp có lòng tin.

      Tiểu An tới, bé bước đến trước mặt ba ba, Kỷ Văn Hào ôm lấy bé, vui mừng hôn bé, Tiểu An cười khanh khách.

      Kỷ Văn Hào nằm xuống bãi cỏ đất, thèm quan tâm đến quần áo có bẩn , trực tiếp để Tiểu An ngồi lên bụng mình, ôm bé, giới thiệu về các vì sao trời. " thể dùng ngón tay chỉ vầng trăng đó! Nếu cắt lỗ tai con."

      Tiểu An sờ sờ lỗ tai, kêu to, "Đau đau."

      "Đúng vậy!"

      Tạ Thi ngồi bên cạnh họ, nhìn hai cha con vui đùa, nhủ thầm được khóc. "Đây là điều sao? Dùng phương thức này đối mặt với ánh mắt của những người khác đúng ?"

      Kỷ Văn Hào cười cười nhìn , "Có đôi khi, cũng chịu nổi, rất muốn đánh họ, nhưng nếu nắm tay có thể giải quyết mọi chuyện, sớm động thủ."

      Tạ Thi ôm con, Kỷ Văn Hào vẫn nằm mặt đất như cũ, nhìn bầu trời, "Nhưng được! Chúng ta có cách nào bảo họ câm miệng, xã hội này vốn luôn tàn nhẫn như vậy. Những đứa trẻ giống như Tiểu An, có lẽ gặp nhiều long đong, hơn nữa họ đều là ! Tiểu An... quả bị thiểu năng."

      Kỷ Văn Hào hít hít mũi, muốn áp chế cảm giác đau lòng này.

      "Từ nay về sau Tiểu An nên làm gì bây giờ..." Tạ Thi che mặt khóc.

      " Chúng ta chỉ có thể cho con biết, mặc kệ người ngoài con thế nào, cha mẹ vẫn mãi con." Kỷ Văn Hào ung dung xong, " đau lòng cho con, cũng biết con... thể có sống như người bình thường, nhưng vậy sao? con! rất con, mỗi lần con cười với , lúc ở bên chơi đùa, liền vui vẻ, có lẽ... con hơi hơi vụng về ngốc ngếch chút, nhưng con."

      Nhìn vành mắt đo đỏ của , rốt cuộc Tạ Thi khống chế được, ôm chặt con, "Em cũng con, Tiểu An..."

      " chỉ con, còn ..." Đột nhiên dừng lại, hết câu, bầu khí tốt đẹp như vậy, muốn nó biến mất.

      Nhưng Tạ Thi chú ý tới. " còn thế nào?"

      " gì cả."

      Lần này đổi lại là vui, "Tại sao ?"

      " sợ em vui."

      " ! Vui hay để em quyết định."

      ngồi dậy nhìn , " chỉ Tiểu An, còn em."

      Tạ Thi nhìn , nhìn sâu vào ánh mắt , ánh mắt kia vẫn trong suốt như cũ, giống chàng trai đơn thuần gặp ách đây nhiều năm, trong suốt tỳ vết.

      ra có thay đổi, trưởng thành, thành thục, nhưng có cái gì đó vẫn thay đổi, vẫn cố chấp, nghiêm túc như trước.

      " tại đổi lại em chuyện!"

      Tạ Thi trừng mắt liếc cái, chuyện, chỉ ôm con, cả người dựa vào lòng , động tác rất mềm mại, nhưng giọng điệu lại quá thân mật. "Em bỏ qua cho nhanh như vậy đâu!"

      Cười cay đắng vì lời của , nhưng hành động của lại làm cho rất vui vẻ, ôm chặt lấy hai mẹ con.

      Rất lâu rồi họ thân mật như vậy, cũng lâu có ấm áp như vậy, ngay lúc này đột nhiên Tạ Thi rất muốn nghe hát bài " ".

      nhớ ánh mắt của , nhớ ca từ gây cười của , nhưng nó lại làm cảm động, làm rơi nước mắt...

      ...

      ...

      ...

      Hết chương 7
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :