Quả nhiên hôm sau có khác biệt, mưa tạnh tất nhiên sấm đánh nữa, mặt trời lên cao, giống tối qua hề có mưa gió, mọi thứ đều yên bình.
Tạ Thi từ trong giấc mộng tỉnh lại, phát Xảo An nằm ngủ bên cạnh mình, nhớ hôm qua mình núp ở góc khóc, sau đó ngủ thiếp , kết quả khi thức dậy lại thấy mình trong phòng Tiểu An.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tạnh, vừa nhìn về phía cửa, .... Chưa về sao? Mà nên bảo ở lại hay bảo về mới tốt đây?
Đừng hỏi , biết...
Lúc này, Kỷ Văn Hào mở cửa phòng, nhìn hai mẹ con, chạm phải ánh mắt của Tạ Thi , hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Gọi Tiểu An dậy thôi! mới mua bữa sáng, cùng nhau ăn ." xong, liền ra ngoài.
Tiểu An thức dậy, nhìn thấy mẹ bé rất vui vẻ, nhìn thấy ông sấm về nhà, dù dọa bé nữa cũng rất vui, miệng ngừng hô y y a a.
Tạ Thi lập tức ôm con, chẳng qua là ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa, phát mình có cảm giác thở phào nhõm, giống như có giấc ngủ ngon, năm phút sau ôm con ra ngoài.
Hình như Tiểu An rất thích ba ba, nhìn thấy Kỷ Văn Hào ngoắc ngoắc với mẹ và bé, bé lập tức vui vẻ khua tay múa chân.
"Tiểu An, có chuyện gì mà vui thế?"
"A... A"
Kỷ Văn Hào dọn bữa sáng ra bàn, Tạ Thi ôm con ngồi xuống, Kỷ Văn Hào giúp đút cho con ăn.
"Hôm nay xin nghỉ ngày."
Nhìn cái, nuốt ngụm nước miếng, " phải rất bận sao?"
Kỷ Văn Hào vừa ăn bánh nướng vừa chọc cười con , "Đúng vậy! Tháng sau ba thăng chức cho làm tổng giám đốc, ông ấy khoảng năm nữa ông ấy về hưu, giao công ty lại cho , phải tranh thủ trong khoảng thời gian này phấn đấu, cho nên rất bận rộn."
Sau khi từ bỏ ước mơ ca sĩ, về nhà, phụ giúp cha, từng bước từng bước lên, cho đến bây giờ lên được chức phó tổng.
Thành mà , trong quá khứ cảm thấy kinh doanh xí nghiệp rất nhàm chán, bây giờ nhìn lại cảm thấy thỏa mãn.
"Vậy tại sao hôm nay lại xin nghỉ?"
Nhìn cái, "Có số chuyện nhất định hôm nay phải làm cho xong, lát nữa ăn xong, chúng ta cùng nhau ra ngoài... Đưa Tiểu An ."
Tạ Thi bắt đầu đề phòng, " đâu?"
nhìn tâm tư , : "Đưa con gặp bác sĩ, sau đó tìm tổ chức giáo dục, chúng ta qua đó xem cơ sở hạ tầng và môi trường xem sao."
Tạ Thi hề suy nghĩ liền , "Tôi ."
"Tại sao ?" Kỷ Văn Hào nhìn , giống như khiêu chiến với , " phải em cầm những bản giới thiệu tổ chức giáo dục, muốn đưa Tiểu An đến đó sao?"
"Tôi hối hận, tôi đưa Tiểu An bất kỳ đâu cả, tôi muốn tự mình chăm sóc con bé."
Kỷ Văn Hào khiêu chiến hỏi, " mình chăm sóc con? Muốn chăm sóc đến khi nào?"
"Chăm sóc đến khi tôi chết..."
"Vậy sau khi em chết?" Hãy tha thứ cho khi những lời này, chỉ muốn hiểu mà thôi.
Trải qua đêm qua, suy nghĩ cặn kẽ, muốn tìm cách chăm sóc Tiểu An tốt, chuyện này áp lực rất lớn, gánh hết mọi thứ lên vai, cho mình lẩn tránh, thậm chí đánh cuộc cả mạng sống.
Thành mà , nhìn Tiểu An đến bây giờ vẫn chưa đưa được, ngay cả cũng chẳng được mấy câu, có thể thấy Tiểu quá thương con, hạ được quyết tâm, để Tiểu An học xong những kỹ năng cần thiết.
"Tôi..."
"Em chết, hơn nữa cũng chết sao?" Kỷ Văn Hào kích động , "Chúng ta thể nào chăm sóc con cả đời, có số việc phải để con học xong."
"Tôi..."
"Hơn nữa, đưa con ra ngoài, để con tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chúng ta làm sao bắt đầu cuộc sống mới..."
Kỷ Văn Hào những điều này giống như dẫm lên chân đau của Tạ Thi , khiến phản ứng tương đối kịch liệt, cả người kích động thôi.
"Gì mà cuộc đời mới? Ai muốn cùng bắt đầu cuộc sống mới! Tôi rồi, tôi tuyệt đối bao giờ tha thứ cho !" lớn tiếng .
Kỷ Văn Hào chỉ im lặng lắng nghe.
"Năm đó ở trước mặt mọi người , tôi chỉ là bạn , năm đó qua điện thoại, chuyện phát hành album mới là chuyện quan trọng nhất, từ giây phút đó, chúng ta có cuộc sống mới!" Hốc mắt Tạ Thi đỏ lên.
mốn nhắc lại, nhiều năm rồi, mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng, vẫn luôn đau khổ, muốn quên cũng quên được.
Kỷ Văn Hào nghe vậy chỉ gật đầu, " có lỗi với em, năm đó còn trẻ, bị lạc lối. Nhưng vẫn em, mặc kệ em hận , chán ghét , cũng đợi bên cạnh em, tuyệt đối rời xa em!"
Nghe giọng kiên định của , Tạ Thi gì, hai người cứ giằng co như vậy, bốn mắt nhìn nhau.
Kỷ Văn Hào tiếp: "Vì bỏ qua em, phạm phải sai lầm, thiếu chút nữa mất em, hơn nữa lại mất Tiểu An khỏe mạnh đáng , tại thể rời xa em! Em muốn hận cũng được, oán cũng được, đều chấp nhận, nhưng xin em hãy tiếp nhận , thời gian sau này, mỗi ngày em đều nhìn thấy ."
Thành mà chưa bao giờ thấy ăn như vậy trước mặt , những lời cường thế và thâm tình khiến suýt nữa chống đỡ được, suýt nữa bại trận, nên chỉ có thể ôm lấy Tiểu An đút cho bé ăn, lấy im lặng làm kháng nghị.
Kỷ Văn Hào thở dài, "Tiểu , cho dù đến chúng ta, chẳng lẽ em suy nghĩ cho đứa bé sao?"
"Đương nhiên là tôi có suy nghĩ cho đứa bé, muốn biết tại sao tôi muốn chuyển ra khỏi nhà họ Kỷ ? Bởi vì tôi biết, những người kia mắng con tôi ngu ngốc!"
"Cho nên em muốn giữ con bé ở đây mãi mãi?"
"Tôi..." Hốc mắt lại ướt.
Kỷ Văn Hào thấy vậy đành lòng, cũng thể khống chế được bản thân, cầm tay , để cho tránh thoát. "Hãy nhe , Tiểu An cần phải ra ngoài, con bé cần đón nhận thế giới bên ngoài. thừa nhận con mình ngu ngốc, ai cũng được con bé ngu ngốc, nhưng em phải biết rằng, chẳng qua Tiểu An chỉ học chậm chút, phải con bé hoàn toàn có năng lực học tập."
Tạ Thi bị thuyết phục, "Có ?"
"Dĩ nhiên!" Kỷ Văn Hào nhìn con , rồi nhìn , "Cho nên chúng ta làm cha mẹ phải giúp con, có lẽ tương đối cực khổ, nhưng tin chúng ta sợ, đúng ?"
"Tiểu An..." rơi nước mắt.
Hốc mắt Kỷ Văn Hào cũng ướt. "Cho nên chúng ta phải giúp con bé ra ngoài, để con bé nhìn thế giới xung quanh, cho dù có bị thương, cũng phải xông vào lần!"
Ôm con, toàn thân Tạ Thi phát run, khóc rống lên, Tiểu An vẫn ngoan ngoãn để mẹ ôm, ầm ĩ cũng động đậy, đứa bé này biết điều, ngoan ngoãn làm người khác đau lòng.
"Tiểu , mình em quá cực khổ, sau này hãy để cùng chiến đấu với ! Cho dù vi chúng ta, cũng vì Tiểu An." hạ quyết tâm thể từ bỏ, phải dũng cảm, chẳng qua tận mắt nhìn thấy thương đứa bé, điều đó khích lệ dũng khí của , cũng khiến thấy hổ thẹn.
Nhìn , có thể là trong vòng mấy năm qua lần đầu tiên thấy ánh mắt đơn thuần thậm chí là khát vọng của , khi ủng hộ cũng dấy lên hi vọng.
Có thể ? có thể ? Đứa bé bị thương chứ? sợ, mỗi ngày đều lo lắng, có ngày nào sợ.
"Hãy tin ."
Gật đầu, sai, Tiểu An phải ra ngoài, Tiểu An có cuộc sống riêng, cùng A Hào thể chăm sóc bé cả đời.
Kỷ Văn Hào rất vui mừng, biết thương con như vậy nhất định đồng ý.
cũng biết mình còn có cơ hội nhận được tha thứ của ?
Bỗng nhiên Kỷ Văn Hào nhớ lại cái rương của họ, biết để cái rương đó ở đâu?
còn cơ hội để mở nó ra , giống như mở ra bí mật của hai người, mở ra ký ước tuổi xuân rực rỡ nhưng thể gặp lại của hai người.
Chương 6.1
Ngay hôm đó Kỷ Văn Hào đưa con đến gặp bác sĩ, sau khi kiểm tra xác định Xảo An bị thiểu năng trí tuệ ở mức độ , có thể thấy được cơn bệnh năm đó quả ảnh hưởng đến cả đời của đứa bé.
Kỷ Văn Hào im lặng , hốc mắt Tạ Thi lại ẩm ướt, họ chuẩn bị tâm lý để đón nhận kết quả này, nhưng khi nghe thấy bác sĩ ra kết quả, vẫn đau lòng thôi.
Thế nhưng vị bác sĩ già còn khách khí với họ: "Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Tuy nhiên đứa bé bị thiểu năng trí tuệ, hơn năm tuổi còn chưa vững, chưa chỉ như vậy hai người liền kết luận đứa bé có năng lực học tập. Nên cần dạy sao?"
Mấy cậu này làm Tạ Thi cảm thấy hổ thẹn, đưa tay lau lau nước mắt, Kỷ Văn Hào kìm lòng nổi vươn tay đặt lên vai , an ủi.
Mấy năm nay sợ cái này sợ cái kia, rất sợ đứa bé bị thương tổn, càng sợ con vất vả cho nên mới phải dùng thái độ khoan dung đối đãi với Tiểu An.
Đều là sai...
Kỷ Văn Hào biết là người mẹ thương con mình, cũng vì nỡ mới hạ được quyết tâm, vì thế nỡ trách , cũng sợ lòng thương đó nên họ mới quyết định nhờ giúp đỡ ở bên ngoài.
Nghe bác sĩ xong, cũng nghe theo đề nghị của ông ấy, tìm cơ sở giáo dục tốt, đưa con mình đến nhờ những người chuyên môn giúp đỡ.
Như vậy mới là giúp đứa bé, muốn đứa bé lớn lên, tham quan thế giới bên ngoài, chua ngọt đắng cay đều phải tự mình thể nghiệm, những thứ này cha mẹ giúp được.
Tạ Thi cũng biết chính nỡ, từ lúc Tiểu An còn rất , vẫn luôn ôm con để con lớn lên, cơ thể gầy ốm, nụ cười đáng đều là thứ nhất, nếu biết trước sinh hoạt trong tương lai rất vất vả sao có thể để tự bé chịu đựng, sao có thể để tự con nghiêng ngả lảo đảo?
Hôm đó khi họ đưa đến cơ sở giáo dục, Tạ Thi để con lại, sau đó khóc ngừng, muốn mình hối hận rồi, cần, trả lại con cho !
Kỷ Văn Hào ngăn lại, cho hối hận, biết đây là lần đầu tiên con rời khỏi tầm mắt , nỡ, đứa bé luôn luôn muốn bay ra ngoài, cho dù bây giờ cánh chim chưa hoàn thiện, nhưng vẫn muốn bay .
Trái lại Tiểu An có phản ứng gì lớn, vẫn tươi cười như cũ, tò mò nhìn quanh bốn phía, sau đó khoa chân múa tay vui sướng, dáng vẻ rất vui vẻ.
Có lẽ Tiểu An cũng hi vọng được nhìn thế giới bên ngoài, nhiều năm qua bé vẫn ở bên cạnh mẹ, bé biết thế giới bên ngoài lớn như thế nào.
Tiểu An đáng , thậm chí có thể nhiệt tình, tuy bé chư thể nhưng vẫn nguyện ý khua tay múa chân và dùng những từ vô nghĩa trao đổi với mọi người.
Đúng vậy! Họ thừa nhận con đường này rất vất vả, Tiểu An phải học rất nhiều, nhưng họ ở bên cạnh bé, dù có nhiều vất vả, họ cổ vũ Tiểu An dũng cảm tiến tới.
Ngày đó họ đến trung tâm nuôi dạy sớm, muốn nhìn tình hình của bé.
Trong khoảng thời gian này, cứ buổi sáng họ đưa Tiểu An đến đây, sau đó chiều đến đón Tiểu An về nhà.
Cả ngày họ giao con cho người chuyên môn, để họ dạy bé dạy bé .
Những người chuyên môn này đều học qua khóa học đặc biết, họ biết làm sao để sống chung với những đứa bé đặc biệt này và làm sao để dạy các bé.
Tạ Thi dựa vào cửa nhìn tình hình bên trong căn phòng, thấy con mình lại nhịn được rơi nước mắt.
rất vất vả, Tiểu An rất vất vả, lần lại lần, lặp lặp lại động tác, tư thế , tư thế đứng lên, tư thế xoay người. Những người dạy cũng rất kiên nhẫn, cùng Tiểu An làm lần rồi lại lần, mồ hôi Tiểu An tuông như mưa, thậm chí còn bé còn nhíu mày.
Toàn thân Tạ Thi cứng ngắc, Kỷ Văn Hào đứng sau lưng cũng cảm nhận được. vươn tay đè vai lại, trấn an .
" được! Em muốn đón Tiểu An về."
Vừa xong còn chưa cử động bị Kỷ Văn Hào giữ chặt lại.
"Buông!"
vươn tay ôm chặt , cho nhìn vào bên trong. Nhưng Tạ Thi ngừng vùng vẫy, muốn vào ôm con .
"Buông, em muốn đưa con về nhà."
"Tiểu , bình tĩnh chút."
Tạ Thi lắc đầu, nước mắt rơi, " phải em bình tĩnh, em muốn đưa con . Tiểu An quá đáng thương, con quá cực khổ, em chịu nổi."
Kỷ Văn Hào ôm càng chặt, dùng rất nhiều sức để thoát khỏi vòng tay , dù giãy giụa ngừng nhưng vẫn thoát được.
"Buông, buông, buông...." kêu to, hơi thở mong manh, hết sức lực, đối với ý chí kiên định của , bây giờ phải đối thủ, có cách nào thoát khỏi vòng ôm của .
"Bình tĩnh chưa?"
"Buông...." vừa khóc vừa , cảm thấy mình sắp hỏng rồi.
mệt mỏi quá, sau khi xuất , bắt đầu giúp an bài mọi chuyện, quyết định mọi thứ thay , phát mình quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cũng biết mấy năm nay sao mình có thể chống đỡ được.
Lại lần nữa có cách nào kiềm chế được, Kỷ Văn Hào hôn lên trán trấn an , càng kìm lòng nổi thương . Dùng tay đóng cửa lại, cho đứa trẻ trong phòng phát ra cha mẹ mà phân tâm, thể tiếp thu huấn luyện.
" phải muốn trách em, chỉ là em có cảm giác mình chịu được, nhưng em nên nghĩ lại con có chịu được hay ?"
Lại bắt đầu vùng vẫy, " có ý gì?"
Cười khổ, lại ôm chặt hơn, "Ý của là, em biết ? Con cười!"
khó hiểu, buông ra, để tự nhìn tình hình trong phòng.
Tiểu An được giáo viên giúp, vừa mới bước bước té, đúng là lập tức té ngã, nhưng giáo viên cổ vũ, bé cười cười, ngây ngốc cười cười, lại tự đứng lên dưới giúp đỡ của giáo viên.
"Tiểu , em biết ? chưa từng thấy Tiểu An khóc."
Tạ Thi nghe vậy, mới phát Tiểu An chưa từng khóc, cho dù đói bụng, cho dù sợ hãi, nhiều nhất là bé chỉ bất an nhích tới nhích lui, hoặc hơi nhíu mày, nhưng hề khóc.
" cảm thấy Tiểu An rất dũng cảm, con khóc, chỉ dùng vẻ mặt tươi cười để đối mặt." Kỷ Văn Hào nhìn bé, vừa kiêu ngạo vừa tự hào .
Hốc mắt Tạ Thi ẩm ướt, ngừng lau nước mắt, nhìn con mình ở trong phòng.
Tiểu An lại té ngã rồi, nhưng bé nhanh chóng đứng lên, giống như cực kỳ đắc ý, quan trọng nhất là, mặt bé luôn mỉm cười, hình như bé cảm thấy chơi rất vui.
Tiểu An vui như vậy cũng làm giáo viên vui theo, giáo viên kia phi thường kiên nhẫn, lần lại lần dạy Tiểu An, cũng có thể vì Tiểu An quá đáng nên cũng muốn cùng Tiểu An chơi tiếp.
Kỷ Văn Hào nhìn, hốc mắt cũng ướt, "Vì sao Tiểu An khóc? nghĩ có lẽ vì con biết đau khổ là gì, bởi vì con vẫn chơi rất vui vẻ."
Nhìn , Tạ Thi thào, "Chơi rất vui vẻ...."
Kỷ Văn Hào nhìn con, rồi nhìn , "Chúng ta.... thể vì nỗi đau của mình mình mà nhốt con lại."
"Đúng là em..."
Vỗ vỗ lưng của , " biết, biết, em đau lòng cho con, muốn bảo vệ con, đương nhiên lúc con cần chúng ta nhất định ở bên con, nhưng nếu con cần chúng ta phải buông tay đúng ?"
Tạ Thi bĩu môi, " nghe đơn giản..."
"Buông tay ! Để con thử chút, mặc kệ có thành công hay , chúng ta cũng ở cạnh con, nếu thành công ít nhất cũng phải chúng ta để ý mà con thất bại, đó mới là nuối tiếc cả đời." Kỷ Văn Hào cảm khái .
Đột nhiên Tạ Thi kìm nén nước mắt nhìn chằm chằm.
"Sao lại nhìn như thế?"
dám , nghĩ tới nhiều năm như vậy, vẫn có thể ra những lời an ủi như vậy.
qua nhiều năm...
Tạ Thi rời khỏi ngực , ánh mắt luôn dõi theo đứa trẻ, dám nhìn nữa, sợ tim mình lại dao độn lần nữa.
Những động tác này Kỷ Văn Hào đều nhận ra, rất muốn hỏi , chẳng lẽ bây giờ hai người họ còn chuyện gì ngoài chuyện của con ra sao?
ra nhớ đến năm đó đâu chỉ có mình ?
Ngay cả , còn có Tiểu An, cũng hi vọng có cơ hội có thể nhớ lại, có cơ hội viết lại chuyện xưa lần nữa.
Kỷ Văn Hào biết, cho dù thể quay lại, nhưng ít nhất bây giờ thỏa mãn, có thể ở chung với , cùng nhau vượt qua khó khăn, giúp con sống tốt, nên thỏa mãn.
@@@
Chương 6 tt
Chương trình học của Tiểu An kết thúc ngay sau đó, giáo viên ôm Tiểu An ra cửa, quả nhiên thấy Kỷ Văn Hào và Tạ Thi ngồi ngoài ghế.
Đây là cặp cha mẹ rất có trách nhiệm, cũng rất con của họ. Thân là giáo viên đặc biệt, họ dạy rất nhiều trẻ bị thiểu năng trí tuệ nên gặp rất nhiều cha mẹ có lẽ vì thất vọng và biết làm gì nên thiếu quan têm đến con mình.
Đứa bé như vậy ở mặt nào đó vẫn giống người bình thường, cũng cần người thương, cũng cần lớn lên trong chúc phúc của mọi người.
Tạ Thi vừa nhìn thấy đứa bé, lập tức đứng lên, Kỷ Văn Hào cũng đứng lên theo.
Giáo viên ôm đứa bé, đứng cách hai người vài bước, "Xảo An, ai đây?"
Bé con vừa nhìn thấy cha mẹ, vui mừng khua khua tay la to, "Mẹ... Ba ba..."
Tạ Thi rưng rưng, muốn lên ôm con ngay lập tức, nhưng giáo viên lại đặt bé mặt đất, muốn bé tự .
Đôi chân gầy gò của Tiểu An dẫm đất, đầu tiên là đứng vững, sau đó cất bước về phía cha mẹ.
Tiểu An vài bước, chân bắt đầu có lực, may mà Tạ Thi sớm giang hai cánh tay chờ đợi, để Tiểu An bổ nhào vào trong ngực , sau đó ôm chặt lấy bé.
"Tiểu An, con giỏi quá, mẹ rất vui đó!"
"Hi hi..."
Kỷ Văn Hào cũng sờ sờ đầu con , "Tiểu An, con tiến bộ rất nhiều đó!"
Hốc mắt Tạ Thi đỏ bừng, vì tình cảnh cảm động này, Tiểu An rất cố gắng, vì muốn lớn lên, bé con như vậy cũng biết dốc hết toàn lực.
Có lẽ Văn Hào đúng, nên vì yên lòng mà vây con lại. vẫn biết đứa bé nghênh đón những thách thức này vẫn luôn mỉm cười.
Giáo viên với hai người, "Tiểu An rất nghiêm túc! Mặc dù đủ sức, nhưng tôi nghĩ qua thời gian ngắn nữa, bé có thể tự mình!"
"Cảm ơn."
Tiểu An ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, hưởng thụ cảm giác thương của mẹ. Đứa bé ngoan như vậy, ai mà thương cơ chứ!
Giáo viên sờ sờ đầu Tiểu An, " ra ... Trước đây tôi chưa từng gặp bé nào giống Tiểu An cả!"
Kỷ Văn Hào và Tạ Thi liếc nhìn nhau, Kỷ Văn Hào hiểu hỏi: "Là sao?"
"Những bé giống như Tiểu An... những bé mắc bệnh thiểu năng trí tuệ, ra rất sợ thử nghiệm, bởi vì rất dễ thất bại, khi thất bại khóc, nhưng Tiểu An giống vậy, Tiểu An rất thích nhìn rồi thử những thứ mình chưa thử qua, mỗi lần đều rất vui vẻ."
Tạ Thi ôm chặt con mình, trong lòng cũng cảm thấy kiêu ngạo. Có lẽ Tiểu An hiểu, biết người lớn về bé, bé vẫn thoải mái nằm trong lòng mẹ.
"Mặc dù bé luôn thất bại, bước bị ngã, nhưng bé khóc, rất nhanh đứng lên, thử lại lần nữa, tôi ta cảm thấy Tiểu An là đứa bé... đặc biệt nhất mà tôi từng gặp." Giáo viên cười nhiêm túc, "Đứa bé như vậy, làm người khác thể thích."
Tạ Thi nhàng nhàng, "Cám ơn."
Kỷ Văn Hào cũng rất cảm kích cúi người chào giáo viên, "Cám ơn chăm sóc Tiểu An."
Vị giáo viên tương đối lớn tuổi nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi trước mặt mình, có đứa con đặc biệt như thế đúng là thử thách lớn.
Xã hội này có rất nhiều người trách móc nặng nề với những đứa trẻ gãy cánh, quá ít bao dung. " ra trình độ của Tiểu An có thể coi là rất thấp, còn nhiều thứ phải luyện tập bé mới học được, quan trọng nhất là người lớn chúng ta thể bỏ cuộc, ngược lại chúng ta phải giúp bé."
"Dạ!" Tạ Thi xấu hổ gật đầu.
phải là người mẹ tốt, từng nghĩ vứt bỏ bé, muốn giam bé lại.
"Giống như là tự mình đường, tự mình ăn cơm, tự mình tắm rửa, tự mình thay quần áo, những điều này đều phải học, rất vất vả, nhưng đây là những bài tập về nhà rất quan trọng chúng giúp bé nhanh chóng độc lập."
"Chúng tôi biết." Văn hào ôm người phụ nữ bên cạnh, gật gật đầu với giáo viên.
Giáo viên nhìn người trong gia đình này, lại nhìn Tiểu An, "Tôi lo lắng cho Tiểu An! Bé luôn lạc quan vui vẻ, nhưng..."
Rồi lại với Tiểu An: "Tiểu An, con phải giúp cha mẹ cố gắng lên đó!"
Ngụ ý là cần lo lắng Tiểu An, bé rất kiên nhẫn, huống chi bé lại luôn vui vẻ, trọng điểm là cha mẹ của bé có đủ kiên cường cùng bé ?
Tiểu An vừa nghe thấy có người gọi mình, lập tức phản ứng, "Y y... a a..."
Giáo viên cười cười, "Tiểu An, là ai?"
Tiểu An nhìn giáo, cười cười, "Giáo giáo..."
" giáo! phải là giáo giáo." Ngay sau đó lại cười ha ha, Tiểu An cũng cười theo.
Giáo viên sờ sờ đầu bé, "Tốt rồi! Ngày mai gặp lại!"
"Ngày mai gặp.' Hai người lớn lời từ biệt.
"Bye bye..." Tiểu An rất ràng, làm mọi người cười rất vui vẻ.
Giáo viên cũng cười : " ra có rất nhiều giáo viên dạy bé chuyện, bé học rất nhanh!"
Kỷ Văn Hào và Tạ Thi cũng rất vui, ôm chặt đứa bé trong ngực, giống như giành được báu vật, chịu buông tay, đưa hai mẹ con rời khỏi đây.
Ánh mặt trời rất gắt, Tiểu An híp mắt, dựa vào lòng mẹ. Giờ khắc này, Kỷ Văn Hào và Tạ Thi cũng rất vui.
Kỷ Văn Hào vươn tay, "Để bế con!"
Tạ Thi phản đối, rất tự nhiên đưa con cho , Kỷ Văn Hào ôm đứa bé, Tiểu An cũng ngoan ngoãn, dựa vào ngực ba làm nũng.
"Tiểu An, con rất giỏi đó! Ngay cả giáo viên cũng khen con."
"Hì hì..."
Tạ Thi lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trán con , đột nhiên với : " đúng, trước đây phương thức tôi bảo vệ Tiểu An là sai."
Nhìn , Kỷ Văn Hào cảm thấy rất đau lòng. ra cũng sai, hay phải dùng hết sức, chỉ muốn bảo vệ Tiểu An tốt, giúp con tránh mọi tổn thương và đau khổ, có cách nào sai, hơn nữa cũng nỡ sai.
"Mẹ..." Tiểu An nhìn về phía Tạ Thi rồi gọi , bé có ý gì chỉ đươn thuần là làm nũng thôi, nhưng Tạ Thi nghe lại cảm thấy được an ủi.
" nghĩ Tiểu An cảm ơn em."
Tạ Thi nhìn , rồi nhìn con , hốc mắt lại đầy nước, "Có ?"
"Em xem, Tiểu An lệ thuộc vào em như vậy, thích em như vậy, bởi vì con biết mẹ rất thương mình, rất chăm sóc mình, những điều này con đều biết."
Sờ sờ đầu con , lại sờ gương mặt non nớt của bé, bé lại lộ ra nụ cười đáng .
Cả nhà bọn họ thân mật, dựa vào nhau. Ít nhất vào giờ khắc này tất cả bất an và biến cố những năm qua đều biến mất.
Kỷ Văn Hào ôm con , bên cạnh là người phụ nữ mình , tuy biết tình của hai người có thể giống như năm đó ? Nhưng ít nhất họ có thể cùng cố gắng vì con .
Có lẽ có ngày, lại mở được cánh cửa trái tim , lần nữa bước vào trong đó, chắc có ngày đó.
sờ sờ đầu con , trong miệng thầm, "Tiểu An, con phải giúp ba ba..."
Tạ Thi nghe , " gì?"
ngẩng đầu nhìn , " có gì. hỏi Tiểu An, có muốn ăn kem ?"
Tiểu An vừa nghe thấy vậy, lập tức la to, "Kem kem..."
Kỷ Văn Hào cười cười, "Giáo viên sai, ra Tiểu An học rất nhanh. Theo tình hình này sau này chúng ta thể cãi nhau trước mặt Tiểu An rồi!"
Tạ Thi cũng cười.
mua hai cây kem, cây cho Tạ Thi , cây cho Tiểu An, mình ăn cùng Tiểu An, bé ăn miếng , cắn miếng to.
Nhìn Tiểu An vui vẻ ăn, cho dù mặt đầy mồ hôi, nhưng bé vẫn cười như cũ, rốt cuộc đứa bé như vậy có ma lực gì mà đánh bay mọi phiền lòng của người lớn.
Mà , người phụ nữ bên cạnh , họ còn có cơ hội bỏ xuống mọi lo lắng của nhiều năm, bắt đầu lại lần nữa, mang theo Tiểu An bắt đầu lại từ đầu ?
Tạ Thi biết nhìn mình chằm chằm, cố ý tránh né ánh mắt đó, chăm chú ăn kem, chẳng qua vị ngọt chỉ hòa tan môi mà còn ở trong lòng....
Last edited by a moderator: 19/2/16