1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca lãng mạn bi thương - Mạc Lâm (Hoàn- Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đêm đó biểu diễn rất thành công, từng vị khách rời đều khen ngợi dứt miệng, nhiều người còn hứa sau này tới đây thường xuyên.

      Ông chủ nhà hàng thấy khách hàng hoan nghênh như vậy, liền thay đổi suy nghĩ, đồng ý cho ban nhạc nam này biểu diễn lâu dài.

      Cứ như vậy, Kỉ Văn Hào và ban nhạc sau lần đầu tiên được biểu diễn liền tỏa sáng, đương nhiên trong đó có công lớn là Tạ Thi , nếu to gan quyết định, tự ý giúp bọn họ lên biểu diễn, có lẽ bọn họ vẫn là chỉ có thể đau khổ đợi chờ trong hậu trường.

      Cũng bởi vậy, Tạ Thi trở thành bạn tốt của ban nhạc, mỗi khi bọn họ tới nhà hàng trước giờ biểu diễn là sáu giờ tối, việc đầu tiên là tìm cùng chuyện.

      Tạ Thi có lẽ thực coi mình là chị của nhóm người này, cũng tùy ý để bọn họ ở bên cạnh này nọ, có đôi khi bận làm việc, bọn họ giúp thu dọn bát đĩa, lau bàn, chọc cười ha ha.

      Trong đó đương nhiên có Kỉ Văn Hào, người có thể chọc cho cười to nhất, chính là chàng trai này.

      Gọi là chàng trai, dường như cũng đúng, mỗi khi cậu đứng bên cạnh , luôn cảm thấy cậu cao, dáng người cao lớn, gương mặt thành thục, đẹp trai, gọi là người đàn ông cũng sai.

      Nhưng mỗi khi cậu nhìn thấy , luôn giống hệt đứa trẻ, ầm ỹ tùm lum, đôi khi khiến ứng phó nổi.

      “Tiểu , tôi đói bụng rồi!”

      “Tiểu , tôi khát nước lắm!”

      “Tiểu , rốt cuộc bận cái gì thế?”

      “Tiểu , nghỉ lát, chúng ta chuyện chút !”

      “Tiểu ……”

      Tiểu tử này, rốt cuộc có biết bây giờ còn lĩnh tiền lương của người ta hay , ít nhất cũng phải chừa cho con đường kiếm ăn chứ! Nhưng biết vì sao, có cách nào cự tuyệt , luôn dành rất nhiều thời gian ứng phó với đủ loại cầu của .

      Có lẽ vì nhìn thấy nụ cười xán lạn kia, nhìn thấy vui vẻ cười to, làm cam tâm tình nguyện giúp xử lý hết mọi chuyện.

      , từ sau khi Kỉ Văn Hào đưa ban nhạc này đến biểu diễn, công việc kinh doanh của nhà hàng tốt lên rất nhiều, mỗi buổi tối khách hàng đều chật cứng, bên ngoài thậm chí có rất nhiều người xếp hàng chờ được vào bên trong.

      Hơn nữa, ban nhạc còn có rất nhiều fan hâm mộ, trong đó có vài người còn tới cổ vũ mỗi ngày, những chàng trai này quả thực có thể so sánh với ca sĩ trong giới.

      hiểu đây là may mắn hay bất hạnh, cũng bởi vì bọn họ biểu diễn ở trong này, làm cho lượng công việc của nhiều hơn bình thường, mỗi ngày mệt đến chết khiếp.

      Nhưng có thể ngắm nhìn cậu hát sân khấu, có thể cảm nhận sức quyến rũ dẫn dắt người nghe tiến vào thế giới nhạc mà cậu tỏa ra, làm cho cam tâm tình nguyện chấp nhận chút vất vả này.

      Hôm đó, ở trong hậu trường, Kỉ Văn Hào thậm chí còn có những hành động khác thường, khiến cho trái tim lỡ mất mấy nhịp, hiểu nổi ý định của cậu ta là gì, thực hiểu!

      Lúc ấy ban nhạc chuẩn bị trong hậu trường, Tạ Thi mang đồ uống cùng bánh ngọt vào cho bọn họ.

      Ban đầu chỉ lén lút đem đồ ăn tới, nhưng về sau ông chủ chủ động , muốn chăm sóc cho tốt “mèo chiêu tài” của nhà hàng, hy vọng bọn họ tiếp tục vì nhà hàng mà mang đến nhiều khách. dđlqđ

      “Ăn chút bánh !”,

      “Yeah!”

      “Cám ơn Tiểu .”

      Lúc này, trong số các thành viên vây quanh người tiến lên, đem bó hoa trong tay đưa cho Tạ Thi .

      cười, “Gì thế này?”

      Người kia cười ngây ngốc, “Tặng cho đấy! Cám ơn luôn chăm sóc chúng tôi…” xong đưa bó hoa lên.

      Tạ Thi vừa nhận lấy bó hoa, lúc này bỗng nghe thấy thanh vang lên bên tai, Kỉ Văn Hào cầm đàn ghita, biểu cảm có phần vui.

      Mọi người quay ra nhìn nhau, ngay cả Tạ Thi cũng hiểu, nhìn , nhìn biểu cảm vui kia của .

      “Chuẩn bị! Lên sân khấu.” xong liền bước ra sân khấu, thèm quay đầu lại. Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng vỗ tay rung động đất trời, cho thấy sức thu hút khổng lồ của Kỉ Văn Hào.

      Nhưng thực hiểu, cậu ta giận dỗi cái gì?

      Con người này luôn nhiệt tình, vui vẻ, thích kết bạn, trọng nghĩa khí, hỏi bất kì thành viên nào trong ban nhạc cũng đều trả lời như vậy, ai đoán được sao tự nhiên lại như thế.

      Tạ Thi nhìn biểu diễn, thưởng thức sức quyến rũ sân khấu của cậu , trong lòng cứ tự hỏi rốt cuộc là người như thế nào? diễn đàn lqđ

      Xuống khỏi sân khấu, khuôn mặt Kỉ Văn Hào ướt đẫm mồ hôi, cứ thế vào hậu trường, những thành viên khác đằng sau chuyện trò, cười đùa rôm rả.

      Lúc này, Tạ Thi đến.

      Kỉ Văn Hào vừa nhìn thấy , lập tức vui vẻ đứng dậy, đến trước mặt , “Tiểu , tôi biểu diễn thế nào?”

      “Tâm trạng tốt lên rồi à? Tôi cứ tưởng cậu tức giận chuyện gì đấy!”

      Kỉ Văn Hào liếm môi, trả lời vấn đề này. thực tế, cũng biết vì sao trước khi lên sân khấu bản thân lại có phản ứng như vậy, đơn giản chỉ là thấy bạn mình tặng hoa cho , liền khống chế được tâm tình của mình.

      Sau hồi gào thét sân khấu, cảm xúc quả nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Kỉ Văn Hào muốn nhớ lại hình ảnh người khác tặng hoa cho , dù sao cậu cũng vừa mới nhắc nhở bọn họ rồi, về sau cần làm những chuyện như vậy nữa.

      Về phần vì sao, xin lỗi thể để mình sau người khác được.

      có gì! cho tôi biết cảm thấy tôi biểu diễn như thế nào?”

      Thấy khuôn mặt vui vẻ, liền quên phản ứng tức giận vừa rồi của cậu, Tạ Thi cũng cười, “Cậu thực muốn nghe suy nghĩ của tôi?”

      dùng sức gật đầu, “ cứ , có như vậy tôi mới có thể tiến bộ hơn được!”

      Xoa xoa cằm, nhìn nhìn các thành viên trong ban nhạc, Tạ Thi lại mỉm cười, “Tôi cảm thấy…… các thành viên biểu diễn cùng cậu đáng thương!”

      Kỉ Văn Hào ngẩn người, quay đầu nhìn các thành viên khác, những người đứng phía sau này đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức xấu hổ.

      Lại quay đầu, lúc này vẻ mặt của cũng rất nghiêm túc, giống như rất muốn lắng nghe lời góp ý của , “Vì sao?”

      “Cái này……”

      “Làm ơn, Tiểu , cho tôi được ?” Kỉ Văn Hào cười khổ, “Có lẽ tôi thực hơi ngang ngược, hung bạo, những lời này mấy tên này chịu cho tôi, nhưng tôi thực rất muốn biết.”

      ra cũng phải là hung bạo hay ngang ngược gì! Cậu là giọng ca chính của ban nhạc, cũng là tiêu điểm của sân khấu, đúng ? Nhưng mà tôi cảm thấy…… Cậu có vẻ phối hợp với những người khác nhiều lắm.”

      “Tôi……”dđlqđ

      Lời này của làm cho trong đầu Kỉ Văn Hào chợt lóe lên tia sáng, giống như có suy nghĩ gì đó, nhưng chưa ràng.

      tiếp tục : “Đây là cảm giác của cá nhân của tôi thôi, cậu chỉ nên phối hợp chặt chẽ hơn với những thành viên khác, mà đôi khi nên để lại chút gian cho bọn họ thể mình, nếu được như vậy chắc ban nhạc biểu diễn càng thêm sống động!”

      chỉ là ra những cảm giác của mình, lại trúng cảm giác của những thành viên khác, thậm chí ngay cả Kỉ Văn Hào, trong đầu cũng có ý tưởng mới.

      Cậu vui mừng hét to, thậm chí ôm lấy Tạ Thi , cơ thể đè cả lên người , vui sướng hét lớn, “Cám ơn , Tiểu , tôi có ý tưởng mới rồi, cám ơn .” Vừa xong, liền lập tức ôm lấy đàn của mình lao ra khỏi cửa.

      Những người khác quay mặt nhìn nhau, còn Tạ Thi đỏ mặt, miệng thào, “Cám ơn……”

      Ông trời ơi! Sao mặt lại đỏ như vậy……

      Tối hôm sau, đúng là ngày nghỉ cuối tuần có khác, bên trong nhà hàng chen chúc rất nhiều người tụ tập dưới ánh đèn muốn nghe ban nhạc hát, mà Kỉ Văn Hào vừa tới nơi liền nhanh chân chạy trước những thành viên khác.

      Vừa tìm được Tạ Thi liền , “Tiểu , hôm nay nhất định phải nghe chúng tôi hát đó!”

      “Có ngày nào tôi nghe các hát đâu.”

      “Ý tôi là chuyên tâm lắng nghe cơ!”

      “Mỗi ngày tôi đều rất chuyên tâm mà……” thấp giọng lẩm bẩm, khỏi bật cười.

      Đêm ấy, có thể là buổi biểu diễn thành công nhất từ trước tới nay của Kỉ Văn Hào và ban nhạc, khí trong toàn bộ nhà hàng vô cùng náo nhiệt, ai cũng vô cùng hứng thú.

      làm theo đề nghị của , dành cả buổi tối để sáng tác bài hát, hơn nữa còn thức trắng đêm luyện tập cùng ban nhạc, quan trọng nhất là, trong bài hát lần này chừa lại rất nhiều gian cho những thành viên khác có cơ hội thể mình -

      Để cho người chơi đàn keyboard có cơ hội độc tấu, còn tay trống phô trương tài nghệ của mình, thậm chí cả tay guitar A Cường cũng có cơ hội biểu diễn solo, cứ như vậy mỗi người chơi đoạn nhạc bằng nhạc cụ sở trường của mình, làm cho sân khấu tràn ngập phối hợp cùng khí đua tài với nhau, khiến người nghe dưới khán đài đều hò hét đến chói tai.

      Bầu khí thể nóng hơn được nữa, Kỉ Văn Hào thực thành công. Nếu Tạ Thi nghe nhầm, trong nhà hàng còn có vài vị trong giới nhạc tới dùng cơm, bởi vì nghe thấy bọn họ ghé tai với nhau, rằng “Ban nhạc này có tiềm năng đấy ”, và cả những lời “Chắc chắn có cơ hội tiến vào giới showbiz”.

      Lúc này, Kỉ Văn Hào đứng sân khấu giơ ngón cái lên với Tạ Thi giống như muốn cảm ơn lời đề nghị của . mỉm cười, cũng giơ ngón cái lên với ấy, tỏ vẻ khen ngợi.

      Kỳ thực cũng làm được gì to lớn, chỉ là ra ý kiến của bản thân, người thông minh là , thậm chí ngay cả chính mình cũng thích buổi biểu diễn của , và cũng đánh giá cao nghiêm túc và thông minh của .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mỗi tối có thể được nghe giọng hát của , được nhìn biểu diễn khiến Tạ Thi rất thích làm.

      Trước kia, công việc của quả thực rất nhàm chán, cả đêm phải bày ra khuôn mặt tươi cười với mọi người, thể tức giận, chỉ có thể đè nén trong lòng.

      vốn phải kiểu người hay phát tiết cơn giận ra ngoài, thường cố gắng nuốt tất cả vào trong lòng, ngay cả khi phải đối mặt với những vị khách cư xử quá đáng, cũng chỉ có thể nén giận.

      Hôm đó, Kỉ Văn Hào hát sân khấu, ở bên dưới phục vụ khách hàng, bởi vì Kỉ Văn Hào hát bản tình ca nên tất cả mọi người trong nhà hàng đều lặng yên, chăm chú lắng nghe, tự nhiên lại nghe được có vị khách gây phiền toái cho nhân viên -

      “Thực xin lỗi, có vấn đề gì sao?”

      “Đây là món gì! khó ăn, sao lại mặn quá vậy? Gọi quản lý ra đây!”

      Tạ Thi đứng gần đó lập tức chạy tới giups đỡ đồng nghiệp, “Vị khách này, xin lỗi, xin hỏi có vấn đề gì sao?”

      “Món canh này rất mặn, mau gọi quản lý ra đây.”

      xin lỗi, để tôi cầu phòng bếp nấu lại món canh cho được ạ?”

      Giọng rất khiêm tốn, cúi thấp người, chịu đựng tất cả lời nhục mạ cùng trách cứ của khách, mà Kỉ Văn Hào đứng sân khấu đều trông thấy hết.

      Thậm chí người khách kia bắt đầu quấy rầy , “A! Bộ dạng cũng rất xinh đẹp! Như vậy được rồi, hôm nay uống rượu cùng tôi, tôi coi như việc gì.” *******************.

      Tạ Thi miễn cưỡng cười, “Xin lỗi, ở đây chúng tôi kinh doanh nhà hàng, chứ phải khách sạn. Nếu có nhu cầu, mời đến những khách sạn bình thường khác.”

      “Đừng có rầy rà nữa, đồng ý gọi quản lý ra đây……”

      tiếng động lớn bỗng vang lên, bầu khí bỗng nhiên im lặng, Kỉ Văn Hào đặt đàn guitar xuống, ngậm miệng, hát nữa.

      Trong nhà hàng xôn xao, biết vì sao lại thể tiếp tục được hưởng thụ nhạc nữa!

      Kỉ Văn Hào cầm mic, lạnh lùng : “Thực xin lỗi, nhạc là thứ rất thiêng liêng, tôi thể hát khi có người quấy rối người khác được, đây là ô nhục nhạc.”

      Mọi người lại xôn xao, đột nhiên mọi người bắt đầu quay ra lườm nguýt người đàn ông kia. Kỉ Văn Hào tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Nếu kia rời khỏi nhà hàng, tôi hát nữa.”

      Những thành viên khác cũng để nhạc cụ xuống, bọn họ đều nhìn thấy Tạ Thi bị quấy rối, mỗi người đều vô cùng tức giận.

      Lúc này, khán giả bắt đầu hét to, “Cút ! Đừng có cản trở mọi người nghe nhạc.”

      “Đúng vậy! Đồ biến thái, đồ bệnh hoạn quấy rối tình dục người khác, mau cút !”

      “Cút !”

      Trước khi mọi người la mắng, người khách kia cong đuôi chạy mất.
      Kỉ Văn Hào vừa lòng cầm mic lên, “Mọi người đều rất dũng cảm, để cảm ơn mọi người, bây giờ tôi muốn biểu diễn bài Kim Cương Sắt Vô Địch.”

      Tạ Thi thấy trong nhà hàng trở nên náo nhiệt như vậy, lại nhìn về phía người vừa giúp , biết nên thở dài hay nên cười. *******************.

      Hết giờ làm việc, Tạ Thi thay đồ chuẩn bị ra về, mới đến cửa nhà hàng, liền phát Kỉ Văn Hào ôm guitar đứng bên ngoài.

      “Sao cậu còn chưa về? Gần mười giờ rồi đấy.”

      Chàng trai hơi ngượng ngùng, “Tôi nghĩ nên đưa về, tôi sợ tên cặn bã kia quay lại gây rắc rối cho .”

      “Cậu nghĩ nhiều rồi, ta chỉ uống rượu mà thôi.” Nhưng lại cự tuyệt việc đưa về, hai người cứ như vậy cùng nhau.

      cơn gió thổi tới, khí vừa trong lành lại yên tĩnh, hai người đều hưởng thụ loại khí này, có lẽ đều xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đều đắm chìm trong cảm giác thoải mái.

      “Tiểu , tôi rất khâm phục !”

      “Là sao?” quay sang nhìn mặt .

      “Tính tình rất tốt, nếu là tôi, tôi sớm đánh cho loại người như vậy trận rồi.” Vừa vừa giơ nắm đấm, như là muốn chứng minh mình được là làm được.

      “Tôi cảm thấy cần phải làm như vậy, ta tự gây rối sau đó khi thấy mất mặt thu tay lại.”

      Kỉ Văn Hào nhìn , “Tiểu , tôi cảm thấy… Hình như đè nén cảm xúc của mình!”

      Bước chân chậm lại chút, hiểu vì sao như vậy, lại càng dám tin có thể nhìn thấu , nhìn cá tính của .

      “Cuộc sống của rất áp lực, nhưng mỗi ngày lại vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười đón khách, như vậy là tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải phát tiết ra ngoài! Lần sau chúng ta cùng KTV (Quán Karaoke) hát, cảm thấy tốt hơn nhiều.”

      cười, nụ cười này phải là ngụy trang, mà là nụ cười từ tận đáy lòng. chàng trai đáng như thế đột nhiên lại mời hát cùng, phải công việc hằng ngày của là ca hát sao?

      “Tiểu , sao lại cười?”

      sang chuyện khác, “Tôi cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên cậu gặp tôi còn gọi tôi là chị, sao bây giờ lúc nào cũng gọi tôi là Tiểu thế? Tôi hơn cậu tuổi đấy!” *******************.

      Kỉ Văn Hào nhíu mày, “ đến tuổi đâu! chính xác là bảy tháng, như vậy chỉ có thể xem như bằng tuổi thôi! Tôi cũng thừa nhận lớn hơn tôi tuổi.”

      “Tôi có ý kiến!” nhún nhún vai.

      được đoạn, đột nhiên Tạ Thi hỏi: “ phải cậu học đại học sao? Vì sao còn muốn thành lập ban nhạc? phải áp lực ở trường rất lớn sao?”

      “Vào đại học chỉ là chuyện cha tôi muốn tôi làm, thành lập ban nhạc mới là chuyện tôi muốn làm, dù sao chỉ cần kết quả học tập của tôi vẫn tốt cha tôi quản tôi muốn làm cái gì.”

      “Vậy cậu có kế hoạch gì cho tương lai ?”

      “Tôi muốn trở thành ca sĩ, tôi muốn gia nhập ngành giải trí.”

      gật gật đầu, “Tôi nghĩ cậu có đủ năng lực để làm việc này!”

      Kỉ Văn Hào thở dài, “Nhưng mà , chuyện này đối với cha tôi chắc rất khó khăn. Ông luôn hy vọng tôi trở về tiếp quản nghiệp của ông, luôn rằng làm trong ban nhạc, biểu diễn như thế bao giờ có tiền đồ, biết tôi có thể thuyết phục ông ấy được nữa!”

      “Mưu tại nhân mà.”

      “Cho dù thể, tôi cũng từ bỏ!” Kỉ Văn Hào nhìn , nở nụ cười rất đẹp trai, “Bởi vì đây là giấc mơ của tôi, tôi thể từ bỏ nó dễ dàng như vậy được.”

      “Vậy cố lên!”

      “Tất nhiên.”

      Lại tiếp được đoạn, Kỉ Văn Hào nhận ra tay mình đổ mồ hôi, cậu rất lo lắng, bởi vì kế tiếp cậu cầu chuyện. “Tiểu , ngày đó tiểu K tặng hoa cho , có phải rất vui ?”

      “Đương nhiên rồi! Có nào thích được tặng hoa đâu.”

      Cậu sờ sờ đầu, “Vậy là thích tiểu K sao?”

      Rốt cục cũng biết cậu ta muốn hỏi cái gì, “Tôi thích tiểu K như người bạn, cậu hiểu chứ?”

      cười cười, ra sức gật đầu, tiếp tục cố gắng, “Sau này tôi…… có thể mời ra ngoài ?”

      “Để làm gì?”

      hẹn hò!” *******************.

      Tạ Thi nhìn Kỉ Văn Hào, khỏi bật cười thành tiếng, “Cậu và tiểu K giống nhau, đều hơn tôi tuổi!”

      đến tuổi mà! Tôi tuyệt đối thừa nhận em lớn hơn tôi tuổi, em nghe ?”

      “Được rồi! Được rồi! Chúng ta cùng tuổi được . Chuyện như vậy mà cũng so đo……”

      Kỉ Văn Hào rất để ý đến chuyện này, thực tế cũng có thể quan tâm đến, nhưng nghe con thích con trai tuổi hơn mình…… “Vậy em đồng ý hẹn hò với tôi rồi đúng ?”

      “Cái này…… Để tôi suy nghĩ ……”

      “Khi nào em mới suy nghĩ xong?”

      “Chưa biết được!”

      “Vậy…… Khi nào em suy nghĩ xong rồi, nhớ phải cho tôi biết!”

      Đây cũng có thể coi là lời tỏ tình! Thế nhưng Tạ Thi lại cảm thấy buồn cười, trong lúc nhất thời cũng biết nên trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy hình như nghe thấy ai đó hát…

      Hát lên bài ca vui vẻ trong lòng ….

      Chàng trai mới hai mươi tuổi này, giống như cậu bé còn chưa lớn, xoay quanh , làm cho cảm thấy cuộc sống vẫn còn rất thú vị.
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3

      Tạ Thi có rất nhiều bạn bè, cả Kỷ Văn Hào nữa là có sáu chàng trai, cả sáu đều hơi ngây thơ, tương đối thiện lương, nhưng cũng rất cố chấp.

      Họ thường mời đến tham quan chỗ họ luyện tập, dần dần tiến vào cuộc sống của bọn họ, mắt thấy họ trong tình huống tồi tệ nhất từng bước thực ước mơ của mình.

      Tình cảm của họ giống như em, có đôi khi cãi nhau, nhang rất nhanh liền làm hòa, tiếp tục bước về phía mục tiêu.

      Đương nhiên Văn Hào là thành viên xuất sắc nhất, những hát chính, mà còn chịu trách nhiệm về khâu sáng tác, hướng dẫn mọi người luyện tập, nghiễm nhiên trở thành nhân vật chủ chốt.

      Nhưng A Cường cũng tồi, đẹp trai và khả năng biểu diễn cũng thua gì Kỷ Văn Hào.

      Cũng vì vậy hai người thường bất đồng quan điểm, nhưng tóm lại họ rất nhanh có hướng giải quyết chung, dù sao mọi người đều có chung mục tiêu, đó là tiến vào giới showbiz và trở thành nhóm nhạc nổi tiếng.

      Mà kể từ sau ngày đó, quả nhiên Kỷ Văn Hào thường lén hẹn ra ngoài chơi, lén vì cho những thành viên còn lại trong nhóm biết.

      Cùng nhau xem phim, cùng nhau dạo phố, thậm chí cùng đến trạm xe điện ngầm xe những nghệ sĩ đường phố ca hát, nhìn tràn đầy nhiệt tình, chìm đắm trong nhạc, cảm nhận tình của chàng trai trẻ đối với nhạc.

      Tạ Thi từng hỏi , "Tại sao mỗi lần đều chỉ có hai người chúng ta? ra lần sau vẫn là có thể tìm bọn A Cường!"

      Kỷ Văn Hào trợn trắng mắt, "Chúng ta hẹn hò! Tại sao phải tìm nhiều đóng đèn như vậy làm gì?"

      Sờ sờ đầu của , nhưng mà người này rất cao xém nữa là sờ tới, "Nhóc con, đừng như vậy làm người khác hiểu lầm."

      Kỷ Văn Hào nhiêm túc : " nghiêm túc, hơn nữa tuyệt đối thừa nhận tuổi của hơn em."

      dám nhìn vào mắt , hơn nữa sớm phát càng lúc càng hề giấu giếm tình cảm của mình, luôn đứng cạnh , dùng cơ thể của mình để bảo vệ , nhắm mắt theo đuôi, thủy chung làm bạn.

      Ánh mắt của như vậy làm thể nào bỏ qua, trong đôi mắt đó mới đầu là thưởng thức càng về sau càng trở nên nồng đậm.

      đều thấy hết tất cả, chẳng qua là biết nên đáp lại như thế nào, cũng chưa có chuẩn bị tâm lý để đáp lại.

      đến tình cảm, hề nghĩ đến điều đó, muốn có cuộc sống tốt, nếu ăn no làm sao nghĩ đến chuyện đương được? Nhưng cậu sinh viên này lại ngây thơ và chấp hơn người, cho dù nhiều lần ám chỉ đều có được câu trả lời của nhưng vẫn cố chấp làm theo ý mình.

      thực tế sớm cảm nhận được tình cảm của , chỉ là biết nên đáp lại như thế nào thôi.

      Đêm hôm đó, mọi thứ như bình thường, làm việc trong nhà hàng, hát trong phòng ăn, chẳng qua là đêm đó giống mọi khi... hưng trí bừng bừng, rất hưng phấn.

      Theo thường lệ lên sàn diễn vừa hát vừa nhảy, nhưng người dưới sân khấu vẫn như cũ, high đến mức thể diễn tả được, nhưng khi phục vụ các bàn ăn, có thể cảm giác được ánh mắt của hề rời khỏi .

      Ngay cả những đồng nghiệp khác cũng với , "Hôm nay A Hào rất high đó!"

      Tạ Thi nhún nhún vai, cũng biết xảy ra chuyện gì nữa.

      "Nghe gần đây hai người hẹn hò?"

      Đỏ mặt lên, "Nào có, chỉ là bạn bè cùng nhau chơi thôi!"

      "Xạo! Nhưng mà , Tiểu , nếu như cậu cũng thích ta hãy nắm chắc cơ hội! Đàn ông giống như A Hào là rất hiếm đó!"

      "Cậu hơi quá rồi, A Hào tuổi hơn mình..."

      lúc đồng nghiệp muốn tiếp, phát nhạc trong phòng ngừng lại, tất cả đều im lặng, hề có bất kỳ thanh nào.

      Tạ Thi chuyện nữa, xoay người nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy Kỷ Văn Hào lấy chiếc ghế dựa, duỗi chân dài ra ngồi ghế.

      muốn làm gì?

      Tạ Thi thầm hỏi, đúng lúc này ánh mắt của đối diện trực tiếp với ánh mắt Kỷ Văn Hào, còn nháy mắt mấy cái với , hơn nữa hai người nháy mắt với nhau cũng bị những người khác thấy được.

      Kỷ Văn Hào tằng hắng, "Cảm ơn mọi người ủng hộ nhóm trong năm qua, nếu như chúng tôi biết trời cao đất rộng có thể rằng chúng tôi cũng có chút thành tựu, đây cũng vì mọi người ủng hộ."

      Lập tức tràng vỗ tay vang lên, Kỷ Văn Hào nhìn mọi người, trong lòng lại cảm thấy rất bình tĩnh. ôm đàn ghi-ta, chuẩn bị hát lên cảm giác trong lòng mình.

      "Tôi... thích ... tôi muốn hát cho ấy nghe."

      Lúc này tay trống của dàn nhạc còn đệm giúp , tạo ra khí hồi hộp và mong đợi.

      Mọi người đều xôn xao, có người kinh ngạc, có người trầm trồ khen ngợi, hoan hô vì Kỷ Văn Hào dũng cảm biểu đạt tình cảm của mình. Lúc này lại tiếp: "Tôi hẹn này chơi nhiều lần, cũng chính thức muốn biểu đạt tình cảm với ấy, nhưng tôi xấu hổ, lời đến khóe miệng nhưng lại dám ra, cho nên quyết định viết thành bài hát..."

      cúi đầu, nhàng gảy dây đàn, tiếng nhạc du dương, vang khắp căn phòng, mọi người đều nín thở, chờ đợi chàng trai trẻ này hát lên nỗi lòng của mình...

      , nụ cười đáng .

      Em biết tôi luôn nhìn em

      Trong giây phút, em cười với tôi.

      Tim của tôi, đành phải bán

      , hãy cho tôi cơ hội, để tôi xem em như bảo bối mà thương.

      , đừng bye bye quá nhanh, nếu tôi chỉ có thể nhảy xuống biển.

      , có thể chơi đùa với tôi , dù sao ông trời định em là của tôi.

      , ngoại trừ bạn , tôi còn hy vọng có ngày em có thể trở thành vợ của tôi.

      ...

      Mọi người nghe được lời bài hát liền cười ha ha, khí vừa thoải mái lại ấm áp.

      Kỷ Văn Hào viết bài hát như vậy hơi mắc cười, lại có thể nên tình cảm của chàng trai giấu kín trong lòng dám ra.

      Sau khi kết thúc, mặt Kỷ Văn Hào hơi ửng hồng, nhưng rất vui, trừ hát ra còn chính thức mở miệng hỏi. "Tiểu , em có đồng ý làm bạn ?"

      Tất cả thành viên nhóm nhạc đều lớn tiếng giúp , mọi người cùng vỗ tay, ánh mắt tập trung lên người Tạ Thi .

      Đầu tiên Tạ Thi rất kích động nhưng sau đó cố làm ra vẻ có chuyện gì, chẳng qua là lập tức xoay người, về phía cửa, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

      Kỷ Văn Hào thấy thế, lập tức ném đàn ghi-ta, nhảy xuống sân khấu, ngay cả lời xin lỗi cũng kịp , liền đuổi theo . Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tạ Thi ngồi ghế đá trong sân.

      Hình như khóc...

      Kỷ Văn Hào lập tức chạy đến trước mặt , ngồi xổm người xuống nhìn ... Đúng là khóc! Nước mắt kia cứ liên tục chảy xuống gương mắt tròn trĩnh của .

      "Xin lỗi, ..."

      Tạ Thi , " cần phải xin lỗi! Tôi rất thích bài hát của cậu."

      "Vậy tại sao em khóc?"

      "Chỉ là hơi kích động mà thôi."

      Kỷ Văn Hào ngồi xuống bên cạnh , cười khổ , "Xin lỗi, ... dám , cho nên thể làm gì khác hơn là dùng bài hát."

      gật đầu, "Hát so với dễ hơn."

      sờ sờ đầu, "Em nên chọc nữa!"

      Nhìn , chàng trai này, ra gần đây ít rủ ra ngoài, ru rú trong phòng, là để viết bài hát này.

      ngờ tài tử mà lại ngốc như vậy, dùng cách này để tỏ tình, làm trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Nhưng mọi đều có lòng hư vinh, phải thừa nhận điều này, trong lúc đó mừng như điên, vui vẻ thôi.

      "Vậy em đồng ý ?"

      "..."

      Lần này Kỷ Văn Hào lấy hết dũng khí, dù sao hát cũng hát rồi, giả bộ xấu hổ cũng còn ý nghĩa, "Tiểu , làm bạn nhé?"

      Nhìn gương mặt tuấn của lên vẻ khẩn chương, Tạ Thi cười cười, sờ sờ tay của , hai người cứ như vậy dắt nhau.

      Tay của rất to, rất ấm, cứ như thế mà cầm tay .

      "Tiểu ?"

      "Xin chỉ giáo nhiều hơn!"

      Kỷ Văn Hào nháy mắt mấy cái, vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy . cứ tưởng đây là mơ, vội vàng nhìn kỹ , . "Vậy... bà xã?"

      "Quá nhanh !" Tạ Thi cau mày, nhưng vẫn cười cười.

      Kỷ Văn Hào ôm chặt vào ngực, vui mừng giống như được bay lên trời, so với lần đầu tiên được lên sân khấu biểu diễn còn vui hơn.

      cười, cũng cười, mọi người trong phòng ăn rất phối hợp, lập tức trình diễn bài kết hôn, mọi người đều cười ngất.

      Người có tình, cần phải ở chung chỗ.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      JupiterGalileo, ChrisNữ Lâm thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuộc sống buồn lo nhanh chóng kết thúc, Văn Hào và bạn nhanh nhanh chóng tốt nghiệp đại học sau đó nghĩa vụ, dù nghĩa vụ họ vẫn quên giấc mơ của mình, ngày nghỉ vẫn hay đến nhà hàng hát.

      Mặc dù số lần diễn ít hơn trước rất nhiều nhưng chỉ cần nhà hàng dán thông báo, lập tức hấp dẫn thành viên cũ đến, phải vì nghĩ vụ quân mà bị ảnh hưởng.

      Về phần Tạ Thi và Kỷ Văn Hào, hai người quen nhau rất thuận lợi, có lẽ bình an chính là hạnh phúc, theo , có nhiều chuyện thú vị, mặc dù cuộc sống vẫn cực khổ, nhưng mà vẫn vui vẻ chịu đựng.

      thường với về ước mơ của , mới đầu còn cho rằng đó là hy vọng thực tế, nhưng vì sau vẫn cầu nguyện, hy vọng có ngày thực được ước mơ của mình.

      "Em biết ? ra khi học năm ba đại học có công ty đĩa nhạc đến tìm bọn , nhưng sau khi bọn thương lượng quyết định đợi sau khi tốt nghiệp rồi tính tiếp."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì sau khi ra mắt rất bận rộn, có nhiều thời gian giống như bây giờ, muốn hát gì hát."

      " sợ cuối cùng công ty đĩa nhạc cần bọn nữa sao?"

      rất tự tin, lông mày cũng nhếch lên, "Sao có thể có thể chứ?"

      cười vì tự tin của , dựa vào ngực . thực tế, mặc dù nghe về tương lai, đều cảm thấy mình thuộc về nó.

      Nếu có ngày, thực được giấc mơ rồi, trong giấc mơ đó có ?

      biết, cũng cách nào tưởng tượng nổi.

      Năm tháng trôi qua, dần dần thích , mặc dù rất lý trí, đến nỗi được, nhưng vẫn thể phủ nhận... thích .

      Đêm hôm đó, hơn mười giờ, Tạ Thi tan việc chuẩn bị về nhà. Bên ngoài mưa to, che dù từng bước từng bước về nhà.

      Hôm nay A Hào bắt đầu nghỉ phép, nhưng mai mới đến tìm , lúc chiều gọi điện với như thế.

      , ban nhạc xảy ra chút chuyện, phải xử lý, cho nên ngày mai mới đến tìm .

      Tạ Thi vào nhà trọ của mình, đúng lúc gặp người phụ nữ trung niên là hàng xóm của .

      Bà thấy Tạ Thi , lập tức lôi kéo , với : "Thi , bạn trai cả người ướt sũng, ngồi trước cửa nhà đó!"

      Tạ Thi sửng sốt, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy lên lầu, đến lầu hai nơi mình ở liền thấy Kỷ Văn Hào ngồi trước cửa nhà . Cả người ướt đẫm, ngồi dưới đất, trong miệng ngậm điếu thuốc, phiền muộn rít hơi rồi lại hơi.

      "A Hào?"

      ngẩng đầu lên nhìn , tay khẽ run. đợi , đợi lâu, những lúc phiền muộn như thế này chỉ muốn gặp .

      Tạ Thi ngồi xổm xuống, lập tức thấy mặt vừa hồng lại vừa tím, kinh ngạc kêu lên, "A Hào, sao bị thương vậy?"

      cười khổ, giống như đứa trẻ bị lạc đường biết nên làm gì, chịu được liền ôm vào ngực.

      " đánh nhau với A Cường... nhưng cậu ta thảm hơn nhiều."

      "Đánh nhau? Sao lại đánh nhau?"

      Kỷ Văn Hào tựa vào ngực , rầu rĩ , "Cậu ta , chỉ muốn đè ép cậu ta, còn coi thường cậu ấy, mẹ nó! đâu có như vậy..."

      Tạ Thi thở dài, mới bắt đầu biết núi thể chứa hai cọp, hai người tài hoa giống nhau ở chung chỗ, chắc canh có xung đột.

      "Người ướt hết rồi, vào nhà hãy ." Mở cửa kéo vào phòng, trước tiên lấy khăn lông cho tắm, sau đó tìm vài bộ quần áo mà trước đó để lại trong nhà .

      Cầm quần áo ra, mới phát vẫn ngồi dưới đất, khăn lông cũng dùng, giống như có tâm nặng nề.

      "A Hào!"

      " bị ba đuổi khỏi nhà rồi."

      Rất kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy?"

      "Ông ấy nếu như kiên trì muốn làm ca sĩ, đoạn tuyệt quan hệ cha con với ... Có nghiêm trọng như thế ?" Giọng của Kỷ Văn Hào trống rỗng.

      "A Hào..." Khó trách...

      và A Cường thường xuyên xảy ra tranh chấp, nhưng chỉ trong thời gian ngắn là sao, nhưng lần này tâm trạng lại kém như vậy, hóa ra là vì còn có nguyên nhân khác.

      "Ông ấy còn cắt đứt mọi trợ cấp kinh tế, mẹ kiếp, quá xem thường rồi! Tưởng rằng có ông ấy sống được sao!"

      Tạ Thi cầm khăn lông lau tóc giúp , "Đừng nghĩ quá nhiều, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng."

      " đụng vào cầu rồi!"

      " kiểu gì vậy?"

      Vừa vừa cười, quả nhiên có ma lực có thể làm tâm trạng của tốt hơn, khiến cảm thấy mọi chuyện đều nghiêm trọng.

      Đối mặt với nhiều chuyện phiền não, trực giác cho biết nên tìm , có thể làm tan hết mọi ưu phiền của .

      Ở cùng với thoải mái.

      "Lau khô tóc sau đó tắm , cả người đều ướt coi chừng bị cảm đó."

      Kỷ Văn Hào ngoan ngoãn cầm lấy quần áo vào phòng tắm, chỉ mất năm phút tắm xong, nhàng khoan khoái ra, nhìn thấy Tạ Thi bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị bữa khuya cho .

      Bỗng nhiên cảm thấy đây là hạnh phúc theo đuổi lâu... gian cần quá lớn, có người con ở đó là đủ rồi.

      Tối nay, ở lại đây !

      tiếng sau, chuẩn bị ngủ. Đêm đó Kỷ Văn Hào ngủ bên cạnh Tạ Thi , đây là lần đầu tiên, nên ai cũng khẩn trương, lần đầu tiên gần nhau như vậy.

      "Ngủ sớm ! Chuyện của A Cường ngày mai lại nghĩ biện pháp."

      "Được!"

      Nhưng hai người vẫn ngủ được, nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh quá cao, khiến tim mình đập nhanh mất khống chế. Rốt cục Kỷ Văn Hào mất khống chế trước, lật người lại ôm vào ngực.

      luốn cuống, nhưng sợ. Biết người đàn ông này nhiều năm, từ lúc sinh viên ngây ngô, đến khi trở thành người đàn ông tành thục.

      nhìn chằm chằm , từ lông mày đến mi tâm (điểm giữa hai chân mày), đến gương mặt, lỗ mũi, đến cằm, cuối cùng dừng lại ở cánh môi, nhìn kỹ, sau đó cũng nhấm nháp kỹ.

      rất đẹp, cũng rất ngọt, giống như trong tưởng tượng của , nhiều ngày rồi mỗi giây mỗi phút đều thích buông tay, mỗi ly mỗi tấc đều kiềm chế được.

      Cứ như vậy lún vào sâu! cần phải tỉnh lại, cũng muốn tỉnh lại, từ đó thể tự kềm chế.

      "A Hào." thở dốc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

      Kỷ Văn Hào cố gắng đè nén tiếng thở dốc và kích động của bản thân, áp chế đầu mình tỉnh táo lại, thấy mình gần như cởi quần áo của . "Xin lỗi, ..."

      "Đồ gốc, xin lỗi gì chứ." Ôm lấy cổ của , kéo về phía mình.

      Giống như lúc đồng ý lời tỏ tình của , gì, mà chỉ làm, dùng hành động lên tình cảm của mình.

      Nhận được cho phép của , giống như được ông trời ban ơn. vĩnh viễn nhớ ngày này, có , giao chính mình cho .

      "Tiểu , em."

      tiếp tục động tác vừa rồi, lần này dừng lại nữa, hình như quyết tâm dũng cảm tiến tới. cởi ra quần áo của ra, khám phá cơ thể hoàn mỹ của , tiếp tục hôn điên cuồng.

      Bên ngoài mưa to tầm tã, tiết tấu cuồng hoan trong phòng vang lên giống như mưa rền gió dữ. Họ khám phá cơ thể của nhau, thăm dò linh hồn của nhau.

      cảm giác như mình đến chỗ ấm áp nhất nhất của trong trí nhớ đó là trái tim , dịu dàng bên trong con người , khiến cam tâm tình nguyện dừng lại, từ nay trở nghỉ chân ở đó.

      biết qua bao lâu, luôn cho rằng mình cứ như vậy mà ngất , nhưng vẫn cảm nhận được, dịu dàng ôm vào ngực, khẽ vuốt tóc của , vỗ cơ thể .

      "A Hào..."

      " ở đây, vĩnh viễn rời khỏi em."

      nhìn người buồn ngủ trong lòng ra lời thề của mình, tin rằng nhất định nghe được.

      Trẻ tuổi chính là như vậy, luôn dũng cảm theo đuổi tình cảm, hề e dè thề thốt, luôn cho rằng đó là lời vĩnh hằng.

      Đây chính là trẻ tuổi...
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Về chuyện của Kỷ Văn Hào và A Cường quả nhiên như Tạ Thi , dù sao cũng là bạn nhiều năm, ân oán chỉ có đêm, ngày hôm sau tự động hóa giải.

      Nhưng mà Kỷ Văn Hào luôn giống học sinh tiểu học quên mất mình người sắp giải ngũ, kéo Tạ Thi gặp A Cường.

      Tạ Thi cười cười : " ra hiểu cậu ấy hơn em, cậu ấy so đo nữa!"

      " biết, chẳng qua là thấy em giống như thuốc bôi trơn của bọn !"

      Cười cười, đến chỗ luyện tập của người đàn ông trẻ con, quả nhiên thấy mọi người tụ tập chuyện như mọi ngày, chẳng qua là Kỷ Văn Hào và A Cường với nhau lời nào, cũng gây lộn nữa cả hai đều lúng túng và mặt đều có vết thương.

      Tạ Thi lôi kéo Kỷ Văn Hào và A Cường cùng ngồi xuống, cười với A Cường: "A Cường, tôi dạy dỗ A Hào rồi, cậu đừng giận ấy nữa."

      Kỷ Văn Hào bĩu bĩu môi, biết nên chen vào , nhưng vẫn nhịn được, " phải tối qua dạy dỗ em sao..."

      Tạ Thi để ý tới , chỉ nhìn A Cường.

      Mà A Cường cũng ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Tôi cũng có phần sai nữa!"

      "Tất cả đều là bạn lâu như vậy, nên vì môt chuyện mà làm mất hòa khí, sau này nếu hai người muốn nhanh chóng thành công, còn phải giúp đỡ lẫn nhau nữa đó."

      Hai người cũng gật đầu, Tạ Thi tiếp: "A Hào tuyệt đối có ý chèn ép cậu, tôi tin rằng ấy cũng rất lệ thuộc vào tài hoa của cậu, tôi nghĩ, hai người nên thi xem ai giỏi hơn, cuối cùng ban nhạc nghe theo lời người ấy, như vậy cũng tốt cho ban nhạc!"

      Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Đúng vậy!"

      "Cậu cho rằng mình sợ sao?"

      "Thử mới biết được."

      "Được."

      Hai người đấu võ mồm cậu câu, tôi câu, vô cùng nhiệt tình, cuối cùng cả ban nhạc gia nhập thảo luận, ngược lại Tạ Thi gì.

      , tin rằng A Hào thắng, ngày nào đó thực được ước mơ của mình. Nhìn thấy trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ hăng hái lại nghĩ đến mình.

      Ước mơ của mình là gì đây?

      Thành , có mong ước gì, luôn bình thường và tự nhiên sống qua ngày, chỉ cần kiếm đủ tiền chi tiêu cho cuộc sống, cũng cầu xa vời gì.

      Hình như mình có triển vọng gì cả, có lẽ vì cha mẹ mất sớm nên hy vọng duy nhất của là có gia đình, để hưởng thụ được ấm áp của gia đình.

      Tạ Thi mỉm cười, đứng dậy đến phòng bếp chuẩn bị đồ uống cho họ, đều họ chuyện cho thỏa thích, biểu đạt hết tất cả ước mơ nhạc của bản thân, mà cũng có thể nghĩ về tương lai của mình.

      Chỉ còn mấy tháng nữa là Kỷ Văn Hào giải ngũ, tình cảm của họ tiến triển rất nhanh, thậm chí Kỷ Văn Hào chính miệng ra, nhét vào bức tranh cuộc sống của .

      công ty đĩa nhạc chờ và bọn A Cường giải ngũ, sau đó ký hợp đồng với họ, phát hành album, đợi vài năm nữa khi thành công, trước ba mươi tuổi cưới , hy vọng rằng để chờ lâu.

      rất hoài nghi, bọn họ có thể đến cuối cùng sao? Giấc mơ của là trở thành đại minh tinh, mà chỉ muốn sống cuộc sống bình thường.

      Có thể ngày nào đó khoảng cách giữ họ càng ngày càng xa.

      Gần đến lúc giải ngũ, Tạ Thi càng nghi ngờ, nhưng khi trời tối, Kỷ Văn Hào đến đưa cho vật.

      "Đây là gì?"

      "Quà tặng em." Kỷ Văn Hào đem cái rương vào nhà , đặt khẽ sàn nhà.

      Tạ Thi hiểu ra sao. "Quà?"

      "Đúng vậy! suy nghĩ lâu, mới quyết định đem cái này đưa cho em, còn cái này nữa."

      Tạ Thi cũng ngồi chồm hổm mặt đất, "Trong đây có cái gì sao?"

      "Trước mắt có." Kỷ Văn Hào xòe tay ra, trong lòng bàn tay có hai chìa khóa được xỏ thành sợi dây chuyền.

      Dùng trong hai chiếc chìa khóa mở cái rương ra, quả nhiên bên trong có gì, Kỷ Văn Hào lấy tất cả bản nhạc trong trong ba lô mình ra cất vào đó, rồi đậy lại. " chìa khóa của em, chìa khóa của , cái này trở thành rương chung của chúng ta, chờ khi chúng ta già rồi mở ra xem."

      Trái tim Tạ Thi thắt lại, nhìn cái chìa khóa, "Tại sao phải làm như vậy?"

      " cảm thấy như thế rất thú vị! Sau này nếu như em muốn gì, có thể viết ra, để vào trong rương, chúng ta có thể trao đổi bí mật thông qua chiếc rương này, cũng có thể đợi nhều năm sau, mở ra xem lần luôn." Kỷ Văn Hào rất lãng mạn .

      Làm Tạ Thi khỏi cười ra tiếng, nhưng hốc mắt hồng hồng, "Sao còn lãng mạn hơn cả phái nữ vậy?"

      "Đâu có!" Kỷ Văn Hào cười ha ha.

      Tạ Thi vuốt cái rương, tâm tình ngừng lên xuống, vui cũng có, buồn cũng có, rất nhiều cảm xúc biết tên xông lên đầu. "Nhưng sao biết chúng ta có thể sống đến già?"

      Kỷ Văn Hào nhìn chằm chằm, " phải em... luôn hoài nghi chuyện này chứ?"

      Tạ Thi chấn động, im lặng ; Kỷ Văn Hào khóa rương lại, nhất thời hai người lâm vào trầm mặc.

      Đột nhiên Kỷ Văn Hào mở miệng, "Nếu có ngày, vì ước mơ mà mất em, ít nhất cũng còn cái rương có thể chứng minh, em, hoặc là nếu có ngày sa đọa, cũng có thể mở rương để nhắc nhở chính mình."

      Che mặt lại, muốn nước mắt tùy ý rơi xuống, nhưng nước mắt chứ theo những khe hở mà chảy xuống.

      Kỷ Văn Hào lấy tờ giấy ra, viết lên đó...

      Tôi vô cùng Tạ Thi , hi vọng ấy có thể hiểu, đừng suy nghĩ lung tung, bất luận như thế nào, tôi cũng bỏ rơi ấy.

      Viết ngày tháng năm lên đó, rồi bỏ vào trong rương. "Làm mẫu xong, em hiểu rồi chứ?"

      gật đầu, giờ khắc này hoàn toàn vứt bỏ nghi ngờ và bất an của mình, tiếp nhận tình của . "Nếu có ngày, chúng ta thể tiếp tục ở bên nhau, hãy cho em biết, em vứt chìa khóa và trả cái rương lại cho ."

      nhìn , im lặng lúc, "Thành , có ngày đó, nếu như quả có ngày đó, em đừng với là em vứt luôn cái rương! Như vậy rất đau lòng."

      cười cười, ôm vào ngực, tóc mềm mại lại thơm nữa, hết sức hưởng thụ khoảng khắc bình yên khó có được này.

      nghĩ rằng, nếu quả ngày vì ước mơ mà tổn thương , thậm chí bỏ rơi , có thể buông tha ước mơ của mình ?

      Giới showbiz luôn đủ loại, sớm nghe , nhưng luôn cười nhạt, cảm thấy mình trầm luân đến mức độ đó, nhưng khi số tuổi tăng thêm lại bắt đầu do dự.

      muốn thực giấc mơ của mình, điều này cần hoài nghi, rất nhiều năm tới vẫn lấy đó là mục tiêu, thậm chí vì vậy mà bị đuổi ra khỏi nhà, cũng bị tước quyền thừa kế nghiệp gia tộc, và bị cắt đứt viện trợ kinh tế, nhưng vẫn sao cả.

      Nhưng mất ?

      Nếu cái giá phải trả để thực giấc mơ của mình là , có đồng ý ?

      biết, biết làm sao để giải quyết vấn đề nan giải này.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :