1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình cảm độc nhất - Mặc Tử Đô

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      @thuyvy2711 coi dc roi nha ban

      Chương 23:

      Cố Khinh Châu: Tôi về rồi. tại em ở đâu.

      Lệ Tử Xuyến nhìn chằm chằm vào tin nhắn trọn vẹn phút đồng hồ, mới nhắn lại cho : Ở bên ngoài uống rượu với bạn. Có chuyện gì?

      Gửi xong, trong nội tâm của còn có chờ mong nho , lập tức trả lời hay là gọi điện thoại tới, ít nhất cũng phải quan tâm chút chứ.

      Nhưng Lệ Tử Xuyến nghĩ sai rồi, đợi rất lâu, điện thoại của hề vang lên, ngược lại chuông điện thoại của Đàm Thiên Thiên ở bên cạnh lại phát ra tiếng kêu.

      Đàm Thiên Thiên nhìn thấy cái tên màn hình, nhất thời vẻ mặt liền trở nên rất kỳ quái, len lén dò xét Lệ Tử Xuyến chút, sau đó rời khỏi chỗ ngồi để nghe điện thoại.

      Lệ Tử Xuyến cười khổ, quả nhiên vẫn là tự mình đa tình sao?

      Lúc Đàm Thiên Thiên trở về, rượu trong tay Lệ Tử Xuyến đều bị lấy , chỉ để lại bình hồng trà cho .

      “Ôi, chúng ta ngồi lúc rồi thôi, rất muộn rồi.”

      Lệ Tử Xuyến mặt ủ mày chau gật đầu: “Được.”

      Dù sao cũng có ý định về ký túc xá, trực tiếp về nhà cha mẹ, hoặc là nhà của ba. Mấy ngày này, đều muốn gặp lại Cố Khinh Châu!

      Trước tiên và Đàm Thiên Thiên đưa mấy người bạn lên xe, sau đó Đàm Thiên Thiên giao Lệ Tử Xuyến cho bảo vệ chăm sóc, rồi tự mình đến bãi đỗ xe lấy xe.

      Nhiệt độ bên trong với bên ngoài chênh lệch nhau quá lớn, Lệ Tử Xuyến túm chặt cổ áo khoác. Lúc này nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, vốn quá để ý, thế nhưng bỗng nhiên người này lại dừng lại bên cạnh . D.Đ.L.Q.Đ

      theo bản năng quay đầu lại, dường như người đàn ông cũng đợi nhìn ta, sau khi nhận được ánh mắt của , ta lập tức làm động tác cho tay vào túi tự cho là tuấn nhất, cười với Lệ Tử Xuyến: “Tiểu thư, vừa mới uống rượu xong sao?”

      ta xong câu đó, lập tức Lệ Tử Xuyến liền biết ta muốn làm gì, chẳng qua cách bắt chuyện này quá kém, khiến cho người ta phản cảm.

      dứt khoát nhìn đối phương, xem ta như người tàng hình.

      Hiển nhiên người đàn ông cam lòng bị lạnh nhạt: “Tiểu thư chờ xe sao? tại thời gian còn sớm, nếu cùng tôi tìm chỗ chơi lát, gọi cả mấy người bạn của em nữa, hoạt động buổi tối tôi bao hết.”

      Hơi rượu mà lúc trước Lệ Tử Xuyến uống vài chén bắt đầu bốc lên, lại còn có người cứ ong ong ngừng ở bên tai, khiến khỏi bực bội.

      dời sang bên cạnh mấy bước, người đàn ông kia cũng gấp gáp: “Tiểu thư muốn cũng sao, vậy để lại số điện thoại có được hay ? Lần sau có cơ hội mọi người cùng nhau chơi, coi như là kết bạn.”

      mặt Lệ Tử Xuyến ràng còn kiên nhẫn, bảo vệ bên cạnh vẫn luôn quan sát động tĩnh phía bên này, thấy vậy liền vội vàng tiến lên muốn ngăn cản người kia.

      Nhưng còn chưa đợi bảo vệ ra tay, bỗng nhiên người đàn ông xuất , kéo Lệ Tử Xuyến ra sau lưng, đứng đối diện với người kia.

      Người đàn ông bắt chuyện thấy đối phương làm ra vẻ bảo vệ, hiểu có chuyện gì, thăm dò , “Này, là bạn trai của vị tiểu thư này sao?”

      Nếu là bạn trai ta liền rút lui, nếu phải vậy, cho dù là dựa theo trình tự tới trước tới sau mọi người cũng phải cạnh tranh công bằng.

      Giọng của Cố Khinh Châu còn lạnh hơn so với ánh mắt: “Cho dù tôi có phải là bạn trai của ấy hay , tóm lại vẫn phải là .”

      Sau khi người kia nghe xong liền sửng sốt, Cố Khinh Châu căm ghét liếc ta cái, quay người tìm kiếm bóng dáng của Lệ Tử Xuyến.

      Lúc đầu khi nhìn thấy Cố Khinh Châu liền khiếp sợ, sau đó quay đầu bước .

      Hai, ba bước, Cố Khinh Châu liền đuổi theo: “Em muốn đâu?”

      “Tại sao tôi phải cho biết?” Vừa càng chạy càng nhanh.

      Bảo sao Đàm Thiên Thiên lấy xe lại lâu như vậy, hẳn là gọi cứu binh đến. Vậy nếu như, Đàm Thiên Thiên gọi điện thoại cho , chỉ sợ cũng chủ động đến tìm sao?

      Trong lòng Lệ Tử Xuyến dễ chịu, hận thể cách xa ra. Nhưng có người lại cho toại nguyện.

      Bỗng nhiên Cố Khinh Châu giữ cánh tay của lại: “Muộn như vậy mình em muốn đâu? Trước tiên về ký túc xá với tôi !”

      “Tôi muốn!” Tính khí cố chấp của cũng nổi lên.

      Nhưng dù sao Cố Khinh Châu cũng là người đàn ông, chút sức lực này của đáng được nhắc tới. tiện tay cản chiếc taxi lại, nhét Lệ Tử Xuyến giãy dụa vào, chính cũng ngồi theo vào ghế sau.

      Xe khởi động, Cố Khinh Châu lạnh lùng địa chỉ trường học, Lệ Tử Xuyến biết hết hy vọng, cũng lãng phí sức lực chống lại nữa.

      thở phì phò nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu khí trong xe cực kỳ nặng nề,
      [​IMG]
      B.Cat, ngocanhSweet you thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24:

      Sau khi trở lại ký túc xá, Lệ Tử Xuyến liền nôn trận. Khiến cho xung quanh bồn cầu nhà vệ sinh, sàn nhà, váy đều là chất bẩn.

      Từ trước tới giờ uống rượu chưa bao giờ say như vậy, hôm nay lại là ngoại lệ, có thể là do tâm lý, cũng ảnh hưởng tới sinh lý, dường như nôn hết tất cả những thức ăn lúc ăn buổi tối ra ngoài.

      Nhìn phòng vệ sinh bừa bộn, Lệ Tử Xuyến cũng cảm thấy buồn nôn, muốn tự mình dọn dẹp, thầm dự định ngày mai gọi nhân viên làm thêm đến quét dọn sạch . Giày vò lúc lâu, sau khi thay đồ ngủ mới ra ngoài, chỉ là nghĩ rằng Cố Khinh Châu vẫn chưa .

      nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, vừa nôn xong nên sắc mặt cũng dễ nhìn, cả người đều mệt lả, còn chút sức lực nào để chú ý đến , quay người vén chăn nằm lên giường, chui vào chăn đưa lưng về phía .

      Dù sao cũng thích , cũng quan tâm ở trước mặt chật vật ra sao.

      Cố Khinh Châu gì, tiếng bước chân vừa xa vừa gần, chờ lúc thấy bưng chén nước nóng đặt ở đầu giường của .

      Theo sau đó là tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, đầu tiên là giặt quần áo, sau đó là lau sàn nhà. Rất nhanh, mùi hôi của rượu trong khí cũng bị hương thơm tinh khiết của chanh làm biến mất.

      vẫn nhắm mắt lại, nhưng thính giác lại nhạy hơn so với bất cứ giác quan nào. Đồ vật mà chính còn cảm thấy ghét bỏ muốn động vào, vậy mà lại yên lặng giúp dọn dẹp sạch .

      Khóe mắt dần dần ẩm ướt, cắn chặt môi.

      Rất muốn với , nếu như thích người, tuyệt đối nên đối xử với ấy tốt như vậy, đây phải là bố thí, mà là tàn nhẫn.

      đối xử với cẩn thận như vậy, quan tâm đến những chi tiết nhất, thế nên mới càng ngày càng ảo tưởng, cuối cùng thậm chí còn đánh mất chính mình.

      Quá ngu mà.

      Nửa giờ sau, cửa phòng vệ sinh mở ra.

      biết ra, ràng quay lưng về phía , nhưng vẫn nhắm chặt mắt hơn, sợ nhìn ra giả vờ ngủ.

      Tại sao còn chưa ?

      Năm phút sau, tức giận, ánh mắt phía sau khiến thể coi .

      Ngay tại lúc Lệ Tử Xuyến sắp thể nhịn được nữa, cuối cùng người phía sau cũng mở miệng.

      “Hôm nay em uống quá nhiều rượu, ngủ giấc tốt . Đợi ngày mai tỉnh táo, chúng ta lại chuyện.”

      muốn để ý đến , nhưng vẫn nhịn được cãi lại: “ có gì để cả, trở về quên chuyện này . Tôi cũng quên. Yên tâm, tôi quấn lấy .”

      Cố Khinh Châu trầm mặc lúc, dường như thở dài, : “Ngày mai tôi tới tìm em.”

      Nếu chuyện còn có thể gì nữa đây? Đơn giản là từ chối hoàn toàn, hay là nể mặt .

      Lời đáp lại của Lệ Tử Xuyến dành cho là dứt khoát trùm chăn kín đầu.

      Bộ dạng của Cố Khinh Châu dường như là hoàn toàn thể làm gì, biết rằng sau khi uống say, ngoại trừ mắng người còn thẳng thắn như vậy.

      Sau khi Cố Khinh Châu rời , Lệ Tử Xuyến lâu mới ngủ được. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ngoại trừ cả người đau nhức lại có phản ứng gì khác.

      Cái váy El mặc đêm hôm trước được treo lan can ở phòng vệ sinh, cửa sổ mở nửa, gió thổi vào, ngược lại chút hương vị cũng có.

      nhìn với hai mắt sưng đỏ ở trong gương, tối hôm qua cũng hề say, chỉ là mượn rượu giả điên, muốn tìm cơ hội để mang tất cả những lời giấu trong lòng từ lâu ra mà thôi.

      Hối hận sao? hề, chỉ là hy vọng sau này khi gặp lại Cố Khinh Châu bị xấu hổ.

      lấy chiếc váy xuống gấp lại cho chỉnh tề, sau đó bỏ vào ngăn trong cùng của tủ quần áo, bộ váy này, chỉ sợ sau này cũng mặc lại, dù sao cũng là thời điểm mất mặt như vậy, nguyện ý muốn nhớ lại lần nữa.

      Lúc ra khỏi ký túc xá hơi muộn, hôm nay là lão Trương chủ trì buổi báo cáo, Lệ Tử Xuyến vào phòng họp trong tòa nhà thí nghiệm, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, duy chỉ còn chỗ trống bên cạnh Cố Khinh Châu.

      Đàm Thiên Thiên ở phía đối diện nháy mắt ra hiệu với , Lệ Tử Xuyến bất đắc dĩ, tối hôm qua bỗng nhiên Đàm Thiên Thiên mất tích chắc chắn là cố ý, mà bây giờ vị trí này để lại cho , nghĩ chút liền biết, bạn thân Đàm Thiên Thiên là dốc hết sức lực tác hợp cho và Cố Khinh Châu đây.

      có lựa chọn, Lệ Tử Xuyến đành phải ngồi xuống cạnh .

      Hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, trông rất có tinh thần, sắc mặt cũng rất tốt. Duy chỉ có , vẻ mặt xanh xao, hai mắt
      [​IMG]
      B.Cat, ngocanhSweet you thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25:

      vui sướng khuôn mặt của , Lệ Tử Xuyến thấy nhưng hiểu.

      Dường như từ sau khi theo vào phòng, ngoại trừ việc ăn hết nửa bát cháo, cũng những lời có ý nghĩa gì.

      Thế nhưng, lúc tại phòng họp, bàn tay len lén nắm lấy bàn tay của là ý gì đây?

      thể hiểu nổi có được ...

      “Cố Khinh Châu, cũng thích em có đúng ?”

      Lúc hỏi câu này, mắt cũng dám nháy, sợ để mất những biểu lộ xíu của .

      Lát sau, Cố Khinh Châu gật đầu cái, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, “Ừ.”

      Trời ạ! cũng thích !

      Lệ Tử Xuyến kinh ngạc, trong lòng có chút ý xuân dập dờn, nhưng cũng lâu lắm liền có chút căm tức.

      “Thích từ lúc nào?” Quả thực khí thế của giống như thẩm vấn phạm nhân vậy.

      Cố Khinh Châu do dự chút, biết có nên hết những việc của mấy năm trước ra hay , cuối cùng vẫn là lập lờ nước đôi trả lời: “Rất lâu rồi.”

      Rất lâu? trừng to mắt.

      rất xấu đấy bạn học Cố! Thích em mà lại , còn chơi trò lạt mềm buộc chặt với em! có biết mấy ngày công tác em khổ sở muốn chết , bởi vì em cảm thấy hoàn toàn quan tâm em, để em ở trong lòng, cho nên cũng cho em biết. Em dám gọi điện thoại cho , cũng kiềm chế gửi tin nhắn cho , có biết những ngày đó em đều bị tra tấn đến điên luôn hay ...”

      Bây giờ vừa nghĩ tới, vẫn cảm thấy uất ức, vậy mà người này lại giống như có chuyện gì với , thực ra cũng thích .

      Rốt cuộc là cố ý mà!

      Cố Khinh Châu nhìn Lệ Tử Xuyến như sắp khóc, vui sướng lúc đầu nhất thời biến mất thấy bóng dáng, có chút luống cuống tay chân đến trước mặt , nhìn miệng bĩu ra, dường như sắp chảy nước mắt, dứt khoát quyết định, ôm vào trong lòng.

      Quả nhiên chiêu này rất có hiệu lực, khóc nữa.

      chỉ có khóc, hai tay còn chủ động ôm lấy eo , cọ khóe mắt ướt át lên áo sơ mi của . D.Đ.L.Q.Đ

      “Xin lỗi, phải cố ý cho em, cũng phải là muốn liên lạc với em, chỉ là ...” dừng lại, giống như khó mở miệng, lúc sau mới trầm lắng : “Tử Xuyến, có kinh nghiệm trong chuyện này, càng hiểu ở chung với con là như thế nào. thừa nhận có rất nhiều thiếu xót, cần em phải dạy . Nhưng em tuyệt đối được cho là lạt mềm buộc chặt. thích em, cho nên dùng những thủ đoạn đó với em.”

      Tuy Lệ Tử Xuyến vẫn trầm mặc, nhưng ràng tâm trạng tốt hơn, thậm chí còn có xu hướng lên.

      “Từ khi mười sáu tuổi rời khỏi nhà cậu, rất nhiều năm rồi, đều ăn cơm mình, ngủ mình, bị bệnh cũng là tự khỏi. Trong nhà có người thân chờ , cũng có người quan tâm đến giờ giấc hay là lo lắng cho , cho nên trong chuyện này, kiến thức của vẫn còn rất hạn chế.”

      chỉ quen với độc, vẫn chưa hiểu được chia sẻ là như thế nào.

      kể những khó khăn của mình cho nghe, Lệ Tử Xuyến lại ôm eo chặt hơn, phát ra những tiếng ồm ồm trong lòng : “Về sau hề độc nữa, em ăn cơm cùng , chăm sóc khi bị bệnh đến lúc khỏi hẳn mới thôi. Còn ngủ... Tạm thời cứ ngủ mình .”

      Những đau buồn lúc đầu cứ như vậy bị câu của đánh tan.

      Cố Khinh Châu biết có nên cười hay , nhưng biết, trong lòng là tràn ngập những cảm xúc vui vẻ, toàn bộ thân thể cũng được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc.

      dùng sức ôm lấy , bé nhưng lại mang đến cho quá nhiều thương.

      Cố Khinh Châu ghé vào tai , rất , “Cảm ơn em.”

      Cảm ơn em, thích .

      Cảm ơn em, lúc còn sống, đáp lại tình cảm của .

      Lệ Tử Xuyến nghĩ, bọn họ như vậy rồi, nên chuyện đương nhỉ?

      Mặc dù có những tình tiết oanh liệt, cũng có những khúc mắc triền miên, nhưng mỗi ngày ở cùng chỗ với , dù chỉ là để đọc sách, nhưng vẫn cực kỳ thỏa mãn.

      Người đầu tiên cũng là người duy nhất biết và Cố Khinh Châu nhau, chính là Đàm Thiên Thiên. Nghe xong những lời của Lệ Tử Xuyến, Đàm Thiên Thiên vừa khiếp sợ vừa cảm thấy hiển nhiên.

      Hiển nhiên là vì sớm biết hai người này có chuyện giấu ở bên trong, hai bên đều có cảm giác với nhau, ở cùng chỗ cũng có gì lạ. Khiếp sợ là bởi vì làm người đứng xem, dù thế nào cũng nghĩ cuối cùng hai người kia lại đến được với nhau, trở thành đôi.

      Nghĩ đến Cố Khinh Châu - máy chế băng ngàn năm, lại nhìn Lệ Tử Xuyến đắc ý, Đàm Thiên Thiên lắc đầu, “Ôi, sao cậu lại chống đỡ được cơ chứ! Quá nhục rồi, về sau nhất định Cố Khinh Châu ăn sạch cậu.”

      Lệ Tử Xuyến lại chẳng hề để ý: “Vậy sao chứ? Giống như ấy , ấy thích tớ cho nên dùng cách đấy, tớ thích ấy, cho nên cũng quan tâm người nào đó chủ động đâu. Bé Thiên Thiên,
      [​IMG]
      B.Catngocanh thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26:

      “Tài xế, có thể nhanh hơn chút nữa ?” Ngồi trong xe taxi, Cố Khinh Châu ngừng nhìn đồng hồ.

      Tài xế bất đắc dĩ : “Thưa , tốc độ trong thành phố chỉ giới hạn có 60, nếu nhanh hơn nữa tôi bị phạt mất.”

      Trong lòng Cố Khinh Châu lo lắng, cũng thể ép tài xế phải tăng tốc.

      giải quyết xong chuyện thiết bị cũng tới bảy giờ, từ tòa nhà thí nghiệm tới cửa trường học đón xe lại tốn thêm mười mấy phút, lần đầu hẹn hò lại tới trễ, là người vừa lên chức bạn trai quá kém cỏi rồi.

      Gắng sức phi tới, vậy mà tới tận bảy giờ bốn mươi phút mới tới rạp chiếu phim, Cố Khinh Châu trả tiền rồi xuống xe, liếc mắt liền thấy Lệ Tử Xuyến đứng bậc thang. Bình thường rất chú trọng cách ăn mặc, hôm nay cũng khác biệt quá lớn, nhưng Cố Khinh Châu vẫn cảm thẩy hẳn là chăm chút chuẩn bị hồi lâu.

      Trong lòng càng cảm thấy có lỗi, bước chân cũng khỏi tăng tốc.

      Nghe được tiếng bước chân, Lệ Tử Xuyến vốn nhìn chằm chằm vào tờ poster quảng cáo phim liền chậm rãi quay đầu lại. Phim bắt đầu chiếu, cửa rạp chiếu phim cũng đóng, mặt đất ngoại trừ rải rác mấy tờ quảng cáo phim bóng người cũng có.

      lẳng lặng nhìn , bỗng nhiên xoay người rời . D.Đ.L.Q.Đ

      Cố Khinh Châu sững sờ, lát sau mới nhớ tới việc đuổi theo .

      tức giận sao? trễ lâu như vậy. Cố Khinh Châu nhíu lông mày lâm vào lo lắng, lần này là sai, từ sau khi phần lớn thời gian đều bận rộn chuyện trường học, cơ hội ở với ít càng thêm ít. Cho tới bây giờ Lệ Tử Xuyến cũng có phàn nàn điều gì, chỉ mới cầu hẹn hò với duy nhất lần, lại biểu bết bát như vậy.

      Giày cao gót của giẫm đá cẩm thạch, phát ra thanh lanh lảnh, Cố Khinh Châu từng bước từng bước theo sau lưng , mấy lần muốn lời xin lỗi, nhưng lời đến bên khóe miệng lại nên lời.

      chán nản, biết rốt cuộc thích vì điều gì, miệng kém cỏi như vậy, dỗ dành được cũng biết làm cho vui vẻ. vất vả mới có thời gian lại là cùng làm tài liệu và báo cáo trong ký túc xá, đơn giản là cực kỳ nhàm chán và buồn tẻ.

      càng chạy càng nhanh, mắt thấy chỉ lát nữa là đến bến xe bên đường, Cố Khinh Châu hít sâu, vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt thấy Lệ Tử Xuyến bỗng dưng ngừng lại, xoay người nhìn chăm chú vào , sau nửa giây, giang hai tay ra: “Ôm.”

      Ánh mắt Cố Khinh Châu mềm nhũn, dường như là tiến lên ôm vào trong lòng.

      Lúc ôm mới phát , áo khoác của mỏng như vậy, nhiệt độ người thấp như vậy, phải là...

      Vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài chứ.

      Vừa nghĩ tới việc đứng mình ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn từng đôi nhau vào rạp chiếu phim, lòng giống như bị cái gì đó hung hăng quật vào, đau đớn.

      ôm chặt , thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, phá hư buổi hẹn của chúng ta rồi.”

      buồn bực lắc đầu trong ngực , hai tay xuyên qua áo khoác ôm lấy , cả người hoàn toàn rơi vào lòng .

      Vị trí lồng ngực của như có cái gì đó xao động, xoạt xoạt xoạt. Lệ Tử Xuyến chỉ muốn ôm , thế là ôm càng chặt hơn.

      Thời gian trôi qua, Cố Khinh Châu muốn lại thôi, mấy phút sau, Lệ Tử Xuyến từ trong lòng ngẩng đầu lên.

      “Em muốn xem phim, chúng ta trở về có được ?” Trong mắt có chút oán hận nào, phảng phất chỉ là rất bình tĩnh thương lượng với việc quan trọng.

      “Em muốn xem?” vẫn do dự.

      Lệ Tử Xuyến gật đầu: “Thực ra chỉ là muốn tìm lý do để ở mình với mà thôi, chẳng qua hôm nay quá lạnh, muốn về nhà.”

      Nhiệt độ người hoàn toàn cao, Cố Khinh Châu chủ động đưa hai tay của quấn quanh hông lên, đặt trong lòng bàn tay , hà hơi, : “Đồng ý với chuyện, đồng ý về nhà.”

      “Điều gì?” mờ mịt.

      “Về sau nếu khiến em vui, em phải cho biết, mắng cũng được. Nhưng nhất định đừng tự nuốt uất ức vào trong lòng, có được ?”

      cần thời gian để dần dần thích ứng với thân phận mới, nhưng hy vọng quá trình này khiến đánh đổi bằng những khổ sở.

      Lệ Tử Xuyến phải mất chút thời gian mới hiểu được ý của , nhàng gật đầu, nhất thời cảm động lại chui vào trong lòng .

      Thực rất đần, thân là đàn ông mà lại biết dỗ ngon dỗ ngọt.

      Nhưng vậy sao, tình duy trì nhờ vào cái miệng, chỉ cần chịu để ở trong lòng, cảm thấy rất hạnh phúc.

      Hai người đón xe trở lại ký túc xá, đường Lệ Tử Xuyến lời nào, rất yên tĩnh, ngược lại có chút giống .

      Cố Khinh Châu cảm thấy, có tâm .

      Sau khi đưa về ký túc xá, Cố Khinh Châu lăn lộn khó ngủ cả đêm, vừa mới sáng sớm liền thức dậy nấu bữa sáng, xem như đền bù cho buổi hẹn hò tối hôm qua.

      Hơn bảy giờ rưỡi, Cố Khinh Châu nhấn chuông ký túc xá của .

      Sau khi tiếng chuông thứ ba vang lên, bên trong mới truyền đến tiếng động.

      Lệ Tử Xuyến mặc cái áo T-shirt ra mở cửa, dáng vẻ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Sau khi mở cửa, gió trong hành lang thổi tới, theo bản năng rùng mình cái.

      Cố Khinh Châu còn chưa kịp ý định đến đây, sợ bị lạnh nên liền vội vàng kéo vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.

      Lệ Tử Xuyến ngẩng đầu ngây ngốc nhìn : “ làm gì thế?”

      Cố Khinh Châu vừa muốn mở miệng, bỗng dưng ánh mắt trầm xuống.

      còn biết xảy ra chuyện gì, khó hiểu cúi đầu xuống theo ánh mắt của , cũng phát
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27:

      Nghe Tiết Gia Dương xong, Lệ Tử Xuyến lời, bởi vì biết lúc này có phải nên hỏi tiếp hay , lại cảm thấy như vậy quá tồi tệ, giống như là thầm tìm hiểu qua bạn bè của vậy.

      Đồng thời, cũng muốn để lộ hiểu trước mắt bạn của .

      Tóm lại, tròng lòng cứ xoắn xít hết cả.

      Tiết Gia Dương cũng chỉ nửa, cười , “Này, đây đều là những chuyện qua, thấy bây giờ năng lực thích ứng của cậu ta cũng tệ lắm, cũng hòa đồng hơn so với trước kia rồi. phải sao, còn đưa cả bạn tới!”

      Lệ Tử Xuyến miễn cưỡng cười theo, có chút xấu hổ.

      Rất nhanh, Cố Khinh Châu từ trong văn phòng ra, vẻ mặt có chút căng thẳng, lúc nhìn thấy Tiết Gia Dương cũng ngẩn người: “Tại sao cậu lại ở đây?”

      “Nhìn thấy cậu ở cửa bệnh viện, gọi cậu cũng trả lời, cho nên liền vào xem, cậu sao chứ?”

      Có thể thấy được, Tiết Gia Dương rất quan tâm, Cố Khinh Châu lắc đầu: “Vẫn như cũ.”

      Lệ Tử Xuyến có chút đau lòng cho , muốn nhìn thấy tinh thần sa sút này của , tới nhàng nắm lấy tay , quả nhiên Cố Khinh Châu lập tức nhìn về phía , dường như nhìn chăm chú lúc trầm tĩnh lại, tay khác xoa lên đầu .

      Ngại vì Tiết Gia Dương ở đây, loại hành động tính là quá thân mật này cũng khiến cho Lệ Tử Xuyến xấu hổ, yên lặng đứng bên cạnh Cố Khinh Châu, nghe và Tiết Gia Dương chuyện.

      “Vậy đêm nay cậu có phải ở lại ?” Tiết Gia Dương hỏi.

      “Có thể ở.” Cố Khinh Châu nhìn thoáng qua Lệ Tử Xuyến: “Vừa đúng lúc, lúc cậu về giúp mình đưa Tử Xuyến về trường học.”

      ra Lệ Tử Xuyến muốn rời khỏi , nhưng cũng thể ở lại chỗ này qua đêm, hơn nữa mình trở về, nhất định Cố Khinh Châu cũng yên lòng.

      Ở lại lúc, Lệ Tử Xuyến mới chuẩn bị rời theo Tiết Gia Dương, vừa muốn , bỗng nhiên Cố Khinh Châu giữ chặt tay của , kéo đến khúc quanh của hành lang.

      Nơi này yên tĩnh, bởi vì là góc chết nên có bất kỳ ai.

      Lệ Tử Xuyến còn tưởng rằng có lời gì muốn dặn dò, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên bị ôm lấy.

      Thân thể của ấm áp, cũng rất rắn chắc, mỗi lần ôm , đều cảm thấy khí phách cùng cảm giác an toàn cách nào che giấu người đàn ông này.

      “Xin lỗi, hôm nay có cách nào ở cùng em.” Trong giọng của tràn đầy có lỗi.

      Lệ Tử Xuyến lắc đầu trong lòng , “ sao, cũng phải cố ý.”

      “Ừm.” yên lặng trong chốc lát, liền nữa.

      Lệ Tử Xuyến sợ Tiết Gia Dương đợi lâu, đẩy ra, nào ngờ Cố Khinh Châu lại càng ôm chặt hơn. Lúc này trong lòng ngọt ngào thành lời, rất thích biểu lộ ra cảm giác cần , cũng thích nũng nịu với .

      Đây cũng có thể coi là nũng nịu ... ^_^

      “Học trưởng chờ em ở bên ngoài.” giọng .

      trầm mặc vài giây, mở miệng: “Sau khi đến ký túc xá gọi cho .”

      “Vâng.” Thấy còn có ý buông tay, Lệ Tử Xuyến cười khúc khích: “Bạn học Cố, đây là thể rời bỏ em sao?”

      Ngoài ý muốn, hề phản bác, mà chính là đàng hoàng trả lời: “ sớm thể rời bỏ rồi.”

      Lúc đầu muốn trêu chọc , ai ngờ giờ phút này giọng của trầm thấp gợi cảm, lời tỏ tình ở bên tai, Lệ Tử Xuyến lại bình tĩnh rồi.

      “Được rồi, em cần phải , đến ký túc xá cho biết, nếu nhàm chán cứ nhắn tin cho em, em chuyện phiếm với .”

      Tuy vẫn nỡ, nhưng cũng thể cứ trì hoãn thời gian của Tiết Gia Dương, Lệ Tử Xuyến cùng Cố Khinh Châu ra từ góc , hoàn toàn dám nhìn vào mắt của Tiết Gia Dương, chẳng qua cũng làm việc gì thể lộ ra ngoài với Cố Khinh Châu, nhưng cảm thấy nhất định Tiết Gia Dương nghĩ sai...

      Đây là lần thứ hai nhìn thấy xe của Tiết Gia Dương, là xe con của giai cấp trung lưu, cũng quá đắt, nhưng nếu đặt cùng đẳng cấp có thể coi như là trung thượng đẳng, hơn nữa còn rất thực dụng.

      xe, Tiết Gia Dương mở radio, trong đó phát bài Việt ngữ, bình thường Lệ Tử Xuyến rất ít nghe, lúc này nghe radio phát ra lời ca nhàng trầm bổng, ngược lại có tư vị rất đặc biệt.

      Công việc của Tiết Gia Dương khá bận rộn, nửa đường tiếp ba bốn cuộc điện thoại, cuối cùng sau khi cúp máy ngượng ngùng cười với : “ làm chính là như vậy, bao giờ cũng rất bận rộn, có cả gian riêng, các em còn là sinh viên tốt, thực ra công việc của Cố Khinh Châu cũng tệ, đàng hoàng làm ổ trong phòng thí nghiệm, cần a dua nịnh hót.”

      Nghĩ đến hình ảnh Cố Khinh Chấu cúi đầu trước giám đốc đầu trọc, Lệ Tử Xuyến buồn cười: “Hẳn là ấy lựa chọn nghề nghiệp như vậy.”

      Đánh chết cũng .

      “Như vậy, giao tiếp là khuyết điểm của cậu ấy, nhưng phương diện học thuật, chưa từng thấy ai có thể lợi hại hơn so với cậu ta. Người này trời sinh chính là nên sống ở phòng thí nghiệm, nếu tính cách hay có khi cũng làm tốt.”

      Lệ Tử Xuyến mỉm cười, mặc dù hiếu kỳ nhưng vẫn nhịn được.

      Cửa trường đại học ở ngay trước mắt, Tiết Gia Dương vững vàng
      [​IMG]
      B.Cat, Bờm xinhSweet you thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :