1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình cảm độc nhất - Mặc Tử Đô

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19:

      Lệ Tử Xuyến nhìn về phía Đào Nhiên, mím môi đến bên cạnh Cố Khinh Châu, tay nhàng khoác lên tay , hiểu nên dùng ánh mắt hỏi , nhưng lại hề né tránh.

      Đào Nhiên nhìn bọn họ, đặc biệt là nhìn khoác tay Cố Khinh Châu.

      lát sau, thu lại tất cả biểu lộ, gượng cười tiếng: “ trước, em nghỉ sớm .”

      Đào Nhiên nhấc chân, lúc tới bên cạnh Cố Khinh Châu hơi dừng lại. Hai người đều nghiêng đầu, ánh mắt giao nhau.

      Cố Khinh Châu vẫn luôn duy trì lạnh lùng của , Đào Nhiên mím môi, nhanh chóng xuống lầu.

      Lệ Tử Xuyến thở phào.

      Lúc ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải đáy mắt có chút phức tạp của Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến chột dạ, gượng cười, “Cái đó, mới từ phòng thí nghiệm trở về sao, bạn học Cố.”

      câu nhảm.

      Vẻ mặt Cố Khinh Châu biểu cảm, Lệ Tử Xuyến càng biết nên gì, do dự có nên chúc ngủ ngon với , đường ai nấy hay . nghĩ rằng lúc này bỗng nhiên Cố Khinh Châu tiến lên bước.

      “Em cố ý. Để ta coi tôi là bạn trai của em?”

      Trong lòng Lệ Tử Xuyến hơi hồi hộp chút, hành động tiểu nhân - lợi dụng của bị vạch trần ngay trước mắt, mặt lập tức nóng lên.

      “Đúng, đúng, ưm...”

      Bỗng dưng, Lệ Tử Xuyến trừng to hai mắt.

      Vậy mà Cố Khinh Châu lại - hôn !

      Trọng tâm của ổn định, cả người lạnh buốt tựa như ở vách tường.

      Cố Khinh Châu đè xuống, chính xác hơn, là dán chặt vào người . Môi của đầy lỗ mãng, lúc đặt xuống khống chế sức mạnh, đập vào răng , khiến hai người đều bị đau.

      quá kinh ngạc, cho nên muốn đẩy ra, con mắt trừng lớn, hành động của khó mà tin nổi!

      Thực ra đây hoàn toàn được gọi là nụ hôn, chỉ là hai đôi môi dán lại với nhau, hai người ngây ngốc đối mặt với nhau hai phút đồng hồ.

      Cực kỳ - buồn cười.

      có chút nhịn được, vừa định cười, đèn hành lang bỗng nhiên tắt phụt.

      nhìn thấy ánh mắt của , nhìn thấy vẻ mặt của , lúc này Lệ Tử Xuyến mới có chút hoảng hốt.

      Lúc này, có thể cảm giác ràng môi của giống như chuyển động, vật ẩm ướt, mềm mềm, ấm áp liếm xuống cánh môi dưới của .

      Trong nhất thời Lệ Tử Xuyến giật mình cái, tay chân luống cuống đẩy ra.

      Dường như Cố Khinh Châu đoán được đột nhiên lại làm như vậy, bị đẩy lùi về phía sau bước, vì có tiếng động nên đèn lại sáng lên lần nữa.

      Lúc này, vẻ mặt hai người đều có chút phức tạp, nếu như chuyện trước đó có thể miễn cưỡng coi là ngoài ý muốn, vậy chuyện lúc này gọi là gì?

      Hoàn toàn gì, chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn thân trở nên nóng hơn rất nhiều, gương mặt cũng thế.

      Hiển nhiên Cố Khinh Châu bình ổn hơn nhiều so với , bình tĩnh nhìn hai giây, mới chậm rãi mở miệng: “Lần sau nếu lại gặp ta, em có thể thử làm như vậy, hiệu quả càng tốt hơn.”

      xong, phóng khoáng lên lầu. D.Đ.L.Q.Đ

      Lệ Tử Xuyến đứng tại chỗ, bị loạt hành động đêm nay của khiến cho đầu óc mơ hồ.

      Đây là - để bụng việc trước đó lấy làm bia đỡ đạn?

      Thế nhưng, nụ hôn này là chuyện gì xảy ra vậy?

      Dù thế nào cũng phải vì tâm huyết dâng trào mà hù dọa đó chứ?

      Sau hôm ấy, Cố Khinh Châu giống như có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc đối xử với càng lạnh lùng hơn trước đó. Lệ Tử Xuyến hoài nghi, chẳng lẽ nụ hôn đêm đó là nằm mơ? Hay là, bị mất trí nhớ, chuyện xảy ra hôm đó chỉ có mình là nhớ ?

      Càng với chính mình đừng nghĩ lung tung đại não lại hết lần này tới lần khác muốn đối đầu với .

      Đêm hôm trước, thậm chí còn mơ tới Cố Khinh Châu, mơ lại hôn ...

      Sáng hôm sau khi rời giường, Lệ Tử Xuyến hóa trang cũng có thể trở thành gấu trúc, bộ dáng rất mệt mỏi.

      Đây là vì bị người nào đó giày vò đến mức sắp chết...

      Mấy ngày nay tâm trạng rất tệ, sau khi kết thúc chương trình học, Lệ Tử Xuyến hẹn Đàm Thiên Thiên cùng uống trà chiều, thuận tiện giải sầu chút.

      Cách trường học xa có quán cà phê, nghe là do vị đàn nào đó của bọn họ mở ra sau khi tốt nghiệp, rất có ý tưởng đầu tư, phong cách trang trí cũng rất khác biệt, thỉnh thoảng Lệ Tử Xuyến và Đàm Thiên Thiên hay tranh thủ lúc rảnh rỗi đến đây ngồi lúc.

      Lệ Tử Xuyến chọn tách cà phê Americano, Đàm Thiên Thiên kinh ngạc nhìn , “Sao vậy, tâm trạng tốt?”

      Bình thường Lệ Tử Xuyến đều uống Mocha hoặc Cappuccino, chỉ có lúc tâm trạng cực kỳ tệ mới có thể uống Americano đắng hoặc cà phê kiểu Ý cực kỳ đậm đặc.

      Lệ Tử Xuyến trả lời, cũng thể là bởi vì Cố Khinh Châu hôn mà lại hề ngỏ lời nên mới khiến khó chịu như vậy?

      Đàm Thiên Thiên cho rằng vì chuyện báo cáo nên mới buồn rầu,
      [​IMG]
      B.Catngocanh thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20:

      “Em cho rằng, tôi nên trả lại em bản báo cáo này?” hỏi.

      “Đúng. Tôi sửa đổi rất nhiều lần dựa theo những cầu của rồi, tôi nên chú ý đến câu hỏi, tôi cũng cẩn thận viết ở phía rồi. Tôi hiểu, vì sao lại chịu ký tên để tôi vượt qua kiểm tra.” Lệ Tử Xuyến nhìn chằm chằm vào mắt , có chút hành động theo cảm tính , “Đến mức tôi phải nghi ngờ rằng, có phải cố ý làm khó tôi hay ?”

      Cố Khinh Châu nặng nề nhìn chăm chú vào mắt , khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười khổ, “Em thấy tôi giống vậy sao? làm đúng trách nhiệm đối với công việc, xử trí theo cảm tính, việc công báo thù tư, cố ý tiêu tốn sức lực nhằm vào sao?”

      Lệ Tử Xuyến nghẹn lời, biết phải như thế, chỉ là lúc nãy, lời cứ như vậy mà tuôn ra khỏi miệng, cũng biết vì sao.

      Xem ra, Cố Khinh Châu cũng hề tức giận, chỉ là càng thêm bất đắc dĩ.

      “Tôi ghi chú cho em vào trong đấy, có phải em chưa xem ?”

      Đáy mắt Lệ Tử Xuyến xẹt qua tia mờ mịt, biểu lộ mặt Cố Khinh Châu dường như muốn ‘Quả nhiên là vậy’.

      “Em quá ổn định, chỉ chú trọng kết quả, thèm để ý đến quá trình. Nhưng khi nghiên cứu khoa học, mỗi bước của thí nghiệm đều phải cẩn thận. Trong bản báo cáo của em, làm chưa đủ các thí nghiệm, phần lớn những suy luận đều là chưa chắc chắn, hơn nữa trong thực tế cũng đạt được kết quả. Coi như là tôi cho qua đến khi nộp cho viện phó, bản báo cáo đó cũng bị trả lại mà thôi.”

      Nhìn vẻ mặt của Lệ Tử Xuyến, Cố Khinh Châu biết, nhất định phải khiến cho tâm phục khẩu phục mới được.

      “Như vậy , tôi hỏi em vài vấn đề.”

      Cố Khinh Châu lật tài liệu báo cáo của ra, Lệ Tử Xuyến lập tức bố trí trận địa sẵn sàng chờ đón quân địch. Ngay từ đầu coi như câu hỏi của vẫn còn nhàng, nhưng càng về sau, những câu hỏi của càng sắc bén hơn, cũng hoàn toàn trở nên á khẩu trả lời được.

      Mỗi câu của càng làm Lệ Tử Xuyến trầm mặc. Trong lĩnh vực chuyên nghiệp, vĩnh viễn kém xa Cố Khinh Châu, điểm này hiểu rất . Nhưng sống đời hơn hai mươi năm, chưa từng có cảm giác như hôm nay, cảm giác thất bại khiến người ta nản chí.

      Nếu Cố Khinh Châu tức giận, hoặc là mắng vài câu, còn dễ chịu hơn chút. thực tế, hôm nay phá lệ dịu dàng, bày giảng đạo lý, bình tĩnh đến mức khiến xấu hổ chịu nổi.

      Cố Khinh Châu bất tri bất giác phát bình thường cho lắm, lúc ngẩng đầu liền thấy ủ rũ cúi đầu đứng ở phía đối diện. Tuy muốn cho thấy được thiếu sót cùng sai lầm của , thế nhưng, nhìn thấy như vậy, ngược lại trong lòng lại hề dễ chịu. D.Đ.L.Q.Đ

      thở dài, cố gắng khiến giọng trở nên dịu dàng: “Được rồi, bản báo cáo cứ để ở chỗ tôi , tôi giúp em sửa.”

      Mi mắt Lệ Tử Xuyến rung động, cúi đầu, vẫn chịu .

      Cố Khinh Châu có chút luống cuống: “Em, em khóc đấy chứ?”

      chưa dứt lời Lệ Tử Xuyến muốn khóc rồi. Vốn tự cho mình là cây ngay sợ chết đứng đến tìm để tranh luận, thế nhưng hóa ra vấn đề lại là do , thực ra, có lập trường để chất vấn , mặt mũi cũng mất hết rồi.

      Đàn ông đều sợ nước mắt của phụ nữ, trong lòng Lệ Tử Xuyến buồn phiền, cũng muốn để cho Cố Khinh Châu tốt hơn, ngay lập tức dùng nước mắt để dìm chết nó.

      Lệ Tử Xuyến khóc là khóc, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, còn nhanh hơn là lúc mưa rào có sấm chớp.

      Cố Khinh Châu thấy rất nhiều tư thế gào khóc của , nhất thời chân tay luống cuống, kéo ngăn kéo ra để lấy hộp khăn giấy, ai ngờ vì vội vàng nên phạm phải sai lầm, lúc rút giấy ra quá gấp gáp nên cũng lôi luôn cả hộp khăn giấy ra bên ngoài, cuối cùng vì chịu nổi trọng lực nên rơi xuống mặt đất.

      Lệ Tử Xuyến vừa khóc vừa cẩn thận nhìn trộm hành động của người đàn ông, nhìn thấy cúi người nhanh chóng nhặt hộp khăn giấy lên thiếu chút nữa là bật cười.

      Cố Khinh Châu rút mấy tờ khăn giấy đến bên cạnh , cực kỳ bất đắc dĩ: “Tôi cũng gì, sao vừa đến từ khóc là em liền khóc vậy, haizz, có lau nước mắt được ?”

      Lệ Tử Xuyến để ý tới , muốn giày vò , muốn nhìn xem tiếp theo làm như thế nào. Thế là, càng khóc càng tập trung hơn.

      Cố Khinh Châu tận mắt nhìn thấy những giọt nước mắt xinh đẹp lướt qua mặt , tay khỏi đưa lên muốn giúp lau nó, nhưng lúc mới giơ lên giữa chừng lại ý thức được hành động này quá mức thân mật, cho nên bàn tay trở nên cứng đờ.

      Lệ Tử Xuyến càng khóc càng hăng hái, chưa từng thấy bộ dạng này của Cố Khinh Châu, trong ấn tượng của , luôn là người tính toán kỹ càng, có cảm giác tất cả đều được nắm giữ trong tay . Hốt hoảng như vậy, đây là lần đầu được thấy.

      Cố Khinh Châu đứng ở trước mặt , hít sâu, rồi lại hít sâu, rốt cuộc vẫn cắn răng cái, tay ôm vào trong lòng.

      Lệ Tử Xuyến dù nghĩ như thế nào cũng cho rằng làm vậy, trong lúc nhất thời thậm chí còn quên cả khóc.

      người Cố Khinh Châu có mùi hóa học nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi xà phòng thơm, tạo thành mùi vị từ ngữ nào có thể diễn tả được. Bộ ngực khỏe khoắn đầy nam tính, đầu Lệ Tử Xuyến vùi trong ngực , bên tai là tiếng tim đập ràng mà loạn nhịp, cũng biết là đến từ hay là .

      Lúc đầu Cố Khinh Châu còn có chút mất tự nhiên, nhưng về sau dần dần trầm tĩnh lại, tay vỗ vỗ lên lưng , giống như là vỗ về đứa trẻ.

      “Tôi cố gắng dịu dàng rồi. Lần trước em có góp ý với tôi, cho nên lúc chuyện với các em tôi cũng dám quá lớn tiếng, nhất là đối với em. Dù thế nào
      [​IMG]
      B.Catngocanh thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21:

      Đàm Thiên Thiên vừa trả điện thoại di động cho Lệ Tử Xuyến vừa dạy bảo : “Lời này phải là người tinh ý mới hiểu được, hơn nữa, cậu cũng nhắc đến từ quan hệ khác phái nào, bởi vì như vậy ám chỉ quá ràng. Nếu như thầy ấy có tình cảm gì sau khi thấy bức ảnh cũng có phản ứng, nhưng nếu thầy ấy thích cậu, về sau hai người ở chung chỗ, thầy ấy có hỏi cậu cũng phải giả ngu cẩn thận chụp luôn cả bạn vào. Tóm lại, cậu phải bắt thầy ấy chủ động, người nào chủ động trước người đó liền thua, biết chưa?”

      Lệ Tử Xuyến nghe cả buổi, lập tức nổi lên lòng tôn kính đối với Đàm Thiên Thiên, ra người này cũng là có tâm cơ...

      đồng tình nhìn về phía Phương Giản, Phương Giản cười khổ, chẳng trách bị Đàm Thiên Thiên ăn gần hết rồi.

      Chẳng qua từ lúc Đàm Thiên Thiên đăng bức ảnh đó lên tường nhà , có rất nhiều bạn bè nhắn lại bên dưới, đương nhiên đều quan tâm đến vấn đề tình cảm của Lệ Tử Xuyến.

      Nhưng cái người nên nhìn thấy bức ảnh đó nhất lại thấy tăm hơi đâu, hoàn toàn có động tĩnh.

      Đến tận lúc ăn cơm tối xong, vẫn chưa nhận được bất cứ tin gì từ , Đàm Thiên Thiên trấn an vỗ vỗ lên bả vai Lệ Tử Xuyến, cảm thán. “Thầy ấy có phản ứng, nếu phải là nhìn thấy chính là có tình cảm gì với cậu. Ai da, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý tốt đấy.”

      Lệ Tử Xuyến gì, tâm trạng sa sút trước nay chưa từng có.

      Đàm Thiên Thiên sợ vui, đề nghị tìm mấy người bạn đến quán bar chơi, Lệ Tử Xuyến thực còn tinh thần nên từ chối.

      Phương Giản lái xe đưa trở về, sau khi trở lại ký túc xá cởi áo khoác xuống, vừa mới chuẩn bị tắm rửa chuông cửa liền vang lên.

      Ai lại có tâm linh tương thông với như vậy, vừa về đến nhà liền chạy đến bấm chuông.

      Lệ Tử Xuyến tiện tay dùng dây buộc mái tóc dài lên, chạy ra mở cửa.

      Lúc này, Cố Khinh Châu đứng ở ngoài cửa, người mặc áo lông cừu màu xám tro nhạt, nhìn giống mới trở về từ văn phòng.

      “Bạn học Cố?” ngờ là , cho nên phá lệ kinh ngạc.

      “Tôi mang báo cáo được photo sang cho em.” dừng lát rồi bổ sung, “Ở lầu nghe thấy cửa phòng ký túc xá của em vang lên, cho nên đoán được là em trở về.”

      Lệ Tử Xuyến kinh ngạc cầm lấy, tài liệu báo cáo dày khoảng đốt ngón tay, biết thức bao đêm để làm cái này.

      “Cảm ơn , làm phiền rồi.” từ tận đáy lòng. D.Đ.L.Q.Đ

      Cố Khinh Châu nở nụ cười, hai bên lại bắt đầu trầm mặc, Lệ Tử Xuyến vốn tưởng rằng tới đưa báo cáo rồi ngay, nhưng nhìn có chút nào giống như muốn .

      “Cái đó, bạn học Cố còn việc gì sao?” thận trọng hỏi.

      Cố Khinh Châu chậm rãi dừng ánh mắt khuôn mặt , gật gật đầu, mỉm cười : “ đường trở về tôi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị muốn làm bữa ăn khuya, em có muốn ăn cùng hay ?”

      Lệ Tử Xuyến khẽ nhếch miệng, lúc này, còn dùng từ kinh ngạc để hình dung tâm trạng của nữa rồi.

      Đây là ... mời sao?

      “Tôi có!”

      Dường như chần chừ chút nào mà đồng ý luôn dọa sợ , Cố Khinh Châu nhìn chằm chằm hồi lâu mới chậm rãi nở nụ cười: “Vậy tôi lên trước chuẩn bị chút.”

      Lệ Tử Xuyến biết nhất định khinh bỉ ăn chực ở trong lòng, nhưng đề nghị của thực quá mức quyến rũ, chỉ có mỹ thực, mà còn có mỹ nam nữa.

      Mắt rũ xuống, khóe miệng lại kiềm chế được mà nhếch lên, tâm trạng phẳng lặng buổi trưa giờ trở thành vui sướng, bỗng nhiên có loại cảm giác muốn hét lên nhưng lại phải cắn răng nhịn xuống.

      Lệ Tử Xuyến đứng trước gương ngắm nghía n lần, mới thoáng hài lòng với vẻ ngoài của mình.

      thay quần áo mới, sợ lộ vẻ quá mức long trọng, chẳng qua chỉ nới lỏng đuôi ngựa chút, ít nhất còn có thể có chút nữ tính.

      Lệ Tử Xuyến nhảy nhót lên lầu, Cố Khinh Châu cố ý để cửa cho , cho nên cần gõ cửa mà cứ thế vào.

      Nghe được tiếng tới, Cố Khinh Châu từ trong phòng bếp : “Cầm đũa sạch và bát tới phòng ăn ngồi , tôi sắp xong rồi đây.”

      Lệ Tử Xuyến ngửi thấy mùi thơm, nước miếng liền ứa ra, rất vui vẻ chạy vào phòng bếp cầm chén đũa, lại bắt gặp Cố Khinh Châu cắt nguyên liệu.

      Nhiệt độ trong phòng bếp hơi cao, Cố Khinh Châu sớm cởi áo lông cừu ra, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu sáng đứng trước cái thớt gỗ. Ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, vạt áo sơ mi được cho vào trong quần, để lộ vòng eo cực kỳ gọn. rũ mắt xuống, đôi lông mi dài, môi mỏng nhếch lên, hết sức chăm chú. Động tay của tay nhanh mà chuẩn xác, lưu loát lại phóng khoáng.

      Dường như Lệ Tử Xuyến nhìn đến phát ngốc, Cố Khinh Châu thấy hồi lâu có động tĩnh gì,
      [​IMG]
      B.Catngocanh thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22:

      Lệ Tử Xuyến cảm thấy, đồng ý đến chơi cầu với Đàm Thiên Thiên chỉ sai, mà là cực kỳ sai!

      Từ tế bào vận động của phát triển, chơi cầu hề tốt. Phương Giản bụng ý nghĩ xấu, biết đánh tốt, chỉ toàn hướng chỗ đầu tiên để đánh, lúc đầu Lệ Tử Xuyến miễn cưỡng còn có thể duy trì tư thế, nhưng đến cuối hoàn toàn có hình tượng, dù cho như vậy vẫn thể đỡ nổi cầu.

      Sau khi số điểm đạt 9-1, cuối cùng Cố Khinh Châu cũng nhận thức được rất khó làm đồng đội với Lệ Tử Xuyến.

      Cuối cùng chịu khổ kết thúc ván đầu tiên, Đàm Thiên Thiên tiểu nhân đắc chí, ở đối diện cầu lưới cười đến run rẩy hết cả người.

      Cố Khinh Châu tới, đưa nước khoáng cho , , “Sao Đàm Thiên Thiên lại hẹn em chơi cầu?”

      Lệ Tử Xuyến bộc bạch trong nội tâm, còn phải vì sao, nếu tôi cũng có hứng chạy đến chỗ này để bị ngược đãi.

      nhận lấy bình nước uống hớp lớn, sau đó mới với : “Có thể là do lúc đó hẹn được ai. Bạn học Cố, thường xuyên đánh cầu à, kỹ thuật đỡ cầu rất cao siêu nha.”

      “Lúc học đại học có đánh khá nhiều, nhưng bây giờ dường như là có thời gian.” xong, Cố Khinh Châu cười nhìn , : “Trong mắt em, tất cả mọi người có thể đỡ được cầu đều có kỹ thuật đánh cầu cao siêu sao?”

      Đây là trêu chọc sao?

      Lệ Tử Xuyến chẹp miệng, làm ra bộ dáng khinh thường: “Đối với những vận động hay ra mồ hôi tôi đều thích.”

      “Tôi muốn uốn nắn em mà, thứ nhất, chảy mồ hôi là để bài độc, rất tốt đối với thân thể. Thứ hai, vận động có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, em quá gầy, hơn nữa sức miễn dịch lại tốt, cần vận động thường xuyên.” đâu ra đấy.

      “Nhưng mình vận động rất nhàm chán mà. Trừ phi... Trừ phi tập với tôi.”

      Lúc lời này, dám nhìn vào mắt Cố Khinh Châu. Cũng biết sao da mặt mình lại dày như vậy, có thể ra những lời đó, lúc này, có thể cảm giác được dường như ánh mắt của Cố Khinh Châu có thể bắn thủng cơ thể , tâm trạng cũng dâng lên tận cổ họng, nín thở chờ mong đáp án của .

      “Này, hai người trò chuyện xong chưa, bắt đầu thôi!” Ở đối diện, Đàm Thiên Thiên hô to gọi .

      Trong lòng Lệ Tử Xuyến có chút lo lắng, cho rằng đợi được đáp án của Cố Khinh Châu.

      Nhưng nào ngờ, bỗng nhiên cười tiếng, gật đầu: “Lần sau lúc tôi vận động gọi em đến, đến lúc đó em cũng được kêu khổ đấy.”

      nhanh chóng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của , đôi mắt phát sáng, nếu như phải quan tâm đến hình tượng nhất định hét thành tiếng.

      “Tôi kêu khổ đâu!” .

      Cố Khinh Châu nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiêu ngạo của , : “Tốt, nhớ kỹ lời này của em.”

      Đánh ván thứ hai, Cố Khinh Châu bố trí ở đằng sau.

      Người cao chân dài, cho dù Phương Giản có đánh cầu thấp vẫn đỡ được, hoặc là cầu ở cao, Cố Khinh Châu toàn năng vẫn đỡ được kín kẽ lỗ hổng.

      Đầu tiên Lệ Tử Xuyến vẫn còn bày thế trận chờ đón quân địch, nhưng đến cuối dứt khoát đứng ở phía sau nhìn Cố Khinh Châu chơi cầu.

      nghĩ rằng người này chỉ có cái đầu thông minh, mà tứ chi còn phát triển như vậy, nhất là mỗi lần bắt lấy cơ hội phản kích, nhàng nhảy lên, dốc sức đánh mạnh trung, mỗi lần như vậy Phương Giản đều có khả năng phản ứng, quả thực là đẹp trai đến tan nát cõi lòng.

      Bởi vì xem cuộc vui quá mức chăm chú, Phương Giản nắm lấy cơ hội đánh cầu chậm về phía sau, Cố Khinh Châu thấy quả cầu này tốc độ nhanh, cảm thấy Lệ Tử Xuyến có thể đỡ được, cho nên cố ý để nó qua.

      Ai ngờ sớm quan tâm, lúc cầu đến hoàn toàn chú ý, thế là ba người đều nhìn thấy quả cầu nhàng bay qua phía , cuối cùng rơi trán .

      Phương Giản trừng to mắt, Đàm Thiên Thiên che miệng, Lệ Tử Xuyến còn biết chuyện gì xảy ra cảm thấy trán đau điếng, mờ mịt che chỗ bị rơi trúng lại, mặt vô tội nhìn về phía Cố Khinh Châu.

      Thấy vậy, Cố Khinh Châu cũng khẽ giật mình, sau khi nhìn vào ánh mắt nhịn được, phụt tiếng bật cười.

      Theo sau đó là Đàm Thiên Thiên cùng Phương Giản nể mặt mũi mà cười nhạo, mặt Lệ Tử Xuyến vừa đen vừa đỏ, rồi lại đỏ lại đen.

      Bị cười nhạo, đương nhiên vẻ mặt của Lệ Tử Xuyến dễ nhìn, nhưng coi như Cố Khinh Châu còn có chút nhân tính, là người đầu tiên đến xem xét ‘vết thương’ của .

      “Chỗ bị rơi trúng có đau ?” đứng trước mặt , quan tâm hỏi.

      Chỉ là, nếu như ý cười ở đáy mắt có thể che giấu kỹ càng hơn chút càng hoàn mỹ hơn, chí ít còn có thể nhận ân tình của .

      “Đau chết.” cố ý .

      thể nào, Phương Giản cũng dùng nhiều sức.” nhàng cúi người: “Bỏ tay ra, tôi xem chút.”

      Bỗng nhiên dựa gần như vậy, mùi thơm của xà phòng cùng mùi mồ hôi người ràng như vậy, Lệ
      [​IMG]
      B.Catngocanh thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Sao pic ko coi dk vậy nhỉ???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :