1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình cảm độc nhất - Mặc Tử Đô

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15:

      (02-11: Hôn rồi. ^_^)

      Lệ Tử Xuyến hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là giờ phút này dưới người vật cứng cộm lên, khiến cho rất thoải mái, cho nên mới trằn trọc tỉnh lại.

      Nháy mắt mấy cái, lập tức nhìn thấy trước mắt xuất bóng đen to lớn.

      Lệ Tử Xuyến bị dọa, phản xạ có điều kiện nhảy từ ghế salon xuống, ai ngờ vậy mà bóng đen lại ngây người trốn tránh, khoảng cách của hai người có thể là gần trong gang tấc, thế rồi, cứ như vậy đường hoàng tiếp xúc thân mật cái.

      Môi của nhàng sượt qua , , chính xác hơn, là sượt qua khóe môi của .

      Nhiệt độ môi có chút mát, xúc cảm mềm mại, giống như là gạo nếp hấp chín thơm ngào ngạt.

      Trong giây lát này, hai người đều ngây ngẩn cả người.

      vẫn dùng khuỷu tay chống lên ghế sofa, duy trì tư thế buồn cười như vậy, bởi vì khoảng cách quá gần, thấy ràng Cố Khinh Châu cũng bởi vì kinh ngạc mà dần dần mở to hai mắt, đôi đồng tử đen như mực phản chiếu lại khuôn mặt giật mình đầy ngái ngủ của .

      Lệ Tử Xuyến vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, trước khi nghĩ ra cách đối phó, bỗng nhiên Cố Khinh Châu đẩy vai ra, phòng bị, lại ngã xuống ghế sofa mềm mại.

      Cố Khinh Châu đỏ mặt, đứng lên, ở cao nhìn chăm chú xuống lúc, giây sau, quay đầu mà cứ thế trở về phòng ngủ.

      Nghe thấy cửa phòng phát ra tiếng vang cực lớn, cuối cùng Lệ Tử Xuyến mới lấy lại tinh thần, nhìn phương hướng rời , ngón tay nhàng chạm môi mình, lúc này chỉ có ý nghĩ duy nhất...

      Bờ môi của người nào đó là mềm nha... D.Đ.L.Q.Đ

      Từ sau việc nho lúc sáng, Cố Khinh Châu vẫn với câu nào, mấy lần Lệ Tử Xuyến muốn phá vỡ bầu khí lúng túng, thế nhưng đều bởi vì bộ dạng tránh xa người cả ngàn dặm của mà từ bỏ.

      Đến cả lễ vật cũng có cơ hội tặng.

      Lệ Tử Xuyến cực kỳ bất đắc dĩ, thế nào cũng đều xem như chiếm tiện nghi của mà? Sao vẻ mặt của giống như trêu đùa vậy? giải thích được.

      Công việc đêm qua của Cố Khinh Châu kết thúc đầy hoàn hảo, đối phương cùng nhân viên mời ăn cơm coi như là buổi tiệc chia tay. Tối ngày thứ hai, hai người lên máy bay trở về nước.

      Lúc máy bay bay lên trung cũng mười giờ đêm.

      Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dường như những đám mây đều được nhuộm thành màu đen, hòa cùng thể với màn đêm. Thỉnh thoảng nhìn thấy vài ngôi sao , nhưng bởi vì tầm nhìn gặp trở ngại, cho nên lâu lắm liền bị mây mù che kín, cuối cùng chút ánh sáng cũng phai mờ theo đó.

      Lệ Tử Xuyến thu lại ánh mắt bên ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời lại ngủ được, chậm rãi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

      đúng là giờ phút nào làm việc mà.

      Cố Khinh Châu bật ngọn đèn ở chỗ ngồi, sống mũi đeo cặp kính , từ bên cạnh có thể nhìn thấy lông mi của rủ xuống, chỗ đuôi mắt lại hơi nhếch lên. Bộ dạng lúc nghiêm túc đọc sách, trầm tĩnh mà quyến rũ.

      Ánh mắt Lệ Tử Xuyến chầm chậm rơi môi , nhớ tới đụng chạm ma xui quỷ khiến lúc sáng.

      kỳ quái, lúc ấy tới gần như vậy, cũng phải cố ý, sao phải tức giận lâu như vậy? Rốt cuộc vì sao lại chú ý như thế, chẳng lẽ...

      “Bạn học Cố, chuyện đó... phải là nụ hôn đầu của chứ?”

      Tay Cố Khinh Châu cầm sách nhất thời cứng đờ, Lệ Tử Xuyến lập tức đoán được câu trả lời của .

      Lúc này, bỗng nhiên khép sách lại, hung ác nhìn về phía , có chút tức đến mức hổn hển : “Em thể quên chuyện kia được sao!”

      Lệ Tử Xuyến vô tội, , “Xin , câu này hẳn phải là tôi với mới đúng! Từ buổi sáng vẫn so đo đến bây giờ, tôi dỗ cũng để
      [​IMG]
      B.CatIluvkiwi thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Khi nào mới nhau đây?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16:

      Bốn tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cậu của Cố Khinh Châu cũng được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, trực tiếp chuyển vào phòng giám sát.

      Bác sĩ tình hình xem như tạm thời ổn định, nhưng vẫn hy vọng người nhà có thể chuẩn bị tâm lý.

      Cố Khinh Châu xuống lầu đóng tiền, Lệ Tử Xuyến nhắm mắt theo đuôi .

      Làm xong thủ tục, quay người với : “Tôi gọi giúp em chiếc xe, em về ký túc xá nghỉ trước .”

      Bệnh nhân vượt qua nguy hiểm, là người ngoài cũng tiện ở lại nơi này, chừng còn phiền thêm.

      gật gật đầu.

      Cố Khinh Châu đẩy hành lý của , gọi chiếc taxi ngoài cổng bệnh viện cho , sau khi địa chỉ cho tài xế tỉ mỉ dùng điện thoại di động chụp lại biển số xe taxi, thậm chí còn hỏi xem giấy chứng nhận nghề nghiệp của tài xế.

      Lệ Tử Xuyến cảm thấy có chút hơi cẩn thận, cũng phải là chưa từng ra khỏi nhà mình, khiến cho giống như người thể tự sinh hoạt vậy.

      Cuối cùng, Cố Khinh Châu khom người, gõ gõ lên cửa kính chỗ ngồi, Lệ Tử Xuyến lập tức hạ cửa kính xuống, nghe cẩn thận dặn dò: “Đến ký túc xá gửi tin nhắn cho tôi.”

      “Vâng.”

      Nhận được câu trả lời của , Cố Khinh Châu đứng thẳng lưng, đưa mắt nhìn xe taxi càng lúc càng xa.

      được nửa đường, tài xế nửa đùa nửa với : “ , bạn trai của cẩn thận, đàn ông như vậy bây giờ còn nhiều nữa rồi.”

      Lệ Tử Xuyến há mồm, muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại. Nhìn tài xế nở nụ cười cứng ngắc, dựa ghế, nhìn những phong cảnh xẹt qua bên ngoài cửa kính xe, đường trầm mặc.

      trở lại ký túc xá mới phát toàn thân giống như mệt lả, chút sức lực cũng có.

      Mười mấy tiếng máy bay, lại lo lắng trong bệnh viện ngày, mệt mới là lạ chứ.

      Nhớ tới lời dặn dò trước đó của Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến bận bịu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho .

      Mấy phút sau, Cố Khinh Châu liền trả lời : Nghỉ sớm chút, ngủ ngon.

      Chắc hẳn cũng có tâm trạng chuyện phiếm, Lệ Tử Xuyến cũng nhắn lại ‘Ngủ ngon’ cho . Sau đó gọi điện thoại về nhà câu về, nhưng mẹ lại hỏi nọ hỏi kia chịu buông tha. Đến lúc cúp điện thoại cũng chuyện đến giờ rồi.

      Trong lúc đó có tin nhắn nhắn đến, Lệ Tử Xuyến chưa kịp xem, lúc này mới mở hộp thư ra, nhìn thấy Cố Khinh Châu gửi hai tin nhắn đến.

      Cố Khinh Châu: Cảm ơn em hôm nay ở cạnh tôi. À, đừng quên ăn tối.

      Cố Khinh Châu: Giúp em gọi thức ăn bên ngoài rồi, chuẩn bị 38 đồng lẻ .

      Hai tin nhắn cách nhau năm phút đồng hồ, mà tin cuối cùng cũng là hai mươi phút trước. Cho dù là thức ăn gọi bên ngoài cũng đến rồi chứ?

      Lệ Tử Xuyến lập tức chạy ra, vội vàng nhảy xuống giường móc túi từ trong vali ra, tìm tiền lẻ. Vừa đếm được 40 đồng chuông cửa liền vang lên.

      Cố Khinh Châu mua gà hầm rau cho , còn có bát cháo thịt bò ấm áp. D.Đ.L.Q.Đ

      Lệ Tử Xuyến cảm thấy Cố Khinh Châu cẩn thận đến mức khiến cho người ta hoảng sợ, hôm nay thực mệt đến mức hoàn toàn muốn cử động, cũng quyết định đêm nay tạm thời nhịn đói, muốn động tay nấu cơm, càng muốn ra ngoài mua đồ ăn.

      nghĩ tới, điều này cũng bị đoán ra được.

      Thừa dịp người giao hàng trả tiền thừa, Lệ Tử Xuyến hiếu kỳ hỏi: “ phải cửa hàng các giao hàng sao?”

      Cửa hàng này làm ăn vô cùng tốt, cứ đến giờ cơm là trong nhà hàng các học sinh cùng giáo viên lại xếp hàng giống như đại quân. Bọn họ đủ người, bình thường gọi điện thoại tới cho dù có tăng thêm bao nhiêu tiền bọn họ cũng giao hàng.

      Cuối cùng người giao hàng lấy ra hai đồng tiền thừa trả
      [​IMG]
      B.Catngocanh thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17:

      Lần xuất ngoại này của Cố Khinh Châu quả uổng phí, mới trở về chưa tới mấy ngày, lão Trương cũng bắt đầu xin tài trợ trong nội viện, chuẩn bị các thiết bị mới. Bởi vì lần này Cố Khinh Châu đàm phán với người phụ trách là chủ yếu, lại dùng ba năm ở nước ngoài để nhập khẩu thiết bị, cho nên đương nhiên, gánh nặng lần này lại rơi vào đầu .

      Cộng thêm nhiệm vụ này, còn có hạng mục lúc trước vẫn làm, khẳng định là có đủ thời gian. Nhưng điều làm Lệ Tử Xuyến bội phục nhất là, Cố Khinh Châu vẫn còn sức lực để bắt bẻ bọn họ làm thí nghiệm báo cáo.

      Theo thường lệ báo cáo vào thứ hai, dường như Cố Khinh Châu mặt lạnh lần lượt phê bình tất cả thành quả thí nghiệm của mọi người, mấy người bọn họ buồn bực lên tiếng, Lệ Tử Xuyến càng dám thở mạnh, yên lặng cúi đầu, sợ nếu quá nổi bật trở thành người bị công kích.

      lúc, bọn họ bị phê bình đến mức thương tích đầy mình, mồ hôi của Trương Nhất Phàm cũng chảy ròng ròng.

      Cuối cùng từ văn phòng của Cố Khinh Châu ra, mấy người cùng nhàng thở phào.

      “Phương pháp của học trưởng Tiết Gia Dương hoàn toàn thể dùng mà, trận chửi mắng lúc nãy, cả bầu khí nữa, nếu tớ mà khen Cố Khinh Châu lúc đó chính là chui vào chỗ chết, đoán chừng Cố Khinh Châu cũng ăn thịt tớ luôn rồi.” Trương Nhất Phàm cầm khăn giấy lau mồ hôi lạnh trán.

      “Loại phương pháp kia chỉ thích hợp lúc có ai thôi, phương diện học hành, Cố Khinh Châu có cầu rất cao. Cậu nhìn Tử Xuyến xem, công tác cùng Cố Khinh Châu lâu như vậy, dù sao nam quả nữ cũng nên có chút tình cảm chứ? Nhưng cậu nhìn lúc nãy đấy, Cố Khinh Châu phê bình cậu ấy đến mức thèm nể nang mặt mũi luôn.” Đàm Thiên Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lệ Tử Xuyến.

      Thực ra Lệ Tử Xuyến cũng run rẩy, nghĩ tới chỉ mới nghỉ ngơi hai ngày, Cố Khinh Châu lại có thể lục thân bất nhận(*) với !

      (*) Lục thân bất nhận: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, , em, vợ, con đều nhận)

      được, tớ phải ăn chút đồ ăn để an ủi chính mình.” Lệ Tử Xuyến vẫn còn sợ hãi .

      “Được được, tớ cũng phải ăn!” Đàm Thiên Thiên tán thành.

      Mấy người ngồi vào xe tới quán cay Tứ Xuyên cách trường học xa, đây là tiệm ăn mở rất nhiều năm cạnh trường học của các , thức ăn cũng tệ, Lệ Tử Xuyến thường xuyên đến đây ăn.

      Bốn người vừa vào cửa liền được nhân viên phục vụ dẫn tới vị trí gần cửa sổ.

      Lệ Tử Xuyến thích ăn nhất là gà xào cay, còn những món khác giao cho ba người còn lại. D.Đ.L.Q.Đ

      Hơn mười hai giờ, những học sinh dần dần xuất nhiều hơn trong quán cay Tứ Xuyên, Lệ Tử Xuyến ăn đến sảng khoái, đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, đẩy Đàm Thiên Thiên bên cạnh, : “Lấy hộ tớ tờ khăn giấy, bạn .”

      Lúc này, ánh mắt Đàm Thiên Thiên dừng ở chỗ phía trước, cau mày lại: “Cậu nhìn người kia có phải là rất quen ?”

      Lệ Tử Xuyến buồn bực nhìn sang chỗ Đàm Thiên Thiên chỉ, thân hình cao lớn đứng ở trước cửa, mặc bộ âu phục màu xám - đồng phục thống nhất trong khi giảng dạy ở trường đại học của các thầy giáo, đầu tóc gọn gàng, lộ ra tinh thần phấn chấn.

      rất quen thuộc với bóng lưng của người này, dường như chỉ cần liếc cái là có thể nhận ra là ai.

      biết có phải ánh mắt của các quá nóng bỏng hay , dường như có cảm giác, chầm chậm xoay người, quét mắt qua quán cơm tìm vòng, cuối cùng hai ánh mắt gặp nhau trung.

      Đồng thời, nghe được giọng đầy kinh ngạc của Đàm Thiên Thiên ở bên cạnh: “ nghĩ tới lại là ấy!”

      Cùng Đào Nhiên nhìn nhau khoảng hai giây, Lệ Tử Xuyến chút hoang mang dời mắt , trở về với mỹ thực bàn lần nữa. Mà Đàm Thiên Thiên bên cạnh lại quang minh chính đại nhìn , trong giây lát, ấy lấy cùi chỏ đẩy đẩy , , “ ấy đến đấy.”

      “Này, nghĩ rằng lại gặp em ở chỗ này.” về phía bàn của bọn họ, chào hỏi.

      cũng lên tiếng, Lệ Tử Xuyến thể làm như nhìn thấy.

      Ngẩng đầu mỉm cười với , cũng khách khí , “Đúng vậy, là trùng hợp, tới đây ăn cơm sao?”

      Ánh mắt của Trương Nhất Phàm và Mạch Dao ngồi đối diện giống như máy quét vậy, quét tới quét lui thân thể ba người bọn họ, Lệ Tử Xuyến chỉ có thể coi như nhìn thấy.

      “Hai ba ngày đều ăn ở căng tin, cho nên muốn đổi khẩu vị.” Đào Nhiên nhìn thoáng qua hai phần ba món gà xào cay được ăn hết trước mặt , nở nụ cười: “Em vẫn luôn trung thành với những món ăn này nhỉ, ăn nhiều năm như vậy vẫn có thể thích.”

      Lệ Tử Xuyến cười gượng hai tiếng, thực còn lời nào để chuyện với .

      Lúc này Đàm Thiên Thiên mở miệng, hỏi: “Nghe muốn quay về trường dạy học?”

      Đàm Thiên Thiên lên tiếng mới dời chú ý của Đào Nhiên người Lệ Tử Xuyến, cười cười, tự trêu đùa , “Nhìn trang phục quê mùa người là biết nhỉ? Vừa mới nhậm chức, đầu tiên là học hỏi kinh nghiệm từ các giáo sư trước , khai giảng năm sau là liền có thể chính thức dạy học rồi.”

      Đàm Thiên Thiên : “A, vậy chúc mừng.”

      Lời chúc mừng này của Đàm Thiên Thiên quả thực có thành ý gì, mà Lệ Tử Xuyến lại cắm đầu ăn cơm, trong lúc nhất thời bầu khí liền trở nên lúng túng.

      “Giáo sư Phương còn chờ , trước.” Đào Nhiên nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Lệ Tử Xuyến, : “Có thời gian chúng ta chuyện chút.”

      Lệ Tử Xuyến gật gật đầu.

      Chân trước Đào Nhiên vừa , Đàm Thiên Thiên liền lạnh lùng hừ tiếng: “Người nào là bạn cũ của ta cơ chứ!”

      Trương Nhất Phàm nhìn liếc qua cảm xúc của lệ Tử Xuyến chút, cũng có thể đoán ra chút đầu mối, tính hóng chuyện nổi lên mãnh liệt, hỏi: “Ex(*)?”

      (*) ex: bạn trai cũ

      Lệ Tử Xuyến lườm cậu ta cái: “Ex cái rắm, ăn !”

      Đàm Thiên Thiên phụt cười tiếng: “Tưởng cậu thông minh, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại thành thằng ngốc. Tự dưng lúc này lại chọc Tử Xuyến, cậu bị đánh cũng đáng đời!”

      Mạch Dao cũng bật cười, Trương Nhất Phàm bĩu môi, thực là bị chửi mắng té tát.

      Cơm nước xong xuôi, buổi chiều mấy người bọn họ lại trở lại phòng thí nghiệm.

      Trương Nhất Phàm giống như bác hay hóng chuyện, đối với thân phận của Đào Nhiên vẫn luôn thắc mắc ngừng.

      Đàm Thiên Thiên bị cậu hỏi đến phát phiền, liền trả lời qua loa: “Đúng đúng đúng, là bạn trai cũ của Lệ Tử Xuyến, nhưng cũng qua hai năm rồi, có gì để tám đâu, xin ngài yên tĩnh
      [​IMG]
      B.Cat, Iluvkiwingocanh thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18:

      Hai người bộ vào quán ăn.

      Đây là nơi Lệ Tử Xuyến chọn, nhớ Cố Khinh Châu thể ăn cay, cho nên mới chọn quán cơm Giang Nam.

      Chẳng qua vừa vào cửa liền nhìn thấy biển người, Lệ Tử Xuyến cũng trợn tròn mắt, tiện tay túm lấy nhân viên phục vụ, hỏi, “Sao hôm nay nhiều người như vậy? Còn bàn trống ?”

      Nhân viên phục vụ lắc đầu, : “Hôm nay phải lễ tình nhân sao, học sinh xung quanh đây đều tới dùng cơm. Nếu như chờ sợ rằng phải chờ tới hai tiếng sau mới có chỗ ngồi.”

      Lễ tình nhân? Lệ Tử Xuyến lại tưởng rằng là ngày mai.

      Lấy điện thoại di động ra nhìn ngày, mới biết là mình nhớ nhầm rồi. Hai năm trải qua lễ tình nhân, bây giờ đối với ngày lễ này tuyệt đối còn chút nhạy cảm nào.

      Lệ Tử Xuyến quay trở lại bên cạnh Cố Khinh Châu, uể oải , “Bạn học Cố, còn chỗ trống.”

      thể chờ sao?”

      “Nhân viên phục vụ sớm nhất cũng phải chờ tới hai tiếng sau, những cặp tình nhân có chỗ để cũng đứng chờ.”

      Nhìn thấy Cố Khinh Châu nhíu mày, Lệ Tử Xuyến nghĩ, nghĩ rằng cũng có những lúc tính sai.

      hơi phàn nàn: “Bạn học Cố, sao mời tôi ăn cơm lại nhìn ngày vậy hả? Thời gian này đến nhà hàng nào cũng phải đặt trước, chỗ nào cũng toàn là các cặp tình nhân.”

      Vẻ mặt của có chút mất tự nhiên, cũng mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, tôi có kinh nghiệm.”

      có kinh nghiệm gì? Là có kinh nghiệm hẹn hò với con , hay là hay ra ngoài vào ngày lễ tình nhân?

      Dù sao cũng vậy, người này vẫn còn nhớ tới mối tình đầu! Lệ Tử Xuyến nhịn cười.

      Về sau, Cố Khinh Châu đề nghị mua hai phần gà hầm, mang về ký túc xá ăn, Lệ Tử Xuyến đồng ý.

      Hai người vừa vào trong tiệm, người lần trước đưa thức ăn đến cho Lệ Tử Xuyến lập tức cười vui vẻ tiến lên đón: “Ôi, thầy giáo Cố còn dẫn theo bạn sao!”

      Nghe vậy, Lệ Tử Xuyến cố ý giải thích, cũng là muốn nhìn xem Cố Khinh Châu có phản ứng gì.

      Quả nhiên, Cố Khinh Châu lắc đầu, xấu hổ , “ nên lung tung, là bạn của tôi.”

      “Được được được, là bạn~” ràng là em trai chỉ phụ họa theo, còn nhìn bọn họ bằng đôi mắt cực kỳ mờ ám.

      Thời điểm này, nam nữ ra ngoài ăn cơm, là bạn có mà lừa quỷ chắc!

      Nhận được ánh mắt tín nhiệm của em trai , mặt Cố Khinh Châu đỏ lên, Lệ Tử Xuyến ở bên cạnh thiếu chút nữa là nhịn cười đến mức đau sốc hông(*).

      (*) đau sốc hông: đau hai bên sườn khi thở.

      Đúng là tự tạo nghiệt mà, bảo ở nhà ăn ăn, cứ thích bị người ta đùa giỡn, hừ hừ!

      Hai mươi phút sau, hai người mang theo hai phần gà hầm trở lại ký túc xá.

      Cố Khinh Châu phụ trách để đồ ăn vào trong đĩa, Lệ Tử Xuyến đổ cơm vào bát, sau đó chuẩn bị đổ đồ uống có ga ra hai chén.

      Cố Khinh Châu quét mắt nhìn chén đồ uống có màu sắc quái dị, : “Về sau uống ít loại đồ uống có ga này thôi, cacbon dioxit ở trong đó có thể dẫn đến việc thiếu cân đối canxi photpho trong cơ thể, hơn nữa...”

      “Bạn học Cố, xin , lúc ăn cơm cũng đừng nghiên cứu học vấn chứ.” Lệ Tử Xuyến hung hăng , “Hơn nữa lúc ăn đừng những chuyện vui, dẫn đến việc tiêu hóa tốt, điều này còn đáng sợ hơn việc thiếu cân đối canxi photpho trong cơ thể nhiều.”

      Cố Khinh Châu lắc đầu, bất đắc dĩ: “Lý do của em luôn rất phong phú.”

      Lệ Tử Xuyến đắc ý.

      Lúc ăn cơm xong, Lệ Tử Xuyến chủ động cầu rửa bát, Cố Khinh Châu lại đồng ý.

      “Con nên đụng vào các chất tẩy rửa, tốt cho da.”

      xong, đứng dậy lấy bát đũa dùng xong bỏ vào trong bồn rửa, động tác mười phần lưu loát mở vòi nước, xắn ống tay áo lên tới khuỷu tay. Lấy nước rửa bát đổ vào, thuần thục rửa bát.

      Đầu năm nay, đàn ông có thể hạ mình xuống phòng bếp nhiều, Cố Khinh Châu cũng coi là ‘hiếm thấy’ rồi.

      đứng sau lưng , yên lặng thưởng thức, trước đó chưa từng cảm thấy đàn ông làm việc nhà lại đẹp trai như vậy, ngược lại cảm thấy người này có chí lớn, đặt thời gian và tinh lực ở bên ngoài, có thể cam tâm làm những việc của phụ nữ ở trong nhà.

      Nhưng bây giờ, trái lại lại nghĩ như thế.

      Thế giới bao la, đàn ông theo chủ nghĩa đàn ông lại có mơ tưởng xa vời có rất nhiều người. Trong công tác có chút thành tựu, về đến nhà liền coi mình là đại gia, coi phụ nữ trời sinh là bần tiện, phải kêu rên mà hầu hạ ta. Thời gian lâu dài, liền coi chuyện gì cũng đều là đương nhiên, có chút cảm kích nào, càng đừng đề cập đến việc suy nghĩ vì người phụ nữ đó.

      Từ khi Cố Khinh Châu xuất , liền lật đổ rất nhiều khái niệm vốn có trước kia của .

      “Bạn học Cố, giả ngốc ở trong trường học bao lâu?” đột nhiên hỏi.

      Động tác trong tay Cố Khinh Châu vẫn dừng lại, đáp, “Chừng năm, ít nhất cũng phải kết thúc các hạng mục ở trong tay.”

      ở lại trường học sao?” nhớ kỹ, Abby nơi này có tình của , chẳng lẽ lựa chọn về nước phải là để đuổi theo tình của mình sao?

      Cố Khinh Châu hơi quay đầu, đèn chân chiếu lên khuôn mặt khiến nó tỏa ra hào quang sáng bừng, dường như mắt cũng bị nhuộm thành màu sáng hơn, màu sắc môi cũng nhạt , cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ phong tình chỉ người đàn ông mới có.

      “Trong nội viện đề cập đến việc đưa tôi vào biên chế, chẳng qua nếu làm thầy giáo, thời gian làm thí nghiệm cũng ít hơn, thời gian dạy học lâu hơn.”

      “Làm thầy giáo cũng tốt mà, chỉ có thể làm thí nghiệm nghiên cứu khoa học, quan trọng là có thể hành hạ những đứa nhóc ngỗ nghịch mới vào trường, khiến chúng cợt nhả nữa.”

      Cố Khinh Châu bị chọc cười, tròng mắt nhàn nhạt cong lên, quay đầu ngưng mắt nhìn chăm chú lúc, sau đó lại quay trở lại, : “Lý do này đủ, hơn nữa, tôi thích tiếp xúc với nhiều người.”

      Lệ Tử Xuyến kỳ quái vây quanh cạnh : “Vẫn chưa đủ? Vậy phải làm thế nào mới đồng ý ở lại?”

      cũng biết vì sao lại muốn khuyên Cố Khinh Châu ở lại. Tuy bằng năng lực của , phòng thí nghiệm ở nước ngoài càng có thể cung cấp nhiều đãi ngộ và tiền đồ hơn, nhưng ở đó có bất kỳ người thân nào cả. xuất ngoại, phải lại người đơn đó chứ?

      Nghe được câu hỏi của , Cố Khinh Châu lại nhìn về phía , con mắt thâm thúy giống như biển, có cái gì đó dâng trào, lại có cái gì đó lắng lại.

      lâu sau, nhàng : “Nơi nào có thứ tôi , tôi ở đó.”

      Lễ tình nhân năm nay, ở trong ký túc xá của Cố Khinh Châu đến tận trưa.

      Cơm trưa ăn chực của , cơm tối tiện ăn của nữa, Lệ Tử Xuyến lời tạm biệt.

      Chẳng qua lúc vừa đến trước cửa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, : “Bạn học Cố, chờ chút, tôi có cái này muốn đưa cho !”

      đợi Cố Khinh Châu có phản ứng, chạy rầm rầm xuống lầu, lấy ra thứ chuẩn bị từ sớm,
      [​IMG] [​IMG]
      B.Catngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :