1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình cảm độc nhất - Mặc Tử Đô

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10:

      Cố Khinh Châu vất vả mới tìm được khăn lông rơi trước cửa phòng tắm của , có lẽ vừa rồi Lệ Tử Xuyến vội vã chạy ra ngoài nên tiện tay ném lung tung.

      Lệ Tử Xuyến ngồi giường, nghiêm túc cầu Cố Khinh Châu nhất định phải đứng ở chỗ có thể chạm vào. Lúc lau tóc, con mắt to tròn còn đảo quanh bốn phía trong phòng.

      Cố Khinh Châu bất đắc dĩ: “Chỉ là mất điện thôi mà, có gì phải sợ cả!”

      Lệ Tử Xuyến phản bác lại : “ biết cái gì! Chỗ này khí rất nặng, thường xuyên có ma quỷ, nếu cho rằng vì sao nơi này nhiều phòng trống như vậy mà lại có người đến ở?”

      “Làm sao em biết là có ma quỷ?” Cố Khinh Châu biết nên cái gì với , thậm chí ngay cả khí cũng có thể nhìn ra.

      “Allen ở bên cạnh !” Lệ Tử Xuyến trông rất bí hiểm , “Tháng trước nơi này thường xuyên mất điện vào nửa đêm, thỉnh thoảng còn nghe thấy những thanh kỳ quái, Allen , có lần ta về lúc nửa đêm, liền thấy bóng đen ở lầu, nhưng nháy mắt thấy tăm hơi đâu cả! có ghê ?”

      Cố Khinh Châu nghĩ rằng, vừa mới đến có hai ngày làm quen được với người ở nơi này. Chỉ là, loại làm quen này...

      vô cùng nghiêm túc đề nghị : “Về sau lúc kết bạn mới, tôi cảm thấy trước tiên em nên trò chuyện những vấn đề bình thường chút.”

      Tránh làm những việc khiến chính mình hoảng sợ.

      Mười mấy phút trôi qua, vẫn có điện, Lệ Tử Xuyến sợ thành bộ dạng này, Cố Khinh Châu cũng thể rời .

      Hai người ngồi giường, hoàn toàn gì.

      lát sau, Lệ Tử Xuyến giọng : “Bạn học Cố, nếu , chúng ta ra ngoài tản bộ ?”

      Cứ ở lại như thế này, phát điên mất, luôn cảm thấy giây sau có vật gì đó đáng sợ chui ra từ gầm giường hoặc từ trong góc chui ra.

      Cố Khinh Châu liếc cái, cứ đợi như thế này cũng phải là cách hay, hơn nữa lại còn ở mình cùng trong căn phòng đen xì, cũng có chút biết làm thế nào.

      dám chậm trễ mà xuống lầu, Lệ Tử Xuyến thở phào nhõm, tuy bên ngoài vẫn là màu đen kịt như cũ, nhưng ít ra còn có gian để chạy, là nghĩ như vậy đấy.

      Chỗ này là gần biển, khí nóng ẩm. May mà thông mình, lúc đến chỗ tủ để giày thuận tiện lấy hai tờ quảng cáo thiết bị, có thể lấy ra để làm quạt, hào phóng đưa cho Cố Khinh Châu tờ, Cố Khinh Châu lại có vẻ mặt như hết cách với .

      Người ta cho những tờ này là để hiểu hơn về công dụng và công năng của thiết bị, có việc gì đều có thể lấy ra xem xét. Ai ngờ nhìn cũng thèm nhìn, lại xem như đống giấy lộn ném trước cửa ra vào.

      Hai người ngồi xuống chiếc ghế ở dưới lầu, Lệ Tử Xuyến biết hơn nửa đêm kéo người ta tản bộ quá là độc ác, nhưng mình thực là sợ muốn chết, cho nên chỉ có thể để bạn học Cố uất ức chút.

      Sợ Cố Khinh Châu nhàm chán, Lệ Tử Xuyến nảy lên ý đồ chuyện phiếm với .

      “Bạn học Cố, tôi có thể hỏi chuyện ?”

      ngửa đầu nhìn ánh trăng, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, môi mỏng khẽ mở: “Chuyện gì?”

      làm đồ ăn ngon như vậy, là người tài giỏi nào truyền lại tay nghề cho vậy?”

      Bỗng nhiên Cố Khinh Châu ngây người, đúng như đoán, có thể khiến nảy sinh lòng hiếu kỳ lớn như vậy, ngoại trừ thức ăn còn có cái gì đây?

      có ai dạy tôi cả.”

      giật mình: “ hay giả vậy? phải người nấu ăn giỏi bẩm sinh đó chứ? Tôi còn tưởng rằng là mẹ dạy cho từ đấy.”

      “Tôi sống mình lâu, loại chuyện này cũng là từ từ tìm hiểu, cũng thể lớn như vậy mà còn để mình đói bụng. Hơn nữa...” Cố Kinh Châu dừng lại hai giây, giọng thấp xuống: “Lúc tôi chín tuổi, mẹ tôi qua đời.”

      Lệ Tử Xuyến nhận ra mình lỡ lời, che miệng kinh ngạc.

      Dường như khí xung quanh trở nên đông cứng, thấp thỏm mở miệng: “, xin lỗi, tôi biết...”

      nở nụ cười, quay đầu nhìn vào mắt , mắt cong cong, “ sao, là chuyện từ rất lâu rồi. Chẳng qua tôi cũng có chút hứng thú với việc nấu ăn, chắc là di truyền từ mẹ tôi. Bà ấy làm đồ ăn cũng rất ngon.”

      Lúc Cố Khinh Châu đến mẹ có quá nhiều cảm xúc. Mặt ngược sáng, những đường nét khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt kia lại sâu sắc trong trẻo, vô cùng dịu dàng.

      Lệ Tử Xuyến mỉm cười: “Sau khi thưởng thức tay nghề của , đối với điều này tôi chút nghi ngờ.”

      khiến lòng Cố Khinh Châu mềm mại mấy phần, cười : “Mới gặp Tiết Gia Dương lần mà em học được tính xấu của cậu ta?”

      “Cái gì?” hiểu.

      “Dồn hết sức lực để khen tôi, chẳng lẽ phải được Tiết Gia Dương truyền lại sao?” Vậy mà cũng biết kể chuyện cười, hỏi: “Khen tôi như vậy, có phải chuẩn bị thường xuyên đến chỗ tôi ăn trực hay ?”

      “Còn lâu nhé!” Lệ Tử Xuyến có chút khinh người: “Tôi làm đồ ăn cũng ngon lắm, Thiên Thiên còn , ngàn vàng cũng khó mua nổi bữa cơm của tôi.”

      “Ừm. Đúng là tệ.” nín cười phụ họa.

      “Tôi quyết định, tuần này đồ ăn của tôi bao hết! , thích ăn cái gì, tôi làm cho ăn. Bạn học Cố, đừng chỉ nên ăn của người ta. Cuối tuần về tới trường học, cho dù tôi viết luận văn có được tốt
      [​IMG]
      Dan anh, 1900, B.Cat3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11:

      Editor: Tranh

      Lệ Tử Xuyến biết bản thân mình đến bệnh viện như thế nào, chờ tới lúc tỉnh lại, ngồi ở ghế tựa bên ngoài phòng cấp cứu.

      Cố Khinh Châu bàn bạc với y tá, tới chỗ , chậm rãi ngồi xổm trước mặt , trước vì sửa sang lại cổ áo chút.

      "Có lẽ phải chờ chút, cách nơi này xa có người chạy tốc độ nhanh xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả bác sĩ đều bận rộn cấp cứu người bệnh.

      Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu, so sánh với người cận kề cái chết, phát sốt đáng kể chút nào.

      Nhưng mà, Cố Khinh Châu ràng cho rằng như vậy. vẫn khóa chặt mày, ngồi xuống bên cạnh tới vài giây lại đứng lên, mỗi lần thấy bác sĩ và y tá ngang qua mặt, hình như đều xông lên giữ người lại.

      tới lui trước mặt, Lệ Tử Xuyến cảm thấy đầu choáng váng, vươn tay giữ chặt vạt áo khoác của , Cố Khinh Châu quay đầu lại, hiểu nhìn , bất đắc dĩ , "Em khó chịu như vậy nữa, chờ chút nữa đến lượt chúng ta rồi."

      chăm chú nhìn lúc, xác định vì chờ thêm chút mà bệnh nặng hơn, mới gật gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh .

      Lúc Lệ Tử Xuyến cẩn thận đụng trúng , mới phát cả người đều khẩn trương căng thẳng.

      hơi nghiêng đầu, từ đầu đến cuối gương mặt Cố Khinh Châu vẫn nghiêm túc. Qua tối hôm qua, càng lúc càng hiểu, phải trời sinh lạnh lùng, chẳng qua là thích nhiều.

      chuyện với Cố Khinh Châu, có lẽ cần phải có nhiều nhẫn nại và ý chí kiên cường.

      Hiển nhiên, hai thứ này bọn họ có, theo lời của Đàm Thiên Thiên, chính là mặt dày hơn so với da người bình thường chút.

      Hơn mười mấy phút, rốt cục y tá cũng đến đây, y tá dặn dò bọn họ xét nghiệm máu trước, Cố Khinh Châu vội vàng, làm làm lại đến được, Lệ Tử Xuyến cực kỳ ngượng ngùng.

      Rốt cục sau khi kết thúc, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm nhìn , , " có gì đáng ngại, chỉ là sốt thông thường. Tôi kê khai cho ít thuốc kháng sinh và vitamin, kiên trì uống vài ngày có chuyện gì rồi."

      Bác sĩ lại hỏi có dị ứng với thuốc gì , có bệnh khác , vốn Lệ Tử Xuyến muốn có, nhưng Cố Khinh Châu ở phía trước lại ra chuyện bị viêm dạ dày.

      Bác sĩ suy tư chút, "Nếu như vậy, phát sốt có thể là di chứng là điều khó tránh, tôi đề nghị bệnh nhân nên nằm viện quan sát hai ngày."

      Lệ Tử Xuyến vừa chuẩn bị mở miệng, vẫn bị Cố Khinh Châu đánh gãy như cũ: "Chúng tôi ở lại."

      Bác sĩ bắt đầu sắp xếp giường bệnh, cuối cùng Cố Khinh Châu thở ra hơi, mà Lệ Tử Xuyến có chút muốn khóc, muốn nằm viện!

      Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, lúc Lệ Tử xuyến vào phòng bệnh nghỉ ngơi, đến nửa đêm.

      Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho , cũng lấy đồ bệnh nhân đưa cho mặc. Lệ Tử Xuyến cảm thấy bản thân có bệnh nặng gì, nhưng mặc quần áo này vào, cũng giống như người bị bệnh nam y.

      Lệ Tử Xuyến hai mươi mấy năm qua ở đều theo thời thượng, nghĩ ngã cái ở nước ngoài, đột nhiên thành dế nhũi.

      Uống thuốc xong, cũng mệt mỏi, buồn ngủ. Nhưng trước khi ngủ còn nhớ người đàn ông vì mà bận rộn cả đêm, với , "Bạn học Cố, ăn cơm , ăn cơm xong về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến đây."

      Cố Khinh Châu thấy mí mắt nhấc lên nổi, giọng rất , "Tôi ăn, nhưng em ngủ , chờ em ngủ tôi ."

      Lệ Tử Xuyến có phản đối, có thể mệt mỏi, đầy lát liền nặng nề ngủ.

      mặt của còn tái nhợt vì bệnh, sắc môi cũng tươi mới như bình thường, cả người giống như đủ điện, trong khi ngủ còn cau mày, bộ dáng an lòng.

      Cố Khinh Châu ngồi ghế cạnh giường nhìn , ánh mắt chớp, chờ ngủ say, mới đứng dậy.

      Nhưng phải chuẩn bị rời , mà là cởi áo khoác người để ghế dựa, lại ngồi lại vị trí đó lần nữa.

      bàn tay của lộ ra ngoài, nắm lấy góc chăn. Cố Khinh Châu do dự chút, bàn tay nắm thành nắm, nới ra, rồi lại nắm chặt.

      Cuối cùng, vẫn là nhàng che phủ mu bàn tay , vô cùng cẩn thận.

      Tay nho , mềm mại, sơn món tay gần như trong suốt, lộ ra da thịt càng thêm trắng nõn.

      Cố Khinh Châu nghĩ, là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trấn an là giả, ăn đậu hủ của mới là thực.

      biết có phải độ ấm của truyền cho , mà lông mày của Lệ Tử Xuyến dần dần giản ra, thậm chí khóe miệng nhếch lên, như là gặp giấc mơ đẹp.

      Sáng sớm hôm sau, trước khi tỉnh lại Cố Khinh Châu rời khỏi bệnh viện.

      vài câu với y tá phụ trách phòng bệnh của , vội vàng lái xe trở lại kí túc xá, đường liền ghé siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

      cầu với món ăn của Lệ Tử Xuyến rất cao, Cố Khinh Châu có chậm trễ xíu nào, nấu canh, hải sản chiên, toàn bộ đặt vào trong nồi đất nấu, suốt ba giờ đồng hồ.

      Chờ mang theo cháo hải sản trở lại phòng bệnh, Lệ Tử Xuyến tỉnh.

      Lúc đó dựa đầu vào giường bệnh, hướng về quảng cáo thức ăn nhanh TV trước mặt, hai mắt chợt .

      Nghe được giọng , quay đầu, vừa thấy là , đáy mắt đầy nét cười, bàn tay chỉ TV.

      "Bạn học Cố, em nghĩ muốn ăn cái Hamburger này!"

      Cố Khinh Châu cảm thấy kỳ quái, người khác phát sốt xong cả người đều thoải mái, đều muốn ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ, sao khẩu vị lại tốt như vậy?

      Nhưng vừa thấy ánh mắt thèm ăn đáng thương tội nghiệp của , lại đành lòng.

      đổ cháo hải sản vào cái chén , đưa cho , "Trước em ăn cái này chút, lót dạ dày."

      Chờ bắt đầu ngoan ngoãn ăn cháo, Cố Khinh Châu mới đến chỗ y tá hỏi thăm cửa hàng bán thức ăn nhanh gần nhất, mua Hamburger cho ăn (^__^ tưởng chiều, ai ngờ chiều tưởng)

      Sau khi rời , Lệ Tử Xuyến nhanh chóng giải quyết bát cháo.

      Giường bệnh bên cạnh là bác trung niên, hâm mộ với Lệ Tử Xuyến, " Your boyfriend is so cute!"

      Lệ Tử Xuyến thấy đối phương hiểu lầm, vội hỏi, " ấy chỉ là bạn, phải bạn trai."

      Bác lại lắc đầu, biểu cảm tôi đều biết, " cần gạt tôi, . thế giới này trừ cha ra, chỉ có người đàn ông như vậy, phải là người của ."

      Lệ Tử Xuyến biết bất luận bản thân có giải thích thế nào, đối phương cũng tin tưởng, xấu hổ trầm mặc, nhưng lại nóng lên.

      Ánh mắt bác giá kém, sao có thể thấy với Cố Khinh Châu là đôi?

      Ngày thứ hai Lệ Tử Xuyến hạ sốt, xử lý thủ tục xuất viện.

      Ánh mắt nóng bỏng ái muội của bác luôn luôn nhìn theo ra ngoài, Cố Khinh Châu cũng nhận ra, nghi hoặc, "Sao lại thế này?"

      Sao có thể , đùa, "Người đó muốn em xuất viện, lưu luyến rời!"

      biết Cố Khinh Châu có tin hay , dù sao cũng nở nụ cười.

      hơi hơi nghiêng đầu, cười đứng lên, hốc mắt hời hợt, đáy mắt trơn bóng, lóe lên ánh sáng ôn hòa..

      -

      Sau khi trở về Lệ Tử Xuyến liền ngủ giấc, sau khi tỉnh lại cảm thấy hơi đói, thức ăn còn lại trong tủ lạnh ở ký túc xá của Cố Khinh Châu.

      gõ cửa hai lần, thấy Cố Khinh Châu ra mở cửa, chờ đợi, tự bản thân đẩy cửa vào.

      Lúc đó Cố Khinh Châu gọi điện thoại sân thượng, để lại cho cái bóng lưng rộng lớn. Mặc áo trong sạch thoải mái người, vạt áo trong được nhét vào rất tốt, nhưng cổ tay áo lại cuốn lại, lộ ra vài phần tùy ý.

      còn biết Lệ Tử Xuyến đến đây, tò mò khi mình, đều là bộ dáng này sao?

      So với bình thường nghiêm túc, bộ dáng nghiêm trang, cũng đẹp trai hơn.

      đứng sau lưng cười đắc ý giống như kẻ trộm, bởi vì thấy được mặt khác của người này, có chút câu nệ tiểu tiết, có chút lười biếng, lại có chút. . . Thành thục gợi cảm.

      vẫn cứ chuyện điện thoại, giọng từ tính trầm ổn, khoa trương sắc bén.

      Tắt máy, Cố Khinh Châu ở đó chút, mới xoay người. Có thể là đoán được Lệ Tử Xuyến ở sau lưng mình, nhìn thấy liền ngẩn ra

      bị vẻ mặt của làm buồn cười, chế nhạo, "Bạn học Cố, nghĩ tới tiếng chuẩn như vậy, lại đặc biệt nghe rất tốt!"

      chút xấu hổ nhanh chóng tản , thế nhưng Cố Khinh Châu thập phần khách sáo trả lời, "Cảm ơn, giọng của em nghe cũng rất êm tai."

      Lệ Tử Xuyến trừng mắt, như là phát chuyện khó lường.

      Bạn học Cố phải là. . . Thẹn thùng !

      Lỗ tai của ửng đỏ, bộ dáng nghiêm túc che giấu ngượng ngùng của bản thân.

      thể nào, ngại ngùng như vậy, chỉ là thuận miệng khen câu thôi mà?

      Lệ Tử Xuyến cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy đùa vui.

      há miệng cười khẽ, tới gần, " , cảm thấy giọng của em dễ nghe?"

      Ánh mắt Cố Khinh Châu hỗn loạn nhìn , theo bản năng xõa cổ tay áo xuống, tận lực cẩn thận duy trì bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ ở trước mặt . Giống như che giấu càng nhiều, tâm tình cũng dễ dàng để lộ như vậy.

      Lệ Tử Xuyến đùa đến nghiện, "Bạn học Cố thích giọng của tôi như vậy, tôi liền hào phóng hát cho khúc!"

      Vì thế, tiếng hát của mang theo giọng mũi nồng đậm, tràn ngập cả căn phòng.

      Ngẫu nhiên còn có thể chẳng phân biệt được, gây ra trò cười, Cố Khinh Châu cũng buồn cười, hết cách với .

      Cố Khinh Châu nấu tô mì cho , Lệ Tử Xuyến ăn ngon lành.

      "Người vừa gọi điện thoại là thầy giáo tiến sĩ của tôi, ông ấy mời tôi tối nay tới nhà ông ấy làm khách."

      ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, "Thầy giáo của là người địa phương."

      "Ừ." Cố Khinh Châu gật đầu, chậm rãi , "Nếu thân thể em cho phép, có thể với ."

      Lệ Tử Xuyến biết lo lắng mình, vậy mà được tiện nghi còn khoe mã hỏi, "Bạn họ Cố, đây là mời tôi sao?"

      nhìn chút, mỉm cười, "Vâng, là tôi mời em."

      "Được rồi, đồng ý với ." thích, xúc động , "Ai, khéo hiểu lòng người như tôi đời rất ít."

      Long mày Cố Khinh Châu khẽ nhếch, đáy mắt ra ý cười thanh nhã, thở dài.

      để Cố Khinh Châu mất mặt, Lệ Tử Xuyến còn trang điểm chút, có chút trang nghiêm.

      Hai người đón xe đến chỗ thầy giáo của Cố Khinh Châu, ấn chuông cửa, vài giây sao, phía bên trong cửa vang lên tiếng bước chân.

      Tới mở cửa là tóc vàng, nhìn thấy Cố Khinh Châu, mặt mày hớn hở, nhiệt tình ôm ấp.

      "Neil, !"
      B.Cat, Hale205ngocanh thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12:

      Cố Khinh Châu hào phóng nhận cái ôm của đối phương, từ cử chỉ thân mật của có thể nhìn ra được, nhất định bọn họ rất thân quen với nhau.

      Hiển nhiên rất vui vẻ khi thấy , đáy mắt luôn có ý cười: “Cha tới ăn cơm, em còn chưa thể tin được. Em nghe ở Trung Quốc rất bận rộn, sao có thời gian chạy tới đây được cơ chứ?”

      “Đúng là có rất nhiều việc, lần này tới cũng là công chuyện.” Cố Khinh Châu quên Lệ Tử Xuyến đứng sau lưng, hơi hơi nghiêng người sang, nhìn về phía giới thiệu: “Abby, đây là bạn - Tử Xuyến.”

      xong, Cố Khinh Châu lại dùng tiếng với Lệ Tử Xuyến: “Abby là con của giáo sư, cũng từng là đàn em của .”

      Lệ Tử Xuyến bị câu gọi “Tử Xuyến” của Cố Khinh Châu làm cho ngây ngẩn cả người, thấy quay đầu lại mắt sáng long lanh nhìn mới lấy lại tinh thần, mỉm cười với Abby: “ vui khi được gặp .”

      Abby để lại dấu vết nhanh chóng dò xét Lệ Tử Xuyến, là nữ sinh nhắn xinh xắn, con ngươi màu đen cũng rất đẹp, trông như là nước vậy. Lúc cười khóe miệng xuất hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tóc dài xõa ngang vai, cả người toát lên hương vị phương Đông nồng đậm.

      Abby cười hoan nghênh: “Bạn của Neil cũng là bạn của tôi, hôm nay chỉ là bữa tối ở nhà, hy vọng để ý.”

      Lệ Tử Xuyến nghe ra được ý vị trong lời của đối phương, vô thức liếc nhìn Cố Khinh Châu ở bên cạnh, người đó hoàn toàn có phản ứng gì, thở dài trong lòng.

      Theo Abby vào cửa, Lệ Tử Xuyến gặp được thầy giáo của Cố Khinh Châu trong phòng ăn.

      Giáo sư mặc áo sơ mi kẻ caro truyền thống, phối hợp với quần bò, quả nhiên là rất thoải mái. So sánh với Cố Khinh Châu...

      Lệ Tử Xuyến dò xét người đàn ông bên cạnh, để tỏ lòng trang trọng, tên này cố ý mặc thân âu phục đến, thậm chí còn đeo cà vạt. thấy ăn mặc chỉnh tề như vậy nên mới đổi sang bộ lễ phục dạ hội tương tự.

      Sau khi hai người gặp mặt liền ôm nhau rất chặt. Sau đó, Cố Khinh Châu lại giới thiệu Lệ Tử Xuyến giống như vừa rồi.

      Lúc chuyện với giáo sư, Cố Khinh Châu luôn khiêm tốn lễ độ, sau khi nghe thấy mục đích của chuyến công tác lần này của Cố Khinh Châu, giáo sư còn phát biểu chút về cái nhìn của mình, Cố Khinh Châu còn mượn cơ hội này hỏi thăm vài vấn đề, tóm lại đề tài luôn rời khỏi việc chuyên ngành.

      Giáo sư chú ý tới Lệ Tử Xuyến ngồi ở bên cạnh, bộ dạng dường như rất nhàm chán, cười cười rời lực chú ý sang người : “Có phải nhóc nghe chúng ta đến mức sắp ngủ gật rồi ?”

      Đột nhiên Lệ Tử Xuyến bị điểm danh, nghe thấy giáo sư vậy liền xấu hổ mà đỏ mặt.

      Cố Khinh Châu cũng nhìn về phía .

      “Lúc thầy và Neil ở chung chỗ, nội dung chuyện đều buồn tẻ như vậy, vợ thầy có tật xấu là rất thích ngủ, nhưng mỗi lần Neil tới lại rất thích ở cùng với bọn thầy.” Giáo sư dừng lúc, hỏi : “Em biết tại sao ?”

      Lệ Tử Xuyến cười khẽ tiếng, gật đầu: “Vậy so với vợ thầy em vẫn lợi hại hơn chút, em vẫn có thể duy trì tỉnh táo.”

      “Ha ha ha.” Giáo sư cười to, trong mắt Cố Khinh Châu cũng xuất ý cười, tới chuyện trước kia, đáy mắt liền vụt qua tia hoài niệm nhàn nhạt.

      “Neil được thầy dạy dỗ ba mươi năm nay, là học sinh khiến thầy kiêu ngạo nhất. Đầu óc của nó bảo thủ, rất có nguyên tắc học tập của bản thân, ý nghĩ sáng tạo, ý tưởng vô tận. Thầy thường xuyên vì những suy nghĩ dũng cảm của nó mà nhức đầu, nhưng cũng thường xuyên vì những thành quả nó thu được mà cảm thấy vui mừng. Nếu như phải trường học các em đưa ra lực hấp dẫn cực lớn cho nó, thầy nhất định cho nó rời .”

      Giáo sư ràng rất thiên vị Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến muốn hỏi lực hấp dẫn đó là gì, bỗng nhiên Cố Khinh Châu lên tiếng, “Tôi và giáo sư còn phải trò chuyện lúc nữa, nếu em thấy chán có thể ra sân sau chơi, Lucky và Lulu đều ở đó.”

      “Lucky và Lulu?”

      “Giáo sư nuôi hai chú chó lông vàng.” Cố Khinh Châu giải thích.

      Lệ Tử Xuyến có thói quen làm khách ở nhà khác, cùng chủ nhà ngồi chung chỗ mà lại chơi với chó, nhưng hiển nhiên là Cố Khinh Châu muốn đuổi , cũng chỉ có thể gật gật đầu, nghe theo cách miễn cưỡng.

      Lệ Tử Xuyến rất thích những động vật , nhưng chỉ giới hạn trong chữ “”.

      Khi nhìn thấy hai con chó lông vàng to mập ở trong sân, liền rút lui.

      hai của nuôi chú chó lông vàng cũng , nhưng so với hai chú chó này đúng là... hơi quá .

      Có điều khi thấy người lạ đến, hai chú chó cũng sủa mà chỉ nằm thành hàng cỏ, mở to đôi mắt để nhìn , dường như tìm hiểu.

      Lệ Tử Xuyến thấy bộ dáng thà của chúng nó cũng nhìn được cảm giác muốn làm thân, mang theo chút đề phòng vươn tay ra, nhàng chạm vào đỉnh đầu của trong hai con, chó lông vàng biết có ác ý, đồng thời còn được vuốt ve rất dễ chịu nên thè lưỡi xông tới.

      Lúc Abby đến, Lệ Tử Xuyến thân quen với hai chú chó lông vàng, hai chú chó nũng nịu dụi vào lòng đòi vuốt ve, khiến Lệ Tử Xuyến cười to vui vẻ.

      nghĩ rằng chúng nó thích như vậy.”

      Giọng truyền đến từ phía sau khiến Lệ Tử Xuyến thu lại nụ cười trong nháy mắt, vỗ về hai chú chó rồi đứng lên, : “Chúng nó rất ngoan.”

      Abby lắc đầu: “, hẳn là người có mùi hương của ấy, chúng nó biết là bạn.”

      Lệ Tử Xuyến biết “ ấy” là chỉ Cố Khinh Châu.

      Lúc này Abby tới, sờ lên đầu của bọn nó, : “Thực ra hai chú chó này là do Neil nhặt được trước cửa ký túc xá, nghe lúc ấy chúng nó đông cứng đến mức hấp hối, là do ấy cố gắng ba đêm mới cứu được chúng nó về.”

      Lệ Tử Xuyến kinh ngạc, nhìn thế nào cũng thấy Cố Khinh Châu giống như người thích những động vật .

      Nhưng, lại lương thiện như vậy.

      ấy dị ứng với lông chó, vậy mà cũng biết, về sau dần dần mới cảm thấy thân thể khó chịu, nhưng cho dù là như thế, ấy cũng muốn đưa bọn nó . Sau đó vẫn là do bệnh tình nặng thêm nên ấy mới đến bệnh viện, bị cha tôi biết được mới thuyết phục để ông nhận nuôi chúng.”

      Lệ Tử Xuyến có chút hiểu ra, tại sao trong hai chú chó lại có con tên Lucky giống tên Trung Quốc như vậy.

      Bỗng nhiên Abby ngẩng đầu, nhìn hỏi: “ chính là tình đầu của ấy?”

      “Tình đầu?” Lệ Tử Xuyến hiểu.

      Abby gật đầu: “ ấy , ở trường học cũ có tình đầu của ấy, cho nên ấy mới có thể từ chối lời mời của cha tôi, dứt khoát lựa chọn về nước. Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc người phụ nữ làm cho ấy chùn bước có dáng vẻ như thế nào.”

      Lệ Tử Xuyến nghĩ rằng Cố Khinh Châu về nước còn có nguyên nhân như vậy, điều này chẳng lẽ chính là “lực hấp dẫn” mà giáo sư vừa tới lúc nãy?

      sợ Abby hiểu lầm, vội vàng lắc đầu , “Chúng tôi chỉ là bạn bình thường, bạn bình thường thôi.”

      Abby dùng đôi mắt màu xanh lam bình tĩnh nhìn , lát sau mới gật gật đầu, miệng nhếch lên đường cong tự giễu.

      “Tôi cũng cảm thấy phải . ấy kiên định muốn về nước phát triển như vậy, vì kia, chắc chắn bộc bạch với đó đầu tiên.”

      Vào giờ phút như thế này, Lệ Tử Xuyến biết im lặng là cách trả lời tốt nhất.

      Yên tĩnh trong chốc lát, tiếng bước chân ở sau lưng ngày càng ràng.

      chuyện gì vậy?”

      Lệ Tử Xuyến xoay người, Abby cũng đứng lên, nhìn Cố Khinh Châu cười: “ và cha chuyện xong rồi?”

      “Ừ.” gật đầu, nhìn về phía Lệ Tử Xuyến: “Tôi tới xem các em làm gì.”

      Lệ Tử Xuyến méo miệng, cái gì mà “các em”, ràng là đến “giám thị” , sợ gặp rắc rối mà!

      Hai chú chó lông vàng biết , phản ứng khác hẳn lúc nhìn thấy Lệ Tử Xuyến, lần này rất vui mừng. Chạy tới bên cạnh Cố Khinh Châu, trực tiếp bổ nhào lên người .

      Hiển nhiên Cố Khinh Châu cũng rất vui vẻ, quan tâm đến bộ âu phục chỉnh tề, chân sau quỳ xuống đất, hai chú chó khoác lên hai bên vai của , lè lưỡi giống như muốn hôn , Cố Khinh Châu cười né tránh, nhưng tránh được bên lại rơi vào “miệng hổ” khác.

      Dưới ánh mặt trời, nụ cười của sáng rỡ, ánh sáng óng ánh lóe ra trong đôi mắt hẹp dài mà Lệ Tử Xuyến chưa bao giờ nhìn thấy, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.

      “Hai người cứ chơi tiếp , tôi xem bữa tối chút.” Abby nhìn cử chỉ thân mật của người hai chó cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi liền rời .

      Lệ Tử Xuyến nhìn bóng lưng ấy rời , lại liếc nhìn bóng lưng cao lớn đủ để được gọi là tuấn của Cố Khinh Châu.

      Mím chặt môi, : “Abby thích .”

      Vuốt ve những chú chó lúc, Cố Khinh Châu nâng mắt lên, nghi ngờ nhìn về phía : “Cái gì?”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13:

      Vuốt ve những chú chó lúc, Cố Khinh Châu nâng mắt lên, nghi ngờ nhìn về phía : “Cái gì?”

      “Tôi ...” Sợ nghe , Lệ Tử Xuyến chậm rãi lặp lại lần nữa: “Abby thích .”

      bằng tiếng Trung, lo rằng bị những người khác nghe được.

      Lúc này, lông mày Cố Khinh Châu nhíu lại, nụ cười thoải mái cũng vụt tắt, nhìn : “ được lung tung.”

      ràng tin, bình thường Lệ Tử Xuyến cũng phải người nhiều chuyện như vậy, nhưng lại thích nhất là người khác nghi ngờ .

      “Bạn học Cố, phải tin tôi, ở phương diện này, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, nhất là tôi.”

      lời thề son sắt, ngược lại vẻ mặt của Cố Khinh Châu lại ngày càng lạnh.

      chậm rãi đứng thẳng người dậy, thân thể cao lớn bỗng ngăn lại ráng chiều màu ánh cam còn sót lại ở phía sau. Cả người toát ra khí lạnh, nổi bật hơn... chính là vẻ nghiêm túc.

      “Giác quan thứ sáu? Em?” bật cười, giọng luôn trầm thấp lại xen lẫn tia bén nhọn: “Vậy em cho tôi nghe chút, em thông minh như vậy, ngoại trừ việc Abby thích tôi, em còn có thể nhìn thấy điều gì nữa?”

      Lệ Tử Xuyến á khẩu trả lời được, bởi vì đột nhiên chuyển thái độ.

      Mặt thay đổi nhìn lúc, Cố Khinh Châu quay người về phòng, tự nhiên đến mức chừa đường sống.

      Lệ Tử Xuyến giật mình nhìn bóng lưng của cho đến khi biến mất còn thấy gì nữa, sau đó mới cắn môi dưới, phụng phịu mình.

      Chó lông vàng hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, sau khi Cố Khinh Châu rời lại dính vào người Lệ Tử Xuyến, tham lam muốn hưởng thụ vuốt ve của lần nữa.

      Lệ Tử Xuyến ngồi xổm xuống, tay nhàng vuốt ve đỉnh đầu chúng nó, giọng phàn nàn: “Chúng mày được học theo chủ của chúng mày nha, quái gở, chả mấy ai chịu được.”

      Vừa xong câu này, chỉ có cảm thấy ánh mắt nóng rực rơi xuống người .

      Ngẩng đầu lên, nghĩ tới Cố Khinh Châu vừa quay lại, đôi môi mỏng của mím lại thành đường, bộ mặt cực kỳ cứng nhắc, chắc hẳn là nghe được lúc mình.

      Lệ Tử Xuyến bị sợ tới mức tim ngừng đập, lập tức đứng lên, bộ dạng giống như làm sai, thấp thỏm nhìn .

      lát sau, Cố Khinh Châu hít sâu hơi, giọng như thường: “Bữa tối chuẩn bị xong, vào .”

      lại quay người lần nữa, Lệ Tử Xuyến lặng lẽ thở phào, lại nhìn về phía , chỉ cảm thấy bóng lưng của người này trông có vẻ rất đơn...

      Bữa tối là bò bít tết với salad điển hình, nhưng lại có hương vị nhà làm nên lúc ăn cũng thấy ngon hơn.

      Cố Khinh Châu ăn xong salad trong đĩa, Abby liền đứng lên giúp lấy thêm: “Ăn nhiều chút, mỗi lần tới nhà em đều thích ăn nhất là món này.”

      Trước khi Abby cầm lấy cái thìa, bỗng nhiên Cố Khinh Châu mở miệng: “Để Tử Xuyến giúp là được rồi, ấy ở gần hơn.”

      xong, cũng cho Lệ Tử Xuyến có thời gian phản ứng, liền trực tiếp đưa đĩa cho .

      Lệ Tử Xuyến kinh ngạc nhận lấy, cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm giác được Abby nhìn , có suy nghĩ gì.

      Xúc chút salad cho Cố Khinh Châu, đến câu cảm ơn cũng nghe thấy, Lệ Tử Xuyến tức giận cắn bánh nướng.

      Ai, sao lại thảm như vậy chứ?

      Thời gian còn sớm, đến lúc tạm biệt.

      Cố Khinh Châu và giáo sư ôm nhau, hẹn lễ Giáng sinh lần sau lại đến tiếp, đến lượt Abby, cùng lắm cũng chỉ nắm tay.

      Cuối cùng Lệ Tử Xuyến cũng phát , sau khi nghe những lời của , Cố Khinh Châu cũng vô tình hay cố ý kéo dài khoảng cách với Abby. có thể nhìn ra được, huống hồ là Abby, lúc này nụ cười mặt ấy cũng có chút gượng ép.

      Dường như Cố Khinh Châu rất thích bộ sau khi ăn xong, hỏi có ngại hay , đương nhiên thể từ chối, may mắn hôm nay đôi giày đế bằng.

      Hai người đến quảng trường, người đường mới nhiều hơn chút, cũng đến mức quạnh quẽ nữa.

      bên khác của quảng trường là bãi biển rộng lớn, trong khí tràn ngập mùi mằn mặn nhàn nhạt, thỉnh thoảng theo gió biển bay vào.

      Cố Khinh Châu đứng trước lan can cách xa biển, ánh mắt rơi xuống mặt biển, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sâu xa.

      Lệ Tử Xuyến đứng bên cạnh , cẩn thận quan sát nét mặt của , chẳng lẽ, vẫn còn tức giận?

      do do dự dự, lo lắng thấp thỏm, cuối cùng vẫn giọng ra: “Bạn học Cố, xin lỗi.”

      Cố Khinh Châu nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn, mang theo chút khó hiểu: “Xin lỗi vì điều gì?”

      “Chính là lúc nãy tôi... được khéo, rất xin lỗi.”

      Lệ Tử Xuyến cảm thấy băn khoăn, ràng Cố Khinh Châu biết tình cảm của Abby, Abby quen biết lâu như vậy cũng chưa từng lo lắng có người nào tự nhiên phá hỏng. Lúc ấy chưa suy nghĩ chu toàn, dửng dưng ra điều thầm kín trong lòng người ta, rất được.

      Có lẽ, nếu nhiều chuyện, Abby còn có thể coi như là bạn bè của Cố Khinh Châu. Có lẽ, còn có thể lâu ngày sinh tình gì đó.

      Nhưng bây giờ, cơ hội duy nhất cũng bị phá hư hết.

      Cố Khinh Châu bình tĩnh nhìn vài giây, nhàng lắc đầu: “ trách em được. Hơn nữa, tôi còn muốn cảm ơn lời nhắc nhở của em.”

      Lệ Tử Xuyến còn cho rằng câu cuối cùng là châm chọc , nhưng cẩn thận nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Khinh Châu, lại giống lắm.

      hỏi: “ thích Abby sao?”

      “Thích.” dừng chút, : “Nhưng phải . Đối với tôi, ấy là bạn rất thân.”

      Lệ Tử Xuyến cảm thấy sáng tỏ, người này hơi ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng lại đến mức quá đần độn. Biết mình và đối phương có tương lai gì cho nên liền dứt khoát chặt hết mọi tia hy vọng.

      Cho nên bữa tối liền cố tỏ vẻ xa cách cùng lạnh nhạt, nhưng vẫn hiền lành.

      cảm ơn, hẳn là kịp thời nhắc nhở .

      biết Cố Khinh Châu như thế có phải để giảm bớt áy náy trong lòng hay , nhưng quả thực trong lòng dễ chịu hơn chút.

      “Tôi nhận nuôi Lucky và Lulu có rất nhiều nguy hiểm, bởi vì bị dị ứng, đường hô hấp có vấn đề, hơn nữa thân thể tôi cũng bị dị ứng, bệnh tình rất nhanh đạt đến mức độ nguy hiểm trầm trọng.” Cố Khinh Châu chậm rãi chuyển ánh mắt từ mặt sang phía trước, đồng tử trở nên đen kịt, cẩn thận che lại những cảm xúc xíu mặt: “Lúc giáo sư nhận được tin bệnh tình của vợ ông ấy nguy kịch, ông ấy vẫn còn ở trong bệnh viện chăm sóc cho tôi. Tuy vội vã quay trở về, nhưng cuối cùng vẫn chậm bước, chưa kịp gặp vợ của ông ấy lần cuối.”

      Lệ Tử Xuyến khiếp sợ nhìn , lúc xong tất cả, mặt vẫn chút thay đổi gì, ngay cả giọng cũng nghe thấy chút ngập ngừng nào.

      Nhưng trong lòng, chắc vẫn rất khó chịu?

      “Giáo sư vì vậy mà oán trách tôi, Abby cũng thế. Ở đất nước này, , kể cả ở Trung Quốc, tôi có nhiều người nhà, người tôi cũng có nhiều, cho nên, tôi rất quý và trân trọng bọn họ.”

      biết làm sao, lúc Cố Khinh Châu ‘Người tôi cũng có nhiều’, trong lòng lại có cảm giác chua xót.

      Cảm giác có người , chưa bao giờ được trải nghiệm qua, từ đến lớn, đều là hòn ngọc quý trong nhà, phía có bốn người trai, chỉ có mình là con , cho dù là cha mẹ hay là các đều rất chiều , chuyện gì cũng làm cho hết.

      , từ trước đến giờ, vẫn luôn chỉ có người.

      Vì tự lập, mười sáu tuổi liền rời nhà ra ngoài tự lực cánh sinh, thậm chí để nhét đầy dạ dày còn học được cách nấu cơm. Lúc bị bệnh cũng có người chăm sóc, cho dù bệnh cũng chỉ có thể đến bệnh viện, cũng chỉ có mình giáo sư ở trường học.

      tưởng tượng nổi đây là cuộc sống gì, bởi vì nó đáng sợ.

      “Nhiều năm như vậy đều ở mình, cũng nghĩ đến việc... Tìm người bạn sao?”

      Ít nhất, lúc lạnh lẽo còn có thể ôm người để sưởi ấm, lúc nhàm chán còn có thể tâm .

      Cố Khinh Châu gật đầu cái, “Có nghĩ tới. chính xác hơn, là có ảo tưởng tới.”

      “Ảo tưởng?”

      rũ mắt xuống, ánh trăng chiếu lông mi của , khiến chỗ mí mắt tạo thành hai hàng bóng mờ rất sâu. Khóe môi của dần dần nhếch lên...

      đơn.

      Đây cũng phải lần đầu tiên cảm thấy loại cảm giác này người , khiến người ta rất khó thừa nhận cảm xúc.

      Giọng trầm thấp nhàng: “Tôi phải ấy, mới có thể ở cùng với ấy. Nếu như chỉ để đỡ đơn... Tôi muốn hại ấy trở nên giống tôi.”

      Trở nên giống ? Giống thế nào?

      Lệ Tử Xuyến đành lòng hỏi.

      Bỗng nhiên, Cố Khinh Châu nhìn về phía , con mắt rất sáng, cười hỏi: “Có muốn ở lại nhìn mặt trời mọc hay ?”

      Trong chốc lát Lệ Tử Xuyến mở to hai mắt, bây giờ? Nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới chín giờ!

      liên tục lắc đầu: “ muốn, mặt trời mọc có gì đáng xem.”

      đoán được đáp án của là như thế, ngoài ý muốn. Chẳng qua bầu khí trầm lặng lúc trước bị đề nghị bất chợt của phá vỡ.

      ***

      đường trở về, bọn họ vẫn dọc theo con đường náo nhiệt.

      Hai bên là những quán rất đặc biệt, bán số đồ thủ công hoặc là những đồ kỷ niệm ở địa phương.

      biết Cố Khinh Châu nhìn thấy cái gì, đột nhiên với : “Em ở chỗ này chờ tôi chút.”

      xong, về phía cửa tiệm.

      Bên ngoài âu phục của Cố Khinh Châu là chiếc áo khoác màu đen, chiều dài vừa vặn đầu gối, bản thân rất cao, cho dù ở giữa những người Châu Âu vẫn rất bắt mắt.

      Lúc hai tay vẫn đút trong túi áo, khi trở về tay cầm chiếc túi giấy xinh đẹp.

      Chờ đứng trước mặt , Lệ Tử Xuyến hơi ngẩng đầu lên nhìn , trêu nghẹo , “Bạn học Cố là mua quà cho bạn sao?”

      Màu sắc trắng hồng, ràng là mua cho con .

      như vậy khiến động tác của Cố Khinh Châu có chút đình trệ, hơi cứng lại.

      Lệ Tử Xuyến cho là mình thông minh lanh lợi, đoán được suy nghĩ của , cho nên rất đắc ý, ai ngờ Cố Khinh Châu lại chậm rãi đưa chiếc túi đến trước mặt .

      “Ừ... Tặng em.” có chút mất tự nhiên rời mắt , nhìn , : “Tôi nhìn thấy em cứ luôn nắm chặt tay.”

      Mùa đông bên này tính là quá lạnh, nhưng đối với Lệ Tử Xuyến mà , đây đủ khiến tay lạnh cóng. Vị trí túi áo khoác ngoài của lại hơi cao, cho tay vào túi rất buồn cười, lại là loại người thà giữ phong cách cũng cần giữ nhiệt độ, cho nên đường đều lạnh đến mức nắm chặt tay để giữ ấm.

      nghĩ rằng, lại chú ý đến điều này.

      Lệ Tử Xuyến tò mò mua cho mình cái gì, yên lặng cầm lấy túi giấy, mở ra, bên trong là đôi găng tay màu vàng óng, vị trí ở mu bàn tay còn thêu hình con thỏ trông rất buồn cười...

      Người này thực là...

      Trách được toàn mặc màu đen, chắc hẳn nếu để mua màu khác, nhất định phối hợp đến mức chẳng ra cái gì.

      Vốn Lệ Tử Xuyến định nhịn xuống, nhưng nhìn con thỏ kia là lại muốn cười, cuối cùng vẫn là bật cười thành tiếng.

      Cố Khinh Châu vì sao, nghi ngờ hỏi : “Sao thế?”

      cũng thể ánh mắt rất đặc biệt, mua đôi găng tay ngây thơ đến mức chỉ sợ đứa trẻ ba tuổi cũng chán ghét.

      có chuyện gì, rất đẹp.” Mắt đảo đảo, miệng lên lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Bạn học Cố, biết rằng ánh mắt của lại đáng như thế.”

      Nhìn thấy nụ cười đầy thích thú của , phối hợp với găng tay con thỏ, Cố Khinh Châu được tự nhiên ừ tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi trường.
      B.Cat, Sweet you, Hale2052 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:

      Cố Khinh Châu tặng găng tay cho , Lệ Tử Xuyến cảm thấy mình cũng cần phải đáp lễ. Cứ coi như là cảm ơn chăm sóc khi bị ốm, tặng lại món quà cũng hề quá đáng.

      Buổi chiều, lợi dụng thời gian lúc Cố Khinh Châu làm, bắt xe chạy tới cửa hàng bên cạnh.

      Đối với những đồ thời thượng, Lệ Tử Xuyến cực kỳ cố chấp, dạo hồi lâu mới nhìn thấy cái khăn choàng màu đen trong cửa hàng lớn, có vài chỗ có màu xám đậm, hề kiêu căng mà cũng tầm thường. Phần lớn quần áo của Cố Khinh Châu đều có màu đen, muốn lại mua màu đen cho , nổi bật lại trầm lắng. Mua cái sặc sỡ lại sợ mặc người trông ra cái gì. Đối với cái này, Lệ Tử Xuyến cực kỳ vừa ý.

      Thế nhưng khi xem đến giá tiền, lại có chút do dự.

      phải chê đắt, mà chính là nếu biết món quà quá quý giá, Cố Khinh Châu nhất định nhận.

      Lệ Tử Xuyến liên tục cân nhắc, là rất thích chiếc khăn quàng cổ đơn giản này, lại rất muốn nhìn bộ dạng khi Cố Khinh Châu đeo nó. thể làm gì khác hơn, vẫn muốn đối sách vẹn cả đôi đường.

      Lệ Tử Xuyến quẹt thẻ, hỏi người bán hàng chỗ nào bán giấy gói quà, mua cái hộp quà cùng màu, xé nhãn hiệu , đặt khăn quàng cổ chỉnh tề ở bên trong.

      Bây giờ chỉ cần chờ Cố Khinh Châu trở về, đưa món quà cho là xong.

      Cố Khinh Châu có bữa tiệc liên hoan cùng người bán hàng, Lệ Tử Xuyến ở nhà tự làm bàn mỳ Ý coi như là bữa tối cho mình.

      Vừa suy nghĩ biểu của Cố Khinh Châu, trong lòng liền nóng lòng muốn tặng quà, hận thể khiến trở về ngay lập tức.

      Cho đến tận mười giờ ba mươi phút, vẫn là đợi được .

      Lệ Tử Xuyến bắt đầu có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho , ai nghe máy, đành phải nhắn tin nhắn cho .

      “Khi nào trở về?”

      Lúc mười giờ, vẫn hồi như cũ, chẳng lẽ phải qua đêm ở bên ngoài? Lệ Tử Xuyến quyết định đợi nữa, trở về phòng tắm rửa, chuẩn bị ngủ. D.Đ.L.Q.Đ

      Nằm ở giường, xoay qua xoay lại vẫn có cách nào nhắm mắt được, có cách nào bình tâm lại. Ban đêm ở bên này, trị an cũng tốt, càng là khu phồn hoa lại càng có nhiều côn đồ, gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ...

      Lệ Tử Xuyến nghĩ lúc, trượt từ giường xuống đất, đồng thời, dường như ngoài cửa phòng có tiếng động gì đó.

      nín thở nghe trong chốc lát, xác định là thanh của chùm chìa khóa, để ý đến việc xỏ dép, tùy tiện khoác chiếc áo sơ mi dài bên ngoài áo ngủ, chân trần ra ngoài.

      Trong hành lang, ánh sáng tối tăm, Cố Khinh Châu vẫn mặc quần đen áo đen trăm năm đổi, lúc này trong tay cầm chìa khóa, lại nhúc nhích. Cả người giống như bức tượng điêu khắc đứng trước cửa ký túc xá, đầu chống lên vách tường.

      Thấy khỏe mạnh, cuối cùng tâm trạng Lệ Tử Xuyến cũng thả lỏng nửa, lúc tới gần , hơi lạnh từ lòng bàn chân nhanh chóng truyền lên toàn thân, rùng mình cái.

      “Bạn học Cố, ở đây làm gì vậy?” cẩn thận từng bước tiến tới, cảm thấy có điều gì đó đúng.

      Cố Khinh Châu trả lời, nửa thân thể của trong bóng đêm, đối mặt với là đường nét khuôn mặt lúc sáng lúc tối, mí mắt nơi bị ánh sáng chiếu đến tối sầm, môi mỏng khẽ nhếch, cả người trầm tĩnh đến mức dường như hòa vào yên tĩnh của ban đêm.

      Lệ Tử Xuyến nhàng đẩy cánh tay của , giống như thăm dò, tay ngoại trừ cảm xúc đầy rắn chắc nam tính bên ngoài cả cánh tay của đều lạnh buốt.

      “Này, tỉnh lại .” Lệ Tử Xuyến cực kỳ khâm phục, vậy mà người này đứng đây ngủ mất rồi.

      Cố Khinh Châu bị giọng của đánh thức, lông mi như bị hoảng sợ mà run rẩy, sau hai lần run mới chậm chạp mở ra.

      Con ngươi của từ trước đến nay đều sâu thấy đáy, lúc này lại tăng thêm mấy phần mê say cùng mờ mịt, lúc mở mắt, bên trong có cách nào nhìn thấy, cho nên càng khiến đôi mắt có vẻ xa xăm khó lường.

      Lệ Tử Xuyến
      [​IMG]
      B.Cat, Sweet you, Hale2052 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :