1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cạn người không biết - Sư Tiểu Trát (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29:

      “Trần Tuần, hãy nghe cho kỹ đây.” Thái độ của Trịnh Đinh Đinh rất trịnh trọng, “Em có bạn trai hoàn toàn là tự mình quyết định, phải vì giận , càng phải vì ý đồ muốn chú ý.”

      Trần Tuần an tĩnh nhìn Trịnh Đinh Đinh kỹ.

      ra, em biết bản thân mình trong mắt lại là như vậy.” Trịnh Đinh Đinh miễn cưỡng cười cười cho qua, “Em biết nên thế nào, thôi, dù sao em cũng dối.”

      có lỗi.” Trần Tuần chậm rãi mở miệng, trong lòng có chút ảo não, “ thừa nhận bản thân mình có hơi kích động.”

      Hai người gì thêm, Trần Tuần nhắm hai mắt lại, Trịnh Đinh Đinh lại cầm điện thoại ra nghịch tiếp.

      Từng phút từng giây trôi qua, Trần Tuần cảm thấy thực mệt mỏi, hô hấp trầm xuống, bất chi bất giác đầu nghiêng sang bên tựa vào vai Trịnh Đinh Đinh.

      Trịnh Đinh Đinh nghiêng đầu nhìn mặt , mày, mũi, cằm của , ngũ quan quen thuộc đến đáng sợ.

      Giống như bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy thời trung học khác gì.

      Mà lúc đó con người thần thánh Trần Tuần, là thần tượng của bao nhiêu đàn em lớp dưới, nhất cử nhất động đều bị chú ý, mà Trịnh Đinh Đinh chỉ là trong vô số các nữ sinh mến , cái loại tình cảm đơn phương này giống như vệt ánh sáng ấm áp giữa trời đông, là mục tiêu của , là động lực của . (An: sai lầm !!!)

      Ánh mắt tự chủ lưu luyến người , lòng khỏi vì mà nở nụ cười tươi tắn, cái bật ra, cái cúi cười mà đập lên (An: @@ khó hiểu kinh, k hiểu “ cái toát ra, cái cúi người mà nhảy động.” là cái gì @@)

      vì để thi đỗ trường đại học của , mà cố gắng phấn đấu năm; có thể theo đuổi , dùng tuổi xuân ngắn ngủi mờ mịt đuổi theo mục tiêu to lớn.

      mà viết cả trăm trang nhật ký điện tử, những chuyện này hề biết.

      Nhưng có câu là, giống như thích cái gì đó, nếu để cho bạn chờ đợi quá lâu, lại còn gặp phải rất nhiều thử thách, vậy chứng tỏ nó dành cho bạn.

      Thứ thuộc về bạn, ông trời chắc

      chắn để hạn chờ đợi lâu như thế.

      Trịnh Đinh Đinh có vẻ đăm chiêu.

      Bên cạnh Trần Tuần truyền dịch xong gần rạng sáng. Đại Miêu lái xe tớiđón bọn họ, lúc ra khỏi bệnh viện, màn đêm đen đặc, gió đêm rất lạnh, Trần Tuần chủ động đứng bên trái Trịnh Đinh Đinh, chắn gió giúp .

      Lên xe, Trần Tuần bảo Đại Miêu đưa Trịnh Đinh Đinh trở về trước.

      Dọc theo đường , trong xe cực kỳtrầm mặc, Đại Miêu thường xuyên qua gương chiếu hậunhìn vị trí của hai người họ.

      Đến chỗ nhà trọ Trịnh Đinh Đinh, xuống xe trước, tay Trần Tuần đột nhiên đặt lên vai , giọng: “Mặc kệ thế nào, nhớ kỹ đừng dễ dàng phát sinh bất cứ cái gì với người đàn ông kia.” (An: ngon lắm đấy??? ngừời nhìn lại mình, tui chờ thịt từ lâu lắm rồi mà chưa có, da bụng dính da lưng luôn rồi, mà còn khuyên ngta đừng phát sinh, bộ tính để tôi chết đói luôn sao ???? *ném đá*)

      Trịnh Đinh Đinh trả lời , khẽ nghiêng người, thoát khỏi khống chế của bàn tay , trực tiếp xuống xe.

      Đợi đến khi phòng Trịnh Đinh Đinh có ánh điện sáng. Trần Tuần mới cho Đại Miêu lái xe.

      Trịnh Đinh Đinh về đến nhà, vội vàng dùng thuốc mỡ bôi lên vết sẹo ngực mình, sau khi rửa mặt liền lên giường, tới phút mơ màng.

      Trịnh Đinh Đinh mơ giấc mơ rất loạn, bắt đầu trong mơ là cảnh Trần Tuần xuất , cực kỳ kiêu ngạo : Trịnh Đinh Đinh tới bắt em. Ngay sau đó lại thấy Ninh Vi Cẩn, mặt chút thay đổi giọng cao nhưng mang giọng điệu chất vấn Trịnh Đinh Đinh, em lại tìm vị học trưởng kia rồi hả?

      .....

      Sau khi Trịnh Đinh Đinh tỉnh lại,trêntrán và sau lưng đềulà mồ hôi lạnh.

      Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, hoảng sợ, ngồi dậy, tay lấy điện thoại tủ cạnh giường ra, cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Ninh Vi Cẩn.

      “Nửa giờ sau tới đón em, em chuẩn bị chút.”

      Trịnh Đinh Đinh nhìn màn hình điệnthoại, bên thời gian, 5h58'

      Lúc 6h30 Ninh Vi Cẩn đúng giờ xuất tại nhà trọ Trịnh Đinh Đinh, quần áo vô cùng tiêu chuẩn, tinh thần sảng khoái, nhìn Trịnh Đinh Đinh còn buồn ngủ xuất sau cánh cửa điện tử.

      Trịnh Đinh Đình lên xe, ngáp cái, dụi dụi mắt: “ sao lại tới đón em?”

      “Chút nữa biết.” Ninh Vi Cẩn quan sát cẩn thận thần sắc hỏi lại, “Em tối qua ngủ ngon à?”

      “Ừm.”

      “Em làm cáigì?”

      “Ừm? Em làm gì cả.” Trịnh Đinh Đinh có chút chột dạ, chỉ cần Ninh ViCẩnhỏị thêm câu, nhất định thành khai báochuyện bản thân tối hôm qua theo Trần Tuần đến bệnh việntruyền dịch.

      May mắn là Ninh Vi Cẩn có hỏi gì thêm, bàn tay với ra đằng sau lấy bọc đưa cho Trịnh Đinh Đinh.

      “Bữa sáng?” Ngăn cách lớp giấy bóng, vẫn thấy ấm ấm, Trịnh Đinh Đinh kinh ngạc

      “Mở ra ăn .” (An: Cẩn chết mất, cứ thế này làm sao mà An được cơ chú, hu hu, Cẩn ơi, hãy về đội của An <3)

      Trịnh Đinh Đinh mở ra thìthấy, có hộp cháo trắng, phần bánh bao xá xíu, phần bánh ngọt, còn ly hồng trà vị cam, rất ngạc nhiên về bữa sáng phong phú này, hơn nữa lại còn ăn trước mặt Ninh Vi Cẩn.

      “Nhìn làm gì?” Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt , “Thừa dịp còn nóng nhanh chóng ăn .”

      Trịnh Đinh Đinh cầm lấy miếng bánh ngọt cắn miếng, thẳng: “ ngờ lại có hành động thân mật thế này.”

      Ninh Vi Cẩn bình tĩnh tiếp thu lời khen, thèm giải thíchthêm câu nào, lại càng chuyện này là ngoài ý muốn.

      Tối hôm qua, Ninh Vi Tuyền biết tốt xấu nhét hơn mười cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngu xuẩn lên giá sách của , vốn định bỏ , trong lúc vô tình nhìn thấy đoạn giới thiệu ngắn bìa cuốn ‘ vô cùng nản lòng trước lãnh khốc cường thế của , trốn lần, nề hà ép sát lần để cách xa nửa bước, trừ bỏ tước vũ khí đầu hàng còn lựa chọn nào khác sao?’

      Nnh Vi Cẩn suy nghĩ hồi, mở cuốntiểu thuyết kia ra, tùy tiện nhìn vài tờ, thấy đoạn: Nam chính tự mình đưa bữa sáng cho nữ chính tên Du Du, tâm lý Du Du lập tức thay đổi, có hình dung là ‘ dòng nước ấm chảy vào trong lòng’, về sau thay đổi ấn tượng đối với nam chính, nảy sinh tín nhiệm, ỷ lại, nhớ nhung và ái mộ thương.

      Khép lại cuốn tiểu thuyết vứt sang bên, Ninh Vi Cẩn đan hai bàn tay lại, suy xét khả năng của phương án này.

      Sau đó liền có hành động như sáng nay.

      Trịnh Đinh Đinh ăn rất ngon, cháo trắng ăn được hai phần ba, bánh ngọt ăn hai cái, bánh bao xá xíu ăn cái. (An: ghen tỵ, tuyệt đối là ghen tỵ. Ông trời ơi, mau ném xuống Ninh Vi Cẩn đè chết con !!!)

      Sau khi bụng tràn đầy mỹ vị, Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh đến trước cửa công ty, trước khi Trịnh Đinh Đinh xuống xe, dùng tay sửa lại phần tóc bị gió thổi loạn giúp .

      “Thích bữa sáng ?”

      Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
      Snow, TrâuPhamthanhhuong thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30




      Lúc Ninh Vi Cẩn kết thúc công việc đồng hồ vừa điểm tám giờ. thang máy xuống khu nội trú ở tầng . Vừa "Đinh" tiếng sau khi cửa thang máy mở ra, liếc mắt thấy Trịnh Đinh Đinh ngồi ghế đợi ở đó xa.


      Cả người Trịnh Đinh Đinh miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, tay ôm chặt túi, mắt nhìn về phía trước, biết nghĩ gì.


      Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn về phái mình, Trịnh Đinh Đinh quay đầu thấy Ninh Vi Cẩn, từ từ đứng dậy đến gần .


      " ăn cơm chưa?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.


      "Chưa!" Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ, "Vẫn bận đến giờ mà!"


      "Em cũng chưa ăn, cùng nhau ăn !"


      " phải bảo em ăn trước sao?"


      "Em muốn chờ mà!" Trịnh Đinh Đinh giọng .


      Mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại giống như chiếc lông vũ mềm mại phất vào tai Ninh Vi Cẩn. Tròng mắt trầm tĩnh của có chút biến hóa, suy nghĩ chút rồi , " đưa em ăn! Em muốn ăn gì?"


      Trịnh Đinh Đinh đến khu thương mại gần tòa văn phòng để ăn cơm niêu. Ninh Vi Cẩn lái xe dẫn đến. Dọc đường , Trịnh Đinh Đinh vốn định giải thích chuyện tối qua nhưng nhìn thấy sắc mặt Ninh Vi Cẩn có chút uể oải, tập trung lái xe, lại dám đề cập đến.


      Lúc cùng nhau ăn cơm, Trịnh Đinh Đinh mới mở miệng: "Tối hôm qua em chỉ dẫn Trần Tuần truyền nước thôi!"


      Ninh Vi Cẩn cũng thèm giương mí mắt lên, thản nhiên : "A, vậy sao?"


      " ấy bị ốm mà chịu bệnh viện. Bạn ấy mới nhờ em đến khuyên chút. Em thể từ chối đành phải . Sau đó cùng đến bệnh viện." Trịnh Đinh Đinh , "Chuyện là như vậy ạ!"


      Rốt cuộc Ninh Vi Cẩn mới ngước mắt lên nhìn , mở miệng đánh giá, "Trịnh Đinh Đinh! Em nhiệt tình đó!"


      " để ý chuyện này sao?"


      "Để ý!" Ninh Vi Cẩn buông đũa xuống, đẩy chén đĩa sang bên cạnh, "Bởi vì đối tượng mà em nhiệt tình là người em !"


      Trịnh Đinh Đinh cũng ăn vô nữa, buông thìa xuống, thẳng thắn: " để ý là điều hợp lý. Em giải thích chuyên này với cũng chỉ có ý giờ em coi ấy là bạn bè bình thường! Chỉ như vậy thôi!"


      "Đêm hôm khuya khoắt lại đến chăm sóc người đàn ông bị bệnh cách tỉ mỉ như vậy. . . . . " Giọng Ninh Vi Cẩn cực kỳ lạnh nhạt giống như phân tích, hề mang theo bất cứ tâm tình gì, "Vậy quan hệ giữa đó và chàng kia thể đơn giản là bạn bè bình thường được!"


      Trịnh Đinh Đinh bị đuối lý biết gì nữa.

      "Trịnh Đinh Đinh! Tôi nhắc nhở em rồi. Nếu như em còn thích ta phải bất chấp tất cả tìm và tất cả. Nhưng nếu em buông tay em phải cắt đứt hoàn toàn." Dưới ánh đèn, tròng mắt Ninh Vi Cẩn lạnh thêm vài phần, "Lý do là em do dự, chần chờ!"


      Ninh Vi Cẩn luôn có bản lĩnh như thế. Giọng nặng , chậm rãi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác có chỗ trốn. Khí thế này khiến Trịnh Đinh Đinh có cảm giác khẩn trương. Đặc biệt là bây giờ, lúc cảm xúc của hề tốt, chuyện lại càng chừa mặt mũi cho ai.


      "Em do dự!" Trịnh Đinh Đinh yên lặng chút rồi tiếp, "Em chỉ xử lý được tốt thôi!"


      "Bởi vì em với còn tình cảm với ta. Đây chính là bản chất của vấn đề!" Ninh Vi Cẩn hời hợt , "Em vẫn buông được!"


      xong, cầm ly nước quơ quơ rồi uống ngụm.

      khí lúc này chợt lãnh đến nỗi kết băng lại. Trịnh Đinh Đinh bất đắc dĩ lời nào.


      . . . . .


      Bữa ăn tối kết thúc hề vui vẻ chút nào. Rời khỏi nhà hàng lúc đền điện cũng sáng trưng rồi. Trịnh Đinh Đinh đề nghị dạo xung quanh chút.


      Đây chính là khu trung tâm thành phố. Ráng chiếu phản chiếu lên các tòa nhà tạo thành những chùm sáng rực rỡ. Loáng thoáng có tiếng cười khiến cho khí càng thêm náo nhiệt.


      Bọn họ song song với nhau. Thỉnh thoảng Trịnh Đinh Đinh lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ninh Vi Cẩn.


      Lúc vừa ngang qua màn hình LED cực lớn, chút ánh sáng phản chiếu lên gò má của Ninh Vi Cẩn, càng khiến khuôn mặt của tuấn tú hơn.

      Bên tai truyền đến bài hát mới của nữ minh tinh: "Lúc thành phố lên đèn, càng khiến em muốn gặp hơn!"

      Trịnh Đinh Đinh hiểu được rồi : "Ninh Vi Cẩn, chuyện em và ketes giao là nghiêm túc, em có ý lừa dối đâu. Em từng thích Trần Tuần gần mười năm rồi, nên có số chuyện gần như biến thành quán tính. tại, em biết như thế nào mới gọi là từ bỏ. Điều này cũng cần phải có thời gian, có hiểu ?"


      Ninh Vi Cẩn gì.


      "Nếu như để ý sau này em lén lút gặp ấy nữa." Trịnh Đinh Đinh dừng lại chút, " thấy như vậy có được ?"


      Thấy Ninh Vi Cẩn dừng bước, cũng thèm để ý đến , Ninh Vi Cẩn đưa tay kéo kéo tay áo của , "Ninh Vi Cẩn!"


      Ba chữ mềm mại, lại mang theo chút ý nũng nịu.


      Ninh Vi Cẩn quay đầu nhìn chút, muốn giật tay ra, lại càng nắm chặt hơn.


      "Đừng giận nữa mà, có được ?"


      "Em buông ra trước !"


      " tức giận nữa em mới buông!"


      Ánh sáng chiếu rọi vào đôi mắt trong mắt giống như những vì sao rọi chiếu vào con ngươi đó khiến cho nhớ đến hồi bé khi xem bộ phim hoạt hình nước ngoài. Mỗi khi con chuột chũi đói bụng, lúc nhìn thấy đồ ăn ánh mắt cũng lấp lánh như vậy!


      "Lần sau được như vậy nữa!" chỉ đơn giản vài chữ.


      Trịnh Đinh Đinh lúc đó mới an tâm buông tay áo của ra nhưng lại kịp thời ôm lấy tiến sát gần vào chút.


      Lúc Trịnh Đinh Đinh đứng sát gần , có thể ngửi được mùi xà phòng nhạt nhạt. Có lẽ là sau khi phẫu thuật xong có tắm qua chút. Trước đây hề thích mùi này nhưng giờ đây lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc.


      "Nhưng mà. . . . . " Ninh Vi Cẩn cúi đầu, giọng , "Vẫn cần phải phạt em chút!"


      "Hả?"


      thấy hơi cúi người xuống, khuôn mặt từng tấc tiến sát . cho rằng muốn hôn mình cũng hề lùi bước, chuẩn bị kỹ càng, thậm chí còn muốn nhắm mắt lại.


      Ai ngờ, lại vươn tay nhéo gò má cái.


      Lúc Trịnh Đinh Đinh phản ứng được bật thốt câu: "Như vậy thôi sao?"
      "Nếu sao chứ?" Giọng Ninh Vi Cẩn rất nhạt, " cho biết. Lúc ấy muốn được gần ấy, cũng được đụng chạm đến . Nếu đó là giở trò lưu manh!"


      Đáp lại lời Ninh Vi Cẩn Trịnh Đinh Đinh khẽ kiễng chân lên hôi lên má cái.


      Chỉ ngắn ngủi vài giây, vừa định rời bàn tay Ninh Vi Cẩn lại đỡ lấy gáy , đổi bị động thành chủ động hôn lấy môi .


      Chiếc lưỡi mỏng của nhanh chóng cạy mở đôi môi , đầu lưỡi ma sát hàm răng. Lần đầu tiên đối mặt với thân mật của hề có đề phòng, mặc cho xông phá mà chiếm đoạt.


      vươn tay ôm lấy hông của , hoàn toàn giống như chú chim nép vào trong ngực, theo dẫn dắt của mà triền miên hôn hồi.


      Cho đến khi ở sau lưng truyền đến thanh nháy của đèn flash Trịnh Đinh Đinh mới hoàn hồn. Ở đây rất nhiều người, vội vàng đưa tay đẩy Ninh Vi Cẩn ra.


      Ninh Vi Cẩn rời môi , liếc mắt nhìn thấy hai nữ sinh cầm máy ảnh làm bộ chụp bầu trời đầy sao. Ninh Vi Cẩn bình tĩnh ôm lấy bả vai Trịnh Đinh Đinh, xoay người, đưa lưng về phía hai người kia, sau đó cúi đầu.


      Sau lưng vang lên tiếng hưng phấn nhè .


      Trịnh Đinh Đinh vội vàng đưa tay đặt lên môi Ninh Vi Cẩn, vội nhắc nhở, "Ở đây nhiều người mà!"


      "Có liên quan gì chứ? Chúng ta cũng đâu có làm chuyện gì phạm pháp." gỡ bàn tay của Trịnh Đinh Đinh đặt môi mình, tiếp tục nghiên người áp môi xuống.

      Cách môi tới 0.1 cm, thấy khuôn mặt hơi co quắp lại, giọng : "Đừng quên là em chủ động chịu phạt đó! Làm người phải có uy tín!"


      Ngay sau đó, đôi môi mỏng bao trùm lấy đôi môi mềm mại, cho lui bước, khắc sâu trừng phạt này. Lưỡi mềm dẻo, linh hoạt cùng đùa với đầu lưỡi của , mút mát hưởng dụng hết ngọt ngào của . Tiến quân thần tốc rồi để từ từ đáp lại mình. Trong đôi mắt rũ xuống lộ ra hấp dẫn trí mạng, kiên nhẫn chờ đợi từng bước chịu khuất phục. chủ động choàng tay lên cổ khiến lồng ngực đập bình bịch loạn nhịp.


      phút qua , Trịnh Đinh Đinh thở hổn hển : "Có phải từng hôn rất nhiều rồi đúng ?"


      "Cái này mà cũng cần phải luyện sao?" Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của , "Đây là điều cực kỳ đơn giản, sao lại biết cơ chứ?"


      chỉ làm theo đúng tiêu chuẩn nha!


      ". . . . . "


      Dưới áng mấy chiều, Ninh Vi Cẩn kéo tay về phía trước.


      Điện thoại di động của Trịnh Đinh Đinh trong túi vang lên. lấy bàn tay rảnh rỗi lấy điện thoại ra, là Trần Tuần gọi. Lúc này biết nên nhân hay .


      "Trịnh Đinh Đinh, giờ em coi là ai?" giọng, bình tĩnh hỏi, "Chỉ là đối tượng xem mắt thôi sao?"


      Trịnh Đinh Đinh phục hồi lại tinh thần, còn để ý tiếng chuông điện thoại vang mãi thôi kia nữa.


      "Suy nghĩ kỹ . Trước khi nghĩ ràng cần liên lạc với nữa." Ninh Vi Cẩn , " cho em tuần lễ, nếu như em vẫn thể tìm ra đáp án quan hệ của chúng ta kết thúc ở đây!"

      Trong lòng Trịnh Đinh Đinh hơi hồi hộp chút. Hai chữ "kết thúc" kia khiến có chút nặng nề.


      ngàn vạn lần thể ngờ sau nụ hôn nóng bỏng kia, Ninh Vi Cẩn lại có thể trực tiếp những lời như thế.


      "Ngay từ đầu với em rồi. cũng ép buộc phụ nữ. Nếu em có cảm giác với , ép buộc!" Ninh Vi Cẩn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt , từng chữ, "Còn nữa, thời gian của mọi người đều rất quý báu, nên lãng phí vì những lý do đâu. Đối với , công việc hay chuyện tình cảm đều giống nhau. thể chấp nhận em do dự giữa hai người đàn ông!"


      Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.


      "Được!" Trịnh Đinh Đinh , "Em đồng ý!"


      Ánh mắt Ninh Vi Cẩn nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Trịnh Đinh Đinh, lạnh nhạt : "Bây giờ em có thể nhận điện thoại của ta rồi!"


      xong, sang bên, giơ tay nhìn đồng hồ, khóe miệng mấp máy gì đó, bày tỏ hề hứng thú nghe bọn họ chuyện.

      Trịnh Đinh Đinh định nghe điện thoại tiếng chuông dừng lại.


      Tác giả có lời muốn : Giáo sư Ninh, cái này đúng là cậu đánh cuộc lớn nha! Ngộ nhỡ Đinh Đinh, ngộ nhỡ ấy cần làm sao bây giờ? phải là phải xuống đài sao?...Mặc dù chúng tôi đều biết là vờ tha để bắt nhưng Trịnh Đinh Đinh biết nha. Ai nha, cẩn thận đừng dùng thuốc kích thích mạnh như vậy chứ? Cẩn thận biến khóe thành vụng nha! ╮(╯▽╰)╭


      Giáo sư Ninh đưa ra lời khuyên đối với những người muốn tốt nghiệp khóa kiêu ngạo. Khi đối mặt với khiêu kích của tình địch cách đơn giản nhất là hãy trói chặt của bạn lại và nhốt vào trong két an toàn!
      Snow, Trâu, Sue ú 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      GS NInh quả là cao nhân, chẳng qua bạn Đinh Đinh đơn thuần và ngoan ngoãn quá thôi , nếu gặp phải nàng lắm chiêu a, SG có mà tàu suốt, tìm đâu ra người con đáng như bạn Đinh Đinh cơ chứ. Chờ đợi chap mới là lâu, cảm ơn bạn nhiều.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31

      Mọi khi còn là thiếu nữ ai cũng có lúc mơ mộng về nửa kia trong tương lai. Trịnh Đinh Đinh cũng ngoại lệ. Trong tượng tượng của , người đàn ông kia phải tuấn, cơ trí, dịu dàng, ấm áp mà thân thiện khiến cho người ta có cảm giác giống như được tắm gió xuân mà phải kiểu người như Ninh Vi Cẩn.

      Đối với Trịnh Đinh Đinh mà Ninh Vi Cẩn chính là người đàn ông thuộc thế giới khác hoàn toàn. Lý trí, nghiêm cẩn, thích sạch , cao lãnh, tự cao tự đại, cảm giác rất ưu tú.

      Thậm chí khác biệt hoàn toàn với mẫu đàn ông lý tưởng của .

      Nhưng lại chấp nhận cùng Ninh Vi Cẩn tìm hiểu lẫn nhau, điểm này cũng khiến chính bản thân cảm thấy ngoài ý muốn.

      Nếu như lúc đầu chỉ ôm tâm trạng nghiêm túc trong mối quan hệ này, mong muốn kết quả lâu dài với Ninh Vi Cẩn. Nhưng đến nay, khi nghe Ninh Vi Cẩn câu, "Nếu như em vẫn có được câu trả lời vậy chúng ta kết thúc tại đây!" Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn.

      Ninh Vi Cẩn chỉ cho tuần lễ thôi.

      Suốt đêm nay, Trịnh Đinh Đinh đều nghe "Nhận biết cảm giác " để tìm đáp án.

      " là do nội tiết tố mất cân bằng gây nên."

      " chẳng những là loại bệnh nó còn có thể là biến đổi khác lạ. Thường phát bệnh ngay thời kỳ đầu, ví dụ như thay đổi tập tính sinh hoạt hàng ngày. Chăm chỉ tắm rửa, đánh răng cũng dùng sức. Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy chạy đến ngồi bên đàn dương cầm. Có người mỗi ngày đều đứng ngẩn người ở ban công mà cươi ngu ngơ. Có người điên điên khùng khùng bỗng nhiên rất yên tĩnh. Có người mặt si ngốc, soi gương cắn móng tay. Có người lại giận chó đánh mèo. . . . . "

      Nghe nghe lại ba lần liền, ánh mắt Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy điện thoại bàn rung liên hồi. tháo tai nghe, nhận điện thoại.

      "Đinh Đinh! Sao em chịu nhận điện thoại của vậy?" Giọng của Trần Tuần cực kỳ ôn hòa mang theo chút vị chua chát.

      " có chuyện gì ?"

      Trần Tuần yên lặng chút rồi : "Đinh Đinh, những điều với em đều rất nghiêm túc. muốn theo đuổi em!"

      "Em có bạn trai rồi! Cho nên cần phải làm như vậy!"

      "Ít nhất giờ em vẫn còn độc thân! vẫn có cơ hội cạnh tranh công bằng với cậu ta!"

      "Nhưng em cần nhiều lựa chọn!" Trịnh Đinh Đinh khẽ hít cái, nghiêm túc : "Hơn nữa, ấy cũng tức giận!"

      Trần Tuần hoàn toàn im lặng, chỉ có căng thẳng. Trịnh Đinh Đinh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trong điện thoại. Sau lúc, mới cười như có như .

      "Em còn có chút việc, cúp máy trước đây!" Trịnh Đinh Đinh nhìn điện thoại, ấn phím End call.

      Trịnh Đinh Đinh tiếp tục đeo tai nghe.

      Ở chỗ khác, sau khi Ninh Vi Cẩn về nhà nhốt mình trong phòng làm việc. Cho đến 0 giờ mới đóng laptop xuống lầu nghe được tiếng hát của Ninh Vi Tuyền tròng phòng bếp.

      Trong miệng ngân nga lời khá tục tằng khiến Ninh Vi Cẩn đưa tay nhéo nhéo mi tâm.

      "A? vừa xuống à?" Ninh Vi Tuyền nghe tiếng chân của , xoay người cười , "Em nấu chút mì, có muốn ăn cùng ?"

      " ăn những thứ tốt cho sức khỏe!" Ninh Vi Cẩn tiến lên vài bước, lấy ly thủy tinh rót cho mình ly nước ấm.

      Ninh Vi Tuyền "Xì" tiếng, tiếp tục hát.

      "Em hát gì thế hả?" Ninh Vi Cẩn hỏi.

      "Bài chờ đợi tình của Hoàng Thư Tuấn. Là kiệt tác nha! Đừng chưa bao giờ nghe nhé?"

      "Đúng là chưa từng nghe qua bao giờ!" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt . Sau đó cầm ly nước ngồi xuống ghê sô pha trong phòng khách, miễn cưỡng vắt chéo chân chút.

      Ninh Vi Tuyền bưng bát mì ra ngoài, ngồi bên cạnh , vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt : "Sao thế, sao mặt khó coi vậy hả?"

      Ninh Vi Cẩn lên tiếng.

      "Lại có chuyện với Đinh Đinh sao?"

      Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu, hỏi ngược lại: "Tại sao em lại đoán là việc liên quan đến ấy hả?"

      "Bởi vì sau khi gặp Đinh Đinh, mỗi lần có bộ dạng cau mày suy nghĩ đều vì chị ấy nha!" Ninh Vi Tuyền buông đũa xuống, vươn tay vỗ vỗ bờ vai , "Nào, với chuyên gia tình chút, rốt cuộc có chuyện gì nha?"

      " để ấy có thời gian suy nghĩ về mối quan hệ này! Liệu bọn có thể tiếp tục được nữa hay !"

      Ninh Vi Tuyền hơi hồi hộp chút, lập tức hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? phải mấy ngày trước vẫn còn tốt đẹp sao?"

      "Mấy ngày trước?" Ninh Vi Cẩn nhìn cái, giọng cực kỳ trầm ổn khiến người ta nhận biết được cảm xúc của , "Chẳng qua là mấy ngày trước rồi!"

      "Vậy rốt cuộc mấy ngày trước xảy ra chuyện gì hả?"

      Thấy Ninh Vi Cẩn có ý muốn trả lời, Ninh Vi Tuyền vội đoán: "Sinh nhật mẹ của Đinh Đinh tặng quà sao? ăn cơm bên ngoài mà trả tiền? phê bình chị ấy mặc quần áo khó coi sao? Hay ngại xem phim cùng chị ấy? Đắc tội với bạn thân của chị ấy rồi? Hay là và Thư Di Nhiên xảy ra chuyện gì bị chị ấy bắt được hả?"

      "Câm miệng!" Ninh Vi Cẩn vui, " hươu vượn cái gì thế hả?"

      Ninh Vi Tuyền nghi ngờ chép chép miệng.

      " phải vấn đề từ !" Ninh Vi Cẩn xong đứng dậy, lên cầu thang.

      Trong đầu lóe sáng, Ninh Vi Tuyền "A" tiếng, đoán trúng: "Khống phải vấn đề từ . Vậy từ chị ấy rồi, có phải chị ấy có cảm giác với ?"

      Bước chân Ninh Vi Cẩn hơi chậm lại chút.

      Ninh Vi Tuyền cảm giác được mình đoán đúng rồi. Mặc dù đành lòng đả kích kiêu ngạo của trai, nhưng lúc này rồi thể thẳng, vì vậy tiếp tục : "Em nhớ trước đây Đinh Đinh chị ấy thích người đàn ông. biết vì lý do gì mà đến được với nhau. Vấn đề của hai người phải vì người đàn ông kia chứ?"

      Ninh Vi Cẩn cau mày, lạnh lùng : "Đàn ông? Đàn ông nào chứ?"

      Ninh Vi Tuyền dám nhiều lời nữa.

      Ninh Vi Cẩn lên lầu, trở về phòng làm việc. Tiếp tục gõ nốt bài luận văn làm được phần ba. Chậm rãi gõ hàng rồi lại xóa bỏ. Đứng dậy đến bên cửa sổ, ngón tay thon dài vén rèm lên, nhìn bóng đêm bên ngoài, mặt vẫn lạnh lùng chút gợn sóng.

      Từ trước đến giờ chưa từng gặp đối thủ . Cạnh tranh chính là bản thân muốn tự hoàn thiện mình mà thôi. chưa bao giờ nếm mùi thất bại thậm chí ngay cả vị trí thứ hai cũng biết nó là gì. bao giờ để mắt tới đối thủ, để ý đến hữu của bọn họ. Mà bây giờ, cực kỳ mâu thuẫn với tên đàn ông Trần Tuần xa lạ đó.

      Đây là cảm xúc chưa bao giờ có. Mặc dù hề muốn thừa nhận, đó chính là cảm xúc vẫn khinh thường — ghen tị.

      Ninh Vi Cẩn thu tay lại, trở về chỗ ngồi, lại tiếp tục tập trung vào trang bản thảo. Nghiêm túc, chuyên chú, để tâm chuyện gì mà sửa sang lại luận văn, mãi cho đến khi sắc trời hừng sáng.

      ngày, hai ngày, ba ngày, Trịnh Đinh Đinh cũng liên lạc với Ninh Vi Cẩn.

      Buổi tối lúc login QQ, lên rất nhiều tin nhắn offline của Ninh Vi Tuyền:

      Tuyền Tuyền phải toàn toàn: Đinh Đinh, chị và trai em rốt cuộc có chuyện gì vậy hả??

      Tuyền Tuyền phải toàn toàn: Nếu như chị cảm thấy có chuyện gì, bằng kể cho em nghe . Đừng với ấy, ấy biết cách chuyện đâu!

      Tuyền Tuyền phải toàn toàn: Chị hành hạ chết ấy rồi nha! Mấy ngày nay khuôn mặt ấy chẳng khác nào tảng băng -30 độ đâu. hề có chút nhiệt độ nào nha!

      Tuyền Tuyền phải toàn toàn: Em thừa nhận ấy hề lãng mạn, biết dỗ dành con , biết lời ngon tiếng ngọt. Tính cách lạnh lùng, cao ngạo, bướng bỉnh, lại còn hay bắt bẻ, khó trị. . . . . Nhưng mà ấy đế ý đến chị mà. Em cho chị biết nha, mấy ngày nay ấy ngủ đâu. Toàn nhốt mình trong phòng làm việc đến khi trời sáng. biết thường, chưa bao giờ ấy như vậy cả. . . . .

      Tuyền Tuyền phải toàn toàn: Có lẽ ấy phải mẫu người lý tưởng của chị. Nhưng ấy cũng là người đàn ông tốt mà. Nể mặt em có thể cho ấy thêm cơ hội có được ? Đừng nhanh như vậy mà từ bỏ.

      Trịnh Đinh Đinh sửng sốt, vội vàng gõ hàng: "Mấy ngày nay ấy khôn ngủ sao?"

      Mười phút sao, Ninh Vi Tuyền online lại rồi.

      "Đúng, em đảm bảo nha! ấy ngủ đâu!"

      Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.

      "Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì thế hả?"

      Trịnh Đinh Đinh thành trả lời: " có gì. Chỉ là ấy cho chị tuần để xác định cảm giác của chị với ấy. Nếu thể xác định được mối quan hệ này kết thúc ở đây!"

      "A? thể nào! em làm gì vậy chứ?"

      Trịnh Đinh Đinh nhắn vẻ mặt cười khổ, thêm câu: " ra chị đồng ý với ấy. Thời gian của mọi người đều quý báu như nhau. Cũng nên xác định cho ."

      "Vậy bây giờ chị có đáp án chưa?"

      Trịnh Đinh Đinh chần chờ chút!

      "Thôi, em ép chị đâu! Chị có thể từ từ mà nghĩ. Nhưng em đảm bảo, em là người đàn ống tốt hiếm có nha. Nếu bỏ qua ấy, chị hối hận đó!"

      bao lâu, biểu tượng của Ninh Vi Tuyền tối .

      Ninh Vi Tuyền log out rồi rời phòng, xông vào phòng làm việc, lên tiếng: "Ninh đại giáo sư à! đúng là con lừa ngốc mà!"

      Ninh Vi Cẩn cầm bút chỉnh sửa tệp giấy A4. Nghe vậy, cau mày lạnh lùng : "Em càng ngày càng biết lớn gì rồi đó!"

      Ninh Vi Tuyền chạy đến, giật lấy chiếc bút trong tay , giận giữ : "Tại sao lại ép Đinh Đinh chọn hả? Hai người mới qua lại được bao lâu chứ? có biết con thể ép buộc, phải dỗ dành, dỗ ngọt chút. Chuyện làm với Đinh Đinh là cực kỳ cực kỳ ngốc đó. Coi như Đinh Đinh có cảm tình với , cũng thể chịu nổi uy hiếp như thế. Cái gì mà cho chị ấy tuần lễ, nếu xác định được đáp án chia tay. Lời như vậy tại sao có thể ra dễ dàng như vậy chứ? như thế bảo con nhà người ta phải làm gì đây hả?"

      "Có vấn đề gì ?" Giọng Ninh Vi Cẩn cũng sắc mặt có chút độ ấm nào, " tuần lễ rất đủ rồi, đủ để cho ấy suy nghĩ kĩ càng, có muốn tiếp tục mối quan hệ này với hay . ép buộc ấy!"

      "Trọng điểm là. . . . . " Ninh Vi Tuyền nâng trán, "Cách làm của đúng. đâu cần gấp như vậy chứ? Vật cực tất phản! (Cái gì mà làm quá lên có kết quả ngược lại.)"

      " sao?" Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại nhưng hề có chút nghi ngờ, cũng cần đáp án từ Ninh Vi Tuyền. lấy lại cây bút bị Ninh Vi Tuyền cướp , tiếp tục sửa lại bản thảo.

      "Vậy em hỏi !" Ninh Vi Tuyền nghiêm túc , "Nếu sau tuần nữa, Đinh Đinh muốn kết thúc mối quan hệ này với . Vậy có cảm thấy khó chịu hay ?"

      Ninh Vi Cẩn nhàng : " biết!"

      Ninh Vi Tuyền nhìn bằng ánh mắt " cứ giả vờ !", ảo não thở dài cái, sau đó : " có biết tại sao em vẫn thể quên được Nhiếp Hoài Hợp ? Bởi vì tụi em ở bên nhau bốn năm rồi. ấy vẫn luôn chiều chuộng em. . . . . em lại vẫn luôn tùy hứng, hồ đồ, thích làm theo ý mình. Mỗi lần như vậy ấy hề nặng với em câu, chỉ cười cười giải quyết giúp em. Mặc dù ba vẫn luôn phản đối ấy, ấy cũng biết điều này. Nhưng ấy chưa bao giờ bắt em lựa chọn giữa ấy hay người nhà. Em hỏi tại sao phải nhường em như thế. ấy ấy muốn khiến em thoải mái, dù chỉ chút!"

      Ninh Vi Cẩn cũng chẳng buồn ngước mắt lên, nể mặt mà : "Em chính là bị cậu ta chiều thành hư, giống như đại tiểu thư vậy. Luôn tùy hứng làm bậy, kiêu căng, yếu đuối. cũng thích cậu ta làm như vậy!"

      ". . . . . " Ninh Vi Tuyền nghiến răng, " căn bản là hiểu con muốn gì. Cách thức làm đều sai cả. Lần này nếu như để tuột mất Trịnh Đinh Đinh cứ chờ rồi hối hận ! Em mặc kệ đó!"

      Ninh Vi Tuyền bước nhanh ra khỏi phòng, nặng nề đóng sập cửa lại.

      Trước khi ngủ, Trịnh Đinh Đinh vẫn suy tư.

      Nếu như sau này được gặp giáo sư Ninh nữa, nhớ nhung khuôn mặt lạnh lẽo đó sao?

      Nếu như vài ngày nhận được điện thoại của giáo sư ninh, liệu có nhớ giọng trầm thấp, dễ nghe đó ?

      Ở bên cạnh giáo sư Ninh, cũng cảm thấy điều đó là .

      Lúc ôm, hôn giáo sư Ninh, tim dường như cũng đập mạnh phải?

      Tại sao lại khẩn trương, do dự, chần chờ, bàng hoàng? Vì sao lúc muốn kết thúc mối quan hệ này, cảm thấy rất thất vọng?

      Vì sao lúc đối mặt với khiêu khích của Thư Di Nhiên, cảm thấy cực kỳ thoải mái?

      . . . . . .

      tuần trôi qua rất nhanh.

      Trước đó hai ngày Trịnh Đinh Đinh xin nghỉ để đến khoa da liễu kiểm tra lại và trị liệu.

      Sau khi kết thúc, Trịnh Đinh Đinh lập tức đến khoa vú.

      Bây giờ là 16h50’, trong phòng khám chỉ có Ninh Vi Cẩn cùng nữ sinh cấp ba cực kỳ quen mặt.

      Mà nữ sinh cấp ba đó nhất quyết chịu buông tay áo của Ninh Vi Cẩn, "Em muốn bác sĩ phẫu thuật giúp em. Em muốn phẫu thuật cơ! Tại sao lại từ chối hả?"

      Ninh Vi Cẩn hơi dùng sức chút, thu hồi cánh tay của mình, để ý chút nào mà : "Cả tuần lẫn cuối tuần tôi đều phải trực ở khu nội trú. Còn việc ở phòng khám hay phẫu thuật đều do bác sĩ Hà và bác sĩ Châu đảm nhiệm. Bản thân tôi cũng tiến cử hai người họ."

      "Bác sĩ Châu gì đó già như vậy. . . . . còn bác sĩ Hà kia em cũng cảm thấy đủ tin tưởng." Nữ sinh cấp ba kia đảo mắt hồi, giọng cũng mềm nhũn, "Bác sĩ Ninh, đại giáo sư Ninh à! mổ cho em được sao? Em vội mà, em có thể chờ có thời gian. Em chỉ tin tưởng thôi, nhìn thấy là em cảm thấy an tâm lắm! đó!"

      Ninh Vi Cẩn trầm ngâm chút rồi nhìn thẳng vào nữ sinh trước mặt, giọng lành lạnh mà nghiêm khắc: "Nếu như kiên trì như vậy tôi mổ. Chỉ là, phải nhớ kĩ thân phận của tôi ở đây. Tôi chỉ là bác sĩ, thể nào là gì khác cả. Sau này tới đây cần mang quà đến, cần lấy điện thoại chụp ảnh tôi, cũng cần ngoài thời gian làm việc mà gọi cho tôi làm gì cả. . . . . Tôi cực kỳ thích bệnh nhân nữ có những hành động như vậy!"

      Nữ sinh cấp ba kia có chút chột dạ.

      Trịnh Đinh Đinh cố ý gõ cửa, Ninh Vi Cẩn nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn.

      Nữ sinh kia cũng quay đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh.

      "Ninh Vi Cẩn!" Trịnh Đinh Đinh cười, " còn bận à? Vậy em chờ ở ngoài nhé! Sau khi xong việc cùng ăn cơm!"

      Ninh Vi Cẩn thu hồi tầm mắt, sau đó "Ừ" tiếng.

      Nữ sinh cấp ba kia lập tức nghi ngờ, hỏi " kia là ai vậy ạ? Cũng là bệnh nhân của sao?"

      "Đó là việc riêng của tôi! có liên quan đến bệnh tình của !"

      Nữ sinh cấp ba kia bị nghẹn lời rồi!

      --- ------ ------ ------ ----

      Tác giả có lời muốn : Thấy giáo sư Ninh có người khác mơ tưởng, Đinh Đinh lập tức. . . . . cắt đứt hành động rồi. . . . .

      Đinh Đinh! ╮(╯▽╰)╭ thiệt là. . . . . cẩn thận nha!



      Chương trước chắc tất cả mọi người đều nhìn ra giáo sư Ninh là vờ tha để bắt . Nếu như Đinh Đinh chọn lập tức hoa hoa lệ lệ nổi đóa nha, đem nàng bắt về nhà, trực tiếp hưởng dụng. . . . .

      Nhưng là ╮(╯▽╰)╭ đây là điều thể nha. . . . . Mọi người chắc cũng đoán được lựa chọn của Đinh Đinh nhỉ?

      Có gì muốn sao? Tôi có thể chuyển lời đến giáo sư Ninh nha!

      Ps: Chuyện về Tuyền Tuyền và Nhiếp đại ca có trong ngoại truyện!
      Snow, TrâuPhamthanhhuong thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32


      Editor: Shaiila Yu






      Trịnh Đinh Đinh ở ngoài cửa chờ lúc. Lúc nữ sinh cấp ba kia ra còn trừng mắt nhìn nàng cái. Trịnh Đinh Đinh thản nhiên mà nhìn lại bé.


      Lúc ra, Ninh Vi Cẩn thay áo blouse trắng, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám tro cho hoa văn chìm, cực kỳ khiêm tốn.


      "Ninh Vi Cẩn!" Trịnh Đinh Đinh mở miệng, "Chúng ta ăn cơm thôi!"


      Ninh Vi Cẩn ngước mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, thẳng: "Em có câu trả lời rồi sao?"


      "Nếu em đến tìm sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại.


      Tròng mắt đen Ninh Vi Cẩn lóe lên tia sắc bén, bình tĩnh nhìn sắc mặt .


      Trịnh Đinh Đinh lên trước, vươn tay kéo tay : "Giáo sư Ninh, em đồng ý tiếp tục qua lại với . có thể làm bạn trai em nha!"

      Tia sắc bén trong tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn mất . rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc chân . Nhìn bàn tay trùm lên mu bàn tay , nghiêm túc xác nhận lại: "Em xác định sao?"


      Trịnh Đinh Đinh gật đầu.


      " nghĩ đến vị học trưởng kia của em chứ?"


      " biết nữa." Thái độ của Trịnh Đinh Đinh cực kỳ thong dong, "Sao lại hỏi như vậy? Là có lòng tin vào bản thân sao?"

      "Từ trước tới giờ luôn tự tin vào bản thân!" Ninh Vi Cẩn xoay cổ tay, năm chặt lấy tay Trịnh Đinh Đinh, cực kỳ kiên định, "Vô luận là ở phương diện nào, bao giờ thua!"


      Tim Trịnh Đinh Đinh đập loạn nhịp, mỉm cười, giọng cực kỳ dịu dàng: "Vậy còn vấn đề gì nữa. Chúng ta ăn cơm !"


      cùng Ninh Vi Cẩn nắm tay nhau ra bệnh viện. Suốt dọc đường , ánh mắt những bác sĩ cùng y tá ở khoa khác nhìn bọn họ thân mật. Ninh Vi Cẩn vẫn thản nhiên như thường, mà Trịnh Đinh Đinh lần này chẳng có chút nào ngại ngùng mà chỉ cảm thấy vui vẻ.


      Tại sao lại cảm thấy vui vẻ chính bản thân cũng biết nữa.


      Lên xe, Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ chút, giọng : "Bây giờ là 17 giờ 23 phút. Kể từ giờ trở chúng ta xác định quan hệ đương. Có thể làm những động tác thân mật!"

      ". . . . . " Trịnh Đinh Đinh囧 rồi, " là mặt người dạ thú mà, tại sao lại nghĩ đến chuyện này chứ?"


      Ninh Vi Cẩn buông cánh tay xuống, nghiêm túc nhìn , sau đó hôn khóe miệng cái, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, là bây giờ rất muốn làm điều này!"


      Nụ hôn này lại rất và dịu dàng, giống như làn gió xuân vậy khiến vành tai Trịnh Đinh Đinh đỏ lên. Ninh Vi Cẩn nhìn thấy xấu hổ, vươn người qua, tự giúp thắt dây ăn toàn. Hai cơ thể sát nhau, nhạy bén cảm nhận được thân nhiên nóng bóng người .


      nhàng cài cho , Ninh Vi Cẩn dời bàn tay. Lúc xoay người, lại rất tự nhiên hôn lên má Trịnh Đinh Đinh cái.


      Nụ hôn này càng khiến gương mặt Trịnh Đinh Đinh đỏ hơn nữa, giọng : "Tại sao hôn em suốt vậy?"


      Dưới trời chiều, Ninh Vi Cẩn chăm chú nhìn bạn mình, mái tóc đen xõa ở bờ vai, gò má trắng nõn, sạch có chút ửng hồng. Ánh mặt trời vàng rực chiếu rọi lên hàng mi của . Đôi khuyên tai nhàng đung đưa theo gió!

      nhàng, tốt đẹp như vậy khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Khiến rất muốn ôm vào trong ngực hành hạ chút.


      Ninh Vi Cẩn thu hồi suy nghĩ, khuôn mặt cũng lộ vẻ gì khác thường. lát sau mới thu hồi tầm mắt, lưu loát lái xe.


      Dọc theo đường , mỗi khi gặp đèn đỏ, tay của Ninh Vi Cẩn lại dời khỏi vô lăng, hướng đến Trịnh Đinh Đinh. Thỉnh thoảng vuốt ve tay chút, vuốt tóc , thỉnh thoảng lại sờ soạng vành tai , rất nghiêm túc, cực kỳ thản nhiên giống như đây là chuyện cực kỳ hiển nhiên vậy!


      "Được rồi, nghiêm túc lái xe . Đừng ở đường mà động tay động chân với em nữa!" Trịnh Đinh Đinh bị trêu chọc như vậy vừa nhột vừa nóng. thể làm gì khác hơn là gạt bàn tay an phận của ra.


      " đường?" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh hỏi ngược lại, "Vậy ở đâu chứ?"


      Trịnh Đinh Đinh có ý định trả lời, chỉ có thể giả bộ làm ngơ, bày tỏ nghe hiểu ý tứ của .


      "Đinh Đinh! " Ninh Vi Cẩn rất thản nhiên gọi cách thân mật hơn, lại vươn tay xoắn sợi tóc , "Em xấu hổ cái gì hả? Đúng là chúng ta nên tìm chỗ để thực những chuyện này!"

      ". . . . . "


      "Nắm tay, ôm, hôn, thậm chí là chuyện thân mật hơn nữa. Đây là những điều mà những đôi nhau vẫn làm, cũng là quyền lợi của mà!" Giọng của người nào đó cực kỳ thản nhiên, " phải sao?"


      ". . . . . "Trịnh Đinh Đinh đỏ mặt, trầm mặc mấy giây, đáp qua loa: "Chuyện này đợi sau khi chúng ta ăn cơm xong thương lượng lại sau!"


      Cơm tối dùng ở nhà hàng nhã nhặn chuyện phục vụ đồ ăn Quảng Đông. Ninh Vi Cẩn gọi thức ăn. Sau khi món ăn lên, giúp Trịnh Đinh Đinh gắp đồ ăn, múc canh, cực kỳ nghiêm túc, tỉ mỉ. Sau khi ăn xong, còn gọi thêm món tráng miệng là Kem dung nham chocolate. Cũng là Ninh Vi Cẩn tự tay lấy hũ đựng chocolate nóng chảy tưới vào ly kem. Xong xuôi mới đặt lại trước mặt Trịnh Đinh Đinh.


      Trịnh Đinh Đinh vừa ăn vừa nghi ngờ nhìn Ninh Vi Cẩn, "Em cảm thấy trở nên dịu dàng nha?"


      "Em có thể coi đó là đối xử nên có sau khi em được thăng cấp làm bạn ." Ninh Vi Cẩn miễn cưỡng rút tay về, ánh mắt tập trung người Trịnh Đinh Đinh.


      Trịnh Đinh Đinh tránh né tầm mắt .

      Từ lúc bữa cơm bắt đầu đến khi kết thúc, Ninh Vi Cẩn vẫn dùng ánh mắt đặc biệt thể hình dung nhìn . Thời gian khá lâu khiến có chút ngượng ngùng.


      Chưa bao giờ có người đàn ông ngồi đối diện , lại nhìn bằng ánh mắt như vậy. cần thời gian để thích ứng.


      giây kế tiếp, Ninh Vi Cẩn lấy tờ giấy ăn, rất tự nhiên mà lau chóp mũi dính chocolate của : "Cũng phải là trẻ lên ba, sau mà để đồ ăn dính cả mũi thế?"


      " đừng nhìn em như thế!" Trịnh Đinh Đinh , " cứ tự nhiên chút , giống như trước đây, được ạ?"


      "Có thể!" Ninh Vi Cẩn làm ra bộ biết nghe lời. Nhưng vẫn dùng ánh mắt "Đặc biệt kỳ quái" khóa người bạn .


      đường về, Ninh Vi Cẩn hỏi : "Cuối tuần này em muốn đâu?"


      Sau khi ăn no, Trịnh Đinh Đinh hơi đảo mắt nghĩ ngợi: "Đến hiệu sách ! Em muốn mua chút sách chuyên ngành, thuận tiện đến công viên gần đó dạo chút ạ!"


      "Được thôi!" Ninh Vi Cẩn vừa vừa liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh.


      Trịnh Đinh Đinh cũng nhìn thấy ánh mắt , nhịp tim lại tăng nhanh, khỏi kháng nghị: "Ninh Vi Cẩn, tối nay có chuyện gì vậy hả? Sao lại dùng ánh mắt kỳ quái này nhìn em vậy?"


      "Hả? Kỳ quái như thế nào?"


      "Rất khó diễn tả, khó hình dung, tóm lại là rất kỳ quái!" Trịnh Đinh Đinh , "Em dám cam đoan điều nếu dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân nữ bị họ khiếu nại cho mà xem!"


      "Ánh mắt như vậy chỉ thuộc riêng về bạn thôi!" hạ thấp giọng, "Em hiểu ?"


      Trịnh Đinh Đinh cười xì tiếng, sờ chóp mũi cái, cảm thấy có chút đáng .


      Đến nhà trọ, Trịnh Đinh Đinh tính định mở cửa chạy nhưng Ninh Vi Cẩn lại nhanh hơn bước, giữ chặt tay lại. quay đầu khuôn mặt tuấn bức người của gần trong gang tấc, chóp mũi gần như chạm vào mũi rồi, giọng trầm thấp: " mời bạn trai em lên ngồi chút sao?"


      "Cũng muộn rồi, lại bận rồi như vậy, nên về sớm nghỉ ngơi . phải chủ nhật này ra ngoài cả ngày sao?"

      Trịnh Đinh Đinh cũng hề ngốc, nhfin ra được Ninh Vi Cẩn lúc này suy nghĩ gì, sao dám tự chui đầu vào lưới chứ, mời lên sao?


      "Nếu em phòng bị như vậy tối nay lên nữa." Tròng mắt đen láy của Ninh Vi Cẩn lóe lên chút dục vọng, trầm giọng : "Em vẫn chưa trả lời vấn đề kia!"

      "Vấn đề nào cơ?"


      "Chúng ta cần nơi để thực động tác thân mật giữa đôi tình nhân!"


      ". . . . . " Trịnh Đinh Đinh đưa tay đẩy vai , " đừng với em là buổi tối mỗi khi ở mình đều nghĩ đến chuyện này đó!"


      "Vấn đề này cũng nên trốn tránh!"


      "Chờ đến chủ nhật em cho cho biết!"

      Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt "Ừ" tiếng. tay nắm lấy tay Trịnh Đinh Đinh, còn tay kia chậm rãi vòng qua bả vai , tới sau lưng, ôm sát vào lồng ngực mình. Khẽ cúi đầu, nhìn dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn. Sau đó rất tự nhiên cúi đầu, bao phủ lên đôi môi , đầu lưỡi đẩy cánh môi của ra, bắt đầu hưởng thụ mùi vị tuyệt vời của riêng

      Hai tay biết để chỗ nào, loạn xạ đánh lên bả vai . dùng tay giữ chặt bàn tay đáng đánh loạn kia, chuẩn xác đè lên ngực , sau đó tấn công sâu.


      Chờ đến khi đôi môi Trịnh Đinh Đinh bị giày xéo càng thêm sưng đỏ, mới buông tay ra, búng trán cái: "Hôm nay chỉ thế thôi, còn những chuyện khác ngày tháng của chúng ta còn dài mà!"


      Cửa vừa mở, Trịnh Đinh Đinh vội vàng xuống, lấy chìa khóa, vội vã lên lầu.


      Đến khi nhìn thấy nhà có ánh đèn Ninh Vi Cẩn mới mở máy rời .


      Trịnh Đinh Đinh uống cốc nước lạnh lớn. Sau đó ngồi ghế salon, cố gắng điều hòa hơi thở.


      Năm phút sau, Trịnh Đinh Đinh gọi điện thoai cho Tiêu Quỳnh.


      "Ai, mình phát mình có chút bình thường!"

      " bình thường ở chỗ nào?" Tiêu Quỳnh ăn khoai tây chiên, tiếng "rột rột " vang lên chẳng có chút nào lo lắng.


      "Hôm nay mình xác định quan hệ với Ninh Vi Cẩn. Sau đó cảm giác, cảm giác . . . . . tóm lại là giống trước!"


      "Xác định quan hệ? Cậu thừa nhận ấy là bạn trai rồi sao?"

      "Ừ"

      "Cảm giác giống chỗ nào?"

      "Tựa như là biết làm gì cả!"


      "Chuyện này rất bình thường mà. Trước đây bạn chỉ coi ấy là đối tượng. Còn bây giờ là đứng góc độ bạn mà cảm thụ tất nhiên có chút khác biệt rồi!"


      "Có lẽ vậy!" Trịnh Đinh Đinh co chân lên ghế, nghĩ thầm làm thế nào để diễn tả được cảm giác khi Ninh Vi Cẩn hôn bây giờ nhỉ? Từ tận đáy lòng cảm thấy giống như có từng đợt sóng dâng lên, có khẩn trương, bàng hoàng, cũng cực kỳ phức tạp nhưng rất hưởng thụ nụ hôn đó.


      "Ha ha ha, mình phải chúc mừng cậu rồi! Rốt cuộc cậu cũng thoát khỏi bóng ma Trần Tuần. Có cơ hội năm hai mươi lăm tuổi kết thúc cuộc đời của trinh già nha!"


      ". . . . . "

      "Đừng giả vờ nữa. Mình nghe thấy hô hấp của cậu trở nên dồn dập rồi. Bạn , chuyện này rất bình thường nha. Cậu có thể thẳng thắn cầu này với bạn trai, tức Ninh đại giáo sư nha. ấy có nghĩa vụ thỏa mãn cậu. Hơn nữa, dáng người ấy tốt như vậy, thủ pháp lão luyện, khiến bạn nhộn nhạo cũng là hợp tình hợp lý ~ " Tiếng cười của Tiêu Quỳnh cực kỳ bỉ ổi chút nào khống chế!


      Trịnh Đinh Đinh vội vã mấy câu rồi cúp điện thoại. Quỷ thần xui khiến lại đứng dậy đến phóng bếp, uống thêm cốc nước lạnh đầy nữa.


      Nằm giường, Trịnh Đinh Đinh vẫn trợn mắt nhìn trần nhà, trong lòng hiểu . Vô luận làm bạn giáo sư Ninh khó như thế nào, vô luận cảm xúc tối nay khó hình dung như thế nào nhưng hề hối hận.


      rất nguyện ý khi xác định quan hệ với Ninh Vi Cẩn.

      *


      Ninh Vi Cẩn tắm xong xuống lầu uống nước, lại thấy Ninh Vi Tuyền ở trong bếp nấu đồ ăn khuya.


      Ninh Vi Tuyền nghe thấy tiếng bước chân của có chút khác trước, quay đầu lại nghi ngờ nhìn : " làm sao vậy?"


      " có gì!" Ninh Vi Cẩn mở tủ bát, lấy cốc nước, "Muốn uống nước thôi!"

      " giống như. . . . . giống như. . . . . khó ở như mấy ngày trước nha! Dường như Hormone giống được người rất mãnh liệt nha. . . . . " Ninh Vi Tuyền suy nghĩ chút rồi , "Chẳng lẽ chính thức thành công rồi sao?"


      "Cái gì mà chính thức thành công?"


      "Đinh Đinh chấp nhận rồi đó?" Ninh Vi Tuyền thử dò xét.


      Ninh Vi Cẩn rót nước, bình tĩnh uống nửa cốc, thản nhiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Ninh Vi Tuyền, trả lời: "Đây phải đáp án trong dự liệu sao? Có gì mà đáng kinh ngạc cơ chứ?" xong, để cốc nước xuống, ung dung lên cầu thang, để ý ném lại câu: "Hình như lâu rồi cho em tiền tiêu vặt phải? Nếu cần sáng mai nhớ nhắc !"


      Ninh Vi Tuyền ngơ ngẩn, mấy giây sau cười mắng "Đúng là đồ rắm thúi kiêu ngạo, khó chịu" nhưng đáy lòng khỏi dâng lên niềm vui sướng.


      Phấn đấu nhiều ngày như vậy rốt cuộc Ninh đại giáo sư cũng giải quyết được vấn đề cá nhân rồi.


      Tác giả có lời muốn : Thăng cấp lên làm bạn trai rốt cuộc Ninh đại giáo sư cũng có thể gặm thịt rồi. . . . . Chỉ là, dường như hơi nhanh quá phải?
      Snow, TrâuSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :