Chương 27: tiếp
“Biết thế là được rồi, xem mới chỉ nghỉ có lát mà cảm thấy thoải mái đúng ? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định cảm thấy an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với vẫn chung tình đợi chờ , đúng là miếng thịt béo nằm cái thớt gỗ, ai làm bạn của đều phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?
“ hi vọng ấy là người lý trí và tín nhiệm , nhìn mọi chuyện thực tế chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá bàn, ôn hòa , “Như thế trong lúc bên nhau giảm những mâu thuẫn đáng có.”
Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay , ném sang bên: “Trời ạ, có cần bổ túc chút về tình , lúc này mà vẫn còn mong ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này , trực tiếp ôm lấy ấy dỗ dành là được.”
Ninh Vi Cẩn thả ra ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ lên đầu cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”
đứng dậy tránh ra.
Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa cả đời này bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”
Ninh Vi Cẩn rút ra điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:
“ có khả năng.”
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:
“ rồi trừ em ra, chiếm tiện nghi của bất kỳ nào khác, điều là . Trịnh Đinh Đinh, với mà , tiếp xúc với các ấy chỉ là công việc, có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “ có ý gì vậy?”
lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em biết đọc à?”
“ thể thẳng ra à.”
“ thẳng ra, tại công việc của , tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích )
Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi .
Đem điện thoại di động để sang bên, Trịnh Đinh Đinh mở gói ô mai ra, lấy viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh
Đinh Đinh nhịn được nhíu mày, trong đầu lên suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới, là dỗ dành sao?
thể nào?
phải đâu?
đúng ?
Giờ nghỉ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.
“Sáng nay bận quá, có thời gian thêm với em. Có thích hoa ?”
“Ừm.” Trịnh Đinh Đinh nhàng đáp lời, sau đó xác nhận: “ mấy câu đó là hay giả, lúc giúp em phẫu thuật vụng trộm này kia rồi hả?”
“Ừm, nhưng mà chỉ có lần.”
Trịnh Đinh Đinh giọng: “Ninh Vi Cẩn, nghĩ tới là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.”
“Em để ý à?”
“Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này mơ màng với nữ bệnh nhân khác.”
”Tuyệt đối .” Bốn chữ thôi, lời ít ý nhiều.
“ là con sói đột lốt người, ai dám tin tưởng lời cam đoan của ?”
Bên kia điện thoại im lặng chút, lập tức : “Kỳ thực lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của .”
“Em… có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang .
“Thân thể của em ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt.”
“Ninh Vi Cẩn, ràng là tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”
“Được, thừa nhận chính mình lần đó chính xác là đủ chuyên nghiệp.” nhàn nhạt thừa nhận.
“Lần sau được viện cớ này nữa.”
“Lần sau được viện cớ này nữa?” ngừng lại chút, chân thành : “ chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt.”
“…”
Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng của hộ lý: “Giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẫu thuật bị xuất huyết rồi!”
Ninh Vi Cẩn tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh xử lý công việc.
Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm lấy túi truyền dịch kiểm tra tình trạng xuất huyết chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh đến mời chuyên gia khoa hô hấp tới hội chuẩn.
Cấp cứu xử lý hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bệnh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.
Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh gõ bàn phím.
“Ninh sư huynh.”
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “Có chuyện gì sao?”
“Em có lời muốn với , bây giờ có thời gian ?” Thư Di Nhiên miễn cưỡng mỉm cười cái.
“Chuyện công việc?” Giọng Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
“ phải, là việc tư.” Thư Di Nhiên , “Chúng ta có thể ra ngoài chuyện ?”
***
Trong bệnh viện có khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quan rất tốt.
Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.
“Kỳ , biết em gì đúng ?” Thư Di Nhiên , “Từ khi học đại học đến khi học nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo , luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với là gì.” ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn, khẽ: “Em hỏi , biết đúng ? biết em thích đúng ?”
Ninh Vi Cẩn gì.
“Kỳ em vốn định tới làm ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em giúp em liên hệ bệnh viện rất tốt, nhưng vì để có thể ở bên cạnh en, em tới đây, lại còn là phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất.” Thư Di Nhiên xong, nở nụ cười chua chát, “Tất cả những việc này đều là vì , rốt cuộc là có biết ?”
“Cám ơn em coi trọng .” Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “Nhưng mà, chúng ta thích hợp.”
Ánh mắt Thư Di Nhiên trong nháy mắt trở nên ảm đạm, bàn tay kéo cánh tay Ninh Vi Cẩn bởi vì dùng lực mà trở nên trắng bệch. (An: , An cũng muốn gọi chị ấy là ta đâu, cũng khổ cho chị ấy, ấy lâu như vậy, lòng dạ vì Cẩn, nhưng tuổi xuân của chị ấy chỉ đổi lại được câu ‘Chúng ta thích hợp’, cũng tội “oa oa oa” )
“Vì sao là thích hợp?” kìm nén nước mắt, từng chữ lại.
“Thư Di Nhiên, em có điểm rất giống .” Ninh Vi Cẩn bình tĩnh . “Đó chính là em cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí có phần tự lấy bản thân làm trung tâm.”
Nước mắt Thư Di Nhiên đột nhiên chảy xuống hốc mắt, lần đầu tiên chính thức bày tỏ với Ninh Vi Cẩn, nhưng cuối cùng lại chỉ đổi được câu như vậy.
“ có tư cách phê bình em. chỉ muốn cho em biết, chính bởi vì em và đều có khuyết điểm này, chúng ta ở bên cạnh nhau vui vẻ.”
Last edited by a moderator: 23/12/14
Snow, Trâu và Sue ú thích bài này.