1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cạn người không biết - Sư Tiểu Trát (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ghen?

      Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác lại, nhưng đến khi lời ra khỏi miệng lại thành”

      “Em được phép ăn dấm chua sao?”

      Ninh Vi Cẩn nở nụ cười nhạt vô vị, từng chữ: “Dấm chua này ngon lắm sao?”.

      Trịnh Đinh Đinh ra lời, nghĩ lại lần nữa, Ninh Vi Cẩn rất có lý, dấm chua có gì mà ngon, chỉ vì ấy phẫu thuật cho bé nữ sinh 18 tuổi sao?”. Hay là bản thân mình có cảm giác tốt vì ấy kể cho mình nghe?

      Chuyện này cũng phải lỗi của ấy, hiểu điều này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của ấy.

      Trịnh Đinh Đinh kéo dây an toàn, tiếp tục hất mặt, để ý tới Ninh Vi Cẩn.

      Ninh Vi Cẩn mở nhạc, làm giảm bớt khí ngột ngạt trong xe, nhưng lại có hiệu quả nào với Trịnh Đinh Đinh, tâm tình của vẫn xấu như trước.

      “Lần trước em hỏi có biết tình cảm mà Thư Di Nhiên dành cho , thừa nhận có phần dối”. Ninh Vi Cẩn , “chính xác là đại khái biết được tình cảm của ấy dành cho , nhưng coi trọng, để ý, lại càng đừng đến chuyện tìm hiểu đến cùng. Dù sao , thể tự mình đa tình, nghĩ rằng tất cả các đều thích vô điều kiện”.

      Trịnh Đinh Đinh quay đầu lại : “vậy hôm nay thấy ràng rồi?”, tình cảm bác sĩ Dư Thi Nhiên vẫn say mê như cũ”.

      “Chuyện này vẫn ngăn cản được”.

      Trịnh Đinh Đinh trừng mắt liếc nhìn Ninh Vi Cẩn cái: “ ra rất tự hào đúng ”.

      Ninh Vi Cẩn chậm rãi đổi tay lái, : “ đối với ấy có cảm giác, tại sao tự hào được? chỉ thể cấm tình cản tình cảm của ấy được”.

      có thể dứt khoát từ chối ấy”

      ấy chưa bao giờ biểu đạt bất cứ điều gì, vậy cự tuyệt cái gì?”

      “Thôi”. Trịnh Đinh Đinh , “chuyện gì cũng được, em lại . Nhưng mà Ninh Vi Cẩn, thích người ta nên ràng với ấy, tuổi xuân của phụ nữ có hạn, có đôi khi cự tuyệt triệt để, tốt hơn, dù là cực kì tàn nhẫn”.

      Trịnh Đinh Đinh dừng chút: “trước kia tìm được lý do hợp lý để cự tuyệt, nhưng bây giờ có rồi”.

      “Cái gì?”

      “Lý do này là” Ninh Vi Cẩn chậm rãi , “Trịnh Đinh Đinh là đặc biết thích ăn dấm chua”.

      “........”

      Ninh Vi Cẩn đưa bàn tay lên, nhàng bóp trán mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      lần đầu tiên gặp phải thích ăn dấm chua?”

      “Sao vậy?”

      “Bởi vì phản ứng của , làm cho người khác...cảm thấy khó chịu !”

      ***

      Ninh Vi Tuyền tắm rửa xong, chạy xuống lầu, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ở cửa sổ nghe điênh thoại, giống như chuyện đương.

      ghế trường kỷ trước sofa, laptop của Ninh Vi Cẩn mở, Ninh Vi Tuyền bên dùng khăn mặt lau tóc, bên ngồi xếp bằng ghế sofa, mắt liếc sang laptop của Ninh Vi Cẩn, laptop mở ra hai trang, cái biểu mẫu giải phẫu PPT, cái trang web tìm kiếm, nghĩ tới lại phát ra Ninh Vi Cẩn tìm hiểu vấn đề rất lớn.

      “Lúc phụ nữ ghen, đàn ông nên làm gì?

      Ninh Vi Tuyền bật cười, nghĩ thầm, vị giáo sư Ninh này đúng là gà mờ trong chuyện tình cảm.

      Ninh Vi Cẩn chuyện xong, xoay người tới, Ninh Vi Tuyền trực tiếp với : “Lúc con ghen, đàn ông phải ôm chặt vào ngực mình, dùng giọng điệu nhè nhàng với ấy, đúng là đứa ngốc, trái tim của lớn, chỉ chứa mỗi mình em thôi”

      “Ai cho em nhìn lén việc của ?”

      Ninh Vi Tuyền lắc đầu cái: “còn bày đặt làm gì nữa, em nhìn thấy tìm cái gì rồi, vấn đề đơn giản như thế mà phải tra sao? Em ở ngay đây có sẵn đống đáp án luôn này”.

      Ninh Vi Cẩn để ý tới

      “Đinh Đinh ghen?”

      phải”. Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt phủ nhận, “ ấy ngây thơ như thế”.

      “Chuyện này và ngây thơ liên quan đến nhau, mắt phụ nữ rất tinh, đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ nhìn chính mình, nhìn sang khác”. Ninh Vi Tuyền , “Hơn nữa công việc của lại càng làm cho đối phương thấy thoải mái”.

      “Chỉ là công việc,có cái gì cần để ý?”

      “Chúng ta nếu như, nếu Đinh Đinh là bác sĩ khoa tiết niệu, ấy ngày ngày đều mò mẫn nơi đó của đàn ông, có thể cảm thấy thoải mái được sao?”

      Ninh Vi Cẩn nhìn lại màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi nghe xong mấy lời của của Ninh Vi Tuyền lại càng lạnh lùng tới thấu xương, lát sau : “ để cho ấy có cơ hội gặp phải chuyện này.”
      Last edited: 21/12/14
      SnowTrâu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: tiếp



      “Biết thế là được rồi, xem mới chỉ nghỉ có lát mà cảm thấy thoải mái đúng ? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định cảm thấy an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với vẫn chung tình đợi chờ , đúng là miếng thịt béo nằm cái thớt gỗ, ai làm bạn của đều phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?



      hi vọng ấy là người lý trí và tín nhiệm , nhìn mọi chuyện thực tế chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá bàn, ôn hòa , “Như thế trong lúc bên nhau giảm những mâu thuẫn đáng có.”


      Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay , ném sang bên: “Trời ạ, có cần bổ túc chút về tình , lúc này mà vẫn còn mong ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này , trực tiếp ôm lấy ấy dỗ dành là được.”


      Ninh Vi Cẩn thả ra ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ lên đầu cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”


      đứng dậy tránh ra.


      Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa cả đời này bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”


      Ninh Vi Cẩn rút ra điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:

      có khả năng.”


      Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:


      rồi trừ em ra, chiếm tiện nghi của bất kỳ nào khác, điều . Trịnh Đinh Đinh, với , tiếp xúc với các ấy chỉ là công việc, có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.


      Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “ có ý gì vậy?”


      lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em biết đọc à?”


      thể thẳng ra à.”


      thẳng ra, tại công việc của , tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích =D)


      Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi .


      Đem điện thoại di động để sang bên, Trịnh Đinh Đinh mở gói ô mai ra, lấy viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh

      Đinh Đinh nhịn được nhíu mày, trong đầu lên suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới , là dỗ dành sao?

      thể nào?

      phải đâu?

      đúng ?

      Giờ nghĩ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.

      “Sáng nay bận qua, có thời gian thêm với em. Có thích hoa ?”

      “Ừm”. Trịnh Đinh Đinh nhàng đáp lời, sau đó xác nhân, “ mấy câu đó là hay giả, lúc giúp em phẫu thuật vụng trộm này kia rồi hả?”

      “Ừm, nhưng mà chỉ có lần”.

      Trịnh Đinh Đinh giọng: “Ninh Vi Cẩn, nghĩ tới là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy”.

      “Em để ý à?”

      “Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này mơ màng với nữ bệnh nhân khác”.

      “Tuyệt đối ”. Bốn chữ thôi, lời ít, ý nhiều.

      là con sói đội lốt người,, ai dám tin tưởng lời can đảm của ?”

      Bên kai điện thoại im lặng chút, lập tức : “Kỳ lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của ”.

      “Em có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang .

      “Thân thể em ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt”.

      “Ninh Vi Cẩn, ràng là tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”.

      “Được, thừa nhận chính mình lần đó là đủ chuyện nghiệp”. nhàn nhạt thừa nhận.

      “Lần sau được viện cớ này nữa”.

      “Lần sau được viện cớ này nữa?” ngừng lại chút, chân thành , “ chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt”.


      “....”

      Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng của hộ lý “giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẩu thuật bị xuất huyết rồi!”.

      Ninh Vi Cẩn tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh xử lí công việc.

      Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm túi truyền dich kiểm tra tình trạng xuất huyết chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh mời chuyên gia khoa hô hấp đến hội chuẩn.

      Cấp cứu xử lí hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bênh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.

      Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh goc bàn phím.

      “Ninh sư huynh”

      Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “có chuyện gì sao?”>

      “Em có lời muốn với , bây giờ có thời gian ? Thư Di Nhiên miễn cưỡng cười cái.

      “Chuyện công việc?” giọng Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.

      phải, là việc tư”Thư Di Nhiên , “chúng ta có thể ra ngoài chuyện ?”>

      Trong bênh viện có khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quang rất tốt.

      Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.

      “kỳ biết em gì đúng ”. Thư Di Nhiên , “Từ khi học đại học đến nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo , luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với là gì?. ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn khẽ, “Em hỏi , biết đúng ? biết em thích đúng ?”.

      Ninh Vi Cẩn gì.

      “kỳ em đinh tới làm việc ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em giúp em liên hệ bệnh viện rất lớn, nhưng vì có thể ở bên cạnh , em tới đây, lại còn bị phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất”. Thư Di Nhiên xong nở nụ cười chua chát, “tất cả những việc này đều vì , rốt cuộc , có biết ?”

      “Cám ơn em quan tâm đến ”. Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “nhưng mà chúng ta thích hợp”.


      Ghen?

      Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác lại, nhưng đến khi lời ra khỏi miệng lại thành”

      “Em được phép ăn dấm chua sao?”

      Ninh Vi Cẩn nở nụ cười nhạt vô vị, từng chữ: “Dấm chua này ngon lắm sao?”.

      Trịnh Đinh Đinh ra lời, nghĩ lại lần nữa, Ninh Vi Cẩn rất có lý, dấm chua có gì mà ngon, chỉ vì ấy phẫu thuật cho bé nữ sinh 18 tuổi sao?”. Hay là bản thân mình có cảm giác tốt vì ấy kể cho mình nghe?

      Chuyện này cũng phải lỗi của ấy, hiểu điều này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của ấy.

      Trịnh Đinh Đinh kéo dây an toàn, tiếp tục hất mặt, để ý tới Ninh Vi Cẩn.

      Ninh Vi Cẩn mở nhạc, làm giảm bớt khí ngột ngạt trong xe, nhưng lại có hiệu quả nào với Trịnh Đinh Đinh, tâm tình của vẫn xấu như trước.

      “Lần trước em hỏi có biết tình cảm mà Thư Di Nhiên dành cho , thừa nhận có phần dối”. Ninh Vi Cẩn , “chính xác là đại khái biết được tình cảm của ấy dành cho , nhưng coi trọng, để ý, lại càng đừng đến chuyện tìm hiểu đến cùng. Dù sao , thể tự mình đa tình, nghĩ rằng tất cả các đều thích vô điều kiện”.

      Trịnh Đinh Đinh quay đầu lại : “vậy hôm nay thấy ràng rồi?”, tình cảm bác sĩ Dư Thi Nhiên vẫn say mê như cũ”.

      “Chuyện này vẫn ngăn cản được”.

      Trịnh Đinh Đinh trừng mắt liếc nhìn Ninh Vi Cẩn cái: “ ra rất tự hào đúng ”.

      Ninh Vi Cẩn chậm rãi đổi tay lái, : “ đối với ấy có cảm giác, tại sao tự hào được? chỉ thể cấm tình cản tình cảm của ấy được”.

      có thể dứt khoát từ chối ấy”

      ấy chưa bao giờ biểu đạt bất cứ điều gì, vậy cự tuyệt cái gì?”

      “Thôi”. Trịnh Đinh Đinh , “chuyện gì cũng được, em lại . Nhưng mà Ninh Vi Cẩn, thích người ta nên ràng với ấy, tuổi xuân của phụ nữ có hạn, có đôi khi cự tuyệt triệt để, tốt hơn, dù là cực kì tàn nhẫn”.

      Trịnh Đinh Đinh dừng chút: “trước kia tìm được lý do hợp lý để cự tuyệt, nhưng bây giờ có rồi”.

      “Cái gì?”

      “Lý do này là” Ninh Vi Cẩn chậm rãi , “Trịnh Đinh Đinh là đặc biết thích ăn dấm chua”.

      “........”

      Ninh Vi Cẩn đưa bàn tay lên, nhàng bóp trán mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      lần đầu tiên gặp phải thích ăn dấm chua?”

      “Sao vậy?”

      “Bởi vì phản ứng của , làm cho người khác...cảm thấy khó chịu !”

      ***

      Ninh Vi Tuyền tắm rửa xong, chạy xuống lầu, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ở cửa sổ nghe điênh thoại, giống như chuyện đương.

      ghế trường kỷ trước sofa, laptop của Ninh Vi Cẩn mở, Ninh Vi Tuyền bên dùng khăn mặt lau tóc, bên ngồi xếp bằng ghế sofa, mắt liếc sang laptop của Ninh Vi Cẩn, laptop mở ra hai trang, cái biểu mẫu giải phẫu PPT, cái trang web tìm kiếm, nghĩ tới lại phát ra Ninh Vi Cẩn tìm hiểu vấn đề rất lớn.

      “Lúc phụ nữ ghen, đàn ông nên làm gì?

      Ninh Vi Tuyền bật cười, nghĩ thầm, vị giáo sư Ninh này đúng là gà mờ trong chuyện tình cảm.

      Ninh Vi Cẩn chuyện xong, xoay người tới, Ninh Vi Tuyền trực tiếp với : “Lúc con ghen, đàn ông phải ôm chặt vào ngực mình, dùng giọng điệu nhè nhàng với ấy, đúng là đứa ngốc, trái tim của lớn, chỉ chứa mỗi mình em thôi”

      “Ai cho em nhìn lén việc của ?”

      Ninh Vi Tuyền lắc đầu cái: “còn bày đặt làm gì nữa, em nhìn thấy tìm cái gì rồi, vấn đề đơn giản như thế mà phải tra sao? Em ở ngay đây có sẵn đống đáp án luôn này”.

      Ninh Vi Cẩn để ý tới

      “Đinh Đinh ghen?”

      phải”. Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt phủ nhận, “ ấy ngây thơ như thế”.

      “Chuyện này và ngây thơ liên quan đến nhau, mắt phụ nữ rất tinh, đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ nhìn chính mình, nhìn sang khác”. Ninh Vi Tuyền , “Hơn nữa công việc của lại càng làm cho đối phương thấy thoải mái”.

      “Chỉ là công việc,có cái gì cần để ý?”

      “Chúng ta nếu như, nếu Đinh Đinh là bác sĩ khoa tiết niệu, ấy ngày ngày đều mò mẫn nơi đó của đàn ông, có thể cảm thấy thoải mái được sao?”

      Ninh Vi Cẩn nhìn lại màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi nghe xong mấy lời của của Ninh Vi Tuyền lại càng lạnh lùng tới thấu xương, lát sau : “ để cho ấy có cơ hội gặp phải chuyện này.”
      Last edited: 21/12/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: tiếp



      “Biết thế là được rồi, xem mới chỉ nghỉ có lát mà cảm thấy thoải mái đúng ? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định cảm thấy an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với vẫn chung tình đợi chờ , đúng là miếng thịt béo nằm cái thớt gỗ, ai làm bạn của đều phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?



      hi vọng ấy là người lý trí và tín nhiệm , nhìn mọi chuyện thực tế chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá bàn, ôn hòa , “Như thế trong lúc bên nhau giảm những mâu thuẫn đáng có.”


      Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay , ném sang bên: “Trời ạ, có cần bổ túc chút về tình , lúc này mà vẫn còn mong ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này , trực tiếp ôm lấy ấy dỗ dành là được.”


      Ninh Vi Cẩn thả ra ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ lên đầu cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”


      đứng dậy tránh ra.


      Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa cả đời này bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”


      Ninh Vi Cẩn rút ra điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:

      có khả năng.”


      Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:


      rồi trừ em ra, chiếm tiện nghi của bất kỳ nào khác, điều . Trịnh Đinh Đinh, với , tiếp xúc với các ấy chỉ là công việc, có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.


      Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “ có ý gì vậy?”


      lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em biết đọc à?”


      thể thẳng ra à.”


      thẳng ra, tại công việc của , tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích =D)


      Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi .


      Đem điện thoại di động để sang bên, Trịnh Đinh Đinh mở gói ô mai ra, lấy viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh

      Đinh Đinh nhịn được nhíu mày, trong đầu lên suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới, là dỗ dành sao?

      thể nào?

      phải đâu?

      đúng ?

      Giờ nghỉ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.

      “Sáng nay bận quá, có thời gian thêm với em. Có thích hoa ?”

      “Ừm.” Trịnh Đinh Đinh nhàng đáp lời, sau đó xác nhận: “ mấy câu đó là hay giả, lúc giúp em phẫu thuật vụng trộm này kia rồi hả?”

      “Ừm, nhưng mà chỉ có lần.”

      Trịnh Đinh Đinh giọng: “Ninh Vi Cẩn, nghĩ tới là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.”

      “Em để ý à?”

      “Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này mơ màng với nữ bệnh nhân khác.”

      ”Tuyệt đối .” Bốn chữ thôi, lời ít ý nhiều.

      là con sói đột lốt người, ai dám tin tưởng lời cam đoan của ?”

      Bên kia điện thoại im lặng chút, lập tức : “Kỳ thực lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của .”

      “Em… có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang .

      “Thân thể của em ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt.”

      “Ninh Vi Cẩn, ràng là tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”

      “Được, thừa nhận chính mình lần đó chính xác là đủ chuyên nghiệp.” nhàn nhạt thừa nhận.

      “Lần sau được viện cớ này nữa.”

      “Lần sau được viện cớ này nữa?” ngừng lại chút, chân thành : “ chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt.”

      “…”

      Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng của hộ lý: “Giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẫu thuật bị xuất huyết rồi!”

      Ninh Vi Cẩn tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh xử lý công việc.

      Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm lấy túi truyền dịch kiểm tra tình trạng xuất huyết chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh đến mời chuyên gia khoa hô hấp tới hội chuẩn.

      Cấp cứu xử lý hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bệnh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.

      Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh gõ bàn phím.

      “Ninh sư huynh.”

      Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “Có chuyện gì sao?”

      “Em có lời muốn với , bây giờ có thời gian ?” Thư Di Nhiên miễn cưỡng mỉm cười cái.

      “Chuyện công việc?” Giọng Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.

      phải, là việc tư.” Thư Di Nhiên , “Chúng ta có thể ra ngoài chuyện ?”

      ***

      Trong bệnh viện có khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quan rất tốt.

      Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.

      “Kỳ , biết em gì đúng ?” Thư Di Nhiên , “Từ khi học đại học đến khi học nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo , luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với là gì.” ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn, khẽ: “Em hỏi , biết đúng ? biết em thích đúng ?”

      Ninh Vi Cẩn gì.

      “Kỳ em vốn định tới làm ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em giúp em liên hệ bệnh viện rất tốt, nhưng vì để có thể ở bên cạnh en, em tới đây, lại còn là phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất.” Thư Di Nhiên xong, nở nụ cười chua chát, “Tất cả những việc này đều là vì , rốt cuộc là có biết ?”

      “Cám ơn em coi trọng .” Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “Nhưng mà, chúng ta thích hợp.”

      Ánh mắt Thư Di Nhiên trong nháy mắt trở nên ảm đạm, bàn tay kéo cánh tay Ninh Vi Cẩn bởi vì dùng lực mà trở nên trắng bệch. (An: , An cũng muốn gọi chị ấy là ta đâu, cũng khổ cho chị ấy, ấy lâu như vậy, lòng dạ vì Cẩn, nhưng tuổi xuân của chị ấy chỉ đổi lại được câu ‘Chúng ta thích hợp’, cũng tội “oa oa oa” )

      “Vì sao là thích hợp?” kìm nén nước mắt, từng chữ lại.

      “Thư Di Nhiên, em có điểm rất giống .” Ninh Vi Cẩn bình tĩnh . “Đó chính là em cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí có phần tự lấy bản thân làm trung tâm.”

      Nước mắt Thư Di Nhiên đột nhiên chảy xuống hốc mắt, lần đầu tiên chính thức bày tỏ với Ninh Vi Cẩn, nhưng cuối cùng lại chỉ đổi được câu như vậy.

      có tư cách phê bình em. chỉ muốn cho em biết, chính bởi vì em và đều có khuyết điểm này, chúng ta ở bên cạnh nhau vui vẻ.”
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      Snow, TrâuSue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: hết

      “Vậy nếu em phải như vậy, em thay đổi, thích em sao?” tiến lại gần sát Ninh Vi Cẩn, đột nhiên tuyên bố.


      “Em cần vì mà thay đổi chính mình, nếu thay đổi phải là em nữa, còn có ý nghĩa sao?” nhìn xuống trong đôi mắt chứa tia gợn sóng nào.


      Thư Di Nhiên chậm rãi buông tay ra, cười lạnh cái: “Đúng vậy, vì hùa theo lời của mà em thay đổi bản thân mình, em cũng có chắc chắn mình làm được . Ninh Vi Cẩn, em sai vì bản thân mình hiểu sai ý, em cho rằng bản thân mình trong lòng chí ít cũng có chỗ đứng, chắc chắn tìm thấy ai thích hợp hơn so với em, em vẫn chờ , luôn chờ đợi, mà chắc chắn có ngày quay đầu lại nhìn em.” (An: dì Nhiên ảo tưởng kinh, An phục sát đất :v)


      “Nếu có cảm giác với em, chắc chắn để em chờ lâu như vậy, cho dù công việc bận rộn, chắc chắn cũng dành thời gian ràng với em, đem quan hệ hai người phát triển thêm bước.”


      Ánh mắt Thư Di Nhiên ngày càng trở nên bi thương, đột nhiên phát ra hoàn toàn hiểu tí gì về Ninh Vi Cẩn, cho rằng là mẫu người đàn ông có niềm đam mê với học thuật,
      bên trong con người , y học, công việc là hàng đầu, chuyện nhi nữ thường tình phải đặt ở phía sau, bởi vậy nguyện ý chờ đợi , yên lặng chờ đợi, đợi cho tới thời cơ thích hợp để thổ lộ, nhất định đồng ý, chưa từng nghĩ rằng cũng có tình cảm, chỉ là tình cảm của tùy tiện bộc lộ, mà đối tượng bộc lộ lại phải là .

      “Người kia, có phải là nữ bệnh nhân ?” Thư Di Nhiên đờ đẫn hỏi, “ đối với ấy là cảm giác gì, động lòng rồi sao?”

      “Đó là bản thân có cảm tình, nên nghe bất cứ lời đồn bên ngoài nào về chuyện của ấy.”

      “Ninh Vi Cẩn… quả là người đàn ông bạc tình.” Thư Di Nhiên , “Em hôm nay xem như hiểu rồi.” (An: dì Nhiên à, dì xem lại bản thân dì !!!)

      “Em nên nghĩ như thế , hơn nữa cần đem thời gian quý giá của mình dành cho người đàn ông bạc tình nữa.”

      Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt xong, xoay người, lập tức trở về khu nội trú.

      Dưới ánh mặt trời, áo blue của trắng như tuyết vô cùng chói mắt, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể hy vọng chứ thể đạt được, ánh mắt trở nên đau đớn bi thương, chậm rãi khép lại.

      can tâm, đơn phương thời gian dài như vậy chỉ đổi lấy được cái kết cục thế này.

      *

      Lúc Trịnh Đinh Đinh tan việc, xe Ninh Vi Cẩn đỗ ở khu đất trống trước cửa công ty.

      Trịnh Đinh Đinh lên xe, Ninh Vi Cẩn hỏi: “Hết giận chưa?”

      “Chưa hết, trong lòng của em vẫn thấy ngột ngạt.”

      “Có muốn kiểm tra giúp em lần ?” (An: hố hố, ktra để ăn đậu hũ à? cho!)

      Vừa nhắc tới kiểm tra, Trịnh Đinh Đinh liền ngay lập tức trở nên nhạy cảm, thiếu chút nữa là che ngực mình theo bản năng.

      cần.”

      Ninh Vi Cẩn vừa khởi động xe vừa : “Theo thường lệ, em làm giải phẫu, đợi sau khi tình hình ổn định nên duy trì theo dõi ba tháng lần, nếu đột nhiên bệnh trạng dị dạng xuất , phải lập tức đến viện kiểm tra.”

      Trịnh Đinh Đinh định , Ninh Vi Cẩn lại bổ sung câu.

      “Nhưng mà có bên cạnh em, cho nên cần phiền toái như vậy, tùy từng lúc có thể tìm chỗ giúp em làm kiểm tra tường tận.”

      biết có phải do ảo giác của Trịnh Đinh Đinh hay , từ khi biết con người Ninh Vi Cẩn là con sói chính hiệu, có cảm giác bốn chữ “kiểm tra tường tận” trong miệng nghe tương đối thâm sâu, nếu còn thêm ba chữ “Em hiểu mà”, đúng là gian manh mà.

      .” Ninh Vi Cẩn nhìn Trịnh Đinh Đinh cái, biểu cảm, ngữ điệu có tí đùa cợt nào, “Đừng nghĩ quá nhiều.”

      “…...”

      Trịnh Đinh Đinh có cảm giác da mặt của mình như bị thiêu đốt.

      biết có phải do bị ảnh hưởng tâm lý , ngực Trịnh Đinh Đinh càng ngày càng buồn bực, nhất là cái chỗ có vết sẹo kia lại ngứa và đau, nhịn được muốn lấy tay gãi cái, nhíu mày, cảm giác có chút ổn.

      Đến chỗ nhà trọ, Ninh Vi Cẩn lại hỏi: “Có muốn xem giúp em cái ?”

      ……

      Nhờ ánh sáng huyền ảo của chiếc đèn pin, Ninh Vi Cẩn giúp Trịnh Đinh Đinh kiểm tra ngực xem có xuất dị dạng .

      Tay Ninh Vi Cẩn nhàng sờ bên cạnh ngực trái, vết sẹo dài 1,1 cm, bề mặt có chút gồ ghề, bên cạnh vết sẹo có mấy mụn ly ty màu đỏ, màu đỏ tươi.

      “Em bôi thuốc gì vậy?”

      “Là thuốc mỡ bác sĩ khoa da liễu kê, còn gì khác… A… đúng rồi, em đổi sữa tắm khác, có liên quan tới cái này ?”

      “Vết sẹo ngực bị dị ứng rồi.” Ngón tay Ninh Vi Cẩn đặt vết sẹo kia, rồi ra nguyên nhân.

      Trịnh Đinh Đinh cúi đầu, cẩn thận hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Để nhìn lại lần nữa.” Ninh Vi Cẩn điều chỉnh vị trí đèn pin, để chùm tia sáng xuống phía dưới bên trái, “Em dựa ra sau chút.”

      “……” Trịnh Đinh Đinh khỏi khẩn trương, tuy nhiên Ninh Vi Cẩn xem ra cực kỳ chân thành, nghiêm túc, nhưng cũng để ý, ngón út tay đặt làn da của có cảm giác tồn tại, chỉ cần di chuyển chút đều khiến nổi da gà.

      Ninh Vi Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cái, vạch trần : “Thân thể của em phát run, hô hấp dồn dập.” (An: đẹp trai à, bá đạo quá đê, sờ ngực con nhà ngta mà còn bắt ấy bình tĩnh nữa hả giời???)

      có.” Trịnh Đinh Đinh quả quyết phủ nhận.

      “Là sao?” Đôi mắt Ninh Vi Cẩn giống như có thể nhìn thấy mọi chuyện, như ánh lửa bó đuốc trong đêm tối, “ nhắc nhở em, trong quá trình kiểm tra nên có phản ứng kích thích.”

      Trịnh Đinh Đinh nín thở lại.

      “Nếu thể cam đoan mình nghĩ tới những chuyện gì đâu.” cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc xem tình huống của vết sẹo của , thanh trở nên trầm trầm, “Nếu em muốn bị chiếm tiện nghi ngay lập tức ngoan ngoãn lại.”

      “……”

      “Được rồi.” Ninh Vi Cẩn buông tay ra, tắt đèn pin, “Bên cạnh có tiệm thuốc 24h , mua ít thuốc.”
      Last edited: 22/12/14
      Snow, TrâuSue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28





      Ninh Vi Cẩn mua thuốc cho Trịnh Đinh Đinh, dặn dò tối nay được tắm. Vết thương thể thấm nước. Sau khi bôi thuốc, được mặc áo lót ngủ.

      Lúc xuống xe, Trịnh Đinh Đinh hỏi câu: " có muốn lên nhà ăn cơm rồi về ?"

      Ninh Vi Cẩn hơi suy nghĩ chút rồi trả lời: ", còn vài việc cần phải xử lý!"

      Đợi bóng dáng mảnh khảnh của Trịnh Đinh Đinh biến mất ở sau cửa thang máy, Ninh Vi Cẩn mới thu hồi tầm mắt lại nhìn xuống bàn tay siết chặt vô lăng, chậm rãi buông ra. Lửa nóng nhanh chóng lan tỏa ra cả người, mở ngăn tủ, tìm được bao thuốc lá, lấy điếu thuốc, suy nghĩ chút rồi bẻ gãy.

      yên tĩnh ngồi ghế lái ước chừng năm phút, sau khi hơi thở bình ổn trở lại mới nổ máy rời .

      Trịnh Đinh Đinh làm chén hoành thánh rồi ăn qua loa cho xong bữa, dọn dẹp bàn điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

      Lại là Đại Miêu gọi tới.

      "Đinh Đinh! Tôi là Đại Miêu, hai ngày nay lão đại bị bệnh, sốt cao lắm. Nhưng sống chết ấy cũng chịu bệnh viện. đến khuyên ấy chút được ?"

      Lão đại trong miệng đệ muội chính là Trần Tuần.

      "Tại sao ấy chịu bệnh viện?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.

      "Ai mà biết được, có lẽ tâm trạng tốt!" Đại Miêu khẽ thở dài, " cũng biết tính cách ấy bướng bỉnh như thế nào rồi đó. Dù sao tôi cũng khuyên được ấy. Nhưng vẫn thể để mặc ấy bị sốt mà hỏng não. Nghĩ nghĩ lại chỉ có thể tìm thôi. mở miệng, ấy còn nghe!"

      Trịnh Đinh Đinh chần chờ, biết làm thể nào để từ chối Đại Miêu đây.

      Đại Miêu trực tiếp thay làm chủ: "Tôi đến đón nhé, coi như giúp tôi việc, có được hả?"

      Mười lăm phút sau, Đại Miêu đến trước cổng nhà trọ của Trịnh Đinh Đinh. Lúc Trịnh Đinh Đinh ra, Đại Miêu cười, vẫy tay với .

      Lại , cũng lâu rồi Trịnh Đinh Đinh và Đại Miêu gặp nhau. Trần Tuần ở công ty mấy tháng liền. Quản lý công ty, vận hành, giao dịch cùng mọi quyết sách đều do Đại Miêu quyết định. ta cũng phải loay hoay như con quay nên chẳng có thời gian liên lạc với Trịnh Đinh Đinh.

      "Đinh Đinh, lâu gặp, lại xinh hơn ít nha!" Trịnh Đinh Đinh vừa lên xe, Đại Miêu mở miệng.

      Trịnh Đinh Đinh cười khách khí.

      Đại Miêu vừa lái xe, vừa chuyện cùng Trịnh Đinh Đinh, hàn huyên chút Đại Miêu mới mở lời: "Đinh Đinh, có bạn trai rồi sao?"

      Trịnh Đinh Đinh cũng phủ nhận: "Đúng thế!"

      " ngờ, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi là hoa có chủ rồi!" Trong giọng của Trịnh Đinh Đinh có chút tìm tòi nghiên cứu, "Vậy e là sau này có thời gian chơi chung với tụi này nữa rồi nhỉ?"

      Trịnh Đinh Đinh cũng đáp lại.

      "Còn cả lão đại nữa. . . . . " Đại Miêu kéo dài giọng. " , khoảng thời gian này đúng là khó khăn với ấy."

      Đại Miêu là người thông minh. Khoảng thời gian lâu như thế, ta cũng biết được tình cảm của Trịnh Đinh Đinh đối với Trần Tuần. Nhưng còn suy nghĩ của Trần Tuần ta lại , chủ yếu vẫn vờ như biết.

      "Con người ấy có lúc cũng để ý nhiều. phần là công việc quá bận rộn có thời gian suy nghĩ cho bản thân. phần là chuyện tình cảm với Ôn Tử Hinh, trong chuyện này ấy cũng là người chịu tổn thương. Cho nên có chút tin tưởng vào phụ nữ nữa. Nhưng có nghĩa là ấy vô cảm!" Đại Miêu nhìn sang Trịnh Đinh Đinh vẫn giữ im lặng, "Đinh Đinh, hiểu ?"

      " có gì cứ thẳng !"

      Đại Miêu có chút ngượng ngùng, cười cười rồi : "Lão đại có cảm tình với . Điều này tôi có thể đảm bảo. Mấy năm nay, bên cạnh ấy ngoài ra cũng chẳng có nào khác. phải ngoài công việc, ấy chỉ tìm tôi hoặc thôi sao? Còn về chuyện Ôn Tử Hinh, sau chuyện này bản thân lão đại cũng với ta rồi, giữa bọn họ kết thúc rồi!"

      "Cho nên, ý của là vì chuyện giữa ấy và Ôn Tử Hinh thực kết thúc nên ấy mới bắt đầu với tôi có đúng ?"

      "Dĩ nhiên là phải!" Đại Miêu lập tức giải thích. " ra từ lâu ấy còn tình cảm gì với Ôn Tử Hinh rồi. Lần này vội vàng đến chăm sóc ta chỉ bởi vì. . . . . trách nhiệm đàn ông thôi. Nếu như Ôn Tử Hinh xảy ra chuyện, ấy thể làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, giúp đỡ được. Nếu ấy hành động như thế quá vô tình rồi. cũng hi vọng ấy là người đàn ông như vậy đúng ?"

      Trong suy nghĩ của Đại Miêu khá coi trọng chủ nghĩa đàn ông. Khi người cũ gặp khó khăn, kịp thời ra tay giúp đỡ là điều hiển nhiên mà người đàn ông có trách nhiệm phải làm. Huống chi, Ôn Tử Hinh cùng Trần Tuần có dính dáng ở nhiều phương diện khác nữa. Thậm chí, ta vì Trần Tuần mà mất đứa con. Về tình, về lý, trong mắt Đại Miêu người thông minh, có trách nhiệm như Trần Tuần là điều hiển nhiên cần làm.

      "Tôi cảm thấy việc này cũng có gì to tát. tốt cũng so đo chuyện này!" Đại Miêu , "Đúng ?"

      Trịnh Đinh Đinh trả lời, quay đầu ra ngoài ngắm phong cảnh.

      Đại Miêu cũng cảm thấy vui, nên cũng muốn nhiều lời nữa.

      Đến nhà trọ của Trần Tuần, Đại Miêu lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Trịnh Đinh Đinh lên tầng.

      Trần Tuần mặc quần áo ở nhà ngồi ghế sa lon uống nước. Nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đứng đằng sau Đại Miêu, tròng mắt có chút kinh ngạc, "Đinh Đinh?"

      "Ai kêu chịu bệnh viện, em thể làm gì khác hơn là gọi Đinh Đinh đến khuyên!" Đại Miêu giải thích.

      Trần Tuần để cốc nước xuống, khép lại tài liệu trong tay, mỉm cười : "Đâu có nghiêm trọng như thế chứ? Uống thuốc là tốt rồi."

      "Cũng sốt hai ngày rồi, uống thuốc có đỡ hơn chứ? Nhanh lên, Đinh Đinh, tôi lấy sợi dây thừng, chúng ta cùng trói ấy lại đưa đến bệnh viện!"

      Trần Tuần thu lại nụ cười, tròng mắt đen chăm chú nhìn Trịnh Đinh Đinh như chờ đợi điều gì đó.

      "Hay cứ bệnh viện xem như thế nào ! Sức khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì!" Trịnh Đinh Đinh .

      "Được rồi! Chờ lát, thay quần áo !" Trần Tuần đồng ý, trực tiếp đứng dậy trở về phòng thay quần áo.

      "Tôi rồi mà, chỉ cần đến khuyên lão đại, ấy nghe lời ." Đại Miêu , "Tôi đáng thương mà! Lãng phí đống nước miếng suốt hai ngày hôm nay."

      Ba người cùng thang máy xuống lầu. Trong gian hẹp, Trần Tuần đứng ở bên phải Trịnh Đinh Đinh, khoảng cách giữa hai người khá gần gũi. Qua lớp áo sơ mi màu đen của Trần Tuần, Trịnh Đinh Đinh cảm nhận được da thịt nóng hổi của Trần Tuần. Trần Tuần khụ tiếng, Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu, đập vào mắt là tròng mắt đen láy như bảo thạch, hơi ngẩn người chút. Trần Tuần thấy vậy, khóe môi nở nụ cười tươi rói.

      "Cảm ơn em đến thăm !" Trần Tuần hơi cúi đầu, bên tai Trịnh Đinh Đinh.

      Đại Miêu lặng lẽ nở nụ cười

      "Bạn bè mà, đây là điều nên làm thôi!" Trịnh Đinh Đinh lạnh nhạt .

      thể nhìn vào mắt Trần Tuần, cũng cười với . rất sợ xuất thứ tình cảm nên có, ví dụ như nhớ mãi quên.

      Đến bệnh viện gần đó, bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cho Trần Tuần, lấy máu xết nghiệm rồi cho truyền hai chai nước.

      Lúc Trần Tuần được truyền nước Đại Miêu nhận được cuộc điện thoại bạn cậu ta cần mượn xe, nên muốn cậu ta đến đó. Vì vậy, chỉ còn lại Trần Tuần cùng Trịnh Đinh Đinh.

      Buổi chiều, trong phòng bệnh cũng có nhiều bệnh nhân lắm, cực kỳ yên tĩnh.

      Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nghịch điện thoại di dộng, Trần Tuần ngồi ghế, nghiêng đầu nhìn .

      "Chơi gì mà mải mê đến vậy?" Trần Tuần cúi đầu nhìn vào điện thoại của Trịnh Đinh Đinh, thấy chơi trò nuôi rắn, khỏi cười, "Chẳng thà ngồi chuyện với còn hơn đó!"

      Trịnh Đinh Đinh cất điện thoại , "Lúc này nên nghỉ ngơi nhiều hơn!"

      " nào có yếu ớt như vậy chứ!" Trần Tuần , " có gì đáng ngại mà. chỉ thích đến bệnh viện thôi. Đến đây rồi phải làm theo sắp xếp của bác sĩ cùng y tá, thích cảm giác bị chế như vậy!"

      Từ trước tới giờ đều có thói quen thao túng, nắm giữ mọi việc, khác biệt!

      "Vậy nên giữ gìn sức khỏe mới đúng. Hàng ngày cũng đừng quá tham công tiếc việc. Nếu như ngày nào cũng thức đêm làm việc, cơ thể thể nào suy nhược cả!"

      Trần Tuần cười khẽ, đầy thâm ý : "Em còn quan tâm đến . . . . . rất vui vẻ!"

      Trịnh Đinh Đinh cúi thấp đầu xuống, bình tĩnh : "Em chỉ đứng lập trường người bạn bình thường mà vài câu với người cuồng công việc như thôi!"

      "Đinh Đinh!" Giọng của Trần Tuần hơi khàn khàn, tròng mắt trong trẻo nhìn Trịnh Đinh Đinh, "Sao em dám nhìn thẳng vào mắt ?"

      . . . . .

      Tim Trịnh Đinh Đinh bỗng loạn nhịp. giây sau, Trần Tuần đột nhiên đặt tay lên bả vai , giọng đầy từ tính, "Sao vậy? Em sợ à?"

      " có!" Trịnh Đinh Đinh xoay đầu lại, nhìn vào đôi mắt , tròng mắt sáng bóng, "Em đâu có sợ chứ!"

      "Đúng là dạo gần đây có thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì, cũng biết nên chơi đâu, ở nhà cũng nhàn rỗi, bằng làm việc." Trần Tuần , "Đột nhiên nhận ra rằng, dường như ngoại trừ công việc cũng biết làm chuyện gì khác, cực kỳ vô vị!"

      " có thể gặp gỡ bạn bè, cùng ra ngoài ăn cơm, hát karaoke, chơi bóng hay gì đó!" Trịnh Đinh Đinh đưa đề nghị.

      "Nếu như hẹn em, em đến chứ?"

      Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.

      Nụ cười môi Trần Tuần càng đậm, giọng có chút ranh mãnh: "Nhìn , em mực tránh , nhận điện thoại của , thèm nhắn lại tin QQ của nữa chứ. Đừng đến là hẹn gặp mặt, nhất định em tìm đủ mọi lý do để tránh né cho mà xem!"

      "Em có mà!" Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ chút rồi , " biết em quen bạn trai mà, cho nên. . . . . "

      "Bạn trai sao?" Giọng Trần Tuần trở nên nghiêm túc, " nhớ lần trước em chỉ xem mắt, chứ phải quen bạn trai mà!"

      "Khác nhau ở chỗ nào chứ? Ít nhất giờ em và ấy ở bên nhau rất tốt, cùng nhau chuyện, ăn cơm, rồi xem phim!"

      "Chính là người đàn ông mà trong quán rượu đánh bài với sao?" nhớ đến người đàn ông kia. Ánh mắt của đối phương khiến cho cảm thấy vô cùng thoải mái.

      "Ừ."

      "Điều kiện ta tệ!" Trần Tuần hề có chút biểu cảm. "Nhưng mà, em và ta cũng chưa quen biết được bao lâu. Em hiểu con người ta sao? Liệu có thích hợp với em hay ? Sao em lại vội vàng hẹn hò với ta như vậy chứ?"

      "Đây phải là chuyện rất bình thường sao? tại nam nữ quen biết nhau chính là qua xem mắt. Lần đầu gặp mắt tất nhiên là biết nhau rồi, đừng gì là hiểu biết!"

      Trần Tuần buông tay, để lại đùi, ánh mắt nhìn về phía trước, chậm rãi : " thừa nhận thích ta, cũng muốn thua!"

      "Chỉ là bản tính hiếu thắng của đàn ông các tác quái thôi!" Trịnh Đinh Đinh cười nhạt, "Nếu như em hẹn hò với ấy, vẫn mình vậy sau khi trở lại với em những lời thế đâu, vẫn đối xử với em như trước mà thôi. Yên tâm , thua ai cả, trong chuyện tình cảm vốn dĩ có chuyện thắng thua."

      Trần Tuần mở bàn tay ra, ánh mắt rũ xuống nhìn xuống chỉ tay, từng chữ: " phải đâu! Ý muốn nhường em cho bất cứ người đàn ông nào!"

      Trần Tuần lần nữa quay đầu lại, đôi môi mỏng gần sát vành tai Trịnh Đinh Đinh, "Em hiểu chưa?"

      Trịnh Đinh Đinh ngơ ngẩn, nhất thời biết nên gì.

      " ra em cần phải dối đâu, biết người em thích là ai!" Ánh mắt Trần Tuần cực kỳ kiên định, "Nếu em ở bên cạnh lâu như vậy!"

      Trịnh Đinh Đinh ổn định tâm trạng, khắc chế lại tâm tình của bản thân, hỏi ngược lại: "Tại sao lại chắc chắn rằng cả đời này em chỉ thích người đàn ông?"

      " thể chắc chắn, tự đại như vậy!" Trần Tuần rũ mắt xuống, đưa tay vuốt đuôi tóc của Trịnh Đinh Đinh, "Nhưng mà, ít nhất chính là người đàn ông em dành tình cảm trong thời gian dài nhất, phải sao?"

      Những lúc tâm trạng Ôn Tử Hinh được ổn định, từng nức nở chất vấn ta: "Trịnh Đinh Đinh kia vẫn mực mơ tưởng đến . . . . . biết sao? Nếu vì sao suốt bốn năm đại học tại sao có bạn trai chứ? Nam sinh theo đuổi ta cũng ít đâu, bọn họ cũng đâu có kém cỏi gì. Nhưng tại sao ta vẫn cố làm ra vẻ dè dặt, bởi vì ta chỉ nghĩ đến mà thôi. ta vẫn muốn chờ cơ hội để chen chân vào. Trần Tuần, bây giờ biết tâm tư kia của ta chắc chắn là dối!"

      . . . . .

      Nếu những lời Ôn Tử Hinh , Trịnh Đinh Đinh đợi ta hơn ba năm rồi.

      " phải!" Vẻ mặt Trịnh Đinh Đinh cực kỳ lạnh lùng, rất nhanh mà phủ nhận lời của Trần Tuần, "Em hề dành quá nhiều thời gian trong chuyện tình cảm với , cũng cần phải chịu trách nhiệm với em đâu!"

      " phải chịu trách nhiệm mà chính là nhu cầu của bản thân !" Trần Tuần tựa vào bả vai Trịnh Đinh Đinh, nhìn chai nước biển truyền vào tay, " phát có em bên cạnh cuộc sống của chẳng thú vị! rất nhớ những ngày tháng vui vẻ, thoải mái ở bên cạnh em. giờ, xác định, đó chính là nhu cầu của bản thân !"

      "Tại sao bây giờ mới chứ?" Trịnh Đinh Đinh nghiêng đầu, nhìn gương mặt ta, "Tại sao trong suốt mấy năm qua, cho em biết? Bây giờ mới những lời này, em cũng dám chắc tình cảm bộc phát này là vì cái gì. . . . . Em cũng thể đồng ý bởi vì em có. . . . . em có bạn trai rồi!"

      Trần Tuần cau mày, kịp chuẩn bị, khụ lên hai tiếng.

      Nếu như có chút quý trọng em, thích em, phải đến bây giờ mới mở miệng. Nếu vì công việc quá bận rộn, có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm những thứ này cũng phải quan trọng gì rồi." Trịnh Đinh Đinh , "Điều quan trọng là tình cảm của với em cực kỳ ít ỏi, em đối với chính là có cũng được mà có cũng chẳng sao!"

      " chàng bác sĩ kia sao chứ? Tình cảm của ta với em sâu đậm lắm sao?" Trần Tuần vội vàng hỏi vặn lại, "Sao em có thể khẳng định, đối với ta em phải là người có cũng được mà có cũng chẳng sao chứ? Xét cho cùng hai người mới quen biết nhau được bao lâu chứ?"

      " em và ấy mới quen biết bao lâu, chưa đến tình cảm sâu đậm nhưng cảm thấy tình cảm giữa em và ấy rất thuần túy."

      "Thuần túy sao?" Trần Tuần cười lạnh, "Thuần túy tìm người đàn ông có điều kiện tốt để kết hôn, sống đến già, đây là ý của em sao?"

      "Đây là mục tiêu của tất cả phụ nữ, có gì sai sao?"

      Trần Tuần vươn tay, đè ót Trịnh Đinh Đinh để bắt quay đâu nhìn về . "Đinh Đinh, đừng mang thứ quý giá nhất của bản thân mình mà trừng phạt , em phải hối hận!"

      "Em hề trừng phạt , đây là em tự chọn. . . . . "

      "Đừng dối." Trần Tuần đanh giọng ngắt lời , "Suốt bao lâu nay em hề gặp gỡ bạn trai lại cố tình trong khoảng thời gian ở đây mà quen biết bác sĩ nam, rồi lôi ta để từ chối . . . . . còn suy nghĩ của em." ta do dự chút, rồi nhấn mạnh từng chữ, "Cùng ý đồ của em sao?"

      "Ý đồ của em là gì chứ?" Trịnh Đinh Đinh tỉnh táo hỏi vặn lại.

      Trần Tuần buông tay xuống, ngón tay thon dài đặt gáy , da thịt mềm mại, tinh tế khiến ta lưu luyến thôi, ta khỏi than tiếng, " hiểu bản thân mình muốn gì, theo đuổi em!"

      Tác giả có lời muốn : Giọng lạnh lẽo của giáo sư Ninh khiến người ta phát run lên: "Chương này là gì đây?"

      Mập: Cậu là nhân vật chính nhưng xuất quá nhiều cũng khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Nên phải nhường sân khấu cho nhân vật phụ phải. . . . . cực kỳ hợp lý sao? (Giọng yếu ớt dần).

      Sắc mặt giáo sư Ninh hề thay đổi, lạnh nhạt : Hóa ra là như vậy, tôi cứ nghĩ là chương nào cũng phải xoay quanh tôi chứ?

      Mập vặn vẹo tay: . . . . . .Căn bản là như vậy, nhưng cậu cũng cần phải để ý đến những người khác. Cậu có thể coi họ là người làm nền cho cậu .

      Giáo sư Ninh : Tôi cần người làm nên, cùng lắm diễn.

      Mập : Cậu chỉ có chiêu này thôi sao? Sử dụng sử dụng lại nhiều lần cũng bị tôi nhìn thấu rồi. . . . . . A A
      Giây tiếp theo đá bị đá bay đến đâu rồi. . . . .
      Last edited: 26/12/14
      SnowTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :