1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cạn người không biết - Sư Tiểu Trát (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 52:





      Tuyền Tuyền phải toàn toàn: Đinh Đinh, giáo sư Ninh quay lại bệnh viện làm được tuần rồi, chị có liên lạc với hai hay đấy?



      Nước chảy đinh đinh: có!



      Tuyền Tuyền phải toàn toàn: :think: Có lúc con chủ động chút rất có tác dụng nha!



      . . . . . .



      Trong lòng Trịnh Đinh Đinh biết , từ lúc Ninh Vi Cẩn ra nước ngoài học chuyên tu đào thải rồi. quyết tâm như vậy vì trong khoảng thời gian xa cách này mà thay đổi điều gì, càng chủ động mà có thể cứu vãn kết quả.



      Ninh Vi Tuyền lại nhắn tiếp: "Chị yên tâm , hai ở bên cạnh Thư Di Nhiên đâu. Hôm trước, em nghe điện thoại vừa lúc gặp ba mẹ Thư Di Nhiên. Ba mẹ ta muốn mời tụi em ăn cơm. hai rất ngầu, từ chối ngay lập tức, quay đầu luôn, cho bọn họ chút mặt mũi nào cả! Ha ha ha, đột nhiên, em cảm thấy Thư Di Nhiên đáng thương. Nỗ lực nhiều năm như vậy vẫn có kết quả. Nhưng cũng phải lại, còn trách ai được nữa chứ? phải do ta tự mình đa tình sao?"



      Tảng đá đè nặng trong lồng ngực Trịnh Đinh Đinh cũng lặng lẽ rơi xuống. Nhưng cũng cảm thấy quá vui vẻ. Coi như Thư Di Nhiên và Ninh Vi Cẩn có cơ hội cũng có nghĩa là Trịnh Đinh Đinh có cơ hội.



      "Đinh Đinh, chị còn thích hai chứ? Nếu như vẫn còn thích, tại sao thử chủ động lần chứ?"



      . . . . . .



      Chủ động sao? Ngay cả có chút hi vọng nào ư?



      Trịnh Đinh Đinh có dũng khí này. Khi gửi hơn trăm tin nhắn nhận được trả lời dù chỉ . Khi những lời giải thích dần trở nên yếu ớt, khi đứng đợi trong gió lạnh đêm khuya, Ninh Vi Cẩn lại từ chối điện thoại của . Tất cả lòng tin của bị phá hủy còn chút nào.



      Làm sao còn dũng khí lại theo đuổi Ninh Vi Cẩn đây?



      Chỉ bằng tình cảm của đủ.



      Trịnh Đinh Đinh dứt khoát thoát khỏi QQ, tắt máy tính, yên lặng ngồi trước bàn làm việc, ngưng mắt nhìn màn hình đen kia chút, suy nghĩ mờ mịt. lúc sau, cúi đầu mở ngăn kéo, lấy phong bì thư màu hông nhạt. Bên trong có chiếc thẻ và chiếc nhẫn.



      Thẻ là Ninh Vi Cẩn cho làm tiền tiêu vặt. Ngay đó chính thức trở thành ‘kim chủ đại nhân’ của . Chiếc nhẫn là cam kết với , lúc ấy, chính với rằng: ‘this is a promise, isn’t it?’. cất giữ hai thứ này cho tới tận bây giờ.



      Tại sao phải giữ lại? Nguyên nhân rất đơn giản, là vứt bỏ được.



      Cho dù Ninh Vi Cẩn rời , vẫn còn lưu lại kỉ niệm, đồ vật của .



      Trí nhớ con người thứ kì lạ. Có thể nhớ mãi quên người đàn ông quen biết chưa đến năm năm, thậm chí là khắc cốt ghi tâm. Giống như mọi chuyện tốt đẹp kết thúc khi ra vậy. Cuộc sống của còn niềm vui hạnh phúc như vậy nữa.



      Có lẽ, theo thời gian, có thể thành công quên được , bên cạnh mà sống nổi. Nhưng lại có lòng tin lại có được hạnh phúc như vậy nữa.



      *



      Đầu tháng chín, công ty trách nhiệm hữu hạn Nhã Thú của Trịnh Đinh Đinh trở thành trong bốn công ty kém phát triển nhất trong tập đoàn. Bất cứ thay đổi nào cũng dẫn đến điều chỉnh nhân . Nhã Thú cũng phải ngoại lệ. Mặc dù, Trịnh Đinh Đinh có trong danh sách phải cắt giảm biên chế nhưng chủ động từ chức. Nguyên nhân rất đơn giản, phong cách thiết kế của thích hợp với sản phẩm truyền thống ở đây.



      Ở đây làm việc thời gian dài, điều đáng sợ nhất là hàng ngày làm làm lại những công việc giống nhau mà có cái mới. Điều này khiến cho hứng thú của cũng còn nữa.



      Trịnh Đinh Đinh đưa ra quyết định này cũng đồng nghĩa là phải chịu cảnh thất nghiệp. may là mấy năm nay vẫn có tiền để dành, và cũng may có ba mẹ cứu tế nên đến mức chết đói. quyết định điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt rồi mới tìm việc khác.



      Hôm rời khỏi công ty, Trịnh Đinh Đinh và Từ Vận ôm thùng giấy xuống thang máy. Đúng lúc đó, Từ Vận nhận được điện thoại, sau khi chuyện xong gào khóc mãi. Trịnh Đinh Đinh hỏi mới biết biệt trai nhân viên công vụ 1m90 kia chính thức chia tay với ta. Nguyên nhân là tính cách hợp.



      "Nếu tính cách hợp ta phải sớm chứ? Tại sao lại qua lại với mình trong khoảng thời gian dài vậy mới nhận ra. bằng cầm thú, cặn bã, bại hoại!" Từ Vận khóc lóc thảm thiết khiến cho mascara lem luốc. Khi thang máy đến tầng , ta chậm chạp muốn ra ngoài.



      Trịnh Đinh Đinh cũng biết làm thế nào.



      " ra ta có gì tốt chứ? Mình phát từ sớm, ta cao nhưng gù lưng, còn gu thời trang cực kỳ kém, tính khí cũng thối. có bản lĩnh gì nhưng vẫn luôn coi mình tốt lại bẩn nữa. Buổi tối trước khi ngủ cũng tắm, móng chân lại dài, ngủ lại ngáy nữa. . . . . .Nếu phải mình thấy ta có công việc cũng ổn định chút, có hai căn nhà, mình đá ta từ sớm rồi." Từ Vận khóc bù lu bù loa lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh , " , ta bằng phần mươi giáo sư nhà !"



      Trịnh Đinh Đinh sững sờ, ngờ Từ Vận nhắc đến Ninh Vi Cẩn.



      "Giáo sư kia tốt, lớn lên đẹp trai, phong cách tuyệt, trong nhà có tiền, bản thân cũng có bản lĩnh, lại còn rất bạn nữa, hề có tâm địa xấu xa gì khác!" Từ Vận xong, lông mi giả rơi xuống ngực, vẻ mặt bi ai " , có khoảng thời gian mình cực kỳ ghen tị với bạn!"



      Trịnh Đinh Đinh thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ an ủi ta mọt câu: "Mình và ấy chia tay lâu rồi!"



      Từ Vận vẫn thẫn thờ lắc đầu, chậm rãi câu: "Ít nhất bạn cũng có thể hưởng thụ cơ thể ta, đáng giá!"



      Trịnh Đinh Đinh u mê, nghĩ thầm trong lòng: "Mình hưởng thụ cái gì chứ? Ngay cả cơ ngực của Ninh Vi Cẩn như thế nào, vẫn chưa được nhìn đâu!"



      Có lẽ ra có ai tin. Trong khoảng và Ninh Vi Cẩn kết giao, làm chuyện gì quá giới hạn. Đây tột cùng là bất hạnh của hay là may mắn đây. . . . . ?



      *



      Rảnh rỗi ở nhà, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy mình mốc meo lên rồi. Nhất là vừa nghỉ việc mấy ngày, toàn ngủ xả láng đến khi tự nhiên tỉnh lại. Sau khi rời giường, nấu bát mì. Sau đó, xem phim, đọc sách, chơi game online mãi cho đến tối, ăn bát mì nữa, rồi ngồi chơi đến mười giờ ngủ. Cuộc sống đơn giản thể đơn giản hơn.



      Ngay cả Tiêu Quỳnh gọi điện rủ Trịnh Đinh Đinh ra ngoài. Trịnh Đinh Đinh cũng chỉ ngáp lắc đầu từ chối.



      Tiêu Quỳnh sợ Trịnh Đinh Đinh ở trong nhà thời gian dài mốc lên, nặng cố gắng kéo ra ngoài.



      Điểm hẹn là quán cà phê được thiết kế lịch , tao nhã



      Trịnh Đinh Đinh đến đúng giờ, Tiêu Quỳnh lại theo đến trễ như thường lệ. chờ 20 phút, gọi điện cho Tiêu Quỳnh. Trong điện thoại, Tiêu Quỳnh cười như tên trộm: "Mình tới đâu!"



      "Hả?" Trịnh Đinh Đinh cau mày.



      "Bạn , đừng nóng giận mà! Mình giúp bạn tìm chàng rất thú vị! Lát nữa cậu ta tới!"



      "Bạn muốn làm gì hả?" Trịnh Đinh Đinh thấp giọng trách.




      "Ở công ty mình có chàng kỹ thuật viên mới vào làm, ngoại hình khá, tính tình đáng , ta còn độc thân. Mình kể cho ta nghe về bạn, ta thấy hài lòng, đồng ý gặp mặt bạn!" Tiêu Quỳnh thẳng thắn thừa nhận, "Trước đó, dám cho bạn biết vì biết chắc chắn bạn từ chối. Cho nên đành tiền trảm hậu tấu vậy! Mình , bạn đừng bài xích chuyện này nha! Bạn cũng thể trông cây si với giáo sư Ninh mãi được, đúng ?"



      "Tiêu Quỳnh, sau này bạn còn dám làm những chuyện như vậy cứ cẩn thận!" Trịnh Đinh Đinh tắt điện thoại, cầm túi đứng đậy. Vội đến mức cũng kịp kéo khóa túi. Nhưng chỉ giây tiếp, bên tai vang lên giọng nam dịu dàng.



      "Xin hỏi là Trịnh Đinh Đinh sao?"



      Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn lên, chàng kỹ thuật viên mà Tiêu Quỳnh giới thiệu đứng trước mặt.



      "Tôi phải Trịnh Đinh Đinh!" Trịnh Đinh Đinh mặt đổi sắc mà dối.



      Vừa dứt lời, trong túi xách Trịnh Đinh Đinh rơi thứ xuống đất. Vị kỹ thuật viên kia kịp thời nhạt được, là thẻ mượn sách của . Phía còn viết cả tên họ nữa.



      chàng kỹ thuật mỉm cười, trả thẻ mượn sách lại cho Trịnh Đinh Đinh, " ràng là Trịnh Đinh Đinh, tại sao lại phải phủ nhận chứ?"



      Trịnh Đinh Đinh nhận lấy thẻ mượn sách, bất đắc dĩ : "Được rồi, tôi thừa nhận mình láo. Là như vậy, tôi biết hôm nay đến đây. Nếu như Tiêu Quỳnh trước cho tôi biết, nhất định tôi từ chối. ngại quá, tôi có ý định xem mắt, cũng muốn làm mất thời giờ của !"



      chàng kỹ thuật viên ngẩn ra, sau đó hỏi: "Xin hỏi, có nguyên nhân gì đặc biệt sao? Ý của tôi là nếu chúng ta gặp mặt ở đây bằng ngồi xuống chuyện chút. Có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè đó!"



      Trịnh Đinh Đinh hề nghĩ ngợi, thẳng: "Tôi thích, rất thịch người đàn ông. Cho nên, căn bản, tôi để lọt bất cứ người đàn ông nào vào mắt nữa!"



      Từng chữ vang vang, cực kỳ có khí phách, lại chú ý tới sau lưng có bóng dáng thon dài, hữu lực.



      "Hóa ra là như vậy, như vậy. . . . . Cứ như vậy ! Tôi trước!" Sắc mặt chàng kỹ thuật tối sầm lại, cố gắng khắc chế cảm xúc, quay đầu rời .



      Trịnh Đinh Đinh thở phào nhõm, trong lòng oán thầm Tiêu Quỳnh cả gan làm loạn. Sau đó, cất thẻ mượn sách vào túi, kéo khóa, xoay ngươi, bước chân hơi chậm lại. Ngay sau đó, cả hô hấp cũng sắp ngừng.



      Ninh Vi Cẩn đứng sau lưng , mặc áo sơ mi màu đen, quần tây phẳng lì, sắc mặt bình tĩnh, phong thái tuyệt hảo.



      Lúc Trịnh Đinh Đinh cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực Ninh Vi Cẩn sải bước chân, va phải bả vai vào trong, để lại hơi thở quen thuộc mà lạnh thấu xương.



      Trịnh Đinh Đinh đứng tại chỗ. lúc sau, nhịp tim vẫn đập rất nhanh, siết chặt túi xách trong tay. Lúc bỏ ra, túi xách bị nắm ướt.



      Chờ Ninh Vi Cẩn đến vị trí, Trịnh Đinh Đinh theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm bóng dáng . Nhìn thấy kéo ghế ngồi xuống, đối diện lại là . . . . . người đàn ông.



      Trịnh Đinh Đinh đột nhiên có chút may mắn, chính cũng phát , cũng có ý định truy cứu tại sao lại cảm thấy may mắn.



      Đị khỏi quán cà phê, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy có chút chóng mặt. Mới vừa rồi, quả gặp lại Ninh Vi Cẩn. Hơi thở quen thuộc trí mạng khiến cách nào coi thường được.



      chậm rãi lối dành cho người bộ, bất tri bất giá ý thức được chuyện: Ninh Vi Cẩn coi khí rồi.



      tin nhìn thấy , cũng tin nghe được những lời .



      . . . . . .



      Ở trong quán cà phê kia, khi ngồi đối diện người đàn ông thao thao bất tuyệt giới thiệu phần mềm làm y liệu, ta mỉm cười nhìn Ninh Vi Cẩn, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn: "Bác sĩ Ninh, thử xem những thứ này có thể áp dụng trong bệnh viện lớn hay ?"



      Ninh Vi Cẩn ngước mắt, giọng thản nhiên, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Thực xin lỗi, vừa cái gì? Tôi nghe !"



      "A, ý của tôi là. . . . . " Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, kiên nhẫn bắt đầu lặp lại lần thứ ba.



      Tương tự, lần thứ ba, Ninh Vi Cẩn vẫn như cũ mà mất hồn.



      Buổi tối, Ninh Vi Tuyền online gửi cho tin.



      "Đinh Đinh, chị có ở đấy ? =D "



      Trịnh Đinh Đinh trả lời: "???"



      "Tối qua, chủ nhiệm khoa của hai đến nhà ăn cơm. Lúc chuyện phiếm, em mới biết trước lúc hai học chuyên tu thẳng thắn từ chối. Lý do lại là — hai đợi được muốn kết hôn với chị nha!"



      Trịnh Đinh Đinh trố mắt, lát sau mới trả lời: " sao?"



      " ạ! Là chủ nhiệm mà! hai cũng phủ nhận! Đinh Đinh, lúc hai muốn kết hôn với chị là nghiêm túc, hề đùa bỡn chị, cũng nhất thời xúc động đâu. Là hai chuẩn bị kỹ càng, thậm chí bỏ qua chuyện học chuyên tu mà!"



      "Mặc dù em biết hai độc miệng, khiến chị bị tổn thương. Nhưng em có thể nhìn ra được, hai vẫn tránh đến chị. Chứng tỏ, hai vẫn quên được chị. Nếu như vậy, em hi vọng hai người cần vì chuyện hiểu lầm này mà cảm thấy tiếc nuối. Ừm, cái đó. . . . . .chị có thể cho em cơ hội ? Hay để em ràng hơn chút, chị còn thích hai ?"



      Trịnh Đinh Đinh trả lời kịp. Nhưng trong lòng đáp án rất ràng. Mấy ngày nay, lúc nào cũng phải ra lệnh cho bản thân hãy quên Ninh Vi Cẩn !



      Chính vì thể quên được, mới ngừng ra lệnh cho bản thân phải quên .



      "Em ép chị nữa! Dù sao em nghĩ rất đơn giản. Nếu như chị còn thích ấy vậy hãy chủ động . Em nha, phụ nữ theo đuổi đàn ông hiệu suất cao hơn đó!"



      Theo đuổi đàn ông? Còn là theo đuổi nhân vật như Ninh Vi Cẩn nữa? Hơn nữa, Trịnh Đinh Đinh chưa bao giờ thực theo đuổi đàn ông nha. Dù là Trần Tuần, vẫn chỉ giữ khoảng cách ngắm nhìn ta từ xa mà thôi. Phần lớn đều giữ cảm tình đó ở trong lòng, giữ yên lặng. Huống chi, người đàn ông này lại rất nhiều gai nữa.



      là người nguyên tắc, so với bất cứ ai cũng nguyên tắc hơn. khoa trương quá, có thể là người đàn ông khó theo đuổi nhất thế giới này.



      Trịnh Đinh Đinh mở trang nhật ký cá nhân.



      Kể từ khi xóa hết những nhật ký về Trần Tuần. chỉ ghi những chuyện linh tinh về Ninh Vi Cẩn mà thôi.



      "Mình biết có thể quên được hay . Nhưng trong tiềm thức có đáp án rồi. Mình cũng tự cho phép bản thân trong khoảng thời gian rất dài quên được . Nhưng khoảng thời gian rất dài này là bao lâu, tự mình cũng xác định được. Mình chỉ chắc chắn điều, khi chỉ gặp trong thoáng qua, cảm xúc của mình rất hỗn loạn. Cho dù mình biết, bản thân và khác biệt về mọi mặt. Cho dù mình biết rằng sau này nếu chung sống còn có thể xảy ra mâu thuẫn tương tự. Nhưng trong lòng mình lại vang lên giọng mãnh liệt, mình muốn bị xử oan như vậy. muốn do dự giữa hai con đường quên hay quên !"



      "Nếu thất bại lần nữa, mình chết tâm!"

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 53




      "Học kỳ này, tôi dậy môn ‘ngoại khoa học’. Tôi họ Ninh, các bạn có thể gọi tôi là giáo sư Ninh." Ninh Vi Cẩn vừa , vừa cầm phấn viết lên bảng đen họ tên đầy đủ của mình. "Hoặc có thể gọi thẳng tên tôi là Ninh Vi Cẩn, cả hai cách gọi đều được!"



      Ninh Vi Cẩn xoay người lại, sinh viên ngồi phía dưới dừng lại mọi động tác, hai mắt quan sát kỹ càng ‘giáo sư Ninh’ bục giảng. Ngay sau đó, nữ sinh ngồi ngay bàn đầu giơ tay lên hỏi: "Xin hỏi câu, giáo sư Ninh năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?"



      "Tính cả tuổi mụ là 31!"



      "Em muốn hỏi thầy câu nữa, thầy cao bao nhiêu ạ?"



      Ninh Vi Cẩn bình tĩnh, thoáng nhìn về phía người hỏi, trả lời: "Khoảng 1 mét 85"



      "Em mạo muội hỏi thêm câu nữa, có phải thầy còn độc. . . . . . "



      " có liên quan đến nội dung giảng dạy!"



      ". . . . . . "



      "Tiếp theo chúng ta vào vấn đề chính. Hôm nay là buổi đầu tiên chúng ta nghiên cứu về đại cương ngoại khoa học." Ninh Vi Cẩn mở sách trang đầu tiên ra.



      "Đợi chút ạ!" Nữ sinh ngồi bàn đầu kia lại giơ tay lần nữa, tò mò hỏi: "giáo sư Ninh, thầy điểm danh ạ?"



      "Tại sao phải điểm danh?" Tròng mắt nhìn những học sinh nhấp nhổm kia, mặt chút gợn sóng, nghiêm túc : "Các bạn nộp học phí đến nghe giảng. Tôi thu tiền dạy học, đây là hai bên tự nguyện chúng ta hai bên đều có lợi. Tôi cần dùng phương pháp cưỡng chế những người trưởng thành như các bạn đến đây học, Còn nữa, nếu đến nghe giảng người tổn thất hơn ai hết chính là các bạn."



      "Vậy còn khi thi như thế nào ạ?" nam sinh ngồi hàng cuối cùng đột nhiên chen vào hỏi. Rồi sau đó, giọng lại dần, "Đến lúc đó, thầy có cho trọng tâm ôn tập ạ?"



      Ninh Vi Cẩn đưa mắt nhìn sang, ánh mắt hơi chậm lại chút, sau đó cách đơn giản: "Tôi biết giới hạn trọng tâm. Nhưng tôi đảm bảo nếu như các bạn nghiêm túc nghe giảng. Trước giờ lên lớp giành 20 phút học thuộc lòng nội dung trọng tâm. Cứ làm như vậy, đến khi thi chắc chắn các bạn dễ dàng đạt điểm cao!"



      Nam sinh đặt câu hỏi kêu lên tiếng. Trịnh Đinh Đinh ngồi sau lưng cậu ta, làm bộ lấy cuốn sổ mỏng và chiếc bút. Sau khi mở sổ, cầm bút viết ‘ điểm danh, cho trọng tâm ôn tập, thấu tình lý’.



      bục giảng, Ninh Vi Cẩn để ý sinh viên giọng kháng nghị và nghị luận bắt đầu giảng về đại cương ngoại khoa học. Bằng going trầm thấp, giống như kể chuyện phòng học yên tĩnh lại. Tất cả sinh viên đều chăm chú ghi chép. Trịnh Đinh Đinh cũng giống vậy, nhớ kỹ những từ chuyên ngành quan trọng: ‘phân loại các bệnh ngoại khoa, nhiệm vụ của ngoại khoa học đại, lịch sử phát triển của ngoại khoa học, cảm thông với người bệnh’. Thỉnh thoảng nhân lúc Ninh Vi Cẩn quay lưng lại, to gan ngắm nhìn bóng lưng .



      Kết thúc hai tiết học, ánh mắt Ninh Vi Cẩn vẫn liếc qua chỗ ngồi của Trịnh Đinh Đinh.




      "Được rồi, bài giảng hôm nay của chúng ta kết thúc ở đây!" Ninh Vi Cẩn xoay người,viết lên bảng địa chỉ email: "Đây là địa chỉ email của tôi. Có cái gì thắc mắc các bạn có thể gửi mail, tôi trả lời!"



      vừa dứt lời tiếng chuông kết thúc tiết cũng vang lên.



      Sinh viên gấp lại sách vở, sửa soạn lại ba lô, vội vàng đứng dậy. Ninh Vi Cẩn thu dọn xong đồ dụng cá nhân cũng rời khỏi phòng học.



      hành lang có rất nhiều sinh viên, mắt Ninh Vi Cẩn tập trung nhìn về phía trước. Lúc đến chỗ rẽ, đột nhiên dừng bước, ánh mắt tập trung người Trịnh Đinh Đinh.



      Trịnh Đinh Đinh mặc quần áo thể thao màu vàng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, bả vai còn khoác chiếc túi xách tự làm. Nhìn qua trông chẳng khác nào sinh viên cả.



      Trịnh Đinh Đinh chỉ có thể giả vờ coi như thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt Ninh Vi Cẩn, bình thản, ung dung mà đến.



      Dường như Ninh Vi Cẩn hơi suy nghĩ chút, sau đó quay đầu, tiếp tục tiếp, coi như người vô hình.



      Trịnh Đinh Đinh "bám đuôi" Ninh Vi Cẩn đến bãi đỗ xe. Ninh Vi Cẩn lấy chìa khóa mở xe, vươn tay mở cửa nhưng lại đóng lại, rũ mắt, giọng nặng vang lên: "Em theo tôi là có mục đích gì?"



      Trịnh Đinh Đinh dừng bước, chỉnh lại dây túi, thẳng: "Em đến dự thính!"



      Kiếm cớ vụ về!



      "Dự thính sao?" Ninh Vi Cẩn giọng lặp lại, tròng mắt đen thoáng qua chút sắc bén, "Vậy tùy em. . . . . ."



      . . . . . .



      Ninh Vi Cẩn lái xe ra khỏi bãi. Từ kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng Trịnh Đinh Đinh dần biến thành chấm đen . Hai tay cầm vô lăng hơi dùng lực khiến ngón tay thon dài trắng bệch, ánh nắng ấm áp cũng làm khuôn mặt lạnh lùng, kiên quyết của có dấu hiệu nhu hòa hơn. Sau khi lái xe được đoạn đường khá dài, đột nhiên phanh xe lại rồi quay đầu, tăng tốc phóng .



      Trịnh Đinh Đinh ngờ xảy ra tình huống như vậy. Mắt thấy Ninh Vi Cẩn quay xe xuất trước mặt , lời nào chỉ mở chốt. Trịnh Đinh Đinh chần chờ chút tới, mở cửa lên xe.



      Suốt cả quãng đường, Ninh Vi Cẩn lời, coi Trịnh Đinh Đinh như người xa lạ. Đến khi xe rời khỏi nơi hoang vụ, cách xa trường đại học, Trịnh Đinh Đinh thấy con đường Nhị Hào quen thuộc. Ninh Vi Cẩn thắng xe, ý bảo Trịnh Đinh Đinh xuống.



      Bất tri bất giác Trịnh Đinh Đinh mới ý thức được là Ninh Vi Cẩn muốn đưa đến nơi đông đúc chút, trong lòng cảm thấy phức tạp. suy nghĩ chút rồi mở miệng: "Ninh Vi Cẩn, em có chuyện muốn với . . . . . "



      "Trịnh Đinh Đinh, trước đây những lời tôi với em, em nhớ sao?" Giọng Ninh Vi Cẩn đầy lạnh lẽo, "Đừng liên lạc với tôi nữa!"



      ". . . . . . "



      Sau khi Trịnh Đinh Đinh xuống xe, Ninh Vi Cẩn lái xe lao vút , đến lúc gặp đèn đỏ mới buông vô lăng ra. Cả người dính sát vào thành ghế, đưa tay lấy bao thuốc lá bên người, sờ soạng hồi mới thấy bao thuốc trống .



      bỏ bao thuốc la xuống, ngưng mắt chờ đèn đỏ, bên tai vang lên tiếng máy đào đất cực kỳ ồn ào. Nội tâm bình thản lâu của lại nổi song ngầm mãnh liệt. Cám giác như vậy ngay lúc ở phòng học nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh cảm nhận được. Bao nhiêu sinh viên như vậy, nhưng chỉ giây thôi, khuôn mặt dễ dàng lọt vào tầm mắt .



      Tại sao còn xuất trong sinh hoạt của ? phải bị đào thải ra khỏi cuộc sống của rồi sao?



      Nghĩ đến đây, khóe môi Ninh Vi Cẩn lên chút ý lạnh.



      nguyện ý ở bên cạnh người đàn ông khác. Trong lúc đó, theo bản năng lựa chọn đồng sinh cộng tử với người đàn ông khác khiến hiểu . Cả đời này, chỉ sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm người đàn ông duy nhất, đó chính là Trần Tuần phải ai khác. Hay bây giờ định trải qua tình oanh oanh liệt liệt đó rồi lại muốn trở về bên ?



      muốn chỉ trở thành nơi quay về.



      Sau khi gửi cho hơn trăm tin nhắn, nhưng lại chẳng hề câu khao khát nhất. chỉ luôn miệng giải thích tại sao lại ở bên cạnh động viên Trần Tuần, chăm sóc ta. lại chỉ nhắc đến chuyện tin tưởng lẫn nhau, đảm bảo nghiêm túc với .



      Thế nhưng, muốn nghe những điều đó.



      Ninh Vi Cẩn chưa bao giờ có đối thủ cạnh tranh vậy nên càng đến chuyện thắng thua. Nhưng trong cuộc chiến giành tình cảm này, thua rồi.



      Nếu do dự, chần chờ, vậy việc gì cứ phải giữ chặt buông chứ? cảm thấy bản thân chưa đến mức độ người phụ nữ sống được. có thể trở lại quỹ đạo trước kia của mình, lấy nghiệp làm đầu, còn gì khác.



      Nghĩ đến đây, ý lạnh bên môi Ninh Vi Cẩn mới bớt , hơi ho tiếng. Bên tai vang lên ngừng tiếng ồn ào. Hóa ra thất thần, chờ ý thực được điều này mới phát cảm giác như vậy xa lạ. bao lâu rồi chưa trải qua.



      *



      " ta thả mày ở giữa đường? Đây là chuyện gì xảy ra hả?" Tiêu Quỳnh hét lên trong điện thoại.



      "Tao cũng biết, có lẽ ấy muốn nhìn thấy tao!"



      "Vậy mày xác định còn muốn theo đuổi người ta sao? Với thái độ của ta, ngay cả mày theo đuổi hơn nữa, tỷ lệ thành công có được phần trăm hả? Trịnh Đinh Đinh, mày tự suy nghĩ kỹ !"



      "Mày cảm thấy tao làm như vậy rất ngốc đúng ? Bản thân tao cũng thấy vậy nữa là!"



      ". . . . . " Tiêu Quỳnh im lặng.



      "Cho nên, những gì mày , tao đều hiểu cả." Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh , "Tao chỉ muốn thử lần. Ngay cả bị từ chối, tao cũng cũng có thể dễ dàng chấp nhận hơn!"



      Tiêu Quỳnh than thở: "Được, tao hiểu rồi. Mày là người kiên cường nhất. Ngay từ lúc mày thích Trần Tuần, tao phát ra rồi. Trong mắt mày chỉ có người duy nhất mà thôi. Nếu có thể dễ dàng từ bỏ, mày còn là mày rồi. Nhưng, có câu tao phải . Nếu như đối tượng là người đàn ông khác, tao nhất định kiên quyết phản đối nhưng cái tên giáo sư kia khác. Trừ chuyện của Trần Tuần, tao đồng ý với cách xử của ta còn những phương diện khác, tao thể thừa nhận, ta quả người đàn ông tốt khó có được. Người giống như ta luôn mong đợi tình trong sáng, nghiêm túc, chung thủy. Đàn ông như vậy bây giờ rất hiếm rồi. Nếu như, mày muốn theo đuổi, tao tán thành nhưng cũng phản đối. Tự mày xem xét mà làm thôi!"



      Chủ nhật, thư viện thành phố.



      Khi bên tai Ninh Vi Cẩn vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc, rốt cuộc cũng ngồi im được nữa mà hơi giương mắt lên, nhìn sang phía phát ra tiếng động. Ngồi đối diện bên phía bàn dài quả nhiên là Trịnh Đinh Đinh.



      Khi ngồi xuống chỗ đó, huyệt thái dương của hơi giật giật. Mặc dù tầm mắt vẫn dời khỏi trang sách nhưng gần tiếng ánh mắt vẫn chỉ dừng lại ở dòng thứ ba trang 142.



      Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nhìn thấy là số lạ, chút nghĩ ngợi mà ấn từ chối cuộc gọi. Sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Vi Cẩn.



      Ninh Vi Cẩn vẫn mang bộ dạng kia hết sức chăm chú vững như bàn thạch ngay cả mắt nhìn vẫn keo kiệt.




      Trịnh Đinh Đinh khỏi cảm thấy buồn, sao lại cảm thấy coi như nhìn thấy chứ? Lúc đến còn đặc biệt ở sau lưng lượn vòng nha. . . . .



      giây sau, có tóc dài, trẻ trung xinh đẹp mặc quần áo thoải mái, vai khoác ba lô lặng lẽ đến gần Ninh Vi Cẩn. Hình như có chút do dự mới cúi người rất lễ phép hỏi: "Xin lỗi, xin hỏi chỗ này có ai ạ?"



      tóc dài chỉ chỗ ngồi bên cạnh Ninh Vi Cẩn.



      Trịnh Đinh Đinh biết bọn họ cái gì, nhưng nhìn chằm chằm bọn họ chớp mắt, giữ vững cảnh giác.



      Ninh Vi Cẩn tiếp tục xem sách, trả lời.



      " xin lỗi, chỗ này, xin hỏi chỗ này có người ngồi ạ?" tóc dài lại lặp lại câu hỏi lần nữa. Lần này, hơi lên cao giọng chút.



      Ninh Vi Cẩn chẳng thèm nhướng mắt, giọng lạnh nhạt: "Chẳng lẽ tìm được chỗ khác à?"



      tóc dài hơi sững sờ, vẻ mặt co quắp, tiếng xin lỗi, sau đó lập tức bỏ . Hoàn toàn bỏ ý nghĩ tiếp cận .



      Trịnh Đinh Đinh đột nhiên nảy sinh ý tưởng. cầm túi, quyển sách và bút, bước nhanh đến bên cạnh Ninh Vi Cẩn, cũng hỏi rất lễ phép, " xin lỗi, chỗ này có ai ngồi ạ?"



      Ninh Vi Cẩn cau mày, lật trang sách, nhàn nhạt trả lời: " có!"



      Trịnh Đinh Đinh thở phào nhõm, kéo ghế ra, định ngồi xuống. Ninh Vi Cẩn thản nhiên mà đứng dậy, cầm sách ra chỗ khác, ngồi xuống chỗ trống gần cửa sổ. tiếp tục đọc sách, toàn thân viết năm chữ "Làm phiền chắc chắn chết!", hơn nữa toàn thân còn phả ra khí lạnh.



      Trịnh Đinh Đinh trố mắt. lát sau mới cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn . nhìn quanh vòng, đống học sinh mang vẻ mặt "tôi biết rồi nha!" nhìn , im lặng phát ra tín hiệu: Nếu tiếp tục đến gần thất bại.



      . . . . .



      Ninh Vi Cẩn rời khỏi thư viện, lấy chìa khóa xe Trịnh Đinh Đinh đuổi kịp.



      "Ninh Vi Cẩn, em có chuyện muốn với !"



      Ninh Vi Cẩn dừng bước, tròng mắt quan sát vẻ mặt Trịnh Đinh Đinh, bình tĩnh mở miệng: "Tôi với em rất nhiều lần rồi. Sau này đừng liên lạc với tôi nữa, em hiểu sao?"



      Trịnh Đinh Đinh cố gắng khắc chế cảm giác thất bại to lớn trong lòng, nghiêm túc : "Lúc ấy chúng ta chia tay là chỉ đơn phương , về phần em. . . . . em vẫn có cơ hội để mặt đối mặt giải thích tình huống lúc đó. Cho nên, ít nhất cũng nên cho em cơ hội giải thích. đừng hiểu lầm quan hệ giữa em và Trần Tuần. Tình huống lúc đó rất đặc biệt, em chọn trở về với là vì. . . . . "



      "Đủ rồi, những thứ này phải trong mấy tin nhắn em xong hết rồi sao?" Ánh mắt Ninh Vi Cẩn lạnh lùng bao trùm lên, giọng lạnh lẽo đến cực hạn, "Em cần thiết giải thích chuyện của em và ta với tôi lần nữa. Hết lần này đến lần khác nhắc đến ta, hay chuyện giữa hai người quan hệ đến tôi nữa. Trịnh Đinh Đinh, chúng ta chia tay rồi, nên có liên quan gì nữa. Em nên quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"



      Ninh Vi Cẩn xong bước chân, Trịnh Đinh Đinh theo bản năng khoogn chút suy nghĩ gì mà kéo tay lại, ngọn tay chạm vào mu bàn tay ấm áp của , mềm giọng: "Ninh Vi. . . . . "



      "Buông ra!" Ninh Vi Cẩn hai chữ đơn giản, nhấn mạnh, mang theo giọng ra lệnh cùng cảm xúc bài xích, "Lập tức!"



      Cảm nhận được thái độ của tốt, cũng muốn nghe giải thích, Trịnh Đinh Đinh buông lỏng tay.



      Ninh Vi Cẩn nhàng phủi tay, rời luôn. Dưới ánh mắt trời, bóng dáng to lớn, cao ngạo dần bước xa.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 54.





      Kể từ khi Ninh Vi Tuyền hết hành trình của Ninh Vi Cẩn cho Trịnh Đinh Đinh Trịnh Đinh Đinh luôn cố gắng tạo tình huống ‘vô tình gặp mặt’ với Ninh Vi Cẩn. Nhưng mà, hiểu quả cực thấp, phần lớn thời gian Ninh Vi Cẩn đều coi người qua đường xa lạ.



      Vô luận ở bệnh viện, thư viện, trong phòng gym ở chung cư Thiên Thủy, Ninh Vi Cẩn vẫn nhìn Trịnh Đinh Đinh cái, cực kỳ chăm chú làm chuyện của bản thân.



      Trịnh Đinh Đinh lần nào cũng thất bại thảm hại trở về. Tiêu Quỳnh đối với lần này cực kỳ khinh thường: "Tao này, chiến lược của mày có phải nên thay đổi ? Cứ ngồi đó chờ cũng phải cách hay. Mày nghĩ chờ ta có tâm trạng tốt mới chuyện. Vấn đề là mày nghĩ là ta có lúc nào tâm trạng tốt hả?"



      "Ít nhất cũng nên chọn dịp ấy bằng lòng nghe tao , có như vậy chuyện mới có kết quả chứ!". Tâm trạng của Trịnh Đinh Đinh cực thấp, "Nếu tao cứ tùy tiện chủ động càng khiến ấy chán ghét mà thôi. Như vậy, ấy nghiêm túc lắng nghe tao ."



      Tiêu Quỳnh im lặng, lát sau đưa ra chủ ý: "Sao mày thử giả bộ đáng thương chút xem sao. Phần lớn tên đàn ông nào chẳng thích con như vậy?"



      Đàn ông nào cũng thích con như vậy sao? Trịnh Đinh Đinh im lặng suy nghĩ. Nhưng mà, Ninh Vi Cẩn hiển nhiên phải là đàn ông chiếm số đông đó.



      "Ai, Trịnh Đinh Đinh, tao mày thể ta sao? Tốn thời gian như vậy chi bằng quen người khác còn hơn đấy!"



      "Ít nhất tao biết bản thân làm gì, hối hận!" Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc .



      "Được rồi, được rồi! Tao biết ngay mày là người kiên trì mà. Người khác gì cũng nghe!" Tiêu Quỳnh than thở, "Làm bạn thân của mày tao chỉ có thể chúc mày may mắn. Sớm ngày hạ gục được tên cao ngạo, lạnh lùng đó!"


      Cúp điện thoại, Trịnh Đinh Đinh sửa lại chút ảnh chụp sản phẩm. Sau khi chỉnh xong, up lên trang ‘Manh Manh Đát’ của mình.



      Làm xong xuôi hết thảy, Trịnh Đinh Đinh theo thường lệ viết trang nhật ký, sau đó lên giường ngủ. Trước khi nhắm mắt, nghĩ đến : ra chẳng có ai là sống được khi chia tay cả. Chỉ là, đối với , Ninh Vi Cẩn là người đầu tiên . Trước khi gặp , chưa bao giờ cảm nhận được tình . Đối với , Ninh Vi Cẩn chính là tình duy nhất, tình của chính là Ninh Vi Cẩn.



      Chỉ đơn giản như vậy thôi.



      Nếu bỏ được, vậy việc gì phải buông tha?



      *



      Cứ cố gắng, lâu dần khiến động lòng thôi.



      Ánh sáng xanh đỏ dần chuyện sang vị trí quầy rượu. Phản chiếu lên ly thủy tinh thứ ánh sáng, diêm dúa, lẳng lơ, mi hoặc. Bên tai vang lên thứ nhạc êm dịu. Ở giữa sân khấu, có ăn mặc khêu gợi nhạc lắc lư theo điệu nhạc.



      Ninh Vi Minh nhàng nhấp ngụm rượu, lấy cúi chỏ chọc chọc vào cánh tay Ninh Vi Cẩn, cười : " đúng là quá ác rồi! Người ta cũng đuổi đến tận đây, còn trưng ra vẻ mặt hờ hững với ấy như vậy sao?"



      Ninh Vi Minh chỉ Trịnh Đinh Đinh ngồi ở chiếc bàn tròn cách đó xa ăn khoai tây chiên và uống nước trái cây.



      Ninh Vi Cẩn trừng mắt, ngón tay thon dài giữ chặt lon nước tăng lực, nhàng lắc lắc, vẻ mặt hờ hững.



      "Đối với những khác làm như vậy cũng thôi . Nhưng đây là Đinh Đinh nha! muốn tiếp tục làm như vậy sao?" Ninh Vi Minh thu lại nụ cười, nghiêm túc : " có thể làm được những điều này là dễ dàng rồi. Nếu ấy có tình cảm với quả làm được như vậy đâu!"



      "Có tình cảm với ?" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt , " ấy thực thích người khác, sao có thể có tình cảm với được chứ?"



      "Rốt cuộc so đo với tên học trưởng của ấy cái gì chứ? Tên đó cũng là quá khứ rồi. Hoặc chính xác hơn, ta chỉ là đối tượng khi Đinh Đinh thích lúc còn học. Chẳng lẽ lúc còn học, thích ai sao?" Ninh Vi Cẩn rồi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Ninh Vi Cẩn, bổ sung thêm câu, "Được rồi, có lẽ cũng có kinh nghiệm trọng chuyện này. Nhưng phần lớn những người bình thường khác đều có, thể lấy tiêu chuẩn của mình mà áp đặt lên Đinh Đinh được!"



      bản nhạc kết thúc, ánh đèn tối dần, tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo vang lên.



      "Về phần trong lúc sống còn, Trịnh Đinh Đinh lại chọn ở lại bên cạnh ta, bản thân em thấy chuyện đó cũng là lẽ thường tình. Dù sao, đó cũng phải chuyện , từ chủ nghĩa nhân đạo, Trịnh Đinh Đinh cũng có thể giúp đỡ. thể nghĩ việc đó cái đơn giản hơn sao?" Ninh Vi Minh lại nhìn sang Ninh Vi Cẩn, khách khí mà thêm, "Khó trách vẫn chưa kiếm được nào!"



      Ninh Vi Cẩn gì thêm, yên lặng uống nước.



      Trịnh Đinh Đinh uống xong ly nước trái cây, cũng ăn hết cả đĩa khoai tây chiên, cúi đầu nhìn đồng hồ điện thoại di động, gần 20h30’ rồi.



      Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt cảm thấy hơi thở đầy mùi bia rượu nóng hừng hực.



      người đàn ông gầy tong teo, mặc áo sặc sỡ dựa sát vào bàn, ôn hòa hỏi: "Tiểu mỹ nữ, mình thôi sao?"



      Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, thản nhiên mà láo: "Bạn trai tôi cũng đến, vừa vệ sinh rồi!"



      " sao?" Tên áo hoa lắc lắc ngón tay, ánh mắt đầy ý cười, "Vừa rồi ngồi ở bàn thứ 2 vẫn nhìn em. Từ lúc vào đây, vẫn chỉ có mình em ăn uống linh tinh. Cho nên có bạn trai!"



      Trịnh Đinh Đinh liếc ta cái, để ý tới nữa.



      Ninh Vi Minh ngồi cách đó xa, thấy cảnh tượng này, quay đầu giọng nhắc nhở Ninh Vi Cẩn: "Có người tiếp cận Trịnh Đinh Đinh rồi, cảm thấy sao cả à?"



      giây kế tiếp, răng rắc tiếng, Ninh Vi Cẩn bóp nát lon nước trong tay, quanh người tản ra khí lạnh thấu xương.



      Ninh Vi Minh cười khẽ, đè bả vai , "Được rồi, người em giúp giải quyết!"



      Ninh Vi Minh rời khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt Trịnh Đinh Đinh giải vây giúp . Tên mặc áo sặc sỡ bất đắc dĩ thu tay lại, mặt vẫn cam lòng mà rời . Ninh Vi Minh ngồi xuống tán gẫu với Trịnh Đinh Đinh vài câu. Lúc còn galant thanh toán giúp .



      Trở về chỗ ngồi, Ninh Vi Minh làm như lơ đãng : " xinh đẹp, khả ái giống như Trịnh Đinh Đinh. đường người gặp người thích, có người tiếp cận cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu cần ấy mau với ấy . Đừng làm phí thời gian quý báu của người ta nữa."



      " với ấy rồi!" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh .



      "A? Thiệt hay giả, em con tưởng ‘vờ tha để bắt ’, hưởng thụ cảm giác có người theo đuổi chứ ?"



      . . . . . .



      lát sau, Ninh Vi Cẩn đứng dậy, lấy tiền đặt dưới ly thủy tinh, ra lệnh với Ninh Vi Minh, "Cậu đưa ấy về nhà!"



      Ninh Vi Minh nhún vai cười cái.



      Mắt Trịnh Đinh Đinh thấy Ninh Vi Cẩn bước ra khỏi quán rượu, lập tức chạy đuổi theo, còn chưa đến cửa bị Ninh Vi Minh gọi lại.



      "Đinh Đinh, đừng đuổi theo nữa. tại tâm trạng ấy được tốt. Em cái gì ấy cũng nghe đâu!"



      Trịnh Đinh Đinh dừng bước, quay đầu, chán nản nhìn Ninh Vi Minh.



      Ninh Vi Minh tới vỗ bả vai : " đưa em về nhà!"



      Ngồi lên xe, Trịnh Đinh Đinh lời!



      Ninh Vi Minh hơi đảo tay lái vừa hỏi: "Em rất thích Ninh Vi Cẩn sao?"



      Trịnh Đinh Đinh sững sờ, sau đó gật đầu cái: "Đúng vậy!"



      "Vậy ấy biết em có tình cảm với ấy hay ?"



      Trịnh Đinh Đinh bị hỏi. Vốn dĩ vẫn tưởng rằng Ninh Vi Cẩn nhất định biết, căn bản hoài nghi về chuyện này. Nhưng lúc này đây, Ninh Vi Minh lại mở miệng hỏi chuyện này. Đột nhiên, chắc chắn, có lẽ Ninh Vi Cẩn biết có tình cảm với chăng?



      Ninh Vi Minh miễn cưỡng cười: "Ninh Vi Cẩn độc, kiêu ngạo, thiên tài như vậy nhưng đối với tình cảm lại hoàn toàn hiểu gì. Những thứ mà chúng ta đều hiểu những hành động đó là thể cho cái gì nhưng có lẽ ấy lại hiểu theo cách khác. Cho nên, nếu em muốn quay lại với ấy, có môt đề nghị. Cứ với ấy là em có tình cảm với ấy, ấy quan trọng với em như thế nào!"



      là tỏ tình sao?"



      "Đúng, thẳng thắn, trực tiếp mà tỏ tình!"



      ". . . . . " Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ chút rồi , "Liệu tỏ tình có tác dụng sao? Em cảm thấy điều quan trọng là ấy hiểu lầm em!"



      "Hiểu lầm cần giải thích ràng. Chỉ là, người mà tâm trạng tốt cũng thích hợp để giải thích cho lắm. Ngay cả giải thích hợp tình hợp lý như thế nào chăng nữa đối phương cũng chấp nhận nó. Đối với người như Ninh Vi Cẩn, nếu ấy nguyện ý tiếp nhận chuyện gì ấy tự tiếp nhận nó. Còn nếu ai có thể thuyết phục được ấy đâu! Em có thể nghĩ cách nào có thể khiến ấy cam tâm tình nguyện tiếp thu chuyện này, Có hiểu ?" Ninh Vi Minh kiên nhẫn bày cách cho Trịnh Đinh Đinh, "Dĩ nhiên, vấn đề quan trọng nhất là em xác định vị trị của ấy trong lòng em là thể thay thế được!"



      Hôm sau là thứ bảy, theo tình báo của Ninh Vi Tuyền, giờ nghỉ trưa Ninh Vi Cẩn đến thư viện thành phố tra tài liệu.



      Trịnh Đinh Đinh vì ngủ quên, lúc đến thư viện gần trưa rồi. rất dễ tìm được Ninh Vi Cẩn. ngồi ở vị trí gần cửa sổ, yên lặng xem tài liệu.



      Trịnh Đinh Đinh chọn chỗ ngồi xa lắm. Sau khi ngồi xuống, lấy quyển ‘Just Kidding’ mang theo ra đọc.



      Gần giờ trưa, Ninh Vi Cẩn nhận được cuộc điện thoại, đứng dậy, ra ngoài hành lang chuyện. Mà Trịnh Đinh Đinh nhân cơ hội này lấy hộp cơm giữ ấm, lấy phần bánh sandwich tự làm, lặng lẽ mang đến chỗ ngồi của Ninh Vi Cẩn, đặt sandwich ở bên cạnh quyển sách đọc.



      Làm xong tất cả, Trịnh Đinh Đinh làm bộ có gì trở lại vị trí của mình, tiếp tục xem sách.



      bao lâu, Ninh Vi Cẩn trở lại, khóe mắt Trịnh Đinh Đinh lập tức nhận ra bóng dáng thon dài của , khuôn mặt có góc cạnh hoàn hảo. biến sắc cố gắng rời tầm mắt nhưng vẫn quan sát phản ứng của .



      Chỉ thấy Ninh Vi Cẩn dừng bước, cúi đầu nhìn phần sandwich tự làm ở bên cạnh. Dường như hơi suy nghĩ chút, sau đó vươn tay cầm nó lên.



      lúc Trịnh Đinh Đinh nghĩ rằng mở lớp nilon, cắn miếng lại lên trước vài bước, nhét miếng sandwich tự làm vào thùng rác để trong góc.



      Trái tim Trịnh Đinh Đinh như chìm xuống tận đáy. . . . . .



      rang phần sandwich đó còn kẹp giờ giấy, viết ‘gửi Ninh Vi Cẩn’ rồi mà. ràng, còn làm theo đúng khẩu vị của , chay hoàn toàn, thịt, cho hương liệu, chất bảo quản mà. Tại sao có thể như vậy?



      Từ tới lớn đây là lần đầu tiên to gan lớn mật theo đuổi người đàn ông. Chưa bao giờ gửi thư tình và tặng chocolate, lần đầu tiên Trịnh Đinh Đinh cảm nhận được thất bại.



      Ninh Vi Cẩn trở lại chỗ ngồi, tắt điện thoại. Ánh tập trung trang sách, hoàn toàn chú ý gì khác, bộ dạng muốn ai làm phiền.




      Bên tai Trịnh Đinh Đinh vang lên tiếng cười trộm khe khẽ. quay đầu nhìn, mấy nam sinh nhìn che miệng cười. Có lẽ, nhìn thấy toàn bộ hành động của rồi. . . . . .




      Xem ra, truyện tranh Nhật Bản đều dối cả. Hộp cơm tình là hành động nên có khi hai người nhau nồng nhiệt mà thôi. . . . . .

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 55





      Bên tai Ninh Vi Cẩn vang lên tiếng ồn, ánh mắt rời khỏi trang sách, nhìn sang Trịnh Đinh Đinh.



      Trịnh Đinh Đinh đến chỗ ngồi của Ninh Vi Cẩn, dừng bước nhìn .



      Bốn mắt giao nhau, tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn chút gợn sóng còn mắt Trịnh Đinh Đinh trong veo.



      để Ninh Vi Cẩn mở miệng. "Có chuyện gì?" Trịnh Đinh Đinh trước, từng chữ ràng, mang theo cảm xúc từ tận đáy lòng: "Ninh Vi Cẩn, tạm biệt!"



      xong cũng dừng lại dù chỉ giây, quay đầu bước .



      Ninh Vi Cẩn trầm tư lát, để sách lên bàn. Bước nhanh tới góc phòng, khom lưng nhặt miếng sandwich vừa vứt lên. Xoay mặt sau lại, nhìn thấy tờ giấy gắn màng nilon. đó viết, "Gửi Ninh Vi Cẩn!". Chữ viết mảnh khảnh, tinh tế, đúng là của Trịnh Đinh Đinh.



      nhanh chong mở màng nilon, nhìn thấy miếng sandwich kẹp rau xà lách, dưa chuột, cà chua, cùng chút pho mát. Hoàn toàn có thịt nào. Rất hợp khẩu vị . trừng mắt nhìn hồi. Sau đó, thản nhiên cắn miếng, rất mới lạ, mùi vị khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.



      Đây là do Trịnh Đinh Đinh làm. bao lâu rồi chưa được ăn món làm rồi? Trong ấn tượng của , lần đó là lần đến nhà sửa bóng đèn. nấu cho bát mì. Bát mì đó có hương vị gia đình, khác gì bát mì mẹ Ân Nghi nấu cho !



      Trịnh Đinh Đinh. Nhắc đến cái tên này khiến Ninh Vi Cẩn khỏi cau mày. Nếu có người , cũng để tự do rồi. còn bám đuôi làm gì nữa?



      Nghĩ đến đây, Ninh Vi Cẩn rất muốn vứt miếng sandwich trong tay vào thùng rác. Nhưng liếc mắt thấy trong đó đầy giấy lộn, vỏ hộp sữa. lon coca, kẹo cao su, tàn thuốc lá. . . . . Nhìn lại miếng bánh sạch trong tay, đồ ăn rất hợp khẩu vị ăn. bỏ luôn ý định này.



      Mang theo miếng bánh sandwich trở lại chỗ ngồi. Ninh Vi Cẩn còn nhớ nội dung của quyển sách đọc. Hơi chống tay lên, ánh mắt tập trung nhìn mạng nhện vách tường, thần trí tỉnh táo, để mặc hình ảnh Trịnh Đinh Đinh ngập tràn trong đầu.



      *



      Trịnh Đinh Đinh quyết định buông tay.



      Trải qua thất bại trong mấy ngày nay, ý thức được việc: Ninh Vi Cẩn cho cơ hội nữa. Muốn trở lại như xưa đúng là nằm mơ rồi.



      dùng hành động thực tế thể ràng hai chữ "Chia tay" kia. để ý đến tồn tại của , coi như người xa lạ. Thậm chí đồ ăn làm cho , cũng coi như đồ bỏ .



      đến nước này, Trịnh Đinh Đinh cũng thể tiếp tục, là vấn đề về tự ái, hai là cần thiết làm việc vô dụng nữa.



      Nếu người kia ghét đến gần, cũng cần gì mà bỏ tự trọng đến gần cầu xin nhìn lâu thêm chút, nghe thêm câu nữa?



      Vốn dĩ người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng. Ninh Vi Tuyền với từ sớm, đối với phụ nữ có cảm giác, chút lưu luyến, cũng mập mờ. Là tự mình đa tình, cho rằng sâu trong nội tâm , có vị trí khác. Mà chuyện xảy ra ngày hôm nay cho thấy, và những người phụ nữ khác có gì khác nhau cả.



      Trịnh Đinh Đinh thẫn thờ bật laptop, mở trang nhật ký cá nhân, chậm rãi viết:



      "Mình có lòng tin, cũng muốn kiên trì nữa. chán ghét của ấy vượt quá tưởng tượng của mình rồi. Hiểu được điều này, mình cảm thấy mình nên buông tay thôi. Dù sao, thế giới này, có chuyện khi chia tay nhau mà sống nổi cả. . . . . "



      Ngón tay Trịnh Đinh Đinh hơi dừng lại, ngưng mắt nhìn đoạn nhật ký vừa viết. Bên ngực cảm thấy đau đau.



      Cuộc sống sau này của có Ninh Vi Cẩn, có Ninh Vi Cẩn nữa,Ninh Vi Cẩn . . . . .



      có thể lừa được người khác chứ lừa được bản thân. Lúc này đây có bao nhiêu khó chịu chỉ bản thân hiểu nhất.



      Sau đó, Trịnh Đinh Đinh tiếp tục theo đuổi Ninh Vi Cẩn nữa mà nộp hồ sơ xin việc khắp nơi. Lúc rảnh gắng làm mấy đồ thủ công, rồi chụp ảnh up lên "Manh Manh Đát!"



      ngờ, túi móc khóa hình trái tim của Trịnh Đinh Đinh bán tệ. Cả Cả tuần đều có đơn đặt hàng. bận rộn giao hàng, rồi bận rộn làm đồ thủ công. Ngay cả thời gian dành cho bản thân cũng bị rút ngắn lại. Chủ nhật, lúc bà Túc Minh Quyên đến nhà trọ đưa đồ, cũng phải ngồi lại giúp thêu.



      "Dạo gần đây cuộc sống của con như thế nào? Có quen bạn mới ?" Túc Minh Quyên thử dò xét.



      Chuông cửa vang lên, Trịnh Đinh Đinh lập tức nhảy xuống ghế salon, mở cửa cho nhân viên chuyển phát nhanh, ngay cả dẹp cũng .



      "Sao con trả lời câu hỏi của mẹ chứ?" Túc Minh Quyên trợn to hai mắt.



      " có ạ! Con có thời gian!" Trịnh Đinh Đinh cúp điện thoại trước. Chờ nhân viên chuyển phát nhanh đến.



      Túc Minh Quyên thở dài, trong lòng bà hiểu . Kể từ lúc chia tay giáo sư Ninh kia, Trịnh Đinh Đinh hề cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa, lần này tình cảm còn sâu nặng hơn cả Trần Tuần rất nhiều.



      Lúc nhân viên chuyển phát nhanh lên, dáng vẻ cũng tồi. Túc Minh Quyên cười với Trịnh Đinh Đinh: "Cậu bé này cũng rất đẹp trai nha, nụ cười rất ngọt đó~!"



      Trịnh Đinh Đinh gật đầu qua loa.



      "Con xem, chỉ cần con nguyện ý mở cửa, có rất nhiều đàn ông đẹp trai, tốt bụng. cần phải cố chấp như vậy!"



      Trịnh Đinh Đinh làm như nghe ám hiệu trong lời Túc Minh Quyên, tiếp tục ngồi xuống máy tính, bận rộn làm việc.



      Túc Minh Quyên thở dài.



      nơi khác, khoảng thời gian bị Trịnh Đinh Đinh "Quấy rầy" cuộc sống của Ninh Vi Cẩn vẫn theo nguyên tắc như vậy, nhưng lại cảm giác có chút khác thường.



      Lúc đến phòng gym, vô tình gặp Trịnh Đinh Đinh mặc bộ thể thao bó sát màu hồng đào, tết tóc đuôi ngựa chạy bộ nữa. Lúc rời khỏi bệnh viện, vô tình gặp Trịnh Đinh Đinh mặc quần áo thoải mái đứng ở trạm xe bus ăn kem nữa. Lúc đến " chỉ là hiệu sách" vô tình gặp Trịnh Đinh Đinh mang túi vải, tai đeo MP3. Lúc lái xe về chung cư Thiên Thủy vô tình gặp Trịnh Đinh Đinh khom người buộc lại dây giày mà kì thực nhìn lén .



      Theo thường lệ, khi có Trịnh Đinh Đinh, đáng lẽ Ninh Vi Cẩn lại có thể khôi phục tâm trạng màng thế mà chuyên tâm làm việc. Nhưng tận đáy lòng lại có cảm giác bất thường, thậm chí còn có chút khó chịu.



      Lúc họp mà mất hồn những hai lần, sau khi bị chủ nhiệm Vinh phê bình đích danh, Ninh Vi Cẩn lấy bút viết lên sổ ba chữ Trịnh Đinh Đinh.



      Lúc nghỉ trưa, Thư Di Nhiên đến khoa ngoại tìm Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn chuyện với người nhà bệnh nhân, cất phim chụp X quang vào trong túi hồ sơ trả lại cho họ. Người nhà bệnh nhân tiếng cảm ơn với , rồi rời khỏi phòng khám. Phòng làm việc chỉ còn lại mình Ninh Vi Cẩn.



      "Học trưởng Ninh!" Thư Di Nhiên mỉm cười tới, "Em có chuyện muốn với !"



      "Chuyện gì?"



      "Ba mẹ em muốn mời đến nhà ăn bữa cơm!"



      Ninh Vi Cẩn ngước mắt, lạnh nhạt nhìn qua Thư Di Nhiên, sau đó thản nhiên từ chối: "Tôi có thời gian!"



      Thư Di Nhiên trầm mặc lát, khóe môi lại nở nụ cười: " vẫn có ngày nghỉ mà! Tìm ngày nào đó đến nhà em có được ? Ba mẹ em vẫn muốn trực tiếp lời cảm ơn chăm sóc em lúc học chuyên tu!"



      "Chăm sóc lúc học chuyên tu sao?" Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại, "Sao tôi lại nhớ có chuyện này!"



      Nụ cười Thư Di Nhiên trở nên lạnh cứng, hai tay để trong túi áo blouse trắng khẽ siết thành nắm đấm, nhàng : " cần suy nghĩ nhiều như vậy! Chúng ta từ đồng học đến đồng nghiệp, rồi cả khoảng thời gian học chuyên tu, dù chỉ là tình cảm đồng bào, em mời bữa cơm cũng rất bình thường. cần từ chối như vậy chứ?"



      " cần thiết!" Ninh Vi Cẩn thu hồi tầm mắt, vươn tay lấy hồ sơ bệnh án đọc.



      Thư Di Nhiên thấy nhìn ta, đáy lòng như đưa đám. ta miễn cưỡng gật đầu cái: "Vậy chuyện này sau! Luôn có cơ hội mà!"



      Thư Di Nhiên xong rồi xoay người, muốn ra khỏi phòng làm việc, bên tai lại truyền đến thanh lạnh lùng: " có sau này!"



      Bước chân ta hơi chậm lại.



      Ninh Vi Cẩn cầm bút, sửa sang lại chút bệnh án, tròng mắt thản nhiên mà tiếp: "Thư Di Nhiên, tôi hề có chút hứng thú nào với . Trước kia, tại và sau này, tôi đều thích . . . . . Nếu như tiếp tục lãng phí thời gian người tôi, chỉ khiến tôi càng thấy chán ghét mà thôi!"



      Hốc mắt Thư Di Nhiên đỏ lên, bàn tay siết chặt, móng cắm vào lòng bàn tay. Đau đớn này giống như lòng vậy. Xấu hổ, phẫn hận, cam lòng, cũng buông tay được. . . . . Tất cả đều đau. . . . . ta mãnh liệt hít mũi cái, ngón tay xoa xoa khóe mắt ướt, sống lưng thẳng tắp, bước nhanh ra khỏi cửa phòng khoa ngoại. Trở về phòng làm việc của mình, ta vào nhà vệ sinh, khóa cửa, mở vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, sau đó khóc to thành tiếng.



      học chuyên tu với Ninh Vi Cẩn gần năm, chuyện ta dự liệu hề xảy ra. Thậm chí ngay cả cơ hội tiếp cận cũng có. Cho du có mệt mỏi, đơn như thế nào, chỉ cần ta đến gần lại mang vẻ phòng bị và lạnh lẽo, hoàn toàn cho chút khe hở nào.



      Nhiều năm thầm mến như vậy đến tận bây giờ cũng có kết quả. Cho dù Trịnh Đinh Đinh kia có rời , Thư Di Nhiên ta cũng có cơ hội tiếp cận Ninh Vi Cẩn.



      Điều bi ai nhất chính là, cho dù biết thái độ của Ninh Vi Cẩn, nhưng vẫn kiềm chế được mà sùng bái, mê luyến . Thậm chí, bởi vì mà cũng thèm để những tên đàn ông khác vào mắt.



      *



      Mấy ngày liên tục đẩy nhanh tốc độ và giao hàng khiến Trịnh Đinh Đinh cảm thấy mệt mỏi. Tối hôm đó, trằn trọc trở mình, vất vả mới ngủ được nhưng lại cảm thấy đau mà tỉnh lại. mở mắt, xoay người, nằm ngang giường, đưa tay cẩn thận sờ ngực trái. Cảm giác đau căng trướng khiến nhíu mày.



      Bởi vì phẫu thuật, Trịnh Đinh Đinh đối với việc này cảnh giác rất cao, trong đầu lên hai chữ "tái phát!"



      Trịnh Đinh Đinh có chút kinh hãi, nghĩ thầm biết tại sao lại xui xẻ như vậy! Hơn năm lại tái phát, tỷ lệ này đâu có cao chứ?



      cảm thấy có lẽ bản thân quá đa nghi rồi, chỉ hơi căng đau mà thôi. có nghĩa gì cả, xoay người, tiếp tục nhắm mắt tiếp tục ngủ.



      Nửa phút sau lại mở mắt ra, thở dài thườn thượt hơi. Quyết định kiểm tra lại lần.



      Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Đinh Đinh chạy tới bệnh viện nhân dân số I, đến phòng khám khoa vú.



      Bởi vì biết thứ ba phải là ngày Ninh Vi Cẩn khám bệnh nên Trịnh Đinh Đinh đặc biệt chọn ngày này.



      Khi đăng ký xong, liền lên phòng khám tầng hai. để ý tới sau lưng có bóng dáng thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi.



      Trực ca đêm, vừa mổ xong, Ninh Vi Cẩn xuống phòng thuốc lấy ít thuốc dẫn cho bệnh nhân. đường trở lại phòng khám ngoài ý muốn nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh xếp hàng đăng ký khám.



      Mấy ngày gặp dường như hơi gầy chút, bênh sao? Trịnh Đinh Đinh cau mày, tròng mắt hơi kinh ngạc chút.



      Sáng thứ ba, có rất nhiều người đến khoa vú khám bệnh. Trịnh Đinh Đinh ngồi chờ, nhàn nhã lướt web.



      Đợi rất lâu, nữ bệnh nhân đến trước Trịnh Đinh Đinh ra. Trịnh Đinh Đinh nhét điện thoại vào túi, rồi vào.



      Người khám bệnh là bác sĩ nam mới, họ Đinh, chừng 40 tuổi, khuôn mặt mập mạp, hòa ái hiền lành, nhìn qua khiến người ta cảm giác yên tâm.



      Trịnh Đinh Đinh với ông tình trạng của mình.



      Bác sĩ Đinh mở cuốn sổ khám bệnh của Trịnh Đinh Đinh, ôn hòa : "A, hóa ra tháng tư năm ngoái tiểu phẫu ở bệnh viện chúng tôi sao? Cũng năm rưỡi rồi!"



      Trịnh Đinh Đinh gật đầu.



      Bác sĩ Đinh hơi suy nghĩ chút, lại hỏi cặn kẽ Trịnh Đinh Đinh về cảm giác đau. Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc trả lời. Bác sĩ Đinh "Ừ" tiếng, đứng dậy, lịch : "Vậy tôi giúp kiểm tra chút!"



      Trịnh Đinh Đinh đứng dậy theo, vừa định bước theo bác sĩ Đinh vào trong phòng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó giọng quen thuộc đến đáng sợ: "Bác sĩ Đinh, xin chờ chút!"



      Trịnh Đinh Đinh quay đầu, Ninh Vi Cẩn mặc bộ blouse trắng vào phòng làm việc, ánh mắt lướt qua , chỉ cách trong gang tấc.



      "A, bác sĩ Ninh sao? Có chuyện gì ?" Bác sĩ Đinh mỉm cười hỏi.



      Ninh Vi Cẩn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trịnh Đinh Đinh, mở miệng hỏi theo công thức: "Tới tái khám sao?"



      Trịnh Đinh Đinh hiểu chuyện gì, ngại vì ở nơi công cộng, lạnh nhạt "Ừ" tiếng coi như trả lời Ninh Vi Cẩn.



      Ninh Vi Cẩn nhìn sang bác sĩ Đinh, giọng khách khí mà xa cách: "Là như vậy, ban đầu là do tôi phẫu thuật cho ấy. Sau đó cũng tới chỗ tôi khám lại. Sau khoảng thời gian đến khi tôi học chuyên tu. Vừa rồi lúc tôi ngang qua thấy cooa áy, nghĩ rằng có thể ấy biết tôi học chuyên tu xong quay về bệnh viên, mới khám ở bác sĩ khác!"



      Bác sĩ Đinh ngẩn ra, sau đó thái độ thân thiện: " ra là như vậy, vừa rồi tôi cũng xem sổ khám bệnh của ấy, cũng nhìn thấy là cậu làm tiểu phẫu. Ừ, nếu như vậy cậu tự kiểm tra lại tốt hơn!"



      "Được rồi, quấy rầy bác sĩ Đinh nữa!" Ninh Vi Cẩn xong, cho Trịnh Đinh Đinh phản ứng hay thời gian tiêu hóa kịp, trực tiếp giữ cổ tay , dẫn đến phòng làm việc của , thái độ chút công kích nào, "Em theo tôi!"



      Trịnh Đinh Đinh: ". . . . . ."



      Theo bản năng, hơi giãy người chút nhưng cũng vô ích. Ninh Vi Cẩn nắm tay rất chặt, tránh được, thể làm gì khác là ngoan ngoãn theo ra ngoài.


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Tác giả có lời muối : Trọng điểm của chương này là: ╭(╯^╰)╮



      1. Giáo sư Ninh nhặt sandwich từ trong thùng rác về, còn ăn nữa? (Đáng đời)


      2. Sau thái độ "Vờ tha để bắt " quá độ, ép Đinh Đinh bỏ , giáo sư Ninh cảm thấy trống rỗng? (Đáng đời!)


      3. Thư Di Nhiên đau khổ, khóc rống lên (Đáng đời luôn!)


      4. Giáo sư Ninh thể chấp nhận được ngoài trừ lại có người khác dòm ngó, đụng chạm đến chỗ riêng tư của Đinh Đinh nên phải chạy tới, dùng thủ đoạn ti tiện giành bệnh nhân!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 56




      Ninh Vi Cẩn dẫn Trịnh Đinh Đinh ra khỏi phòng khám thẳng đến hành lang.



      Lúc Trịnh Đinh Đinh vẫn hiểu gì Ninh Vi Cẩn thả lỏng cổ tay , mở miệng: "Em đến khám lại sao? Chỗ nào có vấn đề?"



      Trịnh Đinh Đinh bị Ninh Vi Cẩn quay hồi còn bị nắm tay đau, giải thích được tại sao vẻ mặt lại nghiêm trọng như vậy, tức giận : " ở đây làm gì thế hả? Đột nhiên chạy đến làm phiền tôi khám bệnh, còn mang tôi đến đây làm gì?"



      Tròng mắt Ninh Vi Cẩn nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trịnh Đinh Đinh, máy móc như cũ: "Tôi giúp em phẫu thuật, và là người hiểu bệnh trạng của em hơn ai hết. lý thuyết, em nên gặp tôi để khám lại mới đúng!"



      ". . . . . . " Trịnh Đinh Đinh cứng họng. lát sau, mới hỏi vặn lại: "Tôi tới khám bệnh là có quyền chọn bác sĩ khám cho mình. Ai giúp tôi khám khám đều được cả, phải cũng sao, cũng ảnh hưởng đến bệnh trạng của tôi!"



      Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn lạnh lùng, chút cảm xúc : "Trịnh Đinh Đinh, tôi là bác sĩ, về bệnh tình của em, tôi còn có quyền lên tiếng hơn em nữa!"



      Trịnh Đinh Đinh bị những lời của Ninh Vi Cẩn chọc giận, khoác lại túi lên vai, kìm chế bất mãn trong lòng, kiên nhẫn : "Ninh Vi Cẩn, rốt cuộc tại sao phải ngăn em khám bênh làm gì?"



      "Tôi vừa rồi. Tôi phẫu thuật cắt bỏ u xơ cho em. Em nên tìm tôi khám lại mới đúng!"



      "Nhưng phải muốn nhìn thấy tôi sao? phải chê tôi phiền phức khi bám riết lấy sao? Tại sao bây giờ tôi từ bỏ. . . . . . bây giờ lại kiên trì bắt tôi khám ở chỗ làm gì?"



      "Việc công mà thôi. Tôi đến mức lẫn lộn việc công và việc riêng!"



      Lồng ngực Trịnh Đinh Đinh khẽ phập phồng, quật cường, cố chấp nhìn chằm chằm Ninh Vi Cẩn. Mấy giây sau, bỏ lại câu, "Tôi khám nữa!" quay đầu rời !



      Ninh Vi Cẩn muốn đuổi theo, nhưng điện thoại di động trong túi lại vang lên, là chủ nhiệm Vinh gọi đến. bắt máy nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Trịnh Đinh Đinh xa dần.



      Trịnh Đinh Đinh ra khỏi bệnh viện nhưng lồng ngực vẫn tưng tức. xác định bản thân bị Ninh Vi Cẩn chọc tức điên lên rồi. phải coi tấm lòng của như miếng sandwich bị ném vào thùng rác kia sao? phải lại kêu đừng quấy rầy cuộc sống của nữa sao? Tại sao lại đột nhiên xuất ngăn cản khám bệnh? Lại còn tự ý kéo ra ngoài nữa?



      Phân biệt chuyện công và chuyện riêng?



      Ý là Trịnh Đinh Đinh đối với chỉ là bệnh nhân. Ngoài ra còn ý nghĩa nào khác. như vậy, cần gì cần phải tiếp tục để rồi bị từ chối đây?



      cũng phải là người có lòng tự trọng. Có thể cố gắng lần, hai, ba thậm chí bốn lần nhưng đến lần thứ năm cũng còn dũng khí nữa.



      Trong đầu Trịnh Đinh Đinh lại lên vẻ mặt vô cảm cùng giọng lạnh lùng của Ninh Vi Cẩn, Trịnh Đinh Đinh hít hơi rồi rồi thở ra, lắc đầu cái, đuổi bóng dáng ra khỏi đầu.



      *



      Bởi vì bị Ninh Vi Cẩn phá ngang cuộc kiểm tra, Trịnh Đinh Đinh thể làm gì khác hơn là đổi ngày khác. Sáng thứ năm đến bệnh viện là ca trực của bác sĩ Hà.



      Lúc bác sĩ Hà nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh có chút kinh ngạc, khóe môi nhịn được mà nở nự cười: "Là em sao? Tại sao tìm giáo sư Ninh mà chạy đến gặp chị làm gì?"



      Trịnh Đinh Đinh có chút xấu hổ. Sau khi ngồi xuống, đưa cuốn sổ khám bệnh : "Em đến khám lại, tìm bác sĩ nữ có lẽ tốt hơn!"



      Bác sĩ Hà nghe hiểu được ý , lại nhìn vẻ mặt chút, giọng cũng nhàng: "Cũng đúng, vậy hôm nay để chị kiểm tra cho em!"



      Bác sĩ Hà cẩn thận kiểm tra cho Trịnh Đinh Đinh, rồi ghi đơn để chụp X quang. Lúc Trịnh Đinh Đinh chuẩn bị rời , hỏi vu vơ câu: "Cãi nhau với giáo sư Ninh sao?"



      Trịnh Đinh Đinh sững sờ, lắc đầu cái: "Em và ta cãi nhau. Chúng em chia tay rồi!"



      "Chia tay? phải chứ?" Bác sĩ Hà rất kinh ngạc, "Có phải vì chuyện cậu ta học chuyên tu ?"



      " phải! Là chuyện riêng thôi ạ!"



      Thấy Trịnh Đinh Đinh muốn nhiều lời, bác sĩ Hà cũng miễn cưỡng, khẽ gật đầu, thân thiện cười với thêm chữ.



      Trịnh Đinh Đinh làm kiểm tra xong, lúc xuống lầu hai gặp Thư Di Nhiên ở phòng khám ra. Lúc qua hành lang của phòng khám, khi thấy ánh mắt Thư Di Nhiên tức giận, Trịnh Đinh Đinh cũng có chút thoải mái.



      Buổi trưa, bác sĩ Hà mới đến khu nội trú tìm Ninh Vi Cẩn chuyện Trịnh Đinh Đinh đến tái khám.



      "Cậu và kia chia tay rồi sao?" Bác sĩ Hà giọng xác nhận.



      "Ừm." Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt thừa nhận.



      Bác sĩ Hà than thở: "Ai, đáng tiếc. xinh đẹp, hiểu chuyện như vậy tại sao chia tay là chia tay luôn đây? phải vì chuyện câu học chuyên tu chứ?"



      " có liên quan đến việc học chuyên tu. Chúng em chia tay vì nguyên nhân khác!"



      " , chuyến chuyên tu này cũng đặt áp lực lớn. Có thể gặp người thích cậu, hiểu cậu, ủng hộ cậu cũng nên quý trọng người ta. Đừng nên vì chút hiểu lầm mà chia tay rồi!" Bác sĩ Hà quan sát vẻ mặt Ninh Vi Cẩn, sâu xa , "Hơn nữa, tuổi cậu cũng còn , cũng nên suy nghĩ vấn đề cá nhân . Đừng vì coi trọng nghiệp quá mà để ý những chuyện khác. Công việc và tình cảm đều quan trọng như nhau. Thiếu cái cũng hạnh phúc. nghiệp cho dù thành công hơn nữa nhưng về nhà lại độc lủi thủi mình, có người chuyện cảm giác đó cũng dễ chịu đâu!"



      Ninh Vi Cẩn im lặng chút, sau đó giọng câu: "Hôm nay ấy chụp phim vậy chậm nhất là mai có kết quả!"



      Bác sĩ Hà ngẩn ra rồi cười tiếng: "Đúng như vậy, đợi khi nào có kết quả tôi cho cậu!"



      Ninh Vi Cẩn gật đầu cái: "Cảm ơn!"



      Thứ sáu, Trịnh Đinh Đinh thuận lợi lấy được báo cáo xét nghiệm. Kết quả cho thấy, có dấu hiệu gì khách thường khiến thở phào nhõm, gọi điện thoại báo kết quả cho Tiêu Quỳnh. Tiêu Quỳnh cũng cảm thấy vui thay cho còn hỏi lúc đến bệnh viện có chạm mặt Ninh Vi Cẩn hay ?



      " có!" Trịnh Đinh Đinh như chém đinh chặt sắt rồi còn bổ sung thêm câu, "Tao cũng đâu muốn gặp ấy nữa!"



      "Đừng lừa mình dối người nữa! Nếu muốn gặp ta tại sao mày vẫn đến bệnh viện đó mà khám hả?"



      "Tao chỉ thấy đến đây thuận tiện hơn thôi. Ở đây có lưu lại hồ sơ bệnh án của tao, chỉ cần khám lại là được. Nếu như đổi sang bệnh viện khác có khi lại phải khám và xét nghiệm thêm vài lần nữa!"



      Trịnh Đinh Đinh vừa vừa chuyện điện thoại với Tiêu Quỳnh, đến khi cúp máy mới phát mình nhầm chỗ. Vậy mà lại đến hành lang khu nội trú. Phía trước mặt là hồ sen, làn gió khẽ lay động nụ hoa chớm nở.



      Phong cảnh tệ, Trịnh Đinh Đinh đứng tại chỗ tận hưởng khí trong lành.



      giây sau, giọng vui vang lên: "Lại là !"



      Ba từ ngắn ngủi nhưng chứa đầy kiên nhẫn và chán ghét.



      Trịnh Đinh Đinh xoay người. Quả nhiên, đứng trước mặt là Thư Di Nhiên mặc áo blouse trắng, đeo đồ trang sức trang nhã, búi tóc tinh xảo.



      Dưới ánh mặt trời, Thư Di Nhiên đút tay vào túi, đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Đinh Đinh.



      "Rốt cuộc, đến bệnh viện là để khám hay tìm Ninh Vi Cẩn hả?"



      "Xin hỏi việc tôi đến bệnh viên làm gì có liên quan gì đến chứ?" Trịnh Đinh Đinh cau mày!



      Thư Di Nhiên xì tiếng cực kỳ khinh miệt, giọng lạnh lùng, cay nghiệt: "Tội chưa từng gặp bệnh nhân nữ nào như cả. Suốt ngày giả vờ bị bệnh để bám riết lấy bác sĩ nam. Có phải ở bên ngoài quen được người đàn ông nào hay ? có biết chính vì hành động của mang lại tiếng xấu cho ấy sao? Nếu như ở phòng khám của ấy, bệnh nhân nữ nào đếu khám cũng hoa si giống như , theo đuổi mãi chịu tha. Vậy công việc của ấy sao đây?"



      " có tư cách gì những lời này với tôi?" Trịnh Đinh Đinh trúng tim đen: " coi mình có liên quan gì với Ninh Vi Cẩn chứ?"



      câu đâm trúng chỗ yếu của Thư Di Nhiên, ta suy nghĩ, lập tức phản bác: "Ít nhất, từ hồi đại học tôi biết ấy rồi. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn làm bạn với ấy, ủng hộ, hiểu ấy. Chỉ có tôi biết ấy cần gì. Cái gì mới quan trọng nhất với ấy! Thế còn là cái thá gì?"



      Câu cuối cùng của Thư Di Nhiên vang lên, cảm thấy khô cả cổ họng. xoay mặt, điều chỉnh cảm xúc. lát sau, ánh mắt lại nhìn Trịnh Đinh Đinh, "Tôi hi vọng đừng quấy rầy ấy nữa. Điều này liên quan đến tình cảm cá nhân của tôi. Tôi chỉ muốn ấy bị làm hại. Tôi nhớ với rồi. tồn tại của chỉ khiến ấy giống như bình thường. Căn bản xứng với ấy, nếu vậy cần gì si tâm vọng tưởng đây?"



      Trịnh Đinh Đinh muốn vặn lại, ánh mắt lướt qua bả vai Thư Di Nhiên dừng lại người Ninh Vi Cẩn.



      Hình như cảm thấy cái gì, Thư Di Nhiên nhanh chóng xoay người, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ngay đằng sau.



      Dưới ánh mặt trời chói lóa, Thư Di Nhiên thể nhìn ra cảm xúc trong mắt Ninh Vi Cẩn. Nhịp tim ta đập mạnh nhưng mở miệng gì. Dù sao những lời , cũng nghe thấy rồi. ta cũng muốn rút lại.



      " cũng biết tôi cần gì? Cái gì quan trọng với tôi nhất sao?" Giọng của Ninh Vi Cẩn chút xúc động mà cực kỳ lạnh nhạt, " đúng, từ lâu rồi tôi vẫn luôn hỏi bản thân mình cần gì, cái gì mới là quan trọng với tôi nhất. Mà người hề có quan hệ gì với tôi tại sao lại biết được?"



      Cả người Thư Di Nhiên cứng đờ, bàn tay để trong túi áo run rẩy. ta cố gắng cắn môi, kìm nén để nước mắt rơi xuống.



      "Bác sĩ Thư, chúng ta ngoài việc học cùng trường, làm cùng bệnh viện có bất cứ quan hệ gì." Ninh Vi Cẩn tiếp, " chút tư cách can thiệp đến chuyện cá nhân của tôi. Bao gồm việc tôi thích ai, ở cùng với người nào. Tất cả những điều đó đều do tôi lựa chọn, chuyện của tôi liên quan gì đến chứ?"



      Thư Di Nhiên buông cánh môi, hết sức nhàng : " nhất định phải nhục mạ em ở trước mặt ta như vậy sao?"



      "Đây là nhục mạ ư? Tôi cũng chỉ mà thôi. Còn ấy —" Ánh mắt Ninh Vi Cẩn rời khỏi Thư Di Nhiên nhìn về phía Trịnh Đinh Đinh, lạnh nhạt : "Sao biết được là ấy si tâm vọng tưởng hả?"



      Thư Di Nhiên cảm thấy tai đau đớn, dám nhìn bóng dáng cao to của Ninh Vi Cẩn, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của .



      " có quyền bắt ấy phải làm cái này cái kia. đúng hơn, trong mắt tôi, căn bản thể bằng ấy!"



      Giọng Ninh Vi Cẩn rất lạnh nhạt, giống như kể lại điều cực kỳ hiển nhiên, ngay cả ánh mắt cũng nhìn Thư Di Nhiên. Ánh mắt vẫn luôn dừng khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh.



      Thư Di Nhiên cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực, chân cũng nhũn ra. Nếu phải nhờ tự ái quá cao mới khiến ta có thể đứng vững chứ ta ngã quỵ rồi.



      " ra, nhiều năm như vậy chỉ đổi lại kết quả như thế mà thôi!" ta đột nhiên cười lạnh, "Thậm chí, em bằng cả bệnh nhân nữ nữa!"



      "Đây là chuyện của , đừng với tôi!" Ninh Vi Cẩn vừa dứt lời, qua ta, đứng trước mặt Trịnh Đinh Đinh, mở miệng " theo !"



      Trịnh Đinh Đinh theo Ninh Vi Cẩn đến hành lang. Thư Di Nhiên thẫn thờ đứng im tại chỗ, tròng mắt nhìn những gợn sóng trong ao sen, cũng giống hệt trái tim tan nát của ta lúc này.



      Ninh Vi Cẩn ra khỏi khu nội trú đến gần hành lang khu khám bệnh dừng lại ở góc yên tĩnh, xoay người hỏi Trịnh Đinh Đinh: "Kết quả xét nghiệm của em đâu? Đưa tôi xem!"



      Trịnh Đinh Đinh đưa túi hồ sơ trong túi xách cho Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn cầm lấy, sau khi lấy kết quả xét nghiệm của , nghiêm túc xem lúc.



      " có vấn đề gì!" Thái độ Trịnh Đinh Đinh cực kỳ lạnh nhạt, "Có thể trả cho tôi chưa?"



      Ninh Vi Cẩn trả lại hồ sơ cho , giọng chuyện nghiệp chút tình cảm nào: "Ngực em cảm thấy đau nhói rất có thể bởi vì sinh hoạt có quy luật, luôn bị áp lực khiến cho máu khó tuần hoàn. Thần kinh mỏi mệt cũng có thể tư thế ngủ của em đúng. Lúc hít sâu hay ho cảm thấy đau tức!"



      " xong rồi chứ?" Trịnh Đinh Đinh cất đồ, liếc cái, "Tôi đây!"



      "Trịnh Đinh Đinh!"



      Trịnh Đinh Đinh vểnh tai lên nghe.



      Giọng Ninh Vi Cẩn chậm rãi, từng chữ: "Rốt cuộc, em vẫn luôn bám theo tôi, là vì lý do gì? Chỉ vì giải thích lần đó tại sao em lại lựa chọn ở bên cạnh vị học trưởng kia thôi sao?"



      "Đúng, tôi muốn giải thích với . Đây là trong những nguyên nhân! Còn có. . . . . . " Trịnh Đinh Đinh thẳng thắn, "Ninh Vi Cẩn, tôi tin hiểu tại sao tôi cứ phải theo sau mông , khiến tới đâu cũng chạm mặt tôi là vì lý do gì! Tôi cũng tin hiểu tự làm bữa trưa cho người đàn ông là có ý gì!"



      Trong đôi mắt Ninh Vi Cẩn lóe lên tia sáng nhưng bị che dấu rất tốt, tất nhiên hiểu , nhưng vẫn muốn dồn ép : "Là có ý gì?"



      Trịnh Đinh Đinh hít thở sâu, ảnh hưởng đến thân kinh ở ngực, đau đến cau mày, thẹn quá hóa giận: " xem cứ theo đuôi người đàn ông, hết lần này đến lần khác lấy lòng người là có ý gì? Ninh Vi Cẩn, chắc chắn hiểu , tại sao lại giả vờ hiểu? Được, hiểu, tôi cho biết. Tôi giống như con ốc sên có tự ái, có liêm sỉ muốn tiếp cận . Hết lần này đến lần khác xuất trước mặt , muốn chuyện với . Thậm chí, còn dậy sớm để làm sandwich chay cho ăn. Tại sao tôi phải chịu đựng khổ sở như vậy chứ? Ngoại trừ nguyên nhân đơn giản, tất cả mọi người đều hiểu là tôi ra còn gì nữa?"



      "Em ?" Ninh Vi Cẩn chỉ quan tâm đến ba chứ xa lạ này. Tròng mắt đen thoáng qua tia kinh ngạc thể tin, trầm giọng : "Em lặp lại lần nữa!"



      Trịnh Đinh Đinh chuyện vì cảm xúc lên xuống, ngực cảm thấy đau nhói. cố gắng khắc chế cảm giác đau đớn, tức giận : "Tôi nhầm! Lỡ miệng thôi. Tôi định sửa lại! Ninh Vi Cẩn, tôi chán ghét . Chán ghét con người tự cao tự đại, lạnh lùng, luôn thích làm theo ý mình. Tất cả những gì thuộc về tôi đều ghét! Tôi muốn gặp nữa!"



      Trịnh Đinh Đinh xong, lập tức bước cũng xoay người nhìn, thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe đẩy. may là Ninh Vi Cẩn kịp thời giữ cổ tay , kéo về, tránh khỏi nguy hiểm.



      Đợi xe đẩy thuốc khỏi, Trịnh Đinh Đinh bất tri bất giác cả người gần như dán vào lồng ngực ấm áp của Ninh Vi Cẩn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :