1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cũ như mộng - Hồng Cửu (52 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 40: Chúng ta chuyện .



      Sau trận cuồng phong bão táp, Doãn Gia Hoa bế Quan Hiểu vào nhà tắm.

      đặt vào bồn tắm, sau khi mở nước nóng, chẳng mảy may có ý định ra ngoài.

      Sợ lạnh, liên tục gạt nước lên người , đợi đến khi nước lên đến hai phần ba bồn, cũng vào trong.

      Hai người đều lên tiếng, chỉ nhìn nhau, bất giác lại xà vào nhau hôn đắm đuối. Hai người quấn quýt lấy nhau trong bồn tắm, nước bắn lên tung tóe.

      Mãi đến khi da ngâm nước đến nhăn nheo, họ mới chịu bước ra.

      Quan Hiểu lấy chiếc khăn lông Doãn Gia Hoa đưa cho quấn quanh người, ngước mắt lên, nhìn thấy bộ bàn chải đánh răng màu hồng nhạt tủ kính.

      Trái tim thắt lại, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình thấp hèn.

      Doãn Gia Hoa nhìn theo ánh mắt , bỗng giật mình, vẻ mặt hoảng hốt.

      Quan Hiểu nắm chặt chiếc khăn lông trong tay, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, gượng cười : “Em ở đây hẳn là tiện, em nên rồi.”

      Doãn Gia Hoa vội vàng ôm lấy : “Bởi vì ấy tự mình đến tìm em đưa chi phiếu nên bọn chia tay. Hơn nữa trước kia ấy cũng thường xuyên đến đây.” gấp gáp giải thích tất cả cho .

      Nghe lời , lòng khẽ động. Tờ chi phiếu của ta chính xác cắt đứt cọng rơm hy vọng cuối cùng của .

      “Tấm chi phiếu đó…”

      Chưa đợi hỏi hết, trả lời: “Là Trương Lộ tự mình đưa cho em nhưng lại lấy danh nghĩa của .”

      Quan Hiểu đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc. Vẫn may, phải làm, phải muốn sỉ nhục .

      Doãn Gia Hoa nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước, lại lật đật hoảng sợ, vội vàng giải thích toàn bộ: “Trong nhà bình thường có giúp việc đến quét dọn, cũng để ý trong nhà đặt cái gì. Bộ bàn chải đánh răng kia cũng nhớ là nó để ở đây từ lúc nào, nếu như nhìn thấy nhất định vứt nó từ lâu rồi!”

      cũng hiểu bản thân, tại sao lại có cảm giác như vừa bị bắt đương vụng trộm. ràng, trong vấn đề này, là người bị giày vò nhiều hơn, thế nhưng khi đối mặt với , lại luôn thấp bé.

      bế vào phòng ngủ, hai người nằm giường, ôm chặt lấy nhau.

      Tất cả đều tốt đẹp như huyền ảo, hai người ai dám lên tiếng trước, sợ rằng, khi ra những điều thể đối mặt được, tất cả những tốt đẹp này vỡ ngay lập tức.

      Cuối cùng vẫn kìm được lòng, mở miệng trước.

      “Mấy năm nay, em sống tốt ?” hơi dừng lại, nghẹn ngào : “ sống tốt chút nào, chút cũng .”

      Khóe mắt tràn lệ.

      “Xin lỗi!” Hai tiếng xin lỗi cất giấu trong lòng rất lâu.

      Xin lỗi, là em trêu chọc ! Xin lỗi, bởi vì em mà phải đau khổ! Xin lỗi em thể buông tay để giải thoát cho !

      hôn lên khóe mắt , an ủi: “Em đừng khóc, đừng khóc! Em khóc, lòng cũng tan nát.” thầm gọi tên : “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.”

      Đêm nay, hai người cứ vậy ôm nhau ngủ, tất cả những tốt đẹp này tựa như giấc mơ.

      Thế nhưng sáng mai, sau khi giấc mộng tan biến, hai người phải đối mặt với thực.

      **

      Quan Hiểu nhìn màn hình điện thoại ngừng lấp lóe cái tên Quách Hồng Đồ, cảm giác bản thân như vừa làm tội ác. pháp luật, và Mạnh Đông Phi vẫn còn quan hệ vợ chồng. Ngoại trừ lần đó ra, cũng thầm chấp nhận tất cả săn sóc của Quách Hồng Đồ. Trong khi còn chưa làm mối quan hệ với hai người đàn ông kia, lại lần nữa dây dưa cùng với Doãn Gia Hoa.

      hận bản thân kiên quyết, đủ dũng cảm đề rời khỏi sống cuộc sống mình, hoài niệm những tốt đẹp của sáu năm trước, cũng nghĩ đến những tổn thương mang lại cho sáu năm sau, quên hết tất cả.

      thể nào từ chối được , hóa ra chỉ cần câu của , chỉ cần ân cần nơi , có thể quên tất cả mà chạy đến bên .

      lặng lẽ mặc áo. Hai cúc dưới chiếc áo sơ mi biết bị giật bay đâu rồi, cẩn thận nhét vạt áo dưới vào lưng váy. nhắn tin cho Quách Hồng Đồ, bảo ông ta cần phải lo lắng, vẫn làm như bình thường.

      với Doãn Gia Hoa rằng phải . lên tiếng. Khi ra đến cửa, đột nhiên lại chạy đến, đẩy vào tường, hôn điên cuồng.

      hỏi : “Em cứ như vậy à?”

      rũ mắt xuống, khẽ “ừ”

      bỗng trở nên giận dữ, giữ chặt bờ vai , lớn tiếng hỏi: “Em cứ như vậy sao?”

      ngước mắt nhìn trả lời.

      trở nên kích động, thanh gấp gáp: “Sao em hỏi , chúng ta có thể quay lại bên nhau ? Sao em hỏi , chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu ? Sao em hỏi , rằng có còn em ?”

      khóc nghẹn ngào: “Em còn có thể quay lại bên sao? Chúng ta còn có thể bắt đầu lại từ đầu sao? còn em sao?”

      hung hăng hôn xuống môi .

      **

      Khi hai đôi môi luyến tiếc tách rời nhau, khẽ khàng, dè dặt, thậm chí còn mang theo chút gì đó hèn mọn hỏi : “Sao sáu năm trước em lại rời bỏ ?”

      tựa như bị chạm vào nỗi lòng đau đớn nhất, nước mắt xâu chuỗi tuông rơi.

      bị làm hoảng sợ, biết làm gì khác, ngừng hôn lên những giọt nước : “Em đừng khóc, đừng khóc! hỏi nữa được ? Xin em đừng khóc!”

      nâng tay vuốt ve khuôn mặt , ánh mắt tràn đầy bi thương: “ hãy cho em chút thời gian, được ?”

      Cho em chút thời gian để em giải quyết tất cả mọi rắc rối. Cho em chút thời gian để em nghĩ nên phải giải thích với thế nào. Cho em chút thời gian để em nghĩ…nghĩ còn có cơ hội được quay trở lại bên .

      Doãn Gia Hoa nhìn Quan Hiểu. khóc nghẹn ngào cầu xin , lòng lặng , đâu còn sức lực ra từ .

      Trước khi để rời , cầu xin : “Em có thể nghe điện thoại của , được ?”

      gật đầu, kiễng chân chủ động hôn lên môi .

      **

      Mấy hôm trước, liên tục ngủ mấy ngày. Tiễn Quan Hiểu , quay lại giường ngủ li bì. Vừa tỉnh giấc, liền lấy chiếc điện thoại cồ lỗ sĩ kia gọi cho Quan Hiểu. Tối qua với , vì sao trước kia vẫn thể nào gọi được đến số kia. Hóa ra giống nhau, vẫn luôn giữ gìn chiếc điện thoại này.

      Điện thoại vừa đổ chuông được kết nối, lòng dâng trào loại thỏa mãn cùng hạnh phúc vô biên.

      “Em làm gì đó?” khẽ hỏi.

      “Em làm, sao?” Thanh ôn nhu, mang theo vài phần lười biếng.

      nhớ em.” nghĩ ra, sau sáu năm vẫn có thể ra những lời buồn nôn kiểu này.

      Nhưng quả rất nhớ .

      “Tối…” Lời của đột nhiên bị cắt ngang.

      “Em ở bên này có chút việc, chúng ta lại chuyện sau nhé, em cúp máy trước đây.” Tựa như có chuyện gì rất quan trọng, giọng gấp gáp.

      tắt máy rồi, vẫn còn đặt điện thoại bên tai.

      chỉ muốn hỏi , tối nay chúng ta có thể gặp nhau thôi.

      Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân như muốn phát điên. ràng hôm đó trước khi rời , Quan Hiểu hứa với rằng, phát lờ , nhận điện thoại của .

      Thế nhưng mấy hôm nay, ngoại trừ lần gọi điện thoại đầu tiên đó, cho dù có gọi điện thoại cho mấy lần, cũng chỉ lạnh lùng ảm đạm : “Xin lỗi, em rất bận.”

      Ngữ khí lạnh băng, tựa như đối xử với người xa lạ. ràng mấy hôm trước hai người vẫn còn triền miên bịn rịn quấn quýt lấy nhau thế mà.

      biết đến cuối cùng vấn đề ở đâu. muốn tự mình hỏi , xảy ra chuyện gì. Nhưng mấy hôm nay tình trạng của ngoại lại rất khẩn cấp, thể rời nửa bước khỏi bà.

      Tối đó lúc tiễn Quan Hiểu, ngoại lại lần nữa bị đưa vào phòng cấp cứu. ràng chiều đó khi ở bệnh viện, tình trạng của ngoại vẫn còn rất tốt, hiếm khi thấy ngoại còn có tinh thần muốn xuống giường, còn bảo y tá đẩy ra bên ngoài hóng gió, lúc đến phòng bệnh, đợi lúc lâu ngoại mới quay về lại. Khi vừa vào phòng, bà lại bắt đầu hỏi Trương Lộ. trả lời qua loa cho có lệ để ổn định tâm trạng bà. Kết quả vừa mới ra ngoài ăn tối, ngoại bị đưa vào phòng cấp cứu. Đêm đó, sau khi từ phòng cấp cứu ra, ngoại nắm lấy tay , nằng nặc đòi gặp Trương Lộ, còn cách nào, buộc phải gọi điện cho Trương Lộ.

      Lúc này tâm trạng ngoại mới ổn định trở lại.

      Nhìn thấy ngoại nắm lấy tay Trương Lộ, ngừng an ủi: “Cháu ngoan, cháu yên tâm! Yên tâm!” cảm thấy rất phiền muộn, muốn gọi điện thoại cho Quan Hiểu nghe giọng .

      ngờ rằng, bỗng dưng phớt lờ .

      Mấy hôm liên tiếp như vậy, bực bội muốn phá hủy cả thế giới này,

      Đến gần tối, sau khi bà ngoại uống thuốc ngủ, đưa Trương Lộ về. từ chối, cũng kiên nhẫn cũng tranh luận, bởi vì giúp sắm vai cháu dâu hiếu thuận. lái xe đến công ty Hồng Đồ.

      Khi nhìn thấy xe Quách Hồng Đồ vừa ra từ bãi đỗ xe, nghĩ ngợi gì,liền xông lên phía trước chặn xe.

      Tiếng thắng xe vang lên chói tai.

      quan tâm, xuống xe, bước đến bên xe Quách Hồng Đồ, gõ cửa.

      Cửa sổ xe hạ xuống, nhìn thấy Quách Hồng Đồ nhìn cười.

      “Doãn tổng, chặn đường như thế này có lẽ hay.”

      trả lời, ánh mắt lướt qua người phụ nữ trong xe.

      “Quan Hiểu, em xuống xe, chúng ta chuyện.”

      Người phụ nữ cúi đầu, lời nào, cũng nhìn .

      chạy qua bên kia mở cửa xe, kéo xuống.

      Quách Hồng Đồ vươn người giữ lại tay , cười cười : “Doãn tổng, làm như vậy hình như hay cho lắm.” Tuy mặt ông ta vẫn nở nụ cười, nhưng bầu khí dần trở nên nghiêm trọng.

      Quan Hiểu ngầng đầu, gạt tay Quách Hồng Đồ ra, mỉm cười: “ sao, tôi xuống xe chuyện ràng với ấy.”

      Quách Hồng Đồ nhìn , buông tay ra.

      Quan Hiểu bị Doãn Gia Hoa kéo ra góc xa.

      **

      Doãn Gia Hoa kéo Quan Hiểu vào xe mình, nhưng vùng ra: “Có gì cứ ở đây .”

      Doãn Gia Hoa nhìn , vẻ mặt vô cùng phẫn uất: “Tại sao em đột nhiên lại lạnh nhạt với .”

      Quan Hiểu nhìn cười: “Sao thế được? Em vẫn nhận điện thoại của đấy thôi.”

      Hai tay Doãn Gia Hoa siết chặt: “Em biết hỏi em điều gì mà, Quan Hiểu!” gần như nghiến chặt răng gọi tên .

      Quan Hiểu nhìn , vẻ mặt bình tĩnh, ngữ điệu nhàn nhạt: “Em suy nghĩ rồi, chúng ta thích hợp. Cho nên hay là thôi .”

      Doãn Gia Hoa sít sao nhìn vào đôi mắt , muốn nhìn thấu tận trong con người : “Em có biết mình ?”

      hiểu, tại vì sao chỉ trong vòng mấy ngày lại thay đổi lớn như vậy.

      Vẻ mặt Quan Hiểu vẫn rất bình thản: “ đừng như vậy được ? Ngăn cách giữa chúng ta có quá nhiều người, quá nhiều việc, cho dù có cố gắng ở bên nhau, cũng thể hạnh phúc.”

      Doãn Gia Hoa cười khẩy: “Quá nhiều người sao?” tiến sát gần : “Quá nhiều người, là ai?” mỉa mai nhếch miệng: “Là chồng của em Mạnh Đông Phi?” chỉ tay về hướng chiếc xe kia: “Hay là ông ta?”

      Quan Hiểu vẫn chỉ cười: “ đúng, là ông ta.”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 41: Bọn kết hôn


      Doãn Gia Hoa bất giác siết chặt bờ vai Quan Hiểu, hoàn toàn quên phong độ: “Em biết em , Quan Hiểu? Em biết ông ta là ai ? Em cảm thấy em theo ông ta hạnh phúc sao? Ông ta cưới bao nhiêu đời vợ em biết ?”

      Quan Hiểu lẳng lặng nhìn : “Em có tốt đẹp gì hơn chứ, cũng có đời chồng, còn chưa ly hôn ở cùng người khác, bị chồng bắt gian tại trận, xem người phụ nữ như em đây có gì tốt chứ…”

      Cuối cùng đáy mắt còn bình lặng nữa, mơ hồ lóe lên tia bi thương.

      Doãn Gia Hoa nhìn , lòng đau như dao cắt: “Tại sao nhất định phải sỉ nhục bản thân mình như vậy? Em có thể ở bên ông ta, vậy tại sao lại thể ở bên ? đủ thỏa mãn em ư?”

      Sợ lại thêm lời khiến hai bên lại tổn thương, Quan Hiểu buông ta ra, quay trở về xe.

      đưa lưng về phía Doãn Gia Hoa, vừa định bước , tay lại bị giữ lại: “Quan Hiểu, em hãy ràng cho ! Xem như cầu xin em!” Lời van xin của khiến lòng thắt nghẹn.

      “Em thể hết lần này đến lần khác khiến chết ràng như vậy được.”

      Quan Hiểu nhắm mắt, cố nuốt những giọt lệ tuôn trào, cắn chặt môi,hít sâu hơi rồi quay đầu lại: “Được, em phải là người phụ nữ tốt lành gì, cũng sợ biết được lịch sử tình trường của mình. Trước đây là em quyến rũ , trước đó còn lèo khèo người khác, phải muốn biết vì sao em lại quen ông ấy sao?” đưa mắt về hướng xe rồi lại quay đầu nhìn : “Bởi vì, lúc em còn du học ở bên Úc, bọn em cũng từng có thời gian vui vẻ bên nhau.”

      Khuôn mặt Doãn Gia Hoa trắng bệch, nhìn Quan Hiểu bằng ánh mắt hoàn toàn thể tin được.

      Đúng lúc Quách Hồng Đồ xuống xe, ông lịch tách tay Doãn Gia Hoa ra, cười : “Doãn tổng, chuyện gì cũng từ từ, cứ lôi kéo như vậy, khiếm nhã lắm.” Ông nắm bờ vai Quan Hiểu, kéo về phía mình.

      Doãn Gia Hoa nhìn ông ta rồi lại nhìn Quan Hiểu, hai người họ bên nhau kề vai, trong chớp mắt cảm thấy hoàn toàn mất hết hy vọng.

      Đằng sau ngừng vang lên tiếng còi thúc giục, Quách Hồng Đồ nhìn Doãn Gia Hoa : “Doãn tổng, chúng ta ngán đường như vậy tốt, còn gì vậy tôi đưa Quan Hiểu trước.” Ông ta nắm tay QUan Hiểu cùng lên xe.

      Doãn Gia Hoa nhìn xe Quách Hồng Đồ rời , nghĩ đến những lời Quan Hiểu vừa , nghĩ đến bàn tay Quách Hồng Đồ đặt lên vai , trước mắt tối sầm lại, cơ hồ như tất cả đều sụp đỗ.

      cố trụ vững, từng bước quay về xe.

      Mỗi bước , dường như có thể nghe thấy tiếng lòng vỡ vụn.

      biết mình lên xe như thế nào, cũng biết mình khởi động xe như thế nào, chỉ biết mình phóng xe rất nhanh, mà lái đâu ngay chính cũng .

      nhấn ga, lái mục đích, trong lòng vừa đau lại vừa hận.

      Đôi mắt hiểu sao lại tờ nên lờ mờ, biết cột đèn giao thông là đèn đỏ hay đèn xanh, dụi dụi mắt, càng dụi lại càng mơ hồ. Bên tai đột nghiên vang lên tiếng còi rín rít.

      buông tay, nhìn thấy chiếc xe nghiêng lệch đường.

      vội đạp phanh, đánh tay lái qua hướng ngược lại.

      cú sốc dữ dội, dừng lại.

      Cuối cùng xe cũng dừng, thởdài nhõm, may thoát khỏi chiếc xe trước mặt. Nhưng tại sao lại khó chịu thế này, thể động đậy được.

      mặt nong nóng. khỏi cười nhạo bản thân, sao lại còn có thể vì người phụ nữ đó mà rơi lệ cơ chứ.

      nâng tay sờ mặt, cánh tay như nhũn ra, giật mình, sao thoáng cái còn chút sức lực nào nữa rồi.

      Bàn tay chạm vào dòng chất lỏng ấm áp.

      nghĩ nước mắt mình đúng là nhiều, sao lại giống người phụ nữ đó thế kia chứ.

      Phải mất lúc mới đưa bàn tay ra trước mặt, nhịn được cười vang lên.

      Hóa ra là máu.

      giây trước khi ngất , đột nhiên nghĩ, nếu tuyệt tình thế, vậy tại sao vẫn còn giữ chiếc nhẫn tặng.

      **

      Từ lúc Quách Hồng Đồ đưa lên xe, vẫn cúi đầu lên tiếng.

      Quách Hồng Đồ tự cười bản thân: “ ngờ, có ngày, Quách Hồng Đồ tôi lại trở thành công cụ cho người phụ nữ.”

      Quan Hiểu ngẩng đầu, chân thành xin lỗi ông ta: “Xin lỗi lôi vào chuyện hỗn độn này.”

      Quách Hồng Đồ tự nhiên cười: “Có gì mà xin lỗi chứ, dù sao tôi cũng vui vẻ chấp nhận.”

      Thoáng chốc Quan Hiểu biết nên gì.

      Quách Hồng Đồ nhìn vành mắt ửng đỏ của khỏi than thở: “Em cậu ta vậy sao? đến mức cho dù ngoại cậu ta đưa ra cầu gì em cũng tự mình thầm chịu đựng?”

      **

      Ngày hôm đó, khi Quan Hiểu rời nhà Doãn Gia Hoa quay về biệt thự Quách Hồng Đồ thay quần áo. Cũng may khi ấy Quách Hồng Đồ có nhà, miễn phải giải thích chuyện xấu hổ tối qua làm. Thay xong quần áo, lái xe đến công ty Hồng Đồ lên gặp ông ta.

      Nhìn thấy sao, ông ta cũng gặn hỏi đêm qua làm gì.

      Có đôi khi tự nghĩ, tại sao bản thân mình lại dứt khoát luôn Quách Hồng Đồ ? người đàn ông tinh tế, dù biết tất cả nhưng bao giờ để người ta vào tình trạng lúng túng ,nếu như ông ta, “tiết kiệm” được rất nhiều chuyện phiền não.

      quay trở lại văn phòng mình.

      Cả buổi sáng luôn bị phân tâm, ngừng nhớ lại hình ảnh đêm qua,trong lòng vừa phiền muộn lại vừa ngọt ngào. Về sau phải làm sao giờ? Chuyện của Mạnh Đông Phi vẫn chưa giải quyết xong, có thể quay lại bên ? Lúc sáng hỏi sáu năm trước vì sao lại rời bỏ , tại có thể cho nguyên do ?

      lúc suy nghĩ miên man điện thoại reo lên. Là tiếng chuông từ chiếc điện thoại lỗi thời của hai người. Chuông vừa vang lên liền bắt máy.

      hỏi : “Em làm gì đấy?” Thanh khàn khàn, nghe có chút gợi cảm lại mang theo phần lười biếng, lòng lại trở nên yếu đuối.

      làm việc.” nhàng trả lời , rồi tò mò hỏi: “ sao?”

      nhớ em.” hề chần chừ liền .

      Trái tim tựa như tan chảy thành nước.

      “Tối nay…” nghe thấy hai từ “tối nay” vẫn còn chưa kịp nghe hết có người màng gõ cửa xông thẳng vào.

      nhìn người đến, hoảng hốt, liền khẽ vào điện thoại: “Bên em có việc, chúng ta chuyện sau nhé, em cúp máy trước đây.” cố gắng giữ bình tĩnh hết câu, biết đầu bên kia có thể nghe ra thanh khác thường của .

      tắt máy, đứng dậy. thư ký vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt khẽ giải thích: Bà cụ muốn lên tìm , còn cho tôi thông báo, nhìn thấy bà cụ ngồi xe lăn lại còn treo bình truyền dịch, tôi vừa muốn ngăn nhưng lại dám! Tôi còn biết làm thế nào bà cụ xông vào…”

      trấn an thư ký, bảo ta ra ngoài trước. Phòng làm việc của ngay trước mặt phòng làm việc của Quách Hồng Đồ, từ sáng đến giờ cứ thẫn thờ để ý Quách Hồng Đồ vẫn còn ở bên kia hay họp rồi, sợ lại quấy rầy đến ông ta, quay đầu giọng với vị khách mời mà đến: “Ngoại, chúng ta ra ngoài chuyện được ?”

      Người đến là ngoại Doãn Gia Hoa.

      Bà cụ ngồi xe lăn, thở nặng nề : “Đừng gọi ta là ngoại, ta đây dám nhận, cứ gọi ta là bà là được rồi.” xong bà ra hiệu cho y tá đẩy mình ra.

      Phía cuối hành lang là khu vực nghỉ ngơi, họ đến đó.

      Quan Hiểu dừng lại, khi vừa ngoảnh đầu lại hoàn toàn giật mình.

      Ngoại lại cố gắng vật lộn đứng xuống xe, xem ra muốn quỳ gối trước .

      Quan Hiểu hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ bà: “Ngoại…bà…bà đừng như vậy! Bà có chuyện gì cứ mở miệng với cháu!”

      Bà vất vả dừng lại, ý ta dìu bà ngồi lên xe, bà thở nặng nề nhìn Quan Hiểu : “Sáu…sáu năm trước, ta cầu xin , xin hãy buông ta thằng Tiểu Gia, khi đó phải đồng ý với ta rồi sao? Vì…vì sao…sáu năm sau lại quay trở về tìm nó? biết …nếu như quay trở lại, Tiểu Gia…nó kết hôn với Lộ Lộ rồi! biết , bởi vì mà Tiểu Gia và Lộ Lộ chia tay! Chuyện này…Tiểu Hoa dám để ta biết…Lộ…Lộ Lộ là con bé ngốc, thế mà cũng nghe lời nó gạt ta…nếu như hôm qua ta gọi điện thoại cho nó hỏi, tại sao đến bệnh viện thăm ta, có lẽ cho đến hôm nay ta cũng biết, lại tìm Tiểu Gia!”

      Ngoại vừa xong, tức giận thở nổi, y tá bên cạnh sợ hoảng hốt: “Tiểu thư, hãy gì để trấn an bà cụ , thể để bà kích động được!”

      QUan Hiểu luống cuống biết làm sao, giúp bà vuốt ngực: “Bà, bà đừng kích động, có gì bà cứ từ từ .”

      Ngoại hất tay ra: “, phải , Tiểu Gia xứng đáng gặp người tốt hơn! Tôi, tôi hỏi , phải hứa với ta rồi, sao lại giữ lời.”

      Quan Hiểu cảm thấy toàn thân tê dại, cắn răng gật đầu.

      Ngoại dường như an tâm phần nào: “Lộ…Lộ Lộ con bé lòng vì Tiểu GIa, con bé chưa từng kết hôn, cũng có thể sinh con, xem..xem như là vì Tiểu Gia, tôi cầu xin lần nữa, hãy…hãy buông tha Tiểu Gia đừng đến tìm nó nữa, được ?”

      Lòng rối rắm, biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy vành mắt nóng hổi, ngực đau nhói.

      Thấy lên tiếng, ngoại lại bắt đầu vùng vẫy muốn quỳ xuống.

      Bà cụ giày vò bản thân gần như sắp ngất , hết hồn khiếp vía, vội vã chạy đến đỡ bà. Bà cầm lấy tay chờ đợi câu trả lời.

      rươm rướm nước mắt, ánh mắt giăng kín tầng sương mờ nhìn khuôn mặt nhăn nheo của bà, lòng đau thắt lại, chậm rãi gật đầu.

      Cuối cùng bà cụ cũng dần bình tĩnh trở lại, ý tá đẩy xe đưa bà rời khỏi. Quan Hiểu vô hồn quay lại phòng làm việc.

      Bỗng dưng bóng lưng từ đằng sau đến.

      kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đó.

      Là Quách Hồng Đồ.

      “Trong phòng họp quá bí bách, tôi ra đây hút điếu thuốc, ngờ lại…” Quách Hồng Đồ nhún vai, biết làm sao.

      Quan Hiểu cảm thấy ngại ngùng, khốn đốn biết phải trốn đâu.

      cúi đầu, muốn quay về phòng làm việc, lại bị Quách Hồng Đồ kéo lại. Ông kéo vào góc khuất, để tựa vào lòng mình.

      “Đúng là ngốc, hôm nay tôi cho em mượn ôm đấy, muốn khóc cứ khóc , đừng kiềm nén!”

      QUan Hiểu tựa trong lòng ngực khóc nức nở.

      Ông dịu dàng vỗ lưng an ủi .

      Rất lâu sau mới ngừng khóc, khẽ hỏi ông: “Có phải số phận của con người, hạnh phúc hay đều được định trước?”

      Ông thấp giọng cười: “Cái này tôi biết, tôi chỉ biết người đối xử với người khác tốt vô điều kiện, đây là điều định trước, ví dụ như em đối với Doãn Gia Hoa, tôi đối với em!”

      Quan Hiểu trầm mặc trong ngực ông hồi.

      Lâu sau, : “Tôi đáng!”

      ÔNg lại cười: “Nhưng đây là điều được định sắn.”

      **
      QUách Hồng Đồ nhìn đôi mât đỏ bửng của , khẽ thở dài: “Em cậu ta vậy sao? đến mức cho dù ngoại cậu ta đưa ra cầu gì em cũng tự mình thầm chịu đựng?” Ông bất đắc dĩ lắc đầu: “Lẽ nào tất cả được định trước.”

      Những giọt lệ vương hàng mi dài: “Năm đó nếu như tôi chọc ghẹo ấy, bây giờ ấy phải đau khổ thế này. Những gì tôi có thể làm được cho ấy cũng chỉ có chừng này thôi. ấy xứng đáng gặp người tốt hơn.” đột nhiên dừng lại, nhìn qua Quách Hồng Đồ: “..cũng vậy.”

      Quách Hồng Đồ lắc đầu: “Em đừng tự ti như vậy, tôi thích tất cả con người em, chỉ trừ tư ti đó. Đừng dùng con mắt thế tục mà suy nghĩ cho tôi, đừng quên tôi có biệt danh là lão Quách tà ma, em hãy tin rằng, em có điểm tốt của em, điểm tốt này ở người phụ nữ khác còn thua xa em. Cho dù em từng xảy ra chuyện gì, em muốn tôi cũng tìm hiểu, đây là tôi tôn trọng em, nhưng em được tự ti, hy vọng em mau chóng lấy lại được vẻ hồn nhiên vui vẻ của ngày trước. Em cần phải bận tâm vì sao tôi đối xử tốt với em như vậy, bởi vì đây là chuyện của tôi, hề liên quan gì đến em, em chỉ cần biết, cho dù em trải qua những gì, tất cả đều ảnh hưởng đến ước nguyện ban đầu của tôi là đối xử tốt với em!”

      Quan Hiểu mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, tự đáy lòng cuồn cuộn sóng trào: “Tôi biết nên đền đáp thế nào?”

      Quách Hồng Đồ tiêu sái cười: “Hãy quay về với em của ngày trước.”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 42: Hiểu Hiểu, chúng ta về nhà thôi.


      Cả tối, Hiểu Hiểu vẫn luôn bứt rứt, lên giường sớm nhưng sao chợp mắt được, lại đứng dậy bật ti vi.

      liên tục chuyển kênh, vô hồn nhìn vào màn hình nhấp nhóe.

      tại làm gì, có lẽ rất hận . muốn rời khỏi thành phố này, song Quách Hồng Đồ lại đối xử quá tốt với , thể cứ thế mà rời , như vậy có lỗi với ông ấy. Nhưng nếu ở lại phải làm thế nào, trong lòng còn có thể chấp nhận người khác sao, huống hồ lại còn ngăn trở Mạnh Đông Phi, trước khi ly hôn với Mạnh Đông Phi có tư cách gì để quyến rũ người đàn ông khác, có tư cách gì để nghĩ đến chuyện đương.

      Hôm trước vừa mới nộp tiền điện thoại, ngay sau đó liền nhận được điện thoại của Mạnh Đông Phi, ta nổi đóa lên chửi sao mấy bữa nay liên lạc được, vì sao nhà hàng đường Kim Nguyên thay chủ, hỏi đâu bữa giờ. ta cảnh cáo , nếu như còn trốn ta làm xấu mặt . ta dọa đừng quên rằng còn gì nới , thể nào trốn tránh cả đời.

      Quan Hiểu mệt mỏi nghe ta gào thét, với ta rằng ở thành phố A.

      ta tin, Quan Hiểu cũng lười giải thích, liền tắt máy.

      Ngày hôm sau ta lại gọi điện thoại đến, tức giận cảnh cáo : “Đừng để tôi tìm thấy ! Nếu như còn dám dập máy tôi, đến lúc tôi gặp được , cũng biết tôi làm gì mà, trừ khi quan tâm chuyện tôi sắp sửa làm, cứ ở đó mà ngoan ngoãn cho tôi! Yên yên lặng lặng mà đợi cho qua năm mới, sau khi chúng ta thanh toán xong!”

      Mỗi lần nghĩ đến ta, lại cảm thấy cuộc đời mình như tuyệt vọng. lắc lắc đầu, định tắt ti vi rồi lên giường ngủ.

      Ngón tay vô thức ấn vào điều khiển, màn hình ti vi chuyển sang bản tin thời .

      xoay người chuẩn bị bước , lại bị cảnh tượng ti vi làm cho khiếp đãm, toàn thân hóa đá.

      màn hình, chiếc xe móp nát tông vào hàng chắn đường, nhân viên cấp cứu cẩn thận đưa người bị nạn thoát ra. Người đó toàn thân đầy máu.

      Bên tai truyền đến tiếng ràng của người dẫn chương trình: “Chiều nay, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Gia Hoa bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông, được người qua đường giúp gọi 120 đưa vào bệnh viện cấp cứu, tình hình trước mắt thoát khỏi cơn nguy hiểm.”

      Chiếc điều khiển trong tay rơi xuống đất.

      **

      Quan Hiểu nghe được tên bệnh viện Doãn Gia Hoa được đưa đến, kìm nổi lòng thầm chạy đến thăm .

      Trợ lý Dương Huy ở trong phòng bệnh chăm sóc . Nhìn thấy , Dương Huy đứng dậy chào.

      nhìn Doãn Gia Hoa đầu quấn băng, nằm giường bất động, lòng đau thắt lại, ánh mắt đau xót rơi lệ.

      Dương Huy an ủi : “ yên tâm, vết thương ở đầu của Doãn tổng nghiêm trọng lóng, chỉ bị chảy nhiều máu.”

      Quan Hiểu lau nước mắt.

      Tựa như nhớ đến điều gì đó, hỏi ta: “Ngoại ấy biết chuyện ấy xảy ra tai nạn chưa?”

      Dương Huy lắc đầu: “ căn dặn bác sĩ bên kia, trong mấy ngày này được cho bà cụ xem tin tức, để tránh bà lo lắng.” Nghĩ ngợi lúc, ta lại : “Bạn thân của Trương Lộ tiểu thư hai hôm trước lại tự vẫn, ấy cùng bạn mình giải buồn rồi, cho nên trước mắt ấy cũng biết.”

      Quan Hiểu biết vì sao Dương Huy lại cho mình những điều này, nhưng cảm thấy rất biết ơn ân tình này.

      Nhất định ta đoán được mối quan hệ giữa hai người họ.

      Dương Huy vò vò tóc: “Tôi vẫn nghĩ, sếp của chúng tôi rất đáng thương, xảy ra tai nạn mà ngoại trừ người trợ lý là tôi đây cũng còn ai chăm sóc. Bây giờ may quá, Quan Hiểu tiểu thư đến rồi, vậy vất vả rồi, cho dù là sếp ngủ nhưng thể có ai chăm, tôi còn có đống giấy tờ cần giải quyết, lại phải về nhà thay quần áo.”

      Quan Hiểu nhìn chiếc sơ mi nhàu nát người ta, nỡ ra hai tiếng “từ chối”.

      Dương Huy rời , trong phòng chỉ còn lại hai người và Doãn Gia Hoa.

      ngồi bênh giường, lặng lẽ nhìn .

      Sao vẫn ngủ? Có phải vì bị thương ở đầu? Trông ngủ an giấc, đôi mày vẫn luôn nhíu lại, khuôn mặt sao tái nhợt thế? Có lẽ bị chảy máu rất nhiều. Tại sao lại xảy ra tai nạn, có phải là vì ?

      cảm thấy bản thân mình nghiệp chướng nặng nề. run run đưa tay vuốt tấm băng gạt đầu .

      chắc hẳn rất đau?

      kiềm nén được đau lòng, hai hàng lệ lại lăn tròn má.

      nghẹn ngào khóc nức nở.

      Sao ông trời lại giáng những đau khổ này lên người , tại sao lại hành hạ . tay vuốt ve khuôn mặt , tay bịt chặt miện mình, để tiếng nức nở đánh thức .

      Đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy khuôn mặt .

      Bỗng nhiên, bàn tay đặt mặt ấm.

      gạt nước mắt, nhìn thấy mở mắt nhìn .

      nắm lấy tay , đôi mắt đỏ bừng, khàn giọng hỏi : “Hiểu Hiểu, thể nào hiểu được, em đau lòng vì như thế, nhưng tại sao lại đối xử với như vậy?” chớp mắt nhìn : “ cho tại sao?”

      Trái tim Quan HIểu khẽ động, biết nên tất cả cho hay là đứng dậy rồi bỏ .

      Nhưng tay bị Doãn Gia Hoa giữ chặt.

      giãy dụa vùng ra.

      Lòng đau nhói, nếu như phải bị thương, sức yếu, sao có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy.

      xoay người bỏ , nhưng khi vừa đặt tay lên cửa, lại nghe thấy tiếng “rầm”

      hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Doãn Gia Hoa lăn nhoài mặt đất.

      tan nát cõi lòng.

      gấp gáp chạy lại đỡ , toàn thân run lẫy bẩy vì sợ: “Gia Hoa có sao ? Có bị gì ? Có ảnh hưởng đến vết thương ? có đau ?”

      Doãn Gia Hoa ôm chầm lấy : “Hiểu Hiểu, em đừng ! Xin em đừng !”

      Bộ dáng yếu ớt của khiến người khác phải thương tâm, bộ dạng cầu xin giống hệt đứa trẻ bất lực. như quay về chàng thanh niên đơn thuần của sáu năm trước, đùa , xấu hổ mặt đỏ ửng.

      Tường thành cứng cáp trong lòng trong chớp mắt sụp đổ thành tro tàn, bước chân muốn rời khỏi bất động, ôm chầm lấy khóc òa lên.

      cứ như vậy bảo em phải làm sao? bảo em phải làm sao?”
      ôm chặt lấy , nước mắt nước mũi chảy ròng.

      “Nhưng có thể làm thế nào chứ, Hiểu Hiểu? hận em, muốn em, thể quên được em, có thể làm được gì đây?”

      Hai người nên lời, ôm chặt lấy nhau, cùng khóc nức nở.

      **

      Mấy hôm tiếp theo, Doãn Gia Hoa lấy cớ còn bệnh, giữ chặt Quan Hiểu bên người, để rời khỏi nửa bước.

      Cho dù là toilet, cứ cách mười giây lại gọi “ Hiểu Hiểu”, nghe được tiếng trả lòi của “em đây” mới an tâm ngồi trong toilet, chỉ cần trả lời hơi chậm chút liền gấp gáp kéo quần lên chạy ra.

      Quan Hiểu dở khóc dở cười. Bệnh tật lúc nào cũng khiến người ta trở nên yếu đuối, cho dù ta người đàn ông trưởng thành, nhưng giây phút sinh bệnh, cũng trở thành như đứa trẻ bất lực.

      thương xót .

      Mấy hôm nay xin Quách Hồng Đồ nghỉ phép, ông ta cũng hỏi vì sao, thậm chí ông ta còn , nếu như có gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ông ta giúp đỡ, thậm chí cả những việc nhạy cảm.

      Cảm giác biết ơn dần dần trở thành loại ray rứt, biết bản thân mình nên báo đáp ông ta thế nào.

      Mấy hôm nay vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Doãn Gia Hoa, Dương Huy đến xem bà ngoại. Dương Huy quay lại , ngoại chỉ nghĩ là Doãn Gia Hoa giận bà, hề nghi ngờ gì về việc bị thương thể đến thăm bà. Dương Huy ta chuyện cùng ngoại rất vui vẻ, bảo hai người cần phải lo lắng, cứ yên tâm mà dưỡng thương.

      Doãn Gia Hoa lúc đầu còn hơi buồn bực: “Tại sao ngoại lại nghĩ tôi lại giận ngoại?”

      Quan Hiểu đoán được nguyên do nhưng cho .

      Có lẽ là ngoại hồ đồ rồi, chính còn nhớ chuyện ngoại đến công ty Hồng Đồ Doãn Gia Hoa sao lại biết được.

      **

      Hai người ở bệnh viện hưởng thụ thế giới riêng của hai người.

      Doãn Gia Hoa hề trông giống bệnh nhân, hễ nhưng lúc Quan Hiểu để ý lại lén hôn trộm , dù có muốn tránh cũng được. Dần đần cũng chẳng né tránh.

      Bệnh viện phải là nơi để chuyện đương. hỏi những vấn đề khó , cũng chủ động cho đáp án là gì.

      Nằm viện đến ngày thứ sáu, Doãn Gia Hoa nằng nặc đòi về.

      Bác sĩ cũng đành chịu, cũng may là ngoại trừ vết thương ở đầu, còn lại chỉ là vết thương ngoài da, nên đành đồng ý cho xuất viện.

      Ra khỏi bệnh viện, Quan Hiểu lúng túng biết nên đâu.

      Doãn Gia Hoa sợ lại bỏ , nắm chặt tay , bắt chiếc taxi, đẩy vào trước rồi mình cùng vào theo.

      đọc địa chỉ cho tài xế.

      Quan Hiểu nghe thấy thế liền sửng sờ.

      **
      Đến lúc xuống xe, vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng.

      tự nhiên nắm tay vào thang máy, lên lầu, đến trước cửa lại lấy chìa khóa ra mở.

      Toàn thân run rẩy.

      mở cửa, hơi nghiêng người.

      Thế giới sau cánh cửa từng chút lên trước mặt .

      Chiếc bàn quen thuộc, chiếc ghế quen thuộc, bộ sô pha quen thuộc, tấm thảm quen thuộc, ban công quen thuộc, ngay cả chiếc khăn lông vẫn treo ở đấy.

      Quan Hiểu hoàn toàn kinh ngạc, ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn hỏi: “Sao có thể như vậy được? ràng em bán nó rồi mà?”

      Doãn Gia Hoa nhìn thẳng vào mắt , trầm trầm : “ mua lại nó! muốn với em, có tiền, muốn chứng minh cho em xem, em sống ở đây, cũng có thể! Nhưng tìm thấy em, tìm khắp nơi nhưng gặp được em. ràng là rất hận em, nhưng nhịn được sửa nó lại giống như lúc ban đầu. ràng muốn nghĩ đến em, nhưng vẫn luôn nhớ đến em. Ngày em , chiếc khăn mặt ngoài ban công em mới mua vẫn còn ở đó. Mấy năm lại đây biết mua biết bao nhiêu chiếc khăn như vậy. Những khi nhớ em, lại treo nó ở đó, những khi hận em, lại ném chúng vào thùng rác, hết lần này đến lần khác, sáu năm cứ như vậy mà trôi qua!”

      Đôi mắt rươm rướm: “Hiểu Hiểu, nếu như em còn có trái tim, xin em đừng tàn nhẫn như thế với !”

      Quan Hiểu nhào vào lòng , khóc nấc nghẹn ngào.

      ôm , thầm: “HIểu Hiểu, chúng ta về nhà rồi.”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 43: Từ nơi này bắt đầu, từ nơi này tiếp tục.



      Quan Hiểu và Doãn Gia Hoa ôm nhau nằm giường.

      Hai người nhìn nhau, tựa như trước đây, tựa như chưa từng trải qua khoảng thời gian chia lìa sáu năm kia.

      Doãn Gia Hoa với Quan Hiểu, sau khi hai năm, dùng khoảng tiền đầu tiên kiếm được mua lại căn nhà này.

      biết vì sao, ràng là rất hận , thề rằng cả đời này quên , thế nhưng mỗi năm vào ngày hai người chia tay, lại bất giác trở về nơi này, mình ngồi sô pha ngơ ngác.

      Quan Hiểu ôm Doãn Gia Hoa vào lòng, thương vạn phần: “Tại sao lại ngốc vậy, cứ dứt khoát hận em là được rồi, tại sao lại giày vò bản thân mình như thế?”

      Doãn Gia Hoa choàng tay ôm eo , sít chặt tựa như muốn hòa quyện vào cơ thể : “Em còn nhớ người em trước đây của tên là Hồ Đào ? Hội bọn sau này ai cũng cải tà quy chính, làm ăn đàng hoàng, chỉ có mình cậu ta là vẫn lạc lối, cậu ta theo người ta học hít thuốc phiện, khi nghiện rồi, muốn bỏ cũng bỏ được. Sau lại, bọn đành phải trói cậu ta lại, mỗi lần cậu ta lên cơn, kêu thảm thiết khiến người ta phải khiếp sợ. Trói cậu ta tháng trời như vậy, bọn cứ cho rằng cậu ta cai được rồi. Thế nhưng có lần ở quán bar của Đại Xuân, bọn phát cậu ta lại lén hút trong toilet. Sau đó, bọn cũng giúp cậu ta cai vô số lần nhưng cũng vô ích.Ba năm trước, cậu ta qua đời vì bị sốc thuốc.” ngẩng đầu hôn lên trán : “ cũng từng nghĩ, rốt cuộc em đối với là cái gì? Em khiến đau khổ như vậy, khiến hận như vậy nhưng thể nào buông em xuống được. Bây giờ nhận ra, em chính là liều thuốc phiện của , dính vào em, cả đời này thể nào cai được!”

      Quan Hiểu xót xa: “Xin lỗi, là em hư hỏng. Khi lại trêu !”

      hôn phớt lên môi .

      cần lời xin lỗi của em, chỉ cầu mong từ nay về sau em bao giờ rời bỏ nữa! Hiểu Hiểu, hãy hữa với được ?”

      Quan Hiểu nhìn vào đôi mắt tràn ngập chờ mong của , nghĩ đến những đau khổ mà từng trải qua, trái tim đau nhói.

      muốn mà phải chịu đựng hơn nữa! Chuyện sau này cứ để sau này tính, giờ khắc này, chỉ muốn đền bù lại tất cả cho .

      nhìn thẳng vào mắt , chân thành trả lời: “Em hứa với !”

      Toàn thân run rẩy, dám tin những gì mình vừa mới nghe thấy.

      xoay mình đè Quan Hiểu xuống, hôn lên khắp khuôn mặt , thào gọi tên : “Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu!”

      Sáu năm trước, họ từ nơi này bắt đầu, sau năm sau, họ cũng từ nới này tiếp tục.

      **

      Hai người nhốt mình trong nhà suốt ba ngày. Trong ba ngày này, họ quấn quýt lấy nhau trong bóng tối. Doãn Gia Hoa tắt điện thoại di động, đói bụng lấy điện thoại Quan Hiểu gọi cơm, ăn xong hai người lại cùng nhau xem phim, tâm , ***.

      Hai người ngừng ***, điên cuồng mây mưa tựa như muốn đem khoảng trống sáu năm đó lấp lại trong cơ thể.

      Đây là lần đầu tiên hai người tâm lòng mình sau sáu năm.

      Cuối cùng Doãn Gia Hoa cũng biết, sáu năm trước xảy ra chuyện gì, tại sao lại rời khỏi .

      **

      Trước khi tâm , Quan Hiểu hỏi Doãn Gia Hoa: “Gia Hoa, muốn biết tất cả mọi chuyện sao? có hơi tàn khốc…”

      Doãn Gia Hoa kiên định gật đầu: “Mặc kệ là có kinh khủng thế nào, em hãy cho . Mặc kệ có tàn nhẫn cỡ nào, cũng cùng em gánh vác.”

      Quan Hiểu buồn bã gượng cười: “Em chỉ sợ nghe xong ghét bỏ em.”

      Doãn Gia Hoa lấp xuống môi : “ quan tâm đến chuyện em và Mạnh Đông Phi kết hôn, chỉ cần em chịu ly dị là được.”

      **

      Quan Hiểu bắt đầu kể cho Doãn Gia Hoa.

      Sáu năm trước, lần đầu tiên đưa về gặp ngoại, bà liền nhìn ra kết hôn.

      “Lần đầu tiên đưa em đến gặp ngoại, ngoại nhìn thấy ngón áp út tay trái của em có dấu hằn của chiếc nhẫn. ở bên cạnh em lâu như vậy nhưng cũng để ý đúng ? Thế mà ngoại vừa liếc qua nhận ra. Thời gian trước đó, em đến đảo Bali nghỉ mát giải buồn, lúc ấy em vẫn chưa tháo nhẫn ra, khi trở về, em nản hết lòng, mới tháo nhẫn ra. Bởi vì phơi nắng ngoài biển nên khi tháo nhẫn ra vẫn còn vết hằn rất . Dần dần vết hằn kia cũng mờ , sau dần ngay cả em cũng quên nó luôn rồi, vậy mà ngoại vẫn nhìn ra. Đúng vậy, có câu rất đúng:Đôi mắt người già bao giờ cũng tinh tường nhất.”

      Doãn Gia Hoa dường như đăm chiêu nhớ lại. trách được lần đầu tiên gặp Quan Hiểu ngoại lại tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy, hơn nữa còn ra sức phản đối hai người họ.

      còn nhớ ?” Quan Hiểu tiếp tục : “Có lần chúng ta hẹn cùng nhau trải qua thế giới hai người vào cuối tuần nhưng khi tìm em, em lại có nhà. Đến khi em về nhà, hỏi em sao trông em lại mệt thế, sao em lại vui?”

      Doãn Gia Hoa còn nhớ ngày hôm đó. Đó là hôm sau khi đưa về gặp ngoại, ngoại nghiêm khắc cảnh cáo được quen . Nhưng với ngoại rằng, nếu như thể ở bên , chết. Sau đó đến nhà Quan Hiểu, nhưng có nhà, đợi rất lâu mới về. Về đến nhà vẫn trong bộ dạng ngơ ngác, rầu rĩ vui. cũng gặn hỏi xảy ra chuyện gì. Chỉ dìu xuống ghế sô pha, ôm vào lòng, hai người cứ ngồi như vậy rất lâu rất lâu. Tiếp theo hai người lại hôn nhau, ***, vẫn nhớ rất , khi tiến vào, bật khóc.

      có biết tại sao em lại vui ?” Quan Hiểu khẽ : “Bởi vì ngoại đến gặp em, ngoại hỏi em có phải kết hôn rồi , toàn thân em khi đó tựa như bị sét đánh.”



      **



      Đến bây giờ nghĩ lại, ngoại đúng rất thông minh, từ ánh mắt nhìn thấu tất cả.

      Ngoại hỏi : “Có phải kết hôn rồi ? Ta nhìn thấy tay vẫn còn hằn vết đeo nhẫn.”

      kinh ngạc mà quên mất chối bỏ, ngơ ngác gật đầu.

      Ngoại lại hỏi: “Tiểu Hoa cũng biết chuyện kết hôn có đúng ?”

      bị hỏi dám ngẩng đầu.

      Khi đó ngoại chỉ cho rằng kết hôn, còn chưa biết rằng thậm chí còn chưa ly dị. Thế nhưng sau lại, chuyện này cuối cùng cũng bị vạch trần.

      Khi ấy ngoại nhìn thở dài: “Quan tiểu thư, ta nhìn giống người xấu, lớn hơn Tiểu Gia, lại kết hôn, tuy có tiền, nhưng tương lai tiểu Gia sau này nhất định cũng kém, mặc kệ thế nào, ta đều cảm thấy hai đứa hợp nhau. Tiểu Gia là đứa trẻ đơn thuần, nếu như muốn nghĩ tốt cho nó, hãy thừa dịp hai đứa còn chưa sâu đậm, ta hy vọng có thể với nó rồi chia tay!”

      thẩn thờ về nhà, trong đầu vẫn văng vẳng lời của ngoại, thừa dịp hai đứa còn chưa sâu đậm, hãy với nó rồi chia tay.”

      “Nhiều lần em muốn tìm cơ hội để với việc em kết hôn, nhưng đều thể nào mở miệng được, hơn nữa, em phát , tình cảm em dành cho ngày càng bị lún sâu.”

      Khi đó hạ quyết tâm ra tất cả.

      với : “Em rất muốn cho chuyện, đây là chuyện giấu ở trong lòng em lâu, chuyện này vẫn luôn giày vò em, em biết khi em ra rồi hận em . ra lúc bắt đầu em có ý định lòng với , chỉ nghĩ là chơi qua đường, chuyện này có hay ra cũng quan trọng, dù sao chúng ta cũng có khả năng, nhưng là chúng ta có thể vượt qua bao khó khăn để ở bên nhau, mà sau khi chúng ta bên nhau em lại có dũng khí để cho . Em sợ, sợ biết được rồi tức giận, hận em, cần em nữa… Gia Hoa, hận em chứ?”

      nhớ trả lời rằng: “ ! em mãi mãi!”

      Sau đó lấy hết can đảm: “Được, Gia Hoa, nghe đây… ra em…” thế nhưng khi ngẩng đầu lên, phát ngủ say rồi.

      Đêm đó ngủ rất say, đêm đó khóc rất nhiều, khóc rất thương tâm.

      **

      Doãn Gia Hoa nghe đến đây, lòng lại đau nhức nhối.

      Hóa ra là ngoại đến tìm .

      Hóa ra từng hạ quyết tâm lớn như vậy, muốn cho tất cả, nhưng lại ngủ say nghe thấy gì, hoàn toàn muốn giấu diếm .

      Hóa ra từ lúc bắt đầu, trách nhầm .

      **

      “Sau lại sao?” áy náy hỏi.

      “Sau lại?” cười khổ: “Sau lại, em say đắm, đến mức thể kiềm chế, em như rơi vào vực sâu đáy, em bắt đầu lo đến tương lai sau này của chúng ta, em chủ động tìm Mạnh Đông Phi nới với ta rằng muốn ly hôn.”

      Chuyện kết hôn của em và Mạnh Đông Phi đó là bằng mặt bằng lòng còn chưa , ta hai năm suốt về nhà. Nhưng sau khi em tìm , dường như ta nhận ra điều gì đó, lại quay về nhà.

      Vì thế xảy ra màn kịch xấu xí đấy, thậm chí còn chưa ràng với Doãn Gia Hoa, để bị tổn thương sâu sắc.

      Và từ sau hôm đó, hai người họ phải chia cách sáu năm.

      Hôm đó, nhìn thấy Doãn Gia Hoa tựa như con thú bị thương, màn quay đầu bỏ chạy, trái tim lúc ấy cũng vỡ tan nát.

      “Bạn bè khi đó với em rằng, tự nhốt mình lại trong phòng, chịu gặp ai. Họ đều trách cứ em khi lại trêu chọc , làm tổn thương .” Quan Hiểu vuốt ve khuôn mặt Doãn Gia Hoa, thủ thỉ : “ biết , em vốn định tìm , vốn định giải thích ràng mọi chuyện cho , em muốn cầu xin tha thứ.”

      Doãn Gia Hoa nắm lấy tay , nhíu mày nhìn , trầm giọng hỏi: “Thế tại sao em đến?”

      Quan hiểu nhìn , buồn bã cười: “Bởi vì em nhận được tin bố mẹ em qua đời.”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 44: Lý do rời khỏi


      Doãn Gia Hoa sửng sốt.

      Hóa ra bố mẹ qua đời khi ấy.

      tưởng tượng ra muôn vàn lý do, cứ ngỡ tìm đến là vì buồn chán, , chồng muốn quay về bên nên cần nữa…song chưa bao giờ nghĩ rằng là thế này.

      Trái tim đau đớn, bất giác siết chặt vòng tay: “ biết xảy ra chuyện như vậy.”

      Quan Hiểu tựa trước ngực , khẽ : “Bố mẹ em khi du lịch nước ngoài, gặp tai nạn ô tô. Giây phút em nhận được tin dữ, em tưởng chừng như toàn bộ thế giới đều sụp đổ. Em chưa từng nghĩ rằng bố ra sớm như vậy. Mẹ em vẫn luôn ốm đau, em từng ngỡ rằng nếu mẹ mất cũng vì bệnh, ngờ rằng tại vì tai nạn này.”

      Khi đó vẫn còn trong tình trạng hoảng sợ vì bị Mạnh Đông Phi vạch trần, và chìm đắm trong đau khổ khi bị Mạnh Đông Phi ép buộc chia tay, còn chưa kịp chữa lành vết thương kia bên tai lại giáng xuống tin dữ khác. hoàn toàn suy sụp.

      còn sức lực để chạy đến giải thích với Doãn Gia Hoa, vội vàng bay ra nước ngoài để giải quyết việc hậu của bố mẹ. thầm nghĩ, nếu đợi đến khi giải quyết tất cả rồi quay lại còn chịu nghe giải thích, vậy bất luận thế nào cũng cầu xin tha thứ.

      Song đến cuối cùng vẫn thể có cơ hội đó.

      Trước khi ra nước ngoài, luật sư gọi điện thoại cho và Mạnh Đông Phi cầu hai người phải sang Úc chuyến, bảo là di chúc của bố mẹ cần hai người có mặt. còn cách nào khác là phải gọi Mạnh Đông Phi về nhà, báo cho ta mấy hôm nữa sang Úc cùng nhau.

      Nhưng ngờ rằng lúc này ngoại Doãn Gia Hoa lại đến tìm lần nữa.

      Ngoại đến cầu xin đừng tìm Doãn Gia Hoa nữa, trách giày vò thành người ra người. định giải thích, Mạnh Đông Phi ở bên cười mỉa: “Ha! đúng là kì lạ! ngờ con gà thể đẻ trứng như mà cũng có giá đến thế!” ta thong dong đến choàng qua vai : “Bà cụ, bà nhìn cho nhé! Tôi là chồng người phụ nữ này, ta chẳng phải người phụ nữ đàng hoàng gì, ta có chồng!”

      Khi đó nhìn thấy vẻ mặt ngoại kinh hoảng, hận thể lôi tên Mạnh Đông Phi kia cùng chết.

      Ngoại run rẩy quỳ xuống trước mặt , cầu xin đừng bao giờ đến tìm Doãn Gia Hoa nữa.

      Bất luận lôi kéo cỡ nào ngoại cũng đứng dậy, còn cách nào khác, cũng chỉ có thể quỳ xuống. Ngoại giữ lấy tay , khẩn thiết cầu xin: “Quan tiểu thư, nếu muốn nghĩ tốt cho Tiểu Gia , xin đừng đến tìm nó nữa, hai đứa vậy rồi coi như hết ! Ta thể… thể cứ vậy mà khoanh tay ngồi nhìn đứa cháu này cứ vậy mà bị hủy hoại trong tay được! Nếu như hứa với ta, ta chết tại đây cho xem!”

      Lòng đau như dao cắt.

      Ngoại khóc, Mạnh Đông Phi đứng bên cười mỉa. Nhìn tờ giấy báo tử bàn, cảm thấy khác gì ngày tận thế.

      khóc như mưa, biết sức lực đâu đỡ bà dậy: “Là cháu xứng với ấy, cháu nên làm lỡ chuyện của ấy, ấy xứng đáng để gặp người tốt hơn!” cố hết sức để lời cuối cùng: “Cháu hứa với bà, cháu bao giờ tìm ấy nữa.”

      **

      Doãn Gia Hoa nhìn Quan Hiểu, lại càng thương gấp bội. biết nên làm gì để bù đắp những đắng cay mà phải chịu đựng, chỉ có thể đem tâm tình hóa thành nụ hôn, hôn lên trán .

      “Xin lỗi Hiểu Hiểu, để em phải chịu đựng những đau khổ này mình, xin lỗi!”

      Quan Hiểu nhìn với mắt phức tạp: “Gia Hoa, còn chưa nghe đến chuyện quan trọng nhất…Em…em thể sinh con! thích trẻ như vậy, em cảm thấy bản thân mình xứng với !”

      Doãn Gia Hoa che miệng lại: “ biết! Chúng ta có thể sinh, chỉ cần chúng ta có thể bên nhau là được!”

      khó hiểu nhìn : “Là ngoại cho sao?”

      lắc đầu: “Sau này cho em!” lại hỏi tiếp chuyện sau đó.

      **

      Sau khi ngoại , Quan Hiểu đưa ra đề nghị ly hôn với MạnhĐông Phi. Thế nhưng ta sống chết chịu: “ bảo muốn li dị là li dị sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy!” Khi ta những lời này, hoàn toàn nghĩ tới những năm tháng qua ta ăn chơi thế nào bên ngoài.

      Khi đó chỉ đơn thuần cho rằng Mạnh Đông Phi muốn lấy ít phí chia tay từ , mãi đến sau này mới phát giác ra, ta chỉ là lo lắng đến tài sản của bố mẹ để lại.

      Khi còn sống họ để lại cho số tài sản bảy mươi triệu. Họ nhận thấy cuộc hôn nhân của và Mạnh Đông Phi nảy sinh vấn đề, vì trái tim Mạnh Đông Phi để ở nhà nên mới vui, nên mới lập di chúc, chỉ khi và Mạnh Đông Phi ly dị khi đó hai người mới có thể thừa kế. Mà số tài sản này được nhận lần, mà chia ra nhiều lần trong bảy năm, mỗi năm sau năm mới có thể nhận được mười triệu. Trong mười triệu này có bảy triệu còn Mạnh Đông Phi nhận được ba triệu. Nếu như họ vẫn mực muốn ly dị số tài sản này được luật sư quyên góp từ thiện.

      Bố mẹ nghĩ rất đơn giản, cảm thấy bảy năm nấu nhừ tất cả. Mạnh Đông Phi nhất định quay trở về, hai người họ rồi yên ấm bên nhau. Đối với bọn họ đây là suy nghĩ cho con , nhưng đối với đây chính là gông xiềng tàn khốc nhất.

      quyết tâm, thà rằng cần số tiền đó chứ muốn dây dưa với tên Mạnh Đông Phi kia. Song khi đó công việc làm ăn của tên đó lại thua lỗ, ta chăm chăm vào số tiền thừa kế kia, mực chịu ly hôn, thậm chí còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, dồn đến bước đường cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

      **

      Quan Hiểu nhìn Doãn Gia Hoa, đột nhiên mất dũng khí để tiếp.

      “Gia Hoa, muốn nghe tiếp ư? Chuyện sau đó…em thể nên lời. Mỗi lần nghĩ đến nó em lại cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với , xứng với , nhất là giờ phút này, rất thành công, còn em…”

      Doãn Gia Hoa hôn lên môi .

      Nụ hôn sâu ấm áp, như tiếp thêm dũng khí để an tâm.

      Lâu sau, mới buông môi ra, thầm: “Nếu như có em , sao có được ngày hôm nay? E rằng cũng như Hồ Đào, học chơi thứ xấu từ lâu. Hiểu Hiểu, nếu như chuyện này khiến em khó mở miệng như thế, vậy em cần phải . chỉ cần biết, em có nổi khổ, nên mới thể li dị với tên đó là được! Mặc kệ em xảy ra chuyện gì, hãy tin , đều luôn em!”

      Quan Hiểu khóc nghẹn ngào nhìn , thầm hít sâu, lấy cam đảm ra: “ ta bỏ thuốc trong ly nước của em, rồi quay lại video.”

      khó có thể thành lời, cảm thấy rất nhục nhã, cảm thấy bản thân mình rẻ mạt, bẩn thỉu.

      **

      Khi nhất quyết ly hôn với Mạnh Đông Phi, ta sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. Vẻ mặt dữ tợn mà với : “Muốn ly dị sao? Được tôi đưa mấy thứ này phát tán lên mạng, để cho cả thế giới có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt của và mấy đoạn phim nổi bật này! Được, đến lúc đó tôi điều tra tên tình nhân của là thằng nào rồi gởi cho ta mấy đoạn nhìn cho mắt, à đúng rồi, còn thêm bà già hôm trước đến tìm nữa, tôi cũng gởi cho bà ta phần, cảm thấy thế nào?”

      ta hồi, suy sụp ngã mặt đất.

      Ngoại trừ thỏa hiệp còn có thể làm gì?

      ngờ rằng, bản thân mình hơn hai mấy năm đều sống nhung lụa, mọi chuyện đều như trải thảm cho bước , trường biết bao nhiều bạn học thầm ao ước được như , sao lại có thể xảy ra tình trạng trước mắt này chứ?

      Sau cùng và Mạnh Đông Phi cùng thỏa thuận, trước khi nhận hết số tiền thừa kế, ly hôn với . Mỗi năm rút ra mười triệu, chẳng dùng đồng nào, đưa hết cho trả nợ việc làm ăn thua lỗ ở Úc. Căn hộ ở thành phố A cũng bán , tuy căn hộ đứng tên , nhưng tiền là mỗi người mỗi nửa. Đợi đến khi nhận hết khoản tiền, ta xóa mấy thứ đó.

      Sau đó lấy số tiền bán nhà làm kinh doanh , tự lực cánh sinh kiếm tiền nuôi bản thân.

      từ mười ngón tay đụng nước bao giờ trở thành người khom lưng làm lụng tất cả.

      cảm thấy, bản thân mình dơ bẩn như thế, còn tư cách để Doãn Gia Hoa, bằng cứ dứt khoát tuyệt tình để quên , để quên khoảng thời gian hai người bên nhau, để tìm đơn thuần trong sạch, hạnh phúc mỹ mãn những ngày tháng sau này.

      Vì thế khi trở về bán căn hộ để lại cho lá thư. biết nhất định quay trở lại nơi này, cầu xin người mua hãy đợi thời gian nữa rồi đến nhận nhà.

      Trong thư viết, và Mạnh Đông Phi quay lại, hai người họ rời nơi mới để bắt đầu lại từ đầu.

      dối : Doãn Gia Hoa, xin lỗi, bởi vì đơn mà em tổn thương , xin lỗi, em cũng rất thích . Nhưng em quen sống trong sung sướng , lại thể nuôi nổi em, mà em lại thể rời khỏi cuộc sống mà chồng em cho.

      ra chưa bao giờ đụng vào tiền của Mạnh Đông Phi, nhưng để quên nhanh, chỉ có thể như vậy.

      Từ đó bắt đầu cuộc sống lầm than, chịu đựng khổ cực bảy năm mới có thể ly dị, mới có thể giải thoát khỏi tên kia.



      **

      “Đó là lý do vì sao, em ly dị với ta.” Quan Hiểu cúi đầu xuống, dám nhìn Doãn Gia Hoa, sợ phải bắt gặp ánh mắt ghét bỏ hay đau đớn nơi .

      Doãn Gia Hoa khẽ nâng cằm lên: “Hiểu Hiểu, hãy nhìn .” Thanh dịu dàng làm tan chảy trái tim , sợ sệt ngước mắt.

      “Hiểu Hiểu, đây phải là lỗi của em, lỗi là vì tên Mạnh Đông Phi đó quá bỉ ổi đê tiện. Hiểu Hiểu, tin , em hoàn toàn bẩn, chỉ cảm thấy càng thương em thôi!”

      Quan Hiểu khóc nức nở, nắm lấy tay đặt vào bên má, cảm kích, nhỏm tựa như vừa buông xuống được gánh nặng.

      “Cảm ơn , Gia Hoa, cảm ơn .” biết dừng từ ngữ nào để có thể biểu lộ tình cảm trong lòng.

      rất biết ơn chê, bỏ mặc .

      Doãn Gia Hoa nắm chặt tay : “Sao em ngốc thế? Em trải qua sáu năm kia thế nào? Sao quay trở về sớm? Sao kể tất cả mọi chuyện cho ? Sao lại mình chịu đựng tất cả?”

      **

      Quan Hiểu xoa lên hàng lông mày , với rằng có ý định rời khỏi thành phố A này mãi mãi, nghĩ rằng có thể từ từ quên . Song là đánh giá bản thân quá cao, năm rồi lại năm, nỗi nhớ nhung của đối với lại càng dâng trào, năm rồi lại năm, bóng dáng trong tâm trí lại càng , sáu năm trôi qua, khi chỉ còn chút nữa thôi có thể giải thoát, thể ngăn lại nỗi nhớ nhung trong lòng mình, thầm quay lại thành phố A.

      chỉ muốn đứng nơi xa xa lặng lẽ ngắm nhìn . hề tham lam hy vọng có thể cùng nối tiếp tiền duyên. Thế nhưng, số phận là vậy, ràng quyết tâm, chỉ đứng từ xa nhìn , Mạnh Đông Phi lại về nước hết lần này đến lần khác quấy rấy cuộc sống của .

      Công việc của Mạnh Đông Phi ở Úc hoàn toàn thất bại, ta quay lại thành phố A với hy vọng thay đổi cục diện. ta thường xuyên tới hỏi tiền .

      Chuyện sau này, Quan Hiểu tóm tắt lại cơ bản, theo lời , Doãn Gia Hoa dần hồi tưởng lại, cuối cùng hiểu ra nguyên nhân gặp hai người mấy lần cùng nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :