1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cũ như mộng - Hồng Cửu (52 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 35: Tại sao lại đối xử tốt với tôi.



      Hôm đó, sau khi chạy đến tìm Doãn Gia Hoa, vô hồn bước đường phố. biết bản thân mình đâu. Trái tim vừa đau lại vừa tê dại, đối mặt quá mấy phút thế nhưng tựa như chạm vào nơi sâu kín nhất trong chính sinh mệnh mình. đường xe tấp nập, suýt nữa bị chiếc xe đâm trượt qua. Bên tai văng vẳng tiếng ma sát của bánh xe, phản phất dường như ai đó chửi bới. vừa chạy vừa cốc vào đầu, muốn nghe những thanh chói tai ấy.

      Trước mắt giăng kín tầng sương mù, dường như có gì đó vọt đến trước mặt. Trong chớp mắt biết phải làm sao để né tránh, bước chân bỗng dừng lại, cứ ngơ ngẩn đứng đó, trừng mắt nhìn phía trước.

      chiếc xe đột ngột lao về phía , kèm theo đó là tiếng thắng phanh ken két. bị chiếc xe đụng mạnh, trán đập về phía trước. Cảm nhận đau đớn trong nháy mắt, và sau đó là đau đến chết lặng. cảm thấy như mình giống như hôn mê, lại giống như rất tỉnh táo.

      Tựa như có người xuống xe. cố gắng mở to hai mắt nhìn người đến, nhưng trước mắt chỉ là phiến máu đỏ tươi. Nhất định là vết thương trán lại rỉ máu.

      Hư hư ảo ảo, được người đó đỡ lên. Người kia hỏi có sao , có cần đến bệnh viện . sững sờ, ngơ ngác lắc đầu, ngơ ngác xin lỗi, lại ngơ ngác cảm ơn, người đó tốt bụng với : “Tiểu thư, chảy máu, sao ư?”

      né tránh vòng tay người đó, lắc đầu, xoay người, nhấc bước rời .

      Chỉ mấy bước, bên tai lại lần nữa vang lên tiếng thắng gấp chói tai. Có người phía sau chửi mắng, suýt chút nữa lại bị tông. mặc tiếng la hét đằng sau, xoay người qua hướng khác, muốn tiếp tục về phía trước.

      Cánh tay đột nhiên bị giữ lại. bị kéo về phía sau, đụng vào lồng ngực ấm áp. Người đó đưa tay đỡ đầu , cố gắng ôm chặt vào lòng. Bên người thoang thoảng hơi thở xa lạ. chiếc xe tải chạy xượt qua người , khoảng cách thậm chí còn chưa đầy cm, cơn gió mạnh rít lên bên tai như muốn nổ tung.

      Cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

      Nếu giây trước người kia kéo lại, có lẽ bây giờ tan xương nát thịt.

      khẽ động lùi ra từ lồng ngực ân nhân cứu mạng. nhìn thấy bộ tây trang cao cấp đắt tiền của người đó nhuốm máu, nhàu nhỉ.

      hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt cao quý.

      Có cảm giác như từng gặp nhau, nhưng trong nhất thời thể nhớ ra người đó là ai.

      “Cảm ơn .” lời cảm ơn, cúi đầu lục lọi trong túi áo: “Có lẽ cũng đủ tiền giặt bộ tây phục này, nhưng tôi chỉ mang theo chừng này.”

      rút tờ tiền từ túi áo đưa đến trước mặt người đó.

      Người đối diện nhận lấy, cũng gì, chỉ nhìn , ánh mắt lóe lên tia xót xa cùng thương hại.

      Cuối cùng, người đàn ông kia thở dài, nắm lấy tay kéo .

      giật ra.

      Ông ta dừng lại, nhìn rồi lại thở dài.

      “Chúng ta thể đứng đường chuyện được, đúng ? Hơn nữa trán em còn chảy máu kia kìa.” Ông ta tiếp: “Lên xe cùng tôi, em phải đến bệnh viện.” Ông ta bạnh chặt cằm, nhìn thấy xe của ông ta.

      Hóa ra là chiếc xe lúc nãy vừa mới đụng trúng . Người xuống xe đỡ hẳn là tài xế của ông ta.

      Ông ta lại kéo về phía trước.

      lại giãy dụa.

      “Tôi sao, cần đến bệnh viện! Cám ơn cứu tôi, làm ơn buông tôi ra.”

      Ông ta lại lần nữa dừng lại, tựa như mất hết kiên nhẫn, buông ra, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, sau đó đột nhiên bế bỗng lên, sải bước về phía trước.

      **

      Mãi đến khi Quan Hiểu ngồi lên xe, mới tỉnh táo lại.

      Người đàn ông hành động tùy thích kia ngồi xuống vào bên cạnh . quay đầu nhìn ông ta, khổ sở cầu xin: “Làm ơn hãy cho tôi xuống xe, tôi sao.”

      Người đó cũng nhìn , rút chiếc khăn từ túi áo ngực đưa cho : “Lau mặt em , nhìn xem chảy bao nhiêu là máu.”

      cầm lấy chiếc khăn,thẩn thờ lau trán. Mơ màng tựa như chú gấu ngủ đông vừa bị đánh thức, cuối cùng cũng cảm nhận được mình rất đau.

      Nhìn thấy đau run rẫy, người kia khẽ thở dài.

      đường đến bệnh viện, rốt cuộc cũng nhớ đến người cứu mình, tác phong vừa ngông cuồng vừa phóng túng này là ai.

      Nhưng ngờ rằng đối phương lại mở miệng trước bước: “Tôi biết em.”

      Quan Hiểu nhìn ông ta bằng ánh mắt ngờ hoặc, giọng : “Đúng vậy, lần trước kết hôn, tôi có đến tham gia tiệc mừng của , nhưng ngờ tại tôi trong tình cảnh chật vật này mà cũng nhận ra tôi, Quách tổng.”

      Người xe chính là Quách Hồng Đồ.

      **



      Quách Hồng Đồ nhếch miệng cười: “Em cho rằng, tôi quen em là ý chỉ vợ của Mạnh Đông Phi?”

      Vết thương trán Quan Hiểu đau nhức đến chóng mặt, cho dù cố gắng gượng cỡ nào cũng tỉnh táo nổi, hoàn toàn lĩnh hội được ý của ông ta.

      cố hết sức mở to mắt nhìn ông ta, muốn suy nghĩ lời ông, nhưng phát bản thân mình dần mơ hồ. Cuối cùng thể chống đỡ nổi mí mắt nặng trịch.

      Khi nhắm mắt, cơ hồ nghe thấy ông ta gấp gáp gọi tên , giọng này mang lại cho cảm giác thân quen thành lời.

      Trước lúc chìm vào bóng tối, cảm giác được bản thân mình được ôm vào lòng, toàn thân bị hai cánh tay siết chặt, nâng niu tựa như đối đãi với vật quý trọng vừa mới bị đánh mất.

      Haiz, hôn mê rồi, nếu phải sao lại nảy sinh những ảo tưởng như thế cơ chứ. Thời gian trôi qua, với , cảm giác được người khác nâng niu trong lòng quá xa xỉ.

      **

      Tỉnh lại, Quan Hiểu phát mình nằm trong bệnh viện, mà Quách Hồng Đồ lại ngồi ngay bên giường. Vừa mở mắt, nhìn thấy ông ta chăm chú nhìn mình, tựa như vẫn luôn nhìn suốt.

      lúng túng lên tiếng cảm ơn, giọng khàn khàn tựa như bị cát sỏi bào mòn: “Cảm ơn , Quách tổng.” Nghĩ nghĩ lúc, lại muốn ngồi dậy.

      Quách Hồng Đồ liền giữ lại: “Nằm xuống , em vẫn còn sốt. Vết thương trán em lâu rồi đúng ? Thương cũ rồi thương mới, bị nhiễm trùng cả rồi.”

      Quan Hiểu lúc này mới nhìn thấy tay mình truyền dịch.

      “Tôi ngủ bao lâu rồi?” Trong phòng bệnh bật đèn, nhất định là trời tối.

      ngày.”

      Quả nhiên.

      …” Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng trong nhất thời biết nên hỏi như thế nào.

      Cũng may đối phương thay trả lời: “Em sốt cao, bên cạnh có ai chăm sóc, tôi lại bận gì, nên ở lại chăm sóc em.”

      Quan Hiểu suy nghĩ hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Tôi có thể xuất viện ?” muốn nhanh chóng thu dọn hành lý, rời khỏi thành phố tàn nhẫn này.

      thể.” Quách Hồng Đồ kiên quyết phản đối .

      Ông ta nhìn rồi đột nhiên cười rộ lên: “Em vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, bệnh thành thế này rồi vậy mà vẫn chịu nằm yên trong viện.”

      Quan Hiểu nghi hoặc nhìn ông ta.

      Lời này tựa như hai người là bạn cũ.

      Chưa kịp mở miệng hỏi, ông ta đến đặt bình giữ nhiệt nước lên bàn.

      ngủ ngày chắc em đói lắm rồi phải ? Tôi vừa gọi người mang cháo đến, vẫn còn nóng, ăn ít rồi lại ngủ tiếp. Sáng mai ngủ dậy, hạ sốt em đỡ hơn.”

      Ông đổ cháo ra bát, dìu Quan Hiểu ngồi dậy.

      Toàn thân Quan Hiểu mềm nhũn, cho dù gắng gượng cỡ nào vẫn thể ngồi vững được.

      Sau cùng đành ngồi dựa vào lòng Quách Hồng Đồ.

      Quách Hồ Đồng vô cùng tự nhiên dìu , dịu dàng đút cho từng muỗng .

      Quan Hiểu sững sốt, dù thế nào cũng nghĩ ra, sao có thể quen biết thân thuộc với đại gia bất động sản này chứ, lại có thể khiến cho ông ta hạ mình đút cháo cho .

      Nghi ngờ cùng bối rối, ho sặc sụa.

      Quách Hồng Đồ đặt bát cháo xuống, nhàng vỗ lưng giúp .

      Cuối cùng cũng ngừng ho, Quan Hiểu như tiêu tan hết sức lực cuối cùng. Bình tĩnh lại lúc, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt hết sức quan tâm của Quách Hồng Đồ.

      Quan Hiểu ngẩn ra.

      Đúng là vẻ quan tâm hết sức chân thành.

      “Vì sao lại tốt với tôi như vậy?” Cuối cùng cũng hỏi ra ngờ vực trong tận đáy lòng. thế giới này nào có quan tâm nào vô duyên vô cớ. Huống hồ quan tâm này là từ người nổi tiếng ngông cuồng vá quái dị.

      Quách Hồng Đồ nhìn bằng ánh mắt thâm trầm, lúc sau ông nhếch môi cười: “Trí nhớ em quá kém! Đợi đến khi em nhớ ra số chuyện, hiểu ra vì sao tôi lại tốt với em.”

      **

      Quan Hiểu nằm trong bệnh viện nửa tháng.

      Trong nửa tháng này, mỗi ngày Quách Hồng Đồ đều đến thăm . Đôi khi chỉ ngồi lúc, trò chuyện cùng . Đôi khi lại ngồi lì suốt ngày trong này.

      Bên ngoài gọi ông ta là lão Quách tà ma, ông ta là người có tính cách kỳ quái, hỉ nộ bất thường, rất khó trêu ghẹo chứ đừng đến chuyện là trêu ghẹo người khác. Quan Hiểu bắt đầu hoài nghi tính chân của lời đồn. Bởi vì mỗi ngày ông ta đều đùa với , có mấy lần còn kể chuyện cười cho , nhưng rất nhạt, đều là những chuyện nghe rồi.

      Để làm ông ta xấu hổ, cũng chẳng biểu ra ngoài, làm ra như là lần đầu tiên nghe, vờ cười sảng khoái.

      Song ông ta lại đau buồn than thở, nhìn sâu, tựa như có lời muốn .

      Song ông ta chỉ nhìn thế thôi, gì cũng , khiến cũng chẳng biết phải làm sao, muốn hỏi lại chẳng biết hỏi từ đâu.

      dần bình ổn trở lại, Đặt người kia vào tận sâu trong đáy lòng, bao giờ chạm đến nữa như vậy tự làm tổn thương chính mình.

      Thỉnh thoảng ông ta lại rất bận, nhưng cho dù đến cũng cho tài xế mang cháo đến cho . Đôi khi cũng trò chuyện cùng chú tài xế hai ba câu.

      hỏi chú ấy, có phải Quách Hồng Đồ thích kể chuyện cười .

      Chú tài xế nghe hỏi vậy, hả to mồm, trợn tròn mắt, bộ dạng kinh hoàng khiến Quan Hiểu cảm thấy áy náy, biết mình làm gì mà hù chú ấy thành dạng này.

      “Quan tiểu thư, …ông chủ…chúng tôi…kể..kể…chuyện cười ư?”

      Quan Hiểu khẳng định bản thân mình hề bị hoa mắt, khi hỏi câu này, khuôn mặt chú tài xế còn run run.

      gật đầu.

      Vẻ mặt chú tài xế tựa như gặp quỷ, chú ấy gãi gãi đầu: “ thể nào! Ông chủ tôi mà kể chuyện cười ư? Đây là chuyện tuyệt đối thể!”

      Còn có lần, Quách Hồng Đồ chỉ ngồi hồi rồi , đến tối, ông ta lại cho tài xế đưa cháo đến. nhân cơ hội hỏi chú tài xế: “Ông chủ của chú có phải có rất nhiều tay cấp dưới cho nên ông ấy có rất nhiều thời gian rỗi.” phải thế sao mỗi ngày ông ta đều rãnh rỗi đến bệnh viện cơ chứ.

      Chú tài xế nhìn gì, lặng lẽ cầm lấy remote bật ti vi lên, chuyển qua kênh kinh tế tài chính. Hình ảnh lấp lóe, thanh chụp hình ngừng vang lên tanh tách, bao nhiêu micro vây quanh người.

      Quách Hồng Đồ trong ti vi phát biểu.

      “Đấy, xem . Ông chủ tổ chức họp báo. xem, ông ấy bận rộn hay nhàn rỗi.”

      Quan Hiểu lại trở nên hoảng hốt.

      có tài cán gì, đạo đức gì sao có thể thu hút nhiều hùng theo đuổi thế cơ chứ.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 36: Khiến người ta hỗn loạn.



      Nghỉ dưỡng trong bệnh viện hơn nửa tháng, ngoại trừ vết thương trán còn chưa lành, Quan Hiểu khỏe lại bảy tám phần. Bác sĩ bảo, vết thương cũ của nhiễm trùng lại thêm vết thương mới, cho dù có lành lại nhưng vẫn để lại sẹo. Nghe vậy cũng bận tâm lắm. Cũng có người nào vì vết sẹo mà hay . cũng buồn bã đau khổ vì chuyện này.

      Cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý cho xuất viện. Trước hôm xuất viện, thừa dịp Quách Hồng Đồ có, xuống nộp viện phí. Nhưng bác sĩ lại bảo với rằng, tất cả viện phí được Quách Hồng Đồ thanh toán. muốn xem hóa đơn bao nhiêu để trả lại tiền cho Quách Hồng Đồ.

      Nhưng khi cầm lấy tờ biên lai, tay khỏi run rẩy.

      Giá ở bệnh viện này quả là chém cắt cổ, chi phícao quá mức.

      Sau lại lên mạng tìm hiểu mới biết được, đây là trong những bệnh viện cao cấp bậc nhất, ở đây chỉ tiếp đón những bệnh nhân tiền tỉ, người đến đây chữa bệnh, an dưỡng phải giàu có cũng là quý tộc, thậm chí còn có chính khách.

      Mà Quách Hồng Đồ đưa vào đây, cho ăn ngon, rãnh rỗi lại đến thăm , dịu dàng chăm sóc .

      Đến cuối cùng là vì sao?

      mang theo ngờ hoặc nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau, Quách Hồng Đồ đến đón xuất viện. Ông ta hỏi ở đâu, do dự hồi, cuối cùng cũng số nhà đường Kim Nguyên.

      Quách Hồng Đồ cười lớn: “Nếu như em muốn chỉ nhà hàng cũ kia, tôi khuyên em đừng nên đến đó hơn, bây giờ cửa hàng đó cho người khác thuê rồi.”

      Quan Hiểu ngẩn ra, nhưng nghĩ lại, nằm viện hơn nửa tháng, chủ nhà có lý do gì lại giữ cửa hàng ấy lại cho .

      “Thế đồ đạc của tôi…” muốn đến lấy hành lý của mình.

      “Tôi cho người đưa đến chỗ tôi.” Quách Hồng Đồ ung dung cười: “ phải tạm thời em chưa có chỗ ở sao, bây giờ muốn tìm nơi ở cũng rất phiền phức, bằng trước hết hãy đến nhà tôi ở tạm.”

      Quan Hiểu giật mình.

      Hóa ra ông ta biết nơi ở của từ lâu, lại còn biết bây giờ còn chỗ nào để .

      Ông ta bảo hãy đến nhà của ông ta “ở tạm.”. kinh hoàng, người trong thành phố này ai mà chẳng biết, Quách Hồng Đồ là đại gia bất động sản, nhà cửa đếm sao cho xuể.

      “Như thế có phiền ?” dè dặt hỏi

      “Em hình như rất ngại làm phiền người khác? sao, em hoàn toàn phiền tôi.”

      Câu trả lời như vậy khiến Quan Hiểu lại càng thêm bất an.

      “Tiền viện phí…sau này tôi trả lại cho .” giọng .

      “Chỉ là số tiền , em mà trả lại cho tôi, tôi lại cho là em coi thường tôi, muốn phân giới hạn rạch ròi với tôi.”

      Quan Hiểu thở dài: “Số tiền đấy, đối với có thể là đáng kể, nhưng đối với tôi mà đó là danh dự cuối cùng còn sót lại người tôi.”

      Nghe vậy, Quách Hồng Đồ lại bắt đầu dùng ánh mắt thâm trầm nhìn .

      Tự đáy lòng lại dấy lên nghi ngờ.

      là vì sao ông ta lại đối xử với tốt như vậy? trông rấ tiều tụy, lúc nào cũng buồn bã u sầu, có điểm gì để ông ta lại đối xử với đặc biệt chứ?

      Mãi đến khi Quách Hồng Đồ đưa đến biệt thự của ông ta ở ngoại ô, nén nổi tò mò lại hỏi: “Vì sao lại tốt với tôi? Nếu như cho tôi, tôi thể ở đây được.”

      Quách Hồng Đồ nhìn thở dài: “Em em nhớ tôi, nhưng căn bản em nhớ ra tôi là ai. Tôi tôi quen em, nhưng phải là tại bữa tiệc lần trước, em xuất với thân phận là vợ Mạnh Đông Phi.” Ông ta dừng lại, rồi chậm rãi : “Tôi quen em, khi em đến trường đua ngựa, em còn thắng tôi con ngựa nữa. Khi đó em xinh đẹp rạng rỡ, quả khiến người khác phải ganh tỵ.”

      Lòng Quan Hiểu cuồn cuộn sóng trào, tựa như có gì đó sôi sục muốn thoát ra. Ký ức xa xưa mơ hồ dần trở về, dần trở nên nét.

      Bỗng dưng Quan Hiểu ngẩng đầu nhìn Quách Hồng Đồ, ánh mắt ngạc nhiên sững sờ: “Là !”

      **

      Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc ấy vẫn còn học bên Úc. Bố mẹ khi đó vẫn còn khỏe mạnh, gia cảnh khá giả, mỗi ngày đều rất vui vẻ vô tư . Có thời gian thích cưỡi ngựa, thường cùng các bạn đến trường đua ngựa. Quan Hiểu là rất thông minh lạnh lẹ, chỉ mới học thời gian thôi có cưỡi ngựa rất tốt,tuy rằng phải là tay đua hạng hạng hai gì, nhưng phong thái lưng ngựa có thể hấp dẫn vô số ánh nhìn.

      Khi đó, có ông chủ người Trung Quốc thường xuyên tổ chức cuộc thi đua ngựa, ông ấylớn hơn họ hơi nhiều tuổi, khí chất tiêu sái, thường sau mỗi cuộc đua ông ấy lại mời đám người họ ăn. Ông ta dường như rất thích tụ tập cùng bọn họ, nhất là . Mỗi lần gì ông ta cũng cười rất vui vẻ.

      Khi ấy hay kể chuyện cười, mọi người xung quanh đều chăm chú lắng nghe.

      Dần dần họ trở nên thân nhau hơn, biết ở Úc này ông ta có công ty, là người có tiền.

      Có lần, người có tiền đó dắt con ngựa đến thi. Con ngựa đó rất đẹp, vừa nhìn qua liền thích nó. năn nỉ ông ấy cho cưỡi. Nhưng ông con ngựa này rất bướng bĩnh chịu để người khác cưỡi, trừ khi người đó có thể chinh phục nó.

      tin, la hét đòi thử, ông ta đành gọi mấy chàng trai ra thử trước cho xem. Kết quả như lời ông ta , mấy chàng trai kia đều bị con ngựa quật ngã thê thảm.

      Thế nhưng càng như thế lại càng khơi dậy hiếu thắng trong , kiên quyết với ông ta rằng phải thử, cho dù bị quật ngã bị thương như cái bao nở hoa cũng tự chịu trách nhiệm.

      Ông ta nghe vậy cười lớn, vừa dắt ngựa đến cho lại vừa cười tươi như hoa đào nở rộ: “Này, em cưỡi ! Tôi chỉ hy vọng rằng em đổ trách nhiệm lên người tôi.”

      Quan Hiểu giữ dây cương, rồi : “Chúng ta đánh cược , nếu tôi có thể chinh phục nó, khiến nó nghe lời tôi thế nào?”

      Ông ta cười: “ tôi tặng con ngựa này cho em.” Đột nhiên ông ta dừng lời, nụ cười môi càng đậm hơn: “Nhưng nếu như em thua, em bồi thường cho tôi gì?”

      cười kiêu ngạo : “Tôi lấy thân mình báo đáp là được chứ gì.” xong hề chần chờ nhảy lên lưng ngựa. Để lại ông ta bên tặc lưỡi.

      Tuổi trẻ đúng là có tinh thàn can đảm vô hạn, liều lĩnh sợ giông bão, khi ấy chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng dám kiên trì. nhớ, lúc ngồi lưng con ngựa kia, có mấy lần suýt chút nữa ngã xuống, nhưng cho dù nó nhảy cẩng lên vẫn cố giữ chặt dây cương, cho dù thế nào cũng chịu bỏ cuộc. Sau này nghe các bạn kể lại, vẻ mặt ông ấy đứng bên trở nên tái xanh, rất căng thẳng.

      Nghe xong chỉ mỉm cười, cảm thấy đám bạn của mình quá khoa trương rồi. Ông ấy là người phóng khoáng như thế, ai có thể tưởng tượng được rằng ông ta có thể hồi hộp căng thẳng vì cái gì.

      người ngựa đấu tranh, lúc sau con ngựa cũng bớt ngang ngược. Nó còn dằn vặt nữa, dần dần ngoan ngoãn nghe lời , chấp nhận rằng là chủ nhân của nó.

      Chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, lưng chú ngựa xinh đẹp đó chạy suốt mấy vòng.

      Đợi đến khi xuống ngựa, nhìn thấy ông ta nhếch miệng cười.

      vỗ lưng ngựa đỉnh đạc hỏi: “Sao, tệ chứ?”

      Ông ấy vẫn chỉ cười.

      nhịn được cười nhạo: “ sao cười mãi thế? Có phải cố gượng cười , vì muốn tặng ngựa cho tôi?” biết phải như vậy nhưng vẫn cố trêu chọc ông: “Haiz, xem , con ngựa tốt như vậy khi lại dâng đến miệng người khác, trong lòng chắc hẳn tiếc lắm nhỉ.”

      Nụ cười môi lại càng đậm, cũng học vỗ lên lưng ngựa: “Như em , trong lòng tôi tiếc.” Ông cố tình ngừng lại, khẽ nhíu mày: “Cho nên em đạt được con ngựa từ trong tay tôi ít nhất cũng nên đền bù gì lại cho tôi chứ?”

      nheo mắt hỏi ông ta: “Thế muốn tôi đền đáp gì nào? Nhưng trước, bước chân vào giang hồ nhiều năm nay, tôi cũng chỉ là bán nghệ chứ bán thân đâu đấy.”

      Ông cười nghiêng ngã: “Em hãy để số điện thoại của em lại cho tôi.”

      lại nheo mắt hỏi ông: “ muốn số điện thoại của tôi làm gì?”

      Ông nhún vai: “Muốn cùng em hẹn hò.”

      nhíu mày: “Người như giống như là người muốn cưới vợ.”

      Ông ta cư nhiên lại rất thành trả lời : “Tôi cưới ba lần.”

      tặc lưỡi , dường như có chút khó tin: “Òa, ba lần rồi cơ đấy, dọa người! Vậy sao còn muốn hẹn hò cùng tôi!”

      Ông tự nhiên trả lời: “Chỉ cảm thấy rằng em khiến người khác vui vẻ, cho nên nén nổi tình cảm!”

      cười vang lên: “Nhưng tôi thể chấp nhận được lời đề nghị của người đàn ông lập gia đình. Như vậy là đúng.”

      **
      Cuối cùng Quan Hiểu cũng nhớ lại những ký ức tươi đẹp kia.

      Hèn gì những chuyện cười ông kể cho nghe sao quen thế. Tất cả đều là những câu chuyện trước đây kể cho ông ta.

      Quách Hồng Đồ nhìn , thanh trầm ấm: “Khi đó em tràn đầy năng lượng khiến người khác phải ngước nhìn. Đặc biệt là khi em cười, hai má lúm đồng tiền thấp thoáng say mê vô số ánh mắt người đàn ông.”

      Nhớ lại chuyện xưa, Quan Hiểu bỗng mỉm cười.

      Quách Hồng Đồ cũng cười: “Em còn nhớ , xong câu kia, em liền nhảy lên lưng ngựa chạy thẳng chẳng thèm ngoảnh đầu lại, bỏ lại tôi mình nơi đó sầu thương, thậm chí đó là lần đầu tiên tôi hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân mình.”

      Ánh mắt ông ta hừng hực lửa cháy, Quan Hiểu bị ông ta nhìn hai má nóng rực, ngại ngùng cúi đầu.

      Bên tai lại nghe thấy ông than thở: “Khi ấy tôi cho rằng còn có thể gặp lại em, kết quả rằng em bị tôi hù sợ, sau này tôi cũng thường xuyên đến trường đua ngựa nhưng thể gặp lại em.”

      Quan Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười. Sau đó đúng thất là trốn tránh ông, chọn những lúc có ông mới đến trường ngựa.

      “Thế sao vẫn còn nhớ tôi !”
      Quách Hồng Đồ nhìn cười, nụ cười rạng rỡ đặc biệt phóng khoáng: “Quan Hiểu, em quá xem thường chính mình rồi! Tôi bị em thu hút, chỉ là chút em như em nghĩ kia!

      Lời thẳng thắn của khiến Quan Hiểu lúng túng.

      “Em có nhớ khi đó tôi em với rằng, ở Úc tôi có công ty, em có biết công ty đó là công ty gì ?”

      Quan Hiểu lắc đầu. chưa từng nghĩ muốn đào sâu thông tin về người đàn ông có vợ.

      “Đó là công ty em từng thực tập.”

      Quan Hiểu sửng sốt.

      ngờ đúng ? Tôi vô tình nhìn thấy em trong phòng nhân , tôi rất vui, tựa như nhận được giải thưởng lớn. Tôi nghe người của phòng nhân biểu của em rất xuất sắc. Tôi lo rằng em tìm việc ở nơi tốt hơn cho nên bảo ta phải giữ em lại.”

      Quan Hiểu nhớ rằng đúng là ông ấy lúc đó ra sức thuyết phục ở lại.

      Ông ta tương lai sau này nhất định tỏa sáng, có địa vị tuyệt đối thấp hơn bọn mắt xanh mũi đỏ kia. Còn rằng ông chủ công ty cũng là người Trung Quốc, người Trung Quốc làm việc cho người Trung Quốc chắc chắn tiền đồ sáng lạn.

      Hóa ra đúng là như vậy.

      “Nhưng bất ngờ là, khi kỳ thực tập vừa kết thúc, sau khi đồng ý ký hợp đồng với công ty, em cũng biến mất dạng.” Quách Hồng Đồ tựa như có vô vàn cảm xúc, yếu ớt : “Mãi đến khi tôi kết hôn với Trần Lam Ni, tôi cũng chỉ muốn trêu cợt Mạnh Đông Phi cũng ngờ rằng có thể gặp được em.” Ông lắc đầu, thở dài: “Ngay cả tôi em cũng chấm được điểm nào, vậy kết quả lại kết hôn với tên như thế, đúng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.”

      Trong lòng Quan Hiểu dâng lên loại cảm xúc thành lời.

      Cuộc sống tuyệt vọng, những đau khổ tủi thân của nhiều năm qua lại ngờ rằng bị vạch trần.

      “Thế nhưng sao bây giờ lại trở thành đại gia bất động sản ở thành phố A?”

      Quách Hồng Đồ cười: “Đương nhiên là bởi vì ở Úc thể kiếm được nhiều tiền nữa, tôi dứt khoát bán công ty kia, mang theo vốn về nước thành lập công ty bất động sản, dần dần rồi đạt được kết quả như ngày hôm nay, cũng xem như là có chút thành tựu.”

      Quan Hiểu mỉm cười: “Bất động sản nhiều kể hết, vợ xinh đẹp mỹ miều, sao chỉ có chút thành tựu được chứ.”

      Quách Hồng Đồ nghe trêu ghẹo mình, những giận, trái lại ánh mắt càng trở nên sâu thẳm: “Em như thế này trông giống với trước kia rồi đấy. Em khi ấy vô ưu vô lo, vui vẻ rạng ngời khiến người khác muốn đem em chiếm thành của riêng.” nhìn lên hai má lúm khuôn mặt , : “ năm đó lúc mỉm cười ngọt ngào cũng có hai má lúm đồng tiền, vừa tinh khiết lại vừa quyến rũ. lúc ấy và người phụ nữ bây giờ hào quyện lại vào nhau trông phong tình, quả mê người.!”

      Quan Hiểu cười khổ, nụ cười này trông còn khó coi hơn khóc: “Đúng vậy, tôi từng là người vô tư vui vẻ, tôi của bây giờ nhất định là rất xấu, rất tang thương đúng ?”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 37: Lấy việc công làm việc tư


      Quách Hồng Đồ sắp xếp cho Quan Hiểu ở lại trong biệt thự của ông nghỉ dưỡng, nhưng dù thế nào Quan Hiểu cũng thích, nhất là đối mặt với tình cảm chút che đậy của ông ấy khiến lại càng thêm ái ngại.

      lặng lẽ thu dọn hành lý, chọn hôm, sau khi ăn tối sau, vào buổi tối trăng thanh gió mát, với Quách Hồng Đồ ý định của mình.

      Vẻ mặt Quách Hồng Đồ thay đổi, chỉ là ánh mắt biểu tực giận, nhìn xuống túi hành lý bên chân , bĩu môi: “Em định mang chút đồ này bỏ đến thành phố xa xôi khác ư?”

      Quan Hiểu cười khổ: “Tôi ở lại thêm, cũng tiện. có vợ của mình ,tôi muốn quấy rầy cuộc sống hai vợ chồng.”

      Nghe lời phiền não của , Quách Hồng Đồ chỉ nhún vai: “ có gì là phiền hay phiền cả, có lẽ em biết, tôi và Trần Lam Ni làm thủ tục ly dị được thời gian rồi.”

      Quan Hiểu giật mình. Đây là lần thứ sáu ông ấy kết hôn rồi. Có phải ông ấy là người theo đuổi cái quá hoàn mỹ, hay là xem kết hôn như trò đùa.

      “Sao đối với vấn đề hôn nhân… lại cởi mở thế?” do dự hồi, cuối cùng lựa chọn những lời tế nhị nhất.

      Quách Hồng Đồ mấy để ý, ông chỉ cười: “Tôi biết ra em muốn gì. sao, tôi ngại người khác nhìn mình thế nào, cho nên khi tôi muốn kết hôn kết hôn, khi tôi cảm thấy rằng thể nào cùng người phụ nữ đó chung sống được nữa ly hôn. Tôi cũng ép buộc người khác, nhưng cũng muốn làm khó chính mình. Cho nên trong mắt người khác, tôi là kẻ quái dị muốn làm gì làm. Thành với cảm giác của bản thân có gì là tốt?”

      Quan Hiểu hoảng hốt.

      Thành với cảm giác của bản thân. biết mình có còn cơ hội và quyền để làm vậy nữa?

      “Lần này, vì sao lại ly hôn?” Quan Hiểu hơi lo lắng, muốn nghe rằng nguyên nhân là vì .

      “Em phải tự trách mình, liên quan gì đến em cả, tuy rằng vẫn luôn có cảm tình với em, nhưng vẫn còn chưa đến mức khi mà bội bạc tình nghĩa.” Quách Hồng Đồ an ủi : “Lúc trước, tôi lấy Trần Lam Ni là vì thích thân hìnhcủa ấy, thế nhưng ta vì để giữ gìn vóc dáng ấy mà chịu sinh con.”

      Quan Hiểu nhớ đến trước khi cưới Quách Hồng Đồ, Trần Lam Ni là người mẫu, ấy quý vóc dáng mình là điều đương nhiên.

      cười tự giễu: “ khéo, ấy có thể sinh nhưng muốn sinh, còn tôi muốn sinh nhưng thể nào sinh được.” bình tĩnh nhìn Quách Hồng Đồ, muốn cho ông ta biết rằng, cho dù ông ấy có ly hôn, cũng phải là lựa chọn của ông ấy, căn bản thể sinh con, bằng để ông ấy sớm thu hồi những tâm tư của mình , nợ phần tình cảm này quá nhiều rồi.

      Quách Hồng Đồ vẫn rất ung dung: “Em sai rồi, sinh con được hay , phải là điều tôi để tâm nhất. Là ta chọc giận tôi, tôi vừa mới phát ra chuyện, khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn ta phá thai, ta cư nhiên thầm phá thai.” Ông ta đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt chuyển sắc: “Đồng thời, cách đây lâu, ta lại mang thai lần thứ hai, và cũng lặng lẽ phá.”

      “Có lẽ ấy có nguyên nhân nào đó?” Quan Hiểu nghĩ rằng người mẹ nào mà chẳng con cái, có lúc nào Trần Lam Ni có nổi khổ tâm nào đó?

      Quách Hồng Đồ rót cho mình ly rượu, hỏi Quan Hiểu có uống , Quan Hiểu chỉ lên vết thương trán còn chưa lành, lắc đầu. Quách Hồng Đồ chậm rãi nhâm nhi ly rượu vừa : “Nguyên nhân ư? ta đúng là có nguyên nhân. Khi tôi hỏi ta chuyện này, ta than vãn khóc lóc rằng, tất cả đều do tôi mà ra, ta sợ ta sinh con ra, vóc dáng còn đẹp như thời trước nữa, tôi vì thế mà thích ta nữa.”

      Ông ta uống cạn ly rượu, rồi lại rót thêm ly: “Tôi cảm thấy nguyên nhân này đủ để tôi có thể tin, vì thế tôi cho người điều tra, kết quả hóa ra trong giới người mẫu, có người dùng chất nghiện để giữ gìn vóc dáng. Mà tôi rất vinh hạnh, lấy trong số người mẫu đó.” Ông ta nhìn Quan Hiểu, chậm rãi : “ hiểu chưa? ta ra là phải muốn sinh, mà là dám sinh, ta sợ sinh ra quái thai.”

      Quan Hiểu gì. nhớ lại lúc Trần Lam Ni đến tìm mình, kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng cũng có thể kiên định mà kết luận: Trần Lam Ni đích thực là loại phụ nữ ngực to não phẳng. Có nhiều phương pháp giữ dáng như vậy, thế mà ta lại chọn phương pháp ngu xuẩn nhất, phương pháp gây hại bản thân nhất.

      “Nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng, có lẽ nên cho ấy cơ hội. Nếu cứ như vậy mà buông tay, sợ ấy càng thêm sa ngã sao?” Quan Hiểu đành khuyên Quách Hồng Đồ.

      Quách Hồng Đồ nhấp ly rượu: “Nếu ta muốn sa ngã, vậy cứ mặc ta mà sa ngã, ai có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho người, trừ khi là ta tình nguyện. Bản thân người đó còn lấy chính mình, thế dựa vào cái gì đòi cầu người khác thương ta.”

      Lời của ông ta như chạm vào nỗi lòng của Quan Hiểu. nghĩ đến bản thân mình.

      Đúng vậy, người, ngay cả bản thân mình cũng thương, dựa vào đâu lại cầu kẻ khác thương mình?

      quyết định về sau học cách thương chính bản thân mình.

      Quách Hồng Đồ nhìn Quan Hiểu, cười lắc đầu: “Quan Hiểu, tôi ngờ rằng qua nhiều năm, tính cách vui vẻ của em đổi thành đức mẹ Maria.” Ông lắc ly rượu trong tay, cười tươi: “Nhưng tôi vẫn thay đổi, tôi là người mà ai có thể chạm vào.”

      Quan Hiểu nhớ lại, quả ông ta là người như thế.

      Trước đây khi còn ở Úc, mỗi lúc cưỡi ngựa xong, ông ta luôn mời và bạn của mình cùng ăn. Con người ông ta rất tốt, ở bên cạnh ông ấy có thể kiêng kỵ gì, mặc kệ là làm gì gì, cho dù là những chuyện cuồng sã nhất, ông ấy cũng giận, chỉ cần miễn là đừng làm những chuyện mà ông ta là ông thích.

      Khi đó ông ta quả với mọi người, ông ta thích ăn sầu riêng, thế nhưng có đẹp, bởi vì thường ngày nhìn quen ông cười, lại tự tin về nhan sắc của mình, có lần chơi đùa, giọt sầu riêng vào ly rượu ông ta. Kết quả là, ông ta vứt hết cái vẻ ngoài phong độ ga lăng, dữ dằn mắng ta như tát nước, đồng thời từ đó ta cũng miễn được tham gia cùng mọi người.

      Ngày trước ông thích nhất là trò chuyện cùng những đẹp, đối với các ông luôn vô cùng nhẫn nại. Nhưng lần đó, các bạn của cũng bị dọa sợ chết khiếp. Mọi người đều ông hơi quá đáng. Chỉ có , thầm tán thành cách làm của ông. Bởi vì ông ta ràng rằng ông ta thích rồi, vậy mà còn cố tình đùa dai, chơi như vậy chẳng những chả có gì đáng , thậm chí còn có phần ngu ngốc.

      Nhớ đến chuyện cũ, trong lòng lại trào dâng niềm chua chát.

      Đúng vậy, trước đây cũng từng có cá tính riêng, thế nhưng cuôc sống này làm mờ nhạt chính con người của .

      “Như vậy, ấy lét hít thuốc phiện nên chạm vào giới hạn của ?”

      Quách Hồng Đồ nhìn , ánh mắt thâm trầm: “Nếu như tôi với em, nguyên nhân chính cũng phải là vì chuyện này, em có bị dọa sợ ? Tôi, Quách Hồng Đồ cũng chẳng phải là dân lương thiện gì, kẻ hít thuốc phiện tôi cũng gặp qua nhiều, chuyện này có gì đáng kinh ngạc cơ chứ, hứa từ bỏ từ nay về sau vui vẻ chung sống là được. Hít thuốc phiện phá thai cũng chỉ là ngòi lửa cho việc ly dị mà thôi, ra, chuyện ta chạm vào giới hạn của tôi đó là tôi biết ta và Trương Lộ muốn điều tra quá khứ của em và Doãn Gia Hoa, mà tôi từng cảnh cáo ta rằng tôi thích ta làm những chuyện này, đáng tiếc là ta lại coi thường lời tôi, lén lút làm sau lưng tôi.”

      Quan Hiểu sửng sờ: “ biết chuyện ấy đến tìm tôi? Nhưng làm sao biết được?”

      Quách Hồng Đồ đưa tay lên, tựa như muốn chạm vào khuôn mặt , nhưng cuối cùng cũng dừng lại: “Ngồi ở vị trí này, có rất nhiều chuyện tôi muốn biết, nhưng rồi cũng có người chạy đến cho tôi. Chỉ là những người này cũng chẳng tốt lành gì, chỉ là mấy trong lòng ghen ghét đố kỵ. Bọn họ cho rằng, chỉ cần mình đẹp hơn Trần Lam Ni là có tư cách trở thành vợ của tôi.” Khi những lời này, môi mang theo nụ cười mỉa mai.

      Quan Hiểu cảm thấy, con người nếu như quá thông minh, hẳn hạnh phúc.

      gì, biết loại cuộc sống này, cũng cảm thấy mệt thay cho ông ta.

      Song lại tự cười bản thân, phải cuộc sống của lại càng mệt mỏi hơn ư.

      **

      Cuối cùng Quách Hồng Đồ vẫn để cho . nghĩ sức khỏe mình vẫn chưa khỏe hẳn, Quách Hồng Đồ đối xử với có chỗ nào là quá hạn, mà cứ nhất quyết bỏ , thế nào cũng có vẻ hay lắm.

      Chuyện trước mắt có thể làm nhiều, cũng may trước đây có mở nhà hàng, cơm Tây cơm tàu đều có thể nấu được. Mỗi chiều Quách Hồng Đồ đều đến thăm , ra tay làm mấy món ăn cho ông ta. Hôm đầu tiên, Quách Hồng Đồ cười , trước đây vô tư, mỏng manh yếu đuối, vừa nhìn qua biết mười ngón tay chẳng bao giờ đụng chút dầu mỡ, ngờ rằng có ngày lại có thể thưởng thức món ăn do chính làm.

      Ông ấy đúng là người đàn ông phong độ, che giấu tình cảm bản thân, cũng ép phải bày tỏ thái độ, mỗi chiều lại đến, ăn xong bữa tối lại về, chưa bao giờ làm khó .

      luôn tự ti nghĩ rằng, với quá khứ của mình, xứng với người đàn ông tốt như thế, cho nên chỉ biết làm ngơ trước tình cảm của ông.

      Sức khỏe dần hồi phục, thế nhưng vết thương trán để lại vết sẹo rất xấu xí.

      cũng buồn bã vì vết sẹo kia, nhưng Quách Hồng Đồ lại khăng khăng đòi đưa ra nước ngoài để làm phẩu thuật.

      thể lay chuyển được người cố chấp như ông ta, còn cách nào khác là đành theo ông ta ra nước ngoài.

      Khoảng thời gian đó dường như đoạn tuyệt với thế gian, nghe được tin tức gì từ thành phố A, con người như thoát khỏi những chuyện vụn vặt ở phàm trần, lâu lắm rồi chưa từng cảm thấy nhõm thanh thản thế này. Đôi khi như có ảo giác, cảm tưởng mình quay về thời gian của nhiều năm trước.

      Từ nước ngoài trở về, tâm tình dần trở nên thoải mái, còn khăng khăng muốn rời khỏi thành phố A nữa. Quách Hồng Đồ nhìn thấy trong hành lý của vẫn còn sách vở, biết chuyên ngành của ngày trước nên kêu vào làm việc trong công ty.

      Quan Hiểu cười ông: “Đây có phải là lợi dụng việc công làm việc tư ?”

      Quách Hồng Đồ nhíu mày cười: “Vậy sao, ai quản được tôi nào?”

      Và rồi, Quan Hiểu trở thành trợ lý tài vụ của ông ta.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 38: Em có khỏe ?



      Doãn Gia Hoa nhìn về phía cổng.

      Quách Hồng Đồ ung dung bước vào, mà bạn diễm lệ mỹ miều đồng hành cùng Quách Hồng Đồ, ai khách chính là Quan Hiểu. thể nào miêu tả được tâm trạng của mình lúc này.

      Kích động, kinh ngạc, ngờ vực,bất an, còn có sợ hãi.

      Khoảng thời gian này đâu,

      Vì sao lại cùng Quách Hồng Đồ,

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì,

      mặt còn vẻ tiều tụy, hốt hoảng của ngày trước, giống như bệnh nhân vừa khỏe lại, hoàn toàn thay da đổi thịt, thần thái thay đổi, ý vị mê người.

      Xem ra, khoảng thời gian này trải qua rất tốt.

      Doãn Gia Hoa dần yên tâm.

      Thế nhưng bên cạnh yên tâm đó, trong lòng lại cuồn cuộn cảm giác mất mát to lớn.

      bây giờ xinh đẹp, rực rỡ, nhưng tất cả đều liên quan đến .

      Bên tai ngừng văng vẳng tiếng than thở.

      “Đó chính là niềm vui mới của lão Quách tà ma ư?Chà chà, tuy thể là xinh đẹp rạng ngời, nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ mỹ miều! Trần Lam Ni bị thua trong tay của này quả oan uổng!”

      “Nghe , lão Quách tà ma và Trần Lam Ni giải quyết xong thủ tục ly dị rồi, ôi, chắc phải vì nàng này chứ? Các xem, lão Quách tà ma này cưới này ?”

      “Tất nhiên cưới rồi! chưa nghe à, lão Quách tà ma đối với này hoàn toàn khác với những người vợ trước đây của ông ta. Những người vợ trước đối với ông ta mà là sủng vật, ông ấy chỉ cưng chiều và thưởng thức, nhưng đối với này, người ta rằng ông ta rất .”

      “Ôi, nghĩ ra, lão Quách tà ma này mới chỉ ba tám tuổi, thế mà sắp có thêm vợ thứ bảy! biết, ông ta định cưới thêm bao nhiêu lần nữa mới đủ!”

      “Mọi người đồn rằng, nàng này là người phụ nữ cuối cùng của ông ta rồi, ông ta đặt cuộc sống sau này của mình lên mình ta luôn rồi.!”

      “Còn nữa, các có ai quen người phụ nữ này ? Lai lịch ta như thế nào nhỉ?”

      “Tôi lắm…”

      “Những tin đồn này là từ đâu mà ra đấy, các biết ?”

      “Nghe là từ luật sư được ủy thác giải quyết vụ ly hôn của lão Quách và Trần Lam Ni mà ra đó. Theo lý mà , ông luật sư đó bất chấp đạo đức nghề nghiệp lan truyền tin đồn này, lão Quách tà ma kia có thể khai trừ ông ta, ngờ rằng ông ta cũng chẳng quan tâm.”

      “Ôi, thế mà còn chưa sao? Như vậy có nghĩa là lão Quách muốn để ông ta tung tin giúp lão nữa ấy! Xem ra nàng này đặc biệt, hoàn toàn giống với những người phụ nữ trong quá khứ của lão.”



      Nghe những lời to thầm này, lòng Doãn Gia Hoa vừa đau đớn vừa chua xót. Thấy ánh hào quang rực rỡ tiến đến phía mình, cơ hồ cảm thấy nhút nhát, thậm chí còn định quay người chạy trốn.

      Phải đối mặt với ấy như thế nào đây? Khianh hối hận, tự dằn vặt bản thân vì sao lại đối xử tàn nhẫn với , khi khốn khổ điên cuồng tìm kiếm , khi mà sốt ruột lo lắng, song lại lấy phương thức này để xuất trước mặt lại lần nữa trở thành bạn của người đàn ông khác.

      Nghĩ như vậy, những oán hận ngày xưa trong lòng tan thành mây khói, chỉ cảm thấy đau khổ tột cùng.

      Vừa chớp mắt, hai người họ đến trước mặt .

      Đầu trống rỗng, nhìn thấy khuôn mặt thanh khiết của , có cảm giác như mấy đời.

      nghe thấy Quách Hồng Đồ mở miệng chào hỏi mình.

      nghe thấy bản thân mình cũng đáp lại tiếng.

      nghe thấy Quách Hồng Đồ giới thiệu Quan Hiểu.

      “Vị này chắc hẳn Doãn tổng cũng có quen, Quan Hiểu tiểu thư, tại làm việc trong công ty tôi, là trợ thủ đắc lực của tôi.”

      nghe thấy thanh mình bình tĩnh phụ họa theo: “Đúng vậy, chúng tôi có quen nhau.” thậm chí còn nghe thấy bản thân mình trong thời khắc hỗn loạn này lại có thể nắm cái cớ của ngày trước: “Nhớ lần trước Quách tổng có với tôi rằng, có người bạn là bạn cũ của Quan Hiểu tiểu thư, bây giờ nghĩ lại có lẽ ngài muốn người bạn đó chỉ là bản thân ngài.”
      nhìn thấy ánh mắt Quách Hồng Đồ chợt lóe lên, cười cười từ chối cho ý kiến.

      dè dặt liếc nhìn qua khuôn mặt .

      nhìn thấy cũng cười, thế nhưng sao nụ cười kia miễn cưỡngđến vậy? Là gặp nên mới vui?

      nghe thấy bản thân kìm được lòng mà hỏi : “Em…Em có khỏe ?”

      nhìn thấy ngẩng đầu lên nhìn , gượng cười, thanh mang theo vài phần run rẩy: “Em…rất khỏe.”

      nhìn thấy hai má lúm đồng tiền môi thoáng thoáng . Trái tim chợt xao xuyến.

      nhìn thấy đôi mắt long lanh, tựa như hàm chứa nước mắt. Nhưng nhìn kĩ lại thấy giọt lệ nào.

      tự hỏi lòng mình, chờ đợi điều gì?

      Chờ đợi rằng, khi nhìn thấy , xúc động mà khóc òa lên ư?

      Song của bây giờ trông tốt hơn ngày trước rất nhiều, sao có thể khóc được chứ.

      cười tự giễu, khi còn khóc vì , lại vờ bất cần, quý trọng, thầm nghĩ phải khiến phải đau khổ hơn nữa. tại ngẩng đầu nhìn , ánh mắt tươi sáng vương lệ, hiểu sao lòng lại buồn bực thế này.

      vốn muốn hỏi tất cả…khoảng thời gian này trải qua thế nào, sao lại ở bên Quách Hồng Đồ, sao lại quen ông ta, vì sao lại làm ở công ty ông ta. Song khi nhìn thấy đôi mắt long lanh cùng đôi môi run rẩy của , cảm thấy bản thân mình thể nào ở lại đây lâu hơn nữa.

      Có phải làm bất an, có phải sợ rằng làm ảnh hưởng đến việc ở bên Quách Hồng Đồ?

      quên bản thân mình từ biệt hai người họ như thế nào, chỉ nhớ mình thẳng lưng kiên định xoay người bước ra ngoài.

      Nhưng khi ra đến cửa, đến nơi còn ai, biết bản thân mình thểchịu đựng thêm được nữa.

      Màn đêm yên tĩnh, người người vui cười, lại dường như nghe được tiếng thế giới sụp đổ.

      **

      Mấy ngày sau, cuộc sống của Doãn Gia Hoa vẫn trôi qua trong bất an. làm việc ngừng, ép bản thân được nghỉ ngơi. Bởi vì chỉ cần dừng lại, trước mắt lại lên cảnh Quan Hiểu và Quách Hồng Đồ ngày đó bên nhau.

      Cứ nghĩ rằng, chia cách sáu năm, trái tim sớm luyện thành thép, ngờ rằng cứ mỗi khi bắt gặp đứng cũng người đàn ông khác, lòng lại nhói đau.

      rất muốn gặp lần, hỏi thời gian qua xảy ra chuyện gì. Dãy số riêng kia liên lạc được, dãy số trước đây liên lạc cũng ngừng hoạt động, thể làm gì khác hơn là gọi thẳng đến công ty Quách Hồng Đồ, nhưng mỗi lần đều bị Quách Hòng Đồ ngăn cản.

      Sau cùng, thậm chí có lần Quách Hồng Đồ còn : “Doãn tổng, đừng như vậy, làm đàn ông phải có phong độ, đợi đến khi ấy muốn đối mặt với cậu tìm cậu.”

      Trong lòng rất rối bời. Hóa ra là muốn gặp .

      lại càng cảm thấy bản thân chính là đồ ngốc, trước đây khi muốn đến gặp lại từ chối, bây giờ đổi lại thành tìm đủ mọi cách tiếp cận .

      Sau khi ăn qua loa bữa trưa, đến bệnh viện thăm ngoại. Tình trạng của ngoại ngày càng xấu, ngủ nhiều, thời gian tỉnh táo lại ít, mỗi khi tỉnh lại, ngoại lại hỏi Trương Lộ sao đến. dám , sợ lại kích động ngoại như trước đây, tìm rất nhiều lý do để giải thích, ngoại nửa tin nửa ngờ, nhưng còn sức lực để chất vấn nữa. Chuyện bây giờ bà cố gắng làm, chính là đấu tranh với sống.

      Từ bệnh viện ra, trong lòng vô cùng lo lắng, bỏ xe lại, bộ dọc theo con đường dài.

      con đường rồi con đường, đôi chân dường như mỏi nhừ. muốn tìm nơi ngồi xuống. mắt nhìn về phía đối diện, bỗng dưng giật mình.

      Nơi đó có tiệm bánh mì, mái nhà hình chóp, cửa còn treo chùm chuông gió.

      Trái tim nhói đau

      nhớ đến khoảng thời gian hai người bên nhau, từng rằng, đợi khi hai người già rồi, đưa đến bờ biển cùng nhau an hưởng những tháng ngày còn lại. Hai người có thể mở tiệm bánh mì, thích mái nhà hình chóp, cửa nhà phải được treo chuông gió, mặc kệ có người đến hay , chỉ cần gió thổi qua, thanh leng keng của nó khiến họ luôn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, bao giờ đơn. còn bảo đặt tên cho tiệm bánh mì của hai người họ. đặt là tiệm bánh mì Tiểu Diệp. Tiểu Diệp là tên em trai của , cười bảo rằng tên rất hay, bảo rằng sau này là ông chủ còn là nhân viên. cười, ngoại trừ dạo phố làm đẹp, động mỗi tí là mệt, chứ đừng là lao động tay chân. ấm ức, lí lẽ với , tranh luận hồi hai người lại quấn quýt hôn nhau.

      Khoảng thời gian kia rất ấm áp, rất hạnh phúc.

      Nghĩ kĩ lại, khi đó luôn sống trong nhung lụa, nhưng xa cách mấy năm, phải vất vả như vậy. Mà trước kia còn nghĩ rằng bị trừng phạt như vậy vẫn chưa đủ, tìm mọi cách khó dễ . bị ma ám.

      Lòng thắt lại.

      Đôi chân bất giác qua con đường đối diện, bước vào tiệm bánh mì kia.

      đến gần, nhìn vào trong.

      Qua tấm cửa thủy tinh, bỗng dưng sững sờ.

      Người ngồi bên bàn trước của sổ chính là .

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 39: Quấn quýt triền miên.



      Qua khung cửa kính, Doãn Gia Hoa nhìn vào, Quan Hiểu ngồi chiếc bàn gần cửa sổ, trước mặt là ly nước và dĩa bánh ngọt, trông có vẻ thất thần, tay vô thức cầm chiếc thìa, loay hoay mãi mới lấy được mẫu thức ăn.

      Trái tim đột nhiên thắt lại. Ánh mắt sao u buồn thế.

      Ánh chiều tà từ cửa sổ rọi vào, toàn thân được phủ dải ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, đôi mắt đăm chiêu mơ màng, thoạt nhìn trông rất bình thản mà quyến rũ lạ thường.

      ngơ ngẩn đứng ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn , sững sờ tha thiết.

      Đột nhiên có người phụ nữ, toàn thân mang theo cơn tức giận lạnh lùng lướt qua , chạy vọt vào tiệm bánh, cơ hồ còn chưa kịp phản ứng.

      Người phụ nữ đó thẳng đến trước mặt Quan Hiểu, tạt mạnh ly nước lên mặt .

      Tất cả đều xảy ra quá nhanh.

      nhìn thấy Quan Hiểu ngẩn ra, còn người phụ nữ kia bắt đầu quát ầm lên, mọi người trong tiệm nhìn chằm vào họ. Quan Hiểu cuối đầu lau những giọt nước mặt. chật vật, ngượng ngùng,đôi mắt long lanh như chợt muốn khóc.

      nhận ra người phụ nữ đó, đó là người vợ thứ sáu trước của Quách Hồng Đồ.

      còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, bước chân bất giác tiến vào tiệm bánh ngọt.

      Quan Hiểu đứng lên định bỏ , nhưng người phụ nữ đó giữ tay lại, cuồng loạn chửi bới , còn đưa tay lên định tát , nhưng cánh tay lại bị bắt lại.

      **

      Trần Lam Ni cố gắng giật tay lại. miệng tuông ra những lời vô cùng khó nghe.

      “Đồ con đàn bà ti tiện! Hết dụ dỗ chồng người này rồi đến bạn trai người nọ, trong khi cũng có chồng rồi chứ. Nếu như còn độc thân, chắc tất cả phụ nữ ở đây đều phải buộc chồng mình vào lưng quần mang theo mới được mất. vất cái bộ dạng đáng thương, yếu đuối kia , thắt lưng quần của lỏng lắm, quay về trước mặt đàn ông là liền cởi ra, lại còn làm ra vẻ thanh cao!” ta nghiêng đầu nhìn Doãn Gia Hoa: “Doãn Gia Hoa, sao vẫn có thể bảo vệ cho ta, biết ta ngủ cùng Quách Hồng Đồ rồi ư? Ha, đúngthật là sợ bị cắm sừng. Ha, lạ à nha! Bản lĩnh giường của người phụ nữ này lợi hại đến vậy sao? Xem ra đàn ông đều là lũ như nhau, ai bị cắm sừng cũng chẳng thèm để tâm.”

      ta càng càng khó nghe, Doãn Gia Hoa bình tĩnh đáp trả: “Trần Lam Ni, chắc sau này muốn ở trong giới này nữa đúng ? Giữ cái mồm mình sạch chút .”

      xoay sang nhìn Quan Hiểu mặt vẫn còn nước, tóc bết lại. Đôi mắt rươm rướm, nhưng lại kiên cường để chúng tuôn rơi, câu cũng lên tiếng, mặc cho Trần Lam Ni hoa tay múa chân chửi mắng.

      Trái tim cũng hóa thành nước.

      Sao lại ra nông nổi này. Ngay bản thân cũng rất khó chịu, ràng là muốn khóc nhưng bản thân lại quật cường khóc.

      muốn để chịu uất ức, chặn Trần Lam Ni lại, kéo tay ra khỏi tiệm.

      bị nắm tay, bước chân lảo đảo, nhưng cũng vùng vẫy ra khỏi .

      Trần Lam Ni đằng sau còn hét vọng tới: “Doãn Gia Hoa, Doãn Gia Hoa còn bảo vệ ta sao? nỡ phụ lòng Lộ Lộ sao? Quan Hiểu, con đàn bà đê tiện này, có kết quả tốt.”

      **

      Doãn Gia Hoa mảy may để ý đến người phụ nữ điên rồ phía sau, kéo Quan Hiểu lên xe. Quan Hiểu cúi đầu ngẩn ngơ. Toàn thân khẽ run lên. thở dài, vươn người qua giúp thắt lại dây an toàn.

      ngước mắt nhìn , lời. Theo động tác của , những giọt nước mắt cuối cùng trụ được nữa, tuôn rơi như đê vỡ.

      như vậy, lòng cũng tan nát.

      kìm nổi lòng, nâng tay lau những giọt lệ mặt .

      “Đừng khóc nữa.” khẽ : “ đưa em rời khỏi nơi này.”

      nhìn , đáy mắt lên nỗi đau xót vô tận: “Nhưng em có thể đâu chứ?” với bộ dạng hỗn độn như vậy quay về nơi của Quách Hồng Đồ sao? ấp úng : “Em có ngủ cùng ông ta…”

      Trái tim tựa như bị con dao xướt qua: “ đưa em về nhà!”

      **

      Doãn Gia Hoa lái xe về nhà mình. đường, Quan Hiểu lặng lẽ lên tiếng, cũng phản đối đưa đâu.

      dẫn vào thang máy. Dọc đường , vẫn luôn cúi đầu biết nghĩ gì.

      mở cửa ra, dè dặt nhìn . sợ lại hối hận quay người bỏ chạy.

      Vẫn may có.

      đẩy cửa để vào.

      Khi đôi bàn chân tiến vào nhà, lòng lúc này mới thở phào nhõm.

      **

      Vào nhà, lúng túng đứng bên. thay giày, mở tủ lấy đôi dép mới cho, ngồi xuống, giúp cởi giảy, rồi mang dép vào chân .

      Sau đó đứng lên, sau đó cả hai người đối mặt nhìn nhau.

      Tất cả mọi thứ đều làm rất tự nhiên, tựa như sáu năm trước mỗi ngày họ vẫn bên nhau.

      Trước đây chỉ là tên tiểu tử nghèo, dốc hết của cải cũng thể mang lại cho thứ gì, cho nên chỉ có thể dốc hết trái tim mình để thương . , sau này chỉ cần có ở bên cạnh, phải động tay vào làm bất cứ chuyện gì. Vì thế mỗi ngày đều giúp thay giày, giúp buộc dây giày. chịu, với rằng, là đàn ông con trai, được tùy tiện quỳ gối trước người khác. Nhưng lại , đời này, chỉ quỳ gối trước mình , cam tâm tình nguyện quỳ gối trước .

      Về sau rồi, ngoại trừ lúc ngoại nằm viện ra, chưa bao giờ ngồi xuống giúp ai thay giày.

      Hai người cứ vậy lặng lẽ nhìn đối phương, trong chớp mắt thiên tư vạn niệm trong lòng mỗi người lên.

      ngẩng đầu nhìn , bỗng dưng vành mắt ửng đỏ.

      cũng thể nào kiềm chế được bản thân, đè ép sát tường, hung hăng hôn , hung hăng nghiền ngấu môi .

      bao lâu rồi, mới cảm giác được lại mùi vị của , bao lâu rồi chưa được chạm vào người ? Nhiều năm qua, nhớ mùi vị mà tan nát cõi lòng, nhớ cách đến tan nát cõi lòng, thế nhưng thể nào chạm vào được.

      nghe thấy hơi thở dồn dập của mình, như người mất hồn.

      nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào. hơi sợ, sợ rằng nguyện ý, gần như muốn buông ra. Nhưng nỗi lo lắng đó đến cuối cùng cũng thắng nổi niềm nhớ nhung của , luyến tiếc buông ra, dịu dàng hôn trấn an, cánh tay đỡ lấy lưng .

      cảm giác được bàn tay choàng qua eo mình. Cuối cùng phản kháng nữa.

      giống như tên nhóc lạc đường vừa tìm ra phương hướng, được ủng hộ liền dũng cảm tiếng tới, hăng hái tiến lên.

      hôn , bế bổng lên, kịp về phía phòng ngủ, hai người cùng nhau ngã xuống sô pha.

      Đôi mắt đỏ ngầu, gấp gáp cởi quần áo người xuống, thẳng tay xé rách chiếc váy ngắn và quần con của . hỗn loạn đưa tay ngăn lại, liền đặt tay lên đỉnh đầu. tách hai chân ra, tiến thẳng vào. cau mày, cắn môi, khẽ rên rỉ, toàn thân co rút lại bởi tấn công bất ngờ.

      Toàn thân run rẩy. sít chặt của như muốn tan chảy .

      chậm rãi di chuyển, buông lỏng tay , nâng cằm hôn xuống.

      nghiền ngấu , từng chút đột kích vào thân thể . nghiêng đầu qua bên, thở hổn hển.

      cởi bỏ chiếc áo sơ mi người , vuốt ve thân thể , toàn thân khẽ run lên. đẩy chiếc áo con lên, cúi đầu dịu dàng hôn, nửa thân dưới vẫn hề dừng lại, bị giày vò khẽ rên thành tiếng.

      từ từ tiến vào , áo người tụt dần xuống, cảm thấy vô cùng vướng víu, xé toạc chiếc áo sơ mi, vứt thẳng xuống đất.

      cúi đầu xuống, bỗng sửng sốt…ngay cả động tác cũng dừng lại.

      chiếc cổ trắng ngần của sợi dây chuyền mảnh, mặt dây chuyền là chiếc nhẫn mà trước đây dùng số tiền đầu tiên kiếm được mua tặng .

      tự tưởng tượng vô vàn tình huống: đánh mất nó, bán nó, tặng nó cho người khác, nhưng lại ngờ rằng nó vẫn còn, vẫn luôn mang nó bên người.

      Trong lòng vẫn còn có .

      Trong nháy mắt, bỗng cảm thấy những đau khổ, dằn vặt trong sáu năm qua đều rất đáng giá.

      vuốt ve khuôn mặt , đưa tay che hai mắt mình. giữ lấy tay , để nhìn thẳng vào mắt mình. nâng chiếc nhẫn lên, khàn giọng hỏi : “Vì sao?”

      nhìn , những giọt lệ lại tuôn rơi.

      cúi xuống hôn lên những giọt lê kia, nhìn vào mắt rời. đột nhiên bắt đầu trở nên điên cuồng mà tiến vào người , những giọt mồ hôi lấp lánh rơi xuống ngực . Chiếc nhẫn lắc lư theo nhịp, tiêu hồn đoạt phách. hôn xuống ngực , dây dưa triền miên, mang theo nỗi nhớ vô tận.

      kìm nén run rẫy, khóc lên thành tiếng gọi tên .

      buông ngực , hôn lên môi , thẩm gọi “Hiểu Hiểu”. Hai người ôm chặt, hôn nhau nồng nàn, tựa như có ngày mai, liều mình quấn quýt dây dưa.

      Giây phút này, hai người cái gì cũng muốn nghĩ, chỉ cố gắng hết sức để cảm thụ lẫn nhau, ôn lại những cảm xúc xưa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :