1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cũ như mộng - Hồng Cửu (52 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 30: Là ai bảo đến tìm tôi



      Ngày đó, Trương Lộ đứng trước phòng làm việc Dương Huy, nghe thấy ta vừa gác máy quay số gọi ngay cho người khác, biết chắc rằng Doãn Gia Hoa vừa nhận được điện thoại của người phụ nữ kia và hai người có buổi hẹn vào thứ tư tuần sau.

      Tuy nghe được tất cả, nhưng vẫn vào văn phòng Dương Huy, cố tình hỏi ta, Quan Hiểu và Doãn Gia Hoa hẹn nhau hôm nào. nhìn thấy Dương Huy cắn răng, khẳng định chắc nịch rằng, ta biết.

      Lúc ấy xác định rằng, người đàn ông này trông phóng khoángnhưng ta đối với Doãn Gia Hoa hoàn toàn trung thành, thể nào lay động được. Từ đó cũng bỏ ý định lấy lòng ta để moi móc thông tin. có thời gian để làm những việc vô dụng.

      Buổi tối, về đến nhà, cảm thấy bản thân mình nên làm chút gì đó. bắt đầu động não, cố đưa ra cách giải quyết tốt nhất.

      Sau khi suy nghĩ đêm, đưa ra quyết định.

      Ngày hôm sau, gọi điện hẹn Trần Lam Ni ra uống trà. Vừa nhìn thấy , Trần Lam Ni liền than vãn.

      “Lộ Lộ, cậu biết , tớ buồn quá, tớ mệt mỏi quá! Vì việc tớ giúp cậu điều tra về người phụ nữ họ Quan đó mà lão Quách nhà tớ đóng hết tất cả các tài khoản của tớ, lại còn thèm chuyện với tớ câu, thậm chí mấy hôm nay lão cũng về nhà! Tớ quả sắp điên lên rồi! Lộ Lộ cậu xem, người phụ nữ họ Quan kia là ai cơ chứ, sao lại thế đụng vào ta? Dựa vào cái gì mà lão Quách nhà tớ lại vì ta mà thèm để ý đến tớ?”

      vừa vừa giận dỗi uống ngụm lớn cà phê. Song đến cả cà phê cũng biết chìu lòng , mùi vị nồng nặc khiến cảm thấy khó thở, buồn nôn, nhìn chả khác gì bà bầu ốm nghén.

      Trương Lộ khỏi tò mò hỏi: “Ni Ni, có phải cậu lại mang thai ?”

      Trần Lam Ni trợn trừng mắt: “Sao có thể thế được! Cậu phải biết tớ có dự định sinh con! Những lần trước phải tớ đều phá cả rồi sao?Lão Quách để mắt đến tớ cũng là vì vóc dáng của tớ, nếu như tớ sinh đứa phải là phá hủy toàn bộ sao?”

      Trương Lộ đành gật đầu bừa đồng ý với suy nghĩ ngu xuẩn của bạn mình, lại càng quên bắt được thời cơ châm dầu vào lửa: “Ôi, Ni Ni à, thời gian này tớ cũng vì cái người phụ nữ họ Quan đó mà phiền muộn đây, tớ và Doãn Gia Hoa quyết định kết hôn, nhưng gần đây người phụ nữ đó cứ đeo bám Gia Hoa. ta ràng có chồng, vậy mà còn…ôi! Cậu biết sao , tớ hỏi Gia Hoa vì sao người phụ nữ ấy cứ bám theo suốt, Gia Hoa với tớ, trước đây người phụ nữ đó từng cho ấy tiền đóng học phí, ấy vẫn chưa trả lại, ấy cũng là vì mối ân tình này nên mới chưa thể đoạn tuyệt với ta, thế nhưng người phụ nữ đó lại nhiều lần muốn đùa bỡn với tình cảm của ấy, liên tục tìm cách dây dưa quấn quýt lấy ấy!”

      Trần Lam Ni bên kia căm phẫn trào dâng: “ lố lăng! Đúng là phụ lộng hành, coi ai ra gì! Nhanh đưa tiền cho ta, từ nay về sau cắt đứt quan hệ hoàn toàn !”

      Trương Lộ làm ra vẻ tán thành gật đầu: “Đúng vậy, tớ và Gia Hoa cũng bàn bạc, Gia Hoa bảo sau khi trả ta món nợ đấy bao giờ để ý đến ta nữa.” đột nhiên nắm lấy tay Trần Lam Ni: “Ni Ni, tớ muốn để Gia Hoa đến trả tiền ấy, tớ sợ ta thừa cơ hội đó mà dụ dỗ Gia Hoa. Cậu cũng biết đấy, người phụ nữ đó rất có mị lực quyến rũ đàn ông, mà đàn ông đều thể nào thoát khỏi những cám dỗ. Tớ và Gia Hoa sắp kết hôn rồi, tớ sợ, vì chuyện này lại rước thêm rắc rối, tớ muốn Gia Hoa tự mình đến trả tiền…Đáng nhẽ ra tớ trả cũng được, nhưng như cậu biết đấy, với ta, tớ chỉ cảm thấy chán ghét , kinh tởm đến muốn nhìn mặt. Nếu phải trực tiếp gặp mặt ta, đến khi nghe ta những lời tuc tỉu, vô văn hóa của kẻ hạ đẳng e rằng tớ biết đường mà đáp trả lại được mất, tớ sợ bị ta ức hiếp! Loại phụ nữ này chỉ có trước mặt đàn ông là giả vờ nhu nhược, mềm yếu thôi, chứ ra đều là thứ bà chằn dữ tợn. Cho nên Ni Ni à, tớ muốn nhờ cậu, cậu có thể giúp tớ lần , cậu cầm tấm chi phiếu đem đến đưa cho người phụ nữ đó được ?”

      Trần Lam Ni có chút lưỡng lự, Trương Lộ thừa dịp lại thêm vào: “Ni Ni, phải cậu sợ lão Quách nhà cậu…ôi, phải là tớ cậu, tớ bị ức hiếp cũng đủ rồi, nhưng cậu khi lại vì người phụ nữ đó mà bị chồng ghẻ lạnh, là oan chết được! Nếu như tớ có trình độ mồm mép giống như cậu, những chuyện chướng tai gai mắt thế này tớ thể khoanh tay ngồi yên mà nhìn được, nhất định phải tìm đến ta mà dạy cho ta bài học tớ mới hả dạ được. Hơn nữa,tuy người phụ nữ Quan Hiểu đó chẳng còn trẻ như chúng ta, nhưng vóc dáng vẫn còn nõn nà mơn mỡn phết! Đặc biệt là mỗi khi ta lẳng lơ mỉm cười với lũ đàn ông, cậu vẫn chưa nhìn thấy đấy, hai má lúm đồng tiền thoắt thoắt , y hệt hồ ly tinh mê hoặc người! Mà phải lão Quách nhà cậu cũng nhìn trúng ta rồi đấy chứ?”

      Câu cuối này chạm đến nỗi đau của Trần Lam Ni. Ngực ta bực bội đập phập phồng.

      Gần đây tâm trạng luôn thất thường, mỗi lúc tức giận ngực lại đập phập phồng, có lúc chịu đựng nổi gặng từng cơn nôn mửa đến lã người.

      Nghĩ đến vì người phụ nữ kia mà Quách Hồng Đồ giận mình, rất căm giận, xúc động vỗ bàn đồng ý: “Đừng sợ Lộ Lộ! Tớ thay cậu đưa tiền cho ta. Tớ những trả tiền thay cậu, mà còn thay bản thân đến mạt sát ta trận. Tớ nhất định phải cho ta hiểu ra đạo lý: Chồng của người khác phải là người phụ nữ có chồng ti tiện như ta có tư cách ve vởn!”

      Trương Lộ vờ như muốn ngăn lại: “Ni Ni, đừng, nếu như ta chọc giận cậu, cậu cũng đừng tranh cãi với ta làm gì, cậu chỉ cần để lại tờ chi phiếu cho ta là đủ rồi. Chồng cậu bởi vì ta bắt đầu lạnh nhạt với cậu, nếu như để chồng cậu biết cậu đến tìm người phụ nữ kia chuyện, chồng cậu nhất định lại càng chán ghét cậu hơn, nếu như nhỡ đâu…chồng cậu đòi ly dị làm sao bây giờ?” Trương Lộ bày ra vẻ chân thành , tựa như rất biết suy nghĩ cho bạn thân này.

      Trần Lam Ni quả kích động, cơn giận bùng nổ: “Tớ haaa! Chỉ vì người phụ nữ như vậy mà lão Quách cần tớ nữa ư? Vậy tớ thà chết cho rồi! được, dựa vào đâu mà vì ta lão Quách lại lạnh nhạt với tớ! Tớ nhất định phải đến tìm ta xả giận. Tớ phải đến chửi cho con đàn bà biết xấu hổ này trận!”

      Trần Lam Ni cầm lấy tờ chi phiếu của Trương Lộ, đồng ý với bạn mình ngày mai đến tìm Quan Hiểu “vui vẻ trò chuyện”.

      “Tớ nhất định để cho con đàn bà vô liêm sỉ đó sống yên ổn. Tớ phải sỉ nhục ta trận.”

      Trương Lộ mang theo vẻ mặt quan tâm chân thành, tha thiết nắm lấy tay Trần Lam Ni: “Ni Ni, cám ơn cậu, cậu là người chị em tốt nhất của tớ! Nhưng Ni Ni à, cậu hãy nhớ, nhất định đừng quá xúc phạm người phụ nữ đó, nhét tấm chi phiếu cho ta là được rồi, đừng để lão Quách nhà cậu trở mặt với cậu!”

      Trần Lam Ni xúc động: “Lộ Lộ, chỉ có cậu biết suy nghĩ cho tớ, chỉ có cậu tốt với tớ! Cậu yên tâm, chuyện này tớ biết phải làm thế nào.”

      Trương Lộ nhìn , nở nụ cười vừa vui mừng vừa cảm kích.

      Nếu như phải nghĩ rằng, bản thân mà tự mình nhét tấm chi phiếu cho con già đó hạ thấp giá trị nhân phẩm của mình, cũng chẳng cần tốn bao nhiêu công sức để lừa bạn ngực to não phẳng trước mặt này làm gì.

      **

      Quan Hiểu kiên nhẫn chờ đợi, hai ngày trôi qua kể từ hôm gọi điện, tự an ủi bản thân, cố gắng nhẫn nại chờ cho đến thứ tư tuần sau.

      ăn tạm gì đấy cho qua bữa, rồi ngồi trong cửa hàng đọc sách, bỗng dưng lại xuất vị khách mời mà đến.

      người phụ nữ, thoạt nhìn cũng quen mắt, dường như gặp qua ở đâu đó. Dáng người ta rất đẹp, khuôn mặt trang điểm hơi đậm.

      Khi Quan Hiểu nghe thấy ta bảo muốn chuyện cùng , cảm thấy hơi khó hiểu. biết mình có chuyện gì để với cái người chỉ biết ngẩng mặt lên trời thế này. Nhưng khi nghe được hai cái tên Doãn Gia Hoa và Trương Lộ thốt ra từ miệng đối phương, thay đổi ý định, đồng ý chuyện cùng ta.

      kéo ghế ra cho vị khách mời mà đến này, ai ngờ ánh mắt đối phương cũng chẳng thèm liếc nhìn xuống, nhếch mũi với : “Cửa hàng quá nghèo nàn, ngay cả thức uống cũng chẳng có, theo tôi qua nhà hàng bên cạnh chuyện , yên tâm, tôi trả tiền.”

      Quan Hiểu nghe thấy ngữ điệu của ta giống như mệnh lệnh hơn là lời mời khách sáo, vô cùng khiếm nhã. muốn qua nhà hàng bên cạnh nhưng nghe chuyện có liên quan đến Doãn Gia Hoa, lại nhịn được tò mò liền theo ta.

      Vào nhà hàng Tây, vị khách kiêu ngạo kia lại đòi lấy phòng riêng để chuyện. Quan Hiểu cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá sức vênh váo, ra lệnh cho người khác cách đáng ghét, thế nên muốn thỏa mãn ý định của ta, khăng khăng chọn vị trí gần cửa sổ.

      thấy đối phương trông có vẻ vô cùng tức giận, nhưng cũng rỗi bận tâm về điều đó.

      Ngồi xuống bàn, đối phương tự giới thiệu, ta tên là Trần Lam Ni, là phu nhân của ông chủ Quách Hồng Đồ và cũng là bạn thân tri kỷ của Trương Lộ.

      Quan Hiểu liền hiểu ra vì sao trông ta lại quen mắt. ra ở tiệc rượu lần trước nhìn thấy người này.

      Quan Hiểu nhìn Trần Lam Ni, trong lòng nghĩ rằng người phụ nữ này quá tự mãn, ai thèm quan tâm ta là phu nhân của ai cơ chứ, lại là bạn tri kỷ của ai cơ chứ? chỉ muốn biết vì sao ta lại muốn đến tìm ?

      Nhưng đối phương lại bày ra tư thế tao nhã uống trà, cái miệng chúm chím nhấp từng ngụm, uống đến hơn nửa ngày, mới rút từ trong túi tấm chi phiếu, vẻ mặt chẳng khác gì ban tặng, đưa lên trước mặt .

      Quan Hiểu nhìn tấm chi phiếu trước mặt, con số đó , người ký tên là Trương Lộ, hỏi người phụ nữ mặt dày phấn son tên Trần Lam Ni trước mặt rằng, tấm chi phiếu này là có ý gì.

      Trần Lam Ni hừ lạnh, kiêu ngạo với : “Con người của tôi ấy, tốt nhưng là đừng nên lòng vòng, nếu như giả bộ hồ đồ, bằng tôi đây cho biết! Quan Hiểu ra cũng hiểu , trong mắt Doãn Gia là hạng người gì, ấy nhiều lần lẩn tránh , muốn có bất cứ liên quan nào đến , mỗi lúc gặp tâm trạng liền trở nên xấu cực điểm, chẳng lẽ ngây ngô hay cố tình biết ? rằng ấy rất chán ghét ! ấy cũng với Trương Lộ, mấy năm trước giúp ấy nộp tiền đóng học phí, ấy cũng vì ân tình này nên chưa thể đoạn tuyệt quan hệ với . Thế nhưng bây giờ, tôi Quan Hiểu nghe nè, Trương Lộ và Doãn Gia Hoa cũng sắp kết hôn, cũng đừng vì món nợ ân tình cũ này mà hao tâm tốn sức, chút tiền cỏn con này ấy à, ra chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ nữa là! Bây giờ chúng tôi trả lại nó gấp đôi cho , sau này mọi người ai thiếu nợ ai, cầm tiền rồi cũng đừng đến dây dưa đến họ nữa, tốt xấu gì Doãn Gia Hoa và Trương Lộ cũng sắp kết hôn, mà vẫn cứ dai dẳng bám lấy ấy cũng chỉ là đồ ti tiện mà thôi. Số tiền này nhiều hơn gấp mười lần số tiền năm đó đóng học phí cho Doãn Gia Hoa, cầm lấy nó và Doãn Gia Hoa ai thiếu nợ ai. Từ nay về sau hãy rời xa Doãn Gia Hoa và Trương Lộ, đừng mơ tưởng gì hơn! Quan, con người sỗng ít nhiều phải nghĩ đến sĩ diện bản thân, phải tự mình biết thân biết phận mà sống!

      Nghe hết tràn này, toàn thân Quan Hiểu run rẩy.

      “Là ai bảo đến tìm tôi? Tấm chi phiếu này là chủ kiến của ai? Là Trương Lộ hay Doãn Gia Hoa?”

      Trần Lam Ni cười mỉa: “Có gì khác nhau sao? Hai người ấy cũng sắp kết hôn rồi, dĩ nhiên đây là ý kiến của cả hai người họ! hỏi như vậy, có vẻ như vẫn chưa mất hết hy vọng nhỉ? Quan Hiểu, e rằng những lời vừa rồi của tôi vẫn còn quá lịch , bây giờ tôi đây cho nghe, tôi cảm thấy, con đàn bà mà có chồng rồi chớ nên hết lần này đến lần khác đùa bỡn tình cảm của người khác. bây giờ phải là người độc thân mà cũng tính là còn trẻ, còn có chồng! Tôi hiểu, bên ngoài làm bao nhiêu chuyện đồi bại vậy sao chồng vẫn chịu bỏ , người đàn ông tốt như vậy lại biết quý trọng, còn muốn vè vỡn chồng của người khác. Còn hại người khác bị chồng đóng tài khoản, hiểu làm người kiểu gì…ờ…sao lại cheap như thế này!” Lời vừa khó nghe vừa rườm rà, vất vả lắm mới hết đoạn, lại hỏi Quan Hiểu thêm câu: “ biết chồng tôi sao? Tôi hỏi , phải thừa cơ quyến rũ chồng tôi đấy chứ?”

      Quan Hiểu dường như nghe hiểu những điều ta , chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, đau đến nổi toàn thân tê dại. đờ đẫn lắc đầu.

      Trần Lam Ni nhếch môi hừ lạnh: “ bày ra bộ dạng yếu đuối nhu nhược này cho ai xem? Tôi cũng chẳng phải là đàn ông mà bày trò câu dẫn, quyến rũ làm gì cho tốn sức, đúng là hồ ly tinh! quen chồng tôi, vậy tại sao ấy vì lại đóng hết tất cả các tài khoản của tôi?”

      Quan Hiểu hoàn toàn hiểu ta gì, cũng muốn hiểu. Lúc này trước mắt chỉ muốn biết chuyện.

      cầm tấm chi phiểu, hỏi Trần Lam Ni: “Doãn Gia Hoa thường đậu xe ở bãi đỗ xe nào trong công ty Gia Hoa?”

      Trần Lam Ni tưởng tưởng nổi, xoắn mày hỏi: “ còn muốn tìm Doãn Gia Hoa sao? hết thuốc chữa rồi, đến nước này rồi mà còn chưa từ bỏ hy vọng ư? Làm phụ nữ thể quá hư hỏng quá đê tiện như thế này được! sao có thể…”

      Quan Hiểu muốn nghe ta lảm nhảm, lớn tiếng cắt lời: “Tôi chỉ hỏi , ấy đậu xe ở bãi đỗ xe nào?” Ánh mắt nhìn Trần Lam Ni trở nên hung dữ: “ phải bảo tôi rằng chồng vì tôi mà đóng tài khoản của lại ư? muốn vì tôi mà hai người ly hôn đấy chứ!” Tuy rằng biết Trần Lam Ni và chồng ta xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này để đạt được đáp án của mình đếm xỉa dến bất cứ thứ gì.

      Vẻ mặt Trần Lam Ni quả thay đổi, bị lời Quan Hiểu làm cho hoảng sợ: “ dám, đúng là người phụ nữ ti tiện. Nếu như dám phá hoại tình cảm giữa tôi và chồng, tôi cho biết tay!” để ý đến hình tường hét ầm lên.

      Trần Lam Ni là người miệng cọp gan thỏ, bình thường thấy người ta to mồm lớn tiếng, chỉ khi nào gặp phải cây cao hơn, chắc khỏe hơn liền sợ sệt, điển hình của kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Khi chưa gặp Quan Hiểu, trước mặt Trương Lộ vỗ ngực oai phong , sau khi gặp Quan Hiểu, cảm thấy đối phương dễ bắt nặt, liền sổ tràn khó nghe.

      Nhưng thấy Quan Hiểu trước mặt nổi giận, lại trở nên bối rối biết làm thế nào.

      Quan Hiểu trợn mắt nhìn chằm , lạnh lùng : “Nếu như , tôi nhất định dám.”

      Trần Lam Ni bị khí thế quyết liệt của làm cho sợ hãi, trong lúc do dự, bỗng nhiên nhớ đến vị trí đỗ xe của Doãn Gia Hoa mà lần trước trương Lộ cho , liền bật ra miệng: “Bãi, bãi đỗ xe trong tòa nhà B, cổng Đông Bắc là bãi đỗ chuyên dụng dành riêng cho Doãn Gia Hoa…”

      Quan Hiểu thèm liếc nhìn , nắm chặt tấm chi phiếu đứng lên, xoay người ra cửa.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 31: Sớm gặp sớm tàn.



      Doãn Gia Hoa cảm thấy hoảng hốt. Từ hôm đó, thể nào liên lạc được với Quan Hiểu. Gọi vào dãy số kia, chỉ có giọng nữ máy móc ngừng lặp lặp lại rằng thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được.

      Mỗi khi mường tược lại khuôn mặt chan chứa nước mắt, nghẹn ngào với rằng, để được như ý nguyện, bao giờ xuất trước mặt nữa. rất hoảng sợ, sáu năm trước khi ra lời từ giã, cảm giác trái tim đau như cắt lại lần nữa xuất .

      đứng ngồi yên, ăn ngủ bất an.

      bức thiết muốn hẹn gặp , tựa hồ có chuyện rất quan trọng muốn với . Rốt cuộclà muốn gì? giận bản thân hôm đó thể bình tĩnh hơn chút, vì sao lại cố tình kéo dài thời gian gặp , giá như hai người liền gặp nhau vào ngày hôm sau có lẽ xảy ra đống chuyện thối tha này.

      Như vậy giống như bây giờ, biến mất ngay cả chút dấu vết cũng để lại.

      Bóng hình , tựa như thước phim điện ảnh, từng hình ảnh từng hình ảnh lên trước mắt .

      Lần đầu tiên gặp , người có tiền, chỉ là tên côn đồ. Khi trông thấy , đôi mắt lóe lên tia sáng. ngừng ca ngợi vẻ ngoài của khiến lòng vô cùng tự mãn. nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn , cố tình trêu , bày ra đủ trò để xấu hổ đỏ mặt. Khi đó ngây ngô, chỉ cần nụ cười, cái nhíu mày của cũng đủ khiến mặt đỏ bừng lên. si mê hai má lúm đồng tiền khuôn mặt , mỗi khi nhìn thấy chúng, toàn thân lại nóng bừng lên.

      Tiếp đó là những chuỗi ngày đến bên , ngừng trêu ghẹo khiến như sống trong giấc mơ huyền ảo. Sau khoảng thời gian, mới nhận ra rằng đằng sau nụ cười vui vẻ ấy cùng cách sống hoang dại của ra chỉ là lớp màng che giấu nổi bi thương chứa đầy nước mắt tận sâu bên trong .

      bắt đầu cảm thấy xót xa…

      Thời gian hai người nhau.

      cảm thấy thế giới của mình mỗi ngày đều là cầu vồng rực rỡ.

      Thế nhưng ngay khi chìm sâu trong mối tình ấy, lại xoay lưng bỏ , chỉ để lại cho vết thương lòng đau đớn tột cùng.

      Cuối cùng, cũng biết được bi thương đau lòng của hoàn toàn là vì người đàn ông khác. Và hóa ra, sống trong thế giới cầu vồng rực rỡ hẳn là điều tốt, bởi lẽ điều đó cũng báo hiệu rằng, mỗi ngày của họ đều phải trải qua những cơn mưa…

      mình chịu đựng nỗi đau đớn ấy trong suốt sáu năm trời.

      Sáu năm sau, đột nhiên xuất trước mặt , cũng “đột ngột” tựa như sáu năm trước khi ra , khiến người ta kịp chuẩn bị, cơ hội để phản ứng lại.

      sao có thể như vậy được? , đến là đến, khuấy động ngọn sóng cuồn cuộn sâu trong lòng , rồi lại lặng lẽ biến mất lần nữa.

      sao có thể như vậy!

      **

      Doãn Gia Hoa cảm thấy ngực đau nhói, thở nổi, trái tim tựa như bị ai đấy ra sức bóp chặt.

      siết chặt tay, nằm bệt lên bàn thở hổn hển.

      Đôi mắt vừa nóng lại vừa cay, tựa như có gì đây dần trào ra.

      Cuối cùng cũng thể tự dối lòng mình nữa, phát bản thân mình còn sức lực mà phủ nhận: hình bóng của người phụ nữ đó khắc sâu trong tận sinh mệnh , , hận , cho dù là sao cả đời này cũng thể quên được .

      **

      Mấy hôm sau Doãn Gia Hoa gặp Trương Lộ. thẳng lời chia tay với .

      Trương Lộ bình tĩnh nhìn , lâu sau cũng gì, đôi mắt giăng kín tầng sương mờ.

      Lại là vẻ mặt đáng thương, yếu đuối, nghẹn ngào sắp khóc kia…

      Lần này, Doãn Gia Hoa tự với chính mình rằng vì bộ dáng này của ta mà mềm lòng được. nhìn .

      Trương Lộ cắn môi, trong lòng trào dâng oán hận.

      Trước đây, mỗi lúc thế này, ít nhất cũng còn thương hại, bây giờ ngay cả cái liếc mắt cũng có.

      cố gượng nở nụ cười: “Vì sao?”

      Doãn Gia Hoa rút tâm chi phiếu kia trả lại cho .

      Trương Lộ run rẩy nắm lấy tờ chi phiếu, nụ cười môi run run như sắp vỡ òa, khiến người khác thể xót xa:“Em sai rồi có phải , Gia Hoa? Là em sai rồi đúng ? thể nào đối mặt được với ấy, vì thế em nghĩ cách giúp thay gặp ấy, em làm như vậy là sai ư?” đến bên cạnh , nắm lấy tay áo , nhưng bị hất bỏ ra.

      khóc nghẹn ngào tựa như hiểu tình thể nào vãn hồi được nữa.

      “Được rồi, Gia Hoa, ra là muốn chia tay em từ lâu, em biết khi quyết định thể nào thay đổi được, em đồng ý với , chúng ta chia tay! Nhưng Gia Hoa à, ngoại phải làm sao bây giờ? Ngoại thể nào chịu đựng nổi đả kích.”

      Doãn Gia Hoa thậm chí đến cái do dự cũng chẳng muốn bố thí cho , lập tức trả lời: “Chuyện này em cần lo lắng, về phía ngoại nghĩ cách để giải thích với bà.”

      xong, xoay người bước , mảy may luyến tiếc.

      Trương Lộ nhìn bóng lưng , vẻ đau khổ, hoảng loạn, bất lực khuôn mặt còn nữa, mà thay vào đó là nụ cười lạnh lùng mỉa mai.

      nhìn xuống tấm chi phiếu trong tay, rồi chậm rãi nhếch khóe môi.

      Từ lúc bắt đầu dự định đưa tiền cho người phụ nữ kia, quyết định thể ngồi chờ chết, mà phải chủ động ra tay.

      Trước đây, đúng là quá để tâm đến suy nghĩ của Doãn Gia Hoa, chuyện gì cũng nhân nhượng , thế nhưng kết quả sao? Cũng chẳng phải là thích gọi đến, chán bỏ sao.

      Từ lúc nào lại bị người khác đối xử như thế này cơ chứ? Từ trước đến nay, những chuyện muốn có gì là chiếm được. Giờ đây, còn cảm kích nhân nhượng của , chỉ còn cách dồn vào góc tường mà thỏa thích bùng nổ tức giận uất ức trong lòng.

      giải thích với ngoại. tò mò, giải thích với bà già nằm hấp hối giường bệnh kia thế nào? Bà già kia rất thương , chỉ vài câu giải thích của có thể giải quyết được ư.

      tin chắc rằng tính nhầm rồi, việc sau này chỉ có thể theo con đường mà vạch sẵn ra thôi.

      Từ đầu đến cuối, bà già kia chính là con bài chủ át trong tay .

      **

      Doãn Gia Hoa đau đầu nghĩ cách nên “giải thích” thế nào với ngoại về việc chia tay với Trương Lộ, nghĩ tới nghĩ lui cũng biết thế nào. Tuy ngoại già, tuy ngoại bệnh, đầu óc ngoại vẫn còn rất minh mẫn, chuyện gì cũng thông suốt . Cho dù đó là lời dối lừa gạt hay là lời dối thiện ý, đối với ngoại mà đều vô dụng. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy là hay nhất, với ngoại rằng Trương Lộ, nếu như cưới , cả cuộc đời sau này của được vui vẻ. nghĩ, ngoại thương như thế, nhất định nỡ nhìn thấy mệt mỏi, cho nên như vậy biết đâu lại khiến ngoại bức hôn nữa.

      Sau khi quyết định thế, mê man ngủ thiếp , trời vừa sáng liền đến bệnh viện.

      Kết quả vừa mới bước vào phòng bệnh, còn chưa kịp nhìn thấy tình hình bên trong, suýt chút nữa lại bị chiếc cốc bay trúng.

      Còn chưa kịp định thần, chiếc cốc kia đập vào tường, vỡ tan tành.

      ngước mắt lên, nhìn thấy ngoại ngồi dựa vào giường bệnh, thở hổn hển trừng mắt nhìn .

      gọi ngoại, định bước đến gần, nhưng bà lại cho phép tới. Bà vớ lấy tất cả những thứ nằm trong tầm tay ra sức ném thẳng vào người .

      hoảng hốt, sợ bà kích động quá lại ngất thêm lần nữa, ngay cả trốn cũng dám, đương đầu đón lấy.

      cố chịu đau, giọng hỏi bà làm sao vậy.

      Ngoại tức giận đến thở hồng hộc: “Cháu, cháu còn mặt mũi mà hỏi ta sao? Tiểu Gia à Tiểu Gia, ta nuôi cháu lớn chừng này, vậy mà trong lòng cháu ta cũng bằng con hồ ly tinh kia sao? Cháu vì nó mà ngay cả ta cũng mặc, lại đòi chia tay với Lộ Lộ! Cháu, là cháu muốn ta chết có đúng ?” Bà đến đau lòng, tựa như sắp òa khóc, hai tay nắm chặt trước ngực, những giọt lệ đọng lại nếp nhăn chằn chịt.

      Lòng như dao cắt.

      hiểu nổi vì sao ngoại lại ghét Quan Hiểu đến như vậy. cố gắng vỗ về ngoại nhưng cũng chẳng tác dụng gì.

      Ngoại khóc lóc than thở: “Lộ, Lộ Lộ là tốt như vậy! Ngoại thương con bé! Sáng sớm nó đến thăm ta, với ta rằng, từ nay về sau có thể thể chăm sóc ta được rồi, con bé vẫn luôn lời tốt cho cháu, còn sợ ta trách cháu. tốt như vậy, là…là ta có phúc được thương nó.” Bà khóc nghẹn ngào kể, hai tay run rẩy nắm lấy tay áo Gia Hoa, thổn thức hỏi: “Cháu…đứa cháu trai này, vì con hồ ly tinh kia…chẳng nhẽ mắt cháu mù rồi sao?”

      Hỏi xong câu này, cuối cùng bà cũng ngất vì kích động quá độ.

      Doãn Gia Hoa quấn quýt ấn nút cấp cứu, lớn tiếng gọi bác sĩ, sợ hãi tột cùng.

      Bác sĩ, y tá vội vàng chạy đến, họ bắt đầu quở trách Doãn Gia Hoa: “Sao lại để bà tức giận? Có phải cậu chăm sóc người già ?” Họ kéo ra khỏi phòng bệnh rồi bắt đầu tiến hành cấp cứu.

      Doãn Gia Hoa vừa lo lắng vừa tự trách mình.

      đấm mạnh vào tường.

      Tại sao, người bị bệnh phải là ?

      Giờ phút này, hy vọng bản thân mình có thể là người thay ngoại chịu bệnh. Tốt nhất là ốm đến chết, từ nay về sau có thể giải thoát khỏi cuộc sống tàn nhẫn này.

      **

      Tình trạng của ngoại cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng sau khi tỉnh bà lại chịu gặp Doãn Gia Hoa.

      Doãn Gia Hoa mệt mỏi như muốn phát điên, nhưng cũng thể làm gì khác.

      Hai hôm sau, Trương Lộ đến tìm , khi đến trời mưa, gắng gượng đợi ở bãi đỗ xe, kiên trì muốn gặp . để ý đến , cũng bày ra bộ mặt hòa nhã, lái xe nghênh ngang rời .

      cảm thấy bực . Nếu phải ta chạy đến bệnh viện ngoại cũng lại kích động mà ngất lần hai.

      Hai hôm sau, Dương Huy với , hai hôm trước khi rời , Trương Lộ vẫn ngây dại đứng trong mưa hai tiếng đồng hồ.

      Vì thế nên bị ốm.

      Mà đây phải là điều trọng yếu, quan trọng là: “Giám đốc, Trương Lộ tiểu thư… ấy…muốn nghe điện thoại của ấy.” Dương Huy vừa vừa nơm nớp lo sợ giữ chặt điện thoại.

      Doãn Gia Hoa do dự lúc, cuối cùng cũng nhận máy.

      trầm mặc, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho dứt.

      “Gia Hoa.” Thanh khàn khàn yếu ớt, bất luận ai nghe thấy cũng đều đau lòng: “ hãy nghe em , phải em tình chạy đến bệnh viện để kể lể cho ngoại. Sáng hôm đó là ngoại gọi cho em, muốn ăn canh của em. Nên em nấu canh rồi đem đến cho ngoại. Ngoại hôm sau cũng muốn ăn nữa, em rằng sau này có lẽ em hơi bận nên thể đến thăm ngoại thường xuyên. Ngoại ngừng truy hỏi em bận gì, em còn cách nào nên mới rằng chúng ta chia tay! Gia Hoa, hãy tin em, em cố tình làm trò xấu, chuyện này đối với em có ích lợi gì sao?”

      Từ ống nghe truyền đến tiếng nghẹn ngào của .

      Doãn Gia Hoa nhắm mắt day day thái dương, lòng lại bắt đầu nhũn ra.

      “Những chuyện này quan trọng, em hãy dưỡng bệnh .”

      Trương Lộ thút thít cầu xin: “Gia Hoa, Gia Hoa… có thể…có thể đáp ứng em chuyện được ? Có thể để em làm bữa cơm mời được ? Xem như là bữa cơm chia tay của hai chúng ta… cũng xem như là chuyện tình đẹp…của chúng ta, sớm gặp sớm tàn!”

      khóc đến thương tâm, cầu kia tính ra cũng quá đáng, Doãn Gia Hoa day day thái dương ngừng giật giật, nặng nề thờ dài: “Được rồi.”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 32: Hãy để vợ của đến tìm tôi.



      Ba hôm sau, Trương Lộ khỏe bệnh. tha thiết mời Doãn Gia Hoa bữa cơm chia tay tại căn hộ mới của , nơi ấy ai quấy rầy. Doãn Gia Hoa đồng ý với .

      Buổi tối, sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Trương Lộ trang điểm trưng diện vô cùng lộng lẫy. Lúc trước cho dù có tham gia những bữa tiệc, hội nghị cũng chẳng tốn nhiều tâm tưvào trang phục, trang điểm như lần này.

      ngồi đối diện Doãn Gia Hoa, chọn chai rượu đỏ: “Gia Hoa, đây là lần đầu tiên em nấu ăn, cũng khác với thức ăn mua ở ngoài lắm, nhưng biết có hợp khẩu vị của , nếu ngon xin cũng đừng ghét bỏ, được ?” Lời nhu mì, dịu dàng cảm động lòng người, đứng lên rót rượu cho Doãn Gia Hoa: “Đây là chai rượu em mua ở đợt đấu giá khi còn du học ở nước ngoài, số lượng có hạn, toàn thế giới cũng có mấy chai đâu, lúc đầu em còn nghĩ khui ra vào hôm kết hôn…nhưng bất quá quan trọng nữa rồi, đối với em mà bây giờ uống…cũng có ý nghĩa như nhau!”

      Doãn Gia Hoa hơi nhíu mày, gì chỉ nhìn .

      “Gia Hoa, em chưa bao giờ uống say với cả, đây là lần đầu tiên, và e rằng cũng là lần cuối cùng. Đêm nay em cùng uống say, xin đừng phản đối, được ?”

      Đôi mắt ngân ngấn nước, nâng ly rượu mời Doãn Gia Hoa.

      Doãn Gia Hoa nhìn , lúc sau nâng ly cụng vào ly rồi hơi uống cạn.

      Trương Lộ cười vang lên, nước mắt tuôn rơi. Nụ cười và nước mắt hòa quyện càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của .

      Doãn Gia Hoa thở dài. là người phụ nữ đẹp nhất từng gặp, bất cứ người đàn ông nào gặp cũng trầm trồ khen ngợi.

      Chỉ là cái đó và tình giống nhau. xinh đẹp mỹ lệ, có thể thưởng thức, nhưng lại cách nào có thể động lòng.

      Trương Lộ mời hết ly này đến ly khác. ngừng chúc mừng hai người có thể tìm thấy cuộc sống của riêng mình, chỉ im lặng lắng nghe. Chai rượu rất nhanh vơi .

      Uống ly rồi lại ly, nhìn thấy khuôn mặt long lanh, cảm thấy toàn thân nóng lên. Uống thêm hai ly, đầu bắt đầu long long.

      có chút nghi ngờ. Mấy năm nay tửu lượng của sớm luyện thành nghề, đêm nay cùng lắm cũng chỉ là chút rượu vang, mà người khô hanh thế này.

      Thế nhưng, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, say gục xuống. Ý thức dần mất , cảm thấy dường như mình nhìn thấy Quan Hiểu trước mặt, nhìn nở nụ cười xinh đẹp. vươn tay gọi , hề chần chừ mà chạy về phía .

      Ngày hôm sau, tỉnh lại. nhìn thấy mình nằm giường, lại còn có Trương Lộ bên cạnh, hai người mảnh vải quấn quýt lấy nhau.

      Xem ra thức dậy từ lâu, khi mở mắt cũng nhìn thấy chớp mắt nhìn mình.

      Sau hai giây sững sờ, nhấc chăn nhìn vào trong.



      Thanh dịu dàng vang lên bên tai : “Em biết thích sạch , sau khi ngủ em lấy khăn giúp lau sạch rồi.”

      nhắm mắt, hiểu ra việc, rồi lại mở mắt ra, lạnh lùng : “Chúng ta cũng quyết định chia tay, còn cần thiết phải làm chuyện này ?”

      Đôi mắt Trương Lộ lại bắt đầu rươm rướm: “Gia Hoa, xin đừng trách em, em chỉ muốn trước khi chúng ta chia tay, có thể lưu lại hồi ức đẹp.”

      Doãn Gia Hoa thu hồi tầm mắt, quan tâm đến những giọt nước mắt của . nhấc chăn, mặc quần áo, lời liền rời khỏi.

      **

      Trương Lộ nghe thấy tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng đóng chặt lại, đưa tay lau những giọt nước mắt.

      Từ trước đến nay chưa có thứ gì muốn mà đạt được, chưa bao giờ.

      **

      Doãn Gia Hoa chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thất bại như lần này. Ngoại nằm trong bệnh viện vẫn chịu gặp , Quan Hiểu vẫn có tin tức gì, vì hai người này mà luôn sống trong thấp thỏm lo âu.

      Tình hình ở bệnh viện vẫn còn tốt, bác sĩ với , mặc dù tâm trạng của ngoại tốt lắm nhưng tình trạng cũng coi như ổn định. Điều làm lo lắng nhất bây giờ chính là Quan Hiểu.

      cũng cho người điều tra, thế nhưng từ ngày hôm đó còn tin tức nào của người phụ nữ kia.

      lâu sau, nghe người ta công ty của tên Mạnh Đông Phi kia sắp phá sản, thiếu nợ ngập đầu. Mạnh Đông Phi như ngồi đống lửa, chạy bôn ba khắp nơi tìm nhà đầu tư.

      Nghe vậy, liền cho Dương Huy tung tin rằng có ý định thu mua công ty.

      Mấy hôm sau, trong bữa dạ tiệc, nhìn thấy Mạnh Đông Phi. Tuy rằng bộ vest người là hàng hiệu, nhưng chúng cũ nhàu, trông tên kia thê thảm.

      ngồi xuống góc, nhàn nhạt quan sát. Tên Mạnh Đông Phi kia chẳng khác gì ong vỡ tổ, chạy vạy khắp nơi , nhìn thấy kẻ có tiền liền liều mình xông đến nịn bợ, xin xỏ đối phương bỏ vốn đầu tư cho cái công ty sắp phá sản của .

      Song ai thèm để ý đến , thậm chí còn có mấy người ngay cả liếc nhìn cho ta cái thể diện cũng lười, chỉ cười nhạt rồi xoay người bỏ .

      Mạnh Đông Phi càng lúc càng giống như con chó rơi xuống nước giãy dụa vùng vẫy.

      **

      Ngồi xem trò hay lúc, Doãn Gia Hoa lúc này mới thong thả bước ra, chậm rãi đến bên cạnh Mạnh Đông Phi.

      thưởng thức vẻ thảm hại của ta, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Mạnh tiên sinh, xem ra gặp phiền phức?”
      Mạnh Đông Phi quay đầu nhìn , tuy vừa mới qua tuổi ba mươi, nhưng đáy mắt vẫn đục.

      “Là !” ta dường như rất kích động, đặt ly rượu xuống, nhào đến ôm lấy cánh tay Doãn Gia Hoa.

      Doãn Gia Hoa cau mày, mảy may che đậy chán ghét, hất tên Mạnh Đông Phi kia ra.

      “Sao, Mạnh tiên sinh nhận ra tôi sao?”

      Mạnh Đông Phi gật mạnh đầu: “Đương nhiên là nhận ra! chính là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa! Cả thành phố này có lẽ chỉ có vài người biết .”

      Doãn Gia Hoa nhếch miệng cười mỉa.

      Người đàn ông này cho đến bây giờ vẫn nhận ra, chính là tên trai bao năm đó. Hẳn là nên than thở rằng thời gian hoàn toàn thay đổi người hay là nên cười nhạo tên Mạnh Đông Phi bụng phệ này ngu ngốc đây.

      **

      “Gia tổng.” Mạnh Đông Phi cười nịnh nọt, lại muốn đến nắm lấy tay Doãn Gia Hoa nhưng liền bị tránh ra: “Tôi mấy hôm nay khổ cực vì tìm được “ngài”, ngờ rằng “ngài” bây giờ lại tự mình xuất trước mặt tôi.”

      Nụ cười môi Doãn Gia Hoa lại càng trở nên mỉa mai hơn. Sáu năm trước chính cho Quan Hiểu cái tát rồi lại còn chửi ầm lên, tên ngông cuồng như thếmà giờ đây lại luồng cúi khi chuyện với .

      “Tôi nghe “ngài” muốn thu mua lại công ty của tôi, xin “ngài” đấy, “ngài” đừng làm như vậy! Công ty này là tâm huyết của cả đời tôi, bị người ta thu mua rồi tôi phải làm gì đây! Doãn tổng, công ty của tôi kỳ rất có kiềm năng, “ngài” muốn thu mua nó, điều đó lên rằng “ngài” nhìn ra điểm này, đúng ? “Ngài” có thể giúp tôi bỏ vốn đầu tư, tôi cam đoan rằng trong vòng ba tháng công ty tôi giúp “ngài” thu hồi số vốn và hơn nữa còn cã lợi nhuận. Nếu như “ngài” còn chưa yên tâm, hãy đợi ra tết tôi nhận được khoản tiền, đến lúc đó tôi nhất định trả lại cho ngài số vốn đầu tư…”

      Mạnh Đông Phi lải nhải hồi, Doãn Gia Hoa càng nghe càng bực, liền lên tiếng cắt đứt: “ ngại quá, tôi chỉ có hứng thú thu mua.” thẳng ra.

      Vẻ mặt Mạnh Đông Phi trở nên khó coi.

      Doãn Gia Hoa nhìn ta, trong lòng đột nhiên hồi hộp, hỏi: “Vợ cũng ở đây chứ?”

      Mạnh Đông Phi giật mình: “, tôi đưa ấy đến đây, ấy ở nhà.”

      Trái tim Doãn Gia Hoa lại càng đập mạnh.

      sao tìm được , chẳng lẽ nào ấy bị chồng giữ ở nhà ?

      biết giải thích tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

      nhìn Mạnh Đông Phi đột nhiên cười vang lên, chỉ là nụ cười giễu cợt, mỉa mai, mà cả vẻ mặt cũng chuyển sắc. Mạnh Đông Phi bỗng cảm thấy hoảng sợ.

      “Muốn tôi thay đổi chủ ý, thu mua nữa mà đầu tư vốn công ty , cũng phải là thể.” Doãn Gia Hoa cười, nheo mắt nhìn Mạnh Đông Phi: “Phải xem Mạnh tổng có chịu hay thôi.”
      Tựa như nhìn thấy tia sáng le lói trong địa ngục tối tăm, Mạnh Đông Phi liền gật đầu: “Chịu chứ sao lại , Doãn tổng, ngài có cầu gì cứ !”

      Doãn Gia Hoa gọi điện thoại cho Dương Huy đứng nơi nào đó trong bữa tiệc. Mấy phút sau, Dương Huy xuất đưa cho hai chiếc chìa khóa khách sạn.

      cầm lấy chiếc đưa cho Mạnh Đông Phi: “Muốn tôi đầu tư vốn cho công ty , cũng được thôi, hãy để vợ tự mình đến tìm tôi! Tôi ở nơi này đợi ấy! nhẫn nại của tôi cũng chỉ có hạn, nhớ kỹ nhanh chút!”

      Mạnh Đông Phi nhìn , chỉ do dự mấy giây, rồi liền cầm lấy chìa khóa.

      Doãn Gia Hoa chớp mắt dõi theo : “Doãn tổng đúng là người làm đại , có thể bất chấp tất cả để đạt được.”

      Mạnh Đông Phi cười lớn “haha”, nụ cười bỉ ổi thấp hèn tả nổi: “ em như tay chân, phụ nữ như quần áo mà thôi!”

      Doãn Gia Hoa nghe thấy Dương Huy ở bên giọng buông hai chữ: “Cặn bã.”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 33: Hãy tự vả mạnh vào mặt mình.



      Doãn Gia Hoa ngồi đợi trong phòng, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, vừa lo lắng vừa sốt ruột. tìm lâu như vậy vẫn điều tra ra được tin tức của , ngờ lại chạy về bên Mạnh Đông Phi.

      tự hỏi chính mình, lần này có phải là tự chính đẩy về bên Mạnh Đông Phi ? thể tự cho mình đáp án.

      chờ đợi trong nôn nóng, đợi đến mức cổ họng vừa khô lại vừa rát. rót ly rượu, sau khi uống lót bụng cuối cùng ở cửa sột soạt tiếng động.

      Người đến là mỹ nhân xa lạ.

      Doãn Gia Hoa giật mình, hỏi : “ là ai?”

      Mỹ nhân lắc lắc chìa khóa phòng trong tay, thanh thúy trả lời: “Tôi là vợ Mạnh Đông Phi! phải… “ngài” gọi tôi đến đây sao?”

      Sau hồi kinh ngạc, Doãn Gia Hoa chợt cảm thấy thất vọng.

      “Tại sao lại là ? Thế Quan Hiểu đâu?”

      Người phụ nữ kia bĩu môi: “ ta hả? ta mà cũng được tính là vợ sao, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi! Bạn bè bên cạnh chồng tôi đều biết, tôi mới là vợ của ấy.”

      Doãn Gia Hoa cố dặn lòng bình tĩnh. ngồi xuống ghế, lấy lại vẻ tự nhiên, bộ dạng nhàn nhã tựa như việc liên quan đến mình, : “ ngồi xuống , tôi hỏi , tên gì, làm nghề gì, sao lại quen biết với Mạnh Đông Phi?”

      Mỹ nhân ngồi xuống ghế đối diện, vẻ mặt nghi hoặc: “Mấy vấn đề này…và chuyện hôm nay “ngài” gọi tôi đến có liên quan đến nhau sao?”

      cho rằng muốn chuyện bằng thân thể cơ.

      “Tôi hơi tò mò mấy vấn đề này, nếu như có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, tôi có thể thu mua công ty Mạnh Đông Phi nữa.”

      Câu trả lời này tựa như liên quan đến lợi ích của mỹ nhân, liền ngoan ngoãn trả lời: “Tôi tên là Hoàng Nhu, trước đây là…vũ nữ…tôi quen chồng tôi…ở quán bar.”

      Trái tim khẽ động, dường như hiểu ra: “ quen chồng trong quán bar vậy, công việc của trong quán bar là múa cột à?”

      Hoàng Nhu nhếch môi, khẽ nhắm mắt gật đầu.

      biết Mạnh Đông Phi có vợ rồi ư? Tại sao lại còn muốn làm tình nhân của ta?” Doãn Gia Hoa đột nhiên đặt câu hỏi.

      “Ha, người phụ nữ đó vốn thể sinh con, như vậy cũng được tính là vợ sao? Cho nên chồng tôi mới ruồng bỏ ta, ấy vẫn luôn muốn tìm người phụ nữ khác sinh con cho ấy.”

      Nghe xong những lời này, Doãn Gia Hoa cảm thấy mờ mịt.

      Quan Hiểu thể sinh con sao?

      nhớ đến trước đây khi hai người ở bên nhau, thường kể với về cậu em trai láu lỉnh đáng , với rằng cũng muốn đứa con như vậy, nhìn vẻ mặt u buồn của khi đó còn cho rằng muốn sinh con. cố thuyết phục rằng, trẻ con rất đáng , có con cái cuộc sống cũng vẹn toàn.

      Cảm xúc của lúc ấy thế nào?

      Khuôn mặt trắng xanh, ngay cả đôi môi cũng thay đổi trở nên tái nhợt, nhưng lại cố gượng cười đồng ý với : Được, chuyện gì cũng nghe theo .

      Bây giờ hiểu, phải muốn sinh, mà là thể sinh. Thế mà khi ấy lại hiểu chuyện, cứ cố chấp đòi muốn có con, chắc hẳn phải đau lòng lắm!

      Doãn Gia Hoa cảm thấy lồng ngực mình nhói đau.

      cố gắng giữ bình tĩnh,lại hỏi Hoàng Nhu kia: “ và Mạnh Đông Phi quen nhau bao lâu rồi?”

      Hoàng Nhu tính nhẫm: “Nếu như tôi nhớ nhầm cũng được tám năm rồi.” dường như hơi xúc động: “Tám năm này, tuy rằng chồng tôi ở bên ngoài cũng có thèo quèo mấy người phụ nữ khác, nhưng tất cả cũng chỉ là vui chơi qua đường, mấy hôm rồi lại thôi, chồng tôi rất lòng với tôi, chúng tôi ở bên nhau cũng tám năm, lâu vậy rồi mà!”

      Doãn Gia Hoa cười mỉa: “Nếu như ta lòng đẩy đến với người đàn ông khác.”

      kẻ ti tiện đến thế nào mới có thể xem Mạnh Phi Đông là người đàn ông đáng tin.

      Hoàng Nhu liền gấp gáp biện bạch: “Chồng tôi cũng là vì còn cách khác thôi! ấy có nổi khổ tâm của mình! ấy ra sức cứu vãn công ty cũng vì muốn những ngày tháng sau này của hai chúng tôi được thoải mái. Hơn nữa ấy cũng vất vả nuôi tôi tám năm, bây giờ tôi vì ấy hy sinh chút cũng đáng là bao. Mà sựcũng chỉ “tiếp” mỗi mình “ngài”, còn tốt hơn trước đây nhiều, khi tôi còn chưa quen chồng mình, phải “tiếp” đám người kinh khủng hơn.”

      Doãn Gia Hoa cực kỳ khâm phục đức hy sinh cao cả của người phụ nữ này.

      “Hai người nhau thắm thiết, hy sinh nhiều vì nhau như vậy, vậy tại sao ta vẫn chịu cưới mà chỉ để làm tình nhân.” lành lạnh hỏi.

      Ánh mắt Hoàng Nhu đảo vòng: “Bởi vì…”

      Doãn Gia Hoa nhìn ra ta muốn sắp xếp ý trong đầu để dối, cao giọng : “ , đừng dối gạt tôi, bằng đừng mơ đến chuyện tôi đầu tư vốn vào công ty Mạnh Đông Phi.”

      Hoàng Nhu trợn tròn mắt, há miệng nửa ngày chả được câu nào. cảm giác như người đàn ông trước mặt này có thể đọc được tâm tư của mình, điều này khiến cho người ta khiếp sợ. nuốt nước bọt: “Bởi vì Quan Hiểu còn khoảng tài sản được bố mẹ ta để lại…” nghĩ dù sao Doãn Gia Hoa và Quan Hiểu cũng quen nhau, cho dù có cũng chẳng sao, ta cùng lắm cũng chỉ muốn nghe chút chuyện tám về Mạnh Đông Phi, nên lại tiếp tục kể: “Nếu chồng tôi ly dị với ta, được phân chia số tài sản đó.”

      Doãn Gia Hoa lại lần nữa kinh ngạc. có quá nhiều việc hề biết đến.

      Bố mẹ qua đời sao? Chuyện này xảy ra khi nào? lúc đó nhất định rất đau khổ. nhớ, lúc hai người vẫn còn ở bên nhau, bảo bố mẹ du lịch vòng quanh thế giới.

      nhìn Hoàng Nhu. ta ta ở bên cạnh Mạnh Đông Phi suốt tám năm, lại nhớ đến chuyện trong quá khứ.

      đột nhiên giọng hỏi: “ và Quan Hiểu từng xảy ra xung đột đường phố bao giờ chưa?”

      Thanh trầm ấm, tựa như tồn tại ma lực khiến người khác si mê thể trả lời .

      “Có lần như vậy.” Hoàng Nhu hồi tưởng lại.

      “Tiếp tục kể, tôi muốn nghe tỉ mỉ.”

      làm ra vẻ rất hứng thú.

      Hoàng Nhu vuốt tóc, liếc nhìn rồi tiếp tục: “Có lần, vào buổi tối tôi và chồng cùng nhau dạo, người phụ nữ đó đột nhiên lao đến, tựa như con đàn bà điên chồm đến cào mặt tôi, chồng tôi nhìn thấy mặt tôi bị trầy chảy máu rất tức giận, còn đánh cho bã ta bạt tai! Con đàn bà chết tiệt này quả là ra tay độc ác, lần đó tôi còn phải qua Hàn Quốc cùng chồng để chỉnh sửa lại luôn mà.”

      Doãn Gia Hoa nhìn ta, thảo nào cảm thấy khuôn mặt ta đẹp theo kiểu rập khuôn.

      cười vang lên: “Hoàng Nhu, có phải cảm thấy Quan Hiểu ấy rất đáng đánh đúng , Mạnh Đông Phi đánh ấy là đáng đời cho ấy đúng ?” nhìn thấy Hoàng Nhu gật đầu, vẻ mặt trở nên lạnh băng: “Chẳng nhẽ đúng là cướp chồng của người khác sao? cho tôi nghe, nghĩ gì?” hòa nhã hỏi, nhưng đôi mắt sắc lạnh kia khiến toàn thân Hoàng Nhu run rẫy.

      “Gì mà cướp chồng của người khác chứ…là tôi chọn chồng, chồng cũng chọn tôi, đây là chuyện tôi tình nguyện! Người phụ nữ đó cũng chẳng tốt đẹp gì để mà oán thán. đúng ra ấy, trong chuyện tình cảm này Quan Hiểu mới là người thứ ba.”

      ta cư nhiên có thể xảo biện cách trắng trợn như vậy, Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân mình còn gì để .

      lại rót cho mình ly rượu, vừa nhâm nhi vừa : “Hoàng Nhu, hôm nay đến đây là muốn tìm cách làm tôi vui đúng ?”

      Hoàng Nhu nhìn , ngờ ngợ gật đầu.

      cầu của tôi ra rất đơn giản, cần phải theo tôi lên giường, chỉ cần tự vả mạnh vào mặt mình là được rồi.”

      đưa ra cầu thể nào tưởng tượng nổi, hoàn toàn làm Hoàng Nhu ngạc nhiên, mờ mịt.

      Hoàng Nhu nhìn , hồi lâu sau vẫn còn sững sờ.

      Doãn Gia Hoa vân vê ly rượu trong tay, thúc giục : “Còn chần chờ gì? Làm , tính kiên nhẫn của tôi cũng có hạn.”

      Hoàng Nhu do dự hồi, đưa tay lên, vỗ vào mặt.

      Doãn Gia Hoa nheo mắt, lắc đầu: “, được, cầu của tôi phải như vậy, tôi là “vả mạnh” vào mặt mình, Hoàng Nhu, có nghe tôi ?Là “vả mạnh”.”

      Hoàng Nhu trừng trợn mắt, tực hồng hộc kháng nghị: “Doãn Gia Hoa, vì sao lại muốn khiến tôi nhục nhã? Cho dù trước kia tôi còn làm ở kia, cũng chưa bao giờ “tiếp” loại khách biến thái như vậy! Tôi thà để đòi lên giường còn hơn!”

      Doãn Gia Hoa cười vui vẻ: “Lên giường với ? Nhưng tôi lại nỡ làm bẩn bản thân mình.” đặt ly rượu xuống, ung dung nhìn ta: “Làm , đừng để tôi lần thứ hai.”

      Hoàng Nhu khẽ cắn môi, lại vả lên mặt mình cái.

      Doãn Gia Hoa vẫn hài lòng.

      “Mạnh lên! Chẳng phát ra tiếng, như vậy sao có thể gọi là “bạt tai” được chứ?”

      Hoàng Nhu lại cố tát thêm lần nữa.

      “Tôi là “mạnh lên”, mặt vẫn đỏ, chưa ăn cơm sao?”
      Hoàng Nhu cơ hồ như muốn nổi điên, dùng hết sức vả vào mặt mình.

      Cái tát này rất mạnh, thanh chan chát vang lên, mặt chỉ đỏ, mà dần sưng lên.

      Doãn Gia Hoa rốt cuộc cũng thỏa mãn.

      “Được rồi, có thể .” bình tĩnh tuyên bố.

      Hoàng Nhu nhìn với khuôn mặt sưng vù: “Doãn tiên sinh, tôi đáp ứng được cầu của “ngài”, có đúng là “ngài” thu mua công ty của chồng tôi mà thay vì đó là đầu tư ?”

      Doãn Gia Hoa nhíu mày: “Tôi thu mua.”

      Hoàng Nhu bắt đầu nóng nảy: “Thế đầu tư thế nào? Tôi cũng tự vả mạnh vào mặt mình rồi.”

      Doãn Gia Hoa tựa như rất ngạc nhiên: “ làm sao? Tôi đồng ý với rằng, nếu tự vả vào mặt mình cái bạt tai tôi đầu tư vốn vào công ty của Mạnh Đông Phi sao? Sao tôi nhớ rằng tôi vậy nhỉ?” Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh tanh, ngữ điệu cũng trở nên sắc bén dọa người: “Hoàng Nhu, tôi bảo tự tát vào mặt mình, đồng ý, đây là chuyện tôi tình nguyện, đừng có mà oán thán!” trả lại nguyên xi những lời vừa nãy của ta.

      Toàn thân Hoàng Nhu run rẩy, hoảng loạn đến nổi òa khóc.

      hiểu, chuyện làm kẻ thứ ba sao lại chọc tức vào người đàn ông này, ta là xứ giả đến đòi lại công lý sao?

      nhìn thấy ánh mắt ta lạnh băng, cũng dám gì thêm, mang khuôn mặt sưng vù chạy thục mạng.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 34: ở đâu…



      Ngày hôm sau, Doãn Gia Hoa đưa ra quyết định. tạm thời giao lại tất cả mọi chuyện của công ty cho Dương Huy, tự mình điều tra việc của Quan Hiểu. Sau cuộc chuyện với Hoàng Nhu, trong lòng nổi lên rất nhiều mối ngờ vực, dường như có nhiều việc giống với bề ngoài của nó. muốn khám phá bức màn bí này, mà còn phải tự mình tìm hiểu.

      Doãn Gia Hoa tìm được mấy nhân viên làm việc trong nhà hàng của Quan Hiểu trước đây. Họ rất dễ tìm… tại làm việc ngay trong nhà hàng …có mấy người làm trong nhà hàng buffet hải sản, số còn lại làm trong nhà hàng Tây. tìm từng người chuyện, phát rất nhiều chuyện mà trước đây hề hay biết.

      Những chuyện này đả kích rất lớn. Cuối cùng hiểu ra, người đau khổ chỉ có mình , cuộc sống của Quan Hiểu e rằng còn bị giày vò hơn nhiều.

      Trước đây từng nhìn thấy Mạnh Đông Phi đến nhà hàng , cho rằng, hai vợ chồng thân thiết mặn nồng, Nhưng hoàn toàn trái ngược, bé nhân viên kể với rằng, Mạnh Đông Phi đến nhà hàng luôn chỉ vì việc…đấy chính là vòi tiền .

      Qua lời , có thể nhìn thấy được, thương xót .

      Còn sao, chính vì chứng kiến mà lại càng đối xử với tàn nhẫn.

      Họ : “Cuộc sống của bà chủ rất vất vả, liều mình kiếm tiền, tiết kiệm từng đồng, nhưng lại được hưởng thụ! Tình trạng kinh doanh nhà hàng được tốt như vẻ bề ngoài, nhưng tên Mạnh Đông Phi kia hoàn toàn tin, luôn nghĩ rằng bà chủ kiếm được nhiều tiền cất giấu riêng cả rồi, thế là ông ta lại náo loạn trận. Ông ta đúng là tên khốn nạn, giày vò bà chủ sống bằng chết! Ôi hiểu sao, trước đây bà chủ lại cưới ông ta. Chúng tôi cũng đều khuyên chị ấy ly dị với ông ta , nhưng mỗi lần nhắc đến vấn đề này, chị ấy chỉ gượng cười, rồi : “ phải là chị muốn, mà là bỏ được”. Bà chủ đáng thương.”

      bé khác biết chính là ông chủ nhà hàng, chỉ tưởng là khách hàng đứng trò chuyện với nhân viên phục vụ, nên hề nể mặt, buồn bực oán hận kể cho : “Cuộc sống của bà chủ cũ của tôi phải là quá cay đắng, tình trạng kinh doanh của nhà hàng trụt dốc còn , thế ông chồng lại còn suốt ngày đến chửi bới, chút thời gian yên tĩnh cũng có. Nhà dột lại còn mưa suốt đêm! Quyền đặt đại lý rượu bị cướp, bên cạnh chỉ khai trương nhà hàng mà lại là liên tùng tục hai cái, cạnh tranh cho đến lúc bà chủ phải dẹp tiệm! Sau khi đóng cửa nhà hàng, bà chủ còn suy nghĩ cho chúng tôi, chị ấy khuyên chúng tôi xin qua bên này làm việc. Ban đầu chúng tôi chịu, bà chủ khuyên chúng tôi: “Ở đâu cũng chả phải làm việc? Nếu là vì kiếm tiền mà ra ngoài làm việc, cần phải làm khó với tiền của mình.Hơn nữa trong kinh doanh buôn bán, người ta dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền. Là chị có bản lĩnh để giữ lại các em, các em có đến nơi khác làm việc cũng đừng để mình chịu tủi thân.’ Còn nữa, tuy rằng tôi đến đây làm việc, nhưng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với bà chủ, cảm thấy như mình phản bội ấy. Thế nhưng cũng còn cách nào? Tuy biết rằng trong cuộc sống ai mà chẳng phải khom lưng cúi người? Tôi cảm thấy lưng bà chủ tôi chắc sắp bị cuộc sống chặt đứt luôn rồi.”

      Khi nghe những lời này, cảm thấy tựa như bị người khác tát mạnh vào mặt mình mấy cái. Lòng thắt lại, là chua xót hay quặn đau.

      Hóa ra bấy lâu nay bao nhiêu khó khăn cứ ập đến , phải vũng vẫy đấu tranh khổ sở đến mức nào mà hề hay biết. Anhgiống như mê muội, hết lần này đến lần khác nghĩ cách dồn đến bước đường cùng.

      Có phải muốn cho tất cả? Có mấy lần muốn nhưng lại ngập ngừng, nhưng chỉ mực lạnh nhạt mỉa mai , cho cơ hội lên tiếng. Sau cùng còn hạ thấp bản thân đến tìm , cầu xin được chuyện với lần thôi, nhưng lại ngu xuẩn đề cao thống khoái của mình, để cho cơ hội giải thích.

      Lòng buồn bực đau nhói, rất hối hận. Hơn sáu năm trước làm tổn thương , còn lần này, hành hạ tàn khốc hơn trăm lần.

      Nhiều năm trôi qua, vẫn luôn cho rằng bản thân mình đủ chính chắn…vết thương lòng của , ai có thể hiểu được ai có thể sánh bằng, trải qua tổn thương đủ để có thể mất tri mất giác. Gầy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đưa công ty trở thành tập đoàn lớn nhất trong khu vực này. cảm thấy tên tiểu tử ngây ngô của năm trước hoàn toàn lột xác trở thành người đàn ông mạnh mẽ hoàn thiện.

      Nhưng rằng, vẫn quá ấu trĩ, ấu trĩ tranh giành hơn thua với , ấu trĩ muốn trả lại nổi đau sáu năm trước ban tặng lên người , ấu trĩ cho rằng đáng bị trừng phạt.

      Nhưng tại, tất cả những trừng phạt những nổi đau này đều là phải gánh chịu.

      **

      hỏi mấy nhân viên có biết Quan Hiểu đâu , số việc muốn tìm chuyện. Họ lắc đầu với : “Lâu lắm rồi chúng tôi nhìn thấy chị ấy. Có khi nào chị ấy rời khỏi rồi ? Lúc gần dẹp cửa tiệm, chị ấy có với bọn tôi rằng rời khỏi thành phố A.”

      Nghe được tin này, toàn thân như bị sét đánh.

      cảm thấy rất sợ, sợ rằng được gặp nữa.

      sợ bản thân lại ngày ngày thấp thỏm lo âu, sợ đêm đêm lại lo lắng, mất ngủ. Cuối cùng mới biết được, hóa ra bản thân lại yếu đuối đến như vậy… cách nào chịu đựng nổi lần ra lời cáo biệt này của .

      bắt đầu điên cuồng tìm kiếm . quan tâm tốn bao nhiêu tiền, thuê thám tử tư danh tiếng nhất, dốc hết sức điều tra, những tin tức nhận được hầu như đều là nơi mà qua cách đây vài ngày, gặp người mà từng. muốn biết bây giờ ở đâu.

      Song vẫn thể nào tìm thấy .

      Mỗi ngày đều sống trong ân hận tự trách bản thân mình, tinh thần và thể lực đều kiệt sức, nhưng vẫn mảy may có tin tức gì từ .

      **

      Thời gian này, các nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu của thành phố A tuyên truyền nhau việc, kiện nổi bật này khiến mọi người để ý đến tiều tụy và vắng vẻ của Doãn Gia Hoa.

      Mọi người đồn nhau, doanh nhân kiêu ngạo sở hữu bất động sản lớn nhất thành phố Quách Hồng Đồ vừa ly dị vợ. Nghe đâu, người vợ thứ sáu của ông vì việc này uống hết hơn nửa bình thuốc ngủ, may thay vẫn chưa chết, bởi vì sau khi uống xong liền gọi điện thoại ngay cho Quách Hồng Đồ.

      Mọi người dường như trải qua việc, miệng truyền miệng: “Quách Hồng Đồ là ai cơ chứ? Là lão kiêu ngạo, lòng dạ nham hiểm nổi tiếng nhất thành phố đấy? Lão ta sao để vợ mình tự vẫn được chứ! Lão ta đương nhiên là dập điện thoại Trần Lam Ni ngay tức khắc, cho trợ lý mang thêm bình thuốc ngủ nữa đưa đến trước mặt ta: ‘Cho hai lựa chọn, hoặc là đem rửa ruột, hoặc là nuốt cho hết thêm lọ này, để tránh phải kiểu chết ương chết dở này.’ Mà Trần Lam Ni kia làm gì có can đảm chết. ta do dự hồi rồi tự mình đến bệnh viện rửa ruột. Vừa ra viện, ta lại liền thuê luật sư tìm cách đòi Quách Hồng Đồ phân chia tài sản, cung cấp chi phí phụng dưỡng. Kết quả là lão Quách quái tà kia, ngay cả con số cũng lười thương lượng liền đồng ý. Đừng là ông ta, nếu đổi lại là tôi, cũng thà bỏ ra nhiều tiền hơn chútđểthoát khỏi người phụ nữ đó càng nhanh càng tốt. Uống mấy viên thuốc ngủ la làng là tự vẫn, ngu ngốc bày ra cho toàn thành phố đều biết, quá mất mặt!”

      Từ sau khi cưới được người đàn ông giàu có, Trần Lam Ni trở nên vênh váo ngông cuồng, ngày thường quen thói cao ngạo chỉ tay năm ngón, nên rất nhiều người vừa mắt.

      Vì thế sau khi tin đồn này được truyền , cũng chẳng mấy người trách Quách Hồng Đồ, dư luận nghiên về phía ông, mọi người cười nhạo Quách phu nhân cũ.

      Cả thành phố đều rất hứng thú với vở kịch “cẩu huyết” này, mọi người cười nổi đau của người khác. Chỉ duy nhất Doãn Gia Hoa, tách biệt với thế giới phồn hoa bên ngoài. Để tìm hiểu tin tức Quan Hiểu, bôn ba khắp nơi, khi người khác hớn hở tám chuyện, lại lặng lẽ khẩn cầu, hy vọng có người tìm thấy tin tức Quan Hiểu rồi cho ở đâu.

      **

      Ông trời có khi rất biết trêu ngươi. người, cho dù có ra sức tìm kiếm thế nào cũng cách nào gặp được, khi suýt chút nữa tuyệt vọng muốn từ bỏ, ông trời lại đột nhiên mang đến trước mặt bằng cách thể nào tưởng tượng nổi, bằng cách thể khống chế được tình hình, ngay trong tình trạng muốn đối mặt, khiến lòng đau như cắt, trở tay kịp.

      Khoảnh khắc này đây, Doãn Gia Hoa hoàn toàn cảm nhận được mùi vị này.

      đến tham gia bữa tiệc. Thời gian trước, tất cả mọi công việc đều giao lại cho Dương Huy, nhưng chủ bữa tiệc này rất nhiệt tình, thể từ chối được, còn cách nào khác đành đích thân đến.

      ra đây cũng chỉ là những bữa tiệc bình thường như những bữa tiệc trước đây: chủ bữa tiệc lên lời chào, khách quý ở dưới tung hô, y hương tấn ảnh, mọi người tụm năm tụm bảy lôi kéo giao tình. Doãn Gia Hoa ngồi mệt mỏi, rất chán chường, định đứng dậy rời khỏi. Đúng lúc này toàn hội trường đột nhiên sôi sục hẳn lên, tựa như có chuyện gì đó xảy ra. Doãn Gia Hoa nhìn thấy mọi người trừng mắt che miệng thầm to hứng thú nhìn ra phía cổng.

      vốn chẳng quan tâm, nhếch môi cười giễu. Nhưng khi vừa xoay người, toàn thân liền hóa đá.

      Người thong dong tiến vào chính là Quách Hồng Đồ. Mà bạn diễm lệ mỹ miều đồng hành cùng Quách Hồng Đồ, ai khách chính là Quan Hiểu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :