1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cũ như mộng - Hồng Cửu (52 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 25: dám động đến ấy.


      Hôn mê hai ngày hai đêm cuối cùng ngoại cũng tỉnh lại.

      Bà vừa mở mắt liền nắm lấy tay Doãn Gia Hoa, khóc lóc cầu xin Doãn Gia Hoa cưới Trương Lộ.

      Bà mệt còn hơi nhưng vẫn cố gắng hết câu: “Qua …qua cơn sống chết lần này khiến ngoại nhận ra, ngoại còn bao lâu nữa. Có lẽ…có lẽ có ngày ngoại ngủ rồi tỉnh lại được nữa. Lần này là may mắn, lần sau…lần sau e là ngoại thẳng xuống cõi chết luôn. Tiểu Gia, ngoại gắng gượng nhiều năm như vậy cũng chính là vì…vì muốn đợi đến khi cháu kết hôn, sinh con cái, đợi được đến lúc đó, cho dù diêm vương có bắt ngoại …ngoại cũng mãn nguyện.”

      Doãn Gia Hoa nghe thế, tâm tư rối loạn. Vì để ngoại vui, mỗi khi đến bệnh viện đều đưa Trương Lộ theo cùng.

      Khả năng dỗ dành của Trương Lộ đúng thể chê vào đâu được, ngoại vừa nhìn thấy Trương Lộ liền cười híp mắt, ngay cả thuốc đắng cũng uống sạch. Đôi khi Doãn Gia Hoa cảm thấy kỳ lạ, tại sao ngoại lại thích Trương Lộ đến thế. Nhưng bất luận thế nào, ngoại cũng là người quan tâm nhất, cũng là người thân duy nhất của thế giới này, miễn là ngoại vui chuyện gì cũng có thể đồng ý.

      Cho dù là kết hôn với người phụ nữ .

      **

      Mấy ngày tiếp theo, được chăm sóc cẩn thận, bệnh tình ngoại dần có chuyển biến tốt hơn.

      Sắp xếp xong công việc ở công ty, lái xe đến bệnh viện thăm ngoại. Khi đến, Trương Lộ ở đó, đút cho ngoại ăn.

      Ngoại ngồi xe lăn, xem chừng vừa mới ra ngoài dạo về. Khi nhìn thấy Doãn Gia Hoa, nụ cười môi bà tắt lịm.

      Doãn Gia Hoa bỗng dưng cảm thấy lo lắng, ngoại chưa bao giờ giận , chưa bao giờ nỡ mắng nặng lời. Chỉ ngoại trừ lần mấy năm trước, ngoại khăng khăng ngăn cản người phụ nữ đó, giận đến mấy ngày.

      Vậy lần này tại sao?

      đến cạnh ngoại, lấy bát cháo tay Trương Lộ rồi tự đút cho ngoại. Ngoại nhất quyết chịu ăn, chỉ liếc nhìn , giọng lạnh như băng, giận dữ hỏi:“ Quan Hiểu kia lại quay trở lại có phải ?”
      Doãn Gia Hoa giật mình, quay sang nhìn Trương Lộ vẻ mặt nghi ngờ, như muốn hỏi: Là em ?

      Trương Lộ nhìn bằng mắt vô tội, ra sức lắc đầu, tựa như bị người khác vu oan: phải em.

      Ngoại lại nâng cao giọng: “Cháu nghĩ là Lộ Lộ cho ta phải ? Sao cháu lại nhìn Lộ Lộ như vậy? Con bé chẳng gì với ta cả, là ta tận mắt nhìn thấy. Ôi Lộ Lộ đáng thương của ta! Nếu như phải hôm nay ta tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đó, biết Lộ Lộ còn phải chịu biết bao nhiêu tủi thân nữa.”

      Trương Lộ khẽ cúi đầu, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, tựa như xúc động dâng trào trước lời sai của ngoại, phải chịu tủi thân rất nhiều.

      Doãn Gia Hoa đứng bên cạnh nhìn khỏi bực mình, Trước đây luôn cho rằng người đơn giản, bây giờ mới nhận ra là con người đa mưu quỷ kế.

      này rất biết lợi dụng tình thế, đối với thế này, đối với ngoại lại thế kia.

      vuốt lưng ngoại, muốn trấn an tâm tình bà, song ngoại lại hất tay ra, bất cần lòng tốt của .

      Bác sĩ căn dặn, được để ngoại nổi giận, mỗi khi bà kích động rất nguy hiểm. dám làm càng, lẳng lặng đợi ngoại bình tĩnh lại.

      Cuối cùng lúc sau ngoại mới lại mở miệng.

      “Tiểu Gia, chuyện này liên quan đến Lộ Lộ, lúc nãy Lộ Lộ đưa ngoại ra ngoài dạo, ta đứng hành lang nhìn thấy người phụ nữ đó, ta làm thủ tục nhập viện cho người đàn ông, ta bảo Lộ Lộ hỏi, bác sĩ bảo rằng, người đàn ông đó chính là chồng ta.” đến đây, bà lại kìm được kích động: “Tiểu Gia, sáu năm trước cháu bị người phụ nữ có chồng đó lừa gạt, chẳng nhẽ sáu năm sau cháu lại muốn bị ta gạt lần nữa?” Bà nắm lấy tay Doãn Gia Hoa, hơi thở khó khăn: “Ta, ta chỉ còn có thể sống thêm mấy ngày nữa thôi, nếu như… nếu như trong lòng cháu còn có bà già này, cháu…cháu hãy đồng ý với ta đừng bao giờ liên lạc với người phụ nữ đó nữa. Cháu…cháu đồng ý ta hãy kết hôn với Lộ Lộ ngay lập tức .”

      Bà thở nặng nề chờ đợi câu trả lời của Doãn Gia Hoa.

      Doãn Gia Hoa chần chừ, lòng mẫu thuẫn đấu tranh. quyết định cùng Trương Lộ chia tay, thế mà bây giờ ngoại lại bắt hai người kết hôn.

      Thấy do dự, ngoại lại bắt đầu nổi giận, hất tay ra: “Cháu”…“Cháu” rồi ngất .

      Doãn Gia Hoa hoảng loạn, ấn nút gọi bác sĩ, bế ngoại lên giường. Trương Lộ bên cạnh khóc ầm lên.

      Cấp cứu cho bà xong, bác sĩ ra khỏi phòng mắng Doãn Gia Hoa trận: “Cậu chăm sóc bệnh nhân lớn tuổi kiểu gì thế? phải tôi căn dặn là được để bệnh nhân kích động sao? Nếu tình huống như thế này còn lặp lại thêm lần nữa, tình trạng bệnh nhân rất nguy hiểm.”

      Doãn Gia Hoa tự trách bản thân.

      Ngoại nằm giường nhắm mắt, môi khô tím, hơi thở nặng nề.

      Trương Lộ bên cạnh lại khóc nức nở quả càng khiến phiền não: “Gia Hoa, chúng ta kết hôn ! Cho dù là vì ngoại cũng được, chúng ta kết hôn .”

      ngồi khóc nức nở đến người khác nhìn cũng thấy đau lòng. nhìn thấy giọt nước mắt lăn khóe mắt ngoại.

      Trái tim chùn xuống, trong chớp mắt toàn bộ tường thành trong sụp đỗ.

      Đúng vậy, cho dù là kết hôn với người mình hay cũng hãy vì ngoại.

      mặc ngoại giận, kiên trì nắm lấy tay bà: “Ngoại, ngoại đừng giận nữa, cháu đồng ý với ngoại, cháu kết hôn với Lộ Lộ được ?”
      Cuối cùng ngoại cũng mở mắt ra nhìn cháu trai. Từng giọt lệ theo khóe mắt lăn dài khuôn mặt đầy nếp nhăn, bà vô lực nâng tay, Trương Lộ liền nhanh chóng tiến đến giữ lấy tay bà. Bà cố lấy hết sức đặt tay hai người cùng chỗ, yếu ớt cười: “Ta…ta cuối cùng cũng chờ đợi được ngày hôm nay.”

      Giờ khắc này, Doãn Gia Hoa cảm nhận vị đắng cay trong lòng, chua xót thể nên lời.

      **

      lúc lâu sau, bà ngoại đột nhiên nắm lấy tay Doãn Gia Hoa: “Tiểu…Tiểu Gia…cháu hãy hứa với ngoại, được dính líu đến người phụ nữ đó nữa!” Bà thở nặng nề, lời đứt đoạn.

      biết tại sao, trong đầu Doãn Gia Hoa lại tái hình ảnh ngày trước.

      Lúc ấy vẫn còn là tên côn đồ, lấy tiền nộp học phí cho bảo hãy học ngành lập trình phần mềm. Khi ấy cho dù đến thế nào cũng nhất định chịu dùng tiền của . nhàng vỗ về : “Có khí phách, có chí khí, rất tốt, nhưng cái đấy thể nấu thành cơm để ăn được. Em chưa đây là cho mà đúng ? Đấy là số tiền em đầu tư, em cho mượn, đợi đến ngày nào đó phất lên thành đại gia nhất định phải trả cho em cả vốn lẫn lời đấy.”

      Nhớ đến những lời này, lòng lại chua xót tê dại.

      với ngoại: “Ngoại, cháu từng nợ người phụ nữ đó tiền học phí, cháu tính toán ràng trả lại cho ấy, sau này bao giờ dính líu đến ấy nữa.”

      Ngoại đương nhiên cảm thấy lý do này của quá sức thiếu tính thuyết phục, bà do dự : “Cháu…cháu phải viện cớ đấy chứ? Muốn…muốn trả lời cho có lệ với ta?” Bà nắm lấy tay Trương Lộ đặt lên tay Doãn Gia Hoa: “Cháu…cháu hứa với ngoại rồi, cháu thể phụ lòng Lộ Lộ được.”

      Doãn Gia Hoa trấn an bà: “Cháu viện cớ, ngoại, ngoại hãy tin cháu, tính toán xong món nợ này, cháu và ấy cắt đứt mãi mãi.”

      Doãn Gia Hoa là an ủi ngoại nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân mình.

      Sau đó, lại tự hỏi tại sao trong khoảnh khắc ấy bản thân lại nhớ đến chuyện năm xưa ràng đến từng chi tiết như vậy, lại lấy lý do là nợ tiền ấy? nghĩ có lẽ là do muốn dùng phương thức này để cắt đứt quá khứ, cắt đứt người phụ nữ đó, cắt đứt đoạn tình cảm của hai người, cắt đứt những oán hận, tất cả chấm dứt từ đây.

      **

      Xế chiều, Doãn Gia Hoa bảoTrương Lộ về nhà trước. Trương Lộ dù muốn, song nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Doãn Gia Hoa, biết vì chuyện chiều nay tâm trạng bị đả kích rất lớn, lúc này đây nên dành cho chút gian, để có thể giải tỏa những cảm xúc hỗn loạn của mình. Đây chính là quyết định sáng suốt nhất.

      mình về nhà.

      Doãn Gia Hoa ngồi trong phòng bệnh đợi ngoại tiêm thuốc xong, ngủ say, ra ngoài gọi điện thoại cho Dương Huy, bảo tìm ngay y tá kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân.

      Vừa cúp máy, chợt nghe phía sau có người gọi tên . Giọng quen thuộc này khiến trái tim khẽ động.

      chậm rãi quay đầu, động tác thong dong lãnh đạm.

      nhìn thấy Quan Hiểu.

      hơi bất ngờ khi thấy dãy băng dày trán . ràng trong lòng hận người phụ nữ này đến thấu xương, ràng hứa rằng chỉ cần thanh toán xong món nợ tiền của từ nay về sau cắt đứt quan hệ, thế nhưng khi nhìn thấy vết thương trán , sao có thể khống chế được trái tim mình thắt lại.

      sao lại bị thương?

      nhìn mỉm cười, nụ cười dè chừng sợ hãi, cảm thấy ngực mình chua chát, nghiêng đầu làm ra vẻ lạnh nhạt như nhìn thấy.

      Trước đây ngoại phản đối hai người quen nhau, vẫn mực muốn ở lại bên cạnh , vì thế và ngoại cãi nhau, giận dỗi bỏ nhà, chạy đến nơi ở lại mấy ngày về. khi ấy cũng giống như bây giờ, cười dè dặt nhìn , dùng nhiều lời hay ý đẹp khuyên nhũ về nhà với ngoại: ngoại vất vả cả đời để nuôi khôn lớn, cho dù bây giờ vui cũng nên giận dỗi với bà.

      Lúc ấy quá trẻ con, gì cũng chịu về nhà. thu lại nụ cười dè dặt môi, buồn bã thở dài, nhìn rồi : “Gia Hoa, ngoại thích em, nếu như cứ như vậy, vì em mà đối nghịch với ngoại, ngoại lại càng thêm ghét em!”
      ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thế là liền chạy về nhà.

      Khi rời , đứng ở cửa tiễn . kiễng chân dịu dàng đặt lên môi nụ hôn, mặt lại lên nụ cười sợ hãi, thanh ngọt ngào ăn mòn đến tận xương tủy . bảo , hãy chín chắnnói chuyện với ngoại, được giận dỗi.

      Khi ấy nhận ra, giấu bên trong lời ấy là khẩn cầu tha thiết, xin đừng chống dối ngoại, bởi vì càng kiên quyết với ngoại, ngoại lại càng ghét . Đợi đến khi nhận ra tất cả, còn lại bên cạnh .

      **
      Lúc này muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hoảng sợ của , khẽ cúi đầu.

      lại gọi lần nữa: “Gia Hoa!”
      tựa như hơi bực mình. Sao hôm nay lại cứng đầu thế.

      còn cách nào khác đành ngước mắt lên nhìn .

      bắt được cơ hội, nghênh tiếp ánh mắt , khẽ hỏi: “Gia Hoa, chúng ta thể là kẻ thù mãi như vậy được, đúng ?” , tựa hồ như hơi xúc động, ánh mắt giăng tầng bi thương: “Gia Hoa…chúng ta…chúng ta có thể thù hằn nhau được ? Nếu như…nếu như em em có nỗi khổ bất đắc dĩ, phải em cầu xin tha thứ cho em…nhưng ít nhất như vậy có thể khiến dễ chịu hơn.”

      **

      Mạnh Đông Phi lại đến tìm Quan Hiểu, ta toàn thân đau nhức, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra.

      Vết thương trán Quan Hiểu vẫn chưa sát trùng, mấy hôm nay sưng mũ, thậm chí còn sốt cao. muốn trước khi rời khỏi lại phát sinh chuyện rắc rối, quyết định cùng Mạnh Đông Phi đến bệnh viện kiểm tra vết thương.

      Đến bệnh viện, Mạnh Đông Phi kiểm tra từ đầu đến chân, từ khoa nội đến khoa ngoại, xét nghiệm máu, nước tiểu, chụp X quang, tóm lại cái gì có thể kiểm tra ta đều khám tất. Đến khi có báo cáo kết quả cho thấy rằng ta chỉ bị thương ngoài da, vẫn khỏe mạnh, có vấn đề gì nghiêm trọng, ta mới thôi dày vò Quan Hiểu.

      Mà chi phí của chuỗi xét nghiệm kia, đương nhiên là do Quan Hiểu bỏ tiền.

      Quan Hiểu mệt mỏi, cả người nóng hầm, nên cũng lười so đo tính toán với tên Mạnh Đông Phi kia. Mãi đến khi Mạnh Đông Phi tin rằng sức khỏe mình có gì đáng ngại, mới cho thời gian xử lý vết thương trán.

      Bác sĩ bởi vì xử lý vết thương, dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, cần phải nằm viên theo dõi vài ngày. chịu, chỉ bảo bác sĩ truyền nước.

      thể nằm viện. Tiền nộp sạch vào các xét nghiệm của Mạnh Đông Phi rồi, chỉ còn lại ít để dành cho việc rời sau này, nhất định thể dùng đến.

      băng bó xong, Mạnh Đông Phi la hét đòi uống thuốc bổ, chỉ muốn tống cổ ta nhanh , nên đành đáp ứng ta nộp tiền, bảo ta đứng đó chờ.

      Nhưng mới được nửa đoạn đường, lại bắt gặp Doãn Gia Hoa hành lang.

      hoãng loạn, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, mỗi lúc nhìn thấy , trong lòng hiểu sao lại nhói đau. biết vẫn chưa thể buông xuống được quá khứ của hai người… cho rằng đùa giỡn đủ rồi nên mới vứt bỏ .

      người hiếu thắng, năm đó, chỉ mỗi việc nhận tiền đóng học phí từ nhất nhất cương quyết từ chối thử hỏi làm sao có thể cam lòng chấp nhận cái kết thúc bất công như thế được?

      nhiều lần tự nghĩ hay là trước lúc rời cho biết rằng năm ấy rời vì có nỗi khổ riêng, hy vọng được tha thứ, chỉ mong có thể vì thế mà bản thân cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn. lúc ấy đối với phải là chơi đùa, vì nhàm chám mà bỏ rơi .

      chưa từng nghĩ qua, nếu hỏi , những lời này sao trước đây, sao lại phải đợi đến sáu năm sau mới , phải trả lời như thế nào. Cho nên khi hỏi như vậy, cho chỉ biết đứng ngơ ngác nghe, ngoại trừ lòng đau như cắt, thể gì hơn.

      **

      Nghe những lời , Doãn Gia Hoa khỏi cười giễu cợt: “Quan Hiểu, có phải em quá đánh giá cao bản thân mình rồi ? Em như thế nào là như thế ấy ư, sáu năm trước em em thể sống trong vất vả khó khăn, phất tay là , sáu năm sau em lại chạy đến với tôi, chúng ta đừng thù hằn nhau nữa, là vì em có nổi khổ tâm! Nếu như có nổi khổ tâm vậy tại sao sáu năm trước mà phải chờ đến bây giờ? Em cho tôi là gì? À đúng rồi, có chuyện tôi phải báo với em, tôi sắp kết hôn rồi, những lời này tôi thấy em nên với chồng mình hơn.”

      ngơ ngác nhìn , câu cũng thốt nên lời.

      Đúng vậy, tại sao sáu năm trước đến bây giờ mới ? nên với rằng, ngày trước làm như vậy, là bởi vì cho rằng thời gian trôi qua tốt lên thôi, quên , buông xuống được tất cả ngày trước, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mới. Songmọi thứ đều như nghĩ, những tốt lên mà ngược lại càng ngày càng trở nên u sầu, vô cảm. Có lẽ bản thân bị chính gọng kiềm của lòng tự tôn xiết chặt, đau đớn đến mức vô sầu vô cảm thể tìm lại được niềm vui. Nhìn thấy như vậy, rất đau lòng, rất muốn giải thoát cho , với rằng chưa từng có ý định trêu đùa, xúc phạm đên tình của . lòng hy vọng sớm có thể nguôi ngoai, vì chuyện năm xưa mà đau buồn, chật vật nữa.

      nên với thế nào đây? Có quá nhiều lí do thể giải thích, nhất định tin , thậm chí còn khiến thêm cười nhạo mà thôi.

      Đôi mắt giăng kín tầng sương mù. hề muốn như vậy, ghét bản thân mình khóc lóc yếu đuối. Thế nhưng thể kiểm soát nổi chính mình.

      nhìn thấy kiềm lòng được nâng tay, chỉ ra phía đằng sau: “Em còn gì muốn hãy tìm chồng mình mà ! Chồng em đến rồi kìa!” xong xoay người rời , bóng lưng dứt khoát khiến trái tim tan nát.

      đứng sững nhìn bóng lưng quen thuộc mà xa lạ kia dần khuất dạng.

      tham lam nhìn , có lẽ đây là lần cuối cùng được nhìn thấy .

      Tiếng bước chân phía sau tiến lại gần, thanh dồn dập cho thấy người đến mất kiên nhẫn.

      phải bảo lấy thuốc à, sao lại lâu như thế?” Mạnh Đông Phi đến gần Quan Hiểu tức giận hỏi.

      ta thấy Quan Hiểu ngơ ngẩn nhìn về phía trước, cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy bóng lưng Doãn Gia Hoa, ta khỏi đăm chiêu.

      ta là tên tình nhân năm đó bao nuôi đấy à?” Mạnh Đông Phi nhìn Quan Hiểu, cười nhạo: “Xem ra tên đần đó cũng tồi!” Vì tối hôm đó ta uống say, suy nghĩ mơ hồ nên thể nhớ khuôn mặt thằng trai bao mà bắt gian tại nhà, ra chính là nhân vật lợi hại Doãn Gia Hoa. Mặc dù nhớ lắm, thế nhưng cũng có cái đầu, thấy Quan Hiểu hồn bay phách lạc, liền hiểu ra người đàn ông thân mật năm đó của ta chính là bóng lưng đằng trước. ta thử thăm dò hỏi, quả nhiên vẻ mặt Quan Hiểu liền thay đổi.

      Quan Hiểu nhìn ta với mắt cảnh giác: “ muốn làm gì?”

      “Ơ hay, là à! Trông ta ăn mặc như vậy xem ra cũng có tiền, có tiền vậy tôi đành phải nghĩ biện pháp khác thôi! Mà đây cũng là chuyện đương nhiên, năm đó bao tên kia lâu thế cơ mà, bây giờ tôi muốn đòi lại ít cũng là đạo lý!” Mạnh Đông Phi xong làm bộ bước về phía trước như muốn đuổi theo người đó.

      Quan Hiểu vội vã chạy theo, liều mình giữ lấy ta: “Mạnh Động Phi, dám!” hét lên, thanh mang theo vài phần sợ hãi và khắc nghiệt.

      Mạnh Đông Phi bực mình hất tay ra, giở bộ mặt lưu manh ra hỏi: “Sao? Tôi làm định giết tôi chắc?”

      Quan Hiểu lạnh lùng nhìn ta chớp mắt. Mạnh Đông Phi chưa từng nhìn thấy ánh mắt rét lạnh ấy của bao giờ, ta dừng bước.

      Quan Hiểu nhìn , bình tĩnh : “Nếu như dám tìm đến ấy, tôi kéo chết chung.”

      Mạnh Đông Phi bị vẻ mặt bình tĩnh của dọa cho khiếp hồn, ấp a ấp úng : “…chết tiệt, điên mẹ rồi! Tìm cái gì mà tìm, giữ tôi lại, bóng ta khuất từ lâu rồi! Phá hỏng chuyện tốt bố mày! Đồ sao chổi!” ta hùng hổ bỏ .

      Quan Hiểu thở ra, vừa nãy tất cả sức lực đều đổ ra để giằng co với tên Mạnh Đông Phi kia, lúc này toàn thân vừa tê vừa nhũn tựa hồ thể đứng nổi. dựa vào góc tường ngồi xuống, cằm tựa lên đầu đối lấy lại sức.

      Nhất định là có rất nhiều người nhìn ?

      màn ầm ĩ của và tên kia làm trò cười cho bao người xung quanh.

      tự an ủi bản thân, mấy hôm nữa là tốt rồi, mấy hôm nữa thôi rời khỏi thành phố A, những người chế giễu ở đây cũng nhìn thấy nữa, lo lắng xấu hổ trước mặt họ nữa.

      Đợi đến năm mới, sau khi và Mạnh Đông Phi tính toán rằng, cũng dây dưa với ta nữa.

      Chuyện này tốt, tốt…

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 26: vẫn còn giữ lại số điện thoại đó.


      Tối hôm ấy, sau khi rời bệnh viện trở về nhà, Trương Lộ cứ ngồi thẩn thờ bên bàn trang điểm. cố gắng khóc lóc thảm thiết nên giờ đây đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, khiến bố mẹ khỏi hoảng hốt. bia đặt vài câu chuyện rồi trả lời qua loa, để họ có cơ hội hỏi han gì thêm tại sao lại ra nông nổi như vậy.

      tự hỏi, đau lòng ư?

      nhìn người trong gương lắc đầu, khóe miệng nhếch lên.

      , chiều nay tuyệt đối hề đau lòng, ngược lại, cuối cùng có được cảm giác thành tựu. Khoảng thời gian ở bên Doãn Gia Hoa, kiên trì, cẩn thận chờ đợi, cuối cùng đến chiều nay gần như đạt được thứ mình muốn.

      Hôm nay lúc đến bệnh viện bất ngờ nhìn thấy Quan Hiểu, ta cùng người đàn ông nữa đến khoa ngoại. nhận ra người đàn ông đó, trong bản báo cáo điều tra mà Trần Lam Ni đưa cho cũng có ảnh của ta, biết chính là chồng của Quan Hiểu.

      đến phòng bệnh suy nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng dụ đưa ngoại ra ngoài dạo. cố tình đẩy ngoại đến nơi có thể gặp phải hai người họ.Quả nhiên là ngoại vẫn còn nhớ người phụ nữ đó, vừa nhìn thấy ta, sắc mặt ngoại liền tối sầm lại, trông rất giận dữ. ngược lại, cảm thấy rất thỏa mãn. những vậy, còn cố tình thêm mắm thêm muối vào, kể lể Gia Hoa và đó vẫn còn liên lạc với nhau thường xuyên, ta mở nhà hàng ngay đường Kim Nguyên, nằm giữa hai nhà hàng của Doãn Gia Hoa

      khéo léo đưa đẩy để ngoại hỏi người đàn ông cạnh ta là ai, cũng vờ dò hỏi. đến ngoại khoa, rằng mình là bạn của con trai viện trưởng, thế là bác sĩ ở đó liền tận tình trả lời.

      muốn biết vì sao hai người kia lại đến bệnh viện. Hóa ra vấn đề người đàn ông đó có gì đáng ngại, vết thương còn nghiêm trọng bằng ta, chẳng qua cơ thể có nhiều vết trầy xướt mà thôi. Vết thương trán người phụ nữ kia do kịp thời xử lý cho nên bị nhiễm trùng .

      Quay trở lại với ngoại, người đàn ông kia là chồng ta.

      Bà ngoại hết sức tức giận, mà chuỗi nước mắt lại đúng lúc tuôn xuống, muốn nhưng lại lo sợ, tựa như trong lòng có rất nhiều điều khổ sở nổi thành lời.

      Nước mắt rất có công hiệu, ngoại quả nhiên rất đau lòng, vừa nhìn thấy Doãn Gia Hoa xuất liền nổi trận lôi đình.

      Trước đây còn sợ chọc giận Doãn Gia Hoa vui, chuyện gì cũng thầm chịu đựng cho ngoại, ngay cả khi trong lòng ngổn ngang nhiều thứ khiến như muốn nổ tung. Thế nhưng cho dù có như vậy, vẫn rời , càng ngày càng xa, chỉ chờ đợi thời gian là hai người có thể tách rời, khi ấy mới hiểu được: như trước mắt, cho dù có cố gắng bỏ ra bao nhiêu công sức để ở lại bên người Doãn Gia Hoa cũng chỉ là vô dụng, cho dù có lấy lòng , ngoan ngoãn nghe theo vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với . Có thể , đối với tất cả phụ nữ đều giữ khoảng cách. Nếu thể lay chuyển được , vậy thà bỏ chút sức lên mình ngoại , cho dù có lẽ vui nhưng dù sao ngoại cũng bệnh, người bệnh nặng hấp hối sắp chết ra nguyện vọng chắc chắn đáp ứng.

      sâu sắc hiểu được rằng, ép buộc quá đáng lần này đúng, nhưng sao, trước đây nhún nhường hầu hạ cung phụng , kết quả phải cũng chỉ uổng công phí sức thôi sao.

      **

      Mấy hôm nay Will vẫn luôn tìm . Trương Lộ viện cớ bảo mình bận việc, tránh gặp mặt ta.

      đột ngột này của khiến hiểu, cũng thể thích ứng được.

      ngại bất chấp tất cả muốn hẹn .

      Trương Lộ muốn dây dưa với ta cho nên đồng ý hẹn gặp ta ở quán cà phê.

      Vừa thấy , liền thẳng vào vấn đề: “Em và bạn trai quay lại bên nhau, bọn em sắp kết hôn rồi.”

      Will hơi sững sốt, nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ tự nhiên, cười: “Ý em là sau này chúng ta nên giữ khoảng cách, thể giữ loại quan hệ như trước kia?”

      Trương Lộ uống cà phê, nhàn nhạt : “Will, có thể dành thời gian cho bạn của mình mà.”
      Will cười mỉa: “Em bây giờ mới nghĩ đến nên nhường lại cho bạn của sao, nhiều ngày mây mưa triền miên giường cùng , sao thấy em nghĩ cho bạn của ?”

      Trương Lộ nhíu mày: “Will đừng như vậy, em hiểu , phải là quên được người! thiếu người phụ nữ cũng bị đơn!”

      Will cười vang lên: “Lộ Lộ, em như vậy, ràng là muốn đuổi , em sợ giở mặt chạy với bạn trai em rằng, khoảng thời gian này bọn mình vẫn luôn bên nhau sao?”

      Trương Lộ nhìn ràng từng chữ: “, làm như vậy, kiêu ngạo của cho phép làm như vậy!”
      Will nhìn chớp mắt, lúc sau mới mở miệng: “Lộ Lộ, thích điểm này ở em, em quá hiểu . Dù là chúng ta chia tay, nhưng giờem với em muốn kết hôn, bị đá, bị phản bội, hẳn là nên tức giận, nên oán hận, nên căm thù, song dù thế nào nữa vẫn thể nào hận em được, trong lòng vẫn nhớ em mãi quên. Mặc kệ là như thế nào, Lộ Lộ, nếu em đơn, lúc nào cũng có thể đến tìm , cánh cửa trái tim mãi mãi mở cửa đón chào em!”
      Will tao nhã nâng ly cà phê cụng vào ly .

      thầm cười bản thân mình khó hiểu, chàng phong lưu đào hoa như Will cũng bị hạ gục, thế sao lại thể lay chuyển được trái tim của Doãn Gia Hoa cơ chứ.

      ràng tình sẵn sàng trao cho mình nhưng lại màng đến, lại cứ thích xen ngang, giành giật tình từ người đàn ông mà trái tim hoàn toàn thuộc về người phụ nữ khác, biết bản thân mình như thế này có phải gọi là đê tiện chưa?

      **

      Từ bệnh viện trở về nhà trong lòng Quan Hiểu vẫn luôn bất an. Mấy năm trở lại đây, Mạnh đông Phi làm nhiều chuyện bất chấp đê hèn để vụ lợi, miễn là có lợi cho bản thân, nhất định theo đuổi cho bằng được. Ở bệnh viện ta muốn tiếp cận Doãn Gia Hoa, biết, ta chỉ suông, nhất định ta làm .

      Tuy có vẻ ta nhớ Doãn Gia Hoa, nhìn chỉ cần bỏ ra ít tiền ta nhất định có thể điều tra ra, biết được tình nhân năm kia của chính là ông chủ công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa. Đến lúc đó lòng tham đáy của ta lại nổi lên, nhất định trừ thủ đoạn mà đào tiền.

      Kẻ khốn nạn như , thủ đoạn nào cũng có thể làm được, sợ ta tổn thương đến Doãn Gia Hoa. Ý nghĩ vừa lấp lóe trong đầu, liền quyết định tìm gặp Gia Hoa để chuyện, nhắc hãy đề phòng tên Mạnh Đông Phi kia.

      Ngày trước vì nỗi khổ tâm trong lòng nên luôn cố tình trốn tránh, gặp . hy vọng có thể lưu lại trong trái tim hình ảnh đẹp nhất của mình, những uất ức buồn phiền trong quá khứ muốn biết đến.

      cười khổ.

      đúng là những ý nghĩ thừa thãi, có trốn tránh như vậy, cũng là bởi vị từ tận sâu trong đáy lòng vẫn mòn mỏi ảo tưởng, ảo tưởng rằng ngày nào đó có thể ngồi xuống cùng , hai người mỉm cười ấm áp nhìn nhau.

      Thế nhưng , sắp kết hôn rồi.

      Lúc ấy những tưởng tượng xa xỉ còn xót lại cũng tan thành mây khói, nên đối mặt với thực.

      Đối tượng kết hôn của xinh đẹp hoàn mỹ như thế, so với vẻ mặt tang thương bể dâu của kia đúng tựa như tiên giáng trần vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích.

      kết hôn cùng xuất sắc ấy, còn mơ mộng gì nữa đây? có cái gì mà lấy ra đem so sánh với người khác? vẫn còn ôm mộng với quá khứ đổ nát kia ư? bằng tất cả cho biết, cho biết rằng, năm đó có nổi khổ tâm, nhăc nhở đề phòng Mạnh Đông Phi, để thôi hận nữa, cũng để quên của quá khứ, mà sống hạnh phúc với người kia.

      Quyết định xong, Quan Hiểu tìm số điện thoại công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa, rồi lấy điện thoại gọi qua.

      thư ký nghe muốn tìm tổng giám đốc, cách nào cũng chịu chuyển máy, bảo rằng nếu có việc chỉ có thể liên lạc với trợ lý Dương Huy.

      Cúp máy, cười khổ. Đúng vậy, vô duyên vô cớ sao có thể tự dưng lại chuyển máy của người lạ đến ông chủ được.

      biết trợ lý Dương Huy từ miệng ta là ai, nên cũng thể nào thông qua ta mà tìm Doãn Gia Hoa được. vốn định qua công ty Gia Hoa thử vận may, chừng có thể gặp được người. Thế nhưng nhớ lại tòa nhà Gia Hoa có nhiều cửa, nhiều hầm đổ xe, trong đó cũng chi chit các loai xe khác nhau, mà lại biết hôm nay Doãn Gia Hoa có lái Bentley hay , sao có thể biết nên đợi ở đâu?

      Xem ra phương pháp này cũng thể được, dường như hết cách.

      Hay tìm nữa. Quan Hiểu nghĩ như vậy.

      Thế nhưng ý niệm trong đầu lại sôi sục, thúc giục được bỏ cuộc. Sáu năm trước , hề để lại lời nào, sáu năm sau rồi nên cứ như vậy, trước khi rời , phải chính thức lời ly biệt với người quen cũ này lần, cho dù đối phương biết rằng đây là lời từ biệt.

      vắt hết óc suy nghĩ xem có cách nào có thể gặp được hay .

      cười tự giễu, trước đây lúc muốn gặp lại hết lần này đến lần khác đụng mặt, muốn trốn cũng trốn được, bây giờ muốn gặp lại biết cách nào.

      Bỗng dưng trong đầu lóe lên hình ảnh mờ nhạt.

      **

      Năm đó ghi danh cho vào lớp luyện bổ túc để thi vào đại học, mỗi khi rãnh rỗi đều bắt ở nhà học bài. Sợ buồn chán, lại lấy quyển tiểu thuyết ngồi xuống bên cạnh .

      Khoảng thời gian đó, gần như đọc hết tất cả các tiểu thuyết.

      Sau đó tìm thấy quyển tiểu thuyết viết về tình chị em, tình cảm của nam chính đối với với nữ chính rất sâu đậm, khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.Nam chính lặng lẽ thầm chăm sóc nữ chính hai năm, nghĩ cách để nữ chính trở thành bạn của mình, song vì gặp trắc trở hai người phải rời xa. Sáu năm sau họ lại gặp nhau, cả hai tuy vẫn còn tình cảm nhưng lại vì số chuyện thể đến với nhau , lần nữa lại xa nhau. Hai năm sau, cuối cùng tất cả mọi vấn đê đều được tháo gỡ, hai người kết hôn cùng nhau.

      Chuyện tình này kéo dài đến mười năm,trong lòng chàng trai vẫn chỉ có hình bóng của ấy, bất luận là họ ở bên nhau hay muôn trùng xa cách.

      **

      Chuyện tình đẹp của hai người làm cảm động rơi lệ. Thấy khóc, dừng lại bài toán trong tay, nghiêng qua ôm vào lòng an ủi.

      cười ngốc, rằng đó chỉ là tiểu thuyết, là hư cấu, sao có thể đau lòng vì chuyện như thế được.

      ấm ức hỏi : “Nếu như chúng ta chia tay sáu năm, sáu năm sau vẫn em như thế này chứ?”

      nhớ, khi hỏi xong câu này, chút tức giận, mà quay lại hôn say đắm, sau đó mắng được xằng bậy: “ và em chia cách, chúng ta ở bên nhau mãi mãi , nhau mãi mãi!”

      Lúc ấy cũng cảm thấy rằng hai người thương nhau suốt đời. Song ngờ rằng lâu sau, lời của mình lại linh nghiệm, phải chia cách nhau sáu năm.

      lại được may mắn như nữ chính trong câu chuyện kia, sáu năm sau, bên cạnh xuất người phụ nữ khác, lại còn sắp kết hôn cùng người phụ nữ kia.

      cũng thể oán hận gì, chỉ có thể mình gặm nhắm nỗi buồn.

      từng kiên trì rằng đó là tình thuần túy, nhưng vẫn thể vượt qua được thực, thể vượt qua được thời gian, chúng luôn có cách để làm tan nát những thứ đẹp đẽ nhất, những hoài niệm đáng nhớ nhất, mà đối mặt với chúng ngay cả đấu tranh cũng có cơ hội.

      Trong câu chuyện tình kia có tình tiết, nam chính có số điện thoại riêng, số điện thoại đó chỉ có nữ chính mới biết. Hai người ước hẹn nhau, nếu như bình thường có chuyện gì quan trọng, gọi vào số điện thoại kia, chỉ khi nào xảy ra chuyện đặc biệt, mới có thể dùng. Có lần nam chính và nữ chính giận nhau, hai người tranh cãi rất gay gắt, đến nổi ai muốn nhìn mặt ai, hai người rơi vào chiến tranh lạnh. Rồi sau đó nữ chính nhớ nam chính, muốn chuyện với nam chính nhưng lại xấu hổ, đành gọi điện thoại vào số riêng kia của hai người. bắt máy, trong khoảnh khắc kia, hai người đều cảm giác được bản thân mình đối phương sâu sắc bao nhiêu, cuộc cãi vã này quá hoang đường quá nực cười. Thế là hai người giảng hòa, vui vẻ như lúc ban đầu, thậm chí còn nhau sâu đậm hơn trước kia.

      **

      Câu chuyện về số điện thoại riêng này mê mẩn , cảm thấy đây là việc rất lãng mạn.

      Vì để làm vui, bí mật đưa đến trung tâm, hai người cùng nhau chọn số điện thoại, đó cũng chính là đường dây nóng bị mật của chỉ riêng hai người

      còn trẻ con đặt đường dây nóng nàymột cái tên rất buồn cười: Đường dây bí mật “Hiểu

      Khi ấy hai người nhau biết bao nhiêu, mặc kệ là đòi hỏi hay cầu nào, cho dù là cầu ấy có hoang đường hay trẻ con thế nào, người kia cũng cố gắng hết sức mình để thực nó. khi ấy rất , mê say , ai cũng có thể nhìn ra. khi ấy rất hạnh phúc.

      Nếu khi phải xảy ra chuyện, nghĩ chắc hẳn vẫn có thể hưởng thụ tình của , được hạnh phúc giống nữ chính trong câu chuyện kia.

      Nhiều năm qua, vẫn còn giữ chiếc điện thoại kia, cất giấu nó giống như vật rất quý báu. Năm đó khi rời , sợ tìm mình nên tắt máy. Sau đó học được cách chuyển chế độ tắt máy như vậy cho dù có gọi vào cũng thể nào liên lạc được. Hai năm đầu mới chia tay, có đêm gọi vào số này, nhưng sau đó còn nữa. Lần đó ôm điện thoại khóc suốt đêm.

      Giờ đây, mới nhớ lại số điện thoại bí mật này, mặc dù chưa từng thử gọi qua đó, nhưng ý niệm bỗng dưng lên trong đầu .

      cảm thấy hơi căng thẳng, tim đập thình thịch, thần kinh gần như căng lên, ngay cả vết thương trán cũng bị ảnh hưởng nhói đau.

      lại tự cười nhạo chính mình. Chuyện này quá hoang đường, sáu năm trôi qua, bây giờ nhìn thấy lại y như kẻ thù, cũng sắp kết hôn cùng người con khác, có tư cách gì mà ảo tưởng rằng vẫn còn giữ số điện thoại đó cơ chứ.

      Nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm chút hy vọng, muốn thử.

      Có đôi khi con người chính là như vậy, cho dù biết trước kết quả, thế nhưng khi kết quả vẫn chưa công bố cho thiên hạ, bạn vẫn tiếp tục mơ mộng.

      tìm ra chiếc điện thoại lỗi thời kia, cứng nhắc ấn vào số điện thoại đó.

      Hóa ra, xa cách nhiều năm, vẫn nhớ dãy số kia mồn !

      Trước khi ấn vào con số cuối cùng, căng thẳng, cảm giác như huyết áp mình tăng vọt lên.

      Cuối cùng cũng ấn nốt con số còn lại.

      chờ đợi giọng nữ máy móc vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được…” hoặc là: “Số máy quý khách vừa gọi tồn tại…”

      Song lại có thể nghe thấy tiếng “tút…tút” từ đầu bên kia vang lên.

      mờ mịt.

      nghĩ rằng số máy này bị vứt bỏ, sau đó lại bán cho người khác dùng.

      Tút tút… vẫn văng vẳng bên tai, đối phương vẫn chưa bắt máy, cơ hồ cho rằng giọng nữ vang lên với rằng: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời thể trả lời cuộc gọi, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

      Nhưng vào chính khoảnh khắc kia, điện thoại được kết nối.



      **

      Đối phương lên tiếng.

      đợi khoảng hai giây, sau đó lại thử “a lô”

      Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

      trầm mặc kéo dài, tim đập nhanh tưởng chừng như sắp ngất xĩu.

      lâu lâu sau, mới nghe được tiếng vang lên.

      “A lô”

      Giọng quen thuộc. phải là ngữ điệu của câu hỏi, mà là thanh thâm trầm trả lời.

      ! Đúng ! vẫn còn giữ lại số điện thoại này!

      cảm thấy răng mình run lên cầm cập: “Gia Hoa, chúng ta…có thể gặp nhau chuyện ?” toàn thân run rẩy, nhưng lại cố trấn định giọng , dè dặt hỏi.

      nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu dây bên kia, nghĩ, những lời này nhất định lại khiến cảm thấy khó chịu.

      lẳng lặng thở dài, đợi lời từ chối từ , lòng bắt đầu chùn xuống thất vọng.

      Nhưng đột nhiên lại mở miệng : “Tôi rất bận, em vui lòng hẹn trước với trợ lý của tôi, ta gọi lại cho em.”

      Mặc dù thanh vừa lãnh đạm vừa xa cách, thế nhưng vẫn thể kìm nén được cảm xúc của mình, lệ ướt bờ mi.

      cúp máy.

      che miệng khóc nấc nghẹn ngào.

      khóc trong niềm hạnh phúc dâng trào.

      Nhiều năm qua, vẫn chưa từng khóc lóc yếu đuối như vậy.

      Thế sao giờ đây lại khóc? Cho dù thời gian trước có gian nan vất vả thế nào cũng khóc.

      biết nguyên nhân, chỉ khóc rồi khóc, trong đầu chỉ có ý niệm.

      vẫn còn giữ số điện thoại đó.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 27: Khúc nhạc vang lên


      lúc sau, điện thoại Quan Hiểu lại reo lên.

      bắt máy, đối phương tự xưng mình là trợ lý của Doãn Gia Hoa, đồng thời dùng giọng điệu công thức hóa bảo rằng: “Quan tiểu thư, Doãn tổng rất bận, phải thứ ba tuần sau mới có thời gian.”

      lập tức trả lời: “Được, vậy hẹn thứ vào thứ ba tuần sau.”

      Đầu dây bên kia hơi lưỡng lự, tựa như muốn thêm gì, bất quá khi mở miệng cũng lại là lời tạm biệt khách sáo.

      Dương Huy đặt máy xuống, bất giác thở dài.

      kỳ lạ, và người phụ nữ đó thân quen, thậm chí có thể là hoàn toàn xa lạ. Nhưng khi nghe giọng của , có thể cảm nhận được cảm xúc của ấy, dường như rất u thương. Mặc dù từ đầu đến cuối, cũng chỉ với những lời lễ phép gì hơn.

      Song vẫn cảm giác được.

      thầm nghĩ, quả thế gian này, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, có người ta chưa từng chạm mặt nhưng giọng u buồn ở họ đủ sức lay động khiến ta có thể thấu hiểu được nỗi lòng của họ.

      đúng là người phụ nữ đặc biệt, thảo nào ông chủ Trương Lộ xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh, nhưng lại thể xóa hình ảnh người phụ nữ đó trong tim.

      Khi nghe thấy ông chủ thứ ba tuần sau mới có thời gian rãnh, liền lập tức đồng ý: “Được, vậy hẹn vào thứ ba tuần sau.” gấp gáp vội vã trong lời của khiến lòng cũng đành.

      Có lẽ, bản thân cảm thấy mình quá tầm thường và thấp kém nên mới vội vàng đồng ý như vậy.

      Khoảnh khắc đó dường như muốn chỉ cách khác cho …nếu ông chủ đích thân cầu trợ lý thân cận bên cạnh mình gọi điện thoại cho , điều này có nghĩa và người khác giống nhau. Vậy sao thử trực tiếp đến gặp ông chủ mà ra lời khẩn cầu, nói chừng có thể sẽ cần phải đợi đến thứ ba nữa.

      Nhưng sau hồi do dự vẫn ra.

      biết giữa và ông chủ xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào cảm giác của mình mà tùy tiện giúp , nhỡ đâu lại chữa lợn lành thành lợn què làm sao.

      ngẩng đầu nhìn trần nhà thở dài.

      Giữa hai người nhất định là đoạn tình buồn.

      Bỗng nhiên, truyền đến tiếng gõ cửa.

      Chưa đợi mở miệng, người kia tự ý bước vào.

      Hóa ra là Trương Lộ.

      Chả trách lại tự tiện như thế, còn chưa đợi lên tiếng “mời vào” mở của xông thẳng vào.

      Nhìn đối phương mỉm cười với thâm ý sâu xa, Dương Huy muốn tìm nơi nào đó khuất ánh sáng mà day trán.

      Bà chủ khó chơi này lại đến, nhất định là lại muốn cạy miệng đây mà.

      biết hôm nay Trương đại tiểu thư lại muốn moi móc tin tức gì từ .

      **

      Cả sáng nay mí mắt phải của Doãn Gia Hoa bị giật liên tục, lòng cũng vì thế mà cảm thấy bất an ngừng. Gọi điện thoại đến bệnh viện, xác định tình trạng của ngoại vẫn ổn, thở phào nhõm

      Song mí mắt vẫn giật, tựa như điềm báo trước sắp sửa có chuyện xảy ra.

      bắt đầu lấy tờ giấy trắng bàn, xé thành từng mãnh vụn , thấm nước rồi dán lên mí mắt.

      Lúc này mới yên lòng hơn.

      Nhưng ngay lập tức lại khỏi giật mình hoảng hốt.

      Thói quen này bị ảnh hưởng bởi chính người phụ nữ ấy. Trước đây mỗi lần mí mắt giật gay gắt, lại xé tờ giấy trắng, thấm nước bọt cho ướt, rồi dán lên mí mắt , sau đó với rằng, đây là tục “khiêu dã bái khiêu”, làm như vậy phải lo “điềm xấu mắt phải giật” nữa.

      Lần đầu tiên làm như vậy, còn xấu xa trêu rằng, mí mắt dính nước bọt của , để cho công bằng cũng cho nếm lại nước bọt của mình.

      mặc vừa cười vừa la hét giãy dụa, nhào đến ôm chặt lấy người cho đến khi thể vùng vẫy được nữa, liền hênh hoang giở nụ cười tự đắc, cưng chiều lè lưỡi liếm nhẹ lên mí mắt . Phần vẫn giữ nguyên tư thế đề phòng, xem định giở trò xấu gì, nhưng kết quả chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng lên mí mắt khiến thấy buồn cười, lòng nhẹ nhõm hẳn.

      Đến lúc này, mới thanh đổi vẻ mặt, hôn xuống khắp mặt , thỉnh thoảng lại cắn , càng vùng vẫy lại càng dữ dội.

      Hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau, muốn tách ra cũng chẳng được.

      luôn : “Ban đầu cứ nghĩ chú cừu trắng non nớt, ngu ngốc, ai ngờ rằng chính là con hổ già ham thịt, hơi tí lại dở trò man rợ!”

      chỉ cười, vừa cười lại vừa ra sức hôn , cắn .

      Khi đó, nghĩ rằng là người phụ nữ quyến rũ nhất, đáng để nhất thế giới này, ai ngờ rằng, lâu sau cần nữa… cần nữa.

      Trong lòng bất giác lại nổi lên bi thương.

      **
      Trương Lộ vừa vào phòng làm việc của Doãn Gia Hoa lại bị tờ giấy dán mí mắt của làm cho giật mình.

      chưa bao giờ nhìn thấy làm những trò vô vị như thế này, là người luôn nghiêm túc, đứng đắn. Mà trước mặt bây giờ…tờ giấy trắng mí, ngồi làm việc nghiêm túc, vậy mà lại cảm giác giống như vừa mới đánh bài thua trận dán giấy trắng đầu hàng, là có chút đáng .

      khỏi nhếch môi cười.

      Doãn Gia Hoa ngước mắt như hỏi cười gì, chỉ chỉ lên mí mắt : “Gia Hoa, mắt bị làm sao vậy?”

      Doãn Gia Hoa giật mình, đưa tay giật tờ giấy xuống, trong lòng hiểu được chuyện gì xảy ra. thừa nhận: “ gì, mí mắt giật suốt, dán đè lại.” bất giác nhíu mày: “Em sao đến đây?” Ngữ điệu nhàn nhạt, phập phồng hỉ nộ ái ố, cũng chỉ có Dương Huy là người biết nhất, ngữ điệu của như vậy có nghĩa là hài lòng.

      Song dường như Trương Lộ cảm nhận được, vẫn mỉm cười, dịu dàng mục đích đến: “Ngoại bắt chúng ta chụp ảnh cưới nên em đến đây để bàn bạc với chuyện này, em có vỗ về thế nàongoại cũng chịu, qua mấy ngày nữa cũng được.” vừa vừa đưa mấy bức ảnh trong tay cho Doãn Gia Hoa: “Đây là trang phục của mấy nhà thiết kế nổi tiếng, coi xem chọn được bộ nào?”

      Mí mắt Doãn Gia Hoa lại bắt đầu giật.

      thích thú những chuyện này, ngay cả cái nhìn lấy lệ cũng cảm thấy mệt mỏi, khoát tay : “Những chuyện này em tự mình quyết định là được rồi.”

      Trương Lộ sững người, nụ cười môi tắm lịm: “Nhưng…chụp hình cưới dù sao cũng là chuyện của hai người…” lúng túng, dè dặt .

      nhìn bộ dáng của , lại biết chắc chắn mấy giây tiếp theo chắc chắn mũi lòng. rất ghét bản thân mình.

      “Chọn nhà thiết kế nào, em tự mình quyết định là được rồi, còn hẹn bao giờ chụp hình cưới trước cho biết để sắp xếp thời gian nửa ngày.”

      Nghe nhận lời, Trương Lộ lại liền cười tươi.

      Khi thu dọn lại đống hình, bỗng dưng ca khúc vang lên, giai điệu rất , tựa như bị vật gì đấy đè lên.

      lúc sau mới nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại. Đó là bài hát xưa của Lý Khắc Cần – Tình cũ như mộng.

      thầm liếc mắt tìm kiếm. Tiếng chuông phải là từ điện thoại di động đặt bàn của Doãn Gia Hoa, thanh này tựa hồ truyền đến từ túi áo ngực .

      nhìn thấy thoáng ngây ra khi nghe thấy tiếng chuông, giống như quá bất ngờ. chưa bao giờ nhìn thấy như vậy, trợn tròn mắt chớp, đáy mắt hừng hực ngọn lửa. Toàn thân cứng nhắc hóa đá, gân xanh trán lên mồn . Tuy rằng cách nhau khoảng, nhưng dường như có thể cảm nhận được, cơn lửa giận trong lòng cuồn cuộn gào thét.

      Tại sao, cũng chỉ là tiếng chuông đơn giản lại có thể khiến trở nên như vậy?

      vô cùng hoảng sợ.

      Cuối cùng sau chuỗi dài văng vẳng cũng nhìn thấy thò tay vào túi áo trước ngực.

      nhìn thấy rút chiếc điện thoại cũ ra, hẳn là mẫu của mấy năm về trước, có thể gọi là đồ cổ, chiếc Nokia đơn giản dùng bền, có chức năng cảm ứng, có bluetooth lại càng có 3G, có lẽ tác dụng duy nhất của chiếc điện thoại này chính làâm thanh nét.

      nhìn thấy liếc vào màn hình hiển thị, ánh mắt sững sờ. run run nhận máy.

      Nhưng cũng lên tiếng, hồi lâu sau mới bình thản mở miệng: “A lô.” nghe được đầu giây bên kia gì.

      chỉ nghe thấy : “Tôi rất bận, vui lòng hẹn trước với trợ lý của tôi. ta gọi lại cho em.”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 28: Tình cũ như mộng



      xong câu này tắt máy.

      Cuộc điện thoại kết thúc được hồi, thế nhưng tâm tình vẫn còn xúc động đến mức khiến quên mất Trương Lộ vẫn ngồi trước mặt.Đến khi tinh thần bình ổn trở lại, nhìn thấy vẫn ở đó, bất giác nhíu mày khó chịu.

      Ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tỏ vẻ hài lòng, có quyền theo dõi việc riêng tư của , cớ sao vẫn trơ mặt ngồi ở đấy.

      gượng cười, do dự hồi lâu, nhưng kìm nén được tò mò hỏi : “Gia Hoa, lúc nãy trong điện thoại…là người phụ nữ đó sao?”

      **

      Ánh mắt Doãn Gia Hoa trở nên lạnh băng.

      Trương Lộ rươm rướm nước mắt: “Em biết vui khi em hỏi về chuyện này, nhưng Gia Hoa, cho dù là vì ngoại chúng ta cũng phải diễn cho hết trò chơi này có được ? Em xin , xin hãy cùng em diễn nốt cho đến cuối cùng.”

      Doãn Gia Hoa lạnh lùng nhìn lúc, mới trầm giọng mở miệng: “ thích em cứ lấy ngoại ra để gây áp lực cho .” Ngữ điệu sắc lạnh khiến kinh hãi.

      Nhưng lòng hề lùi bước, biết nổi cáu nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Có phải hai người muốn chuyện về khoảng nợ kia ?”
      Doãn Gia Hoa sững sốt, lúc sau mới hiểu được ý muốn đến khoảng tiền học phí mà nhắc qua ở lần bệnh viện.

      mất kiên nhẫn trả lời lấy lệ: “Có lẽ vậy.” Sau đó cau mày, cúi đầu xem văn kiện, buồn liếc mắt nhìn .

      Thấy chỉ cúi đầu làm việc để ý đến mình, thể làm gì khác hơn đành lời từ biệt.

      Vừa ra cửa, khuôn mặt liền trở nên lạnh băng, bất an, tủi thân, oán hận, trong chốc lát .

      cười lạnh, cuộc điện thoại kia chính là của người phụ nữ đó sao?
      thẳng đến bãi đỗ xe, định về nhà luôn, nhưng khi ngồi trong xe chợt thay đổi ý định, quay đầu xe, thẳng lên công ty. đứng trong thang máy, nhưng lần này phải lên tầng của Doãn Gia Hoa mà là đến phòng làm việc của Dương Huy.

      **

      Cuối cùng Doãn Gia Hoa cũng hiểu ra, vì sao mí mắt lại giật liên tục, hoàn toàn liên quan gì đến Trương Lộ, mà chính là bởi vì người phụ nữ kia.

      chưa bao giờ nghĩ rằng, lại còn nhớ đến số điện thoại này. Lại càng ngờ rằng, sau sáu năm xa cách, lại gọi vào con số này.

      Số điện thoại này là sáu năm trước hai người cùng nhau làm, đây cũng là con số riêng của hai người, hai người giao hẹn, đây chỉ là bí mật của riêng họ.

      Năm đó, khi rời , từng điên cuồng gọi vào số này để tìm , nhưng đáp lại chỉ là câu trả lời máy móc thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được, rồi sau đó là thuê bao này ngừng hoạt động. Lúc ấy mới bỏ cuộc.

      cho rằng hủy số điện thoại này, ngờ rằng sau sáu năm lại lần nữa dùng chính số này để gọi cho mình.

      Chiếc điện thoại này của quanh năm suốt tháng vẫn ở chế độ rung chuông, trong sáu năm qua, ngoại trừ những tin nhắn rác ra, chưa ai gọi vào số này. Trong sáu năm qua, mỗi khi uống say lại gọi vào số điện thoại kia, nhưng vẫn là câu đó, thuê báo này ngừng hoạt động.

      ngờ hôm nay nó lại đột nhiên reo lên, tình huống quá bất ngờ khiến thể phản ứng kịp thời, tâm can rối bời.

      nhiều năm trôi qua anhvẫn chưa lần có can đảm nghe lạikhúc nhạc chuông này, mỗi lần nghe lại cảm thấy tim mình như bị dao cắt.

      Năm đó, rất thích bài hát này: “Tình cũ như mộng” của Lý Khắc Cần, , tình cũ như mộng, tình cũ như mộng, tình cũ xa tất cả hóa thành giấc mộng chết, đây ràng là câu chuyện tình buồn, thế tại sao chàng Hồng Kông kia có thể hát bằng giai điệuvui vẻ và hài hước đến như vậy?

      Vì thế mà say mê đắm đuối ca khúc này, lại còn đặt nó làm chuông di động riêng cho dãy số của hai người.

      Khi nghe thấy tiếng chuông vang lên, ngẫn ra. Tình cũ như mộng, tình cũ như mộng…chính là kể về mối tình của hai ngừời.

      **

      Năm đó đột nhiên biến mất môt lời từ biệt, rất đau khổ, tuyệt vọng, quyết định quên mọi thứ, vứt bỏ tất cả quá khứ liên quan đến . Song khi cầm đến chiếc điện thoại, lại phân vân, bật bài hát ấy lên nghe, khóc nức nở.

      Đến cuối cùng vẫn quyết định giữ lại nó, chính cũng biết tại sao.

      Cứ qua mấy ngày lại sạc pin lần, lúc nào cũng đặt nó trong túi áo trước ngực. Tuy biết rằng nõ tuyệt đối vang lên tiếng chuông mà chờ đợi, thế nhưng mỗi ngày đều mang nó theo bên mình. Có đôi khi lại cười tự giễu chính mình, nghi ngờ bảnthân mình mắc phải chứng bệnh?

      Trong những năm qua, chiếc điện thoại này dường như trở thành vật đặc biệt để trấn tĩnh trái tim yếu đuối của , nếu mang nó bên người lòng bất an. Có lần, công tác, tất cả các thủ tục hoàn thành xong, đột nhiên trước khi lên máy bay lại phát quên mang theo điện thoại. Hôm đó trong lòng cứ luôn thấp thỏm, lo âu, bồn chồn mãi yên.Cuối cùng phải hoãn chuyến bay, chạy gấp về nhà lấy điện thoại.

      Đôi khi cảm thấy mình đúng là kẻ ngốc, biết vì sao bản thân mình cứ ngu muội khăng khăng giữ những thứ ấy để làm gì.

      Mà hôm nay, chiếc điện thoại này lại vang lên.

      Khoảnh khắc tiếng chuông reo vang, biết những cơn sóng trào cuồn cuộn trong lòng đại biểu lên cái gì…cũng có thể là cuộc điện thoại quảng cáo, cùng lắm cũng chỉ là cuộc điện thoại của người quen cũ trong đám bạn cũ, có đến nổi phải mừng rỡ hớn hở ra mặt thế ?

      Khi điện thoại kết nối, hoàn toàn biết trong đầu mình nghĩ gì…hoàn toàn trống rỗng.

      Trái tim đập thình thịch sợ hãi, sợ dãy số này đổi chủ nhân. Đợi hồi lâu, đầu dây bên kia vẫn có ai lên tiếng.

      Cuối cùng nghe thấy giọng quen thuộc vang lên, khoảnh khắc ấy lòng hỗn loạn, cảm xúc như vỡ òa.

      !



      muốn gặp chuyện.

      Trong lòng oán hận muốn để lại câu: “ cần thiết” song hiểu sao khi mở miệng lại liền đồng ý với cầu của . Thanh dè dặt, cẩn thận khiến chán ghét nhưng cũng cách nào từ chối được. hận chính bản thân mình, sao lại nhu nhược yếu lòng như vậy, chẳng nhẽ kiên quyết là việc khó đến vậy sao?

      Ban đầu muốn đối xử với lạnh nhạt, vô cảm, cho nên bảo rằng rất bận, có việc gì hãy thông qua trợ lý của Dương Huy, nhưng ngay lập tức liền suy nghĩ cho vô dụng, vẫn thể nào đóng được vai tàn nhẫn đến cùng, thậm chí ngay khi đầu óc hỗn loạn, vẫn còn lo lắng rằng thể tìm gặp được Dương Huy. Nếu là thực tế, bản thân , cho dù có chờ thêm mười năm nữa thư ký cũng chuyển máy…vì thế ngay sau đó liền , đợi lát nữa trợ lý của chủ động liên lạc với , báo cho khi nào có thể hẹn gặp.

      Kỳ , sau khi cúp máy, vẫn như lơ lửng mây, vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau bất ngờ này. Suy nghĩ của hỗn loạn mù sương, vẫn giữ chặt điện thoại, biết bản thân nên khóc nức nở hồi hai nên cười khổ.

      Ngẩng đầu lên, thấy Trương Lộ vẫn còn ở đây.

      bỗng giật mình, thể hiểu nổi , từ khi nào mà ngay cả trong phòng có người mà vẫn hề hay biết? Vừa nãy trông ngây ngô lúng túng biết bao nhiêu.

      **

      nghe thấy Trương Lộ hỏi , có phải là điện thoại của người phụ nữ ấy .

      Nghe câu hỏi của , hiểu lòng mình cảm giác thế nào. Tựa như có mâu thuẫn đối lập, chán ghét, thiếu kiên nhẫn lan tràn cả trái tim.

      có thể để ở lại bên cạnh lâu như vậy, cũng bởi vì nghĩ người phụ nữ thông minh, hỏi nhiều, làm bực mình. căn bản muốn dây dưa với .

      Từ khi ngoại bị ốm, hề nể nang gì cả, cũng hề sợ hãi điều gì, chuyện gì cũng lấy ngoại ra làm cái cớ hòng điểu khiển , rất ghét kiểu này. Đối với câu hỏi của , cáu gắt trả lời, hậm hực bỏ .

      căn bản cũng quan tâm đến tâm tình của , bởi vì chính bản thân cũng vừa mới lấy lại tinh thần.

      **

      Người phụ nữ đó vậy mà vẫn còn nhớ số điện thoại này của . Người phụ nữ đó vẫn còn giữ số điện thoại này. phải hủy số điện thoại này rồi ư? Mà tìm rốt cuộc là muốn chuyện gì?

      lo lắng xoa xoa tay, trong lòng hồi lạnh hồi nóng, hồi căm phẫn hồi chờ mong, hồi đau khổ hồi trách mắng, hỗn loạn toát mồ hôi.

      tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhấc điện thoại gọi Dương Huy bảo cậu ta gọi lại cho người phụ nữ đó.

      Trong lòng muốn để cho ý niệm của người phụ nữ kia hoàn thành tâm nguyện, muốn giày vò , vì thế căn dặn Dương Huy: “Bảo với người phụ nữ đó, thứ ba tuần sau mới có thời gian.”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 29: Đừng sỉ nhục tôi như vậy


      Hai ngày trôi qua, Doãn Gia Hoa biết phải hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa. cố gắng để tâm, nhưng lại thể kìm nén được lại xem lịch. Ngồi trong xe chuẩn bị gặp khách hàng, đoạn đường bãi đỗ xe ngắn ngủi, lại lấy ipad, lần nữa mở lịch ra xem. Dương Huy bên cạnh tưởng rằng xem giờ, mới lên tiếng : “Giám đốc, chúng ta đến kịp mà, bị muộn đâu.” Lại quay sang tài xế: “Ra bãi đỗ xe lái nhanh lên chút.”

      Doãn Gia Hoa thoáng sững sờ. Cuối cùng mới ý thức được bản thân mình làm chuyện ngu xuẩn gì.

      chủ động cầu gặp , người gấp gáp chính là , chỉ cần thong dong chờ đợi là được, hà cớ gì phải như tên nhóc đứng ngồi yên.

      tắt ipad, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

      Qua màn mí mỏng, cảm giác được ánh sáng dần dần bao trùm bóng tối, xe chạy ra khỏi bãi đỗ.

      Tài xế đạp ga tăng tốc, xe phi nhanh về hướng đường cái.

      Đột nhiên, xe thắng gấp. còn chưa kịp mở mắt, người dội lên phía trước, trán đụng vào lưng ghế trước.

      Nhưng may gì nghiêm trọng, chỉ là bị giật mình trong chốc lát.

      Đến khi định thần trở lại, mới nhận ra Dương Huy hoảng hốt nhìn mình, tay xoa xoa trán, miệng ngừng hỏi có làm sao . Tài xế xuống xe coi tình hình.

      nghiêng đầu nhìn ra, đột nhiên toàn thân hóa đá.

      **

      Quan Hiểu thể chờ đợi được đến thứ tư.

      Ban đầu được Dương Huy xếp lịch hẹn, cũng đồngývà kiên trì đợi đến thứ ba.

      mua vài quyển sách, đều là sách về chuyên ngành tài chính mà năm đó học ở đại học. nghĩ có thể sau này cần dùng đến, mấy hôm nay cũng có việc gì làm thôi mua trau dồi lại kiến thức.

      ăn vội bữa trưa, bôi thuốc sơ qua lên vết thương trán, rồi lấy sách ra đọc. Khi còn mải mê chìm đắm trong trang sách bỗng nhiên xuất vị khách mời mà đến.

      Sau khi vị khách kia khỏi, kiên nhẫn của tan biến mất, thể đợi thêm giây phút nào nữa.

      mang theo trái tim bi thương nhục nhã chạy đến công ty Gia Hoa. dùng chút lý trí còn sót lại để nhớ lại câu hỏi cuối cùng mà hỏi vị khách mời mà đến kia: Xe của Doãn Gia Hoa đậu ở đâu trong bãi đỗ xe?

      Người đó trả lời như thế nào nhỉ? Đúng rồi, hình như ta , xe của Doãn Gia Hoa đậu ở bãi đỗ xe trong tòa nhà B hướng cửa Đông Bắc. Người đó đó là bãi đỗ xe riêng chuyên của công ty Gia Hoa, chỉ có xe của mới đậu ở đó.

      Vì thế liền chạy đến bãi đỗ xe B cổng Đông Bắc, vành mắt ngấn nước nhưng chịu để nó rơi xuống, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bãi đỗ tối mịt kia. lát sau bảo vệ xuất , ta bảo được phép đứng ngay đó, đuổi .

      đành phải lùi lại đoạn, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào chiếc cổng tối đen kia.

      Cuối cùng cũng có hai luồng ánh sáng rọi đến từ hướng đó, bất chấp tất cả xông ra.

      Suýt nữa mất mạng, chiếc xe vừa chạy ra tăng tốc, xuất đột ngột của khiến tài xế phải thắng gấp, bị va chạm khá mạnh vào đầu xe, áo rách, thân thể bị thương, nhưng có lẽ vết thương đau rát trong lòng ngực còn khinh khủng hơn nhiều.

      nhìn thấy tài xế bực mình mở cửa xuống xe, cáu gắt mắng đứng kiểu gì. muốn trả lời ta, níu chặt ta đứng lên thẳng về phía cửa sau. biết hành động của mình có được gọi là bệnh thần kinh hay , liên tục gõ mạnh cửa sổ xe. Có lẽ còn gì nữa, thúc giục người trong xe, nhưng nhớ .

      Cửa sổ cuối cùng cũng được hạ xuống.

      nhìn thấy ngồi bên trong chớp mắt mà nhìn mình. Đôi mắt đen nhánh tựa như được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp vách núi thẳng đứng, sâu đáy.

      ngồi trong xe nhìn , vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng hỏi : “Em chán sống rồi à?”

      **
      Khi Doãn Gia Hoa kéo cửa sổ xuống, nhìn thấy khuôn mặt Quan Hiểu, trán vẫn còn quấn băng, đôi mắt rươm rướm chất chứa bi thương.

      Giây phút đó, rất sợ hãi, trái tim run rẩy. Xe đâm chết ?

      cố ép bản thân bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, muốn để nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mình.

      lạnh lùng hỏi : “Em chán sống rồi à?”

      nhìn thấy cười rộ lên, nụ cười bi thương xé toang ruột gan.

      Tuy cười, nhưng nước mắt lại ngừng tuôn rơi.

      “Em biết hận em, nhưng nếu như muốn gặp em, muốn nghe em giải thích xin hãy trực tiếp thẳng cho em biết! Xin đừng…đừng dùng cách này để cướp lòng tự trọng nhoi còn sót lại trong em. Em vốn chỉ hy vọng sau khi với tất cả, hai chúng ta có thể giải thoát, có thể buông xuống được, có thể vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại. Em chưa từng nghĩ rằng mượn cớ cùng làm gì cả. Em biết gần kết hôn, em biết muốn gặp em, em đểanh được toại nguyện, nhưng xin đừng sỉ nhục em như vậy!”
      Nhìn vừa khóc vừa ra nhữnglời thương tâm này, tâm trí hỗn loạn, kịp phản ứng.

      theo phản xạ nhắm mắt, khi mở mắt ra, trang giấy rơi xuống đầu gối… nhìn , hóa ra là tấm chi phiếu. Khi ánh mắt nhìn xuống chữ ký, lòng bỗng trầm xuống.

      Lúc ngẩng đầu lên mới phát chạy . chạy rất nhanh, tựa như muốn thoát khỏi nơi ghê tởm này, giương mắt nhìn chạy xa.

      Lại lần nữa nhìn xuống tấm chi phiếu, nỗi bất an trào dâng lên trong lòng, mí mắt lại giật. nghĩ ngợi liền đẩy cửa xuống xe, vô thức chạy đuổi theo . Song chạy được vài bước lại dừng, trước mắt là ngã ba, biết chạy về hướng nào.

      Vò tấm chi phiếu trong tay, ánh mắt lạnh thấu xương. trầm giọng với Dương Huy chạy đuổi theo sau: “Hai hôm nay cậu cần làm gì cả, điều tra việc này cho tôi!” nhét tấm chi phiếu cho Dương Huy.

      **

      Dương Huy cầm lấy tờ chi phiếu, cúi đầu nhìn, khẽ giật mình.

      Chữ ký tấm chi phiếu là Trương Lộ.

      khỏi lắc đầu.

      ngờ rằng, ngày đó sau khi tìm gặp , ta lại đến gặp Quan Hiểu, làm chuyện còn “cẩu huyết” hơn cả phim truyền hình – dùng tiền để đuổi người phụ nữ có quan hệ với bạn trai mình.

      Đây là việc giống với người thông minh như ta làm ra.

      nghĩ, hoặc giả Trương Lộ quá luống cuống nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, hoặc giả ta dự đoán được kết quả thế nào và sắp xếp tất cả mọi chuyện cách ổn thõa.

      là gì?

      Dương Huy nắm tờ chi phiếu, trong lòng ruột gan hỗn loạn. Chuyện tình của ông chủ và hai người phụ nữ này càng ngày càng phức tạp.

      **

      Ba ngày sau, Dương Huy phụ lòng mòng đợi Doãn Gia Hoa mang về kết quả.

      Có đôi khi, Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân mình thể tách rời được người trợ lý đắc lực này. Với những nhiệm vụ giao phó, cậu ta luôn hoàn thành tốt. căn bản biết cậu ta dùng cách nào, lại có thể điều tra việc cáchhoàn hảo đến như vậy, tựa như bản thân mình từng trải qua.

      tình khúc vừa được phát giác ra lại khiến vô cùng phẩn nộ.

      Dương Huy với : “Giám đốc, qua những gì tôi điều tra và tìm hiểu được, câu chuyện có thể xâu chuỗi lại thế này: Trương Lộ biết được Quan Hiểu hẹn gặp nhau vào thứ tư, nên tìm bạn tốt của mình, phu nhân của Quách Hồng Đồ, Trần Lam Ni. Sau khi hai người bàn bạc, Trần Lam Ni đến tìm Quan Hiểu, đưa cho ấy tấm chi phiếu…dĩ nhiên tấm chi phiếu ấy là của Trương Lộ. Trần Lam Ni còn với Quan Hiểu số chuyện…ờ…lời tương đối khó nghe, bảo Quan Hiểu hãy cầm tấm chi phiếu này rời khỏi .”

      Doãn Gia Hoa chau mày suy nghĩ, trong lòng cuồn cuộn sóng trào. vậy mà lại bị người bạn tại của dùng tiền mạt sát, sỉ nhục. muốn thừa nhận rằng, trái tim lờ mờ đau ĩ vì cảm thấy xót xacho .

      lúc sau, lại hỏi Dương Huy: “Trương Lộ sao lại biết tôi và Quan Hiểu hẹn gặp vào thứ tư?”

      Vẻ mặt Dương Huy áy náy: “Giám đốc, xin lỗi. Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi. Hôm đó nhận được điện thoại của , sau đó tôi liền làm theo dặn dò của , gọi điện cho Quan Hiểu, rồi hẹn ấy thứ thư. Lúc tôi vừa đặt máy xuống Trương Lộ bước vào phòng làm việc của tôi. ấy rằng vừa mới đến chỗ xong, rồi hỏi tôi Quan Hiểu hẹn nhau hôm nào. Tôi cắn răng kiên quyết , ấy ậm ừ rồi bỏ . Khi ấy tôi cũng nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ ngay từ lúc đầu Trương Lộ đứng ngoài cửa văn phòng. ấy nghe được toàn bộ nội dung cuộc điện thoại. Nhưng vì sao ấy lại vào hỏi lại thêm lần nữa tôi biết. Giám đốc, xin lỗi, là do tôi sơ xuất để Trương Lộ biết được việc này.”

      Doãn Gia Hoa day day trán: “ liên quan đến cậu, nếu như ấy cố tình muốn biết, chúng ta có đề phòng cỡ nào cũng thể qua mắt được. ấy rất thông minh.”

      Dương Huy gật đầu đồng ý, Trương Lộ quả rất thông minh, có khi thông minh đến mức khiến người khác phải khiếp sợ.

      Doãn Gia Hoa suy nghĩ lúc rồi lại hỏi Dương Huy: “Cậu vừa bảo, là Trần Lam ni đến tìm Quan Hiểu, những lời khó nghe, cậu sao lại biết được việc này? Có thể điều tra được những gì Trần Lam Ni với Quan Hiểu ?”

      Dương Huy trả lời : “Nhà hàng Quan Hiểu nay đóng cửa, bàn ghế mới trong nhà hàng đều được bán hết, đồ cũ bị đưa , cửa hàng của ấy giờ đây hoàn toàn trống rỗng, khi Trần Lam Ni đến tìm Quan Hiểu, tôi đoán rằng, có lẽ Quách phu nhân chịu đựng nổi nơi hoang tàn vắng vẻ, nên đề nghị Quan Hiểu qua nhà hàng Tây của chúng ta bên cạnh hẹn gặp. Nhà hàng của chúng ta lớn, hai người họ ngồi bên cửa sổ chuyện, khi đó khách cũng nhiều, nhân viên lại đông đủ, người phục vụ cho bàn hai người thường xuyên đến nên nghe được phần cuộc chuyện của hai người.”

      Doãn Gia Hoa vẫn khăng khăng muốn nghe những lời khó nghe kia, Dương Huy còn cách nào khác đành kể lại cho .

      Sau khi nghe xong, sắc mặt Doãn Gia Hoa trở nên tái xanh.

      Những lời này ngay cả nghe xong cũng chịu nổi huống hồ là người phụ nữ đó.

      phải là người phụ nữ mạnh mẽ, gặp phải những chuyện như vậy lúc nào cũng chỉ biết trốn sau lưng người khác để khóc.

      Lòng thắt lại, muốn đối mặt với Trương Lộ để đối chất ngay lập tức, thể cưới người phụ nữ lòng dạ hiểm ác như vậy về làm vợ được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :