1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cũ như mộng - Hồng Cửu (52 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 50: Người vợ thứ bảy



      Doãn Gia Hoa biết mình về nhà thế nào.

      Trong nhà bóng người, đúng như đoán trước.

      dám bật đèn, sợ từ tấm gương nhìn thấy khuôn mặt mình. dám đến phòng ngủ, sợ ngửi thấy được hơi thở của còn vương lại. dám lên tiếng, sợ phải chứng nhận , rằng trong nhà chỉ còn lại mình .

      đến cạnh bàn, ngồi sụp xuống đất.

      Bỗng nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại cũ của Quan Hiểu cùng với chiếc nhẫn mà năm trước tặng cho đặt bàn.

      cảm thấy trái tim mình quặn thắt, đau thở nổi.

      cầm lấy điện thoại và nhẫn, nắm chặt trong tay, cuộn tròn người nằm mặt đất. tựa như bị chặt đứt ngọn cây cuối cùng, toàn thân tê dại.

      buông tay rồi.

      Nước mắt lặng lẽ rơi. cảm thấy, cuộc sống của kết thúc từ giờ khắc này.

      **

      Sau khi Trương Lộ xuất viện, Doãn Gia Hoa buộc phải bắt đầu sắp xếp chuyện hôn lễ.

      Trương Lộ ngoan ngoãn vâng lời của ngày xưa hoàn toàn biến mất. đưa ra rất nhiều đòi hỏi, muốn Doãn Gia Hoa phải làm theo.

      có Quan Hiểu, Doãn Gia Hoa cảm thấy chuyện gì cũng còn quan trọng, đối với mấy loại đòi hỏi của Trương Lộ, chỉ đơn giản chấp nhận.

      tự với bản thân, coi như tất cả những thứ này đều là vì đứa con.

      Trương Lộ , nhất định phải tổ chức lễ cưới thế kỷ chấn động nhất thành phố.

      kéo chụp hình cưới, cũng chiều, toàn bộ quá trình vẻ mặt của vẫn luôn vô cảm mảy may thay đổi.

      muốn Pháp chọn áo cưới, cũng đồng ý, thuê máy bay riêng lại còn mời đội vệ sĩ chuyên nghiệp đưa Paris.

      muốn đổi nhà lớn, phong thủy nhất định phải hợp với đứa bé, cũng ý kiến, ký chi phiếu đưa cho muốn chọn nhà ở đâu chọn.

      cầu của càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng phải chi nhiều tiền.

      dùng đủ mọi cầu để dò xét giới hạn cực điểm của , tựa hồ như rất muốn khiêu khích tức giận. Nhưng lại giống như thất tình lục dục, ngoại trừ cái xác tê dại, còn lại cho bất kỳ phản ứng nào.

      trở nên gắt gỏng, quăng tất cả mọi thứ. còn dùng thủ đoạn giả vờ hiền dịu, lả chả chực khóc.

      dần phát , hóa ra còn người của ta là như vậy.

      Ngay cả điều duy nhất thu hút cũng tồn tại, đối với ngoại trừ cái xác hồn ra, chẳng có tâm tình nào khác.

      **

      Trong thời gian này, muốn vì Quan Hiểu làm chút chuyện cuối cùng.

      Lúc trước, nhờ Tiểu Ngũ thu thập hết những bằng chứng thối rửa của tên Mạnh Đông Phi, mấy hôm trước cuối cùng Tiểu Ngũ cũng xử lý xong chuyện này.

      bảo Đại Xuân cho người tìm tăm tích của tên Mạnh Đông Phi kia. ra tên đó thay đổi địa chỉ quán bar nhậu rượu.

      dùng thủ đoạn, khiến tên kia chủ động đến tìm Quan Hiểu đồng ý ly hôn ngay lập tức.

      Ngày họ đến phòng dân chính làm thủ tục ly hôn, trốn bên góc, tham lam quyến luyến ngắm nhìn .

      gầy , khuôn mặt che giấu nổi u buồn.

      Nhất định là khiến đau lòng.

      cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế được bản thân lao ra, chạy đến ôm , bộc lộ hết nổi nhớ thương từ tận đáy lòng mình.

      Nếu thể mang lại tương lai cho hà cớ gì phải quấy rầy đến nữa.

      Đôi mắt nóng bỏng, nhìn vào rồi lại nhìn ra, rồi lại nhìn rời , bóng lưng mảnh khảnh dần khuất hẳn.

      đứng trong góc tối, khẽ gọi tên : Hiểu Hiểu, em hãy hận , hận suốt cả đời này. Nhưng xin em, đừng bao giờ quên !

      vẫn ích kỷ vậy đấy, thể nào chấp nhận được rằng quên . hy vọng rằng, trong lòng vẫn luôn có , cho dù là hận.

      **

      Đợi khi Mạnh Đông Phi và Quan Hiểu chính thức li dị, gởi hết tư liệu có trong tay đến sở tư pháp.

      Chưa đến hôm sau, Mạnh Đông Phi bị bắt.

      Mấy hôm tiếp theo, tất cả tin tức về Mạnh Đông Phi đều nổi bật các trang báo, bởi vì liên quan đến mấy trường hợp gian lận, có dính liếu đến mấy người bên . Từ , cảnh sát phá vỡ tập đoàn lừa đảo lớn nhất lịch sử.

      Mạnh Đông Phi nhất định bị phạt .

      Tối hôm đó, thở phào nhõm. Đây là vì Quan Hiểu làm được chút chuyện cuối cùng.

      rất nhớ Quan Hiểu, kìm được lòng lại quay về ngôi nhà cũ của hai người.

      lặng lẽ ngồi sô pha nhìn chiếc khăn mặt thêu hình chú gấu treo ngoài ban công.

      như có ảo giác, phảng phất dường như thời gian ngăn cách sáu năm ấy chưa từng có, vẫn là chàng tiểu tử ngây ngô ngày xưa, vẫn là người phụ nữ có tiền thích chọc ghẹo . Tựa như giây tiếp theo bước ra từ phía sau chiếc khăn đến, nhìn mỉm cười, hỏi tối nay muốn ăn gì.

      lấy hai chiếc điện thoại cũ trong túi ra, lấy cái này gọi cho cái kia. Khúc nhạc “Tình cũ như mộng” vang lên trong căn phòng trống trải mênh mông.

      tựa hồ như nghe thấy : “Tình cũ như mộng, tình cũ như mộng, tình cũ rời xa tất cả hóa thành giấc mộng chết, đây ràng là câu chuyện rất thương cảm, vì sao chàng ca sĩ người hồng kông đó có thể hát với giọng ca vui vẻ như vậy chứ.”

      Nhạc chuông vang lên rồi tắt lịm . lại gọi lần nữa.

      nghe hết lần này đến lần khác, cảm thấy mình khóc, nhưng khi đưa tay sờ lên, khuôn mặt đẫm nước.

      **

      Sắc trời sáng dần, đứng dậy rời . Bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đấy bay xuống.

      nhặt lên.

      tờ giấy, là viết cho !
      chậm rãi đọc từng chữ.

      Gia Hoa, em ly dị rồi, Mạnh Đông Phi bị ngồi tù rồi, cảm ơn .

      Gia Hoa, em phải rồi.

      Gia Hoa, hãy quên những chuyện của quá khứ.

      Gia Hoa, nhất định phải hạnh phúc!

      **

      Doãn Gia Hoa nắm chặt tờ giấy trong tay, đau khổ nghẹn ngào.

      Sáu năm trước, cũng như vậy, cầm trong tay bức thư của , nhìn từng hàng chữ viết cho , phải rời , cũng hãy quên .

      Sáu năm sau, cho dù bọn họ cố gắng tiến lại bên nhau, nhưng vẫn thể thoát khỏi lời nguyền chia ly này, đến cuối cùng vẫn chỉ là kết quả tương tự.

      bảo nhất định phải hạnh phúc. Nhưng rồi sao có thể hạnh phúc được đây?

      Từ giây phút rời , hạnh phúc của cũng chết lặng.

      **

      Đến gần ngày hôn lễ, Trương Lộ chuyển đến nhà Doãn Gia Hoa ở. Doãn Gia Hoa dọn ra ngủ ngoài phòng khách, để phòng ngủ chính cho . Trương Lộ bị ốm nghén, tính tình càng ngày càng trở nên khó chịu. thường quăng tất cả mọi thứ trong nhà.

      Doãn Gia Hoa mặc ta ầm ĩ, vẻ mặt hờ hững, giẫm lên đống vỡ nát quăng, dặn giúp việc: “ lại đổi cái mới , mấy thứ này mua mỗi thứ mấy cái dự trữ.”

      Vẻ mặt dửng dưng của lại càng khiến Trương Lộ lộn tiết.

      Trước hôn lễ nửa tháng, bỗng dưng nghe được tin.

      Là Dương Huy cho .

      “Tất cả mọi người đồn ầm lên rằng, Quách Hồng Đồ chuẩn bị cưới người vợ thứ bảy, thời gian và địa điểm đều được chuẩn bị xong. Là ngày tháng sau, tại Vương cung thánh đường Thánh Pêro. Nghe đâu Quách Hồng Đồ đưa vợ mới của ông ta Châu Âu hưởng tuần trăng mật trước rồi.”

      Tâm trạng của hôm đó đặc biệt rất tồi tệ. Tối đó về nhà, cũng chẳng liếc mắt nhìn Trương Lộ ngồi trước cửa nhà đợi mình, lướt thẳng qua người lên tầng hai.

      Hành động của quả chọc giận , chạy đuổi theo , nhưng ngờ đâu mặt nền trơn, bị ngã từ cầu thang xuống.

      cũng đụng vào , chẳng biết vì sao lại bị ngã.

      chạy đến đỡ . đau bụng, nhìn thấy dưới váy lờ mờ vết máu. lập tức bế đến bệnh viện.

      Sau đêm, bác sĩ cho rằng đứa bé thể giữ được.

      Sáng sớm Trương Đức đến thăm con , cho cái bạt tai. phản kháng thậm chí cũng có phản ứng.

      Trương Đức : “Doãn Gia Hoa, cậu giỏi lắm. Con tôi bị cậu hại cho sảy thai, nếu như sau này cậu đối tốt với nó, xem tôi có buông tha cho cậu .”

      Con mất, vệt sáng cuối cùng trong cuộc đời cũng biến mất. cảm thấy bản thân bây giờ tựa như cái xác hồn.

      **

      Trương Lộ gặp tai nạn, hôn lễ phải dời lại.

      Mỗi ngày Trương Đức đều nhắc nhở rằng: “Cậu làm nhiều chuyện có lỗi với Trương Lộ, chính cậu tự tay giết chết đứa bé.”

      càm giác tội lỗi về chuyện đứa bé, nên lòng chăm sóc Trương Lộ.

      tựa hồ như còn cáu gắt nữa.

      thầm nghĩ, đành vậy , cứ như vậy cùng sống nốt cuộc đời còn lại, ai bảo thiếu nợ ta làm gì.

      Trong chớp mắt sắp sang tháng mới. Lòng càng ngày càng phiền muộn, cho dù ban đêm uống bao nhiêu rượu mạnh vẫn thể ngủ được.

      Lại đêm mất ngủ. đành đến quán bar Đại Xuân uống rượu.

      Uống nhiều cũng say, đúng giày vò.

      quyết định bắt xe đến bệnh viện thăm Trương Lộ.

      Đêm khuya thanh tĩnh, khẽ bước chân.

      Bước đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, bất ngờ nghe thấy tiếng chuyện bên trong.

      dừng bước, đứng trước cửa, lẳng lặng lắng nghe.

      Là giọng của người đàn ông. Người đàn ông đó và Trương Lộ chuyện với nhau bằng tiếng .

      , phải là trò chuyện mà là cãi vã.

      Hai người họ rất nhanh, hiểu lắm, liền nhàng rút điện thoại ra thu lại. Hôm sau có thể đưa cho Dương Huy nghe lại xem hai người họ tranh cãi nhau vì chuyện gì.

      cực khẽ hé cửa ra, loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông nước ngoài giữ lấy vai Trương Lộ, trông rất kích động. Trương Lộ bức xúc cãi lại ta.

      Sau hồi cãi nhau, lại kinh ngạc nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc đó chồm đến hôn Trương Lộ.

      Lúc đầu Trương Lộ còn giày dụa, sau đó điên cuồng đáp trả.

      lùi bước, thầm rời khỏi bệnh viện.

      kỳ lạ, hề có cảm giác căm phẫn hay đau lòng vì bị cắm sừng, chỉ cảm thấy vui mừng vì sắp được giải thoát.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 51: Lần này nhất định phải nắm giữ hạnh phúc.



      Dương Huy chịu trách nhiệm về công tác đối ngoại trong công ty, tiếng của rất tốt, đặc biệt là giao tiếp. Đây cũng là nguyên nhân chính năm đó Doãn Gia Hoa tuyển dụng làm trợ lý riêng cho mình.

      Sáng sớm hôm sau, Doãn Gia Hoa gọi Dương Huy vào phòng làm việc của mình, đưa đoạn video cho cậu ta xem.

      Càng nghe sắc mặt Dương Huy lại càng trở nên khó coi, nghe xong tất cả, nhìn về phía Doãn Gia Hoa bằng ánh mắt thương cảm.

      “Vẻ mặt cậu như vậy là ý gì?” hỏi: “Hai người họ cãi nhau chuyện gì?”

      Dương Huy nuốt cổ họng: “Tôi rồi sa thải tôi chứ?” lại chần chừ: “Tôi cảm thấy hình như tôi vô tình biết được…vụ scandal tình ái tai tiếng kinh khủng nhất thành phố A rồi.”

      Doãn Gia Hoa đập bàn, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

      Dương Huy nghẹn họng: “Chuyện là, xém chút nữa trở thành bố.”

      **

      Dương Huy dừng lại từng câu trong đoạn phim, rồi dịch cho Doãn Gia Hoa nghe.

      Chuyện cơ bản là thế này.

      Người đàn ông ngoại quốc trách móc Trương Lộ: “Em coi là cái gì, giỏi lắm, em mang con của ra để kết hôn với Doãn Gia Hoa, được lắm, em có thể làm tổn thương thế nào cũng được, nhưng sao…sao em lại bỏ đứa bé chứ.”

      Trương Lộ cãi lại: “ dựa vào đâu mà đó là con của ? dựa và đâu mà con là tôi bỏ?”

      Người đàn ông ngoại quốc trở nên kích động: “Lộ Lộ, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ra em còn qua lại với người đàn ông khác sao? Em dám thề rằng Doãn Gia Hoa lên giường với em? Em cho rằng chỉ biết đến chuyện giường, còn lại tất cả mọi chuyện khác đều quan tâm? Doãn Gia Hoa có người phụ nữ khác, ta căn bản thèm đụng vào em. Trước đây mỗi khi chúng ta *** em đều bắt mang bao, nhưng khoảng thời gian này em lại cầu mang, từ lúc em mang thai, cảm thấy rất kỳ lạ, thuê thám tử tư theo dõi em, hai tuần trước em đến bệnh viện đút tiền cho bác sĩ khoa phụ sản, ngày hôm sau lại đến đó đưa cho ta nhiều tiền hơn để phun ra chuyện hai người an bài. Em cho rằng ngốc như Doãn Gia Hoa sao, hoàn toàn hoài nghi gì ư? Lộ Lộ, thích thông minh của em, dã tâm của em, thậm chí cả những thủ đoạn của em, nhưng em cũng đến mức trù tính cả lên người con của chúng ta. Vì sao em phải bỏ đứa bé?”

      Trương Lộ cũng trở nên cáu gắt: “ phải vậy sao? muốn em phải làm sao? Đợi mấy tháng rồi sinh nó ra? Sinh ra đứa đầu vàng mắt xanh máu huyết hỗn hợp sao? Ha, đến lúc đó người người đều biết nó là đứa con hoang.”

      Will căm phẫn giữ chặt vai : “ cho phép em con chúng ta như vậy, Lộ Lộ, tin em tàn nhẫn như vậy, nó cũng là sinh mệnh mà. Để kết hôn với Doãn Gia Hoa em nhẫn tâm tổn thương sinh mệnh bé này sao? tin em làm như vậy. Doãn Gia Hoa, ta em. ta biết quý trọng em, em vì ta mà vứt bỏ cả đứa con của chính mình, như vậy có đáng ?”

      Trương Lộ giãy dụa, gào lên: “Em có thể làm gì chứ? Em cam lòng, em cam lòng! ta dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy, dựa vào cái gì chứ?” vùng vẫy trong vô lực, thanh dần trở nên nghẹn ngào, bắt đầu khóc nức nở: “Ban đầu em lập kế hoạch tất cả hoàn hảo, nhưng em mềm lòng, cho rằng em đến bệnh viện tìm bác sĩ rồi nhưng đợi mãi đến hai tuần sau vẫn chưa thực theo kế hoạch? biết sau khi đến gặp bác sĩ, em cảm giác được nhịp đập em bé trong bụng. Em bắt đầu luyến tiếc nỡ rời xa nó. Em do dự có nên tiếp tục kế hoạch ? Là ông trời trừng phạt em, là khi em bắt đầu hối hận lại tự trượt chân mà ngã xuống cầu thang.”

      Nghe Trương Lộ vậy Will sửng sốt: “Lộ Lộ, ý em đây chỉ là tai nạn?”

      Trương Lộ muốn vùng vẫy khỏi , nhưng lại đủ sức: “Là tai nạn làm sao? Kết quả cũng như nhau cả thôi! Con cũng còn! Con còn rồi…đây là trời trừng phạt em, tai nạn của đứa bé hoàn toàn nằm trong kế hoạch của em, hoàn toàn đúng ý em!”

      Will trở nên vui mừng, tự lẩm bẩm: “Là tai nạn, tốt, chỉ là tai nạn.”

      Trương Lộ hung dữ ngắt lời : “ vui mừng cái gì? Có chuyện gì đáng mừng sao? Đợi sau khi em xuất viện Doãn Gia Hoa và em vẫn kết hôn.”

      Will nhìn , tựa như bị chọc giận, biết phải nên thế nào, nghiên đầu hung hăn hôn lên môi .

      Lúc đầu còn chống cự, sau lại nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của .

      **

      Đoạn video chạy đến đây tắt lịm.

      Dương Huy lặng lẽ nhìn Doãn Gia Hoa lên tiếng, trong lòng thấp thỏm yên, lúng túng : “Sếp, tôi lấy tiền lương của tôi ra xin thề, tôi tuyệt đối ra ngoài cho người khác biết, chuyện bị cắm sừng, tôi xin cam đoan chỉ mình tôi biết chuyện này! đừng sa thải tôi! Bí mật này phải tôi chủ động muốn biết mà.”

      Doãn Gia Hoa vẫn lên tiếng, vẻ mặt bí hiểm của khiến Dương Huy cũng chẳng dám thở mạnh.

      “Sếp, nếu như có chuyện gì, tôi ra ngoài trước…” xong liền nhấc bước, nhưng khi đến cửa bị Doãn Gia Hoa gọi lại.

      “Đứng lại.”

      Dương Huy giật bắn mình: “ phải muốn sa thải tôi đấy chứ? mà sa thải tôi tôi khẳng định là phao tin đồn đấy. sa thải tôi tôi mới có thể giữ bí mật. Tôi , tốt xấu gì tôi cũng theo sếp nhiều năm rồi, nếu sếp vẫn tuyệt tình với tôi như thế tôi …”

      Doãn Gia Hoa ngắt lời: “Trước đây cậu với tôi rằng Quách Hồng Đồ dự định kết hôn ở nhà thờ nào?”

      Dương Huy nghẹn, nuốt cổ họng: “Vương cung thánh đường Thánh Phêro, mà…sao vậy?”

      Doãn Gia Hoa cúi đầu bắt đầu làm việc. lúc sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Huy vẫn còn đứng ở cửa, nhìn cười cách ngốc nghếch, vẻ mặt như vừa mới hoàn hồn, khiến vừa cảm thấy bực mình vừa cảm thấy buồn cười.

      “Sao còn chưa ra? Viết đơn từ chứ cần thời gian sao?” cố tình trêu chọc.

      phải thế ạ.” Dương Huy vừa bày ra vẻ mặt nàng dâu tủi thân, vừa mở vừa ra: “ quá nhẫn tâm!”

      Nhìn theo bóng lưng Dương Huy, nghe tiếng cậu ta lải nhải cằn nhằn, Doãn Gia Hoa bỗng cảm thấy ấm áp.

      **

      Sau khi Trương Lộ xuất viện, đến nhà Doãn Gia Hoa, trở về nhà mình an dưỡng.

      Trong thời gian này Doãn Gia Hoa vẫn chưa đề cập đến chuyện đoạn phim quay được ra. muốn đợi sau khi Trương Lộ khỏe lại rồi giải quyết luôn.

      Mấy hôm sau, Doãn Gia Hoa xem lịch, ngày đầu tháng đến gần, cảm thấy thể đợi hơn được nữa, thu dọn lại đồ đạc của Trương Lộ, lái xe đến nhà .

      Gặp , cũng lòng vòng, lấy điện thoại ra cho ta xem đoạn phim.

      Trương Lộ cũng chối cãi, cười.

      “Lúc đầu, em định đợi đến hôn lễ, rồi đột nhiên mất tích, để cho bị nhục nhã trước mặt bao nhiêu người nổi tiếng ở đó, nhưng rất tiếc, em có cơ hội đó rồi.”

      dừng lại, thu lại nụ cười, nhìn chăm chăm, ràng từng chữ từng câu: “Doãn Gia Hoa, đừng quá đắc ý, em làm tất cả mọi chuyện này phải vì em còn ! là phải cùng nhau nổ lực, nhưng khi em phát , chỉ muốn tìm kiếm hình bóng của người phụ nữ đó nơi em, em bắt đầu lựa chọn nữa! Sau này em làm bao nhiêu chuyện như vậy cũng phải bởi vì còn để ý đến , mà là bởi vì em cam lòng! Cho nên đừng đắc ý!”

      Doãn Gia Hoa nhìn cũng chậm rãi : “Lợi dụng em để tìm hình bóng Quan Hiểu là sai. xin lỗi, nhưng Lộ Lộ à, em cũng cần phải cực đoan như vậy chứ, để làm hại phải em cũng hại cả chính bản thân mình đó sao?”

      Trương Lộ quay mặt về hướng khác nhìn : “Em cần đến dạy dỗ em! , từ nay về sau coi như chúng ta chưa từng quen biết, vĩnh viễn liên quan.”

      Doãn Gia Hoa đặt đồ xuống rồi xoay người ra ngoài.

      đến trước cửa, đột nhiên dừng lại. Quay đầu nhìn, vẫn đứng đấy, hơi nghiên mặt, có thể nhìn thấy những giọt lệ lăn dài má.

      thở dài.

      “Người đàn ông ngoại quốc tên Will kia, là người đáng để em quý trọng.”

      để lại câu rồi xoay người ra cửa.

      Ra khỏi nhà Trương gia, ngẩng đầu nhìn trời.

      Tựa như rất lâu rồi nhìn thấy bầu trời trong xanh thế này.
      Từng tia nắng rực rỡ rọi khắp gian, cảm thụ được cảm giác giải thoát trước nay chưa từng có.

      lên xe, rút hai chiếc điện thoại cổ lỗ sỉ ra, lấy chiếc gọi cho chiếc kia. Điện thoại kết nối, khẽ vào micro: “Hiểu Hiểu, đợi , tự do rồi!”

      **

      Chỉ còn hai ngày nữa là qua tháng mới, Dương Huy với Doãn Gia Hoa: “Vé máy bay đặt xong rồi, nơi ở cũng sắp xếp hoàn tất.” Đột nhiên dừng lại, chớp chớp mắt ranh mãnh hỏi: “Sếp, có cần giúp chuẩn bị nhẫn ?”

      Doãn Gia Hoa bất giác đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền cổ: “ cần, cảm ơn cậu, cậu vất vả rồi.”

      Nhẫn của , vẫn luôn giúp giữ gìn theo phương thức của ngày trước.

      ra hiệu Dương Huy có thể làm việc của mình, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt Dương Huy ấp a ấp úng.

      “Sao thế? Còn có chuyện gì sao?” hỏi.

      Dương Huy gãi gãi đầu: “Cũng có gì, chỉ là…nghe mọi người rằng, Trương Lộ theo người đàn ông dòng dõi qúy tộc châu Âu gì đó ra nước ngoài rồi…nghe đâu, mấy bà tám… yên tâm…bọn họ đều thông cảm cho về chuyện bị cắm sừng.”

      Mấy hôm trước, và Trương Lộ định công bố hủy hôn ước, nhưng lại bị Trương Đức ngăn cản. Hai nhà tốt xấu gì cũng là những thương nhân có tiếng ở thành phố A, trong khoảng thời gian ngắn này xảy ra quá nhiều chuyện, nào là đính hôn, hư thai, nếu còn công bố chuyện hủy hôn ước bị ảnh hưởng đến danh dự của cả hai nhà. Ông ta cầu hãy đợi thời gian nữa rồi hãy công bố tin này.

      Doãn Gia Hoa nhịn được cười: “Xem ra tôi ở thành phố A cũng thành công, tại bà con bác đều biết cái gì là K.O. rồi!”

      Dương Huy giọng ấp úng: “Liên quan gì đến chứ, làm chương trình phần mềm, cũng phải là làm trò chơi….”

      Doãn Gia Hoa nhíu mày hỏi : “ thầm cái gì đấy? muốn làm nữa phải ? Có tin là ngày mai tôi thu mua mấy công ty trò chơi cho cậu xem ?”

      Dương Huy gấp gáp xin lỗi.

      Náo loạn hồi, Dương Huy nhìn Doãn Gia Hoa chân thành : “Sếp, lần này nhất định phải nắm giữ được hạnh phúc, đừng bỏ lỡ nhé.”

      Doãn Gia Hoa nhìn cười, kiên định gật đầu.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 52: Mái nhà hình chóp.



      Sáng sớm đầu tháng, Doãn Gia Hoa chạy đến Vương cung thánh đường Thánh Phêro.

      nhìn thấy giáo đường được trang hoàng lộng lẫy, nhưng lại hoàn toàn yên ắng.

      Tựa như có khách khứa.

      nhìn lúc, lại cảm thấy kỳ lạ.

      Lúc này đây, chắc hẳn phải là gian vắng vẻ điều hiu vậy chứ.

      Trái tim bỗng trầm xuống, trán lấm tấm mồ hôi, bắt đầu luống cuống.

      phải là họ thay đổi thời gian chứ, phải hôn lễ kết thúc rồi chứ.

      hoảng sợ chạy như bay vào giáo đường.

      có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.

      mơ hồ nhìn thấy người đứng ở trước, toàn thân ông ta mặc comple trắng, dáng người tiêu sái, đưa lưng về phía cửa.

      Nghe thấy tiếng động, người đó chậm rãi quay đầu.

      Là Quách Hồng Đồ.

      Trái tim Doãn Gia Hoa như bị treo lơ lửng.

      Quan Hiểu đâu?

      “Cậu đúng đến!” Nhìn thấy , Quách Hồng Đồ tới, cười : “Tôi đoán có lẽ cậu đến nhưng dám chắc.”

      ấy đâu? Hai người kết hôn rồi ư?” gấp gáp hỏi.

      ấy?” Quách Hồng Đồ cười, nụ cười chua chát hiếm gặp: “Vào giây phút cuối cùng, ấy bỏ trốn rồi.”

      Doãn Gia Hoa thở dài nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

      ấy…” muốn hỏi sao ấy lại chạy trốn, nhưng lại sợ làm mất mặt Quách Hồng Đồ, trong nhất thời mở miệng được.

      ấy , ấy thể lừa dối tôi, ấy tôi, xứng với tôi, ấy xin tôi tha thứ rồi bỏ chạy.” Quách Hồng Đồ tự nhiên trả lời: “Cuộc đời này của tôi, chỉ thích đùa bỡn người khác trong tay, ngờ có ngày lại bị người phụ nữ chút do dự vứt bỏ.”

      Doãn Gia Hoa sợ ông ta để tâm chuyện này, tranh thủ giúp Quan Hiểu: “ ấy cũng phải đùa bỡn ông.”

      Quách Hồng Đồ nhìn nhíu mày: “Tôi biết, cho nên tôi cách nào căm ghét ấy được. Tất cả cũng là bởi vì, tôi lòng ấy, mà ấy lại lòng cậu, chúng tôi đều là những người thành , ai muốn lừa gạt đối phương cũng như chính mình, chỉ là thế thôi!”

      Doãn Gia Hoa muốn mấy lời an ủi ông. nhìn ra được Quách Hồng Đồ đúng là lòng với Quan Hiểu, tuy ông ta vẫn luôn cười tự nhiên, nhưng chắc hẳn trong tâm ông ta để lại vết sẹo.

      Thấy vẻ mặt quấn quýt, Quách Hồng Đồ vỗ vỗ vai : “Đừng lo, tôi đau buồn thời gian ngắn thôi, tuy đây là lần bị tổn thương nặng nề nhất, nhưng tin tôi , lâu sau tôi tìm được cho mình người vợ thứ bảy mới thôi!” Nghĩ lúc, đột nhiên ông nháy mắt với Doãn Gia Hoa: “Bây giờ cậu có thể bắt tay giới thiệu cho tôi người mẫu non nớt xinh đẹp được đấy.”

      Doãn Gia Hoa nhìn được cười.

      hỏi Quách Hồng Đồ: “ ấy đâu?”

      Quách Hồng Đồ cười lắc đầu: “Tôi biết.”

      Doãn Gia Hoa chán nãn.

      Quách Hồng Đồ lại vỗ vai : “Người em, mới thế mà nhụt chí rồi ư? có ý chí chiến đấu vậy lấy gì để theo đuổi hạnh phúc. Tuy tôi biết ấy đâu, nhưng tôi biết ấy đến nơi mà ấy từng muốn nhất. Hãy suy nghĩ kỹ, trước đây hai người dự tính muốn đâu nhất chính là nơi đó.”

      Doãn Gia Hoa cảm kích nhìn Quách Hồng Đồ, từ tận đáy lòng bắt đầu thấy bội phục ông trùm bất động sản tà ma nhất thành A này: “Cảm ơn .”

      Quách Hồng Đồ lướt qua người ra ngoài nhà thờ, đưa tay chào: “ cần, Tôi đợi người mẫu xinh tươi của cậu.”

      Doãn Gia Hoa trở lại thành phố A, trong vòng tháng, bàn giao lại tất cả các công việc cho Dương Huy, bắt đầu kỳ nghỉ dài ngày của mình tìm Quan Hiểu.

      tháng sau, Trương Đức đồng ý để công bố tin tức hủy hôn ước.

      bảo Dương Huy đăng tải tin tức này, thậm chí còn rầm rộ hơn cả tin đính hôn trước đó. hy vọng Quan Hiểu ở nơi nào đó có thể nghe được tin này, muốn để biết, tự do, có thể tự do tìm , tự do rồi.

      Quách Hồng Đồ đóng gói tất cả đồ đạc của Quan Hiểu trước đây ở biệt thự ông ta chuyển đến nhà .

      vừa sắp xếp lại mấy thứ này, trong lòng lại nhịn được mà chua xót.

      Đồ đạc của chỉ có chút. Trước đây yếu ớt thích hưởng thụ, ăn mặc…tất cả đều dùng đồ tốt nhất, bây giờ mộc mạc giản dị khiến người ta phải xót xa. tự thề với lòng, sau khi tìm được , bao giờ để chịu chút tủi thân, nhất định phải mang lại hạnh phúc cho .

      Thu dọn mọi thứ xong xuôi, bỗng dưng phát tấm bản đồ trong quyển sách. Lúc đầu mấy để ý, sau lại đầu óc như bừng tỉnh, chạy đến giá sách tìm lại cuốn sách kia, lấy tấm bản đồ, rồi trải ra bàn.

      nhìn thấy địa điểm đường ven biển màu đen được khoanh tròn. Vòng tròn hơi nhạt, tựa như bị ngâm lâu trong nước mắt.

      dè dặt nhìn nơi đó, bỗng dưng lòng nhói đau.

      nhớ lại lời của Quách Hồng Đồ.

      “Tuy tôi biết ấy đâu, nhưng tôi biết ấy đến nơi mà ấy từng muốn nhất. Hãy suy nghĩ kỹ, trước đây hai người dự tính muốn đâu nhất chính là nơi đó.”

      nhớ đến khi hai người ở bên nhau, rằng, đợi sau này khi già , đưa đến bờ biển an hưởng tuổi già, hai người họ có thể mở tiệm bánh mì, có muốn thiết kế mái nhà hình chóp, cửa treo chiếc chuông gió, cho dù có người đến, khi gió thổi nó cũng xe vang lên tinh tang, khiến người ta đơn. còn bảo đặt tên cho tiệm bánh mì của hai người. đặt là Tiểu Diệp. Tiểu Diệp, đây là tên em trai của .

      Tay run lên, nhìn chằm vào thành phố ven biển được khoanh tròn tấm bản đồ.

      tựa như chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

      liền chạy đặt vé máy bay.

      Buổi tối, trăn trở giường, thế nào cũng ngủ được. đứng dậy lái xe đến nhà của hai người, ngồi ghế sô pha, lấy điện thoại mở bài hát “Tình cũ như mộng”, nhìn chiếc khăn mặt hình chú gấu treo ngoài ban công, chờ đợi bình minh.

      Mặt trời vừa ló dạng, thể chờ đợi hơn, lấy hành lý vội vàng ra sân bay.

      Phải ngồi đợi hơn ba tiếng, mới có thể đăng ký.

      Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.

      Nhìn thành phố bao quanh biển, kiên định tự với chính mình: Doãn Gia Hoa, bắt đầu tìm thôi, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể.

      đến khách sạn, cất hành lý, sau khi ăn chút gì đó, chính thức bắt đầu hành trình tìm kiếm dài đằng đẳng.

      tìm dọc theo ven biển, hỏi người dân địa phương ở đâu có tiệm bánh mì. tỉ mỉ tìm khắp nơi, những con đường gồ ghề cũng kiếm, ngay cả những xưởng phân phối bánh ngọt cũng bỏ qua, chỉ sợ lạc mất dấu vết gì. mang theo máy hình, dọc đường ngừng chụp lại, muốn ghi lại những dấu vết trong công cuộc tự tìm kiếm . Đây là hành trình mà hai người gặp lại nhau.

      vẫn cứ tìm như vậy, tuy vẫn chưa gặp được , nhưng hề nản lòng. có thể cảm giác được ở tại thành phố này, nơi đây có hơi thở của , chỉ cần cố gắng hết mình, nhất định gặp được .

      Sau khi liên tục tìm kiếm trong nhiều ngày, bắt đầu dời dến khu vực khác.

      Khi đưa máy ảnh lên chụp hình, bỗng dưng có người nào đó kéo quần .

      cúi xuống nhìn, là bé mắt đẫm lệ nũng nịu bĩu môi.

      bé đáng như bánh mì trắng, ngồi xuống dịu dàng hỏi: “Em , sao thế?”

      Bánh mì trắng thút thít, miệng thơm sữa cho : “Mẹ dẫn em mua bánh ngọt.”

      Bánh mì trắng quá , chỉ biết mỗi câu này.

      Dỗ hơn nửa ngày, cuối cùng mới có thể sâu chuỗi lại được thế này: mẹ bé dẫn bé ra đây mua bánh ngọt, kết quả là bé ham chơi lạc mất mẹ.

      hỏi bánh mì trắng tiệm bánh ngọt ở đâu?

      Bánh mì trắng thút thít lắc đầu.

      Thấy bé đáng , nhịn được cười, bế bé lên tìm người hỏi gần đây có nơi nào bán bánh ngọt .

      người phụ nữ tay dắt con trai, có lẽ cũng thường dẫn con trai đến đó mua bánh ngọt, cười với : “ thẳng thêm đoạn nữa nhìn thấy cửa tiệm, mái nhà hình chóp, nơi đó bán bánh ngọt đấy.”

      Doãn Gia Hoa bỗng sửng sốt.

      Bán bánh ngọt, mái nhà hình chóp.

      kìm được lòng gọi lại ta, hỏi tiệm bánh ngọt ấy tên là gì.

      Người kia cười với : “Tiệm bánh mì Tiểu Diệp.”

      giật mình.

      Hỏi lại vị kia nhờ chỉ hướng, đến đoạn nhìn thấy người phụ nữ trẻ gấp gáp chạy đến. Bánh mì trắng nằm tựa trong lòng nhìn thấy ta, bắt đầu vùng vẫy, miệng thơm sữa gọi: “Mẹ! Mẹ!”

      Người phụ nữ trẻ tiếp nhận đứa bé trong tay , ngừng cảm ơn.

      Bánh mì trắng trốn trong lòng mẹ mút tay.

      Khi người phụ nữ trẻ kia bế con , nghe loáng thoáng ta hỏi: “Tại sao lại sợ chú? phải mẹ với con là được tùy tiện cùng người lạ sao?”

      nghe thấy bánh mì trắng trả lời: “Chú đẹp trai.”

      bấtgiác cười.

      Xoay người tiếp tục về phía trước.

      Đến gần, lờ mờ thấy được tiệm bánh hình mái chóp.

      Đến gần hơn, có thể chắc chắn mái nhà hình chóp.

      Đến gần hơn nữa, có thể nhìn thấy tên năm chữ tấm bảng hiệu gỗ: Tiệm bánh mì Tiểu Diệp.

      Đến cửa, nhìn thấy chiếc chuông gió treo lủng lẳng.

      mở cửa, chuông gió vang lên leng keng.

      niềm nở chào đón : “Hoan nghênh quý khách.”

      vào tiệm, nhìn quanh vòng. Ngoại trừ mặt tròn mỉm cười ngọt ngào kia, trong tiệm còn người khác.

      hỏi mặt tròn: “Có thể ngồi ở đây lúc được ?”

      mặt tròn cẩn thận nhìn , nhìn lúc rồi tủm tỉm : “Đương nhiên là được ạ, ngoại trừ bánh ngọt chúng tôi còn có cả cà phê ạ.”

      nhìn qua, quả có hai chiếc bàn , ngồi xuống chiếc bàn ngoài, gọi miếng bánh ngọt và cốc cà phê.

      vừa uống cà phê vừa trò chuyện với bé mặt tròn.

      “Chỉ có mình ở đây thôi sao?”

      tại hả? Vâng ạ.”

      “Ông chủ đâu? ở đây hả?” Cuối cùng cũng nhịn được hỏi.

      mặt tròn cười đáp: “Chị ấy vừa mới ra ngoài.”

      hỏi: “Chủ cửa hàng là phụ nữ ư?”

      mặt tròn gật đầu.

      lại hỏi: “ ấy còn độc thân ?”

      lại gật đầu.

      hỏi: “ chủ của sao lại tìm bạn trai?”

      cười sâu xa: “ chủ của chúng tôi á, tuy rằng chị ấy mình, nhưng trong trái tim chị nhất định phải còn có người.”

      biết sao đầu ngón tay mình lại run lên.

      chủ có kể với , trong lòng ấy còn có ai ?”

      lắc đầu: “Chị ấy , nhưng tôi biết là ai! Có ngày, ấy xem tin tức bật khóc, khóc hồi rồi lại cười, cười xong lại khóc, vừa khóc vừa cười với tôi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi, người ấy cuối cùng cũng được giải thoát rồi.” nhìn cười trộm: “Tin tức hôm đó, là tin hủy hôn của ông chủ tập đoàn Gia Hoa lừng danh ở thành phố A.”

      Doãn Gia Hoa cảm thấy trái tim mình căng lên, nóng bỏng.

      tiếp tục hỏi mặt tròn: “Nếu người đó hủy hôn ước vậy tại sao chủ tìm ta.”

      nhún vai, cười ngọt ngào nhìn Doãn Gia Hoa: “Bởi vì chị ấy , chị ấy đợi đến đón.”

      Doãn Gia Hoa cảm thấy loại hạnh phúc ngập tràn trong lòng.

      Tiếng chuông gió lại vang lên, quay đầu nhìn.

      Quan Hiểu đứng ở cửa nhìn , dịu dàng mỉm cười.

      HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :