1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cũ như mộng - Hồng Cửu (52 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 45: Dỗ dành rồi cho em biết


      Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân có lỗi với Quan Hiểu.

      Sau khi trở về, cuộc sống khó khăn, những cố gắng kiếm tiền nuôi bản thân, mà còn phải đối phó với tên Mạnh Đông Phi khốn nạn kia. Vậy mà vẫn luôn tìm mọi cách để gây khó dễ cho .

      “Trước đây, trong lòng em chắc hẳn rất đau khổ.” Ánh mắt tràn ngập áy náy.

      “Uhm, mỗi khi em cảm thấy cuộc sống có chút tốt hơn , tất cả lại sụp đổ, em sợ tên Mạnh Đông Phi đến náo loạn, em chỉ sợ mang theo thân thù hận đến tìm em, nhìn thấy hạnh phúc, em cảm thấy rằng tất cả đều là lỗi của em! Mỗi lúc như thế em lại cảm thấy bản thân mình như suy sụp.”

      Nhớ lại ngày trước, Doãn Gia Hoa hận thể giết chết bản thân.

      ôm chặt Quan Hiểu trong lòng, thanh bi thương cầu xin tha thứ: “Hiểu Hiểu, xin lỗi! làm nhiều việc tổn thương em! Xin lỗi!”

      Quan Hiểu vùi trong lòng , nghẹn ngào nên lời.

      Cuối cùng cũng ra tất cả, lần đầu tiên sau sáu năm cảm thấy giải thoát.

      **

      Hai người tâm cùng nhau rất lâu, khóc có cười có xúc động có, đến lúc mệt nhừ cả hai lại ôm nhau ngủ.

      miệng cả hai đều mang theo nụ cười, nụ cười bình thản, dường như gặp được giấc mộng đẹp.

      Khi tỉnh lại, nhìn cười, cần lên tiếng cũng cảm nhận được tình nồng nàn từ nhau.

      Quan Hiểu nhìn khuôn mặt Doãn Gia Hoa, sáu năm trôi qua vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là còn nét ngây thơ của ngày xưa, thay vào đó là nét khôi ngô quyến rũ đàn ông. người đàn ông hoàn hảo như thế, vậy mà có thể si tình vì , cho dù làm tổn thương sâu sắc. kìm nén nổi tò mò, hỏi : “Gia Hoa, thích em điểm gì? khôi ngô tuấn tú lại có nghiệp thành công, em còn kết hôn, Trương Lộ xinh đẹp trẻ trung, thế tại sao lại thích em?”

      Doãn Gia Hoa ôn nhu giúp vén tóc qua vành tai: “Em biết tại sao lại để ấy ở bên cạnh lâu như vậy ? Lần đầu tiên gặp ấy, quần áo ấy bị người ta đổ rượu lên, ấy khi đó luống cuống biết làm sao, bộ dạng tựa như sắp khóc, rất giống em!”

      hôn lên trán , khẽ cười: “ rất nhớ em, nhưng lại gặp được em, còn cách nào khác là cố tìm bóng dáng em thân hình người khác, chỉ là cam lòng thừa nhận này mà thôi!”

      Quan Hiểu xúc động nghẹn ngào.

      vỗ về khuôn mặt Doãn Gia Hoa: “Đúng là nhóc ngốc”

      Doãn Gia Hoa nắm lấy tay , đặt lên miệng khẽ cắn: “Hiểu Hiểu, rất ngốc, nguyện vì em mà ngốc, nhưng còn là tên tiểu tử ngốc năm đó nữa, đừng gọi là nhóc, trước đây em chăm sóc , sau này hãy để vì em che gió che mưa!” đến đây, Doãn Gia Hoa lại thở dài: “Hiểu Hiểu, xin lỗi, trước đây hứa với em, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì vẫn thích em, cho dù giữa chúng ta có chênh lệch khoảng cách lớn như thế nào, cũng luôn ở bên em, mãi mãi bên em! Nhưng khi xảy ra chuyện, chỉ biết trốn tránh nổi đau, khi em quay lại, còn giở thủ đoạn chơi xấu em, làm được những lời hứa. Hiểu Hiểu là tốt, là làm em đau lòng!”
      Quan Hiểu hôn lên đầu mũi : “Là em tốt! Em giấu diếm nhiều chuyện! Em phải cảm ơn vì trong lòng vẫn luôn có em!Nếu như còn để tâm đến em nữa, điều này mới làm em đau lòng!”

      Lời an ủi của khiến lòng rộn ràng, cười rộ lên, đột nhiên bỗng nhớ đến chuyện.

      “Hiểu Hiểu, người phụ nữ kia, thay em dạy ta bài học rồi!”

      kể lại cho Quan Hiểu chuyện đùa cợt tên Mạnh Đông Phi và vũ nữ múa cột đó.

      Quan Hiểu lúc nãy mới hiểu ra tại sao khi nghe thấy thể sinh con được lại hề sửng sốt, hóa ra biết được từ nhảy kia.

      nghe kể cười vang lên, cũng cười theo. Hai người nhìn nhau cười, rồi đột nhiên an tĩnh lại.

      nghiêng người qua, chào đón , hai người nhiệt tình say đắm hôn nhau.

      Khi tiến vào thân thể , hai người cùng gọi tên của đối phương, Họ *** kịch liệt, quấn quýt triền miên suốt đêm.

      **

      Ngày hôm sau, Doãn Gia Hoa thức dậy sớm, mở điện thoại. Bên kia Dương Huy cũng tìm .

      Quan Hiểu biết cần phải đến bệnh viện tái khám, vén chăn định rời giường cùng . Tối qua giày vò đến hơn nửa đêm, nhìn thấy bộ dạng mắt nhắm mắt mở của , lòng lại cảm thấy thương xót.

      dìu trở lại giường, với : “ tự mình là được rồi, em ngủ tiếp .”

      rất mệt, nghe vậy cũng cố chấp, nằm xuống ngủ lại.

      Doãn Gia Hoa nhìn đôi môi đỏ mọng nước, đôi mắt mơ màng ngái ngủ, bỗng nhiên lại có phản ứng. Bộ dạng như vậy rất quyến rũ.

      lúc nào cũng biết thích ở điểm nào. nghĩ đúng người phụ nữ ngốc, ngay cả bản thân mình là người rất hấp dẫn đàn ông vậy mà cũng biết. gả cho tên cặn bã Mạnh Đông Phi kia là điều phung phí nhất trong xã hội này. Tên xúc sinh kia lại hiểu được điều này, lại nhận ra nó. Đột nhiên lòng khẽ động, còn có… người, tựa hồ như cũng nhận ra.

      kiềm chế nổi lại quấy nhiễu giấc ngủ .

      lờ mờ mở mắt, nửa tỉnh nửa mê nhìn .

      “Hiểu Hiểu, có phải Quách Hồng Đồ thích em ?” nghĩ những lời này, ra cũng cần hỏi, mọi người đều có thể nhìn ra được, Quách Hồng Đồ có ý tứ với .

      Tròng lòng lại hừng hực ngọn lửa ghen tuông.

      Quan Hiểu bỗng chốc sực tỉnh.

      Vẻ mặt hơi lúng túng.

      “Ông ta đối với em rất tốt…cũng đòi hỏi báo đáp gì. Em cảm thấy…có chút có lỗi với ông ấy.”

      Doãn Gia Hoa giữ chặt bờ vai , nghiến răng nghiến lợi : “ cho em biết! nhất định giới thiệu tươi xinh mơn mởn để thành toàn cho ông ta, cho nên em cần phải cảm thấy có lỗi với ông ta nữa”

      Quan Hiểu bị đe dọa cảm thấy dở khóc dở cười.

      bảo hoàn toàn khuẩy trộn giấc ngủ, mặc quần áo định theo cùng .

      Doãn Gia Hoa nằng nặc chịu, lại cởi áo quần ra nhét vào chăn, nhìn thân hình trắng nõn dưới chăn, lại kiềm chế nổi dục vọng trong người, khi súng lên ngòi, lại nghĩ còn có việc phải làm, đành đè nén lại ngọn lửa trong lòng.

      **
      Doãn Gia Hoa đến tái khám, bác sĩ bảo vết thương lành lại, còn vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày là khỏi. sang thăm ngoại, Dương Huy và y tá đều ở đây.

      Ngoại vẫn ngủ, đợi rất lâu bà vẫn dậy. có chút lo lắng, Dương Huy và y tá an ủi , rằng mấy hôm nay tình trạng của ngoại rất tốt, hôm qua còn ra ngoài dạo, thậm chí còn tự mình. Có lẽ là hôm qua mệt, nên hôm này bà ngủ hơi lâu. Dương Huy với Doãn Gia Hoa: “Sếp, đừng quá lo lắng, nơi này có tôi rồi, xem đầu vẫn còn bị thương. về nhà nghĩ ngơi thêm vài hôm , đợi khi nào khỏi hẳn lại đến thay tôi trông ngoại.”

      Doãn Gia Hoa rất yên tâm về tác phong làm việc của Dương Huy, nghe cậu ta vậy, cũng dịu lòng: “Vậy vất vả cho cậu rồi.”

      Từ bệnh viện trở về là buổi chiều. về nhà ngay lập tức mà gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, đơn giản chút chuyện tình.

      Đầu kia điện thoại Tiểu Ngũ oán trách: “Nếu vì chuyện kia cậu còn nhớ tới người em này sao?”

      lâu sau bên kia gởi lại tin nhắn.

      nhìn tin nhắn rồi lại gọi điện thoại cho Đại Xuân.

      “Tên Mạnh Đông Phi kia ở chỗ sao? Haha sớm như vậy báo danh rồi sao? giúp em coi chừng ta, đừng để biến mất, em qua đó ngay! có gì, chỉ là muốn dạy bài học!”

      **

      Doãn Gia Hoa về đến nhà, với Quan Hiểu rằng sau này đừng vì mấy tấm hình chụp của tên Mạnh Đông Phi kia mà sầu muộn nữa.

      Quan Hiểu giật mình.

      phải làm gì ta chứ?” Thấy sắc mặt Doãn Gia Hoa trầm xuống, vội giải thích: “Em lo cho ta, em chỉ sợ dùng phương thức cực đoan đối phó , ta là kẻ thâm hiểm, nếu như cắn trả làm thế nào?”

      Doãn Gia Hoa cười tà khí: “ muốn cắn trả ư, vậy phải xem có bản lĩnh đó .” nghĩ lúc rồi hỏi Quan Hiểu: “Hiểu Hiểu, mấy hôm nữa em phải dứt khoát ly hôn tên đó , mười triệu kia cũng cần, vứt , sau này nuôi em!”

      Quan Hiểu nghe thể hoảng sợ: “ có thể ly hôn cùng ta ư? có rắc rối gì chứ? làm cách nào thế?” nhớ đến lời , tên Mạnh Đông Phi múa nhảy được mấy hôm, đây là ý gì?

      Doãn Gia Hoa đột nhiên thay đổi giọng xấu xa: “Em muốn biết ư?” bế qua giường, cười tà ma nhìn : “Em dỗ dành thoải mái rồi cho em.”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 46: Điên cuồng trong thân thể .



      Quan Hiểu nhìn Doãn Gia Hoa, đôi mắt long lanh chớp chớp. Nhìn dáng vẻ nịnh nọt quyến rũ của , Doãn Gia Hoa dường như bốc hỏa.

      ôm lấy Quan Hiểu, thanh gợi tình: “Em đúng là tai họa mà.”

      mặc áo choàng ngủ của , chiếc áo hơi rộng trượt xuống, bờ vai gợi cảm thoát thoắt , bộ ngực căng tròn lấp ló, e lệ dụ hoặc . luồng tay vào vạt áo vân vê, tay kia nắm lấy tay kéo xuống bên dưới mình: “Em xem, em chỉ nhìn lời nào, mà như vậy rồi.”

      phả hơi thở ám muội bên tai .

      cảm thấy toàn thân tê dại, vật trong tay cứng ngắc.

      Ánh mắt càng trở nên quyến rũ, bàn tay vuốt ve . nhìn thấy đôi mắt dần trở nên nhuốm đỏ.

      thở nặng nề, xoay người đặt dưới thân mình.

      cởi sạch áo quần mình với tốc độ nhanh nhất, nhưng lại cởi thắt lưng áo ngủ của , chỉ vén chiếc choàng lên. Đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra trước mắt . định luồng tay vào trong quần , ngờ rằng liền chạm vào nơi mềm mại nhất của .

      giật mình, bàn tay trêu đùa nơi non nớt kia, nhíu mày tà mị hỏi: “Quần chíp em cũng mặc, lẽ nào em vội vã muốn thương em?”

      Khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp long lanh: “Ngủ như vậy thoải mái hơn.”

      cười xấu xa: “Đợi lát nữa khiến em càng thoải mái hơn.”

      Tay kia cởi chiếc áo choàng người xuống, bờ ngực căng mịn lồ lộ trước mắt . thương vuốt ve, toàn thân run rẩy. Bàn tay giấu bên trong cũng rãnh rỗi, ngừng quấy nhiễu khiến rên rĩ nghẹn ngào.

      cúi đầu nhìn, thân hình quyến rũ như như dưới đống quần áo lộn xộn, hình ảnh này còn kích thích thị giác hơn cả cởi sạch. cảm thấy nửa thân dưới mình căng đau.

      rút tay ra, nâng chân lên, đầu chôn xuống dưới dịu dàng thương .

      Giây phút này, Quan Hiểu cảm thấy bản thân mình như sắp muốn chết.

      Đầu lưỡi mềm mại dò xét , lâng lâng như bay lên thiên đường, kiềm chế nổi muốn kẹp chặt hai chân.

      dừng lại, vuốt ve cặp chân thon dài, ngẩng đầu than thở: “Hiểu Hiểu, sao em lại như thế? Sao em lại có làn da trắng mịn ngọt ngào như vậy?” Tay lại mơn trớn làn da khiến nhịn được khẽ ngâm nga. “ hận thể ăn sạch em.” cúi đầu nhìn , xấu xa hỏi: “Muốn vào ? Muốn ra, rằng em muốn .”

      Quan Hiểu bị khiêu khích như muốn bức hỏa. Nhớ lại ngày trước, chính là người dạy những bài học vỡ lòng này, khi đó quyền chủ động đều nằm trong tay . Khi đó khiêu khích thế nào? Bây giờ tốt rồi, những mạnh mẽ hơn, lại còn biến đổi đa dạng loại ức hiếp . đương nhiên cảm thấy phục, khuôn mặt nóng rần, cắn chặt răng, cố ngồi dậy, còn chưa kịp cho thời gian ngạc nhiên đẩy nằm xuống ngồi lên mình , nhưng liền chiếm lấy , chỉ lả lướt người .

      thỏa mãn nhìn gân xanh trán giật giật.

      quên là ai dạy trình diễn chuyện này à?” nhìn chớp chớp mắt, thanh gợi tình mị hoặc như muốn lấy mạng : “Giờ lại còn dám ức hiếp em?”

      rút thắt lưng áo ngủ, buộc tay lại. chưa từng nhìn thấy như vậy bao giờ, vừa hưng phấn vừa mong chờ phối hợp cùng .

      buộc tay lại bên thành giường. Áo ngủ vẫn choàng hờ người chưa cởi ra, cảnh xuân mơ mộng lấp ló bên trong, khiêu khích đến điên đảo.

      hôn lên cổ , rồi bắt đầu xuống dần. cảm thấy bản thân mình tựa như nằm quay đống lửa lăn qua lăn lại. hôn dần xuống ngực , rồi đến nơi nào đó dựng đứng hùng dũng oai vệ. chờ mong thương nó, kiềm chế nổi lại ưỡn người lên. Bất thình lình dừng lại, ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn , thỏ thẻ hỏi: “ muốn em thương nó sao?”

      như muốn nổ tung, đỏ mặt : “Hãy hôn nó, thương nó, dùng lưỡi của em mà bắt nạt nó.”

      liếc mắt nhìn cười, rồi cuối xuống ngậm lấy.

      cảm thấy toàn thân run lên, khàn giọng gầm lên: “Hiểu Hiểu, thả ra.”

      buông ra, cười mê hoặc: “ Muốn em ngồi lên ? Hãy muốn em ngồi lên .”

      Đôi mắt nhuốm đỏ, cổ táy gồng mạnh, dây thắt lưng tuột ra.

      kinh hoảng, có thể mở ra.

      để kịp suy nghĩ, hai tay tự do, ngồi dậy giữ chặt eo .

      Chiếc áo choàng lúc này đây đúng quá vướng bận, thẳng tay lột nó. nâng eo lên, ưỡn người về phía trước, đặt ngồi lên chân mình.

      Giây phút đó, cả hai đều kiềm chế nổi mà kêu lên thành tiếng.

      Màn dạo đầu lúc nãy có hơi lâu, ngay lúc này cả hai đều có chút kiềm chế nổi, Quan Hiểu ngừng co rút phía dưới, Doãn Gia Hoa suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng. tay ôm chặt , tay mơn trớn bờ mông cong mịn: “Hiểu Hiểu, thả lỏng! Em còn sít chặt thế, buông súng mất.” cắn lên vành tai , khàn giọng thầm: “Vẫn chưa mang lại khoái cảm cho em, sao có thể buông súng được chứ!”

      Quan Hiểu cố gắng thả lỏng bản thân, thở dồn dập, vuốt ve khuôn mặt , hôn mãnh liệt.

      Doãn Gia Hoa đón lấy nụ hôn của , đưa lưỡi vào trong miệng , bắt lấy chiếc lưỡi mút.

      Vật cứng của trong thân thể càng giương to lên, nóng lên, vân vê khuôn ngực căng đầy, cánh hoa tay căng cứng, ưỡn người ngâm nga. lại càng phấn khích, đặt xuống dưới thân mình, ra sức tiến mạnh vào. nghe thấy tiếng rên rỉ mang theo lờ mờ nức nở.

      Thấy bị giày vò như muốn tan chảy, cũng tê dại sảng khoái, nhịn được nữa, tăng tốc ra vào trong cơ thể , ôm chặt vỡ òa.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 47: Trở nên mạnh mẽ.



      Sau màn mây mưa, Quan Hiểu uể oải hỏi: “Em phục vụ có thoải mái ?”

      Vừa nãy gào thét, bây giờ giọng khàn đặc, thanh quyến rũ khiến lòng dập dờn.

      “Thoải mái chết được.” Thanh khàn khàn, bàn tay vân vê người : “Sao da em trắng mịn thế này, chỉ muốn chết người em.”

      Quan Hiểu nhìn cười.

      kìm nổi tò mò lại hỏi: “Nhanh cho em biết vừa làm gì .”

      cười xấu xa: “ vừa mới “” em.”

      Bị trêu chọc, nũng nịu đánh : “ còn trả lời, sau này cho nữa.”

      nắm lấy tay đặt lên môi hôn: “Vậy sao được!” Sau đó chậm rãi kể cho chuyện hồi sáng.

      **

      Doãn Gia Hoa nhớ đến chuyện trước kia.

      Khi , Đại Xuân, Tiểu Ngũ dạy dỗ tên Mạnh Đông Phi kia, Tiểu Ngũ đùa dai, lột quần ta, chụp ảnh khỏa thân của . gọi điện cho Tiểu Ngũ hỏi cậu ta còn giữ tấm ảnh đó . ra cũng chẳng hy vọng lắm, dù sao chuyện đêm đó cũng là do bọn họ uống say rồi nổi hứng làm thôi. Tiểu Ngũ bây giờ công dân gương mẫu, là người đàn ông tinh của xã hội, việc còn giữ hình ảnh con chim cặn bã đó trong điện thoại đối với hình ảnh của cậu ta giờ quả xứng.

      Nhưng cũng may bọn họ cũng phải là những kẻ bình thường, năm đó ở Lão Nhai làm biết bao chuyện đứng đắn, hành lúc nào cũng rất đặc biệt. Tiểu Ngũ tựa hồ ngửi được mùi muốn làm chuyện xấu, hưng phấn với : “Tuy bây giờ em là người đàn ông chuẩn mực của xã hội, trong điện thoại nên giữ những thứ dơ bẩn này, nhưng nghĩ cho , nên trước đó em chưa hề xóa tấm nào cả, tất cả vẫn còn trong điện thoại em! Em cố ý giữ lại để khi nào cần có thể lấy ra xỉ nhục tên Mạnh Đông Phi xả giận cho . Sao? Thằng em này luôn nghĩ cho vậy, có xúc động ?”

      Nghe cậu ta vậy, trong lòng Doãn Gia Hoa rất cảm động, nhưng miệng lại quở trách: “Cậu thể nghĩ cho cậu chút sao!”

      Đợi Tiểu Ngũ gởi ảnh đến, lại gọi điện cho Đại Xuân, xác định tên kia ở quán bar Đại Xuân liền chạy thẳng qua đó.

      Khi Doãn Gia Hoa xuất ở quán bar, Đại Xuân hưng phấn hỏi : “Có chuyện hay phải ? Cậu cần giúp ? Bao tải, dây thừng, đùi gậy, nhân lực, sau ba mươi giây có mặt đúng chỗ!”
      Doãn Gia Hoa cười tà ác: “Giờ cần giở trò sau lưng.”

      Đại Xuân nhíu mày: “Chơi thẳng luôn hả?”

      Doãn Gia Hoa vờ xúc động kể lại: “Tên ngốc đó, đến khi xuống phủ cũng biết ai chơi , lần trước sau khi chúng ta cho trận, vẫn còn mỗi ngày như thường đến chỗ báo danh kìa.”

      Đại Xuân nóng lòng: “Cần giúp cậu gì ?”

      Doãn Gia Hoa với : “ giúp em tìm phòng, rồi cho người lôi tên kia đến.”

      **

      Mạnh Đông Phi rất khó chịu, vừa mới câu được em ngực to lại bị người ta cưỡng ép lên tầng hai.

      Trong phòng bật đèn. hất tay cậu nhân viên kia ra, tức giận gào: “Sao cậu lại lôi tôi đến đây! Đây là cách tiếp đãi khách của các cậu hả? Ông chủ các cậu đâu! Gọi ông chủ của các cậu đến đây!”

      Bỗng nhiên đèn bật sáng lên. ta quay đầu, nhìn người ngồi ghế. Lại nheo mắt nhìn, khỏi nổi giận bản thân.

      “Là cậu!” Mạnh Đông Phi nhìn Doãn Gia Hoa tao nhã, hai chân vắt chéo ghế, lắp bắp: “Doãn tổng bắt ép tôi đến đây là có ý gì.”

      Doãn Gia Hoa vô cảm nhìn Mạnh Đông Phi. Đối mặt với tên cặn bã giày vò Quan Hiểu, ngay cả cười nhạt cũng cảm thấy dư thừa. Mắt ta sưng phù, bọng mắt chảy xệ xuống, rượu chè góc bê tha làm tóc hói dần. Nghĩ đến chuyện tên bỉ ổi hèn mọn này từng có Quan Hiểu xinh đẹp trong tay cảm thấy ông trời bất công.

      lạnh lùng : “Lại đây, chúng ta ôn chuyện cũ!”

      Mạnh Đông Phi dường như hề muốn nghe theo lời sai bảo của : “Đồ bệnh! Cậu muốn đầu tư vào công ty của tôi, lại còn làm nhiều trò ra như vậy làm gì. biết cậu muốn làm gì!” xoay người định bỏ , nào ngờ Đại Xuân đứng chắn ở trước cửa, cười gian tà: “Chuyện Doãn tổng sai bảo, mày còn chưa làm đừng mơ đến chuyện rời khỏi!” Còn chưa để cơ hội phản ứng đẩy lại vào trong.

      Mạnh Đông Phi lúc này mới kinh hoảng. Người lúc nãy là ông chủ quán bar này, nghe người ta , tên đó trước đây là côn đồ ở xóm Lão Nhai, chuyện gì cũng dám làm.

      quay đầu nhìn Doãn Gia Hoa: “Rốt cục cậu muốn làm gì?”

      Doãn Gia Hoa lạnh lùng liếc nhìn : “ gì cả, chỉ là muốn mày giao lại mấy thứ ảnh chụp trước đây của Quan HIểu lại.”

      Mạnh Đông Phi nhìn người trước mặt, giật mình, đột nhiên nhớ lại người đàn ông này là ai.

      “Hóa ra là mày! Mẹ kiếp, mày chính là tên tình nhân con đàn bà kia bao dưỡng.” ta vọt đến trước mặt Doãn Gia Hoa, chỉ tay vào mặt gào.

      **

      Doãn Gia Hoa rút điện thoại trong túi ra, ném lên bàn rồi : “Lại đây, tự mình xem.”

      Mạnh Đông Phi nhúc nhích, Doãn Gia Hoa giơ chân đạp cước thô bạo.

      Mạnh Đông Phi đau đớn ôm bụng, ngẩng đầu nhìn khí thế dọa người, lại nhìn qua Đại Xuân thân mình đầy hình xăm trổ cười gian ác, khỏi sợ sệt, cố gắng lết đến cái bàn cầm lấy điện thoại lên nhìn.

      Nhìn xuống màn hình điện thoại, vẻ mặt Mạnh Đông Phi bỗng trở nên thay đổi.

      **

      Xem xong đống ảnh, chân ta như nhũn ra, run rẫy nhìn Doãn Gia Hoa, sợ hãi : “Là…là bọn mày! ra hôm đó là bọn máy đánh tao ở bãi đỗ xe.” Hôm đó bị nhóm người đánh cho thê thảm, thậm chí còn bị lột quần áo, nhưng khi giãy dụa đứng lên, đám người đó tẩu thoát. Sau đó nhớt nhát đến trung tâm điều khiển muốn xem lại camera thế nhưng trợn lòi mắt cũng tìm thấy bóng người. Vì camera thể ghi được đến nơi bị đánh.

      “Tao nghĩ cho rằng bọn người nào đó làm, ngờ lại là bọn mày!” chỉ vào Doãn Gia Hoa, rồi quay sang chỉ vào mặt Đại Xuân, run rẩy hỏi: “Bọn…bọn mày làm như vậy là vì con tiện nhân Quan Hiểu đó?”

      Doãn Gia Hoa đứng phắt dậy chạy tới đấm vào mặt tên kia đấm: “Mạnh Đông Phi, mày thử gọi Quan Hiểu như vậy lần nữa xem, xem tao có dám cắt lưỡi mày ?”

      Khuôn mặt tê rần, nhìn thấy vẻ mặt sát khí của Doãn Gia Hoa, sợ đến hai chân nhũn ra, suy sụp ngã xuống đất.

      Doãn Gia Hoa quay lại ghế, với Mạnh Đông Phi: “Mấy tấm hình kia mày giấu ở đâu?”

      Mạnh Đông Phi cam lòng nhưng phải trả lời: “Trong máy tính…trong phòng làm việc.”

      Doãn Gia Hoa nhìn : “Chỉ bản trong máy tính?”

      Mạnh Đông Phi gật đầu.

      Doãn Gia Hoa hừ lạnh: “Mày tao tung mấy tấm hình này lên mạng.” cố dừng lại: “Tuy cặp mắt bị che, nhưng vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt, người trong những tấm ảnh này là mày Mạnh Đông Phi.”

      Mạnh đông Phi nhìn , khuôn mặt thịt méo mó run rẫy: “Còn có… mạng vẫn còn bản.”

      Doãn Gia Hoa đơn giản căn dặn: “Cho người đem máy tính trong phòng làm việc của mày lại đây.”

      nghĩ đến tin nhắn cuối cùng Tiểu Ngũ gửi đến: “Đừng tưởng tao chỉ có ảnh trần truồng của mày, công ty mày bây giờ trong tình trạng nào, mày dùng thủ đoạn phạm phát nào, tao đều biết hết, muốn ngày mai vào trong chơi đừng giở trò.”

      Doãn Gia Hoa mấy khoản tiền kinh doanh, đều là những khoản tiền nguồn gốc. Nhắc đến mấy khoản tiền này, lá gan của tên kia như tan nát.

      ta gọi người mang máy tính tới, trước mặt Doãn Gia Hoa xóa mấy đoạn phim kia, rồi lên hộp thư riêng xóa nốt.

      Làm xong những việc này, cầu xin Doãn Gia Hoa: “Xin cậu hãy xóa mấy tấm ảnh kia cho tôi.”

      Doãn Gia Hoa cũng làm khó , trước mặt xóa mấy tấm ảnh trước mặt .

      Dù sao đây cũng chỉ là bản phụ, xóa rồi thôi có gì phải đáng ngại cả.

      Mạnh Đông Phi ôm máy tính, cúi đầu tạ ơn rồi lui ra.

      Sắp xếp xong đống việc này, Doãn Gia Hoa vẫn trầm tư lời nào. Đại Xuân hỏi sao thế, rầu rĩ : “Sao chuyện đơn giản giải quyết nhàng như vậy, nhưng chính nó lại giày vò Quan Hiểu đến tận sáu năm! Sáu năm này , đáng!”

      Đại Xuân bùi ngùi an ủi: “Thằng em, cậu sai rồi! phải việc đơn giản mà là cậu trở nên mạnh mẽ! Chuyện này nếu đặt về sáu năm trước, chúng ta chỉ là những kẻ côn đồ vô danh, e rằng chúng ta thể đe dọa được tên Mạnh Đông Phi kia. Chúng ta cũng có người trong giới để điều tra chuyện làm ăn phi pháp của , chúng ta nắm được nhược điểm này làm gì được . mà chuyện này làm cho cậu và Quan Hiểu rơi vào hoàn cảnh khó khăn.”

      Doãn Gia Hoa nghe , trong lòng mới dễ chịu lại.

      vỗ vỗ vai Đại Xuân: “Cảm ơn !”
      trở nên mạnh hơn nữa để người phụ nữ thương còn bị ức hiếp.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 48: Thừa lúc ta còn chưa chết,cháu và Lộ Lộ hãy đính hôn .



      Nghe xong toàn bộ câu chuyện từ Doãn Gia Hoa, Quan Hiểu biết tâm tình trong lòng mình tại như thế nào.

      Nhớ lại sáu năm bị giày vò, cảm thấy uất ức, bỗng nhiên khóc òa lên.

      Từ nay bị người đàn ông kia làm phiền nữa, từ nay bao giờ bị tên bỉ ổi kia đe dọa nữa, từ nay có thể nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình.

      Quan Hiểu cảm thấy bản thân mình dường như sống lại.

      trốn trong lòng Doãn Gia Hoa khóc sung sướng, đến khi khóc mệt rồi lại bất giác thiếp . Doãn Gia Hoa ôm , trong lòng thương xót thôi.

      Thế nhưng vừa giải quyết xong chuyện này, giữa hai người lại có phiền muộn khác. Nguyên nhân hai người năm đó thể ở bên nhau chỉ có mình Mạnh Đông Phi, mà còn có thêm người còn khó giải quyết hơn – ngoại vì nghĩ tốt cho thậm chí còn lấy cái chết ra đe dọa.

      vẫn luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để ngoại tiếp nhận Quan Hiểu, nhưng mãi đến khi tỉnh lại, vẫn nghĩ ra cách nào.

      Sau cùng, chỉ có thể áy náy với Quan Hiểu: “Hiểu Hiểu, chuyện của chúng ta, đợi thời gian nữa rồi với ngoại được ? Sức khỏe của ngoại tại ổn định.”

      Quan Hiểu dịu dàng mỉm cười, lời xuất phát từ nội tâm: “Đương nhiên rồi! cần phải khó xử, em hiểu mà!”

      Doãn Gia Hoa xúc động hôn lên môi .

      **

      Ba hôm sau, thức ăn trong nhà hết, trong mấy ngày này hai người đều tắt điện thoại di động, triệt để hưởng thụ thế giới riêng của mình.

      Ba hôm nay họ quấn quýt dây dưa, đến bầu khí cũng bùng cháy hòa tan.

      Hai người uống rượu, rồi sau đó cùng tâm , ***.

      Hai người nhớ lại từng chuyện trước đây, cùng khát khao cuộc sống tương lai tốt đẹp.

      Hai người bật điện thoại đôi cổ lổ sĩ kia lên, gọi cho , gọi cho , nhạc chuông vang lên đều là bài hát: “Tình cũ như mộng.”

      Hai người hỏi nhau tại sao còn giữ nó?

      Hai người đều trả lời rằng, bởi vì họ nỡ vứt nó, mặc dù trong lòng chịu thừa nhận điều đó.

      cầm chiếc nhẫn cổ , hứa rằng, sau này mua chiếc nhẫn hột soàng đẹp nhất thế giới này để tặng cho làm nhẫn kết hôn.

      Song lại lắc đầu, hôn lên môi : “Đời này, em chỉ cần chiếc nhẫn này là đủ.”

      Hai người cùng nhau trải quả ba ngày vui vẻ hạnh phúc ngọt ngào, hai người giao hòa trong thân thể đối phương, thế nào cũng nguyện dứt ra.

      Trong ba ngày đó, hai người trù tính rất nhiều việc cho tương lai sau này. Ba hôm sau, khi Doãn Gia Hoa mở điện thoại lên, khoảng thời gian đẹp nhất thời hoàn toàn sụp đỗ.

      **

      Vừa mở máy, Doãn Gia Hoa nhận được điện thoại của Trương Lộ, đầu bên kia điện thoại khóc nức nở, gần như hoảng loạn: “Doãn Gia Hoa, ở đâu đấy? Sao lại tắt máy, có biết ngoại bị đưa vào phòng cấp cứu rồi ? Ngoại được nữa rồi!”

      Doãn Gia Hoa chết đứng.

      **

      Doãn Gia Hoa vội mặc quần áo. ngừng tự trách mình. Vì sao lại tắt máy cơ chứ? Tuy hôm đó Dương Huy tình trạng của ngoại rất tốt, thậm chí còn tự ra vườn dạo hơn nửa ngày, nhưng sao có thể sơ xuất bất cẩn như vậy. Tại sao lại lạc quan cho rằng ngoại khỏi ngay thôi?

      Quan Hiểu nhìn thấy như vậy, trong lòng cũng rất áy náy. là bị hạnh phúc làm mờ đầu óc, mới cùng quấn quýt ngừng, bỏ mặc tất cả suy nghĩ.

      Doãn Gia Hoa hoảng loạn, lúc lâu cũng gài xong nút áo. đến giúp .

      “Gia Hoa, đừng quá lo lắng! Ngoại sao!” vừa giúp gài nút vừa an ủi.

      Vè mặt Doãn Gia Hoa nghiêm trọng, gật đầu: “Hiểu HIểu, ngoại thể chịu đả kích, em cần theo đến bệnh viện, cứ ở nhà đợi .”

      xong liền vội vã ra ngoài.

      Quan Hiểu nhìn theo bóng lưng , hiểu sao trong lòng trở nên hoảng hốt.

      Lần trước cũng như thế này, xoay lưng về hướng rồi chạy như bay rời khỏi. Mà lần đó , ngăn cách họ trong sáu năm.

      **

      Trương Lộ theo theo Trần Lam Ni đến Hồng Kông giải sầu. Từ sau khi ly dị Trần Lam Ni trở nên rất nóng nảy, suốt ngày to mồm đòi tự vẫn, mưu tính gây chú ý đến Quách Hồng Đồ.

      Thế nhưng lão Quách tà ma hoàn toàn phớt lờ. nghe người ta đồn lão có người mới, dường như rất ta. Sau lại nghe Trần Lam Ni , người phụ nữ mới của lão là Quan Hiểu, hận thể phát hỏa.

      Người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà có thể dụ dỗ hết người đàn ông này đến người đàn ông khác? Bởi vì ta có sức quyến rũ sao?

      Song lại loáng thoáng cảm thấy an tâm hơn, nếu người phụ nữ họ Quan đó theo Quách Hồng Đồ Doãn Gia Hoa còn cớ gì mà bu theo ta nữa.

      vốn định quay về thành phố A sớm nhưng biết được tin này cũng chẳng vội trở về sớm nữa.

      Thời gian du học, có người bạn là người Hồng Kông, ta hẹn ăn cơm, nhân tiện muốn giới thiệu Trần Lam Ni cho ta. Loại phụ nữ như Trần Lam Ni, chỉ cần tìm cho ta bến đỗ mới ta liền vui vẻ.

      Chỉ là ngờ rằng lần đến Hồng Kông này lại gặp Will, hóa ra cách đây mấy hôm ta cũng đến đây gặp người bạn này.

      Trần Lam Ni và bạn học của rất hợp rơ nhau, chỉ vừa mấy hôm mà ta quên đau thương trong lòng. Còn về phần và Will, hằng đêm hai người lại chôn mình trong khách sạn, hưởng thụ vui sướng thân thể.

      Will chỉ lần đề nghị cùng ra nước ngoài với ta. Song chỉ cười trừ rồi , quan hệ chúng ta bây giờ chỉ là tình giường mà thôi.

      Từ lúc ở thành phố A, mỗi khi hai người ân ái, còn cầu mang bao nữa. hơi ngờ vực, trước kia ở nước ngoài, vì sợ có thai ngoài ý muốn, nên mực bắt phải mang bao, nếu chịu cho . hỏi sao bây giờ lại cần nữa, cười thỏa mãn: “Bởi vì như vậy mới có thể cảm nhận được .”

      Hai người cứ như vậy triền miên trong khách sạn mấy ngày, trong lưu luyến của Will dứt khoát kiên quyết quay về thành phố A.

      **

      Sáng sớm sau khi trở về thành phố A, nhận được điện thoại của trợ lý Doãn Gia Hoa, đối phương bên kia sốt ruột hỏi có biết cách liên lạc với Doãn Gia Hoa . ta bệnh tình của ngoại Doãn Gia Hoa đột nhiên chuyển xấu.

      liền chạy đến bệnh viện.

      Đến bệnh viện mới biết tình hình bà cụ nghiêm trọng mức nào, hầu như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay từ bỏ thế gian. Mà và Dương Huy cách nào liên lạc được với Doãn Gia Hoa, điện thoại luôn tắt máy.

      đến nhà , chẳng có ai.

      hỏi Dương Huy có biết số điện thoại Quan Hiểu , tuy muốn nhưng vẫn gọi điện cho ta, song điện thoại của ta cũng tắt máy.

      có cảm giác chẳng lành.

      gọi điện thoại cho Quách Hồng Đồ, bóng gió hỏi Quan Hiểu bây giờ ở đâu. Tên cáo già kia lại làm tức đến lồng lộn, thậm chí quên cả những cử chỉ giao tiếp xả giao cơ bản nhất, gầm lên với lão ta: “Quách tổng, ông quan tâm đến chuyện mình bị cắm sừng sao?”

      Nào ngờ đầu dây bên kia lại cười khoái trá, rồi khẽ câu khiến kinh hãi.

      “Trương tiểu thư chơi ở Hồng Kông có vui ? Chiếc sừng trong tay là định gắn lên đầu Doãn tổng hay chàng ngoại quốc điển trai đó?”

      cảm thấy người đàn ông đáng sợ nhất đời này chính là loại người như Quách Hồng Đồ, chuyện gì cũng biết nhưng , chỉ đợi những lúc mấu chốt mới ngầm bắn ra, khiến người ta thương tích đầy mình.

      còn mơ tưởng có thể biết được thông tin của Doãn Gia Hoa và Quan HIểu từ lão Quách nữa, đành cùng Dương Huy thay nhau gọi điện cho Doãn Gia Hoa.

      Cuối cùng sáng sớm hôm sau điện thoại kết nối được.

      **

      Vừa thấy Doãn Gia Hoa xuất , bác sĩ liền mắng tới tấp: “Cậu chăm sóc ngoại mình kiểu gì vậy? phải mấy hôm trước dặn cậu để ngoại kích động nữa sao? Trong lúc tình hình nguy kịch nhất lại tìm thấy cậu. Cậu làm người kiểu gì vậy, ở ngoài kiếm được mấy đồng tiền có thể cư xử như vậy sao.”

      Doãn Gia Hoa hung hăng tự trách.

      ngắt lời, kéo bác sĩ hỏi: “Tình trạng ngoại tôi rất nguy kịch sao? còn cách nào sao?”

      Bác sĩ nhìn thấy nôn nóng, có vẻ như phát ra từ đáy lòng, cũng giáo huấn nữa, chỉ có thể thở dài: “Người già bị giày vò như vậy cũng khổ, ra coi như là cách giải thoát, mọi người hãy nghĩ thoáng lên, có lẽ còn hai ngày. Cậu hãy chuẩn bị lo hậu trước .”

      Trước mắt Doãn Gia Hoa tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ xuống.

      Trương Lộ và Dương Huy chạy đến đỡ .

      “Tôi….bây giờ có thể gặp ngoại ?”

      Bác sĩ lắc đầu: “Ngoại cậu vẫn hôn mê…”

      Bỗng dưng ý ta trong phòng bệnh gấp gáp chaỵ đến: “Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm, bà cụ tỉnh lại rồi. Mau gọi người nhà gặp mặt lần cuối, trông có vẻ như…hồi quang phản chiếu, cố qua hai ngày được nữa rồi.”

      **

      Doãn Gia Hoa chạy vào phòng bệnh, khắp người ngoại cắm đầy dây ống, nhìn thấy vào, tựa hồ như rất muốn nâng tay nắm lấy tay cháu trai. Doãn Gia Hoa liền chạy đến nắm lấy tay bà, giọng gọi: “Ngoại” cố đè nén thanh nghẹn ngào.

      Ngoại nhìn cháu trai rồi lại nhìn sang Trương Lộ, miệng mấp máy sau mặt nạ dưỡng khí.

      Doãn Gia Hoa kề tai sát gần, nghe được tiếng ngoại đứt quãng: “Thừa…thừa lúc ngoại chưa chết…cháu…và Lộ Lộ…hãy đính hôn …”

      Doãn Gia Hoa ngẩng đẩu, dường như ngẩn ra.

      Ngoại cố hết sức véo mạnh vào tay .

      giật mình lại.

      Bỗng nhiên màn hình nhịp tim hiển thị bất thường, bác sĩ và y tá đều chạy đến, vừa nhìn ngoại lại nghiêm mặt liếc qua Doãn Gia: “Người già đến nước này rồi, chỉ còn tâm nguyện cuối cùng, có gì mà cậu thể đồng ý chứ!”

      Doãn Gia Hoa lòng dạ rối bời, nắm chặt tay ngoại : “Ngoại, cháu đồng ý với ngoại, ngoại cố lên được . Cháu đồng ý với ngoại đính hôn với ấy.”

      xong câu này, lòng như đau như cắt.

      Ngoại lại mấy máy môi, cúi thấp người.

      “Bây…bây giờ hãy đính hôn ngay…hãy thông báo tin tức…” Ngoại hề buông lỏng.

      Nhìn thấy bản điện tâm đồ ngày càng hỗn loạn, Doãn Gia Hoa bất lực biết làm thế nào.

      chỉ cảm thấy như muốn nổ tung.

      Tại sao tình hình lại trở nên thế này? đính hôn với Trương Lộ vậy Quan Hiểu phải làm sao?

      Bác sĩ bên cạnh hối thúc : “Cậu nhanh đồng ý , như vậy mới có thể kéo dài thêm mấy ngày.”

      Doãn Gia Hoa nhìn ngoại rồi lại quay sang Trương Lộ, nhớ ngày hôm qua vẫn còn hạnh phúc bên Quan Hiểu, tâm tư rối bời.

      “Gia Hoa.” Trương Lộ đứng bên cạnh khẽ gọi: “ hãy đồng ý với ngoại , sau này chúng ta có thể hủy bỏ mà.”

      Nhìn ngoại hấp hối, Doãn Gia Hoa đau đớn thỏa hiệp.

      Doãn Gia Hoa gọi Dương Huy liên lạc với giới truyền thông, công bố tin đính hôn của và Trương Lộ.

      Sắp xếp xong mọi việc, nhịn được lấy điện thoại cũ gọi cho Quan Hiểu.

      Quan Hiểu bên kia trầm mặc mấy giây, sau đó hỏi ngoại thế nào rồi? lần này thể kéo dài nữa rồi.

      Sau đó khẽ gọi tên , thanh đau đớn.

      tựa hồ như cảm giác được điều gì, lên tiếng.

      cảm thấy đầu lưỡi mình như đông cứng, cố mở miệng, với sắp đính hôn với Trương Lộ.

      nghe thấy đầu bên kia điện thoại, Quan Hiểu khẽ cười, dịu dàng an ủi : “Gia Hoa, chăm sóc tốt ngoại đoạn đường cuối cùng, đừng lo cho em, em sao.”

      Nụ cười gượng gạo của làm tan nát cõi lòng.

      Doãn Gia Hoa nắm chặt di động, hít thở nặng nề, hứa với Quan Hiểu: “Hiểu Hiểu, em hãy tin , làm vậy cũng chỉ vì ngoại. Sau này nhất định tuyên bố hủy bỏ hôn ước.”

      Quan Hiểu lại dỗ dành hồi rồi mới cúp máy.

      Doãn Gia Hoa đau đớn đập đầu lên tường.

      muốn đem lại hạnh phúc cho nhưng luôn chậm bước.

      **

      Trương Lộ đứng bên góc hành lang, lẳng lặng nhìn .

      nghe thấy toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại của .

      siết chặt tay.

      Quả nhiên là ở cùng người phụ nữ đó.

      dự định đợi đến khi bà già đó mất là hủy bỏ hôn ước.

      cười khẩy.

      Từ xưa đến nay chưa bao giờ muốn thứ gì mà được.

      vỗ ngực, cố kìm nén cơn cuồng nộ trong lòng, thầm thề độc.

      Doãn Gia Hoa, em tuyệt đối bỏ qua cho . đời này chỉ có em cần chứ có chuyện chọn em.

      **

      Buổi chiều, giới truyền thông toàn thành phố đều đưa tin ông chủ công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa đính hôn cùng thiên kim tiểu thư xinh đẹp Trương Lộ. Thông tin vừa truyền ta, toàn bộ phóng viên liền vào cuộc chạy đến bệnh viện.

      Người đại diện Doãn Gia Hoa và Trương Lộ đứng ra đại diện nhận phỏng vấn, với lý do nên quấy rầy bệnh nhân điều trị.

      Trong phòng bệnh, Doãn Gia Hoa mở ti vi lên,tất cả các kênh đều đưa tin đính hôn của và Trương Lộ.

      Ngoại bảo đỡ dậy. Bà ngồi dựa trong lòng Doãn Gia Hoa xem tin, yếu ớt cười, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

      Doãn Gia Hoa nhìn thấy những giọt nước mắt vui mừng lăn dài má bà.

      nhớ lại, hồi còn bé, ngoại thường ôm anhtrên đùi, đút từng muỗng cơm, nhớ lúc học, ngoại thức cả đêm ngủ để khâu lại cho chiếc túi, nhớ lại hồi trung học bắt đầu đỏm dáng, nhưng lại có tiền mua quần áo, ngoại phải đến tiệm may đợi nhìn người ta cách may, rồi lại về nhà dùng máy may cũ kĩ cố gắng may bộ y hệt như vậy.

      Cuộc sống cực khổ, nhưng nhờ có ngoại chưa từng phải chịu tủi thân.

      ôm chặt ngoại, khóc nức nở.

      Người thương nhất đời ra , sau này còn người âu yếm vuốt má mà gọi là Tiểu Gia nữa.

      **

      Quan Hiểu sững sờ xem tin tức phát ti vi

      Họ đính hôn rồi. là giả. Nhưng trước mặt phóng viên họ thể rất chân , tựa như đôi uyên ương bước vào cung điện hôn nhân trong mai đây thôi.

      Quan Hiểu bỗng dưng cảm thấy rét lạnh.

      Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Là Quách Hồng Đồ.

      Điện thoại kết nối, bên kia đơn giản hỏi: “Có sao ?”

      miễn cưỡng gượng cười. Bỗng nhiên ý thức được đối phương nhìn thấy nụ cười giả tạo này, vội : “ sao.”

      Quách Hồng Đồ hỏi : “Khi nào em trở về?”

      ấp úng biết nên trả lời thế nào.

      Đối phương lại nở nụ cười ôn hòa: “Dù sao em cũng phải quay trở về lấy đồ đạc chứ.” Quách Hồng Đồ nhàng , hoàn toàn đều cập đến chuyện khác.

      “Quách tổng, xin lỗi.” Ngoại trừ xin lỗi biết nên gì, cảm thấy bản thân mình có lỗi với người đàn ông này

      Nhưng ông ta chỉ nhàng cười: “Đừng xin lỗi sớm như vậy, chừng, tôi mới là người đàn ông sau cùng cảng gió cho em. Quan Hiểu, đến khi thể chịu đựng nổi nữa hãy đến tìm tôi.”

      Ông tắt máy, trong lòng trở nên hỗn loạn.

      **

      Buổi tối, sao ngủ được, rất khó chịu, phải xuống lầu mua hộp thuốc an thần. Uống viên vào, nhưng vẫn tỉnh ro, thể làm gì khác hơn là uống thêm viên. lâu sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại nhìn đồng hồ màn hình điện thoại, mới giật mình, ngủ mất ngày đêm.

      Trời nhem nhém tối, xuống lầu mua thức ăn tiện thể mua tờ báo.

      Sau ngày, độ sốt về tin đính hôn của chàng mỹ nam giàu cùng thiên kiêm tiểu thư xinh đẹp vẫn giảm, hôm nay lại thêm tin mới:
      Cùng ngày tuyên bố tin đính hôn cùng tiểu thư Trương Lộ, ngoại của ông chủ công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa qua đời…

      nhìn dòng chữ tờ báo, hoảng hốt.

      ưu buồn nghĩ, bây giờ hẳn rất đau lòng.

      **

      Về đến nhà, Quan Hiểu liền gọi điện cho Doãn Gia Hoa, nhưng đầu bên kia ngoài vùng phủ sóng.

      Tính ngày, mai là ngày đưa tang ngoại, nghĩ chắc hẳn ở nhà tang lễ túc trực bên linh cửu bà.

      Nếu liên lạc được với , suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể ép buộc bản thân mình ngủ.

      Nằm mãi giường nhưng cách nào ngủ được, uống viên thuốc ngủ nhưng có tác dụng lại uống thêm viên.

      Cuối cùng ý nghĩ dần mơ hồ, cảm giác buồn ngủ xâm chiếm. Bất giác lại ngủ thêm ngày đêm.

      bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

      Khi nhạc chuông “Tình cũ như mộng vang lên” còn tưởng rằng mình nằm mơ.

      Mãi đến khi nhạc chuông vang hồi, mới tỉnh lại, giật mình đứng dậy bắt máy.

      Bên tai truyền đến thanh nghẹn ngào.

      nghe thấy giọng tràn ngập đau khổ: “Hiểu Hiểu, ngoại rồi! Hiểu Hiểu còn người thân nữa.”

      Trái tim đau như dao cắt.

      **

      Quan Hiểu nắm chặt điện thoại, giọng nghèn nghẹn: “Gia Hoa, còn có em!”

      Bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào cố kiềm chế của .

      “Hiểu Hiểu, em đến đây được ? Em đến đây cùng được ?”

      Quan Hiểu chưa bao giờ thấy yếu đuối như vậy, lo lắng đến run rẩy: “Gia Hoa, cho em ở đâu, em đến đó ngay.”

      Hỏi ra địa chỉ, cơ hồ kịp thay giày, choàng áo khoác mang dép lê chạy ra cửa.

      Nửa tiếng sau, chạy đến nhà Doãn Gia Hoa. Vừa nhấn chuông, cửa liền mở ra, bị Doãn Gia Hoa kéo vào ôm chầm trong ngực. Vẫn còn chưa kịp gọi tên , miệng bị chặn lại.

      Đầu lưỡi tiến vào miệng , vừa lỗ mãng vừa mang theo chút gì đó mờ mịt sợ hãi, tựa như chỉ có nụ hôn của mới mang lại cho ấm áp và xoa dịu. cảm nhận được hơi rượu lạnh băng trong miệng , dường như uống ít.

      dịu dàng hôn , nhàng an ủi .

      dần an tâm, bàn tay giữ cũng dần buông lõng.

      ôm chặt lấy .

      Hai người hôn nhau rất lâu, hôn đến khi Quan Hiêu cảm giác được mùi vị chan chát.

      Là nước mắt lăn xuống bờ môi họ.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 49: Xin , nhất định phải hạnh phúc.



      Hai người quấn quýt lấy nhau về phía giường. Tựa hồ như lúc này đây chỉ có thông qua *** mới có thể trút hết nổi đau trong lòng.

      tiến thẳng vào thân thể , mồ hôi giọt lên ngực .

      Khi kết thúc, nằm sụp lên người , đau thương : “HIểu Hiểu, ngoại rồi.”

      Quan Hiểu dịu dàng vỗ về , khẽ an ủi: “Gia Hoa, còn có em, em luôn bên .”

      Doãn Gia Hoa siết chặt vòng tay ôm Quan HIểu.

      Hai người chìm đắm dựa dẫm vào nhau, ai nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa bên ngoài.

      **

      Sau khi chôn cất bà cụ xong, Trương Lộ sợ vướng vận đen, ngực vẫn luôn khó chịu, liền về nhà tắm rửa sạch rồi nghỉ ngơi. Đến tối, muốn hỏi thăm về Doãn Gia Hoa, kết quả gọi cho điện thoại lại tắt máy. gọi cho Dương Huy, ta sau khi tang lễ kết thúc đưa Gia Hoa về nhà.

      lờ mờ đoán được ở cùng ai.

      oán hận nghiến chặt răng, tay bất giác vuốt bụng.

      mưu chuyện này từ lâu, xem ra hôm nay đến lúc xuất chiêu.

      đứng lên thay quần áo, muốn tự mình đến nhà tìm .

      Vừa ra đến cửa, lại nhớ ra chuyện, liền quay lại phòng, đến ngăn tủ đầu giường mở ra lấy chiếc chìa khóa.

      Là chìa khóa nhà của Doãn Gia, là trước kia khi hai người còn quen nhau, thầm làm trộm.

      lái xe đến nhà Doãn Gia Hoa.

      Định gõ cửa, tay cũng nâng lên nhưng cuối cùng lại dừng lại.

      khẽ gõ cửa.

      ai trả lời.

      lấy chìa khóa trong túi ra, cho vào ổ khóa, vặn.

      Cụp.

      nhắm mắt lại, hít sâu hơi, mở cửa bước vào.

      **

      Quan Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình bị kẻ khác bắt gian giường.

      Khi Trương Lộ chạy vào phòng, và Doãn Gia Hoa quấn quýt nhau, cả hai đều lõa thân mảnh vải, thậm chí ngay cả tấm chăn mỏng cũng chẳng có.

      cứ như vậy trần truồng nằm dưới thân người đàn ông dưới ánh mắt vị hôn thê “chính thức” của .

      vừa kinh hãi vừa xấu hổ, cảm giác như mình vừa mới làm chuyện thẹn với lòng. đẩy Doãn Gia Hoa kéo tâm chăn mỏng bọc mình lại.

      Doãn Gia Hoa vốn mơ màng thiếp , bị đẩy mạnh, mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng, quay đầu theo ánh mắt nhìn ra cửa.

      Nhìn thấy Trương Lộ, cũng rất bất ngờ. lấy tấm chăn khác quấn quanh nửa thân dưới rồi xuống giường.

      đứng lên chặn lại tầm nhìn của Trương Lộ, muốn gây khó dễ cho Quan Hiểu.

      “Tại sao lại có chìa khóa nhà ?” lạnh lùng hỏi.

      Trương Lộ tựa như thể chịu nổi những lời này của , hoàn toàn suy sụp.

      khóc nấc lên, chỉ vào Doãn Gia Hoa hỏi: “Tại sao? Sao lại đối xử với em như vậy? Sao lại phản bội em? Doãn Gia Hoa, trái tim làm bằng sắt đá ư? Em lòng với chẳng nhẽ nhận ra sao? ta có thể làm tổn thương em như vậy sao? Chúng ta đính hôn rồi mà! phải với em, đính hôn với em hoàn toàn phải vì ngoại sao? phải chịu trách nhiệm với em ư? Nhưng sao ta lại thành ra thế này?”

      vứt chìa khóa mặt đất: “Doãn Gia Hoa, đây là chìa khóa cho em, giờ em trả lại cho ! Từ nay về sau chúng ta chẳng còn dính dáng gì nữa.” thương tâm chạy ra ngoài.

      Doãn Gia Hoa nhặt chìa khóa lên, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó đúng.

      xoay người lại giường, nhìn thấy Quan Hiểu đau lòng nhìn mình.

      Lòng khẽ động, rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

      lết đến, đỡ lấy bờ vai Quan Hiểu. rũ mắt xuống né tránh .

      nâng mặt lên: “Hiểu Hiểu, Hãy nhìn .”

      nghe lời, trốn tránh tay : “ như vậy khiến em cảm thấy mình là kẻ thứ ba.”

      luống cuống, giữ chặt khuôn mặt ép ngẩng đầu đối diện ánh mắt .

      “Hiểu Hiểu, em hãy tin ! chưa từng với ta những lời kia, chìa khóa này nhất định là trước kia ta tự làm riêng cho mình cái.”

      Quan Hiểu ngước mắt nhìn , tựa như muốn xác định từ lời của .

      Đôi mắt ngấn nước, những giọt lệ long lang vương hàng mi dài. nhìn , trái tim như tan chảy.

      “Hiểu Hiểu, em hãy tin ! biết sao ta lại như vậy, nhưng em nhất định phải tin , nếu như lừa em, vậy hãy để theo cùng ngoại luôn !”

      Hàng mi khẽ run lên, những giọt nước mắt tràn mi, đưa tay bịt miệng lại: “Đừng càn!”

      Khuôn mặt đẫm nước, đáy mắt giăng kín tầng ưu thương, đôi mày khẽ nhíu lại. Hình ảnh như vậy quả quyến rũ thành lời, Doãn Gia Hoa kìm lòng nổi hung hăng hôn lên môi .

      “Hiểu HIểu, ngoại còn, chỉ còn có em, thể lại mất em được!” tiến vào người , ghé xuống bên tai thào.

      **

      Ngày hôm sau, hai người vẫn còn chưa thức dậy điện thoại Doãn Gia Hoa vang lên ăng ẳng.

      sờ qua điện thoại, buồn bực định tắt máy thế nhưng khi nhìn thấy dãy số, bất giác giật mình. Là bố Trương Lộ gọi.

      ngồi dậy bắt máy.

      Quan Hiểu bên cạnh cũng bật dậy theo.

      còn chưa kịp lên tiếng nghe thấy đối phương bên kia hét to: “Doãn Gia Hoa, con tôi là vì cậu, nếu nó có chuyện hay xảy ra, cho dù tôi có khuynh gia bại sản, tôi cùng liều mạng với cậu.”

      Doãn Gia Hoa nhíu mày: “Trương tổng, ông làm ơn hãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Trương Đức bên kia rống lên: “Cậu còn dám hỏi tôi xảy ra chuyện gì sao? Con tôi vì cậu mà tự sát.”

      Giọng ông ta rất to, Quan Hiểu ngồi bên cạnh nghe thấy hoảng sợ.

      **

      Khi Doãn Gia Hoa đến bệnh viện, Trương Lộ qua khỏi thời kì nguy hiểm.

      Nhìn thấy xuất , Trương Đức siết chặt tay, xông đến muốn đấm vào mặt .

      Cũng may mấy người bên cạnh ngăn lại.

      “Doãn Gia Hoa, cậu , cậu làm gì con tôi! Tại sao cậu lại hại con tôi ra nông nổi này?” Ông ta phẩn nộ gầml ên.

      Doãn Gia Hoa đau đầu, mở miệng giải thích: “Tôi và Trương Lộ chia tay lâu rồi, đính hôn cũng chỉ là để làm an lòng ngoại mà thôi.”

      Trương Đức nóng nảy bổ nhào qua: “Mày gì? Tên xúc sinh này, sao mày có thể như vậy? Lộ Lộ suýt chút nữa vì mày mà mất xác hai mạng, giờ mày lại mày chia tay Lộ Lộ từ lâu rồi, đính hôn chỉ để làm an lòng ngoại ư?”

      Bên tai Doãn Gia Hoa nổ ầm

      “Ông gì? Cái gì mà xác hai mạng?” khó tin vào những lời vừa nghe.

      Trương Đức tức giận đến tím mặt, cho : “Bản thân mình làm chuyện gì còn biết ư? Lộ Lộ có thai rồi! Bên cạnh Lộ Lộ chưa từng có người đàn ông khác, tất cả mọi tâm tư của nó đều đặt lên mình mày, Doãn gia Hoa nếu mày còn là người đàn ông hãy chịu trách nhiệm với những gì mình làm!”

      Doãn Gia Hoa cảm thấy, từ giờ khắc này, thế giới của hoàn toàn sụp đỗ.

      **

      Doãn Gia Hoa tính ngày, đứa bé có hẳn là từ ngày Trương Lộ mời đến nhà dùng cơm.

      ngồi ghế ngoài phòng bệnh, đau khổ ôm đầu.

      nên làm gì đây? Nên làm gì bây giờ?

      nghĩ rằng cuối cùng mình có thể ở lại bên cạnh Quan Hiểu, nhưng vào lúc đấy lại phát mình làm cho Trương Lộ có thai.

      muốn đâm chết bản thân..

      Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Đức ra : “Lộ Lộ tỉnh rồi, nó muốn gặp cậu.” Ông ta hơi ngập ngừng, dường như cầu xin: “Doãn Gia Hoa, cậu hãy đối tốt với con bé chút, coi như vì đứa bé trong bụng!”

      Doãn Gia Hoa ngẩng đầu nhìn ông, cảm thấy lồng ngực đau đến tê dại.

      đờ đẫn đứng lên vào phòng bệnh.

      Trương Lộ nằm giường, nhìn chằm . Sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mệt mỏi. thích chưng diện, từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ tiều tụy như bây giờ.

      nhìn Doãn Gia Hoa, những giọt lệ lại bắt đầu tuông rơi: “Gia Hoa, cho dù là cần em, nhưng còn đứa bé sao? cũng định cần luôn ư?” nghẹn lời, yếu ớt tiếp: “Ngoại , từng có em trai. Ngoại nếu sau này chúng ta có con hãy đặt tên là Tiểu Diệp, bà đó là tên của em trai . Gia Hoa, muốn nhìn thấy Tiểu Diệp ra đời ư?”

      Lời như sát muối vào tim , thành trì trong lòng …tất cả đều sụp đỗ.

      Ra khỏi bệnh viện, dám về nhà.

      biết nên đối mặt với Quan Hiểu thế nào.

      ngồi trong xe, đau đớn chảy nước mắt. siết chặt tay, sợ bản thân mình khóc nấc thành tiếng.

      Sắc trời dần tối. Quan Hiểu gọi điện thoại cho .

      tắt máy, lấy điện thoại cũ gọi lại cho .

      Chuông điện thoại vừa vang lên liền bắt máy.

      nghẹn ngào gọi tên .

      mơ hồ cảm nhận được điều chẳng lành, lo lắng hỏi , tình hình thế nào.

      kể toàn bộ cho .

      “Hiểu Hiểu, Lộ Lộ mang thai rồi.”

      biết bản thân mình vì sao lại cười rộ lên: “Hiểu HIểu, em , có phải là tên cặn bã ? lại để ấy mang thai.”

      cười như điên loạn, cách nào ngừng lại.

      nghe thấy lớn tiếng gọi .

      “Doãn Gia Hoa, ngừng lại , Doãn Gia Hoa hãy tỉnh táo lại cho em!”

      dần thôi cười. Đưa tay sờ mặt mình, như vậy mà có thể cười ra nước mắt.

      “Hiểu Hiểu, nên làm gì bây giờ?” tuyệt vọng hỏi .

      “Doãn Gia Hoa, chúng ta dừng ở đây .” Quan Hiểu bên kia với .

      Doãn Gia Hoa nắm chặt điện thoại, trái tim đau đến mức thở được.

      siết chặt tay đập đầu mình rồi lại tự đập đầu vào vô lăng, đập đầu vào cửa kính đập đầu vào ghế xe.

      hận thể chết .

      Ai đó hãy cho , vì sao lại thành ra thế này?

      hung hăng đấm vào ngực mình: “Hiểu Hiểu, em hãy hận ! Hận cả đời này, xin em đừng bao giờ tha thứ cho , cứ hận mãi !”

      nghe thấy Quan Hiểu cố nén những lời nghẹn ngào: “Được, em hận , hận cả đời này! Nhưng Gia Hoa à, xin , xin nhất định phải hạnh phúc!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :