1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 66
      Editor: OrchidsPham


      Mấy ngày nay La Duyệt Kỳ ở nhà nghĩ nghĩ lại xem nên gì và dặn dò thế nào khi gặp Kim Đào ở sân bay, đôi khi tưởng tượng đến ngày chia tay rồi chảy nước mắt khiến Mạc Duy Khiêm lo tới mức chỉ muốn thời gian mau chóng qua , hận thứ bảy đến ngay lập tức để kết thúc mọi chuyện cho xong.


      Sau mấy ngày sống trong khí trầm thấp, cuối cùng cũng đến cuối tuần, đêm trước ngày chia tay, La Duyệt Kỳ lăn lộn mãi ngủ được.


      “Có phải em khó chịu ở đâu ?” Mạc Duy Khiêm bật chiếc đèn ở đầu giường, quay sang hỏi La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ lắc đầu: “ khó chịu ở đâu cả, chỉ là trong đầu em lúc này đều là những kỷ niệm khi em và Kim Đào bên nhau, trong lòng cảm thấy yên chút nào.”


      Mạc Duy Khiêm nghe xong cắn chặt hai hàm răng như muốn nghiền nát chúng luôn: May mà ngày mai gặp nhau đưa tiễn, nếu chỉ bằng cuộc biệt ly ở sân bay ấy còn nhớ lại bao nhiêu nữa chứ?


      Tuy nghĩ thế nhưng lời ra khỏi miệng lại vô cùng tốt đẹp: “Chuyện này cũng là bình thường thôi, dù sao ngày mai cậu ấy rồi, muốn gặp nhau lần cũng khó. Hai người bên nhau lâu như thế, chắc chắn lòng em được thoải mái rồi. Em cũng đừng làm khó bản thân, ngủ được thôi ngủ, chuyện với em, thức đêm cũng sao, ngày mai đến sân bay cũng đừng đè nén bản thân, muốn khóc cứ khóc ra, có ở đó cùng em.”


      thấu tình đạt lý của Mạc Duy Khiêm lại làm La Duyệt Kỳ cảm động, cúi đầu hôn môi Mạc Duy Khiêm: “ đối xử với em tốt quá, mỗi khi em cảm thấy mình hiểu lại có thể làm em kinh ngạc hơn nữa. Mạc Duy Khiêm, cứ thế này hình ảnh của trong lòng em chỉ có mất.”


      đâu có tốt như em chứ, chẳng qua là quan tâm em thôi, có ai khác khen như em đâu, có phải em ăn vụng đường mà miệng ngọt quá vậy hả?”


      La Duyệt Kỳ cười ra tiếng: “ lại chê cười em.”


      Mạc Duy Khiêm đè gáy La Duyệt Kỳ, cho rời , càng ngừng hôn môi : “ cảm thấy rất ngọt, ngọt như đường vậy.”


      Hai người hôn đến hôn nửa ngày khiến thân thể cũng có phản ứng, Mạc Duy Khiêm vô cùng tiếc nuối: “ thể đùa thêm nữa, hazz, ngoan nào, dù sao cũng phải cố nhịn hết ba tháng đầu.”


      La Duyệt Kỳ bĩu môi: “ biết tình trạng tại của em mà còn như thế, có thấy phiền hay hả?”


      Mạc Duy Khiêm buồn cười, bàn tay mò vào trong quần lót của La Duyệt Kỳ sờ soạng mấy cái, cảm thấy hơi ướt át liền ngồi dậy, sau đó đỡ La Duyệt Kỳ nằm xuống, bản thân lại cúi đầu cởi quần lót của ra.


      làm gì thế, phải được rồi sao?” La Duyệt Kỳ sợ Mạc Duy Khiêm làm , mau chóng ngăn cản.


      “Vợ khó chịu mà, phải phục vụ chứ, đừng lo, có chừng mực.” Mạc Duy Khiêm cho La Duyệt Kỳ ngồi dậy, đồng thời bản thân quỳ ngồi giữa đôi chân trơn bóng của La Duyệt Kỳ.


      Lúc này La Duyệt Kỳ ý thức được việc Mạc Duy Khiêm định làm, mặt đỏ tim run khẽ kêu lên: “ đừng có xằng bậy nữa.”


      Nhưng Mạc Duy Khiêm cúi người xuống, hai tay giữ chặt đôi chân La Duyệt Kỳ, trực tiếp dán môi lên hôn vài cái. Toàn thân La Duyệt Kỳ đột nhiên căng thẳng, chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này, đây là thứ chỉ “phim đen” mới có mà…


      “Mạc Duy Khiêm, đừng như vậy mà, mau đứng lên .” La Duyệt Kỳ cảm nhận được Mạc Duy Khiêm say mê liếm mút nơi tư mật của mình, lát sau đầu lưỡi bắt đầu luồn vào trong, từng chút, từng chút , thỉnh thoảng còn ở bên trong quấy đảo vòng khiến toàn thân tê dại, thân thể vừa nóng bỏng lại khó chịu như bị lửa đốt, mặt cũng đỏ như muốn rỉ ra máu. Nhưng thể phủ nhận rằng cái cảm giác căng đầy lại tê dại kia khiến người ta vô cùng sung sướng, thân thể dần dần thả lỏng, hơi thở cũng gấp gáp dần lên.


      Mạc Duy Khiêm biết La Duyệt Kỳ có cảm giác càng thêm ra sức biểu , sau mấy phút mới ngồi thẳng dậy, bò lên nằm bên cạnh La Duyệt Kỳ, bàn tay lần mò, mấy ngón tay đâm vào trong cơ thể , bắt đầu đưa đẩy đầy mạnh mẽ.


      La Duyệt Kỳ hừ từng tiếng theo từng động tác càng lúc càng dồn dập của Mạc Duy Khiêm, eo hông thuận theo bản năng cũng phối hợp ngừng xoay lắc với tần suất của .


      “Bé ngoan, đừng nóng vội.” Mạc Duy Khiêm nhìn hai trái cầu thịt trắng mềm run rẩy trước mắt cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vì thế gấp gáp cúi đầu ngậm chặt lấy bên, ngừng liếm mút gặm nhay, từng tiếng mút liếm đầy mờ ám liên tục vang lên khiến người ta say lòng.


      Ép buộc hơn nửa tiếng, La Duyệt Kỳ đạt cực khoái, mệt mỏi ôm Mạc Duy Khiêm vẫn cọ xát lưu luyến trước ngực mình mà than thở: “Em mệt quá. Sao còn chưa rút ta ra?”


      “Bé con hư hỏng, qua sông rồi muốn phá cầu đúng , em được sung sướng thoải mái rồi thèm quan tâm nữa ư?”Mạc Duy Khiêm đợi đến khi nơi đó của La Duyệt Kỳ bình tĩnh lại, còn điên cuồng co rút nữa mới khẽ đưa đẩy vài cái rồi rút tay ra.


      La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại cười, cũng gì nữa, lát sau ngủ thiếp .


      Mạc Duy Khiêm vẫn cam lòng mà xoa bóp toàn thân La Duyệt Kỳ lần mới chịu đứng dậy tới toilet tự giải quyết.


      Sau khi trở về, thấy La Duyệt Kỳ ngủ say, lại lấy khăn lau mồ hồi cho , nghĩ cuối cùng bà tổ này cũng ngủ, nhớ đến Kim Đào nữa rồi.


      Buổi sáng hôm sau, La Duyệt Kỳ bị Mạc Duy Khiêm đánh thức.


      “Duyệt Kỳ, nên rời giường rồi, lát nữa xong việc lại trở về ngủ tiếp.”


      La Duyệt Kỳ chớp chớp mắt kịp phản ứng, đến khi tỉnh táo lại mới lăn vòng nhanh chóng đứng dậy dọa Mạc Duy Khiêm nhảy dựng lên.


      “Em chậm chút nào, sớm muộn gì cũng bị em dọa tới mắc bệnh tim!”


      La Duyệt Kỳ ngồi dậy mới phát ra thân dưới của mình vẫn trần trụi chút che đậy, lập tức nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, thấy cũng nhìn chằm chằm vào nơi đó của .


      “Đừng nhìn, lăn sang bên !”


      Mạc Duy Khiêm biết bé con này lại thẹn quá hóa giận rồi, vì thế chỉ cười hì hì : “Chẳng phải tối hôm qua xem hết, còn hôn biết bao nhiêu lần rồi sao? Em còn e lệ gì chứ?”


      Mặt La Duyệt Kỳ lập tức đỏ bừng lên, sau khi tìm được quần lót nhanh chóng chạy về phía toilet. Mạc Duy Khiêm vội giữ chặt lại: “Em chậm chút nào, nữa là được chứ gì, em rửa mặt để ra ngoài xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa.”


      Đợi Mạc Duy Khiêm ra ngoài rồi La Duyệt Kỳ mới thở phào nhõm, nhanh chóng sửa soạn.


      Ăn cơm xong, Mạc Duy Khiêm thấy cũng sắp đến giờ, Đổng Nguyên cũng dẫn người tới nên liền ôm La Duyệt Kỳ ra khỏi nhà, tới sân bay.


      Đến sân bay, La Duyệt Kỳ lại bắt đầu căng thẳng, còn hơi kích động nữa. Nghĩ đến việc Kim Đào tới nước Mĩ, biết đến bao giờ mới được gặp lại lần nữa lại bắt đầu đau buồn, cảm thấy có rất nhiều điều cần với Kim Đào nhưng thời gian lại cho phép, lòng nhịn được mà muốn khóc.


      Mạc Duy Khiêm nhìn vậy cũng nhiều lời, chỉ ôm chặt La Duyệt Kỳ, nhàng vỗ về mái tóc an ủi.


      Gần tiếng sau, La Duyệt Kỳ chờ đến sốt ruột mà vẫn chưa thấy người đâu liền ngẩng đầu hỏi: “Sao mấy người Kim Đào vẫn chưa tới vậy?”


      “Đừng vội, Đổng Nguyên, cho người gọi điện hỏi xem có chuyện gì?”


      Đổng Nguyên lập tức làm theo, lâu sau có câu trả lời: “Duy Khiêm, các con đường gần sân bay đều bị quản lý, chắc là có lãnh đạo tới đây, đám người Kim Đào phải đường vòng nên chắc tới muộn chút.”


      “Bảo bọn họ cần sốt ruột, dù sao cũng là máy bay tư nhân, có lỡ đợi lát nữa bảo sân bay sắp xếp lại thời gian cất cánh là được, an toàn mới là quan trọng nhất.”


      Đổng Nguyên cười : “Tôi cũng dặn họ thế rồi, cậu đừng lo.”


      Lúc này cảm xúc của La Duyệt Kỳ ổn định phần nào, còn khó chịu như lúc vừa tới sân bay nữa, nghe thấy tin tức Đổng Nguyên liền tò mò nhìn quanh, thế mới phát ra xung quanh vô cùng yên ắng.


      “Có chuyện gì xảy ra vậy? Có nhân vật lớn sắp tới sao?”


      Mạc Duy Khiêm lắc đầu tỏ vẻ cũng biết.


      “Để tôi xem có chuyện gì.”


      Đổng Nguyên xong lập tức ra ngoài, La Duyệt Kỳ cảm thấy nhàm chán nhưng thể nghịch điện thoại được, đành lôi kéo Mạc Duy Khiêm chơi kéo búa bao với mình cho đỡ buồn.


      Đúng là có tiền đồ! Mạc Duy Hoa nhìn Mạc Duy Khiêm chơi vui đến biết trời đất là gì qua tấm kính thủy tinh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đây là cậu em trai trầm ổn lão luyện của mình sao?


      “Mẹ, cậu còn chưa bao giờ đồng ý chơi với con!” Tiêu Tiêu nhịn được mà khẽ oán giận.


      “Bây giờ trong mắt cậu con chỉ có mợ con thôi, vì mợ con, cái gì cậu con cũng chịu làm hết.”


      Tiêu Tiêu nghe xong vô cùng vui vẻ: “Mẹ, con còn chưa có ý kiến gì mà sao mẹ lại giận dữ vậy?”


      cái gì vậy, lát nữa con đừng quên phải làm thế nào đấy.”


      “Mẹ yên tâm, con nhớ rồi mà.”


      Tiêu Tiêu muốn nghe mẹ lải nhải nữa liền đẩy cửa chạy ra ngoài gọi Mạc Duy Khiêm: “Cậu!”


      Mạc Duy Khiêm nghe tiếng vô cùng kinh ngạc quay đầu lại: “Tiêu Tiêu? Sao cháu lại ở đây? Chẳng phải là thứ sáu tuần sau mới tới ư?”


      Hỏi xong lại nhìn Mạc Duy Hoa phía sau bé: “Chị, sao hai người lại đến trước vậy, còn thông báo cho em tiếng nào nữa chứ.”


      Lúc này Đổng Nguyên cũng vào, sau đó bước tới bên cạnh La Duyệt Kỳ còn ngẩn ngơ khẽ : “ ngờ hôm nay chị Duy Khiêm lại tới, chắc đây cũng là lí do sân bay bị chặn.”


      tại đầu óc La Duyệt Kỳ hoàn toàn trống rỗng! Chuyện này quá đột ngột! chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với người nhà Mạc Duy Khiêm, cũng hiểu là gặp khó khăn, bị ngăn cản; nhưng mà thể nào đoán trước được là trực tiếp đối mặt với Mạc Duy Hoa trong hoàn cảnh bất ngờ thế này!


      “Xin chào, chị là chị Mạc Duy Hoa, chị của Duy Khiên, em là La Duyệt Kỳ phải ?”


      Đối mặt với Mạc Duy Hoa xinh đẹp, khí chất hơn người như vậy, La Duyệt Kỳ ra lời. Đối với Mạc Duy Hoa căn bản phải là người có thể xuất ở cuộc sống đời thường!


      “Con chào mợ, con là Văn Tiêu Tiêu.”


      “Em , sao hai người đột nhiên chạy tới đây dọa sợ Duyệt Kỳ vậy hả? Duyệt Kỳ, đừng căng thẳng, đây là chị , đây là cháu ngoại năm nay học lớp 6 tiểu học.” (Bên Trung cấp 1 có 6 lớp, sơ trung 3 lớp 7,8,9; cao trung 3 lớp 10,11,12)


      “Cậu lung tung, sau khi nghỉ hè con học sơ trung rồi. Mợ, mợ thấy đó, cậu chẳng quan tâm con chút nào hết!”


      Văn Tiêu Tiêu trêu đùa khuấy động khí như vậy khiến La Duyệt Kỳ bớt căng thẳng hơn nhưng vẫn câu nệ bắt tay chào hỏi Mạc Duy Hoa vô cùng cẩn thận.


      cần khách khí như thế, sau này đều là người nhà rồi. Chúng ta rời sân bay trước , cứ ở đây mãi ảnh hưởng tới nhiều người khác, chị nghe mấy con đường quanh đây còn bị chặn, tốt. Vĩnh Lâm, bảo lại với họ là lập tức khôi phục trật tự giao thông , nên làm mấy loại chuyện như vậy chút nào.”


      Người tên Vĩnh Lâm kia trả lời câu rồi nhanh chóng cùng người nữa rời để xử lý chuyện này.


      La Duyệt Kỳ bị đám người vây quanh trở ra xe, rời khỏi sân bay.


      Ngồi trong xe, La Duyệt Kỳ cũng biết gì, chỉ có thể nghe Mạc Duy Khiêm chuyện với chị .


      “Mợ, mợ có hứng thú với những chòm sao ?” Văn Tiêu Tiêu sán lại gần hỏi La Duyệt Kỳ.


      Thấy La Duyệt Kỳ lắc đầu liền : “Vậy cũng sao, con có thể dạy mợ, cũng có thể giúp mợ phân tích những chuyện mợ hiểu, có được ?”


      La Duyệt Kỳ mỉm cười gật đầu: “Được, từ lâu mợ nghe qua thần bí của các chòm sao, còn có cả chương trình truyền hình chuyên nghiên cứu về vấn đề này nữa.”


      Văn Tiêu Tiêu cảm thấy mình gặp đúng tri kỷ rồi, lập tức bắt đầu giảng giải cho La Duyệt kỳ.


      đứa mà có thể liên tục ngừng như vậy đúng là hiếm có, chắc đây là khác biệt giữa những đứa của gia đình lãnh đạo cấp cao và gia đình bình thường nhỉ? La Duyệt Kỳ vô cùng bội phục tài ăn của Văn Tiêu Tiêu, hơn nữa cũng bị cuốn hút vào đề tài này, ngừng chăm chú lắng nghe.


      Khi đoàn xe tới ngã rẽ, có chiếc xe cứu thương ngược hướng chạy qua, lòng La Duyệt Kỳ thịch tiếng: Kim Đào! Sao lại quên mất Kim Đào chứ, bảo sao trong lòng cứ yên, cảm giác như quên mất chuyện gì!


      “Duyệt Kỳ, sao sắc mặt em lại trắng bệch ra vậy? Có phải Tiêu Tiêu làm em thấy phiền quá ?” Tuy giọng điệu Mạc Duy Khiêm rất hài hước nhưng quan tâm tới tình trạng của La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, lòng bỗng nảy ra suy đoán tốt: Hôm nay Mạc Duy Hoa tới thành phố Danh Tĩnh, thời gian lại trùng hợp khiến bỏ lỡ cơ hội tạm biệt Kim Đào. phải tất cả chuyện này đều do Mạc Duy Khiêm cố ý sắp xếp đấy chứ?

    2. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      lật tẩy chú K rồi.... đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ^^
      OrchidsPhamA fang thích bài này.

    3. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      Duyệt kỳ lúc nào cũng lanh ý nhễ, cứ việc gì cũng suy đoán ra được nhà làm hết :v
      OrchidsPham thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 67
      Editor: OrchidsPham


      Sở dĩ La Duyệt Kỳ nghi ngờ như thế cũng vì lúc trước bị Mạc Duy Khiêm lừa gạt nhiều lần quá rồi, hơn nữa lúc hai người bàn bạc về chuyện này Mạc Duy Khiêm cũng ủng hộ việc tới tiễn Kim Đào, cùng với việc Mạc Duy Khiêm hoàn toàn có thể quyết định thời gian Mạc Duy Hoa tới Danh Tĩnh khiến thể nghĩ đến điều này.


      “Duyệt Kỳ, rốt cuộc em làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?” Mạc Duy Khiêm hơi lo lắng.


      Mạc Duy Hoa cũng hùa theo : “Đúng đó Duyệt Kỳ, em thoải mái ở đâu mau ra , đừng cố chịu đừng, đây là việc lớn, thể qua loa sơ sẩy đâu.”


      Vốn dĩ La Duyệt Kỳ định đợi đến khi ngồi riêng với Mạc Duy Khiêm mới hỏi nhưng lúc này lòng quá mức hốt hoảng, thấy chị em Mạc Duy Hoa truy hỏi như thế cũng muốn nhịn nữa.


      “Em muốn biết chuyện hôm nay có phải do sắp xếp ? Khiến em dù có đến sân bay cũng thể gặp được Kim Đào?” La Duyệt Kỳ hướng về Mạc Duy Khiêm .


      Mạc Duy Khiêm nghe La Duyệt Kỳ hỏi mình như vậy chẳng những giật mình mà cũng giận dỗi gì, vô cùng bình tĩnh nở nụ cười: “Lúc ở sân bay nhìn thấy chị và Tiêu Tiêu biết em nghĩ thế rồi. May mà em ra, nếu còn sợ tính tình em như vậy mà còn để vấn đề này trong lòng khiến bản thân khó chịu nữa. Chuyện hôm nay quá trùng hợp, trùng hợp đến mức em nghi ngờ mới thấy kỳ quái đấy. Nhưng mà Duyệt Kỳ, có sắp xếp gì hết, có chứng cớ để chứng minh lời của mình, chỉ có thể là vậy thôi.”


      La Duyệt Kỳ nhìn thái độ thành khẩn của Mạc Duy Khiêm, muốn tin nhưng lại thể ra miệng, cũng hoàn toàn tin lời mà.


      “Hai em gì mà chị hiểu vậy? phải là chị đến đúng thời điểm đấy chứ? Duyệt Kỳ, chị đến làm nhỡ việc của em ư? Chị còn cảm thấy lạ là sao hai người biết chị và Tiêu Tiêu đến vào hôm nay, lúc nãy chị còn nghĩ xem ai để lộ tin ra, chị vốn định làm hai em kinh ngạc cơ!”


      đợi La Duyệt Kỳ trả lời, Mạc Duy Khiêm trước: “Hôm nay có người bạn rất quan trọng của Duyệt Kỳ sang Mĩ chữa bệnh, chúng em tới sân bay để tiễn cậu ấy, ngờ lại gặp chị và Tiêu Tiêu.”


      “Ôi là quá mức trùng hợp, mau xem xem còn kịp giờ ? chữa bệnh mà, dù sao cũng phải chuyện tiễn người ta chứ, chúng ta lập tức quay lại sân bay .” Mạc Duy Hoa cực kỳ sốt ruột.


      “Để em bảo Đổng Nguyên hỏi xem.” Mạc Duy Khiêm lấy di động ra gọi điện cho Đổng Nguyên ngồi ở xe khác.


      Sau 10 phút Đổng Nguyên gọi lại, Mạc Duy Khiêm lập tức nghe máy.


      “Duy Khiêm, tôi gọi điện hỏi rồi, nhóm Kim Đào đăng ký rồi, chúng ta quay lại kịp đâu. Nhưng mà tôi ghi lại lời Kim Đào rồi, lát nữa có thể cho Duyệt Kỳ nghe lại.”


      gửi đoạn ghi ấy sang cho tôi luôn .”


      Cúp điện thoại lát, đoạn ghi được Đổng Nguyên gửi sang, Mạc Duy Khiêm mở ra, tiếng Kim Đào vang lên.


      “Duyệt Kỳ, biết là em có chuyện quan trọng phải làm, em đừng lo lắng, đến Mĩ rồi liên hệ với em, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt mà. Chờ đến lúc chữa trị khỏi bệnh, có thể đứng lên được, trở về rồi chúng ta có nhiều thời gian để chuyện hơn. Mạc Duy Khiêm, tôi cảm ơn , nhưng nếu đối xử tốt với Duyệt Kỳ có ơn lớn đến đâu cũng vô dụng, khi trở về tôi tính sổ với . Máy bay sắp cất cánh rồi, tôi nhiều nữa, chúc hai người hạnh phúc, hẹn gặp lại!”


      Cuối cùng La Duyệt Kỳ vẫn khóc, nước mắt thầm rơi xuống, Kim Đào vẫn luôn suy nghĩ vì như trước.


      “Hazz, đều tại chị tốt, chị nên đột ngột sửa lại hành trình. Duyệt Kỳ, em đừng đau buồn, bây giờ em mang thai, nếu quá buồn mà tổn hại đến thân thể lỗi của chị lớn lắm.” Vẻ mặt Mạc Duy Hoa đầy hối lỗi, ngừng khuyên nhủ La Duyệt Kỳ.


      Sao La Duyệt Kỳ có thể để Mạc Duy Hoa xin lỗi mình được, xoa xoa nước mắt : “Chuyện này có liên quan gì đến chị đâu, ai mà ngờ được mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy chứ.”


      “Mợ, mợ đừng trách mẹ con, đều do con tốt, việc đến đây sớm là ý của con, là do con vừa muốn gặp mợ sớm, lại muốn dọa cậu bất ngờ nhảy dựng lên. Mợ, con xin lỗi, đều vì con nên mợ mới được gặp bạn, mợ đừng giận, mợ cứ mắng con là được, đừng làm cục cưng khó chịu!” Văn Tiêu Tiêu xong liền khóc ô ô, còn vừa khóc vừa giải thích.


      Lúc này La Duyệt thể nào tiếp tục buồn nữa, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà khiến mọi người trong xe đều phải khó chịu theo sao? Vừa mới gặp người nhà Mạc Duy Khiêm lần đầm mà dọa người ta thế biết phải ăn thế nào chứ?


      “Tiêu Tiêu, chuyện này liên quan đến con và mẹ con đâu, đây chỉ là trùng hợp thôi, mợ rất vui mừng và hoan nghênh con tới thăm mợ. Đừng khóc nữa, con mà khóc mợ cũng muốn khóc theo nè.” La Duyệt Kỳ dỗ dành Văn Tiêu Tiêu.


      Văn Tiêu Tiêu lấy khăn tay từ trong túi của mình ra, lau lau nước mắt cho La Duyệt Kỳ trước rồi mới lau mặt mình cười: “Mợ, mợ tức giận là tốt rồi, nếu cậu thèm để tới con, tiểu bảo bảo tương lai cũng thích chị như con. Cảm ơn mợ!”


      Đứa bé này quá dễ thương, nếu lúc nãy La Duyệt Kỳ còn chút xíu nghi ngờ với hai chị em nhà họ Mạc lúc này cũng đều tan thành mây khói rồi, trẻ con là thà nhất, nếu phải Văn Tiêu Tiêu tuyệt đối lo lắng sợ hãi đến thế, xem ra và Kim Đào có duyên phận.


      Thấy La Duyệt kỳ tức giận, Văn Tiêu Tiêu lại tiếp tục nâng cao tinh thần, giảng giải về thần bí của các chòm sao cho biết.


      Mạc Duy Hoa cũng cười : “Duyệt Kỳ, em đừng vội, đợi em sinh con xong rồi chị cho người đưa em sang Mĩ thăm bạn, nhà ta cũng có em bạn bè bên kia, em thích ở lại bao lâu cũng được, đến lúc đó em có thể thoải mái chuyện với bạn luôn.”


      La Duyệt Kỳ gật gật đầu ngượng ngùng, sau đó chăm chú nghe Văn Tiêu Tiêu chuyện.


      Mạc Duy Hoa thấy vậy mới tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Mạc Duy Khiêm cái, sau đó hai người đều tự lấy điện thoại ra xử lý việc riêng của mình.


      Đến chỗ ở của Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Hoa lôi kéo La Duyệt Kỳ trò chuyện.


      Văn Tiêu Tiêu ngửa đầu vui vẻ với Mạc Duy Khiêm: “Cậu, biểu của con tệ đúng ? Mợ nghi ngờ chút nào hết, cậu phải cảm ơn con đó.”


      Mạc Duy Khiêm nhàng xoa đầu cháu , cười : “Cậu lo lắng sợ hãi gì hết vì cậu biết Tiêu Tiêu nhà chúng ta có thể mà. Quả nhiên con giúp cậu việc hớn, phải kỳ nghỉ đông con định du lịch Châu Âu sao? Vậy cậu tài trợ toàn bộ chuyến , hạn chế, được ?”


      Văn Tiêu Tiêu được Mạc Duy Khiêm khen cực kỳ vui vẻ, cười đến mức mắt sắp híp tịt lại: “Cảm ơn cậu, nhưng con tiêu xài nhiều quá đâu, mẹ con cho, mẹ cấm con tiêu tiền lung tung, lần này tiền quà con mua tặng mợ là dùng tiền cơm con tiết kiệm đó, sau này con buôn bán lời rồi con mua thêm nhiều đồ tặng cậu mợ!”


      Mạc Duy Khiêm nhéo nhéo cái mũi của Tiêu Tiêu: “Đúng rồi, có chí khí lắm, sau này kiếm tiền bằng khả năng của mình, muốn mua gì mua cái đó!”


      Mạc Duy Hoa thầm đánh giá La Duyệt Kỳ ngồi đối diện, cảm thấy khá vừa lòng, bé này cử chỉ đoan chính, tuy rằng gia thế bình thường nhưng qua thời gian tiếp xúc của chị với hai vợ chồng La Đồng và Tề Nguyệt Tú mà xét vợ chồng họ rất chính trực, có thể nhà họ La là gia đình đứng đắn, tham lam, có tật xấu!


      Vừa nghĩ thế, lại liếc mắt lên bụng La Duyệt Kỳ cái, nụ cười mặt chị càn tươi: “Duyệt Kỳ, lần này chị tới đây vội vàng như thế là có lí do, em thấy đó, em và Duy Khiêm lưỡng tình tương duyệt, cùng nhau tới bước này rồi, dĩ nhiên là Duy Khiêm vô cùng thích em. Vốn dĩ người đến gặp em nên là cha mẹ chị nhưng hai người đều ở trong nước, lại thêm bọn chị vẫn chưa dám với họ chuyện em mang thai. Em đừng hiểu lầm, chị thế phải là vì sợ họ vui nên dám đâu, mà là chị sợ cha mẹ chị biết tin lại vui quá, gấp gáp quay về dễ xảy ra chuyện lắm. Nên mới định đợi hai người về rồi mới cho họ biết.”


      Mạc Duy Hoa vậy, lo lắng trong lòng La Duyệt Kỳ mới buông xuống, vốn dĩ sợ việc mang thai trước khi cưới khiến người nhà họ Mạc coi thường, nhưng giờ mới thấy chắc phải là vấn đề nữa rồi.


      Mạc Duy Hoa còn : “Còn chuyện quan trọng nhất đó là hôn của em và Duy Khiêm, Duy Khiêm suy nghĩ của em cho chị nghe rồi, chị rất hiểu những điều em lo lắng, lần này chị đến cũng là để giải tỏa lo lắng cho em. ra nhà chị có nhiều quy củ rườm rà đâu, tuy rằng tại cũng gọi là có tiền nhưng đều từ giai đoạn khó khăn phát triển lên, rể Duy Khiêm cũng từng vô cùng cực khổ, chị theo ấy vào Nam ra Bắc, gặp đủ chuyện rồi, chưa bao giờ chị có suy nghĩ kênh kiệu quan cách đâu, em đừng lo lắng quá.”


      La Duyệt Kỳ gật gật đầu, tuy rằng Mạc Duy Hoa rất chân tình nhưng dù sao cũng thể hoàn toàn yên tâm được.


      “Em hiểu ý chị nhưng mà kết hôn là việc lớn, em vẫn phải bàn bạc lại với cha mẹ em trước.”


      Mạc Duy Hoa nghe La Duyệt Kỳ thế liền nở nụ cười: “Chuyện này à, em càng cần lo lắng, trước khi đến chị suy nghĩ của gia đình chị với chú rồi, chú đều chỉ cần em đồng ý, em được hạnh phúc họ có ý kiến gì. Biết mọi việc gấp gáp, sợ các em kịp chuẩn bị đồ cưới nên thời gian này chị nhờ người dạo phố với chú, cũng để hai người muốn mua gì mua, cần lo lắng đến tiền bạc, chị chi trả toàn bộ.”


      “Chuyện này sao được chứ? Cho dù có kết hôn nhà em cũng nên tự chuẩn bị, sao có thể để chị tốn kém được.” La Duyệt Kỳ băn khoăn.


      “Chỉ cần em đồng ý gả cho Duy Khiêm là được, mấy chuyện này nó cũng cần xen vào, nó làm em chịu khổ ít rồi, sao có thể để cha mẹ em cũng phải lo lắng được chứ.”


      La Duyệt Kỳ cảm giác mọi thứ như mơ vậy, tuy cảm thấy mình còn lý do gì để từ chối nữa nhưng vẫn dám ra hai chữ đồng ý cách dễ dàng.


      Mạc Duy Hoa biết la Duyệt Kỳ dao động, vì thế gục đầu xuống rút ra hai tờ giấy lau bàn trà, khẽ chấm khóe mắt.


      La Duyệt Kỳ lập tức quan tâm hỏi: “Chị làm sao vậy?”


      “Chị chỉ cảm thấy đau lòng, bình thường mọi người chỉ thấy cuộc sống của chị quá xa vời, chạm tay vào được, ăn ngon mặc đẹp vô cùng hào nhoáng. ra ai biết được khó xử của chị, chị là con cả trong nhà, chỉ có đứa em trai như thế, cha mẹ cũng sắp bước sang tuổi 80, cuộc sống của họ còn gì băn khoăn nữa, chỉ nghĩ lúc còn sống có thể nhìn thấy Duy Khiêm lập gia đình, sinh con đẻ cái mới an lòng. Mấy năm nay chị sắp xếp ít vì nó, gặp gỡ đối tượng nhiều lần nhưng chẳng có ai khiến nó để bụng. vất vả mới gặp được em giữ được lòng nó, chị vừa nghe nó muốn kết hôn vui muốn nhảy lên rồi. Nhưng mà em biết tính tình Duy Khiêm rất tệ, em đồng ý hôn tính hết lên đầu chị, rể nó vừa khuyên hai câu là đừng gấp gáp quá bị nó thành tham lam tài sản nhà họ Mạc, muốn nhà họ Mạc tuyệt hậu. Em xem, tội danh đó sao bọn chị chống chịu nổi, nếu cha mẹ chị trở lại nghe chuyện này tức giận, rồi nghĩ rằng bọn chị mưu mờ ám, để Duy Khiêm kết hôn, thế ba Tiêu Tiêu còn mặt mũi mà gặp người khác nữa sao?”


      Mạc Duy Hoa xong lại cúi đầu lau nước mắt, lòng thầm nghĩ: Thằng ranh thối tha, suốt ngày lấy chị ra trút giận, lôi chị ra làm lá chắn, giờ tự nghĩ cách mà rửa sạch thanh danh của mình !


      Ở nhà Mạc Duy Khiêm bá đạo, thềm lý thế sao? La Duyệt Kỳ cảm thấy Mạc Duy Khiêm trong lời Mạc Duy Hoa và trong nhận thức của căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau! Xem ra mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, người phụ nữ như Mạc Duy Hoa mà cũng phải chịu đựng em trai, cha mẹ họ chắc hẳn là người thiên vị lắm, nếu sao chị ấy có thể kinh sợ mà vội vàng chạy tới xác định hôn thế chứ, chắc là sợ cha mẹ trách tội, hơn nữa với quyền thế như rể Mạc Duy Khiêm thể chịu được cái tiếng tham lam như vậy.


      Vừa nghĩ thế, La Duyệt Kỳ cảm thấy ít sợ hãi Mạc Duy Hoa hơn, cảm thấy chị ấy cũng là người bình thường phải lo toan mọi bề, đồng thời cực kỳ cảm thông cho phu nhân chính khách như chị ấy.

    5. vũ hằng

      vũ hằng New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      23
      ặc chú Khiêm tính xấu đầy mình .
      thanks nàng nhìu
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :