1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      dạo nỳ ta bị làm sao k být nữa đọc tr nào cũng ức chế nữ 9.......thấy bả này lợi dụng tnao ý.........k dứt khoat
      thank

    2. yuki0129

      yuki0129 Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      101
      nhờ công sức dụ dỗ của @OrchidsPham mà ta nọt hố định mệnh a. Đúng nà nỗi do định mệnh mờ . Tks nhóa <3
      My Lam Lam, Tuyết NguyệtOrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      hế hế, còn nhiều người bị "bà thịt" dụ dỗ dắt vào con đường tội lỗi nữa.....:dai ca::dai ca::dai ca:

      Chương 75
      Editor: OrchidsPham


      La Duyệt Kỳ vừa đóng cửa phòng xong, đột nhiên nghĩ đến vấn đề, sao tự nhiên Ngô Phái Thanh lại nghĩ thông suốt, còn thay đổi thái độ nhanh như vậy? Chuyện này đúng lắm, thà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chứ thể quá mức khinh thường mọi chuyện được, an toàn của bản thân và người nhà mới là quan trọng nhất.


      Vừa nghĩ thế, lại mở cửa phòng tìm quanh nhưng tìm được thứ gì thích hợp làm vũ khí phòng thân, cuối cùng đành cầm lấy món đồ trang trí hình cây bằng đồng mang theo đến thư phòng.


      “Sao lề mề nửa ngày thế, chút thành ý nào cả, tôi là lòng muốn chuyện thẳng thắn với !” Ngô Phái Thanh hơi kiên nhẫn.


      “Tôi ra khỏi phòng mới nhớ tới đến món đồ này vốn ở thư phòng Duy Khiêm, cứ quên mang trả nên quay về lấy, muốn cứ thẳng ra .” La Duyệt Kỳ cố ý cách xa Ngô Phái Thanh, lại đem món đồ trang trí bằng đồng kia đặt ngay gần nơi có thể vươn tay đến lấy.


      Dường như Ngô Phái Thanh căn bản quan tâm tới hành động của La Duyệt Kỳ, thái độ của ta đột nhiên trở nên hiền lành: “Vậy tôi thẳng nhé, biết tôi Duy Khiêm, tuy tôi ở bên ấy lâu như nhưng tôi dám khẳng định tình cảm tôi dành cho ấy tuyệt đối là nhiều hơn . Lúc chưa về nước, bác trai bác rất hài lòng về tôi, ngờ lại mang thai, điều này khiến chiếm hết chỗ tốt, dù tôi có cam lòng cũng chỉ có thể nhận mệnh, chỉ có thể hận ông trời vì sao ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng cũng chịu cho tôi. Dĩ nhiên tôi rất hiểu suy nghĩ của , cho dù là bất kỳ ai cũng lợi dụng đứa con trong bụng để đạt được mục đích giữ chân Duy Khiêm. Nhưng mà, cho dù tôi buông tha tình cảm với Duy Khiêm tôi cũng hề gây trở ngại gì cho đúng ? Tôi chỉ muốn được lẳng lặng ngắm nhìn và chúc phúc cho người mình mà thôi, chẳng lẽ chỉ chút hy vọng nhoi đó mà cũng muốn ngăn cản ư?”


      Ngô Phái Thanh càng càng kích động, giọng cũng lớn dần lên, trong giọng còn mang theo chút run rẩy khiến La Duyệt Kỳ hiểu ra làm sao nữa, người phụ nữ này diễn trò gì thế?


      “Tôi hiểu gì, nguyện ý ngắm nhìn chúc phúc ai tôi có ý kiến, cứ việc chúc phúc là tốt rồi.”


      Ngô Phái Thanh hít hơi sâu rồi lại cao giọng tra hỏi: “Ngoài miệng thế nhưng nếu rộng lượng vì sao lại muốn hãm hại tôi? Vì sao mấy lần chúng ta ở riêng với nhau vừa hãm hại vừa ác độc châm chọc tôi là kẻ ăn chực ở lì chịu ? Lại tự phong mình là nữ chủ nhân công kích tôi là tiểu tam, còn ngừng chửi rủa tôi hả?”

      (Tiểu tam là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, cái này chắc ai cũng hiểu mà lại hay nên ta để nguyên thế nhé.)


      La Duyệt Kỳ cau mày lời nào, nghi ngờ Ngô Phái Thanh phát điên rồi, hoặc là mắc chứng hoang tưởng luôn nghĩ người khác muốn hãm hại mình.


      muốn chuyện thẳng thắn công bằng với tôi hay là tố khổ phải chịu bao nhiêu ấm ức?” Chẳng lẽ vì đạt được mục đích nên Ngô Phái Thanh muốn phát tiết bất mãn trước mặt ? Trực giác cho La Duyệt Kỳ biết mọi chuyện đơn giản như thế, bắt đầu chú ý quan sát.


      Ngô Phái Thanh ngẩng đầu lên, cực kỳ oán giận: “Dĩ nhiên, nếu vì lí do gì mà luôn bịa chuyện như thế chứ? Nhân cách của tôi cho phép tôi làm ra những hành vi thiếu đạo đức, dạy bảo từ của cha mẹ cho phép tôi đánh mất tự tôn phụ nữ, cho nên dù tôi có Duy Khiêm nhưng tôi cũng thể làm ra những chuyện xấu hổ mất mặt bôi nhọ gia phong như việc chưa kết hôn mà mang thai được. Đồng thời, tôn nghiêm và dnah dự của tôi càng thể bị kẻ như tùy tiện vu cáo hạ nhục! La Duyệt Kỳ, trước khi tôi rời khỏi nhà họ Mạc, hoàn toàn buông tha Duy Khiêm, nợ tôi lời giải thích! Dĩ nhiên tôi cũng để phải mất thể diện nhận sai trước mặt người khác, đây chính là lí do tôi hẹn chuyện riêng, chỉ cần bây giờ giải thích với tôi tôi có thể hứa với sau hôn lễ tôi lập tức rời khỏi nhà họ Mạc.”


      Vốn dĩ sau hôn lễ phải rời mà, cần gì hứa hẹn chứ? La Duyệt Kỳ cẩn thận quan sát Ngô Phái Thanh, muốn tìm hiểu xem ta có ý định gì. Kết quả đúng là phát ra điều kinh ngạc, La Duyệt Kỳ phát ra tay trái Ngô Phái Thanh vẫn nắm chặt đặt trước ngực, mà từ khe hở tay ta lộ ra vật - là thứ mà vô cùng quen thuộc: Bút ghi !


      Lúc này tìm ra giải thích hợp lý cho hành động và lời của Ngô Phái Thanh rồi, ra ta có ý này, nếu hơi sơ xẩy chút bị túm được điểm yếu rồi, tuy dù có bị nắm lấy điểm yếu cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng nếu đoạn ghi bị cắt ghép, vậy hình tượng của trong lòng cha mẹ Mạc Duy Khiêm trở nên cực kỳ kém, tương lai sống chung cũng hòa thuận tự nhiên. Xem ra Ngô Phái Thanh này đúng là hao hết tâm cơ để tính kế ! Chỉ tiếc cách này dùng lâu rồi, lúc trước khi chuyện với tổ điều tra hay chuyện với Trương Bội Ninh đều dùng cách này để ghi chứng cứ!


      Trong lòng hiểu , La Duyệt Kỳ cũng an tâm, ngại chơi đùa với vị Ngô tiểu thư này, cũng nên làm uổng phí công sức sắp xếp của ta đúng ?


      muốn tôi giải thích cũng được, chỉ là tôi hiểu tôi đắc tội chỗ nào, việc thích ai ai là chuyện của riêng , tôi có quyền can thiệp, nếu hiểu lí lẽ như thế tôi cũng rất vui mừng, tôi lòng chúc cho có thể tìm được người mình thương.”


      “La Duyệt Kỳ! Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, vẫn còn muốn giả vờ? ràng ngày đó cố tính hất đổ bát canh xương hầm kia mà còn giả vờ bày ra dáng vẻ vô tội, chuyện này có thừa nhận ? Còn nữa, có đúng là mấy ngày trước cố tình sỉ nhục cha mẹ tôi hay hả? ? Nếu còn chút nhân tính hãy với lương tâm mình !”


      La Duyệt Kỳ cụp mắt, giọng điệu rất do dự như vô cùng sợ hãi: “Bát canh kia đúng là do tôi làm nghiêng, lúc đó tôi cũng thừa nhận rồi mà, nhưng tôi cố ý, tôi căn bản muốn uống nó, nên cứng rắn ép tôi cầm lấy, tôi sợ bỏng nên mới đẩy ra theo bản năng, ngờ lại giữ được nó, nếu cảm thấy vì thế mà ấm ức tôi xin lỗi, tôi cũng có thể ra mặt giải thích ràng chuyện này dùm . Về chuyện mấy ngày trước tôi càng có ý sỉ nhục người nhà , tôi chỉ nhất thời tức giận, giận tôi là đồ đàn bà nhà quê dùng hết thủ đoạn bò lên giường Duy Khiêm, còn biết xấu hổ lợi dụng đứa để được gả vào nhà họ Mạc, là đồ ham vinh hoa phú quý. Tôi nhất thời giận quá mới nới mấy câu quá khích, nếu vì thế mà muốn tôi xin lỗi tôi thể chấp nhận!”


      Ngô Phái Thanh gần như giận đến ngất xỉu, hận thể xé nát cái miệng của La Duyệt Kỳ!


      “La Duyệt Kỳ, vẫn còn cố ý diễn trò đúng ? ở trước mặt Duy Khiêm giả vờ ngoan ngoãn, ra chính là kẻ hai mặt, có dám thề với trời hề đằng làm nẻo, hề giở trò ám hại tôi ?”


      Nhìn ánh mắt đỏ bừng vì tức giận của Ngô Phái Thanh, La Duyệt Kỳ lại lùi mấy bước về phía sau, sợ ta xúc động mà làm ra hành động thiếu lý trì, cầm món đồ trang trí bằng đồng kia lên, đồng thời vẫn khuyên nhủ: “ căn bản nhầm hướng rồi, nếu Duy Khiêm tự nhiên ấy ở bên , cứ đem mọi tội lỗi ghi lên đầu tôi cũng đâu có tác dụng gì chứ? có thể đến với Mạc Duy Khiêm mà, đó mới là điều phải làm. Nếu ấy thích có tôi vẫn có người khác, có hiểu ?”


      chỉ cần có diễn trò trước mặt nhà họ Mạc hay là được, có hay , !”


      Chẳng qua chỉ là túm được điểm yếu của như bị bệnh tâm thần thế sao? La Duyệt Kỳ cảm thấy mình thể giải thích gì với Ngô Phái Thanh được nữa, cũng muốn đối mặt với kẻ cố tình gây như thế, chỉ muốn mau chóng rời khỏi thư phòng.


      được , trả lời câu hỏi của tôi!” Ngô Phái Thanh chặn ở phía trước chịu cho La Duyệt Kỳ ra ngoài.


      “Ngô Phái Thanh, vẫn chưa biết đủ sao?”


      Phía sau truyền đến tiếng dọa La Duyệt Kỳ nhảy dựng, lập tức xoay người lại thấy Mạc Duy Khiêm đứng đó, lại nhìn ra sau mới hiểu ra từ phòng nghỉ xây trong thư phòng.


      “Sao lại ở đây?” La Duyệt Kỳ hỏi Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm đến bên cạnh ôm lấy bả vai La Duyệt Kỳ, nhướn mi cười lạnh với gương mặt tái nhợt của Ngô Phái Thanh: “Điều này phải hỏi thiên kim của Ngô phó cục trưởng, ta tính toán tốt rồi mới hẹn em đến thư phòng, chắc mục đích là dẫn dụ em chuyện theo dẫn dắt của ta, ngờ em lại là người có tính cách cứng rắn, dù bất kỳ trường hợp nào cũng chịu cúi đầu thỏa hiệp, khiến ta những đạt được mục đích còn bại lộ trò hề của mình. Ngô Phái Thanh, tôi nể là khách ba mẹ mời đến nên mới dễ dàng tha thứ cho suy nghĩ viển vông của , ngờ hết lần này đến lần khác muốn bẫy Duyệt Kỳ, là cái gì mà dám chỉ trích Duyệt Kỳ hả? Hôm nay tôi thẳng cho biết, dù có trần trụi đứng trước mặt tôi, tôi cũng lười nhìn cái, lời này có thể nghe hiểu đúng ? Tôi suy nghĩ đến thể diện cha mẹ tôi nên tạm thời đuổi nhưng tốt nhất là hãy nhớ cho kỹ, Duyệt Kỳ là vợ Mạc Duy Khiêm này, là mẹ của con tôi, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mạc, sau này phải tôn trọng ấy, cách xa ấy ra, đừng có dạy hư vợ tôi!”


      Mạc Duy Khiêm xong liền đỡ La Duyệt Kỳ rời khỏi thư phòng. Ngô Phái Thanh bao giờ bị người ta sỉ nhục như thế chứ, huống chi còn là ở trước mặt La Duyệt Kỳ, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, ta nhất định chịu đựng như thế, cho dù phải dùng hết mọi cách ta cũng phải làm La Duyệt Kỳ được sống yên, càng phải cướp lại Mạc Duy Khiêm!


      Trở lại phòng La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm bắt đầu quở trách : “Em có thể suy nghĩ chút rồi mới hành động hả? Sao lại chuyện riêng với người phụ nữ như Ngô Phái Thanh chứ? Nhỡ đâu ta muốn làm hại em sao hả?”


      “Tới thư phòng của có sao đâu chứ, lại em cũng nghĩ nhớ đâu có thể khuyên bảo ấy mọi người đều bớt việc đúng ? Huống hồ em còn mang theo đồ phòng thân nữa, thấy em cầm cái cây bằng đồng này sao?” La Duyệt Kỳ vẫn cảm thấy mình làm đúng.


      “Chủ yếu là có ai cảm thấy đây là rắc rối cả, sau hôn lễ ta nhất định phải cút. Sau này em cần nghe ta gì hết, cũng được ở riêng với ta, Hàn Giang và Vương Bằng lập tức tới đây bảo vệ em 24/7, em đó, nhóc con này, lúc nào để người ta yên tâm được hết, còn động viên người phụ nữ kia thổ lộ với nữa chứ, có ai làm vợ như em hả?”


      La Duyệt Kỳ cũng phản đối, cũng muốn đề phòng, vì thế gật đầu cười : “Đó chỉ là kế tạm thời để thoát thân của em thôi, em có ngốc đâu mà để người phụ nữ khác thổ lộ với chứ.”


      Hai người đùa giỡn hồi, sau đó La Duyệt Kỳ lại nghĩ đến việc: “Nghe giọng điệu của lúc này hình như biết được mưu của Ngô Phái Thanh rồi đúng , vậy sao bước ra sớm chút?”


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ ngồi sô pha cười khẽ: “Lúc ở thư phòng, ta vào, kể hết mọi ấm ức ta phải chịu trong thơi gian qua, thích nghe nên là mệt mỏi, vào phòng nghỉ khóa cửa lại, lâu sau thấy em và ta cùng vào, vừa nghe mấy câu biết ta tính toán gì rồi, thế mà em còn thành để người ta bắt nạt. Có phải năng lực chống đối của em đều dùng hết người rồi hả?”


      La Duyệt Kỳ học dáng vẻ bình thường của Mạc Duy Khiêm, đưa tay nhéo nhéo mặt rồi mới cười : “ chỉ biết biết hai, trong tay Ngô Phái Thanh còn cầm bút ghi đấy, dĩ nhiên là em phải phối hợp chút chứ. ngờ ta lại dùng liên hoàn kế, xem ra dự tính từ lâu rồi, người phụ nữ này đúng là lắm quỷ kế mà!”


      bé này, ra là em cũng trêu chọc người ta, bảo mà, sao tự nhiên thái độ của em lại dài dòng khác hẳn bình thường thế chứ? Em cũng nghịch ngợm!” Mạc Duy Khiêm cũng cắn cắn hai má La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ cười hì hì, rụt cổ : “Tuy là em đùa chơi với ta nhưng em dối mà, ta em như thế, em chỉ phản kích lại thôi.”


      Mạc Duy Khiêm dán môi lên môi La Duyệt Kỳ rời, hôn hơn phút vẫn chịu buông tha, mơ hồ : “ biết, cho dù ta gì, chỉ cần em thấy ta vừa mắt cứ việc dạy dỗ, cho phép! Ngoan nào, đừng nhúc nhích, ông xã em sắp nghẹn đến sinh bệnh rồi! Mẹ phòng như phòng cướp ấy, hôm nay coi như tìm được cơ hội rồi. Nào, để ông xã sờ sờ chút, xem cưng có nhớ ông xã nào.”


      Vốn dĩ La Duyệt Kỳ cũng nhớ nhưng dù sao phụ nữ luôn rụt rè, lại lo lắng đến cái thai nên vẫn bỏ qua chuyện này, nhưng giờ bị Mạc Duy Khiêm trêu chọc như thế cũng cảm thấy hơi khống chế được.


      được đâu, còn đứa bé đấy.” Tuy La Duyệt Kỳ động tình nhưng quên được chuyện này, vội vàng đè đôi tay mò vào giữa hai chân của Mạc Duy Khiêm lại, cho cử động.


      Mạc Duy Khiêm thèm chịu nổi rồi, tay đè lên ngực La Duyệt Kỳ, cách lớp áo lông dùng sức xoa nắn, chà xát vài cái, hô hấp trở nên dồn dập: “ có chừng mực, tiến vào trong, bảo bối, em buông tay ra !”


      Lúc này La Duyệt Kỳ mới yên tâm buông lỏng bàn tay đè tay Mạc Duy Khiêm ra.
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, Viclu520, ZzJanyzZ16 others thích bài này.

    4. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      lại đào hố....chờ chố:yoyo69::yoyo69::yoyo69: biết bao giờ lại có thịt thịt đây
      Tuyết NguyệtOrchidsPham thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 76
      Editor: OrchidsPham


      La Duyệt Kỳ tựa lưng vào sô pha, đón nhận nụ hôn nóng bỏng của Mạc Duy Khiêm, đến tận khi cảm thấy thở nổi mới vỗ vỗ vai Mạc Duy Khiêm để buông ra.


      Mạc Duy Khiêm ngẩng đầu, trong giọng chứa đầy đè nén và chịu đựng: “ được rồi, sợ làm bị thương em mất, em lại đây ngồi lên đùi .”


      xong Mạc Duy Khiêm liền đỡ La Duyệt Kỳ đứng lên nghiêng người, chuyển sang ngồi lên đùi , sau đó ôm hỏi: “Nghe mẹ mời bác sĩ trung y bắt mạch cho em?”


      La Duyệt Kỳ cũng ôm cổ Mạc Duy Khiêm gật đầu: “Vâng, nhưng sau khi bắt mạch cũng chỉ có vấn đề gì, đúng là cũng như mà.”


      Mạc Duy Khiêm cười : “ ra cũng có thể bắt mạch đấy.”


      Vốn dĩ La Duyệt Kỳ cảm thấy hơi ngượng ngùng, vừa nghe Mạc Duy Khiêm thế lập tức ngạc nhiên hỏi: “ còn có khả năng này sao?” nếu Mạc Duy Khiêm biết trung y có thể là toàn tài rồi, đúng là khó mà tin được.


      “Chẳng phải bắt mạch là kiểm tra xem mạch đập thế nào sao? còn lành nghề hơn bác sĩ đấy, tin làm cho em xem.” Mạc Duy Khiêm vừa dứt lời xốc áo lông của La Duyệt Kỳ lên, thuận tiện đẩy cả áo lót của lên, bàn tay trực tiếp dán vào ngực trái , đầu tiên tỏ vẻ ngây người lát, sau đó liền nắm lấy bầu ngực xoa nắn, chà xát.


      Mới đầu La Duyệt Kỳ còn ngốc nghếch chờ Mạc Duy Khiêm bộc lộ tài năng, ai dè lại làm thế, lập tức hiểu ra người này căn bản là khó mà sửa được thói xấu, lại lừa nữa rồi! Mặt lập tức đỏ bừng lên, tức giận giãy dụa : “Sao cứ luôn gạt em thế? thể đứng đắn chút sao?”


      Mạc Duy Khiêm giữ chặt La Duyệt Kỳ buồn cười : “Loại chuyện này còn cần đứng đắn sao? thân thiết với vợ mà cũng phải báo cáo trước à? Ngoan nào, đừng lộn xộn, nếu khống chế được hỏa lực đâu. “Pháo nặng súng dài” của còn chờ được xả đạn đấy, đến khi đó em chắc chắn chịu nổi rồi. Nhưng mà bé cưng, tim em đập hơi nhanh đấy, để khám lại cho em nào.”


      Nhìn hai chú thỏ ngọc liên tục nhảy nhót trước mặt mình, Mạc Duy Khiêm thèm chịu nổi rồi, nhanh chóng cúi đầu dán môi lên mút mát, liếm cắn. La Duyệt Kỳ chịu nổi loại kích thích này, thân thể căng thẳng hơi ưỡn lên khiến Mạc Duy Khiêm càng tiện hành , bàn tay của cũng nhàn rỗi, bò lên xoa nắn bên đầy đặn mà lưỡi thể chăm sóc hết được.


      “Hơi đau, chút.” La Duyệt Kỳ bị Mạc Duy Khiêm liếm cắn, ngực hơi đâu liền lay lay đầu tỏ vẻ kháng nghị.


      Lúc này Mạc Duy Khiêm mới dịu dàng hơn, môi hơi rời ra nhìn nhìn bầu ngực xinh đẹp bị mình biến thành sưng mọng ướt át, vừa lòng cười ha hả, lời càng phóng túng hơn: “ dùng tay ước lượng, đúng là lớn ít, sắp nắm nổi rồi, sau này cũng có lộc ăn rồi, vừa mềm vừa trơn, còn có mùi thơm nữa. Vợ, em có tin , nếu mỗi ngày đều mát xa cho em thế này, chắc chắn có thêm hiệu quả chữa bệnh, bảo vệ sức khỏe đấy!”


      “Cút , đừng những lời xấu hổ dâm đãng ấy nữa.” La Duyệt Kỳ ướt sũng mồ hôi, lại nghe Mạc Duy Khiêm thế càng cảm thấy nóng hơn.


      “Em tin sao? Mỗi ngày sờ sờ có thể giúp em phòng bệnh đấy, có bất kỳ dị thường gì cũng có thể phát ra ngay. Đây là kiến thức thông thường mà. Còn nữa, mặt em đỏ lên đẹp, để ông xã hôn nào.”


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ, lại bắt đầu dịu dàng hôn cắn, bàn tay cũng luồn vào trong quần lót mà mò mẫm, chà xát, đến khi cảm thấy hoa huyệt của hơi ẩm ướt mới nhàng đâm ngón tay giữa vào trong, bốn ngón tay còn lại vẫn xoa nắn xung quanh vùng mẫn cảm.


      La Duyệt Kỳ hừ khẽ, tuy thẹn thùng nhưng cũng vô cùng hưởng thụ, cảm giác này khiến toàn thân như muốn bay lên.


      “Thoải mái cứ rên lên , thích nghe.” Mạc Duy Khiêm khàn giọng , đồng thời cũng vui đến quên cả trời đất, lúc hôn mút, quấn lấy lưỡi La Duyệt Kỳ, lúc lại liếm cắn hai bầu ngực tròn đầy, bàn tay ngừng vuốt ve gò má và vầng trán trơn bóng của , lại nhìn dáng vẻ nhắm mắt xinh đẹp quyến rũ kia, chỉ hận thể mọc thêm vài đôi tay để sờ cho thỏa.


      Theo sức lực càng lúc càng mạnh của Mạc Duy Khiêm, thân thể La Duyệt Kỳ nhè run lên, lâu sau ôm chặt Mạc Duy Khiêm thở phào nhõm, sau đó toàn thân vô lực tựa vào ngực .


      “Thoải mái ? Bảo bối, em cũng sờ của .” Mạc Duy Khiêm kề sát môi La Duyệt Kỳ dụ dỗ, ngón tay trơn ướt vẫn ở bên trong xoa nắn.


      La Duyệt Kỳ cắn môi di chuyển vị trí, giúp Mạc Duy Khiêm cởi quần ra, mắt nhìn quần lót bị đội lên lùm lùm đống, luồn tay vào trong.


      “Dùng sức chút, dùng sức thế nào em cứ làm theo là được.”


      La Duyệt Kỳ đành tăng thêm lực tay nhưng mân mê nửa ngày, Mạc Duy Khiêm nghẹn tới sắp phát điên cũng được thỏa mãn, đành lôi kéo tay , dồn dập : “Duyệt Kỳ ngoan, như vậy được đâu, em cởi quần ra .”


      “Thế sau được, mặc kệ đứa bé ư?”


      có ý đó, em cần cởi hết quần lót ra.”


      Mặc dù La Duyệt Kỳ hiểu nhưng nếu cởi hết cả quàn lót chắc sao, vì thế phối hợp với Mạc Duy Khiêm cởi quần dài ra.


      “Đúng lúc nó vẫn còn trơn mềm ướt át.” Mạc Duy Khiêm để La Duyệt Kỳ nằm nghiêng xuống giường, bản thân nhanh chóng dán sát vào từ phía sau.


      Lúc này La Duyệt Kỳ mới hiểu Mạc Duy Khiêm muốn làm gì, quay đầu hỏi: “Như thế có được ?”


      Mạc Duy Khiêm lại mò vào trong quần lót của La Duyệt Kỳ, sờ sờ mấy cái khiến bàn tay ướt át dịch tình, côn thịt đâm vào giữa hai đùi , môi khẽ hôn mút vành tai La Duyệt Kỳ “Để đâm lát, chút nữa sau.”


      La Duyệt Kỳ cũng phản đối, để Mạc Duy Khiêm thoải mái đâm rút giữa hai đùi, lòng cũng cảm thấy rất thương .


      “Vợ, được rồi, em cởi nốt cả quần lót , xong rồi.”


      La Duyệt Kỳ rất khó xử, vừa đau lòng Mạc Duy Khiêm lại sợ làm đứa bé bị thương.


      Mạc Duy Khiêm liên tục khuyên: “ chỉ ở bên ngoài thôi, vào.”


      La Duyệt Kỳ đành đồng ý, Mạc Duy Khiêm quá đỗi vui mừng, trực tiếp lôi tuột lớp vải che chắc cuối cùng ra ném sang bên, lật người La Duyệt Kỳ lại, trực tiếp dán vào chỗ kia mà cọ xát hoạt động.


      phải vào sao, Mạc Duy Khiêm, sao có thể giỡn chuyện này được?” La Duyệt Kỳ cảm thấy thích hợp, lập tức giận dữ.


      “Bảo bối, sao có thể đúng mực được chứ, chỉ vào chút thôi, đỡ thèm là được, cố gắng kết thúc nhanh.” Mạc Duy Khiêm cũng cuống đến mồ hôi đầy đầu, cắn răng khống chế bản thân chuyển động với biên độ nhất, tuy thể thỏa mãn hoàn toàn nhưng cũng nếm được chút ngon ngọt.


      “Duyệt Kỳ, con có ở trong phòng ?” Kỳ Ngọc Châu ở bên ngoài gõ cửa mấy lần.


      La Duyệt Kỳ kinh sợ run rẩy khiến Mạc Duy Khiêm suýt nữa thất thủ, vội vàng cử động, nhịn được mà tăng tốc độ lên, lại thấy mặt mũi La Duyệt Kỳ trắng bệch nhanh chóng trả lời: “Mẹ, con và Duyệt Kỳ bàn chuyện, mẹ đừng vào!”


      Vừa kêu xong, ngoài cửa cũng còn động tĩnh gì nữa.


      Vì quá căng thẳng, La Duyệt Kỳ vẫn nhúc nhích, mặc Mạc Duy Khiêm ép buộc, cuối cùng lại bị Mạc Duy Khiêm ôm ngồi xuống, lôi kéo tay phối hợp với động tác thân dưới của , khiến xoa nắn hồi mới chịu tiết ra.


      biết tự dùng tay giải quyết sao, mẹ ở ngay ngoài cửa mà cũng chịu dừng.” La Duyệt Kỳ vì chuyện này mà bị Mạc Duy Khiêm làm mất hết mặt mũi rồi! Lúc ở Danh Tĩnh bị Đổng Nguyên bắt gặp lần, giờ thăng cấp lên được mẹ chồng bắt gặp…


      phải là tay em và tự làm có cảm giác giống nhau sao? Em đừng sợ, mẹ cũng phải người biết lí lẽ, bà để ý chuyện này đâu.” Mạc Duy Khiêm an ủi La Duyệt Kỳ rồi lại mang quần áo đến thay cho , trong lúc thay quần áo, bàn tay cũng chịu thành mà liên tục trêu đùa nắn bóp hai bầu vú căng tròn mềm mại của .


      Đến khi thu dọn xong, Mạc Duy Khiêm bảo La Duyệt Kỳ nằm xuống nghỉ ngơi, đắp chăn cho cẩn thận xong mới ra ngoài.


      Vừa đóng cửa phòng La Duyệt Kỳ lại, Mạc Duy Khiêm thấy mẹ mình bình tĩnh đứng ở cạnh cầu thang, vì thế tới cười : “Mẹ, mẹ quá quan tâm rồi.”


      “Con đừng mấy cái vô dụng đó với mẹ, đâu phải con biết Duyệt Kỳ mang thai, thế mà còn biết nặng như thế là sao? Mẹ cho con biết, giờ kỳ hạn còn là 3 tháng nữa mà chỉ khi nào bác sĩ chắc chắn có vấn đề gì xảy ra mẹ mới cho hai đứa ở cùng phòng!”


      Mạc Duy Khiêm lập tức nóng nảy: “Mẹ, mẹ làm thế là đúng rồi, qua ba tháng có chuyện gì nguy hiểm, mẹ cũng thả lỏng chút .”


      Kỳ Ngọc Châu căn bản thèm quan tâm đến kháng nghị của Mạc Duy Khiêm, trước mặt cháu trai bà, mọi thứ đều quan trọng: “Mẹ con chỉ cần nghe theo, được phát biểu ý kiến, thân thể Duyệt Kỳ càng lúc càng nặng nề, cũng nên leo trèo cầu thang nhiều, mẹ bảo người chuẩn bị đổi phòng cho con bé, chuyển tới bên cạnh phòng mẹ ở lầu , vừa phải leo trèo lại rộng rãi thoải mái, ánh sáng cũng đầy đủ mà mẹ cũng tiện chăm sóc.”


      xong, bà chờ Mạc Duy Khiêm thêm gì mà trực tiếp xuống lầu.


      Mạc Duy Khiêm nhìn bóng dáng mẹ mình xuống lầu mà muốn khóc, làm được cái gì đâu, nhưng cũng giải thích nổi, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.


      Kỳ Ngọc Châu thở phì phì trở về phòng, Mạc Duy Hoa thấy kỳ quái liền hỏi: “Mẹ, phải mẹ lên xem Duyệt Kỳ sao, sao lại quay lại nhanh thế?”


      Kỳ Ngọc Châu ngồi xuống xong liền chuyện vừa rồi với con , Mạc Duy Hoa nghe xong ngừng cười khanh khách: “Duy Khiêm cũng là, sao có thể thích đến thế chứ, lúc ở Danh Tĩnh con có nhận thức rồi, thế mà đưa được Duyệt Kỳ con càng lúc càng cảm thấy lạ, nó căn bản như bị ma nhập vậy, dù sao cũng đâu thể nóng lòng thế chứ.”


      “Mẹ cũng thế rồi, thằng nhóc này chẳng chịu thua kém gì cả, nó nó chiều vợ nó thế nào mẹ quản, mua cái vòng cổ phỉ thúy kia mẹ cũng cảm thấy tốt, khó khăn lắm nó mới thích người, mà Duyệt Kỳ lại là con bé hoàng, nhưng mà dù có thế cũng thể quan tâm được, cháu trai của mẹ quan trọng hơn!”


      “Con thấy lời Trịnh tiên sinh làm mẹ mê muội rồi, mẹ thích làm thế nào cứ làm thế ấy thôi. Chỉ buồn cười là bên hết sức nịnh bợ lấy lòng mà nó thèm liếc mắt cái, vừa nhìn thấy Duyệt Kỳ tay chân nằm yên được phút nào hết, mẹ có thấy lúc ăn cơm tay nó có nhàn rỗi lúc nào ? Khi sờ sờ tóc, lát sau lại xoa mặt, gắp đồ ăn cũng phải nắm tay chút, chỉ hận thể dùng chung bộ bát đũa, mỗi bữa ăn được chút cơm thừa của Duyệt Kỳ cũng cảm thấy vui như hội, con thấy nó là nhịn nổi nữa mới thế, mẹ cũng nên thông cảm.”


      Kỳ Ngọc Châu gật đầu cười : “Con nhắc vậy mẹ mới nhớ đến việc, nghe vừa rồi Phái Thanh quậy trận ở thư phòng Duy Khiêm, như vậy được, lúc ở nước ngoài mẹ thấy nó cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa mà sao vừa về biết đúng mực thế? Vốn dĩ mẹ định thử thách vợ chồng son chút nhưng bây giờ xme ra cần nữa rồi, con tìm thời gian với Phái Thanh, cần chờ đến lúc cử hành hôn lễ nữa, bảo nó sau bữa tiệc tối hãy về , khi kết hôn mời nó đến dự là được.”


      “Nên như vậy từ lâu rồi, để con hỏi thăm cha ta làm ở bộ nào, mời cả cha mẹ ta đến tiệc tối, mẹ gặp gỡ cảm ơn họ câu, tặng thêm chút quà là được rồi. Nếu phải vì lo cho thể diện ba mẹ con đuổi ta ra ngoài từ lâu rồi.” Mạc Duy Hoa vô cùng tán thành quyết định của mẹ mình.


      Kỳ Ngọc Châu sắp xếp xong mọi chuyện mới yên tâm, sau đó lại thu xếp người đổi phòng cho La Duyệt Kỳ.


      Mạc Duy Hoa cũng là người thuộc phái hành động, hai ngày trước khi diễn ra bữa tiệc chị tìm Ngô Phái Thanh chuyện này.


      “Chị thấy ở nước ngoài làm em vất vả rồi mà giờ về nước vẫn làm phiền em, để em về nhà nữa ngại quá, cho nên ý mẹ chị là lần này mời cả cha mẹ em tới dự bữa tiệc để gia đình chị được gặp mặt cảm ơn, cũng là để tặng chút quà biểu tâm ý của ông bà. Như thế sau bữa tiệc em cũng có thể cùng cha mẹ về nhà đoàn tụ.”


      Ngô Phái Thanh mỉm cười nhìn dáng vẻ thiện ý của Mạc Duy Hoa, trong lòng cười lạnh: hổ là Văn phu nhân, lời hành động vô cùng cẩn thận, ràng là muốn đuổi mình thế mà có hể đến là hay ho, khiến người ta cảm thấy xấu hổ chút nào hết.


      “Em là vãn bối, việc chăm sóc bác trai bác cũng là việc nên làm. Chị Duy Hoa rất có lý, em nghe chị, còn quà em vốn nên nhận nhưng nếu bác có lòng, lại là tặng cha mẹ em em cũng tiện từ chối, đến lúc đó em tới cảm ơn bác.” Ngô Phái Thanh vô cùng thoải mái đồng ý.


      Mạc Duy Hoa nhìn Ngôi Phái Thanh cười thản nhiên : “Em thức thời lại tài hoa như thế, chắc chắn là người làm việc có chừng có mực, sau này rảnh rỗi cứ thường xuyên qua lại, đây mới là cách ở chung tốt nhất. Con người, khi có suy nghĩ khác có thể thay đổi rất nhiều chuyện, hy vọng em hiểu được điều này.”


      Vẻ mặt Ngô Phái Thanh vẫn hề thay đổi, khẽ đáp: “Em hiểu, lời chị em đều hiểu.”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, Viclu520, ZzJanyzZ34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :