1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 71
      Editor: OrchidsPham


      câu của Kỳ Ngọc Châu, mọi chuyện chuẩn bị cho bữa tiệc cảm ơn đều được chuyển sang cho Mạc Duy Hoa làm, khiến La Duyệt Kỳ cũng có thể quang minh chính đại theo học.


      “Em cũng đừng nóng vội quá, giờ chị có dạy hết mọi thứ cho em em cũng nhớ hết được, phải vừa làm vừa học mới có thể hiểu ràng, em bạn bè nhà ta ít, lần này nhớ hết được còn những lần sau, dần dần quen thôi.” Mạc Duy Hoa ngồi trong phòng khách giảng giải mấy lễ nghi cơ bản với La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ cảm giác đầu mình to ra ít, việc này còn khó hơn cả thi đại học nữa.


      Dĩ nhiên là Mạc Duy Hoa nhận ra khó xử La Duyệt Kỳ, chị vỗ vỗ vai : “Đừng choáng váng, ra đây cũng phải chuyện lớn, chỉ cần em quan hệ linh tinh là được. Duyệt Kỳ, nếu em quyết định ở bên cạnh Duy Khiêm phải đón nhận mọi thứ của nó. Chuyện Ngô Phái Thanh em cũng hiểu đúng , tuy rằng Duy Khiêm thích em em nhưng em vẫn phải tỉnh táo, bị động đón nhận mọi thức phải là đạo lý xử thế đâu, có thể tránh được lần nhưng sao đảm bảo có lần thứ hai được, trong quan hệ vợ chồng cũng cần phải có đầu óc nữa.”


      “Chị yên tâm , em hiểu những điều chị mà, em cũng phải loại người ngang ngạnh bướng bỉnh, như chị , nếu em lựa chọn chắc chắn em cố gắng kinh doanh, vừa khiến bản thân hối hận, cũng oán trách người khác. ra em cảm thấy rất may mắn vì có chị chỉ dẫn cho, chị cũng đừng quên Tiêu Tiêu cũng là lợi thế cực lớn của em đấy.


      Mạc Duy Hoa lập tức bật cười: “Còn phải sao, ngày đó chị và Duy Khiêm thấy hai mợ cháu nhà em nằm giường ngáy ầm ĩ đều vui muốn chết, chị có thể nhận ra Duy Khiêm đối xử với em phải tốt bình thường đâu, em có thể hòa hợp với Tiêu Tiêu như thế nó cũng rất mừng, chị ngờ Tiêu Tiêu thích em đến thế, đúng là thể tốt hơn được mà.”


      Thấy La Duyệt Kỳ nhanh chóng hiểu , Mạc Duy Hoa cũng yên tâm. Chỉ cần phải người thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế sợ dạy được, rồi chị lại nghĩ chị lo lắng hơi thừa rồi, người được em trai chị coi trọng sao có thể là người tầm thường được chứ?


      “Em đó, đừng có xưng hô khách sáo với chị nữa, cứ gọi chị là chị hai như Duy Khiêm .”* Mạc Duy Hoa vô cùng ưng ý em dâu La Duyệt Kỳ này rồi, thấu hiểu lí lẽ, lại kén chọn kiêu ngạo, còn hợp với con chị, đúng là hiếm có. (Editor: Trong bản gốc La Duyệt Kỳ vẫn gọi Mạc Duy Hoa và cha mẹ Mạc Duy Khiêm là ngài - kiểu gọi kính trọng nhưng vì ta chuyển hết sang là bác, là chị… cho đỡ ngang nên… mọi người thông cảm, cứ hiểu vậy nha :3 )


      La Duyệt Kỳ hơi kích động gật đầu.


      Mạc Duy Hoa cũng vui vẻ: “Phải rồi, sao Duy Khiêm mua vòng cổ cho em mà em đeo vậy?”


      “Nó quá quý giá, em dám dùng, em nghĩ ấy lại dùng nhiều tiền như thế để mua vật nho , cả đời em cũng kiếm nổi số tiền đó ấy chứ.” La Duyệt Kỳ thà .


      “Em đúng là có tâm nhãn như mẹ chị mà. Chị nghe Duy Khiêm em thích trang sức châu báu, chị dám kiêu ngạo coi thường nhưng gia đình chị kinh doanh thứ này mà, có thể bạc đãi em, thỏa mãn chút sở thích đó của em được hay sao? Em cứ dùng , ra vào có vệ sĩ rồi sợ đâu, hơn nữa dùng nó cũng thể được thân phận, đồ em dùng người cũng là biểu coi trọng em của Duy Khiêm, có thể khiến số kẻ tiểu nhân kinh sợ, cho họ cơ hội coi thường em. Chị cũng đặt mấy bộ đồ bà bầu cho em rồi, hôn lễ cũng chuẩn bị, chi tiết cụ thể Duy Khiêm với em, chị nhiều lời nữa.”


      Cái danh tiếng thích trang sức của cố định rồi, dĩ nhiên làm gì có người phụ nữ nào thích trang sức chứ, nhưng mà trực tiếp đeo cái vòng cổ hơn trăm vạn người hơi quá rồi, xem ra người nhà họ Mạc đều nghĩ thoáng như nhau, cần phải rèn luyện thêm năng lực thừa nhận của mình.


      Hai người lại trò chuyện thêm láy, Mạc Duy Hoa nhìn đồng hồ thấy muộn bảo La Duyệt Kỳ trở về phòng nghỉ ngơi.


      Về phòng, Mạc Duy Khiêm ở bên trong, La Duyệt Kỳ ngồi lên giường hỏi: “ phải làm sao, sao lại chạy về đây rồi?”


      “Nhớ em mà, buổi chiều có mấy cái hội nghị vớ vẩn cần thiết thôi.” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ muốn nằm xuống cũng sán tới.


      “Em muốn ngủ trưa, bận cứ .”


      Mạc Duy Khiêm lập tức : “Nhóc con có lương tâm, em có biết mỗi ngày phải làm xa thế nào ? nhớ thương em như thế mà em còn cảm động nữa.”


      La Duyệt Kỳ từ từ nhắm mắt, nghe Mạc Duy Khiêm lải nhải bên tai cũng đáp lời, chỉ có khóe môi khẽ cong lên.


      “Duyệt Kỳ, em nhìn , lời em có nghe vào tai vậy?”


      Ánh mắt La Duyệt Kỳ hơi hé ra chút: “Có nghe mà, nếu vất vả thế chi bằng ngày thường đừng quay về nữa, cuối tuần về là được rồi.”


      cái gì vậy, chúng ta là vợ chồng mà gặp nhau hàng ngày còn ra gì nữa, mẹ cho chúng ta ngủ chung phòng là quá đáng lắm rồi, em còn vậy, có phải muốn trêu chọc hả?” Mạc Duy Khiêm khẽ cắn hai má La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ lại nhắm mắt lại cười: “Em thấy vẫn nên về nhiều hơn, về luôn khiến người ta lo lắng.”


      nhóc này, vẫn còn ăn dấm chua sao, em có nhìn thấy để ý tới ta bao giờ ? Cho dù chuyện với ta cũng là để xả giận cho em mà, bình thường trước mặt em oai phong lắm mà, sao ở trước mặt người phụ nữ họ Ngô kia lại có chút năng lực phản kháng nào vậy, cứ thế để ta bắt nạt? Hỏi cái gì em cũng trả lời , bảo em thừa nhận gì em cũng thừa nhận, sao em ngốc thế?”


      “Vốn dĩ em biết dối mà, đâu phải ai cũng biết tính kế người ta như chứ.”


      Mạc Duy Khiêm tức giận : “ làm mọi thứ phải vì em ư? Vòng cổ kia còn đủ thỏa mãn em sao? Cái tình tình hờ hững này của em là sao hả, trong lòng em nghĩ gì cứ thẳng ra .”


      La Duyệt Kỳ lập tức mở to mắt trừng lại: “Em hờ hững thế nào hả? Đâu phải biết là cứ đến giữa trưa em mệt rã rời, bình thường lúc nghỉ ngơi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu thế mà hôm nay lại có hứng chạy về trêu chọc em, nhà nhiều phòng như thế, còn có nữ nghệ sĩ dương cầm, con cái cán bộ cao cấp ôm mối tình thắm thiết theo đuổi, chẳng phải các người muốn làm gì làm sao, quá tiện còn gì, thế mà còn dám hỏi ngược lại lòng em nghĩ gì ư? lòng em có thể nghĩ cái gì hả? Mạc Duy Khiêm, em phải nô tì của cũng phải thú cưng nuôi để thích trêu chọc thích đá sang bên! Em đòi mua thứ đắt tiền như thế cho em sao? Em đòi mua trang trức cho em chắc? Thanh danh của em đều bị phá hủy rồi, thấy em có bao giờ đeo bất kỳ trang sức nào người hai đâu cũng rêu rao là em thích châu báu hả? Theo em thấy thôi thừa dịp bây giờ còn chưa đăng ký kết hôn, chúng ta hiểu mọi chuyện, đừng làm chậm trễ nhau nữa! Cùng lắm sinh đứa này ra để lại cho nhà xong em tìm mối khác mà kết hôn, cũng chẳng khó tìm đâu!”


      “Bà của , sao em lại giận vậy chứ, còn suy nghĩ lung tung nữa, chẳng phải bình thường đều bận chuẩn bị hôn lễ thôi sao, thời gian gấp mà việc cần làm lại nhiều! sợ hãi mà, thời gian bên em nhiều lắm, nghĩ đến lúc em ngồi mình có việc gì làm, chẳng phải lại nhớ thương cái người ở Mĩ kia à? em thích châu báu chẳng qua chỉ là tìm cớ để mua thứ này thứ kia cho em thôi, là biểu tình nguyện tặng em cũng tình nguyện nhận mà. Lúc nãy là do nhất thời hồ đồ, nhảm thôi, em đừng giận.” Mạc Duy Khiêm cũng biết mình làm sao nữa, La Duyệt Kỳ vừa phát tác trái tim liền đập bình bịch, khó thở, khí hít vào đều đủ dùng. trải qua rất nhiều sóng gió nhưng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng đến vậy, thế này là sao chứ?


      “Đó là do nghĩ lung tinh, em quyết định sinh con cho rồi còn lo lắng gì nữa chứ, Cao Tử Ninh báo tin bình an cho em rồi, là Kim Đào điều trị, tiện gọi điện cho em, em còn nghĩ cái gì chứ? mấy ngày rồi sao vẫn cho em gặp ba mẹ? Chẳng lẽ hôn lễ cần tham gia của họ sao?” Giọng điệu La Duyệt Kỳ vẫn tốt lắm.


      “Chi tiết hôn lễ qua với ba mẹ em rồi, bên nhà em cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần chờ tính được ngày, thông báo cho người thân bạn bè là xong. Chẳng lẽ bạc đãi cha mẹ vợ hay sao, cho người đưa ba mẹ đảo Ba-li chơi, sau đó còn dạo chơi vòng quanh các nước Đông Nam Á rồi, lúc ba mẹ trở về cũng là khi hôn lễ chuẩn bị xong.”


      Cái gì? Ba mẹ ra nước ngoài chơi? Bảo sao mà lâu như thế họ gọi điện cho , Mạc Duy Khiêm này đúng là biết dụ dỗ mà.


      “Vậy xem muốn làm hôn lễ thế nào để em còn chuẩn bị tâm lý chứ?”


      Mạc Duy Khiêm nhanh chóng : “Quy mô hôn lễ được khái quát rồi, mở rộng lắm, chỉ mời người thân bạn bè gần gũi tới tham gia thôi, giờ em tiện ra nước ngoài nên chỉ có thể tổ chức ở trong nước.”


      La Duyệt Kỳ nghe thế nhàng thở ra, may mà phải loại hôn lễ quá phô trương, có thể tự nhiên hơn chút.


      bàn bạc với người nhà rồi, nguyên tắc hôn lễ là khiêm tốt, trang nghiêm mà xa hoa. ra cảm thấy cần thiết phải xa hoa nhưng mẹ kiên quyết muốn thế, cả đời bà đều sinh sống trong môi trường châu báu nên hôn lễ tuyệt đối tổ chức thể quá đơn sơ được.”


      Thời điểm La Duyệt Kỳ nghe đến hai chữ xa hoa, suýt nữa sặc nước miếng, dám tưởng tượng đến trường hợp mà Mạc Duy Khiêm cũng phải dùng đến hai chữ xa hoa này.


      “Duyệt Kỳ, sau này em đừng dễ dàng hai chữ chia tay được , chúng ta có được ngày hôm nay dễ, muốn nghe em thế đâu.” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ lời nào liền tự ra suy nghĩ trong lòng mình.


      La Duyệt Kỳ lấy lại tinh thần, xoay người ôm cổ Mạc Duy Khiêm dịu dàng : “Em biết em cũng có chỗ phải, do tính tình em tốt, đối với em quá tốt rồi mà em còn biết quý trọng, nổi giận với , đạo lý, đừng trách em nhé. Vì chuyện Ngô Phái Thanh mà lòng em cực kỳ khó chịu, ta vĩ đại như thế, người lại xinh đẹp, năng lực làm việc tốt, ở trước mặt ta em ngẩng nổi đầu lên, trước mặt mẹ em cũng luôn phạm lỗi, tay chân lóng ngóng gây chuyện, nên vừa rồi em chỉ mượn đề tài để phát tiết chút thôi, em biết mình sai rồi, nhất định sau này em sửa.”


      Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ tự kiểm điểm lập tức đau lòng: “Bảo bối của , em đừng ấm ức nữa, em để ý đến ta làm gì chứ, chẳng qua mẹ có mặt mũi đuổi ta , vốn nghĩ ta thức thời mà rời , ai biết ta lì lơm thế. ta dù có vĩ đại hơn nữa cũng bằng ngón tay út của em, chỉ biết dùng mấy thứ thủ đoạn hạ lưu, mọi người vừa nhìn hiểu , chỉ như vậy ta đủ tiêu chuẩn rồi, vợ Mạc Duy Khiêm này cần học mấy thứ vớ vẩn đó, sau này em cách xa ta chút, đừng để ta dạy hư em. Lại , em còn hiểu nhân cách của sao, hôm đó tới là vì mẹ canh kỹ quá, bà chỉ sợ ăn em thôi, hôm nay cũng phải rình lúc mẹ chú ý để lén vào đây đấy, em còn thèm thương nữa.”


      La Duyệt Kỳ nở nụ cười: “Vậy xem em ?”


      “Dĩ nhiên là rồi, nhiều lần thế rồi mà em vẫn còn phải hỏi nữa ư.”


      “Em thích nghe, bảo thêm vài lần cũng được sao?” La Duyệt Kỳ chu miệng ngã về phía Mạc Duy Khiêm.


      “Bảo gọi em là tổ tông cũng được chứ xá gì mấy lời thương, giờ thân thể em tiện lộn xộn đâu, ngồi yên rồi muốn nghe gì cho nghe.”


      La Duyệt Kỳ lập tức trở nên an phận, nhìn thẳng vào Mạc Duy Khiêm : “Em lộn xộn nữa, .”


      Trái tim Mạc Duy Khiêm đập rộn lên, nuốt mấy ngụm nước miếng mới khẽ : “ em.”


      La Duyệt Kỳ ngẩn người lát, sau đó vui vẻ hôn Mạc Duy Khiêm cái mạnh: “ lần em hôn lần.”


      “Được nha, vụ mua bán này thiệt, em, em, em…” Mạc Duy Khiêm liền hơi hơn 10 lần mới ngừng lại.


      La Duyệt Kỳ cười híp mắt, Mạc Duy Khiêm cũng cười híp mắt, hai người dính vào chỗ hôn đến ngọt ngấy, nhưng trước khi chìm sâu vào đê mê, La Duyệt Kỳ giơ bàn tay đặt sau lưng Mạc Duy Khiêm lên, hướng về phía cửa ra vào tạo dấu hiệu chiến thắng.


      Ngô Phái Thanh giận dữ xoay người, ta nghe Mạc Duy Khiêm về rồi nên muốn tìm giải thích chuyện bát canh hôm đó, thấy cửa phòng La Duyệt Kỳ đóng chặt liền ngó vào, nhưng chỉ ngó vào lát ta hiểu ra Mạc Duy Khiêm cũng lạnh lùng như ta nghĩ. ta vẫn tưởng rằng Mạc Duy Khiêm mỉm cười ôn hòa, cử chỉ lịch nho nhã nhưng luôn tạo cho người ta khoảng cách dễ tới gần được. Đến tận hôm nay ta mới biết Mạc Duy Khiêm cũng có thể ôn tồn chăm sóc, thân mật với La Duyệt Kỳ đến vậy, ta thể quên được câu đầy thâm tình “ em” mà Mạc Duy Khiêm vừa kia. Ba chữ đó khiến ta xác định được người đàn ông này có thể vì người mình mà làm mọi thứ, cũng xác nhận rằng ta người đàn ông khó lường này rồi!


      Nghĩ thế ta lại càng hận, ràng vừa rồi La Duyệt Kỳ phát ra ta đứng ngoài cửa, thế mà còn cố ý biểu vô cùng thân mật với Mạc Duy Khiêm, loại đàn bà biết thẹn sao có thể xứng đôi với Mạc Duy Khiêm cao quý được?


      Trở lại phòng của mình, Ngô Phái Thanh căn bản thể bình tĩnh được, toàn bộ tâm trí đều là hình ảnh Mạc Duy Khiêm toàn tâm bảo vệ ủng hộ La Duyệt Kỳ trước mặt ta, ta muốn có được tình đó, tình có thể khiến phụ nữ sống đời uổng.


      ta chìm vào đau khổ rối rắm có người gõ cửa phòng ta, Ngô Phái Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi : “Mời vào.”


      Sau khi thấy người tới là ai, ta lập tức thay đổi sắc mặt: “ tới làm gì?”


      La Duyệt Kỳ đóng chặt cửa cười : “Tôi đến xem bộ dạng thảm hại của tình địch, được sao?”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19635 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      mo hang cai........mat a DK day that.....thay doi sac do nhanh nhu chong chóng ay.......a gui fat nhanh kim cuong.....chiei nay cua a khong tot roi.....chi se noi lua len cho coi........hong xem bao cap do may nhaaaaaaaa......t/c ma so voi trang suc nhu the ta cam thay mat ve dep t/y ma DK tang chi mat roi......hazz....y kien rieng thoi......ko biet co ai dong tinh ko nua
      My Lam Lam, Tuyết NguyệtOrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 72
      Editor: OrchidsPham


      Ngô Phái Thanh cười lạnh nhìn La Duyệt Kỳ: “Tôi hiểu gì, tôi còn có việc phải làm, mời ra ngoài cho.


      “Nghe hiểu sao? Đừng là ngay cả việc thích Mạc Duy Khiêm cũng dám thừa nhận nhé, chỉ thế thôi mà cũng muốn tranh giành à?” La Duyệt Kỳ thèm để ý tới lệnh đuổi khách của Ngô Phái Thanh.


      “Dĩ nhiên là tôi dám thừa nhận rồi, tôi bao giờ phủ nhận việc tôi thích Mạc Duy Khiêm dù, vốn dĩ dì muốn giới thiệu thôi cho Duy Khiêm, chẳng qua là bị người đàn bà vô liêm sỉ như dùng mấy thủ đoạn đê tiện xen vào mà thôi, đừng tự đắc sớm quá, chưa biết ai cười đến cuối đâu!”


      nhìn người Mạc Duy Khiêm thích là tôi hay sao mà cứ ở lì mãi vậy? Tôi xin chân thành khuyên hãy mau chóng rời khỏi nhà họ Mạc , điều kiện của tồi, tìm đối tượng xứng đôi thương lẫn nhau tốt hay sao mà phải ở lại đây tranh dành? Đây căn bản là việc làm vô ích.” La Duyệt Kỳ vẫn cho rằng có thể giải quyết vấn đề cách ôn hòa là tốt nhất.


      Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ, ta cảm thấy người phụ nữ này đúng là nực cười: “ là gì của nhà họ Mạc? Chẳng phải cũng chỉ giống tôi thôi sao, ngoài việc mang thai hai chúng ta có gì khác nhau nào? có tư cách gì mà cao ngạo trước mặt tôi? Muốn đuổi tôi sao? Ngại quá, có tư cách này đâu, chưa kết hôn mà ngạo mạn đến thế, đúng là đồ quê mùa nông cạn, cảm thấy mình xứng với Mạc Duy Khiêm chắc!”


      La Duyệt Kỳ cũng giận, lúc này ai giận trước là người thua trước: “Có xứng hay cũng phải dựa vào lời , Mạc Duy Khiêm thích là được. Cho dù xuất thân cao đến đâu chăng nữa cũng chỉ như cái rắm, có cởi hết ra nhào lên giường ấy ấy cũng thèm liếc mắt cái đâu! Tôi lòng khuyên , đừng có giở trò hề rồi sau này phải mất hết mặt mũi rời , tội gì phải vậy chứ? Tạm thời tôi và Duy Khiêm chưa có quan hệ về mặt pháp luật nhưng nếu tôi thấy vừa mắt bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm cuốn xéo, tin ?”


      Cuối cùng Ngô Phái Thanh cũng nhịn được cơn giận trong lòng: “La Duyệt Kỳ, đừng khinh người quá đáng, ỷ vào đứa bé trong bụng mà thích làm gì làm. Người nhà họ Mạc phải ngu ngốc, nhìn thấu quỷ kế của đâu! Tôi là khách do dì Kỳ mời đến, nếu có đầu óc nên nghĩ kỹ rồi hãy .”


      Ngô Phái Thanh cũng coi như người bình tĩnh, bị chọc tức đến mụ mị đầu óc, nhưng hiểu được đại khái suy nghĩ của ta rồi, biết Ngô Phái Thanh dễ dàng lùi bước mà muốn tiếp tục tranh đấu, La Duyệt Kỳ thở dài trong lòng rồi cười : “Vậy chúng ta hãy dựa vào khả năng nửa mình , tôi cũng trách hành động của , dù sao Mạc Duy Khiêm cũng là đối tượng khiến phụ nữ đỏ mắt, thấy ân cần của người vĩ đại như rồi, buông tay cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà sớm muộn gì cũng phải hiểu ra quyền chủ động nằm trong tay đâu, Mạc Duy Khiêm mới là người quyết định tất cả.”


      Đợi La Duyệt Kỳ rời rồi, Ngô Phái Thanh ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm mặt, cố gắng để bản thân bị lời của La Duyệt Kỳ ảnh hưởng, dĩ nhiên ta biết chuyện tình cảm thể miễn cưỡng được nhưng ta vẫn thích vẫn ! Huống chi đâu phải ta có cơ hội chứ? Cha mẹ Mạc Duy Khiêm chắc chắn đứng về phía ta rồi, thế mà nửa đường lại nhảy ra La Duyệt Kỳ cướp hạnh phúc của ta, nếu ta dùng hết sức lực mà tranh cướp hạnh phúc sao có thể cam tâm được chứ?


      Ngẩng đầu, vẻ mặt Ngô Phái Thanh đầy đau đớn, ta biết dù thế nào ta cũng thể buông tay!


      La Duyệt Kỳ cũng cảm thấy hơi áp lực, dù có tự tin rằng Mạc Duy Khiêm chỉ mình chăng nữa việc bên cạnh có kẻ địch luôn như hổ rình mồi vẫn làm thoải mái, nhất là còn phải lo lắng đến hôn lễ rườm rà, còn cả cuộc sống phức tạp sau khi kết hôn nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu.


      “Duyệt Kỳ, em sao thế? Sao mà có vẻ nhiều tâm vậy?” Mạc Duy Hoa thấy La Duyệt Kỳ ngồi mình ở sô pha phòng khách liền quan tâm hỏi.


      “Em sao, có thể là do nhớ cha mẹ thôi ạ.”


      Mạc Duy Hoa nghĩ nghĩ rồi : “Có thể là do em ở nhà cả ngày nên cảm xúc bị đè nén thôi, để chị bảo người lái xe đưa em ra ngoài hóng gió hít thở khí nhé, em có thể dạo phố mua sắm gì đó cho đỡ buồn, để chị lấy chi phiếu cho em, cứ mua sắm thoải mái, đừng tiết kiệm.”


      “Chị, cần đâu, thẻ của Duy Khiêm ở chỗ em mà, đúng là em cũng muốn ra ngoài dạo chút.” Tuy rằng tính cách hai chị em nhà này khác nhau nhưng quan niệm tiêu tiền lại khác gì nhau, ngay cả lời ra cũng giống luôn.


      “Xem , tâm trạng lập tức tốt lên đúng , lúc ở Danh Tĩnh ai cùng em?”


      “Duy Khiêm cùng em.” La Duyệt Kỳ thản nhiên trả lời.


      Mạc Duy Hoa nở nụ cười: “Chị là vệ sĩ cơ, phải hỏi người dạo cùng em.”


      La Duyệt Kỳ ngượng ngùng: “À, do em hiểu sai, em chỉ nhớ Hàn Giang và Vương Bằng thôi, những người khác em nhớ hết.”


      “Việc này đơn giản thôi, để chị gọi Đổng Nguyên sắp xếp, chị nhớ là Duy Khiêm cử 10 người bảo vệ em, để chị sắp xếp thêm 2 người nữa, em chuẩn bị lát , chuẩn bị xong chị bảo người đưa em .” Mạc Duy Hoa nhanh chóng sắp xếp mọi việc.


      Lúc này La Duyệt Kỳ còn tâm trí đâu mà lo lắng xem có bao nhiều người theo mình chứ, giờ vui như như chú chim bị nhốt lâu ngày được thả ra vậy, cố gắng đè nén niềm vui lên lầu chuẩn bị.


      Ra cửa, mấy vệ sĩ vây quanh La Duyệt Kỳ người xa người gần theo các hướng khác nhau, Hàn Giang và Vương Bằng vẫn theo sau rời bước bảo vệ như trước. Ông chủ Đổng Nguyên rồi, La Duyệt Kỳ chính là tổ tông sống của Mạc lão đại, chỉ cần xuất chút sai lầm cực thôi tất cả họ sống bằng chết! ra cần Đổng Nguyên căn dặn họ cũng tự mình trải nghiệm cả rồi, cho nên cũng cẩn thận dặn dò người khác phải luôn luôn cảnh giác.


      quen nơi này nên La Duyệt Kỳ bảo Hàn Giang và Vương Bằng đưa tới mấy địa điểm nổi tiếng để dạo.


      muốn ngắm châu báu sao?” Thứ đầu tiên Hàn Giang nghĩ đến chính là cái này.


      La Duyệt Kỳ ngồi phía sau trợn trắng mắt coi thường: “ muốn, tôi chỉ muốn đến trung tâm thương mại tùy ý dạo chơi thôi.”


      Hàn Giang nghe xong lập tức đồng ý rồi đưa La Duyệt Kỳ tới khu phố kinh danh sầm uất nhất.


      Sau khi vào trung tâm thương mại, La Duyệt Kỳ cảm thấy đặc biệt hứng thú với đồ dùng trẻ em, nhìn thấy những món đồ be bé xinh xinh vô cùng thích, tuy rằng mua bây giờ có hơi sớm nhưng nghĩ đến chuyện sớm muộn gì cũng phải dùng tới cũng thả tay mua rất nhiều, đến lúc tính tiền mới biết ra đồ của trẻ con lại đắt đến vậy. Nhưng cũng chút lăn tăn mà trả tiền, mua xong còn tự nghĩ bản thân đúng là dần dần vào lối sống xa xỉ, bị Mạc Duy Khiêm cưng chiều đến sắp biến thành kẻ tiêu tiền như nước rồi.


      Lại dạo thêm hai trung tâm thương mại nữa, lúc nhìn đến cửa hàng bán đồ trang trí và mấy thứ đồ linh tinh vô cùng tinh xảo, lại thấy có người in ảnh vào làm vật kỳ niệm, La Duyệt Kỳ cũng động lòng, vì thế liền lấy di động của mình ra bước vào trong.


      Cho dù buổi chiều Mạc Duy Khiêm có về nhà cũng được nhàn rỗi, quấn lấy La Duyệt Kỳ hồi xong lại phải tới thư phòng làm việc, đến tận khi Mạc Duy Hoa gọi xuống ăn cơm mới xuống lầu.


      Ngô Phái Thanh biết chuyện lần trước ảnh hưởng rất xấu đến hình tượng của mình nên hai ngày nay ta cũng vô cùng an phận ngoan ngoãn, quá mức lấy lòng bất kỳ ai mà vẫn giống lúc trước tìm thời gian thích hợp để theo trò chuyện giải sầu với cha mẹ Mạc Duy Khiêm. Nhưng hôm nay hiếm mới có dịp La Duyệt Kỳ ở nhà, nên lúc ăn cơm tối nhìn thấy Mạc Duy Khiêm ta khó mà tránh được suy nghĩ muốn thân cận , cũng để hiểu được ôn nhu săn sóc của ta, đồng thời thay đổi ấn tượng xấu về ta của .


      “Duy Khiêm, bận cả ngày rồi, canh hôm nay mùi vị tệ, nếm thử chút .” Ngô Phái Thanh hào phóng bưng chén canh trước mặt mình sang chỗ Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm thèm để ý đến Ngô Phái Thanh mà đưa mắt quét vòng hỏi: “Sao Duyệt Kỳ còn chưa xuống?”


      đợi người khác trả lời, Ngô Phái Thanh cười : “Duyệt Kỳ ra ngoài dạo phố từ chiều, vừa nãy ấy có gọi điện báo là trở về ăn cơm chiều mà tự giải quyết ở ngoài luôn.”


      “Chị con nghe điện, sau khi đến đây Duyệt Kỳ cũng có cơ hội ra ngoài, thôi cứ để con bé dạo cho thoải mái , chúng ta ăn cơm trước.” Kỳ Ngọc Châu giải thích bổ sung rồi bảo mọi người ăn cơm.


      Mạc Duy Khiêm nghe thế vẫn cầm đũa lên mà hỏi: “Ai cho ấy ra ngoài?”


      Chỉ câu này thôi cũng để mọi người hiểu tâm trạng Mạc Duy Khiêm tốt rồi, Ngô Phái Thanh hơi suy nghĩ chút rồi lại đưa chén canh tới gần hơn: “Đúng là Duyệt Kỳ nghĩ chu toàn, tình trạng thân thể ấy bây giờ đâu có hợp để loạn khắp nơi chứ, ra ngoài cũng thôi thế mà muộn thế này cũng chưa thèm về, đúng là khiến người ta phải lo lắng mà. Duy Khiêm, đừng nóng giận, ăn cơm trước , mệt cả ngày rồi, đừng giận quá mà có hại cho thân thể.”


      Mạc Duy Khiêm nhận lấy chén canh từ tay Ngô Phái Thanh, đặt mạnh xuống bàn: “Đồ uống qua dùng qua mà cũng dám đưa vào miệng tôi sao? coi trọng bản thân mình quá hay là coi thường tôi quá hả? Coi tôi là kẻ chuyên ăn cơm thừa canh cặn hay sao?”


      Tay Ngô Phái Thanh bị nước canh nóng bắn vào hơi đỏ lên, ta bất chấp cảm giác đau đớn, lập tức bối rối giải thích: “Em có ý đó, em chỉ muốn làm bớt giận thôi, sợ đói bụng nên em suy nghĩ nhiều như vậy, để em lấy cho chén khác.”


      Ngô Phái Thanh này có thù oán với canh đúng ? Bị đánh nghiêng chén canh hai lần rồi đấy! Mạc Duy Hoa nghẹn cười, thấy Mạc Duy Khiêm còn định gì nữa liền mở miệng cướp lời: “Phái Thanh, em ngồi xuống ăn cơm , mặc kệ nó. Là chị bảo Duyệt Kỳ ra ngoài giải sầu đấy, vệ sĩ theo bảo vệ con bé còn nhiều hơn lúc ở Danh Tĩnh nữa, tự nhiên em nổi giận gì chứ, để mọi người ăn cơm à?”


      dạo phố cũng được nhưng trước với em câu được sao? ấy lúc nào mà giờ còn chưa về, ấy bảo ăn ở ngoài mà chị cũng đồng ý à, ấy có thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sao, nếu ăn phải thứ sạch rồi đau bụng sao?”


      Mạc Duy Khiêm xong lập tức lấy di động ra gọi cho La Duyệt Kỳ.


      Mạc Duy Hoa cũng tức giận: “Em gọi điện thoại gì chứ, sao Duyệt Kỳ thể ăn ở ngoài hả? Chả lẽ vệ sĩ có thể đưa con bé tới mấy quán ăn tầm thường sạch chắc, chị thấy em cố tình gây có! Duyệt Kỳ phải đồ riêng của em, tại sao phải chịu quản lý nghiêm khắc của em chứ?”


      “Duyệt Kỳ là vợ em, chỉ có em mới có quyền sắp xếp cuộc sống của ấy, nếu chị muốn sắp xếp cái gì cũng phải được đồng ý của em trước, nếu thể được!”


      Mạc Nhữ Đức và Kỳ Ngọc Châu cũng có tâm trạng ăn uống nữa mà khuyên Mạc Duy Khiêm: “Được rồi Duy Khiêm, lần sau Duyệt Kỳ ra ngoài nhất định báo cho con, đừng giận nữa, mau ăn cơm .”


      Sau đó còn quay sang Mạc Duy Hoa: “Con là chị mà còn theo tranh cãi với em làm gì, nó gì con cứ đồng ý là được rồi, biện giải gì chứ. Khó khăn lắm Duy Khiêm mới về nhà ăn được bữa cơm, bớt tranh cãi , đừng chọc giận nó.”


      “Ba mẹ đúng là coi nó thành trời mà, nó vui mọi người đều phải chịu tội cùng nó, nó có ăn hay tùy! Tiêu Tiêu, mẹ con mình cùng ăn, cần chịu đói cùng người khác!” Ngoài miệng Mạc Duy Hoa thế nhưng chị cũng chỉ gắp đồ ăn cho con , còn bản thân cũng động đũa, em trai chị ăn cơm, chị làm sao nuốt trôi được chứ?


      “Mọi người ăn , con đợi Duyệt Kỳ về rồi ăn. Con gọi điện thoại , từ trước đến giờ Duyệt Kỳ đều dạo với con, con lo lắng để ấy ở ngoài mình.”


      Mạc Duy Hoa khẽ cười, cho là đúng : “Chẳng lẽ hơn hai mươi năm trước khi gặp em Duyệt Kỳ dạo phố chắc? Đúng là buồn cười mà, lại cho dù Duyệt Kỳ chưa từng dạo phố mình người cùng ấy lúc trước cũng đâu phải là em? ấy vẫn còn những người khác cùng mà.”


      “Lúc trước là lúc trước, ở bên em rồi chỉ có thể cùng em, chị còn muốn gì nữa hả?” Mạc Duy Khiêm cảm thấy vô cùng chán ghét khi nghe người khác nhắc đến Kim Đào.


      “Mạc Duy Khiêm, em biến thái à, Duyệt Kỳ chỉ dạo phố thôi mà em để ý như thế, em có bệnh phải ?” Mạc Duy Hoa cảm thấy Mạc Duy Khiêm thèm lý, cũng chẳng hiểu sao chỉ là việc cỏn con mà nó lại phản ứng mạnh đến thế nữa.


      Mạc Duy Khiêm cũng hiểu bản thân bị làm sao nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện La Duyệt Kỳ ra ngoài khi biết liền buồn bực tức giận, tuy biết bản thân như thế là đúng nhưng thể để ý được.


      Kỳ Ngọc Châu đành tiếp tục khuyên: “Duy Khiêm, nhất định sau này mọi người chú ý mà, con mau ăn cơm di.”


      Mạc Duy Khiêm vẫn nghe mà tiếp tục cầm điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ, kết quả La Duyệt Kỳ trực tiếp từ chối cuộc gọi thèm nghe máy!


      Lúc này Mạc Duy Khiêm ngồi yên được nữa rồi, sắc mặt cũng tối sầm xuống, vừa định phát tác lại nghe bảo mẫu kêu lên: “La tiểu thư về rồi! La tiểu thư về rồi!”


      Ngô Phái Thanh nhìn La Duyệt Kỳ bước nhanh vào nhà ăn, đám người phía sau còn xách theo đống linh tinh gì đó cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: Nghĩ mình là mợ hai sao? Sắc mặt vẫn còn thản nhiên như thế, vừa nhìn biết là tiểu nhân đắc chí rồi, lần này Mạc Duy Khiêm tức giận rồi! ta chỉ cần ngồi bên nhìn La Duyệt Kỳ bị dạy dỗ thôi!
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19613 others thích bài này.

    4. KatKat

      KatKat Well-Known Member Staff Member Trial Moderator

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      366
      @OrchidsPham, chùi nước miếng nàng. Chưa tới phiên mình đâu. Bọn mình để giành tiền mua trang sức hoạ mai có ngày có hàng để loé mắt thiên hạ chứ ở đó mà chờ giai mua .....:yoyo8:

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 73
      Editor: OrchidsPham


      “Duyệt Kỳ, sao con về nhanh vậy, ăn xong rồi sao? Mua được những gì thế?” Kỳ Ngọc Châu sợ con mình tức giận đến mụ mị đầu óc trực tiếp phát giận với La Duyệt Kỳ. Dù sao ở đây còn có người ngoài, thể để La Duyệt Kỳ quá khó chịu, lại thể để con bé còn chưa vào nhà bị bắt nạt được, tính tình con bà ra sao bà còn hiểu ư, người ngoài bảo nó chín chắn nhưng thực tế ở nhà nó là ma vương, từ trước đến giờ đều vô cùng độc đoán, đến cả Văn Thụy con rể bà cũng muốn trêu chọc nó nữa là bé như La Duyệt Kỳ, làm sao con bé chịu nổi chứ?


      La Duyệt Kỳ cười cười, vừa định trả lời lại nghe Mạc Duy Khiêm hỏi : “Em đâu thế?”


      “Em dạo phố.”


      “Sao em với tiếng nào tự chạy ra ngoài rồi?” Giọng điệu của Mạc Duy Khiêm vẫn tốt lắm.


      “Con sao thế Duy Khiêm, dù sao Duyệt Kỳ cũng về rồi, con đừng có giận dỗi nữa, chỉ vì chuyện như vậy mà giận đáng đâu. Duyệt Kỳ, con mệt rồi đúng ? Mau bảo người mang đồ lên lầu , con cũng phải nghỉ ngơi nữa.” Kỳ Ngọc Châu liên tục chuyển hướng đề tại, ý muốn để La Duyệt Kỳ nhanh chóng cách xa con bà ra chút.


      La Duyệt Kỳ nghe vậy cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhìn Mạc Duy Khiêm hỏi: “ giận ư? Vì sao thế? phải buổi chiều vẫn còn vui vẻ lắm sao? Chẳng lẽ là vì em ra ngoài dạo ư?”


      giận, chỉ là vừa mới biết chuyện em tiếng nào ra ngoài nên cảm thấy hơi lo lắng thôi. Em ăn gì ở ngoài rồi? ăn no chưa? Em mua những gì vậy?” Thái độ của Mạc Duy Khiêm cũng ác liệt như mọi người nghĩ mà ngược lại, còn dịu rất nhiều.


      ra là thế, đúng là em phải, vừa nghe muốn ra ngoài quá vui mừng, hơn nữa chị còn sắp xếp rất nhiều người cùng nên em mới quên với . Xin lỗi làm lo lắng. Hôm nay em mua rất nhiều thứ cho cục cưng, lát nữa ăn xong cơm lấy cho xem. Nhà còn cơm , em còn chưa có ăn nữa, mấy người Hàn Giang sợ bên ngoài sạch , dám để em ăn, em nghĩ cũng thấy đúng nên về luôn.” La Duyệt Kỳ đứng bên cạnh Mạc Duy Khiêm nhìn bát cơm của , cảm thấy càng đói hơn.


      Vốn dĩ Mạc Duy Khiêm nghe La Duyệt Kỳ chuyện thả lỏng nét mặt rồi, lại nghe chưa ăn cơm lập tức đưa chén cơm của mình tới trước mặt , bảo mẫu thấy thế liền nhanh chóng lấy thêm chén cơm mới.


      ăn ở ngoài là được rồi. Hàn Giang, các làm rất tốt, tôi bảo Đổng Nguyên trợ cấp thêm cho các . Duyệt Kỳ, em ngồi nghỉ lát rồi hãy ăn, sao tay lại lạnh thế này?” Mạc Duy Khiêm nắm tay La Duyệt Kỳ hỏi.


      Hàn Giang Vương bằng thầm liếc nhìn nhau cái, họ sao dám để La Duyệt Kỳ ăn đồ ăn bên ngoài chứ, trò phiêu lưu đó họ dám thử đâu, nhỡ mà xảy ra chuyện gì trách nhiệm quá lớn họ gánh vác nổi, La Duyệt Kỳ muốn ăn gì cũng phải ăn trước mặt Mạc Duy Khiêm mới được. Hai người vui vẻ cảm ơn rồi cùng bảo mẫu chuyển đồ La Duyệt Kỳ mới mua lên lầu.


      “Bên ngoài nổi gió, em ngờ nhiệt độ hôm nay lại thấp thế, mà tay chân em hay lạnh rồi nên mới thế, lát nữa nó ấm lên thôi.


      La Duyệt Kỳ xong liền ngồi xuống nhưng Mạc Duy Khiêm lại ngăn lại: “Khoan khoan, em đôi dép lê của trước , đôi dép của em lạnh, để lát cho ấm lên rồi hãy đổi lại nhé.”


      La Duyệt Kỳ cũng khách khí, trực tiếp đổi dép với Mạc Duy Khiêm rồi ngồi xuống bên cạnh , Mạc Duy Khiêm đôi dép lê của nữ vào chân để ủ ấm, quá nửa gót chân còn thừa ra ngoài, sau đó vội vàng gắp đồ ăn cho La Duyệt Kỳ.


      “Mọi người ăn xong rồi ạ?” La Duyệt Kỳ cầm đũa lên mới phát những người khác đều ngồi yên động đũa, nghĩ chắc chỉ còn chưa ăn thôi.


      Bị La Duyệt Kỳ hỏi vậy, mọi người ngẩn ra mới tỉnh táo lại chút, cùng lúc nghĩ trong phòng ấm áp thế này, dép có thể lạnh cỡ nào chứ, sao mà phải lo lắng đau lòng đến thế? Còn nữa, tình trạng này là sao hả, là có việc gì nữa đúng ?


      Đến Kỳ Ngọc Châu cũng bắt đầu nghi ngờ Mạc Duy Khiêm cố tình tìm lí do trút giận lên đầu họ chứ chẳng có liên quan gì đến việc La Duyệt Kỳ ra ngoài hết. Tuy chỉ là nghĩ vui thế thôi nhưng bà thể thừa nhận bé La Duyệt Kỳ nhìn qua ngốc nghếch biết nông sâu này có thể ngăn chặn được tính xấu của con mình, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.


      “À, đều chưa ăn đâu, mọi người mau ăn cơm , để lâu lại nguội mất.” Kỳ Ngọc Châu lập tức phản ứng lại, cầm đũa lên ăn cơm, mọi người cũng lập tức động đũa theo.


      Ngô Phái Thanh ngây ngốc nhìn Mạc Duy Khiêm cẩn thận chăm sóc La Duyệt Kỳ, ta nghĩ dù Mạc Duy Khiêm có tra hỏi trách mắng La Duyệt Kỳ quá mức ít nhất cũng phải nghiêm túc răn dạy chút chứ. Cho dù làm gì cũng thể xuất hành động chăm sóc dịu dàng như thế, càng thể vừa thấy La Duyệt Kỳ trở về vội dỗ dành như bảo bối thế kia được!


      Vì sao? Vì sao ta dùng mọi cách để lấy lòng cũng đổi được vài câu quan tâm của Mạc Duy Khiêm, thậm chí là thái độ tốt cũng được, chứ đừng nụ cười. Mà La Duyệt Kỳ ngược lại, người phụ nữ này có gì tốt, dựa vào cái gì mà có thể nhận được tình của người đàn ông vĩ đại kiệt xuất như Mạc Duy Khiêm chứ? Ngô Phái Thanh nghĩ ra nên ta chỉ có thể cho rằng tất cả là vì La Duyệt Kỳ mang thai!


      Ngô Phái Thanh lén lút nhìn Mạc Duy Khiêm chăm chú, thấy gắp miếng sườn La Duyệt Kỳ cắn nửa vào trong bát , sau đó lại gắp miếng sườn đầy thịt vào bát mình, tách riêng thịt ra bỏ vào bát La Duyệt Kỳ, còn bản thân tiếp tục gặm miếng sườn mà La Duyệt Kỳ gặm được kia.


      Chẳng phải ăn cơm thừa canh cặn sao, vậy làm cái gì thế?


      “Đúng rồi, để biểu đạt xin lỗi vì làm lo lắng, em có quà tặng đây.” Cơm nước xong, La Duyệt Kỳ đưa bát canh mình chưa uống hết cho Mạc Duy Khiêm luôn.


      Mạc Duy Khiêm uống ngụm mới cười hỏi: “Quà gì thế?”


      “Nhìn nè!” La Duyệt Kỳ lấy hai tấm ảnh chụp từ trong túi quần ra đưa cho Mạc Duy Khiêm xem.


      “Của đây, em mới bảo người ta làm cho đấy, đúng lúc di động của em có ảnh chụp , tấm ảnh này có thể để trong ví tiền của em, cũng nhét ảnh của em vào trong ví tiền của nhé.”


      Mạc Duy Khiêm nhìn tấm ảnh chụp làm việc trong tay La Duyệt Kỳ hỏi: “Sao trong di động của em lại có ảnh chụp ?”


      Mọi người đều nghĩ đây là vấn đề xấu hổ, ngờ La Duyệt Kỳ lại thoải mái trả lời: “Em chụp lúc ngồi trong văn phòng đấy, khi đó cảm thấy đặc biệt dễ nhìn, đặc biệt đẹp trai nên chụp lén đấy, có vấn đề gì sao?”


      vấn đề, em thích chụp thế nào cũng được, ai dạy em như thế? Xem ra ba mẹ vợ đúng là có phương pháp dạy con nha, bảo bối của ăn ngay , biết sai liền sửa!” Mạc Duy Khiêm cười tủm tỉm nhìn La Duyệt Kỳ rồi hơi uống cạn bát canh.


      Mạc Duy Hoa vô cùng hiểu tâm trạng vui sướng lúc này của Mạc Duy Khiêm, chẳng phải chị cũng từng bị lời thẳng thắn của La Duyệt Kỳ làm cho vô cùng vui vẻ đó sao? Chị hiểu ra rồi, ra chỉ có La Duyệt Kỳ giả bộ, dối lừa, luôn luôn biểu đạt bản thân cách chân nhất nhưng khiến người khác phiền chán như vậy mới có thể làm cho em trai chị thích, mới có thể khiến cha mẹ chị cũng phải đồng tình, suy nghĩ vì con bé.


      Tất cả mọi người trong gia đình chị đều quen nghe lời hoa mĩ, cũng quen chuyện lừa tôi gạt, lúc chuyện cũng luôn luôn giữ ý mấy phần, nên khi gặp người thành đơn thuần như La Duyệt Kỳ cảm thấy vô cùng đáng quý, cũng khiến mọi người cố gắng nâng niu quý trọng.


      Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mạc Duy Hoa cũng cười theo: “Chính điểm ấy của Duyệt Kỳ khiến người ta phải thương, dù gặp chuyện gì cũng cứ ngây ngốc thừa nhận mình sai trước, em yên tâm, chắc chắn sau này chị để ai bắt nạt em!”


      Kỳ Ngọc Châu và bạn già cũng rất vừa lòng, bỏ qua xuất thân, chỉ cần La Duyệt Kỳ có thể giảm bớt khí căng thẳng trong gia đình thế này, có thể làm con bà vui vẻ thế này là được rồi. Vì thế vừa nghe con , bà cũng gật đầu biểu đồng ý.


      La Duyệt Kỳ cũng cười vui vẻ, có suy nghĩ của mình, người nhà họ Mạc có ai khôn khéo hơn chứ, nếu ở trong nhà này mà tính toán thiệt hơn, tính kế người khác chẳng khác gì tìm đường chết cả. Thôi nghĩ gì hết, thẳng thắn là chính mình, biểu hết bản thân ra còn tốt hơn, bây giờ thấy cách này có hiệu quả rồi, dĩ nhiên ở trước mặt Ngô Phái Thanh dùng cách này.


      Tim Mạc Duy Khiêm nhũn ra, sờ sờ đầu La Duyệt Kỳ : “Đợi có cơ hội chúng ta cùng chụp chung, đến lúc đó lại thay thế hai tấm ảnh này.”


      “Cậu, con xem ví tiền của mợ rồi, là của Thước Kỳ, cậu cũng thế sao?” Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn yên lặng đột nhiên hỏi vấn đề mà mọi người đều nghĩ đến.


      “Dĩ nhiên rồi, nếu sao có thể nhét ảnh chụp vào được chứ?”


      “Mẹ, mẹ cũng mua cho con cái ví tiền Thước Kỳ nha, con muốn dùng giống như cậu mợ vậy.”


      Suýt nữa Mạc Duy Hoa cười ra tiếng, chị ngờ hai người này lại dùng ví tiền Thước Kỳ, vì lấy lòng La Duyệt Kỳ, Duy Khiêm dám xấu mặt mà.


      Chị dí trán con : “Con đòi ví tiền làm gì chứ, con có tiền chắc? Mỗi ngày cho con 20 đồng tiền tiêu vặt là nhiều quá rồi, ngaon ngoãn học bài , mấy ngày nữa mẹ mua cho con đồng hồ hiệu Thước Kỳ nhé.”


      Văn Tiêu Tiêu cũng tính toán, chỉ bĩu môi : “Nhiêu đó cũng ít rồi, con cũng coi như là kẻ có tiền trong nhóm bạn học rồi đó.”


      Mọi người nghe xong đều cười ha hả.


      “Tiền tiêu vặt của Tiêu Tiêu đủ dùng ư?” La Duyệt Kỳ giọng hỏi Mạc Duy Khiêm.


      cần chi tiêu ăn mặc lại ngần đó nhiều rồi, thể quá nuông chiều hay cho con bé quá nhiều tiền được, chuyên tâm học tập mới là chuyện quan trọng nhất. Nhưng may mà bạn học xung quanh con bé đều thuộc gia đình khá giả, dạy dỗ tốt, chưa từng có đứa bé nào quá xa xỉ quậy phá cả.”


      La Duyệt Kỳ cảm thấy Mạc Duy Khiêm rất đúng, giáo dục như vậy đứa mới có tố chất tốt, hiểu được lí lẽ, lại tạo thành tật kiêu căng xa xỉ, đúng là phương pháp giáo dục hợp lý.


      “Hôn lễ chuẩn bị sao rồi?” Mạc Nhữ Đức thuận miệng hỏi câu.


      Mạc Duy Hoa lập tức : “ nhanh chóng sắp xếp, có lẽ cuối tháng sau chuẩn bị hoàn tất thôi ba. Tuy thiếp cưới chưa phát nhưng người cần báo con cũng báo cả rồi, đại khái thời gian để người ta còn sắp xếp lịch trình. Duyệt Kỳ, em muốn mời người thân bạn bè nào cũng liệt kê danh sách ra để chị sắp xếp máy bay đưa họ tới đây, khách sạn chắc chắn là ở khách sạn 5 sao cao cấp rồi, nhất định phải chiêu đãi bên thông gia tốt mới được.”


      “Dạ, ngày mai em viết danh sách, nhưng mà làm thế có tốn kém quá ?”


      “Có đáng gì đâu, tiền tiêu rồi lại kiếm, nhà ta cũng phải quá tiết kiệm. Phái Thanh, hay em ở lại đến tháng sau rồi hãy về nhà nhé, vừa hay tham gia hôn lễ luôn.” Mạc Duy Hoa quay đầu nhìn Ngô Phái Thanh cúi đầu , chị vừa khéo léo vạch ra giới hạn thời gian để ta rời vừa khiến đối phương phải hết hy vọng.


      Ngô Phái Thanh bấm chặt móng tay vào mu thịt mới có thể khiến bản thân hơi tỉnh táo lại, ngẩng đầu lễ phép nở nụ cười : “Vâng, có thể được tham gia hôn lễ của Duy Khiêm đúng là vinh hạnh của em, em chuẩn bị quà tốt.”


      Tháng sau! Thời gian ta có chỉ còn chưa đầy tháng, ta thể cứ mãi đau lòng mà làm gì cả, phải nhanh chóng hành động. Hơn nữa ta hoàn toàn hiểu rồi, đứa bé mới là mấu chốt, cần có đứa bé, như thế ta mới có thể nhận được thương che chở của Mạc Duy Khiêm như La Duyệt Kỳ!
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, annie196, minmapmap250510 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :