1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      kỳ ta cực k thích nữ 9 này......và hình như chả thích nữ9 nào của TVQ nhất là bà trog tr này....cơ mà cực thích nam 9
      thank .tôi like nhiệt tình nháaaaaaaa
      Hale205OrchidsPham thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 59
      Editor: OrchidsPham


      Giới truyền thông thành phố Danh Tĩnh nhanh chóng lôi việc lên mặt máo, giọng điệu viết rất uyển chuyển nhưng nội dung truyền đạt lại chính là cực kỳ nghi ngờ quá trình làm việc của Mạc Duy Khiêm tại nơi này, rồi biến tướng thêm là kêu oan cho đại gia từ thiện của thành phố - Lưu Dương, đồng thời còn hô hào toàn bộ xã hội và dư luận phải giám sát chặt chẽ, cảnh giác để cá nhân nào đó lợi dụng đặc quyền trong tay để làm việc riêng.


      Trùng hợp hơn là ngay sau đó, chẳng những đại biểu nhân dân Danh Tĩnh phê duyệt lệnh bắt Lưu Dương mà ngay cả viện kiểm sát cũng vô cùng nhanh chóng khởi tố đối với đám người Lưu Dương và Loan Ninh. Trong thời gian ngắn, toàn bộ bộ máy chính phủ của Danh Tĩnh làm việc với hiệu suất cao như thế nhận được những lời bình luận khen ngợi rất tốt đẹp từ đông đảo quần chúng. Tình cảnh của Mạc Duy Khiêm trở nên khó khăn hơn.


      Mấy ngày nay La Duyệt Kỳ có thời gian rảnh đều tới đây, nhìn Mạc Duy Khiêm ngừng gọi điện thoại cũng biết áp lực giờ của lớn cỡ nào, lòng vừa sốt ruột lại đau khổ, nhưng lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể làm vài việc vặt vãnh.


      “Duyệt Kỳ, em có thể ở bên là được rồi, mấy chuyện khác cần lo nghĩ, chỉ cần nhìn thấy em là có động lực tiếp tục!”


      Lời của Mạc Duy Khiêm khiến La Duyệt Kỳ cảm động đến tột đỉnh, cứ thế dù có khó xử hơn cũng phải với Kim Đào tiếng.


      Trở lại bệnh viện, vào trong phòng bệnh, La Duyệt Kỳ ngập ngừng há miệng mấy lần mà vẫn chưa ra được câu gì với Kim Đào nằm giường bệnh.


      “Duyệt Kỳ, em có chuyện gì muốn với phải ?”


      La Duyệt Kỳ cắn môi dưới, suy nghĩ lát cuối cùng vẫn ra: “Kim Đào, gần đây bên phía Mạc Duy Khiêm xảy ra vấn đề rất lớn, tuy em giúp được gì nhưng mà…”


      “Em , sao mà, quyết định mời hộ lý chăm sóc, vậy cũng cần em phải túc trực ở đây nữa, bây giờ chắc chắn Mạc Duy Khiêm rất cần đến ủng hộ của em.” đợi La Duyệt Kỳ xong, Kim Đào ra trước.


      La Duyệt Kỳ lắp bắp kinh hãi: “Sao lại biết Mạc Duy Khiêm có phiền phức?”


      Kim Đào tự nhiên: “Mấy ngày nay lúc em ở đây Cao Tử Ninh thường xuyên tới, ấy còn cẩn thận mang cho chiếc radio, nên ở bên ngoài xảy ra chuyện gì đều biết . Ba mẹ cũng chuyện Mạc Duy Khiêm giúp tìm chuyên gia tới rồi, rất biết ơn ta, nhưng đây phải là việc , phải suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định được.”


      Cao Tử Ninh có ý gì? Sao đột nhiên lại biểu vô cùng thích Kim Đào như thế? Tiền của Kim Đào đổ hết vào khách sạn ở khu phố cải tạo kia rồi, có thể bây giờ thu nổi gốc nữa, tiền bồi thường cũng chẳng biết là bao giờ mới được nhận, ngoài ra cũng chỉ còn hai phòng ở. Nếu thân thể Kim Đào có vấn đề gì cũng coi như đối tượng tạm được, nhưng giờ thành cái dạng này rồi, tương lai phải chi tiêu rất nhiều, theo suy nghĩ của Cao Tử Ninh sao có thể để ý tới ?


      “Em nghĩ cái gì vậy, sao vẻ mặt nghiêm túc thế? lo lắng cho Mạc Duy Khiêm sao?” Kim Đào hỏi.


      La Duyệt Kỳ cũng định dấu diếm suy nghĩ của mình: “Kim Đào, bênh của thể kéo dài lâu, em nghĩ hãy quyết định trong hai ngày tới . Còn nữa, em cảm thấy rất kỳ lạ về hành động của Cao Tử Ninh, tuy rằng khó nghe nhưng em vẫn muốn , và Cao Tử Ninh căn bản chỉ là người xa lạ, sao vừa nằm viện lâu ta lại đột nhiên chạy tới làm quen với ? ta có mục đích là gì? Lòng em cảm thấy hơi lo lắng.”


      Kim Đào cong cong khóe môi: “Ý của em hiểu, giận đâu. Vốn dĩ bây giờ kẻ tàn phế, sao có thể hấp dẫn được ánh mắt của những trẻ chứ. Duyệt Kỳ, em yên tâm , trải qua nhiều chuyện như thế, cũng hiểu ra được ít rằng trước đây mình vô tri, buồn cười cỡ nào. Dù sao như thế rồi, cho dù người ta có mưu đồ gì với cũng còn gì để mất đâu. Bây giờ quan trọng nhất là để Mạc Duy Khiêm xảy ra chuyện gì, em phải hiểu nếu ta ngã xuống tất cả chúng ta cũng đừng mơ được yên ổn! Em cần lo lắng cho , ra quyết định rồi, chẳng qua chỉ muốn nghĩ kỹ thêm để tăng quyết tâm thôi.”


      La Duyệt Kỳ nghe Kim Đào lý lẽ, trật tự ràng như thế cảm thấy vui mừng nhưng vừa nghĩ đến cái giá để trưởng thành như vậy lại nhịn được chua xót trong lòng.


      “Kim Đào, yên tâm , chỉ cần thấy tốt có quyết định ra sao em cũng ủng hộ , cũng ở bên , đợi tình huống bên Mạc Duy Khiêm ổn định rồi em trở lại, hãy chờ em!”


      Kim Đào mỉm cười: “Được, chờ em, nhất định chờ.”


      La Duyệt Kỳ yên tâm trở lại phòng bệnh thu dọn đồ đạc, sau đó lấy gương dùng để trang điểm ra muốn sửa sang lại mái tóc hơi rối của mình.


      Nhìn gương mặt tái nhợt trong gương cảm thán, ra cũng tiều tụy rất nhiều, đôi mắt sưng đỏ, làn da khô xác chẳng còn chút sức sống. Chính cũng cảm thấy chán ghét chính mình, chẳng hiểu Mạc Duy Khiêm thích ở điểm nào nữa.


      Sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện, có thể thời gian này quá vất vả mệt nhọc, nội tiết tố hơi mất cân đối, chi bằng thừa dịp ở viện khám thử, mua chút thuốc uống, cũng giảm bớt phiền phức, nếu lúc về chỗ Mạc Duy Khiêm rồi cũng chẳng còn thời gian mà nữa.


      Vì việc này có vẻ riêng tư nên La Duyệt Kỳ để Hàn Giang và Vương Bằng chờ mình ở cửa hành lang, sau đó đến tìm bác sĩ phụ khoa để khám.


      “Cảm thấy thoải mái chỗ nào?” bác sĩ nữ khoảng hơn 40 tuổi hỏi La Duyệt Kỳ.


      “Nội tiết tố mất cân đối.”


      Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt : “ biết là bệnh gì rồi tôi còn khám cái gì nữa? các triệu chứng , kết quả chẩn đoán phải đoán là được.”


      La Duyệt Kỳ cũng cảm thấy đúng: “Là tôi vội vàng rồi, chỉ là kịnh nguyệt của tôi đều đặn, muốn nhờ bác sĩ kê toa thuốc để điều trị.”


      “Khoảng bao lâu kỳ kinh của tới?”


      La Duyệt Kỳ cố gắng nhớ lại nhưng nhớ được.


      Bác sĩ lại kiên nhẫn hỏi: “Kỳ kinh lần trước là lúc nào?”


      Ánh mắt La Duyệt Kỳ vẫn mơ hồ, nhớ nổi. Gần đây nhiều chuyện quá, cũng nhớ là ngày nào nữa.


      kết hôn chưa?”


      La Duyệt Kỳ phản ứng kịp, sửng sốt chút mới : “Tôi chưa.”


      Sau đó lại lo lắng, có phải mắc bệnh phụ khoa gì ? Nếu như thế cũng hơi kỳ lạ, bình thường rất chú ý vệ sinh cá nhân, nhưng lại nghĩ khéo là Mạc Duy Khiêm vệ sinh sạch !


      Bác sĩ hỏi gì nữa mà cho La Duyệt Kỳ xét nghiệm.


      Sau khi xét nghiệm xong, La Duyệt Kỳ lo lắng đợi kết quả.


      “Bác sĩ, làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ?” Lấy được kết quả, La Duyệt Kỳ choáng váng.


      Vẻ mặt bác sĩ cũng rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn La Duyệt Kỳ mang theo chút thương tiếc: “Các trẻ như , đúng là biết bảo vệ chính mình mà. Mau về nhà bàn bạc xem nên xử lý thế nào , còn gì mà nội tiết mất cân đối chứ, làm gì mà còn biết hay sao?”


      Lúc trước La Duyệt Kỳ vẫn có dùng biện pháp bảo vệ, nhưng sau này cơ bản gặp Mạc Duy Khiêm, nếu là phát sinh quan hệ cũng chỉ có đêm ở bệnh viện đó thôi, nhưng thời gian lại phù hợp.


      hiểu ra sao, La Duyệt Kỳ chậm rãi ngồi ghế nhớ lại tình huống mang thai của mình, chuyện này là kỳ lạ.


      Cuối cùng, chính La Duyệt Kỳ cũng sắp nghi ngờ mình mộng du mà ngủ với đột nhiên nhớ ra chuyện: Chính là lần ở trong xe!


      Cũng chỉ có lần đó là phù hợp với thời gian mang thai của , nghĩ biện pháp đó quá an toàn rồi nhưng sau đó bận quá nên quên mất, ngay cả lần ở bệnh viện cũng sơ sót!


      Vậy phải làm sao đây? Bây giờ ra chuyện này chỉ thêm phiền phức thôi. La Duyệt Kỳ suy nghĩ nửa ngày mới cất kỹ kết quả xét nghiệm , nghĩ đợi gió êm sóng lặng rồi tính tiếp. Dù sao cũng mới là thời kỳ đầu mang thai thôi, nhưng chuyện này phá hỏng kết hoạch vốn có của rồi.


      Mang theo tâm nặng nề, La Duyệt Kỳ trở lại chỗ Mạc Duy Khiêm, ngồi sô pha im lặng, thầm nghĩ nên làm sao với Kim Đào, cả thái độ của Mạc Duy Khiêm sau khi biết chuyện này nữa.


      Lúc này Mạc Duy Khiêm tới ngồi cạnh La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, sở dĩ muốn em tới là vì cần em bên , muốn gặp em, nếu chuyện này khiến em lo lắng hao tổn tinh thần như thế hối hận với quyết định của mình.”


      Mạc Duy Khiêm ở bên cạnh quan sát La Duyệt Kỳ khá lâu rồi, vừa vui vẻ lại vừa lo lắng. Vui vẻ là vì La Duyệt Kỳ có thể suy nghĩ cho , quan tâm như thế; lo lắng là vì mặt co mày cáu, còn sợ thân thể vốn gầy yếu của chịu nổi áp lực.


      “Em sao, chuyện của quan trọng hơn, họ vu cáo như thế, có cách nào đối phó , chẳng phải họ là có chứng cứ ư, cuối cùng là chứng cứ gì cũng tìm hiểu được sao?”


      Mạc Duy Khiêm lạnh nhạt cười: “Đúng là hơi khó giải quyết, họ có chứng cứ gì cũng biết, giờ có lo cũng vô dụng, tới lúc đó rồi tính. Nhưng mà lại có tin xấu, có lẽ bên viện kiểm sát xử Loan Ninh và mấy người khác, còn Lưu Dương… có thể còn định tội.”


      La Duyệt Kỳ nghe xong lòng xoắn lại: “Chuyện này quá kỳ lạ, cuối cùng thành phố Danh Tĩnh có chỗ nào biết phân biệt phải trái ? Chẳng lẽ đều bị Lưu Dương mua chuộc cả rồi sao, ta lợi hại thế ư?”


      Mạc Duy Khiêm ôm chầm La Duyệt Kỳ, sờ sờ mặt : “Đừng giận, đáng đâu em. chuẩn bị gặp Trần Đông Thành lần nữa, xem ta muốn sao.”


      “Đúng rồi, có thể tìm thị trưởng, về hành vi sai trái của mấy ngành này.”


      “Bé ngốc, sợ rằng Trần Đông Thành mới chính là kẻ chủ mưu phía sau đấy, chẳng qua chỉ muốn xem ta định xử lý chuyện này thế nào thôi, công việc của Triệu Trấn ở cục công an sắp làm được nữa rồi, chuyện gì Trần Đông Thành cũng kéo dài chịu phê duyệt, hơn nữa còn nhóm người khác gửi tài liệu tố cáo Triệu Chấn lên bộ công an nữa.”


      đáng sợ, ý của Mạc Duy Khiêm chính là toàn bộ các ngành chính phủ, từ xuống dưới của Danh Tĩnh đều chẳng có ai trong sạch, vậy phải đấu thế nào đây?


      Mạc Duy Khiêm thấy sắc mặt La Duyệt Kỳ càng thêm tệ nhanh chóng dỗ dành : “Đừng sợ, cùng lắm cần công việc này nữa, về nhà buôn bán là được, vẫn đủ nuôi em tốt mà.”


      La Duyệt Kỳ đâu có thèm lo lắng chuyện này chứ: “Nếu đơn giản thế tốt, họ có thể dễ dàng buông tha sao? khéo muốn kéo vào tù mới cam tâm đấy, công việc quan trọng, quan trọng là thể xảy ra chuyện được. rể cũng giúp được gì ư, chức vụ của ta cao thế cơ mà?”


      “Hazz, lời này của em cũng thích nghe, chức vị của ấy cao thế nào cũng là chuyện của ấy, em coi thường người đàn ông của em thế sao, nghĩ phải nhờ ấy mới được ư?”


      La Duyệt Kỳ càng sốt ruột: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn giữ sĩ diện nữa, có ăn được mặc được ? Bản thân phải chịu tội mới là thực tế, nếu có thể dùng sao lại cần, đừng để bản thân phải chịu tội mới là tốt nhất!”


      Mạc Duy Khiêm nghe xong thoải mái cười to: “ ra nhóc như em đúng là kẻ co được dãn được, người được câu này đúng là vợ hiền hiếm có, Mạc Duy Khiêm tu luyện mấy đời mới được cái phúc này vậy?” xong liền cúi đầu hôn .


      Vốn dĩ La Duyệt Kỳ nghe đến hai chữ vợ hiền trái tim rộn ràng, lại nhớ đứa trong bụng mình càng biết nên cảm thấy thế nào, nhưng lại sợ Mạc Duy Khiêm nổi hứng, thèm quan tâm tới mọi thứ mà làm “chuyện đó” tại đây, ảnh hưởng tới đứa . Vì thế La Duyệt Kỳ lập tức đẩy đứng lên: “ đừng đùa nữa, mau xử lý công việc . lúc nào rồi mà còn tâm trạng đùa nữa.”


      Mạc Duy Khiêm cũng đứng lên theo, ôm lấy eo kéo sát vào mình khẽ : “ muốn xử lý lắm nhưng em cũng phải cho chút động lực chứ.” xong lại ấn gáy La Duyệt Kỳ, cúi xuống cọ xát môi .


      Suýt nữa La Duyệt Kỳ nhảy dựng lên, vội vàng : “Em mệt muốn chết rồi, để em nghỉ ngơi chút .”


      Mạc Duy Khiêm nổi hứng lên rồi sao có thể dễ dàng buông tay chứ: “Chẳng phải là nghỉ ngơi hay sao? Làm tình là chuyện có thể giảm bớt căng thẳng mệt nhọc nhất đó, chuyện này được khoa học chứng minh rồi. khóa trái cửa lại, ai vào đâu, em mà đồng ý cũng chẳng có tâm trạng đâu mà làm việc nữa.”


      Khóa trái cửa chẳng phải tương đương với việc gióng chống khua chiêng tuyên bố người trong phòng làm chuyện mờ ám sao?


      La Duyệt Kỳ vô cùng buồn bực, lúc nào rồi mà Mạc Duy Khiêm còn thay đổi bản tính sắc dục dâm tà, muốn làm chuyện đó chứ? Đúng là biết lo lắng mà, hơn nữa còn mang thai đấy, sao có thể chiều theo mà làm hại đứa được? Lại còn biết nên sao với Kim Đào, nếu ra chuyện đứa này chẳng biết ba mẹ phản ứng cỡ nào nữa, đúng là càng nghĩ càng loạn!


      Nhiều loại cảm xúc, suy nghĩ trộn lẫn, hỗn loạn, La Duyệt Kỳ tức giận, đưa tay đẩy Mạc Duy Khiêm ra kêu lên: “Mạc Duy Khiêm, em muốn, có chịu yên ? có thể suy nghĩ đứng đắn chút ? Em lo lắng hãi hùng mà lại còn muốn làm tình, trong đầu nhét cái gì vậy hả? cho biết, trước khi giải quyết xong mọi việc, đừng có mơ động tới em, hơn nữa thân thể em khó chịu, muốn làm với ! có nghe hả?”


      Mạc Duy Khiêm bị La Duyệt Kỳ răn dạy đến mơ hồ: “Duyệt Kỳ, em làm sao thế, sao mà lại giận đến vậy?”


      Lại đẩy tay Mạc Duy Khiêm ra, La Duyệt Kỳ tiếp tục nổi bão: “ đúng là đầu heo, nghe hiểu sao, em muốn lên giường với , cứ thử động tay động chân lần nữa xem, bây giờ em quay về bệnh viện!”


      Mạc Duy Khiêm nghe thế nheo mắt, sắc mặt cũng trầm xuống: “Em giận dữ hô to gọi như thế cũng là lấy cớ đúng ? thấy ra em chỉ mong sao tìm được cơ hội trở về chỗ Kim Đào đúng ? Em cho động vào em, ngay cả hôn chút cũng được, La Duyệt Kỳ, em muốn thủ tiết vì ai hả?”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, 101211 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :yoyo51::yoyo51::yoyo51:hố j thế ...

      có thịt hok
      OrchidsPham thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 60
      Editor: OrchidsPham


      “Mạc Duy Khiêm, thối lắm! Tôi ăn ngon ngủ yên, lòng suy nghĩ cho , thế mà còn tôi như vậy, có lương tâm hay hả? phải tôi thủ tiết vì Kim Đào sao? đúng rồi đó, tôi nghĩ thế đó, cả đời cũng đừng mong chạm được ngón tay vào người tôi nữa!”


      Sắc mặt Mạc Duy Khiêm trầm thay đổi biểu cảm mấy lần, cuối cùng cụp mắt khẽ : “ vô cùng khó khăn và tốn kém mới sắp sếp được đội ngũ chữa bệnh cho Kim Đào, chỉ vì để em bị trói buộc cả đời, tấm lòng của em hiểu được chút nào hay sao?”


      La Duyệt Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại, bây giờ là thời điểm gian nan nhất của Mạc Duy Khiêm, cho dù có phiền lòng cũng nên phát giận với , làm khó chịu. Vì thế dịu giọng : “Là em tốt, xin lỗi , phải em cố ý tức giận với đâu. Chỉ là nhìn dáng vẻ hề lo lắng của nên sốt ruột dùm thôi, đừng trách em.” xong chủ động đưa tay ôm lấy eo Mạc Duy Khiêm, đầu tự vào ngực trấn an.


      Mạc Duy Khiêm thở dài, khẽ vỗ về mái tóc La Duyệt Kỳ : “ cũng có chỗ đúng, em mệt mỏi như thế rồi mà còn quấn lấy em, nghĩ đến cảm nhận của em, là có lỗi. Duyệt Kỳ, mọi khó khăn rồi qua thôi, em phải tin tưởng .”


      La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại, gật gật đầu thêm gì nữa.


      Mạc Duy Khiêm cúi đầu nhìn La Duyệt Kỳ tựa vào lòng mình mơ màng sắp ngủ, lúc này mới biết mệt mỏi cỡ nào, càng thêm tự trách lỗ mãng vừa rồi của mình.


      “Duyệt Kỳ, đưa em nghỉ ngơi được ?”


      La Duyệt Kỳ cũng muốn vậy, đồng ý tiếng rồi từ từ nhắm mắt lại, để Mạc Duy Khiêm ôm mình sang phòng bên cạnh.


      Sau khi xác nhận La Duyệt Kỳ ngủ say, Mạc Duy Khiêm mới nhàng lui ra ngoài, gọi Đổng Nguyên đến văn phòng của mình.


      hãy với Cao Tử Ninh, bảo ta mau chóng quyết định, có hay luôn câu! ta muốn vẫn còn rất nhiều người muốn đấy!”


      Chuyện này là sao vậy? Đổng Nguyên biết Mạc Duy Khiêm lại bị cái gì kích thích rồi, sao lại nghĩ đến chuyện của Cao Tử Ninh? phải là cho ta thời gian suy nghĩ kỹ sao?


      “Tôi gọi điện thoại cho ấy.”


      Mạc Duy Khiêm nghĩ nghĩ, lại thêm: “Tôi muốn gặp Trần Đông Thành, chuyện điện thoại xong cùng tôi.”


      La Duyệt Kỳ mơ màng tỉnh sau giấc ngủ dài, lâu rồi được ngủ ngon như vậy, dù sao ở bệnh viện cũng thể yên giấc được.


      Ngồi dậy dụi dụi mắt, sờ sờ bụng mình theo bản năng, cho tới giờ vẫn thể tin được mình mang thai, biết đứa này có cơ hội gọi tiếng mẹ hay ?


      nghĩ rất kỹ rồi, đợi Mạc Duy Khiêm xử lý xong mọi chuyện chuyện đứa với , bây giờ quá hỗn loạn, loạn còn loạn hơn. Chuyện này cũng thể gạt Kim Đào được, nếu Mạc Duy Khiêm muốn đứa này cũng thể sinh nó ra được, nhà thừa nhận nổi gánh nặng loại này.


      Vừa nghĩ thế, La Duyệt Kỳ cảm thấy chỉ có thể gọi cho cha mẹ hỏi han tình hình xem sao.


      “Duyệt Kỳ, sao lâu như thế con điện thoại báo tin cho cha mẹ, chúng ta sợ con bận cũng dám gọi cho con.”


      “Con quên mất, mẹ, giờ cha mẹ ở đâu, hoàn cảnh có tốt ?”


      Nhắc tới việc này, giọng Tề Nguyệt Tú thấp xuống: “Mẹ cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Lúc trước con Duy Khiêm muốn đưa ba mẹ tới thành phố bên cạnh lánh mặt, sao phải dùng đến máy bay chứ? Lúc đó ba mẹ hỏi nhiều, nhưng đến nơi rồi mới biết là Duy Khiêm đưa ba mẹ đến nhà chị cậu ta. Người ta nhiệt tình quá, ba mẹ cũng chẳng được gì, mẹ thấy ấy quen quen, thôi cũng coi như là có duyên phận. ấy đối xử với ba mẹ phải nhiệt tình bình thường đâu, còn luôn hỏi xem các tục lệ thành hôn ở chỗ chúng ta, rảnh rỗi đều đưa ba mẹ thăm thú khắp nơi, mua sắm rất nhiều đồ. Duyệt Kỳ này, phải con và Duy Khiêm lén đính ước gì đấy chứ? Con có tính toán gì khác về chuyện Kim Đào chưa?”


      “Mẹ, mẹ Mạc Duy Khiêm cho người đưa ba mẹ đến nhà chị ấy ư?” La Duyệt Kỳ chấn động, nếu là chị Mạc Duy Khiêm chắc chắn là từng xuất bản tin rồi, dĩ nhiên là mẹ phải thấy quen mắt, có gì lạ cả.


      “Chẳng phải thế ư, sao vậy, con cũng biết chuyện này à? Nhìn điệu bộ của chị Duy Khiêm, ba mẹ còn tưởng là tới chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa đấy!”


      La Duyệt Kỳ phủ nhận: “Con và ấy còn chưa ràng, Kim Đào vẫn nằm giường bệnh đứng lên nổi, sao con có thể làm thế chứ! Mẹ, chắc mẹ hiểu sai rồi, người ta chẳng qua là quá chu đáo muốn tặng quà cho cha mẹ thôi.”


      Tề Nguyệt Tú nghe thế rất vui: “Chẳng lẽ mẹ con còn nhìn được cái chuyện nhặt đó sao? Tặng quà mà phải xem thiệp mời màu đỏ sao? Còn hỏi mẹ lễ ăn hỏi chỗ chúng ta chuẩn bị những gì, lại hỏi con có muốn chuyển công tác ?”


      La Duyệt Kỳ nghe xong cũng mơ hồ, cuối cùng Mạc Duy Khiêm làm cái quỷ gì vậy, vì sao lại gạt , đưa ba mẹ tới nhà chứ?


      Nhưng dù có cố nghĩ thế nào cũng nghĩ ra Mạc Duy Khiêm có ý đồ gì. Hơn nữa hành động của chị càng làm người ta buồn bực hơn, nghĩ được ràng, La Duyệt Kỳ cũng chỉ có thể bảo mẹ mình quan sát thêm, có tình huống gì mới gọi điện báo cho .


      Buông điện thoại xuống, lại cảm thấy buồn ngủ. La Duyệt Kỳ nghĩ có lẽ là do tác dụng tâm lý, hoặc thời gian này quá mệt mỏi, khó khăng lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi rồi chi bằng cứ ngủ cho đẫy giấc, vì thế lại nằm xuống tiếp tục ngủ.


      Văn phòng thị trưởng thành phố Danh Tĩnh, Trần Đông Thành mang gương mặt tươi cười mời Mạc Duy Khiêm ngồi xuống : “Mạc tổ trưởng đến chỗ tôi là vì vụ án của Lưu Dương và Loan Ninh phải ?”


      “Trần thị trưởng quả nhiên người thẳng thắn, đúng là tôi đến vì chuyện này, tôi muốn nghe xem ngài có cái nhìn thế nào về chuyện này.”


      Trần Đông Thành mỉm cười: “Nếu Mạc tổ trưởng có thể tới tìm tôi có nghĩa là vẫn tin tưởng vào trách nhiệm của tôi với thành phố Danh Tính này. Tôi cũng thẳng, theo lý tôi nên có ý kiến gì với vụ án này, nhưng bên tòa án lúc này cũng rất khó xử, tôi cũng biết là ổn, tôi còn tìm Triệu Chấn tới hỏi tình hình nữa. Tôi thấy thế này, viện kiểm sát nghi ngờ về lời khai của các bị cáo, tòa án cũng lo lắng về điểm này, cho nên thể loại trừ trường hợp cơ quan công an sử dụng hình thức tra tấn ép cung trong quá trình thẩm vấn được. khi thế thể dựa vào lời khai đó được, lại phải mau chóng có câu trả lời cho dư luận nữa. Tôi thấy nên mau chóng xử lý hung thủ hành hung theo luật mới là cách tốt nhất, biết Mạc tổ trưởng có đồng ý với suy nghĩ của tôi ?”


      ra là Trần thị trưởng nghĩ vậy, chỉ cần xử lý vài tên côn đồ râu ria nghe lệnh người khác làm việc là xong. Nhưng tôi ủng hộ lời của ngài, nếu có chứng cứ chứng minh được việc dùng hình ép cung phải dùng các căn cứ và dựa theo mà xử án. Lưu Dương, Loan Ninh,cả Phạm Thanh Lợi vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật và Triệu Chí Tín vốn dĩ là tổ chức có tính xã hội đen. Người bị hại và các tài liệu liên quan đều ghi chép rành mạch, nếu xử lý triệt để làm sao ăn với người dân được?”


      Vẻ mặt Trần Đông Thành vô cùng tự nhiên: “Chỉ là tôi nghe quá trình thu thập những chứng cứ này cũng quang minh chính đại gì, tòa án cũng đưa ra vấn đề này, là quá trình thu thập chứng cứ chính nghĩa.”


      Đây là định hoàn toàn phủ nhận chứng cứ và sao? Mạc Duy Khiêm cũng bội, chỉ nhàng bâng quơ câu: “Tôi cũng nghe chuyện, hình như Trần thị trưởng là vị “quan thanh liêm” ?”


      Ánh mắt Trần Đông Thành lóe lóe, vẻ mặt cứng ngắc, yên lặng lát mới khôi phục tự nhiên như trước, nhưng giọng điệu chuyện thay đổi rất nhiều: “Xem ra Mạc tổ trưởng rất là quan tâm tới đời tư của tôi, khéo là tôi cũng rất quan tâm tới Mạc tổ trưởng. Cách đây lâu tôi thu được phần tư liệu, nội dung bên trong chính là chứng cứ Mạc tổ trưởng nhận số tiền bồi thường . Chuyện này hợp với pháp luật đâu nha, hơn nữa, cũng có tin tức là ngài sắp bị điều tra chuyển chức, Mạc tổ trưởng cần phải quan tâm tới bản thân mình nhiều hơn mới đúng đó.”


      Mạc Duy Khiêm hơi hơi suy tư liền hiểu được chuyện chứng cứ kia là gì, lại nghe Trần Đông Thành lấy chuyện điều tra chuyển chức ra uy hiếp mình cũng nổi giận, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên: “Như thế xem ra cái tên thành phố Danh Tĩnh này đúng là bị Trần thị trưởng làm mất ý nghĩa rồi. Chẳng qua ngài cũng làm tôi hiểu biết thêm nhiều điều, toàn bộ cơ cấu ngành của Danh Tĩnh có thể chung sức chung lòng, che chở cho người, thành phố Danh Tĩnh này muốn đen cũng khó! Trần Đông Thành, tôi thẳng với ông này, lúc chúng ta gặp lại là ngày ông phải đền tội. Uy hiếp Mạc Duy Khiêm tôi ư? Ông xứng đâu!”


      Trần Đông Thành dùng ánh mắt hung ác nhìn Mạc Duy Khiêm rời khỏi văn phòng của mình, sau đó lập tức lấy điện thoại bắt đầu sắp đặt mọi chuyện.


      Thời điểm Mạc Duy Khiêm trở lại văn phòng là lúc tan tầm, thấy La Duyệt Kỳ vẫn ngủ ngon, lòng mềm nhũn, bé con này mệt tới cỡ nào rồi, ngủ lâu như thế mà vẫn chưa tỉnh. Xem thời gian, nhàng đẩy đẩy người La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ giật mình, ngái ngủ hỏi: “ làm xong việc rồi sao?”


      Mạc Duy Khiêm khẽ hôn trán La Duyệt Kỳ, cười : “Xong rồi, em đúng là ham ngủ mà, mau dậy , chúng ta về nhà.”


      muộn thế này rồi cơ à?”


      La Duyệt Kỳ nhanh chóng ngồi dậy, sau đó lại nhớ đến chuyện cha mẹ mình, định hỏi Mạc Duy Khiêm nghĩ thế nào, nhưng thể hỏi ra miệng được. Nếu chỉ hỏi vì sao đưa cha mẹ tới chỗ chị cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng dù sao cũng đâu thể trực tiếp hỏi: “ đưa ba mẹ em tới nhà , hơn nữa lời cử chỉ của chị như vậy, có phải là lên muốn kết hôn với em ?” là quá mức tự mình đa tình rồi, làm sao có thể hỏi ra miệng được chứ?


      “Sao vậy, có tâm gì ư?”


      sao, em rửa mặt rồi chúng ta .” La Duyệt Kỳ xong liền vào toilet.


      Lòng Mạc Duy Khiêm cảm thấy thoải mái, chẳng lẽ nhóc kia nghĩ tới Kim Đào sao? Chuyện đó thể được!


      Vì thế, lúc La Duyệt Kỳ quay ra chỉ thấy Mạc Duy Khiêm cau mày, dáng vẻ vô cùng buồn bực.


      còn em có tâm nữa, em thấy mới là người có tâm đấy, có phải công việc thuận lợi ? gặp Trần thị trưởng chưa?” La Duyệt Kỳ quan tâm hỏi.


      Mạc Duy Khiêm thở dài: “Hôm nay gặp mới biết được chứng cứ quan trọng mà họ là gì.”


      La Duyệt Kỳ vội vàng hỏi: “Là cái gì thế, mau .”


      “Em còn nhớ lần đó dưới dẫn dắt của Loan Ninh, chúng ta và Kim Đào gặp gỡ Phạm Thanh Lợi, sau đó lúc hai chúng ta ra, bị người đứng ngoài xe chĩa súng vào bắn ?”


      La Duyệt Kỳ gật đầu, Mạc Duy Khiêm lại tiếp tục : “Sau việc đó, Phạm Thanh Lợi có tìm , lúc ấy muốn bồi thường cho chút, đưa cho cái bong bì, cho người mở ra, bên trong là 40 vạn.”


      nhận ư?”


      chỉ từ chối, nghĩ đó là chứng cứ để chứng minh họ có hành vi đút lót. ngờ đây là cái bẫy của bọn Phạm Thanh Lợi, họ quay chụp lại cuộc gặp đó, có thể còn động tay động chân cắt ghép thanh hình ảnh, bây giờ phần tài liệu về cuộc gặp đó ở trong tay Trần Đông Thành. Hơn nữa bên chuẩn bị điều tra đánh giá quá trình làm việc của nửa năm qua. Chuyện ở Danh Tĩnh lần này có lẽ sinh ra ảnh hưởng đến việc điều tra đánh giá đó.”


      La Duyệt Kỳ lo lắng căng thẳng, lũ tiểu nhân này thế mà lại hãm hại Mạc Duy Khiêm như vậy: “Vậy có cách đối phó chưa? Nếu để chúng thực được chẳng phải phải vào tù ư?”


      “Em lo cho sao?” Mạc Duy Khiêm cười hỏi.


      còn cười được! Dĩ nhiên là em lo cho rồi, nhất định là có cách đúng ?” La Duyệt Kỳ sắp lo đến chết rồi.


      bước nào tính bước đó . Chỉ cần em có thể ở bên mọi lúc mọi nơi xảy ra chuyện gì.”


      là lúc nào rồi mà người này còn có tâm trạng trêu đùa nữa?


      Mạc Duy Khiêm nhìn dáng vẻ vừa lo vừa tức vì mình của La Duyệt Kỳ, lòng vui vẻ ít: “Biết lòng em có , sao có thể gặp chuyện may được chứ? nghĩ tới mấy chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta ăn cơm .”


      Ngồi trong nhà hàng, La Duyệt Kỳ lại cảm thấy tâm lý của mình tác dụng quá mạnh, dù có nhiều chuyện phải lo lắng căng thẳng chưa giải quyết như vậy nhưng sức ăn của chẳng những giảm mà còn tăng lên rất nhiều, chẳng lẽ vừa mới biết mình mang thai thay đổi nhiều thế sao?


      bao lâu rồi em ăn cơm cho tử tế hả, sao mà lại đói đến mức này chứ?” Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ bưng lên chén cơm nữa cực kỳ đau lòng .


      La Duyệt Kỳ cũng muốn ăn nhiều thế đâu, nhưng cứ đói biết làm thế nào?


      Khó khăn lắm La Duyệt Kỳ bới buông đũa, lúc về còn muốn đóng gói thêm hai suất mang về mới tính là xong bữa.


      Về đến nhà, La Duyệt Kỳ lại mệt mỏi ngáp dài.


      “Còn chưa ngủ đủ sao? Sau này em đừng ở bệnh viện quá lâu nữa, cẩn thận mệt tới phát bệnh luôn đó.” Mạc Duy Khiêm cảm thấy ngay cả khi đối mặt với Trần Đông Thành cũng lo lắng tới mức này, vì thế vội vàng dọn giường cho La Duyệt Kỳ, giúp nằm xuống đắp chăn ổn thỏa mới đến thư phòng xử lý công việc.


      Hôm sau, khi La Duyệt Kỳ tỉnh dậy sắp 11 giờ, Mạc Duy Khiêm làm từ sáng, cầm điện thoại lên xem, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đều là Kim Đào nhắn tới, bảo tới bệnh viện chuyến. Sợ Kim Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, La Duyệt Kỳ vội vàng chuẩn bị qua loa rồi cùng mấy người Hàn Giang tới bệnh viện.


      “Kim Đào, em tới rồi, xảy ra chuyện gì thế?” La Duyệt Kỳ vừa vào phòng bệnh vội vàng hỏi Kim Đào.


      Kim Đào : “Gọi điện cho em em cũng nghe máy, chỉ có thể nhờ người nhắn tin dùm. tìm em là để cho em biết, quyết định rồi, nhận giúp đỡ của Mạc Duy Khiêm và sang Mĩ chữa trị.”

      La Duyệt Kỳ kíp phản ứng, nhìn Kim Đào chằm chằm.


      “Cao Tử Ninh cùng với .” Kim Đào ném cho La Duyệt Kỳ điều còn bất ngờ hơn,


      “Cho nên, Cao Tử Ninh là do Mạc Duy Khiêm dùng thủ đoạn sắp xếp tới bên đúng ? đúng là nghĩ tìm người chăm sóc thay em, để em có thể thoải mái thoát thân!”


      “Duyệt Kỳ, mọi chuyện như em nghĩ đâu, đúng là Cao Tử Ninh đồng ý với điều kiện của Mạc Duy Khiêm, nhưng chỉ giới hạn trong việc chăm sóc thôi, về phần có thể phát triển thêm hay phải xem lại, bây giờ còn tự nuôi nổi mình gì cũng đáng tin. Mạc Duy Khiêm vừa giúp lại giúp cả Cao Tử Ninh nữa. cần người chăm sóc, chỉ là chă sóc thân thể mà còn cả tinh thần nữa, Cao Tử Ninh làm bạn cùng với cha ấy cũng có thể nước Mỹ để chữa trị, hoàn cảnh ở đó cũng có lợi cho bệnh tình của ông ấy. Mạc Duy Khiêm ép Cao Tử Ninh, tất cả là do ấy tự nguyện, Cao Tử Ninh chuyện với rồi, ấy cần cơ hội để cải thiện cuộc sống của hai cha con, dù ấy đồng ý Mạc Duy Khiêm vẫn tìm người khác tới chăm sóc thôi, tìm tới ấy chẳng qua là tiện thể bớt đường vòng.”


      La Duyệt Kỳ vẫn nghĩ thông, vẻ mặt cực kỳ tức giận.


      Kim Đào cũng để ý , chỉ tiếp tục : “Em cũng đừng cảm thấy áy náy, khả năng có thể đứng lên được là rất lớn, suy nghĩ của Mạc Duy Khiêm cũng rất ràng, điều ta muốn chính là giải thoát cả về thể xác lẫn tinh thần của em. Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm vì em mà trả giá rất nhiều, ta còn muốn bồi thường gấp ba lần cho khách sạn ở phố kinh doanh kia của , mà tiền đó cũng trừ vào tiền chạy chữa cho ! Toàn bộ phí tổn chữa trị của do ta gánh vác, Cao Tử Ninh cũng vậy. Đối mặt với những điều kiện này lựa chọn thứ hai. Cho nên, Duyệt Kỳ, phải là em bỏ rơi hay có lỗi với mà là do muốn có được điều kiện chữa bệnh và cuộc sống tốt đẹp, vì có thể phục hồi thân thể của mình mà bỏ qua em. lựa chọn giúp đỡ mà Mạc Duy Khiêm cung cấp, những thứ đó em thể cho được, phải nghĩ cho chính mình, em hiểu chưa?”


      Nước mắt La Duyệt Kỳ lăn xuống thành dòng: “Kim Đào, cần phải tự bôi nhọ mình như thế, vì bảo vệ em nên mới bị thương, có đối xử với em ra sao cũng có gì quá đáng cả. Em rồi, chỉ cần là điều muốn em ủng hộ . May mắn nhất đời của em chính là gặp được và Mạc Duy Khiêm, hai người đều đối xử quá tốt với em, đều lòng với em mà em lại thể chăm sóc được cả hai, chỉ có thể làm tổn thương người. Có lẽ bản thân em cũng chẳng biết phải lựa chọn thế nào nữa.”


      Đôi mắt Kim Đào cũng đỏ hồng lên: “Em đừng lo lắng cho , lúc này có thể coi là cần lo lắng về cuộc sống sau này nữa. Tương lai, khi có thể đứng lên được, nhất định quay về gặp em. Tạm thời ba mẹ cùng, em hãy giúp chăm sóc họ chút.”


      La Duyệt Kỳ gật đầu liên tục: “Nhất định em thường xuyên thăm họ, yên tâm .”


      Kim Đào muốn tiếp tục thương cảm như thế nữa nên đổi đề tài, hỏi về tình trạng của Mạc Duy Khiêm và tiến triển vụ án.


      La Duyệt Kỳ cau có mặt mày đem mọi chuyện xảy ra gần đây kể lại lượt.


      Con ngươi của Kim Đào đảo qua đảo lại vài vòng, nửa ngày sau bỗng nhiên : “Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm đúng là lòng với em, thấy em đúng là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường” mà. phải em bị Mạc Duy Khiêm lừa chuyện ta bị người ta hãm hại đấy chứ?”


      “Sao ấy có thể lừa em chuyện này được? Đều là đó!” La Duyệt Kỳ thể tin được khả năng mà Kim Đào vừa ra.


      Kim Đào cười cười: “Lúc trước rất nóng vội, nhưng thời gian nằm giường dài như thế, lòng cũng yên tĩnh lại, nghĩ mọi chuyện cũng cẩn thận hơn. cảm thấy việc họ muốn xử lý Mạc Duy Khiêm chắc chắn là , nhưng Mạc Duy Khiêm có khả năng bị mấy kẻ tiểu nhân đó cản đường đâu. thấy nguyên nhân có lẽ là do em, em nghĩ mà xem, thời gian Cao Tử Ninh xuất và thời gian ta gặp khó khăn quá trùng hợp! ta vừa để Cao Tử Ninh thay thế em chăm sóc em, đồng thời cũng lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của mình để tranh thủ đồng tình, giữ em lại bên ta. Có lẽ đó mới là mục đích đấy!”


      La Duyệt Kỳ lắng nghe vô cùng chăm chú: “ tiếp .”


      chỉ có thể là, Mạc Duy Khiêm lòng với em nên mới có thể sử dụng đến cả thủ đoạn như thế. vậy cũng phải là muốn hai người xảy ra mâu thuẫn đâu, chỉ là để em có thể hiểu tấm lòng ta, mặt khác cũng muốn chúng ta cứ bị Mạc Duy Khiêm nắm mũi dắt mãi, em phải suy nghĩ sâu xa chút, đừng mơ hồ ngốc nghếch mãi nữa.”


      “Vậy sao có thể xác định là Mạc Duy Khiêm có việc gì?”


      Kim Đào hơi đắc ý: “ nghe radio mà, còn có thể xem tin tức di động và tivi nữa, lúc nghe những tin tức đó lòng có việc nghĩ mãi ra nhưng hôm nay nghe em kể lại mới hiểu được. Nếu việc nghiêm trọng như em , vậy vì sao ngoài các phương tiện truyền thông của Danh Tĩnh ra các nơi khác hoặc là các kênh thông tin cả nước đều nhắc tới chuyện của mạc Duy Khiêm? Hơn nữa, hai ngày nay xem truyền thông Danh Tĩnh cũng có tin gì, ràng việc này là do Mạc Duy Khiêm tự đạo diễn ra thôi.”


      Đúng rồi, Kim Đào thế La Duyệt Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa kết hợp với chuyện của cha mẹ , cơ bản là thông suốt. Dáng vẻ buồn bực kia của Mạc Duy Khiêm căn bản chỉ bày ra cho xem mà thôi!


      “Em cũng đừng giận, Mạc Duy Khiêm chỉ đơn giản là muốn em quan tâm ta thôi, giống như đứa bé vậy, luôn muốn em chú ý tới ta. Điều này cho thấy ta lòng quan tâm đến em, nếu dựa vào điều kiện của ta, chẳng đáng quản tới mấy chuyện vớ vẩn này. Duyệt Kỳ, em hãy cố gắng thêm lần , giờ đây còn trở ngại gì nữa, em nhất định phải cố gắng đấu tranh thêm lần nữa. hy vọng có người lòng thương , đối xử tốt với em!”


      Nước mắt La Duyệt Kỳ lại chảy xuống, dùng sức gật đầu: “Được, em nhất định cố gắng!”


      Sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu Mạc Duy Khiêm thích giả vờ với em như thế, em cũng muốn thử ấy xem sao!”


      Kim Đào nóng nảy: “Duyệt Kỳ, chuyện này thể tùy tiện giỡn được đâu, em đừng có quậy cái gì mà bên thứ ba nọ kia để thử thách, được đâu!”


      La Duyệt Kỳ hé miệng cười: “Quả đúng là có “bên thứ ba”, nhưng mà phải như nghĩ đâu. Trước khi nên tranh thủ cho xem kịch hay chứ, chúng ta đâu thể cứ để người ta lừa mãi đúng ?”


      Ra khỏi bệnh viện, đường tới văn phòng Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ nghĩ tốt nhất nên tìm thời gian gặp lại Cao Tử Ninh để trò chuyện, như thế mới có thể yên tâm hơn được.


      Đến đại sảnh, La Duyệt Kỳ và mấy vệ sĩ cùng vào thanh máy, lúc ra nhìn thấy Đổng Nguyên nên tới chào hỏi, lúc chào hỏi giả vờ như trượt tay, kết quả là đánh rơi chiếc túi xách chưa kéo khóa xuống đất khiến mọi thứ bên trong tung tóe ra ngoài.


      Mấy người Đổng Nguyên, Hàn Giang nhanh chóng giúp nhặt lại mọi thứ, La Duyệt Kỳ đợi đến lúc họ nhặt xong đồ, thừa dịp họ tập trung liền cố ý ném tờ xét nghiệm đến chỗ Đổng Nguyên, sau đó xách túi lên phía trước.


      “Duyệt Kỳ, còn cái này nè.” Đổng Nguyên nhặt tờ giấy kia lên, sợ là cái gì quan trọng nên hướng về phía La Duyệt Kỳ bước mà gọi.


      La Duyệt Kỳ tỏ vẻ nghe thấy, xoay người quẹo vào hành lang khác.


      Đổng Nguyên mở ra xem nửa ngày, chẳng hiểu gì, chỉ biết đây là giấy của bệnh viện.


      “Dương tính là sao? phải là bệnh truyền nhiễm gì đó chứ?” Đổng Nguyên lập tức tỉnh táo lại, cầm theo tờ giấy tìm bác sĩ theo họ. việc liên quan đến sức khỏe Mạc Duy Khiêm, thể đại khái qua loa được.


      Ở chỗ rẽ, La Duyệt Kỳ vụng trộm thăm dò, thấy Đổng Nguyên vội vàng mang theo tờ xét nghiệm vào thang máy ngừng cười trộm: Mạc Duy Khiêm, bây giờ em cho nếm thử mùi vị bị người khác lừa!


      Tự mình cười trộm lát, sau đó thay đổi vẻ mặt của mình rồi mới tới văn phòng Mạc Duy Khiêm, vẫn mang dáng vẻ vô cùng buồn bực lo lắng, quấy rầy Mạc Duy Khiêm mà ngồi ở sô pha chờ Đổng Nguyên đưa tin tốt tới.
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19611 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      boooom tấn booooooom tấn
      AnLy90OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :