1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 55
      Editor: OrchidsPham


      Hàn Giang và Vương Bằng dừng xe cầm công cụ chạy tới, đập vỡ cửa xe, phân biệt kéo Kim Đào và La Duyệt Kỳ từ bên trong ra.


      La Duyệt Kỳ mơ hồ nhìn Kim Đào hôn mê bất tỉnh ở đối diện, chỉ cầu mong xảy ra chuyện gì may.


      Xe cứu thương lập tức đuổi tới đưa tất cả mọi người đến bệnh viện.


      người La Duyệt Kỳ chỉ bị trầy da khi giãy dụa và ít vết thương ở cánh tay đáng lo ngại. Tuy Hàn Giang và Vương Bằng kiên trì cầu làm kiểm tra toàn diện nhưng La Duyệt Kỳ biết bản thân việc gì, cũng nghe lời khuyên mà ngồi ở hành lang chờ kết quả của Kim Đào.


      Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên chạy tới bệnh viện trong thời gian ngắn nhất, sắc mặt Mạc Duy Khiêm trắng bệch, tuy trong điện thoại Hàn Giang La Duyệt Kỳ có vấn đề gì nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy bình yên ngồi ở hành lang mới yên lòng.


      “Duyệt Kỳ, em sao là tốt rồi, đều do phòng bị chu toàn, là do tốt.” Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ mắt dại ra, liên tục tự trách.


      Giọng điệu La Duyệt Kỳ rất bình tĩnh: “ cũng làm hết sức rồi, trừ khi cả ngày chúng ta chỉ ở yên trong nhà, nếu sớm muộn gì cũng có chuyện, dù có cho mười người bảo vệ chúng cũng tìm càng nhiều người tới đánh lén hơn. Nơi này là địa bàn của chúng, chẳng còn cách nào.”


      đến đây, La Duyệt Kỳ ngẩng đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn Mạc Duy Khiêm: “Em chỉ mong Kim Đào gặp chuyện gì may, xem ấy có chết ?”


      Dĩ nhiên là Mạc Duy Khiêm thể trả lời được, chỉ có thể an ủi : “ đâu, Kim Đào mạng lớn, gặp chuyện gì đâu.”


      lát sau, cha mẹ Kim Đào cũng được người của Mạc Duy Khiêm đón đến, Trần Thục Phương vừa thấy La Duyệt Kỳ liền nhào lên đánh: “ là đồ tinh hại người, Kim Đào nhà tôi chia tay với rồi sao còn quấn quýt lấy nó? Nếu con tôi có mệnh hệ gì tôi liều mạng với !”


      Mạc Duy Khiêm bảo vệ La Duyệt Kỳ, hai vệ sĩ tiến lên phối hợp với cha Kim Đào kéo Trần Thục Phương sang bên. Trần Thục Phương ngồi dưới đất gào khóc, chỉ vào La Duyệt Kỳ kêu lên: “ là đồ tai họa, sao chết ? Nhà tôi gây nghiệt gì mà lại gặp phải cái thứ quỷ đòi mạng như chứ, ôi con tôi…”


      La Duyệt Kỳ cũng phản bác, chảy nước mắt mặc kệ Trần Thục Phương chửi bậy, đến tận khi bác sĩ ra mới có phản ứng, mau chóng đứng lên bước qua.


      “Đây là bệnh viện, các người ồn ào cái gì, có muốn bệnh nhân khỏe lại hả?” Bác sĩ tức giận răn dạy mọi người.


      La Duyệt Kỳ cũng quan tâm tới lời này, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, người thế nào rồi?”


      nguy hiểm đến tính mạng.”


      câu này khiến mọi người nhàng thở ra, chân La Duyệt Kỳ mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống mặt đất. Ơn trời, Kim Đào sao!


      “Liệu sau này con tôi có thể đá bóng được nữa ?” Trần Thục Phương lại hỏi, có vấn đề về tính mạng cũng có nghĩa là có vấn đề gì khác.


      Bác sĩ nhìn về phía Trần Thục Phương: “Bà là mẹ bệnh nhân sao? Rất đúng lúc, bà nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy , con trai bà bị thương ở thắt lưng, chắc chắn thể tiếp tục đá bóng được, sau này có thể đứng lên lại là rất tốt rồi! Tình trạng cụ thể còn phải chờ hội chẩn, tạm thời cố định chỗ đau của bệnh nhân thế , chúng tôi nhanh chóng đưa ra kết luận!”


      Trần Thục Phương choáng váng, nhìn bác sĩ chằm chằm, bà căn bản thể hiểu nổi ông ta gì.


      “Bác sĩ, ông thế là có ý gì? Cái gì gọi là có thể đứng lên lại là rất tốt rồi chứ?”


      Bác sĩ gặp rất nhiều vẻ mặt còn tồi tệ hơn thế này của người nhà bệnh nhân rồi nên cũng có cảm giác gì nhiều, chỉ càng thẳng hơn: “Kết quả tệ nhất chính là con bà bị hoàn toàn tê liệt, thể lại, còn người nhà nào khác ? Hãy nhanh giúp chăm sóc cậu ấy chút, người làm thủ tục.”


      Tâm trạng Mạc Duy Khiêm rất nặng nề, nhưng khi nhìn về phía La Duyệt Kỳ ở trong lòng mình lại càng thêm kinh hãi.


      Chỉ thấy vẻ mặt La Duyệt Kỳ thể dùng hai chữ bình tĩnh mà hình dung nữa rồi, toàn thân bao phủ dòng khí trầm lắng, tựa vào ngực chút cảm xúc.


      “Duyệt Kỳ, em tỉnh táo lại , Kim Đào nhất định tốt lên thôi.”


      La Duyệt Kỳ nhàng đẩy Mạc Duy Khiêm ra, đứng thẳng người dậy về phía cuối hành lang: “Em sao, em chờ Kim Đào khỏe lại.”


      Nhìn La Duyệt Kỳ xa dần, Mạc Duy Khiêm mơ hồ cảm thấy mất .


      Trong lòng truyền đến từng cơn đau nhức khiến cảm thấy bị đè nén lại có chỗ để giải tỏa, Kim Đào bị như vậy là chuyện mà bất kỳ ai cũng muốn!


      “Duy Khiêm, sở cảnh sát và người của phân cục tới.” Đổng Nguyên gọi Mạc Duy Khiêm qua bên .


      “Là phân cục của ai? Phạm Thanh Lợi chăng?”


      “Là bên đó, việc xảy ra tại nơi giao nhau giữa hai khu, sao có thể buông tha cơ hội này chứ, đoán chừng là chủ động nhận việc mò tới đấy.”


      Mạc Duy Khiêm cười lạnh: “Đây là muốn ép tôi đến đường cùng sao, vốn định làm theo trình tự chính quy nhưng bây giờ xem ra toàn bộ Danh Tĩnh đều chịu phối hợp, thối nát đến tận rễ rồi! qua xem chút!”


      Người phân cục tới là phó cục trưởng Tiền, mang theo 5 cảnh sát, nhìn thấy Mạc Duy Khiêm, thái độ trở nên cực kỳ nghiêm khắc “ là người chịu trách nhiệm? Theo camera ghi được hai người kia công khai đả thương người ở gần sân vận động, trước mắt có hai người vị bị thương quá nặng mà tử vong, ba người khác bị thương nặng vẫn cấp cứu, tại chúng tôi muốn bắt hai người kia về quy án, tốt nhất là hãy hợp tác chút, nếu chỉ có thể xử lý theo quy định đối với kẻ chống lại người thi hành án mà thôi!”


      “Người ư? Hôm nay chắc chắn là thể đưa , thôi cứ bảo Phạm Thanh Lợi tự lăn tới đây mà gặp tôi, nếu đồng ý, vậy ngoài xử lý kẻ chống đối người thi hành án còn phải thêm vào đó tội danh tấn công cảnh sát đấy.” tại Mạc Duy Khiêm hận Lưu Dương thấu xương, cũng chẳng muốn bận tâm quá nhiều nữa.


      “Ôi! Mạc Duy Khiêm, là nhân viên công vụ quốc gia đấy, thế mà dám công khai phạm pháp, vậy cùng thôi!” Phó cục trưởng họ Tiền vừa xong liền ý bảo mấy người cùng tới bắt ba người Mạc Duy Khiêm, Hàn Giang và Vương Bằng .


      Đổng Nguyên sao có thể để họ thực được ý đồ chứ? Vung tay lên, tất cả mọi người cùng tiến lên vây quanh Mạc Duy Khiêm, Hàn Giang Vương Bằng và những người khác chuẩn bị đánh mấy tên cảnh sát này hả giận chút, cũng chuẩn bị sẵn để có thể rút súng ra bất cứ lúc nào.


      “Đợi , đừng xảy ra xung đột!” Lúc này có người hô lớn tiếng,


      Mọi người nhìn về phía tiếng , chỉ thấy lại có đám cảnh sát rất đông chạy tới.


      “Lão Tiền, mau mang người về , Triệu cục trưởng muốn đích thân xử lý vụ án này.” Người vừa kêu chạy tới .


      “Trịnh cục, chuyện này tốt đâu, cục công an thành phố chỉ lần xen vào việc phá án của phân cục chúng tôi, tôi thấy cứ như thế này đúng là khó mà ăn với nhau đấy.” Phó cục trưởng Tiền vẫn ý thức được tình cảnh tại của mình.


      Trịnh Bân là Phó cục trưởng cục công an thành phố, nghe xong lời phó cục trưởng Tiền tỏ ra thản nhiên: “Vụ án hôm nay ảnh hưởng cực kỳ xấu, phải xử lý cẩn thận, Triệu cục trưởng dặn dò rất kỹ, hơn nữa lãnh đạo cục công an thành phố nghiên cứu, cách thức xử lý còn thảo luận, có ý kiến gì cứ tìm họ mà tranh luận, bây giờ nhanh !”


      Phó cục trưởng tiền đành tâm cam lòng nguyện dẫn người của mình .


      Sau đó Trịnh Bân hơi cung kính với Mạc Duy Khiêm: “Mạc tổ trưởng, Triệu cục trưởng dặn dò, bảo ngài cần quá tức giận, xảy ra chuyện này cục công an thành phố chúng tôi cũng có lý do để điều động lực lượng cảnh sát tới bảo vệ ngài và những người bên cạnh ngài. Tôi dẫn 30 người tới trước, ngài xem sắp xếp thế nào, chỉ là phải nhanh chóng thúc giục bên viện kiểm sát và đại biểu nhân dân mới được!”


      Mạc Duy Khiêm gật gật đầu: “Thay mặt tôi cảm ơn Triệu cục trưởng nhé, sau khi về hãy giúp tôi chuyển lời rằng nhân tình này tôi nhớ kỹ, bảo ông ta cứ việc thẳng tay mà làm, tôi ủng hộ và bảo vệ ông ta.”


      Trịnh Bân nghe xong vui muốn chết: “Được, được, tôi nhất định chuyển lời, cảm ơn Mạc tổ trưởng!”


      Trịnh Bân rồi, Mạc Duy Khiêm bảo Đổng Nguyên sắp xếp phân phối 30 cảnh sát kia, bản thân tìm La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ vẫn ngồi ở hàng ghế cuối hành lang, như thể chuyện vừa xảy ra chẳng có quan hệ gì với .


      “Duyệt Kỳ, em đừng như vậy, biết lòng em rất khổ sở, chuyện của Kim Đào cũng phải tại em, hơn nữa bác sĩ cũng là phải tiếp tục tiến hành hội chẩn nữa mà, đưa em về nghỉ ngơi trước được ? Vết thương người em cũng phải bôi thuốc mới được.” Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ tĩnh lặng mà đau lòng.


      La Duyệt Kỳ thở phào hơi: “Bị thương ở thắt lưng, dù là tình trạng tốt nhất kiếp sống Vận động viên của ấy cũng hết rồi. Lời của bác sĩ em có thể hiểu, tỷ lệ Kim Đào bị liệt rất lớn, em biết đầu sỏ gây chuyện là đám Lưu Dương nhưng em thể tự trách mình được. Kim Đào ấy, hề do dự ôm lấy em…, về trước , còn nhiều việc bề bộn chờ xử lý nữa, em muốn ở đây chăm sóc Kim Đào.


      Vẻ mặt Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ đầy phức tạp, muốn hỏi có phải tính chấm dứt quan hệ giữa bọn họ nhưng cứ mãi do dự, câu hỏi thể ra miệng được, chỉ có thể đứng dậy gọi Đổng Nguyên để ta sắp xếp Hàn Giang và Vương Bằng cùng với mấy cảnh sát ở lại bệnh viện bảo vệ.


      Đổng Nguyên cũng thở dài, lần này duyên phận giữa Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ có lẽ hết. Kim Đào thành ra thế này, La Duyệt Kỳ thể bỏ mặc cậu ta được, chỉ là biết Mạc Duy Khiêm nghĩ sao, có lẽ sau khi chia tay cũng phải sa sút tinh thần thời gian dài.


      Trần Thục Phương và bạn già Kim Tăng Chí bị cảnh vừa rồi dọa sợ, đợi đến lúc hai người phản ứng kịp hành lang chỉ còn lại vệ sĩ và cảnh sát bảo vệ mà thôi.


      La Duyệt Kỳ thấy thế lập tức tới quỳ gối trước mặt họ: “Bác trai, bác , con biết là con tốt, nhưng con cam đoan tương lai con dùng cả đời để chăm sóc Kim Đào, nhất định chăm sóc ấy đến già.”


      “Con tôi còn dám để chăm sóc? để nó được sống thêm vài ngày , cách xa nó cho tôi!” Trần Thục Phương cực kỳ tức giận, sao có thể nghe vào tai lời La Duyệt Kỳ được.


      La Duyệt Kỳ quỳ mặt đất, thái độ vô cùng kiên định: “Bác , con biết bác oán con, nhưng con cũng thể bỏ Kim Đào lại như thế, con được làm được!”


      Kim Tăng Chí rất đau thương nhưng vẫn còn lại chút lý trí: “Duyệt Kỳ, chúng ta cũng muốn liên lụy đến con, nhưng con cũng nghe bác sĩ rồi đó, chúng ta biết Kim Đào vì bảo vệ con mới bị thương nặng đến vậy, nếu nó đứng lên nổi, tối thiểu con cũng cho chúng ta lời cam đoan!”


      La Duyệt Kỳ gật đầu: “Con nghe bác hết, bác bảo sao con làm vậy.”


      Kim Tăng Chí nghĩ nghĩ : “Bây giờ vẫn phải từ từ xem tình huống của Kim Đào, nếu ổn hai người hãy đăng ký trước, như thế hai vợ chồng già chúng ta cũng biết tương lai con mình vẫn còn có người chăm sóc, dù chết cũng được nhắm mắt.”


      “Được!” La Duyệt Kỳ đồng ý với cầu của Kim Tăng Chí, sau đó đứng lên tiếp tục chờ gặp Kim Đào.


      Nhưng sau khi tỉnh lại, Kim Đào chịu gặp ai cả, bác sĩ đây là phản ứng bình thường khi bệnh nhân thể chấp nhận nổi , người nhà hãy cố gắng khuyên bảo, tránh sinh ra ám ảnh tâm lý cho bệnh nhân.


      La Duyệt Kỳ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn Trần Thục Phương và Kim Tăng Chí khóc rống trước giường bệnh của Kim Đào, nước mắt cũng bất giác rơi xuống.


      Kim Đào mở to mắt rên tiếng, mặc cha mẹ kêu gọi thế nào cũng chút phản ứng, qua nửa ngày sau mới nghẹn giọng : “Ba mẹ, con sao, con có thể chịu đựng được, mọi người để con yên lát .”


      “Con, con có đau ?” Lòng Trần Thục Phương như bị dao đâm thành từng mảnh.


      Kim Đào có biểu gì: “ đau, có cảm giác sao có thể đau được chứ.”


      Trần Thục Phương nghe thế gần như khóc tới hôn mê luôn, Kim Tăng Chí nhanh chóng giúp bà ra ngoài nghỉ ngơi.


      La Duyệt Kỳ chậm rãi đến trước giường bệnh như lại thể nên lời dù chỉ câu.


      Kim Đào thể cử động, đảo mắt nhìn La Duyệt Kỳ cái : “ ngờ kết cục của lại như thế này, là do tự nguyện làm thế, em cần cảm thấy mình nợ , nên làm gì cứ làm thôi.”


      La Duyệt Kỳ bật khóc: “Em đâu, trở thành như thế này đều vì bảo vệ em, em xin lỗi!”


      “Tôi có quan hệ gì với , là do tôi muốn làm thế, tôi cần đồng tình thương hại, cho dù tôi có phải ở giường khóc than cả đời cũng cần kéo kẻ khác làm đệm lưng, cứ việc sống cuộc sống của .” Kim Đào kích động kêu.


      “Kim Đào, phải em đồng tình thương hại , em đau lòng, em cùng cố gắng điều dưỡng thân thể, bác sĩ có cơ hội phục hồi như cũ mà, đừng buông tha chính mình!” La Duyệt Kỳ khóc khuyên Kim Đào.


      Trong mắt Kim Đào cũng có nước mắt, nhưng mạnh mẽ đè nén tỏ ra yếu đuối: “ buông tha gì hết, em ra ngoài , muốn ở mình, bây giờ muốn gặp bất kỳ người nào hết, em ra ngoài giúp chăm sóc ba mẹ .”


      La Duyệt Kỳ đành phải lau nước mắt ra khỏi phòng bệnh.


      Thời điểm phòng bệnh chỉ còn mình , Kim Đào mới nhắm chặt hai mắt lại, khóc nghẹn ngào.


      đường trở về, Mạc Duy Khiêm mang khuôn mặt bình tĩnh lời nào, lúc sau đột nhiên : “Đến viện kiểm sát thành phố.”


      Đến viện kiểm sát, kinh động mọi người, viện trưởng Hứa Thế Văn tự mình mời Mạc Duy Khiêm vào văn phòng của ông ta.


      “Mạc Tổ trưởng thân bận trăm việc mà vẫn tới đây, có việc gì gấp sao?” Hứa Thế Văn cười hỏi.


      Mạc Duy Khiêm cũng thản nhiên cười: “Đúng là có việc gấp, nửa tháng trước tôi cho người đưa tài liệu tới, biết Hứa viện trưởng xem qua chưa?”


      chỉ tôi xem mà toàn bộ thành viên viện kiểm sát đều xem qua, đồng thời cũng xâm nhập điều tra.”


      “Nếu thế, tôi muốn biết vì sao đến tận bây giờ các ông vẫn có hành động cụ thể gì, cũng cho tôi câu trả lời thuyết phục?”


      Hứa Thế Văn cúi đầu trầm tư, sau đó : “Chuyện này dĩ nhiên là có nguyên nhân, chúng tôi cử người tới cục cảnh sát thành phố điều tra để biết tình huống, những người khác chưa , chỉ riêng tình huống thẩm vấn Loan Ninh có rất nhiều điểm đáng ngờ rồi. người Loan Ninh có thương tích, hơn nữa phải là vết thương cũ, ngoài lời tự kể chúng tôi cũng nghe được chút tin đồn, thể loại trừ khả năng bị ép cung, cho nên chỉ có thể tiếp tục điều tra, chưa thể nhắc tới tố tụng được.”


      Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm Hứa Thế Văn lát, sau đó cười ra tiếng: “ ngờ ngài còn đoạn quan hệ rắc rối như vậy, bây giờ tôi thể cảm thấy bội phục Lưu Dương.”


      “Mạc tổ trưởng cần gì quá lời như vậy, làm việc phải tới chứng cứ, nếu tồn tại điểm đáng nghi khẩu cung kia của Loan Ninh cũng thể cam đoan là được, hơn nữa lúc trước nghi phạm cũng hề nhận là có kẻ nào sai khiến, những kẻ hành hung bắt được hôm nay vẫn chưa tiến hành thẩm tra xử lý chứ đừng là có liên hệ gì với Loan Ninh.”


      Mạc Duy Khiêm hề nghe Hứa Thế Văn chuyện, chỉ đứng dậy ra tới cửa lại câu: “Vừa mới xảy ra vụ án, Hứa viện trưởng biết thông tin, bằng năng lực này của ông mà điều tra được chi tiết của Loan Ninh, đúng là khó mà làm kẻ khác tin được.”


      Hứa Thế Văn xấu hổ cười cười, cũng gì.


      Mạc Duy Khiêm ra liền hỏi Đổng Nguyên: “Lúc trước hai người ép Duyệt Kỳ nhảy lầu kia cũng khai ra, đoán chừng những kẻ bị bắt hôm nay cũng chẳng khai ra cái gì đâu, cho người đến dạy cho Triệu Trấn làm sao để thẩm vấn vụ án, dù sao đây là nơi bé chưa thấy được thủ đoạn chân chính bao giờ.”


      Đổng Nguyên hiểu ý Mạc Duy Khiêm muốn , nhưng vẫn muốn xác nhận lại chút: “Cần phải hạ mấy thứ đó?”


      Mạc Duy Khiêm hừ lạnh tiếng nhìn về phía tòa nhà Viện kiểm sát, trong mắt đây chẳng qua chỉ là tòa “nhà ” vứt của thành phố Danh Tĩnh mà thôi.


      Đổng Nguyên biết Mạc Duy Khiêm bị chọc giận rồi, nếu dùng tới thủ đoạn cỡ này. Cái gọi là hạ mấy thứ đó chính là trộn lẫn chất độc trong đồ ăn dành cho phạm nhân hoặc bắn chất độc vào mà thần biết quỷ hay, đến lúc đó cho dù có là kẻ có thể đùa giỡn ác độc với mạng người cũng phải cúi đầu trước những thủ đoạn này! Nhưng mà, phải dùng đến những cách này cũng là vì có cách khác, Hứa Thế Văn của Viện kiểm sát này ràng là bao che đám người Lưu Dương kia, khiến vụ án này thể tiến hành theo trình tự bình thường được, bước bị cản bước, vậy cũng cần chuyện nữa!


      Nhưng vẫn lo lắng chuyện khác nữa: “Duy Khiêm, vết thương của Kim Đào phải làm sao đây? Tôi thấy La Duyệt Kỳ có ý chăm sóc cậu ta đấy.”


      Mạc Duy Khiêm khép mắt lại, mặt cũng lộ ra chút mỏi mệt: “Tôi còn nghĩa, chuyện này tôi phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19640 others thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 56
      Editor: OrchidsPham


      Bởi vì cục công an thành phố khống chế toàn bộ, hơn nữa còn có người bị đánh gục nên bên Lưu Dương tạm thời cũng yên phận.


      “Người chết đều sắp xếp ổn thỏa, tiền cũng đưa tới nhà họ rồi. Mạc Duy Khiêm này đúng là lợi hại, đáng tiếc là chỉ có dũng mà chẳng có mưu, nhược điểm đều nằm tay chúng ta, sau này cho nó biết tay.” Phạm Thanh Lợi đắc ý cười .


      Lưu Dương nghe xong cũng cười: “Thằng đó muốn đụng đến , bây giờ sao? Gà chạy trứng vỡ! cửa kia của lão Hứa nó qua được, bảo người tiện thể nhắn với Loan Ninh, thích khai thế nào cứ khai thế đó, dù sao cũng được tính là chứng cứ. Người bên viện kiểm sát căn bản để ý tới đề nghị của Mạc Duy Khiêm, muốn bắt ? Nó nằm mơ , ha ha…”


      Đợi đến lúc cười đủ mới : “Triệu Chấn ở cục công an thành phố đối nghịch với chúng ta, nghĩ rằng Mạc Duy Khiêm có bối cảnh như thế, cần sợ gì cả, đúng là thằng gà nhà quê, đến lúc đó cho ta làm bạn cùng Mạc Duy Khiêm . Còn nữa, tình thế lúc này cực kỳ có lợi cho chúng ta, cần gây chuyện thêm nữa, thằng cầu thủ kia coi như là xả giận cho Loan Ninh .”


      Phạm Thanh Lợi vội vàng trả lời, hai người lại bắt đầu nghĩ bước hành động tiếp theo.


      Gần tuần sau Mạc Duy Khiêm mới lại đến bệnh viện, tuy mấy ngày nay tới nhưng mỗi ngày đều cho người tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe cả Kim Đào, tiền thuốc men chữa trị cũng cho người thanh toán.


      luôn luôn nghĩ xem phải xử lý chuyện của mình và La Duyệt Kỳ như thế nào, có thể tưởng tượng đến cảnh gặp mặt như thế nào nhưng dù sao cũng cần kết quả, đành tới đây nhìn xem, hơn nữa cũng vô cùng nhớ La Duyệt Kỳ.


      Đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn La Duyệt Kỳ đút cơm cho Kim Đào qua cánh cửa thủy tinh, Mạc Duy Khiêm khó chịu ra lời, biết tuần nay La Duyệt Kỳ cực nhọc ngày đêm chăm sóc Kim Đào, ngoài việc toilet và tắm rửa cần để Kim Tăng Chí và vệ sĩ giúp đỡ tất cả mọi việc đều do tự làm, điều này cũng khiến chua xót thôi.


      La Duyệt Kỳ đút xong cho Kim Đòa miếng cơm cuối cùng, lại lau miệng cho : “Hôm nay em nghe bác sĩ , với tình trạng của nếu phẫu thuật vẫn có hy vọng phục hồi như cũ.”


      Kim Đào nghe xong cũng có biểu gì nhiều, chỉ nhìn trần nhà : “ phải đồ ngốc, nghe hộ sĩ chuyện rồi, họ căn bản dám dễ dàng đưa lên bàn mổ, tỷ lệ thất bại quá lớn, lý thuyết cái gì cũng có thể. Em ở đây thời gian cũng lâu rồi, tâm ý của em cũng hiểu nhưng cần thiết, em cũng đừng nghe lời ba mẹ , ông trời sắp xếp như thế, muốn tránh cũng được, nếu nghĩ tới ba mẹ muốn sống tiếp nữa rồi.”


      “Vậy cũng muốn em cả đời sống tốt ư? Chẳng lẽ cứu em vì thế sao? Kim Đào, cũng cần nữa, em biết người có lòng tự trọng rất mạnh, em bị trói buộc, việc chăm sóc là do em hoàn toàn tình nguyện.”


      “Vậy Mạc Duy Khiêm sao? Em chuẩn bị giải quyết thế nào? Đừng với là em có tình cảm với ta!” Kim Đào hỏi lại.


      Lòng La Duyệt Kỳ khổ sở nhưng chút biểu ra ngoài: “Giống như , tất cả là do số phận sắp đặt, bây giờ em cầu mong gì cả, chỉ hy vọng có thể đứng lên được. ngủ lát , đừng nghe người khác lung tung.”


      La Duyệt Kỳ quấy rầy Kim Đào nữa mà ra khỏi phòng bệnh, vừa quay đầu nhìn thấy Mạc Duy Khiêm nhiều ngày gặp.


      Cảm thấy dường nhưu gầy , ánh mắt La Duyệt Kỳ nóng lên, cúi đầu hỏi: “Sao lại tới đây?”


      Mạc Duy Khiêm cũng trăm mối ngổn ngang: “Nhớ em nên tới đây thăm, Kim Đào thế nào rồi?”


      “Nhìn qua có vẻ là ổn định cảm xúc, nhưng nếu ai hiểu ấy đều biết ấy cố giấu nỗi buồn trong lòng ra mà thôi.”


      “Duyệt Kỳ, chúng ta chuyện được ? Tuy biết thời điểm này đúng nhưng vẫn muốn hai người chúng ta có thể chuyện với nhau cách ràng.”


      La Duyệt Kỳ ngẩng đầu nhìn mắt Mạc Duy Khiêm, gật gật đầu, sau đó để Mạc Duy Khiêm lôi kéo tay ra ngoài.


      Ngồi vào trong xe, đầu tiên Mạc Duy Khiêm hỏi La Duyệt Kỳ: “Cha mẹ em cũng biết chứ?”


      biết, họ cũng đồng ý để em ở lại chăm sóc Kim Đào.”


      xong, dường như La Duyệt Kỳ dồn hết dũng khí, tiếng chuyện cũng hơi lớn hơn: “Mạc Duy Khiêm, em biết em làm vậy là công bằng, nhưng nếu lần này Kim Đào việc gì, em cũng chỉ cảm ơn ấy. Nhưng vậy, ấy là vận động viên, kiếp sống đá bóng cứ thế mà mất chưa , lại còn có khả năng bại liệt suốt đời, đối mặt với chuyện như vậy em thể mặc kệ ấy được. Những chuyện muốn khuyên ba mẹ em cũng khuyên em rồi, họ chăm sóc Kim Đào có thể nhưng nếu kết thành vợ chồng chắc chắn tương lai em hối hận, vì sớm muộn gì em cũng bị cuộc sống đó tra tấn tới yên. Em cũng suy nghĩ rất nhiều, tương lai có hối hận em biết, em chỉ biết tại em thể bỏ ấy lại như thế được.”


      Sau khi , nước mắt lại rơi xuống: “Em vốn muốn cùng sống tốt, cũng tính toán rất nhiều về tương lai của chúng ta, ngừng cổ vũ bản thân cố lên. Nhưng mà, có lẽ là do vận mệnh trêu dùa, chúng ta phải trở lại cương vị của mình, em và Kim Đào đổi tới đổi lui cũng chẳng tách nhau ra được, Mạc Duy Khiêm, em chỉ có thể : Chúng ta chia tay , chúc hạnh phúc!”


      Những lời này lúc trước với Mạc Duy Khiêm, nhưng tâm trạng và cảm giác lúc này hoàn toàn khác khi đó.


      Lúc này Mạc Duy Khiêm mới hiểu, sở dĩ chần chừ tới bệnh viện gặp La Duyệt Kỳ chính là vì sợ nghe thấy những điều này, nhìn La Duyệt Kỳ khóc sướt mướt, lòng đau đến xoắn lại, ôm chầm lấy dùng giọng trầm thấp : “Duyệt Kỳ, em khoan hãy quyết định, chúng ta hãy chờ chút, chờ Kim Đào phẫu thuật xong có tiến triển gì . có thể chờ, cũng can thiệp vào việc em chăm sóc cậu ấy, Duyệt Kỳ, chúng ta chờ thêm, được ?”


      La Duyệt Kỳ khóc ngã vào lòng Mạc Duy Khiêm: “Em muốn liên lụy người khác thêm nữa. Mạc Duy Khiêm, nhanh chóng bắt đám người Lưu Dương kia rồi rời khỏi nơi này , chuyện của chúng ta hãy cứ coi như giấc mơ.”


      Mạc Duy Khiêm ôm chặt La Duyệt Kỳ đau đớn : “Duyệt Kỳ, em có biết muốn giết đám người Lưu Dương đó cỡ nào ? Nhưng thể làm vậy, phải tiến hành từng bước , tại thứ phải đối mặt chính là toàn bộ cơ cấu chức năng của thành phố Danh Tĩnh này, có thể tại ngoài cục công an thành phố ra toàn bộ cơ quan chính trị của Danh Tĩnh đều có liên hệ với Lưu Dương. Có thể Lưu Dương chính là đại diện cho lợi ích của họ, chỉ có thể đào ra từng bước từng bước . Duyệt Kỳ, em thể rời khỏi như vậy được.”


      La Duyệt Kỳ ngờ Mạc Duy Khiêm lại phải đối mặt với áp lực lớn như vậy, bình thường chỉ thấy thoải mái tự nhiên đối mặt với các vấn đề khó khăn, ra tất cả phiền não đều tự gánh vác, vừa nghĩ thế lại đau lòng tột đỉnh: “ xin lỗi, em biết gặp khó khăn như thế, xin lỗi, em biết bây giờ mình nên làm sao mới tốt nữa!”


      Ân tình của Kim Đào thể buông tha, nhưng Mạc Duy Khiêm là người . La Duyệt Kỳ dù có kiên cường hơn nữa cũng thể oán trách vận mệnh sao quá bất công.


      “Được rồi Duyệt Kỳ, em đừng khóc. Đều do tốt, nên những điều này với em, vốn dĩ em khó chịu rồi mà còn làm em thêm buồn phiền, chúng ta chia tay, đợi sau này hãy . Bệnh của Kim Đào, tìm bác sĩ tốt nhất tới đây cho cậu ấy.” Mạc Duy Khiêm vừa vừa hôn lên môi La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ cũng chăm chú tập trung vào nụ hôn này, dường như thể dừng lại nụ hôn sâu này.


      Đến tận khi hai người thở hồng hộc tách ra, Mạc Duy Khiêm mới cười : “Sao em có thể nỡ bỏ được.”


      La Duyệt Kỳ cũng tỉnh táo lại: “ nỡ cũng phải bỏ, Mạc Duy Khiêm, giống với Kim Đào, cho dù có gặp khó khăn lớn hơn nữa cuối cùng cũng giải quyết được, với thân phận địa vị của chắc chắn thành công. Mà Kim Đào được, dù có cứu trợ có bố thí cho ấy nhiều hơn chuyện ấy mất thân thể đầy đủ khỏe mạnh cũng là . Ngoài miệng Kim Đào nhưng ai hiểu ấy đều biết ấy đau khổ sợ hãi như thế nào. Em muốn cả đời sống trong tự trách, cho nên bất kể thế nào, em đều chăm sóc ấy, đến tận khi ấy có thể đứng lên được, ở Danh Tĩnh em ở cùng nhưng giải quyết xong vụ án, chúng ta cũng tan .”


      Mạc Duy Khiêm ngẩn ra nhìn La Duyệt Kỳ, biết dù thêm gì cũng thể thay đổi được: “Em kết hôn với cậu ta sao?”


      La Duyệt Kỳ lau nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn: “nếu Kim Đào đồng ý, em đăng ký với ấy.”


      Mạc Duy Khiêm cảm thấy như ngực mình bị đấm mạnh, đưa tay lên ôm ngực theo bản năng, cắn răng hỏi: “Em cứ thế quan tâm tới cảm nhận của sao? Hay là căn bản trong lòng em vẫn cậu ta? Nếu sao em có thể chút lưu luyến mà chuyện này với ?”


      Trái phải đều phụ lòng, bằng hoàn toàn làm cho ràng, La Duyệt Kỳ cũng muốn cho bản thân cơ hội để thay đổi nữa, lập tức trả lời: “Có lẽ đúng, sau khi Kim Đào gặp chuyện may em mới phát ra em bỏ xuống được, chỉ hận người bị thương sao phải là chính mình. Tuy em tự trách, nhưng càng đau lòng hơn. Em hận ông trời sao công bằng như vậy, lại để em gặp Vu Đức Thăng. Nếu được sống lại lần nữa, em chết cũng thèm dù chỉ nửa câu với Vu Đức Thăng!”


      Mạc Duy Khiêm thở sâu cười khẽ: “Ý của em là căn bản muốn gặp , đúng ? Cuối cùng em hối hận là có liên hệ với , nếu hai người sớm cử hành hôn lễ, mọi khó khăn đều do vợ chồng hai người cùng chung hoạn nạn. Mạc Duy Khiêm này là cái gì chứ, chẳng qua chỉ là kẻ ngu ngốc có chút tiền bạc dơ bẩn muốn vọng tưởng tất cả phụ nữ phải quỳ dưới chân mình mà thôi! Duyệt Kỳ, cảm ơn em với , tình cảm của em chính là thứ đoán được, nhưng cũng là thứ cả đời buông tha được, giúp Kim Đào tìm bác sĩ, để em sống cả đời với phế nhân, dù cho em hạnh phúc hãy để Kim Đào làm điều đó .”


      La Duyệt Kỳ nắm chặt hai tay, cho bản thân mềm lòng: “Được, vậy em thay Kim Đào cảm ơn , hai người bọn em đều cảm ơn , em về trước đây, nếu Kim Đào thấy người nóng nảy.”


      Nhìn La Duyệt Kỳ xuống xe, lòng Mạc Duy Khiêm lạnh, nhưng vẫn mở vách ngăn ra với vệ sĩ ở phía trước: “Cậu đưa ấy tới phòng bệnh rồi quay lại.”


      La Duyệt Kỳ quay lại phòng bệnh, Kim Đào hỏi: “Mạc Duy Khiêm tới sao?”


      “Ừm, em chuyện với ấy mấy câu, ấy rồi.”


      cứ nghĩ em cùng ta chứ.”


      La Duyệt Kỳ tới trước mặt Kim Đào để có thể nhìn thấy : “Em bỏ lại mà.”


      Kim Đào cười khổ: “ muốn liên lụy tới em, nhưng lại sợ cứ phải mình sống như vậy mãi, đợi điều chỉnh tâm lý thời gian là ổn thôi.”


      cứ yên tâm tĩnh dưỡng, em cùng .”


      Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ, trong mắt có đau đớn lại mang theo chờ đợi. La Duyệt Kỳ cười dịu dàng, vẫn nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.


      Từ sau khi chuyện với La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm lại tập trung toàn bộ chú ý vào điều tra vụ án, sức mạnh đó gần như khiến người ta cảm thấy chỉ hận thể giải quyết hết mọi việc trong ngày vậy.


      Nhưng Đổng Nguyên cảm thấy phù hợp: “Duy Khiêm, ngày đó cậu và La Duyệt Kỳ những gì vậy?”


      có gì, chỉ mọi việc ràng thôi, ấy thể và cũng muốn rời khỏi Kim Đào, tôi cũng hiểu ra, chỉ có thể mau chóng xử lý xong mọi chuyện ở đây rồi rời , chướng mắt thêm nữa.”


      “Vậy cậu cũng phải ngủ chứ, bọn người dưới mỗi tối cậu đều ở trong phòng, cả đêm ngủ được mà chỉ hút thuốc, cậu còn muốn sống nữa hả?” Đổng Nguyên nghĩ đây phải là biểu của việc nhìn thấu mọi chuyện.


      Mạc Duy Khiêm gì, di động bỗng nhiên vang lên, là số điện thoại riêng mà chuyên dùng, cầm lên xem, Mạc Duy Khiêm cũng vội nghe mà hỏi Đổng Nguyên: “ gọi điện cho rể tôi?”


      “Loại tình huống này tôi thể báo cáo lại được.” Đổng Nguyên cũng chỉ làm theo chức trách của mình.


      Mạc Duy Khiêm hỏi thêm nữa, nghe điện thoại: “ rể.”


      Sau đó Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm thêm gì mà chỉ nghe đối phương , chỉ là sắc mặt cậu ta càng lúc càng tốt, dường như đợi đối phương xong liền nhìn tức giận : “Ai cũng thể khuyên em, chuyện ở Danh Tĩnh chưa giải quyết xong đừng có mơ mà bảo em về được! Em chẳng những phải giải quyết, mà còn phải bắt đầu từ thị trưởng Danh Tĩnh Trần Đông Thành, mỗi người em đều bỏ qua, ngoài tử hình ra họ có lựa chọn thứ hai đâu!”


      Đổng Nguyên sợ tới mức rụt cả cổ vào, sao Mạc Duy Khiêm lại chuyện với rể bằng thái độ này chứ, đó chính là tương lai…, lúc này lại thấy Mạc Duy Khiêm dường như rất kiên nhẫn, trực tiếp đặt điện thoại di động lên bàn làm việc, mở loa ngoài.


      “Duy Khiêm, tuy gọi điện thoại tư nhân cho em nhưng bàn chuyện công việc với em, em phải phục tùng sắp xếp của tổ chức, bây giờ em phù hợp để giải quyết chuyện của thành phố Danh Tính, sắp xếp người khác làm.”


      thích phái ai tới cứ phái, em trở về, cùng lắm em chi tiền giải quyết hết bọn họ, cũng cần cho người tới nữa.” Giọng điệu Mạc Duy Khiêm thoải mái.


      Trong điện thoại, giọng điệu của rể Mạc Duy Khiêm cũng cứng rắn dần: “Duy Khiêm, em đây là quan báo tư thù, cho phép em dính vào như thế, có nghe ?”


      “Em đây phải quan báo tư thù, em đây gọi là giải quyết công việc bằng cách riêng, cùng lắm cứ vạch mặt khai trừ em, em vẫn làm những việc nên làm, coi như vì dân trừ hại .”


      “Em! Em có thể nghe lời khuyên chút hay ? Chị em rất lo lắng cho an toàn của em, em lại còn dây dưa với người phụ nữ bên đó nữa, em có dám em phải vì người phụ nữ mà dấy lên trận chém giết lớn như thế ? Thời gian này em chi bao nhiêu tiền người ta rồi?” rể Mạc Duy Khiêm hơi bất đắc dĩ .


      Mạc Duy Khiêm cười : “Người phụ nữ của em có liên quan gì với mọi người sao?”


      chỉ đề nghị như thế, hy vọng em có thể suy nghĩ cho kỹ, cần vì xúc động nhất thời mà làm ra việc khiến bản thân phải hối hận.”


      “Em chưa bao giờ xúc động, những người phụ nữ mà và chị em giới thiệu em coi trọng, vợ tương lai sống cùng em hay sống cùng với chị hả? Rốt cục hai người có định để em kết hôn sinh con ? Người phụ nữ em coi trọng hai người chê ba trách bốn, làm chậm trễ việc đại đời em! Nếu em tuyệt hậu, tài sản nhà họ Mạc vào hết túi hai người, hai người vui lắm có phải hả?”


      Mạc Duy Khiêm vừa xong, điện thoại bên kia đột nhiên có giọng nữ xen vào quở trách: “ chuyện tử tế hay hả? Em bảo gọi em trai em về là vì an toàn của nó, nó thích quen bạn thế nào quản làm gì, cần xen vào việc người khác sao?”


      phải lúc trước em bảo tìm thời gian khuyên cậu ấy sao? Được rồi, mặc kệ, xen vào nữa còn phải mang cái tiếng là tham tài sản họ Mạc nhà em đấy!” rể Mạc Duy Khiêm cũng hơi tức giận.


      dám mặc kệ sống chết của em trai em?”


      mặc kệ, chỉ bảo mặc kệ cậu ấy quen bạn thế nào thôi. Em yên tâm, nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, đưa xe tăng tới bắn nát thành phố Danh Tĩnh luôn! Được rồi chứ? Em chuyện với cậu ấy .”


      Lúc này Mạc Duy Hoa mới nhận lấy điện thoại: “Duy Khiêm sao rồi, cần để ý tới rể em, em thích cưới ai cưới, chỉ cần là người đứng đắn là được.”


      “Người ta còn theo em nữa rồi, em còn cưới cái gì nữa chứ! nhiều, chị bảo rể chuẩn bị điều người thẩm tra đến đây , em muốn điều tra hoàn toàn, triệt để. Vệ sĩ cũng điều thêm 50 người tới, người của ban điều tra kỷ luật các nơi điều động 200 người tới Danh Tĩnh triển khai điều tra. Đúng rồi chị, em phải với chị tiếng, em còn tiêu xài phá sản nữa đấy, chị đừng quản em.” Mạc Duy Khiêm rào trước.


      “Mọi thứ nhà họ Mạc đều là của em, em thích dùng sao dùng, thích xài thế nào cứ xài, tất cả đều là việc , nhưng bất hiếu nhất chính là có đời sau, em vẫn định cho ba mẹ ôm cháu sao?” Mạc Duy Hoa để ý nhất chính là chuyện này, chị cũng muốn làm bác đây!


      hứa trước, chị cứ chờ .” Mạc Duy Khiêm xong lập tức cúp máy.


      Lúc này Đổng Nguyên mới dám thở ra tiếng, giơ ngón tay cái về hướng Mạc Duy Khiêm: “Cậu vĩnh viễn là lão đại của tôi, có cá tính, có gan lớn, tính cách của cậu và chị cậu giống nhau, quở trách rể cậu cũng dùng cùng giọng điệu luôn, hoàn toàn hủy hình tượng cao lớn uy nghiêm của rể cậu trong lòng tôi!”


      “Có cá tính, có gan lớn cũng chỉ như cái rắm, còn phải vẫn bị người ta coi trọng đấy sao!” Mạc Duy Khiêm giận dỗi ném điện thoại ra xa.


      “Duy Khiêm, cuối cùng cậu định làm sao với La Duyệt Kỳ đây, nếu chia tay rồi đừng để chuyện này ảnh hướng tới cậu, có chút phong độ, cần giúp giúp, lúc nên chúc phúc hãy chúc phúc, đừng có chí khí như thế.”


      Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế lập tức phát hỏa: “Chúc phúc? Người phụ nữ của tôi chạy theo người khác mà tôi còn phải chúc phúc? Nằm mơ!”


      Đổng Nguyên cũng muốn ở đây chịu ảnh hưởng của cái núi lửa hoạt động này, chuồn êm ru rên tiếng.


      Mạc Duy Khiêm tâm phiền ý loạn, lát sau lại cầm lấy điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ, kết quả là có người nghe máy, lát sau gọi lại cũng có ai nghe máy, đành phải gọi cho Hàn Giang, nhận được câu trả lời: La Duyệt Kỳ cố ý nghe điện thoại của !


      Buổi tối, Mạc Duy Khiêm muốn ở mình trong phòng thức trắng đến hừng đông, vì thế bảo người chuẩn bị xe tới bệnh viện.


      La Duyệt Kỳ nằm xuống gian phòng bệnh khác, vì cần thiết nên hành lang phòng bệnh này bị giới nghiêm nên mới có thể có phòng riêng để nghỉ ngơi, hơn nữa còn có Hàn Giang và Vương Bằng bảo vệ bên ngoài, vô cùng an toàn.


      Mà buổi tối, Kim Đào được cha là Kim Tăng Chí chăm sóc, như thế mới quá sức mệt nhọc.


      Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: “La tiểu thư, Mạc tiên sinh muốn bảo nghe điện thoại.”


      cứ tôi ngủ, hơn nữa cũng muốn nghe điện thoại của ấy, có gì để cả.” La Duyệt Kỳ vẫn từ chối, sau đó nghe Hàn Giang thêm gì nữa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.


      Đúng lúc mơ hồ, đột nhiên cảm thấy có bàn tay sờ lên mặt mình, lập tức sợ tới giật thót, vừa định kêu lên nghe thấy tiếng Mạc Duy Khiêm: “Duyệt Kỳ, là .”


      La Duyệt Kỳ lập tức ngồi dậy, nương theo ánh sáng bên ngoài lập tức nhìn thấy người ngồi bên giường đúng là Mạc Duy Khiêm!


      tới đây làm gì?”


      bảo Hàn Giang với em, nếu em nghe điện thoại lên, có thể Hàn Giang quên với em rồi. Duyệt Kỳ, sau ngày đó chưa từng có được giấc ngủ ngon, mấy ngày nay, mỗi ngày chỉ ngủ tới giờ, em nhìn .”


      xong Mạc Duy Khiêm bật ngọn đèn ở chiếc tủ đầu giường lên.


      La Duyệt Kỳ vốn nghi ngờ lời của , đến lúc thấy dáng vẻ của Mạc Duy Khiêm lập tức kinh hoảng kêu lên: “Sao lại gầy nhiều vậy?”


      chỉ gầy mà sắc mặt cũng tiều tụy rất nhiều, mới có vài ngày sao lại thay đổi nhiều đến thế?


      Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm la Duyệt Kỳ: “ tự nhận mình là người rất thoải mái, là người cầm được buông được. Nhưng vì em, bao nhiêu lần chẳng quản đến mặt mũi tôn nghiêm. Lần này nghĩ bản thân hạ quyết tâm hoàn toàn buông tha cho đoạn tình cảm này, ngờ chỉ cần nhắm mắt lại là nhìn thấy cảnh em và Kim Đào hết hôn, mấy lần đều hoảng sợ bật giậy từ trong mơ, thể chịu nổi lạnh lùng trong căn phòng vào buổi tối. Duyệt Kỳ, em theo giúp được , mệt mỏi quá.”


      Đối mặt với vẻ mặt mỏi mệt của Mạc Duy Khiêm, ánh mắt La Duyệt Kỳ đỏ lên: “Vậy ở lại đây ngủ , em ngồi bên .”


      Mạc Duy Khiêm giữ chặt La Duyệt Kỳ định giày: “Em cũng phải nghỉ ngơi mà, chúng ta cùng nằm, em yên tâm, mệt tới mức làm nổi chuyện gì nữa rồi.”


      Dáng vẻ tiều tụy của Mạc Duy Khiêm cũng phải giả vờ, dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ tin tưởng: “Đây là giường đơn, hai người nằm rất chật, em ngồi ở ngay bên cạnh thôi, cũng ngủ được mà.”


      lo, ôm em, em biết nhớ em thế nào đâu.”


      La Duyệt Kỳ đành nằm xuống, cố gắng chừa lại chỗ rộng nhất cho Mạc Duy Khiêm, nhưng Mạc Duy Khiêm cũng cảm ơn, ôm lấy eo La Duyệt Kỳ, đầu tựa vào trước ngực , ép chặt vào người , lát sau ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy nho .


      là quá mệt mỏi, La Duyệt Kỳ đau lòng vuốt ve mặt Mạc Duy Khiêm, thôi đêm nay mình cứ ôm đêm .


      Có ôm ấp của Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ cũng an tâm, mấy ngày nay cũng được ngủ ngon nên nhanh chóng ngáp vài cái, đưa tay tắt đèn , lâu sau ngủ say.


      biết ngủ được bao lâu, La Duyệt Kỳ bị cảm giác nóng rát khiến cho thoải mái, khó chịu mở mắt ra thích ứng với bóng tối trong phòng, tiếng hít thở của Mạc Duy Khiêm ở bên tai trở nên nặng nề hơn, hẳn là ngủ sau, nhưng cảm giác thoải mái càng lúc càng tăng lên theo tỉnh táo của La Duyệt Kỳ.


      Vì bị Mạc Duy Khiêm ôm chặt, La Duyệt Kỳ cố gắng di động thân thể, đột nhiên cảm thấy chỗ đúng, nhanh chóng đưa tay bật đèn, chỉ thấy bàn tay Mạc Duy Khiêm đỡ lấy chân , mà thứ sưng cứng ở thân dưới liên tục ra vào thân thể với biên độ rất .


      “Mạc Duy Khiêm, là đồ cầm thú!” La Duyệt Kỳ hận đến ngứa răng, cũng muốn tát vào mặt mình mấy cái, tự trách sao luôn luôn biết rút kinh nghiệm!
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ChauKhoa2268, ZzJanyzZ54 others thích bài này.

    3. Ngọc Tiamo

      Ngọc Tiamo New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      20
      Thanks nha. Thực ra chưa bao giờ cmt cả. Chỉ thi thoảng nhấn nút Like. Biết thế là ko nên tí nào nhưng cái tính lười Login nó ăn vào não rùi nên xấu hổ chả dám viết gì. :-((
      Last edited: 4/12/14

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 57
      Editor: OrchidsPham


      “Mạc Duy Khiêm, cút, đứng lên cho tôi, còn giả vờ ngủ sao!” La Duyệt Kỳ dám kêu lớn, chỉ có thể dùng giọng điệu tức giận để biểu cơn giận của mình.


      Tuy Mạc Duy Khiêm nhắm mắt, nhưng mi mắt giật giật, hiển nhiên là hề ngủ, nghe La Duyệt Kỳ khẽ kêu như thế liền mở mắt, toàn bộ ánh mắt đều là ý cười: “Em tỉnh rồi?”


      là đồ trứng thối, phải là mệt chết sao? phải làm được gì hay sao? Vậy bây giờ làm cái gì hả?”


      Nụ cười của Mạc Duy Khiêm càng tươi hơn: “Ngủ lát tỉnh, như vậy càng thoải mái, em tỉnh rồi để làm cho .”


      La Duyệt Kỳ tức đỏ mặt: “Mạc Duy Khiêm, đúng là phải người! Tôi ngu ngốc, thế mà còn cảm thấy đáng thương.”


      “Dĩ nhiêm em phải thương rồi, bé ngoan, em cảm nhận được nơi này cứng rắn thế nào sao? được làm còn mệt hơn.”


      Mạc Duy Khiêm chuyện xong lập tức trực tiếp xoay người đè chặt La Duyệt Kỳ, thoải mái đâm mạnh mấy cái vào thân thể , khi cảm thấy La Duyệt Kỳ giãy dụa, lại duỗi tay cởi quần áo của ra, dùng sức xoa bóp hai luồng nhũ thịt to đầy no đủ trước ngực .


      “Ngoan, đừng nhúc nhích, bọn người Hàn Giang nghe thấy được đó.”


      Ngực La Duyệt Kỳ bị xoa bóp mấy cái, vừa đau vừa sưng cứng lên. Mặt dưới cũng tê dại, làm trong lòng vừa sợ vừa xấu hổ, thân thể lại kìm lòng được có phản ứng, cỗ hương vị ngọt ngào cứ như vậy mà thấm ra kiều huyệt, mùi hương mê người nhất thời tràn đầy bốn phía, muốn rên rỉ ra tiếng lại sợ người bên ngoài nghe thấy, chỉ có thể khó chịu vặn vẹo thân thể, nhưng mà vì là giường đơn nên càng giãy dụa càng dính chặt vào Mạc Duy Khiêm hơn.


      “Cứ động như thế, đúng là bé ngoan!” Mạc Duy Khiêm cực kỳ sung sướng, càng thêm dùng sức đâm, lay động thắt lưng, giữa hai người chút khe hở, cùng cảm nhận hô hấp nóng rực của nhau.


      Mạc Duy Khiêm cúi đầu thương khuôn mặt nhắn của , bàn tay càng ra sức xoa nắn hai bầu vú đẫy đà xinh đẹp, phía dưới cũng càng lúc càng làm càn.


      "A......" La Duyệt Kỳ động tình vô thức ưỡn cong thân thể lên, đem vú mềm của mình đưa gần hơn về phía , Mạc Duy Khiêm khách khí, cúi đầu cắn nhũ tiêm nho mềm mại rồi khẽ nở nụ cười.


      Vì làm tình trong hoàn cảnh vụng trộm thế này, ngoài cánh cửa phòng kia biết còn có bao nhiêu người canh gác, La Duyệt Kỳ căng thẳng càng xoắn chặt hoa huyệt vào, thân thể thôi giãy dụa nhưng vẫn còn cứng ngắc.


      Mạc Duy Khiêm bị xoắn chặt chịu được, nghĩ muốn bất chấp tất cả mà dùng hết sức lực đâm vào cơ thể , tận tình thương . Nhưng mà cũng biết, nếu như làm như vậy, tuyệt đối bao giờ thèm để ý đến nữa!


      Thế là chỉ đành cố nén, động tác tay xoa nắn nhũ thịt xinh đẹp cũng càng thêm dịu dàng vì mong đợi có thể để khiến La Duyệt Kỳ bình tĩnh hơn, môi mỏng liên tiếp hôn lên cái miệng nhắn của , ngậm lấy môi hồng tỉ mỉ trêu chọc cho đến khi thân thể trong ngực mềm mại dần mới thôi.


      Mạc Duy Khiêm cười cười, sau đó cắn môi của rồi lại hung hăng hút mút, công kích dưới hạ thân càng lúc càng sắc bén, mỗi cái cũng đều thẳng tắp tiến vào chỗ sâu nhất của , thứ thô to cứng rắn phía dưới ma sát qua vách thành mềm mại bên trong, kích thích La Duyệt Kỳ, tạo ra từng trận khoái cảm khiến tự chủ được mà run rẩy.


      là quyết tâm muốn ép tới cực hạn cho thỏa nỗi nhớ mong thời gian qua, cho nên mỗi lần tấn công đều chút lưu tình, nhưng cũng chú ý làm bị thương, quy đầu khổng lồ nhiều lần tiến vào miệng tử cung hẹp mềm mại, chờ nó thích ứng liền rút lui ra khỏi, sau đó lại ngay lập tức xâm nhập vào, cái mông gầy gò chuyển động giống như motor chạy bằng điện loại mạnh nhất vậy, sức mạnh nam tính vào giờ khắc này càng lộ , thể nghi ngờ.


      Thấy La Duyệt Kỳ dùng tay cố sức che cái miệng nhắn chặt đến mức gương mặt gần như biến dạng, mày rậm liền cau lại, bàn tay to với tới đem hai móng vuốt bé dễ dàng kéo xuống đưa lên đỉnh đầu, phía dưới càng thêm nhẫn tâm bắt đầu đâm rút, tiếng vang dâm mỹ do thân thể giao tiếp vang dội cả căn phòng.


      "Ư ư… ưm…" Theo mỗi động tác của , La Duyệt Kỳ khó có thể ưm ra tiếng, nhất là khi xấu xa cố ý tiến vào sâu hơn càng dùng sức hơn, thanh của cũng khống chế được mà càng trở nên kiều ngọt ngào hơn, trong lòng ràng muốn như vậy nhưng lại chịu nổi mà kêu lên, chung quy lại phản ứng của thân thể là thứ thể đánh lừa được.


      Mạc Duy Khiêm nhìn khóe mắt La Duyệt Kỳ tràn ra giọt nước mắt trong suốt, bất đắc dĩ lắc đầu cái, hôn hôn lên cánh môi của , còn cái tay khác sờ lên nhũ thịt mềm mại xinh đẹp rất tròn, vừa xoa vừa nắn, khiến cho thân thể mềm mại của La Duyệt Kỳ khẽ run, chữ cũng thốt ra được.


      Tiếng rên của La Duyệt Kỳ bị môi chặn lại vẫn rỉ ra được tiếng ưm kiều mỵ uyển chuyển khiến Mạc Duy Khiêm gần như muốn tháo giáp đầu hàng ngay lập tức. Nhưng vẫn cố khắc chế tinh thần để buông thả dục vọng, bàn tay buông hai cổ tay của La Duyệt Kỳ ra liền đổi chỗ bò lên vòng eo mảnh khảnh mềm mại, thời điểm chạy nước rút liền nắm lấy eo của nhàng bừa bãi chuyển động theo , đồng thời để cho chính mình vào sâu trong hơn.


      "Ư ư ư" La Duyệt Kỳ có lẽ đánh mất năng lực ngôn ngữ, hai tay bé dù lấy lại được tự do nhưng chỉ có thể níu chặt cần cổ , thân thể trắng như tuyết bị bừa bãi động lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng có hương vị chất lỏng ngọt ngào từ bộ vị kết hợp của hai người trào ra, mùi thơm nồng đậm làm cho cả gian phòng càng thêm lộ vẻ sắc tình dâm mỹ.


      Còn hai bầu vú kiều ở dưới móng vuốt to lớn nở rộ ra, đầu vú mềm mại ướt át nho nhu nhu nhược nhược đứng thẳng lên, màu hồng xinh đẹp làm cho người ta nhịn được sinh ra loại dục vọng muốn hung hăng giày xéo nó.


      Mạc Duy Khiêm nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu ngậm lấy bên đầu vú mềm mại dùng sức ở trong miệng bắt đầu cọ sát lẫn nhau, hàm răng bén nhọn mỗi lần đều lướt qua quầng vú mềm mại, đem trọn cả kiều nhũ cắn vào làm ra đầy vết đỏ, mềm mại đỏ tươi càng trở nên cứng rắn vô cùng, nũng nịu rung động , dáng vẻ đó khiến cho ngọn lửa dục vọng trong Mạc Duy Khiêm bùng cháy mạnh mẽ hơn.


      Chỗ của căn bản rất chặt giờ lại càng thêm khít khao vì căng thẳng, mà kích cỡ của Mạc Duy Khiêm lại rất lớn, huống chi lúc này vô cùng hưng phấn lại càng thêm cứng rắn hơn, La Duyệt Kỳ sao có thể chịu nổi chứ?


      nhận thấy vật kia ở trong thân thể giống như lại căng lớn thêm vòng nữa, làm sợ tới mức đôi mắt cũng chuyển hồng, cái miệng trơn mềm ẩm ướt nhắn khẽ khép lại, có cảm giác muốn khóc. Đúng là tự gây nghiệt thể sống, ai bảo mềm lòng…


      Tròng mắt đen chứa đầy dục vọng nồng nặc, nơi kết hợp của hai người nóng rực cơ hồ như có thể đem La Duyệt Kỳ đốt cháy luôn vậy. Cho dù trong lòng lo sợ nhưng cũng hiểu tại muốn Mạc Duy Khiêm dừng lại căn bản là chuyện thể nào, bình thường ra vẻ đạo mạo nhưng lên giường rồi tuyệt đối hóa thân thành cầm thú hoang dại, nay muốn ngừng, còn bắt được làm, đó là chuyện tuyệt đối thể. La Duyệt Kỳ cũng có thể tưởng tượng được cảnh ngăn cản còn hành hạ bằng những cách như thế nào.


      Mạc Duy Khiêm thông minh cỡ nào, lập tức nhận ra La Duyệt Kỳ có ý đồ gì đó ── mà loại ý đồ này đối với là tuyệt đối cực kỳ bất lợi đây! Thế là cái mông gầy gò hữu lực bắt đầu càng thêm mãnh liệt đụng vào, mỗi lần chạy nước rút cũng vào nơi sâu nhất, cho cự tuyệt.


      cái bụng tuyết trắng bình thản nổi lên vật hình trụ rất ràng, theo mỗi lần rút ra đưa vào của Mạc Duy Khiêm cũng biến mất rồi lại xuất , tràn đầy tinh lực đoạt lấy làm tiếng rên rỉ của La Duyệt Kỳ cũng tan ra, trở thành từng mảnh ── ban đầu nghĩ nếu cự tuyệt tự nhiên cũng giải quyết được gì, tại đừng là cự tuyệt, có muốn rên rỉ cũng rên ra tiếng nữa là!


      Đầu óc hỗn độn chìm đắm trong khoái cảm tràn đầy, La Duyệt Kỳ chỉ cố giữ lại chút lý trí để kêu lớn lên đánh động những người bên ngoài hành lang.


      Vì bên ngoài còn có người mà chiếc giường bệnh này thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cọt kẹt do rung động của hai người bên , nên Mạc Duy Khiêm cũng dám dùng hết sức, sung sướng trong lòng thể dùng sức mà phát tiết, chỉ có thể cúi xuống hôn sâu La Duyệt Kỳ, dường như chỉ hận thể nuốt vào bụng luôn.


      La Duyệt Kỳ vốn bị đâm tới thở nổi mà còn bị hôn sâu đến vậy, suýt nữa tắt thở luôn, muốn đẩy lùi ra chút nhưng hoàn toàn đẩy nổi, ngay cả tiếng rên cũng thoát ra được chứ gì là kêu gọi chậm lại, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể vói tay xuống nơi giao hợp của hai người, sờ sờ thứ cứng rắn ra vào cơ thể và hai trái trứng căng cứng rất tròn của .


      biết trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy tốc độ chạy nước rút của người đàn ông người càng tăng càng nhanh, mỗi cái đều hung hăng xông vào chỗ sâu nhất của , loại cảm giác bị hung hãn đoạt lấy khiến La Duyệt Kỳ nhịn được chảy nước mắt, thân thể mềm mại nhu nhược giống như thác nước vô lực tựa vào trong ngực của Mạc Duy Khiêm thừa nhận cơn bộc phát của .


      dòng dịch nóng bỏng vọt vào thân thể của , rưới vào tử cung nhắn mềm mại, La Duyệt Kỳ giật nảy người, rùng mình cái, mắt đẹp hơi khép lại, vào thời khắc cao trào, liều mạng cắn chặt môi để tiếng kêu của mình vang ra.


      Toàn thân Mạc Duy Khiêm đều run lên, ngoan ngoãn giao nộp binh khí, qua vài giây cứng ngắc lại dịu dàng hôn La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ lại nhìn lát, sau đó đưa tay kéo tóc Mạc Duy Khiêm ý bảo đứng lên.


      Lúc này Mạc Duy Khiêm buồn cười mới hé miệng ra, buông lỏng đầu lưỡi La Duyệt Kỳ.


      muốn ép em tắt thở phải ? Mau rút ra ngoài !” La Duyệt Kỳ thở phì phò, tham lam hít sâu từng ngụm khí.


      Mạc Duy Khiêm cắn cắn vành tai còn đỏ ửng của La Duyệt Kỳ, cười : “Đợi lát nữa , còn căng cứng lắm.”


      La Duyệt Kỳ chịu nổi cơn tức, lại thoát khỏi Mạc Duy Khiêm, đành cất giọng căm giận : “Mạc Duy Khiêm, nếu còn có lần sau thử xem xem em có dám trực tiếp cắt sạch cái thứ biết xấu hổ kia của !”


      “Lần sau lừa em nữa, chúng ta làm quang minh chính đại! Đúng là bé con đòi mạng mà!” Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ tức đỏ mặt dưới thân, lại nhịn được bắt đầu đưa đẩy cọ xát thân dưới.


      Lại dây dưa ép buộc thêm nửa giờ, La Duyệt Kỳ mệt muốn chết: “ còn chịu ra? Khó chịu muốn chết!”


      lại thoải mái muốn chết đây! Ngoan nào, nhịn thêm lát, lát là tốt rồi.”


      La Duyệt Kỳ chịu nổi, mơ màng ngủ mất, Mạc Duy Khiêm cuối cùng cũng thỏa mãn,


      Nhìn La Duyệt Kỳ ngủ sau, Mạc Duy Khiêm vẫn xoa bóp bầu vú tuyết trắng căng tròn nặng trịch của lát, hôn xuống trán , lâu sau lòng quyết định.


      Buổi sáng, thời điểm La Duyệt Kỳ tỉnh lại, cảm thấy đầy óc choáng váng, căn bản chính là tượng ngủ đủ giấc, lại nhìn Mạc Duy Khiêm vẻ mặt sáng láng tinh thần tràn đầy bên cửa sổ giận dỗi.


      “Sao còn chưa ?”


      Mạc Duy Khiêm tới ngồi xuống bên giường cười : “Vất vả lắm mới được gặp em lần, sao nỡ chứ, bảo người mua bữa sáng mang tới đây cho em rồi, em mau ăn . Bên chỗ Kim Đào nghĩ nên thuê thêm người chăm sóc, em cần mệt mỏi như vậy nữa.”


      cần, Kim Đào chấp nhận đâu, ngay cả phí chữa bệnh em cũng dám với ấy nữa, chỉ là mượn của người thân thôi.” La Duyệt Kỳ đồng ý.


      Sau đó lại nghĩ tới chuyện: “Mạc Duy Khiêm, sau này thể như vậy được, lần trước chúng ta chia tay rồi.”


      “Lần trước em lừa !”


      La Duyệt Kỳ kỳ quái hỏi: “Em lừa lúc nào?”


      “Em trong lòng em có Kim Đào, chẳng lẽ phải là lừa ? Nếu em có tình cảm với cậu ta đêm qua còn có thể đau lòng vì như thế sao?”


      Mặt La Duyệt Kỳ đỏ lên: “Đây cũng là chuyện em muốn , còn dám dùng thủ đoạn này đừng có mơ em tin lời nữa!”


      Mạc Duy Khiêm cũng là đồng ý hay , chỉ đột nhiên trở nên đứng đắn: “Duyệt Kỳ, cũng có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc với em. Điều tra tiến vào giai đoạn gay cấn, khó mà đảm bảo được đám người Lưu Dương kia có làm ra chuyện tình điên rồ nào. Nhân lực bên chúng ta hạn hẹp, tuy cục công an thành phố có cử lực lượng cảnh sát ra nhưng đều phải dùng để bảo vệ nhân chứng, xin bên điều thêm người tới cũng được duyệt. Cho nên, rất lo lắng tới vấn đề an toàn của cha mẹ em, nghĩ tạm thời đưa họ tới nơi an toàn, như thế em cũng có thể hoàn toàn yên tâm mà chăm sóc Kim Đào.”


      muốn đưa họ tới đâu? An toàn là quan trọng nhất, em nghe .” chú ý của La Duyệt Kỳ lập tức bị dời .


      Mạc Duy Khiêm nghĩ nghĩ đáp: “Thành phố gần đây, trước với em tiếng để em báo với cha mẹ trước, để tránh tới khi đó hai bác lại kinh hoảng.”


      “Yên tâm , em với họ, có trường hợp của Kim Đào làm ví dụ trước mắt, họ nhất định phối hợp với .”


      “Vậy là tốt rồi, về vết thương của Kim Đào, liên hệ với mấy chuyên gia nước ngoài, thời gian ngắn nữa họ tới nơi tiến hành xem xét cho cậu ấy.”


      Vốn dĩ La Duyệt Kỳ nghĩ dù Mạc Duy Khiêm có giúp đỡ chẳng qua cũng chỉ là mời vài bác sĩ ở bệnh viện lớn tới xem, ai ngờ lại hành động mạnh mẽ tới vậy.


      “Việc này phải xài hết bao nhiêu tiền?”


      Tâm trạng Mạc Duy Khiêm rất tốt, tìm được quần lót của La Duyệt Kỳ, liền giúp mặc vào kéo lên tận gốc đùi: “Biết quan tâm tới nhà rồi? Chúng ta sợ tiêu tiền, chỉ cần có thể điều trị khỏi bệnh tốn bao nhiêu cũng đáng. Nào, mau mặc vào, lát nữa em còn phải chăm sóc Kim Đào đấy.”


      La Duyệt Kỳ cũng thẹn thùng, dù sao lát nữa cũng phải tắm rửa thay quần áo, mặc cứ mặc thế thôi, nhưng hiểu vì sao tâm trạng của Mạc Duy Khiêm lại tốt như thế, chẳng qua là lên giường với đêm mà có tác dụng đến thế sao?


      Mạc Duy Khiêm đợi La Duyệt Kỳ ăn xong bữa sáng mới trở về văn phòng, La Duyệt Kỳ tắm rửa thay giặt xong mới xem Kim Đào, sau đó lại gọi điện thoại cho cha mẹ mình với họ chuyện phải tới nơi khác tránh né thời gian.


      Tề Nguyệt Tú vừa nghe chuyện này liền thở dài: “Mẹ biết, Duyệt Kỳ, con cũng phải chú ý an toàn đấy nhé. Vốn nghĩ mọi chuyện xong, ngờ còn nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế, lại phải lánh nơi khác lần nữa. Kim Đào cũng đáng thương, con đừng lo cho mẹ và ba con, chúng ta nghe theo sắp xếp của Duy Khiêm.


      La Duyệt Kỳ đồng ý, còn chuyện Mạc Duy Khiêm mời bác sĩ cho Kim Đào.


      Tề Nguyệt Tú lại cảm thán hồi: “Duy Khiêm này đúng là có nghĩa khí, Kim Đào và cậu ta có quan hệ họ hàng em gì mà cậu ta có thể suy nghĩ vì nó, tiêu tốn nhiều tiền như vậy, lúc trước mẹ cậu ta là người tốt, nhưng ngờ tốt đến thế. Đáng tiếc, các con có duyên phận, tuy biết gia cảnh của cậu ta thế nào nhưng nhà chúng ta cũng trèo cao nổi, nếu chỉ bằng vào nhân phẩm của cậu ta mẹ và ba con đúng là vô cùng vui mừng, người như thế quá khó tìm. Nhưng mà Duyệt Kỳ, cho dù có Duy Khiêm mẹ và ba con cũng đồng ý con gả cho Kim Đào đâu, phải chúng ta có lương tầm mà tương lai ai cũng phải chịu tội. Chúng ta thà rằng táng gia bại sản chạy chữa cho nó cũng để hai người trở thành vợ chồng vui cả đời.”


      “Mẹ, mọi chuyện còn chưa quyết định mà, mẹ đừng quan tâm, đợi mọi việc xong xuôi rồi , ba mẹ phải bảo trọng, cần lo lắng cho con, chỗ con rất an toàn.”


      Hai mẹ con chuyện nửa ngày mới cúp điện thoại.


      La Duyệt Kỳ trở lại phòng bệnh cũng dám chuyện chuyên gia nước ngoài với Kim Đào, sợ cảm xúc của mâu thuẫn, chỉ tán gẫu với .


      Đổng Nguyên thấy sắc mặt Mạc Duy Khiêm đầy vui mừng vào văn phòng, cũng vui đùa: “Hôm qua cậu ngủ lại bệnh viện, xem ra đêm ngủ rất ngon lành dễ chịu nhỉ?”


      “Đó là dĩ nhiên, Duyệt Kỳ rất ngoan ngoãn phục tùng tôi.”


      Đổng Nguyên kỳ quái: “ phải hai người chia tay rồi sao?”


      Mạc Duy Khiêm hờ hững : “Tôi có thể đừng có mỗi lần mở miệng đều chia tay chia tay được hả? Tôi chia tay với ấy lúc nào, muốn thấy chúng tôi tốt đẹp phải ?”


      “Tôi có ý đó, là do tôi hiểu sai, cậu đề cập tới, đều do La Duyệt Kỳ đơn phương đề nghị, cậu đồng ý là được.”


      “Đổng Nguyên, thừa dịp tâm trạng tôi tốt muốn chọc tôi sao? Tôi muốn mời mấy bác sĩ chuyên gia nước ngoài tới đây, hãy chuẩn bị nhân viên tiếp đãi và bảo vệ họ.”


      “Duy Khiêm, cậu mời bác sĩ là vì Kim Đào sao? Cậu đúng là tốt bụng nha!” Đổng Nguyên cũng ngoài ý muốn.


      biết cái gì, Kim Đào xong, Duyệt Kỳ có thể toàn tâm theo tôi sao, sau khi giải quyết vụ án này ấy có thể cùng tôi sao?”


      Đổng Nguyên hơi trợn tròn mắt: “Duy Khiêm, nếu tôi hiểu sau ý cậu là cậu động tâm, muốn kết hôn với La Duyệt Kỳ?”


      Mạc Duy Khiêm giống như tùy ý : “Có gì mà hốt hoảng, ấy chịu bên tôi là được rồi, cưới còn có thể làm thế nào? Tôi cũng nghĩ rồi, dù sao cũng phải kết hôn, cưới ai cũng thế, vậy sao cưới người làm tôi vui vẻ chứ?”


      Khẩu khí này đúng là quá lớn, nhìn quầng thâm dưới mắt kia cũng giống cưới ai cũng vậy đâu nha! Đổng Nguyên phải kẻ biết xấu hổ chọc thủng tầng da mặt của Mạc Duy Khiêm, nhưng lại thích nhìn cậu ta tự biên tự diễn như thế, vì vậy hỏi: “Tôi thấy cậu chỉ có thể đợi, ngày Kim Đào chưa tốt lên, La Duyệt Kỳ và cậu chẳng có kết quả đâu, chuyện này phải cậu biết. La Duyệt Kỳ luôn cảm thấy cậu có ơn với ấy, giờ cái cớ ấy cũng biến mất trước Kim Đào, người ta có thể đồng ý cậu sao? Quan trọng hơn là thân phận của cậu khiến người ta chùn bước mà.”


      “Đồ ngu, bảo sao cưới được vợ, bản thân nhất định phải tranh thủ. Ngay từ đầu Duyệt Kỳ còn nguyện ý đón nhận tôi đấy, bây giờ sao, còn phải là ngoan ngoãn thành người phụ nữ của tôi? lát nữa tìm người đưa cha mẹ Duyệt Kỳ tới chỗ chị tôi , bảo chị ấy giúp sắp xếp chỗ ở, chăm sóc cuộc sống của họ. đó là bố mẹ vợ tương lai của tôi, hầu hạ tốt cả đời này chị ấy đừng mong được làm bác!”


      Đổng Nguyên chấn động: “Cậu quyết định rồi? Vậy tôi dùng lý do gì đón họ? Làm gì có ai tùy tiện theo người khác thế chứ?”


      Mạc Duy Khiêm đắc ý cười: “ cứ tới đón là được, tôi sắp xếp xong cả rồi, họ nhất định theo , cứ là vì bảo vệ an toàn cho họ là được, cần thừa câu nào hết. Nếu cha mẹ Duyệt Kỳ đứng về phía tôi, tôi tin ấy có thể bỏ qua ý kiến người nhà mà lấy người khác!”


      “Tôi thấy cậu định đưa thiên tử làm con tin? Cậu căn bản là bắt cóc cha mẹ La Duyệt Kỳ, chưa làm xong công tác tư tưởng cậu thả họ về sao?”


      Mạc Duy Khiêm vui vẻ cười ha hả: “Giờ lại đột nhiên thông minh rồi? Có chị tôi ở đó, lo gì làm xong công tác tư tưởng, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó nếu Duyệt Kỳ sốt ruột, dĩ nhiên tôi có thể đưa ấy tới đó để người nhà họ được đoàn tụ rồi.”


      Nếu La Duyệt Kỳ , đúng là dê vào miệng hổ, có có về.


      Đổng Nguyên lắc đầu : “Thế mà cậu còn cưới ai mà chả như nhau, trắc trở nhiều thế cơ mà. Nhưng tôi cũng thấy mọi việc đơn giản như cậu nghĩ đâu. Con nhóc La Duyệt Kỳ kia suy nghĩ rất độc lập, tính tình lại ngay thẳng cố chấp, sao có thể dễ dàng để cậu khống chế chứ?”


      “Chẳng lẽ tôi chỉ có cách đó sao? mới nghĩ quá đơn giản đấy, tính tình Duyệt Kỳ tôi còn sao, cứ chờ mà xem.”


      Sau đó, Mạc Duy Khiêm chuyện riêng của mình nữa mà bắt đầu về công việc.


      “Viện kiểm sát biểu là che chở cho đám người Lưu Dương kia, chẳng qua chờ lấy xong hết khẩu cung họ có muốn cũng phải làm theo trình tự, bây giờ chỉ còn lại thân phận đại biểu nhân dân của Lưu Dương cần giải quyết thôi.”


      Đổng Nguyên cũng hiểu: “Đại biểu nhân dân thành phố chịu phê chuẩn lệnh bắt, chỉ sợ bên trong cũng có móc nối cả rồi.”


      “Tôi thành phố Danh Tĩnh này thối nát đến tận gốc rễ rồi mà, chỉ là phải xét lại xem kẻ đó là ai, đừng làm oan uổng người tốt. lo chuyện đại biểu nhân dân thành phố phê duyệt, tìm cách trực tiếp bãi miễn cái thân phận đó của , Lưu Dương là người do quần chúng bầu ra, bảo Thư Dân phái người thăm dò phiếu bầu, chỉ cần người đồng ý ký tên bãi miễn trực tiếp cho 2 vạn tiền mặt, nếu chuyện thành công cho mỗi người thêm 3 vạn, tôi tin thể kéo xuống!”


      ra ngày đó Mạc Duy Khiêm với chị là phải phá sản là ý này, nhưng vụ án này đúng là quá tốn kém rồi! Đổng Nguyên nghe xong cũng lập tức làm theo.


      mình Mạc Duy Khiêm ngồi trong văn phòng, hài lòng vui sướng nhớ lại chuyện tốt đẹp đêm qua, mấy lần chia tay rồi quay lại, thời điểm nhìn thấy La Duyệt Kỳ có đáp án, bản thân thể rời nhóc kia được, nhớ ngày đó La Duyệt Kỳ đăng ký với Kim Đào, suy nghĩ đầu tiên của chính là đồng quy vu tận với ! (Đồng quy vu tận = đại khái là liều mình cùng chết)


      Sau đó lại tách ra vài ngày, tự hỏi về quan hệ của hai người, sau khi suy nghĩ thông suốt, cũng nghĩ ra kế hoạch phòng ngừa chu đáo.


      Nghĩ thế, Mạc Duy Khiêm cảm thấy buồn cười: Mình đúng là dễ dàng mà, cưới bà xã cũng phải dùng hết 36 kế mới xong!
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, 1012, aaatieen18 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Bat chap het LIKe ung ho hang thit......thit.........thit..........naooooooooooooooooooo....chi cho co the........moahhhhhhhhhhaaaaaaaaaaa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :