1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 52
      Editor: OrchidsPham


      Đến buổi tối ngày hẹn ăn cơm với Kim Đào, Mạc Duy Khiêm đến nhà La Duyệt Kỳ đón .


      “Ơ, Đổng Nguyên theo ư?” La Duyệt Kỳ tò mò hỏi câu.


      ta có việc.”


      La Duyệt Kỳ tiếp tục hỏi nữa, trong lòng còn suy nghĩ xem cuối cùng có nên quay lại bên Mạc Duy Khiêm , vì chuyện này mà cả đêm hôm qua ngủ cũng ngon.


      Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ có tinh thần liền sờ sờ mặt hỏi: “Ngủ ngon ư? Có phải là có tâm ?”


      “Còn phải tại ư, em với ba mẹ là chia tay với rồi, kết quả là lại chạy tới, em có thể bị tra hỏi sao?” La Duyệt Kỳ khép mắt, giọng hơi hờn dỗi.


      Mạc Duy Khiêm nghiêng người qua, miệng sắp dán vào mặt La Duyệt Kỳ cười : “ còn tưởng là nhớ ngủ được chứ, lại chuyện đôi co nóng nảy lên đòi chia tay chẳng phải là chuyện bình thường ư? Đều tại cả, hay lại giải thích với họ lần nữa nhé.”


      giải thích cái gì? Em đâu có cùng thế nào, hơn nữa nghĩ rằng ba mẹ em thoải mái khi gặp chắc?”


      Mạc Duy Khiêm cười hì hì: “Sao lại thoải mái khi gặp chứ, thấy họ rất thích mà!”


      La Duyệt Kỳ vẫn từ từ nhắm mắt, khóe miệng lại cong lên: “Đợi tương lai xem có thể thoải mái tiếp đón kẻ ngủ với con hay rồi .”


      Mạc Duy Khiêm phù tiếng bật cười: “ chắc chắn là thể rồi. Duyệt Kỳ, hay là chúng ta sinh đứa bé để chơi đùa , như thế sau này em cũng thể cười nhạo được nữa.”


      La Duyệt Kỳ nghe xong mở mắt ra trợn trắng mắt liếc Mạc Duy Khiêm cái: “Thúi lắm, đứa bé sinh ra để chơi đùa ư? Bằng vào thân phận địa vị của , còn lo có con riêng? Em là con nhà đứng đắn, làm nổi chuyện như thế đâu.”


      có phải trước kia khi trò chuyện với em luôn che giấu ? Sao bây giờ lại trở nên nhanh miệng như vậy?”


      La Duyệt Kỳ nháy mắt mấy cái với Mạc Duy Khiêm: “ thích nghe ư? thích nghe thả em xuống xe .”


      “Ai bảo thích nghe chứ, còn ước em nhiều hơn này, đến cho hôn cái nào.” xong trực tiếp nhào tới hôn, cho La Duyệt Kỳ bất kỳ cơ hội phản ứng nào.


      La Duyệt Kỳ sửng sốt chút rồi bắt đầu phải kháng, nhưng bị áp chặt, khi đầu lưỡi Mạc Duy Khiêm mạnh mẽ xông vào khoang miệng , muốn cắn mạnh, nhưng lại nỡ, chỉ có thể tiếp tục dùng tay cố đẩy ra.


      Khó khăn lắm Mạc Duy Khiêm mới có được cơ hội thế này, sao có thể dễ dàng buông tha được? mạch hôn liếm càng lúc càng thấy khó nhịn nổi, mút lấy đầu lưỡi La Duyệt Kỳ vừa mút vừa nhay, tay cũng ngoan ngoãn từ bên ngoài lần mò vào trong váy áo .


      Vì chiếc xe này có vách ngăn nên Mạc Duy Khiêm mới có thể to gan lớn mật như vậy.


      La Duyệt Kỳ thừa dịp Mạc Duy Khiêm dịch xuống trước ngực , lập tức ngăn cản lại: “ ngồi dậy, còn thế này em giận đấy!”


      Mạc Duy Khiêm làm sao chịu, tiếp tục cầu xin: “Sao có thể làm nửa được, chẳng phải là muốn hại chết sao? Cứ thế này lát nữa sao ra ngoài được, Duyệt Kỳ tốt, em thương mà, cho làm rồi em muốn gì cũng được.”


      Đối mặt với Mạc Duy Khiêm gần như toàn thân dính sát vào người mà cọ xát, trái tim La Duyệt Kỳ cũng mềm nhũn, thân thể cũng hơi nóng lên, ỡm ỡm ờ ờ vô cùng do dự.


      Mạc Duy Khiêm là kẻ thành tinh, dĩ nhiên phải nhận ra điều đó rồi. nhanh chóng cởi quần mình ra, quần lót của La Duyệt Kỳ cũng lột ra luôn.


      “Bảo bối, cởi cái này ra trước, nếu lát nữa ướt sũng mất, em ngồi lên .”


      Mạc Duy Khiêm vừa vừa ôm lấy eo La Duyệt Kỳ, muốn kéo ngồi lên đùi mình.


      “Đừng kéo em, được đâu!” La Duyệt Kỳ vội vàng lùi về phía sau.


      Mạc Duy Khiêm đành lấy lùi làm tiến : “Được được, kéo. Vậy em cũng thể nhìn thế này mãi được, dùng tay được ?”


      Quả La Duyệt Kỳ cũng đau lòng vì Mạc Duy Khiêm, thêm gì nữa mà đưa tay sang nắm lấy thứ cứng rắn của .


      Cảm nhận được bàn tay non mềm của La Duyệt Kỳ cầm thứ sưng cứng của mình, Mạc Duy Khiêm tựa lưng vào ghế từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ.


      Theo di chuyển lúc nhanh lúc chậm của La Duyệt Kỳ, hơi thở Mạc Duy Khiêm nặng nhọc dần, thỉnh thoảng còn hừ khẽ tiếng, nhưng vẫn khó lòng thỏa mãn, đành phủ tay mình lên bàn tay La Duyệt Kỳ để thêm sức cho tay .


      “Em ngồi lên người !” Mạc Duy Khiêm đột nhiên trợn mắt túm lấy La Duyệt Kỳ.


      bảo là được rồi mà, sao lại đổi ý?”


      Mạc Duy Khiêm hơi nghiêng người sờ soạng trước ngực La Duyệt Kỳ lát mới cười : “ vào, chỉ cọ xát bên ngoài để ra thôi, vào trong…”


      La Duyệt Kỳ nghĩ muốn chấm dứt nhanh, lo sắp đến nơi hẹn rồi, tới đó xe mà dừng lại, vệ sĩ ở nhìn thấy cảnh này của hai người cũng chẳng còn mặt mũi mà sống nữa!


      Vì thế cắn răng gật đầu, ngồi khóa lên đùi Mạc Duy Khiêm.


      “Duyệt Kỳ tốt, em tự cởi bỏ quần áo , làm tiện lắm.” Mạc Duy Khiêm tiếp tục xin.


      Cuối cùng La Duyệt Kỳ vẫn đỏ mặt, đúng là thể mặt dày như Mạc Duy Khiêm được. xấu hổ ngượng ngùng cởi bỏ áo ngoài rồi ngừng lại, chuyện này quá khó khăn.


      muốn chết em cởi hết ra !” Ánh mắt Mạc Duy Khiêm hơi đỏ lên, dĩ nhiên phải là thể tự làm được mà thứ muốn chính là bầu khí này, muốn nhìn La Duyệt Kỳ tự cởi bỏ quần áo!


      La Duyệt Kỳ thở khẽ hơi, nhắm mắt lại cởi bỏ áo ngực.


      Vừa cởi ra, đôi bánh bao thịt trắng mềm xinh đẹp run rẩy xổ ra, nhảy nhót trước mặt Mạc Duy Khiêm, đột nhiên cúi đầu, gần như đói khát mà mút liếm, muốn nuốt lấy bầu ngực xinh đẹp.


      Bàn tay vuốt ve gương mặt La Duyệt Kỳ cũng buông lỏng, trượt xuống bầu vú bên kia, dùng sức xoa nắn, thỉnh thoảng còn đưa ngón cái và ngón trỏ khẽ bóp niết trái đào đỏ tươi săn cứng ở đỉnh.


      Hơi thở của La Duyệt Kỳ cũng nặng nhọc dần, tay đỡ lấy bả vai của Mạc Duy Khiêm thở dốc, tuy rằng thân thể càng lúc càng nóng lên bứt rứt nhưng vì tiếp theo còn có việc phải làm, chỉ đành chuyển động bàn tay nhanh hơn.


      “Bảo bối, em chuyển người lên chút, nếu tay em cũng khó chuyển động mà nơi đó của bị đè cũng rất khó chịu.” Mạc Duy Khiêm dán mặt vào da thịt mịn màng nóng hổi của La Duyệt Kỳ, cấp bách .


      làm đến mức này sao có thể đồng ý với được chứ, hơn nữa ở tư thế này tay bị ép chặt, khó mà chuyển động được lâu.


      La Duyệt Kỳ nghĩ vậy đành nghe lời, hơi nhổm người lên, kết quả là Mạc Duy Khiêm lập tức đưa tay vói vào nơi non mềm ướt đẫm của , nhanh chóng xoa nắn ấn xoáy vào trong, vừa trêu đùa thân dưới vừa thúc giục tăng động tác tay lên.


      La Duyệt Kỳ chỉ thấy toàn thân như muốn bùng cháy, từng trận lửa nóng quét qua thân thể khiếp mềm nhũn như mất hết sức lực, nếu phải trong xe mở điều hòa sợ rằng quần áo người ướt sũng mồ hôi thể ra ngoài được.


      Cảm giác hơi thở nóng bỏng gấp gáp của La Duyệt Kỳ, bên tai lại truyền đến tiếng ngâm nga rên rỉ khe khẽ của , Mạc Duy Khiêm thỏa mãn kéo bàn tay đặt vai của La Duyệt Kỳ vòng qua cổ mình để nương tựa, còn lại đưa tay ôm lấy eo , tay sờ soạng đâm vào mở rộng nơi non mềm ẩm ướt giữa hai chân , chuẩn bị lát, tìm vị trí chuẩn xác, ấn chặt bàn tay eo xuống, nơi căng cứng giữa háng lập tức đâm sâu vào thân thể .


      Bị tấn công bất ngờ, thân thể La Duyệt Kỳ lập tức cứng ngắc, căng đầy, suýt nữa thét lên chói tai.


      “Đừng la!” Mạc Duy Khiêm cũng chịu nổi, hôn lên gương mặt La Duyệt Kỳ, ngồi yên ôm chặt chờ thân thể thích ứng với kích cỡ của .


      “Mạc Duy Khiêm, lại lừa em!” La Duyệt Kỳ chưa quên lần đầu tiên bị lừa gạt như thế nào, ngờ là lại bị gạt thêm lần nữa.


      Mạc Duy Khiêm khẽ cười: “Bé ngoan, chúng ta động nhé, vừa động sướng vô cùng!”


      La Duyệt Kỳ đâm lao phải theo lao, đành nâng eo phối hợp với động tác của Mạc Duy Khiêm, nhưng chỉ được lát căng trướng và tê dại trong cơ thể khiến rũ người gục lên vai Mạc Duy Khiêm, toàn thân còn chút sức lực nào.


      Mạc Duy Khiêm sung sướng, sao có thể dừng lại được, tự nâng mông lên, mạnh mẽ đâm sâu vào trong, mỗi lần đều đâm vào điểm nhạy cảm của khiến hoa huyệt của càng thêm co rúm lại, quyến rũ rên rỉ: “A…a…”


      Nghe kêu rên quyến rũ, Mạc Duy Khiêm nhịn được mà thẳng lưng nặng nề đụng , đâm đến mức toàn thân phải run rẩy như cây trong gió , đôi thỏ trắng trước ngực cũng bị lay động run run, Mạc Duy Khiêm nhìn mà miệng đắng lưỡi khô cúi đầu xuống ngậm chặt nụ hoa mềm mại của , dùng môi lưỡi trêu nó, liếm nó, dùng hàm răng nhàng day cắn nó, khiến nó càng thêm xinh đẹp, càng thêm cương cứng, cãm giác yếu mềm từ trước ngực trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, làm cho nhịn được mà ngẩng đầu lên lớn tiếng rên rỉ .


      Mạc Duy Khiêm vừa ngậm lấy nụ hoa của mà mãnh liệt hút vừa nắm lấy cái mông của hung ác đỉnh vào vị trí sâu nhất làm cho có ảo giác bị đỉnh xuyên qua cả người . tự chủ được ôm chặt , hai chân sít sao kẹp lấy cầu xin tha thứ: "A... Duy Khiêm ... Em chịu nổi... Tha em ... A... ư ưm ... sâu... cần..."


      " cần ? Vậy sao tiểu huyệt bé cưng còn xoắn chặt cứng thế này, còn chảy nhiều nước như vậy nữa , ràng rất sảng khoái còn cần, em thành thực." Nghe được lời cầu xin tha thứ mềm mại của , Mạc Duy Khiêm quên trêu chọc .


      "A a ... cần... A... Em muốn chết... A a ..." vừa khó chịu lại vừa thoải mái, đâm đến quá sâu lại vừa mạnh giống như muốn xé nát vậy , vừa chua xót tê dại vừa đau lại vừa sợ đến mê loạn mà chỉ biết kêu khóc: " cần ..."


      “Ngoan, chúng ta làm quá lâu được, sắp tới nơi rồi, nhanh sao được?” Mạc Duy Khiêm quét mắt liếc ra ngoài cái, lại nhìn La Duyệt Kỳ xinh đẹp quyến rũ, uyển chuyển dưới thân , trái tim nhũn ra, cuối cùng cũng nỡ trêu nữa mà càng thêm điên cuồng đâm rút cách thô lỗ.


      La Duyệt Kỳ cảm giác sắp bùng bổ, vì thế, giữa khoái cảm điên cuồng cũng cố gắng chống người dậy, rên rỉ: “ bắn ra ngoài…”


      Mạc Duy Khiêm sao có thể nghe lọt tai chứ, hưng phấn ngửa đầu thở sâu, thân thể vẫn theo bản năng mà thô lỗ chuyển động, thêm mấy chục lần đâm sâu vào mới cam lòng dừng lại.


      Trong nháy mắt khi dừng lại, La Duyệt Kỳ vội vàng chuyển thân, chân tay cùng hoạt động đẩy ra.


      Chỉ thấy luồng dịch tình nóng bỏng của bắn mạnh ra, nhất thời bắn đầy lên ghế.


      “Em muốn lấy mạng phải ?” Mạc Duy Khiêm chỉ có thể giữ lại bàn tay bé của La Duyệt Kỳ, đặt côn thịt vẫn còn cứng rắn của mình, xóc xóc mấy cái như muốn kéo dài dư cao trào.


      “Ai bảo chịu ra chứ! Chẳng lẽ là phụ nữ đều đáng phải ăn thuốc tránh thai hại cơ thể sao? Đàn ông các sao chịu làm biện pháp tránh thai người mình?” La Duyệt Kỳ tuyệt đối hề cảm thấy có lỗi vì hành vi của mình.


      Thể xác và tinh thần Mạc Duy Khiêm vô cùng thoải mái, dù La Duyệt Kỳ có cũng cãi lại, chỉ lo thu dọn đống bừa bãi xe, may mà váy và đồ lót của La Duyệt Kỳ đều bị cởi ra, nếu đúng là gặp phiền phức.


      La Duyệt Kỳ né tránh bán tay Mạc Duy Khiêm, tự mặc đồ cho chỉnh tề, lại vuốt ve mái tóc chứ thèm để ý tới Mạc Duy Khiêm.


      “Giận rồi? cũng chỉ là quá khó chịu thôi mà, cả ngày lẫn đêm đều muốn em, nếu giải quyết có vấn đề xảy ra đó.” Mạc Duy Khiêm chút thể diện.


      La Duyệt Kỳ cũng hào phóng: “ vấn đề gì, đúng lúc em cũng cần nơi giải quyết.”


      Mạc Duy Khiêm nghe xong cười ha hả: “Bé cưng bảo bối của , mỗi ngày em đều có nhu cầu mới tốt đó, có thể hầu hạ bất cứ lúc nào, thời gian số lần tùy em muốn.”


      Vốn tưởng rằng lời này là vô cùng mất thể diện rồi, nhưng bây giờ xem ra vẫn thể so sánh với Mạc Duy Khiêm được, La Duyệt Kỳ nhận thua.


      Thời điểm xe dừng lại, Mạc Duy Khiêm đỡ La Duyệt Kỳ xuống xe, toàn thân đều có vẻ vô cùng thư thái.



      Bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh mẽ, chân La Duyệt Kỳ vẫn còn hơi nhũn ra, cũng chỉ có thể để Mạc Duy Khiêm giúp đỡ.


      Hai người sóng vai vào phòng thuê trng khách sạn, vệ sĩ đứng bên ngoài. Kim Đào đến, nhìn họ như vậy bước vào, trong lòng vừa tê dại vừa chua xót, nghĩ có lẽ mâu thuẫn giữa hai người giải quyết xong rồi.


      Sau khi đồ ăn được đem lên, Kim Đào nâng chén kính Mạc Duy Khiêm: “Đáng lẽ phải câu xin lỗi với từ lâu, tôi là kẻ thô thiển, đừng so đo với tôi, chén này, tôi kính !”


      Mạc Duy Khiêm rất nể tình cười uống hết rượu trong chén của mình, sau đó với Kim Đào: “Có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, cần cái gì đúng cái gì sai nữa. À phải rồi, khách sạn ở phố kinh doanh kia cậu mua mất bao nhiêu tiền?”


      Nhắc tới chuyện này Kim Đào lại thở dài: “ sao tôi cũng là kẻ thô thiển, khi đó cũng chẳng tính toán nhiều xem mất bao nhiêu, hơn nữa Loan Ninh mang tôi cá cược bóng đá, tiền tới rất nhanh nên cũng để bụng, toàn bộ phí dụng hình như tới bốn trăm vạn, tuy rằng mệt nhưng dù sao tiền mua nơi đó cũng phải có được bằng con đường chính đáng, cho dù xảy ra vấn đề cũng oan!”


      “Cũng có gì đảm bảo là Loan Ninh động tay động chân vào, nếu chắc là tới mức cần nhiều tiền như thế.”


      Mạc Duy Khiêm phân tích chút, suy nghĩ xong còn : “Nhưng mà cậu yên tâm, tôi nhất định giúp cậu đòi lại phí tổn, cùng lắm sau khi phố kinh doanh cải tạo lại cho cậu tiếp tục kinh doanh ở địa chỉ cũ là được.”


      Kim Đào nghe mà choáng váng, nhìn La Duyệt Kỳ cái mới mở miệng như nằm mơ: “ có thể ư?”


      “Bình thường tôi dễ dàng hứa hẹn bất cứ chuyện gì, nhưng nếu ra nhất định có thể làm được, Duyệt Kỳ rất hiểu tôi, cậu tin tôi cũng có thể tin Duyệt Kỳ phải ?” Mạc Duy Khiêm xong còn khẽ nhéo nhéo vai La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ trừng mắt liếc Mạc Duy Khiêm cái, sau đó cười : “Kim Đào, cứ tin ấy , thân phận của người ta phải bình thường đâu!”


      “Nhóc con tinh quái, nghe hiểu là em châm chọc đấy!” Hôm nay Mạc Duy Khiêm rất vui vẻ, cho nên lại tiếp tục nâng chén uống với Kim Đào, đến cuối cùng Kim Đào hơi mơ màng xua tay thể uống nữa mà sắc mặt Mạc Duy Khiêm vẫn thản nhiên như thường.


      Thừa dịp Kim Đào toilet, La Duyệt Kỳ nhớ tới việc: “ phải tửu lượng rất kém sao, hôm nay thấy đâu có phải vậy? Mạc Duy Khiêm, đúng là dọa người mà, có câu nào của ?”


      Mạc Duy Khiêm: “ lừa em, cũng chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ thế thôi, chủ yếu là lúc này rất vui nên khó mà say được thôi.”


      đến đây lại tới gần La Duyệt Kỳ, ngay cả hơi thở cũng phả ra mùi rượu: “Chủ yếu là em làm rất thoải mái, chuyện đó cũng có thể giải rượu được đấy.”


      bậy!” La Duyệt Kỳ đỏ mặt đẩy Mạc Duy Khiêm ra.


      ngờ Mạc Duy Khiêm vẫn nghiêm trang : “Đây là , được khoa học chứng minh, chẳng qua công khai ra thôi, chị rể đều biết đấy.”


      Cái này giống như là cơ mật quốc gia sao? La Duyệt Kỳ vốn tin như vừa nghe Mạc Duy Khiêm chị rể đều biết trong lòng dám nghi ngờ, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Duy Khiêm, nghĩ chẳng lẽ chỉ có lãnh đạo cao tầng mới được biết thành quả của nghiên cứu loại này ư? Nếu chỉ cần say làm “chuyện đó”, khéo còn làm cách công khai ấy chứ, đúng là thể công khai mà!


      Nhìn vẻ mặt chăm chú suy tư, thỉnh thoảng còn gật đầu của La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm buồn cười hỏi: “Em nghĩ cái gì thế?”


      “Em nghĩ thành quả nghiên cứu khoa học loại này đúng là thể công khai ra ngoài được, ảnh hưởng xã hội rất tốt!”


      La Duyệt Kỳ vừa xong nghe thấy tiếng “rầm”, hoảng sợ nhìn sang bên cạnh thấy là Mạc Duy Khiêm ngã úp sấp xuống mặt bàn, vội vàng đứng lên dìu : “ sao thế? Có phải là rượu phát tác rồi , em từ lâu là uống được cũng đừng có thể mà, có bị đụng chỗ nào ?”


      Thân thể Mạc Duy Khiêm rất nặng, nửa ngày cũng nâng dậy nổi, La Duyệt Kỳ lo lắng: “ đợi lát nhé, để em gọi mấy người kia vào.”


      Kết quả là còn chưa rời chân bị Mạc Duy Khiêm kéo lại, La Duyệt Kỳ lo lắng nhìn sang.


      Chỉ thấy gương mặt Mạc Duy Khiêm đột nhiên đỏ bừng, dáng vẻ như hít thở thông, điều này càng làm La Duyệt Kỳ sợ hãi: “Mạc Duy Khiêm, sao thế, cuối cùng thấy khỏe ở chỗ nào?”


      Giọng Mạc Duy Khiêm dường như rít ra từ giữa hai hàm răng: “La Duyệt Kỳ, em là người đầu tiên có thể làm cười đến mất hết hình tượng thế này.”


      La Duyệt Kỳ ngẩn ra nhìn Mạc Duy Khiêm cười đến co rúm cả người mà biết làm sao, người này có bệnh gì vậy?


      Cuối cùng Mạc Duy Khiêm cũng cười đủ, kéo La Duyệt Kỳ đứng bên cạnh ngồi xuống đùi mình, liều mạng hôn mấy cái: “ bé ngốc của , hôm nay em suýt nữa lấy mạng hai lần đấy!”


      “Mạc Duy Khiêm, cút !” Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng hiểu ra mình bị người ta đùa giỡn, tức giận đến mức đưa tay đấm Mạc Duy Khiêm vài cái.


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyêt Kỳ, mặc kệ nắm đấm của La Duyệt Kỳ rơi người mình vẫn ngừng buồn cười: “Đúng là kẻ dở hơi, em đánh , đánh rất hay!”


      Kim Đào toilet về đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh này, cười khổ: “Cho dù là hai người có ân ái, nhưng mà ở trước mặt tôi có phải cũng nên khiêm tốn chút ? Đây chẳng phải là quá kích thích rồi sao!”


      Lúc này La Duyệt Kỳ mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên ngồi sang bên cạnh, Mạc Duy Khiêm vuốt ve mấy sợi tóc rơi mặt , căn bản thu lại nụ cười: “Được rồi, chúng ta đùa nữa, hôm nay ra mồ hôi hơi nhiều rồi.”


      Ba người trò chuyện thêm lúc rồi Mạc Duy Khiêm thanh toán, chuẩn bị rời .


      Mạc Duy Khiêm cho người đưa Kim Đào về còn bản thân tiễn La Duyệt Kỳ.


      Khi đến nhà La Duyệt Kỳ, ngoài luyến tiếc vẫn là luyến tiếc, Mạc Duy Khiêm nắm chặt tay La Duyệt Kỳ khẽ : “Lúc nào em mới trở về?”


      “Về đâu cơ?” La Duyệt Kỳ giả ngu.


      “Về nhà chúng ta, tìm căn hộ khác tốt hơn rồi, sau này chỉ hai chúng ta ở bên nhau thôi.”


      La Duyệt Kỳ đồng ý: “ lấy em ra làm trò cười còn muốn em về? Nằm mơ!”


      Mạc Duy Khiêm vừa nhớ đến chuyện đó liền vui vẻ: “ chỉ đùa chút thôi mà, ai ngờ em lại nghiêm túc thế chứ, em xem phải làm sao em mới chịu tha thứ cho đây?”


      “Quỳ xuống dập đầu, có thể làm được ?” La Duyệt Kỳ biết chuyện này là thể, cho nên cố ý bắt bẻ Mạc Duy Khiêm, bản thân cũng có thể xả giận được.


      Mạc Duy Khiêm nghe thế càng vui vẻ hơn: “Vậy bây giờ em theo về luôn , buổi tối lúc ngủ quỳ, nhưng mà dập đầu đổi thành rửa chân được ? quỳ rửa chân cho em!”


      , giỡn với nữa, hai ngày sau em trở về đài làm việc trở lại, sao có thời gian dây dưa với được, lại chuyện này cũng ảnh hưởng tốt.”


      sợ, vậy cứ đợi đến lúc em xử lý xong công việc tiếp nhé. Công việc bên cũng càng ngày càng căng thẳng mà lại chẳng có em ở bên. Đừng làm phân tâm, được ?” Mạc Duy Khiêm nghiêm túc .


      La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm hỏi chuyện: “Vì sao phải giúp Kim Đào? có thể để ấy mở lại khách sạn ở địa chỉ ban đầu sao?”


      “Cho dù làm được cũng dùng tiền của mình bồi thường tổn thất cho cậu ấy. làm thế dĩ nhiên là vì em, muốn cậu ấy sống quá khó khăn khiến em phải cảm thấy mình nợ cậu ấy, sinh ra đồng tình rồi quay lại với cậu ấy, muốn làm em yên tâm.”


      La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, biết mình vẫn phải chuẩn bị đường lùi, lại nhớ đến tình hình hôm nay của hai người, vì thế cho ra quyết định: còn rất trẻ, cùng lắm là ở bên Mạc Duy Khiêm đến khi vụ án kết thúc thôi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc trước nghĩ sai hướng rồi, người có nghĩa là phải cùng nhau đến cuối đời, cứ hưởng thụ tại, vui vẻ cùng nhau, cho dù phải đau khổ cũng tốt hơn là cố tình tránh né rồi tương lai hối hận! Chẳng phải chuyện Kim Đào cũng có thể buông tay đó sao?


      “Mạc Duy Khiêm, cứ làm theo , chờ em xử lý xong chuyện ở đài truyền hình, em đến tìm , em đối xử tốt với như trước.”


      Mạc Duy Khiêm nghe xong ánh mắt cay cay, hơn 10 năm qua trải qua ít chuyện nhưng cũng chưa từng biến đổi cảm xúc mãnh liệt như đêm nay, cuối cùng đứng đối diện với La Duyệt Kỳ nửa ngày cũng chỉ được chữ: “Tốt.”


      Hai người cùng xuống xe, Mạc Duy Khiêm đưa La Duyệt Kỳ vào tới cửa nhà xong mới rời .


      Lại qua hai ngày, La Duyệt Kỳ gọi điện cho chủ nhiệm Vương chuyện của mình xử lý xong hết, có thể trở lại đài làm việc, còn cam đoan sau này nhất định xin nghỉ phép kiểu đó nữa, Vương chủ nhiệm cũng gì, chỉ chờ La Duyệt Kỳ quay về.


      Hôm sau La Duyệt Kỳ vô cùng vui vẻ vào đài truyền hình, lúc vào văn phòng Vương chủ nhiệm cũng vẫn cười tủm tỉm, Vương chủ nhiệm liếc mắt nhìn La Duyệt Kỳ cái, giọng điệu cực kỳ nặng nề: “Tiểu La này, thời gian làm việc của vốn dài, xét thêm biểu thời gian qua của , lãnh đạo đài quyết định xa thải , lát nữa hãy tới phòng nhân làm thủ tục , tiền bồi thường cũng tính toán xong rồi.”


      La Duyệt Kỳ dường như hiểu được lời của Vương chủ nhiệm, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười: “Chủ nhiệm, ngài thế là sao? Sao đài lại xa thải tôi?”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, 101213 others thích bài này.

    2. KatKat

      KatKat Well-Known Member Staff Member Trial Moderator

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      366
      :yoyo45: nhanh nhé, @OrchidsPham. Trông nhá hàng đấy. Mình hứa viết bài lai láng tạ lễ.
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Nàng post trc hàng , sốt ruột đợi thịt quá hì hì, thanks nàng nha. Kim Đào bị đánh cũng thấy tội tội ak, mong rằng cái cẳng k hỏng để sau còn tiếp tục kiếm tiền đc, cẳng mà hỏng coi như xong đời
      OrchidsPhamChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 53
      Editor: OrchidsPham


      Vương chủ nhiệm biết chắc chắn La Duyệt Kỳ chấp nhận nổi quyết định này nhưng ông cũng chẳng còn cách nào, đành phải : “Đây là quyết định do các lãnh đạo nhất trí đề ra, cần hỏi nhiều, nhanh chóng làm thủ tục thôi.”


      La Duyệt Kỳ sao có thể chấp nhận như vậy được? thu hồi nụ cười, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn: “Chủ nhiệm Vương, quyết định này tôi thể nhận cách vô duyên vô cớ như thế được, tôi xin phép nghỉ là vì có lí do đặc biệt, hơn nữa việc nghỉ lưỡng giữ chức vụ là do chính đài truyền hình bảo tôi làm, bây giờ lại là muốn xa thải tôi, tôi phải hỏi cho ràng mới được!”


      Vương chủ nhiệm nhìn La Duyệt Kỳ kích động cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Tiểu La à, từ lúc vào đài ở ngành của tôi, tôi biết là người ngay thẳng. Bây giờ chúng ta đến quan hệ công tác nữa, coi như tôi là người lớn trong nhà , nghe tôi câu, chuyện này đừng tìm lãnh đạo, lãnh đạo cũng khó xử, cá nhân tôi cảm thấy áp lực của họ rất lớn, hiểu ?”


      Lời này rất ràng, sao có thể hiểu được chứ? La Duyệt Kỳ mơ hồ cảm thấy việc đơn giản như thế, nhưng nếu bảo cứ thế mà chấp nhận thể cam tâm được.


      Nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng vẫn nên trở về bàn bạc lại với Mạc Duy Khiêm tốt hơn, để giúp phân tích xem thế nào rồi mới quyết định sau.


      “Chủ nhiệm, tôi về lại với người nhà tôi tiếng sau đó mới trở lại làm thủ tục, ông thấy thế có được ?”


      Dĩ nhiên là Vương chủ nhiệm đồng ý: “Có thể, cũng cần sốt ruột, công việc còn có thể tìm việc khác.”


      La Duyệt Kỳ cảm ơn Vương chủ nhiệm rồi ra ngoài trực tiếp gọi xe tới văn phòng Mạc Duy Khiêm.


      Sáng nay Đổng Nguyên nhìn dáng vẻ rạng rỡ của Mạc Duy Khiêm biết chắc chắn tối qua được như mong ước rồi, đồng thời cũng biết ngày bình yên của mình tới!


      “Duy Khiêm, tôi gọi điện thoại cho chị cậu rồi, ấy ấy tôn trọng sinh hoạt cá nhân của cậu, nhưng mà vẫn đề nghị cậu nghe chút ý kiến của rể cậu, còn bảo rể cậu tìm thời gian chuyện với cậu đấy.”


      Mạc Duy Khiêm gật đầu yên lòng: “Tôi biết.”


      Sau đó còn : “Mấy giờ rồi? Giữa trưa tôi hẹn Duyệt Kỳ ăn cơm trưa, ấy hôm nay làm trở lại, xem giờ tôi mà gọi điện có quấy rầy ấy nhỉ?”


      Đổng Nguyên nghe xong cảm thấy buồn cười: “Giờ còn chưa đến 10 giờ mà, cậu gấp gáp thế sao? Lại hai người có thể coi như vợ chồng già quay lại với nhau sao?”


      Mạc Duy Khiêm cầm lấy di động của mình nhìn nhìn, vừa định gì đó di dộng lại vang lên, nhìn số điện thoại gọi đến lập tức tỉnh táo tinh thần: “Duyệt Kỳ!”


      Đổng Nguyên thấy Mạc Duy Khiêm hớn hở mặt mày nghe điện thoại, mới vài câu cúp máy, sau đó lại đứng dậy.


      “Duyệt Kỳ tới đây, tôi xuống dưới chờ ấy.”


      “Tự ấy lên cũng chẳng sao mà, đâu cần mỗi lần đến đều phải đón lên tiễn xuống thế chứ?” Đổng Nguyên hiểu nổi hành động của Mạc Duy Khiêm, tình cảm của hai người phải thể đến thế này sao?


      “Công việc của Duyệt Kỳ xảy ra vấn đề, chắc chắn tâm trạng ấy tốt, dĩ nhiên tôi phải tích cực chút rồi, lại tôi muốn ở ấy lâu thêm chút, được sao?” Mạc Duy Khiêm xong lập tức chạy ra cửa.


      Đổng Nguyên cũng đành phải theo xuống.


      Đợi ở dưới lầu hơn 10 phút La Duyệt Kỳ đến, xuống xe thấy họ đứng bên ngoài liền hỏi: “Sao các lại xuống đây? Chờ lâu chưa?”


      Mạc Duy Khiêm chạy tới nắm tay La Duyệt Kỳ lôi kéo vào trong: “Vừa mới xuống, đúng lúc em tới. Mau vào thôi, bên ngoài nắng to quá, đừng phơi nắng.”


      Nghe Mạc Duy Khiêm trợn mắt dối, Đổng Nguyên chỉ có thể tự an ủi mình rằng dù sao Mạc Duy Khiêm cũng đứng dưới trời nắng lâu như thế, cậu ta thấy ấm ức dĩ nhiên Đổng Nguyên cũng chẳng có vấn đề gì.


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ ngồi xuống sô pha hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”


      La Duyệt Kỳ lại lần lời Vương chủ nhiệm, Mạc Duy Khiêm nghe xong liếc mắt nhìn Đổng Nguyên, hiểu đại khái là xảy ra chuyện gì rồi.


      “Duyệt Kỳ, nghĩ đây là do bên Lưu Dương động tay động chân, nhưng em đừng lo, công việc kia cũng có giá trị gì cả, bỏ cũng sao.”


      “Ế? Em nhớ lúc trước chính luôn khuyên em phải quý trọng công việc này ư? Còn cuộc sống dễ dàng, sao giờ lại thay đổi rồi?”


      Mạc Duy Khiêm cười : “Vậy cũng phải xem đơn vị có quý trọng em mới được chứ, hơn nữa khi đó quan hệ của chúng ta giống bây giờ, tuy rằng đều vì tốt cho em nhưng bây giờ nuôi rồi, có công việc hay cũng ảnh hưởng gì. Thẻ tiền lương của cho em, kèm theo cái thẻ phụ nữa, đừng có tiết kiệm làm gì cả.”


      La Duyệt Kỳ cũng cười: “Em với cũng đâu có quan hệ gì, cần thẻ, cũng đâu phải ba mẹ em nuôi nổi em, cứ ăn bám trước .”


      “Em làm thế khác gì đánh vào mặt , sau này sao có thể nhìn mặt ba mẹ em được nữa chứ? Thẻ này em cầm , thẻ tiền lương phải tìm lại mới được, vẫn dùng đến, có lẽ là để ở bên kia chưa lấy về rồi, nhưng mà có cái thẻ này cũng đủ dùng rồi.” Mạc Duy Khiêm lấy ví tiền ra, rút chiếc thẻ giao cho La Duyệt Kỳ, lại lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra, vẫn sợ chưa đủ, còn cướp đoạt hết cả tiền mặt của Đổng Nguyên đưa cho La Duyệt Kỳ luôn.


      La Duyệt Kỳ nhìn chiếc thẻ tinh tế đẹp mắt hỏi: “Hạn mức là bao nhiêu để em còn biết chừng mực, nhỡ đâu lại rút sạch.”


      Mạc Duy Khiêm nhéo nhéo gương mặt La Duyệt Kỳ, cười đến vui vẻ: “ cầu xài hết. bảo Đổng Nguyên đưa em tới phòng bên nghỉ chút nhé, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm trưa, muốn ăn gì đưa em , buổi tối ăn xong cơm đưa em về nhà, chiều nay em ở đây giúp .”


      La Duyệt Kỳ có ý kiến, dù sao cũng có việc gì làm, vì thế đùa nghịch tấm thẻ Mạc Duy Khiêm cho, theo sau Đổng Nguyên ra ngoài.


      “Cái thẻ đó xài hết được đâu.” Đổng Nguyên đột nhiên câu như thế.


      Sau đó đợi La Duyệt Kỳ phản ứng lại thêm: “Thẻ của Duy Khiêm là do Ngân hàng chủ động đưa tặng, đều là thẻ kim cương, hơn nữa Duy Khiêm còn có tài khoản phụ nên thẻ này chỉ để đó dùng. lãi cộng vào gốc, cho dù mỗi tháng em mua vài căn hộ cũng hết được đâu.”


      Đổng Nguyên thế La Duyệt Kỳ mới hiểu được cái thẻ Mạc Duy Khiêm đưa đáng sợ đến mức nào.


      Vào phòng, giọng điệu của Đổng Nguyên trở nên nghiêm túc: “Duyệt Kỳ, biết em tin Duy Khiêm, nhưng vẫn muốn vì cậu ấy biện hộ. phương diện tình cảm, mấy năm nay Duy Khiêm trống trải, chưa bao giờ thấy cậu ấy cố chấp với mội người như vậy, cậu ấy vui vì em và khổ sở cũng vì em, cảm xúc dap động cực lớn. Từ lúc bên em, có thể Duy Khiêm phá vỡ rất nhiều thói quen bình thường, nhiều ít gì cũng có thể nhìn ra cậu ấy lòng với em. Cho nên mong em hãy lòng đối xử với cậu ấy, đừng mang thái độ có lệ nữa, em tin hai người có kết quả, nhưng em cố gắng, chịu trả giá sao biết được hai người có tương lai chứ? quá thân thiết với em nhưng lời đều là lòng.”


      La Duyệt Kỳ rất cảm động: “Lần này em quay lại mang theo thái độ nghiêm túc, em nghĩ rồi, cho dù Mạc Duy Khiêm tình muốn bên em lâu dài cũng phải chịu áp lực từ gia đình ấy. Em chuẩn bị tất cả để ứng phó rồi, nếu có thể cùng nhau tiếp em chắc chắc dễ dàng buông tha, nhất định cùng ấy vượt qua mọi khó khăn, bản thân em cố gắng, cho dù sau này em và ấy có bên nhau được hay tương lai cũng phải hối hận. Vài ngày nữa em chuyển tới sống cùng ấy, đến lúc đó dĩ nhiên ràng với ấy, Duy Khiêm có người bạn tốt như đúng là có phúc mà.”


      Cuối cùng Đổng Nguyên cũng yên tâm nhưng lại cảm thấy buồn cười: “Em nghĩ quá nghiêm trọng rồi, người nhà Duy Khiêm rất tôn trọng suy nghĩ của nhau, xuất trường hợp em nghĩ đâu. Em cũng chẳng nghĩ lại xem, nếu họ tác động được tới quyết định của Duy Khiêm đứa của cậu ta cũng lớn rồi chứ phải là vẫn chưa kết hôn như tại. Dĩ nhiên lực cản có ít nhiều, nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm, chỉ cần các em lòng là được.”


      Mặc kệ Đổng Nguyên có hay , La Duyệt Kỳ đều cảm thấy thành công trong việc giải tỏa áp lực cho , nếu thế càng cố gắng phấn đấu hơn nữa!


      Như vậy, vấn đề đầu tiên nên giải quyết là tiểu tam? ra trong mắt La Duyệt Kỳ Cao Tử Ninh cũng chẳng phải tình địch của mình, vì Mạc Duy Khiêm chẳng có chút mờ ám nào với ta cả. Dù Cao Tử Ninh lòng muốn leo lên nhưng Mạc Duy Khiêm hoàn toàn thèm nhìn, nhớ lại cuộc chuyện của cả hai, La Duyệt Kỳ cảm thấy vì hoàn cảnh gia đình nên Cao Tử Ninh sinh ra tâm lý lệch lạc thôi, còn con người ta căn bản xấu.


      luôn là người của phái hành động, nếu nghĩ tới lề mề chậm trễ nữa. Vừa ăn cơm trưa với Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên xong, La Duyệt Kỳ liền với Mạc Duy Khiêm là muốn gặp Cao Tử Ninh.


      Mạc Duy Khiêm đồng ý: “Em muốn gặp ta làm gì?”


      “Trang sức tặng em vẫn ở trong két mà, em tới lấy chứ sao?”


      cần, cho người qua lấy, em cần đến.”


      La Duyệt Kỳ nghe, tiếp tục tranh luận, kết quả hai người nửa ngày ai chịu nhượng bộ, La Duyệt Kỳ nóng nảy: “Sao lại cho em ? làm chuyện gì đuối lý sao phải ngăn cản em?”


      “Duyệt Kỳ, em phải lý chứ, sợ ta làm ảnh hưởng đến cảm xúc của em, tính cách của Cao Tử Nin hem cũng biết rồi, cái gì ta cũng dám hết, ngay cả Kim Đào còn lo lắng huống chi là ta! Hơn nữa còn muốn hỏi em đây, vì sao em cứ nhất quyết phải gặp ta hả? Còn dùng cái lý do lấy trang sức kia mà gạt nữa?”


      La Duyệt Kỳ vừa định phản bác nhưng lại nhìn thấy Đổng Nguyên nháy nháy mắt với mình, ý là bảo cần tranh luận với Mạc Duy Khiêm về mấy vấn đề này, việc này cũng khiến tỉnh táo lại, khờ, ở chỗ này tranh cãi với Mạc Duy Khiêm làm gì chứ, vẫn nên giống như trước kia vừa xoa vừa nịnh mới đúng chứ?


      Tỏ vẻ khó cúi đầu chút, sau khi ngẩng đầu thái độ La Duyệt Kỳ hơi nhăn nhó mất tự nhiên: “Em nghĩ nếu xác định muốn ở bên cũng nên dũng cảm đứng lên bảo vệ tình cảm của chúng ta, huống chi lúc trước em còn có ý thầm cổ vũ hành vi của Cao Từ Ninh, cho nên em nợ ấy lời giải thích. Em muốn gặp ấy cũng là vì muốn ràng em buông tay , em nghĩ thông suốt rồi, chia tay lại càng tặng cho ấy!”


      Lúc này vẻ mặt Mạc Duy Khiêm có thể dùng từ vui kiềm nổi mà hình dung, bé con đây là biết ghen và ghen tị? Cũng biết luyến tiếc ? Vừa nghĩ thế, Mạc Duy Khiêm mừng đến khép nổi miệng: “Được, được, chúng ta cùng .”


      còn muốn cùng với em sao? Tự em lấy là được rồi, cần đâu.” La Duyệt Kỳ ngờ Mạc Duy Khiêm thay đổi thái độ nhanh như thế.


      “Cho tới bây giờ em chưa từng mấy lời thích linh tinh gì đó, lần này vất vả lắm mới nghe được, tuy là với người bên ngoài nhưng dù sao cũng muốn ở đó nghe chút.” Mạc Duy Khiêm nghĩ cực kỳ tốt đẹp.


      vẫn muốn cùng em sao? Tự em được rồi, cần đâu.” La Duyệt Kỳ ngờ Mạc Duy Khiêm lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.


      “Cho tới giờ em chưa từng mấy lời kiểu thích gì đó, lần này khó khăn mới có cơ hội nghe, dù là em với người khác cũng muốn có mặt ở trường để nghe chút.” Mạc Duy Khiêm tưởng tượng cực kỳ tốt đẹp.


      ở đó em có thể với ấy hay sao hả? Mạc Duy Khiêm, muốn tự ngược đấy à?” Giọng của La Duyệt Kỳ cao lên ít.


      Mạc Duy Khiêm lập tức im lặng, tâm trạng cũng xấu .


      La Duyệt Kỳ thấy như vậy đành phải dỗ dành : “ đừng theo em, chờ em quay lại, ngày nào cũng cho nghe được chưa?”


      Mạc Duy Khiêm lập tức khôi phục tinh thần: “ sao? Đây là em tự đấy nhé, Đổng Nguyên cũng ở đây chứng kiến đấy, sau này cho phép em ấy đâu.”


      La Duyệt Kỳ đành cười : “ đổi ý.”


      Lúc này Mạc Duy Khiêm mới để Đổng Nguyên gọi điện bảo Hàn Giang và Vương Bằng đưa La Duyệt Kỳ tới tìm Cao Tử Ninh.


      La Duyệt Kỳ đợi Hàn Giang và Vương Bằng tới đây liền chuẩn bị cùng họ, lúc đứng dậy thấy Đổng Nguyên len lén giơ ngón tay cái lên với mình, vì thế khẽ cười ra ngoài.


      Sau khi La Duyệt Kỳ rời khỏi, Mạc Duy Khiêm vẫn mang vẻ mặt vui mừng sung sướng, nhưng giọng điệu lại thay đổi: “Đừng cho là tôi thấy động tác vừa rồi của .”


      Đổng Nguyên xấu hổ nở nụ cười: “Cậu thấy rồi hả, tôi chỉ là rất bội phục bé La Duyệt Kỳ có thể co được duỗi được mà thôi.”


      “Tôi thấy cảm thấy tôi có tiền đồ, rất ấm ức đúng ?”


      Đổng Nguyên chỉ cười, nhưng thể trả lời câu hỏi của Mạc Duy Khiêm được, dù rằng trong lòng nghĩ thế.


      Mạc Duy Khiêm hừ khẽ tiếng: “Sao nghĩ thử xem nếu tôi làm thế, tới bao giờ mới nghe được lời tình từ miệng ấy chứ?”


      Mạc Duy Khiêm xong cũng đứng lên ra ngoài, Đổng Nguyên ở phía sau cảm thán: Cứ thế này, đúng là đoán được hai người này ai nắm thóp ai nữa! Nhưng dù sao đạt được mục đích là tốt rồi, thắng cũng chẳng thua. Thông qua mấy việc này càng có thể khẳng định suy nghĩ trong lòng Mạc Duy Khiêm, việc của hai người này, càng lúc càng hấp dẫn!


      Thời điểm La Duyệt Kỳ ra ý đồ tìm đến Cao Tử Ninh của mình, biểu của Cao Tử Ninh rất bình tĩnh: “Ngày đó em thấy chị ở dưới văn phòng của Mạc Duy Khiêm, em biết ngày như thế này, ra chị cũng có gì đáng trách, làm gì có người phụ nữ nỡ buông tha người đàn ông như Mạc Duy Khiêm chứ! Nhưng mà, em cũng phải người biết đạo lý, lời lúc trước của chị cũng có gì, sau này lại càng . Huống hồ lúc chị rời , phải em có cơ hội, nhưng Mạc Duy Khiêm đúng là người đàn ông tốt, chưa hề rung động dù chỉ chút! Chị cần giải thích gì với em cả, em hiểu từ lâu rằng dù chị có tệ hại hay xấu tính hơn nữa cũng là do Mạc Duy Khiêm tự nguyện chịu đựng, dù người khác có tức giận bất bình cũng chẳng ăn thua, em chỉ mong em và ba em có thể qua được cửa ải khó khăn lần này mà thôi. Dáng vẻ em kém, sớm muộn gì em cũng tìm được người đàn ông của đời mình thôi, dù Danh Tĩnh nhưng cũng phải thể tìm được kẻ có tiền.”


      La Duyệt Kỳ cảm thấy lúc trước mình hề nhìn nhầm bé này, quả là tính cách nhanh nhẹn hơn rất nhiều.


      “Chị tới đây cũng chỉ để lòng mình được thanh thản chút thôi, muốn cứ phải để bụng chuyện này mãi, thẳng thắn sau này gặp nhau cũng đỡ xấu hổ, nhưng chị ngờ em còn nghĩ thoáng hơn chị.”


      Cao Tử Ninh nở nụ cười: “Thất vọng dĩ nhiên là có, chị cũng cần thấy em như vậy mà thương hại đâu, đừng quên lí do nhà em phải tới bước đường hôm nay là do ba em chịu làm chuyện trái lương tâm, chịu vì cái lợi của mình mà hại người khác! Em là con của ông, dĩ nhiên làm ra chuyện bại hoại gia phong, phá hỏng danh tiếng của ba em, nếu lúc lên đại học em bán thân để làm cuộc sống của mình khấm khá hơn rồi.”


      “Em dũng cảm hơn chị nhiều, nếu sau này có việc gì cần giúp cứ tới tìm chị, chị nhất định làm hết sức.” La Duyệt Kỳ lời từ đáy lòng mình.


      “Dĩ nhiên là có chuyện cần chị giúp rồi, nhưng chỉ cần câu của chị thôi, chị bảo Mạc Duy Khiêm tìm cho em người đàn ông đứng đắn , em đoán xung quanh ấy nhất định có người như vậy, ấy cũng cần lo lắng về nhân phẩm của em, em chỉ muốn tìm người có thể làm em và ba em phải chịu khổ nữa em chân thành đối đãi.” Cao Tử Ninh cũng khách khí.


      “Dĩ nhiên chị chuyện này với ấy rồi, em yên tâm , chị về trước đây.”


      đường về, Hàn Giang với La Duyệt Kỳ: “La tiểu thư, lần này ít nhiều gì cũng nhờ giúp hai em tôi, nếu Mạc tiên sinh điều chúng tôi trở về đâu.”


      “Các cũng vì tôi nên mới bị liên lụy mà, cần khách khí như thế, người ngại ngùng phải là tôi mới đúng.”


      Hàn Giang và Vương Bằng lại cảm ơn La Duyệt Kỳ lần nữa, lúc trở lại chỗ Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ với về phản ứng của Cao Tử Ninh, Mạc Duy Khiêm cũng khen ngợi vài câu.


      Gần đây tâm trạng Kim Đào tệ, Mạc Duy Khiêm đồng ý giúp để ý chuyện khách sạn rồi, đó là chuyện lớn, nếu có thể giải quyết đúng là cứu mạng! Cho nên lúc trở lại đội huấn luyện, cũng tập trung hết sức, trạng thái tốt lên rất nhiều khiến huấn luyện viên Ngụy Tân vô cùng hài lòng, là trận đấu kia cho Kim Đào ra sân làm nóng người.


      Kim Đào cảm thấy việc vô cùng kỳ diệu, Loan Ninh vì hại người bị bắt , mà chỉ cần cố gắng hết sức vị trí chủ lực sớm muộn gì cũng lại là của . Vì thế càng thêm dốc sức tăng cường huấn luyện, thời điểm người khác nghỉ ngơi cũng cố gắng luyện tập phương pháp đá và rèn luyện thể lực.


      Giữa trưa, Kim Đào luyện thêm giờ, toàn thân đầm đìa mồ hôi trở lại ký túc xá, muốn nhanh chóng tắm rửa cho mát nhưng nửa đường lại bị người ta chặn lại.


      Có 5,6 người ngăn cản , đều mặc trang phục huấn luyện của đội , Kim Đào cẩn thận quan sát lần, bản thân chưa bao giờ nhìn thấy những người này.


      “Các người là ai?”


      người trong số đó nghe câu hỏi của Kim Đào, cười xấu xa: “Là ai mày cần biết, chúng tao biết mày là được rồi, mày nghĩ mày dùng trò mờ ám đưa Loan Ninh vào sở cảnh sát mọi việc tốt đẹp hơn sao? Thằng ranh, mở to mắt ra mà nhìn xem trời cao cỡ nào, chúng mày động thủ .”


      Mấy người kia đồng loạt xông lên, Kim Đào cố sức phản kháng nhưng vô ích, bị những người này túm cổ lôi vào trong góc, căn cứ huấn luyện vốn trống trải ít người, hơn nữa thời gian này đúng là lúc nóng nhất trong ngày, cả khu huấn luyện lớn như thế cũng bóng người, nên có ai phát chuyện xảy ra ở nơi đây.


      Lúc này, miệng Kim Đào bị người ta chặn lại, lại bị đè chặt lên tường, toàn thân trúng vài đòn đau, kẻ cầm đầu cúi xuống túm lấy mặt Kim Đào hung tợn : “ phải mày muốn vị trí của Loan Ninh sao, hôm nay tao đánh gãy chân của mày, để xem sau này mày làm sao chiếm được vị trí đó. phải mày thích ghi sao? Hai tay này của mày cũng cần nữa đâu. Nhưng mày cần sợ, tụi tao lấy mạng mày, chỉ khiến cho nửa đời sau của mày thành đồ vứt , tay chân sống bằng chết thôi!”


      Kim Đào nghe xong lời này, lá gan bị dọa muốn nát, liều chết dãy dụa, kêu ô ô, lại chỉ có thể trở mắt nhìn lưỡi lê sắc bén đâm xuống mắt cá chân của mình.
      Last edited: 3/10/15
      ZzJanyzZ, annie196, Hale2059 others thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      thịt của ta đâu sao hông thấy, chút mùi cũng hông có nữa là

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :