1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Nhiên Nhiên bà tác giả câu like á,cái cv nó cut ngay khúc này luôn ấy ,sắp đến mai rồi , xôi thịt của ta :dai ca::dai ca::dai ca:

      @OrchidsPham chạm mốc 20 ngừ like , mai tui chờ tui chờ cục thịt bò của
      My Lam Lam, Tuyết Nguyệt, KatKat2 others thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 41
      Editor: OrchidsPham


      Trong chương này ta muốn thêm 1 chút, đó là cách xưng hô từ tôi - sang em - của Lý Minh Hân với Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên với La Duyệt Kỳ nhé, lúc trước là luôn dùng tư cách cấp dưới và cấp nên mới tôi và , giờ chuyển sang tấn công nên để em .


      Tuy Mạc Duy Khiêm quá giật mình nhưng cũng nhíu mày lại, sở dĩ cho phép Lý Minh Hân dùng thân phận cá nhân để lén điều tra là vì sợ xảy ra phiền phức loại này, bây giờ xảy ra rồi.


      cùng Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân nhanh chóng đến bệnh viện, thấy mặt Lý Minh Hân bị băng bó rồi, ta nằm giường truyền nước biển, giống như ngủ.


      Mạc Duy Khiêm hỏi bác sĩ cùng đến phòng bệnh với mình: “ ấy bị thương có nặng ?”


      sao, may mà người hành hung quá độc ác, nhưng chắc chắn mặt để lại dấu vết! Tuy nhiên quá đâu, cảm xúc người bệnh lúc bị đưa đến đây ổn định, chắc là kinh sợ ít rồi.”


      “Mạc Duy Khiêm gật gật đầu, ba người cùng ngồi xuống, chờ Lý Minh Hân tỉnh lại.


      Gần giờ sau Lý Minh Hân mới tỉnh lại, vừa thấy Mạc Duy Khiêm nước mắt chảy xuống: “Duy Khiêm, em rất sợ, em nên nghe lời , bây giờ phải làm sao đây? Chắc chắn em bị bọn chúng theo dõi rồi.”


      cần sợ hãi, người trong nhà biết tình trạng của bây giờ chứ?” Thái độ của Mạc Duy Khiêm rất ấm áp dịu dàng.


      Lý Minh Hân lắc đầu: “ Ba mẹ em nghỉ hưu rồi, tại cùng nhau du lịch.”


      Mạc Duy Khiêm an ủi : “ cần khóc nữa, nước mắt tốt cho vết thương đâu.”


      tốt sao chứ? Dù sao cũng bị hủy dung rồi, tương lai có thể giữ mạng hay cũng còn chưa biết ấy chứ.” Lý Minh Hân xong lại khóc nức nở.

      (Hủy dung: hủy hoại nhan sắc)


      Mạc Duy Khiêm thở dài: “Tuy rằng tôi cần tiếp tục tìm hiểu nữa, nhưng dù sao cũng bị thương khi làm việc, các quyền lợi nên có tôi giúp tranh thủ, hơn nữa nhìn theo góc độ tự nhân tôi cũng biết vì sao làm thế, nhưng dù thế nào tôi cũng khiến phải khó xử. Thế , tôi bảo Đổng Nguyên cử hai vệ sĩ đến bảo vệ , trong lòng cũng đừng suy nghĩ quá nặng nề, tôi mời bác sĩ thẩm mỹ đến xử lý vết thương mặt .”


      “Duy Khiêm, cảm ơn , tất cả là do em cứ khư khư cố chấp nên tạo thêm phiền phức cho mọi người, em nên kiểm điểm,” Giọng điệu Lý Minh Hân vô cùng áy náy.


      “Việc này cần, cứ nghỉ ngơi cho khỏe , nếu còn vấn đề gì tôi về trước đây.”


      Lý Minh Hân khó xử liếc mắt nhìn Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân cái, hai người đều thức thời ra ngoài.

      (thức thời: biết thời thế, hiểu ý)


      Đợi sau khi hai người ra khỏi phòng bệnh, Lý Minh Hân mới : “Dù có nguy hiểm nhưng em chỉ ra và xác nhận người hành hung, em muốn chính nghĩa phải được mở rộng. Nhưng mà Duy Khiêm, em sợ hãi lắm, có thể đến thăm em nhiều hơn trước khi ba mẹ em về tới đây ? Em biết cầu của em rất quá đáng, dĩ nhiên em cũng thừa nhân là em có ý thích cho nên mới muốn ở bên em nhiều hơn, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của và La Duyệt Kỳ em cũng làm khó xử, cứ coi như em chưa gì là được.”


      “Minh Hân, phụ nữ thông minh, tuy rằng hiểu mọi chuyện nhưng đến mức này rồi, tôi cũng thể để ở đây mình, trước khi ba mẹ về tôi thường xuyên đến thăm , nhưng tốt nhất là cũng đừng ôm hy vọng gì, tôi và có khả năng đâu, tôi có đến đây cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của tôi và Duyệt Kỳ cả. nghỉ ngơi trước , tôi bảo người mua chút đồ ăn về cho .” Mạc Duy Khiêm cũng vô cùng ràng, sau đó lập tức đứng lên tìm Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân.


      Lý Minh Hân nhìn bóng dáng Mạc Duy Khiêm, thầm cổ vũ chính mình, mặc kệ ra sao đều phải dùng hết khả năng cố gắng giành lấy hạnh phúc thuộc về chính mình!


      Khi nhận được điện thoại của Đổng Nguyên, La Duyệt Kỳ vừa trông chừng Trần Thục Phương say giấc vừa gật gù ngủ.


      “Duyệt Kỳ này, tôi là Đổng Nguyên, có chút chuyện bàn bạc với em chút. Là thế này, hai ngày trước Lý Minh Hân bị người ta rạch mặt bị thương, sợ là trong quá trình phối hợp điều tra với cảnh sát ta vẫn còn bị trả đũa nữa, em xem có thể điều điều hai người phụ trách bảo vệ bên em sang cho tôi mượn trước để bảo vệ ta ? Chuyện này cũng tại tôi mang theo ít người quá, nếu cũng cần điều người bên em đâu.”


      La Duyệt Kỳ ngờ Lý Minh Hân cũng bị người ta thầm tấn công, thế nên lập tức : “Em vốn cũng cần nhiều người như vậy mà, lại em cũng cứ luôn nhận của mọi người thôi, cần làm sao cứ làm , em có ý kiến gì cả. Hai ngày nay chắc chắn Duy Khiêm bận lắm đúng , em vẫn chưa liên hệ với ấy nữa.”


      Đổng Nguyên cười : “Vậy trước hết là cảm ơn em nhé, vì Lý Minh Hân bị thương mà người thân trong nhà ta đều ở thành phố, nên hai ngày nay ngoại trừ lúc làm việc Duy Khiêm đều ở bệnh viện với ta. Em đừng hiểu lầm nhé, đây là cầu Lý Minh Hân đề nghị, Duy Khiêm cũng chỉ vì muốn công việc được hoàn thành tốt hơn nên mới ở đồng ý nguyện vọng này của ta, đợi cha mẹ ta về tốt thôi.”


      Cúp điện thoại, La Duyệt Kỳ cười cười: suy nghĩ của Lý Minh Hân dĩ nhiên là biết, hơn nữa ta cũng dùng cách là cũ kỹ, nhưng cách này cũng luôn luôn có hiệu quả, Lý Minh Hân là vì giúp Mạc Duy Khiêm nên mới bị thương, dù theo mặt nào Mạc Duy Khiêm cũng có cách nào từ chối ta. Hơn nữa cái cách này những đạt được mục đích giữ người lại mà còn có thể khiến cho các cặp đôi sinh ra hiểu lầm nghiêm trọng, tất cả đều biết.


      Tuy là biết, nhưng La Duyệt Kỳ thể thừa nhận rằng lòng thấy thoải mái, nên đâu, bản thân hiểu rất rồi, động cơ của Lý Minh Hân cũng nhìn thấu, vậy vì sao còn cảm thấy buồn bực nên lời chứ?


      “Duyệt Kỳ, em ra ngoài hít thở khí , em ở đây sắp buồn đến chết rồi.” Kim Đào tới, quan tâm nhìn La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ muốn để bản thân suy nghĩ miên man nữa, vì thế mỉm cười: “ cần, cuối tuần em đến đây nữa, phải chú ý chăm sóc bác nhé.”


      Kim Đào cảm thấy rất có lỗi: “Rất xin lỗi, mẹ bị dọa sợ, nếu chắc chắn từ chối phối hợp đâu. Nhưng mà em yên tâm, tiếp tục thuyết phục mẹ, cũng muốn họ phải thầm chịu đựng chuyện này.”


      “Ừm, cứ từ từ thuyết phục, phân tích lí lẽ cho họ nghe, bác trai bác đều là người hiểu lí lẽ, bị thương nặng như vậy ai cũng sợ hãi thôi, chuyện khách sạn tính làm thế nào đây?”


      Vừa đến chuyện này, vẻ mặt Kim Đào vô cùng kiên định: “Nếu đến tình trạng này rồi nhất định phải cùng họ đối kháng đến cùng, tin toàn bộ Danh Tĩnh này bị những kẻ đó lấy thúng úp voi, cũng tin dám lưu manh đó có thể thoát khỏi pháp luật như vậy, chùn bước nhân nhượng. cũng liên hệ với mấy hộ kinh doanh ở đó rồi, cần phải cùng nhau kiện Thụy Dương quốc tế kia.”


      “Kim Đào, em ủng hộ , bên Mạc Duy Khiêm cũng xâm nhập điều tra, chắc chắn bắt được kẻ chủ mưu sau màn thôi.”


      Kim Đào kìm lòng được cầm tay La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, em có thể suy nghĩ lần nữa về quan hệ của chúng ta ? Em cứ thế buông tha cho tình cảm năm năm trời của chúng ta ư? nhất định có thể được làm được, chỉ cần em tha thứ cho , quan tâm tới bất cứ cái gì nữa.”


      “Kim Đào…”


      đợi La Duyệt Kỳ chuyện, Trần Thục Phương cũng tỉnh: “Duyệt Kỳ này, trước đây dì chuyện hơi quá đáng, Kim Đào nhà dì lòng nghĩ đến con! Trải qua mấy việc dì cũng hiểu được, Kim Đào nếu có thể cưới được tốt như con chính là phúc đức của , dì cũng xin con tha thứ cho nó , là con dì làm quá nhiều chuyện có lỗi với con.”


      Thời gian này La Duyệt Kỳ ngừng chăm sóc bà, Trần Thục Phương rất cảm động, cũng hoàn toàn hiểu được La Duyệt Kỳ là đứa bé hiếu thuận hiếm có.


      La Duyệt Kỳ vừa khó xử lại vừa khổ sở, nhìn ánh mắt ân cần chờ đợi của mẹ con Kim Đào, có cách nào từ chối thẳng thừng, thầm nghĩ sau này tìm thời gian thích hợp với Kim Đào.


      Vì thế cũng đồng ý hay , chỉ cười ra ngoài mua chút đồ rồi quay lại.


      Kim Đào thấy La Duyệt Kỳ chưa từ chối trong lòng cũng rất vui, cảm thấy bản thân chắc chắn còn hy vọng, lại càng quyết tâm vững chắc theo đuổi kéo La Duyệt Kỳ về hướng mình.


      Buổi tối lúc La Duyệt Kỳ chuẩn bị về nhà, Kim Đào theo ra ngoài bệnh viện, muốn tiếp tục chuyện ban ngày.


      La Duyệt Kỳ suy nghĩ rồi với Hàn Giang: “Tôi ngồi xe Kim Đào, có chút chuyện phải với ấy.”


      Hàn Giang thấy vẻ mặt La Duyệt Kỳ rất nghiêm túc, cũng ngăn cản mà cùng hai người khác trở về chiếc A8 kia, theo phía sau xe Kim Đào.


      “Kim Đào, trước hết nghe em , phải em nhớ tình bạn cũ, cũng phải em độc ác vô tình, cũng có thể thấy rồi đấy, giữa chúng ta có quá nhiều mâu thuẫn giải quyết được, chẳng qua bây giờ mọi người đều trong lúc khó khăn nên xích lại gần nhau, đến khi giải quyết xong mọi việc chắc chắn đơn giản như nghĩ nữa đâu.”


      Kim Đào nghe xong thái độ còn nghiêm túc hơn: “ biết em định gì, thừa nhận trong lòng thể coi như em và Mạc Duy Khiêm chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tính toán so đo, có thể xem chuyện này, hơn nữa cũng có sai lầm. chỉ muốn mất em mà thôi, chúng ta từng nhau như vậy.”


      bây giờ gọi là lừa mình dối người, Kim Đào, chúng ta có thể là bạn bè, người thân, nhưng có khả năng trở lại thành người nữa đâu, ngày nào đó hiểu ý của em, cũng về bác cần nhắc đến chuyện này nữa, tránh phải thất vọng.” La Duyệt kỳ cũng rất kiên trì cứng rắn bảo vệ suy nghĩ của mình.


      “Em ta ư?” Kim Đào yên lặng khá lâu rồi đột nhiên hỏi câu như vậy.


      Mạc Duy Khiêm ư? Sao có khả năng đó được!” La Duyệt Kỳ phủ nhận theo bản năng.


      ta sao em còn ở bên ta chứ? ta sao em có thể dịu dàng, ngoan ngoãn nghe theo ta như thế? sao em còn tin tưởng, mỗi lần nhắc đến chuyện gì đều đặt Mạc Duy Khiêm thế nào ở cửa miệng?”


      La Duyệt Kỳ thở sâu rồi mới : “Em chỉ là muốn báo đáp ấy, được ư? ấy cứu mạng em, làm nhiều chuyện vì em và ba mẹ em như vậy, em muốn để ấy phải thua thiệt nữa, nếu ấy muốn bên em em cứ nghe theo ấy thôi, còn muốn gì nữa ?”


      Kim Đào chỉ cảm thấy buồn cười: “Duyệt Kỳ, báo đáp cần dùng thân thể của mình sao? Nếu Mạc Duy Khiêm là lão già em cũng làm thế ư? Chính em mới lừa mình dối người đấy, quyền thế của Mạc Duy Khiêm cộng thêm dáng vẻ tồi của ta chính là thứ tốt nhất để chinh phục phụ nữ, hề giật mình hay trách cứ việc em sinh ra tình cảm với ta, bởi vì ta đối xử với em rất tốt, nhưng em cũng phải hiểu ràng trái tim mình, báo ân cũng phải làm thế đâu!”


      “Mặc kệ sao em cũng quay lại bên đâu, sau này cũng chẳng ở bên ấy, phải em xem thường bản thân, mà là trước mặt Mạc Duy Khiêm em thể tự ti được, em rất suy nghĩ và trái tim mình, em chỉ muốn báo đáp ân tình của ấy mà thôi, cần thêm gì nữa đâu.” La Duyệt Kỳ có gì đó với Kim Đào, vì đối với Kim Đào bây giờ càng giống như người bạn thân thiết có thể trút hết nỗi lòng hơn.


      Dừng xe trước cửa khu nhà, Kim Đào xuống xe cùng La Duyệt Kỳ.


      “Duyệt Kỳ, em thể suy nghĩ thêm ư? Từ lúc em còn là sinh viên vẫn bên em, chúng ta có nhiều kỷ niệm như vậy, em buông tay được ư?” Kim Đào buông đoạn tình cảm này xuống được, chỉ mong La Duyệt Kỳ có thể vì đoạn ký ức này mà thay đổi quyết định.


      Kim Đào vùa nhắc tới, ký ức năm năm qua lập tức ùa về trong đầu La Duyêt Kỳ, mỗi đêm tình nhân ngọt ngào, mỗi kinh ngạc vui vẻ đêm thất tịch, du lịch ngày nghỉ, còn tất cả những gì Kim Đào trả giá vì , nhưng tất cả đều thể quay lại được.


      Nhìn dáng vẻ đau khổ cầu xin của Kim Đào, La Duyệt Kỳ đau nổi, muốn làm ấy đau lòng nhưng chẳng có cách nào đồng ý với ấy được.


      Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, La Duyệt Kỳ dần dần khóc ra tiếng: “Kim Đào, rất xin lỗi, xin lỗi, chúng ta bao giờ thầm oán hận nhau nữa được ? là người thân mà em vĩnh viễn thể dứt bỏ được, đừng cố chấp như vậy nữa.”


      Đến mức này, Kim Đào biết La Duyệt Kỳ bao giờ quay đầu nữa, vô cùng đau lòng ôm lấy La Duyệt Kỳ rơi lệ: “Duyệt Kỳ, hãy đối xử với bản thân tốt, Mạc Duy Khiêm cũng chẳng có gì giỏi giang cả, ta chỉ có quyền có thế mà thôi, chúng ta cần phải sợ, nếu em bị bắt nạt hay đau khổ hãy tới tìm , dù chẳng có tài cán gì cũng ra mặt đòi lại công bằng cho em.”


      La Duyệt Kỳ nghe xong càng khóc lớn hơn.


      bảo vệ người của tôi thế này đấy hả? nhìn cho tôi, bây giờ là tình huống gì hả?” Mạc Duy Khiêm ngồi trong xe nhìn hai người ôm nhau khóc, hận đến nghiến răng nghiến lợi.


      Đổng Nguyên cũng hận, La Duyệt Kỳ này có thể đừng có thay đổi thất thường như thế được hả? Sao mà mới ở viện vài ngày khôi phục tình cũ với Kim Đào rồi?


      “Tôi nghĩ chắc là sao đâu, chẳng phải bọn Hàn Giang vẫn đứng bên cạnh đấy ư?”


      “Thối lắm! Chẳng lẽ phải bắt gian tận giường mới gọi là có sao chắc? Hàn Giang là người của , chứng tỏ cách quản lý của có vấn đề, con mẹ nó phản rồi, tôi thấy Kim Đào chính là còn chưa hiểu tình hình!”


      Mạc Duy Khiêm nổi giận đùng đúng xuống xe, nhanh chóng bước đến chỗ La Duyệt Kỳ và Kim Đào vẫn còn ôm nhau,


      Hàn Giang muốn khuyên nhủ hai người cần thương cảm quá, kết quả là càm thấy có người xông đến, lập tức đề cao cảnh giác, khi thấy người đến là Mạc Duy Khiêm khỏi liếc mắt nhìn hai người bên cạnh thầm nghĩ: Thôi xong, đúng là hay ho, chọc trúng tử huyệt rồi!


      Mạc Duy Khiêm đến gần thô lỗ kéo La Duyệt Kỳ khỏi vòng tay Kim Đào, thuận tiện đẩy mạnh Kim Đào sang bên.


      La Duyệt Kỳ bị kéo cái lảo đảo suýt nữa đứng vững, thấy người kéo là Mạc Duy Khiêm liền hỏi: “ làm gì thế?”


      “Đây hẳn phải là câu nên hỏi chứ, em làm cái gì hả?” Trong mắt Mạc Duy Khiêm tràn ngập lửa giận.


      Lúc này La Duyệt Kỳ mới phản ứng được động tác của mình và Kim Đào gây hiểu lầm thế nào, vì thế thái độ cũng dịu : “Em từ biệt Kim Đào, lát nữa em giải thích với .”


      “Từ biệt mà phải làm như sinh ly tử biệt thế à? Còn ôm nhau khóc? Nếu mà luyến tiếc quá sao thẳng tiếng chẳng phải là xong rồi sao? cần phải lén lút thế đâu!”


      “Ai lén lút? phải mấy người Hàn Giang còn ở đây sao? tin hỏi xem em và Kim Đào cái gì hả?” La Duyệt Kỳ thích người khác ngang ngược áp đặt mình.


      Mạc Duy Khiêm hừ lạnh tiếng: “Dĩ nhiên là phải hỏi tội họ! Bây giờ hãy về suy nghĩ của em trước , em định thế nào mà ôm ôm ấp ấp cậu ta như thế? Coi như tồn tại ư? La Duyệt Kỳ, cũng chẳng phải đồ ngu như Kim Đào, có thể để cho kẻ khác ngang ngược cướp người thích!”


      La Duyệt Kỳ ngờ Mạc Duy Khiêm có thể lời thương người khác như thế, lại thêm việc chẳng biết xấu hổ mà sau tất cả mọi chuyện còn dám người khác ngang ngược cướp đoạt tình cảm, cũng bướng bỉnh lên: “Quan hệ của em với Kim Đào trước đây là như thế nào cũng hiểu quá rồi, em chuyện mấy câu với ấy sao hả? Ngoại từ lên giường em với ấy cũng làm tất cả những cái nên làm rồi, có thể làm gì nào? Trái lại, hôm nay mới là con người của đúng ? Bình thường biểu của đều là giả vờ đúng chứ? Cái gì mà người khiêm tốn, khoan dung rộng lượng? Đều là chó má!”


      “La Duyệt Kỳ, em còn chút hiểu chuyện nào hả?” Mạc Duy Khiêm bị La Duyệt Kỳ chọc tức đến mức mặt mũi trắng bệch ra.


      “Em hiểu chuyện, chính mới nên suy nghĩ lại bản thân ấy, lớn tuổi thế rồi mà còn biết phân biệt trắng đen, tùy tiện sỉ nhục người khác, đây là cách dạy dỗ ứng của của nhà họ Mạc cách à?” La Duyệt Kỳ cũng chịu nhường nửa bước, đầu óc nóng lên cũng chẳng thèm quan tâm cái gì mà báo ân, mà nhường nhịn nữa, còn cả thân phận của Mạc Duy Khiêm cũng bị ném ra sau đầu.


      Đổng Nguyên ở bên cạnh xem đến sung sướng, muốn cười mà dám, ngờ La Duyệt Kỳ sau khi biết thân phận của Mạc Duy Khiêm mà vẫn có thể lời châm chọc như vậy, đúng là khiến mở rộng tầm mắt mà.


      Mạc Duy Khiêm bị La Duyệt Kỳ phản đối được, đành phải trở lại vấn đề chính: “Em xem vừa rồi em với cậu ta làm gì hả? , giải thích hợp lý cậu ta đứng mà vào bệnh viện đâu!”

      (Ý là đập cho nằm cáng cấp cứu mà vào viện đấy ạ)


      “Tôi thấy cũng có khí chất giống đám người Lưu Dương đấy, đều ỷ vào quyền thế mà bắt nạt đám bình dân chúng tôi, mặc kệ có tin hay tôi và Kim Đào cũng chẳng có chuyện gì, Hàn Giang có thể làm chứng. Nhưng mà, dựa vào cái gì mà ở đây ngang nhiên chất vấn tôi hả? Chẳng phải chính cũng bảo vệ Lý Minh Hân ư? Chẳng phải cũng ở viện cả ngày với ta ư? Tôi còn chưa thèm hỏi mà ác nhân cáo trạng trước à? chẳng sợ hiểu lầm, chẳng sợ lời ra tiếng vào sao tôi thể chuyện với Kim Đào chứ?” Lúc đầu óc nóng lên, La Duyệt Kỳ đem tất cả khó chịu trong lòng ra.


      Mạc Duy Khiêm vừa nghe lời này, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu cũng bình tĩnh trở lại: “ ra em trả thù ! vừa nghe Đổng Nguyên ta điều người từ chỗ em , sợ em suy nghĩ nhiều nên mới nhanh chóng chạy đến, muốn giải thích với em! Cho dù Lý Minh Hân có động cơ trong sáng nữa ta cũng bị thương vì công việc, cấp như thể bỏ mặc được! Càng lo lắng em hiểu lầm nên mới cho em biết, đợi ba mẹ ta quay về mọi việc được giải quyết rồi, kết quả là em nghĩ như thế sao? Vì chuyện hài lòng này mà em thân thiết với người đàn ông khác ư? Duyệt Kỳ, em làm quá đau lòng, cũng làm quá thất vọng, em biết làm như thế là quá ấu trĩ sao?”


      La Duyệt Kỳ cũng vô cùng tức giận: “Tôi vốn chính là kẻ vừa nóng nảy vừa ấu trĩ, làm việc có đầu óc đấy, phải đánh giá của về tôi luôn là như thế hay sao? chăm sóc bệnh nhân, tôi cũng chăm sóc bệnh nhâ, thẹn với lương tâm, tôi cũng tự thấy mình trong sạch, trừ khi trong lòng có suy nghĩ gì thể cho người ta biết nên mới từ bụng ta suy ra bụng người! Cho tới bây giờ, tôi cũng chẳng trông mong gì coi trọng tôi, cũng chẳng xin coi trọng tôi, thất vọng hay đau lòng đều là tự nghĩ, cần tỏ vẻ đau đớn với tôi, tôi có tâm trạng mà xem đâu!”


      Mạc Duy Khiêm gật đầu mím môi : “Tốt, em đúng, đều là tôi tự làm tự chịu, tôi bị coi thường được chưa? Em thích thế nào cứ làm thế , tôi mặc kệ!”


      Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm quay đầu, định gì đó với La Duyệt Kỳ nhưng cuối cùng cũng ra, đành thở dài đuổi theo Mạc DUy Khiêm.


      La Duyệt Kỳ tức giận với mấy người Hàn Giang còn đứng đó: “Các còn theo ? thấy ta bảo mặc kệ tôi ư? hết cả !”


      Mấy người Hàn Giang quay mặt nhìn nhau, suy nghĩ nửa ngày cũng lái xe theo.


      “Duyệt Kỳ, em tội gì phải vậy, chuyện này căn bản là cần mà.” Kim Đào ngờ mọi chuyện phát triển theo chiều hướng này, nhưng mà ầm ĩ thế cũng khiến nỗi buồn trong lòng vơi ít.


      La Duyệt Kỳ để ý đến lời khuyên của Kim Đào: “ cần lo cho em, tính tình của em cũng biết rồi đó, mau về bệnh viện , rời cũng lâu rồi mà.”


      Kim Đào biết khi cứng đầu ai cũng khuyên được, đành trở lại bệnh viện.


      La Duyệt kỳ càng nghĩ càng tức, cũng về nhà mà trực tiếp lên lầu dọn sạch cả bảo mẫu rồi mới thấy đỡ tức, về nhà cũng chẳng nhiều, trực tiếp về phòng ngủ.


      Trong xe, Đổng Nguyên do dự mấy lần mới mở miệng hỏi Mạc Duy Khiêm: “Bây giờ còn đến bệnh viện thăm Lý Minh Hân ?”


      Mạc Duy Khiêm liếc ngang Đổng Nguyên cái: “ thấy tôi còn tâm trạng thăm ta chắc? Cha mẹ ta dù có chậm đến đâu cũng phải đến Danh Tĩnh từ lâu rồi, thế mà giờ còn chưa quay lại, khinh tôi là thằng ngu à? Tôi chẳng qua là giữ thể diện cho ta mà thôi, ta nghĩ ta có thân phận gì mà muốn tôi phải theo hầu ta chứ?”


      Theo hay chẳng phải chỉ do cậu thôi sao? Đổng Nguyên cảm thấy công việc của mình càng lúc càng khó khăn mà. Mạc Duy Khiêm phải người dễ dàng tức giận, cho dù có giận cũng giống hôm nay la hét ầm ĩ như vậy, có thể thấy cậu ta bị La Duyệt Kỳ chọc tức đến nhũn cả não rồi!


      Mấy ngày kế tiếp, Mạc Duy Khiêm cũng liên hệ với La Duyệt Kỳ, mà La Duyệt Kỳ có người theo cũng thấy tự do ít, mỗi ngày đến viện đều nhà sách, muốn làm phong phú thêm vốn hiểu biết của mình.


      Mạc Duy Khiêm phiền lòng rối loạn ở trong nhà, vì việc phố buôn bán còn phải chờ đợi nên cũng chẳng muốn đến phòng làm việc, Đổng Nguyên sợ Mạc Duy Khiêm quá buồn bực, mỗi ngày đều tới đây với .


      Nhưng mà, đợi đến sau khi đọc được tin Kim Đào sắp tái hợp với bạn báo cũng ngồi yên nữa, nhìn tấm ảnh hai người cười cười mà phóng viên chụp trộm được kia, lòng tê dại đau đớn.


      gọi Hàn Giang về đây, tôi có việc muốn hỏi cậu ta.”


      Đổng Nguyên cảm thấy mơ hồ: “Hàn Giang vẫn đều ở đây mà.”


      Mạc Duy Khiêm buông tờ báo, nhìn chằm chằm Đổng Nguyên: “ giải thích lời vừa rồi cho tôi! Cái gì gọi là Hàn Giang vẫn ở đây hả? phải cậu ta ở bên chỗ Duyệt Kỳ hay sao?”


      Đổng Nguyên muốn hộc máu, lòng run sợ đáp: “Sau khi cậu chia tay với La Duyệt Kỳ, bọn Hàn Giang đều trở lại hết, bảo mẫu cũng bị La Duyệt Kỳ đuổi về rồi.”


      Mạc Duy Khiêm vẫn nhìn chằm chằm Đổng Nguyên, giọng điệu rất mềm : “Đổng Nguyên, tôi nghĩ mở công ty vệ sĩ chỉ nghe lệnh tôi thôi chứ? ngờ đồng ý của tôi mà dám tự tiện gọi người về. Còn nữa, tôi hai chữ chia tay lúc nào, hả? đưa người phụ nữ của tôi lên giường Kim Đào thấy cam lòng đúng hả?”
      Last edited: 3/10/15
      ZzJanyzZ, annie196, minmapmap250542 others thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 42
      Editor: OrchidsPham


      Đổng Nguyên phản ứng rất nhanh: “Duy Khiêm, chuyện này cũng thể trách tôi được, là tự La Duyệt Kỳ bảo bọn Hàn Giang trở về, tôi thấy hay là cứ tìm Hàn Giang tới hỏi xem tình huống thế nào hơn.”


      Mạc Duy Khiêm cau mày cũng gì, chỉ gật gật đầu, sau đó ném tờ báo sang bên muốn đọc nữa.


      Đổng Nguyên gọi điện thoại cho Hàn Giang xong lại nghe Mạc Duy Khiêm hỏi mình: “ Duyệt Kỳ và Kim Đào có thể có gì với nhau ? Dù sao họ cũng có 5 năm tình cảm, nếu Kim Đào đuổi theo chịu bỏ cuộc Duyệt Kỳ có thể mềm lòng ?”


      Đổng Nguyên cũng biết, nghĩ nếu La Duyệt Kỳ thực thèm muốn quyền thế và tài sản của Mạc Duy Khiêm hôm qua chẳng ôm Kim Đào khóc, lại càng dám đối đầu với Mạc Duy Khiêm; nhưng nếu ấy luyến tiếc Kim Đào lúc trước phát sinh quan hệ với Mạc Duy Khiêm! Suy nghĩ của La Duyệt Kỳ này đúng là khó đoán mà, có thể làm và Mạc Duy Khiêm suy nghĩ đau đầu như vậy đúng là chẳng có mấy ai đâu.


      nhé Duy Khiêm, tôi cũng chẳng đoán được La Duyệt Kỳ nghĩ thế nào nữa, xem ra là phải tiếp cận cậu vì lí do mờ ám, nhưng ấy nhận đồ cũng ngần ngại mà. Về phần Kim Đào, tôi thấy chắc cũng đến mức muốn quay lại đâu, dù sao thời gian này ấy cũng toàn tâm toàn ý với cậu như thế nào chúng ta đều nhìn cả rồi.”


      Mạc Duy Khiêm quá yên tâm: “Việc này cũng chưa chắc, ấy rất thẳng thắn, thích là thích thôi. Huống chi mấy thứ đồ đó dù tôi có đưa cho ấy nhiều hơn cũng chẳng đau lòng, chỉ cần ấy hiểu trả giá của tôi là được. Có thể chỉ cần ấy vui tôi có thể cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì, đây là chuyện mà ai có thể sánh được, nhưng mà cho dù như thế lòng tôi vẫn yên ổn, có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”


      Mạc Duy Khiêm lo được lo mất như thế khiến Đổng Nguyên chịu nổi: “Duy Khiêm, cậu là loại người nào, sao có thể ủ rũ chỉ vì mấy cái chuyện vặt này chứ? phải chỉ là người phụ nữ thôi sao? Tôi tin cậu giải quyết được, cũng tin La Duyệt Kỳ động lòng vì cậu, đừng có tiền đồ thế chứ!”


      “Tôi theo đuổi phụ nữ có liên quan gì đến tiền đồ hay hả? bé kia bao giờ làm người ta bớt lo cả, hazz.”


      Hai người trò chuyện Hàn Giang gõ cửa bước vào, Mạc Duy Khiêm trực tiếp hỏi: “Ngày đó là Duyệt Kỳ bảo các cậu quay về? Sao thèm với tôi câu nào tự ý quyết định rồi?”


      Sắc mặt Hàn Giang cũng hơi lo lắng: “Là lỗi của chúng tôi, ngày đó sau khi ngài rồi La tiểu thư dù sao ngài cũng mặc kệ ấy rồi, bảo chúng tôi lập tức , là chúng tôi lo lắng chu toàn mới tưởng ngài mặc kệ nên trở về, sau đó bảo mẫu cũng đều bị La tiểu thư đuổi về hết, Mạc tiên sinh đừng nóng giận, là do chúng tôi dám với ngài!”


      “Có chuyện này ư? Cậu đừng lo lắng gấp gáp, cuối cùng tình huống xảy ra hôm đó là thế nào? Sao hai người bọn họ lại ôm ấp như thế?” Đây mới là chuyện Mạc Duy Khiêm quan tâm nhất.


      Hàn Giang suy nghĩ chút mới toàn bộ chi tiết tình huống mà bản thân nghe được cho Mạc Duy Khiêm.


      Sau khi nghe xong, Đổng Nguyên thở dài nhàng: “ ra là thế, đây là cuộc chia tay giữa em thân thiết thôi, sợ bóng sợ gió, sợ bóng sợ gió ha ha …”


      Vẻ mặt Mạc Duy Khiêm cũng thả lỏng khá nhiều, vừa nghĩ đến biểu hôm đó của mình lập tức cảm thấy hơi hối hận, nhưng lại nghĩ đến lời sắc bén của La Duyệt Kỳ, bây giờ có muốn chủ động cứu vãn tình thế đúng là hơi sượng mặt!


      Nhìn sắc mặt lại lần nữa chuyển sang u của Mạc Duy Khiêm, Đổng Nguyên thầm thở dài tức giận, cái thằng nhóc này nếu chưa giải quyến chuyện của La Duyệt Kỳ ngay cả công việc cũng bỏ phải ?


      “Hàn Giang, ba người các vẫn mau chóng quay về , về phần bảo mẫu ấy nóng nảy, cứ thế , sau này lại tính.” Mạc Duy Khiêm lo lắng mãi mới .


      Hàn Giang lập tức đồng ý, sau đó dám chậm trễ, lập tức ra ngoài ngay.


      “Nếu tôi xin lỗi nhỉ, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn ấy rất nhiều, chẳng nên so đo tính toán với bé con đúng ?” Mạc Duy Khiêm lầu bầu như tự với mình.


      Đổng Nguyên dĩ nhiên là biết Mạc Duy Khiêm với rồi.


      “Cũng được, đàn ông cúi đầu chút cũng chẳng có gì nên.”


      Mạc Duy Khiêm lại : “Nhưng mà ngày đó đến mức đấy rồi, nếu ấy chịu nhận lời giải thích của tôi phải làm sao bây giờ?”


      đây trở thành đối tượng diễn tập rồi à? cũng đâu phải La Duyệt Kỳ, làm sao mà biết ấy có thái độ gì chứ, làm gì chứ hả? (Đổng Nguyên)


      “Hay là hoãn lại vài ngày, đến lúc đó La Duyệt Kỳ cũng bớt gận, khi đó cậu lại cúi đầu nhận lỗi có khi ấy tha thứ!” Đổng Nguyên biết nên gì cho phải nữa, bây giờ tình nguyện điều tra vụ án cũng muốn bàn luận vấn đề này với Mạc Duy Khiêm nữa.


      Mạc Duy Khiêm suy nghĩ tự hỏi về đề nghị của Đổng Nguyên Hàn Giang vốn rồi lại quay lại .


      “Mạc tiên sinh, còn chuyện nữa tôi nghĩ nên với ngài chút, ngày đó lúc La tiểu thư và Lý Minh Hân cùng nhau, hình như Lý Minh Hân ít lời kích thích La tiểu thư, tôi nghĩ có thể vì thế nên La tiểu thư mới tức giận đến vậy.” Cho dù giọng của Lý Minh Hân cũng lớn lắm nhưng vệ sĩ như họ có thính lực cao hơn người khác chút.


      Đổng Nguyên liếc mắt khen ngợi Hàn Giang, mũi nhọn chĩa về phía Lý Minh Hân, họ đều thoát rồi!!!


      “Duy Khiêm, tự cậu yên lặng suy nghĩ , chúng tôi giải quyết chút việc khác.”


      Đổng Nguyên vừa ra khỏi cửa vỗ vỗ bả vai Hàn Giang: “Thằng nhóc này khá lắm, có khả năng đây!”


      Hàn Giang khiêm tốn cười: “Chủ yếu vẫn là ông chủ ngài dạy dỗ tốt, tâm trạng Mạc lão đại tốt chúng ta cũng chẳng hay ho gì, em đât dám kể công, tất cả đều là kết tinh trí tuệ của tập thể em cả!”


      “Cút xa ra , đừng có nịnh bợ , mau chạy về chỗ La Duyệt Kỳ , bảo vệ người cho kỹ vào, tất cả mọi mặt phải chu toàn, nhóc có thấy vị này bây giờ cả đầu chỉ nghĩ đến con nhóc đấy chưa hả!?”


      Hàn Giang cũng phát sầu: “Cứ xem như thế có ích gì, phải nghĩ cách cho họ hòa giải chứ!”


      cũng biết vậy! Thế này , cùng nhóc đến đó, phải xem ý tứ của bà này thế nào mới dễ xử lý!” Đổng Nguyên cảm thấy bây giờ thà mất món trang sức cực kỳ đắt tiền cũng được, chỉ cần dỗ cho La Duyệt Kỳ vui vẻ thôi!


      Mạc Duy Khiêm nhắm mắt lại suy nghĩ: Là bản thân quá mức hiền lành rồi sao? Nếu sao Lý Minh Hân có thể theo đuổi bám riết tha như vậy? Chuyện này có thể cho qua, cũng có thể vô cùng phong độ mà chừa lại mặt mũi cho đối phương nhưng bây giờ xem lại, bản thân biểu ra tính tình quá tốt lại khiến người khác được đà lấn tới ép đến khó chịu!


      Trong lòng có quyết định cho nên lúc giữa trưa vừa nhận được điện thoại của Lý Minh Hân Mạc Duy Khiêm lập tức thoải mái đồng ý bản thân mau chóng đến bệnh viện thăm ta.


      Lý Minh Hân buông di động, vô cùng vui sướng, đây là lần đầu tiên Mạc Duy Khiêm có thái độ tốt với ta như vậy, chẳng phải biểu lần này gặp mặt có cơ hội xoay chuyển hay sao?


      Nhìn nhìn miệng vết thương mặt, may mắn là quá sâu, muốn hồi phục như cũ chắc là có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ hai cái vệt cắt này lại chính là giúp đỡ cực lớn với ta, phải giữ lại thời gian nữa rồi tính!


      Mạc Duy Khiêm đến bệnh viện rất nhanh, câu đầu tiên mà sau khi nhìn thấy Lý Minh Hân là: “Đây là lần cuối cùng tôi đến thăm , xét cả về công lẫn từ tôi đều làm những thứ vượt quá bổn phận của mình rồi, vì muốn tạo thêm phiền toái phức tạp cần thiếu cho hai bên cho nên tôi tiếp tục đến đây nữa.”


      Thái độ này của Mạc Duy Khiêm khiến Lý Minh Hân thể lập tức đón nhận được, cái này và tình huống ta tưởng tượng khác quá xa nhau! “Duy Khiêm, sao đột nhiên lại trở nên nhẫn tâm như vậy, làm gì có phức tạp phiền toái gì chứ, có phải La Duyệt Kỳ gì hay ?”


      “Duyệt Kỳ có gì hay có liên quan gì đến ? nên tỉnh táo suy nghĩ xem gì làm gì !”


      Lý Minh Hân chỉ cảm thấy uất ức và chua xót trong lòng: “Em đúng chứ? Dáng vẻ vội vàng hấp tấp của ấy sao có thể xứng đôi với được, hơi tí là rước lấy phiền toái! Em tranh thủ nắm bắt hạnh phúc của mình có gì đúng chứ? Em có thể giúp làm rất nhiều việc, vừa có thể trở thành người giúp đỡ rất lớn trong công việc cho , lại có thể làm bạn đời trong cuộc sống của , vì sao chịu để mắt đến em chút chứ Duy Khiêm?”


      Mạc Duy Khiêm nghe xong lại nở nụ cười: “Tôi biết trong lòng có nhiều ý tưởng như vậy đấy, tranh thủ cái gì tôi cũng phản đối, nhưng tôi thể chấp nhận được xúc phạm ti tiện những thứ tôi thích của ! Cho dù Duyệt Kỳ có nhiều khuyết điểm hơn nữa tôi vẫn thích, hơn nữa ấy sống rất chân ! ấy cũng chẳng che dấu những thứ ấy muốn từ tôi, cũng vì muốn lấy lòng tôi mà nhân nhượng bất cứ chuyện gì, chúng tôi là ngang hàng! Minh Hân, nghĩ rằng tôi hiểu sao, thế nào nhỉ? Chỉ cần là bất kỳ ai xuất bên cạnh tôi, chẳng cần tôi tự mình tìm hiểu cũng có người điều tra thay tôi, cái loại hy sinh trả giá mà tự cho là đúng này mới là gánh nặng của người khác đấy, động cơ để làm tất cả những thứ này, chắc cũng cần tôi nhiều lời nữa phải ?”


      Lý Minh Hân lớn tiếng biện hộ cho mình: “Động cơ của em chính là em ! nên bẻ cong cố gắng và trả giá của em như thế!”


      Nhướn mi, giọng điệu Mạc Duy Khiêm rất bình tĩnh: “Thế sao? Tôi thể là cha cũng có chút khả năng, có thể dò hỏi ra được thân phận gia thế của tôi đúng là đơn giản, nhưng cách làm cũng chẳng phải cao siêu gì lắm! Hơn nữa sau khi biết con của mình bị người ta bắt cóc đả thương mà kẻ làm cha làm mẹ chẳng những phải ở cùng trời cuối đất, cũng chẳng có gì ngăn cản vẫn chậm chạp chẳng trở lại thăm nom! Cái loại tình thân lạnh nhạt này phải là gia đình loại nào mới tạo ra được? Nếu phải chính là vì muốn kéo dài thời gian hòng tạo ra vài cơ hội ảo tưởng đúng chứ? Lý Minh Hân, tỉnh táo lại , chỉ cần tôi tiếp nhận phụ nữ dù có thân phận gia thế cao tới đâu hay có dáng vẻ xinh đẹp như tiên trời cũng bò nổi lên người tôi đâu! Huống chi, nghĩ có thể đạt được điều kiện hơn người nào hả?”


      Vẻ mặt Lý Minh Hân đỏ bừng, biết là do tức giận hay là xấu hổ nữa: “Cho dù La Duyệt Kỳ biết thân phận của , vậy có thể cam đoan rằng ta phải coi trọng tiền bạc của ? Dù sao cũng bày ra thực lực tài chính kinh người của mình trước mặt ta rồi!”


      “Chuyện này cần quan tâm, Duyệt Kỳ biết thân phận gia thế của tôi! Về phần lý do ấy ở bên tôi tôi cần biết, vì tôi vui tôi thích! Cho nên nếu ấy vì tiền mà ở cùng tôi tôi đây càng vui mừng, bởi vì tiền của tôi đủ để giữ ấy dài lâu! Tôi nhiều như vậy, chỉ hy vọng hãy tự biết thân mình, thà làm việc, đừng có ôm cái ảo tưởng thực tế làm gì nữa, nếu sau này còn có cơ hội chuyện với Duyệt Kỳ cũng nên để tâm chút, nếu cả nước đều có nơi cần những kẻ có năng lực như và cha đấy, tôi có năng lực điều động nhân loại này hay cũng hiểu phải chứ? Về phần vết thương mặt , bác sĩ tôi mời hai ngày sau đến, cần lo lắng mà lòng tôi cũng chẳng cần áy náy, nghỉ ngơi !”


      Mạc Duy Khiêm rồi, Lý Minh Hân ngồi giường lặng người lâu, cuối cùng nằm trở lại giường để nước mắt thấm ướt gối đầu.


      La Duyệt Kỳ tuyệt đối hề bất ngờ đối với việc Đổng Nguyên đến tìm , người kia là tâm phúc của Mạc Duy Khiêm, chắc chắn là muốn giúp Mạc Duy Khiêm khuyên nhủ rồi!


      “Duyệt Kỳ à, bọn Hàn Giang vẫn nên cho trở về bảo vệ em thôi, nếu Duy Khiêm lo lắng, cậu ấy biết tối hôm đó cậu ấy hành động quá lỗ mãng rồi. Nhưng mà quá sâu mới để ý nhiều, cậu ấy chỉ là quá quan tâm em nên mới kích động đến thế, em hiểu cho cậu ấy .”


      “Chẳng lẽ ta còn nông nổi hơn em sao? Tình huống ngày đó cũng thấy rồi, có thể hoàn toàn trách em sao?” ra lúc này La Duyệt Kỳ cũng quá giận dỗi nữa, sau việc đó cũng tỉnh táo lại rồi, phải hứa với Mạc Duy Khiêm rồi sao, sao lại thiếu kiên nhẫn đến thế chứ, vừa nghe câu bốc hỏa rồi, đúng là nên mà, là có lỗi với Mạc Duy Khiêm quá.


      Đổng Nguyên lập tức tiếp: “ trách em, thể trách em chút nào hết, tuyệt đối là do Duy Khiêm hiểu lầm lại thêm quá nóng vội, trước khi đến Hàn Giang cũng giải thích hết với Duy Khiêm rồi, cậu ấy nghe xong rất là hối hận, lại dám đến gặp em. Em cũng biết da mặt cậu ấy rất mỏng, muốn nhận sai xin lỗi nhưng lại ngượng ngùng, tôi sợ cậu ấy cả ngày ở nhà buồn đến phát bệnh nên mới tự quyết định đến giải thích với em!”


      Da mặt Mạc Duy Khiêm mỏng? Đây đúng là chuyện lạ mới nghe lần đầu mà! La Duyệt Kỳ nhìn Đổng Nguyên nghiêm túc ra lời này khâm phục, đúng là người tài năng, có thể trợn to mắt dối như thế!


      Nhưng mà tự cũng hối hận rồi, cần bới móc chi tiết thêm nữa.


      Thấy La Duyệt Kỳ lời nào, Đổng Nguyên cũng cảm thấy cuống dần lên: “Duyệt Kỳ này, vừa rồi tôi đến cửa hàng Duy Khiêm mở, mua chiếc lắc tay cho em! Tuy rằng Duy Khiêm tặng rất nhiều thứ quý hơn nhưng đây coi như chút tấm lòng của người làm này nhé, em đại nhân đại lượng đừng có chấp nhặt kẻ tiểu nhân nữa, tha thứ cho cậu ấy lần này , đến gặp cậu ấy chút nhé!”


      La Duyệt Kỳ nhìn chiếc lắc tay trong hộp suýt chút nữa bật cười ra tiếng, có phải bây giờ người bên cạnh Mạc Duy Khiêm đều nghĩ chỉ nhận châu báu nhận người quen vậy? Cứ có chuyện gì muốn nhờ muốn xin là đem đồ đến tặng, quá buồn cười mà!


      Hé miệng vui vẻ cười nhận lấy đồ vật: “Vậy em cảm ơn Đổng nhé, ra em cũng có chỗ sai, thân phận của Mạc Duy Khiêm tôn quý như thế mà còn bị em mắng, ấy còn uất ức hơn em ấy chứ, ngày mai em tới tìm ấy, yên tâm .”


      “Ôi, này em ơi, em muốn làm yên tâm em bây giờ theo về luôn , em cáu kỉnh sao nhưng liên lụy lại là bọn đây nè! tin em hỏi Hàn Giang mà xem, Duy Khiêm cả ngày chẳng cho nét mặt hòa nhã, ngay cả văn phòng cũng thèm đến!” Đổng Nguyên sao có thể cho La Duyệt Kỳ cơ hội đổi ý được? Phải rèn sắp khi còn nóng hiểu ?


      La Duyệt Kỳ cũng muốn bù đắp lại thiếu lễ phép của mình với Mạc Duy Khiêm, vì thế đưa tay ném đồ vào trong túi xách, theo Đổng Nguyên lên xe.


      Mạc Duy Khiêm phát tiết với Lý Minh Hân xong tâm trạng cũng chẳng tốt lên là mấy, lại bảo lái xe chạy vòng ra ngoại ô rồi mới trở về, sau khi về nhà, vừa mới đổi dép vào phòng khách thấy La Duyệt Kỳ đứng bên trong cười tủm tỉm nhìn .


      La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Khiêm sững người, lại dịu dàng hỏi: “ đâu về thế, em chờ là lâu.”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19650 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      yes ! yeah ! ! ! :hoho::hoho: nam 9 , :th_82::th_82: màn 2 cảnh hai cho chị ăn no nê :Cheerleader::Cheerleader:

    5. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      Ối giời c còn ngây thơ hỏi lại a sao đau mới chết ko. A main quả là ko phụ lòng mong đọi của c e. Chiêu lừa quả nhiên vô sỉ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :