1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 39
      Editor: OrchidsPham


      Nhóm phụ trách dự án công trình cải tạo phố buôn bán của Danh Tĩnh tiến hành rất nhanh, cũng dùng hai nhà ký hợp đồng từ trước để làm văn phòng sử dụng.


      Đại hội động viên cải tạo cũng được mở ra, vì là giải tỏa có tính lợi ích xã hội cho nên số tiền bồi thường cho mỗi hộ đều cực thấp, theo cách của các nhà kinh doanh đúng là thấp đến gần như cho .


      Đêm khuya, Kim Đào và cha mẹ vẫn ngồi trong khách sạn bàn bạc chuyện giải tỏa.


      “Con ơi, mẹ thấy mấy ngày nay ít nhà bàn tính chuyện rời , hay là ngày mai chúng ta lại bàn với nhân viên công tác đó xem có thêm được chút bồi thường rồi ký tên ?” Trần Thục Phương cũng xem xét tình hình đến sốt ruột.


      Sắc mặt Kim Đào rất khó coi: “Mẹ, con mua khách sạn này mất hơn 300 vạn, bây giờ họ chỉ bồi thường cho 95 vạn, chưa đến chuyện chi phí của mấy thứ lặt vặt mà đến tiền mua khách sạn đủ rồi, sao con đồng ý được chứ? Lại càng là 95 vạn phải mất hai năm mới có thể thanh toán hết, người khác dời là vì họ kiếm đủ tiền rồi, con đâu có điên, nhất định con ký!”


      Lúc này Trần Thục Phương mới biết số tiền bỏ ra để mua lại khách sạn, vô cùng đau lòng, thái độ cũng thay đổi, nếu đủ tiền vốn thể ký được.


      Trong lòng Kim Đào cũng rất buồn phiền, nghĩ lại mấy ngày trước mình từ chối người Mạc Duy Khiêm cử đến, lúc đó vẫn chưa tin việc cải tạo là , nhưng mà cho dù có tin sao chứ, Mạc Duy Khiêm cũng đâu thể kiếm lại tiền cho được, lại đến bảo vệ càng cần thiết, mọi chuyện qua hết rồi, ai còn đến tìm gây phiền phức nữa chứ? Mà cũng thể nhận bố thí của tình địch được!


      Mặc dù có ít hộ nghĩ đến chuyện dời nhưng cũng còn ít nhà vẫn kiên trì buôn bán kinh doanh như bình thường, nghĩ có thể kiếm bao nhiêu cứ kiếm.


      Khách sạn Kim Đào cũng thế, có buổi trưa xuất nhóm khách sáu bảy người đến ăn cơm, lúc sắp ăn xong lại đột nhiên rú lên: “Có chuột! Mẹ nó, khách sạn này muốn hại chết người sao?”


      Vì Kim Đào trở về đội bóng nên bây giờ Trần Thục Phương và chồng trông coi khách sạn, vừa mới nghe khách hàng hô lên trong đồ ăn có chuột lập tức chạy đến, vừa đến cạnh bàn đập ngay vào mắt là con chuột nổi lềnh phềnh bát canh.


      Điều này là thể nào, con chuột lớn như thế sao đến tận lúc sắp ăn xong mới phát ra chứ? ràng là cố ý ném vào để vu oan mà.


      Trần Thục Phương mặc kệ, lập tức lý luận với họ.


      Kim Đào ở nơi huấn luyện vừa mới về kí túc bảo vệ ở cửa thông báo là trong nhà xảy ra chuyện, bảo nhanh chóng đến khách sạn.


      Kim Đào lo lắng lái xe đến thẳng khách sạn ở phố buôn bán, lúc đến nơi chỉ thấy khách sạn trở thành vô cùng lộn xộn, mọi thứ đều bị đập phá tan tành, càng khiến người ta kinh hãi là mặt đất còn có vết máu, ba mẹ cũng chẳng biết về đâu.


      Nhìn vòng mới phát ra phục vụ vẫn còn ở đó vội hỏi: “Ba mẹ tôi đâu, cuối cùng có chuyện gì xảy ra thế nào?”


      Người phục vụ này cũng ít tuổi, mới ở ngoại tỉnh đến vì có chỗ nào mới đứng ở đây mãi như thế: “Giữa trưa có mấy người đến đây trong canh có chuột, chuyện này căn bản là thể xảy ra nên dì tranh cãi với họ, ngờ họ mang theo dao đâm cả dì và chú rồi đập phá, những người khác cũng bị đâm. Có người báo cảnh sát, mãi nửa giờ sau cảnh sát mới đến cũng chỉ hỏi vài câu rồi mất.”


      Kim Đào nhanh chóng hỏi ba mẹ ở bênh viện nào, sau đó cũng chẳng để ý đến khách sạn mà trực tiếp đóng cửa, vừa định lên xe bị quản lý hiệu thuốc ở bên cạnh chặn lại: “Người em, tôi khuyên cậu đừng có tìm họ so bì, hai ngày trước ông chủ của chúng tôi cũng bị đánh đến giờ còn chưa xuống nổi giường đấy, tôi chuẩn bị ký tên rồi, chúng ta đấu lại người ta đâu!”


      Kim Đào trả lời, ngồi vào trong xe thẳng đến bệnh viện.


      “Bệnh nhân Kim Tăng Chí bị vỡ tâm thất trái, bệnh nhân Trần Thục Phương bị mất máu cấp tính đến hôn mê, đều cấp cứu.” Nghe lời bác sĩ , đầu óc Kim Đào đều tê cứng, ngồi yên ở ngoài lúc lâu, đến tận khi hộ lý nhắc nhở nhanh chóng làm thủ tục nhập viện mới phản ứng lại.


      Nhìn xung quanh, Kim Đào lấy di động ra, lúc này cũng chỉ có thể gọi điện cho La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ làm, sau khi nhận điện thoại của Kim Đào cũng chấn động, lập tức đến xin phép chủ nhiệm.


      “Tiểu La này, thời gian trước là do gặp chuyện may, còn cả cha mẹ gặp chuyện may đó là có lí do chính đáng để xin nghỉ. Nhưng mà bây giờ đến cha mẹ của bạn trai trước gặp chuyện cũng muốn xin nghỉ tôi thấy ổn lắm đâu. Tôi biết về mặt kinh tế rất khá, có thể mấy để ý đến tiền lương đài truyền hình phát đâu, nhưng mà nếu chọn vào đây làm việc phải hoàn thành cho tốt công việc của mình và phải tuân thủ các quy định của đài chứ, nếu ai cũng như đài truyền hình hoạt động thế nào hả?” Vương chủ nhiệm vô cùng bình tĩnh nhưng đối với chuyện La Duyệt Kỳ thường xuyên xin nghỉ cũng rất hài lòng.


      Lúc La Duyệt Kỳ đính hôn với Kim Đào có ai biết nhưng sau khi Kim Đào nổi tiếng chuyện họ chia tay ầm ĩ đến mức ai cũng biết, mà chuyện La Duyệt Kỳ tìm được đại gia sau đó trong đài có ai chưa biết đâu, cho nên chủ nhiệm Vương cho rằng trước mặt đây mất bản tính của mình, trở nên tùy tiện, nếu sao lại làm đàng hoàng chứ?


      La Duyệt Kỳ cũng biết chủ nhiệm Vương rất có lý nhưng cha mẹ của Kim Đào xảy ra chuyện lớn như vậy, thể mặc kệ được! Hơn nữa cả nhà Kim Đào đều là người ngoại tỉnh đến đây cư trú, thân thích có ai ở đây, người định tới tham gia hôn lễ cũng hủy bỏ hành trình, mà cảm giác của Kim Đào bây giờ có thể hiểu cách vô cùng sâu sắc, lúc trước cha mẹ ở viện bất lực đến thế nào bây giờ Kim Đào nhất định cũng cảm thấy như vậy.


      “Chủ nhiệm, chuyện này rất gấp, cha mẹ ấy đều ở phòng cấp cứu, tôi phải đến, ngài cứ trừ tiền lương của tôi .”


      Vương chủ nhiệm lại tức giận: “Đây là vấn đề trừ tiền ư? Con phải biến bình tĩnh ổn định chút, tình huống của tôi báo cáo với lãnh đạo đài, tôi thể chịu trách nhiệm dùm trong việc này được, đến lúc đó nếu có bất kỳ hậu quả gì phải tự mình gánh vác!”


      La Duyệt Kỳ chẳng có cách nào, chỉ gật gật đầu rồi , xuống dưới lầu với Hàn Giang là muốn đến bệnh viện.


      Kim Đào vừa thấy La Duyệt Kỳ như thấy được người thân, tiến lên ôm chầm lấy buông tay.


      “Kim Đào, đừng kích động, ba mẹ sao rồi?”


      “Chưa biết được. Duyệt Kỳ, nếu họ xảy ra chuyện gì phải làm sao đây?” Kim Đào có suy nghĩ gì, cũng sợ hãi.


      La Duyệt Kỳ khuyên nhủ: “ sao đâu, ngồi đây , em hỏi thăm xem tình hình sao rồi.”


      xong đỡ Kim Đào ngồi xuống ghế còn bản thân lên hỏi tình hình.


      Đến khi trời tối, cuối cùng cha mẹ Kim Đào cũng thoát khỏi nguy hiểm, La Duyệt Kỳ lại thu xếp cơm tối, Kim Đào cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống nữa.


      “Kim Đào, sao nhận bảo vệ của Mạc Duy Khiêm, phải ấy cho người với tin tức về chuyện khu phố kinh doanh cải tạo ư?”


      Đối mặt với câu hỏi của La Duyệt Kỳ, Kim Đào cúi đầu khẽ : “ ngờ điều lại là , càng ngờ là có nguy hiểm lớn thế, lại cướp em rồi, muốn nhận thêm bố thí của !”


      La Duyệt Kỳ nhíu mày: “Mọi việc đều phải suy nghĩ vì đại cục, có việc gì quan trọng hơn an toàn của người thân cả, luôn luôn suy nghĩ như thế, chẳng chịu nghe lời khuyên của ai cả, Loan Ninh căn bản chẳng có ý tốt gì đâu. Nhưng mà giờ có cũng vô dụng, thân thể của chú và dì quan trọng hơn, xin phép huấn luyện viên , em cũng giúp chăm sóc chú dì chút, còn phải lo chuyện khách sạn nữa.”


      “Duyệt Kỳ, cảm ơn em có ý tốt tới đây giúp , biết nên bắt đầu từ đâu nữa, nhiều chuyện xảy ra cùng lúc như vậy, chúng ta vốn yên lành…” Kim Đào nổi nữa.


      La Duyệt Kỳ cảm thương: “Kim Đào, đừng để ý những chuyện quá khứ nữa, tuy chúng ta chia tay nhưng em vẫn coi giống như người thân của mình vậy. về nhà mang mấy thứ đồ dùng cần thiết đến đây , em trông ở đây cho.”


      Kim Đào gật đầu rời khỏi bệnh viện, La Duyệt Kỳ bước tới phòng bệnh của Trần Thục Phương.


      Vài ngày tiếp theo La Duyệt Kỳ đều ở bệnh viện chăm sóc Trần Thục Phượng, mà Kim Đào cũng chăm sóc cha mình, bởi vì còn phải đến đồn cảnh sát nên cũng tạm thời quan tâm đến chuyện của khách sạn được.


      Cha mẹ La Duyệt Kỳ cũng đến bệnh viện thăm hỏi mấy lần, hai người cũng rất lo lắng và buồn bã cho Kim Đào, Kim Đào vì lí do kinh tế mà chỉ thuê được hộ lý chăm sóc.


      “Bên phía đồn cảnh sát tiến triển sao rồi?” La Duyệt Kỳ hỏi Kim Đào.


      “Chỉ là còn điều tra, còn là đánh nhau hai bên đều có trách nhiệm.”


      Sao mấy lời này lại giống lời lúc gặp chuyện may ở trung tâm thương mại vậy nhỉ? La Duyệt Kỳ nghe xong cảm thấy vô cùng kỳ lạ.


      Kim Đào cười khổ: “Đều tại ngu ngốc, ra chúng ta vẫn chưa thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, vụ án của cha mẹ nhúng tay của phân cục.”


      Nhìn vẻ mặt hoài nghi của La Duyệt Kỳ, Kim Đào tự tát mình cái: “ thằng ngu, phân cục phó chính là Phạm Thanh Lợi, cảnh sát tình hình an toàn của khu phố kinh doanh giao cho phân cục xử lý. Vậy chuyện của cha mẹ căn bản thể giải quyết được!”


      La Duyệt Kỳ sửng sốt lát mới : “Chuyện này quả là có lý lẽ mà!”


      Sau đó hai người thêm gì với nhau nữa, La Duyệt Kỳ hơi đói bụng, với Kim Đào tiếng rồi ra ngoài mua mấy thứ đồ để ăn.


      “La tiểu thư, có phải cũng nên liên hệ với Mạc tiên sinh chút ?” Hàn Giang rất lễ phép nhắc nhở câu.


      Đúng vậy, mấy ngày nay đều lo lắng chuyện của cha mẹ Kim Đào, vẫn với Mạc Duy Khiêm, chuyện này có khả năng phiền phức rồi đây.


      lập tức lấy điện thoại ra gọi, kết quả là ai nghe máy, vì thế liếc nhìn Hàn Giang.


      Hàn Giang nghĩ nghĩ rồi : “Có thể Mạc tiên sinh cầm theo điện thoại, hay là tiểu thư qua đó xem chút?”


      La Duyệt Kỳ gật gật đầu, tình trạng của cha mẹ Kim Đào ôn định nhiều rồi, ra ngoài hai ba giờ đồng hồ cũng sao.


      Đến văn phòng tìm Mạc Duy Khiêm, nhân viên ở đó để hai người ngồi đợi ở ngoài rồi vào trong thông báo.


      “La tiểu thư, mời vào!”


      mình La Duyệt Kỳ đến trước cửa văn phòng Mạc Duy Khiêm, gõ gõ chút rồi mở cửa vào.


      Thấy Mạc Duy Khiêm còn cúi đầu làm việc nên giảm tiếng bước chân chậm rãi tới.


      “Giờ nghỉ trưa mà còn bận ư, ăn cơm chưa?” Vì muốn bản thân quá xấu hổ, La Duyệt Kỳ chủ động mở miệng trước.


      lát sau Mạc Duy Khiêm mới ngẩng đầu lên, mặt cũng có nhiều biểu cảm: “Lát nữa ra ngoài ăn, em tìm có việc gì?”


      “Cái đó, mấy hôm nay em vẫn giúp Kim Đào chăm sóc cha mẹ ấy, vì tình trạng có vẻ gấp mà cũng khá nghiêm trọng nên em quên mất với tiếng, giận ư?” La Duyệt Kỳ ngượng ngùng cười cười.


      “Quên mất? Ngày đầu tiền em nhớ đến , trách em! Nhưng giờ sắp được tuần rồi em mới nghĩ đến tới đây gặp , có phải còn gì để nữa ?”


      La Duyệt Kỳ bước hai bước vòng qua bàn làm việc của Mạc Duy Khiêm, đứng bên cạnh : “Em sai rồi, chẳng phải bây giờ em vội đến nhận lỗi với đây sao.”


      “La Duyệt Kỳ, em vẫn còn muốn thẳng với sao? Em chỉ có chuyện này với à? Em dừng lương giữ chức phải ? Chuyện lớn như thế, em là làm, trong mắt em còn có sao?” Giọng Mạc Duy Khiêm lớn dần.


      La Duyệt Kỳ cười cười: “Cũng phải em muốn, mà vì em xin nghỉ phép, chủ nhiệm tốt nhất cứ thế , đợi em giải quyết mọi chuyện xong rồi mới trở lại làm, nếu công việc của em khó giữ được. Hơn nữa em cũng đâu có định lừa đâu, hôm nay em đến để xin lỗi về hai việc này mà, đại nhân đại lượng đừng so đo hơn thua với em mà!”


      Mạc Duy Khiêm cười lạnh: “Kim Đào tự làm tự chịu, vì tức giận của bản thân mà đem an toàn của người thân ra đùa giỡn, năm lần bảy lượt qua lại với Loan Ninh, tất cả đều liên quan gì đến , cái gì nên làm cũng làm hết rồi, cũng vì em mà nhịn cậu ta đủ đường rồi. Nhưng mà em sao, chẳng thèm câu với chạy đến chỗ cậu ta, em coi là cái gì? Còn nữa, phải em biết Kim Đào bị Loan Ninh theo dõi, bản thân cậu ta là nhân vật nguy hiểm mà em còn thèm quan tâm, cứ ở bên cậu ta, sao em nghĩ xem nếu đám người Loan Ninh kia lại chuyển mục tiêu sang em phải làm sao hả? Em sợ người ta biết em có quan hệ với cậu ta chắc? La Duyệt Kỳ, em có thể hiểu em là người phụ nữ của ai hả?”


      La Duyệt Kỳ nghe Mạc Duy Khiêm răn dạy nụ cười mặt dần biến mất, cuối cùng mới khẽ : “ với là lỗi của em, lần sau như vậy nữa. Nhưng mà phải em lo lắng đến an toàn bản thân đâu, em nghĩ có đám người Hàn Giang ở bên bảo vệ chắc có vấn đề gì quá lớn. Còn nguyên nhân quan trọng hơn là, vì em cảm thấy em là bạn , hơn nữa bọn người Loan Ninh cũng biết điều này, cho nên chắc chắn họ dám làm gì em nên em mới to gan đến bệnh viện chứ. bảo vệ của , có gì em cũng dám tự quyết định.”


      Mạc Duy Khiêm vốn định tiếp tục cằn nhằn hồi, nhưng thử vài lần mà khóe miệng cũng ngậm lại nổi, cuối cùng vẫn bật cười: “Em nghĩ như thế?”


      La Duyệt Kỳ lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, đừng giận em nhé, lòng em rất khó chịu, rất khổ sở. rất xin lỗi , tốt với em như thế, công việc lại mệt mỏi mà em còn chọc giận khiến vui.”


      xong đôi mắt lập tức đỏ lên, ngực Mạc Duy Khiêm bị lời La Duyệt Kỳ làm cho đau xót, nhanh chóng đứng lên lau nước mắt cho : “Sao lại khóc rồi, em đó, đứa này đúng là. Được rồi, cũng có ý trách em, chỉ tiện mồm vài cậu thế thôi, em như thế này phải là cố ý làm khó chịu hay sao? Mấy ngày gặp thôi mà sắc mặt em tái nhợt ra rồi, phải để mấy chuyên gia dinh dưỡng làm thực đơn chuẩn bị bồi bổ tốt cho em mới được. phải em thích châu báu sao, còn cho người đem ngọc về cho em nữa, em thấy nếu giận còn có thể nghĩ cho em thế sao?”


      La Duyệt Kỳ nghe xong nâng tay lên lau lau mặt chút, mỉm cười: “ ? giận là tốt rồi, chắc đói bụng lắm đúng ? Muốn ăn gì, em ăn cùng , sau đó em kể cho nghe em ở bệnh viện làm gì. Em kể cho nghe nhé, em còn mắng Kim Đào trận, trách ấy nghe lời khuyên của . Đúng rồi, cho em ngọc có phải là lại rất quý giá ? Em lại phải lo lắng rồi, khéo em phải nhờ Hàn Giang mua dùm em két sắt thôi, ra em càng muốn để trang sức này ở chỗ hơn, em muốn dùng lấy từ chỗ được ?”


      Kéo cánh tay Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ líu ríu ngừng, nụ cười mặt Mạc Duy Khiêm dứt được, nhéo nhéo hai má La Duyệt Kỳ, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Cuối cùng vẫn là đứa bé, khóc đấy rồi cười ngay được, bây giờ sao có thể vậy chứ, còn có người ngoài ở đây đó.”


      Hôm nay đúng là Đổng Nguyên được chứng kiến La Duyệt Kỳ dỗ dành Mạc Duy Khiêm vui vẻ thế nào rồi, con nhóc này co được dãn được mà, có thể nhún nhường dỗ dành Mạc Duy Khiêm như thế cũng có thể coi là có chút năng lực.


      Mấy ngày nay cảm xúc Mạc Duy Khiêm tốt là điều mà mọi người ai cũng thấy, cũng thèm gọi cho La Duyệt Kỳ, mọi người chờ xem phát tiết đám lửa giận này với La Duyệt Kỳ như thế nào, ai ngờ người ta chỉ mềm mại mấy câu mà khiến chẳng những im mồm còn đồng ý tặng viên ngọc quý vô giá để lấy lòng người ta nữa chứ, đúng là lãng phí quan tâm của mọi người mà.


      La Duyệt Kỳ lại cảm thấy ảo não vì sơ ý của mình lần nữa, đối với Mạc Duy Khiêm là biết ơn, hạ quyết tâm phải báo ơn nên dĩ nhiên cãi cọ với , luôn rất vừa lòng với thái độ của mình, dù sao Mạc Duy Khiêm cũng hề tức giận, cũng chẳng ngờ trong phòng còn có người khác nữa. Nếu chỉ có Đổng Nguyên làm gì, dù sao ta cũng là bạn thân của Mạc Duy Khiêm, cũng coi là quen biết nhau cả rồi, nhưng ngờ rằng bên cạnh Đổng Nguyên còn có Lý Minh Hân! Chuyện này khả năng tốt rồi, đến giờ cũng vẫn chưa cuối cùng Mạc Duy Khiêm và Lý Minh Hân từng qua lại với nhau chưa, đúng là xấu hổ mà!


      “Em ngượng ngùng sao? Đổng Nguyên phải người ngoài, Minh Hân em cũng gặp rồi, ai chê cười em đâu, nhưng mà cái tính thèm nhìn trước ngó sau của em cũng phải sửa , nếu sau này khéo lại làm ra hành động gì đáng chê cười nữa đấy! thôi, chúng ta cùng ăn bữa nào, Minh Hân còn có tình huống cần báo lại.”


      “Các còn công việc, em cùng có phải là quấy rầy rồi ?” La Duyệt Kỳ cảm thấy quá thích điều này.


      có gì quan trọng cả. Đối với em, có thể công tư bất phân.” Mạc Duy Khiêm mở của, để La Duyệt Kỳ ra trước, sau đó để Lý Minh Hân ra.


      Lúc này Đổng Nguyên tới bên Mạc Duy Khiêm cười khẽ: “Tính toán này của cậu đúng là đáng ăn đòn, nắm chắc mọi thời cơ mà, nhưng cậu cho rằng Lý Minh Hân dễ dàng buông tay thế sao?”


      Mạc Duy Khiêm thoáng liếc qua cửa, cũng khẽ cười : “Tôi quan tâm ấy có giận dỗi gì hay , dù sao tôi và Duyệt Kỳ là thế nào ấy cũng thấy. Sao hả, bé của tôi đúng là khiến người ta thương quá đúng ? cho biết, khó tìm lắm đấy!”
      Last edited: 3/10/15
      ZzJanyzZ, annie196, minmapmap250510 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Bật mí là mình đọc convert thấy khá hot , độ hot tăng dần theo số chương,càng về sau nam 9 càng biến tấu " thế võ vào hang động " của mình :th_105::th_105: , ko biết edit hayyyy như thế nào đây:th_6: , đọc cv mà ta :th_19::th_19:
      Last edited: 29/11/14

    3. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      nhá hàng àh, hic hic thịt thịt:th_6::th_6::th_6:
      Thanks nàng @OrchidsPham :th_95::th_95:
      OrchidsPhamlinhdiep17 thích bài này.

    4. Hồng Cúc

      Hồng Cúc Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      63
      bạn cắt đoạn thế này làm sao chịu được, ngủ cũng ngon nữa, khi nào bạn đăng tiếp đấy

    5. tranthuy

      tranthuy Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      220
      thịt thịt .....nàng ơi tung hang đừng nhá hàng....khó chịu lắm..:yoyo68:
      phải công nhận ...KĐ ngu phải mà cứ tự cho mình hay ...
      THANKS:yoyo38:
      OrchidsPhamlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :