1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @OrchidsPham lựa khúc hot mà cut thôi :032::032:

      Điền vào chỗ trống
      Tình hình là như vầy
      Chương sau là cảnh hot ( nghiêm cấm trẻ dưới 18 )
      Các bạn biết mà đúng
      Nhưng vấn đề là mình edit
      Post trước để nhá hàng
      Nên rằng đón theo tập sau để biết thêm chi tiết nhé
      :hoho:
      Last edited: 29/11/14
      Haruka.Me0, My Lam Lam, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 37
      Editor: OrchidsPham


      Suy nghĩ đầu tiên của Kim Đào là La Duyệt Kỳ lừa .


      thể nào, tin! Duyệt Kỳ, em đáng phải bịa ra cái cớ đó để lừa , tính cách của em biết , em dùng thanh danh của mình để đùa giỡn đúng ?” Hai người bọn họ bên nhau 5 năm mà Duyệt Kỳ vẫn luôn giữ mình trong sạch, cho nên có đánh chết Kim Đào cũng tin lời vừa .


      mặt La Duyệt Kỳ ra nụ cười thản nhiên: “ là thế, như đấy, tôi cần phải hủy thanh danh của mình, lâu sau khi chuyện và Ngô Nguyệt lên mặt báo, tôi quá giận dữ và cũng rất đau khổ, Mạc Duy Khiêm luôn bên cạnh an ủi tôi. Có lần tôi uống ít rượu, nhất thời xúc động muốn trả thù , vì thế chủ động cầu lên giường với ấy. Mạc Duy Khiêm khuyên tôi, tôi nghe, đến lúc hối hận muộn, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn tỉnh táo, vẫn luôn biết mình gì và làm gì!”


      Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ lâu, lời nào, ánh mắt dần dần đỏ lên: “Vậy là trong thời gian này hai người cũng luôn ở với nhau?”


      La Duyệt Kỳ quay đầu nhìn ra ngoài của sổ, thấy Mạc Duy Khiêm ra khỏi xe dựa vào cửa xe nhìn về bên này từ lúc nào.


      “Đúng, tôi định với từ lâu, nhưng huấn luyện viên của các với tôi là sợ cảm xúc của bị phá hỏng ảnh hưởng đến huấn luyện, tôi cũng lo lắng đến phát triển của nên vẫn che dấu bí mật này nhưng lòng tôi rất khó chịu. Hơn nữa chẳng những cá cược bóng đá, còn tin lời Loan Ninh mua lại khách sạn kia, cho nên tôi quyết định thẳng ra tình hình thực tế. Kim Đào, cảm thấy còn có thể đón nhận tôi sao? Tuy tôi có thể nghĩ đến chuyện giữa và Ngô Nguyệt nữa nhưng lòng tôi vẫn luôn có cây gai nhọn, huống chi quan điểm của mọi người về loại chuyện này đối với đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, hiểu chứ?”


      Sau đó quay đầu lại, thấy Kim Đào dùng hai tay ôm đầu lời nào, La Duyệt Kỳ đè nén cảm giác chua xót cố gắng bằng giọng điệu bình thản: “Có thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, hãy bảo trọng, đàn ông nên lấy nghiệp làm trọng, vì ba mẹ đừng hồ đồ nữa, tôi đây.”


      La Duyệt Kỳ xong cắn môi quyết tâm đứng dậy ra ngoài, vừa vừa lau những giọt nước mắt vô thức rơi xuống.


      Ra đến cửa, chưa bước được mấy bước Kim Đào đuổi tới: “Duyệt Kỳ! Duyệt Kỳ!”


      Kim Đào nhanh chóng đuổi theo La Duyệt Kỳ, lôi kéo tay vội vàng : “Duyệt Kỳ, chúng ta xa nhau được ? có thể thèm để ý tới tất cả chuyện trước đây, chúng ta bên nhau 5 năm, thể cứ thế mà tách ra được, cam đoan sau này so đo chuyện đó, cũng nhắc đến, cũng có sai lầm, chúng tat ha thứ cho nhau có được em?”


      La Duyệt Kỳ có sức giãy ra khỏi tay Kim Đào, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn, nhìn gương mặt quen thuộc này, lại thấy nỡ.


      “Kim Đào, tốt nhất cậu nên buông bạn tôi ra!” Mạc Duy Khiêm đứng sau La Duyệt Kỳ kéo từ tay Kim Đào vào lòng mình.


      “Bạn của mày? Mạc Duy Khiêm, tao con mẹ mày chính là thằng khốn nạn vô sỉ từ lâu rồi mà, mày luôn bụng dạ khó lường nhưng tao ngờ mày biết xấu hổ đến trình độ như thế!” Ánh mắt Kim Đào càng đỏ lên, hiển nhiên lúc này cực kỳ tức giận.


      Mạc Duy Khiêm xoa cánh tay hơi đỏ lên của La Duyệt Kỳ, mặt chút thay đổi : “Tôi cho rằng cậu quá đau lòng mà nhảm, nếu sau này cậu còn những lời thế này cần những kẻ bên phía Loan Ninh ra tay mà chính tôi dạy cậu cái gì gọi là lễ phép trước! Duyệt Kỳ ràng với cậu rồi, cũng đón nhận theo đuổi của tôi, cậu nên tránh xa ấy chút, nếu chỉ làm chính cậu đau khổ mà thôi!”


      Kim Đào hề để ý đến Mạc Duy Khiêm, nhìn La Duyệt Kỳ tựa vào lòng ta, vẫn thể tin rằng ấy lại rời khỏi : “Duyệt Kỳ, em nhìn , em bỏ rơi phải ?”


      Mạc Duy Khiêm căn bản hề cho Kim Đào có cơ hội trao đổi gì với La Duyệt Kỳ nữa, ôm lấy eo đưa về hướng chiếc xe, Kim Đào còn muốn đuổi theo nhưng bị vệ sĩ ngăn cản, ngay cả bóng dáng La Duyệt Kỳ cũng cho nhìn được.


      La Duyệt Kỳ nghe tiếng khóc kêu của Kim Đào phía sau, cảm thấy như thở nổi.


      “Duyệt Kỳ, đây là chuyện thể tránh được, qua thời gian nữa ổn thôi em.” Sau khi vào trong xe, Mạc Duy Khiêm an ủi La Duyệt Kỳ, nhìn dáng vẻ muốn khóc lại cố đè nén của cũng rất đau lòng.


      La Duyệt Kỳ nhìn cửa kính xe, hai mắt có tiêu cực, lòng nghĩ cuối cùng cũng xong, hy vọng Kim Đào có thể sống tốt.


      Mạc Duy Khiêm đưa La Duyệt Kỳ về chỗ ở của mình, lúc về bữa tối cũng được đưa tới, dỗ dành La Duyệt Kỳ ăn chút đồ ăn rồi cùng về phòng ngủ, đến tận khi xác nhận ngủ say mới rời .


      Đổng Nguyên chờ ở phòng khách.


      “Xảy ra chuyện gì? Nghe bọn Hàn Giang là khóc lóc quay về?”


      Mạc Duy Khiêm cũng có tâm trạng ăn cơm tối nữa, xoa xoa mi tâm: “Ừ, hôm nay chuyện chia tay với Kim Đào, khó tránh khỏi đau lòng.”


      Lòng Đổng Nguyên rơi cái bộp, lập tức hỏi: “Cậu La Duyệt Kỳ chia tay với Kim Đào? Chuyện xảy ra khi nào thế?”


      “Chính là tối hôm điều tra Thành Dương đấy, nếu cho là khi nào? Chẳng lẽ ấy cần phải bên danh chính ngôn thuận qua lại với Kim Đào, bên duy trì quan hệ với tôi à? Thế tôi thành cái loại gì chứ?” Mạc Duy Khiêm cảm thấy Đổng Nguyên hơi ngạc nhiên.


      Đổng Nguyên nhíu mày , trong lòng nghi ngờ La Duyệt Kỳ, nhưng mà loại nghi ngờ này có thành hay còn phải nhìn thái độ Mạc Duy Khiêm đối với người phụ nữ này, vẫn nên quan sát thêm thời gian rồi vậy.


      Nghĩ thế lập tức cười: “Dĩ nhiên cậu mới là người danh chính ngôn thuận rồi, nhưng mà cậu cảm thấy La Duyệt Kỳ có thể buông Kim Đào ra sao?”


      “Bây giờ chắc chắn là chưa thể, nhưng tôi tin là có, thời gian có thể hòa tan tất cả.” Mạc Duy Khiêm vô cùng tự tin.


      “Hy vọng là thế, đây là việc riêng của cậu, tôi cũng tiện nhiều lời, nhưng mà Duy Khiêm cậu phải nắm chắc thứ của mình, tôi chưa bao giờ thấy cậu suy nghĩ nhiều về người phụ nữ như vậy, cậu nên cẩn thận hơn.”


      Mạc Duy Khiêm cảm thấy buồn cười: “ trở nên lề mề như thế từ lúc nào vậy, phải cảm thấy tôi mắc mưu đấy chứ? nhóc như thế mà còn sợ tôi trị được ư?”


      “Bình thường cậu căn bản để ý đến những chuyện này nên tôi mới thấy lo lắng.” Đổng Nguyên tiếp tục nhắc nhở cách mịt mờ.


      “Được rồi, sau này tôi với ấy còn phải xem cảm giác về nhau , nhất định có kết quả gì, nên suy nghĩ nhiều quá.”


      Đổng Nguyên nghĩ cũng thấy đúng, dù Mạc Duy Khiêm quá đa nghi về phương diện tình cảm nhưng dạng phụ nữ nào mà cậu ta chưa từng gặp chứ, dù có mưu mô cũng thể ra tay, có lẽ lo nghĩ quá nhiều rồi, vì thế cười bỏ qua chuyện này.


      Thời điểm La Duyệt Kỳ tỉnh lại, căn phòng là mảnh tối đen, nhìn xuống điện thoại thấy sắp 10 giờ đêm. Từ giường xuống, nhớ lại chuyện xảy ra đêm nay và dáng vẻ đau thương của Kim Đào lại bắt đầu thấy khó chịu.


      Từ khi biết thân phận của Mạc Duy Khiêm bắt đầu tính toán lo lắng cho tương lai, cho dù tính tình thẳng thắn nhưng có nghĩa là kẻ ngu ngốc. Mâu thuẫn giữa và Kim Đào phải là thể giải quyết được, nhưng mà dù có miễn cưỡng để nó trôi điều đó vẫn luôn luôn là quả bom, sớm muộn gì cũng có ngày bùng phát, hơn nữa thể nào quên được chuyện Kim Đào ngủ với người khác, càng có cách nào làm như phản bội , tâm lý của thể chịu nổi, có ngăn cách thể quay về lúc trước được nữa.


      Bây giờ lại biết thân phận của Mạc Duy Khiêm từ chỗ Đổng Nguyên, nhớ lại lời Mạc Duy Khiêm với trong buổi tiệc từ thiện đó càng cảm thấy mình trốn được, hơn nữa cũng muốn trốn.


      La Duyệt Kỳ hiểu rằng với loại người như Mạc Duy Khiêm, dù họ có bao nhiêu tuổi có trưởng thành đến đâu tình cảm đối với họ cũng chẳng qua chỉ là thứ gia vị làm cuộc sống phong phú hơn mà thôi, nhiều nhất chính là đám cưới chính trị. Dĩ nhiên là dựa vào thân phận của Mạc Duy Khiêm chắc chắn là thể có chuyện thất bại trong việc theo đuổi các rồi! Có lẽ như Kim Đào , chẳng qua là hoa có chủ lại khiến Mạc Duy Khiêm cam lòng nên mới nhớ mãi quên .


      Dĩ nhiên cũng hận Mạc Duy Khiêm, dù sao đối xử với rất tốt, lại cứu mạng , hơn nữa chuyện và Kim Đào chia tay cũng là chuyện phải làm, muốn cả hai làm tổn thương nhau trong tương lai, hận nhau cả đời. Lại sau khi rời khỏi Kim Đào cũng có nhiều lợi ích, tối thiểu khi ấy gặp khó khăn nguy hiểm Mạc Duy Khiêm khoanh tay đứng nhìn.


      Về phần tình cảm dành cho Mạc Duy Khiêm là thích hay là ghét đều sao cả, thân phận của Mạc Duy Khiêm với tới được, thôi cứ làm theo ý đối xử tốt với , đợi khi rời khỏi nơi này rồi coi như báo ân xong, nếu lòng vô cùng áy náy.


      Nghĩ thế, La Duyệt Kỳ cảm thấy đau buồn cho chính mình, vốn là cuộc sống hết sức thuận lợi chẳng có buồn lo, bị mấy câu vô tình khi gặp Vu Đức Thăng của làm cho đảo lộn hoàn toàn, đây có lẽ là số mệnh, mà là số mệnh chỉ còn cách chấp nhận mà thôi.


      Cửa phòng ngủ mở ra, Mạc Duy Khiêm bước vào bật đèn lên, thấy La Duyệt Kỳ ngồi giường hỏi: “Em tỉnh lúc nào vậy, sao gọi câu? Buổi tối em ăn nhiều, giờ có đói bụng ?”


      La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Em đói, ba mẹ em có biết em ở chỗ ?”


      gọi điện về rồi, em an tâm ngủ tiếp .” xong ngồi xuống bên giường, sờ sờ gương mặt La Duyệt Kỳ


      “Duyệt Kỳ, việc xảy ra rồi, em cần nghĩ nhiều, chúng ta ở bên nhau tốt nhé!”


      La Duyệt Kỳ điều chỉnh cảm xúc của mình: “Em biết, em làm được, Mạc Duy Khiêm, em nhất định đối xử với tốt.”


      Mạc Duy Khiêm cảm thấy tâm trạng vô cùng sung sướng, cúi người hôn xuống môi La Duyệt Kỳ vô cùng vui vẻ: “Lòng ra sao em cũng hiểu rồi, chỉ đối xử tốt với em thôi, nếu muốn ngủ xem tivi lát , đợi hâm nóng lại đồ ăn cho em.”


      La Duyệt Kỳ cảm thấy lòng vô cùng ấm áp, biết xuất phát từ hiếu thắng của đàn ông nên mới cư xử như thế nhưng vẫn vô cùng cảm kích suy nghĩ chu đáo cho như vậy. Cười cười, đứng dậy xuống giường cùng Mạc Duy Khiêm ra phòng khách.


      Bắt đầu từ hôm đó, có thể La Duyệt Kỳ vô cùng ngoan ngoãn phục tùng Mạc Duy Khiêm, lâu sau cũng khôi phục lại tính cách của mình, con người rạng rỡ sáng sủa ra ít, đôi khi còn dỗ Mạc Duy Khiêm vui đến mức tìm được đường về luôn.


      Mà biểu của Mạc Duy Khiêm cũng khiến Đổng Nguyên hơi lo lắng, chưa từng thấy dáng vẻ Mạc Duy Khiêm rạng rỡ đến vậy, mỗi ngoài ngoại trừ híp mắt vui sướng cũng vẫn vui sướng. Mỗi câu La Duyệt Kỳ đều khiến như được bước lên mây, may mà La Duyệt Kỳ kiên quyết từ chối chứ nếu cả nhà sớm dọn đến ở trong biệt thự lớn rồi. Cứ thế, Mạc Duy Khiêm lại còn đưa ba bảo mẫu đến hầu hạ hai ông bà nhà họ La nữa.


      Nhà người ta đâu có chỗ chứa nhiều người như thế? Thế mà thuê luôn hai phòng ở lầu để chuyên dùng cho bảo mẫu và vệ sĩ ở! Vàng bạc châu báu càng tính là gì, đá quý rồi phỉ thúy này nọ mới đúng là khiến người ta tiếc nuối, khéo trong lòng còn hận trực tiếp tặng luôn cả đám người nhà họ Mạc ấy chứ!


      Nhưng La Duyệt Kỳ cũng chẳng muốn, điều đáng giận là người phụ nữ này lúc nhận những thứ đó lại mang thái độ có cũng được có cũng chẳng sao! Tóm lại chính là Mạc Duy Khiêm tặng gì, chỉ cần vượt quá tiêu chuẩn của ấy ấy đều nhận hết, đưa cũng chẳng mở miệng đòi. Điều này khiến Mạc Duy Khiêm càng tận tâm hơn, sợ bé khiến người ta đau lòng mà suốt ngày đặt ở cửa miệng bị thiệt thòi, cả ngày hỏi han ân cần, cũng thèm nghĩ lại xem mùa hè nóng nực thế này làm sao mà cảm lạnh được chứ hả?


      Đổng Nguyên sợ gì khác, tiền Mạc Duy Khiêm tiêu cũng chỉ nhét đống ở ngân hàng thôi, có tiêu cũng chẳng sao, chẳng tốn bao nhiêu cả. Nhưng thái độ của càng lúc càng đúng, ngoại trừ lúc phải làm việc cả ngày cứ dính ở bên người La Duyệt Kỳ, theo tình hình này, nếu La Duyệt Kỳ mà ở chỗ khéo còn bò đến ở rể nhà người ta luôn cũng nên!


      Mà chuyện La Duyệt Kỳ ngay sau khi biết thân phận của Mạc Duy Khiêm lại đưa ra đề nghị chia tay với Kim Đào cũng có ý nghĩa rất sâu xa, Đổng Nguyên lo lắng nhất chính là nếu lỡ Mạc Duy Khiêm lòng với La Duyệt Kỳ mà ta lại có ý đồ khác!


      Càng nghĩ càng thấy nên tìm thời cơ thích hợp để bàn bạc với Mạc Duy Khiêm về vấn đề này, có lẽ đợi thời gian nữa hai người dính lấy nhau như thế nữa.


      Sau khi chia tay với Kim Đào, mẹ của Kim Đào là Trần Thục Phương tìm La Duyệt Kỳ chỉ lần, bà ta mạnh mẽ lên án là kẻ vô tình vô nghĩa, còn lúc thanh danh La Duyệt Kỳ thối nát nhất mà Kim Đào vẫn rời bỏ , đến khi có khó khăn La Duyệt Kỳ lại bỏ rơi !


      La Duyệt Kỳ chỉ nghe bà chỉ trích, cũng phải bác.


      “Hừ, cho hay, hôm nay cũng là lần cuối cùng tôi tới tìm , Kim Đào nhà chúng tôi cũng tới tìm nữa, huấn luyện viên vô cùng coi trọng nó, vị trí chủ lực cũng mất , tôi mới là đồ có phúc! Để rồi xem sau này còn ai cung phụng như con tôi nữa . còn chưa biết đúng , khách sạn lâu đời ở phố buôn bán kia bị Kim Đào mua lại từ lâu rồi, bây giờ có hối hận cũng muộn, dù tôi có chết cũng để Kim Đào qua lại với hạng như nữa!”


      Trần Thục Phương rồi, lòng La Duyệt Kỳ cảm thấy được an ủi ít, ít ra biết Kim Đào cam chịu mà cố gắng đá bóng, điều này khiến thỏa mãn rồi.


      Tiếp nhận cuộc điện thoại luôn gọi tới từ nãy đến giờ, thấy Mạc Duy Khiêm hơi sốt ruột hỏi: “Sao em nghe điện thoại?”


      “Mẹ Kim Đào đến tìm em, em chuyện với bà chút, bà rồi em mới nghe máy được.”


      biết em gặp mặt bà ấy, sợ em chịu thiệt thòi, bà ấy gì em cũng nhịn , lát nữa đưa em dạo phố mua quần áo được ?” Hành tung của La Duyệt Kỳ dĩ nhiên thể dấu được rồi.


      La Duyệt Kỳ cười : “Được, nhưng em thấy mua cho em nhiều lắm rồi, còn mua được cái gì nữa chứ?”


      Mạc Duy Khiêm đối xử với quá tốt, cho nên La Duyệt Kỳ cảm thấy chỉ có thể thừa dịp còn ở Danh Tĩnh, dùng hết tâm sức đối tốt với ! Dĩ nhiên bản thân cũng xác định tư tưởng rồi, nhận của Mạc Duy Khiêm ít thứ nhưng ngoại trừ ăn mặc, còn lại cái gì sau này lúc tách ra trả lại cho , báo ân chứ phải vơ vét của cải!


      “Đương nhiên là có cái để mua rồi, bên ngoài mặc gì cũng được nhưng bên trong phải phong phú mới được!”


      La Duyệt Kỳ xì dài tiếng khinh miệt: “Ngoại trừ cái này chẳng nghĩ ra cái gì đứng đắn cả! Em với nữa, hôm nay em đến chỗ đâu, em về nhà!”


      Mạc Duy Khiêm lưỡng lự nửa ngày mới đồng ý, còn bảo buổi tối lại gọi điện cho la Duyệt Kỳ, La Duyệt Kỳ kiên nhẫn nghe , thỉnh thoảng cũng đáp lại hai câu dễ nghe dỗ dành Mạc Duy Khiêm vui vẻ.


      Mạc Duy Khiêm luyến tiếc cúp điện thoại, Phùng Thư Dân muốn lại tôi, phải biết chuyện Mạc Duy Khiem có bạn , chỉ là ngờ Mạc Duy Khiêm lại có thể triền miên như thế, cũng biết có nên báo lên nữa.


      cần bày ra vẻ mặt này với tôi, chuyện của tôi tôi tự xử lý, đến thời điểm tôi cũng tự ra, cần quan tâm!” Mạc Duy Khiêm biết Phùng Thư Dân nghĩ gì.


      “Tôi cũng chỉ quan tâm mà thôi, thế tôi cũng quản nữa.” Phùng Thư Dân cười theo.


      Lúc này Đổng Nguyên như cơn bão ập đến, cửa cũng thèm gõ chạy vào.


      “Đây là làm sao vậy? chút bình tĩnh cũng có!” Mạc Duy Khiêm tức giận quở trách Đổng Nguyên.


      Đổng Nguyên đầy đầu mồ hôi: “Tôi làm gì còn tâm trạng để ý đến mấy cái lễ tiết đó nữa, cho các biết, có trò hay để xem rồi, có tin phố buôn bán nổi tiếng nhất Danh Tĩnh kia chuẩn bị vào cải tạo, công ty quốc tế tên là Thụy Dương nhận thầu được quyền khai phá!”


      Mạc Duy Khiêm suy nghĩ chút lập tức phản ứng lại: “Khách sạn của Kim Đào…”


      sai, khách sạn của Kim Đào nằm trong phạm vi cải tạo, xóa được cái Thành Dương lại mọc ra cái Thụy Dương, đúng là tò mò tay Lưu Dương này còn bao nhiêu thủ đoạn nữa.” Đổng Nguyên ra mấu chốt trong đó.


      Ngón tay Mạc Duy Khiêm gõ gõ mặt bàn: “Hành động của họ lúc này rất lớn, chúng ta thể tay ra về được, tôi thấy kế hoạch của Lưu Dương chắc là có từ lâu, Kim Đào chẳng qua là bị Loan Ninh thuận tiện kéo vào thôi. Thư Dân, tập trung nhân viên theo dõi những hộ kinh doanh nằm trong phạm vi bị khai phá. Đổng Nguyên, với Kim Đào để cậu ta suy nghĩ chút, nếu cậu ta chấp nhận bảo vệ của cho vài người đến giúp đỡ khách sạn của cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý cho người theo dõi, tôi xin cậu ta nhận bảo vệ của chúng ta!”


      “Tôi hiểu rồi, còn việc gì cần giao phó nữa ?”


      có, bây giờ tôi chỉ lo nếu bên Kim Đào xảy ra chuyện gì có khả năng Duyệt Kỳ bị ảnh hưởng.” Có vẻ Mạc Duy Khiêm chỉ để ý đến điều này.


      Đổng Nguyên thấy Phùng Thư Dân rời , lại mở miệng bằng giọng hơi nặng nề: “Duy Khiêm, có chuyện tôi nên cho cậu từ lâu nhưng mà tôi ngờ cậu là để bụng đến La Duyệt kỳ như vậy, sở dĩ bây giờ tôi ra chính là vì muốn cậu suy nghĩ chút, phải là tôi có thành kiến gì cả, mọi việc ra sao cậu phải tự phán đoán xem.”


      Mạc Duy Khiêm tựa lưng ra ghế dựa phía sau, nhìn Đổng Nguyên, chậm rì rì : “ !”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vụ án có tác dụng hỗ trợ cho nên chắc chắn nó phải tồn tại, ngay từ đầu trống trơn cũng đặt nền tảng rồi, các bạn cứ căn cứ theo sở thích của bản thân mà đến đây .
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19611 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      PR TRẮNG TRỢN KIA............ta đau tim qúa a..........:yoyo65:.........thế đó..............thế đó..........chỉ còn biết trải chiếu ăn vạ thôiiiiiiiiiiiiii..........mờ.............:roft:...........:roft:........:roft:................thôi mờ................
      OrchidsPham thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 38
      Editor: OrchidsPham


      Nghe xong lời Đổng Nguyên , mặt Mạc Duy Khiêm có quá nhiều cảm xúc, giọng điệu cũng có quá nhiều biến hóa: “ là ngày đó trước khi tôi tới thân phận của tôi cho Duyệt Kỳ nghe rồi?”


      Đổng Nguyên rất áy náy: “Là tôi quá mức nóng vội, sợ ấy vì xúc động mà làm ra chuyện gì đó thể cứu vãn nên mới ra, ban đầu tôi cũng nghĩ nhiều nhưng bây giờ biết La Duyệt Kỳ sau khi biết thân phận của cậu ngay đêm đó đưa ra đề nghị chia tay với Kim Đào, thái độ này căn bản là khác trời vực với ngày thường, thôi thể chuyện này ra được.”


      Nửa ngày sau Mạc Duy Khiêm cũng chuyện, khiến Đổng Nguyên lo lắng: “Duy Khiêm, cậu đừng có yên lặng nữa, có suy nghĩ gì cứ ra , chúng ta cùng nhau bàn bạc, tôi nghĩ Duyệt Kỳ chắc là có vấn đề gì đâu.”


      Lúc này Mạc Duy Khiêm đột nhiên nở nụ cười: “ nghĩ cái gì thế, biết biết thôi, cũng làm sai gì cả. Có lẽ cái tính tình đó của Kim Đào khiến Duyệt Kỳ chịu nổi nữa, đúng lúc hôm đó có cơ hội để ra, tôi thèm để ý, cũng đừng suy nghĩ nhiều.”


      Đại lượng vậy sao? thong dong của Mạc Duy Khiêm khiến Đổng Nguyên vô cùng ngạc nhiên, chỉ dựa vào thái độ của Mạc Duy Khiêm dành cho La Duyệt Kỳ những ngày qua sau khi biết chuyện này cũng khó mà nhàng bâng quơ như thế. Nhưng mà tính cách của Mạc Duy Khiêm luôn khiến người ta thể đoán biết được, vẫn nên cố gắng quan tâm tới quan hệ giữa hai người này chút hơn.


      Sau khi Đổng Nguyên rời , Mạc Duy Khiêm gọi điện cho La Duyệt Kỳ bản thân đón , sau đó cũng dạo phố.


      La Duyệt Kỳ vui tươi hớn hở ngồi vào xe: “Hôm nay em rảnh rang sao cũng làm vậy?”


      “Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi, thời gian làm việc của tương đối linh động, nghĩ em vừa mới bị uất ức như thế nên tới gặp em, sao lại vui vẻ thế?” Mạc Duy Khiêm tười cười hỏi lại La Duyệt Kỳ.


      “À, cũng chẳng phải lần đầu tiên mẹ của Kim Đào tìm gặp em, hơn nữa bà đây là lần cuối cùng bà ấy đến dạy dỗ em nên dĩ nhiên em phải thở phào nhõm rồi, em cũng đoán là nhớ em, chỉ nghe em câu chạy đến rồi!” hiển nhiên là La Duyệt Kỳ vô cùng vui vẻ, chủ động hôn cái lên mặt Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm nhanh chóng điều chỉnh góc độ, hung hăng hôn lên cái miệng nhắn của La Duyệt Kỳ, sau đó lại hỏi: “Có muốn mua gì ? Chúng ta cùng mua!”


      La Duyệt Kỳ lắc đầu: “ có, quần áo của em đủ mặc rồi, hay là cứ tùy ý dạo thôi.”


      “Được, vậy hay là đến cửa hàng kia của dạo xem nhé?”


      “Được rồi, em cũng có ý định cụ thể là đâu.” La Duyệt Kỳ có ý kiến.


      Hai người vào của hàng châu báu độc quyền ở Danh Tĩnh, nhân viên phục vụ thấy khách quen đến nên vô cùng khách khí nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mới.


      bây giờ coi như là cải trang vi hành nhỉ? Nhưng mà công ty huấn luyện nhân viên khá , ông chủ kiêu ngạo như chắc rất vừa lòng đúng ?” thừa dịp người bán hàng chú ý, La Duyệt Kỳ giọng với Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm cười mà .


      La Duyệt Kỳ đến trước quầy hàng độc lập dừng chân đứng lại, trước mặt dây chuyền mặt hình tượng phật màu đen, cảm thấy dây chuyền rất đẹp, chiếc mặt dây hình phật điêu khắc cũng khiến người ta rất vui vẻ hài lòng.


      Nhìn hồi mới hỏi người bán hàng bên cạnh: “Đây là cái gì vậy, sao lại dễ nhìn thế? Sao trước đây chưa từng gặp qua?”


      “La tiểu thư đúng là rất tinh mắt, đây là Mặc thúy cao cấp, mới nhập về được mấy ngày, giá trị lưu trữ rất cao, dĩ nhiên mang ở người cũng có thể trừ tà cầu may.” Người bán hàng chỉ giới thiệu tường tận chứ cũng hỏi La Duyệt Kỳ có định mua hay , tận lực suy nghĩ đến vấn đề thể diện cho khách hàng.

      (Mặc thúy cao cấp : Phỉ thúy màu đen cao cấp)


      La Duyệt Kỳ nghe cũng hiểu được đôi chút: “Vậy giá bán là bao nhiêu?”


      “Mặc thúy này nếu nhìn ở ánh sáng thường chỉ thấy màu đen nhưng khi chiếu ánh sáng mạnh vào ánh lên sắc xanh, thế nước đầy đủ, hơn nữa lại vô cùng mượt mà nhẵn nhụi cho nên giá hơi cao, nếu tiểu thư muốn mua chúng tôi có thể chiết khấu phần cho rồi lại bớt số lẻ, giá còn 62 vạn.” Người bán hàng cầm máy tính tính toán rồi lập tức báo giá cho .


      Nếu La Duyệt Kỳ quan tâm tới thể diện của Mạc Duy Khiêm bỏ chạy lấy người từ lâu rồi: Cái giá này chẳng cần thừa hơi mà hỏi thêm nữa.


      “Lấy ra để tôi xem xem.” Mạc Duy Khiêm lên tiếng .


      Người bán hàng vừa thấy vị này vô cùng trẩm ổn, mặt đổi sắp cảm thấy hấp dẫn, lập tức mời cửa hàng trưởng đến lấy khóa mở tủ ra, cẩn thận đưa đến, nếu thứ này có chút sơ suất gì phải chuyện đùa đâu.


      Mạc Duy Khiêm tùy tiện cầm khối phỉ thúy kia nhìn nhìn, sau đó : “Tôi muốn.”


      La Duyệt Kỳ vốn định ngăn cản nhưng lại nghĩ dù sao đây cũng là của Mạc Duy Khiêm, cho dù bây giờ có lấy sau này vẫn cứ trả cho ấy, cũng sao cả.


      Nhưng đến lúc Mạc Duy Khiêm quẹt thẻ lại mơ hồ, nhanh chóng giữ chặt Mạc Duy Khiêm: “Đây phải cửa hàng của sao, sao còn phải trả tiền?” Bình thường dù có đến đây nhưng tất cả đều do Mạc Duy Khiêm đưa sau đó, lần này vẫn là lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến nên La Duyệt Kỳ giật mình.


      ra bé này có suy nghĩ như thế, Mạc Duy Khiêm buồn cười : “Dù có là của cũng phải làm theo quy định, nhưng mà tiền thu vào cũng đến chỗ , chẳng qua chỉ như là chuyển tiền từ tay trái sang tay phải thôi, nhưng thể làm rồi loạn trình tự được.


      “Vậy đừng mua nữa, như thế phiền quá.” La Duyệt Kỳ tính bỏ qua, cho dù tiền có trở lại chỗ Mạc Duy Khiêm nhưng chi phí tiền lương các kiểu cũng vẫn phải trừ mà, cứ thế tính ra vẫn là Mạc Duy Khiêm phải tốn tiền.


      bé ngốc, mua đồ thế này phải xem duyên phận nữa, khó có thứ gì em thấy thích, dĩ nhiên là phải mua rồi, nam đeo quan nữ đeo phật, thứ này đúng lúc để em đeo, cứ coi như giữ lại để chơi . Lại thứ này cũng chẳng phải quá quý giá gì, chẳng qua là do sản lượng quá ít nên giá cả mới bị nâng lên thôi.” Mạc Duy Khiêm xong liền về phía quầy thu ngân.


      Kẻ có tiền đúng là khẩu khí lớn, thứ đắt tiền như thế cũng có thể thành món đồ cầm để chơi, đeo chơi thôi. La Duyệt Kỳ thể hiểu được khái niệm tiêu tiền của Mạc Duy Khiêm là gì nữa.


      Mua xong khối Mặc ngọc này La Duyệt Kỳ bắt đầu lo sợ yên, cửa hàng trang sức này bày bán công khai như vậy, bây giờ lại mang theo bảo bối thế này, nhỡ bị người ta tấn công biết làm thế nào?


      “Em cứ nhìn loạn xung quanh thế có trộm cũng bị em gọi tới, có nhóm Hàn Giang theo phía sau rồi em sợ gì chứ?” Nhìn La Duyệt Kỳ chỉ thiếu điều đưa chiếc túi trong đôi tay bé lên ôm vào ngực, Mạc Duy Khiêm cũng chẳng biết nên gì cho phải nữa.


      Đúng thế, sao lại quên mất chuyện này chứ? La Duyệt Kỳ nhất thời thả lỏng, lưng lại thẳng tắp.


      “Em đó, như đồ ngốc vậy!” Mạc Duy Khiêm khẽ xoa xoa đầu La Duyệt Kỳ.


      Sau đó Mạc Duy Khiêm lại đưa La Duyệt Kỳ mua thêm mấy bộ quần áo, đến tận lúc La Duyệt Kỳ kiên quyết muốn mua thêm gì nữa mới ra khỏi trung tâm thương mại, lại tiếp đoạn, Mạc Duy Khiêm như vô tình : “Hình như phía trước là khách sạn của Kim Đào, em có muốn vào xem ?”


      Đúng là La Duyệt Kỳ nghĩ tới điều này, đợi Mạc Duy Khiêm nhắc mới nhớ đến, sao nghĩ đến phía trước là phố kinh doanh khách sạn đồ ăn chứ?


      “Hay là chúng ta hướng khác?” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ sững sờ tiếp tục hỏi.


      cần đường vòng, cũng chẳng cần vào đó, cứ coi như những nơi khác thôi.” Vẻ mặt La Duyệt Kỳ rất tự nhiên.


      Nụ cười của Mạc Duy Khiêm vô thức trở nên tươi rói hơn: “Đều nghe em, thôi.”


      lâu tới nơi này, đúng là rất nhớ, đồ ăn con đường này đều rất ngon, em mời , ăn đến no thôi.”


      Mạc Duy Khiêm bật cười ra tiếng: “ thấy em còn biết buôn bán hơn đấy, em đúng là chỉ buôn lãi buôn lỗ mà. Nhưng em cũng đúng, có thời gian nên đến đây dạo nhiều hơn, nếu qua mấy ngày nữa nơi này có thể hoàn toàn thay đổi, có muốn cũng chẳng đến được.”


      “Sao lại thế?” La Duyệt Kỳ khó hiểu.


      “Tìm chỗ ăn trước sau đó chậm rãi cho em.”


      Hai người tìm quán ăn sạch gọi vài món rồi bảo nhóm người Hàn Giang cũng ngồi bàn khác ăn cơm.


      “Cuối cùng sao lại thế, mau .” Tính nôn nóng của La Duyệt Kỳ lại tái phát.


      Mạc Duy Khiêm vẫn nhanh chậm : “Chuyện này cũng định tìm cơ hội với em, nhận được tin là phố buôn bán này vào khai phá lần nữa, nếu có gì thay đổi là công ty của Lưu Dương nắm được hạng mục này.”


      “Vậy sao?”


      “Vậy có nghĩa là những hộ kinh doanh con đường này đều bị giải tỏa, còn về phần bồi thường bao nhiêu chưa , nhưng nghĩ Lưu Dương hào phóng lắm đâu, đến lúc đó khách sạn mà Kim Đào mua lại chắc chắn là giữ được. giao cho Đổng Nguyên để ta hỏi ý của Kim Đào xem cậu ấy có chịu nhận giúp đỡ của , nếu chịu cũng chẳng có cách nào, thể làm quá nhiều, chắc điểm này em cũng hiểu. Hay là em muốn khuyên nhủ cậu ấy?” Mạc Duy Khiêm nâng ly nước lên, chăm chú nhìn La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ trầm ngâm suy nghĩ lát mới : “Ý của là việc Kim Đào mua lại khách sạn cũng là mưu của Loan Ninh? Vậy ngoài việc tổn thất về mặt tiền bạc còn ảnh hưởng gì khác ? Nếu có ảnh hưởng quá lớn em nghĩ em cần gặp ta, nếu Kim Đào nhận lấy đề nghị của Đổng Nguyên chỉ có thể ta còn chưa ngộ ra bài học, sau này vẫn còn phải chịu thiệt từ Loan Ninh.”


      Nếu chỉ là tốn chút tiền bạc La Duyệt Kỳ cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.


      Mạc Duy Khiêm cười hỏi: “Kim Đào khá là coi trong tiện bạc, có lẽ Loan Ninh ép cậu ấy tang gia bại sản chẳng thu tay lại đâu, đến thế em vẫn muốn gặp cậu ta sao?”


      Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng nhận ra bất thường của Mạc Duy Khiêm: “ hỏi thế là ý gì? Nếu nghi ngờ em với Kim Đào em có gì cũng vô ích, nếu sau này có việc gì cứ quang minh chính đại mà , cần phải bóng gió. Suy nghĩ của em thẳng thắn nghĩ quanh co nhiều ý được đâu. Nếu muốn em em , muốn em em , còn gì để nữa ?”


      Mạc Duy Khiêm vẫn cười nhưng nụ cười lại mang theo chút bất đắc dĩ: “Duyệt Kỳ, em đừng trách suy nghĩ nhiều, chỉ là đôi khi thấy quan hệ của chúng ta như nằm mơ vậy, em yên tâm ở bên sao? Cuối cùng vẫn luôn tự hỏi như vậy, khi biết tin phố buôn bán này bị cải tạo lòng vẫn yên, muốn cho em lại sợ em hận ; muốn cho em lại sợ em nhớ thương cậu ta, rất mâu thuẫn nên giữa lời lẽ mới có ý thử.”


      cứ luôn em khờ, em thấy mới là đồ ngốc có, em với Kim Đào bên nhau 5 năm là chuyện thể phủ nhận, em cũng quên được, nhưng nếu em đồng ý ở bên em thay đổi thất thường. Dĩ nhiên là em hy vọng Kim Đào gặp chuyện may nhưng chỉ cần liên quan đến an nguy của người thân em làm tăng gánh nặng tâm lý cho , em gặp ta trừ khi cảm thấy cần thiết.” La Duyệt Kỳ đau lòng khi thấy bất lực của Mạc Duy Khiêm.


      “Được rồi Duyệt Kỳ, cố hết sức thay đổi suy nghĩ của mình, cũng cảm ơn em có thể an ủi như vậy.”


      Sau đó Mạc Duy Khiêm lại đầy hứng thú : “Vì cảm ơn bạn của săn sóc như thế, chỉ có thể tặng quà để biểu đạt tâm ý, em xem em còn muốn gì nữa ? Em có bằng nên dùng xe được, hay là ăn cơm xong mua chiếc đồng hồ nhé?”


      La Duyệt Kỳ lại bắt đầu bận rộn ăn đồ ăn bàn: “ cần, em cảm thấy trang sức ở cửa hàng của rất đẹp, nhãn hiệu cũng rất nổi tiếng, thứ khác cần thiết.”


      cầu như thế, La Duyệt Kỳ cũng có ý riêng của mình, chỉ cần đồ trong cửa hàng Mạc Duy Khiêm, cũng coi như là phù sa chảy ruộng người ngoài, đến lúc chia tay cũng như ban nãy Mạc Duy Khiêm , cũng gần như là tốn tiền vậy.


      Mạc Duy Khiêm cảm thấy hơi khó hiểu: La Duyệt kỳ coi trọng tiền bạc và gia thế của , nhưng ngoài việc thích trang sức châu báu những cái khác chưa bao giờ cầu , cũng giống dáng vẻ tham lam tiền bạc. Nhưng nếu tham sao mặc kệ trang sức đắt cỡ nào ấy cũng đều nhận? tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, giả vờ tình cảm vậy nhưng xét biểu bình thường của cũng giống, vẫn biết phân biệt người đối với tốt hay tốt! Hôm nay đến chuyện khách sạn của Kim Đào, bé kia biểu cũng coi như hợp lý, vừa quá lạnh lùng để ý đến Kim Đào, cũng quá quan tâm.


      Mạc Duy Khiêm nghĩ thế càng hồ đồ, hay là làm việc mấy năm nay quen thói làm phức tạp suy nghĩ của người khác rồi cho nên mới nhìn người có bản chất đơn giản như La Duyệt Kỳ?


      nghĩ cái gì mà cơm cũng ăn thế? Mau ăn , mùi vị rất ngon.” La Duyệt Kỳ xong lại gắp cho Mạc Duy Khiêm chút đồ ăn.


      Mạc Duy Khiêm cúi đầu nhìn chiếc bát bị La Duyệt Kỳ gắp đầy đồ ăn từ lúc nào của mình lòng cảm thấy rất ấm áp, thôi nên nghĩ nhiều, chỉ cần quan tâm đến , để ý đến là được, lạnh hay nóng, ngọt hay chua đều phải ảo giác, trong lòng La Duyệt Kỳ vẫn có .


      Sau khi Mạc Duy Khiêm nhận được tin tức chưa đầy nửa tháng, các hộ kinh doanh phố buôn bán cũng đều nhận được phong thư về tin tức cải tạo.


      thư viết xuất phát từ cầu quy hoạch của thành phố cho nên toàn bộ khu phố buôn bán đều phải cải tạo thành mặt cỏ để khiến thành phố xanh hóa, cho nên sắp tới thành phố mở hội nghị công khai, mời toàn bộ các hộ kinh doanh đều phải tích cực tham gia và ủng hộ công trình cải tạo.


      Thư này vừa phát lập tức gây ra trận xôn xao, đồ ngu mới tin được nội dung viết đó.


      Cha mẹ Kim Đào mưu lắt léo phía sau, phải hỏi thăm các hộ xung quanh.


      quản lý cửa hàng thuốc lâu đời cực kỳ nổi tiếng với họ: “Vậy mà còn hiểu ư? Đây là dùng cái lý do vì lợi ích cộng đồng để đuổi chúng ta , nơi này có thể xanh hóa? Nếu mà mà được cứ chặt đầu tôi !”


      Trần Thục Phương vội vàng hỏi tiếp: “ thư vậy mà, nếu làm xanh hóa có thể làm gì nữa?”


      Quản lý kia cười lạnh: “Dĩ nhiên là vẫn làm phố buôn bán, chẳng qua là làm đầy túi người thôi, thư viết như thế là để bồi thường giải tỏa cho chúng ta ít , giải tỏa để kinh doanh sao có thể giống giải tỏa để làm công ích được? Cái này gọi là thu mua giá rẻ, người ta có lý!”


      A! Chiêu này quá thâm, nhà họ bỏ hết của cải mới mua được khách sạn này, càng việc con trai suýt nữa vì nó mà vào tù, sao vừa phất lên chút xảy ra chuyện này chứ?


      Trần Thục Phương và bạn già Kim Tăng Chí hai mặt nhìn nhau, miệng bắt đầu đắng ngắt!
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie1968 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ta ko thích điều này :th_120:, cứ tưởng nàng post cả 2 chương và có chương thịt luôn, giờ ngưng ngay đoạn gây cấn thế này, máu lên giữa đg tụt :044: ta biết sống sao :th_14:
      linhdiep17OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :