1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieu dao

      tieu dao Active Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      121
      kich tinh wa...dag luc hay cơ ma......

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 33
      Editor: OrchidsPham


      Vẻ mặt La Duyệt Kỳ và Kim Đào trở nên vô cùng khiếp sợ nhìn Mạc Duy Khiêm.


      thể nào chứ? Hãng châu báu này phải nổi tiếng bình thường đâu, sao có thể là do Mạc Duy Khiêm mở được? Chuyện này quá phóng đại rồi, khéo chỉ có cổ phần thôi, La Duyệt Kỳ tự an ủi mình như vậy.


      Thấy ai chuyện, Mạc Duy Khiêm cười : “Hàn Giang chuyện quá trực tiếp, Kim Đào đừng để ý nhé, ra kinh doanh cửa hàng độc quyền cũng chỉ là việc làm thêm thôi, việc làm ăn của nhà tôi chủ yếu đều ở mặt khai thác, nhãn hiệu này chẳng qua là tự làm ra để tiêu thụ, nhưng chất lượng đồ vật thành vấn đề.”


      dối, chỉ là nhân viên nhà nước sao có thể kinh doanh được? Mạc Duy Khiêm, coi thường người khác quá rồi, nghĩ ngay cả điều đó mà tôi cũng biết ư? Nếu lời ngay bây giờ tôi có thể tố cáo !” Kim Đào đột nhiên lớn tiếng .


      Nghĩ ai cũng ngu ngốc, nghĩ dễ lừa thế ư?


      “Chỉ cần tôi làm trái pháp luật, vi phạm kỷ luật cậu tố cáo cũng vô dụng thôi, hơn nữa cậu cũng có căn cứ chứng minh đâu, tôi biết cửa hàng độc quyền ở Danh Tĩnh này triển lãm viên kim cương hồng hiếm có, dù hơi nhưng lại là bảo vật trấn điếm, ba tháng sau đưa về tổng công ty, bởi thế đáng bán ra ngoài, mà tôi định đợi viên kim cương này khảm xong tặng cho Duyệt Kỳ.” Mạc Duy Khiêm tiếp tục tranh luận về thân phận của mình nhưng lại ra lời càng kích thích người ta hơn.

      (bảo vật trấn điếm: kiểu hàng rất quý giá, bán, chỉ để tăng uy danh cho cửa hàng thôi)


      Vẻ mặt Kim Đào lập tức cứng ngắc, ra trong lòng tin lời Mạc Duy Khiêm, chỉ là cam lòng nên mới vạch ra chỗ có vấn đề, Mạc Duy Khiêm chỉ là nhân viên quèn mà có thể có vệ sĩ, siêu xe, chỉ ngần đó thôi lên vấn đề rồi.


      La Duyệt Kỳ nhìn Kim Đào thẳng lưng cứng ngắc ngồi kia, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng biết nhất định bị đả kích , Kim Đào luôn tự cao ngạo rằng dù bằng cấp và hoàn cảnh gia đình bằng nhưng vẫn có thể cho cuộc sống lo nghĩ, cần sầu lo cả ngày vì chuyện tiền bạc, điều này được Kim Đào nhắc nhắc lại, tốt nghiệp đại học có ích gì chứ? phải là vẫn có công việc, mua nổi nhà ư?


      Bây giờ đối mặt với Mạc Duy Khiêm to lớn như vậy, sao có thể bị tổn thương chứ? Sao có thể khó chịu chứ?


      Trong lòng cảm thấy đau lòng cho Kim Đào, La Duyệt Kỳ trực tiếp từ chối Mạc Duy Khiêm: “Em cần gì cả, trước , em muốn chuyện riêng với Kim Đào.


      Mạc Duy Khiêm mấp máy môi, như muốn gì mà lại ra, chỉ đứng lên ra ngoài.


      “Hàn Giang, phiền đứng cách xa chút.” La Duyệt Kỳ lại với Hàn Giang.


      Hàn Giang liếc mắt nhìn Mạc Duy Khiêm cái mới đến cạnh .


      Chờ hai người đều rồi, La Duyệt Kỳ nắm tay Kim Đào dịu dàng : “Kim Đào, cần để ý đến lời Mạc Duy Khiêm, dù ta có là phú ông tiền tỉ nữa em cũng nhận ý tốt của ta, người còn có người, ngoài trời còn có trời, chúng ta chỉ nhìn bản thân là được rồi, chỉ cần chúng ta cảm thấy thỏa mãn, những thứ khác dù tốt hơn cũng chẳng có quan hệ gì cả.”


      Kim Đào nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt, lúc lâu sau mới chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay La Duyệt Kỳ, nở nụ cười tự giễu: “Cái gì gọi là cho dù chứ, Mạc Duy Khiêm vốn dĩ là phú ông tiền tỉ, còn có thân phận nhân viên nhà nước, đúng là có quyền có tiền, có lòng với em như thế, sao em có thể động lòng? Huống chi làm gì có người đàn ông nào thèm để ý những điều này chứ? Đừng là giữa tình địch với nhau.”


      Giọng điệu La Duyệt Kỳ trở nên gấp gáp: “Kim Đào, thế giới này có rất nhiều người có tiền hơn Mạc Duy Khiêm, chẳng lẽ nhất định phải hơn tất cả họ sao? Chỉ cần giữ vững bản thân là được, còn chăm chỉ đá thắng mỗi trận đấu, là tốt rồi, em chưa bao giờ có cầu cao, muốn những thứ vượt tầm với của mình.”


      “Duyệt Kỳ, có người đàn ông nào để ý những điều này, cũng có người phụ nữ nào có thể từ chối được loại đàn ông như Mạc Duy Khiêm, em luôn miệng để ý , thích vậy tại sao ngày đó em lại để hôn em? Mà sao em còn muốn nhận những thứ vượt tầm với như lời em cung cấp?”


      La Duyệt Kỳ khẽ nhếch môi nổi nửa câu phản đối, Mạc Duy Khiêm chỉ có lần thừa dịp để ý hôn ở cửa, chẳng lẽ ngày đó Kim Đào rồi lại quay lại nên nhìn thấy?


      được lí do sao? Duyệt Kỳ, em đừng quanh co với như vậy, còn bằng trực tiếp thừa nhận em động lòng với Mạc Duy Khiêm , như thế còn có chút lòng, như vậy cũng coi như em thẳng thắn với . Nếu em cứ tiếp tục như thế, phải là em lừa chính mình hay em coi Kim Đào là đồ ngốc?”


      La Duyệt Kỳ cũng biết Kim Đào có khí thế ép người đến vậy, nhất thời bị chất vấn đến thốt ra lời.


      Mà lúc này thái độ của Kim Đào lại dịu xuống: “Duyệt Kỳ, phải nghi ngờ em, chỉ là Mạc Duy Khiêm quá mạnh mẽ, tin chính mình. Nhưng mà, chỉ cần em có chút lưu luyến với , buông tay, cố gắng gấp nhiều lần phấn đấu vì cuộc sống sau này của chúng ta. Cho thêm chút thời gian, cho em thấy kết quả, tối thiểu ở Danh Tĩnh này, cho em cuộc sống tốt nhất!”


      La Duyệt Kỳ còn suy nghĩ chuyện Kim Đào thấy Mạc Duy Khiêm hôn mình, lại bị si tình của Kim Đào làm cho cảm động, trong lòng hạ quyết tâm thể phụ bạc tình cảm của Kim Đào dành cho mình nhiều năm qua.


      “Kim Đào, thời gian này chúng ta trải qua rất nhiều chuyện, nhưng em tin tất cả rồi tốt lên thôi.”


      Kim Đào cười hơi ảm đạm: “Duyệt Kỳ, chỉ có thứ làm cho kiên trì tiếp tục, đó chính là tình cảm em dành cho , để ý đến những gì có, hôm nay quá xúc động, xin lỗi em. Em về trước , dù sao em cũng có vệ sĩ bảo vệ, đưa em về.”


      La Duyệt Kỳ biết Kim Đào muốn yên tĩnh mình, vì thế cùng Hàn Giang ra khỏi khách sạn.


      Lúc ngồi vào trong xe nhìn thấy Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ mặt đổi sắc : “Sau này cần theo em nữa, vệ sĩ, bảo mẫu cũng gọi hết về , bảo người đưa xe luôn .”


      trêu chọc em, sao em lại tức giận chứ?” Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ hỏi.


      “Em giận, chỉ hy vọng có thể tôn trọng em, về mặt tình cảm em có lựa chọn, hoặc là em chưa từng muốn lựa chọn, em với Kim Đào kết hôn đúng thời gian, cần suy nghĩ nữa.”


      “Điều này cũng tính là biểu quyết tâm? Em lí do ra , vì sao vừa chuyện với cậu ta chút thái độ của em lại thay đổi như vậy? thể cho em mình ở bên cậu ta mà.”


      La Duyệt Kỳ tức muốn nổ phổi: “Em với Kim Đào ở với nhau lâu như thế chẳng lẽ hôm nay em phải thay đổi? Mạc Duy Khiêm, có tiền có thế, đúng như , đầu thai đúng chỗ, nhưng có quyền lấy lí do đó mà cười nhạo người khác. khoe ra trước mặt Kim Đào như thế chẳng qua là để ấy khó chịu, để ấy biết khó mà lui, loại thủ đoạn của kẻ chơi bời như có tác dụng với em đâu, bây giờ em trịnh trọng ràng với , chúng ta đúng là lên giường với nhau nhưng đó chỉ là việc ngoài ý muốn, là em ngu ngốc sai lầm mới ngủ với , em xin lỗi!”


      “Duyệt Kỳ, chuyện phải có lý chút, cho tới giờ chưa hề dùng bất cứ thủ đoạn nào của những kẻ chơi bời cả, hơn nữa cũng phải loại công tử lăng nhăng, từ đầu chỉ có cảm tình với em, sau đó biết em có bạn trai rồi cũng hề có suy nghĩ quá phận nào. Nhưng mà số phận an bài cho chúng ta có cơ hội bên nhau, có cơ hội phải nắm chắc lấy. Em có lòng cũng được, vô tình cũng thế, quan hệ của chúng ta đơn thuần nữa, giường cũng thể lên tùy tiện được, người cũng thể tùy tiện ngủ chung được, hoặc là tiếp tục quậy như vậy, hoặc là công khai quan hệ của chúng ta, ràng tất cả, nếu lúc đó em và Kim Đào vẫn tình nguyện bên nhau còn lời nào để nữa!”


      Trong lòng Mạc Duy Khiêm cũng tức đến nhảy loạn lên, cẩn thận ngủ với ? nhóc này đúng là thiếu đòn mà!


      Nếu có thể công khai ra còn phải chịu loại uy hiếp này sao? La Duyệt Kỳ ngờ tỏ thái độ ràng thế rồi mà Mạc Duy Khiêm vẫn lùi bước.


      Còn định giải thích thêm cho mình nhưng thiếu nợ tình cảm , lên giường cũng là do chủ động, có sao cũng là do có lý, vì thế chỉ có thể trừng mắt cùn: “Bây giờ em muốn lý gì hết, tóm lại sau này nếu công việc điều tra của mà cần hợp tác của em em từ chối, thời gian còn lại cần gặp mặt nữa!”


      xong liền đẩy cửa xe xuống, bước nhanh về phía trước.


      Hàn Giang gật đầu với Mạc Duy Khiêm rồi lập tức cùng hai người khác theo sau La Duyệt Kỳ.


      Tâm trạng Mạc Duy Khiêm cực kỳ xấu, trở về nhà liên tục hút mấy điếu thuốc.


      Đổng Nguyên hỏi mấy người theo tình hình ra sao, ánh mắt đảo quanh mấy hồi rồi nở nụ cười: “Tôi cậu bình thường rất hiểu lý lẽ cơ mà, sao hôm nay lại hồ đồ như thế? Người ta luôn đồng tình với kẻ yếu, nhất là phụ nữ càng như thế, huống chi Kim Đào lại là bạn trai của ấy nhiều năm, sao cậu có thể áp chế Kim Đào như vậy? Đó phải là đẩy Duyệt Kỳ vào lòng đối phương sao?”


      Mạc Duy Khiêm phun ra ngụm khói thở dài: “Tôi cũng biết thế, nhưng mà nhịn nổi, nhất thời hiếu thắng.”


      “Cậu mà cũng có lúc thiếu bình tĩnh thế ư? Đúng là hiếm thấy, thế là được đâu, cậu là người làm việc lớn đấy.” Đổng Nguyên rung đùi đắc ý giảng giải đạo lý với Mạc Duy Khiêm.”


      cút , tôi làm việc còn cần phải dạy à? Tôi có kiên nhẫn để chờ Kim Đào phạm sai lầm.” Mạc Duy Khiêm liếc mắt khinh bỉ nhìn Đổng Nguyên cái.


      ra Mạc Duy Khiêm chưa bao giờ cãi vã với phụ nữ như vậy, trừ lúc giận dỗi ra, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy rất buồn cười, lại nhớ lại dáng vẻ trừng mắt chu miệng thèm biết phải trái của La Duyệt Kỳ càng vui vẻ hơn, còn nghĩ lại cả cảnh lúc đầu kéo lên giường nữa.


      Đúng là có bệnh, vừa rồi còn mang vẻ mặt vui, bây giờ ngồi cười mình. Đổng Nguyên muốn chụp lại dáng vẻ thay đổi thất thường của Mạc Duy Khiêm, nhưng nghĩ đến tính cách và thủ đoạn của lại dám nữa.


      Kim Đào sau khi trở về từ khách sạn quyết tâm phải gây dựng nghiệp đo lớn, đuổi kịp Mạc Duy Khiêm nhưng cũng phải làm cho ra trò, bất kể là sân bóng hay việc kinh doanh, đều phải nổi tiếng để mọi người đều phải nhìn thấy thực lực của .


      Khách sạn ở phố kinh doanh mua lại, nhưng vì Kim Đào chỉ là người thường, muốn mau chóng nắm bắt được quy trình hoạt động và những lắt léo bên trong phải tốn rất nhiều sức lực, cho nên số lần xin nghỉ phép cũng nhiều hơn, có số người bắt đầu thầm chê trách rồi nhưng huấn luyện viên Ngụy Tân vô cùng tin tưởng thực lực của Kim Đào, cũng thay thế vị trí chủ lực trong đội của .


      Nhưng dù sao sức lực của Kim Đào cũng có hạn, hai bên lại đều cần dồn hết sức, bị phân tâm rất nhiều, đá mấy trận đấu đều đạt được trạng thái đỉnh cao, chính cũng sốt ruột nhưng lại chẳng có cách nào làm trọn vẹn cả đôi đường, cuối cùng chỉ đành với cha mẹ để hai người họ giúp coi sóc khách sạn.


      Trần Thục Phương và Kim Tăng Chí ban đầu đều lắp bắp kinh hãi, suy nghĩ đầu tiên là con mình đem phòng ở thế chấp, đến tận khi Kim Đào đem sổ đỏ ra chứng minh mới thả lỏng chút, sau đó lại nghĩ con trai mình năng lực càng ngày càng cao, khách sạn nổi tiếng lâu đời này từ nay về sau là tài sản nhà họ Kim bọn họ lại vô cùng vui vẻ.


      Cuối cùng Kim Đào cũng có thể chuyên tâm huấn luyện, nhưng ngờ đến khi trận đấu bắt đầu Ngụy Tân lại cho người trong đội dự bị lên sân, để ngồi ở ngoài.


      Cố nén xúc động, Kim Đào đợi trận đấu kết thúc mới tìm Ngụy Tân để hỏi.


      Ngụy Tân cũng cực kỳ đau lòng chất vấn Kim Đào: “Trong khoảng thời gian này cậu làm gì? Sao cậu có thể hồ đồ như thế hả Kim Đào?”


      Kim Đào nhận được đáp án mà còn bị hỏi ngược lại, cũng hồ đồ: “Huấn luyện viên, ngài gì vậy? Sao tôi nghe mà hiểu gì cả?”


      “Cậu là do tay tôi huấn luyện, đừng có giả vờ ngớ ngẩn để lừa tôi nữa, cho cậu biết, liên đoàn bóng đá bắt đầu bí mật điều tra rồi, cậu xem có phải cậu tham gia chuyện bán độ ở dưới lòng đất hả?” Thái độ của Ngụy Tân cực kỳ nghiêm khắc.


      Kim Đào vội vàng phủ nhận: “Tôi có, tôi chỉ đến đó hai lần thôi, cũng có cá cược nhưng là lấy tiền của tôi cá vui đùa chút thôi, cũng có tham gia bán độ gì mà.”


      “Sao cậu lại háo thắng như vậy hả? Đó là thứ có thể sờ vào ư? Nhưng bây giờ nếu cậu cá cược chút cũng coi là chuyện , tôi nghe có người báo cáo với hiệp hội, trong đội chúng ta có người tham gia bán độ, dùng tiền mua chuộc tỷ số, báo cậu cũng có trong danh sách đó, cho nên đá bóng vào gôn, cậu chuyện này có nghiêm trọng hả? Cho nên lãnh đạo câu lạc bộ quyết định trước tiên cho cậu tham gia trận đấu, đợi có kết quả điều tra rồi mới quyết định xử lý!”


      Kim Đào sững sờ ngẩn người ra, bản thân hề bán độ mà, đúng là trạng thái bản thân tốt mới đá trượt khỏi gôn, hơn nữa mấy trận đấu mà cá cược đều hề liên quan đến đội của , lại hề cố ý đá trượt như huấn luyện viên vừa !


      Quá mức kinh sợ, Kim Đào mất ngủ đêm, trợn mắt đến tận hừng đông, lại biết bản thân nên làm gì, chỉ có thể lo lắng chờ kết quả điều tra của hiệp hội.


      Nhưng mà ngờ hai ngày sau, Kim Đào lại lần nữa lên trang đầu các báo: Ngôi sao sa đọa, sỉ nhục của Danh Tĩnh – biểu của Kim Đào đều là giả vờ, ràng là dân cờ bạc lớn!


      báo kể lại từ đầu đến cuối quá trình tham gia cá cược của Kim Đào và việc nhận lệnh phối hợp điều tra, dù chưa ra điều gì khẳng định, nhưng viết rằng Kim Đào vì muốn kiếm tiền mà cá cược bóng đá!


      Mạc Duy Khiêm xem tin tức này chút, quay đầu cười với Đổng Nguyên: “ thấy đó, chuyện này bị đảo ngược nhanh, Loan Ninh đúng là sắp xếp tội danh rất thích hợp cho Kim Đào!


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Đài truyền hình Liêu Ninh nghe cũng gặp chuyện may, bây giờ điều tra đúng là nghiêm khắc!

      Lại nhìn thông báo, trống trơn nghĩ, truyện này chắc vì tả quá thực mà bị mời uống trà chứ, ghi chú ràng đây chỉ là hư cấu, hơn nữa căn bản là có nơi nào tên Danh Tĩnh…
      Last edited: 3/10/15
      annie196, Hotaru_yuki, tart_trung35 others thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 34
      Editor: OrchidsPham


      Tin tức về chuyện Kim Đào bán độ truyền khắp thành thị với tốc độ cực nhanh, báo chí theo dõi phỏng vấn cả ngày, Kim Đào chẳng có chỗ nào để trốn, chuyện mua lại khách sạn ở khu phố kinh doanh cũng dấu nổi, tất cả mọi người đều xác định là Kim Đào phạm tội.


      Dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ cũng biết chuyện của Kim Đào, gọi điện cho nhưng điện thoại bị tắt, vì thế liền chạy đến nhà , kết quả là hai vợ chồng Trần Thục Phương cũng liên hệ được với con trai, cũng sốt ruột, lúc này La Duyệt Kỳ đúng là còn cách nào khác.


      Sau khi sợ hãi nguôi dần, Kim Đào bắt đầu suy nghĩ cách làm sạch tội danh cho mình, nghe huấn luyện viên rồi, nếu chuyện đó là chẳng những bị treo giò suốt đời, càng nghiêm trọng hơn là có thể bị truy cứu trách nhiệm hình , phải vào tù, thể ngồi chờ bị kẻ khác hãm hại như thế được, cho nên khả năng đầu tiên nghĩ đến là tìm Loan Ninh tới giải thích trong sạch của mình.


      Nhưng mà còn chưa kịp hành động Loan Ninh chủ động tìm đến, thẳng vào vấn đề: “Kim Đào, chuyện của cậu tôi cũng nghe rồi, cậu tôi cũng hiểu được, tôi với cậu là em, tôi để cậu phải chịu oan, dù tôi khó giữ mạng cũng phải cứu cho được cậu!”


      “Cậu chỉ cần chứng minh tôi tham gia bán độ trận bóng của đội chúng ta là được, lại chúng ta cũng làm gì, chỉ cược hai ba trận thôi mà.” Kim Đào hiểu sao Loan Ninh lại đến chuyện sống chết ở đây.


      Loan Ninh nhíu mày thở dài: “Đâu có đơn giản như cậu , chuyện của cậu cùng lắm là tôi thừa nhận tôi đưa cậu là được, quan hệ gì tới cậu hết, tiền đặt cược và trận đấu tôi cũng có thể làm chứng cho cậu, nhưng như thế chuyện tôi có tin tức nội bộ lộ ra, chuyện này mà lộ dù công an bắt tôi, tôi cũng sống nổi đâu.”


      Lúc này Kim Đào mới ý thức được vì giúp mình mà phải mạo hiểm đến cỡ nào, lòng khó chịu vô cùng, vốn là cướp mất vị trí chủ lực của cậu ấy, thế mà cậu ấy hề ghi hận, còn lòng vì , cho dù là cá cược cũng là để kiếm tiền cho , nếu cũng thể mua lại khách sạn đó được, giờ người ta lại chủ động đến gánh vác trách nhiệm cho , nếu thất kéo Loan Ninh ra đúng là có lương tâm mà!


      “Loan Ninh, cậu yên tâm, sao tôi có thể chút nghĩa khí như vậy chứ? Cậu cho tôi rất nhiều rồi, tôi thể bán đứng cậu như vậy được, cứ để họ điều tra , dù sao tôi làm gì, chẳng lẽ họ còn vu oan được cho tôi chắc.”


      Loan Ninh vái tạ Kim Đào sâu: “ em, tôi cảm tạ cậu, cậu là bạn chí cốt, biết nghĩa khí, chúng ta là bạn thân cả đời!”


      Kim Đào chuyện với Loan Ninh xong, cảm thấy tâm trạng tốt lên ít, mới nhớ ra gọi điện báo bình an cho cha mẹ, sau đó lại gọi cho La Duyệt Kỳ kể lại tình huống của mình.


      “Cái gì? Thế mà lại để Loan Ninh xuất giải thích giúp ư? Có phải choáng váng rồi hả?” La Duyệt Kỳ thể tin được là Kim Đào có thể đơn thuần đến tình trạng thế này, ngay cả ở ngoài mà cũng có thể thấy được Loan Ninh thể thoát được liên quan với chuyện này, thế mà Kim Đào vẫn hiểu được!


      Dù La Duyệt Kỳ có khuyên bảo thế nào, Kim Đào vẫn vì nghĩa khí mà chịu làm liên lụy đến Loan Ninh, La Duyệt Kỳ hoàn toàn thất vọng: “Kim Đào, sao lại trở nên cố chấp như vậy? tin rằng cây ngay sợ chết đứng ư? Sao nghĩ xem chuyện của thầy Vu kia em có vô tội hay ? cũng là có người báo án, chuyện cá cược bóng đá này chỉ có và Loan Ninh biết, đây ràng là hãm hại mà!”


      Ở đầu dây bên kia, Kim Đào yên lặng chút rồi mới : “Hãm hại mà còn giúp mua lại khách sạn ư? Duyệt Kỳ, huấn luyện viên phân tích với , có lẽ bây giờ nổi tiếng, cây to gió lớn, có người theo dõi. Em nghi ngờ Loan Ninh dĩ nhiên là có lí do của em, nhưng cho tới giờ vẫn chưa hề thấy Loan Ninh hại điều gì, đầu tiên cậu ấy làm tổn thất xu nào, hai là cướp bạn , cậu ấy cao thượng hơn Mạc Duy Khiêm nhiều!”


      “Em thấy chẳng qua là muốn đối nghịch với Mạc Duy Khiêm mà thôi, ấy Loan Ninh phải người tốt càng muốn quan hệ tốt với Loan Ninh! Kim Đào, cứ như thế, người mắc mưu, chịu thiệt chính là ! Em mặc kệ đấy!” La Duyệt Kỳ vốn giận chuyện Kim Đào nghe lời khuyên, vẫn lại với Loan Ninh, hơn nữa lần này chẳng những bị Loan Ninh đưa cá cược bóng đá, còn mua lại khách sạn sau lưng , sau này còn bao nhiêu chuyện muốn giấu nữa?


      La Duyệt Kỳ vừa hận Kim Đào háo thắng, vừa lo lắng cho , bởi vì biết rằng nếu có người cố ý hãm hại thế nào cũng thể chứng minh điều gì.


      Quả nhiên, chuyện Kim Đào có tiến triển rất nhanh, hiệp hội chẳng những muốn bàn chuyện cấm ra sân, còn muốn đưa Kim Đào đến cơ quan tư pháp để tiến hành điều tra, lần này đúng là khiến Kim Đào sợ hãi, lúc gọi cho La Duyệt Kỳ giọng rất căng thẳng.


      La Duyệt Kỳ vừa khổ sở lại vừa rốt ruột, muốn an ủi Kim Đào nhưng biết từ đâu, hai người im lặng nửa ngày trong điện thoại, sau đó La Duyệt Kỳ vẫn nhịn được mà bật khóc.


      “Duyệt Kỳ, đừng khóc, cho dù bị người ta hãm hại cũng nhất định phải điều tra ra ai hại , chỉ cần em ở bên dù ngồi tù cũng sợ, còn có khách sạn, nuôi em khó.”


      là lúc nào rồi còn như vậy? mau tìm Loan Ninh .”


      Nhắc tới điều này, Kim Đào lại im lặng, La Duyệt Kỳ tức đến mức cúp luôn điện thoại.


      Điện thoại vừa cúp lập tức lại reo vang.


      còn gọi tới làm gì? Nếu còn che chở Loan Ninh như thế đừng thêm gì với em nữa.” La Duyệt Kỳ gào lên với di động.


      “Đây là thế nào vậy? Mấy ngày rồi gặp em, sao em còn tức giận đến thế?” giọng dễ nghe của Mạc Duy Khiêm mang theo chút ý cười.


      La Duyệt Kỳ hơi xấu hổ, vội : “Em biết là .”


      “Nghĩ là Kim Đào đúng ? cũng luôn chú ý chuyện của cậu ấy, biết tình trạng tốt lắm, sợ em lo lắng nên mới gọi đến. Duyệt Kỳ, nghĩ cách giúp Kim Đào, em đừng lo.”


      giúp thế nào chứ? Lần này có bằng chứng gì, sao có thể điều tra được?”


      Mạc Duy Khiêm nghĩ ngợi rồi : “ sao đâu, cùng lắm tự tìm Loan Ninh chuyện xem có thái độ thế nào.”


      “Như thế có được ?” La Duyệt Kỳ vẫn lo lắng.


      “Vì em, có được hay cũng phải , chỉ cần em có thể sống tốt, nguyện ý làm bất cứ điều gì.”


      “Mạc Duy Khiêm, …” La Duyệt Kỳ càng cảm thấy khó chịu hơn.


      cần gì cả, chỉ cần em hiểu được tấm lòng của là tốt rồi, chờ có tin tốt gọi lại cho em.” Mạc Duy Khiêm xong liền cúp điện thoại.


      Đổng Nguyên đứng bên cạnh nhìn biểu của Mạc Duy Khiêm mà ứa mồ hôi lạnh: “Lúc cậu lời này thấy buồn nôn à? La Duyệt Kỳ đúng là đáng thương, chắc là bị lừa đến mức trái tim sắp tan nát luôn rồi.”


      “Tình cảm đôi khi phải dùng chút thủ đoạn, nhảm ít thôi, hẹn Loan Ninh ra cho tôi .”


      Đổng Nguyên lập tức làm theo.


      Mạc Duy Khiêm hẹn gặp Loan Ninh ở trung tâm nghỉ dưỡng Thành Dương.


      “Mạc tổ trưởng tìm tôi có việc gì vậy?” Thái độ của Loan Ninh khá tốt.


      “Tôi nghe đến chuyện của Kim Đào, muốn cậu giúp chút.”


      Loan Ninh cong môi: “Nhưng chuyện này tôi cũng quyết được, chuyện này chẳng có chút quan hệ nào với tôi, tôi có muốn giúp cũng giúp được.”


      Mạc Duy Khiêm nở nụ cười: “Cậu có thể chưa hiểu ý tôi, tôi nghe cậu có tin tức bên trong, biết có khả năng hợp tác ?”


      Coi là trẻ con lên ba mà dụ dỗ sao? Loan Ninh liếc mắt khinh thường nhìn Mạc Duy Khiêm cái, chỉ có chút bản lĩnh trẻ con đùa giỡn như thế mà cũng dám khoe mẽ trước mặt ư? phải là muốn câu cá ư? Cũng được, cho ta toại nguyện!


      Loan Ninh đảo mắt, lập tức nở nụ cười: “Ha ha, dùng thân phận của Mạc tổ trưởng, tôi còn xin được cơ hội hợp tác ấy chứ, trước mặt người ngay dối, đúng là tôi có chút tin tức nhưng chuyện này phải giấu kín, chỉ cần Mạc tổ trưởng có lòng dĩ nhiên tôi toàn lực hợp tác rồi.”


      “Được, tôi còn ở Dãnh Tĩnh thời gian nữa, hy vọng chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp, cậu hẹn ngày .”


      Loan Ninh nhanh chóng : “Sao có thể để ngài thêm chuyến nữa được, tôi liên hệ chút, hôm nay còn có trận đấu nữa.”


      xong đến bên cạnh gọi điện thoại cho quán bar dưới lòng đất, sau đó đưa Mạc Duy Khiêm xuống dưới.”


      “Mạc tổ trưởng muốn cược bao nhiêu điểm?” Đứng trước quầy bar, Loan Ninh hỏi Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm suy nghĩ thẳng: “Cứ đặt ngàn điểm trước .”


      Sắc mặt Loan Ninh lập tức thay đổi, cuối cùng họ Mạc này đến để câu cá hay tìm mình để chơi đây? Cho dù dùng toàn bộ cái quán của bù vào cũng đủ tiền đền cho ngàn điểm kia.


      Loan Ninh cứng mặt, nghiêm túc nhìn nhìn Mạc Duy Khiêm, chỉ thấy đối phương vẫn cười tủm tỉm nhìn mình, vì thế cười khẽ chút hỏi: “Mạc tổ trưởng nhầm rồi đúng ? 10 điểm 100 điểm Loan Ninh tôi vẫn có thể dâng lên bằng hai tay, nhưng con số ngài phải là muốn phá quán chứ?”


      “Sao lại thế? Tiền cũng đâu phải moi từ túi Loan Ninh cậu, tôi có muốn nhiều hơn cũng có liên quan gì mà cậu đau lòng? Hay là quán bar này là tài sản của cậu?”


      Loan Ninh khẳng định được lần này Mạc Duy Khiêm đến là để gây phiền phức, vì thế cũng khách khí nữa: “Mạc Duy Khiêm, tao cho mày mặt mũi mới gọi mày tiếng Mạc tổ trưởng, nếu mày cũng chỉ là cái rắm, nghĩ mày ở Danh Tĩnh cao hơn trời à? Nếu muốn có chút lợi ích, có thể! dưới trăm vạn cũng được, nhưng nếu muốn chơi xấu nhân viên nhà nước như mày đúng là thích chơi đến cùng!”


      Mạc Duy Khiêm nhướn mi: “ dưới trăm vạn của cậu tôi còn để vào mắt, cái quán nát này cho dù có cho tôi tôi cũng còn sợ bẩn thỉu ấy chứ! Nếu tôi đến đây cũng muốn chơi bài quân tử rồi, chờ!”


      chuyện, cửa quán bar bị người ta đẩy ra, nhân viên bảo vệ cũng bị đánh ngã, có hơn hai mươi người từ bên ngoài vọt vào trong, sau khi vào trực tiếp đập phá đồ.


      Loan Ninh ngẩn ra lát mới phản ứng lại, lập tức gọi điện điều người tới đây.


      “Tôi khuyên cậu hãy thành mà chờ xem, cậu có gọi nhiều người hơn đến để lấp lỗ châu mai ư?” Mạc Duy Khiêm bình thản xong, bên cạnh xuất bốn vệ sĩ, trong tay đều giơ súng.


      Loan Ninh dám cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn quán bar bị đám người này quần nát, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời liếc mắt về phía nhân viên phục vụ đứng bên rồi thêm nửa lời.


      Đến lúc cảm thấy vừa lòng, Mạc Duy Khiêm mới mang người bên cạnh rời .


      Mạc Duy Khiêm, có ngày mày phải khóc! Loan Ninh hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Mạc Duy Khiêm, gọi điện cho Lưu Dương.


      Thời gian này, giới truyền thông Danh Tĩnh cần đau đầu tìm kiếm tư liệu sống, cả đám phóng viên đều hưng phấn như uống máu gà, chuyện của Kim Đào còn chưa xong lại có chuyện tổ trưởng tổ điều tra đập quán.


      Mạc Duy Khiêm dẫn những kẻ lai lịch đến đập phá trung tâm giải trí nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất Danh Tĩnh, lí do là vì moi tiền thành công!


      La Duyệt Kỳ nhìn tiêu đề báo buổi sáng, lòng chìm dần xuống đáy cốc, chẳng lẽ Mạc Duy Khiêm cũng bị người ta chỉnh? Nhưng mà ảnh chụp bên đúng là đám người đập phá đồ, Mạc Duy Khiêm đứng bên cạnh mỉm cười, chuyện này cuối cùng là sao?


      Tâm trạng làm cũng có, La Duyệt Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Mạc Duy Khiêm, người nhận điện là Đổng Nguyên: “Duyệt Kỳ à, Duy Khiêm bây giờ tiện nhận điện thoại, cậu ấy nhận chất vấn của bên .”


      ấy sao chứ?”


      “Hazz, Duy Khiêm luôn là người rất lạnh lùng bình tĩnh, làm việc luôn tính toán trước sau, ai ngờ lần này lại xúc động như thế, đúng là bị tình cảm làm hỏng đầu óc rồi, cậu ấy cũng chỉ giận dữ nhất thời bị Loan Ninh gài bẫy rồi. Loan Ninh cố ý chọc giận Duy Khiêm, còn để nhân viên phục vụ dùng điện thoại quay video lại, Duy Khiêm lần này cũng dễ qua đâu.” Đổng Nguyên vừa thở dài vừa .


      hại Mạc Duy Khiêm! Nếu phải vì giúp , Mạc Duy Khiêm căn bản cần ra mặt, La Duyệt Kỳ rất hận bản thân mình, chẳng những Kim Đào bị hãm hại mà bây giờ ngay cả Mạc Duy Khiêm cũng bị kéo vào!


      “Là tôi có lỗi với ấy, dù phải liều cái mạng này tôi cũng phải chứng minh trong sạch cho ấy.” La Duyệt Kỳ chỉ hận giết được Loan Ninh.


      Đổng Nguyên ngờ La Duyệt Kỳ lại thẳng thắn đến vậy, cũng tại phóng đại việc lên cơ, nhanh chóng khuyên nhủ: “ đừng làm gì cả, nếu Duy Khiêm mà biết cậu ta giết tôi! Kỳ việc cũng nghiêm trọng như vậy, Duy Khiêm tự giải quyết được, cần xen vào!”


      La Duyệt Kỳ đâu có chịu tin: “ cần an ủi tôi, tôi biết họ có thể bẻ cong đến mức nào, giúp tôi với Mạc Duy Khiêm tiếng, tôi rất xin lỗi ấy!”


      Đổng Nguyên trợn tròn mắt, La Duyệt Kỳ này cũng quá nóng vội mà, đúng là đôi với Kim Đào!


      Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là để La Duyệt Kỳ xảy ra chuyện gì mới được, vì thế cũng kiêng kỵ Mạc Duy Khiêm gọi điện cho rể cậu ta, đẩy cửa bước vào thư phòng báo lại chuyện này.


      La Duyệt Kỳ buông điện thoại khóc nấc lên, trong lòng Mạc Duy Khiêm như tồn tại của thần, có chuyện gì có thể làm khó được , ngờ vẫn hại !


      Khóc lát, La Duyệt Kỳ quyết định tìm Kim Đào, chuyện tới mức này cần biết ra sao cũng cho phép ấy bao che Loan Ninh nữa, nhất định phải tình hình thực tế ra, nếu chỉ có thể lấy cái chết ra uy hiếp.


      Thu dọn đồ đạc xong, La Duyệt Kỳ trực tiếp xuống lầu chuẩn bị gọi taxi đến căn cứ tập huấn, ngờ lại bị Hàn Giang vẫn thầm bảo vệ ngăn lại ở cửa.


      “La tiểu thư, đợi Mạc tiên sinh đến rồi muốn đâu chúng tôi cũng ngăn cản.”


      La Duyệt Kỳ cực kỳ tức giận: “ Mạc Duy Khiêm cũng bị người ta chất vấn rồi, còn đến gì nữa? Các tránh ra, tôi muốn cứu ấy!”


      giằng co, Đổng Nguyên lái xe đến: “Duyệt Kỳ, cần xúc động, về nhà trước , Duy Khiêm tạm thời có việc đến được nhưng cậu ấy đến tìm nhanh thôi.”


      La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Khiêm đến càng xác định suy nghĩ trong lòng mình, cũng thèm nghe Đổng Nguyên dông dài nữa, trực tiếp hướng ra bên ngoài.


      Mấy người Hàn Giang chỉ có thể ngăn đón chứ cũng dám ôm ngăn lại, Đổng Nguyên dùng hết lời hay ý đẹp, hứa hẹn đủ kiểu nhưng La Duyệt Kỳ thèm nghe, nhất quyết phải tìm Kim Đào.


      Đổng Nguyen vừa nghe muốn tìm Kim Đào càng thể thả người, rơi vào đường cùng đành phải giọng : “ đợi hai phút, nghe tôi xong muốn đâu được ?”


      La Duyệt Kỳ cuống đến rớt nước mắt: “Vậy mau .”


      Đổng Nguyên kéo La Duyệt Kỳ sang bên, ngó nghiêng xung quanh mấy lần mới khẽ : “Tôi dùng tính mạng cam đoan với đấy, Duy Khiêm căn bản có chuyện gì, cậu ấy cố ý đập phá là vì để công an có cớ nhúng tay vào điều tra thôi, hiểu chưa?”


      La Duyệt Kỳ căn bản thèm hiểu: “Tôi hiểu ý là gì, nếu xong rồi để tôi .”


      Đổng Nguyên khinh bỉ liếc mắt, hung hăng nghĩ hồi : “La Duyệt Kỳ, thân thế của Duy Khiêm rất đặc biệt, bây giờ tôi với , được tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào hiểu chưa?”


      La Duyệt Kỳ nửa tin nửa ngờ gật đầu.


      Đổng Nguyên lại suy nghĩ kỹ mới hạ quyết tâm, tới gần La Duyệt Kỳ, thầm cái tên, sau đó hỏi: “Người tôi biết đúng ?”


      Đương nhiên biết, gần như mỗi ngày đều xuất ở tin tức bảy giờ, thành viên cao cấp của chính phủ như thế ai mà biết chứ?


      La Duyệt Kỳ nghi ngờ nhìn Đổng Nguyên: Người này với mình cái này làm gì chứ?


      Đổng Nguyên nhắm mắt, trong lòng niệm nam mô a di đà phật mới lại gần tai : “Người đó là con rể nhà họ Mạc, Duy Khiêm là em vợ , hơn nữa thân phận của Mạc Duy Khiêm cũng rất hiển hách, bây giờ chưa? cho biết này, tôi phiêu lưu rất lớn mới dám cho đấy, cần phải biết nghĩa khí chút, lại Duy Khiêm cũng làm rất nhiều việc vượt quá thẩm quyền của cậu ta, cũng phải thông cảm mới được.”


      La Duyệt Kỳ thể nghe vào tai lời phía sau của Đổng Nguyên nữa, trong đầu chỉ có bốn chữ: Hoàng thân quốc thích! (con cháu hoàng tộc)


      “Đổng Nguyên, khá , tôi bảo đến đây an ủi Duyệt Kỳ, lại làm đến mức muốn ôm người ta vào lòng luôn thế à?”


      Mạc Duy Khiêm gọi xong điện thoại cho rể mình lập tức chạy đến đây, tuy biết Đổng Nguyên căn bản có suy nghĩ đó, nhưng nhìn hai người sắp dán vào nhau cũng hề vui vẻ.


      Đổng Nguyên lập tức lùi ra xa.


      La Duyệt Kỳ quay đầu nhìn Mạc Duy Khiêm bước tới, cảm thấy lòng dạ rối rắm, cũng có cách nào hình dung tâm trạng lúc này.


      Ngón tay cái đưa ra lau nước mắt mặt La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm hơi cúi đầu dịu dàng : “Đây là khóc vì ư? nghe Đổng Nguyên em muốn vì mà liều mạng với người ta! bé ngốc của , bao nhiêu lần rồi, chỉ cần có em cần suy nghĩ, cần quan tâm bất cứ chuyện gì cả! sao mà, Kim Đào cũng sao cả!
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19637 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 35
      Editor: OrchidsPham


      La Duyệt Kỳ để ý đến động tác của Mạc Duy Khiêm mà đưa ánh mắt hướng về phía Đổng Nguyên đứng ở xa, nếu lời vừa rồi của tuyệt đối tin Kim Đào sao, chỉ là bây giờ có cảm giác như mình mơ vậy, thân phận của Mạc Duy Khiêm đáng sợ.


      Mạc Duy Khiêm đánh giá La Duyệt Kỳ lòng dạ rối bời, sau đó nhìn theo tầm mắt , Đổng Nguyên lập tức nghiêng người chuyện phiếm với Hàn Giang.


      Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ và Đổng Nguyên đưa mắt liếc nhau, sau đó khẽ vỗ mặt La Duyệt Kỳ: “Em nhìn cái gì vậy? Sao lời nào?”


      Lúc này La Duyệt Kỳ mới chuyển chú ý về phía Mạc Duy Khiêm: “À, có việc gì là tốt rồi, em muốn tìm Kim Đào để ấy ra, tất cả chuyện này đều là trò quỷ của Loan Ninh!”


      Mạc Duy Khiêm cụp mắt cười nhạt: “ sao, tin tức đều có căn cứ, làm gì được đâu, em vì nên mới muốn tìm Kim Đào ư?”


      Cái này đúng là La Duyệt Kỳ có cách nào phủ nhận được, đành phải gật đầu: “Kim Đào bị Loan Ninh lừa gạt đùa giỡn, thà rằng chính bản thân bị điều tra cũng chịu khai ta ra, nhưng việc liên lụy đến cả , em thể để Kim Đào cứ hồ đồ như thế được!”


      “Duyệt Kỳ, cảm ơn em tin tưởng như vậy, rất vui khi lòng em có !”


      “Vì sao lại đập quán bar đó?”


      “Dĩ nhiên là vì muốn việc bé xé ra to, như vậy bên phía công an mới có lý do tham gia điều tra, chỉ cần tra ra được kẻ cầm đầu ở đó Kim Đào cũng có chuyện gì, cùng lắm chỉ là tham lời bị kẻ khác lợi dụng thôi, lúc đó dù có xử phạt cũng nhàng thôi.” Mạc Duy Khiêm ra suy nghĩ của mình.


      Bản thân hẳn là nên nghĩ Mạc Duy Khiêm làm việc luôn có lí do sâu xa mới phải chứ, chỉ là vừa rồi nghe xảy ra chuyện hoảng hốt, giờ có vẻ lo lắng đâu rồi.


      Tuy nghĩ vậy nhưng La Duyệt Kỳ vẫn hơi lo lắng, rất muốn hỏi lại Đường Nguyên về thân phận của Mạc Duy Khiêm. Nghĩ thế, ánh mắt nhịn được lại liếc về phía Đổng Nguyên.


      Đồ ngốc này có thể đừng nhìn nữa ? Có việc gì lén hỏi sau cũng được, đây phải chỉ ra là ta có mờ ám à?


      Mạc Duy Khiêm liếc ngang Đổng Nguyên cái mới ấn nút nghe vào chiếc di động kêu cả nửa ngày: “Alo?”


      “Duy Khiêm, tôi là Minh Hân, tôi vừa nhận được tin tức, đêm nay ở Thành Dương lại có cá cược, có lẽ họ cảm thấy sắp bị điều tra nên muốn hốt cú chót, cho nên lần này chắc chắn đâu!” Giọng điệu Lý Minh Hân vô cùng kích động.


      “Tin tức có thể tin được ?” Mạc Duy Khiêm lập tức hỏi.


      “Tin được, là do ba em cung cấp, lúc trước ông làm việc trong hệ thống công an hơn 20 năm, chút quan hệ này vẫn có thể tra được ràng!”


      Mạc Duy Khiêm nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ, sau đó với Lý Minh Hân: “Được rồi, thay tôi cảm ơn trưởng phòng Lý, chuyện còn lại tôi giải quyết, cần tham gia quá sâu, tránh dẫn đến nguy hiểm.”


      “Ừm, em biết, cũng phải cẩn thận đấy!” Lý Minh Hân ngọt ngào đáp.


      Cúp điện thoại, Mạc Duy Khiêm với La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, ngờ đêm nay lại có cơ hội xóa sạch Thành Dương, em có muốn cùng xem ?”


      “Dĩ nhiên là em muốn rồi!”


      La Duyệt Kỳ xong do dự chút mới mở miệng: “Có thể để Kim Đào cùng ? Như thế cũng để ấy nhìn bộ mặt của Loan Ninh.”


      Mạc Duy Khiêm gật đầu: “Có thể, chỉ là trình trạng của cậu ấy bây giờ muốn ra ngoài cũng dễ, để cho người dàn xếp chút, chắc là có vấn đề!”


      Lúc này La Duyệt Kỳ mới an tâm.


      “Dù sao hôm nay em cũng có tâm trạng làm nữa, hay là cùng nhé?”


      La Duyệt Kỳ nghĩ cũng thấy đúng, mặt khác cũng muốn suy nghĩ lại việc chút, đến chỗ Mạc Duy Khiêm có thể yên tĩnh chút, cũng có thể tìm cơ hội hỏi lại Đổng Nguyên nên đồng ý.


      Trở lại chỗ ở, Mạc Duy Khiêm lập tức đến thư phòng liên hệ với cục trưởng Triệu, để ông ta chuẩn bị người đêm nay đánh bất ngờ, lại để Đổng Nguyên sắp xếp người chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, đồng thời gọi cho Phùng Thư Dân điều hành nhân viên chuẩn bị tài liệu.


      Đổng Nguyên đợi Mạc Duy Khiêm giao nhiệm vụ xong, lập tức muốn ra ngoài sắp xếp lại bị La Duyệt Kỳ ngồi trong phòng khách gọi lại.


      “Đổng Nguyên, với tôi thân phận kia của Mạc Duy Khiêm là sao? Sao tôi thấy hơi khó tin.” La Duyệt Kỳ nghiêm túc hỏi lại Đổng Nguyên.


      Đổng Nguyên cũng nghiêm túc đáp: “Tôi cần dối , nếu phải vì Duy Khiêm coi trọng tôi cũng với trong tình trạng cấp bách, cũng xin coi như chưa từng nghe, sau này tôi thảo luận lại đề tài này với nữa, hẳn là biết tính nghiêm trọng của việc này đúng ?”


      La Duyệt Kỳ nhìn Đổng Nguyên rời , lại ngồi xuống sô pha, im lặng suy nghĩ.


      Thời điểm sắc trời tối dần, Mạc Duy Khiêm mới ra khỏi thư phòng, nhìn La Duyệt Kỳ ngồi trong phòng khách mờ tối, vội vàng tới ngồi bên : “ bé này, em ngồi đây từ lúc đó ư? Sao vào phòng nghỉ ngơi hả? đưa em đến đây là vì muốn em được nghỉ ngơi, bị ai quấy rầy mà sao em lại ngẩn người ở đây chứ? còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm trước rồi đến Thành Dương thôi.”


      Sắc mặt La Duyệt Kỳ hơi kỳ quái, Mạc Duy Khiêm xong nửa ngày mới phản ứng lại: “Cứ làm theo .”


      Mạc Duy Khiêm kéo La Duyệt Kỳ đứng dậy, hai người cùng ăn cơm, sau đó dưới hộ tống của vệ sĩ, hướng về Thành Dương mà , dừng xe bên ngoài chờ hành động bắt đầu.


      Hành động lần này của cục công an thành phố vô cùng thành công, cũng có thể là đối phương quá to gan lớn mật nên mới tạo ra cơ hội này cho họ, quán bar dưới lòng đất chỉ đơn giản hồi phục lại việc sắp xếp vụ cá cược đêm nay, căn cứ lục soát trường cho thấy, họ định làm ván cuối, sau khi kiểm kê tiền mặt đạt tới năm ngàn vạn, con số lớn khiến tất cả phải chấn động.


      Khi nhìn thấy Loan Ninh bị nhân viên cảnh sát đưa , La Duyệt Kỳ hỏi Mạc Duy Khiêm: “Kim Đào ở đâu vậy?”


      “Ở chiếc xe khác, đưa em gặp cậu ấy.”


      Khi La Duyệt Kỳ theo Mạc Duy Khiêm đến chiếc xe khác, Kim Đào cũng từ trong xe ra.


      “Duyệt Kỳ, em cũng đến đây à.” Kim Đào thấy La Duyệt Kỳ cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, dĩ nhiên Mạc Duy Khiêm bỏ qua cơ hội biểu lần này rồi.


      “Kim Đào, lần này biết bộ mặt của Loan Ninh rồi chứ? Sau này cần người khác nhắc nhở cũng chẳng có cách qua lại với nữa, lần này chắc chắn phải vào tù!”


      Kim Đào nhíu mày: “ việc còn chưa có kết quả cuối cùng, chuyện Loan Ninh cũng với em từ lâu rồi, cậu ấy xuất ở đây cũng là bình thường thôi, cậu ấy cũng giống , chẳng qua là tham gia cá cược thôi, hẳn ngồi tù!”


      đến đây, Kim Đào lại quay sang với Mạc Duy Khiêm: “Tôi biết vẫn luôn vừa mắt với Loan Ninh, cảnh hôm nay sắp đặt rất tốt, nhưng tôi luôn tin tồn tại của công lý!”


      ấy là ân nhân cứu mạng của ! có thể tỉnh táo chút hay hả?” La Duyệt Kỳ chờ Mạc Duy Khiêm đáp lại hét lên với Kim Đào.


      cứu ? dựa vào cái gì mà cứu ? có lợi cứu sao? Thay bằng cảm ơn còn bằng cảm ơn em!” Kim Đào cực kỳ giận, biết bản thân được Mạc Duy Khiêm cứu nhưng chỉ cần nghĩ đến mục đích của ta lòng bực bội rồi!


      Mạc Duy Khiêm vừa định chuyện, lại bị La Duyệt Kỳ cướp lời: “Kim Đào, chúng ta chia tay !”


      Lúc này đúng là cả Kim Đào và Mạc Duy Khiêm đều mang vẻ mặt thể tin nổi nhìn La Duyệt Kỳ.


      “Duyệt Kỳ, em cái gì?” Kim Đào chỉ có thể hỏi điều này.


      Vẻ mặt La Duyệt Kỳ vô cùng bình tĩnh: “Em chúng ta chia tay , nguy cơ lần này coi như được giải quyết, em cuối cùng cũng có thể ra điều này! Kim Đào, trước đây em chưa từng nhận ra rằng cố chấp chẳng nghe lọt tai lời người khác khuyên như vậy! Cứ thế, chẳng những mà ngay cả em và ba mẹ em cũng bị làm liên lụy, tự xem lại mình !”


      xong lại nhìn Mạc Duy Khiêm: “Chúng ta trở về thôi!”


      Mạc Duy Khiêm nhìn Kim Đào ngây ngẩn, lập tức theo La Duyệt Kỳ trở về xe của mình.


      Ngồi vào trong xe, vẻ mặt La Duyệt Kỳ thay đổi, chỉ là lời nào mà thôi.


      Mạc Duy Khiêm giọng : “Em cứ thế mà về lo lắng lắm, gọi điện cho ba mẹ em, báo cho họ là em ở chỗ nhé, được ?”


      La Duyệt Kỳ chỉ “Vâng” tiếng rồi lại yên lặng.


      Lúc này Mạc Duy Khiêm mới gọi điện cho nhà La Duyệt Kỳ, đại khái lại chuyện đêm nay, khiến La Đồng và Tề Nguyệt Tú lo cho La Duyệt Kỳ và Kim Đào nữa, với họ là sao rồi.


      Sau đó, lại gọi điện thoại dặn Phùng Thư Dân và Đổng Nguyên xử lý tốt mọi chuyện sau đó.


      Trở về chỗ ở của mình, Mạc Duy Khiêm để La Duyệt Kỳ tắm rửa trước, bản thân phòng khác để tắm.


      Đợi đến khi ra La Duyệt Kỳ ngồi sô pha.


      Mạc Duy Khiêm tới, đỡ bả vai La Duyệt Kỳ để đối mặt với mình: “Duyệt Kỳ, cuối cùng hôm nay em sao vậy? Vì sao đột nhiên lại chia tay với Kim Đào?”


      La Duyệt Kỳ vẫn có vẻ rất trầm lặng: “Đến tận giờ ấy vẫn chịu thừa nhận là mình tin lầm Loan Ninh, em còn kiên nhẫn nữa, lần này Loan Ninh bị bắt, em nghĩ đám người Phạm Thanh Lợi chắc chắn càng bỏ qua cho Kim Đào, mà quan trọng nhất là ấy chỉ biết kết hợp với người ta để tự hại chính mình, em muốn cứ như thế nữa, muốn cha mẹ em bị tổn thương nữa.”


      chỉ thế thôi sao?” Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm vào La Duyệt Kỳ hỏi.


      La Duyệt Kỳ cũng nhìn thẳng Mạc Duy Khiêm: “Nếu sao? nghĩ em có thể còn lý do gì nữa? Em mệt mỏi, em sợ hãi, em muốn nhìn Kim Đào ngu ngốc như thế mãi, em còn cha mẹ cần chăm sóc. hai lần rồi, cha mẹ em cũng chỉ có thể thừa nhận đến đó thôi! Nếu xem em còn lý do gì nữa?”


      Mạc Duy Khiêm mím môi được lời.


      Lúc này La Duyệt Kỳ đột nhiên đứng lên bước ra ngoài, lại bị Mạc Duy Khiêm mạnh mẽ kéo lại: “Em đâu?”


      “Về nhà!”


      “Duyệt Kỳ, đừng đùa giỡn kiểu trẻ con nữa, trạng thái của em như vậy sao có thể để em về nhà được? Cha mẹ em cũng lo lắng.”


      La Duyệt Kỳ để ý, nhất quyết muốn : “Trở về em với họ mọi chuyện, đó là ba mẹ em, họ trách em, nghi ngờ em, lại càng ép hỏi em, họ tôn trọng em, ủng hộ mọi quyết định của em!”


      Mạc Duy Khiêm buông tay, dùng sức kéo La Duyệt Kỳ trở về tựa vào lòng mình, cúi đầu giải thích với : “ phải nghi ngờ, cũng phải có ý ép hỏi em, chỉ là hơi ngạc nhiên với quyết định của em, nghe lời nào, ngoan ngoãn ở đây với .”


      Tựa vào trước ngực Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ giãy dụa nữa, lúc lâu sau bả vai bắt đầu run rẩy, Mạc Duy Khiêm nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người để xem xảy ra chuyện gì.


      Chỉ thấy La Duyệt Kỳ rơi lệ đầy mặt, Mạc Duy Khiêm hơi bối rối: “Em giận ư? xin lỗi, đừng khóc mà.”


      La Duyệt Kỳ càng khóc càng lợi hại, tiếng động : “Em muốn chia tay, muốn, em muốn làm ấy khổ sở, thể làm như thế, ấy rất cứng đầu.”


      Nhớ lại dáng vẻ như hồn ma đứng ven đường của Kim Đào sau khi mình lời chia tay, trong lòng La Duyệt Kỳ vô cùng khó chịu.


      “Em tìm ấy, em sai rồi, em nên lời chia tay, em là đồ khốn!” La Duyệt Kỳ lại bắt đầu uốn éo xoay người, muốn thoát khỏi chế của Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm ôm chặt La Duyệt Kỳ buông tay: “Duyệt Kỳ, em nghe lời nào, nếu chia tay hãy làm hoàn toàn sạch chút, biết em khó chịu, em lo lắng cho cậu ấy, sắp xếp người bảo vệ cậu ấy, cũng nhanh chóng giải quyết đám người Phạm Thanh Lợi. Kim Đào thích hợp với em, xảy ra nhiều chuyện như thế mà em vẫn nhận ra sao? Hai người thích hợp với nhau, ở bên nhau lâu chỉ có thể khiến việc càng khó cứu vãn!”


      Cứ như vậy, Mạc Duy Khiêm vẫn vừa khuyên vừa dỗ dành, đến tận khi La Duyệt Kỳ còn sức lực và tinh thần giãy dụa nữa mới đỡ ngồi xuống.


      Để La Duyệt Kỳ nằm lên đùi mình, Mạc Duy Khiêm hôn xuống trán , lại đưa tay vuốt ve mái tóc, gương mặt và toàn thân , tiếp tục giọng khuyên nhủ, với chuẩn bị cuộc sống tốt cho Kim Đào, lại khao khát về tương lai La Duyệt Kỳ và ở bên nhau hạnh phúc cỡ nào.


      La Duyệt Kỳ dần dần thả lỏng thân thể, lúc này Mạc Duy Khiêm lại dùng lưỡi, bản tay lướt qua vành tai, cổ, hai má, cuối cùng về tới bên môi hôn sâu.


      Môi hai người dán chặt vào chỗ, Mạc Duy Khiêm càng ngừng dùng đôi môi và đầu lưỡi nhòn nhọn của mình dây dưa mút liếm đôi môi, đầu lưỡi của La Duyệt Kỳ đến tận khi sắp ngạt thở mới hơi dùng sức khẽ cắn, khiến đôi môi La Duyệt Kỳ đỏ tươi, sưng lên mới chịu buông ra.


      Áp lên má La Duyệt Kỳ, giọng Mạc Duy Khiêm khàn khàn say mê: “Duyệt Kỳ, bảo vệ em, làm em chậm rãi vứt bỏ quá khứ, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được ?”


      Đôi mắt La Duyệt Kỳ vẫn còn đỏ, ánh mắt mờ mịt lại mang theo quyến rũ thản nhiên, lẳng lặng nhìn Mạc Duy Khiêm, cũng biết có nghe hiểu lời hay , chỉ vươn hai tay kéo đầu Mạc Duy Khiêm xuống, khẽ cắn cằm , giọng cũng nghèn nghẹn: “Hôn em!”
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19660 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 36
      Editor: OrchidsPham


      “Chủ động vậy sao?” Nghe được cầu của La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm càng cảm thấy khó hiểu.


      La Duyệt Kỳ như thay đổi thành người khác, nở nụ cười: “ sợ gì vậy, mới thế mà là chủ động ư?”


      chờ Mạc Duy Khiêm phản ứng lại, La Duyệt Kỳ vốn nằm đùi giờ lại nhanh chóng nghiêng người, mặt đúng lúc đối diện với bụng Mạc Duy Khiêm, nâng tay cởi bỏ khóa kéo, cách quần lót miêu tả thứ sưng cứng lên của Mạc Duy Khiêm.


      Hơi thở của Mạc Duy Khiêm lập tức trở nên khó khăn, đè tay La Duyệt Kỳ lại, đôi mắt nhìn chằm chằm : “Em có biết hành động của mình bây giờ có ý nghĩa gì ?”


      La Duyệt Kỳ kiên nhẫn chuyển động tay mình, nhìn thứ bên trong quần của Mạc Duy Khiêm phình to ít trong nháy mắt, vì thế hỏi dỗi: “ uống rượu mà, dĩ nhiên phải biết mình làm gì chứ, thích sao?”


      Mạc Duy Khiêm bị hơi thở ấm nóng trong miệng làm cho run rẩy, nếu đêm nay dạy dỗ tốt bé này phải đàn ông, nhưng mà phải ràng : “Tuy rằng em biết nhưng cũng phải ràng, sau đêm nay em là người phụ nữ của Mạc Duy Khiêm này, chúng ta là người , về việc em với Kim Đào chia tay như thế nào, can thiệp, cũng ép buộc em nữa, cho em thời gian để giải quyết vấn đề giữa hai người!”


      La Duyệt Kỳ trực tiếp đưa tay vói vào quần lót của Mạc Duy Khiêm: “ có thấy phiền hả? Còn có cái gì cần trình bày cứ thể luôn !”


      Đến lúc này rồi Mạc Duy Khiêm còn kiêng kỵ gì nữa, thở ra hơi cười: “ còn! bé, đừng chơi đùa quá mức, vội gì chứ, để người đàn ông của em dạy cho em nào.”


      xong lập tức kéo tay La Duyệt Kỳ ra, để ngồi dậy, nhanh nhẹn cởi sạch quần áo của , sau khi cởi ra món đồ cuối cùng, Mạc Duy Khiêm lại đỡ La Duyệt Kỳ nằm xuống sô pha, hôn sâu xuống môi .


      Chiếc lưỡi thô nóng bỏng mà linh hoạt ngừng đảo lộn trêu đùa nửa ngày trong miệng La Duyệt Kỳ mới rời ra. Sắc mặt La Duyệt Kỳ đỏ bừng, khẽ nhếch miệng thở gấp.


      Mạc Duy Khiêm hề nhàn rỗi, bắt đầu dùng răng tinh tế gặm nhấm từng cm da thịt non mềm trắng mịn của La Duyệt Kỳ, từ hai má, cổ vai, trượt xuống hai bầu ngực căng tròn êm ái kéo đến tận bụng dưới vẫn ngừng lại mà muốn tiếp tục xuống.


      “Đừng cắn…” La Duyệt Kỳ nhanh chóng ngăn cản.


      Mạc Duy Khiêm rất nghe lời, ngẩng đầu nhìn La Duyệt Kỳ cười xấu xa: “Ừ, cắn.”


      La Duyệt Kỳ vừa buông lỏng, lại thiếu chút nữa thét chói tai, trước ngực truyền đến cảm giác trơn trượt, buồn buồn càng khiến thở nổi.


      “Như vậy được rồi chứ?” Mạc Duy Khiêm đứng đắn hỏi.


      La Duyệt Kỳ chỉ từ từ nhắm đôi mắt lại, để ý đến Mạc Duy Khiêm thiếu đứng đắn nữa, hết sức nhẫn nại kiềm chế thần kinh cực kỳ mẫn cảm của mình, để bản thân rên ra thành tiếng.


      Mạc Duy Khiêm lại tiến hành lễ rửa tội toàn thân La Duyệt Kỳ, hôn liếm, cắn mỗi tấc da thịt buông tha bất cứ nơi nào, cuối cùng lại ngậm lấy vành tai : “Duyệt Kỳ, em mở to mắt ra nhìn , phải lúc nãy em to gan lắm sao? Sao giờ lại thẹn thùng rồi?”


      La Duyệt Kỳ toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nghe thế mới hé mắt ra nhìn Mạc Duy Khiêm gần trong gang tấc, người luôn bình tĩnh nghiêm túc bây giờ lại tràn ngập bá đạo, cho tới lúc này, La Duyệt Kỳ cũng biết trong lòng có cảm giác gì với Mạc Duy Khiêm nữa. Là buồn, là hận hay là động lòng, cảm xúc phức tạp khiến nhịn được mà há miệng cắn lên cổ Mạc Duy Khiêm cái.


      Mạc Duy Khiêm chịu đựng đau đớn, vừa đưa tay mò vào sờ soạng giữa hai chân La Duyệt Kỳ vừa khẽ cười: “Cắn , coi như nợ em.”


      Đến tận khi trong miệng tràn ngập mùi rỉ sắt, La Duyệt Kỳ mới buông răng ra, nhìn vòng dấu răng đầy vết máu chẳng những thấy thoải mái mà còn khó chịu hơn.


      em lại cắn thêm ?” Mạc Duy Khiêm đưa tay cởi quần áo người mình, trêu đùa hỏi.


      La Duyệt Kỳ lời nào, chỉ cứng rắn nhìn thân thể Mạc Duy Khiêm dần dần lộ ra, đến tận khi cởi đến quần lót, vẫn hề nhắm mắt lại.


      “Ngoan lắm, về sau chỉ cho em nhìn thôi được ?” Mạc Duy Khiêm đỡ thân thể La Duyệt Kỳ xuống, kéo hai chân quắp vòng quanh sườn eo của mình, bắt đầu dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi, đâm sâu vào từng chút từng chút


      La Duyệt Kỳ ngừng thở, chịu đựng xâm nhập kèm theo chút đau đớn kia, đến khi cảm thấy mình bị đâm vào đến tận cùng mà Mạc Duy Khiêm vẫn ngừng rướn tới, vì thế nhịn nổi nữa mà rên rỉ ra tiếng.


      Mạc Duy Khiêm cũng nhẫn nại, giọng mang theo chút đắc ý: “Tuy rằng em có vẻ muốn nhưng cam đoan bây giờ em cắn mới là tốt nhất đấy!”


      Đàn ông, chỉ cần vừa lên giường đều vô liêm sỉ thế sao? La Duyệt Kỳ có cách nào nghe được loại giọng điệu hèn hạ vô sỉ như thế của Mạc Duy Khiêm.


      Cuối cùng hai người cũng kết hợp chặt chẽ với nhau, còn chút khe hở. Mạc Duy Khiêm tạm dừng chút, cảm nhận thoải mái ấm áp khi được mút chặt lấy, sau đó mới chậm rãi chuyển động.


      Chuyển động, dù biên độ rất nhưng cũng đủ để khiến Mạc Duy Khiêm cảm thấy cực kỳ sung sướng, đợi La Duyệt Kỳ thích ứng với kích cỡ của mình rồi, Mạc Duy Khiêm bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.


      Đau đớn rất biến mất nhưng ma sát nóng bỏng cũng khiến La Duyệt Kỳ cảm thấy lý trí của mình bị cắn nuốt từng chút , như từng đợt sóng dồn dập xô vào bờ cát, thân thể ngoại trừ nóng bỏng cũng chỉ còn lại khoái cảm.


      Toàn thân Mạc Duy Khiêm đè chặt lên thân La Duyệt Kỳ mà chỉ có thể ôm lấy bờ vai , nhìn chiếc đèn trùm tỏa ánh sáng êm dịu ngừng bị rung lắc rồi dần dần mờ , cảm thấy vô cùng xinh đẹp, như thế toàn bộ thế giới này đột nhiên trở nên mờ ảo.


      Sao còn chưa xong… La Duyệt Kỳ bị từng đợt đâm rút mạnh mẽ ép đến thở nổi, toàn thân lại đầm đìa mồ hôi, Mạc Duy Khiêm càng lúc càng hung ác, điên cuồng đâm mạnh ngừng khiến hơi đau đớn.


      Mạc Duy Khiêm dùng sức tiến vào rút ra như dã thú, khi nhìn thấy giọt mồ hôi trong suốt từ mặt La Duyệt Kỳ chảy xuống, trực tiếp hôn lên đó, cắn răng cười : “Sao người em lại thơm như vậy, mồ hôi cũng thơm.”


      La Duyệt Kỳ giờ đây đâu có nghe thấy gì, cảm giác điên cuồng khiến gần như mất tri giác, vô thức rên rỉ kinh hoảng hô lên đứt quãng, cuối cùng dưới tấn công mạnh mẽ độc ác, toàn thân co rúm, ngay cả ngón chân cũng quắp lại, bụng dưới vặn xoắn chặt rồi dần dần mềm nhũn.


      Mạc Duy Khiêm đắm chìm trong cảm giác sung sướng thoải mái khi giao hoan, chân tay vẫn quấn chặt lấy nhau, giữ nguyên tư thế này chống tay xuống sô pha, tay ôm La Duyệt Kỳ đứng dậy ôm hướng về phòng ngủ mà .


      lần nữa đè La Duyệt Kỳ xuống dưới thân mình, Mạc Duy Khiêm rút ra, kéo xoay người đưa lưng về phía , rồi lại bắt đầu hôn liếm đường từ cái ót trắng nõn xuống tận bờ mông cong vểnh của La Duyệt Kỳ, cắn cắn mấy cái mới thỏa mãn, quỳ ngồi ở giữa hai chân , đỡ eo nâng lên chút, ưỡn hông đâm thẳng vào.


      Mỗi lần đâm đều cực nặng, cuối cùng, La Duyệt Kỳ chỉ có thể cong gối, thỉnh thoảng khẽ hừ tiếng, thân thể mẫn cảm chịu nổi bất kỳ kích thích nào nữa.


      Nhưng Mạc Duy Khiêm lại chịu buông tha , đưa tay ra hơi dùng sức ấn lên bụng dưới và khẽ cắn lỗ tai hỏi: “Chỗ này là cái gì vậy hửm, nghe nào…”


      Đồ đàn ông già đứng đắn, giả vờ đạo mạo! La Duyệt Kỳ đỏ mặt quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Duy Khiêm cười tà ác, vòng tay lên vùng eo vẫn liên tục di động của hung hăng nhéo mạnh.


      Mạc Duy Khiêm lập tức hít hơi khí lạnh, từ phía sau ôm chặt lấy La Duyệt Kỳ, điên cuồng đâm sâu mấy lần cuối cùng mới chịu bắn ra…


      La Duyệt Kỳ nghỉ ngơi lát, tay chân nhũn ra mặc cho Mạc Duy Khiêm hôn liếm xoa vuốt, chỉ nhìn chiếc đèn ngủ ở đầu giường câu gì.


      Mạc Duy Khiêm từ phía sau dán đến, tay xuyên qua nách La Duyệt Kỳ để nắm lấy bên thịt mềm xoa vuốt trêu đùa ngừng, cằm tựa vào vai : “Sao vậy em, phải là làm xong rồi lại dám nhận nữa chứ? Lần lần hai nhưng thể mãi mãi được, lúc trước rồi, em có muốn chối bỏ cũng đồng ý đâu đấy!”


      “Em đổi ý, chỉ là hơi quen thôi, chỗ Kim Đào em cũng phải ràng, thể chỉ câu như thế xong.” Trong đầu La Duyệt Kỳ tái lại tất cả hình ảnh của và Kim Đào mấy năm qua.


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ, hôn xuống mặt : “Điều đó là bình thường thôi, nếu bây giờ em hoàn toàn quên mất Kim Đào mới nghi ngờ đấy, mà nếu em như thế cũng đáng để thích. phải rồi sao, cho em thời gian kết thúc với cậu ấy, chỉ cần trong lòng em hiểu em lựa chọn rồi những thứ khác có thể thèm quan tâm đến.”


      Nếu là của mình ngại biểu rộng rãi chút, dù sao Kim Đào cũng từng ở bên Duyệt Kỳ năm năm, về mặt này Mạc Duy Khiêm vẫn rất hiểu lí lẽ.


      La Duyệt Kỳ nghe xong gật gật đầu, cũng chẳng còn chút sức lực nào để tắm nữa, chấp nhận nằm xuống ngủ.


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ vào trong ngực, nhìn gương mặt hồng hào của thoải mái cười cười: Cuối cùng cũng là của mình.


      Hai người ôm nhau ngủ, đến khi La Duyệt Kỳ tỉnh lại, nhìn ra ngoài trời thấy sáng bạch, nhanh chóng chạy xuống giường ra phòng khách tìm quần áo, sau đó nhìn đồng hồ, may mà mới bảy giờ.


      Tắm qua chút rồi chuẩn bị làm.


      Lúc xuống lầu thấy Hàn Giang chuẩn bị xe đứng ở dưới chờ .


      “La tiểu thư, mời lên xe.”


      La Duyệt Kỳ cũng thêm nữa, trực tiếp lên xe : “Đưa tôi về nhà trước .”


      Lúc Mạc Duy Khiêm rời giường, vòng xung quanh nhà cũng tìm thấy La Duyệt Kỳ liền gọi điện cho Hàn Giang, biết cậu ta đưa làm rồi mới yên tâm.


      vui vẻ vừa ngâm nga ca khúc vừa chuẩn bị làm việc.


      Lúc vào văn phòng, Đổng Nguyên chờ ở đó, nhìn chằm chằm vào dấu răng cổ Mạc Duy Khiêm nửa ngày, sau đó chậc chậc ra tiếng: “Duy Khiêm, khẩu vị của cậu cũng nặng quá nhỉ, nhưng mà cắn thế này hơi sâu đấy.”


      biết cái gì, cái này gọi là kích tình!”


      “Có muốn tiêm chút , đúng là cắn lưu tình mà.” Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm bị cắn tới sắp mất cả miếng thịt rồi mà vẫn vô cùng sung sướng cảm thấy hóa ra người luôn bình tĩnh trầm ổn khi cũng trở nên ngu ngốc, cứ thế này tổ quốc càng lúc càng khó khăn đây…


      tiêm vắc-xin chút cũng được, về sau đỡ lo, răng của bé đó sắc lắm.” Mạc Duy Khiêm suy nghĩ rất sâu xa, rất chu đáo!


      ra Mạc Duy Khiêm có ham mê đặc biệt, bảo sao mà trước đây có người đàn bà nào tiến lại gần được, hóa ra là đánh đúng sở thích.


      “Loan Ninh sao rồi?”


      Nhắc tới điều này Đổng Nguyên lập tức nhíu mày: “Thẩm vấn suốt đêm qua, tình hình tốt lắm, trung tâm đó căn bản đăng ký dưới danh nghĩa của , mà quán bar dưới lòng đất kia từ trước đến giờ đều giao dịch bằng tiền mặt, có cách nào điều tra được, những kẻ liên quan danh nghĩa đều liều chết khai, thế lực của đám người Lưu Dương này đúng là khiến người ta sợ hãi mà!”


      Mạc Duy Khiêm cũng cảm thấy khó xử, cứ như thế cũng chỉ có thể xử lý vài tên lính quèn thôi, nhưng vừa nghĩ cũng có quyết định: “Cho dù bây giờ bắt được Loan Ninh cũng cho họ chút đả kích nho , Thành Dương bị xóa sổ, việc cá cược bóng đá chắc chắn làm được nữa, dù chút cũng là thu hoạch, cứ dần dần, họ mất bình tĩnh.”


      Lúc này phó tổ trưởng Phùng Thư Dân gõ cửa bước vào: “Duy Khiêm, cậu tìm tôi?”


      Sau khi đến gần thấy được vết cắn cổ Mạc Duy Khiêm lập tức căng thẳng : “Cổ cậu làm sao vậy? Tôi gọi người chuẩn bị xe đưa cậu tiêm phòng, nếu mưng mủ lên rách việc lắm.” Chủ yếu là nếu Mạc Duy Khiêm xảy ra chuyện gì gánh nổi, Phùng Thư Dân thà rằng chuyện bé xé ra to cũng thể để xảy ra chút sơ suất nào được.


      Mạc Duy Khiêm lên tiếng ngăn cản: “ cần đâu Thư Dân, lát nữa tôi tự , tôi có chuyện muốn giao cho đây.”


      Lúc này Phùng Thư Dân mới dừng lại nhìn về phía Mạc Duy Khiêm.


      “Là về chuyện Lý Minh Hân, sắp xếp thời gian chuyện với ấy chút, để ấy chỉ làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình thôi, đừng để cha ấy tham gia vào vụ này nữa, nếu như ảnh hưởng đến an toàn của người thân hay lắm, ấy phải biết công tư ràng!”


      Cái đóa hoa đào Lý Minh Hân này còn chưa giải quyết đấy, Đổng Nguyên cười thầm. Từ lúc Mạc Duy Khiêm vừa đến tỉnh bị Lý Minh Hân dán vào rồi, Mạc Duy Khiêm chỉ là nể mặt trưởng phòng Lý mới làm khó ta, hơn nữa nghĩ rằng chỉ ở đây thời gian ngắn xong việc rồi , cần làm tổn thương người khác, chỉ ngờ rằng sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, kết quả là chưa thoát khỏi ta được.


      “Tôi hiểu rồi, tôi với ấy, nhưng mà chuyện Loan Ninh nghe Đổng Nguyên rồi đúng ?”


      “Nghe rồi, tạm thời án binh bất động , xem hành động của đối phương rồi tính sau.”


      Phùng Thư Dân đồng ý rồi làm chuyện của mình.


      Hiệu suất phá án và bắt giam sòng bạc dưới lòng đất Thành Dương của cục công an thành phố rất cao, nên bắt bắt, nên phạt phạt, mà tòa án cũng xử lý theo những phương án mà cảnh sát đưa ra.


      Kim Đào, Loan Ninh bị cấm ra sân 5 trận, mỗi người bị phạt 3 vạn, bên câu lạc bộ bị phạt 10 vạn, trừ điểm ba trận đấu, như vậy kết quả tồi cho mọi người rồi.


      Sau buổi tối hôm đó, Kim Đào có định liên hệ với La Duyệt Kỳ mấy lần nhưng đều thành công, vì đội bóng còn phạt cấm vận tuần nên dù sốt ruột cũng đành chịu, quan trọng hơn là nghĩ ngày hôm đó La Duyệt Kỳ chia tay với mình chỉ là tức quá bừa thôi, chia tay .


      Mà La Duyệt Kỳ bị cha mẹ xét hỏi: “Duyệt Kỳ, con và Mạc Duy Khiêm có phải còn quan hệ khác ? Lúc con quen với Kim Đào cũng chưa từng qua đêm bên ngoài mà bây giờ ba ngày có hai ngày về, cuối cùng là có chuyện gì?”


      Đối mặt với câu hỏi của cha mẹ, La Duyệt Kỳ cũng muốn giấu: “Ba, mẹ, con chia tay với Kim Đào, bây giờ con quen với Mạc Duy Khiêm.”


      La Đồng và Tề Nguyệt Tú dù chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhận được đáp án vẫn cứ lặng người, hơn nửa ngày sau Tề Nguyệt Tú mới mở miệng : “Là vì Kim Đào cá cược bóng ư? Nếu là vì thế cha con và mẹ gì thêm nữa vì dù sao chuyện cờ bạc đó là thứ thể dính vào, Kim Đào đụng vào nó tương đương với hủy hoại cuộc đời nó, nhưng con và Mạc Duy Khiêm có thể bên nhau ư? phải con cậu ta là cán bộ ở xuống tuần tra à, vậy phải sớm muộn gì cũng rời khỏi chúng ta rồi sao, phải con …”


      Dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ biết mẹ mình muốn gì, gật gật đầu phủ nhận, sau đó : “Giữa con với Kim Đào chỉ có việc này, lâu sau khi tin tức ấy lăn lộn với người phụ nữ khác lên báo con với Mạc Duy Khiêm bên nhau rồi, cho nên trong việc này là ai có lỗi với ai cả. Hơn nữa còn vì ấy làm việc lỗ mãng, chịu nghe người khác khuyên. Chuyện cá cược trận đấu lần này cũng là vì ấy quá tin tưởng bạn bè xấu bên cạnh nên mới làm, qua nhiều việc con thấy chúng con tính cách hợp nhau. Còn về việc con và Mạc Duy Khiêm con chỉ muốn là con lớn rồi, ba mẹ cần quan tâm tới chuyện đó thay con, lòng con hiểu , giữa chúng con chẳng có tương lai và cũng chẳng có kết hôn gì cả, con tính toán cho bản thân mình.”


      La Đồng thở dài: “Cũng chẳng biết thế nào mà từ khi xảy ra chuyện của Vu Đức Thăng nhà ta chưa từng có ngày yên ổn. Như con con cũng lớn rồi, tốt xấu con cũng nhận thức được, ba và mẹ con chẳng qua là lo lắng thừa thôi, chỉ cần con bình yên là tốt rồi.”


      Tề Nguyệt Tú cảm thấy hơi đáng tiếc, chỉ là con mình cũng chẳng phải người có lý. Hai đứa đến tình trạng này, dù sau này có kết hôn cũng xảy ra mâu thuẫn, bà : “Chia tay chia tay, con cũng đừng tức giận, cuộc đời khó lường, thôi cứ coi như con và Kim Đào có duyên, để ba mẹ thu xếp xem nó tặng nhà mình gì đó, những thứ ăn dùng có cách nào nhưng những thứ khác trả cho nó vậy, tiền thể giữ được tình cảm nhưng thể để người ta thiệt thòi được.”


      “Được, vậy ba mẹ tìm xem, con sắp xếp thời gian trả lại ấy.”


      Hành động của hai ông bà cũng nhanh nhẹn, vì bình thường sắp xếp đồ đạc rất ngăn nắp nên có thể nhanh chóng lấy ra hết đồng hồ, vòng cổ, ấm trà vật trang trí và mấy thứ đồ có vẻ quý giá mà Kim Đào tặng ra, gói gém cẩn thận rồi đóng vào chiếc thùng giao cho con .


      La Duyệt Kỳ nhìn thấy những thứ này cũng thở dài, ràng thời gian trước còn rất tốt đẹp mà bây giờ cảnh còn người mất.


      Sau khi tránh né Kim Đào gần 1 tuần, La Duyệt Kỳ chủ động gọi điện cho .


      “Duyệt Kỳ, cuối cùng em cũng để ý đến , biết hôm đó em rất giận, em yên tâm , sau này nhất định lại với Loan Ninh nữa.” Giọng điệu của Kim Đào rất gấp gáp.


      “Kim Đào, chúng ta gặp mặt , đến lúc đó rồi .”


      La Duyệt Kỳ và Kim Đào sắp xếp thời gian gặp mặt xong cũng muốn nghe giọng Kim Đào nữa, lập tức cúp điện thoại.


      Mấy ngày nay Mạc Duy Khiêm cũng bận rộn xử lý chuyện Thành Dương, lại muốn cho La Duyệt Kỳ có gian riêng nên quấy rầy , đợi mọi chuyện yên xuống liền hẹn gặp La Duyệt Kỳ.


      “Hai ngày nữa em đến gặp , em hẹn Kim Đào ra để mọi việc, bây giờ cũng chẳng có tâm trạng làm gì nữa.” La Duyệt Kỳ từ chối lời hẹn của Mạc Duy Khiêm.


      biết em buồn, chỉ là quá nhớ em thôi, chúng ta gặp nhau dù lời nào cũng tốt hơn là em mình suy nghĩ ở nhà, đến đón em nhé.” Mạc Duy Khiêm khuyên La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ suy nghĩ chút rồi đồng ý, dọn dẹp chút rồi với cha mẹ là gặp Mạc Duy Khiêm, Tề Nguyệt Tú gì, vẻ mặt cũng rất bất đắc dĩ. Con vui người làm cha mẹ như họ có thể cảm nhận được, nhưng có vài việc họ hiểu được, chỉ có thể thầm sốt ruột mà thôi.


      La Duyệt Kỳ xuống lầu đợi lát Mạc Duy Khiêm đến.


      Ngồi vào trong xe, Mạc Duy Khiêm đưa tay vuốt ve tóc La Duyệt Kỳ, ôm vai khẽ hỏi: “Sao cảm thấy em gầy vậy?”


      “Bây giờ đâu?” La Duyệt Kỳ để ý đến câu hỏi của Mạc Duy Khiêm.


      đặt bàn ở nhà hàng rồi, trang trí khá tốt, do người khác giới thiệu cho .”


      Đến nhà hàng, Mạc Duy Khiêm nắm tay La Duyệt Kỳ kéo vào trong, đợi gọi món xong mới : “Em với Kim Đào hẹn gặp lúc nào?”


      “Tối mai.”


      đưa em .” Mạc Duy Khiêm tùy ý.


      La Duyệt Kỳ ăn chút đồ ăn, nâng mắt : “ cần, em chỉ đem chút đồ đạc trả lại ấy rồi ràng mọi chuyện thôi.”


      Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ, rồi kiên trì với ý kiến của mình: “ chỉ chờ bên ngoài thôi, quấy rầy em đâu, như thế cũng được ư?”


      Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng nhìn Mạc Duy Khiêm: “Được rồi, muốn sao cứ làm thế .”


      “Duyệt Kỳ, hề có ý ép em, cũng phải tin em, chỉ là em và cậu ta ở bên nhau lâu như thế, cũng cần cho bản thân chút cảm giác an toàn, hy vọng em hiểu.”


      “Là em nghĩ chu đáo, vậy ở bên ngoài chờ em nhé.” La Duyệt Kỳ đành lòng trước biểu mềm mỏng đáng thương của Mạc Duy Khiêm.


      Lúc này Mạc Duy Khiêm mới nở nụ cười, tâm trạng tốt lại gọi chai rượu.


      Hai người ăn cơm xong ra khỏi nhà ăn, Mạc Duy Khiêm đề nghị: “Chúng ta bộ .”


      La Duyệt Kỳ phản đối, để Mạc Duy Khiêm nắm tay cùng dạo ở ven đường.


      “Còn nhớ lần đó, sau khi xảy ra chuyện của Vu Đức Thăng, gần như ngày nào cũng bộ về nhà với em ? Lúc đó nghĩ đến lúc nào mới có thể nắm tay em bảo vệ em như bây giờ, ngờ ông trời cuối cùng cũng cho cơ hội này!”


      La Duyệt Kỳ cũng vô cùng cảm khái, Mạc Duy Khiêm vừa là ân nhân của vừa nhà nguyên nhân dẫn đến chia tay của với Kim Đào, tuy là nguyên nhân nhưng mọi việc cũng thể trách Mạc Duy Khiêm được, chính bản thân cũng chẳng biết phải trách ai, nghĩ nghĩ lại tất cả là do Phạm Thanh Lợi gây ra.


      Hai người yên lặng nắm tay nhau lâu, Mạc Duy Khiêm đột nhiên dừng lại đứng trước mặt La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, biết em vui, cho nên lòng cũng hề thoải mái, chúng ta cứ từ từ, rồi dứt bỏ được những điều thoải mái thôi. thực thích em, cũng mong em có thể lòng đối xử với tình cảm của chúng ta.”


      La Duyệt Kỳ nghiêm túc gật đầu: “Em , Mạc Duy Khiêm, em nhất định lòng với quan hệ của chúng ta, em cũng phải loại người thích lật lọng hay thích dùng chuyện này để đùa giỡn, có ở bên em rất vui cũng rất an tâm, em đó!”


      Mạc Duy Khiêm nghe xong cười đến híp cả mắt: “Cảm ơn em, Duyệt Kỳ.”


      xong lại nhịn được cúi đầu hôn môi La Duyệt Kỳ, La Duyệt Kỳ lập tức đẩy ra: “Chỗ này là đường cái đấy, có biết xấu hổ hả?”


      “Sợ gì chứ, vui, thích là được! Duyệt Kỳ, em có biết em đón nhận khiến vui thế nào ?”


      Sau đó Mạc Duy Khiêm lại kéo tay La Duyệt Kỳ : “Nếu em mệt chúng ta tiếp lát nữa nhé, nỡ tách em ra nhanh như vậy, tối ngày hôm đó cảm giác quá tốt đẹp, từ đó tới bây giờ ngày nào cũng muốn đến phát điên luôn.”


      đừng có nhảm, em biết là đầu óc bao giờ nghĩ chuyện đứng đắn mà!” Mặt La Duyệt Kỳ đỏ hồng, cho Mạc Duy Khiêm thêm gì nữa.


      Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ vào lòng, môi dán lên lỗ tai cười: “Chuyện này sao lại là việc đứng đắn chứ, chuyện đứng đắn nhất mà muốn chính là chúng ta phải tích cực làm nhiều chút, thế em đau nữa!”


      La Duyệt Kỳ dùng sức đẩy Mạc Duy Khiêm ra, bước nhanh về phía chiếc xe vẫn phía sau, muốn nghe thêm gì nữa.


      Mạc Duy Khiêm lại cười ha hả đuổi theo, giữ chặt La Duyệt Kỳ vừa ôm vừa hôn rồi mới cùng nhau ngồi vào trong xe.


      Sau khi đưa La Duyệt Kỳ về nhà, vệ sĩ theo Mạc Duy Khiêm báo cáo lại: “Mạc tiên sinh, vừa rồi lúc tiên sinh và La tiểu thư với nhau có người chụp ảnh trộm.”


      “Ai vậy?” Trừ đám người Loan Ninh kia chẳng còn ai cần loại ảnh chụp này cả, chuyện và La Duyệt Kỳ bên nhau hẳn là Loan Ninh cũng biết.


      “Chính là mấy tên dùng súng dọa chúng ta ở khách sạn lần trước, theo phân tích của chúng tôi có lẽ là Loan Ninh cho người chụp, có thể là muốn đem kích thích Kim Đào nên ngăn lại.”


      Mạc Duy Khiêm nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, giọng điệu nhàng: “Mấy người hoạt động tối nay, mỗi người thêm hai vạn phí tăng ca, ngày mai đến chỗ Đổng Nguyên nhận tiền.”


      Vệ sĩ xe đều mặt mày hớn hở đồng ý, nháy mắt với nhau: Ông chủ quá đúng, làm vệ sĩ cũng phải có đầu óc chút, chỉ cần suy nghĩ chút khiến Mạc lão đại vui vẻ rồi.


      Chiều tối ngày hôm sau, La Duyệt Kỳ tan tầm đem theo thùng lớn đồ đạc cần trả Kim Đào, đứng ở cửa đài truyền hình chờ Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm dừng xe xong lập tức chạy xuống xe đón lấy hộp lớn trong tay La Duyệt Kỳ, sau đó cùng lên xe.


      Nhìn mấy thứ trong hộp đó, thầm nghĩ: Kim Đào này đúng là quá nịnh bợ, tặng ít quà cáp.


      Sau đó lại bắt đầu nghĩ mình phải biểu ra sao trước mặt cha mẹ La Duyệt Kỳ.


      Sau khi đến nơi hẹn, Mạc Duy Khiêm giao chiếc hộp cho La Duyệt Kỳ rồi lại dặn dò : “Đưa mấy thứ này xong, ràng mọi chuyện là được, cần dây dưa quá nhiều. Kim Đào nhất định rất kích động, em cần nhiều nếu chỉ kích thích cậu ấy thêm thôi.”


      La Duyệt Kỳ nghe Mạc Duy Khiêm lải nhải nửa ngày, mắt thấy sắp quá thời gian hẹn liền : “Em biết rồi, sắp muộn đây nè, em vào đây.”


      Lúc này Mạc Duy Khiêm mới chịu thả người, trông ngóng nhìn La Duyệt Kỳ vào quán cà phê, hiểu sao lòng lại thấy chua chua.


      La Duyệt Kỳ vào thấy Kim Đào ngồi vị trí bên cửa sổ, vì thế đến ngồi xuống hỏi: “ đợi lâu chưa?”


      “Dù sao cũng có việc gì nên đến sớm chút, cũng lâu lắm, tầm nửa giờ thôi. Em đến đây với ta sao?” Kim Đào nhìn thấy cảnh vừa rồi.


      “Ừm, hôm nay em hẹn là để ràng mọi việc, đây là đồ mà tặng ba mẹ em và em, bây giờ giao trả lại cho . Ngày đó em chia tay với phải là đùa. Tình cảm thể cân nhắc bằng những thứ này nhưng ít ra có thể khiến tâm trạng cân bằng chút, Kim Đào, chúng ta hợp rồi tan trong vui vẻ thôi, dù ở bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.”


      Kim Đào cười lạnh: “Em trả lại mấy thứ đồ này trả lại để tâm lý em được cân bằng phải ? Có đại gia như Mạc Duy Khiêm ở bên, dĩ nhiên em cần nữa rồi, thừa nhận chuyện giữa và Ngô Nguyệt là có lỗi với em, nhưng đó phải chuyện tự nguyện và cũng hề chủ động, nhớ gì cả. Cược trận bóng cũng muốn tham gia nữa, dù thắng nhiều tiền nhưng còn biết thứ gọi là điểm dừng, chẳng qua chỉ muốn mua lại khách sạn mà thôi, tất cả những thứ làm chỉ để tạo dựng cuộc sống tốt đẹp của chúng ta. Bây giờ xem ra, đúng như Mạc Duy Khiêm , dù có cố gắng cỡ nào cũng vô ích, đầu thai ở nơi kém cỏi hơn nên chỉ có thể nhận thua! Nhưng ngờ chính trực dũng cảm khi đó bây giờ cũng chống lại được sức hấp dẫn của tiền bạc, biến thành người phụ nữ hám lợi như vậy. Duyệt Kỳ, về mặt tiền bạc có gì để thể so nổi với Mạc Duy Khiêm, nhưng về mặt tình cảm ta nhất định bằng , chẳng qua vì mặt mũi, cam lòng việc chiếm được em nên mới cố chấp như vậy, em suy nghĩ kỹ .”


      Lòng La Duyệt Kỳ vô cùng đau đớn, lời của Kim Đào khiến vô cùng khổ sở: “Kim Đào, Mạc Duy Khiêm như thế nào em quan tâm, em vì tiền cứ cho là thế , hy vọng sống tốt!”


      “Sao hả, em còn thừa nhận ư? Vậy em xem đây là cái gì! Duyệt Kỳ, em làm quá thất vọng, cũng làm quá đau lòng rồi.”


      Ảnh chụp bàn đúng là chụp cảnh và Mạc Duy Khiêm nắm tay dạo đường, hai người có đùa giỡn, ôm, hôn môi, ảnh chụp rất ràng, góc độ chụp cũng tốt, bản thân La Duyệt Kỳ cũng biết ra khi ở bên Mạc Duy Khiêm có thể cười vui vẻ như vậy!


      phản đối? Duyệt Kỳ, trách em, chỉ hy vọng em có thể tỉnh táo chút, đừng sa vào cái bẫy mà Mạc Duy Khiêm giăng ra, Loan Ninh với rằng thân phận của Mạc Duy Khiêm chắc chắn đơn giản đâu, lòng với em đâu, chẳng qua chỉ là chơi bời thôi.”


      La Duyệt Kỳ lập tức nhìn thẳng Kim Đào: “Loan Ninh ? Ảnh chụp này có phải cũng là do ta đưa ? Kim Đào, trong điện thoại lại với Loan Ninh nữa mà, ra đó chỉ là lừa người!”


      rằng nếu em bên lại với cậu ấy nữa! Bây giờ bên ngoại trừ người bạn như Loan Ninh còn ai đối xử tốt với nữa? Hiệp hội muốn xử phạt , cũng là do cậu ấy tìm người biện hộ giúp nên mới giải quyết được, em còn muốn phải thế nào? Mà em, chỉ biết tin lời Mạc Duy Khiêm , ta hãm hại Loan Ninh mấy lần chỉ đơn giản vì Loan Ninh giúp , nếu có tiền ta có thể cướp em cách dễ dàng sao?” Kim Đào càng càng tức giận, trở nên vô cùng kích động.


      La Duyệt Kỳ khổ sở nhắm chặt mắt lại, hít sâu hơi khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh: “Kim Đào, tôi chỉ hỏi việc, tôi lên giường với Mạc Duy Khiêm, cảm thấy có thể chút để ý đến chuyện này ? Sau khi tôi lên giường với ấy, có thể thoải mái ở cùng chỗ với tôi ?”
      Last edited: 3/10/15
      ZzJanyzZ, annie196, minmapmap250517 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :