Tình đãng Liên Y (Bộ Cung Đình - Chương 20)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThanhHoLy

      ThanhHoLy New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      21. Giai nhân bắt đầu trưởng thành.

      Ngày hôm sau, Liên Y mang theo đôi mắt thâm sì lãnh cung tìm Vân Thường. Hai nha hoàn quét sân thấy bộ dạng Liên Y liền giật mình . Liên Y có tâm tình cùng các nàng chuyện phiếm, trực tiếp vào trong phòng tìm VânThường.Vân Thường đánh đàn, nhìn thấy Liên Y cũng khỏi hoảng sợ."Liên Y, ngươi xảy ra chuyệngì?" Liên Y giật khóe miệng, cười so với khóc còn khó coi hơn."Phong Khiếu rồi, ta thương tâm a, kết quảmột đêm ngủ." Lưu Vân Thường nghe xong cười tiếng."Ngốc nha đầu, phải trở lại ." Vân Thường an ủi nàng, Liên Y vẫn vui : " lần này , muốn gặp lại phải chờ vài năm."

      Vân Thường biết trong lòng nàng khó chịu nên im lặng ngồi cạnh nàng. Liên Y dựa đầu vào vai Vân Thường." Ít nhất ta cũng cho lòng mình, cũng nhận của ta khăn lụa . Ta có gì hối hận ." Nhắc tới khănlụa, Vân Thường nhíu mày, " khăn lụa ngươi thêu mấy dòng chữ đó, có thể hiểu sao ?" Liên Y bất mãnđô miệng."Ta thêu là tình ca, là độc nhất vô nhị . hiểu ta liền bóp chết !"Vân Thường nghe những lời này, lại nhịn được cười lên tiếng. Liên Y tâm tình cũng dần tốt lên, Vân Thường mềm ."Kỳ tách ra chưa chắc phải chuyện tốt, đến thời điểm ngươi gặp lại , có lẽ ngươi là đại nương ."

      Kết quả lời Liên Y trở thành , Phong Khiếu Lưu Tấn rất nhiều năm. Phong Tấn dưới thống trị của , phồn vinh chưa từng có, thậm chí bắt đầu có xu thế đuổi kịp Phong Việt. Người dân dần dần tiếp nhận Phong Tấn mới . Quả nhiên Phong Triệt đúng, chỉ có thành lập quốc gia phồn vinh hưng thịnh , mới khiến dân chúng quên mối hận mất nước. Phong Khiếu tại đây vài năm thời gian, làm rất nhiều đại , việc trong đó dĩ nhiên là đem quân đội Lưu Tấn hợp nhất . Từ trước đến giờ , quốc gia mới bao giờ dám trọng dụng quân đội của quốc gia cũ , là người đầu tiên làm như vậy . biết là quá tự tin hay là do người khác quá bảo thủ, lúc ấy toàn bộ triều thần Phong Việt phản đối, đến Phong Triệt cũng tánthành. Phong Khiếu vẫn khư khư cố chấp, kết quả ngắn ngủi vài năm gian, quân đội Lưu Tấn chẳng những nguyện ý thề sống chết trung thành với , hơn nữa được huấn luyện so với trước đây càng thêm cường hãn. Điều này làm cho Phong Triệt giật mình .

      Khoảng thời gian tuổi trẻ lông bông này trôi qua rất nhanh. Liên Y nhị ca Phong Ngọc thế nhưng lại cưới nữ nhi tướng quốc , Liên Y sợ sau này bị cắm sừng , ngày đại hôn cố ý tặng Phong Ngọc rất nhiều " hảo" dược liệu , đảm bảo nữ nhân kia nếu dám hồng hạnh vượt tường , nàng sống bằng chết. Phong Chiêu lựa chọn tòng quân, hơn nữa là địa phương xa xôi , khổ cực nhất . Phong Chi Nhã bị chỉ hôn cho thượng thư công tử, Phong Khuynh cùng Phong Nhiễm đều bị phong Vương gia, rời khỏi cung . Liên Y đột nhiên cảm thấy tịch mịch . Đối với Liên Y mà , bảy năm này trôi qua rất khổ sở . Tuy rằng Phong Khiếu quả làm theo ước định, có quên nhớ nàng. Ngày lễ ngày tết đều đưa lễ vật tới , các loại kỳ trân dị bảo, chỉ cần là Phong Việt có hoặc Liên Y chưa thấy qua , Phong Khiếu đều giúp nàng sưu tập . Liên Y mỗi lần nhận được lễ vật đều cười tươi . Nhưng trong lòng vẫn chua sót , nàng tình nguyện cái gì cũng có , nàng rất , rất muốn được nhìn thấy Phong Khiếu , cho dù chỉ là cái liếc mắt .

      Liên Y ngồi tay vịn hành lang ở lãnh cung , đơn cầm lễ vật Phong Khiếu đưa tới. Lễ vật đựng trong chiếc hộp rất tinh xảo , nàng cũng mở ra, cứ nhìn hộp ngẩn người. Vân Thường đứng ở phía sau Liên Y , tươi cười thảnnhiên ."Đừng khổ sở , nhận được lễ vật liền chứng minhtrong lòng vẫn có ngươi." Khuôn mặt tuyệt sắc của Liên Y lên ưu sầu, tươi cười có chút buồn bã. Bảy năm trôi qua, nàng từ tiểu nương chỉ cao đến thắt lững , trổ mã thành xinh đẹp trong veo như nước , nhưng đâu? Từ khi chưa từng trở về, nàng lớn lên trong khát vọng. Nhưng nhìn tới, nàng trưởng thành xinh đẹp, tựa hồ đều có ý nghĩa . Liên Y lẳng lặng mở hộp ra, là quyển sách. Mỗi lần Phong Khiếu đưa tới lễ vật đều là các loại đời khó tìm kỳ trândị bảo. Này quyển sách có gì đặc biệt .Liên Y lật ra xem, là quyển sách bình thường miêu tả phong cảnh, phong tục các quốc gia . Nàng chậm rãi đọc , tuy rằng so ra kém kỳ trân dị bảo, nhưng quyển sách này miêu tả dị cảnh, ngôn ngữ khôi hài , làm Liên Y cười rộ lên. Vân Thường ở bên nhìn , có chút khổ lại có chút cao hứng, cũng nhịn được mỉm cười.

      Liên Y xem lúc , đột nhiên cảm giác có chút thích hợp, trang sách giống bình thường .Nàng cẩn thận xem xét, sờ soạng hai lần, quả nhiên trang giấy dày hơn so với bình thường , nàng quan sát kĩ , phát giấy có dấu vết. Nàng lập tức cho người mang nước trong đến, nha hoàn tuy rằng biết lấy nước trong làm gì, nhưng xem Liên Y dáng vẻ lo lắng , nhanh chóng mang nước đến .Liên Y dội nước vào tờ giấy cuối cùng quyển sách, chỉ chốc lát, trang giấy xuất hai tầng. Liên Y đem tầng xé bỏ, quả nhiên bên trong còn có trang giấy khác. Nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn Vân Thường, Vân Thường cũng tiến đến xem, mặt đồng dạng là hoài nghi cùng khó hiểu . Trang giấy bên trong được xử lý qua , bị nước làm ướt , chữ viết dần dần ra. Liên Y cẩn thận đánh giá, chữ viết cững cáp hữu lực, mặt chỉ có ít ỏi mấy câu, Liên Y cúi đầu tinh tế đọc .

      Ta đến Linh Phong, ngày mai, tại cửa bắc gặp.

      Khiếu (Phong Khiếu)

      Liên Y thể tin trừng lớn hai mắt, lại nhìn lần, rồi mới quay đầu hỏi Vân Thường, "Vân tỷ tỷ, ta có phải hay nằm mơ? Ngươi mau đánh ta cái!" Lưu Vân Thường ô miệng cười thôi, rồi mới ác ý ở Liên Y phấn nộn khuôn mặt đánh cái , Liên Y cảm thấy có chút đau, thế này mới bừng tỉnh ."Khiếu ca ca hẹn ta ..." Lưu Vân Thường tuy rằng cũng cao hứng thay nàng, nhưng vẫn nhíu mày hỏi " Liên Y, ngươi làm thế nào ra ngoài? Vương thượng cho ngươi ra cung ."Liên Y đương nhiên biết điểm này, nàng mị mắt suy nghĩ , rồi mới cười cách tinh quái .Hôm sau , lãnh cung đột nhiên đến vài người làm vườn , tu bổ , sửa sang lại sân. Khi tu sửa xong , hai nha hoàn gọi bọn họ qua uống chén trà nghỉ ngơi chút, vài người làm vườn đều qua . Khi bọn họ rời , thị vệ phát ra , trong đó nhiều hơn người làm vườn gầy yếu. Ngay cả Ảnh Vệ nấp ở gần đó cũng chú ý tới .

      Lưu Vân Thường cùng hai nha hoàn lo lắng đề phòng nhìn Liên Y thay thân nam trang, thấp đầu lặng lẽ theo đám người làm vườn ra ngoài. Hoàn hảo, ai đa tâm cũng có người chú ý . Liên Y lặng lẽ theo bọn họ đến nơi ở của người hầu , người cao to giống như là đầu lĩnh đột nhiên gọi nàng. Lòng của nàng liền khẩn trương căng thẳng , người kia ánh mắt cũng xem nàng , trực tiếp bảo nàng quét sân . Liên Y liên tục gật đầu, rồi chạy nhanh lấy chổi . Trong viện của người hầu , có người chuyên ra ngoài mua đồ ăn , Liên Y đến cửa cung, giả dạng là tiểu thái giám do Tiểu Thanh ở Thủy Dạng cung phân phó ra ngoài mua điểm tâm cho Liên Y công chúa . Bởi vì bình thường Liên Y cũng thường phân phó hạ nhân Bát Bảo lâu mua bánh hoa quế nên thủ vệ chút nào nghi ngờ, cho ra ngoài.

      Khi nàng ra khỏi phạm vi hoàng cung , kích động muốn hét to. Nàng lớn như vậy , đây là lần đầu tiên mình rời hoàng cung, sau khi nàng bị băt cóc , Phong Triệt quản nàng càng nghiêm , đừng ra cung, chỉ cần thời gian quá bữa tối, cũng cho phép nàng ở lại lãnh cung , Ảnh Vệ bên người cũng từ hai người biến thành bốn người. Nàng trong lòng biết phụ vương lo lắng cho nàng, nhưng dù sao cũng là đại linh hồn, cảm giác có tự do , làm cho nàng thấy đặc biệt áp lực. Trong lòng quá chờ mong cùng lo lắng, nàng gọi người qua đường hỏi vị trí cửa bắc , nhịn được vội chạy . Người làm vườn tu bổ hao viên cả buổi sáng , hơn nữa nàng chậm chập ở hậu viện làm bộ quét tước sân, tốn ít thời gian, nắng bắt đầu tắt, biết Khiếu ca ca rời chưa, nàng rất lo lắng.

      Khi nàng chạy đến cửa bắc , cách rất xa liền nhìn thấy , ở cổng thành đứng thân ảnh tuấn dật tuyệt trần . chỉ cần lẳng lặng đứng như vậy , lại toát lên khí chất làm cho người ta phải thuần phục dưới chân . Bảy năm thấy, tựa hồ thành thục ít, đôi mắt phượng tối đen , có tiêu cự nhìn phương xa, mày kiếm bay xéo, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, mặt trời khuất, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh hoàng hôn, chói mắt làm cho người ta dám nhìn thẳng .Liên Y đương nhiên cũng chú ý tới, có rất nhiều ở xung quanh lưu luyến, làm bộ mua này mua nọ, nhưng vẫnvụng trộm đánh giá . Trường hợp này làm cho nàng cực thoải mái, nàng đương nhiên biết, nam tử xuất sắc như , mặc kệ ở đâu, đều hấp dẫn vô số .

      Liên Y đột nhiên có quỷ ý , nàng tháo mũ của người sai vặt xuống, thả ra mái tóc đen mượt mà , rồi mới tiến đến chỗ thân ảnh kia . Phong Khiếu lẳng lặng đứng dưới cổng thành, đương nhiên cảm giác được có người tiến lại , ngay tại khi theo bản năng quay đầu nhìn, người kia vọt vào trong lòng . ban đầu rất ngạc nhiên sau bình thường trở lại . Có thể làm cho hề phòng bị như vậy , trong thiên hạ chỉ có người , ai khác ngoài Liên Y . trong lòng đứng đến cằm , khi rời , nàng mới đến thắt lưng thôi. Phong Khiếu bên môi tự giác nở ra nụ cười yếu ớt. Liên Y ôm lâu, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn .

      Vừa thấy khuôn mặt Liên Y, Phong Khiếu liền thất thần, khi Liên Y còn , ngũ quan có nét xinh đẹp , nhưng ngờ khi lớn lến, lại khuynh thành tuyệt sắc như vậy . đôi mắt hạnh linh động , mỗi khi đảo mắt, giống như mang xuân thủy trong suốt, trắng nõn phấn nhuận da thịt, vô cùng mịn màng, cái miệng nhắn như đóa hoa thơm mê người . nhịn được căng thẳng, có loại gọi là dục vọng bắt đầu rục rịch. Với tư sắc này của nàng , phóng nhãn thế gian, chỉ sợ cũng là có hai trong thiên hạ .Nguyên lai tiểu nương, cuối cùng trưởng thành.

    2. ThanhHoLy

      ThanhHoLy New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      22. Kỳ cũng




      "Khiếu ca ca, ngươi đợi bao lâu?" Liên Y tò mò hỏi . Phong Khiếu : "Ách, có lúc ." Kỳ trời chưa sáng đến . Khi Phong Khiếu chờ nàng, trong lòng lo lắng bất an , dù sao bảy năm gặp . Năm đó nàng còn , thích cũng có thể là đùa, bảy năm trôi qua , có lẽ nàng sớm có ý trung nhân , ý nghĩ này làm cho tâm phiền ý loạn. quả là bệnh , thế nhưng thích đứa bảy năm, còn đau khổ chờ nàng lớn lên. Chắc chắn là bệnh nguy kịch .

      Liên Y xem như lần đầu tiên đến Linh Phong Thành, rực rỡ muôn màu thương phẩm, nàng có chút hoa mắt. nhưng luôn bị cả trai lẫn đường chú mục làm nàng có điểm thoải mái, nàng đứng bên Phong Khiếu, vậy mà vẫn có mấy người mắt dám hướng Phong Khiếu công khai phao mị nhãn. Liên Y cúi đầu xem chính mình, thân trang phục gã sai vặt bụi bặm , vóc dáng lại bé . Có khi nào các nàng đều coi nàng là gã sai vặt ? thể nhẫn nhịn được nữa ! Liên Y lập tức kéo cánh tay Phong Khiếu làm nũng "Khiếu ca ca, ta muốn mua quần áo ." Phong Khiếu cúi đầu nhìn nàng, cũng hiểu được để cho nàng vẫn mặc nam trang thực ổn, rồi mới tìm người hỏi tiệm may lớn nhất , mang Liên Y rời .

      Mặt tiền cửa hiệu quả nhiên rất lớn, tại Linh Phong thành tấc đất tấc vàng , xem ra tiệm này quả nhiên tư bản hùng hậu. Lão bản nương vừa thấy Phong Khiếu bộ dạng tầm thường cùng khí chất xuất trần, lập tức mắt sáng ngời, chạy nhanh tự mình ra đón , khi biết Phong Khiếu đến mua xiêm y cho vị bên cạnh, nàng mới mang khuôn mặt tươi cười nhìn qua, vừa thấy, lại sửng sốt! Hôm nay là cái gì ngày , người đến đều là cực phẩm, lại là tiểu nương mỹ đến tuyệt sắc, thân mặc quần áo gã sai vặt , lại như trước che được nàng thanh lệ dung nhan. Lão bản nương đề cử phi thường hăng say, tất cả quần áo xa hoa có trong tiệm đều muốn Liên Y thử lần , biết là do hi vọng Phong Khiếu mua hết, hay là do muốn nhìn mỹ nhân mặc thử lần. Liên Y chịu nổi loại nhiệt tình dị thường này , chọn bộ xiêm y nhìn thanh nhã , rồi bảo Phong Khiếu nhanh tính tiền. Nàng lập tức mang trang phục vào phòng thay . Sau khi thay xong , toàn bộ mọi người trong điếm khỏi ngẩn ngơ.

      Liên Y mặc hồng nhạt váy dài, khoác bên ngoài kiện lụa trắng mộc mạc , như như linh lung có hứng thú dáng người, ống tay áo, cổ áo, vạt áo còn tỉ mỉ thêu những bông hoa mai. thân xiêm y thực thanh nhã, lại khiến nước da nàng càng thêm trong suốt, đạm mạc trong trẻo như tuyết. Liên Y nhìn thấy Phong Khiếu biểu tình kinh ngạc, thản nhiên cười, con mắt sáng như ánh sao, lấp lánh, mỹ đến bức người. Tuy rằng tuổi còn , nhưng với phong tư như vậy , là cuộc đời hiếm thấy . Liên Y là muốn thay xiêm y đẹp, cố ý cho Phong Khiếu nhìn, chứng minh mìnhđã phải là tiểu nương ngày xưa . Nhưng thấy mọi người trong phòng đều nhìn nàng thất thần ngây ngốc , nàng ngược lại có chút xấu hổ , chạy nhanh tiến đến nắm tay Phong Khiếu , kéo rời .

      Phong Khiếu bắt đầu có chút hối hận , lúc trước nàng mặc quần áo gã sai vặt, đến mức chói mắt như vậy , tại nàng quả thực chính là câu dẫn lòng người, đường , bao nhiêu ánh mắt si mê nhìn nàng khiến cho Phong Khiếu tức giận thôi. Tất nhiên có những người muốn tiếp cận nhưng thấy Phong Khiếu khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt như hàn băng ngàn năm , mang sát khí, cuối cùng cũng ai dám tiến lên. Liên Y ở phương diện này cũng trì độn , phải là nàng chỉ chú ý đến những ánh mắt hướng về Phong Khiếu, còn đối với những ánh mắt nhìn nàng , nàng thèm để ý .

      lúc , nàng có chút mệt , kéo Phong Khiếu cánh tay, tựa đầu vào vai Phong Khiếu, có chút miễn cưỡng "Khiếu ca ca, tìm chỗ nghỉ ngơi được ." Phong Khiếu cúi đầu nhìn nàng, biết nàng muốn ngủ . Cách đó xa vừa vặn có khách điếm , dìu nàng qua. Phong Khiếu thuê tiểu viện yên tĩnh tách biệt. Được rồi, kỳ muốn tận lực rời xa nơi đông người. Liên Y nhìn đến tiểu viện này , có vẻ thực vừa lòng, hoàn cảnh thanh tĩnh. Trong viện có hai gian phòng , bố trí nhã nhặn, làm cho người ta tự giác thả lỏng tâm tình . Tiểu nhị bưng lên ấm trà xanh cùng mộ ít điểm tâm , rồi rất thức thời lui xuống. Liên Y khách khí ngồi vào bàn , bắt đầu dùng điểm tâm. Phong Khiếu tiến đến ngồi bên cạnh nàng , nhìn nàng ăn ngon : "Thấy ăn muốn ngủ nữa sao ?" cười trêu ghẹo nàng . Liên Y ăn hai khối bánh ngọt, tiếp nhận Phong Khiếu đưa đến nước trà . Uống ngụm, rồi mặt hề hề cười xấu xa.

      Phong Khiếu phản ứng kịp, Liên Y khách khí ngồi trong lòng , kia tư thế rất ái muội. Phong Khiếu được tự nhiên , thoáng nghiêng mặt . Liên Y biết thẹn thùng, bởi vì nàng nhìn thấy tai đỏ bừng , nàng đem mặt mình tiến đến, nhàng ở tai khẽ liếm chút. Đây chính là chuyện rất sớm rất sớm trước đây nàng muốn làm . Phong Khiếu kịp gì, tê dại nửa người. hô hấp lập tức dồn dập . Liên Y đương nhiên nhìn thấy phản ứng , trong lòng thầm đắc ý . Chứng tỏ mình đối với rất có sức ảnh hưởng . Nàng dùng hai tay kéo mặt quay lại, làm cho nhìn thẳng nàng, rồi cười điềm điềm : "Khiếu ca ca, ngươi có phải hay thích ta ?" Phong Khiếu càng quẫn , chỉ bên tai, lần này ngay cả khuôn mặt tuấn tú đều có chút phiếm hồng. Liên Y bỏ qua cho , nàng nhìn chằm chằm, bộ dáng ràng xong . Phong Khiếu nhàng gật đầu. Liên Y đô miệng thực hài lòng, tiến đến bên tai thổi khí: "Ta phải nghe ngươi cơ."

      Phong Khiếu trước mặt người khác có bao nhiêu lãnh khốc, có bao nhiều có uy nghiêm. Thậm chí trong bảy năm đem Phong Tấn thống trị thành quốc gia phồn thịnh, làm cho tất cả mọi người e ngại , kính sợ , thần phục . Nhưng ở trước mặt Liên Y, vẫn là bị trêu đùa . Phong Khiếu thanh thực trầm : "Ta thích ngươi." Thời điểm lời này , thầm đem Liên Y ôm chặt. Liên Y tiến sát đến mặt , cơ hồ sắp có khoảng cách, rồi mới nhàng "Lần này buông tha ngươi, lần sau ta phải nghe ngươi ta." Bởi vì dựa vào quá gần, khi nàng chuyện, đôi môi của nàng nhàng chạm vào môi , làm cho hai tay Phong Khiếu ôm nàng nhịn được có chút run rẩy. Kết quả vừa mới dứt lời, Liên Y cũng khách khí, trực tiếp hôn lên đôi môi khát vọng lâu, Phong Khiếu lại thạch hóa .

      Liên Y trong lòng lại thầm đắc ý, xem ra Khiếu ca ca vài năm thực nghe lời , nữ nhân đều có. Nàng vui sướng hài lòng khẽ liếm môi , rồi mới đem cái lưỡi chính mình tận tình trêu đùa , thỏa thích mút vào mật hoa quế. Ô, đây so với bánh hoa quế ngon hơn nhiều lắm. Cũng biết hôn bao lâu, chờ Liên Y cảm thấy mỹ mãn rời . Ánh mắt Phong Khiếu nhìn nàng mảnh tối tăm, Liên Y vẫn ngồi trong lòng , đương nhiên cũng cảm giác được thân thể chỗ thay đổi. Nàng như trước cười xấu xa , còn vươn ngón trỏ, nhàng vuốt ve cánh môi bị nàng hôn sưng đỏ, động tác mềm ái muội. Phong Khiếu hô hấp càng nặng . Tựa hồ đùa đủ, nàng hì hì cười, lại theo người nhảy xuống , đến bên giường trèo lên nằm, rồi mới đánh cái ngáp nho , dụi dụi mắt đối với Phong Khiếu vẫn cứng ngắc thân hình : "Khiếu ca ca, thực ngọt ." Rồi bên môi còn mang ý cười xấu xa, nhắm mắt ngủ.

      Phong Khiếu cũng biết đến khi nào mình mới lấy lại tinh thần , cánh môi vẫn còn cảm giác tê dại, cưỡng chế mãnh liệt dục vọng, nhìn người nằm giường .Liên Y ngủ , hai hàng mi dài khép lại, đem cặp mắt hạnh linh động hoặc nhân che khuất , Liên Y khi ngủ thể nghi ngờ là càng ngọt ngào chọc người trìu mến , khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng luôn dụ dỗ ánh mắt Phong Khiếu. khẽ thở dài, hề làm trái ý nguyện chính mình, tới gần bên giường, chậm rãi cúi thấp đầu , đặt lên cánh môi đỏ mọng đồng dạng khát vọng lâu, nhàng ma sát mút vào. Sau đó cũng nằm lên giường, đem Liên Y ôm vào trong ngực. Khi Liên Y tỉnh lại , tất nhiên là do đói tỉnh . Nàng dụi dụi mắt, còn cố ý ở Phong Khiếu trong lòng cọ cọ. Kỳ Phong Khiếu vẫn ngủ, danh nghĩa là bồi nàng ngủ , nhưng vẫn luôn ngắm nhìn nàng. Bảy năm , tiểu Liên Y của muốn biến thành duyên dáng kiều. tại lúc trước luôn luôn lo lắng, nếu tâm Liên Y thay đổi làm sao bây giờ. Lời của tiểu hài tử sao có thể coi là , nhưng là, ông trời chiếu cố , Liên Y vẫn thích như cũ.

      Nhìn Liên Y ở người cọ đến cọ , Phong Khiếu ánh mắt biến sâu thẳm, cực lực thả lỏng chính mình hô hấp. Nàng còn , nghĩ dọa đến nàng. Liên Y đương nhiên nhận thấy được Phong Khiếu căng thẳng thân thể, nàng mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tuấn tú, còn có biểu tình được tự nhiên , Liên Y cố ý đem thân mình dán đến. Quả nhiên, Phong Khiếu hô hấp bắt đầu có chút hỗn loạn. Tay bé của nàng phi thường xấu xa tiến vào trong vạt áo của , khi Phong Khiếu nhận thấy được muốn ngăn nàng lại, nàng xâm nhập thành công . Phong Khiếu hô hấp lại càng ổn : "Liên Y, đừng hồ nháo." Liên Y tựa đầu vào ngực , tay bé như trước xấu xa. Phong Khiếu giữ lấy tay nàng, cho nàng tiếp tục sờ xuống. Liên Y bất mãn trừng "Người ta đợi ngươi bảy năm, sờ chút cũng được sao ?" Lời này vừa ra, Phong Khiếu trong lòng nhất thời cảm thấy thua thiệt nàng, lực đạo giữ tay nàng cũng buông lỏng , Liên Y đắc ý tiếp tục sờ. Phong Khiếu hoàn toàn buông tha cho chống cự , thấy chết sờn, cắn răng cứng rắn chống đỡ.

      Liên Y tay bé từ ngực chậm rãi sờ, dần dần đến rắn chắc cơ bụng, rồi nàng còn muốn tiếp tục xuống, Phong Khiếu cuối cùng nhịn được , lại bắt lấy tay nàng , hổn hển : " thể xuống nữa ." Nhìn nhẫn như vậy vất vả, Liên Y cũng tâm trêu chọc , nàng biết nam nhân cố nhịn như vậy , khẳng định rất thống khổ , cho nên rút tay về ,đặt lưng , đem mặt dán ngực , nghe tim dồn dập đập, mặt mang ngọt ngào ý cười.

      Tuy rằng giờ phút này hai người nùng tình mật ý, nhưng Phong Khiếu còn có đánh mất lý trí. bình tĩnh lại , nhàng hỏi Liên Y: "Sau khi ăn cơm chiều ta đưa ngươi trở về." Liên Y vừa nghe liền phát hỏa: " cần! Ta về." Phong Khiếu cũng luyến tiếc nàng, nhưng nàng còn , có lẽ nàng ý thức được, đối thế nhân mà , huynh muội nhau là thể tha thứ . Nghĩ như vậy , Phong Khiếu ánh mắt ảm đạm , tại có lẽ còn kịp, để cho Liên Y sống cuộc sống bình thường, cho dù lòng đau như cắt . Liên Y dù sao cũng sống qua kiếp, nhìn đến Phong Khiếu chần chờ cùng đau đớn ánh mắt, liền đoán được suy nghĩ cái gì . Nàng thực tức giận , này ngốc tử sao hỏi xem nàng muốn cái gì, tự chủ trương quyết định rời xa nàng . Nàng trực tiếp cùng mặt đối mặt. Ánh mắt sáng ngời mà kiên định, "Phong Khiếu ngươi nghe cho ta, ngươi thích ta , đời này ngươi đừng nghĩ rời xa ta!" "Liên Y, ngươi còn , loại này cảm tình là thể được ."

      Liên Y mặt mang trào phúng ý cười: "Ta muốn làm cái gì, cùng người khác có quan hệ gì đâu?" Phong Khiếu á khẩu trả lời được. Liên Y biết nếu đem khúc mắc này cởi bỏ, sau này sớm muộn gì cũng nghĩ thông, lại làm ra quyết định rời . Nàng chăm chú nhìn mắt : "Nhân sống là vì chính mình, cùng người ta có gì quan hệ. đời này, ta chỉ cần có ngươi là đủ, cái khác ta đều có thể cần." Có lẽ nàng lời này có chút ích kỷ, có chút quá phận. Nhưng là nàng sống đến bây giờ, ngoại trừ Phong Khiếu , nàng tìm thấy ý nghĩa sinh tồn. Phụ vương, mẫu phi, bọn họ tuy rằng cho nàng hết thảy, nhưng là thủy chung có cái loại này tâm hồn ràng buộc. Thứ nàng muốn , cho tới bây giờ chỉ có Phong Khiếu.

      Phong Khiếu nhìn nàng ánh mắt kiên định, kiên quyết ngữ khí, có chút xúc động . vươn tay ôm lấy nàng: "Con đường sau này chỉ sợ khổ ." Liên Y biết nghĩ thông , cười ngọt ngào như mật : "Cùng lắm chúng ta tránh ở Phong Tấn, trở về Phong Việt ." Phong Khiếu nghe đề nghị như vậy , cũng nở nụ cười.

      Liên Y vốn là đói tỉnh , lại cùng Phong Khiếu chuyện lúc, tại càng đói bụng. Nàng làm nũng ôm Phong Khiếu "Khiếu ca ca, ta đói bụng!" Phong Khiếu cũng dự đoán được khi nàng tỉnh đói, buổi trưa nàng cũng chưa ăn, tùy ý ăn hai khối điểm tâm liền ngủ. Phong Khiếu ôm nàng đứng lên, giúp nàng đem hỗn độn quần áo sửa sang tốt, lại lơ đãng thoáng nhìn hai ngọn núi trước ngực nàng, khuôn mặt tuấn tú lại phiếm hồng. Liên Y theo ánh mắt liền biết nhìn cái gì. Nàng da mặt dày , chút đều e lệ, còn kéo tay Phong Khiếutrực tiếp đặt lên : "Như thế nào ? Có vừa lòng ? Tuy rằng bây giờ còn đủ đại, nhưng mà ta còn trưởng thành ." Nàng còn chưa xong , Phong Khiếu nhanh chóng rút tay về , đem nàng an trí ghế , chạy nhanh ra ngoài .

      Liên Y nhìn đến bối rối bộ dáng , nhịn được ô miệng cười rộ lên. Trời ạ! Vì cái gì trêu đùa người mình thích, lại vui vẻ như thế . Nàng quả nhiên là xấu xa . Khi Phong Khiếu trở về , sắc mặt khôi phục như thường, phía sau theo hai người hầu, nhanh chóng đem đồ ăn tốt nhất đưa lên, rồi nhanh chóng lui xuống. Liên Y nhìn Phong Khiếu sắc mặt như thường giúp mình lấy cơm, trong lòng tiểu ác ma lại toát ra , nàng cố ý đô miệng : "Ngươi cho dù chê ta quá , cũng cần phải để ý tới ta ." Phong Khiếu tay mạnh mẽ run lên, xới cơm, thiếu chút nữa làm bát cơm rơi xuống đất, muốn cật lực duy trì thần sắc, nháy mắt lại biến cực kỳ mất tự nhiên, bên tai xấu hổ đến đỏ bừng, Liên Y lại nhịn được ô miệng cười. Phong Khiếu là đối nàng có cách, đem bát cơm đến trước mặt nàng : " cần cố ý chọc ghẹo ta, ngoan ngoãn ăn cơm." "Ta nào có a, người ta thích ngươi , người ta mới chọc ghẹo ngươi thôi, hơn nữa đây gọi là chọc ghẹo , đây là tán tỉnh." Vừa còn vừa đối nháy mắt mấy cái. Phong Khiếu thiếu chút nữa bị nghẹn, hạ mắt phương xuống nhìn nàng, chuyên chú ăn cơm. Liên Y nhìn thấy để ý mình, cũng đành đô miệng ăn cơm. Phong Khiếu nhận thấy nàng im lặng , mắt phượng liếc nàng cái, thấy nàng vui . Muốn dỗ nàng lại biết dỗ như nào, kết quả mở miệng câu: "Kỳ cũng ."

      Liên Y trực tiếp cười văng lên. Được rồi, tuy rằng thực ngoài dự đoán, nhưng cũng làm nàng vui vẻ phải sao .

    3. ThanhHoLy

      ThanhHoLy New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      23. Phụ tử tranh chấp

      Bên này, trong hoàng cung sớm loạn ngất trời . Thời điểm Ảnh Dạ phát Liên Y công chúa biến mất , trong đầu chỉ có ý nghĩ , đó là : 'Hoàng thượng nổi giận' . Ảnh Dạ vừa tiến vào ngự thư phòng, Phong Triệt nhăn mày nhìn , câu đầu tiên chính là "Liên Y lại xảy ra chuyện gì?" Ảnh Dạ trong lòng kêu khổ ngừng, sao thảm như vậy , nhận phải nhiệm vụ trông chừng công chúa Liên Y , cúi đầu quỳ xuống, thanh lạnh lùng như thường."Liên Y công chúa thấy ." Phong Triệt nhíu mi hỏi : "Là ai mang ?" Ảnh Dạ lại bất đắc dĩ trả lời : "Trong cung hết thảy như thường." Phong Triệt nhướn mày : "Lãnh cung cũng có sao?" " muốn tìm ." "Hạ nhân ra cung ghi lại như nào ?" Ảnh Dạ nhớ ra : "gã sai vặt mua điểm tâm cho công chúa vẫn chưa quay về ." Phong Triệt buông tấu chương đứng lên, than " Ảnh Vệ ra cung tìm." Rồi Phong Triệt thẳng qua Ảnh Dạ , Ảnh Dạ nhịn được khuyên nhủ "Vương thượng, ngài cần..." Phong Triệt cũng quay đầu lại đánh gãy : "Ta lo lắng." Phong Triệt nhảy lên mái nhà, vài cái lên xuống , người biến mất thấy. đứng dậy, thở dài trong lòng, biết vương thượng có phát , đối Liên Y công chúa là quá mức để bụng .

      Dùng xong cơm chiều, Liên Y lại ngồi trong lòng Phong Khiếu, nàng chết cái ôm ấp này , ấm áp còn mang hương hoa quế nàng thích nhất, nàng vừa lòng cọ cọ, thẳng đến Phong Khiếu cả người cứng ngắc. Phong Khiếu nhìn sắc trời: "Trong cung chỉ sợ nháo ngất trời ." Liên Y biết băn khoăn, phụ vương mẫu phi khẳng định lo lắng, lại càng phản đối. Liên Y trong lòng suy nghĩ đống loạn thất bát , rồi mới ngẩng đầu nhìn Phong Khiếu: "Khiếu ca ca, ngươi hối hận thích ta sao?" Phong Khiếu nàng vì sao đột nhiên hỏi như vậy , nhưng thực kiên định : " ." Liên Y đối với tươi cười sáng lạn : "Ta rất muốn cùng với ngươi xa, chỉ có chúng ta hai người." Phong Khiếu bị cảm động , đem Liên Y ôm chặt . khắc đó , Phong Khiếu rất muốn đáp ứng , nhưng nếu mang Liên Y , vậy nàng được gặp lại phụ vương cùng mẫu phi , Phong Khiếu đột nhiên nên lời .

      Đêm đó Liên Y vẫn là hồi cung, nàng cùng Phong Khiếu ngồi trong tiểu viện ngắm sao, hai người dựa vào chỗ ngồi bãi đá . Liên Y chậm rãi cho Phong Khiếu , mình vì sao thích như vậy . Phong Khiếu ở phía sau ôm nàng, vì cho nàng bị gió đêm thổi lạnh, cố gắng ôm nàng chặt chút. Liên Y thanh nhàng mang ngọt ý, làm cho Phong Khiếu cảm thấy thực muốn say. "Trước kia để ý, bây giờ nhớ lại , ta từ khi sinh ra thích ngươi. Đột nhiên vào thế giới lạ lẫm này, ta tuy rằng mở được mắt , nhưng ta nhớ của ngươi ôm ấp, thực ấm áp thực thoải mái, còn có ngươi người thản nhiên hương hoa quế , từ khi đó ta liền đặc biệt thích mùi hoa quế." xong, nàng còn tiến đến trong lòng Phong Khiếu hít sâu hơi, Phong Khiếu nhìn nàng mỉm cười ."Sau này khi bị người mang , lúc ấy ta nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng khi ta buông tha hết thảy hy vọng, nhắm mắt lại chờ chết , ngươi lại tới cứu ta, đồng dạng ấm áp, đồng dạng hoa quế hương, ta mở mắt ra nhìn , trong khắc thấy ngươi , ta biết , điều mà ta rất muốn trong cuộc đời này là gì ." Liên Y nhìn Phong Khiếu sâu , phi thường khẳng định ."Rồi ta mỗi ngày đều tính toán làm sao có được ngươi , kết quả là , ngươi thế nhưng đánh giặc , thời điểm ta tiễn ngươi , ngươi quay đầu nhìn ta cái , lòng ta là nghẹn khuất. Được rồi, đánh giặc xong cuối cùng trở lại, còn chưa kịp phát triển ra cái gì , ngươi lại phải , ta tại nghĩ lại, cảm thấy lúc ấy ta sáng suốt, trực tiếp đem nụ hôn đầu tiên của ngươi cướp . Ha ha..."

      đến chỗ này , nàng đắc ý nở nụ cười. Phong Khiếu bất đắc dĩ nhìn nàng, nghe xong nàng , mới giật mình thấy mình có bao nhiêu may mắn, có thể được nàng . Phong Khiếu biết làm sao biểu đạt, kể cho Liên Y chuyện trước kia : "Sư phụ ta là long chuyển thế, tương lai thống nhất tứ quốc, bất quá cũng , ta nữ nhân buông tha cho thiên hạ." Liên Y biết là Thiên Huyền lão nhân, lẳng lặng nghe. Phong Khiếu lặng yên chút lại mở miệng, "Ta khi đó luôn nghĩ vì nữ nhân buông tha thiên hạ, phải là ngốc tử sao. Sư phụ liền cười ta, ngươi kháng cự được nàng hấp dẫn, ai cũng có thể. Ta hỏi người đó là ai, , khi ta gặp gỡ người đó, chính là lúc tứ quốc bắt đầu rung chuyển ." Phong Khiếu lẳng lặng nhìn Liên Y, giống như muốn đem nàng khảm vào trong lòng : "Rồi ta phát , ta có thể vì nàng buông tha cho thiên hạ. Ta chính là cái kia ngốc tử." Liên Y nhìn cặp mắt phượng giống như mang tinh quang , rạng rỡ sáng ngời, làm cho nàng cảm thấy hoa mắt trầm mê, nàng tự chủ được dựa vào gần hơn, nhàng hôn , Phong Khiếu lần này hề bị động , đem Liên Y ôm vào trong lòng, bị động hóa chủ động, nhàng đem lưỡi luồn vào trong cái miệng nhắn của nàng, đùa nghịch cái lưỡi đinh hương , mút vào xuân thủy.

      Đêm khuya, Liên Y nhu thuận tựa vào trong ngực Phong Khiếu ngủ ngọt ngào , Phong Khiếu mắt phượng nhắm đột nhiên mở ra. Rồi nhìn thẳng đến vị trí cửa sổ, chỉ chốc lát sau, quả nhiên có người xuất . Dĩ nhiên là Phong Triệt, tìm được bọn họ. Nhưng Phong Triệt vào, khoanh tay đứng ở ngoài cửa sổ, trong mắt hàn ý dần dần đầy, sắc mặt lãnh liệt, nhìn thoáng qua Liên Y nằm trong lòng Phong Khiếu ngủ say , rồi mới đem tầm mắt chống lại Phong Khiếu. Phong Khiếu cũng lạnh lùng cùng nhìn thẳng, giờ khắc này, hai người trong lúc này còn là phụ thân cùng con tranh chấp, mà là hai nam nhân đồng dạng khắc sâu dục vọng chiếm giữ. Phong Triệt nhịn được nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. như trước bình tĩnh xoay người rồi biến mất ở trong đêm tối. Phong Khiếu thế này mới quay đầu, nhìn Liên Y mang nụ cười ngọt ngào ngủ say, cứng ngắc khuôn mặt mới dần dần thả lỏng, nhàng vuốt ve Liên Y khuôn mặt nhắn. Lại đem nàng ôm chặt hơn chút, rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.

      Ngày thứ hai, Phong Khiếu chờ Liên Y tỉnh ngủ , lại bị nàng làm nũng đòi Bát Bảo lâu dùng điểm tâm. Cuối cùng nàng mới lưu luyến rời quyết định hồi cung, nha đầu kia biết trong cung vì nàng, sớm loạn thất bát tao. Phong Khiếu có chút bất đắc dĩ , nghĩ đến ánh mắt của Phong Triệt tối qua, Phong Khiếu biểu tình cũng ngưng trọng lên. Quả nhiên hai người vừa đến cửa cung, có đội thị vệ chờ sẵn. Hành lễ xong lập tức mang bọn họ ngự thư phòng, Ảnh Dạ từ nơi bí mật gần đó thấy được bọn họ, tới ngự thư phòng trước báo cáo Phong Triệt. Rồi mới thức thời thối lui đến chỗ tối. lát sau , Phong Khiếu mang Liên Y tới ngự thư phòng , thị vệ cung kính mở cửa làm cho hai người vào, lại cung kính đem cửa đóng lại . Phong Triệt vừa thấy đến khuôn mặt nhắn của Liên Y toả sáng , trong lòng cảm thấy có chút trầm buồn. ngữ khí lành lạnh, ngầm có hàn ý thấu xương : "Khiếu Nhi, trở về cũng bẩm báo tiếng?"

      Bẩy năm gặp , Phong Khiếu hoàn toàn trưởng thành, làm người thâm trầm nội liễm nam nhân, kiêu ngạo siểm nịnh trả lời : "Có chút bất ngờ thay đổi hành trình, kịp bẩm báo ." Nghe xong, Phong Triệt ánh mắt mị càng sâu. "Vậy như thế nào cũng Liên Y gặp gỡ ?" Phong Triệt ngữ khí cứng rắn, lạnh như băng . Liên Y lần đầu tiên nhìn thấy phụ vương tức giận như vậy , sợ trách cứ Phong Khiếu, chủ động đứng ra : "Là do ta nhàm chán, nghĩ chuồn ra cung chơi, kết quả lạc đường , còn có hai tên xấu xa muốn khinh bạc người ta, nếu có Khiếu ca ca đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ..." Nàng cố ý thảm hề hề, Phong Triệt dù sao cũng ở cạnh Liên Y lúc đó, lại nhìn đến Liên Y dung mạo tuyệt sắc, khỏi tin là , lập tức sắc mặt xanh mét . Ngữ khí tốt hỏi : "Ai dám như thế lớn mật." Kia nồng đậm sát ý làm cho Liên Y tự giác run rẩy , Phong Khiếu đứng phía sau nàng, vừa thấy như vậy, mày cũng nhăn lại , theo bản năng nghĩ đem nàng ôm trong lòng, nhưng nghĩ đến Phong Triệt băng hàn ánh mắt, vươn thủ cầm cổ tay Liên Y , lặng lẽ truyền nội lực vào .

      Liên Y vốn là dối, vừa thấy phụ vương tức giận lớn như vậy, lãnh khí trải rộng toàn bộ ngự thư phòng làm cho nàng ngừng run rẩy, thực lạnh a! Rồi lập tức còn có bàn tay ấm áp nắm cổ tay nàng , tiếp theo còn có dòng nước ấm truyền tới, nháy mắt trải rộng toàn thân, làm cho nàng thoải mái thôi. Nàng đương nhiên biết là Phong Khiếu, cúi đầu , nhịn được câu khóe miệng cười ngọt ngào. Phong Triệt phát giận xong cũng phát giác thất thố, thu hồi sát khí, vài bước tiến đến trước mặt Liên Y. Nhìn nàng cúi thấp đầu lời nào, tưởng nàng bị kinh hách, ngữ khí lập tức trở nên mềm : "Liên Y, phụ vương cho ngươi ra cung cũng là sợ ngươi gặp chuyện may, lần sau được lại hồ nháo ." Liên Y thấy phụ vương thái độ dịu ít, thuậ theo làm nũng : "Phụ vương, Liên Y biết sai rồi." Trong lòng nàng thầm nghĩ , việc có trốn ra cung hay , ân, qua lần này rồi sau, nàng trong lòng tính toán nhặt.

      Phong Triệt tới, Phong Khiếu liền bất động thanh sắc thu tay trở về. Phong Triệt quay đầu nhìn thản nhiên : "Ngươi xuống ." Phong Khiếu ngẩng đầu, tối đen mắt phượng lẳng lặng cùng Phong Triệt đối diện, hai người liền như thế nhìn nhau, ai cũng lời nào, khí nhất thời có chút áp lực, cuối cùng, vẫn là Phong Khiếu phá cục diện bế tắc, hướng Phong Triệt gật đầu rồi lui xuống.
      Julia tran thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :