11. Trâm ngọc đại biểu đính ước. Khi Liên Y tỉnh dậy, thấy mình nằm chiếc giường xa lạ. Nàng nhịn được nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ đây là giường của Khiếu ca ca , rồi bắt đầu miên man suy nghĩ , trong lòng hối hận, ngày hôm qua sao lại ngủ thiếp như thế a. Bằng hóng được bao chuyện vui. miên man suy nghĩ, bên giường sa trướng bị vén lên, nàng quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt có chút thể tin. Phong Triệt ý cười ấm áp nhìn nàng, "Mới ra ngoài vài ngày, ngay cả phụ vương cũng quên?" Xem ra tối hôm qua trở lại cung , nhưng vì sao nàng lại ngủ giường phụ vương. Ô ô, Khiếu ca ca đem người ta từ bỏ. trong lòng lệ, nhưng nàng vẫn làm nũng "Liên Y tưởng rằng gặp lại phụ vương nữa." Phong Triệt ôm nàng, nghe được lời này, sắc mặt đen lại, thanh cũng cứng rắn ít "Bọn họ làm khó dễ ngươi ?" Liên Y có chút cảm khái, nàng vẫn nghĩ Phong Triệt lạnh lùng vô tình , theo thái độ đối với các phi tử, hoàng tử liền nhìn ra được. Bất quá người này với nàng, trước sau như thương. Phong Triệt vô cùng thân thiết ôm lấy Liên Y ngồi đùi mình, cố ý muốn hỏi ràng, "Bọn họ có hay làm khó dễ ngươi?" Liên Y tựa vào trong lòng , chính nghĩa lên án , "Có a, bọn họ rất xấu ! Cũng cho ta ăn bánh hoa quế , còn phái đại khối băng trông ta, thiếu chút nữa làm ta buồn chết!" Phong Triệt nghe vậy thở dài hơi, nhìn qua yên tâm ít. Ôm nàng ngồi vào bên bàn. bàn sớm dọn xong đồ ăn sáng, đều là các món ăn Liên Y bình thường thích ."Mấy ngày nay ngươi có phải rất sợ hãi?" Liên Y miệng vừa mới cắn miếng bánh hoa quế, nghe hỏi như vậy, đành phải lấy ra, rồi mới ngoan ngoãn đem chuyện tối qua lần. Phong Triệt mày nhăn lại, mắng nàng "Hồ nháo! Lần sau ngoan ngoãn ở trong phòng đợi người tới cứu." Liên Y bĩu môi bất mãn "Phụ vương, trong phòng có hai nữ tử, chừng cũng là lưu lại giết ta ." Phong Triệt vừa nghe, sắc mặt càng khó xem. Liên Y thấy thế biết phụ vương phát hỏa, lập tức cầm lấy khối bánh hoa quế đưa đến miệng , cười đặc biệt nhu thuận , "Phụ vương, ăn khối điểm tâm xin bớt giận, ta phải trở lại sao." Phong Triệt tuy tức giận, vẫn há mồm cắn miếng bánh hoa quế nàng đưa lên. Sắc mặt như trước xanh mét, đôi mắt lên sát ý, thanh cũng lạnh lùng , "Nếu phải Khiếu Nhi xuất đúng lúc, chỉ sợ ngươi chết dưới kiếm rồi ." Điều này vốn là , Liên Y cũng biện giải, lè lưỡi tiếp tục ăn bánh hoa quế. Đột nhiên Liên Y nghĩ đến vấn đề, suy nghĩ lão hồ ly bắt mình rốt cuộc muốn uy hiếp phụ vương cái gì? Nàng hé ra khuôn mặt nhắn tinh xảo nhìn về phía Phong Triệt, Phong Triệt gắp đồ ăn cho nàng, vừa quay lại liền nhìn thấy tiểu nha đầu suy nghĩ đến thất thần, khỏi thản nhiên cười, lấy tay búng trán nàng, "Nghĩ cái gì vậy?" Liên Y bất mãn hô cái miệng nhắn, xoa xoa cái trán mình "Ta suy nghĩ bọn họ bắt ta muốn áp chế phụ vương cái gì?" Phong Triệt ngữ khí thản nhiên , tựa hồ việc đáng lo, "Khiến ta dùng Vân Phi đổi lấy ngươi." Liên Y há hốc miệng, nhăn nhó khuôn mặt nghĩ, quả nhiên nữ nhân xinh đẹp thể tin tưởng, địa vị của nàng cũng đủ quan trọng nha. Phong Triệt cần xem cũng biết tiểu nha đầu này nghĩ gì, lại gõ đầu nàng chút.Đến khi Liên Y trợn mắt, mới mở miệng "Vân Phi bị ta đưa vào lãnh cung." Sao lại như vậy? ! Liên Y có chút kinh dị, Vân Phi phải được sủng ái sao? Nhưng nhìn đến Phong Triệt chút phật lòng biểu tình lạnh nhạt, nàng vẫn đem vấn đề của mình hỏi đến,suy nghĩ đế vương nàng nghĩ sao thông . Ăn xong đồ ăn sáng, Phong Triệt phân phó thị vệ đưa nàng hồi Thủy Dạng cung, rồi mới thư phòng duyệt tấu chương. Liên Y đường chậm rì rì, cũng lo lắng phải trở về gặp mẫu phi, ngược lại hỏi thị vệ "Đại hoàng huynh ở tại cung nào?" Thị vệ sửng sốt chút, rồi mới cung kính mở miệng "Bẩm thất công chúa, đại hoàng tử ở tại Nguyệt cung." Nguyệt cung vẫn giống trước đây lạnh lẽo, cũng vì chủ nhân trở về mà có bất đồng. Điểm khác duy nhất chính là người nhiều hơn, nhưng so sánh với các cung khác, nha hoàn nhân số thiếu nhiều lắm. Liên Y có chút nhíu mày, lại hỏi tùy thân thị vệ "Vì sao đại hoàng tử trong cung nha hoàn lại ít như vậy?" Thị vệ lập tức đáp "Bẩm thất công chúa, đại hoàng tử thích nhiều người quấy rầy." Nguyên lai là như vậy, Liên Y còn sợ các nàng chu toàn, xem ra là lo lắng vô ích. Nàng để người vào bẩm báo, lại bảo các thị vệ bên ngoài chờ nàng, chính mình vào sân nghỉ ngơi. Sân của chút trang trí hoa lệ, sân bốn phía trồng mặc trúc, trúc thành rừng, cao ngất cứng cáp, trúc ở khắp mọi nơi, mùi thơm ngát. Vừa mới vào viện, nàng liền nhìn thấy người toàn thân hắc y, ở chỗ trống trong rừng trúc luyện kiếm, kiếm như nguyệt nhô lên cao, lại như gió lốc, lúc động lúc tĩnh, làm thế gian biến sắc. Liên Y chậm rãi tiêu sái qua, còn chưa tới gần, thanh lạnh lẽo truyền đến "Ta cần hầu hạ, lui ra ." Liên Y nghe xong, khóe miệng mỉm cười . Cảm thấy người tới vẫn chưa lui ra, thậm chí còn tiếp tục đến. thu kiếm xoay người, vừa nhìn lại thấy nho người, mặt còn mang nụ cười ngọt ngào. Nhịn được có chút kinh ngạc, Liên Y nhìn biểu tình kinh ngạc của , bên miệng ý cười càng sâu. tại sao chỉ là biểu tình nho , nàng cũng cảm thấy mê người như thế, nguyên lai đây chính là thích sao? Nàng thanh ngọt ngào gọi "Khiếu ca ca." Phong Khiếu nhìn nàng mặt vui vẻ miệng cười, hơi hơi ngây ra lúc. Còn chưa kịp phản ứng, bàn tay bé của Liên Y nắm lấy bàn tay to của . Phong Khiếu trong lòng lên tia kinh ngạc, nghĩ có người có thể dễ dàng thân cận , huống chi là cầm tay cách dễ dàng. Nhưng là, nhìn bàn tay nhắn xinh xắn kia, cũng chán ghét loại cảm giác này, thậm chí còn có điểm thích. Liên Y nhìn bỏ tay nàng ra, bên môi miệng cười càng sáng lạn . Ân, Khiếu ca ca khẳng định chán ghét nàng, nếu nhớ sinh nhật nàng hàng năm, còn có thể tặng lễ vật. Bất quá nhắc tới lễ vật, năm nay sinh nhật qua, cũng có lễ vật đưa tới! Nghĩ đến đây, Liên Y chu miệng nhìn , có chút làm nũng oán giận, "Khiếu ca ca, ngươi có phải hay quên kiện?" Phong Khiếu khó hiểu nhìn nàng, biểu tình đó trong mắt Liên Y quả thực là suất cách nào hình dung. Nhưng là lễ vật quan trọng hơn, Liên Y đè nén tâm tình kích động của mình."Ngươi còn nhớ ngày sinh nhật của ta sao?" Phong Khiếu đương nhiên gật gật đầu, trong trẻo con ngươi đen mang tia buồn bực."Xảy ra chuyện gì?" "Năm nay lễ vật đâu?" Liên Y quyệt cái miệng nhắn, bộ ngươi nếu dám có, ta liền khóc cho ngươi xem. Phong Khiếu bị biểu tình của nàng làm vui vẻ, bên miệng nhàng lên mỉm cười, dắt tay bé của nàng đến trong phòng."Tại đây." xong liền cầm hai cái hộp gấm để sẵn bàn đưa cho nàng. "Ta vốn định tới đúng ngày sinh nhật Liên Y, kết quả có việc lại chậm mấy ngày" . "Tiếp theo đến cung chợt nghe nghe thấy tin người bị bắt " Liên Y thay tiếp câu, rồi mới chuyển lực chú ý đến hai hộp gấm. Sao là hai cái? Mở ra chiếc hộp thứ nhất, là quyển sách cùng phong thư. thư viết ' Gửi Liên Y ' . Nàng lặng lẽ liếc Phong Khiếu cái, phát Phong Khiếu mặt có dị sắc, xem ra phải viết . Như vậy là ai? Lập tức do dự, đem thư mở ra nhìn. Vừa thấy còn có chút thất thần .Phong thư này dĩ nhiên là Thiên Huyền lão nhân tự tay viết. Đại ý là, nhìn trộm Thiên cơ, biết được nàng là dị thế trọng sinh , thậm chí tính ra, thiên hạ tứ quốc vì nàng mà rung chuyển, mà Phong Khiếu là long thiên tử chuyển thế. Khiến cho Liên Y bất khả tư nghị là, Thiên Huyền lão nhân tựa hồ đối Phong Khiếu đặc biệt sủng ái, dùng ngữ khí khẩn cầu, hy vọng Liên Y ngày xấu đối xử tốt với , còn biết chuyện, biết biểu đạt tâm tình. Có vấn đề, Liên Y thể tin, lại nhìn lần, càng xem càng cảm thấy giống như muốn đem Phong Khiếu giao cho nàng. Phong Khiếu ngồi ở bên lẳng lặng pha trà, có làm phiền nàng xem thư, cũng có hỏi. hành động làm cho Liên Y cảm thấy hứng thú, người bình thường phải đều tò mò sao ? Hoặc là xem qua ?"Khiếu ca ca, thư này là sư phụ ngươi viết ." Liên Y cố ý câu dẫn , Phong Khiếu vừa pha xong nước trà, nghe vậy nhàng nâng đầu, mặt thần sắc vẫn thản nhiên . " đích thân giao ngươi cho ta." "Ngươi có muốn xem qua ?" Liên Y rất tốt hỏi ." phải viết cho Liên Y sao?" Phong Khiếu cũng ngẩng đầu lên. Ngươi xem qua cũng hiếu kỳ, nhịn được a? Nếu ngươi xem được nội dung bên trong, ngươi có trấn định như thế được ? Liên Y trong lòng ác ma suy nghĩ, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa . Đem phong thư đưa trước mặt Phong Khiếu, giả bộ hiểu lắm ."Khiếu ca ca, ta xem hiểu ." Nhưng Phong Khiếu lại lần nữa phản ứng ngoài dự liệu của nàng , Phong Khiếu đưa nàng ly trà, rồi mới , "Ta thể nhìn, sư phụ trong lời đều dấu huyền cơ, ngươi sau này hiểu." Lần này đổi thành Liên Y ngây ngẩn cả người, trực tiếp cự tuyệt . Nhưng nàng chưa từ bỏ ý định, lại muốn tìm biện pháp câu dẫn , làm cho xem phong thư này. Nhưng tựa hồ chút dao động. Cuối cùng Liên Y thể thừa nhận, nàng tung hoành nhiều năm như thế, lần đầu tiên hoàn thua trong tay người khác. Ô ô ô, nàng cam lòng. Cuối cùng hộp còn lại, mới là lễ vật của Phong Khiếu . Liên Y vừa mở ra nhìn thấy, hơi sửng sốt chút, rồi nhịn được cười rộ lên. Bên trong là cây ngọc trâm xanh biếc, thân khắc hồ điệp tinh xảo, chính là liếc mắt cái, đều có thể nhìn ra cây trâm này mặc kệ là tỉ lệ, chất liệu hay điêu khắc đều tuyệt hảo. Nhưng Liên Y nghĩ chuyện, nhất định biết. Nàng cười tủm tỉm lấy cây trâm, cài lên cái đầu đáng , khóe miệng cười đặc biệt ngọt hỏi , "Khiếu ca ca, ngươi có biết tặng ngọc trâm có ý tứ gì ?" Phong Khiếu nghe vậy quay đầu nhìn Liên Y, nhàng nhíu mi hỏi nàng. Liên Y mặt giống ác ma tươi cười, thẳng thắn đón ánh mắt Phong Khiếu , "Đưa ngọc trâm đại biểu đính ước." Quả nhiên, Phong Khiếu sắc mặt có chút cứng lại, tuy rằng cực lực giả bộ trấn định, nhưng Liên Y vẫn nhìn thấy trong nháy mắt tai đỏ bừng . là rất đáng ! Nga ! Hòa nhau ván! Nàng cầm hai hộp gấm chạy ra ngoài, hướng Phong Khiếu giơ lên cây trâm, "Cây trâm rất đẹp, ta thực thích." mặt tươi cười sáng lạn đến mức thiên địa thất sắc, Phong Khiếu bất đắc dĩ nhìn nàng cười duyên chạy xa, cũng biết phải làm cái gì mới đúng. Nhưng là nhìn nàng cười ngọt như mật, trong lòng lại mang chút thản nhiên vui sướng. Phong Khiếu xoa xoa thái dương, cảm thấy chính mình trở nên kỳ quái.
uầy, hai chương này ngọt quá há ^^ nàng năng suất ghê nhưng mà chương 11 có vài chỗ vẫn còn giống cv đấy, nàng chú ý nhé
12. Lông khỉ có thể ăn ? ? Vân Phi bị đưa vào lãnh cung,số lần xuất của vương thượng ở Thủy Dạng cung tăng ràng, tuy rằng chủ yếu là đến gặp Liên Y. Nhưng Hạnh Phi tâm tình rất tốt, thân thể vốn bị bệnh, đến mấy ngày khỏi hẳn. Bất quá Liên Y thấy vui vẻ, bởi vì mấy ngày nay Phong Triệt luôn luôn cau mày, nghe thị vệ bàn luận, sau việc Liên Y bị bắt cóc, Phong Việt tụ tập binh mã, hướng Lưu Tấn khai chiến . Trong triều có rất nhiều đại thần bảo thủ đồng ý hành động này của Phong Triệt, cũng có người hết sức ủng hộ, cho rằng công chúa bị bắt, chính là vô cùng nhục nhã, nếu cho Lưu Tấn giáo huấn,bọn họ càng được đà lấn tới. Hai phái tranh cãi gay gắt. Liên Y nghĩ đến Thiên Huyền lão nhân trong thư , tứ quốc vì nàng mà rung chuyển, chẳng lẽ đây là bắt đầu? Phong Khiếu quen Liên Y mỗi ngày đều tới tìm . Mỗi khi luyện kiếm , nàng an vị ngồi ở bên bàn, chống cằm lẳng lặng nhìn , có khi lơ đãng bắt gặp ánh mắt của nàng, nàng liền thản nhiên cười. Tuy rằng luyện kiếm cần tâm tĩnh lặng, nhưng nhịn được theo bản năng chú ý hành động của nàng, phát ánh mắt của nàng nhìn , luôn ấm áp mà chuyên chú, có khi còn kinh diễm. biết vì sao, đáy lòng Phong Khiếu rất vui vẻ , thích Liên Y kinh diễm khi nhìn , làm cho thực thỏa mãn. Phong Khiếu tính tình kỳ lạnh lùng, thích chủ động thân cận ai, cũng thích người khác thân cận . Cho dù hồi cung , nhưng cùng các đệ đệ quan hệ cũng thân thiết, cơ bản dừng lại ở gật gật đầu. Ngoại trừ Liên Y, Liên Y luôn dễ dàng thân cận người khác, kể cả . Phong Khiếu nghĩ tới lời của sư phụ, thế gian vạn vật đều có số kiếp, phải là ngươi, cưỡng cầu cũng cầu đến, nếu là ngươi , kháng cự cũng được. ngày tiền tuyến truyền đến chiến báo, ở khe núi cùng Lưu Tấn giằng co, đối phương có địa thế chiếm thượng phong, dễ thủ khó công. Chiến cùng Liên Y chút quan hệ đều có, nhưng nàng lại cảm thấy tâm thần yên . Kết quả hôm nay đại điện truyền đến ý chỉ,Phong Khiếu làm chủ soái, mang binh trợ giúp tiền tuyến. Thánh chỉ truyền xuống , tình như ván đóng thuyền. Phong Khiếu mang đại quân xuất phát ngay, Liên Y cứng rắn cầu Phong Triệt, muốn tiễn đưa Phong Khiếu. Phong Triệt thương nàng mới bị bắt cóc, lại sủng ái nàng, liền mang nàng . Ngày đó gió như đặc biệt lớn, thổi mạnh đến mức Liên Y mở được mắt, nhưng nàng vẫn là xem được ràng. Phong Khiếu cưỡi hắc mã, trước làm gương, thân ngân quang khôi giáp tiêu sái khí suất, áo choàng màu đen còn thêu họa tiết kim long, thiếu niên tư thế oai hùng, hăng hái. Rất có khí thế người vạn người. Nhìn dẫn đầu cưỡi kỵ mã mà , Liên Y nhịn được phiếm hồng hốc mắt, cái cũng chưa nhìn nàng. Liên Y hận thể lập tức lớn lên, bắt người kia nhớ nàng, từ nay về sau ngoại trừ nàng, nhìn được ai khác. Phong Khiếu đầu tiền, cố kìm nén xúc động. Cho dù quay đầu lại, cũng thoáng thấy nho thân ảnh trong đám người , nàng lời, cứ như vậy nhìn , bướng bỉnh chờ quay đầu xem nàng lần, nhưng có, muốn nhìn trong mắt nàng lệ quang. Phong Khiếu thầm nghĩ, chờ ta trở lại , ngày khải hoàn trở về, ngươi lại cười cho ta xem. Sau khi phong Khiếu ,cuộc sống của Liên Y lại trở về quy luật bình thường. Phong Triệt thấy nàng nghỉ ngơi đủ, để nàng tiếp tục học, nàng nghe , sư phó tại phải người trước kia. Là người cùng Phong Khiếu vào cung , là Phong Khiếu sư huynh, cũng là Thiên Huyền lão nhân đệ tử. Nhưng lại có võ công, học đạo trị quốc. Liên Y ngủ gà ngủ gật theo Tiểu Thanh nha hoàn Mặc Hương Điện. Đến cửa Mặc Hương cung , Tiểu Thanh đánh thức nàng, nha hoàn cùng thị nữ thể theo vào . Cho nên Liên Y dùng sức dụi dụi mắt, cùng Tiểu Thanh lời từ biệt , chính mình vào. Tới cửa liền nhìn thấy bốn hoàng huynh , hoàng tỷ đều ổn định chỗ , mình là người đến cuối cùng . Bất quá Liên Y cũng vì Phong Triệt sủng ái mà kiêu căng. Đến muộn cũng cãi lộn, nàng đứng ở cửa, lẳng lặng nghe tân sư phó giảng bài. Quan điểm của cùng cái nhìn đều mới mẻ độc đáo so với đồ cổ sư phó trước kia . rất hứng thú giảng bài, Liên Y vốn định chờ tạm dừng mới vào. Nhưng giảng cứ hăng say, Liên Y cũng nghe hăng say,cũng chú ý tới nàng đứng ở bên ngoài. Thẳng đến khi đem cả bài giảng xong,cho bọn họ bắt đầu đặt câu hỏi . Xoay người khỏi sửng sốt, ở cửa biết từ khi nào đứng tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài , hai tròng mắt linh động, mặt còn mang ngọt ngào ý cười. há miệng thở dốc, biết nên mở miệng như thế nào. Nàng là ai? Đến nghe giảng bài? Hay là lầm đường? Kết quả Phong Chiêu theo ánh mắt sư phó nhìn thấy Liên Y, "Liên Y hoàng muội, lại đây ngồi!" Phong Chiêu hưng phấn hô, vài ngày thấy hoàng muội Liên Y đến học . Chính là rất nhàm chán . Liên Y nghe gọi lớn, khỏi nhíu mày, rồi mới hướng sư phó "Sư phó, Liên Y đến muộn." "Nguyên lai là thất công chúa, sao lại đứng ở cửa, mau vào ." Văn Thanh chính là tân sư phó, cũng chính là Phong Khiếu sư huynh,vì tuổi còn trẻ nên Phong Triệt đề bạt làm sư phó. Ai ngờ phương pháp dạy học mới mẻ độc đáo thú vị, hơn nữa lại suy ra ba, được nhiều người tôn kính. Buổi chiều Văn Thanh câu nệ giảng bài trong chương trình học, ngược lại cho bọn họ về Phong quốc phong tục nhân tình thế thái,rất nhanh liền học xong,Văn Thanh thanh nhàn, cho mấy tiểu gia hỏa tự thảo luận. Phong Chiêu vừa nghe được tự do, lập tức nằm úp sấp bàn Liên Y , trừng mắt to khẩn cầu "Liên Y hoàng muội, chúng ta kể chuyện xưa ." Liên Y xem thường liếc cái , " cần." Phong Khuynh cùng Phong Nhiễm cũng tiến lại cầu , "Hoàng muội, kể chuyện xưa nghe ." Phong Chi Nhã bên cạnh Liên Y cũng nâng lên khuôn mặt nhắn nhìn nàng. Liên Y có cách , thở dài. Nàng sao dễ mềm lòng như vậy, vài cái tiểu hài tử long lanh mắt nhìn, nàng liền chịu được."Được rồi, muốn nghe cái gì?" Vừa thấy Liên Y nguyện ý kể, Phong Chiêu ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng "Ta muốn nghe chuyện con khỉ bảy mươi hai phép biến hóa!" Phong Khuynh cùng Phong Nhiễm đồng thanh, "Ta cũng muốn, ta cũng muốn." Liên Y khóe miệng rút gân, " với các ngươi bao nhiêu lần , nó gọi là Tề thiên đại thánh." Mấy tiểu hài tử thấy nàng đồng ý kể, vội vàng lấy ghế mang đến, ở bên người nàng làm thành cái chuồng. Ở bên đọc sách ,Văn Thanh cảm thấy kỳ quái, đáng nhẽ các ca ca phải kể chuyện cho muội muội nghe chứ, sao lại là muội muội kể chuyện xưa cho các ca ca nghe ? Liên Y bị vây ở bên trong, bởi vì Chi Nhã chưa từng nghe qua, nàng bất đắc dĩ lại kể từ đầu. Đúng là ngược đời, người hứng thú với chuyện của tiểu hài tử như Văn Thanh đều bị hấp dẫn. Ngay cả người vẫn thích góp vui như nhị hoàng tử Phong Ngọc, cũng đem ghế của mình tiến lại, tính tình quá mức im lặng, lại thích cùng nhân giao tiếp. Liên Y kể chuyện lưu loát, điểm khó hiểu. Nhị hoàng tử cũng chuyên tâm lắng nghe. "ngày xửa ngày xưa, ở chân trời góc biển, có tảng đá, nó trải qua bao gió mưa, lại hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, cuối cùng, vào ngày , tảng đá kia 'Bùm' tiếng, bên trong nứt ra, rồi theo tảng đá nhảy ra con khỉ! ..." Liên Y cố gắng đem chuyện xưa này kể sao cho phấn khích cùng ít thần quái,làm cho mọi người đều nhập tâm vào tình tiết bên trong. Nhưng là ở thời khắc mấu chốt bật ra tiếng "Tại sao lại sinh ra con khỉ? Sư tử hay hổ phải càng uy phong sao?" Mở miệng cắt ngang nàng chính là Phong Chiêu. Liên Y trợn mắt, rồi vươn tay ở đầu khách khí gõ vài cái."Còn cắt ngang ta kể, ta kể nữa, các ngươi tự chơi ." Các tiểu gia hỏa còn lại căm tức nhìn Phong Chiêu, Phong Chiêu vội lấy tay bịt miệng. Liên Y vẫn kể, kể đến tôn ngộ đại náo thiên cung, rồi bị Thái thượng lão quân bỏ vào lò bát quái luyện đan. Các tiểu gia hỏa hoàn toàn nhập vào tình tiết truyện, đồng loạt vì hầu tử kia lo lắng . Cái người dị thường biết điều kia lại nhịn được đáp câu , "Hầu tử luyện ra đan có thể ăn sao? Lông khỉ cũng có thể ăn a ?" Cả đám người chú tâm lắng nghe, bị lời này cắt ngang , ai cũng sửng sốt. Liên Y nhịn được nữa chụp cái bàn giận dữ hét "Phong Chiêu! Ta muốn giết ngươi!" Phong Chiêu lập tức linh hoạt nhảy ra khỏi ghế , lủi ra ngoài, lanh lợi đúng là kém Tôn ngộ . Rồi đám người há hốc mồm nhìn, Liên Y hoa chân múa tay đuổi theo Phong Chiêu , người ở phía trước vừa chạy vừa khiêu khích, người ở phía sau la hét om sòm, vừa rồi kể chuyện hầu tử đại náo thiên cung, bây giờ bọn họ hẳn là đại náo hoàng cung . *********************************** Lời tác giả: Đừng mắng ta ~~~ ta phải cố ý làm cho đại ca xuất lần rồi lại biến mất đâu. Đại ca nhất định phải ra ngoài kiến công lập nghiệp. Bằng sau này sao đấu được với phụ vương. Còn có còn có, kỳ khí suất lại thông minh đáng ca ca chỉ có người đâu. . .
e hèm, có câu: tiểu biệt thắng tân hôn, cứ xa nhau chút cũng tốt. giờ LY bé thế, bồi đắp tình cảm để sau cũng được ^^