123123123123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Đầu Trao Em - Hà Vũ (Update C7)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 6
      Editor: Boice
      Mùa đông đến, cũng sắp qua năm mới.

      Lò sưởi ở giữa gian nhà được đốt lửa khiến cho toàn bộ căn phòng ấm áp như mùa xuân, vừa ngủ trưa xong, Nguyễn Y Nông thoải mái nửa nằm nửa ngồi thảm nhung ở ghế salon, cả người được bao bọc bởi áo ngủ dày, tay cầm quyển sách nhưng chỉ lật vài tờ liền muốn xem tiếp.

      Có lẽ là do có liên quan đến thời tiết, ngày càng trở nên thích ngủ, cả ngày tỏ ra mệt mỏi chán chường và buồn bã.

      “Phu nhân.” Chị Ngô vào phòng, tay bưng chén tổ yến, giọng nhàn nhạt giống thường ngày.

      “Vâng.” Nguyễn Y Nông từ ghế salon ngồi dậy, ngẩng đầu gặp chị Ngô bưng bát tổ yến chưa mở đứng phía sau có chút kinh ngạc, bình thường chị Ngô đối với mình trừ lời lạnh nhạt còn có thái độ hờ hững, nhưng hôm nay làm sao vậy?

      “Phu nhân, tiên sinh vừa mới trở về ngày hôm qua."

      “Vậy sao?” Nguyễn Y Nông bỗng sững sờ.

      Trong khoảng thời gian này Lôi Ngự Phong bận rộn, chỉ hai tháng ngắn ngủi nước ngoài vài lần rồi. Ngày hôm qua từ nước ngoài về đến nhà là ba giờ sáng, sớm đợi được nên ngủ, cũng đánh thức , buổi sáng thức dậy đến công ty.

      Tính ra bọn họ nửa tháng rồi gặp, thỉnh thoảng với nhau vài câu qua điện thoại, nhưng họ đều là người giỏi biểu đạt, nên chuyện điện thoại lại làm cả hai được tự nhiên.

      Thậm chí Nguyễn Y Nông cảm thấy chỉ có lúc ân ái mới có thể cảm giác khác vọng của đối với .

      “Buổi tối tiên sinh phải dự tiệc, báo có hôm nay chủ tịch Việt Quốc Tế tổ chức sinh nhật cho con duy nhất, tiên sinh trở về thay quần áo, có lẽ là chuẩn bị tham gia.” Chị Ngô ràng.

      "Vậy sao?” Đầu ngón tay dừng lại, đặt quyển sách trong tay lên bàn thấp kế bên sopha.

      "Nghe vị Chu tiểu thư kia có quen biết với tiên sinh lúc ở nước ngoài, khi đó ấy vẫn còn là sinh viên, tựa như đối với tiên sinh là vừa thấy , mọi người điều cho rằng họ là đôi...” Hôm nay chị Ngô đặc biệt nhiều.

      Nguyễn Y Nông ngồi dậy, ánh mắt bi thương nhìn xuống đất, ngón tay nắm chặt vạt áo ngủ, khuôn mặt nhắn tái nhợt có tia huyết sắc.

      giống với hôn lễ long trọng mà mọi người biết, sau ngày đó có lần nào dẫn tham gia yến tiệc, có lẽ có liên quan đến vụ việc kia, cho nên về sau tình nguyện để cho xuất nơi công cộng.

      Kỳ cuộc sống như vậy rất phù hợp với tính cách của , thích xuất đầu lộ diện, cũng am hiểu giao tiếp, thế nhưng trong lòng lại suy đoán, những tin tức kia có khả năng thấy được, tuy nhiên chữ cũng đề cập tới, chuyện như vậy bất luận đặt người ai cũng thấy khó có thể chịu được, vì vậy, mới đem giấu , để tránh cho làm mất mặt lần nữa sao?

      Trong đêm nửa mê nửa tỉnh, Nguyễn Y Nông dựa vào chăn lông ấm áp, mơ mơ hồ hồ phát có người hôn lấy bờ môi của mình, ưm tiếng, ý thức mà vặn vẹo khuôn mặt nanh.

      muốn quan tâm, quá mệt mỏi... Thế nhưng nụ hôn kia càng ngày càng sâu, chiếc lưỡi trơn trượt như rắn mang theo hơi thở nam tính. khỏi chần chừ mà tiến vào môi của , cạy mở hàm răng trắng, nhiệt tình ướt át dây dưa lấy chiếc lưỡi non nớt của .

      Nguyễn Y Nông sắp thở nổi, đầu chuyển động gối, muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng rất nhanh bàn tay to nắm lấy cái cằm trơn mềm, ép buộc mở miệng. Thuận tiện cho càng mút kịch liệt.

      mở mắt, vừa vặn đối diện với cái nhìn sâu sắc của Lôi Ngự Phong, trong hai mắt của lúc này thấm đẫm dục vọng.

      Nhìn dáng vẻ của , vẫn còn mang giày Tây, phong thái đơn giản mà quý phái, ca-vát bị tháo ra, lỏng lẻo treo cổ, cả người ngay cả đầu lưỡi điều nồng đậm mùi rượu... đúng là mới tham gia tiệc của vị tiểu thư kia trở về sao?

      "Thế nào? Nửa tháng gặp, nhận ra chồng mình rồi hả?” Lôi Ngự Phong chăm chú nhìn người phụ nữ của mình, ngay cả ngẩn người cũng cực kỳ xinh đẹp, là trêu chọc người mà, hầu kết nhúc nhích, dục vọng ở dưới nổi lên.

      Ánh mắt chuyển, cũng nhìn chuyện.

      “Tại sao chuyện? Hả?” Ngón tay của xoa đôi môi đỏ mộng như hoa của , cảm giác là mềm mại: “Lại trở thành người câm rồi?” Nguyễn Y Nông vẫn chịu mở miệng, đôi mi dài nhàng run rẩy, thở cũng dám dùng quá sức, nhưng cử động của vẫn để lộ ra vẻ miễn cưỡng.

      Hành động khác thường này làm cho Lôi Ngự Phong ngạc nhiên, tính cách của rất dịu dàng, gần dây đối với cũng rất thuận theo, bất kể là giường hay dưới giường, dù có ý xấu cưỡng ép vẫn phối hợp, chỉ yên lặng nghe theo, nhiều lắm là đỏ mặt tía tai kháng nghị hai câu.

      “Em vẫn ổn chứ?” nhếch miệng, ngọn lửa được đốt cháy trong mắt càng thêm mãnh liệt, đôi môi mỏng ra từng chữ mập mờ lại ngạo mạn: “ hôn cho đến khi nào em mới thôi.” xong, bàn tay lớn nắm lấy khuôn mặt nhắn lo sợ lúng túng của . nóng lòng ép buộc đẩy hàm răng của ra, bá đạo chiếm lấy, trêu đùa chiếc lưỡi non nớt, ngọt ngào bên trong, mỗi chỗ điều tỉ mỉ liếm láp vuốt ve qua lại, muốn đánh hạ chống cự yếu ớt của .

      "A....” nhớ tới những lời mà chị Ngô buổi chiều, trong lòng đau xót, theo bản năng giãy dụa ngồi dậy.

      được làm được, hoàn toàn cho có cơ hội thở dốc, ôm chặt lấy khe hở, khiến cho tiếp nhận lấy nụ hôn sâu của mình, lần lại lần mút chặt, dây dưa, cho đến khi chịu được nữa kêu ra tiếng.

      “Đừng...” Cho tới bây giờ vẫn phải là đối thủ của , kết quả mỗi lần làm tức giận đều làm mình càng xấu hổ.

      “Chúng ta gặp thời gian dài như thế, em còn câu khác để sao?” Cuối cùng cũng buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của ra, lưu luyến hôn lên gò má ửng đỏ của , làn da mềm mịn làm môi của càng quyến luyến.

      "... thả em ra...” Toàn thân Nguyễn Y Nông điều phát run.

      bỏ...” Lôi Ngự Phong thu cánh tay, ôm càng chặt hơn. Đôi môi nóng bỏng lại hướng về vành tai trắng noãn, non mềm, khẽ liếm láp trêu đùa.

      Ngưa ngứa... Nguyễn Y Nông co rúm người lại, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của .

      " nhớ sao?” Hơi thở của bắt đầu ổn định, tay an phận bắt lấy cặp đùi thon dài, tay theo khuy áo bên hông trượt xuống, cách váy ngủ đè lấy đôi mông ngạo nghễ ưỡn lên, qua lại dục vọng căng cứng cùa mình, cực kỳ thích mùi hương nhàn nhạt người .

      Gần đây gầy , lại bắt đầu trốn tránh , nghe người làm khẩu vị cũng ngày càng kém, mỗi ngày ra khỏi nhà chỉ ở trong phòng mà ngẩn người.

      Là tại vì nhà nhiếp ảnh kia trở về, nên cảm thấy bắt đầu hối hận đối với hôn nhân của bọn họ?

      Ngày hôm qua trở về nhà khuya, nỡ đánh thức , chỉ đành phải đè nén dục vọng, ôm khó ngủ suốt đêm.

      Nhưng hôm nay lại hơi say rượu, rốt cuộc cũng nhẫn nại được, cảm thấy nếu đem dục vọng sưng đến đau đớn của mình vùi vào cơ thể thủy nộn của , nổ tung mất!

      "Đừng...” cưỡng ép ôm vào trong ngực làm Nguyễn Y Nông kêu ra tiếng, bàn tay bé cầm thành quyền ngừng đánh lấy .

      ngoảnh mặt làm ngơ đối với phản kháng của mèo , bàn tay nhanh chóng lột váy ngủ vắt đến hông, phấn khích cúi đầu hôn lên cần cổ ưu mỹ của , mút lấy núi đôi no đủ cao ngất, hai tay cũng vội vàng vỗ về thân thể như ngọc, lòng bàn tay thô ráp hưởng thụ cảm xúc hoàn mỹ của da thịt non mềm.

      "Ô...” giãy giũa muốn thoát ra, phát ra thanh nức nở nghẹn ngào, kháng nghị từ trong miệng. nhìn , huyết mạch sôi sục, dục vọng bừng bừng phấn chấn, làm sao có thể buông ra?

      Dùng lực cái, Lôi Ngự Phong đem nửa thân trần của Nguyễn Y Nông áp dưới thân thể , hai người ngã vào giường lớn, môi mỏng lại hôn lên đôi môi đỏ mọng, tàn sát bừa bãi, giây sau, lông mi bỗng nhiên nhăn lại, ngọn lửa trong mắt dần mất .

      Nguyễn Y Nông cũng run rẫy nhìn môi , ngay cả cũng tin được, ràng cắn lưỡi của !

      Trong nhất thời, bọn họ ai gì, chỉ thở gấp, đối mặt nhau trong ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

      "Em cự tuyệt ?” Hồi lâu sau, Lôi Ngự Phong rốt cục cũng mở miệng chuyện, nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn khuôn mặt nhắn hoang mang lo sợ.

      Nguyễn Y ngừng thở, mùi máu tanh trong miệng làm cho muốn buồn nôn.

      "Là vì nhà nhiếp ảnh kia?” lạnh nhạt lên tiếng hỏi cái nghi vấn quanh quẩn trong lòng nhiều ngày nay.

      Thân mình Nguyễn Y Nông cứng đờ, trong mắt xẹt qua tia bi thương thể phát giác.

      Đúng vậy, có khả năng là đối với những tin tức kia hoàn toàn biết gì, cho nên hoài nghi phẩm chất của , cảm thấy có động cơ thuần khiết.

      Còn có thể giải thích cái gì đây? hiểu được cái gì gọi là “Nhân ngôn khả úy", cũng hiểu cái gì là “Ba người thành hổ". Tuy nhiên lúc trước là bắt lấy , vậy mà hôm nay lại hỏi tội .

      cắn chặt răng, lời nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lôi Ngự Phong, phủ nhận cũng thừa nhận.

      trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi : "Bởi vì tình nhân trở về nên em đợi được mà đẩy chồng mình ra?”

      khóc, chỉ lắc đầu.

      " chuyện!"

      "Em có.” uất ức mà nứt nở nghẹn ngào.

      " có?” Lôi Ngự Phong mặt mũi tràn đầy vẻ căm giận, “Chẳng lẽ em muốn với tôi, cho tới giờ có hối hận vì lấy tôi? có hận khi tôi từ thủ đoạn mà ép buộc em? Hay em với tôi... Em tôi?"

      Giọng lãnh khốc như khối băng, sắc mặt lại như núi lửa, làm cho khuôn mặt của Nguyễn Y Nông trắng nhợt.

      "Xem ra tôi vẫn làm cho em sợ hãi.” Lôi Ngự Phong tự mình trào phúng cười lạnh tiếng, phản ứng của hoàn toàn trả lời nghi vấn của , “Trong mắt em, tôi ngoại trừ có tiền cái gì cũng sai vậy sao? Thế nhưng em lấy tôi, được nhớ nhung người đàn ông khác!"

      " ràng... là có tình nhân...” Dù tính tình vốn như con mèo cũng bị làm phát bực, khóc ròng nhịn được mà phản bác.

      mới có tình nhân, Chu tiểu thư kia khi còn là sinh viên đối với vừa thấy , còn đồng ý dự tiệc sinh nhật, ai mà biết hai người họ phát triển tới đâu rồi hả? Ở đó còn dùng lý lẽ để nghi ngờ . Sao có thể vô lý như vậy? Trực tiếp ném thư ly hôn cho là được rồi!

      "Tình nhân?” Lôi Ngự Phong cau mày, nhạy cảm bắt lấy trọng điểm trong lời của mà hỏi lại “Tình nhân cái gì?” Nguyễn Y Nông vặn vẹo quay mặt , và tình nhân như thế nào lại hỏi , có quyền gì mà hỏi đến chứ.

      có làm gì tình nhân , cũng quá đáng vì tốt bụng phát cho danh phận "Lôi phu nhân", giống như rằng có tư cách "50 bước cười 100 bước".

      Lôi Ngự Phong đột nhiên hỏi: “Em ghen?”

      Ghen? Gương mặt tái nhợt của Nguyễn Y Nông lên mấy tia đỏ bừng.

      " có!”

      " có?” Đôi mắt híp lại, bỗng nhiên lộ ra thần sắc bí hiểm "Rất tốt, tôi nhớ kỹ. Nhưng bây giờ em nghe cho kỹ đây.”

      mạnh mẽ đem áp xuống giường mềm, bàn tay to lớn nâng cần cổ mảnh khảnh của , khiến cho ngẩng cao đầu lên, ra từng câu từng chữ uy hiếp: "Tôi mặt kệ em trước đây có quan hệ gì với người đàn ông kia, bây giờ em là Lôi phu nhân, cho dù em muốn, cũng phải ngoan ngoãn nằm giường của tôi!” Tiếp đó, từ người mà đứng lên, rời khỏi phòng cũng quay đầu lại. “Ầm” tiếng, cánh cửa run lên.

      tức giận, rất tức giận...

      Từng câu từng chữ của như vũ khí sắc bén cắt vào lòng , nỗi chua xót trào lên mũi, cảm thấy đau quá.

      Nguyễn Y Nông chợt chìm trong hôn mê.


      Last edited: 15/10/16
      Dinhloan, vuthuhang, chjchj10018 others thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 6 (tiếp)

      Đêm khuya thanh vắng, đèn vẫn chưa tắt.


      Lôi Ngự Phong tựa giường lớn, trong ngực ôm vợ bị ngất, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhắn mà tái nhợt của , lo lắng mà dừng lại mặt .


      Lúc nãy thoải mái, tới thư phòng hút mấy điếu thuốc rồi mới trở về phòng ngủ, lại phát ngủ co rút giường rồi.


      theo thói quen ôm vào trong ngực, lập tức phát ra bình thường, toàn thân lạnh như băng, kêu như thế nào cũng tỉnh.


      nỗi sợ hãi trào lên trong lòng , biết bị làm sao.


      Bật đèn, nhấc chăn lên, bỗng thấy chiếc váy ngủ màu vàng bên cạnh bị nhiễm vết máu. Màu sắc đỏ tươi đó làm hoảng sợ, vén váy lên phát đồ lót và hai đùi trắng như tuyết cũng điều là vết máu.


      vừa gọi điện thoại gọi cho người làm, vừa cẩn thận từng li từng tí ôm đến phòng tắm, giúp thay quần áo.


      thu ánh mắt, xoa xoa trán thấp giọng kêu: “Lão Trần?”


      “Tiên sinh.” Lão Trần tiếng động ở ngoài đẩy của tiến vào.


      “Mấy hôm nay tôi có ở đây, trong nhà có chuyện gì xảy ra chứ?”.


      có.... có.” Lão Trần mất tự nhiên trả lời, còn cực kỳ nhanh lắc đầu.


      “Gọi bác sỹ rồi hả?” nheo mắt, ánh mắt vẫn rời khỏi khuôn mặt tái nhợt lại tinh xảo ở trong ngực.


      “Đúng vậy, vừa rồi mới điện thoại, bác sỹ đường đến.” Lão Trần cũng lo lắng khi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Nguyễn Y.


      xuống lầu chờ, bác sỹ đến lập tức dẫn lên đây.” Lôi Ngự Phong dừng lại, cầm tay của lên, dịu dàng vuốt ngón tay của “Còn nữa, gọi chị Ngô đem chén súp lên đây.”


      “Vâng, tiên sinh.” Lão Trần gật đầu rồi ra ngoài.


      Chỉ lát sau chị Ngô đem chén súp vào, Lôi Ngự Phong tự mình cầm lấy chén súp múc từng thìa, thổi cho nguội, rồi đút cho Nguyễn Y Nông ăn.


      “Mấy ngày nay tôi có ở nhà có ai tới ?” vừa đút ăn vừa lơ đãng hỏi, giống như chuyện phiếm.


      Chị Ngô khẽ giật mình, ngẩng đầu quan sát nét mặt rồi mới giọng : “Trước khi tiên sinh trở về nhà ngày, có La tiên sinh đến, phu nhân cùng La tiên sinh ở trong phòng khách chuyện lúc, khoảng nửa tiếng ngài ấy về.”


      “Vậy sao?” Lôi Ngự Phong ngẩng đầu, đem thìa thả lại chén, cầm lấy khăn ấm nhàng lau khóe miệng cho Nguyễn Y Nông: “Trừ việc đó ra còn gì nữa?”


      “Tôi mơ hồ nghe La tiên sinh giống như rất tức giận. ngài làm sai, còn phu nhân... phu nhân ham mộ hư vinh, nhìn sai phu nhân gì gì đấy.....”


      “Phu nhân phản ứng ra sao?”


      “Phu nhân câu cũng , chỉ ngồi khóc, vị tiên sinh kia rồi phu nhân mới lên lầu”. Chị Ngô được tự nhiên : “Phu nhân nhất định là bị kích thích mới.....”


      “Chị làm ở chỗ này năm năm rồi phải ?” Lôi Ngự Phong đột nhiên cắt lời, lãnh đạm .


      “Đúng vậy, tiên sinh”


      “Tôi đối đãi với chị tệ phải ?”


      “Đúng vậy, tiên sinh.” Chị Ngô khẩn trương nhìn .


      như vậy, tôi tại sao chị còn lấy tiền của nữ nhân họ Lôi kia, ở trong nhà của tôi làm cho vợ tức giận? Lôi Ngự Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi lông mày đen chau lại, con ngươi tóe lên lửa giận, ánh mắt sắc lạnh nhìn chị Ngô đứng đó sợ ngây người.


      “Tiên sinh... tôi...” Chị Ngô lắp bắp , cả người điều phát run.


      “Tôi hứng thú nghe chị giải thích, tôi cho chị 10 phút rời khỏi đây, tôi muốn gặp lại chị nữa.”


      “Vâng...” Chị ta câm như hến rồi cúi chào, tranh thủ rời khỏi, Lôi Ngự Phong truy cứu là chị cám ơn trời đất, nào còn dám nhiều câu?


      Suy nghĩ lại, chính chị xem thường phu nhân, cho rằng phu nhân là người nhu nhược cho nên mới hay lời lạnh nhạt, thậm chí châm chọc khiêu khích. Có thể từ trước tới giờ phu nhân chưa từng lại với tiên sinh về điều này, cũng hề ỷ danh phận chủ nhân mà sai khiến chị, có thể thấy phu nhân là người có tấm lòng lương thiện.


      Có lẽ vì nghĩ phu nhân tranh cãi với tiên sinh, chị mới dám thầm để cho phu nhân thấy những tấm ảnh tạp chí mà tiên sinh và Lão Trần được để xuất trước mặt phu nhân, đối xử lạnh nhạt nhìn phu nhân thương tâm khổ sở, khơi gợi chuyện tiên sinh cùng Chu tiểu thư kia có gì đó minh bạch, để cho tiên sinh đối với phu nhân phát giận... Chị Ngô đột nhiên hối hận về những chuyện mình làm thôi.


      Nếu như chị ta đoán sai phu nhân gần đây khác thường như vậy hẳn là mang thai, nhưng thân thể của phu nhân rất yếu, biết có thể hay ... chị Ngô quay đầu lại nhìn thoáng qua chủ nhân phòng ngủ, lần đầu chân thành mà cầu nguyện.


      ***


      có ánh nắng, trời u u ám ám, nên thiếu ánh sáng. Cả đêm Nguyễn Y Nông thanh tỉnh, hốt hoảng nghe được có người chuyện cách đó xa.


      Là... Lôi Ngự Phong và bác sỹ sao? Trong tai nghe được thanh quen thuộc, suy nghĩ hỗn loạn.


      có biện pháp khác sao?” Thanh của Lôi Ngự Phong hàm chứa tia kỳ vọng, tựa như chưa từ bỏ ý định với chuyện nào đó.


      có, thân thể của ấy quá yếu.” Quan Dạ Kỳ rất khẳng định trả lời.


      “...... Đại khái là mấy tháng?” Thanh khàn khàn, Lôi Ngự Phong gian nan mở miệng hỏi.


      “Chiếu theo báo cáo có lẽ là ba tháng.” Như vậy là thời điểm hưởng tuần trăng mật. Muốn trách quá sơ ý sao? Lôi Ngự Phong gì nữa, trong phòng liền im lặng đến đáng sợ.


      Nguyễn Y Nông hiểu bọn cái gì, ba tháng? Báo cáo? Bọn họ cái gì?


      bất an day trán, thanh nhưng lại nghe thấy, tiếng bước chân truyền đến, hướng giường tới.


      Tấm màng rủ màu vàng nhạt ở bốn cột giường được vén lên, bỗng nhiên sáng được chút ít.


      “A...” Nguyễn Y Nông kêu lên, đôi mày thanh tú cau lại, lại giãn ra, vùng vẫy vài giây, cuối cùng cũng mở to mắt.


      “Tỉnh rồi sao? cho biết em thoải mái đâu?” Lôi Ngự Phong nhìn , bàn tay xoa lấy trán, rồi lại sờ sờ đôi má bóng loáng của .


      “Các cái gì vậy?” nghi hoặc nhìn , cảm giác thân mình ràng cứng đờ.


      Cửa cẩn thận đóng lai, Quan Dạ Kỳ cảm thấy ở lại bất tiện, tự giác rời , để lại gian riêng tư cho đôi vợ chồng vừa kết hôn ba tháng.


      có gì? Em nghỉ ngơi .” muốn cho biết, đứa con đầu tiên của bọn họ giữ được.


      , em muốn biết, đừng giấu em.” Nguyễn Y Nông nắm chặt lấy tay trái của , trực giác của người phụ nữ cho biết, có lẽ đánh mất thứ gì đó.


      “Đợi em khỏe hơn... cho em biết.” nắm chặt lấy bàn tay mềm mại vô lực của , kiên quyết chịu , “Nhắm mắt lại lát , em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.” Nếu ra nhất định đau khổ, bằng đợi khi khỏe hơn mới .


      Đôi mắt xinh đẹp sững sờ nhìn gương mặt tuấn của , Nguyễn Y Nông như con búp bê vải bị rút hết khí lực, nghe lời nhắm mắt lại.


      Sau khi tỉnh lại, phát vẫn còn ở lại bên cạnh, bàn tay lớn nắm chặt lấy tay , thế nhưng giây sau Nguyễn Y Nông phát mình nằm giường bệnh ở bệnh viện, thuốc tê người vẫn còn chưa tan hết, thân thể như còn thuộc về mình, hoang mang nhìn nên lời.


      Lôi Ngự Phong dùng giọng rất tỉnh táo cho biết, sinh non rồi.


      Trong bụng có đứa bé ba tháng tuổi, còn biết giới tính, cứ như vậy ra ... Khuôn mặt nhắn tái nhợt của ngưng lại, ánh mắt từ chậm rãi rời , nghiêm mặt nhìn về phía trần nhà.


      Có lẽ bởi vì trong hai năm qua quá vất vã, thời gian hành kinh đều. nghĩ đến lần này lại mang thai.


      “Thực xin lỗi, là do quá sơ xuất.” Lôi Ngự Phong trầm thấp , cũng cảm thấy dễ chịu.


      đáp lời , chỉ yên lặng chảy nước mắt.


      chuyện với , Y Nông.” nắm cằm của , quay lại để nhìn thẳng vào mình, cho để tâm vào việc vụn vặt.


      “Đứa bé...” nghẹn ngào thành câu.


      “Về sau còn có.” Lôi Ngự Phong giơ bàn tay thô ráp dịu dàng lau nước mắt của , “Chúng ta còn có nhiều đứa con khác.”
      Last edited: 10/11/16
      Dinhloan, vuthuhang, Chôm chôm7 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 7:


      Hôm nay có lẽ là thời gian thích hợp để thăm bệnh, Cận Cát vừa lâu, người ngờ tới đến thăm .


      Ở ngoài cửa xảy ra tranh cãi hồi: “Tiên sinh, cậu thể vào, lúc nãy Cận tiên sinh Lôi tiên sinh căn dặn...” Sau đó y tá đẩy cửa vào, thấy Nguyễn Y Nông ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa biết suy nghĩ việc gì, giọng hỏi : “Lôi phu nhân, có vị La tiên sinh đến thăm, có muốn gặp ?”


      sao, cho ta vào .” Nguyễn Y Nông quay đầu lại .


      Cửa mở ra, Roger vào, tay cầm bó hoa hồng trắng, tay còn lại xách túi táo, còn nhớ thích nhất là hoa quả và hoa.


      Ngồi ghế mà lúc nãy Cận Cát vừa ngồi, Roger nhìn khuôn mặt tái nhợt của , vô cùng ái náy : “Y Nông, xin lỗi... nên những lời kia với em, cảm thấy rất hối hận...” vừa trở về từ New Zealand, ở sân bay thấy được tờ báo đăng tin Nguyễn Y Nông kết hôn với Lôi Ngự Phong.


      trở về, lại đồng thời mất ... , chưa từng có được , chưa từng...


      Những ngày tiếp theo, phóng viên biết lấy tin ở đâu về và Nguyễn Y Nông, liền bám theo , lại muốn để ý, mỗi lúc nghĩ tới người trong lòng là người có chồng, hơn nữa lại là người đàn ông có nhiều tiền. Do ghen ghét, khổ sở cùng với nghi hoặc bùng nổ thành cảm xúc mà thể khống chế nổi.


      chưa từng nghe Nguyễn Y Nông nhắc đến người đàn ông đó, nên chịu được đến Lôi gia tìm . Đến khi gặp được , đối với những nghi vấn của đều trả lời, chỉ ưu thương mà gật đầu, cho nên mới phẫn nộ mà nhiều lời quá đáng với ...., ra có tư cách gì mà lên án đây?


      Đến tối nghe được tin tức, biết tin phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Lôi Đình phải nhập viện, nên quyết định đến đây để câu xin lỗi với .


      “Roger đừng như vậy, em sao...” Nguyễn Y Nông mỉm cười an ủi .


      nhớ rất trong số ít bạn bè của , từng đưa tay ra giúp đỡ khi khó khăn, chính vì vậy cả đời này luôn là bạn tốt của .


      Nhìn Nguyễn Y Nông thản nhiên tươi cười, khéo hiểu lòng người mà lương thiện, khiến cho Roger thiếu chút nữa rơi nước mắt, cố gắng che giấu tâm tình của mình, đứng lên cắm hoa vào bình, thuận tiện hỏi : “Em vẫn còn thích hoa hồng trắng ?”


      “Vâng.” Nguyễn Y Nông gật đầu: “Nó rất đẹp, đúng ?”


      “Ừ, rất giống em.” Roger thầm trong lòng.
      dunggg, Dinhloan, daovan2107 others thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      năm sau, tại bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở Đài Bắc.


      Trong phòng khách, Nguyễn Y Nông ngồi ghế sopha như người mất hồn, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chẽ lấy làn váy màu trắng, khuôn mặt nhắn tinh xảo tái nhợt đến cả tia huyết sắc cũng có, ngoại trừ chờ đợi, cũng biết có thể làm được gì.


      Đêm qua, vẫn còn ở tại biệt thự Lôi gia ở Mỹ, như thường ngày đưa đôi song sinh lên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên lão quản gia ở ngoài cửa vào cho biết tin tức chồng của gặp chuyện may, hấp tấp vội vàng nhảy xuống giường vọt xuống dưới lầu, bởi vì lo lắng cực độ, phát hai chân mình chút sức lực nào.


      Gọi điện cho thư ký, ông ta lại được tỉ mỉ ràng, chỉ lo lắng mà cho biết Lôi tiên sinh được đưa vào bệnh viện. nên đến đây chuyến.


      Hoảng hốt mang theo điện thoại, lập tức an bài công việc cho lão quản gia rồi quay lại Đài Loan, lúc này biết Cận Cát xử lý vụ tranh chấp ranh giới ở Argentina, liền gọi cho ấy.


      Giọng điệu của Cận Cát lại khác hoàn toàn với giọng điệu hoảng sợ của Kha thư ký, vẫn giữ được bình tĩnh và nghiêm trang.


      nghe Cận Cát : “Y Nông? Cái người chồng hoa tâm của có lẽ có khả năng sắp còn đời này nữa! Đúng rồi, nghe người ta , ta là vì chạy theo người mẫu nào đó mà trực tiếp bị mang cấp cứu đó...” Nghe đồn? Đại khái chỉ là nghe đồn! Người chồng trăng hoa, cái này trong năm qua gặp nhiều lần tạp chí, cảm thấy ấy rất quái lạ, huống hồ Cận đại luật sư là người nào, từ trong miệng ấy sao có thể xuất lời chỉ là nghe đồn?


      mờ mịt cầm lấy điện thoại, cảm thấy nhói đau, hiểu cơn đau ở đâu kéo đến, hung hăng nhéo lòng cái.


      “Chuẩn bị chút. Rồi mau tới đây, Y Nông”


      Cân Cát nhấn nút ghi cuộc gọi rồi : “Tôi vài ngày nữa về, nếu tiên sinh bất hạnh qua đời, chúng ta có thể trực tiếp theo di chúc của ấy mà xử lý hậu , còn nếu ấy có thể khỏe mạnh, có thể cùng ấy bàn chuyện ly hôn, tóm lại sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” đờ đẫn mà nghe , há hốc miệng, được nên lời.


      “Đừng do dự, Y Nông.” thanh Cận Cát bỗng trầm xuống, dừng lại chút rồi mới : “Sai lầm năm trước, bất luận như thế nào, đây là thời gian có thể chấm dứt triệt để, nếu lương tâm tôi bất an.” ngờ tới hôn nhân của chính mình lại bị người từng trãi việc đời, xử lý qua vô số vụ án, trắng là trắng, đen là đen, lại cảm thấy bất an.


      ! phải như thế. Đối với hôn nhân năm trước, bất luận người ngoài như thế nào, đối với chưa từng cảm thấy hối hận, thậm chí ở sâu trong lòng còn cảm thấy rất cảm kích.


      Nếu như phải là Lôi Ngự Phong. vẫn vì kế sinh nhai mà hối hả ngược xuôi, nếu , Khải Thần và Khải Duệ cũng giống như bây giờ được học tập, khỏe mạnh mà vui cười.


      Cho nên mặc kệ ấy có hay mình, bất luận ấy có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần ấy ngày vẫn là chồng của mình, như trước đây, cam tâm tình nguyện mà giữ lấy cuộc hôn nhân này mà sống hết quãng đời còn lại.


      Nhưng khi nghe được những tin tức “phong hoa tuyết nguyệt” của vẫn cảm thấy rất xót xa, vì cái gì mà rơi lệ?


      còn có cái gì cam tâm?


      Lấy tay che miệng lại, muốn cho đối phương nghe được tiếng thút thít của .


      Nhưng tiếng khóc ẫn nhẫn làm cho người ta đau lòng đó vẫn thể giấu được người khôn khéo như Cận Cát, làm cho càng thêm xác định suy nghĩ của mình, để cho người phụ nữ lương thiện này, cứ thế mà đem tuổi thanh xuân của mình chôn vùi trong tay của Lôi Ngự Phong.


      Tất cả nên dừng lại ở đây! Cho dù có nhiều năm giao tình với Lôi Ngự Phong, cũng có biện pháp gì cứu vãn nữa!


      nhanh chóng lên máy bay trở về thành phố Đài Bắc. Theo Cận Cát , đến để thừa kế tài sản của hoặc là ly hôn với ...”Phu nhân, có cần uống chút gì ?” Người đàn ông đọc tạp chí ngồi ở ghế ở bên , tựa như cảm thấy được vô cùng bất an và khẩn trương vì vậy nhanh chậm mà ngẩng đầu hỏi thăm.


      giật mình, từ trong suy nghĩ của mình phục hồi lại. ý thức mà lắc đầu, muốn tạo áp lực để cho mình bất an, cũng muốn cho người đàn ông bên cạnh biết mình cần gì hết.


      Điều muốn biết là chồng mình tại như thế nào rồi!


      Người đàn ông đứng trước mặt này họ Lạc, tên chữ “Dịch”, đến 30 tuổi cũng là giám đốc của tập đoàn Lôi Đình, và là trợ thủ đắc lực của Lôi Ngự Phong.


      Lạc Dịch là đến sân bay đón , thấy lo lắng, nên tự mình đưa về chỗ nghĩ ngơi, Lôi Ngự Phong vẫn còn phẫu thuật, ý là dù đến đó hay cũng giúp ít được gì.

      Người đàn ông khí thế này tất nhiên thể là cấp dưới của Lôi Ngự Phong, ta là trong hai vị tổng giám đốc của Lôi Thị, dĩ nhiên quen ra lệnh cho người khác.


      Nguyễn Y Nông cười khổ tiếng, chỉ phải nghe theo ở tại biệt thự Lôi gia đêm, ở đó chỉ còn Lão Trần và vài người làm, ngay cả Lôi Ngự Phong cũng rất lâu rồi cũng chưa về đây.


      Sáng sớm hôm sau, Lạc Dịch đưa đến bệnh viện, ta đơn giản cho biết:” giờ tổng giám đốc còn nguy hiểm, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.”Vì vậy, họ phải ngồi tại phòng khách xa hoa của bệnh viện, chờ Lôi Ngự Phong hết thuốc tê tỉnh lại.


      thầm đánh giá Lạc Dịch ngồi đọc tạp chí ở sopha, nếu nhớ lầm, ở hôn lễ của năm ngoái từng thấy ta lần, ta cùng Cận Cát là rể phụ của Lôi Ngự Phong, còn có...”Rầm”, cửa được mở ra.


      Quan Dạ Kỳ từ bên ngoài vào, mặt vẫn còn nét buồn ngủ nhưng vẫn rất đẹp trai khiến cho các trẻ si mê phải hét lên, người tùy tiện khoác chiếc áo blue trắng, đầu tóc rối bù như là vừa rời giường chưa kịp đánh răng rửa mặt, càng kỳ quái hơn là ta bên chân trần bên còn lại kẹp chiếc dép lê.
      Last edited: 3/5/17
      dunggg, xukem, Dinhloan8 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Bạn ơi đăng nốt chạp mới đọc cuốn hút quá :yoyo56:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :