1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      18.




      Lâm Khắc cuối cùng cũng tìm thấy sau mười bốn ngày mất dấu.




      Khi lên bục nhảy phát ra ta.




      ca sĩ mang hai dòng máu Trung Quốc - Philippines như thường lệ, hát những bài tình ca thê lương ảm đạm.




      Hỷ Hỷ bám lấy chiếc cột inox lạnh toát, sáng loáng, đem nỗi buồn, tuyệt vọng và niềm nhung nhớ vô bờ hóa thành những bước nhảy ở nơi thẳm sâu tâm hồn. Vòm ngực của ngước lên trung, đôi mắt nhìn xuống dưới đất. Dưới ánh đèn sàn mờ ảo lấp lóa, cặp chân dài phát ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người độc bước hoang mạc của ái tình.




      đẹp đến nao lòng, vẻ đẹp được nhào nặn bởi năm tháng.




      múa từ cột này sang cột khác, cho tới khi phiêu ra trước quầy bar. Từ hai bên dãy quầy, hàng chục cặp mắt thèm khát nuốt lấy thân thể cách tham lam. mỉm cười ngây dại, quay đầu nhìn về phía sau, bỗng đột nhiên trông thấy ta. thất thần vài giây, bám lấy chiếc cột rồi nở nụ cười để che giấu .




      Lâm Khắc tìm thấy rồi.




      Làm thế nào mà ta tìm đến được cơ chứ?




      Trời ạ! Lẽ nào quên rồi sao? ta là thám tử.




      Nhưng dường như... vẫn luôn chờ đợi xuất của ta.




      Cả chặng đường dụ dẫn ta tới đây, giống như người ném cho chú mèo cuộn len, biết rằng rồi cuối cùng chú mèo kia thể chịu được cám dỗ mà tìm đến.




      Tiết mùa thay đổi, thời gian cuộn trôi, từ trước đến nay vẫn chưa từng dừng lại việc trói buộc người đàn ông này vào cuộc đời mình, khiến ta trở thành đối tượng để mình thương.




      Và giờ đây, cả hai người họ đều già.




      đến nhảy trước mặt ta, nắm chặt cột inox, giơ chân lên trước mặt gã đàn ông ngồi đối diện ta. Gã đó giơ tay định sờ vào đôi bốt của , ngước đầu mỉm cười, nhàng dẫm mũi giày lên vai gã, khiến xung quanh cười ồ lên. Sau đó, quay người lượn về phía Lâm Khắc.




      Những ngày xưa cũ, cả hai xa cách nghìn trùng, nhưng giờ lại gần ngay trước mắt. nhìn xuống ta, ta ngước nhìn , giữa hai người chỉ cách nhau sải tay với.




      Đêm nay, ta uống vodka vị đào.




      Đôi mắt thăm dò ánh mắt của . Đôi mắt đa tình kia từng toát lên nỗi quạnh trầm mặc trăm năm, giờ đây lại vì tìm thấy mà ánh thêm chút lạc lõng, và hằn lên những tia đỏ vì ghen tuông.




      trông thấy mà cõi lòng nát tan, vô thức đưa người qua nhảy múa trước mình .




      Chẳng phải từng như vậy hay sao? Lòng ghen tỵ là ngục tù của ái tình.




      múa riêng quá lâu, những người khác bắt đầu ồn ào.




      quăng mình về chiếc cột khác, múa những vũ điệu ngây ngất đau buồn, trái tim vẫn day dứt theo bóng hình của .




      Giọng hát quen thuộc của nữ ca sĩ kia vẫn ngân lên dìu dặt:




      Còn nhớ chăng, màn đêm dài khi đó,




      Bầu trời căng tràn những vì sao.




      Nhan sắc em nồng nàn chìm trong đáy mắt,




      Khiến hồn xiêu phách lạc,




      Muốn được làm quen với em,




      Muốn được em,




      Muốn được che chở cho em,




      Đổi lấy vài tiếng cười vui thánh thót,




      Hay làn nước mắt ấm nóng,




      Cáo biệt cuộc sống phiêu diêu lay lắt.




      phải là bóng tối,




      Chỉ là gã si tình khuất,




      , sau cùng vẫn em...




      Hỷ Hỷ xoay người trở về, nắm lấy chiếc cột trước mắt rồi lướt qua, cúi xuống đối mặt với , ánh nhìn cũng ngưng đọng đôi mắt .




      Nếu như còn có ai đó dám ồn ào vì chỉ múa cho mình , cho mồi lửa thiêu trụi nơi này.




      cầm ly vodka trước mặt , nhàng đặt lên khóe môi rồi nhấp hớp, ánh mắt sóng sánh lướt qua ly.




      “Chào , chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?” Giọng khẽ run run, hơi thở thầm thoảng qua gương mặt .




      đợi Lâm Khắc trả lời, đặt ly rượu xuống, nắm lấy chiếc cột và xoay vòng. Những người xung quanh tranh nhau đưa ly rượu lên, muốn cũng uống ngụm. uống, khóe môi khẽ nở nụ cười.




      lại trở về trước mắt , tiếp tục hỏi:




      “Có phải rất hay đến đây ? Chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?”




      Bao nhiêu năm nay, đây là màn đối thoại đầu tiên giữa hai người. Màu u tối trong đôi mắt chớm tan đôi chút, giọng trầm ấm cất lên:




      “Đây là lần đầu tiên... tìm nơi này lâu lắm rồi.”




      bật cười ngọt ngào, nắm lấy chiếc cột, tung người lượn vòng như cánh bướm, thầm:




      “Vậy , liệu trước kia chúng ta từng gặp nhau ở nơi nào đó ? Tokyo? Hokkaido? đêm tuyết rơi? Hay là ở chuyến tàu?”




      Đôi mắt sáng tựa sao sa, chiếu tỏa những quầng sáng chói lọi trong tim , sưởi ấm những khóm hoa dại trong khu vườn tình tưởng chừng băng giá.




      , cả đời này cũng chỉ người, sau này còn ai khác.




      vươn cánh tay mảnh dẻ về phía ta, những ngón tay mềm mại lướt qua mảng chân tóc phía sau gáy, sau đó mỉm cười tiếp tục điệu múa trong tiếng nhạc chậm dần.




      Những người khác cũng lầm rầm đòi đụng chạm. chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, ngạo nghễ vươn cao chiếc cằm dày cộm phấn, thanh thoát vươn người sang phía bên kia của quầy bar.




      phải là bóng tối,




      Chỉ là gã si tình khuất,




      , sau cùng vẫn em...




      Những ánh đèn quầy bar lần lượt tắt lịm sau lưng, tiễn bước trở vào.




      cúi đầu tư lự, mồ hôi đầm đìa khuôn mặt.




      Tình là nỗi quạnh kéo dài trăm năm, cho tới khi ta gặp được người nguyện ước kề cạnh mãi chẳng đổi rời. khoảnh khắc đó, tất cả những nỗi độc đắng chát kia đều có lối về.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      19.




      Sau khi trở vào bên trong, mẹ rảo chân đuổi theo hành lang, tò mò hỏi han:




      “Thằng cu kia là người con phải ?”




      trả lời.




      “Hay là tình cũ?”




      vẫn im lặng, chạy tót vào phòng hóa trang khóa trái từ bên trong, cười qua khe cửa:




      “Mẹ, con phải thay quần áo!”




      nghe thấy mẹ lầm bầm gì đó ở bên ngoài.




      ngồi ghế, cởi phắt đôi bốt dài, lấy tờ giấy ướt lau mồ hôi mướt mải mặt.




      Lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.




      hắng giọng:




      “Mẹ, con muốn đâu!”




      Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.




      uể oải đứng dậy ra mở cửa.




      “Con bảo là muốn ...”




      mở cửa ra, đứng bên ngoài phải mẹ, mà là người đàn ông lạ mặt, khoảng tầm 40 tuổi với khuôn mặt vuông đen sạm từng trải, người mặc chiếc áo gió màu trắng gạo, ánh mắt nghiêm nghị.




      “Ông tìm ai?” tiện tay với lấy chiếc áo khoác tạm lên người.




      có phải là Lộ Hỷ Hỷ ?”




      giật mình, trả lời: “Phải, xin hỏi ông là ai?”




      Người đàn ông đưa ra tấm thẻ.




      “Tôi là thanh tra Trần Vân Trị, thuộc tổ trọng án Bắc Khu.”




      “Ông tìm tôi có việc gì?”




      “Lộ Minh có phải là ?”




      Tỉm rung lên nhịp, khe khẽ gật đầu.




      “Chúng tôi tìm thấy hài cốt của ấy...”




      Chỉ trong khắc, hoàn toàn chết lặng, bàng hoàng run rẩy, nước mắt lưng tròng. Quang cảnh xung quanh như hoa lên điên đảo, đầu óc mụ mị trống rỗng.




      “Ông sao? Tôi hiểu.” Giọng tắc nghẹn nơi cổ họng, tin vào thực tại.




      Vị thanh tra lấy ra cuốn sổ ghi chép, lật đến trang:




      “Hai mươi năm trước khi mất tích, báo cảnh sát?”




      gật gật đầu.




      Ông ấy tiếp tục :




      “Phía cảnh sát tìm rất lâu nhưng có kết quả, chỉ biết rằng trước khi mất tích, có mối quan hệ qua lại thân thiết với băng nhóm tội phạm thiếu niên. Thủ lĩnh của băng này 18 năm trước bị bắt vì giết hại hai người khác, ở trong tù, liên tục phủ nhận việc ra tay giết người. Nhưng gần đây, bắt đầu theo đạo và thành tâm hối cải. những thừa nhận giết hai người kia, mà còn khai ra 20 năm trước cũng từng giết người khác. Người đó chính là Lộ Minh, trai . Ban đầu họ định bắt cóc con trai của thương nhân giàu có để tống tiền, nhưng Lộ Minh chịu và bỏ . sợ tố giác nên ra tay sát hại, rồi chôn ở ngọn núi hoang. Gần đây chúng tôi khai quật được hài cốt.”




      Toàn thân run lên lẩy bẩy.




      thể nào... đó... phải tôi...”




      “Chúng tôi tiến hành xét nghiệm gen di truyền, gen của hoàn toàn trùng khớp với mẫu gen lưu lại hài cốt.”




      lắc đầu cách vô thức, đôi môi khô khốc run lên từng hồi:




      thể... tôi phải người xấu...”




      Viên thanh tra móc ra chiếc vòng bạc bị oxy hóa từ trong túi ngực, đoạn cuối của chiếc vòng còn gắn mặt dây chuyền hình cung Bọ Cạp.




      có nhận ra chiếc vòng này , có phải nó là của ? Chúng tôi tìm thấy nó lẫn trong hài cốt.”




      đưa đôi tay lạnh ngắt đón lấy cái vòng bạc xỉn màu, nhìn qua lượt, rồi cách chắc chắn:




      “Tôi chưa bao giờ thấy nó.”




      Viên cảnh sát nhìn đầy thương hại, nhàng :




      Lộ, khi nào tiện có thể đến đồn cảnh sát chuyến ?”




      trai tôi vẫn chưa chết! Các ông nhầm rồi!” đóng sập cửa, thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, tay nắm chặt chiếc vòng bạc rồi bật khóc nức nở, mặt dây chuyền hình cung Bọ Cạp đâm siết vào lòng bàn tay, nhói lên đau đớn.




      làm chiếc vòng này để tặng cho .




      Trái tim ngạo nghễ trải qua những cú sốc vô tình nhất trong cuộc sống, nhưng lại thể chịu đựng được giày vò của chuyện tưởng chừng lui vào dĩ vãng.




      Đây là phần chua xót nhất trong cuộc đời , nó pha lẫn giữa hối hận và mặc cảm u buồn.




      Chính hại . vĩnh viễn bao giờ có thể tha thứ cho chính mình. Là do dùng nước mắt và những lời dối trá để ép , để rồi cuối cùng, từng bước từng bước đẩy đến với suối vàng.




      Ngày thứ tư đau đớn ấy, đến thăm , và lại lần nữa đem bộ mặt đong đầy nước mắt để hối thúc :




      mau đến đón em ! Người kia sắp tống em vào nhi viện rồi! Em nghe thấy bà ấy gọi điện cho viện trưởng, em thà chết chứ chịu quay về đâu! Em khổ chết được! Bà ấy còn đánh cả em!”




      mỉm cười an ủi, lấy ngón tay lau nước mắt cho :




      “Lần này đến để với em là, sắp có tiền để đón em rồi, rất nhanh thôi... Sau này chúng mình sống cùng nhau, ai phải rời xa ai cả.”




      ạ?”, mừng rỡ, đôi mắt to tròn ngấn nước ngước lên nhìn .




      Khi xuống dưới tầng, bước ra ban công để nhìn theo .




      Trước kia, đều mình bộ trở về. Nhưng ngày hôm đó, nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ phía dưới chờ . Có ba gã đứng bên cạnh chiếc xe, bộ dạng trông rất du côn phì phèo thuốc lá, oang oang phun ra toàn những lời bẩn thỉu.




      Sau ngày hôm đó, bao giờ còn trở lại nữa.




      Mười tám năm trước, đọc được bài báo về băng cướp thiếu niên giết người, nhận ra tên đầu xỏ bị bắt chính là trong số những kẻ mà nhìn thấy ngày hôm đó. Có hình ảnh của hai nạn nhân được đăng lên, nhưng đó phải là .




      Nếu như gặp chuyện gì bất trắc, nhất định bỏ rơi . Thế nhưng, tin vào vận mệnh, vẫn mãi nhớ về , và tin rằng ngày nào đó trở về.




      Hôm đó là lần cuối cùng được gặp . gạt đám lá của giàn nho leo tím che trước mắt, vẫy tay về phía .




      mặc chiếc áo jacket xanh, quay đầu nhìn lên, mỉm cười vẫy tay bảo vào.




      nhớ về dãy ban công từ biệt ngày hôm đó biết mấy. Đây là chuyện dĩ vãng đau đớn nhất trong cuộc đời của .




      Nếu như thời gian có thể trở lại, kêu đừng lên xe.






      20.




      thay quần áo, lại đôi bốt cao cổ, đặt chiếc vòng bạc vào trong túi rồi bước ra từ phòng hóa trang.




      Viên thanh tra kia rời khỏi.




      xuyên qua dãy hành lang dài tối tăm của quán bar, lạc lõng vô định giữa tiếng nhạc sàn ồn ã vọng lại từ sau bức tường.




      Cậy nhờ cái chết,




      Chúng ta vươn tới những tinh cầu xa thẳm.




      đẩy cánh cửa nặng trịch, bước ra ngoài và ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời đêm nay gợn mây, những vì tinh tú lấp lánh giăng tràn khắp nơi.




      đó, nhìn mỉm cười.




      Đây là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời .




      Hỷ Hỷ bắt đầu cảm thấy nhõm trở lại.




      nhìn qua, hướng về bóng dáng khoác chiếc jacket xanh đứng ở bên kia đường.




      vẫn luôn đợi .




      Hỷ Hỷ mỉm cười, thả bước con đường về rải nhựa.




      Lâm Khắc bước tới, phải ở khoảng cách 100 mét nữa, mà là đến bên cạnh .




      Hai người bước trong yên lặng và hạnh phúc.




      thầm, giọng mềm như gió:




      “Nếu ngày mai đến nơi này, gặp được em đâu.”




      ngạc nhiên:




      “Em định đâu sao?”




      “Ngày mai em kết hôn!”




      Nét mặt ngưng đọng, hỏi cách khẽ khàng, chua xót:




      “Em kết hôn cùng ai?”




      “Em kết hôn với người cùng em kết hôn thôi!”, nhàn nhã tiến về phía trước.




      được đoạn, bỗng ngoảnh lại nhìn về phía , đôi mắt to đen láy mơ màng:




      có biết người đó ở đâu ?”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :