1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      9.




      Ngày sinh nhật lần thứ 30, mua tặng mình đôi tất đen dài có thêu ren hoa ở đầu.




      Thiệp chúc mừng sinh nhật của cũng được gửi đến mail của trong ngày hôm đó.




      Hỷ Hỷ!




      Em lại lớn thêm tuổi rồi!




      Đối với , em mãi mãi là bé!




      Còn nhớ bánh bao mừng thọ năm đó ?




      Sinh nhật năm sau, làm cho em ăn nhé?




      Chúc mừng sinh nhật




      luôn thương em.




      Buổi chiều, bắt xe đến nhà hàng ngày trước từng làm.




      Nhà hàng đó còn tồn tại, những cửa tiệm bên cạnh cũng chẳng thể nhận ra. Giờ đây, người ta xây ở đó tòa trung tâm thương mại đồ sộ, cao ngút tầm mắt.




      vòng qua trung tâm thương mại, con ngõ phía sau nhà hàng biến thành quảng trường rộng rãi với những thảm cỏ xanh mượt.




      lưu lại nơi đây những ký ức mà thời gian chẳng thể xóa mờ.




      Sau khi trốn khỏi nhi viện năm 16 tuổi, đến học việc với vị bếp trưởng của nhà hàng này. Khi đó, ở nhà mẹ nuôi.




      Mỗi lần tan học, thường cuốc bộ đến đây thăm .




      lén lấy đồ ăn mang ra cho . Hai đứa ngồi bậc cầu thang cửa hậu của nhà hàng để trò chuyện.




      Năm sinh nhật lần thứ 11, làm bánh bao mừng thọ cho ăn, từng chiếc bánh tròn lẳn, trắng hồng đẹp như những quả đào tiên.




      :




      “Sư phụ dạy bọn đó. Có ngon ?”




      Hỷ Hỷ gật gật đầu, ăn ngon lành.




      “Sư phụ có đối xử tốt với ?” hỏi.




      cười :




      “Tất nhiên là tốt rồi! Sư phụ khen có năng khiếu làm đồ ăn, và còn dạy cho rất nhiều thứ.”




      , cũng ăn !”




      cầm chiếc bánh ăn thử. nhìn thấy đôi tay giờ nút nẻ sưng rộp vì thường phải ngâm trong nước.




      , em chẳng muốn ờ trong nhà của người kia nữa, em có thể chuyển đến sống cùng ?”




      “Ký túc xá của nhà hàng toàn là con trai, em ở đây sao được?”




      “Chúng mình có thể dọn ra ngoài mà! Bây giờ có việc làm, chẳng phải là có tiền rồi sao?”




      “Lương của đâu có đủ cho cả hai đứa mình sống? Với lại, em cũng phải học nữa mà.”




      phụng phịu:




      “Nhưng em thể chịu được người kia thêm ngày nào nữa!”




      Để được ở cạnh , thường thêm mắm dặm muối, xuyên tạc về mẹ nuôi cách rất tồi tệ.




      “Đợi khi nào kiếm ra tiền, đến đón em nhé?” mỉm cười xoa đầu .




      Từng giọt nước mắt lăn dài má, giọng hỏi: “Vậy phải đợi đến khi nào ạ...?”






      10.




      Bước ngoặt của cuộc đời cũng xảy đến năm 30 tuổi.




      ngày giữa tháng 9, đến nhà hát kịch để tham gia tuyển diễn viên. Bài múa đó kể về câu chuyện của những vũ nữ múa cột.




      độc diễn đoạn sân khấu, cả người nhễ nhại mồ hôi.




      Khi xuống lấy khăn lau phía sau lưng vị đạo diễn và người trợ lý của ông ta. nghe thấy vị đạo diễn kia rằng:




      này hơi già rồi nhỉ? Chúng ta cần nhóm vũ nữ trẻ hơn.”




      Tiếng sét phũ phàng giáng xuống, đúng vào lúc chẳng kịp đề phòng.




      Hỷ Hỷ ra khỏi nhà hát, lặng lẽ bật ô bước trong màn mưa. Ô của người đường vài lần va phải, khiến từng giọt nước bắn lên mái tóc và khuôn mặt vô hồn của .




      Đó là ngày cuối cùng Hỷ Hỷ tham gia thi tuyển diễn viên.




      Từ đó về sau, bao giờ quay lại nhà hát hoặc bất kỳ phòng vũ đạo nào nữa.




      dạo, tập ở câu lạc bộ gym, và nơi đó chỉ tiếp đón nữ giới.




      Mỗi ngày đều tập liền ba tiếng, sau đó tự hấp mình trong phòng xông hơi, quyết tâm lời giã biệt với đám mỡ thừa.




      Chiều hôm đó, trần trụi ngồi trong phòng xông hơi, phủ chiếc khăn che vùng kín.




      Khoảng vài phút sau, khác mở cửa bước vào ngồi đối diện trước mặt . đó có khuôn ngực tròn, núm vú to thâm quầng và cặp đùi tròn trịa, sau khi phủ chiếc khăn chiếc ghế bản dài trong phòng xông hơi, ấy thản nhiên trần truồng ngồi xuống.




      kia nhìn Hỷ Hỷ chằm chằm hồi lâu, tới mức khiến cho bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên.




      Đối phương đột nhiên mở lời:




      là Lộ Hỷ Hỷ phải ?”




      nhớ từng gặp người phụ nữ này ở đâu và khi nào nữa.




      “Tôi là Thù Đích, thư ký của luật sư Đới Đức Lễ, còn nhớ chứ?”




      Hỷ Hỷ nhớ ra khuôn mặt này. Hình như chỉ gặp Thù Đích có hai lần, và cả hai lần đó, ấy đều mặc quần áo.




      Thù Đích chủ động :




      “Tôi làm ở chỗ Đới Đức Lễ nữa rồi.”




      Hỷ Hỷ lộ vẻ ngạc nhiên.




      Thù Đích lau mồ hồ bụng, thở dài hơi rồi tiếp, giọng đầy chán nản:




      “Tôi thế chịu nổi việc phải làm trong số những tình nhân dài hạn của ông ta!”




      Hỷ Hỷ kinh ngạc. Mặc dù mấy năm nay gặp Đới Đức Lễ, và chỉ liên lạc với ông ta qua điện thoại và email, thế nhưng trong trí nhớ của , ông ta trông bé như vậy, trông chẳng khác gì lão tiểu đồng, vậy sao có thể...




      Thù Đích như đoán được trong lòng Hỷ Hỷ nghĩ gì, bèn chép miệng, phẩy phẩy tay:




      “Trông thó vậy thôi... nhưng lão ta sung mãn lắm đấy...”




      Hỷ Hỷ cố bật cười.




      Thù Đích lại :




      phải cẩn thận với lão ta! Tôi muốn với từ lâu lắm rồi! Lão ta lừa tiền đấy. Tiền lão ta thu còn nhiều hơn cả bên văn phòng thám tử kia nữa, chưa hết, tất cả những khoản khai chi, lão ta đều khống to số tiền lên. Bề ngoài trông gã có vẻ thành khẩn, nhưng thực ra lại là kẻ ma mãnh kinh khủng đấy! chưa bao giờ thắc mắc về những hóa đơn đó sao? Toàn những khoản tiền lớn như vậy mà!”




      Hỷ Hỷ chỉ quan tâm đến việc.




      “Lâm Khắc có biết ? Ý tôi là chuyện tôi thuê ta để theo dõi tôi...”




      Thù Đích lau mồ hôi cổ, đáp:




      ta biết, bên văn phòng thám tử cũng biết, bọn họ rất sướng khi có được khách hàng dài hạn như . Với cả, mặc dù xấu xa, nhưng chí ít Đới Đức Lễ cũng là gã biết giữ mồm giữ miệng. Những kẻ thâm hiểm và ích kỷ thường rất kín miệng mà! Mấy năm gần đây, việc làm ăn của gã càng ngày càng thuận lợi, văn phòng cũng ngày càng to, nhưng ngay cả việc lão có bao nhiêu tài khoản ngân hàng, bao nhiêu căn nhà tôi cũng biết. Tôi dám cá là ngay cả vợ lão cũng biết!”




      Hỷ Hỷ thở phào nhõm, từ trước đến nay rất ít khi chú ý đến những chi tiết đống hóa đơn mà Đới Đức Lễ gửi đến. chỉ biết có điều, đó là chỉ cần thanh toán hóa đơn đúng hạn, vậy mỗi ngày khi nhìn qua khe cửa, lại được thấy bóng áo jacket xanh thân thuộc kia.




      Xem ra Lâm Khắc và trai của cũng trạc tuổi nhau, và dường như họ đều có chung ánh mắt độc, đa sầu đa cảm.




      Nếu thời gian có quay trở lại, có lẽ ngày hôm đó thuê Lâm Khắc theo dõi, mà tự mình bước tới để cất lời làm quen.




      Tiếc là bao nhiêu năm trôi qua, giờ có muốn cũng chẳng thể quay trở lại...




      Thù Đích :




      “Rốt cuộc là vì sao lại thuê người theo dõi chính mình vậy? Thuê vệ sĩ còn có ích hơn chứ!”




      Hỷ Hỷ muốn trả lời câu hỏi này.




      “Trong này nóng chết được!” cầm khăn đứng dậy, lòng thầm nghĩ “ nhìn thấy cả người tôi thế này rồi, còn muốn soi luôn cả tim tôi nữa sao?”




      ra khỏi phòng xông hơi và tắm. Tắm xong, thu dọn đồ và lặng lẽ rời , từ đó về sau bao giờ trở lại câu lạc bộ kia nữa.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      11.




      Giữa tháng 10, Hỷ Hỷ tóm được kẻ theo đuôi.




      Gã đội chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp che khuất nửa khuôn mặt, mặc quần bò, áo jacket ngắn, và gần như bị phát giác ra ngay từ ban đầu.




      Hỷ Hỷ án binh bất động, đợi hai tuần sau mới ra tay.




      thầm đặt tên cho cái gã với dáng người thó kia là “Lâm Khắc phiên bản lỗi”. “Lâm Khắc phiên bản lỗi” mỗi lần xuất đều đeo tai nghe, kẹp tờ báo dưới cánh tay để che mắt. Hỷ Hỷ thường trông thấy gã bên ngoài khách sạn hoặc gần quán bar. Thỉ thoảng dạo phố, cũng nhìn thấy gã. Có những đêm nhòm qua khe cửa sổ xuống dưới lòng đường, trông thấy chiếc mũ lưỡi trai màu trắng lắc lư dưới ánh đèn đường.




      Thậm chí có lần, “Lâm Khắc phiên bản lỗi” còn bạo gan xuất dãy hành lang bên ngoài phòng . Hỷ Hỷ trông thấy gã lại lại phía sau mắt thần của cửa, dường như muốn tìm xem ở phòng nào.




      Hỷ Hỷ tò mò muốn xem ''Lâm Khắc phiên bản lỗi” trông như thế nào. Nhưng khuôn mặt gã luôn sau chiếc mũ khiến thể nhìn . lúc sau, khách trọ ở phòng kế bên trở về, khiến gã ta giật mình lủi mất.




      Khi theo đuôi , “Lâm Khắc phiên bản lỗi” tỏ ra rất lóng ngóng vụng về, bao giờ biết duy trì khoảng cách an toàn.




      “Lâm Khắc phiên bản chuẩn” ràng cao tay hơn hẳn.




      Thế nhưng Hỷ Hỷ hiểu điều, đó là tại sao Lâm Khắc vẫn chưa ra tay.




      đành tự mình xử lý.




      cảm thấy sợ. Với ngu xuẩn của mình, có lẽ gã chưa từng biết rằng khi bám theo , vẫn còn người khác thầm phía sau.




      9 giờ 20 phút tối hôm đó, Hỷ Hỷ bước ra từ khách sạn, giả vờ nhìn thấy gã.




      men theo con đường dành cho người bộ về hướng bắc, dụ đến con ngõ dài thanh vắng.




      Khi rẽ sang góc khuất, lần trong bóng tối đứng im bất động, chờ đợi “Lâm Khắc phiên bản lỗi” tự chui vào rọ.




      Quả nhiên gã mắc bẫy. Khi đến góc rẽ, gã ta còn tưởng mất dấu Hỷ Hỷ, hoang mang ngó nghiêng bốn phía. Lúc này, Hỷ Hỷ đột nhiên chạy nhanh ra tóm chặt lấy tay gã, hét lên:




      là ai!?”




      “Lâm Khắc phiên bản lỗi” giật nảy người, toan giằng ra để chạy trốn. Hỷ Hỷ bèn kéo chặt cho gã chạy mất, khi hai bên giằng co, giật được chiếc mũ lưỡi trai đầu gã.




      mái tóc dài xõa bung xuống.




      Có nằm mơ cũng nghĩ rằng “Lâm Khắc phiên bản lỗi” lại là .




      “Gã” chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người mảnh dẻ với khuôn mặt hơi nhợt nhạt và đôi mắt to toát lên vẻ kinh hãi. Vừa xong khi chụp lấy cánh tay gầy gò và mềm oặt, cảm thấy kỳ lạ.




      “Tại sao lại theo tôi?” Hỷ Hỷ nhất quyết buông tay. chắc mẩm rằng nhóc này phủ nhận.




      Ai dè “Lâm Khắc phiên bản lỗi” thẳng:




      “Vì em thích chị...”




      Hỷ Hỷ sững sờ, đỏ mặt buông tay ra.




      Chẳng trách Lâm Khắc mãi vẫn chịu ra tay. Hẳn lúc này ta trốn ở đâu đó phá lên cười sằng sặc ấy chứ!




      “Lâm Khắc phiên bản lỗi” chạy trốn, chỉnh lại tay áo bị xộc xệch, đội lại chiếc mũ rồi giấu gọn mái tóc dài vào trong đó, tiu nghỉu rằng:




      “Hôm đó khi nhìn thấy chị ở bên ngoài quán bar, em theo chị suốt, chẳng có mục đích gì cả... Trước kia em chưa bao giờ làm những việc như thế này. Nếu chị thích, em theo nữa...”




      Hỷ Hỷ nhặt tờ báo bị rơi dưới đất trả lại cho bé, rồi chỉ vào chiếc tai nghe lủng lẳng vai , hỏi:




      “Em nghe cái gì thế?”




      bé đưa chiếc tai nghe đó cho Hỷ Hỷ.




      đeo tai nghe vào nghe ngóng.




      ra là bản nhạc. Làm cứ tưởng rằng đó là thứ máy liên lạc hay bộ đàm gì cao siêu lắm.




      “Bài hát này hay đấy!” Hỷ Hỷ gật gù .




      “Lâm Khắc phiên bản lỗi” xoa lên chiếc bụng phẳng phiu, nhìn cười ngượng ngùng.




      Hỷ Hỷ hỏi:




      “Vừa xong chị làm em đau bụng à?”




      ... phải... Em đói thôi... Em chờ chị cả buổi tối mà...”




      thôi! Chúng mình ăn cơm! Chị mời.” Hỷ Hỷ mỉm cười rủ bé.




      Hai người ăn gà nướng, cà ri tôm, cà ri cá, cơm rang thịt dê, sa lát khoai, bánh bao và kem trong nhà hàng Ấn Độ. bé đói đến mức có thể nuốt chửng cả con bò.




      “Lâm Khắc phiên bản lỗi” cũng là Song Ngư, vẫn học, và vừa bỏ học để theo .




      Lại là nàng Song Ngư chỉ cần nằm mơ để sống qua ngày!




      khoảnh khắc nào đó, Hỷ Hỷ có thể nhìn thấy chính mình qua bé này.




      hỏi:




      “Khi theo chị, trong lòng em nghĩ những gì?”




      “Lâm Khắc phiên bản lỗi” với lấy chiếc thìa bạc, múc kem đút vào đôi môi đào xinh của mình rồi cười híp mắt:




      “Rất hạnh phúc ạ! Mặc dù đại đa số thời gian em chỉ có thể nhìn thấy lưng chị.”




      Vậy là Hỷ Hỷ hiểu ra, ra là cảm giác này.




      Sau đó, họ từ biệt nhau phía bên ngoài quán ăn.




      Hỷ Hỷ mỉm cười :




      “Xin lỗi em, chị vẫn thích đàn ông hơn.”




      bé bĩu bĩu môi tỏ vẻ thất vọng.




      Khi chuẩn bị bước , đột nhiên bé quay sang hỏi Hỷ Hỷ:




      “Em có thể sờ lên tóc chị ? Đó là việc em muốn làm nhất khi theo chị!”




      Hỷ Hỷ ngạc nhiên, bất giác đưa tay sờ lên mái tóc thẳng màu hạt dẻ của mình. ngập ngừng cười, gật đầu đồng ý.




      bé đưa cánh tay gầy sờ lên đầu Hỷ Hỷ, vui vẻ :




      “Đúng là như em nghĩ...”




      “Hả?”




      “Rất dày, và mềm mượt nữa...”




      bé sờ xong, thu lại cánh tay cách thỏa mãn.




      “Tạm biệt nhé!” Hỷ Hỷ .




      đút đôi tay vào túi áo, men theo con đường bộ hành, xuyên qua ngã tư.




      Vài chiếc xe đêm lướt qua từ phía sau .




      Đêm buông rèm.




      Phải chăng, già đến mức chỉ có phụ nữ mới có thể đem lòng ?




      Trong những năm qua, liệu có bao giờ Lâm Khắc cũng muốn đưa tay vuốt ve mái tóc của ?




      Mấy ngày trước, khi soi gương trong phòng tắm và vô tình phát thấy vài sợi tóc trắng mọc đỉnh đầu, muộn phiền buồn bã rất lâu. chợt nhớ đến bà quản lý phòng đọc sách lười biếng trong nhi viện ngày trước. Bà ấy thường cầm chiếc gương , ngồi mân mê chăm chú nhổ từng sợi tóc bạc đầu.




      Hỷ Hỷ khẽ thở dài, đưa tay dúi những sợi tóc bạc kia lẫn vào trong tóc đen, tự huyễn hoặc rằng mình chưa từng nhìn thấy.




      Nhưng từ đó về sau, thể nhuộm tóc nữa.




      Hỷ Hỷ cũng chợt nhận ra rằng, từ trước đến nay chưa bao giờ được chạm vào tóc của Lâm Khắc. Nếu như có cơ hội, muốn sờ lên mảng chân tóc ngắn cũn như lông tơ của trẻ phía sau gáy . Có đôi khi nhìn qua khe cửa sổ, vừa đúng lúc Lâm Khắc quay lưng lại phía , cúi đầu mải mê trò chuyện hay đùa giỡn với chú chó vàng của giáo đường, ánh mắt chạm vào nơi đó, trông chúng mềm mại và đáng . Giá như có thể dùng tay vuốt lên, rồi cảm nhận từng mảng tóc cọ ngược râm ran qua từng kẽ ngón, hẳn cảm thấy rất hạnh phúc.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      12.




      Giáng sinh năm nay, Hỷ Hỷ mua đôi găng tay da cho . đính kèm tấm thiệp giáng sinh bưu kiện.




      thương !




      Trời bắt đầu lạnh hơn đấy!




      phải mặc thêm nhiều áo và chú ý bảo trọng nhé.




      Em rất nhớ . Bao giờ mới quay về đây?




      Hỷ Hỷ mãi thương .




      viết bưu kiện:




      Santa Claus Village - Phần Lan




      Người nhận: Mr. Lộ Minh.




      Sau đó, gửi bưu kiện .




      Trước Noel ngày, xem vở ca kịch Nước mắt ngôi sao đơn.




      Buổi trưa hôm giáng sinh, rời khỏi khách sạn, mang theo bó tuylip đến nghĩa trang thăm mẹ nuôi.




      đặt bó hoa xuống, ngồi cạnh mộ đọc cuốn Phục sinh của Tolstoy, mãi cho tới khi ánh tà dương nhạt dần phía trời tây.




      Buổi tối, ngồi trong quán bar uống hết ba ly vodka vị đào.




      Lâm Khắc ngồi phía quầy bar, vẫn uống brandy và giải đố sudoku.




      Chòm sao hôm nay viết rằng:




      khí của ngày lễ náo nhiệt rộn ràng,




      Đây là dịp đoàn tụ với người thân và bạn bè,




      Còn bạn vẫn cảm thấy đơn.




      Giáng sinh năm 11 tuổi, đến nhà hàng tìm và đứng chờ ở con ngõ phía sau. lén cầm đùi gà và sườn nướng ra cho ăn.




      ngồi cầu thang nhai cách vô vị và giục thêm lần nữa:




      “Bao giờ mới đón em thế? biết , cái người kia suốt ngày dọa là cần em nữa! Bà ấy bảo là đem trả em về nhi viện! Em thà chết chứ chịu về đâu!”




      vừa , nước mắt vừa lã chã rơi tự lúc nào.




      trầm ngâm , đôi tay khoanh tròn đầu gối.




      rất thương , nhất định ngày, trở về đón , và hai đứa cùng rau cháo nuôi nhau.




      Tuổi ngày càng nhiều, lại càng tin tường như vậy...






      13.




      Gói bưu kiện gửi cho bị trả lại vào năm sau.




      Quỷ tha ma bắt!




      Tận năm sau mới gửi trả lại! Họ đưa bưu kiện của du lịch thế giới rồi chắc?




      Hỷ Hỷ nằm giường mở gói bưu kiện. Đôi găng tay da và tấm thiệp giáng sinh vẫn nguyên vẹn, nét chữ như chỉ mới từ hôm qua.




      viết thêm hai hàng chữ phía sau “Hỷ Hỷ mãi mãi thương ”.




      mùa giáng sinh nữa lại đến,




      à, em vẫn luôn nhớ .




      Rồi lại đề ràng bưu kiện:




      Người nhận: Mr. Lộ Minh, 66 độ 33 phút vĩ tuyến bắc, Rovaniemi, Santa Claus Village - Phần Lan.




      nhét bưu kiện vào thùng thư, và ghi địa chỉ gửi lại.




      Nhưng, dù cho có viết địa chỉ gửi lại người ta cũng chẳng thể trả về. Bởi vì khách sạn Hà Tây mà bốc cháy vào đúng đêm giáng sinh.




      12 giờ đêm hôm đó, ngồi trong quán bar uống hết ly này tới ly khác, tổng cộng nốc cạn bảy ly vodka vị đào. Còn Lâm Khắc hình như cũng uống hết bốn ly brandy. Những tháng ngày độc trôi qua quá lâu, nhận ra rượu chính là người bạn thân nhất của mình.




      rời khỏi quán bar, liêu xiêu bước con đường về. Giáo đường vẫn sáng đèn, khi ngang qua, nghe thấy tiếng hát vang lên trầm bổng.




      Chú chó vàng ngồi bậc cầu thang bên ngoài giáo đường. Nó nhận ra rồi vẫy vẫy đuôi, nhưng vẫn tỏ ra trang nghiêm.




      trở về phòng, chếnh choáng nằm vật xuống giường, chẳng buồn thay quần áo.




      Ba giờ đêm, cũng chính là lúc phòng bên cạnh bốc cháy, vẫn chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn chẳng hay biết gì. Mãi tới khi khói nồng tràn vào phòng qua khe cửa, mới sặc sụa tỉnh dậy, hốt hoảng khi thấy khói mù tràn ngập khắp nơi.




      ho sặc sụa ngừng, ngồi co ro khóc lóc phía đầu giường, đôi mắt cay xè mở ra được.




      , Lâm Khắc, Chòm sao hôm nay, vodka vị đào, Đêm đầy sao...Vĩnh biệt nhé...!




      Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng ai đó đạp cửa xông vào, người đó lấy chiếc khăn ướt che lên mặt rồi quấn chăn ôm lấy chạy ra ngoài hành lang, xuyên qua làn khói đặc mịt mùng rồi men theo cầu thang bộ bạt mạng chạy xuống. Nước mắt tuôn giàn giụa cay rát, đầu tựa lên ngực người đó, còn đôi tay bấu chặt lên cổ, chợt cảm thấy mảng chân tóc mềm mại chảy mồ hôi nhễ nhại phía sau gáy.




      mỉm cười kiệt sức, tay vẫn bám chặt buông.




      Vậy là cuối cùng, cũng được chạm vào . Mơ hồ trông thấy khuôn mặt lấm lem vệt khói chảy tràn căng thẳng lo lắng.




      Rồi mọi thứ chìm dần trong bóng tối.




      Khi tỉnh dậy, phát ra mình nằm giường bệnh của bệnh viện.




      Bức Đêm đầy sao vẫn an toàn nguyên vẹn, được đặt cạnh lọ hoa hồng đỏ tươi chiếc tủ trắng phía đầu giường. Chiếc vali hồng sặc sỡ và chiếc túi to như túi bưu tá được đặt bên góc tường.




      Hỷ Hỷ chầm chậm ngồi dậy, kéo ngăn kéo cạnh giường. Laptop cũng ở đây, may mà đặt mật mã, nên ai có thể mở xem những thứ bên trong.




      húng hắng ho, cảm thấy cổ họng đau đớn khô rát.




      Y tá ngang qua nhìn thấy , liền mỉm cười :




      “Lộ Hỷ Hỷ, tỉnh rồi à?”




      ấy rót cốc nước, rồi đưa thêm mấy viên thuốc cho .




      Hỷ Hỷ nuốt thuốc và uống cạn cốc nước.




      ngủ li bì suốt hai ngày rồi đấy. Bác sĩ dặn tôi cứ để cho ngủ.” Y tá .




      “Bó hoa này ai mang đến vậy?” hỏi, giọng khàn đặc.




      người đàn ông.”




      “Trông ta thế nào?”




      “Dáng cao, mặc bộ jacket xanh, trông cũng khá đẹp trai. Sáng hôm qua ta có đến lúc ngủ, sáng nay cũng đến lúc. Tôi tưởng đó là trai hoặc là người của cơ.”




      Buổi chiều hôm đó, Hỷ Hỷ mang theo bó hoa hồng, bức Đêm đầy sao và hành lý rời khỏi bệnh viện.




      chuyển đến phòng 511 của khách sạn Cây Sồi.




      Người gác cửa giúp mang hành lý vào phòng, tip cho ta và hỏi mượn lọ hoa. Sau đó, cắm hoa hồng và đặt bên cạnh giường.




      tháo bức tranh cây sồi tường, treo bức Đêm đầy sao rồi lên giường nằm, chẳng mấy chốc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.




      Đến hôm sau, Lâm Khắc mới tìm thấy .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      14.




      Hai giờ chiều khi ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Lâm Khắc. ta ngồi chiếc sô pha trong tiền sảnh khách sạn, mở tờ báo che khuất khuôn mặt, đôi chân dài gác lên rung nhịp nhàn hạ.




      Hỷ Hỷ giả vờ nhìn thấy, cố tình bước qua ngay cạnh ta. muốn mua ít nguyên liệu để làm đồ trang sức.




      Buổi tối, uống vodka vị đào ở quán bar gần đó. Trong quán bar có chiếc máy chọn nhạc cũ kỹ, mỗi tối đều nhét tiền vào để chọn bài hát.




      Thời gian gần đây, tổng cộng có bốn người đàn ông tán tỉnh , nhưng chẳng buồn bận tâm đến họ.




      chỉ ở vỏn vẹn hai tháng trong khách sạn Cây Sồi.




      sáng nọ, nhận được cuộc gọi từ ngân hàng. Đầu dây bên kia :




      Lộ, tờ phiếu chuyển qua được. Trong hôm nay có thể gửi tiền vào tài khoản của mình được ?”




      :




      “Tài khoản của tôi có tiền mà.”




      Lộ, tôi nghĩ có chút nhầm lẫn rồi. trong tài khoản của chỉ còn 5.217 tệ.”




      Hỷ Hỷ chết lặng.




      ra ngân hàng, kết quả chứng minh rằng ngân hàng sai, trong tài khoản của chỉ còn lại từng đó con số.




      nhớ lại những lời mà Thù Đích, người tình kiêm thư ký của Đới Đức Lễ với , rằng Đới Đức Lễ vẫn lừa tiền của .




      Tên tinh ác độc này!




      Nhưng, đó là do tự cam tâm tình nguyện.




      Bao nhiêu năm nay, trải qua rất nhiều tháng ngày có điều gì phải hối tiếc.




      trả phòng vào ngày hôm sau, xách hành lý chuyển đến khách sạn giá rẻ có tên là Tiểu Paris.




      Trong phòng chỉ có chiếc giường chật chội và chiếc tủ gỗ đơn sơ.




      treo bức Đêm đầy sao lên chiếc đinh móc phía sau cánh cửa, sau đó ngồi bên giường gọi điện thoại cho Đới Đức Lễ.




      “Luật sư Đới, tôi là Lộ Hỷ Hỷ đây...”




      Lộ, tìm tôi có việc gì sao?”




      “Tôi hết tiền rồi...”




      Đầu dây bên kia im lặng.




      Hỷ Hỷ tiếp tục :




      “Ý của tôi là, tôi còn đủ tiền để thuê thám tử tư nữa rồi.” Ông ta hỏi cách vô tình:




      “Tức là muốn Lâm Khắc ngừng theo dõi phải ?”




      Khó khăn lắm mới có thể trả lời:




      “Đúng vậy...”




      “Vậy ngày mai tôi thông báo cho bên văn phòng thám tử.” Giọng ông ta sặc mùi công vụ.




      “Cứ như vậy .” giọng.




      Trước khi cúp máy, gã tiểu tinh ác độc này vẫn còn cố giả tạo:




      Lộ, sau này có nhu cầu gì, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”




      “Tôi chẳng còn nhu cầu gì khác nữa.” cúp máy.




      Buổi tối hôm đó, nốc cạn nửa chai vodka vị đào trong quán rượu huyên náo, mãi cho tới khi quán bắt đầu tắt đèn đóng cửa.




      Lâm Khắc vẫn lặng lẽ ngồi bên quầy bar, uống brandy và giải sudoku.




      sợ rằng sau này chẳng bao giờ còn gặp lại nữa.




      4 giờ sáng, con đường dài bóng người, Hỷ Hỷ chếnh choáng trở về khách sạn. biết Lâm Khắc bước theo phía sau, dắt theo hình bóng của đêm cuối cùng.




      trở về phòng, vịn lên cạnh cửa sổ và nhòm qua khe rèm, dõi theo bóng hình lặng lẽ chìm dần trong bóng tối.




      Hỷ Hỷ nhớ về buổi tối của rất nhiều năm trước, khi lần đầu tiên Lâm Khắc theo , cũng dõi theo bước về như vậy, cũng dùng ánh mắt của mình để chiếm lấy bóng dáng phía sau lưng .




      nhớ về vùng đất tuyết giăng ngập lối ở Kushiro, khi vừa khóc vừa với tay ra sau để kéo chiếc mũ bị gió thổi tạt mấy lần mà được. Đến lần cuối cùng, cảm thấy như vừa chạm phải bàn tay, bàn tay đó giúp kéo chiếc mũ lên.




      nhớ về đêm giáng sinh khi khách sạn Hà Tây bốc cháy, ôm lấy chạy xuống dưới tầng, bám chặt lấy gáy , lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc mồ hôi. Họ cùng nhau trải qua trăm núi ngàn sông và mênh mông bến bờ... Có dạo, Hỷ Hỷ tưởng rằng là người có thể kết thúc những đêm dài đằng đẵng và hoang lạnh của mình.




      Trước nay vẫn chưa từng nhận ra thực: rốt cuộc cũng chỉ là người mà dùng tiền để thuê.




      Đến ngày khi tiền bạc cạn kiệt, đánh mất .




      Tạm biệt nhé, Lâm Khắc, tạm biệt.




      bật cười ngờ nghệch rồi thả người xuống giường.






      15.




      Sáu tiếng sau, Hỷ Hỷ tỉnh dậy. bước xuống giường và lén soi qua khe cửa sổ, tim đập thình thịch trong lồng ngực.




      Những nơi mà ánh mắt có thể chạm đến, đều còn bóng dáng thân thuộc.




      đứng vô hồn bên bậu cửa, biết hôm nay và những ngày tháng về sau phải trải qua như thế nào.




      Vậy là giờ đây, lại trở về với nguyên trạng.




      Nỗi đơn vĩnh viễn đeo đẳng, đây là định mệnh chòm sao của , là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời!




      Cả ngày hôm đó Hỷ Hỷ ra ngoài, uống hết sạch mấy chai rượu mẫu ở bàn, trong đó có chai vodka trắng, chai brandy đắng khé cổ, chai whisky khó uống và chai rượu bạc hà với hương vị kỳ quặc.




      Ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, hơi rượu vẫn nồng nặc trong phòng, khi lê bước đến bên cửa sổ mở toang và nhìn xuống phía dưới, bất thần phát ra ta.




      giật mình rụt đầu lại đóng sập cửa, dụi mắt soi qua khe cửa lần nữa.




      Đúng là Lâm Khắc.




      ta vẫn mặc chiếc áo jacket, lại bên con đường đối diện và chưa phát ra .




      nhìn ta hồi lâu.




      ta đến để từ biệt sao?




      thay đồ, rời khỏi khách sạn và dạo vòng phố.




      Lâm Khắc vẫn như những tháng ngày trong quá khứ, chưa từng rời khỏi quá trăm mét ở phía sau.




      Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ bảy... ta vẫn đến như chưa có chuyện gì xảy ra. Họ lại cùng nhau bước qua ánh hoàng hôn ngả thẫm, xuyên qua con phố dài mông lung màu đêm. nhấp vodka vị đào trong quán bar, còn ta vẫn uống brandy.




      bắt đầu đọc lại cuốn Đời khôn kham, cuốn sách giờ hơi cũ sờn quăn góc.




      Khi đêm đến, bóng dáng của ta dần biền mất dưới ngọn đèn đường, và khi trời chạng vạng sáng, ta lại trở về ngay trước mắt , chưa từng trò chuyện, cũng chưa từng cáo biệt.




      Ngày thứ tám, quyết định gọi cho Đới Đức Lễ:




      “Luật sư Đới, tôi là Lộ Hỷ Hỷ đây... ông thông báo cho bên văn phòng thám tử là cần bảo Lâm Khắc theo dõi tôi nữa chưa?”




      “Tôi thông báo rồi. Nhưng mấy ngày hôm nay họ tìm thấy Lâm Khắc đâu, ta làm. ta vẫn theo dõi sao?”




      .” lập tức cúp máy, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản.




      Hôm nay, số tiền cuối cùng của cũng dùng hết.




      Tờ mờ sớm, rời khách sạn tìm Tiểu Lục để lấy số tiền gửi bán trang sức trước kia. Vậy nhưng khi đến nơi, mới phát ra chỗ đó biến thành cửa hàng túi da secondhand.




      hỏi nhân viên có khuôn mặt mộc trong tiệm. trả lời rằng, nghe tiệm trang sức đó làm ăn được tốt, sập tiệm từ ba tháng trước rồi.




      Chẳng trách điện thoại của Tiểu Lục gọi được. Bây giờ biết đâu để tìm ấy đây?




      Hỷ Hỷ thẫn thờ bước ra khỏi cửa hàng. Khoản tiền cỏn con đó vốn là niềm hy vọng cuối cùng của , nhưng giờ cũng vụt tắt.




      thể tiếp tục ở trong khách sạn, đành trở về thu dọn hành lý và rời .




      kéo vali đến nghĩa trang, ngồi bên phần mộ của mẹ nuôi, đọc cuốn Đời khôn kham.




      Khi ánh hoàng hôn dần tắt, và bầu trời chuyển sang màu tối sẫm, ra khỏi nghĩa trang, bộ quãng dài, ăn hai chiếc bánh bao chay và đến máy nước của công viên để uống nước. Sau đó, ngồi ghế băng lặng lẽ đọc sách dưới ánh đèn đường.




      Đêm khuya lặng vắng, công viên sắp tới giờ đóng cửa, lại kéo vali ra ngoài, bước lang thang vô định con đường bộ hành.




      Lúc này, trông thấy cửa hàng Mc. Donald ở phía trước.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      16.




      Hỷ Hỷ lấy vali chiếm lấy chỗ trong góc, mua cốc cà phê và tiếp tục đọc sách.




      liếc thấy Lâm Khắc ngồi quay lưng về phía góc tít đằng xa, có lẽ là giải sudoku. Trước mặt ta có dãy gương.




      Ba giờ đêm ở Mc. Donald, đám thanh niên muốn về nhà ngồi rải rác, cười ầm ĩ trong quán. Có vài kẻ lang thang như nằm bò ghế ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khò khò, dường như chẳng ai buồn để ý.




      mệt lả, ôm chặt chiếc túi vào trong lòng, gối đầu lên tay gục mặt bàn.




      Thấm thoắt, chìm vào giấc ngủ.




      Lúc tỉnh lại, phát ra hình như mình đè lên thứ gì đó.




      ngẩng đầu lên. Đó là túi giấy bọc của Mc. Donald.




      nhớ là trước khi ngủ mặt bàn hề có chiếc túi giấy nào cả.




      Chiếc túi giấy dày cộm, tò mò mở ra xem, bên trong có xấp tiền mặt. đếm hồi, tống cộng có 10 ngàn tệ!




      nhìn về hướng Lâm Khắc, ta vẫn quay lưng về phía , cúi đầu uống cà phê.




      ta cho tiền! Tên ngốc này! Đồ điên khùng!




      cầm theo số tiền của ta, rời khỏi tiệm Mc. Donald và dọn vào khách sạn giá rẻ.




      Nhưng chỉ ở lại đó có đêm.




      Vừa lúc sáng sớm, nhân lúc Lâm Khắc còn chưa quay lại gói ghém hành lý xuống trả phòng, chuyển đến quán trọ cũ nát cho thuê theo ngày gần khu đèn đỏ, rồi đăng ký bằng tên giả.




      muốn phiền lụy đến .




      cũng muốn để trông thấy cảnh ngộ khốn cùng của mình.




      Tạm biệt, Lâm Khắc, tạm biệt nhé...




      Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời làm được điều này. Quay lưng bước đúng vào thời điểm tốt nhất, lưu lại trong tim người kia bóng hình mà thời gian thể xóa nhòa.




      mở hành lý trong căn phòng chật hẹp, chỉ để lại hai cuốn Đời khôn kham và Trăm năm đơn, còn lại nhét những cuốn sách khác vào trong vali rồi mang quyên góp cho hội tình nguyện viên.




      nhân viên nhận ra và bảo rằng, hội tình nguyện viên nhận sách.




      muốn hỏi rằng tại sao quần áo và đồ gia dụng là đồ thiết yếu, còn sách lại phải. Nhưng cuối cùng hỏi.




      nhân viên kia rằng mình rất sách, và ngỏ lời xin sách đống sách cũ của .




      Lúc bê sách từ vali, mẩu giấy báo ố vàng bỗng rơi ra.




      cúi xuống nhặt mẩu giấy đó lên.




      Quán Bar cao cấp cần tuyển gấp vũ nữ múa cột,




      Body gợi cảm,




      cần kinh nghiệm,




      Quán cung cấp khóa dạy múa riêng,




      Công việc tự do,




      Thu nhập hấp dẫn.




      Hỷ Hỷ cười buồn.




      ngày của bao nhiêu năm trước, cũng lâm vào bước đường cùng, đành xé mẩu quảng cáo này để chuẩn bị tìm việc.




      Giờ đây, lại cùng đường nữa rồi.






      17.




      Hỷ Hỷ hóa thân biến thành vũ nữ múa cột xinh đẹp rạng ngời.




      nhuộm đỏ mái tóc ngắn sát cổ, cố nhét người vào bộ đồ múa sexy có gắn tua rua kim tuyến, lộ ra bộ ngực hững hờ và vòng eo trắng ngần thon mảnh. Cặp chân dài sau đôi tất lưới màu đen và đôi bốt cao cổ màu đỏ đun.




      Hàng đêm, đứng chiếc bục chữ nhật phát sáng kéo dài đến tận quầy bar, bám lấy chiếc cột inox giá lạnh và nhảy múa dưới ánh đèn sàn mờ ảo, thể những nét phong tình thành thục nhưng cũng rất đỗi ngây thơ của mình.




      Nghệ danh của trong quán bar là San Nhi, đó là cái tên mà hôm đến để xin việc, tự nghĩ ra.




      Hôm đó, người quản lý cầu nhảy độc diễn đoạn để xem thử.




      Và trong lần “tuyển chọn diễn viên” này, cuối cùng cũng “đỗ”.




      Người quản lý mà nhân viên trong quán đều gọi là “mẹ” kia liếc nhìn tuổi chứng minh thư rồi bảo rằng:




      “Ba mươi hai tuổi hơi già đấy, nhưng dáng cũng đẹp, lại còn biết múa, mấy con ranh ở kia chẳng có đứa nào biết múa cả! Ngoài ra, ưu điểm của còn nằm ở đôi mắt to ướt át này nữa, đàn ông nhìn vào đó rồi mủi lòng! Còn đôi môi của lại rất nóng bỏng!”




      Sau đó “mẹ” :




      “Ở đây nhảy nào dùng tên cà, định lấy tên là gì?”




      Thế là trở thành San Nhi.




      Ở độ tuổi gần lục tuần, người bà mẹ đẫy đà kia toát lên vẻ lả lơi lỗi thời. Khuôn mặt trang điểm kia như muốn dừng hẳn lại ở thời kỳ xuân sắc nhất: quá dày và quá trắng, màu son tô đậm đến nghẹt thở, hai viền kẻ mắt đen xì thô kệch đâm thẳng sang hai bên tóc mai. Còn đôi mắt bốc lửa đanh đá, dường như nếm trải đủ nỗi ngọt ngào lẫn đắng cay nhân thế, trái tim còn gợn thêm đợt sóng nào nữa.




      Nhưng cũng chính vì lẽ ấy, mà bà ta tỏ ra rất thành thục trong các chiêu trò nơi sàn nhảy, còn dạy Hỷ Hỷ làm thế nào để dùng những bước nhảy kích thích dục vọng của đám đàn ông ngại ngùng, khêu gợi ham muốn thể xác của đám mày râu cuồng sex, dùng điệu nhảy để vỗ về những kẻ đơn, và cũng dùng đôi mắt to tròn yếu đuối kia để khơi dậy xúc cảm cho những gã chưa từng biết đến mùi .




      Hỷ Hỷ những làm theo lời mẹ, mà còn làm rất xuất sắc, rất nhiều khách nhảy mê mẩn vũ nữ mới này.




      Than ôi, cuộc đời mỉa mai biết mấy! từng nếm đủ mùi vị ghẻ lạnh ở nơi sàn diễn, nhưng giờ lại nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ trong quán bar.




      Mẹ thích , và bà cũng giúp thoát khỏi những rắc rối do những kẻ cuồng si tới thần điên phách đảo gây ra.




      bắt đầu tích cóp tiền.




      Khi chưa đến lượt, thường ngồi trong căn phòng hóa trang sặc mùi nước hoa rẻ tiền ở phía sau để đọc sách.




      Sau từng đó năm, giờ đây lại đọc cuốn Trăm năm đơn.




      Mẹ bảo, là vũ nữ múa cột đầu tiên biết đọc sách, hỏi trong nhà còn có những ai.




      kể với mẹ rằng chỉ có duy nhất người trai, lái máy bay vận tải ở Tây Phi.




      lại kể câu chuyện về con hươu cao cổ chảy nước dãi. Nó nằm dài trong khoang máy bay, chân gác vào cửa khoang, từ khi máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh, nước dãi của nó vẫn chưa chảy xuống hết cổ.




      Mẹ bật cười thích thú, đống thịt ba chỉ người rung lên từng hồi.




      “Mỗi năm, và con hẹn gặp nhau ở nơi nào đó.” .




      Thời gian liệu mãi thất lạc? Chẳng bao giờ có thể gọi về?




      vẫn mãi nhung nhớ Lâm Khắc.




      Khi ngoảnh đầu nhìn lại những ngày tháng khuất xa, từng nỗi buồn cứ dấy lên trong , tuyệt vọng và nhức nhối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :