1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phần IV. Đường về


      1.




      ngày nọ, Hỷ Hỷ mua cuốn Đoạn cuối của tình của Graham Greene trong tiệm sách.




      đọc đọc lại mấy lần, chìm đắm trong nỗi đau thương muộn phiền.




      Có những khi, nằm lì giường khách sạn vài tiếng liền. Rất ít khi ra ngoài, và cũng chẳng buồn chăm sóc bản thân, khiến bộ dạng trông khá luộm thuộm.




      Tiếng chuông nhà thờ bên cạnh còn dễ dàng đánh thức bởi vì luôn uống rất nhiều rượu vào đêm hôm trước.




      Những màn đêm đằng đẵng của đều chìm trong men vodka vị đào nơi quán bar, còn Lâm Khắc vẫn ngồi giải sudoku.




      ngày càng chìm đắm, còn Lâm Khắc ngày càng tỉnh táo.




      Giáo đường nhận nuôi chú cún vàng kia.




      Chú lớn lên từng ngày, giờ đây còn nữa.




      Thỉnh thoảng có sang thăm nó, nó thường ngẩng cao đầu, lại nhởn nhơ phía dưới bức tượng Đức mẹ đồng trinh trong khu vườn đằng sau giáo đường.




      Chỉ có điều, nó còn nhận ra Hỷ Hỷ nữa.




      Mấy tháng gần đây, tòa giáo đường này cử hành tổng cộng 12 lễ thành hôn và 4 lễ tưởng niệm. Qua ô cửa sổ khách sạn, từng nhìn thấy những dâu trẻ rạng rỡ trong bộ váy cưới màu trắng, và cả những bà quả phụ sầu thảm trong bộ đồ đen.




      Từ ô cửa sổ này, cũng từng thầm ngóng nhìn hình bóng Lâm Khắc trở về trong bóng tối.




      tối nọ, trông thấy Lâm Khắc thào gì đó với chú chó vàng qua dãy hàng rào của vườn hoa giáo đường. ta cho nó ăn, và chú chó vàng vẫy đuôi quấn quít, có vẻ như nó khá quý ta.




      ngắm nhìn, nhưng trong lòng cảm thấy hơi ghen tỵ. Chú chó vàng kia ràng “thuộc về” kia mà!




      Thế nhưng sau đó, lại ghen tỵ như vậy nữa. Khi nhìn thấy Lâm Khắc chơi đùa cùng chú chó kia, thường tưởng tượng ra mẩu đối thoại giữa ta và nó. chắc rằng chí ít có lần Lâm Khắc như vậy:




      “Hôm đó ấy làm tao giật bắn cả người, hóa ra là ấy bảo mày đừng theo nữa!”






      2.




      Ngày 19 tháng 3, lờ mờ tỉnh dậy sau cơn say, bên ngoài trời ngả bóng chiều.




      bật máy tính, dùng hòm thư của để gửi tặng cho chính mình tấm thiệp nhạc chúc mừng sinh nhật. Tấm thiệp được viết bằng hàng chữ đỏ:




      Hỷ Hỷ!




      Chúc em sinh nhật vui vẻ!




      nhóc giờ lại lớn thêm tuổi nữa rồi,




      Chúc tất cả mơ ước của em đều trở thành .




      luôn thương em.




      mặc bộ váy trắng và giày đỏ, rời khỏi phòng rồi bước vào thang máy.




      Ở phía dưới sảnh, chàng nhân viên khuân vác với đôi bọng mắt trĩu xuống và khuôn mặt dài, khiến liên tưởng đến chú chó săn đứng nghiêm cẩn cạnh thang máy. ta cất lời chào hỏi . Người này dường như lúc nào cũng dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn .




      Năm nay, đôi tất dài tự mua tặng mình có màu xanh thẫm.




      Chòm sao hôm nay viết rằng:




      Tháng này là tháng may mắn của bạn,




      Bạn có cơ hội để suy nghĩ lại mọi việc,




      Hãy vứt bỏ quá khứ, và nghĩ tới ưu điểm của chính mình nhé!




      Đừng mãi chìm đắm vào thương hại đối với bản thân.




      đến bờ biển khi trời tối muộn.




      Mặt biển đêm nay trầm mặc im lìm, từng gợn sóng lăn tăn xô triền cát thoải.




      Bầu trời bóng sao, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo trút thứ ánh sáng vàng nhạt ra khắp gian.




      Gió hiu hiu thổi từng hồi.




      Lâm Khắc ngồi phiến đá to ngay sát mép biển, dáng vẻ nhàn hạ. tay cầm cần câu, bên cạnh là chiếc xô nhựa, chắc ta thả những con cá câu được vào đó.




      Hỷ Hỷ cởi giày, từng bước từng bước xuống mặt biển mát lạnh.




      Áo dần ướt thẫm, sóng vỗ ngập lên tận trước ngực.




      chìm vào lòng biển, lặn vòng men theo bờ rồi nổi lên mặt nước, trở lên phía bãi cát.




      phiến đá kia chỉ còn lại chiếc cần câu và chiếc xô nhựa đổ nghiêng.




      Khi thu lại ánh nhìn, trông thấy Lâm Khắc chạy đến trước mặt.




      ta chạy bộ!




      Ngay cả cần câu và những con cá câu được ta cũng vứt ở đó, tự dưng nhảy xuống rồi chạy tập thể dục ra tận bờ biển?




      ta tưởng muốn tự tử sao?




      mỉm cười thê lương.




      Chỉ là muốn làm theo chỉ dẫn của Chòm sao hôm nay mà thôi. Vứt bỏ quá khứ, suy nghĩ về tất cả mọi việc.




      chợt nhớ về những người mà từng thương. Khi nghĩ về Trịnh Lỗ và Mã Lâm, ký ức về họ phai mờ đôi chút, và cả những Kim Ngưu, Ma Kết, Bảo Bình và Song Tử nữa…




      chỉ cảm thấy buồn cho chính mình.




      Lâm Khắc chạy bộ từ đầu bên này sang đầu bên kia của bãi biển, sau đó lại chạy ngược trở về.




      Đây đêm hoang đường.




      Đột nhiên nhận ra rằng, ta chính là người mà thuê để dắt theo hình bóng của chính mình.




      Vậy rốt cuộc, ta dắt nhiều hơn, hay là dắt ta nhiều hơn?




      Chúng ta đều dắt theo bóng dáng độc của kẻ khác dưới ánh trăng.




      Bao nhiêu năm qua, ta trở thành người duy nhất theo như hình với bóng.




      xỏ lại giày vào chân.




      Đêm hôm nay, để chúc mừng sinh nhật, uống cạn chai vodka vị đào.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      3.




      Hai tháng trôi qua. Sáu mươi bài Chòm sao hôm nay, nhân với bội số cốc vodka.




      đắm chìm trong chìm đắm của bản thân, ngày tháng cứ thế đằng đẵng trôi qua, như cơn mê ngày tỉnh lại.




      luôn nhận được báo cáo quãng đường từ khách sạn đến quán bar.




      luôn cố bước cách nho nhã, bởi vì biết ở góc khuất nào đó, ống kính máy ảnh dõi theo đợi chờ.




      Thế nhưng phải lúc nào cũng làm được như vậy, nhất là khi say xỉn.




      Vậy mà, lần nào Lâm Khắc cũng chụp được trong những tư thế khá đẹp.




      Trong đó có bức chụp vào ban ngày, đứng bên ngoài giáo đường và quay đầu lại, đôi mắt mông lung nhìn thẳng vào ống kính.




      phải nhìn Lâm Khắc.




      Vậy hôm đó nhìn gì vậy nhỉ?




      Điều gì khiến phải quay lại?




      cố gắng hồi tưởng.




      Hay là chú chó vàng kia bỗng nhiên sủa ?




      Hay là tiếng chuông giáo đường chợt ngân lên từng hồi ngay khi vừa bước ?




      lặng ngắm Hỷ Hỷ khác lạ dưới ống kính của Lâm Khắc. Những sợi tóc xõa bung khuôn mặt, đôi mắt mở to mơ hồ nhìn về máy ảnh, ta kịp chộp lấy khoảnh khắc này.




      nhận thấy tình trong bức ảnh.




      Thế nhưng, hôm đó sau khi ngoảnh lại làm gì? Có lẽ tiếp tục bước con đường của mình...




      đêm trong cơn mơ, Hỷ Hỷ bỗng nghe thấy tiếng nổ lớn. giật mình kinh hãi ngồi bật dậy, tường rằng vừa trải qua cơn ác mộng. Sau đó, nghe thấy tiếng thủy tinh rạn vỡ, tiếng còi hú của xe cảnh sát từ đằng xa vọng lại inh ỏi, phố tiếng người hỗn loạn và tiếng bước chân chạy lại ngày đông hơn.




      cũng tò mò bật đèn bước xuống giường, mở cửa ló đầu ra ngoài hành lang thăm dò.




      trông thấy vài cảnh sát với sắc mặt nghiêm trọng cùng dăm người khách trọ mặc quần áo ngủ, chắc họ cũng giống như , bị lay tỉnh bởi tiếng động lạ kia, những người này chen kín ở phòng nằm cuối dãy hành lang.




      Sau hồi, nhìn thấy hai viên cảnh sát áp giải người đàn ông to béo mặc comple nhưng thắt cà vạt ra ngoài.




      Người đàn ông kia cúi đầu ủ rũ bước qua trước mặt , nhìn khoảng chưa đến 40 tuổi, nồng nặc hơi rượu.




      chàng khuân vác hành lý có khuôn mặt giống chó săn kia qua riêng với , người kia là viên thanh tra, định dùng súng tự sát nhưng lại thành, viên đạn chệch hướng bắn vỡ tung chiếc đèn trong phòng.




      Hỷ Hỷ nghe xong, gật đầu rồi đóng cửa. chẳng buồn quan tâm, mò mẫm về giường nằm vùi trong chăn rồi lại chìm vào giấc ngủ.




      Tối hôm sau khi xuống tầng mua báo, đọc được mẩu tin kia:




      Đêm hôm qua, viên thanh tra nợ nần chồng chất thuê phòng tầng 4 của khách sạn Hà Tây để tự sát, đúng vào giây cuối cùng khi chuẩn bị nổ súng, mũi súng chệch và bắn vô chiếc đèn treo phía trần nhà...




      quẳng tờ báo, đến quán bar uống ly vodka vị đào ngày hôm nay của .




      chọn bàn nằm khuất phía trong góc và ngồi xuống, Lâm Khắc ngồi chỗ quầy bar hình móng ngựa, cắm cúi giải sudoku.




      Hôm qua lúc xảy ra chuyện, ta cũng ở quanh khách sạn chứ?




      Lúc uống đến ly vodka thứ năm, quầy bar chật kín người, vài khách rượu chặn mất tầm nhìn khiến thể trông sang phía quầy bar được nữa.




      Dăm phút sau, gã đầu to mặc bộ đồ tây bóng bẩy, tay cầm ly vodka trắng bước đến bắt chuyện với .




      Gã ta kéo ghế, thản nhiên ngồi xuống.




      Xem ra, gã ta cũng trạc tuổi vị thanh tra tự tử bất thành hôm qua.




      Gã ta mở miệng hỏi:




      “Hương đào ngon như vậy cơ à? thấy em uống rất nhiều rồi đấy.”




      Hỷ Hỷ nhấc ly lên uống ngụm dài, :




      “Có đào ngọt mà!”




      Đầu to nhìn vào ly rượu của mình:




      “Vậy lạ ! Uống vodka phải để thưởng thức vị đắng của nó hay sao?”




      “Đôi khi chê vì nó quá đắng đấy.”




      Gã ta :




      “Xem ra em có tâm .”




      “Tâm ai mà có nhỉ?”




      “Tâm của những đẹp luôn rất nhiều.” Gã ta buông lời tán tỉnh.




      Hỷ Hỷ kệ cho gã nốt.




      “Có ai từng với em rằng, mắt em rất đẹp ?”




      “Vậy sao?” cười , uống hết ly rượu.




      “Và sáng như những vì sao nữa.” Đầu to .




      giơ tay vẫy bồi bàn để gọi thêm ly nữa. Người đó bận nên nhìn thấy .




      lấy cho em nhé, vẫn vị đào hả?”




      gật đầu, cảm thấy hơi men ngấm dần trong huyết quản.




      Khi quay trở lại, gã cầm tay ly vodka vị đào và ly vodka trắng.




      “Trút bầu tâm với rượu là chuẩn nhất rồi.” Đầu to , “rượu có thể giúp chúng ta giữ bí mật.”




      nhấp ngụm rượu, :




      “Có chuyện gì tôi cũng kể với tôi. tôi là tướng cướp mênh mông...” che miệng cười lớn.




      “Tôi gì thế nhỉ! Ý tôi là, ấy là biển cả mênh mông, dù có bao nhiêu tâm nữa, tôi cũng có thể trút hết vào...”




      thao thao hồi, mắt bỗng hoa lên, khuôn mặt của đầu to như chia ra làm hai, bóng dáng của những người xung quanh cũng lờ mờ .






      nhấp thêm ngụm nữa, cố gắng để tỉnh táo nhưng lại càng mụ mị.




      nhìn thấy hai gương mặt của đầu to cười cợt, rồi gã dìu đứng dậy.




      đâu thế?” chếnh choáng cười .




      “Lên xe của , chúng mình ra chỗ này hay lắm nhé.”




      “Lâm Khắc đâu?” thào.




      nhìn thấy ta phía bên quầy bar.




      Đầu to vội vàng ôm bước ra ngoài.




      Xe gã ta đỗ ở ngay lề đường. Gã mở cửa, rồi đẩy dúi vào bên trong.




      ngã nằm ở ghế trước, chân kẹt ở phía ngoài, tay bám lấy cửa xe muốn thoát ra.




      có Lâm Khắc, tôi đâu cả. Tôi muốn về nhà.” chỉ tay về khách sạn Hà Tây phía trước mặt, móc chiếc chìa khóa trong túi ra đung đưa, “Tôi ở ngay đó, cần phải ngồi xe.”




      “Vậy tiện quá rồi! Nhưng chúng mình vẫn phải lái xe qua đó.” Đầu to vẫn cố nhét chân vào xe, đóng sập cửa lại.




      thấy đầu đau như búa bổ. Liệu có phải gã ta bỏ thuốc vào ly rượu của ? Tên khốn nạn này!




      muốn xuống xe, nhưng chẳng còn sức để vẫy vùng nữa.




      Chiếc xe lao như bay.




      Lúc này, lờ mờ nhìn thấy Lâm Khắc chạy ra từ quán bar, cố đuổi theo .




      Nhưng quá muộn rồi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      4.




      Đầu to lái xe vào con hẻm cạnh khách sạn Hà Tây rồi dừng lại.




      Gã lôi Hỷ Hỷ xuống, tay cầm chiếc chìa khóa phòng của .




      lả , loạng choạng bước theo gã.




      Cả hai vào thang máy lên tầng bốn.




      Gã mở khóa vào phòng, đóng sập cửa, rồi đẩy nằm vật bên cạnh giường.




      Gã cởi bộ complet, tháo thắt lưng, lộ nguyên hàm răng trắng bóng cười cợt:




      rất nhàng thôi! Đảm bảo em sướng hơn tiên!”




      Gã tụt phắt quần, bước qua nắm tóc kéo thẳng lên giường rồi nằm đè lên.




      Hỷ Hỷ gắng sức đẩy ra, nhưng gã liền tóm chặt lấy hai cổ tay xanh gầy của , chiếc vòng bị giật mạnh đứt bung thành hai đoạn, những viên ngọc thạch vung vãi khắp nơi. vung chân đá gã nhưng trúng.




      ơi! Cứu em!” kiệt sức, hổn hển kêu lên.




      “Ầm!!”




      Cửa phòng bỗng nhiên bật tung.




      Đầu to giật bắn mình, ngơ ngác quay lại nhìn.




      Hỷ Hỷ nhìn thấy có hai Lâm Khắc xông thẳng vào phòng, cả khuôn mặt giống chó săn của chàng khuân đồ cũng trở nên dài ngoằng.




      Lâm Khắc lôi đầu to từ người xuống, nện cú trời giáng vào mặt gã, sau đó tiếp cú nữa.




      nghe thấy tiếng vật lộn và tiếng thứ gì đó đổ rầm xuống đất.




      Rồi tiếng ai đó kéo người khác nằm sõng soài đất ra ngoài.




      khí trong phòng lại trở nên tĩnh lặng.




      Hình như nhìn thấy Lâm Khắc ngồi xổm trước giường, nhàng nắm lấy tay :




      “Em sao rồi?”




      ... sao bây giờ mới tới? Em buồn ngủ quá...” nhắm mắt thào trả lời, rồi quay mặt ôm lấy góc chăn, vùi mặt vào chiếc gối, nhọc nhằn chìm vào giấc ngủ.




      ngủ li bì tận đến chiều ngày hôm sau.




      Lúc tỉnh lại, nghe văng vẳng đâu đó tiếng chuông giáo đường vang bên cửa sổ.




      Đầu đau như muốn nố tung, bò dậy, lấy ly nước uống liền bốn viên thuốc đau đầu, rồi lại trở về ngồi thẫn thờ cạnh thành giường.




      Từng giọt sáng cuối cùng của buổi chiều tà luồn xuyên qua khe cửa, chảy vào trong phòng và đọng lại từng vũng sàn nhà. vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ đêm qua, tay chằng chịt những vết bầm tím và hằn xước. Trong phòng mọi thứ vẫn tĩnh lặng như tờ. Bức Đêm đầy sao vẫn đặt chiếc tủ đầu giường, chiếc vòng tay đứt thành hai đoạn đặt trước bức Đêm đầy sao, 12 viên ngọc thạch nằm gọn gàng ngay cạnh đó.




      nỗi chua xót xen lẫn tủi nhục nhói lên từng hồi trong tim .




      bật khóc, khóe môi run rẩy khô khốc. Ban đầu là thút thít, cuối cùng òa trút như vỡ bờ.




      vừa khóc vừa kéo ngăn bàn bên cạnh giường, lấy ra chiếc kéo.




      xuống bên kia giường, chân trần bước vào phòng tắm, đứng trước gương rồi chải xõa mái tóc rối bù, sau đó cắt gọn đến ngang vai. Từng sợi tóc vụn lơ thơ bay gò má .




      Cắt tóc xong, bước vào bồn tắm bật vòi hoa sen tắm gội lượt từ đầu đến chân.




      là chết quách cho xong, nếu phải sống sao cho tốt. Huống hồ, còn có rất nhiều tiền kia mà! Trong tài khoản của là cả gia tài mà mẹ nuôi dành tặng.




      tắm rất lâu rất lâu, như chú cá được trở về với biển rộng.




      bắt đầu ngân nga cách vui vẻ.




      Tắm xong, lấy khăn tắm lau khô tóc, rồi lại dùng nó để quấn quanh người.




      Lúc bước ra ngoài bồn tắm, lại trở về là 24 tuổi.




      xõa tung những giọt nước bám mái tóc, ngồi xuống cạnh giường rồi bật máy tính.




      Hỷ Hỷ!




      Dạo này em có khỏe ?




      vẫn ổn.




      Khi bên cạnh, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy nhé!




      Mặc dù bề ngoài có vẻ giống như vậy, nhưng biết em là bé rất kiên cường.




      luôn tự hào vì em.




      trai.




      viết xong bức thư, rồi dùng hòm thư của gửi đến email của mình.




      Sau khi nhận được thư, đọc lại lần nữa.




      6 giờ 20 phút, sửa xong chiếc vòng ngọc thạch kia, và đeo lại cổ tay. Sau đó sấy khô tóc, thay đồ và xuống dưới tầng.




      Dưới tiền sảnh, nhìn thấy chàng khuân đồ với khuôn mặt chó săn.




      mỉm cười với ta.




      Thấy tự dưng thay đổi, khuôn mặt ta lộ lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn cố tỏ ra bên ngoài. Có lẽ khuôn mặt giống chó săn kia là cách che giấu cảm xúc tốt nhất, người khác dễ để đoán định sắc diện của ta.




      Cuối cùng Hỷ Hỷ cũng hiểu ra rằng, Lâm Khắc mua chuộc chàng khuân vác đồ này. Trong đêm vị thanh tra kia nổ súng, Lâm Khắc vẫn ở ngay cạnh .




      bước ra ngoài khách sạn.




      Khi ngang qua giáo đường, trông thấy chú chó vàng nằm trầm tư bên dưới bức tượng Đức mẹ phía sau vườn hoa.




      nhoẻn miệng cười với nó, và hình như nó cũng cười với .




      mua tờ báo trong tiệm tạp hóa, đọc mục Chòm sao hôm nay mà lỡ muộn trong ngày.




      đó viết:




      Song Ngư thường có tư tưởng của nhà triết học,




      Họ có thể tìm thấy lối thoát trong những hoàn cảnh khó khăn.




      “Giác ngộ” là chủ đề hôm nay của bạn.




      Chú cá bé , hãy thưởng thức ngày mới nhé!




      Hỷ Hỷ sắm được vài bộ quần áo mới trong cửa hàng thời trang. Khi bước ra ngoài, trời lất phất mưa.




      Bây giờ là mùa mưa phùn.




      khoác chiếc áo mưa màu xanh cỏ vừa mới mua, ung dung sải bước con phố lớn.




      Hỷ Hỷ tìm được chỗ trống trong nhà hàng Tây Ban Nha chật kín khách ngồi. gọi suất cá mực, dăm bông, nấm xào và đĩa cơm hải sản to.




      Lúc gọi thanh toán tiền, bé nhân viên chỉ tầm 16-17 tuổi chạy qua lễ phép rằng:




      “Chị ơi, vừa xong có khách thanh toán tiền cho chị rồi ạ.”




      đưa ánh mắt hồ nghi nhìn ra bốn phía, hình như xung quanh chẳng có ai nhìn cả.




      “Người ấy đâu?”




      “Ông ấy rồi ạ.” bé trả lời.




      “Trông ông ấy như thế nào?”




      “Ông đó ạ? Khoảng chừng hơn 60 tuổi, tóc bạc trắng, lùn lùn béo béo...”




      “Ông ta để lại tên à?”




      chị ạ. Ông ấy trả tiền mặt.”




      thoáng băn khoăn, đứng dậy xách đồ ra khỏi nhà hàng Tây Ban Nha.




      ràng chẳng nhìn thấy ông cụ nào cả. Hỷ Hỷ biết bé nhân viên kia dối mình. Có ai đó bảo nó như vậy.




      Mưa tắt.




      mang theo nụ cười bước con đường về.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      5.




      Ngày hôm sau, Hỷ Hỷ nhuộm mái cắt ngắn sang màu nâu, khuôn mặt trông hơi xanh xao.




      Những ngày sau đó, mỗi ngày đều rời khỏi phòng để tản bộ, hấp thụ ánh mặt trời và khí trong lành, nhờ vậy mà nét tiều tụy khuôn mặt cũng dần dần phai dấu.




      Mỗi lần nhìn thấy chàng khuân vác có khuôn mặt giống chó săn ở dưới tiền sảnh, thường tỏ ra hồ hởi cũng chẳng lạnh nhạt, để tránh làm ta nghi ngờ rằng biết tất cả mọi chuyện.




      Hỷ Hỷ lại bắt tay vào làm đồ trang sức. làm bộ mặt dây chuyền có hình 12 chòm sao.




      hôm, hẹn Bích Bích uống trà chiều.




      Bích Bích hơn hai tuổi, là giám đốc của vũ đoàn ngày trước từng làm. Sau khi vũ đoàn đó giải tán, Bích Bích chuyển sang làm công tác nghệ thuật, ấy quen với rất nhiều người trong giới nên thường hay giới thiệu Hỷ Hỷ tham gia ứng tuyển.




      Bích Bích xách túi bước vào quán cà phê, vừa trông thấy Hỷ Hỷ liền cười , giọng có ý trách:




      “Lâu lắm rồi chẳng có tin tức gì về cả! mất tích hả?”




      “Đâu có! của em công tác nước ngoài, nên em sang ở cùng ấy vài tháng.”




      Bích Bích gọi ly cà phê sữa, quay sang hỏi tiếp:




      “Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên đúng là nam Bọ Cạp và nữ Kim Ngưu à? Trong Thủy Hử viết như vậy hả?”




      Hỷ Hỷ ngơ ngác, nuốt nốt cà phê ngậm trong miệng:




      “Chị gì cơ?”




      “Lần trước em đó! Em bảo tình của Bọ Cạp và Kim Ngưu chỉ có sex mà chẳng có tình còn gì.”




      Hỷ Hỷ chợt nhớ ra. Hôm đó, Bích Bích bảo giới thiệu trai cho ấy, thế là đành phải bịa ra câu chuyện này.




      “Ồ! Chắc các nhà chiêm tinh dựa vào dã sử để đoán mò như vậy thôi.”




      “Dạo này chị hẹn hò với Bọ Cạp đấy.” Bích Bích tiếp, “chị kể chuyện này cho ấy. Thế là ấy bảo rằng: ' đâu phải Tây Môn Khánh!'“




      Bích Bích xong, bật cười ha hả.




      “Em có quà cho chị đấy.”




      Hỷ Hỷ lấy từ trong túi xách ra chiếc bị vải màu đen, đổ đôi khuyên tai màu xanh lục bảo vào lòng bàn tay.




      “Tặng chị đấy, lục bảo là ngọc bảo hộ của Kim Ngưu.”




      “Ôi! Đẹp thế! Là em làm đó hả?”




      Bích Bích đeo chiếc khuyên lên tai, vui vẻ hỏi:




      “Có đẹp ?”




      Hỷ Hỷ mỉm cười gật đầu.




      “Em nên hành nghề thiết kế trang sức . Em có năng khiếu đấy.” Bích Bích .




      “Em thích múa cơ. Khi nào có đợt tuyển mới chị gọi em nhé.”




      “Bao lâu rồi em múa nhỉ?” Bích Bích đột nhiên hỏi.




      Hỷ Hỷ câm lặng.




      Làm nhảy trong hộp đêm đâu thể tính là diễn viên múa.




      Kỹ năng múa của phí hoài từ rất lâu rồi.




      lúc nữa chị phải tập múa đây, giáo đó giỏi lắm, em có muốn cùng ?”




      Thế là, cùng Bích Bích học múa Flamenco.




      giáo đó đến từ Tây Ban Nha, chỉ dừng chân ở Đài Loan khoảng chừng nửa năm rồi chuyển nơi khác. Hỷ Hỷ nhảy múa hăng say, mồ hôi vã ra như tắm sàn gỗ của phòng học.




      Những hôm phải học, ra bờ biển.




      mặc bộ bikini ngụp lặn trong làn nước mát, nằm dưới ô để đọc sách. đọc cuốn nhi miền biển của Le Guin, cuốn Màu đêm mông lung của Zweig, và cuốn Người đọc của Bernhard Schlink. Đến tối, tự thưởng cho mình ly vodka vị đào.




      Hỷ Hỷ!




      Em đúng là luôn khiến cho người khác phải bất ngờ!




      Em ngoan của , xem ra cần phải lo lắng nữa rồi!




      luôn thương em.




      Hỷ Hỷ đọc đọc lại bức thư này hai lần, sau đó mới gửi đến email của mình.




      Bản báo cáo theo dõi cuối tháng có vài bức ảnh chụp mặc bikini tung tăng bãi biển.




      Hỷ Hỷ trong ảnh là vui tươi, đắm mình dưới ánh nắng ấm áp của tuổi thanh xuân.






      6.




      ngày của tháng 11, cuối cùng Hỷ Hỷ cũng có cơ hội để tham gia đợt tuyển chọn diễn viên múa.




      Mới tờ mờ sáng, nhét bộ quần áo múa và đôi giày vải vào trong chiếc túi xách to bản, bước vào thang máy xuống tầng.




      Tâm trạng khá vui vẻ, lúc bước ra khỏi thang máy còn cười cái tươi với chàng khuân vác đồ có khuôn mặt chó săn. Chàng ta có vẻ hơi kinh ngạc, dường như cũng định mỉm cười đáp lại, thế nhưng do mặt quá dài, mồm lại khá , nên đợi đến khi hai bên khoé miệng kéo lên lộ ra nụ cười e thẹn, chắc phải đợi mất khoảng vài giây.




      Hỷ Hỷ đợi được. sốt sắng muốn xem xem Chòm sao hôm nay như thế nào.




      đường , ghé vào siêu thị mua tờ báo.




      Thế nhưng, phần chiêm tinh của cung Song Ngư hôm nay hé lộ bất cứ manh mối nào, có “Hôm nay là ngày may mắn của bạn” “Hôm nay bạn cầu gì được nấy!” hay những câu khích lệ đại loại như vậy.




      chuyển qua đọc cung Cự Giải. Có những khi người bên cạnh chính là mặt gương phản chiếu, ta có thể soi vào đó và suy ra được vận mệnh của mình.




      Nếu như hôm nay Lâm Khắc may mắn, vậy cũng may mắn thôi.




      Vậy mà mục chiêm tinh của cung Cự Giải lại chẳng rằng “Hôm nay, người bên cạnh bạn khiến cho bạn cảm thấy tự hào” hay những câu kiểu như vậy.




      Hỷ Hỷ đọc tiếp đến cung Bọ Cạp của trai, nhưng lại phải thất vọng lần nữa. Mục chiêm tinh của Bọ Cạp cũng chẳng hề ghi “Người thân của bạn hôm nay khiến cho bạn cảm thấy hãnh diện!”




      tặc lưỡi gấp báo cất vào trong túi. Lúc ngang qua cổng giáo đường, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại rút hai tờ 100 tệ nhét vào hòm công đức. Quyên góp cũng là cách để thỉnh cầu may mắn.




      Lúc bước xuống bậc thang bên ngoài giáo đường, lòng ngập tràn hy vọng.




      Thế nhưng, đợt tuyển chọn kết thúc chỉ trong nháy mắt.




      Đây là vở vũ kịch quy mô lớn, ai được chọn phải lưu diễn những năm. Khi đến nhà hát, mới phát ra rất nhiều cao thủ đều tề tựu về đây. Ngoài ra, có rất nhiều diễn viên múa tham gia ứng tuyển mới chỉ mười mấy hai mươi tuổi, trẻ và dẻo dai hơn rất nhiều.




      thay giày và quần áo múa trong phòng thay đồ, nóng lòng chờ đợi ghế khán giả. Đạo diễn, phó đạo diễn và ê kíp ngồi ở dãy đầu, khuôn mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc. Họ chọn ra chưa đến 10 người trong số 100 diễn viên tại đây.




      Các diễn viên ngồi tản mát rì rầm chuyện trò quanh khán đài của nhà hát.




      Hỷ Hỷ len lén quay đầu lại, mãi lúc sau mới nhìn thấy Lâm Khắc. ta đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi trong góc tối dưới hàng ghế cuối cùng, trà trộn giữa những nam diễn viên múa cũng đến ứng tuyển.




      Tiếc là, Lâm Khắc có cơ hội được nhìn thấy lên bục nhảy múa.




      Đợt tuyển buổi sáng kết thúc, vẫn chưa đến lượt .




      Đợt tuyển buổi chiều vừa bắt đầu được chưa bao lâu, phó đạo diễn liền đứng dậy tuyên bố tìm thấy diễn viên phù hợp, những người khác có thể ra về.




      Hỷ Hỷ còn chẳng có cơ hội để lên sân khấu. Mà giả như có lên, cũng biết rằng chẳng tới lượt mình được chọn.




      Nguyên buổi sáng, những người mà thấy đều là những cao thủ trẻ tuổi thân thủ phi phàm. Ngồi ghế xem họ biểu diễn mà thấy run lên vì sợ hãi.




      cởi bộ đồ múa và mặc lại quần áo thường, ủ rũ rời khỏi nhà hát.




      Ánh nắng đầu chiều tươi sáng ấm áp, thấy chiếc mũ lưỡi trai của Lâm Khắc thấp thoáng giữa đám người chờ xe buýt bên đường đối diện.




      Hỷ Hỷ băng qua đường, thẳng về phía bến xe buýt, khiến cho Lâm Khắc giật mình quay đầu thẳng vào công viên ngay cạnh đó.




      Sao lại phải trốn nhỉ? chỉ muốn cái ôm cho vơi bớt mệt mỏi thôi mà.




      Nhưng biết rằng đó là điều thể.




      Xe buýt vừa cập bến, sau hồi chen lấn, tìm được chỗ phía cuối xe.




      Qua ô cửa kính, nhìn thấy Lâm Khắc hớt hải chạy ra từ công viên, rầu rĩ nhìn chiếc xe dần khuất xa.




      Khi trở về phòng khách sạn, nhìn qua khe cửa sổ và phát ra Lâm Khắc đứng ở dưới từ thuở nào.




      ta đứng cạnh hàng rào phía trước vườn hoa của giáo đường, thầm to gì đó với chú chó vàng.




      đoán ta :




      “Tao biết làm thế nào để an ủi ấy bây giờ?”




      rời khỏi cửa sổ, trèo lên giường bật máy tính.




      Trong máy của tấm ảnh chụp Lâm Khắc đứng nhìn từ dưới lên, hôm đó dùng máy ảnh của mình lén chụp qua khe cửa sổ.




      mỉm cười, vuốt lên khuôn mặt thanh tú của , màn hình máy tính in lên từng vệt ngón tay.




      Đây chính là cái ôm của .




      Trước kia khi nhìn , trông cũng như vậy.




      Khi còn ở nhà mẹ nuôi, thỉnh thoảng có đến thăm , và mỗi lần phải về, đều chạy ra trước dãy ban công bám đầy nho leo tím để nhìn theo.




      nhìn lên, vẫy tay bảo vào.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      nhún vai hỏi lại:




      cũng vậy?”




      Mặt ta lộ lên vẻ lúng túng:




      “Trông giống diễn viên múa lắm hả?”




      Hỷ Hỷ gật đầu ngay tắp lự. Thấy vậy, ta liền phì cười:




      phải! Thực ra nhà quay phim. chuẩn bị làm bộ phim tài liệu về diễn viên múa, vị biên kịch kia là bạn của , chị ấy bảo đến đây để quan sát việc tuyển chọn diễn viên.”




      đáp tiếng, rồi tiếp tục bước .




      ta vội vàng đuổi theo , :




      có thể xin em chút thời gian ? muốn thu thập tài liệu.”




      Hỷ Hỷ trả lời:




      nên tìm những diễn viên múa vừa mới trúng tuyển kia chứ.”




      ta chỉnh lại gọng kính sống mũi:




      muốn quay câu chuyện thất bại của diễn viên múa...”




      liếc ta cái, biết là nên mừng vì may mắn hay là cảm thấy buồn cười.




      :




      là thẳng thắn.”




      Đối phương cười cười:




      “Đây có thể coi là ưu điểm của .”




      Hỷ Hỷ tiếp tục về phía trước:




      “Hôm nay phải chỉ có mình em thi trượt, hãy tìm người khác .”




      “Nhưng tư thế múa của em trông lạ lắm.”




      nhìn ta chằm chằm:




      “Lạ? Em có thể coi đó là lời khen nhỉ? Nhưng nếu bảo với con ngỗng rằng nó có dáng rất kỳ lạ, vậy con ngỗng đó nghĩ rằng khen nó đâu.”




      “Nhưng em đâu phải là ngỗng. thấy em giống người phụ nữ trong tranh của các họa sĩ theo trường phái Gothic, với phần bụng dưới hơi hơi nhô lên ngước nhìn bầu trời, đầu úp xuống mặt đất, mắt nhìn xuống cát bụi...”




      chàng này khơi dậy hiếu kỳ của Hỷ Hỷ. bất giác đưa tay sờ lên bụng của mình, ra có ngấn bụng rồi sao, chẳng trách lần nào tham gia thi tuyển cũng đều bị trượt cả!




      Bỗng nhiên nảy sinh thứ thiện cảm với chàng có cái ngấn bụng ngước nhìn bầu trời này. Khi ta hỏi rằng liệu có thể mời ly cà phê hay , vui vẻ nhận lời.




      Hai người đến quán cà phê music cách đó vài bước chân.




      Hỷ Hỷ nhìn thấy ở góc của quán có đặt chiếc máy tự động. Chiếc máy đó trông hơi giống máy chọn bài hát, bên trong có bóng đèn điện quay tròn. lấy năm tệ từ trong túi ra nhét vào chiếc máy, tấm thiệp màu hồng bỗng nhô ra: “Đây là cá tính của bạn.”




      Hỷ Hỷ đọc:




      “Tính cách lạc quan của bạn lan truyền đến những người xung quanh, và bạn thường xuyên mang đến nụ cười cho người khác. Những điều tốt đẹp và hạnh phúc trong cuộc đời đều có góp mặt của bạn. Nhưng với người thích náo nhiệt như bạn, đôi khi lại thiếu những suy xét kỹ càng và tỉnh táo.”




      nhíu mày phân vân:




      đúng! đúng!”




      Rồi quay sang rủ ta:




      thử nhét tiền xem nó phán thế nào?”




      ta cười:




      “Chẳng phải em đúng rồi sao? tin vào những kiểu bói ngẫu nhiên như thế này.”




      “Vậy tin vào điều gì?”




      tin vào vị trí của chính mình.”




      Ngồi trong quán, họ về đủ các chủ đề trời dưới biển, từ những việc ngẫu nhiên cho đến ý chí, từ ý chí đến vận mệnh, rồi lại từ vận mệnh đến thuật chiêm tinh và chủ đề của cuộc sống, cả hai có vẻ rất tâm đầu ý hợp.




      ta là Liệt Văn, người Mỹ gốc Hoa sống ở Los Angeles, thường quay những bộ phim với số vốn ở Đài Loan để thăm thú và gặp gỡ bạn bè.




      ta thuộc cung Thiên Bình.




      Thiên Bình luôn thích cái đẹp: người đẹp và những thứ đẹp.




      ta thực mê mẩn vì . Ngay cả bữa tối hôm đó hai người cũng ăn tại quán cà phê.




      “Hình dạng của mười hai cung hoàng đạo vừa hay tương ứng với bề mặt của chiếc đồng hồ...” Hỷ Hỷ lấy ngón tay vẽ hình chiếc đồng hồ mặt bàn gỗ, vừa vừa chỉ, “chúng ta đều ở mặt đồng hồ này. Khoảnh khắc khi người được sinh ra đời, giữa các tinh cầu hình thành nên vị trí và hình dạng độc nhất, và hình dạng này chính là chủ đề vĩnh hằng của cả cuộc đời ...”




      Mặc dù Liệt Văn có vẻ gì là tán đồng, nhưng vẫn lắng nghe cách hào hứng.




      lúc sau, ta đứng dậy vào nhà vệ sinh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy mà bỗng cảm thấy trống rỗng, mong ngóng ta mau quay lại.




      Và tình bắt đầu từ giây phút ấy.




      cứ ngóng về hướng ta trở lại. Vài phút sau, Liệt Văn trở lại, ta sải từng bước dài, mỉm cười với , cảm giác trống rỗng phút chốc tiêu tan.




      Thế nhưng câu chuyện tình này lại vô cùng đoản mệnh, kim giờ chỉ tiến thêm được bảy tiếng chiếc đồng hồ của cuộc đời .




      Bảy tiếng sau, Liệt Văn phải bay về Los Angeles.




      Hai người từ biệt nhau phía bên ngoài quán cà phê. Liệt Văn hứa rằng viết thư cho .




      bảy tiếng trôi qua, Lâm Khắc vẫn đứng đợi ở gần quán cà phê. Khi dõi theo chiếc xe taxi chở Liệt Văn dần dần khuất bóng phía sau dãy phố, mới trong thấy ta ở phía trước.




      mỉm cười vẫy tay về phía chiếc xe, cùng lúc đó có hai người cũng vẫy tay lại với .




      người là Liệt Văn ngồi taxi, ta vẫy tay chào qua tấm kính sau xe.




      người là Lâm Khắc, dường như cũng nhìn thấy ta e dè sợ sệt, vẫy tay với ở phía cuối đường.




      Vì uống quá nhiều cà phê nên đêm hôm đó tài nào ngủ được, mải mê với những suy nghĩ về cuộc sống bên Mỹ.




      Ba tháng sau đó, thư của Liệt Văn chưa từng gián đoạn.




      ngày cuối tháng Hai, Hỷ Hỷ nhận được tấm vé máy bay chiều đến Los Angeles do Liệt Văn gửi đến.




      Lúc này, ở trong căn phòng ấm áp của khách sạn. đến bên cửa sổ nhìn qua khe rèm, Lâm Khắc vẫn đứng dưới sân. Đôi tay ta đút trong túi quần, thầm trò chuyện với chú chó vàng qua dãy hàng rào bao quanh giáo đường.




      Cổ áo jacket xanh dựng thẳng đứng, ta run rẩy độc giữa những cơn gió lạnh lẽo của tháng Hai.




      gửi trả lại chiếc vé máy bay kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :