1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      12.




      Trịnh Lỗ thích gọi khách sạn nơi ở là Hang Thỏ.




      ta luôn trêu rằng:




      “Em lại trở về với cái Hang Thỏ kia đấy à?”




      tối, ta đưa về, nhân tiện thăm quan luôn căn phòng của .




      ta ngó qua cái ổ bừa bộn của , tặc lưỡi cách thương hại:




      mà suốt ngày ở khách sạn, liệu có ổn ?”




      “Rất ổn mà! Tự do lắm nhé!”




      “Nếu là vì tiền ...”




      ...” ngăn ta tiếp, “Em và trai từ bé quen ở khách sạn. Bố của em là nhiếp ảnh gia, ông thường đưa mẹ và chúng em rất nhiều nơi... Budapes, Berlin, và cả Tây Phi nữa... nhiều lắm... lúc đó em vẫn còn bé, có rất nhiều chỗ mà em quên mất rồi.”




      đến bên cửa sổ, tiếp tục kể:




      “Mỗi lần cả nhà đều ở khách sạn, cứ từ căn phòng này chuyển sang căn phòng khác... Cho đến ngày, chúng em đến Nam Tư, bố lái xe chở chúng em ra ngoài may xảy ra tai nạn, chiếc xe rơi xuống sườn núi, chỉ có em và trai sống sót. ấy cõng em bò ra khỏi khoang xe. Lúc đó em chỉ mới 7 tuổi.”




      cúi gằm, mân mê chiếc vòng ngọc thạch cổ tay, nước mắt lưng tròng.




      Trịnh Lỗ bước qua nắm lấy tay , đôi mắt trong vắt ánh lên niềm an ủi xen lẫn thương cảm.




      tiếp:




      của em cũng suốt ngày ở trong khách sạn, ấy là phóng viên chiến trường, làm việc cho các tờ báo tin tức. Chúng em hứa với nhau rằng mỗi năm tương phùng ở nơi nào đó. ấy rất thương em, ấy thường xoa đầu và rằng, em là niềm tự hào của ấy.”




      đặt tay lên đỉnh đầu, nhìn ra bên ngoài.




      Đêm về khuya, bóng dáng mặc chiếc jacket màu xanh vẫn lặng lẽ canh chờ dưới ngọn đèn đường vàng nhạt ở phía con phố đối diện.






      13.




      Ngày sinh nhật, Hỷ Hỷ mua cho mình đôi tất dài.




      Trịnh Lỗ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho trong căn nhà kính, mời đến vài người bạn của ta. Bà chủ của cơ sở trị liệu hương thơm tặng cho bó cỏ thơm ướp quần áo, còn chàng nông dân mang đến giỏ trứng gà tươi.




      Sau khi khách khứa rời , Hỷ Hỷ đuổi con thằn lằn vàng ra chỗ khác rồi ngồi lên chiếc ghế salon bọc vải ở phòng khách, thưởng thức chai vodka vị đào tự mình mang đến.




      Trịnh Lỗ ngồi bên cạnh , nắm lấy bàn tay trắng ngần cầm cốc rượu, nhàng khuyên bảo:




      “Đừng uống nhiều rượu như vậy, chí ít là... đừng uống vodka...”




      cười híp mắt nhìn ta:




      “Rượu này rất ngon đấy!”




      Buổi tối hôm đó, về.




      Ba giờ sáng, tỉnh dậy giường, ngoảnh sang nhìn Trịnh Lỗ.




      ta ngủ rất ngon, phát ra những tiếng thở đều đều.




      choàng tạm chiếc vỏ chăn mỏng, lần mò trong bóng tối và ra ngoài phòng khách.




      chẳng may trượt chân, Hỷ Hỷ vội vàng tóm lấy vật bên cạnh để giữ thăng bằng, chạm phải miếng da sần sùi lỗ chỗ, giật nảy mình rồi buông tay ra, cảm thấy chiếc đuôi vừa lọt qua giữa hai chân.




      sợ hãi bật ngọn đèn trong phòng khách.




      Thứ mà vừa chạm phải ra là đầu của pho tượng phật. Con thằn lằn xanh Vô Hoa thường ngày hay nằm cuộn tròn ở đó giờ thấy đâu nữa.




      Hỷ Hỷ tìm thấy chai vodka vị đào của mình trong tủ lạnh phòng bếp.




      đứng trước khung cửa sổ kính phòng khách, trông ra khu vườn tối om và nhấm nháp vodka. Đâu đó trong khu rừng vẳng lại tiếng cú mèo khắc khoải.




      Con thằn lằn xanh lại nhàng trườn lên đỉnh pho tượng phật.




      Năm giờ sáng, bầy chim trong vườn hót vang inh ỏi.




      Vodka cạn, trở về ngủ chiếc giường xa lạ.




      Sáu giờ ba mươi phút, chìm trong giấc ngủ. Trịnh Lỗ tỉnh dậy, vào bếp uống nước ép cỏ lúa mỳ, rồi ra vườn tập yoga.




      Tập xong yoga, ta cho đàn vẹt và hai con thằn lằn ăn.




      Thỉnh thoảng Hỷ Hỷ qua đêm ở nhà ta.




      Lúc ở đó, Trịnh Lỗ nhốt lũ vẹt lại.




      Sáu con vẹt đó chắc chắn rất hận . Và cũng hận chúng.




      buổi tối, và Trịnh Lỗ ngồi những bậc cầu thang làm bằng gạch đỏ trong vườn và trò chuyện.




      ta uống nước khoáng có ga.




      Còn uống vodka vị đào.




      ta nhìn :




      “Em trả phòng khách sạn rồi chuyển đến đây ở được ? yên tâm khi để em mình sống trong cái hang thỏ đó.”




      nhìn nhìn ta, :




      được đâu!”




      sửng sốt:




      “Tại sao lại được?”




      :




      “Có nhiều lúc em muốn ở mình.” Trịnh Lỗ tần ngần hỏi:




      “Em thích sống cùng sao?'




      “Hãy cứ để căn phòng đó, nếu như ngày nào đó ghét em, em còn có thể trở về chứ.”




      “Sao có thể ghét em được?”




      lặng im nhìn về phía cánh rừng.




      “Cũng sao... em có thể chính em...”




      người làm sao có thể đương chính mình được?”




      lắc lắc chiếc cốc trong tay, :




      “Sao mà được nhỉ? Em tự thủ thỉ ngọt ngào, tự thề non hẹn biển... và bao giờ tự phản bội chính mình...”




      “Vậy đơn...” Trịnh Lỗ tìm cầm lấy tay , “ để em làm như vậy.”




      Giọng chìm đắm trong bi thương:




      “Tình , là Trăm năm đơn mà .”




      Sáng sớm ngày hôm sau, rời khỏi căn nhà.




      11 giờ, mua tờ báo.




      11 giờ 20, đọc Chòm sao hôm nay giường khách sạn.




      thể sống nếu thiếu tình phải là tính cách của Song Ngư,




      Bạn gặp được mối lương duyên tốt đẹp.




      Khi hạnh phúc tự tìm đến,




      Đừng để nó vụt mất khỏi tầm tay.




      Bảy giờ tối, Trịnh Lỗ cầu hôn trong nhà hàng.




      ta đặt chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh trước mặt , ngọt ngào tình ý:




      “Em cần phải trả lời ngay, cứ suy nghĩ kỹ rồi với nhé.”




      mím chặt môi, đôi mắt đen láy nhìn Trịnh Lỗ, chỉ mỉm cười mà .




      Chín giờ, họ rời khỏi nhà hàng, trở về căn nhà kính núi.




      Ba giờ đêm, tỉnh dậy, chân trần sang phòng bếp mở tủ lạnh lấy chai vodka.




      Trong tủ lạnh có thứ mà muốn tìm.




      trở vào phòng khách, bật ngọn đèn , đứng lặng trước khung cửa kính nhìn màu đêm mịt mùng.




      Đêm nay có sao.




      ngắm nhìn chiếc nhẫn tay.




      đúng... phải là cảm giác này.




      Rốt cuộc là còn thiếu điều gì?




      con vẹt trong lồng bồn chồn đập cánh, như muốn đòi ra ngoài.




      Con thằn lằn xanh Vô Hoa bám đầu pho tượng phật trừng trừng nhìn .




      nhìn quanh căn nhà, cảm thấy mình như kẻ xa lạ.




      Thứ gì đó trong bỗng trở nên héo úa.




      tháo chiếc nhẫn sáng lấp lánh khỏi ngón áp út, chầm chậm bước qua, đeo lên chiếc đuôi sần sùi của Vô Hoa.




      Con thằn lằn chẳng chút động đậy, như thể chiếc nhẫn đó vốn vẫn thuộc về nó.




      Hỷ Hỷ lui lại vài bước, lặng lẽ nhìn nụ cười của pho tượng phật.




      Mọi thứ như bong bóng ảo mộng.




      Thấm buốt như sương, và tê tái như điện.




      xách theo đôi giày đỏ bóng lộn của mình, thầm lẻn ra ngoài.




      Năm mươi phút sau, trở về khách sạn, lập tức gói ghém hành lý rồi ra quầy lễ tân trả phòng.




      ngủ đêm trong khách sạn của sân bay, tắt nguồn điện thoại và nhuộm đen lại mái tóc.




      Ngày hôm sau, thay chiếc sim mới.




      Trịnh Lỗ bao giờ còn tìm thấy nữa.




      Bỗng nhiên hiểu ra rằng, sợ những người quá mến cuộc sống. Khi đứng trước mặt họ, luôn cảm thấy tủi hổ và choáng ngợp.




      10 giờ, kéo hành lý và bức Đêm đầy sao đáp chuyến bay đến Tokyo.




      máy bay, phát ra Lâm Khắc.




      ta xách túi tư trang gọn , bước qua người tự nhiên như , rồi đến chỗ của mình ở hàng ghế cuối và ngồi xuống.




      cúi thấp đầu, chăm chú đọc Chòm sao hôm nay và cuốn Trăm năm đơn.




      Tình , là độc kéo dài trăm năm.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phần III. dắt theo hình bóng em


      1.




      Hỷ Hỷ thuê phòng trong khách sạn giá rẻ trong khu Shinjuku ở Tokyo. Khi bước vào phòng, việc đầu tiên làm đó là treo bức Đêm đầy sao lên tường.




      Sau đó nhấc máy gọi vài cuộc, cuộc cuối cùng gọi đến quầy lễ tân của khách sạn bên đường đối diện.




      hỏi bằng tiếng :




      “Xỉn hỏi có ai tên là Lâm Khắc ở đây ? ta từ Đài Loan tới.”




      Nhân viên lễ tân trả lời:




      “Có, có cần chuyển cuộc gọi này tới phòng đó ?”




      cúp máy.




      Cuối cùng cũng tìm ra. ra Lâm Khắc ở ngay bên đó.




      đến bên cạnh cửa sổ, đứng sau chiếc rèm nhìn sang tòa khách sạn tiêu điều phía bên kia đường. Trời xẩm tối, từng ngọn đèn vàng ấm áp bật sáng trong những khung cửa sổ khách sạn.




      Lúc ra khỏi sân bay nhìn thấy Lâm Khắc, còn tưởng rằng ta bị mất dấu.




      Liệu ta có thắc mắc rằng vì sao chỉ trong đêm mà lại muốn trốn chạy khỏi Trịnh Lỗ? Hay ta cũng giống như , cũng cảm thấy trống rỗng hoang lạnh khi đứng trước những kẻ mến cuộc đời?




      khoác chiếc áo gió màu đỏ đun rời khỏi khách sạn, đến quán rượu gần đó ăn bát mỳ.




      Trong quán có vodka, nên uống tạm hai ly hazel, sau đó cuốc bộ trở về khách sạn.




      mệt mỏi, nằm cuộn tròn chiếc giường chật chội, ngắm nhìn bức Đêm đầy sao rồi chìm dần vào giấc ngủ.




      gặp lại trong mơ.




      ngồi đối diện chuyến tàu về phương bắc.




      hỏi cách khó hiểu:




      “Tại sao em cưới người đó? Như vậy em có thể hạnh phúc mà...”




      “Nhưng... nhưng mà...” ấp úng, “em sợ ngày nào đó em biến thành con vẹt...”




      bật cười:




      “Vậy biến thành con thằn lằn Vô Hoa kia...”




      Ba tuần sau, Hỷ Hỷ đôi bốt da cao cổ màu đỏ đun, đội chiếc mũ lông cừu màu tím đậm, ngồi lên chuyến tàu cao tốc Shinkansen về Nagano.




      kéo hành lý xuyên qua các khoang tàu, cuối cùng, tìm được chỗ ở khoang cấm thuốc lá.




      đặt hành lý xuống, cởi mũ và để sang chiếc ghế trống bên cạnh.




      Chuyến tàu chầm chậm rời khỏi ga, mở tờ báo tiếng mới mua ở ga đọc Chòm sao hôm nay, sau đó lại đọc Chòm sao hôm nay tờ báo Nhật Bản.




      thử đoán ra nghĩa của cả câu từ những chữ Hán đó. Bỗng nhiên phát ra rằng, việc này cũng chẳng khác gì giải đố sudoku! Thế là trong cả chuyến hành trình, đều đọc báo Nhật.




      Bên ngoài trời mưa, từng giọt lất phất rơi vào ô cửa kính, kéo dài thành từng vệt trong mướt như sao sa.




      Cả khoang tàu chìm trong im lặng.




      dụi dụi mắt, tựa vào lưng ghế ngủ thiếp .




      Khoảng lúc sau, động đậy chút, mơ mơ hồ hồ trông thấy chiếc mũ của mình bị rơi xuống đất. muốn đưa tay xuống nhặt, nhưng lại quá buồn ngủ, nên đành phó mặc tiếp tục thiếp .






      2.




      Lúc tỉnh lại lưng ghế, nhìn thấy những bông tuyết bay đầy ngoài cửa sổ, thích thú áp mặt vào cửa ngắm tuyết rơi.




      Ngắm được lúc, quay đầu lại rồi chợt sững người.




      phát ra chiếc mũ lông cừu của mình vẫn nằm nguyên vẹn chiếc ghế trống có người ngồi.




      nhàng thò đầu ra ngoài lối và ngó nghiêng xung quanh, trong khoang tàu này chỉ có hai người phụ nữ trung niên cùng du lịch, ông cụ già và người tình trẻ của ông ta.




      cầm mũ lên ngắm nghía rồi đội lại lên đầu, miệng khẽ nở nụ cười.




      Lúc này, trong hai người phụ nữ trung niên ngồi bên phía đối diện lối bỗng nhìn qua, sờ lên mái tóc bạc của mình, rồi lại chỉ chỉ vào đầu Hỷ Hỷ, mỉm cười lầm bầm gì đó mà hiểu.




      ra là bà ấy chứ phải Lâm Khắc?




      Khuôn mặt Hỷ Hỷ lộ lên vẻ thất vọng, tài nào cười nổi.




      chuyển sang chuyến tàu hỏa ở ga Nagano, xuống tàu ở ga thứ ba.




      kéo hành lý ra phía ngoài ga.




      Tuyết rơi ngày càng dày, giơ tay lên, từng bông tuyết thoáng đậu rồi lại vụt lướt qua lòng bàn tay.




      Tuyết đẹp biết bao!




      ơi...




      bắt taxi đến khu nhà trọ có suối nước nóng lộ thiên, làm thủ tục thuê phòng ở quầy tiếp tân.




      vào phòng, thay bức tranh thêu Ukiyo tường bằng bức Đêm đầy sao.




      Sau đó, mặc bộ đồ tắm kiểu Nhật của khách sạn, mang theo chiếc khăn bông , đôi guốc Nhật Bản lộc cộc xuống dưới tầng tắm suối nước nóng.




      Trong khu hồ nước nóng mờ hơi nước chỉ có mình , trút bỏ quần áo bước vào chiếc bồn gỗ sủi ùng ục, mặc cho những bông tuyết rơi lác đác đôi vai trắng ngần của .




      Suối nước nóng của nam và nữ được chia tách bởi dãy tường làm bằng trúc đan, ghé mắt qua kẽ tường nhìn trộm, nhưng cũng chẳng thấy gì.




      Sau này mới phát ra Lâm Khắc ở đây, ta thuê căn nhà trọ khá rẻ khác ngay gần đó. Ở bên ngoài nhà trọ có khu suối nước nóng để khách du lịch ngâm chân, từng qua bên đó ngâm chân mấy lần.




      Hỷ Hỷ ở Nagano hai tuần liền, ngày nào cũng cầm theo bản đồ chu du khắp nơi, mua được đôi găng tay len màu xanh đẹp ở cửa hàng bách hóa, ăn mỳ lúa mạch cách thỏa thích, buổi tối sau khi ngâm suối nước nóng xong nằm ngủ chiếu tatami.




      Sau đó, ngồi tàu hỏa về phía bắc, rong chơi vài tuần liền ở Akita và Aomori, rồi về Sapporo.




      cả chặng đường, Lâm Khắc cải trang thành đủ các nhân vật để bám theo .




      thử liệt kê ra những lần cải trang của ta:




      Khi ở Nagano, ta là vị khách du lịch tay cầm bản đồ, và vị đầu bếp sushi mặc kimono.




      Lúc ở Akita, ta là viên công chức mặc comple và khoác áo gió bên ngoài, tay xách tập tài liệu. Sau đó là nhân viên phục vụ nhà hàng mặc đồng phục.




      Khi ở Aomori, ta là người đàn ông trung niên Nhật Bản với mái tóc bạc và chỏm râu nham nhở, tay kẹp chiếc túi xách, dáng hình chữ bát trông rất khệnh khạng. Lần đó suýt chút nữa nhận ra.




      Lúc ở Sapporo, ta lại biến thành vị khách du lịch mặc áo jacket màu xanh.




      Buổi tối trước ngày rời Sapporo, đến công viên Odori xem Lễ Tế tuyết, dòng người đông nghịt chảy về chen vai bên nhau, những ánh đèn màu rạng rỡ phủ lên những bức tượng băng đăng mờ mờ ảo ảo, trông đẹp mắt.




      len qua dòng người để về phía trước, có vài lần cố ý dừng lại để xem băng đăng, nhưng thấy bóng dáng Lâm Khắc đâu.




      ta mất dấu rồi sao?




      Ra khỏi công viên Odori, tuyết vẫn bay đầy trời, lập cập men theo con đường dành cho người bộ thẳng hướng về khách sạn.




      thẳng về phía bắc, cách xa dòng người nhộn nhịp, xuyên qua dãy phố mua sắm tắt đèn, ngang qua bến xe hiu quạnh, rồi bước đến con phố vắng tĩnh mịch.




      Cửa hàng bách hóa đóng cửa im lìm, quệt ngón trỏ lên dãy cửa kính của gian trưng bày phủ mờ hơi nước, để lại sau lưng dấu tay dài cong cong lượn lượn.




      Khi đến ô cửa kính chỗ ngã rẽ, phát ra mình sai đường, đành phải quay đầu lại.




      Hỷ Hỷ trông thấy cột trụ đá hình tròn phía đầu đường, đổi tay, rồi vẽ lại đường đè lên nét vẽ cũ cửa kính của gian trưng bày.




      Bất thình lình, phát ra nét ngón tay uốn lượn khung cửa rộng hơn, dường như có ngón tay nào đó nhân lúc để ý, lướt qua dấu tay để lại.




      Tim rung lên nhịp, dám quay đầu lại.




      tiếp tục bước , ngón tay của nụ cười và hạnh phúc tiếp tục chầm chậm lướt lại dấu tay giờ hoen rộng hơn khung cửa.




      Cho tới khi nó biến mất phía trước trụ đá, mới thu ngón tay trắng ngần tê buốt lại, đặt lên môi hà hơi sưởi ấm.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      3.




      Ngày thứ hai, đáp chuyến tàu từ Sapporo Kushiro. Lần này, cuối cùng Lâm Khắc ngồi cùng khoang với .




      ta đội tóc bạc, vận bộ comple với dáng may lỗi mốt, tay chống chiếc gậy, đóng giả thành ông cụ lưng gù, chân tập tễnh tìm đến chỗ ngồi ở dãy phía trước, cách khoảng mười hai hàng.




      cả chặng đường, hai người qua rất nhiều nơi, Hỷ Hỷ còn lo Lâm Khắc lạc mất nữa.




      cúi đầu, chăm chú đoán mò mục Chòm sao hôm nay tờ báo Nhật, rồi lại quay sang đọc sách. Hơi ấm từ máy sưởi tàu và chuyến hành trình gập ghềnh khiến con người ta dễ dàng buồn ngủ. Và cũng phải ngoại lệ.




      ngủ mê mệt biết trời đất là gì, trong cơn mơ vô thức, cảm thấy bàn tay nhàng lay vai . mặc kệ, nhưng bàn tay kia vẫn tiếp tục lay hồi.




      mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt mông lung phía trước dần dần , người nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục mỉm cười với . ta chỉ chỉ ra bên ngoài, lẩm nhẩm vài câu tiếng Nhật gì đó.




      ra tàu đến ga cuối, và hành khách đều xuống cả.




      vội vàng đứng dậy xách hành lý.




      Lúc này, nhìn thấy ông cụ lưng gù cũng lọm khọm chống gậy rời khỏi toa xe.




      bèn rời khỏi toa bằng cửa khác.




      Ở bên ngoài ga, tuyết đóng dày, hình như nơi này còn lạnh hơn cả Sapporo nữa.




      Cuối cùng cũng đến ga cuối của hành trình, đặt chân lên miền tuyết trắng mênh mông này.




      Trong giấc mơ kia, cùng đáp chuyến tàu về phương bắc.






      4.




      Từ rất nhiều năm trước, từng hứa với rằng, đợi sau này có nhiều tiền, hai người cùng nhau phiêu bạt đến chân trời góc bể.




      Ký ức sớm nhất trong cuộc đời, giờ phai mờ hoen ố. chỉ lờ mờ nhớ rằng từng cùng áo quần rách rưới, ăn mày phố để sống qua ngày.




      Vậy mà, phủ định mảnh ký ức này của .




      , sau khi cha mẹ lần lượt lâm bệnh nặng rồi qua đời, hai đứa mới bị đưa đến nhi viện, và trước nay hai em chưa bao giờ phải ăn xin.




      Nhưng tin .




      cảm thấy cha mẹ phải lâm bệnh mà chết. Trong trí tưởng tượng của mình, cha mẹ là những người tuyệt vời. Cha là vị giáo sư nổi tiếng, thường xuyên đưa mẹ và hai em khắp nơi thế giới để giảng dạy. Có ngày, chiếc máy bay mà cả gia đình ngồi may gặp nạn ở sa mạc, tất cả mọi người đều chết cả, chỉ còn sống sót cách kỳ diệu.




      Sau đó, lại thay đổi suy nghĩ.




      ảo tưởng rằng cha mình là nhiếp ảnh gia tự do phiêu bạt khắp thế gian, còn mẹ là nghệ sĩ. Từ tấm bé, cùng cha mẹ bôn ba khắp thế giới, được gặp vô vàn những nhân vật huyền thoại. Họ cùng nhau chung sống trong hạnh phúc êm ấm, cho đến ngày vụ tai nạn cướp tất cả, chỉ để lại lủi thủi nương tựa lẫn nhau để sống.




      Ngày qua ngày, ngìmg thêm thắt thêu dệt rất nhiều những chi tiết mới cho câu chuyện này, rồi dần dần, ngay chính cũng tin vào điều đó.




      Câu chuyện tưởng tượng này sưởi ấm trái tim qua bao màn đêm đằng đẵng và độc.




      Bỗng nhiên, gió ào ào thốc tới, những bông tuyết trút xuống như mưa như khói, tựa như khung cảnh trong những quả cầu tuyết. Gò má sáng lấp lánh, kéo chiếc vali rồi nhanh chóng bước lên chiếc taxi.




      dừng chân ở khách sạn bị che phủ bởi biển tuyết trắng. Xung quanh đây còn khách sạn nào khác, Lâm Khắc theo sau vào trong khách sạn này.




      Từ ông cụ lưng gù, ta biến thành du khách trẻ với đôi kính cận và chiếc mũ lông cừu màu xanh nhạt.




      Hỷ Hỷ ở phòng 211, còn ta ở phòng 212.




      Phòng của hai người chỉ được ngăn cách bởi bức tường. đứng lên ghế treo bức Đêm đầy sao lên bức tường đó.




      cả chặng hành trình dài, chắc hẳn đây lần đầu tiên?




      Lâm Khắc ngủ ngay gần kề, đằng sau bức Đêm đầy sao của .




      Mấy ngày đầu, thực thể ngủ ngon, cũng thể chuyên tâm đọc sách. Cứ đến đêm, thường áp tai lên bức tường đó, tim đập thình thịch để nghe trộm xem ta làm gì trong phòng.




      Lâm Khắc thực rất yên tĩnh. Đây là bản năng nghề nghiệp của thám tử chăng?




      ta ngủ ngon. nghe thấy tiếng lại lại trong căn phòng lúc nửa đêm, và cũng nghe thấy tiếng ta trằn trọc chiếc giường. Có lần thậm chí ta còn bất cẩn cộc đầu vào thành giường, nghe tiếng “cộp” rất to.




      Liệu có phải ta mắc chứng mất ngủ? Hay là ta lạ giường?




      Nửa đêm ngủ được, ta thường làm gì? Giải đố sudoku, hay là nhớ về người vợ cũ bỏ ta mà trong màn đêm lạnh lẽo? Lúc này đây, ta có cảm thấy đơn ?




      đêm nọ, nghe thấy đằng sau bức tường vọng lại những tràng ho sù sụ.




      Lâm Khắc bị cảm rồi sao?




      đặt cuốn sách đọc xuống, nhàng xuống giường, rón rén bước qua, đầu áp vào tường lắng nghe hồi lâu.




      ta lại ho vài tiếng. còn nghe thấy cả tiếng xì mũi.




      Tất cả đều là tại , dẫn ta đến vùng đất tê tái nơi phương bắc này.




      dán chặt má lên tường để nghe ngóng. Do quá chú tâm, đầu chẳng may đụng phải bức Đêm đầy sao. Khi bức tranh rơi xuống, kịp thời đưa tay ra đỡ, nhờ vậy mới tạo ra tiếng động nào. đặt tay lên ngực để hoàn hồn, thở phào cái rồi lại nhàng treo lại bức tranh, sau đó chuồn về giường ngủ.




      Bọn họ cùng nhau chặng đường dài như vậy, chợt nhớ ra đây mới là lần đầu tiên nghe thấy tiếng của Lâm Khắc, nhưng đó lại là những tiếng ho.




      đêm sau hôm đó, khi nằm trằn trọc giường thể ngủ được, bất chợt nghe thấy tiếng hát ai oán dặt dìu của người phụ nữ văng vẳng từ sau bức tường.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      5.




      bật ngọn đèn đầu giường, lật chăn ngồi dậy, chân đất qua rồi tựa lưng vào tường.




      Tiếng hát mơ hồ truyền qua, như ma như quỷ, như kể như khóc, đó là bài Dạ khúc của ban nhạc Secret Garden.




      Lâm Khắc nghe nhạc sao?




      Lưng áp chặt vào tường.




      Con tim khẽ hòa theo rung động.




      nâng hàm lên, giơ cao bên đùi như chú mèo, người mặc chiếc váy ngủ trắng dài đến gót chân, ôm lấy cánh tay và tự phiêu bồng với bản nhạc đêm. lướt qua ô cửa sổ đọng mờ hơi sương, phiêu qua thành giường, trôi về dưới bức Đêm đầy sao, chìm đắm tha thướt trong căn phòng. Tiếng hát vẫn vang lên lanh lảnh ngừng. Mãi cho tới khi thấm mệt, mới thả mình nằm xuống giường.




      Đêm hôm đó, ngủ rất ngon.




      Sáng muộn ngày hôm sau, Hỷ Hỷ gần như phải đem tất cả quần áo chống lạnh để mặc lên người, đội mũ, khăn len và găng tay, lập cập rời khỏi khách sạn.




      Tuyết phủ rất dày. Mười giờ, bước khu đất ẩm ướt mênh mông, bến bờ.




      mình chìm trong mưa tuyết, từng dấu chân in hằn phía sau, rồi lại lập tức bị tuyết phủ lấp.




      Mọi người xem sếu Nhật Bản. Nhưng .




      sợ những loài chim lớn, sợ vẹt béo, và cũng sợ chim ưng nữa.




      từng kể với , chim ưng là loài ăn thịt thối và xác chết. Kế từ đó, mỗi lần nhìn thấy chúng là lại nổi hết cả da gà.




      Từng mảng tuyết lớn rơi xuống trắng xóa đất trời, khung cảnh trước mắt như càng thêm diệu vợi.




      Ở đây lạnh quá mất!




      ơi.




      ôm chặt chiếc áo khoác người.




      Lời hứa cùng phiêu bạt chân trời góc bể, vẫn chưa thành thực.




      Giờ lại đến đây cùng người khác.




      Rốt cuộc trốn nơi đâu? Tại sao lại mất tăm mất tích như vậy?




      bật khóc nức nở, với tay ra sau để kéo chiếc mũ lông của áo khoác bị gió thổi ngược. vụng về kéo mãi mấy lần mà được, đến lúc định mặc kệ bỗng nhiên lại kéo được. Hình như vừa chạm phải tay ai đó.




      Ngày xưa cứ mỗi dịp sinh nhật, đều tặng món quà, lúc đĩa nhạc, vòng tay, khi cặp sách, vở hay chỉ đơn giản là vài cái kẹo.... thường trêu rằng:




      “Em đọc nhiều sách như vậy, sợ sau này biến thành nhóc cận thị sao?”




      Rời khỏi vùng đất ẩm ướt kia, đến cửa hàng bách hóa mua đôi tất dài cho chính mình, năm nay là đôi tất lưới.




      Sáu giờ, ăn cơm hải sản và uống hai chai sake.




      9 giờ 10 phút, bước vào quán rượu gần khách sạn. cởi mũ, khăn quàng và chiếc áo phao dày cộp, kéo đầu ngón tay cởi găng tay rồi quẳng bàn, ngồi xuống cạnh cửa sổ.




      Lâm Khắc có ở đây, nơi này quá chật, ta chẳng thể mình.




      đoán ta ngồi trong cửa hàng game phía bên kia đường.




      lau hơi nước bám đầy cửa sổ, khe khẽ nhìn sang. Bên đó vẫn sáng đèn, trông thấy lố nhố bóng người ngồi trước máy điện tử.




      ăn cá nướng, thịt bò, đậu phụ, và uống rất nhiều rượu ấm.




      lúc sau, cảm thấy mặt nóng rần rần, quang cảnh phía trước hơi mông lung.




      lại đưa tay lau cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi ngày càng nặng. Mắt bắt đầu hoa lên.




      Rượu này mạnh đấy!




      ơi.




      vịn lên bàn, lảo đảo đứng dậy mặc áo khoác, rồi ra quầy thu ngân trả tiền.




      Tuyết vẫn rơi mịt mùng.




      bước ra từ quán rượu, chếnh choáng mặt đất phủ đầy tuyết, được vài bước, bỗng trượt chân rồi ngã phịch xuống.




      luống cuống bò dậy, đôi tay lạnh cóng, lúc này tìm thấy chiếc găng tay trong túi áo, nhưng tìm thấy chiếc còn lại.




      nhìn sang bên cạnh, thấy chiếc găng tay kia, chắc là để quên trong quán rượu mất rồi.




      lại lảo đảo quay lại quán rượu kia.




      đẩy cánh cửa gỗ của quán rượu, nhìn thấy chiếc găng tay lông màu xanh lục nằm chơ vơ phía dưới gầm bàn.




      Đúng là quên nó ở đây. mỉm cười bước qua kéo ghế, định khom lưng nhặt chiếc găng lên.




      Thế nhưng, chiếc găng kia cách xa quá!




      co tay lại, cảm thấy rất chóng mặt, bèn nằm bò lên bàn, vùi mặt vào cánh tay rồi mơ hồ chìm vào trong giấc ngủ.




      Lúc tỉnh lại, thấy mình nằm chiếc giường khách sạn, dưới lớp chăn ấm và người vẫn mặc nguyên đống áo quần dày cộp.




      Đôi găng tay màu xanh và cuốn Trăm năm đơn nằm gọn gàng ngoan ngoãn chiếc tủ đầu giường, bên cạnh đặt cốc nước.




      nhỏm dậy, vặn công tắc chiếc đèn vàng ở đầu giường, miệng khô chát, cầm cốc nước uống cạn.




      bỗng thấy nóng, cởi quần áo vứt xuống dưới chân, cầm găng tay và sách lên ngắm nghía.




      Lâm Khắc có mở cuốn sách này ra ? ta từ khi nào?




      tường, bức Đêm đầy sao vẫn nguyên vẹn, gian vẫn im lặng như tờ.




      Bên ngoài tuyết vẫn xao xác rơi.




      ôm cuốn sách, nhàng chui vào trong chăn rồi lại ngủ thiếp .




      Đêm hôm đó Lâm Khắc tài nào ngủ được, cứ mải nghĩ về kia, niềm khao khát và nỗi thương xót dâng tràn trong tim.




      rất muốn được , được bảo vệ .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      6.




      Đến tháng tư, Hỷ Hỷ bay từ Sapporo trở về Đài Loan.




      ở trong phòng 303 của khách sạn Lan Hoa. Vừa đặt hành lý xuống, liền bắc ghế gỡ bức tranh cây diên vỹ tường xuống cất sau chiếc kệ tivi, rồi treo bức Đêm đầy sao lên.




      Buổi tối hôm đó, ngồi trước gương cắt ngắn mái tóc mọc dài trong chuyến du lịch đến sát gáy, sau đó nhuộm sang màu tím đỏ.




      Bây giờ trông như 19 tuổi.




      Màu tím là màu may mắn của Song Ngư.




      lạc mất bóng dáng Lâm Khắc ở sân bay Đài Loan. Nhưng đến đêm, lại trông thấy ta trong lúc uống vodka vị đào ở quán bar gần đó.




      Như thường lệ, ta lại nhâm nhi brandy, và giải đố sudoku.




      Sang ngày hôm sau, khi rời khỏi khách sạn vào buổi chiều muộn, thấy ta đeo chiếc kính râm, khoác áo jacket xanh đứng lẫn trong đám người chờ xe buýt bên kia đường, tay cầm bút cúi gằm mặt giải sudoku.




      Khi thể giải được, liệu ta có liếc trộm đáp án phía cuối sách ?




      Và rốt cuộc là ta có bao nhiêu chiếc jacket màu xanh nhỉ?




      Sáng nay, mở máy tính xem bản báo cáo theo dõi mà Đới Đức Lễ gửi đến. Trong hành trình mà họ vừa mới kết thúc, thứ Lâm Khắc chụp đều là những bức ảnh lúc bộ ở sân bay, bến xe, đầu đường, công viên, vùng đất ẩm ướt, con đường tuyết... đuổi theo xe buýt, lúc chuyển sang tàu hỏa, khi bước giữa dòng người náo nhiệt con phố bộ...




      Trong mắt Lâm Khắc, dường như đôi chân của chưa bao giờ dừng lại.




      Chỉ có những kẻ nhà mới luôn phải bộ như vậy.




      về phía đông, dừng lại trước cửa hàng và mua tờ báo, vừa vừa đọc Chòm sao hôm nay.




      Kể từ khi tặng cuốn sách chiêm tinh có in hình mười hai cung hoàng đạo năm 10 tuổi, bắt đầu thích thuật chiêm tinh.




      Ai có thể lén nhìn thấy của các vì sao?




      Người phàm trần chỉ có thể ngước lên trời đêm và mỉm cười an phận.




      Dù cho ngày đó là bao giờ, chỉ cần khi đó vẫn muốn biết Chòm sao hôm nay gì, có điều gì khác so với hôm qua? Và khi sao kim tiến vào cung Song Ngư có duyên ngộ gì mới? Vậy có thêm sức mạnh và trí tò mò đế tiếp tục sống.




      Bạn bè tìm đến giúp đỡ của bạn,




      Với bản tính lương thiện, Song Ngư thể cự tuyệt,




      Chuyện gì cũng nên lượng sức để làm,




      Trái tim quá mềm yếu chỉ làm khổ bản thân.




      Đọc xong Chòm sao hôm nay, cầm máy gọi cho Bích Bích.




      “Bích Bích hả, em Hỷ Hỷ đây. Em thay số điện thoại rồi nhé.” đọc số điện thoại, “sau này nếu cần tuyển diễn viên gọi số này cho em. Vâng, em vẫn ổn... em vừa du lịch cùng trai, vừa về hôm qua xong... em à? ấy hơn em năm tuổi, chúng em thân nhau lắm. Giới thiệu cho chị hả? Chị lại thất tình rồi sao? Mà chị cung nào ấy nhỉ? Kim Ngưu? vậy được rồi... em Bọ Cạp cơ. Bọ Cạp và Kim Ngưu nhau chỉ có sex mà chẳng có tình cảm đâu... Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên là cặp nam Bọ Cạp và nữ Kim Ngưu nổi tiếng đấy, có kết quả đâu... Hơn nữa, em cũng có bạn rồi!”




      Năm giờ, mang những món trang sức tự làm trong chuyến du lịch đến tiệm của Tiểu Lục.




      Tiểu Lục vừa trông thấy , liền sung sướng như gặp đấng cứu thế vậy, mồm liến thoắng:




      “Tớ gọi điện tìm cậu biết bao nhiêu lần! Tại sao gọi vào số cậu đưa cho mà được vậy?”




      “Tớ thay số rồi mà.” đọc số điện thoại, sau đó móc từ trong túi ra chiếc túi vải, đổ mấy món trang sức lên mặt kính của quầy.




      “Cậu trông hàng thay tớ được ?” Tiểu Lục hỏi.




      “Hôm nay?”




      phải hôm nay, mà là từ cuối tuần này, chỉ khoảng ba tuần thôi. Tớ phải Ấn Độ du lịch, lúc đầu có đứa bạn đồng ý trông giúp rồi, nhưng mấy hôm trước nó lại bảo được. Làm tớ cuống chết được!”




      Người bạn mà Chòm sao hôm nay nhắc đến ra là Tiểu Lục, chứ phải Bích Bích.




      “Được thôi!” Hỷ Hỷ vui vẻ đồng ý.




      “Ôi! Tốt quá rồi! Tớ mua tặng cậu chiếc khăn nhé!”




      Tiểu Lục vừa , vừa vuốt vuốt mái tóc tím mềm mại của .




      “Cậu đúng là chỉ được cái nhuộm màu nào cũng đẹp.”




      “Cậu đừng chỉ dùng loại màu, mà phải tự pha màu lấy.” vừa vừa đeo thử chiếc nhẫn thủy tinh tím tự làm lên tay.




      Lần này chắc Lâm Khắc thể chỉ chụp lúc bộ nữa rồi nhỉ? Chí ít ta phải chụp ảnh khi trông tiệm chứ.




      Bắt đầu từ cuối tuần, cứ đến chiều là lại đến tiệm trang sức rồi ở đó cả ngày. Có lúc đọc sách, có lúc tiếp khách, rồi trò chuyện cùng họ. Nếu gặp phải những vị khách hay phân vân, tư vấn cho họ rằng món đồ nào đáng mua.




      Có vài vị khách khen mái tóc tím của đẹp, trong đó có ăn vận rất hợp mốt, khen rằng mái tóc tím của trông đáng như chiếc chổi đánh phấn. Hỷ Hỷ cho họ tên của loại thuốc nhuộm mà dùng, rồi cả mã màu tím và mã màu đỏ phai nào. Thế là sau khi về nhà nhuộm tóc, những vị khách kia lại thường xuyên đến ghé thăm tiệm hơn.




      Lâm Khắc bỗng dưng nhìn thấy bao nhiêu tóc tím vào trong tiệm như vậy, liệu có đau đầu nhầm lẫn loạn lên, rồi hôm lại theo dõi nhầm sang người khác nhỉ?




      Mỗi tối sau khi đóng cửa tiệm, Hỷ Hỷ ăn cơm và uống vodka đào.




      Hàng ngày Lâm Khắc đều làm, rồi lại tan làm cùng . Cả ngày ta ngồi trong quán trà phía đầu đường để canh chừng.




      Đến tháng năm, tiết trời bắt đầu ấm dần. cất đôi bốt, chuyển sang giầy lười và mặc quần áo mỏng.




      Khi có khách, thường ngồi ở trong quầy, ngắm nhìn dòng người và xe cộ qua lại sau khung cửa kính.




      hôm, khi thẫn thờ nghĩ ngợi mông lung, nhìn thấy chiếc ô tô thể thao đen phóng vụt qua rồi lại chầm chậm lùi lại, dừng hẳn phía bên kia đường.




      người đàn ông mở cửa bước xuống, ta khoác chiếc jacket bò, bên trong mặc áo cộc tay và quần bông, đôi vai gầy , mái đầu đinh cắt sát như trong quân đội, cao khoảng lm8, băng qua đường bước về phía .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :