1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      6.




      Văn phòng luật sư Đới Đức Lễ nằm ở tầng 7. Hỷ Hỷ ra khỏi thang máy rồi rẽ sang bên trái, bước đến căn phòng cuối dãy hành lang, cửa treo tấm bảng tuyển dụng.




      đẩy cửa bước vào, mập mạp từ đâu ra trong quầy tiếp tân, hỏi cần gặp ai.




      tự giới thiệu, rồi :




      “Tôi có hẹn với luật sư Đới Đức Lễ.”




      mập mạp kia gọi cuộc điện thoại nội bộ cho thư ký của luật sư. Vài giây sau, thư ký vận bộ đồ tây màu đen tuyền, tóc cuốn lọn xoăn bước về phía , trông ta khoảng 27, hay là 30 tuổi?




      Lộ, hãy theo tôi.”




      kéo vali bước theo sau, khi đến chỗ chất đầy những chồng tài liệu, chẳng may quệt phải làm rớt vài tờ đó. cúi người định nhặt lên, nữ thư ký liếc nhìn cái, rồi :




      “Ồ, sao đâu, kệ nó !”




      Văn phòng với diện tích chỉ có vài nhân viên, đống giấy tờ trước mặt mỗi người đều chất đầy xấp cao, chẳng ai buồn ngẩng lên nhìn .




      Hai người họ đến trước căn phòng, nữ thư ký gõ gõ lên cánh cửa gỗ tối màu, mở cửa để vào rồi tiện tay đóng luôn.




      Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc đứng dậy chào . Ông ta tầm khoảng 40 tuổi, hay chỉ 35? Dáng vẻ ông ta khiến cho người khác hơi khó đoán tuổi.




      Lộ, chúng tôi tìm rất lâu rồi.”




      Ông ta giơ tay ra, bàn tay với nước da ánh lên màu nâu đen mềm mại. Cặp mắt kính dày cộp, dáng vóc thấp như cậu bé già đời, và uyển chuyển tới ngờ.




      “Mời ngồi, đồ đạc của , đặt tạm đâu cũng được.”




      Trong phòng đồ đạc có vẻ ngăn nắp sạch hơn bên ngoài, giá sách chiếm trọn mặt tường, cao từ dưới đất lên tận trần nhà, đại đa số sách đó đều là sách pháp luật bìa cứng dày cộp. Trong phòng chỉ có duy nhất chiếc bàn làm việc dài, hai chiếc ghế và chiếc sô-pha ngắn. Khung cửa sổ hướng ra ngoài đường rèm buông rủ, vách cửa kính to bản vốn có thể nhìn thấu ra khu văn phòng bên ngoài cũng được che bởi tấm mành nhựa kéo.




      “Chúng tôi đăng quảng cáo tìm rất lâu rồi, biết sao?”




      Hỷ Hỷ cảm thấy rất bối rối, lần nào cầm tay tờ báo cũng chỉ xem duy nhất mục Chòm sao hôm nay. Tin tức duy nhất mà chú ý gần đây chính là mẩu tin quảng cáo tìm vũ công múa cột ngày hôm qua.




      Đới Đức Lễ mặc bộ vest màu ghi tối, Hỷ Hỷ bất giác nghĩ trong đầu:




      “Ông này mặc đồ thiếu nhi à?”




      Ông ta thực trông rất lùn. Thế nhưng khuôn mặt sau đôi kính gọng dày cộp kia lại ánh lên vẻ sáng suốt tinh thông, những vậy, ánh mắt còn toát lên vẻ tràn đầy sinh khí. Ông ta giống như tiểu tinh, thông minh và rất nhiều mưu kế.




      Tiểu tinh đột nhiên tiến về phía rồi :




      Lộ, phiền cho tôi xem chứng minh thư được ? Thủ tục cần phải xác nhận chút.”




      Hỷ Hỷ lấy chứng minh thư từ trong ví ra rồi đưa cho ông ta. Đới Đức Lễ liếc nhanh thông tin phía , bước ra mở cửa, rồi với nữ thư ký ở phía ngoài:




      “Thù Đích, mang phô-tô cho tôi bản.”




      Động tác rất nhanh chóng, ông ta quay người lại đóng cửa rồi ngồi vào chiếc ghế tựa cao đằng sau bàn làm việc.




      “Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”




      Chiếc ghế kia có vẻ quá khổ so với ông ta, nhưng ông ta trông vừa tự tin vừa tự tại. Ông ta với tay lấy tập hồ sơ bàn rồi lật giở, bên trong đính kèm vài chục trang tài liệu.




      “Bà Ất Minh Phương qua đời từ mười tháng trước rồi.”




      mím chặt môi, đợi ông ta tiếp tục hết.




      “Theo những gì chúng tôi biết, bà Ất có thời gian là mẹ nuôi của .”




      thời gian... đúng vậy...” thầm nghĩ. “Cho đến khi bà ấy trả tôi về.”




      “Sau đó bà ấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng đối với , vì vậy lại đổi về tên họ cũ. Từ khi trở về với nhi viện, hai người còn tiếp tục liên lạc nữa.




      gật đầu, thấy mặt mình hơi ửng đỏ, khẽ liếc trộm tập hồ sơ tay tiểu tinh, trong lòng nghĩ: “Những thứ đó là quá khứ của mình! Lộ Hỷ Hỷ... Tần Hỷ Hỷ... Sau đó lại trở về Lộ Hỷ Hỷ. nhi viện. Rồi căn nhà của người ấy... Sau đó lại trở về nhi viện.




      Có lẽ trong tập hồ sơ kia còn viết cả cuộc sống sau khi rời khỏi nhi viện năm 18 tuổi, ví dụ như:




      diễn viên múa hạng ba, ở tạm bợ nay đây mai đó, sống lay lắt qua ngày nhờ vào những đồng lương còm cõi.




      từng vài người, và cũng từng được vài người lại. Gã Kim Ngưu kia vẫn còn nợ khoản tiền mãi vẫn chưa trả. Tên Song Tử quá lăng nhăng, khiến cho bao phen muốn lấy nước mắt để dìm chết , nhưng lại chẳng thành. chàng ở cung Bạch Dương xem ra đẹp trai nhất trong số này, và cũng đối xử với tốt nhất, nhưng tiếc là lại chẳng hề rung động trước ta. Còn Bảo Bình, chàng mà những tưởng có thể tính đến chuyện lâu dài, gần như mỗi lần gặp là lần hai đứa cãi vã.




      Những điều thuộc về tập hồ sơ kia còn có gì nữa nhỉ?




      đó liệu có viết rằng rất dễ thương người khác, nhưng lại rất dễ ôm nỗi thất vọng? Liệu có nhắc đến việc còn có người trai? chẳng thể nào dài lâu với những Kim Ngưu, Song Tử, Bạch Dương, và còn cả Bảo Bình và Sư Tử, chỉ có người trai ở cung Bọ Cạp là hợp với nhất.




      Tập hồ sơ kia phải chăng ghi lại câu chuyện năm 24 tuổi của ? Câu chuyện được ghép nên bởi những mơ ước vụn vỡ và những lời hứa vỡ vụn.




      “Theo chúng tôi biết, bà Ất Minh Phương hề có bất cứ người thân nào, lúc sinh thời bà ấy lập di chúc tại văn phòng luật sư của chúng tôi, chỉ định là người kế thừa duy nhất toàn bộ tài sản của bà ấy.”




      Nét mặt Hỷ Hỷ lộ vẻ kinh ngạc.




      “Bản di chúc này được lập từ khi nào vậy?” khẽ khàng hỏi.




      Đới Đức Lễ trả lời:




      “Được lập trước khi bà Đới mất năm.”




      biết gì hơn.




      Người nhẫn tâm ruồng bỏ trở về nhi viện, tại sao lại cho toàn bộ tài sản?




      “Toàn bộ tài sản của bà Ất là tiền mặt.” Đới Đức Lễ nhìn cái, rồi tiếp tục đọc. “Ước chừng khoảng chín triệu bảy trăm ngàn Đài tệ.”




      Hỷ Hỷ tlần tlần nhìn Đới Đức Lễ, nét mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó biến thành hoảng loạn. ngờ rằng số tiền đó lớn tới như vậy.




      Hỷ, còn điều gì muốn hỏi tôi ?” Đới Đức Lễ tiếp tục .




      “Tại sao? Tôi và bà ấy gặp nhau cả chục năm nay rồi.” Giọng thoáng chút kích động, phải là phấn khích khi bỗng dưng nhận được khoản tiền từ trời rơi xuống, mà ngược lại, vì cảm thấy mình hoàn toàn chẳng có tư cách gì.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khuôn mặt Đới Đức Lễ lộ lên vẻ vi diệu, dường như muốn rằng ông ta từng gặp rất nhiều người thừa kế được nhận những món hời lớn giống như vậy.




      “Văn phòng luật sư chỉ phụ trách chấp hành ý nguyện của đương . Còn việc đương quyết định phân phối tài sản thừa kế như thế nào, chúng tôi bao giờ hỏi.”




      ngậm chặt môi, cất nổi nửa lời.




      Người trước kia từng là mẹ nuôi của , lẽ nào vì ân hận mà để lại cho toàn bộ gia sản?




      Lộ, còn muốn biết điều gì khác nữa ?”




      “Vì sao bà ấy lại chết?” khẽ hỏi.




      “Vì ung thư vú.”




      “Lúc bà ấy mất, có ai ở bên cạnh chăm sóc ?”




      “Điều này tôi lắm. Nhưng tin bà Ất mất là do người bạn cùng giáo hội của bà thông báo cho chúng tôi.” Đới Đức Lễ nhàng .




      Ông ta nhìn lát, rồi :




      Lộ, thủ tục bàn giao tài sản thừa kế có lẽ phải mất khoảng thời gian, xem xem liệu có cần chúng tôi trích trước ít tiền , biết đâu lại phải dùng tới. Khoản tiền này đến khi nào lĩnh được hết tiền thừa kế trả lại cho chúng tôi cũng muộn.”




      Mặt đỏ ửng. Gã tiểu tinh Đới Đức Lễ này tự khi nào phát ra tình cảnh túng thiếu của vậy? Là lúc vừa bước vào, hay là từ khi móc chứng minh thư từ trong chiếc ví trống rỗng kia ra? Nhưng quả thực, hoàn toàn hề hay biết ông ta soi cách tỉ mỉ đến vậy.




      muốn lắc đầu cách miễn cưỡng, muốn mỉm cười từ chối, rằng tạm thời cũng chưa cần đến thế, nhưng lại rất thèm muốn chiếc giường ấm áp, để có thể nằm lên đánh giấc ngon lành.




      sao cả. Thường chúng tôi cũng đều làm vậy.” Ông ta cách rất thành tâm.




      gượng gạo gật gật đầu, mỉm cười tỏ ý cảm ơn.




      Ông ta nhanh lẹ rời khỏi chiếc ghế, mở cửa ra vài câu với thư ký. Chẳng bao lâu sau, ông ta quay về với chiếc phong bì tay.




      “Trong này có tám ngàn Đài tệ, Lộ, xem có đủ dùng .”




      “Đủ rồi ạ.” Mặt lại đỏ bừng.




      Ông ta trả lại chứng minh thư, sau đó quay về chỗ ngồi, đặt tập hồ sơ dày cộp trước mặt .




      “Đây là giấy tờ để làm biên bản xác nhận bàn giao tài sản thừa kế. Lộ, hãy điền tên vào những chỗ có dấu ba chấm, chỗ nào hiểu có thể hỏi tôi.”




      Hỷ Hỷ vừa giơ tay phải lên, Đới Đức Lễ rất nhanh chóng đưa cho cái bút.




      cúi đầu, lặng lẽ ký tên mình mỗi trang, hoàn toàn chẳng có tâm trạng để xem hồ sơ đó viết những gì.




      Cuối cùng cũng ký xong, và cũng ký luôn giấy vay tám ngàn Đài tệ của văn phòng luật sư.




      đặt bút xuống, ông ta tỉ mẩn kiểm tra lại lượt tất cả chữ ký của . Sau khi thấy có gì sai sót, ông ta :




      “Được rồi!”




      thở phào nhõm, đứng dậy khoác chiếc túi lên vai, kéo tay nắm vali bên cạnh rồi bước ra ngoài cửa. chừng hai bước, dừng lại rồi quay đầu gượng gạo hỏi:




      “Xin hỏi... Bà ấy được chôn ở đâu?”




      Đới Đức Lễ nhìn gật đầu, rồi thuận tay lấy tờ giấy note viết lên đó hàng chữ.




      Hỷ Hỷ bước tới, Đới Đức Lễ rướn qua bàn làm việc đưa cho mẩu giấy đó.




      đứng im nhìn xem đó viết gì.




      Đúng lúc này, máy bộ đàm nội bộ bỗng vang lên giọng của nữ thư ký Thù Đích.




      “Luật sư Đới, Lâm Khắc đến rồi.”




      Đới Đức Lễ nghiêng đầu nhìn qua người Hỷ Hỷ, ánh mắt xuyên qua tấm vách kính lớn bị che khuất bởi chiếc rèm kéo.




      bảo ấy đợi lát.” Ông ta qua chiếc bộ đàm.




      Hỷ Hỷ tò mò quay đầu lại, nhìn về phía vách kính theo hướng nhìn của ông ta. Lúc này, qua những kẽ hở của chiếc rèm kéo, trông thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ tuổi.




      Chủ nhân của khuôn mặt kia cũng nhìn ... Nhưng mà phải, phải ta nhìn , mà chỉ là vô thức nhìn vào căn phòng này, và cũng giống như , mắt ta khẽ đượm lên vẻ hiếu kỳ.




      Ánh mắt của xuyên qua chiếc rèm cửa sổ với những lớp lá nhựa đan xen trùng điệp, nơi những kẽ ngang ghép nên dáng người mơ hồ. Chàng trai có tên Lâm Khắc khoác chiếc áo jacket tối màu, đứng với vẻ nhàm chán phía ngoài xa. Liệu có nhìn thấy ta, trong khi ta lại nhìn thấy ? Quang cảnh trước mắt sao bỗng nhiên lại gần gũi đến vậy?




      nhìn thấy ta, mà tựa như nhìn thấy người khác, bao niềm hạnh phúc và quan tâm ấm áp xưa cũ bất chợt ùa về trong tim.




      Lộ, có tin tức gì tôi thông báo sau.”




      biết từ lúc nào Đới Đức Lễ bước ra phía trước bàn làm việc, chìa tay về phía .




      thất thần ngoảnh lại, bắt lấy cánh tay bé với nước da đen óng mềm mại kia.




      Ông ta mở cửa để ra. kéo vali bước , nhưng lại thấy chàng trai có tên Lâm Khắc kia đâu nữa.




      nỗi thất vọng mơ hồ từ đâu ập đến, qua dãy hành lang hẹp rồi rời . Khi đến cuối dãy, bất giác quay đầu lại nhìn như muốn tìm kiếm điều gì. Đúng lúc này, từ giữa những dãy bàn làm việc chất từng chồng hồ sơ cao ngất bỗng ra dáng người.




      ta!




      Tiểu tinh gọi ta vào, ta chầm chậm đẩy chiếc ghế rồi đứng dậy.




      Khi bước đến bên cạnh tiểu tinh, ta trông giống vị quốc vương khí khái rạng ngời.




      Cánh cửa liền đóng sập lại ngay sau đó.




      Đúng là ta mặc chiếc jacket màu xanh đậm, tay cầm túi tài liệu.




      ta cũng thuộc cung Bọ Cạp sao?




      Từ ta toát lên thứ cảm giác mà rất lâu rồi gặp. trai , cũng tầm tuổi này.




      Nhưng biết bao năm nay còn gặp lại nữa.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      7.




      Bước ra khỏi văn phòng luật sư, băng qua mấy con ngõ phía ngoài, tìm được khách sạn với giá khá mềm. bước vào trong, đặt phòng rồi viết tên Lộ Hỷ Hỷ lên tờ đăng ký.




      lấy tờ báo giá sách cạnh quầy lễ tân, nhẩm đọc mục Chòm sao hôm nay của mình.




      Song Ngư à, bạn cần phải nghỉ ngơi,




      Nếu , cảm giác quạnh theo bạn như hình với bóng.




      Lòng bạn ngập tràn nỗi hoài nghi đối với bản thân và ý nghĩa cuộc đời.




      Vậy nhưng, thử hỏi rằng liệu có ai chưa từng trải qua nỗi hoài nghi như vậy?




      đặt tờ báo về chỗ cũ, rồi cầm lấy chìa khoá.




      Trong khi đợi thang máy, đưa tay che miệng, uể oải ngáp cái dài.




      Sau khi ra khỏi thang máy, tìm đến phòng 103, rồi nhét chìa khoá mở cửa vào.




      Căn phòng rất , chỉ có chiếc giường đơn đặt ở giữa phòng, tường chi chít những mảng giấy dán tường sọc kẻ trông quê mùa.




      quẳng hành lý và chiếc túi người xuống, vứt chiếc mũ len lên giường, trút hết quần áo sau đó thẳng mạch vào phòng tắm rồi mở vòi hoa sen, ào ào tắm rửa sạch lượt từ đầu xuống chân.




      Lúc ra khỏi phòng tắm, quấn người chiếc khăn bông, hất xõa mái tóc đen mềm óng ả.




      Bây giờ trông chỉ khoảng 20 tuổi.




      cúi xuống mở hành lý rồi lấy bức Đêm đầy sao ra. Sau đó đặt chiếc ghế rồi đứng lên , tháo bức tranh phong cảnh vốn được treo tường phòng rồi treo bức Đêm đầy sao lên thay.




      nhảy từ ghế xuống rồi thả người ngồi lên giường, sau đó lật chăn trườn lên chiếc gối êm mềm phía đầu giường, cuộn tròn lại như chú mèo con.




      ngước nhìn bức Đêm đầy sao tường, chớp chớp đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, chẳng bao lâu sau thiếp lúc nào biết.




      ngủ giấc dài đến tận sáng ngày hôm sau.




      Sau khi tỉnh dậy, tắm gội rồi thay quần áo mới, đôi bốt ngắn và đội chiếc mũ len, lau phủi bụi bẩn bám đôi bốt bằng góc của ga trải giường, uống ly nước đầy, xách theo chiếc túi rồi khoá cửa bước ra ngoài.




      Rời khỏi khách sạn, vào siêu thị rồi mua chiếc sim được nạp sẵn tiền, rồi lắp vào điện thoại của , sau đó nhân tiện mua luôn tờ báo.




      vừa bước ra ngoài vừa mở báo xem mục Chòm sao hôm nay, đọc xong vứt luôn cả tờ báo. chợt nhớ ra hôm qua quên hỏi Đới Đức Lễ rằng phần tin quảng cáo mà ông ta đăng để tìm viết những gì.




      ăn chiếc hambuger trong cửa hàng fastfood, sau khi rời khỏi cửa hàng fastfood, qua con ngõ rộng, ghé vào hàng hoa mua vài bông tuy-líp, rồi ôm bó hoa lên chiếc xe buýt.




      Khi đến khuôn viên nghĩa trang, tìm đến bia mộ làm bằng đá cẩm thạch trắng của mẹ nuôi. bia mộ, nụ cười của người đàn bà trong bức ảnh đen trắng trông hiền từ và rất đỗi thanh thản, có lẽ khi chụp bức ảnh này, bà hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày nó lại được dùng theo cách như vậy.




      lấy tay áo lau sạch những mảng bụi bám bức ảnh, nhàng đặt hoa xuống rồi ngồi trước mộ, lấy cuốn Đời khôn kham từ trong túi xách ra, rồi bắt đầu nhẩm đọc.




      Năm tám tuổi, tay nắm bàn tay khác để chìm vào trong giấc ngủ, tưởng tượng rằng bàn tay mà mình nắm lấy kia thuộc về người đàn ông mà thương, thuộc về người mà sẵn sàng giao phó cả cuộc đời mình cho ấy.




      lặng lẽ đọc, cho tới khi mặt trời dần khuất bóng sau dãy núi xa xa.




      cất cuốn sách rồi từ từ đứng dậy, bước qua giữa những hàng bia mộ, rời khỏi nghĩa trang.




      gọi ly vodka vị đào trong quán bar ngay gần khách sạn.




      Gã trai trẻ ngồi phía đối diện đon đả lại gần định tán tỉnh .




      “Xin lỗi.” ta .




      chẳng hề phản ứng. đưa mắt nhìn , giọng bỡn cợt:




      phải em say rồi đấy chứ? Rượu này nặng lắm đấy nhé.”




      “Thế nên mỗi ngày tôi chỉ uống có ly.”




      nốc cạn hơi, rồi bỏ mặc gã trai trẻ với khuôn mặt gượng gạo, ngại ngùng lại phía sau.




      trở về phòng, cuộn mình giường, bật khóc nức nở.




      Trời về khuya, ánh đèn neon chiếu rọi qua khe cửa, hai gã say rượu nào đó oang oang hát hò ngoài đường. Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, nắm lấy bàn tay còn lại của chính mình. Bàn tay đeo chiếc vòng đá ngọc thạch xanh cuối cùng buông thõng xuống cạnh giường, cho tới khi trời sáng.




      Ngày hôm sau, mãi tới tận chiều mới rời khỏi khách sạn, đến tiệm sửa giày cạnh nhà ga để thay gót và đế mới cho đôi bốt màu đỏ của , làm việc này biết bao nhiêu lần rồi.




      Trong lúc chờ đợi, ngồi chiếc ghế cao cạnh quầy tiếp khách, mở báo đọc Chòm sao hôm nay.




      Song Ngư dễ chìm đắm trong những cảm xúc bi thương,




      Điều này mang đến điều gì tốt đẹp cho bạn,




      Hãy vui vẻ, phấn chấn lên!




      Shopping có lẽ là liều thuốc giúp bạn giảm stress.




      xỏ lại vào đôi bốt, vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm vừa gọi điện thoại:




      “Bích Bích, em Hỷ Hỷ đây, sau này nếu có tuyển diễn viên múa gọi vào số này nhé.” đọc số điện thoại, “dạo này chị bận ? á? Em vẫn ổn mà, chỉ là trong nhà có chút chuyện, chẳng có gì cả!”




      cúp máy, rồi lượn lờ phố vòng, mua được chiếc mũ lông cừu màu trắng được đan bằng tay từ sạp hàng của bà lão bày phía dưới cầu thang.




      chiếc mũ còn đan hai chiếc tai tròn dựng đứng, trông như tai gấu.




      tiện tay vứt bỏ chiếc mũ len cũ đội. Khi bước , hai chiếc tai tròn mũ cứ lắc qua lắc lại đầu .




      về phía đông, xuyên qua tòa trung tâm thương mại tấp nập, rồi lại quay lại, tấp vào cửa hàng thời trang ở trong đó.




      chọn vài bộ đồ đơn giản, rồi vào phòng thay đồ.




      ngắm nhìn thân hình trong chiếc gương, chiếc mũ cổ quái kia khiến chẳng thể nhịn cười, cũng phát ra mình có đôi mắt rất đen, rất sáng, tựa như hai viên thuỷ tinh đen được nạm khuôn mặt căng tròn mịn màng.




      trút bỏ quần áo, khuôn lưng của vẽ nên đường cong tuyệt đẹp, giống như hai chữ C tựa lưng vào nhau, lấy mắt rốn làm điểm trung tâm, ở giữa cách đoạn vừa vặn hoàn hảo.




      Lúc bước ra từ phòng thay đồ, mặc người bộ quần áo mới. Sau khi trả tiền, gấp gọn bộ đồ cũ rồi nhét vào trong túi.




      tiếp tục về phía tây, mua chiếc dao cạo râu và sữa tắm hương đào trong tiệm mỹ phẩm. Phân vân hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định mua thêm thanh sô--la.




      10 giờ tối, quay lại quán bar ngày hôm trước.




      gọi ly kem vani và ly vodka vị đào, tưới đẫm vodka lên ly kem, rồi dùng chiếc thìa inox bé xíu nhấm nháp chút . vừa ăn vừa đọc cuốn Đời khôn kham.




      10 rưỡi đêm trở về căn phòng khách sạn, tắm ướt hương đào lên người, rồi dùng dao cạo râu cạo lông chân trong bồn tắm.




      Tắm xong, trèo lên giường cuộn tròn chiếc gối. Ánh trăng sáng vằng vặc cao, nằm mơ thấy .




      “Hỷ Hỷ, chạy mau! Chạy mau!” hét lên.




      trộm đồ trong cửa hàng bách hóa. Họ lấy được rất nhiều thứ, có quần áo, đồ ăn, và còn cả giày nữa. Lúc hai người chuẩn bị lẻn , bỗng hai ông bảo vệ từ đâu đuổi theo.




      chạy trốn thục mạng. chạy mãi chạy mãi, được quãng đường rất dài rồi mới phát thấy đâu nữa. tay chỉ còn lại đôi giày rất xấu.




      choàng tỉnh giấc, tim vẫn đập thình thịch, nhận ra mình vẫn nằm chiếc giường xa lạ của khách sạn, vật vờ như cái bóng, chỉ có bức Đêm đầy sao tường và cuốn sách vẫn nằm lặng lẽ bên .




      Sớm hôm sau tỉnh dậy, cất mấy bộ quần áo cũ vào trong túi, khóa cửa, rồi thang máy xuống sảnh, trả tiền thuê phòng ba ngày ờ quầy lễ tân.




      rời khỏi khách sạn, ngang qua tòa nhà thương mại của văn phòng luật sư Đới Đức Lễ, sang bến xe buýt nằm đối diện bên đường đáp chuyến xe về hướng tây.




      ngồi đọc sách xe, bà cụ già phía đối diện cứ chăm chú nhìn chiếc mũ kỳ lạ của .




      Hỷ Hỷ cố tình tỏ ra lạnh lùng, nghiêm túc.




      Xe cập bến, bước xuống rồi vào con đường chếch ngang qua đại lộ, mang gói quần áo cũ vào tặng cho hội tình nguyện viên. Nữ nhân viên trong văn phòng xởi lởi bắt chuyện với , ngừng khen chiếc mũ đội trông đáng .




      ngập ngừng bỏ chiếc mũ xuống, rồi tặng luôn cho hội tình nguyện viên.




      Sau đó, đến quán bar uống ly vodka vị đào, đọc mục Chòm sao hôm nay báo, rồi về phòng khách sạn sớm, nằm giường đọc sách.




      Mấy ngày sau đó, bị cảm cúm, đại đa số thời gian đều nằm lỳ trong phòng đọc sách, chỉ thi thoảng ra ngoài để mua báo hoặc đến quán bar.




      Vào buổi sáng khi số tiền trong tay gần cạn kiệt, nhíu mày híp mắt đánh răng trong phòng tắm chuông điện thoại bỗng reo lên, vội vã chạy ra cầm điện thoại, là nàng thư ký Thù Đích của Đới Đức Lễ gọi tới, mời hôm sau đến văn phòng luật sư. nhả bọt kem đánh răng tiếp lời.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      8.




      Lúc Hỷ Hỷ gặp Đới Đức Lễ vào hôm sau, ông ta ngồi lọt thỏm chiếc ghế tựa lưng cao trong văn phòng, chiếc ghế to bản khiến ông ta trông bé. Đới Đức Lễ vận người bộ vest màu ghi tối, đeo chiếc cà-vạt hoa văn , nhìn qua trông vẫn chẳng khác gì bộ đồ trẻ em size lớn nhất.




      Quả , ông ta khiến cho người khác rất khó đoán tuổi.




      trộm nghĩ, liệu ông ta có phải là đứa trẻ thần đồng bị mắc chứng lão hóa nhỉ? Và biết đâu ông ta cũng giống như , là nhi.




      Đới Đức Lễ đặt tập tài liệu trước mặt , rồi cất lời:




      Lộ, thủ tục làm xong rồi.”




      mải nhìn dãy số kia, đó là khoản tiền cực lớn. Thế nhưng, tại sao lại có cảm giác gì đặc biệt? Tựa như khoản tiền này phải thực.




      ngoan ngoãn ký tên tập tài liệu, như học sinh trả bài.




      Lộ, nếu sau này có nhu cầu gì khác, mong liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”




      Hai bàn tay Đới Đức Lễ đan vào nhau đặt bàn, khuôn mặt nở nụ cười trông vừa thành khẩn vừa hiếu khách. Khoảnh khắc này, trông ông ta giống như tiểu tinh lương thiện với rất nhiều phép thuật, có thể giúp con người thực được những nguyện vọng thẳm sâu trong trái tim mình.




      mở lời hỏi:




      “Luật sư Đới... hôm trước khi tôi đến đây... có người đứng bên ngoài chờ ông... ta mặc chiếc áo jacket màu xanh... cao chừng này...” CCô dùng tay mô tả, ''tôi thấy... ta trông rất quen... biết có phải ngày trước tôi từng gặp ta hay ... tên ta là gì vậy?”




      Tiểu tinh nhíu nhíu chân mày, nhất thời nhớ ra người mà nhắc đến là ai.




      “Tôi nghe hình như ta họ Lâm... còn tên chỉ có chữ...”




      Đới Đức Lễ cuối cùng cũng nhớ ra.




      “Ý là Lâm Khắc?”




      “Ồ... đúng! ta là nhân viên ở đây phải ?”




      , ta là thám tử, chúng tôi thuê từ công ty thám tử tư nhân.”




      Hóa ra người đó là thám tử tư sao?




      bất chợt nghĩ về những nhân vật thám tử tư với trí thông minh tuyệt đỉnh, bộ dạng toát lên vẻ phong trần lang bạt, dường như họ đều có điểm chung, đó là quá khứ đầy thương cảm ai biết đến, sâu dưới vẻ ngoài lạnh lùng quyết đoán.




      Lẽ nào ta cũng thuộc cung Bọ Cạp, giống trai ?




      Bọ Cạp đều là những thám tử đại tài.




      “Mặc dù bây giờ Google cướp rất nhiều công việc liên quan đến điều tra bối cảnh và thu thập tình báo,” Đới Đức Lễ cười , “thế nhưng, có số chuyện xét cho cùng Google vẫn thể làm được, ví dụ như, khi cần theo dõi hoặc giám sát ai đó, Google thể thay thế cho thám tử tư.




      “Và ta thay ông làm những công việc như vậy phải ?”




      “Đó chỉ là phần. Còn phải tùy theo trường hợp nữa, vì văn phòng luật sư cũng chỉ làm việc thay cho đương . Và đương nhiên, có những cầu của đương chúng tôi cũng thể làm được toàn bộ, ví dụ như, vợ của ông sếp công an nghi ngờ chồng mình có bồ nhí, chúng tôi cũng thể bảo Lâm Khắc theo dõi vị sếp công an kia được, trừ phi chúng tôi chán sống…”




      xong, ông ta bật cười đắc ý, có vẻ rất hào hứng vì khiếu hài hước của mình.




      “Ông có thể bảo ta theo dõi tôi ?” ngắt lời.




      Căn phòng chìm trong im lặng, nét kinh ngạc mặt Đới Đức Lễ, tựa như bị ai đó nện gậy vào giữa đầu vậy, trông tội nghiệp.




      Vài giây sau, ông ta lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhàng hỏi:




      Lộ, vừa gì nhỉ?”




      “Tôi muốn nhờ Lâm Khắc theo dõi tôi.” .




      biết ý nghĩ này kỳ quặc biết bao, nhưng vẫn chẳng thể kìm được, giống như người ôm niềm hy vọng chất chứa, thổ lộ với tinh nguyện vọng của mình.




      Nụ cười môi Đới Đức Lễ tắt lịm.




      Lộ, tôi có thể biết vì sao ?”




      Theo dõi có sao chứ? cũng đâu phải là sếp công an. Nhưng vẫn bịa ra lý do.




      “Bây giờ tôi có tiền rồi... có thể làm việc mà trước nay luôn ấp ủ... đó là viết cuốn sách... cuốn tiểu thuyết trinh thám.... có liên quan đến việc theo dõi... vì vậy... tôi muốn tìm chút cảm hứng....”




      Mặt Đới Đức Lễ biểu lộ chút cảm xúc nào.




      đoán được ông ta nghĩ gì, nhưng dường như ông ta cũng chẳng đoán được nghĩ gì.




      “Cứ coi tôi là đương của ông là được, bảo ta rằng tôi là thiếu nữ bỏ nhà ra từ vài năm trước, bố mẹ tôi muốn biết được hành tung của tôi, muốn biết liệu tôi sống có tốt hay ... Ông xem vậy có được ? Tôi trả tiền mà.”




      cảm thấy Đới Đức Lễ do dự.




      thầm cầu nguyện trong lòng: Xin ông đấy, đồng ý ! Đồng ý !




      kiên trì nhìn về phía ông ta.




      Cuối cùng Đới Đức Lễ cũng cất lời:




      Lộ, quyết định muốn làm như vậy?”




      gật gật đầu, rồi hỏi:




      “Luật sư Đới, ông cho Lâm Khắc và bên công ty thám tử rằng, người nhờ ông chính là tôi chứ?”




      Ông ta trả lời cách nghiêm túc:




      “Tôi có bất cứ lý do gì để làm vậy. Luật sư có trách nhiệm bảo mật cho đương .”




      “Vậy bao giờ Lâm Khắc có thể chính thức theo dõi tôi?”




      “Tôi cần sắp xếp chút. Lộ, việc này ngoài khoản phí phải trả cho bên công ty thám tử tư, văn phòng luật sư cũng thu khoản chi phí, và khoản thu này bao gồm những chi phí phát sinh khác trong quá trình theo dõi .”




      thành vấn đề!”




      Giờ đây có rất nhiều tiền! Và rốt cuộc khoản tiền này cũng có chút hữu dụng đối với .




      Lộ, muốn chỉ định Lâm Khắc theo dõi phải ? Bên kia còn có nhiều thám tử khác nữa....”




      ! Tôi muốn ta.”




      có cần bản báo cáo theo dõi ?”




      vẫn chưa nghĩ đến điều này, may mà Đới Đức Lễ nhắc đến.




      “Tôi cần bản báo cáo chi tiết.” trả lời.




      muốn Lâm Khắc theo dõi đến khi nào?”




      “Tôi vẫn chưa quyết định.”




      Đới Đức Lễ nhìn cái, rồi :




      Lộ, tôi tính như vậy có được , bây giờ cứ về trước, sau khi sắp xếp xong tôi liên lạc với .”




      đứng dậy, cảm giác hoan hỷ lan tỏa trong lòng.




      Đột nhiên, Đới Đức Lễ ngẩng lên hỏi :




      Lộ, có mang theo ảnh ?”




      lấy từ trong chiếc ví nilon in hình hoa túc ra bức ảnh bán thân. Bức ảnh chụp năm 13 tuổi, lọn tóc dài được buộc gọn sau đầu, người mặc bộ đồ múa màu đen bó sát người.




      Lúc chụp bức ảnh này, vừa mới múa xong, định rời khỏi căn phòng tập được lắp đầy những tấm gương lớn, biết ai bỗng nhiên gọi tên từ phía sau, quay đầu ngoảnh lại, những sợi tóc tơ bay vương quanh khuôn mặt, đôi mắt đen láy mênh mang nhìn về phía trước.




      luôn thích bức ảnh này, trong bức ảnh kia có thần thái gì đó mà giờ đây đánh mất. Khi đó nhìn thứ gì? Rốt cuộc là ai gọi tên ? còn nhớ nữa.




      Nếu thiếu nữ bỏ nhà ra từ vài năm trước, cha mẹ giàu có của muốn biết hành tung của , vậy , bức ảnh này là phù hợp nhất rồi.




      đưa bức ảnh cho tiểu tinh Đới Đức Lễ.




      Ông ta nhận lấy bức ảnh, rời khỏi chiếc ghế tựa cao, bước ra trước bàn làm việc để tiễn .




      Khi cả hai ra đến cửa, ông ta hỏi :




      Lộ, giờ ở đâu?”




      Hỷ Hỷ đáp:




      “Tôi ở ngay khách sạn Tân Nguyệt gần đây, phòng 103.”




      Mãi đến ba hôm sau Đới Đức Lễ mới gọi đến. Dường như ông ta cố ý kéo dài ba ngày, để xác minh rằng vị khách này có bất cứ biểu gì muốn thay đổi ý định điên khùng của mình.




      Ông ta thông báo rằng:




      Lộ, sắp xếp ổn cả rồi, bắt đầu từ ngày mai, Lâm Khắc theo dõi . Bản báo cáo và giấy tờ hóa đơn nên làm thế nào để gửi cho nhỉ?”




      “Tạm thời ông cứ gửi đến khách sạn Tân Nguyệt nhé.”




      Hỷ Hỷ cúp máy. Lúc này đây, ngồi trong quán bar ngay cạnh khách sạn, và uống cạn ly vodka vị đào.




      trả tiền rồi bỏ cuốn Đời khôn kham xem được nửa vào trong túi đeo.




      Sau đó đứng dậy, sải từng bước dài rời khỏi quán mà buồn ngoảnh lại.




      Bắt đầu từ ngày hôm nay, còn đường để quay lại nữa rồi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phần II. Mối tình độc


      1.






      Tám giờ sáng, Hỷ Hỷ tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là chân đất ra cửa sổ, nấp sau chiếc rèm và nhòm xuống phía dưới. Phía dưới là cửa chính của khách sạn Tân Nguyệt, nhìn thấy vài người đường rảo bước ngang qua, nhưng có ai dừng lại.




      đưa mắt qua con đường bộ hành phía đối diện, có hai nữ sinh mặc váy đồng phục màu trắng vừa bước ra từ siêu thị vừa tíu tít chuyện trò.




      có bất kỳ bóng dáng khả nghi nào lại hoặc nhìn trộm ở phía dưới.




      Mười giờ, thay quần áo trang điểm tươm tất, bước ra từ thang máy rồi đưa chìa khoá cho lễ tân.




      liếc nhanh về phía dãy sô-pha dài ở đại sảnh, người đàn ông chăm chú ngồi đọc báo, trang báo che gần hết cả khuôn mặt, đôi chân dài mặc quần bông màu ghi thẫrn, phía dưới xỏ đôi giày thể thao sạch tinh tươm.




      Khi ngang qua người đó, tim khẽ rung lên nhịp. Hình ảnh phản chiếu vào mắt phải là Lâm Khắc, mà là ông cụ với mái đầu nhẵn thín.




      rời khỏi khách sạn, vào trong siêu thị mua tờ báo, lúc trả tiền ở quầy thu ngân, liếc ra bên ngoài qua khung cửa kính.




      Nếu chỉ dựa vào bức ảnh chụp năm 13 tuổi, liệu Lâm Khắc có nhận ra ở ngoài đời nhỉ? cảm thấy mình bây giờ còn giống những ngày xưa cũ nữa. Thuở trước, có bạn tương đối thân trong vũ đoàn với chỉ lần rằng:




      “Hình như cứ cách quãng thời gian là trông cậu lại khác hẳn ấy nhỉ!”




      Điều tồi tệ đó là khi soi gương, ngay cả cũng cảm thấy như vậy.




      Là điều gì khiến cho khuôn mặt của người thường xuyên thay đổi?




      Khi đó, mỉm cười, đặt ngón tay lên phía ngực, với bạn rằng:




      “Có thể là vì, tim tớ lúc nào cũng thay đổi thôi!”




      nhét tờ báo vào trong túi sách, ra khỏi siêu thị rồi băng qua đường, vào con ngõ phía sau, rẽ ngang qua chợ Lộ Thiên Thái, rồi vào quán cà phê gọi chiếc bánh bông lan trứng và ly cà phê.




      ngồi xuống bên chiếc bàn đặt cạnh lề đường, vừa uống café vừa đọc Chòm sao hôm nay.




      Sao Kim hôm nay tiến vào cung Song Tử,




      Cuộc đời của bạn như được chiếu rọi bởi những vì sao sáng,




      Những cơ duyên mới đợi ở phía trước...




      bất giác đưa mắt lên tìm kiếm xung quanh, quang cảnh phía sau tờ báo vẫn tĩnh tại nhàn hạ, hai say sưa buôn chuyện, chàng công sở mải gõ nhịp bàn phím laptop, và cụ già chăm chú đọc sách bên tách trà nóng, nhưng bóng dáng mà mong đợi vẫn chưa xuất .




      Ba giờ chiều, mua được thỏi son và chiếc kính mát trong cửa hàng bách hoá, rồi lại đứng ngắm ngắm lại hồi bên quầy trang sức, chọn vài chiếc dây chuyền khảm đá ướm thử lên cổ.




      Thi thoảng lại liếc trộm qua gương, muốn thử xem liệu có phát ra ta qua chiếc gương này hay .




      Nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.




      quá căng thẳng, nếu như Lâm Khắc vẫn dõi theo từ góc khuất nào đó, chưa biết chừng ta phát ra cố gắng tìm xem ai theo dõi mình.




      Lúc năm giờ, đeo chiếc kính râm, nhàn nhã ngồi băng ghế dài màu xanh, đọc Đời khôn kham.




      đọc sách mà hồn như treo mây, thi thoảng lại ngước nhìn ra phía sau cuốn sách. Lúc này chú chó ngao bỗng từ đâu xuất , khuôn mặt vừa xấu vừa dị hợm tuột xích chạy đến sủa ầm ĩ phía sau lưng .




      hốt hoảng quay đầu lại nhìn đám cây rậm phía sau lưng, nhưng thấy gì cả, chỉ nghe thấy cơn gió thoảng qua, khiến cành lá xao động hồi.




      Chủ nhân của chú chó ngao chạy đến, nắm lấy chiếc vòng cổ của nó, quát:




      “Đa Lợi! được như vậy.”




      Trước khi bị kéo , chú chó có tên Đa Lợi kia như cam chịu, vẫn cố sủa thêm vài tiếng. Hai chân trước toàn thịt của nó khều khều vào trung vài cái cách bất lực.




      Hỷ Hỷ đặt cuốn sách vào trong túi rồi đứng lên, chầm chậm rời khỏi công viên.




      Cảm ơn Đa Lợi.




      đưa tay gạt chiếc kính sống mũi, khoé môi khẽ đượm ý cười.






      2.




      Hai giờ chiều ngày hôm sau, Hỷ Hỷ mua ít tlần châu thủy tinh, đá quý giả và những miếng kim loại óng ánh trong khu chợ chuyên bán đồ nguyên liệu phụ kiện trang sức, bà chủ của cửa hàng còn tặng hai cuộn dây xâu.




      Năm giờ chiều, mua vài cuốn sách trong tiệm sách.




      Khi trả tiền, thoáng thấy bóng áo jacket xanh mơ hồ vụt qua. tay người đó hình như cũng cầm sách.




      Tám giờ, mua lọ thuốc nhuộm tóc ở cửa hàng thuốc.




      Tám rưỡi, trở về khách sạn, lấy chìa khóa ở quầy lễ tân, chàng khuân vác với dáng người thấp béo mỉm cười chào hỏi .




      Bước vào phòng, cởi hết quần áo, cầm kéo ra đứng trước gương, đưa tay cắt hẳn mái tóc dài ngang sát cổ, sau đó mở vòi hoa sen tắm gội.




      Khi rời khỏi khách sạn lần thứ hai, mái tóc ngắn ngang vai của biến thành màu đỏ.




      muốn mái tóc đỏ từ rất lâu rồi.




      Liệu Lâm Khắc có nhận ra ?




      về hướng tây, đến quán bar dãy phố tấp nập, ngồi xuống nhấp ly vodka vị đào và mở sách ra đọc.




      Thi thoảng lại thầm đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lâm Khắc.




      nhìn thấy ta rồi.




      ta khoác chiếc jacket màu xanh, ngồi ở góc quầy cách xa chỗ ngồi, phía sau hai chàng thủy thủ vừa đứng uống rượu vừa tán gẫu.




      Khi bạn biết có ai đó dõi theo mình, vậy khó để bạn phát ra ta.




      Lâm Khắc hoàn toàn nhìn về phía .




      Khi cuộc chuyện của hai thủy thủ bắt đầu rôm rả, người của họ bỗng nhiên lay động chút, mới trông thấy ta.




      Nhìn ta có vẻ đơn, mình ngồi nhâm nhi ly brandy và đọc cuốn sách, thi thoảng còn lấy bút ghi chép gì đó.




      Cuốn sách đó để ngụy trang hay sao? ràng ta trông chẳng có vẻ gì là theo dõi cả.




      Hai chàng thủy thủ cao to chặn mất tầm nhìn của .




      Ngày trước khi sống trong nhi viện, ở đó có phòng đọc sách và thường đến đó để mượn quyển tập vẽ.




      thích dùng bút chì viết chi chít những dòng xíu lên những chỗ trống trong sách. Những thứ viết đôi lúc mang ý nghĩa nào đó, có thể là chép lại từ trong sách, nhưng có lúc lại viết linh tinh, chẳng có nội dung gì cả.




      quản lý phòng đọc sách rất lười biếng, chẳng bao giờ buồn kiểm tra những cuốn sách được trả lại. Bởi dù sao rất nhiều sách ở đó đều là sách cũ được quyên tặng từ những tổ chức từ thiện.




      Nhưng hôm, đứa bạn cùng phòng bỗng dưng chạy mách tội , bảo Lộ Hỷ Hỷ phá hoại của công.




      quản lý nhận ra nét chữ của , phạt phải quét dọn phòng đọc sách.




      Ngày hôm đó, lén đến đưa bánh bao cho ăn, hỏi vì sao lại làm như vậy.




      Khi ấy chỉ mới sáu tuổi, phải muốn phá hoại của công, mà chỉ thấy muốn chiếm lĩnh những cuốn sách đó.




      Bao nhiêu năm sau, khi bất chợt nhớ về những cuốn sách bị viết lung tung lên từng trang giấy, luôn ngậm ngùi nhớ về chiếm lĩnh hạnh phúc của ngày xưa. Có lẽ, khi đó vẫn chưa thể hiểu được rằng, từ nơi sâu thẳm con tim, muốn lưu lại dấu vết của mình ở những nơi từng qua, giống như chú chó vàng để lại bãi nước tiểu phía dưới ngọn đèn đường, lưu lại dấu ấn của mình.




      Mười giờ, trở về phòng khách sạn.




      bật đèn, nấp sau bức rèm và ngó xuống phía dưới.




      ta về nhà chưa? Nhà ta ở đâu?




      ta nhìn lên, thế là bạo gan thò hẳn đầu ra ngoài để nhìn ta cho thỏa nỗi tò mò.




      dùng ánh mắt để chiếm lĩnh bóng dáng độc lẻ loi trong màn đêm kia.




      Đêm hôm đó, tài nào ngủ được, ngọn đèn trằn trọc bật suốt đêm, uể oải ngồi dậy, đến bên chiếc bàn gỗ trong phòng, lụi cụi làm những chiếc vòng trang sức được kết bởi chuỗi nguyên liệu được mua hồi sáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :