1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tìm kiếm nam chính - Bạch Y Tổng Công

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (4)

      Edit & Beta-r: Dương_Mitanovlia



      Trọng Hoa cung.

      Trước cửa tẩm cung của Phong Yến có vô số thị vệ đứng canh gác.

      Còn tên thích khách dám cả gan lẻn vào hành thích đương kim thái tử kia, được cẩn thận trông giữ trụ, chờ ngày thẩm vấn.

      Trong điện, Họa Ảnh quỳ gối trước mặt Phong Yến, ánh mắt rưng rưng khẩn cầu nhìn .

      "Điện hạ, xin ngài làm chủ cho Hạ Lương Viện."

      Phong Yến hơi nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Họa Ảnh, thờ ơ mở miệng :

      "Ngươi là người của ta, hay là người của nàng?"

      Họa Ảnh luôn làm việc rất tốt, nhưng lại có khuyết điểm, đó chính là dễ mềm lòng. Nếu người nào đối với nàng tốt chút, nàng nhịn được muốn hồi báo đối phương.

      Đối với cơ sở ngầm mà , đây chính là khuyết điểm trí mạng của Họa Ảnh.

      Họa Ảnh lại để ý bất mãn trong lời của Phong Yến, nàng dập đầu mạnh, quỳ hoài dậy: "Họa Ảnh dám có nhị tâm. Chỉ là tình cảm Hạ lương viện đối với điện hạ, Họa Ảnh đều nhìn thấy tường tận, Hạ lương viện vì ngài mà lời chống đối với Nhiếp chính vương, khối ngọc bội tối nay Hạ lương liện dâng lên tặng cũng là chính tay nương nương điêu khắc, vì hai khối ngọc bội này mà ngón tay của lương viện chồng chất vết thương. giờ Hạ lương viện còn tiếc thân đứng ra thay điện hạ đở kiếm, tấm chân tình này quả khiến nô tỳ cảm động, nô tỳ chỉ là..."

      "Ta khi nào qua muốn bỏ qua cho hung thủ kia?"

      Con mắt hẹp dài của Phong Yến hơi giương lên, mang theo cảm giác dã tà mị, ngón tay lộ khớp xương vuốt ve cái chặn giấy, tư thái nhàn nhã.

      "Việc này đương nhiên là phải tra tra , đem người sau màn...Mạnh mẽ kéo xuống."

      chữ cuối cùng hạ xuống lại mang theo hàn khí làm người nghe vô thức kinh sợ.

      Sau đó Phong Yến đích thân tới chỗ ở của Hạ Lưu, quan sát nàng, cũng biết đến tột cùng là bị Họa Ảnh những lời kia làm cảm động hay là chỉ giả bộ ra vẻ cảm tạ Hạ Lưu.

      Thấy Hạ Lưu đến bây giờ còn chưa tỉnh, Phong Yến hạ lệnh cho Thái y viện cho đám thái y tới Lưu Vân các xem bệnh, lại ban thưởng thêm rất nhiều dược liệu bỗ dưỡng trân quý, thậm chí sau đó còn trấn an mấy tì nữ vẫn khóc lóc rồi mới trở về Trọng Hoa cung.

      Mặc dù ra vẻ quan tâm của Phong Yến bằng lúc quan tâm đối với Liễu Mộc Lâm, nhưng cũng khiến người khác hâm mộ.

      Ai cũng suy đoán rằng vị Hạ lương viện chắc chắn giữ vị trí đặc biệt trong lòng Thái tử, trong lúc nhất thời Lưu Vân các trở nên náo nhiệt, ngay cả vài vị cung phi thường ngày giễu cợt Hạ Lưu cũng tiếc hạ mình tới Lưu Vân các thăm bệnh.

      Đáng tiếc Hạ Lưu vẫn còn hôn mê, Họa Ảnh hai ba câu liền đuổi các nàng về.

      "Lần này Thái tử xảy ra chuyện, chỉ sợ mấy lão hồ ly trong triều hoài nghi đến ngài."

      " cần lo lắng, bản vương tự có kế hoạch." Đôi môi màu hạnh nhàng hé mở, nhấp ngụm trà xanh.

      tựa hồ chút để ý. Bên ngoài bắt đầu ầm ĩ, các loại đồn đãi bất lợi đối với từ từ lan truyền trong cung, thậm chí có người còn thả ra suy đoán "Nhiếp chính vương muốn trở thành Hoàng đế" nữa. Tình hình bây giờ dễ nghe.

      "Nhưng mà Vương gia..."

      "Còn chưa tỉnh lại sao?"

      Phong Húc hạ mắt nhìn thái y quỳ mặt đất, trong thanh nghe ra cảm xúc.

      "Hành động lần này của số hai mươi năm quá mức liều lĩnh, dưới loại tình huống này chỉ cần hơi sơ xuất liền có thể mất mạng. Vương gia, ngài suy xét xem có nên đổi người khác tiếp nhận nhiệm vụ của số hai mươi năm hay ?"

      Hai mươi năm là số hiệu của nàng trong đám người do Phong Húc dạy dỗ. Và cũng là người tuổi nhất.

      "Hoàn toàn ngược lại, lần này nàng làm rất tốt." Phong Húc nở nụ cười ý tứ, con ngươi trong suốt, đen như mực khẽ cong thành hình bán nguyệt khiến người xem kinh diễm.

      "Vương gia..."

      Thái y quỳ mặt đất há há nhưng lại gì, chỉ có thể lại cúi đầu như có việc gì.

      Bởi vì Phong Húc cười như cười nhìn , sau đó mới giọng : "Ngươi trở về Thái Y viện . Còn nữa, mấy ngày nay phải cẩn thận chăm sóc nàng."

      "Vâng, Vương gia."

      người và Phong Yến cùng chảy dòng máu, bọn họ đều đa nghi như nhau. từng vô số lần sắp đặt người ở bên cạnh đối phương nhưng đều thất bại, có điều Hạ Lưu... Rất có khả năng trở thành bước đột phá.

      Vừa nghĩ đến Hạ Lưu, đột nhiên lại nhớ tới bộ dáng bất lực khi đó của nàng và thời điểm mới gặp nàng giống nhau như đúc.

      Tóc của Phong Húc tản vai, trông giống như cuộn gấm đen tuyền, dưới ánh mặt trời mùa Xuân chiếu xuống ngoài cửa sổ, phát ra ánh sáng nhu hòa.

      --- ------ ------ ---------

      mùi hương nhàn nhạt quen thuộc từ người bên cạnh truyền đến, giống như hương thơm của hoa Thủy Tiên vào buổi sáng, từng chút từng chút xâm nhập vào khứa giác, đánh thức tri giác.

      Phong Húc rốt cuộc tới, trong lòng Hạ Lưu liền cảnh giác, lại như cũ giả vờ hôn mê tiếp.

      Hương khí kia càng thêm nồng đậm, hình như người đó đến gần Hạ Lưu chút.

      Họa Ảnh canh giữ ở bên cạnh Hạ Lưu bị điểm ngủ huyệt, lúc này ngủ say giống như chết.

      Phong Húc lẳng lặng nhìn Hạ Lưu nằm ở giường, lâu sau, nhàng sờ sờ đầu nàng, giọng : "Còn mở mắt?"

      Mí mắt hơi hơi rung động, Hạ Lưu chậm rãi mở mắt.

      " giả vờ nữa, hửm?" cuối cất lên, trong thanh của Phong Húc tự nhiên mang theo ý tứ mê hoặc, cùng lúc đó, ngón tay thon dài của cũng thay đổi phương hướng, nhàng nâng cằm Hạ Lưu, khiến cho nàng cùng mình đối diện.

      Hạ Lưu nhìn , cắn môi lời nào, qua hồi lâu, lại yên lặng chảy nước mắt.

      "Ta nhớ , từ sau khi ngươi mười hai tuổi liền chưa từng trẻ con như vậy, sao gần đây lại càng ngày càng thích trở về tính tình đó?"

      Ngón tay Phong Húc mang theo nhiệt độ cơ thể xẹt qua mí mắt của Hạ Lưu, động tác cực kỳ dịu dàng lau nước mắt.

      Hạ Lưu nhìn , lâu sau, mở miệng khàn khàn : "Đau."

      "Nơi này?" Ngón tay chuẩn xác đặt miệng vết thương của Hạ Lưu, khóe miệng nụ cười như có như , tựa hồ biết bàn tay đặt vị trí miệng vết thương là ngực của nàng.

      "..." Hạ Lưu nhịn được hít ngụm khí lạnh, tay Phong Húc nặng ở nàng ngực ấn cái, vết thương vừa mới băng bó kỹ lập tức truyền đến từng cơn đau rát.

      từ cao nhìn xuống nàng, ánh mắt ôn hòa, tựa như ánh nắng ngày xuân ánh nắng khiến người ta thoải mái.

      Nhấc tay ra khỏi ngực nàng, chút ý tứ dâm loạn, đây chỉ là trừng phạt của .

      "Biết sai rồi sao?"

      Hạ Lưu nâng khuôn mặt nhắn trắng bệt nhìn , im lặng lâu mới chậm chậm mở miệng, có điều lại quật cường đáp: "A Lưu biết."

      " biết những thứ ngươi học bảy năm nay đều đâu cả rồi." Con ngươi híp lại, giọng chút để ý của Phong Húc vang lên, "Thân là cái đinh tử (nằm vùng), lại chủ động vì đối phương đở kiếm, chẳng lẽ ngươi thích Thái tử?"

      ràng những lời cuối cùng này mang theo giọng điệu hài, lại làm lòng Hạ Lưu phát lạnh. Vị Nhiếp chính vương này... hổ là cấp S khó khăn , tùy tiện câu đều là khảo nghiệm lòng người.

      "A Lưu là người của Vương gia." Nàng lập tức kích động nhìn chằm chằm Phong Húc, nhanh chóng tiếp, "Vụ việc lần này, A lưu biết người này tuyệt phải do Vương gia sai khiến, Vương gia có ý muốn giết Thái tử."

      Vẻ mặt Phong Húc liền thả lỏng, cũng có tỏ vẻ tán đồng lời của Hạ Lưu, mà hỏi ngược lại: "À? Ngươi xác định?"

      "A Lưu tin tưởng Vương gia."

      Nàng có nửa phần do dự đáp.

      Nhìn thấy Phong Húc cười khẽ, nàng hơi ngượng ngùng rồi mới giọng nguyên do mình hành động như vậy: "A Lưu cảm thấy, đây là cơ hội tốt để lấy được tín nhiệm của Thái Tử. Nếu còn ra tay, chỉ sợ sau này Thái tử chỉ lòng với Thái tử phi, A Lưu có cơ hội làm việc vì Vương gia."

      " đứa trẻ ngoan." Đôi mắt đen như mực của chợt hạ xuống, cười dịu dàng khen ngợi nàng.

      , còn chưa đủ. Hạ Lưu cảm thấy phải cố gắng hơn nữa để khiến người nam nhân sâu lường được trước mắt cảm động. Nàng cố ý ngừng thở làm cho khuôn mặt mình chuyển đỏ.

      "Quan trọng nhất là... A Lưu lo lắng ngài."

      Nàng nhắm chặt mắt, dám nhìn Phong Húc, lông mi liều mạng run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, thân thể nho trong áo ngủ bằng gấm khiến người trìu mến.

      "A Lưu suy đoán đây là kế hoạch mà Thái tử thiết kế để hãm hại ngài, nếu Thái tử bị thương, A Lưu sợ những lão già trong triều kia kịch liệt gây cản trở cho ngài."

      Phong Húc ngẩn người, biết Hạ Lưu sở dĩ đỡ kiếm cho Thái tử là vì muốn lấy được tín nhiệm của Phong Yến. Nhưng điều quan trọng nhất khiến nàng làm như vậy lại là...

      Là ngu ngốc muốn bảo hộ .

      [Chúc mừng đạt được 10 điểm hảo cảm, độ hảo cảm tại là 42.]

      Quả thực là kỳ tích, ngờ lần này lại kiếm được mười điểm hảo cảm từ vị Boss cấp S này, uổng phí nàng chảy nhiều máu như vậy .

      " cần lo lắng."

      Khóe môi Phong Húc nở nụ cười tỏa nắng, nháy mắt Hạ Lưu như bị gió xuân quất vào vào mặt, làm người xem vô cùng thư thái.

      "Tuy rằng cũng rất có năng lực, nhưng tại vẫn còn chưa đủ sức đấu với bản vương."

      Ánh mắt Phong Húc thâm trầm, lẳng lặng nhìn thoáng qua phương hướng Trọng Hoa cung rồi lập tức quay đầu nhìn Hạ Lưu, dịu dàng hỏi: "Ngủ lâu như vậy có khát ?"

      Hạ Lưu ngượng ngùng gật đầu.

      Môt khi Phong Húc dịu dàng, có thể làm cho người ta hoàn toàn đề phòng rơi vào, tay trái của vòng qua sau lưng Hạ Lưu, nhàng dùng sức nâng Hạ Lưu ngồi dậy, tay phải cầm chén sứ trắng đưa đến bên môi Hạ Lưu, dịu dàng , "Ngoan, há mồm."

      Có thể được đích thân Nhiếp chính vương hầu hạ, đây cũng coi như lần trải nghiệm khó có được.

      Hạ Lưu thuận theo uống hết nước trà, ánh mắt tròn vo vô tội nhìn Phong Húc.

      "Hửm? Làm sao vậy?"

      "Khi nuốt trà xuống, miệng vết thương liền đau."

      Phong Húc giúp Hạ Lưu nằm xuống, đặt ly trà bàn, ôn thanh : "Nghe lời, chịu đựng qua vài ngày đỡ hơn."

      " nhiều năm , Vương gia..." Bởi vì thân mang thương tích, nàng có chút mỏi mệt, lại vẫn chậm rãi tiếp.

      "Bị lần đau như thế này, chính là lúc A Lưu ăn xin vô ý làm bẩn quần áo của vị quan gia, sau đó liền bị người ta hung hăng đánh đến hộc máu."

      Ngón tay khẽ động, cẩn thận nắm chặt góc áo của Phong Húc, thấy có cự tuyệt, liền len lén lộ ra nụ cười vui vẻ.

      "Sau này..."

      "Vương gia tới, ngồi xổm xuống hỏi A Lưu có muốn về nhà cùng ngài hay . Khi đó ngài cũng mới hơn mười tuổi, lại làm cho A Lưu cảm thấy rất an tâm."

      Nàng xong, nước mắt nhịn được rơi xuống.

      "Nhưng mà năm ấy, khi A Lưu mới mười hai tuổi, ngài lại đưa A Lưu vào thanh lâu. Lúc đó, A Lưu rất khổ sở. Cho nên mấy năm nay mới vẫn... Vẫn luôn thân thiết với ngài."

      "Có điều, bất kể là ở trong thanh lâu hay là ở trong cung này, A Lưu phát , trừ bỏ ngài ra A Lưu biết nên nghĩ đến ai ."

      Trong thế giới của nàng, chỉ còn lại mình .

      Bàn tay đặt đỉnh đầu của nàng, dịu dàng vuốt vuốt mái tóc tóc.

      "Thời điểm tối qua, khi bị thích khách kia đâm trúng... A Lưu còn cho rằng bản thân chết , liền liều mạng tìm ngài, nghĩ muốn được ngài liếc mắt nhìn mình lần cuối cùng." Nàng khụt khịt mũi, nhìn thấy người giống như bước ra từ trong tranh kia liền nín khóc rồi cười, "Đêm nay tỉnh lại còn có thể nhìn thấy ngài, là quá tốt."

      Phong Húc nhàng thở dài, ngón trỏ hơi cong, nặng gõ cái lên trán Hạ Lưu.

      [Chúc mừng đạt được 2 điểm hảo cảm, đô hảo cảm tại là 44.]
      thuyt, Abby, Banashi 1 thành viên khác thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (5)

      Edit & Beta-r: Dương_Mitanovlia


      khí dần dần trở nêm ám muội theo động tác thân mật của Phong Húc. Hạ Lưu chớp chớp mắt, có chút xấu hổ né tránh ánh mắt ấy.

      Ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng động, hình như là có người muốn đẩy cửa tiến vào. Vừa rồi Phong Húc tiến vào là từ cửa sổ bên kia, còn giờ sao? Các cung nữ nội thị trong Lư Vân các đều lại đây, chắn chắn thể tiến ra từ đó.

      Hạ Lưu theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Phong Húc, vậy mà khuôn mặt lại có chút nào kích động nào. Phong Húc chợt động, giải huyệt đạo cho Họa Ảnh, tiếp theo lắc mình sau bức bình phong.

      Hạ Lưu cắn cắn móng tay, mắt hề chớp nhìn bóng người lay động bên ngoài cửa. Người có thể đến thăm bệnh vào lúc đêm khuya như thế này ngoài nữ chính Liễu Mộc Lâm.

      Trong kịch bản gốc người thay Phong Yến đỡ kiếm là Liễu Mộc Lâm, và người Phong Húc đêm khuya đến thăm cũng là Liễu Mộc Lâm, mà người cố ý đến khiêu khích nữ chính là Hạ Lưu... Kết quả bi kịch, Hạ Lưu ở chỗ đó bị Phong Húc nhận định thành con người cực kì xấu xa.

      Được giải huyệt đạo Họa Ảnh từ từ tỉnh lại, Hạ Lưu khẽ ‘ưm’ tiếng hấp dẫn chú ý của nàng, giả bộ ôm trán, làm ra vẻ vừa mới thức tỉnh muốn ngồi dậy, Họa Ảnh thấy vậy liền vội vàng tiến lên nâng đỡ nàng.

      "Lương viện, người ruốc cuộc cũng tỉnh. Nô tỳ lập tức mời thái y đến xem mạch cho người."

      "Đêm khuya, chỉ sợ thái y trực ca cũng có mấy người." Lời còn chưa hết, Hạ Lưu che miệng ho khan, sau khi bình tĩnh mới tiếp tục với Họa Ảnh: "Ta tại đỡ hơn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi lát. Ngươi đừng mời thái y làm gì, ta lại chịu tội thêm thôi."

      "Nhưng mà... Nô tỳ rất lo lắng cho người."

      "Họa Ảnh, khiến ngươi vất vả rồi." Hạ Lưu suy yếu cười, dương như vừa mới cảm thấy bên ngoài ngoài cửa có tiếng động, quay đầu nhìn ngoài cửa hỏi: "Xem ra là nửa đêm, sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?"

      "Để nô tỳ xem xem."

      Họa Ảnh cẩn thận đỡ thắt lưng Hạ Lưu, từ từ để nàng nằm xuống.

      "Thái tử phi nương nương, tại Lương viện còn chưa tỉnh, bây giờ lại quá nửa đêm, người xem..."

      Nội thị canh giữ ngoài cửa cúi đầu, liên tục giải, nhưng bất đắc dĩ cho là Liễu Mộc Lâm đứng ở trước mặt có nửa điểm ý tứ muốn rời . Ánh mắt nàng ta thản nhiên nhìn lướt qua nội thị, mở miệng : "Vậy ngươi đánh thức nàng."

      "Này sao..." Nội thị càng lo âu, người còn hôn mê, nếu có thể tỉnh sớm tỉnh rồi!

      Họa Ảnh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như băng của Liễu Mộc Lâm, nàng cẩn thận hành lễ : "Nô tỳ tham kiến Thái tử phi nương nương."

      "Hạ Lương viện tỉnh rồi?" Liễu Mộc Lâm chút quanh co lòng vòng, mở miệng liền trực tiếp chất vấn.

      "Bẩm Thái tử phi nương nương, Lương viện vừa mới tỉnh lại, tại..."

      "Tỉnh là được rồi." Liễu Mộc Lâm muốn tiếp tục với Họa Ảnh, trực tiếp bước vào phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hạ Lưu nằm ở giường. Trong nháy mắt, khí có chút đông lạnh.

      "Mong Thái tử phi thứ lỗi, thân thể của thần thiếp khỏe, thể đứng dậy thỉnh an người." Hạ Lưu khẽ buông mắt, giọng điệu có chút lạnh nhạt.

      Phong Húc đứng sau tấm bình phong nghe thế liền nhíu mày, giọng điệu này rất quen thuộc, chính là khi chuyện với người mà Hạ Lưu cực kỳ thích..

      Nàng và Liễu Mộc Lâm... Ruốc cuộc có mâu thuẫn gì?

      " cần ngươi thỉnh an ta." Liễu Mộc Lâm đứng gần giường, từ cao nhìn xuống Hạ Lưu, đột nhiên ra lệnh Họa Ảnh lui xuống.
      "Thái tử phi nương nương, người để nô tỳ đứng bên hầu hạ ạ, nếu thời điểm người có cần dùng cũng còn nô tỳ..."

      Lời còn chưa có xong, đầu Liễu Mộc Lâm cũng quay, tiếp tục lạnh lùng : " xuống."

      Nghe thế, Họa Ảnh liền đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Lưu, nhưng người chỉ đáp lại nụ cười sao cả, phất phất tay cho bản thân lui xuống. Trong kịch bản cũng có đoạn này, bởi vậy Hạ Lưu cũng biết vị nữ chính này chạy tới đây để làm cái gì.

      "Vì muốn tranh sủng ái của thái tử mà tiếc bản thân sắp đặt thích khách trình diễn màn khổ nhục kế. Ngươi chút cũng sợ."

      Vẻ lạnh nhạt cao cao tại thượng trong mắt của Liễu Mộc Lâm sớm biến mất, chỉ còn lại biểu cảm chán ghét đến cực điểm.

      Suy nghĩ trong lòng Hạ Lưu xoay chuyển, vị nữ chính này và tiểu Bạch ở thế giới trước, ngoại trừ dễ dàng bị ảnh hưởng từ lời của người khác cũng chẳng có gì...

      Dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời và suy nghĩ của người khác!

      Giờ phút này hệ thống quân lại đắc ý ở bên tai Hạ Lưu tràng: "Cho hết than vãn là hệ thống của mấy người kia đều có đủ kiểu đạo cụ bàn tay vàng gì gì đó. Lần này bản quân tự thân xuất mã giúp , đãi ngộ như vậy chỉ nhiệm vụ cấp S mới có thôi đấy !"
      ra là hệ thống quân đưa mấy lời đồn đại nhảm nhí loan truyền vào trong cung của Liễu Mộc Lâm. Nào là thích khách đều do Hạ Lưu phái tới, mục đích là vì muốn tranh sủng ái. Nếu sao khi đó Hạ Lương viện lại phản ứng nhanh như vậy? Hơn nữa còn chỉ bị thương mà chết? Và Thái tử điện hạ vì sao lại tự dưng đối tốt với nàng ta như vậy?

      Rốt cuộc hệ thống quân cũng làm ra chuyện tốt rồi.

      Hiểu được chân tướng việc, Hạ Lưu dùng cánh tay chống đỡ thân mình ngồi dậy, bởi vì miệng vết thương phát đau, sắc mặt nàng liền trở nên trắng bệch.

      "Vừa nhìn cũng biết Thái tử phi nương nương là người thông minh, sao người có thể suy đoán ra những việc hiểm như vậy?" Hạ Lưu cúi đầu cười, ánh mắt nhìn lướt qua Liễu Mộc Lâm, "Thần thiếp còn tưởng người là đóa hoa cao lãnh, bị hồng trần thế tục nhiễm bẩn ấy chứ."

      "Ngươi đắm mình trong trụy lạc, biết liêm sỉ tới thanh lâu bán rẻ tiếng cười." Liễu Mộc Lâm cúi đầu nhìn Hạ Lưu, từng câu từng chữ ra đều làm cho người nghe khó chịu.

      "Ngươi còn vì vinh hoa phú quý, tiếp tục quyến rũ Thái tử để được nhập cung."

      Vốn dĩ Liễu Mộc Lâm phải là người khắc nghiệt như vậy, chỉ là biết vì sao, khi nhìn thấy nét mặt tràn đầy vẻ khinh thường kia của Hạ Lưu nàng luôn là cao cao tại thượng liền bị kích thích, cộng thêm tin tức nghe được từ trong miệng của cung nhân thị nữ...

      Hạ Lưu nghe vậy liền có ý bày ra dáng vẻ mị quyến rũ nhìn nàng ta, quả khiến người luôn cho là thanh cao như Liễu Mộc Lâm ghê tởm , sau đó tiếp tục tỉ mỉ liệt kê “tội trạng” của Hạ Lưu " mà hay biết Phong Húc luôn người sau tấm bình phong, ánh mắt giờ đây tràn đầy băng lãnh.

      Khi Phong Húc quen biết Liễu Mộc Lâm , chỉ cảm thấy nữ tử này giống với những người bên cạnh. người nàng thứ gọi là tính kế và mưu mà từ nhìn quen. Tâm tính Liễu Mộc Lâm thiện lương thanh cao, hơn nữa nàng có vẻ cũng thích Phong Yến, vì vậy bản thân khỏi liền đối với nàng dâng lên vài phần hảo cảm.

      nhiều như vậy, thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là lực hấp dẫn giữa nam chính và nữ chính mà thôi.

      Bộ dáng lần này của Liễu Mộc Lâm, đúng là mạnh mẽ cho cái tát vì lúc trước cho rằng "Nàng tâm tính thiện lương thanh cao".

      "Bây giờ ngươi lại vì tranh sủng mà thuê thích khách đến. Tội khiến cho Thái tử rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Tội khiến các cựu thận trong triều hiểu lầm việc này là do Nhiếp chính vương làm. Tội khiến Nhiếp chính vương thành người bất nghĩa. Hạ Lương Viện, ngươi biết tội!"

      Liễu Mộc Lâm vô cùng hiên ngang lẫm liệt, trong lòng Hạ Lưu thầm thở dài, quả nhiên là nữ chính trong tiểu Bạch văn, thể hy vọng nàng theo lộ tuyến của nữ chính trong cung đấu văn được.

      Hạ Lưu che miệng, ho tiếng rồi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Liễu Mộc Lâm, nhanh chậm hỏi lại.

      "Thứ nhất, người thần thiếp là tiện nữ thanh lâu, thần thiếp có gì phản bác. Người là Công chúa cao cao tại thượng, đương nhiên thể hiểu được cuộc sống của những người ti tiện như thần thiếp.”

      Hạ Lưu cúi đầu thở hổn hển mấy cái rồi tiếp tục : "Trước khi thần thiếp nhập cung cũng biết được thân phận của Thái tử, nếu hai chữ quyến rũ..." Nàng buồn bã cười, "Thứ hai, từ khi bước vào chốn thanh lâu, thần thiếp chỉ biết việc duy nhất mình cần phải làm đó chính là quyến rũ nam nhân.”

      Lời này của Hạ Lưu vừa ra khỏi miệng, Phong Húc giống như là nhớ tới điều gì, ánh mắt hơi híp lại.

      "Thứ ba, người thân là Thái tử phi, nếu như người lo lắng cho Thái tử…đó đương nhiên là hợp tình hợp lý. Nhưng người sớm biết Thái tử và Nhiếp chính vương có ân oán với nhau, mà người, vẫn cố ý tiếp cận Nhiếp chính vương..."

      Mỉm cười, đôi môi chút huyết sắc vào giờ phút này lại xinh đẹp đến rung động lòng người.

      "Thái tử phi nương nương, người là tình thích Nhiếp chính vương, hay là... dụng tâm kín đáo vậy?"

      Quang minh chính đại dồn ép Liễu Mộc Lâm như vậy, nhưng Hạ Lưu chút cũng lo lắng nàng ta chọn đáp án phía trước. Bởi vì nàng là Liễu Mộc Lâm luôn cao ngạo, tuyệt đối có khả năng thừa nhận chính mình phạm phải sai lầm lớn là thích Nhiếp chính vương.

      Hơn nữa, nếu bây giờ Liễu Mộc Lâm thừa nhận nàng thích Phong Húc, như vậy chẳng phải là tự đưa ra nhược điểm cho Hạ Lưu nắm được, còn có khả năng khiến Phong Húc vốn phải chịu chỉ trích càng gặp thêm nhiều phiền toái lớn hơn nữa.

      Hạ Lưu cược, cược Liễu Mộc Lâm phải là người ngu xuẩn.

      Quả nhiên, mặt Liễu Mộc Lâm chỉ thoáng qua nét bối rối rồi lập tức thanh lãnh như thường, chút do dự đáp lại: "Ấn theo bối phận mà Nhiếp chính vương chính là tam thúc của ta, trừ đó ra, còn quan hệ nào khác."

      Nếu Liễu Mộc Lâm cũng có thể trông thấy độ hảo cảm của Phong Húc với nàng ta, liền biết được độ hảo cảm từ hôm qua là 60 điểm nhanh chóng tụt xuống còn 10 điểm.

      tốt! Dẫn dắt Liễu Mộc Lâm ra những lời này xong, Hạ Lưu vô cùng vừa lòng.

      Nàng giống như là bị kích thích, bỗng nhiên ho khan kịch liệt, động đến miệng vết thương, máu tươi lập tức tràn ra thấm ướt áo lót, rồi nhanh chóng nhuộm đỏ tấm áo ngủ mỏng manh làm bằng gấm.

      "Khụ khụ..."

      Hạ Lưu đưa tay che miệng, máu tươi từ từ chảy, lọt qua khe hở giữa những ngón tay, khuôn mặt nàng đau đớn tựa vào thành giường.

      "Ngươi..." Liễu Mộc Lâm bị nàng dọa sợ, cau mày lùi ra sau bước, muốn hỏi nàng có cần triệu thái y hay lại bị câu của Hạ Lưu chặn lại.

      "Mời người trở về cung, Thái tử phi nương nương cao quý như vậy, đừng... Khụ khụ... đừng để tiện nhân như thần thiếp làm bẩn mắt người." Giọng điệu bất thiện, Hạ Lưu lời trục khách.

      gì thêm, Liễu Mộc Lâm phất tay áo rời .

      Họa Ảnh lo lắng đứng bên ngoài nảy giờ, nhìn thấy vẻ mặt Liễu Mộc Lâm tốt rời khỏi phòng, nàng liền vội vàng đẩy cửa bước vào muốn xem Lương viện.

      "Họa Ảnh, ngươi lui xuống nghỉ ngơi ." Hạ Lưu lau sạch vết máu bên miệng, giấu áo ngủ nhuốm máu dưới thân, gắng gượng chuyện bằng giọng bình thường nhất.

      "Nương nương, vẫn là để nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ ạ?" Nhìn thấy Lương viện có chuyện gì, Họa Ảnh cũng an tâm, chỉ là nương nương lại muốn mình ra ngoài...

      " cần, ta muốn mình nghỉ ngơi. Ngươi truyền lời cho những nội thị cung nhân đều trở về ngủ , thời gian lúc này cũng còn sớm nữa."

      vất vả mới khiến Họa Ảnh ra ngoài, giờ đây trong phòng chỉ còn lại Hạ Lưu và Phong Húc.

      Vẻ mặt mệt mỏi, miệng phun ra máu tươi, nàng nghiêng người trực tiếp ngã xuống giường.

      Phong Húc bước ra, lời ngồi xuống mép giường, cầm ra chiếc khăn trắng như trắng, khom lưng, dịu dàng lau hết vết máu bên miệng Hạ Lưu.

      "Vương gia..." Nàng suy yếu mở miệng.

      Vẻ mặt Phong Húc thay đổi nhìn Hạ Lưu, lúc sau liền nở nụ cười, rực rỡ như đóa hoa Lê sao cơn mưa.

      "Là ai cho ngươi lá gan, hả?"

      Giọng vẫn ôn hòa như trước, có điều lại mang theo tia hàn ý .

      Dám cố ý hỏi những câu này trước mặt, đứa này là càng lúc càng lớn mật .

      "Là ngài, là ngài cho lá gan ấy." Ánh mắt Hạ Lưu rũ xuống, nhìn hoa văn tinh xảo đai lưng xanh nhạt của Phong Húc, nhàng mở miệng: "Bởi A Lưu muốn vì ngài hỏi chút, xem những gì tốt đẹp ngài làm cho Thái tử phi rốt cuộc có đáng giá hay ."

      Nàng cười khẽ, cười giống như đứa trẻ chiếm được kẹo đường, "Ngài xem, ngài đối tốt với Thái tử phi như vậy, kết quả nàng ấy xứng với tâm ý của ngài."

      "A Lưu ghen tị, ngài và Thái tử phi ở trong đình vui vẻ đàm luận thi họa, ngài còn từng vì nàng mà vẽ tranh, còn có hôm ấy trời đột nhiên mưa to, ngài còn tặng nàng ô dù, A Lưu... Đều biết ."

      "A Lưu, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Phong Húc nắm cằm của nàng, ngón tay dần dần dùng sức, " cho bản vương, ngươi muốn cái gì?"

      Ánh mắt Hạ Lưu chạm vào ánh mắt , ống tay áo ngủ bằng gấm trượt xuống, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, bàn tay nàng cầm chặt cổ tay của Phong Húc.

      "Thứ A Lưu muốn..."

      "Là ngài."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (6)

      Edit & Beta-r: Dương_Mitanovlia



      Thế cục của Đại Diệp ngày càng phức tạp, đám người theo Nhiếp chính vương là trọng thần nắm giữ binh quyền. Còn những người theo phe Thái tử chỉ có số ít lão thần ngoan cố và sĩ tử trẻ tuổi.

      Triều đình phân chia thành hai phái, nếu muốn đặt chân trong triều, chỉ có thể gia nhập trong hai.

      "Những ngày gần đây Nhiếp chính vương có từng triệu kiến vị đại thần nào ?" Phong Yến rút thanh kiếm mới đúc ra khỏi vỏ, động tác nhanh chóng chém đứt mấy sợi tóc đầu ám vệ quỳ dưới đất.

      "Hồi bẩm điện hạ, Nhiếp chính vương vẫn giống như thường ngày, xử lý chính vụ xong liền trở về tẩm cung nghĩ ngơi, vẫn chưa triệu kiến bất kì ai." Thân thể ám vệ chút nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

      "A, quả thực rất kiên nhẫn." Phong Yến nhìn khuôn mặt mình phản chiếu thân kiếm, vươn tay chạm vào mũi kiếm, rất nhanh , ngón tay bắt đầu chảy máu, càng lúc càng nhiều, cho tới khi dòng máu lan tới vẻ mặt phản chiếu ấy.

      muốn chờ nữa. Bảy năm... ngồi vị trí Thái tử mà có thực quyền bảy năm rồi!

      Từ lúc quyền lực trong triều mà Phụ hoàng lưu lại dần dần bị Phong Húc đoạt lấy, cũng là lúc thể tiếp tục nhẫn nại nữa.

      Tam thúc? A, đúng là tam thúc tốt của .

      Ánh mắt Phong Yến càng thêm thâm trầm, giọng : "Sau khi ngươi trở về, biết nên làm thế nào rồi chứ? "

      "Thuộc hạ hiểu ."

      Phất tay để ám vệ rời , Phong Yến yên lặng ngồi tháp, vẻ trầm mặt càng thêm sâu, cuối cùng biến thành nụ cười khẽ thể lý giải làm tan biến yên tĩnh trong phòng.

      Đêm qua, Hạ Lưu đột ngột thổ lộ với Phong Húc, khiến trở tay kịp. những làm độ hảo cảm của Phong Húc đối vối Liễu Mộc Lâm xuống thấp, mà còn thành công loại trừ chút hoài nghi vừa mới dâng lên của .

      Hơn nữa, tin tức tốt nhất là, độ hảo cảm của Phong Húc với nàng từ 44 lên tới 52. Tuy rằng trạng thái vẫn cao lắm nhưng tốt xấu gì cũng được hơn nửa nha.

      Họa Ảnh quỳ mặt đất, cầm thìa múc từng chút cháo cá nóng đút cho Hạ Lưu.

      "Thái tử có từng đến Lưu Vân các ?" Hạ Lưu thuận miệng hỏi. Lại nuốt ngụm cháo rồi lắc đầu ý bảo Họa Ảnh mang .

      Họa Ảnh do dự lát, Thái tử làm gì từng tới. Ngoại trừ ngày đầu tiên còn ra vẻ gọi thái y tới xem bệnh kê đơn, mấy ngày sau ngay cả cho nô tài tới hỏi thăm câu cũng đều có.

      "Mà thôi, Thái tử còn rất nhiều việc phải giải quyết, ta nên suy nghĩ nhiều." Hạ Lưu sớm thấy bóng dáng màu ngân hạnh ngoài cửa sổ. vậy, bản thân nàng cần phải biểu diễn chút trước mặt vị nam phụ cần thu phục này mới được.

      "Hạ lương viện hiểu chuyện."

      để thái giám thông báo, thần thái nhàn nhã, thân trường bào màu ngân hạnh lại càng tôn lên vẻ mặt như quan ngọc của , tuy thể so với vẻ đẹp hơn họa Phong Húc, nhưng như tại cũng có nét đẹp riêng. Phía sau chỉ có tổng quản thái thân cận theo, tựa như Phong Yến tùy ý dạo.

      "Thương thế của nàng đỡ hơn chưa?" Tùy tiện đặt câu hỏi xong, Phong Yến đến bên tháp rồi ngồi xuống.

      "Điện hạ!" Hạ Lưu ngạc nhiên, ngây người nhìn Phong Yến, giống như vì quá vui mừng mà lập tức bật khóc.

      Phong Yến cũng bị phản ứng của Hạ Lưu làm kinh ngạc, nhìn Hạ Lưu, tiếp theo liền đứng dậy tới trước mặt nàng cười hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng muốn nhìn thấy bản cung đến vậy sao?"

      "Thần thiếp là quá vui mừng thôi. Thái tử điện hạ bận trăm công nghìn việc mà cũng có thể bớt chút thời gian tới thăm thiếp, đây quả là phúc phận của thiếp." ngờ lời Hạ Lưu vừa dứt, vẻ mặt của Phong Yến liền lạnh xuống.

      "Bận trăm công nghìn việc? A, người bận là Nhiếp chính vương mới đúng."

      Quả nhiên, vị này nghe cái gì, liền suy nghĩ nội dung có liên quan tới Phong Húc, đây mới là tình đích thực.

      Trong lòng Hạ Lưu hiểu , sau đó nàng tự nhiên dẫn dắt đề tài sang chuyện khác, lúc này mới thành công khiến cho tâm tình tốt của Thái tử dịu .

      Hạ Lưu che miệng cười duyên, hoàn toàn mang dáng vẻ như tiểu nương, nũng nịu : "Mấy ngày nay nhờ thuốc bổ của điện ha ban thưởng, vì vậy mà Họa Ảnh vẫn luôn đốc thúc thiếp uống đó."

      Hiếm khi Phong Yến lại có kiên nhẫn cùng nàng nhiều chuyện vô nghĩa như vậy.

      Qua thời gian, Phong Yến để ý thấy ánh mắt Hạ Lưu luôn dừng ngay thắt lưng mình, trong lòng nghi ngờ, cất tiếng hỏi: "Hạ Lương viện nhìn gì vậy?"

      Trong mắt thoáng qua tia hoảng hốt, Hạ Lưu ấp úng : " có gì... Thần thiếp chỉ là... Chỉ là cảm thấy lưng của điện hạ đẹp, nên muốn ngắm nhìn thâm chút mà thôi."

      Phong Yến đương nhiên tin lời nàng, trong giây lát, ánh mắt liền lạnh xuống, bình thản : "Trước kia bản cung cũng từng thắt đai lưng này trước mặt nàng, có điều lúc đó nàng cũng nhìn đai lưng này lâu hơn chút như bây giờ.”

      Đôi mắt Hạ Lưu chứa vẻ mờ mịt, lát sau mới cất giọng khàn khàn ,"Thần thiếp chỉ muốn nhìn xem… nhìn xem điện hạ có hay đeo miếng ngọc bội kia hay mà thôi. Miếng ngọc đó quả quá giản dị, là thần thiếp quá thất lễ rồi."

      "Ngọc?" Phong Yến nghi hoặc hỏi lại, có điều lời vừa thốt ra liền nhớ tới, hình như mấy ngày trước nàng có đưa... Đúng là đôi ngọc bội?

      Phong Yến nhìn Hạ Lưu, khẽ gật đầu : "Bản cung tất nhiên đeo ."

      Ánh mắt Hạ Lưu lộ ra vẻ vui sướng, khóe môi mỉm cười sáng lạn nhìn Phong Yến, nhưng sau đó nàng vẫn có chút tự tin hỏi lại: "Điện hạ ghét bỏ?"

      "Ngươi tin?"

      "Thần thiếp đương nhiên tin điện hạ."

      Kể từ ngày nhập cung tới giờ, rất lâu Phong Yến đều có vẻ mặt hòa nhã đối với Hạ Lưu. Hôm nay khó có dịp lại lời dễ nghe dụ dỗ nàng.

      Lần này chịu thương, có vô ích nha.

      phương diện lời lừa gạt đối phương, Hạ Lưu chính là nhân tài hiếm có, ngay cả hệ thống quân đều từng khen ‘ quả thực là hồ ly khoác da người’, huống hồ hành động đỡ kiếm lúc đó của nàng cũng chiếm được ít hảo cảo từ Phong Yến.

      Cho nên mặc kệ Phong Yến có bệnh đa nghi trầm trọng, Hạ Lưu vẫn kéo đông kéo tây, nhân cơ hội chuyện lần này thăm dò tình hình mà trong kịch bản đề cập đến. Và nàng cũng khám phá ra số tin tức từ trong lời của .

      Xem ra Phong Yến lung lạc được bộ phận triều thần, rồi tính toán ngày mai lên tạo áo lực cho Phong Húc.

      Phong Yến ở lại dùng bữa tối nên Hạ Lưu liền suy xét xem có nên thông báo tin tức này cho Phong Húc hay , bất chợt cơn gió lạnh lùa vào, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài trời, thấy vô số đám mây đen ùn ùn kéo tới. Xem ra, trời muốn mưa to rồi.

      Hạ Lưu nhìn lát, ra lệnh ngăn cản nội thị chuẩn bị đóng cửa sổ lại rồi đưa tay để Họa Ảnh dìu về giường nghĩ ngơi.

      Muốn liên lạc Phong Húc, rất khó. Bởi vì chưa từng đưa cho Hạ Lưu bồ câu đưa thư hay an bài cho nàng biết số mật đạo gì đó. Từ trước tới nay, thời điểm có chuyện muốn gặp mới chủ động xuất . Phỏng chừng là Phong Húc chưa từng có cảm giác an toàn và tin tưởng vào người .

      Người như vậy bao giờ cho người khác có được cơ hội nắm bắt được nhược điểm của mình.

      Hạ Lưu nằm trong ổ chăn mềm mại ấm áp, miễn cưỡng nghe hệ thống quân lải nhải.

      " nhất định phải làm như vậy sao? sợ độ hảo cảm còn chưa xoát đến 100 chết?" Hệ thống quân lo lắng . Từ sau khi Hạ Lưu muốn mạng mà đỡ kiếm cho Phong Yến lão liền đề cao cảnh giác đối với Hạ Lưu.

      Phát ra Hạ Lưu để ý lo lắng của mình, hệ thống quân giận dữ khiển trách: " đúng là loại người lợi dụng thân thể ra làm công cụ mà!!"

      Bấy giờ Hạ Lưu mới mở to mắt rồi chậm rãi trả lời, " Đạo đức nghề nghiệp cơ bản của nhân viên thu phục của chúng ta chính là xem thân thể như công cụ nha."

      "..."

      Dừng chút, Hạ Lưu chút để ý hỏi lại hệ thống quân: "Sao vậy, lão lo lắng cho tôi sao?"

      "Ta mà lo lắng cho loại nữ nhân gian trá độc ác như ! Nằm mơ !"

      Hệ thống quân trực tiếp im lặng, mặc cho Hạ Lưu có gọi như thế nào nữa cũng chịu lên tiếng.

      còn cách nào khác, Hạ Lưu vốn cũng sợ đau . Thế nhưng vị Nhiếp chính vương rất khó đối phó, đối với kiểu người này, Hạ Lưu thầm chọn cách biến thành trung khuyển để thu phục.

      *Chỉ mấy người thương người hết cỡ, cúc cung tận tụy, chung thủy tuyệt đối.

      Cho dù làm bất cứ chuyện gì đều có thể vì mà hy sinh chính mình. Chỉ có làm đến trình độ đó mới có thể làm rung động đến vị Boss cấp S như Phong Húc.

      Đêm xuống, sau khi dùng mê hương do hệ thông quân cung cấp khiến cho Họa Ảnh và mấy nô tài khác ngủ say xong, Hạ Lưu liền nhanh chóng mặc lên người bộ quần áo thái giám rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vẫn còn mưa to, có vài đạo tia sáng lạnh bất chợt đập vào mặt.

      Tuy vị trí Lưu Vân các cũng nổi bật, nhưng lại có điểm tốt là rất gần tẩm cung của Phong Húc.

      Cả đoạn đường này làm khó được Hạ Lưu, thậm chí nàng còn biết lối tắt nhưng như vậy dính được nước mưa rồi.

      Ai biểu cái nàng cần bây giờ chính là … Bộ dạng nửa sống nửa chết chứ.

      Vẻ mặt thay đổi ngồi xổm ở trong bụi hoa mặc cho toàn thân bắt đầu ướt đẫm, mãi cho đến khi môi run rẩy, đầu nóng lên Hạ Lưu mới loạng choạng đứng lên, cảm thấy khá hơn chút liền chạy về phía tẩm cung của Nhiếp chính vương.

      Vốn quen thuộc doạn đường này, Hạ Lưu lau nước mưa mặt , lách mình thuận lợi tránh né thủ vệ. Nghe tiếng mưa vang rền với tiếng sấm, nàng nhíu mày suy tư, lần này thể lại dùng tiếng lá trúc thổi ca khúc để dẫn dụ người ra được rồi.

      Hạ Lưu híp mắt quan sát những thủ vệ kia, ánh mắt chợt sáng ngời, bước nhanh hơn, trực tiếp vọt tới bên người thị vệ trưởng.

      "Người nào?!"

      Thủ vệ lập tức vây quanh, sau khi thị vệ trưởng phát là nàng lập tức hét lui mọi người rồi thuận miệng : "Tất cả lui ra! Đây là tiểu thái giám bên người Vương gia."

      Vẻ mặt trắng bệt Hạ Lưu nhìn , thở phì phò , "Lục ca... Nhanh, mau dẫn ta gặp Vương gia."

      "Tiểu nhị ngũ! Sao lại thành ra như vậy!"

      Đây chính là lão Lục cùng chung nhóm huấn luyện với Hạ Lưu, mắt thấy Hạ Lưu ra lời trong lòng liền quýnh lên, nhanh chóng vào thông báo cho Phong Húc.

      Nghe Hạ Lưu dằm mưa đêm tới, Phong Húc cũng có chút kinh ngạc, "Ngươi đưa nàng vào đây, xem nàng có chuyện gì muốn gặp."

      Đây là lần đầu tiên Hạ Lưu bước vào tẩm cung của Phong Húc, ngờ bài trí nơi đây lại rất đơn giản, tường treo mấy bức tranh chữ do việt, án bày chậu hoa lan. Trong đêm mưa tối tăm này, ngồi nơi đó, người mặc bộ thanh y nhàng, như hóa thành làn gió tươi mát khiến cho người ta cảm thấy bình yên

      Môi Hạ Lưu run rẩy, ánh mắt có tiêu điểm, miệng vết thương bị ngâm nước mưa cũng lộ ra màu đỏ. Nhìn người trước mắt chật vật như vậy, Phong Húc khẽ nhíu mày rồi đứng dậy tới.

      "A Lưu, ngươi thế nào..."

      đợi xong, Hạ Lưu mở miệng cắt đứt lời của , nàng thở hổn hển, nặng nề , "Vương gia, ngày mai Thái tử và mấy triều thần dưới tay có khả năng... Khả năng ở trong buổi thượng gây khó khăn cho người, người phải cẩn thận."

      [Chúc mừng đạt được 2 điểm hảo cảm, độ hảo cảm tại là 54.]
      thuyt, Huỳnh Thượng HỷAbby thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (7)

      Edit & Beta-r: Dương_Mitanovlia



      Ngoài phòng tiếng sấm ầm ầm vang lên, từng tia sáng trắng rạch dài bầu trời u ám.

      Phong Húc khẽ nhíu mày, vươn hai tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn muốn ngã xuống của Hạ Lưu.

      Tay dùng chút lực, bế người vào trong phòng ngủ rồi đặt lên nhuyễn tháp.

      Khuôn mặt nữ tử trong ngực còn chuyết huyết sắc, đôi môi trắng bệt như màu da cứ khép khép mở mở, nhưng lại thể nghe được nàng muốn gì.

      Phong Húc cúi đầu nhìn thoáng qua Hạ Lưu, bây giờ nàng giống như chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ nào chỉ có thể trốn trong lòng run rẩy. Nào còn tư thái mị hoặc quyến rũ nữa như lúc trước.

      Đặt Hạ Lưu nằm tháp xong, Phong Húc liền rút tay để gọi cung nữ vào thay áo cho nàng ống tay áo của lại bị kéo mạnh.

      "Vương gia..."

      Cho dù hôn mê, nàng vẫn run rẩy, vô thức cất giọng khàn khàn gọi .

      còn cách nào khác, Phong Húc đành phải ngồi xuống, mặc cho bản thân bị Hạ Lưu giữ lại.

      "Vương gia... Phải... Cẩn thận..."

      Nàng lặp lặp lại, giọng ngày càng , sau cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ mơ hồ.

      Lông mi của Phong Húc rất dài, khiến cho đuôi mắt càng tăng thêm phần mị hoặc. Bây giờ cúi đầu nhìn nữ tử yếu ớt nằm ở đó, bàn tay nâng lên, dịu dàng vuốt vầng trán của nàng.

      Bàn tay lành lạnh, nhưng khi đặt da thịt nóng sốt của nàng lại cảm thấy nóng đến kinh người. Mà Hạ Lưu cảm thấy rất thoải mái, cả người cũng trở nên ngoan ngoan hơn.

      Đôi mày Phong Húc nhăn nhăn, trong mắt lóa lên tia khó xử khi nhìn bộ đồ thái giám mà Hạ Lưu mặc người. Châm chước lát, nhanh chóng đứng dậy lấy bộ thường phục của mình ra.

      Từ trước tới nay bản thân thích có người hầu hạ bên cạnh, vì vậy mà trong căn phòng cũng chỉ có và Hạ Lưu, nên cũng sợ kẻ khác phát ra dấu vết gì.

      tin bất cứ ai,mọi việc do chính tay mình làm mới cảm thấy thấy an tâm. Kể cả... Người thân chung dòng máu vẫn có thể đâm nhát sau lưng ngươi, huống hồ chỉ là thuộc hạ?

      Huống chi thân phận bây giờ của Hạ Lưu là phi tần của Thái tử. Nếu bị nội gián phát gặp rất nhiều rắc rối.

      Vẻ mặt Phong Húc bình thản nâng thắt lưng của Hạ Lưu, cởi hết áo ngoài của nàng ra. Bây giờ người nàng chỉ còn tầng áo lót mỏng manh nhuộm máu loang lỗ, lại bởi vì thấm đẫm nước mưa mà dít sát cơ thể, lộ từng đường cong mê người.

      Có điều mặt Phong Húc lại có nửa điểm mất tự nhiên. Hành động quả như thay áo cho bản thân, từ tốn mà nhàng, chút trắc trở cởi áo lót của Hạ Lưu.

      Tấm vải băng vết thương ngực bị nhuộm đỏ, đối lập mãnh liệt với làn da trắng như tuyết. Phong Húc rũ mắt, nghiêng đầu nhìn tới, tay đỡ lấy thân thể của Hạ Lưu, tay nhanh chóng mặc bộ quần áo sạch cho nàng.

      Đôi môi Hạ Lưu mấp máy, cứ như muốn điều gì.

      Thân hình mảnh mai của nàng càng thêm xinh khi mặc lên bộ đồ rộng thùng thình của . Phong Húc đứng dậy, cầm đống quần áo ướt sủng của nàng, muốn vứt nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất.

      cúi người nhặt vật đó lên, khi thấy vật đó là gì nhịn được giật mình.

      miếng ngọc trơn bóng, kiểu dáng có thể mang theo bên người, chỉ là dây đeo cũ, vì vậy khi giúp nàng cởi áo sợi dây này liền đứt.

      Tuy miếng ngọc này chỉ có nửa nhưng vẻ ngoài thập phần tinh xảo, người khắc quả rất dụng tâm. Nhưng điều khiến kinh ngạc, lại là chữ khắc ngọc, mặc dù mơ hồ khó xem nhưng vẫn nhận ra được…

      Là tên của , Húc.

      Phong Húc cầm miếng ngọc cất vào trong ngực, biểu giống như chưa phát ra điều gì. Sau khi đút Hạ Lưu uống viên thuốc xong, liền trở lại bàn, tiếp tục xử lý đống tấu chương còn chưa phê chuẩn.

      Tuy tình trạng bây giờ của nàng rất tốt nhưng Phong Húc vẫn mời thái y đến xem bệnh cho nàng. Tối nay cho phép nàng nghĩ ngơi tại trong tẩm cung của mình đó là đặc biệt ban ân.

      Nhưng biết tại sao, khi đầu ngón tay chạm vào miếng ngọc nhẵn nhụi kia trong lòng lại có cách nào bình tĩnh được.

      "Nếu A Lưu nhớ nhầm, Vương gia rất thích ngọc?"

      "Tuy rằng A Lưu cũng cho Thái tử đôi ngọc, nhưng đó cũng phải là miếng ngọc A Lưu thích nhất, chỉ là tùy tiện lấy ra mà thôi."

      "Thích nhất ... Đương nhiên phải để lại cho Vương gia."

      Đêm trước sinh nhật của Thái tử, từng đến Lưu Vân các gặp nàng. Khi đó ở dưới ánh đèn, nàng cầm dao điêu khắc và đánh bóng lại miếng ngọc để làm thọ lễ ngày mai dâng cho Phong Yến.

      Ánh nến đêm đó lay động, kéo dài bóng dáng của hai người ánh lên tấm bình phong rộng lớn sau lưng. giống như cả hai dịu dàng ôm nhau.

      Phong Húc buông bút lông, phất tay áo bước vào phòng ngủ, im lặng đứng bên cạnh tháp.

      Vươn tay sờ trán Hạ Lưu, vẫn phát sốt.

      Từ trước đến giờ, chỉ có người hầu hạ Phong Húc. Vậy mà đêm nay lại có chút khác lạ, lại sai người lấy nước lạnh đặt ở bên ngoài, sau đó mới tự mình bưng vô, nhúng ướt tấm khăn , đầu tác cẩn thận chăm sóc nàng.

      Ngoài cửa sổ vẫn đổ mưa ầm ầm, gió thổi vù vù lạnh đến buốt xương. Có điều khí trong phòng lại vô thức khiến cho người ta cảm thấy rất ấm áp.

      Lúc Hạ Lưu tỉnh lại, đôi môi hé mở định chuyện tách trà để hơi nghiêng kề sát, sau đó dòng nước trà ấm áp liền chảy vào miệng, giảm bớt khô khốc trong cổ họng.

      "Người... Vương gia?"

      ngồi bên cạnh nàng, chỉ cần ngước mặt lên liền có thể thấy sườn mặt tinh xảo, chiếc mũi cao thẳng và hàng lông mi cong dài dưới ánh đèn ấm áp tạo nên bóng râm che khuất con ngươi. Phong Húc như thế này còn quyến rũ hơn cả nàng vạn phần.

      Nàng mê mẫn nhìn đến lúc lâu mà vẻ mặt vẫn rất thản nhiên. Phong Húc nở nụ cười dịu dàng nhìn lại nàng, qua lúc mới từ từ mở miệng, tuy giọng điệu vẫn như thường, nhưng nội dung lại khiến người nghe thể thoải mái.

      : "A Lưu, lá gan của ngươi là càng lúc càng lớn."

      Hạ Lưu lập tức rũ mắt, câu phản bác.

      "Ngươi có biết, nếu ngươi chết bản vương phải tốn rất nhiều công sức để xắp sếp người khác đến bên cạnh Thái tử ?"

      Miệng vừa những lời khiến người khác khổ sở, bàn tay lại dịu dàng lau nước trà đọng bên miệng nàng. Hạ Lưu ngẩng đầu, dè dặt nhìn , lại chỉ có thể nhìn dịu dàng tràn đầy trong đôi mắt đó.

      Phong Húc chính là như vậy. Luôn che giấu sát ý trong lòng bằng vẻ mặt dịu dàng cho người khác nhìn thấy. Nếu người hiểu , chỉ sợ ánh mắt cũng khiến người đó sa vào.

      Hạ Lưu vội vã né tránh ánh mắt ấy, chống người đứng dậy rồi quỳ xuống mặt sàn lạnh lẽo.

      "Tối nay A Lưu từ chỗ thái tử biết được vài tin tức, cộng với tin tức thám thính từ trước đó ở chỗ các phi tần. Ngày mai thượng thư lễ bộ Quý An Khang ,…vài vị này rất có khả năng nhân buổi thượng triều cùng với nhóm người Thái tử mới lôi kéo...”

      Hậu cung luôn gắn kết chặt chẽ với triều đình. Nếu cẩn tra xét bối cảnh của mỗi phi tần, nhất định biết các thế lực bên phe Thái tử. Mà thân phận bây giờ của Hạ Lưu trong những ám vệ khác của Phong Húc mà , dễ dàng làm nhiều chuyện hơn. Vì vậy, nàng mới trở thành ám vệ vô cùng quan trọng dưới tay .

      Vừa mới tỉnh lại, nàng liền quỳ mặt đất, có xin thứ tội, cũng có làm nũng, chỉ nhanh chóng ra tin tức nàng thám thính được cho .

      thể , từ lúc Hạ Lưu nhập cung tới nay, nàng vẫn luôn làm rất tốt.

      Nghe xong tình báo của Hạ Lưu, Phong Húc khẽ mỉm cười, nhàng xoa xoa đầu nàng. Giống như lúc rãnh rỗi để tiểu miêu đầu gối mà vuốt ve.

      "Làm rất tốt, đứng lên ."

      Hạ Lưu hơi do dự nhìn , Phong Húc nhìn biểu tình đáng thương của nàng mà bật cười khẽ : "Thế nào? Chẳng lẽ A Lưu thích quỳ chuyện?"

      Phong Húc khác với mọi khi, đây là lần đầu tiên nàng đứng dậy. Nếu là trước kia, nàng quỳ cứ quỳ, chưa bao giờ để ý.

      [Chúc mừng đạt được 4 điểm hảo cảm, độ hảo cảm tại là 58.]

      Hạ Lưu nghe lời đứng dậy, nhu thuận đứng sau lưng Phong Húc.

      "Sau này, nếu như có việc cần mạo hiểm đến tìm ta. Ngươi xem, lần này dầm mưa trận, vết thương người lại nặng thêm.” Phong Húc bước thong thả đến cạnh bàn, tiện tay cầm bảng tấu chương bắt đầu xem.

      Tuy Phong Húc như vậy, nhưng Hạ Lưu làm sao dám coi là .

      Nàng nhàng lên tiếng: "Vì sợ bản thân gặp nguy hiểm mà A Lưu nhanh chóng đến đưa tin cho Vương gia, để người vì vậy mà rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. A Lưu nhất định hận chết bản thân."

      Phong Húc thuận tay lật qua trang, giọng dịu dàng mang theo ba phấn ý cười vang lên: "Ah? Vậy A Lưu có từng nghĩ đến tình cảnh bị người trong cung Thái tử phát đến tẩm cung của ta ? Nếu bị phát A Lưu làm như thế nào?"

      Trong mỗi câu của Phong Húc, đều là khảo nghiệm lòng người. Người càng đứng cao trái tim lại càng lo lắng bị phản bội. Bởi vì có cảm giác an toàn, thế nên mới ngừng dò xét nội tâm của người bên cạnh để đổi lấy yên tâm.

      "Nếu bị vậy, A Lưu kiên quyết bản thân vì bất bình thay Thái tử cho nên mới lẻn tới tẩm cung của Nhiếp chính vương, ám sát người."

      Nàng trả lời thản nhiên, trong giọng có nửa phần sợ hãi.

      Phong Húc quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt mang theo ý cười: "Nếu vậy, A Lưu có biết kết cục của bản thân là cái gì gì ?”

      "A Lưu biết, bị ngũ mã phanh thây."

      Giọng vang lên, vừa trong trẻo vừa mang theo thanh thúy của thiếu nữ. Trước kia nàng luôn ăn mặc diễm lệ, hành động cử chỉ cũng giống như nữ tử thanh lâu. giờ nhìn gương mặt trang điểm của nàng, thấy nàng vẫn còn rất ngây thơ.

      Phong Húc chợt nhớ tới, nữ tử trước mắt này, cũng chỉ là tiểu nương 17 tuổi mà thôi.

      Nếu so với gia đình bình thường, tiểu nương như nàng e rằng là ở trong khuê phòng đợi gả, chờ đợi phu quân tốt đến rước mình?

      Nhưng là vì , cả đời nàng liền thay đổi.

      Mười hai tuổi vào thanh lâu học cách quyến rũ đàn ông, học cách giết người, học cách gạt người, làm sao còn có dáng vẻ của nương chứ?

      Phong Húc khẽ thở dài nhìn nàng, bàn tay vỗ lên đùi mình.

      Vẻ mặt Hạ Lưu chấn động, giống như nhiều năm trước vừa được Phong Húc thu dưỡng, nàng quỳ chân xuống, tựa đầu lên đùi .

      "Ngoan." Ngón tay Phong Húc trắng đến mức gần như mang bệnh vuốt ve mái tóc đen như mực của nàng.

      "Thế lực của Thái tử càng lúc càng lớn, chắc chắn rất muốn giam giữ ta, sau đó mới giết ta giải hết mối hận trong lòng."

      cười khẽ, tiếp tục chậm rãi chuyện.

      "A Lưu, nếu ngày mai ta chết , ngươi cứ ở trong cung an ổn làm phi tần Thái tử. Sau này đăng cơ , ngươi cũng có thể trở thành cung phi có địa vị cao quý."

      Phong Húc đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nét cười nơi khóe miệng đẹp đến nổi có cảm giác .

      Lúc này mưa gió dừng, xa xa phía cuối chân trời, tia sáng mông lung lóe lên như muốn xóa tan đêm tối.

      Hạ Lưu nắm chặt lấy ống tay áo rộng lớn của , câu, chỉ là ngừng rơi lệ. .

      "Sau này nếu muốn gặp ta, cứ tìm thủ vệ canh giữ gần Lưu Vân các, là tâm phúc của ta, dẫn ngươi đến chỗ ta,."

      Ruốc cuộc Phong Húc cũng cho nàng phương thức liên lạc, trong lòng Hạ Lưu liền thả lỏng rất nhiều. May mắn là sau này nàng còn phải vất vả vụng trộm chạy tới đây rồi nghĩ cách dụ ra nữa a.

      "Được rồi, trước khi hừng đông ngươi nên trở về, đừng để bị phát ."

      tay Phong Húc xoa xoa đầu nàng, tay đặt tấu chương xuống mặt bàn.

      "Ta cũng muốn xem chút, lễ vật mà Thái tử cất công chuẩn bị hấp dẫn như thế nào."

      đứng dậy, quay lưng về phía nàng, y phục màu xanh người như muốn tan hòa với bầu trời xa xăm hư vô rồi biến mất giữa nhân gian này.

      [Chúc mừng đạt được 12 điểm hảo cảm, độ hảo cảm tại là 70.]
      thuyt, Huỳnh Thượng HỷAbby thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện tổng giám đốc tôi. (Lưu ý có cảnh H)

      Edit & Beta-r: Dương_Mitanovlia



      Ban đêm, ánh trăng tròn tỏa sáng lấp lánh với muôn ngàn vì sao, gió mát thổi nhè từng nóc tạo nên khung cảnh bình yên. Trái lại, trong căn biệt thự sang trọng, tiếng trẻ con khóc ngừng vang lên, bên cạnh là người phụ nữ có mái tóc đen dài đen bóng mượt, gương mặt hài hòa xinh đẹp dịu dàng dỗ đứa bé nín khóc. Đó chính là Hạ Lưu.

      Ngồi sát bên là vị tổng giám đốc nào đó, vẻ mặt tuấn bây giờ lại đen như đít nồi, tay chân luống cuống thay tã cho con.

      ba năm từ khi Lê Phong và Hạ Lưu cưới nhau, lúc nghe tin mang thai, vui mừng, sung sướng đến nỗi muốn nhấc bổng lên mà xoay vòng vòng, nhưng… Chuyện gì xảy ra thế này?!

      Lê Phong dù sao cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, ấy vậy mà lại phải thay tã quần cho con đấy! thế cũng thôi , tiểu bảo bối này còn giành vợ của !

      đáng giận!

      mười tháng! chưa được chạm vào vợ mình. Mười tháng lận đó! Cũng bởi vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của và tiểu bảo bối trong bụng. cứ thế nhịn,.. phải nhịn… rồi tiếp tục nhịn… Nhưng tại sao? Tại sao khi vợ sinh xong rồi, cũng thể chạm vào vợ mà còn phải kiêm thêm việc thay tã lót hằng ngày cho con chứ!

      Tiểu bảo bối, con như vậy là làm hại ba ba đấy!

      Sau hồi vật lộn với đống tã quần, cuối cùng Lê Phong cũng hài lòng nhìn tiểu bảo bối nằm ngủ trong nôi. Nội tâm kích động đến run rẩy.

      Vợ à, đến đây!

      bất ngờ nhấc bổng Hạ Lưu lên, bế người đến phòng khách. Tiểu bảo bối say giấc, người làm ba và mẹ nên quấy rầy nha. Cả hai phải xa để làm công việc mới tốt.

      Hạ Lưu khó hiểu nhìn Lê Phong, đôi môi xinh khẽ mở: “ à, có chuyện gì sao?”

      Ôm được thân thể mềm mại của vợ, vẻ mặt rầu rĩ của Lê Phong liền dịu dàng xuống, cười thần bí : “Tiểu bảo bối ngủ rồi. tại là giờ của chúng ta.”

      “A?” Hạ Lưu hiểu thốt lên.

      thể chờ đợi được nữa, Lê Phong gấp gáp cúi đầu hôn nồng nhiệt lên đôi môi mềm mại của Hạ Lưu, chiếc lưỡi dài dò xét, cuốn hút trong khoang miệng của . Tạo nên nụ hôn sâu.

      Tiếng nút ‘chậc chậc’ ngừng thoát ra khóe miệng. Cả căn phòng khách to lớn cũng bị đốt nóng.

      Hạ Lưu bị Lê Phong hôn đến mềm hết cả người, cơ thể theo bản năng quấn lấy thắt lưng của chồng mình. vừa hôn vừa nhàng để người nằm xuống sô pha, sau đó hai tay liền bắt đầu nắn bóp, vuốt ve khắp cơ thể trắng nõn dưới thân. Áo ngủ mỏng manh nhanh chóng được vén lên, hai khỏa đầy đặn lập tức bật ra, đầu nhũ hồng hồng gặp phải khí lành lạnh mà se lại, cứng rắn chọc thẳng vào mắt .

      Máu huyết trong người càng sôi sục, phía dưới căng trướng như muốn chọc thủng quần mà lao vào thám hiểm hoa huyệt ẩm ướt, bỏ phí phút dây mà cúi đầu hôn từ cần cổ đến xương quai xanh. tay nắm hai tay vợ mình đặt lên đầu, bàn tay còn lại thỏa sức nhào nắn đôi bồng đảo, ngón tay thon dài tà ác vẽ vòng tròn quanh nhũ tiêm, sau đó lại kẹp nó lại mà vân vê, ma sát đến nổi Hạ Lưu chịu nổi mà run rẩy, bật thốt từng tiếng rên rỉ yếu ớt.

      “Ưm… a… Phong…a…a…” Thân thể bị bàn tay ma quỷ của kích thích mà ngừng tràn ra mật dịch, thấm ướt cả đáy quần lót mỏng manh.

      Lê Phong há miệng tham lam ngậm lấy bên tuyết trắng, đầu lưỡi ẩm ướt đảo vòng liếm liếm, đôi môi bạc gợi tình hết há ra rồi mút mạnh, tạo ra từng tiếng ‘chậc chậc’ dâm mị.

      “Ưm…ư…a…” Hạ Lưu nhắm chặt mắt, sung sướng phát ra rên rỉ. Điểm tam giác giữa hai càng thêm co thắt, ào ạt chảy ra hoa dịch. Bỗng ngực chợt lạnh, Hạ Lưu liền ấm ức, mở mắt ra nhìn thấy Lê Phong cởi chiếc quần vướng víu người xuống, thiết bổng cương cứng lập tức bật ra, rung rung chào hỏi bé.

      Nội tâm càng hưng phấn khi thấy vợ bé bỏng đỏ mặt, gập người, tay chống đỡ bản thân, tay kéo chiếc quần lót nóng bỏng xuống, khu rừng thần bí và khe suối róc rách từ từ phơi bày ngay trước mắt, cổ họng khô khốc phun ra từng hơi, liếm liếm môi, ngồi xổm sô pha, hai tay nắm hai cẳng chân thon dài rồi tách ra xong liền chôn đầu gặm liếm nơi tiên cảnh nhân gian ấy.

      Hạ Lưu cảm thấy cái lưỡi linh hoạt chậm rãi liếm nút lúc mạnh lúc hai múi thịt múp míp của mình. Chiếc mũi hít vào thở ra từng hơi nóng khiến rừng cỏ lung lay, khe suối nguồn như muốn làm dịu cơn khô nóng ấy mà liên tiếp chảy ra từng dòng nước nhơn nhớt, làm bóng cả chiếc cằm gọn của .

      Thấy vợ mình động tình, sung sướng cười tiếng, đầu lưỡi bất ngờ đâm mạnh vào khe hẹp, luồn lách vào trong để tìm kiếm càng thêm nhiều mật dịch.

      Hạ Lưu vặn vẹo cơ thể, từ trong hoa huyệt truyền ra từng cơn khoái cảm. Lê Phong thấy vợ mình hành động như vật liền dùng ngón trỏ chậm rãi đút vào, ngón tay cong lên khẽ động, luận đồng đều đặn đến khi muốn cao trào lập tức dừng tay lại.

      “Đừng…” Hạ Lưu bất mãn hô lên.

      “Đừng cái gì, nhanh cho biết.”

      “Đừng ngừng lại.”

      Nghe được lời cầu xin như mong muốn, Lê Phong liền chút lưu tình đưa thêm ngón giữa và ngón áp út vào, kịch liệt đâm vào, rút ra. Hạ Lưu bị kích thích mạnh đột ngột như vậy, cơ thể quá sung sướng mà oàn người.

      Cảm thấy trước mắt mờ mịt, sóng biểm dập dờn khiến chao đảo, Hạ Lưu nức nở cầu xin.

      “Ra, xin rút… A!”

      Nghe theo vợ mình, Lê Phong lập tức rút ba ngón tay ra, cầm thiết bổng cương cứng đến sưng tím nhắm thẳng khe hẹp đâm mạnh, kịch liệt đâm chọc trong .

      Chiếc ghế sô pha vững trãi cũng nhịn được xê dịch từng chút từng chút về phía trước.

      Càng về sau, thiết bổng càng luận động nhanh hơn. “Phách phách” ma sát, như muốn tạo ra lửa bằng cách đó vậy. Hạ Lưu đỡ nổi thế công vồn vã ấy mà căng mình hét lên, dục vọng nhanh chóng đạt đến đỉnh cao trào, vách tường thịt mạnh mẽ hút lấy của thiết bổng khiến Lê Phong sung sướng đến khó nhịn, hẩy mạnh thêm lúc liềm gầm to, bắn chất lỏng nóng cháy vào tận đáy cốc.

      Hai người thở dốc nằm sô pha, nơi riêng tư vẫn dính chặt vào nhau.

      Lê Phong ôm vợ vào trong lòng. ngờ cứ vậy mà nhắm mắt ngủ mạch đến sáng, để lại vị tổng giám đốc nào đó vẫn chưa thỏa mãn dục vọng tức đến hộc máu.

      Hạ Lưu, ngày mai em biết tay !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :