1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tìm chồng- Minh Nguyệt Thính Phong (45/116)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18:

      Chòng chành lắc lư, dạ dày như muốn lộn lên, cảm giác buồn nôn khó chịu làm Tô Tiểu Bồi muốn tỉnh lại.
      Mơ mơ hồ hồ, thấy đầu mình chúc xuống đất, bị người khác vác vai đưa .
      bị bắt cóc rồi.
      Đây là suy nghĩ đầu tiên ra trong đầu .

      Càng ngày càng buồn nôn hơn, Tô Tiểu Bồi gắng mở to mắt nhưng chẳng nhìn thấy gì, bị trùm túi qua đầu.
      nghe thấy tiếng bước chân của tên bắt cóc, tiếng dẫm lên lá khô, cành khô, có tiếng xào xạc, nghe thấy cả tiếng nước chảy nữa
      bị bắt lên núi rồi sao?
      Tim đạp thình thịch. còn nhớ khi Nhiễm Phi Trạch đưa xuống núi từng qua con sông. Họ còn uống nước, nghỉ chân bên bờ sông đó, sông khá sâu, nước xiết, Nhiễm Phi Trạch lấy về ít nước cho rửa mặt rửa tay, làm mình tỉnh táo môt chút.

      nghĩ thế nghe thấy tiếng nước càng ngày càng gần, tên tội phạm dừng lại, để xuống dưới đất.
      Tô Tiểu Bồi cắn răng, tuy rằng đau nhưng mà cố phát ra tiếng động, muốn biết tỉnh.
      Người kia bỏ xuống rồi có động tĩnh gì khác, Tô Tiểu Bồi nghe ngóng, xung quanh có ai khác, chỉ có mình người nọ. Nghe tiếng bước chân về phía bờ sông.

      Tô Tiểu Bồi biết phải tự cứu mình.
      quả nhiên bị đưa vào núi, nhưng có muốn trốn cũng trốn nổi. thực dám hy vọng lần nào cũng có tráng sĩ tốt bụng qua cứu giúp.
      động động chân, cái túi gai kia cũng thắt nút, chỉ là tay chân thể động đậy nên cũng chẳng bỏ được túi ra. cẩn thận ngồi lên, dám gây ra tiếng động quá lớn, chậm chậm bỏ cái túi ra khỏi người.
      Rất thuận lợi.

      có ai ngăn cản.
      vừa bỏ cái túi ra khỏi đầu, còn chưa nhìn thấy tên bắt cóc kia ở đâu nghe thấy tràng mắng chửi sau lưng. nghe là mắng cái gì, nhưng nhất định là những lời chẳng hay ho gì.
      Là tên bắt cóc
      Nghe tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, ta về phía
      Kề ngay gang tấc.

      Tình hình gấp rút, Tô Tiểu Bồi chỉ có thể tùy cơ hành động. giật cái túi ra khỏi người, quăng lên mặt của người kia rồi gấp rút chạy, vừa chạy vừa la “Cứu mạng”
      Nhưng chạy chưa được xa liền có người nắm lấy tóc bắt lại.
      Tô Tiểu Bồi “A” lên tiếng, thuận thế quay người giơ chân đá thẳng vào hạ bộ của .

      đá này chẳng có mấy sức, nhưng đối phương cũng đau đến mức hét lên tiếng rồi nhàng buông tay, ôm lấy hai chân khuỵu ngã xuống.
      Tô Tiểu Bồi hét lên, hai tay nắm lấy tai người kia vật cái, ngã lăn xuống đất.
      Tô Tiểu Bồi thèm nhìn nữa, quay người tiếp tục chạy xuống núi. nghe thấy tiếng mắng chửi đằng sau lưng, tên kia đứng dậy dược, bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo.

      To Tiểu Bồi dám quay đầu xem, tim đập thình thịch. sợ chết khiếp, bây giờ tiếng cũng gọi ra được nữa. hướng về phía hàng cây rậm rạp mà chạy, hy vọng có thể che giấu tung tích ở nơi đó, tranh thủ thêm ít thời gian.
      Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần, liền theo đó là tiếng mắng chửi thô tục. Tốc độ của đối phương cũng còn như trước, nghĩ lại đá đó cũng có tác dụng, nhưng cũng thay đổi được chuyện càng ngày càng đuổi tới rồi.

      Tô Tiểu Bồi toát mồ hôi, cố gắng mở trừng trừng mắt, tập trung toàn bộ chú ý để tiến về phía trước. xô phải đám cỏ cao bằng nửa người, người kia đuổi tới, nắm lấy vài kéo lại. Tô Tiểu Bồi dùng lực muốn đánh ra cái, nhìn chưa người kia ra làm sao liền nóng giận dùng lực đẩy cái.

      Tô Tiểu Bồi mất thăng bằng, lảo đảo tiến về phía trước thêm mấy bước liền vướng vào bụi rậm. Nơi đó bằng phẳng, lại có bờ dốc, Tô Tiểu Bồi đứng vững, dẵm phải hòn đá liền ngã xuống, nơi đó là bờ đá ở ven sông.

      Tô Tiểu Bồi thấy thân bẫng, ngã xuống. thất thanh kêu lên tiếng, đầu bỗng thấy đau, liền ngã ùm xuống nước.
      Nước sông lạnh buốt xộc vào mồm và tai , bóng đêm như bao phủ lấy , nước đẩy rồi nhấn chìm . lo sợ bị nước dìm chết, muốn vùng vẫy, nhớ mình biết bơi, nhưng rơi vào trận chiến với nước thế này bỗng thấy não phình ra, hôn mê vô lực. Tứ chi còn nghe theo chỉ đạo nữa.

      hít thở ra hơi nữa. Nước sông càng đẩy sâu hơn vào đêm đen, phổi muốn phát hỏa, đau đớn muốn chết. Cuối cùng, màn đen chiến thắng triệt để.
      Cũng biết là qua bao lâu.
      đột nhiên nghe thấy tiếng chuông
      hoảng hốt, biết được là tiếng động gì.
      Đột nhiên, bừng tỉnh.

      ngồi dậy,phát mình giường, giường của mình.
      Tô Tiểu Bồi ngẩn ra.
      Căn phòng quen thuộc, ga giường quen thuộc, chăn mềm quen thuộc.
      Chuông đồng hồ còn “Reng reng reng” kêu gọi nữa. vớ lấy nó, tắt , nhìn tấm ảnh cha mẹ ở đầu giường cười với .

      phải chứ, Tô Tiểu Bồi nhéo nhéo mặt. Sao lại thế đươc, hóa ra là mơ sao?
      Tô Tiểu Bồi nhảy xuống giường, tắm cái để mình hoàn toàn tỉnh táo. Cảnh vật trong giấc mộng vẫn ràng như cũ, hình dáng của từng người, mỗi tiếng mỗi thanh, còn có những chuyện từng trải qua, hơn nữa những tình cảm và suy nghĩ trong mơ cũng đều nhớ hết.

      Tô Tiểu Bồi chăm sóc cho bản thân xong, nhìn đến thời gian, ngày 27 tháng 8, thứ hai.
      Tô Tiểu Bồi mím môi, ngủ tối hôm chủ nhật, tỉnh lại là thứ hai, chẳng có gì sai biệt hết. Ngày tháng đúng, nhưng tại sao có cảm giác chân thực? Thực chỉ là giấc mộng sao?

      Giấc mơ là tư liệu sống của trí nhớ, mặc dù những tư liệu này có thể biến hóa cách huyền ảo, hão huyền, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn nhận ra con đường ở trấn Thạch Đầu, những người nơi đó ăn mặc và năng ra sao, những lời văn cổ cáo thị, bàn chải của thời đại, tất cả đều rất chân thực.

      Hơn nữa khoảng thời gian trong mơ của hề ngắn, cảnh tượng nối liền, hề có bất kỳ đứt đoạn hay nhảy vọt nào, thời gian cứ từng giây từng phút tuần tự trôi . Mỗi người trong giấc mơ đều có phản ứng rất bình thường, thậm chí còn trong quá trình suy nghĩ sâu xa hơn. Mọi việc đều diễn ra rất hợp lý, logic.

      Tô Tiểu Bồi mở máy tính, ghi lại những gì trong giấc mộng. tiện tay tìm tìm, phát ra thời cổ đại có bàn chải và thuốc đánh răng, chuyện này ràng đâu có biết.
      Tô Tiểu Bồi thấy mơ mơ hồ hồ. ngẩn người ra hồi lâu, đến khi phản ứng lại phát mình muộn làm.

      Ngày làm hôm nay của Tô Tiểu Bồi đặc biệt hồ đồ, may vẫn còn ở trong trạng thái lẩn mần ở nhà xuất bản qua ngày nên cũng chẳng có ai chú ý. làm được nửa ngày, Tô Tiểu Bồi cảm thấy mình thực trở về với thực rồi liền gọi điện thoại cho mẹ.

      Lý phi quản lý hiệu sách, nhận điện thoại của con mà chẳng thấy vui vẻ gì. Bà còn bị cái cảnh bên nhà trai làm loạn lên sau vụ xem mắt hay ho cuối tuần rồi khiến cho điên cả người, Nghe thấy con có chuyện gì, chỉ gọi điện nhảm vài câu liền tức giận nó để tâm đến công việc, nhịn nổi liền tức khí mắng mỏ mấy câu.

      Quan hệ hai mẹ con trước nay vẫn thế, mỗi lần gặp gỡ hai chuyện đều tạm biệt nhau vui vẻ gì. Nhưng nghe thấy lời mấy để tâm của mẹ Tô Tiểu Bồi tự dưng chẳng thấy có vấn đề gì, những điều này quá chân thực, quả là nằm mơ mà thôi.
      Tô Tiểu Bồi buông di động xuống ghế, nhìn nhìn nó, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện. cầm di động lên, mở album ảnh bên trong. Nhìn tấm ảnh mới chụp nhất, tên tấm ảnh “Nhạc”.

      Tô Tiểu Bồi mở rộng tấm ảnh, tim ngừng đập
      Trong tấm ảnh chỉ là chiếc ghế ngồi trong tiệm cà phê, có ai ngồi ở đó.
      Nó trống , có ai.
      Người cùng gặp mặt hôm đó, Nguyệt lão gì đó cái gì mà người định mệnh của bị xe đâm nên xuyên đợi xuyên đến để cùng nhau trở về ấy, người đó tồn tại sao?

      Tô Tiểu Bồi hoảng hồn, bệnh trạng này với hề xa lạ, hoang tưởng, ảo giác
      từng gặp những bệnh nhân như vậy
      Nhưng hề nghĩ đến mình cũng có ngày như vậy
      Nguyệt lão kia thực hề tồn tại sao?

      Tô Tiểu Bồi gọi điện thoại “Sư huynh, em là Tiểu Bồi. Hôm thứ sáu xem có gặp người bị mắc chứng hoang tưởng, em cho ta danh thiếp của , đó là thanh niên trẻ tuổi, ta có đến tìm ?”
      Đối phương đáp lời là , Tô Tiểu Bồi thêm vài câu rồi cúp máy.
      Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, lại gọi cuộc khác, cuộc này gọi cho giáo sư hướng dẫn tiến sĩ của , giáo sư Uông Đan. Ông những là giáo sư mà còn là bác sĩ, bác sĩ tâm lý của .

      sai,bác sĩ tâm lý cũng cần bác sĩ tâm lý.
      Có lẽ nhiều người cho rằng bác sĩ tâm lý có thể tự làm được việc trị liệu tâm lý, có đủ khả năng giải quyết những vấn đề tâm lý của bản thân, bọn họ hoàn toàn có thể khống chế tình cảm, làm bớt áp lực. Bác sĩ tâm lý là nghề nghiệp phải gánh chịu nhiều áp lực tâm lý và phụ trách nhiều tình cảm hơn bất cứ ngành nghề nào khác. Khi bọn họ thâm nhập vào thế giới tình cảm của người bệnh và thế giới nội tâm vẩn đục của người khác đồng thời cũng phải gánh chịu ảnh hưởng tiêu cực từ chúng.

      Khi cha Tô Tiểu Bồi qua đời, cảnh sát bố trí Uông Đan làm người hướng dẫn tâm lý cho , giáo sư Uông Đan trước nay vẫn làm việc với bên cảnh sát, cũng từ lúc đó mà viết được tác dụng của việc nghiên cứu lãnh vực tâm lý tội phạm. Vì thế mà khi thể báo danh vào trường cảnh sát lựa chọn đầu tiên là học tâm lý.

      Tốt nghiệp thạc sĩ, Tô Tiểu Bồi tham gia vào công tác nghiên cứu tâm lý của giáo sư Uông, đồng thời tiếp tục học lên tiến sĩ, vừa làm việc. Giáo sư rất hiểu , giúp đỡ rất nhiều.
      Tô Tiểu Bồigọi điện cho giáo sư, hỏi ông tối có thời gian , muốn chuyện cùng ông.

      Uông giáo sư đồng ý.
      Tô Tiểu Bồi dự định rất nhiều, vốn muốn đem giấc mơ kỳ quái đó cho giáo sư, ông giỏi hơn nên chắc có cách nghĩ hay hơn. Hôm nay lại thêm vào việc bị ảo giác càng cần phải chuyện cho ràng.

      Tô Tiểu Bồi nhân thời gian rảnh sắp xếp lại nội dung giấc mơ, sáng sớm nay ghi lại nhưng vẫn chi tiết lắm. Hôm nay vốn tổng biên muốn gặp hội họp gì đó để thảo luận vấn đề nhưng thời gian gấp quá, Tô Tiểu Bồi rảnh. Tô Tiểu Bồi xem lại nội dung ghi chép điện thoại, sau đó ngẩn ra.

      Đường Liên, hội chứng Stocklhom, trong vài hoàn cảnh nhất định thay đổi tình cảm đối với người gây hại, nảy sinh tình cảm đối với kẻ phạm tội, thậm chí còn giúp đỡ . tại sao lại bỏ qua cái này chứ.

      Tô Tiểu Bồi xem xét lại phản ứng và chuyện của Đường Liên trước sau xem lại lần, càng thêm khẳng định. sai, nhưng sao khi đó nghĩ đến chứ. của giấc mộng thực là bị chó ăn mất não rồi.

      Cả buổi chiều Tô Tiểu Bồi toàn làm cái này, xem xét án rồi ghi lại vào USB, đợi đến khi tan làm chạy nhanh như bay khỏi công ty, chuẩn bị đến hẹn gặp Uông giáo sư
      Xuống lầu, ngẩn ra
      đứng dưới lầu, mắt nhìn chằm chằm vào cửa lầu là chàng tự xưng là Nguyệt lão.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19:


      “Tô Tiểu Bồi” ta nhìn thấy , lớn tiếng gọi tiếng.
      Tô Tiểu Bồi nhìn bốn phương, mọi người nhìn thấy tiếng gọi cũng quay sang nhìn người đó.
      Tô Tiểu Bồi nhíu mi, phải chứ, chẳng lẽ người này phải là ảo giác sao.


      “Tô Tiểu Bồi,làm sao quay lại rồi?” Nguyệt Lão kia vội vã, đợi Tô Tiểu Bồi tới mà kéo qua bên.
      “Quay lại từ đâu?” Tô Tiểu Bồi lạnh lung cố ý hỏi
      “Xuyên ấy, chưa xuyên sao? Thời gian còn sớm hơn là ta tưởng, ta nghĩ còn phải qua thời gian nữa kìa. Làm sao mà xuyên rồi. Nhưng về sớm quá, gặp ta chưa?”

      “Gặp ai?”
      “Trình Giang Dực ấy!” Nguyệt Lão vội vàng cuống quýt “ còn chưa gặp ta sao?” ta nhìn biểu cảm của Tô Tiểu Bồi liền biết ngay chưa gặp rồi.

      “Ôi trời,ta còn cứ nghĩ là hiệu suất của cao lắm, chỉ chút xíu thôi là làm xong. Kết quả là phí công rồi.” ta vẫn còn lảm nhảm, Tô Tiểu Bồi trừng mắt thèm quan tâm.
      “Đợi chút, đợt chút!” Bạn Nguyệt lão giật mình, trợn tròn mắt lên kinh ngạc “Hay là chết rồi?”


      “Đúng, trước mắt con ma đấy.”
      “Trời ơi đừng có đùa nữa” Nguyệt Lão vò đầu, “ đùa nghiêm túc thế này đáng sợ.”
      Nguyệt lão muốn tiếp đồng nghiệp của Tô Tiểu Bồi tới, cười thầm “ Tiểu Bồi, bạn trai à? Đẹp trai thế.”

      “Ha ha” Nguyệt Lão được người ta khen liền ý tứ cười với người ta luôn.
      Đồng nghiệp nọ cũng bàn tán thêm nữa, rồi liền vẫy tay luôn.
      Nguyệt lão thấy xung quanh vắng người rồi mới lại bắt đầu “Tô Tiểu Bồi, sau khi xuyên qua rồi chỉ có hai tình huống có thể quay lại, tìm được ta rồi, hai là chết rồi. trải qua chuyện gì ở chỗ đó? Chết rồi sao?”

      Tô Tiểu Bồi nhíu mày, rơi xuống sông, thế là chết chưa?
      “Ài, chêt cũng hơi bị nhanh quá đấy.”
      Đồ khốn nạn!Lại còn có cái kiểu năng thế này đấy à?
      “Tô Tiểu Bồi, qua bên đó gặp những ai? mau . Lần này quay lại, ta vẫn thấy ta còn ở bên kia, nên thất bại rồi. Thế có nghĩa là lâu nữa lại bị lôi về, nhân cơ hội lần này ta giúp phân tích, nếu rồi lại về, ta giúp nổi đâu.”

      Cái gì mà ma? Rồi cái gì mà xuyên ?
      Tô Tiểu Bồi muốn chết lắm rồi. lại nghĩ “Ở đó có ít người, kể từng người từng người cho nghe à?” Khẩu khí làm sao mà tốt lên nổi.
      Nguyệt lão cào cào đầu “Cũng đúng nhỉ, nếu chuyện dài quá ta chẳng có thời gian mà nghe nhiều.”

      Cuối cùng ai mới là người có thời gian?
      Nếu phải Tô Tiểu Bồi muốn làm mọi chuyện sớm quay người rời .
      “Hay là thế này , xem,người đầu tiên gặp khi xuyên qua là ai?”
      nam nữ”
      có Trình Giang Dực sao? ta chỉ xuyên qua sớm hơn tháng, lẽ ra rất dễ nhận ra chứ.”

      có, cả hai đều là người cổ đại, còn khinh thị tôi năng kỳ quặc.”
      “Sao lại thế được” Nguyệt lão hồ nghi, ta rút từ túi ra màn hình cầm tay, trượt trượt mở mở trước mặt xem, rồi “Dây tơ hồng của hai người vẫn còn quấn chặt lắm. Mà còn phải chặt cách bình thường, mà là siêu siêu chặt ấy”

      Shit, bị líu lưỡi à?
      “Thế nên bị lôi , đến nơi đó đáng ra cách ta xa đâu. nghĩ lại xem, gặp qua hai người, nhất định có người có quan hệ với ta, có thể người này dẫn tìm ta.”
      Mang tìm ta.

      Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, Nhiễm Phi Trạch muốn đưa đến miếu ni , nơi đó chắc chắn chàng trẻ tuổi nào xuyên qua đâu nhỉ? Đường Liên sao? dám khẳng định, ấy mắc phải hội chứng Stockholm, có khả năng giúp đỡ sơn tặc, nếu ấy đem mình đến cho ai….

      phải chứ, Trình Giang Dực kia xuyên qua làm người cho tử tế mà thành sơn tặc rồi cưỡng bức con nhà lành sao?
      Đường Liên tháng trước bị bắt , Trình Giang Dực tháng trước xuyên ….
      phải chứ?

      tôi tìm ta, rồi cùng nhau quay lại. Cái khái niệm tìm này nó là thế nào?
      “Là ý gì?” Nguyệt Lão chả hiểu gì
      “Có nghĩa là tôi nhìn thấy ta tức là tìm được hay là tôi gọi Trình Giang Dực tiếng, ta đáp lại là tìm được, hay là phải thế nào? Tìm rồi về thế nào? Nắm tay nhau tiếng được ?”

      “Ý, ta mới biết là ta cũng chả biết nha” Nguyệt lão tiếp tục mơ hồ, ta nghĩ nghĩ, cười “ Cái kiểu nắm tay nhau cùng hô “” nghe nó buồn cười đấy”
      ta cứ thế mà cười, sau đó nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Tô Tiểu Bồi nín bặt. Hắng giọng hai tiếng rồi làm ra vẻ.

      “Tóm lại, trong bản ghi nhớ của ta vẫn chưa tìm ra được những thông tin chi tiết hơn, đợi ta tra ra thêm được rồi nghĩ cách cho .”
      có thể đáng tin chút được ?”

      “Ài, có câu này của , ta cố gắng hơn được chưa?” Nguyệt lão phục, rồi nhấn mạnh với “ Tô Tiểu Bồi, mau đến bệnh viện gặp Trình Giang Dực, ít nhất cũng phải biết hình dáng của ta, hiểu ta chút, như vật mới tìm được người chứ. Dây tơ hồng hai người quấn rất chặt nên nhất định ta cách rất gần. Những người gặp phải là ta nhất định có thể dẫn đến chỗ ta, có mối quan hệ. ở đó đừng sợ hãi, nếu chết rồi quay lại đây, xem như nghỉ ngơi tí rồi lại quay lại.”

      Shit, năng cái kiểu gì đấy, mà thử xem chết nó ra làm sao .
      “Còn gì nữa ?”
      “Còn gì sao?” Bạn Nguyệt Lão chả biết gì hỏi lại
      còn có gì dặn dò ?”
      “Ồ, tạm thời nhớ ra gì cả”

      Tô Tiểu Bồi rút điện thoại ra “Tên, điện thoại, để tôi còn ghi lại.”
      “Ta là Nguyệt Lão số 2238, có tên, có điện thoại.”
      “Số 2238?” Tô Tiểu Bồi đen mặt.“Có rất nhiều Nguyệt lão sao?”
      “Đúng thế, bận chết mất,chúng tôi phải xử lý rất nhiều Case đấy.”

      “Xử lý cái gì, bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như thế.” Tô Tiểu Bồi khách khí luôn “Gả được, lấy ai cũng xong đống người. Có phải các người học hành luyện tập đến nơi tới chốn, ai ai cũng giống chẳng đáng tin chút nào hả?”

      Nguyệt lão xấu hổ “Ta cũng rất cố gắng rồi đấy, nhân duyên của tốt, nhất định có vấn đề kỳ lạ nào đấy, đừng có quở trách người khác chứ. Bởi càng ngày con người càng coi trọng bản thân mình nên mới xảy ra hoàn cảnh như vậy đấy. Tô Tiểu Bồi, đừng nhìn mình có người định mệnh, để ta tiết lộ cho hay, cho dù Trình Giang Dực có bị tai nạn xe, cho dù hai người gặp nhau như định sẵn, hai người nảy sinh tình cảm do tính cách của , của ta mà hai bên đều rất đau khổ. Ta cất công chuẩn bị các bước để các người thay đổi, nhưng khổ thay là ta chuẩn bị xong rồi lại gặp phải chuyện như thế này. Tất cả những gì chuẩn bị đều phí công hết rồi, ta cũng cảm thấy rất khó chịu. Nên cũng đừng phàn nàn nữa, ai cũng có nỗi khổ riêng cả thôi.”

      Tô Tiểu Bồi bị thế biết phản bác thế nào nữa.
      “Tóm lại là, nhiều thành quen,lần này biết đường biết lối, chúc thuận buồm xuôi gió. À, đúng rồi, trước đó đừng quên bệnh viện nhé, lần trước nghe ta, cũng trách được, lần đó quá gấp rút, nhanh chóng quá. Ta nhìn lịch trình công việc mà bị dọa luôn.”

      “Tôi chụp ảnh của , tại sao có?”
      “Chúng ta được lưu lại hình ảnh. Đợi đến khi Case của kết thúc rồi, ta dần dần biết mất trong trí nhớ của . Người đồng nghiệp ban nãy nhìn thấy ta, lát sau quên ngay ta trông như thế nào, ấy chỉ nhớ là hình như nhìn thấy chuyện với nam giới, qua lát nữa còn nhớ gì nữa. Trong bức ảnh chụp có ta cũng là chuyện thường thôi.”

      Tô Tiểu Bồi rút điện thoại, lại chụp tấm nữa. Nguyệt Lão cười cười, giơ ngón tay làm chữ V cho chụp.
      “Bao giờ tôi quay lại đó?” TôTiểu Bồi tin chuyện này nhưng vẫn cứ hỏi.
      biết
      “Đến rồi rơi xuống nơi nào?”
      biết.”
      “Vậy biết cái gì?”
      “Ta biết bị đưa , tìm được ta rồi có thể trở lại. À, đúng nên là, nếu như chết quay lại.” Nguyệt lão vừa vừa gật đầu, thêm chút giọng điệu nữa.

      đáng chém, ta biết sao mà“nhiều” thế chứ. Tô Tiểu Bồi tức rồi đấy.
      “Vậy nếu tôi có vấn đề cần tìm phải làm sao?”
      tìm ra ta đâu, bây giờ có quá nhiều người có vấn đề. Nếu chúng ta làm thêm cả dịch vụ tư vấn khỏi luôn làm việc chính. Case của , nếu có thông tin gì cần cho ta thông báo, ta xuất nghĩa là ta có gì mới, phải dựa vào chính mình . Thuận theo tự nhiên là tốt, cố lên.”

      chuyện xong rồi, Nguyệt Lão vẫy vẫy tay, quay người rời .
      Tô Tiểu Bồi nhìn bóng dáng của ta, ta va vào người, cười cười rồi tiếp. Tô Tiểu Bồi nghĩ, người chẳng may bị va vào kia có phải quay đầu cũng quên luôn Nguyệt Lão ?

      nhìn lại điện thoại trong tay mình, tấm ảnh chụp Nguyệt Lão vẫn còn đây.
      bỏ điện thoại vào trong túi, về phía xe mình.
      Lên xe, khởi động máy, đoạn gặp đèn đỏ, dừng xe. Nghĩ ngợi hồi, lại bỏ điện thoại ra, nhìn tấm ảnh đó, có cây, có đường, nhưng hề có hình ảnh Nguyệt lão.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương20:


      Tô Tiểu Bồi gặp Thầy Uông
      Nhưng phải với thầy Uông thế nào, vẫn rất do dự. Vốn muốn đem hết mọi chuyện tâm với thầy, cái chuyện chẳng như mơ kia cũng như ảo giác ra Nguyệt Lão.
      Nhưng bây giờ xem như Nguyệt Lão là người , giấc mộng cảnh vật kia đích thực là xuyên sao.

      Khi Tô Tiểu Bồi dừng xe dưới tòa nhà nghiên cứu quyết định, mơ vẫn là mơ. đến đây là muốn thu lấy ít sức mạnh .
      Thầy Uông thấy Tô Tiểu Bồi rất vui, hỏi công việc rồi cuộc sống của gần đây thế nào. Tô Tiểu Bồi đều tốt cả, nhưng mà và mẹ sắp xếp xem mắt rồi giám sát công việc khiến rất đau đầu.

      Thầy Uông cười cười “Làm biên tập mai em rồi, nếu chán về đây, ở đây luôn có chỗ cho em.”
      Hai người mấy chuyện thường nhật, vợ giáo sư Uông mang cơm đến. Bà sớm nghe Tô Tiểu Bồi đến nên cũng mang đến phần cho . Tiểu Bồi nhìn tài liệu bàn biết thầy lại tăng ca, lòng giấu được ngưỡng mộ. Nơi đây mới là nơi có thể phát huy hết khả năng của mình, ra ngoài kia cảm giác như mình còn sức lực gì nữa.

      Hai thày trò vừa chuyện vừa ăn cơm, rất nhàng thoải mái.
      Tô Tiểu Bồi với thầy mình nằm mơ giấc mơ rất chân thực. Trong mơ tới nơi cổ đại rất xa lạ, có tiền, năng cũng kỳ lạ, mà còn là gìa, đầu tóc nhìn còn chẳng ra con , mọi người đều nhìn với ánh mắt kỳ quái.

      “Sau đó sao?” Thày giáo hỏi
      “Em đến đó làm gì cũng xong, có tự tin, chẳng còn là mình nữa. Em nắm chắc những gì mình làm, thậm chí chỉ là ca chẩn đoán tâm lý em cũng làm được. Tuy nguyên nhân khách quan nhưng quả em khác thường”

      “Nghe có vẻ em hoàn toàn lạc lõng ở nơi đó.”
      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu “Em dường như chưa từng bị đả kích như thế bao giờ”
      “Vậy em có thấy tuyệt vọng ?”
      Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, lắc đầu “ tuyệt vọng. Tuy rằng mọi việc rất khó khăn nhưng em vẫn nghĩ cách kiếm tiền để tiếp tục sống sót. Em học cách chuyện của họ, em muốn dùng những gì mình biết giúp đỡ họ”

      “Vậy còn vấn đề gì nữa?” Thầy cười cười: “Cho dù là trong giấc mơ em cũng phản ứng rất tốt. Tiểu Bồi, em có mặt rất tích cực. Em tự tin nên phản ứng như vậy trong hoàn cảnh đó cũng là chuyện bình thường.
      “Em rất cố gắng để thích ứng, nhưng những ảnh hưởng tiêu cực tác động đến em vẫn rất lớn”

      “Vậy em có thể đổi góc nhìn khác, nhìn nhận tích cực hơn
      “Chính diện?”
      Thày giáo cười cười, đứng lên rót trà,Tô Tiểu Bồi vội vàng ra tay giúp đỡ.
      “Tiểu Bồi, cái từ kiêu ngạo này rất kỳ diệu. Có lúc em hiểu nó thành tự tin, nhưng cũng có lúc em có thể lý giải nó thành tự phụ. Khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa mọi người nó là kết quả của tự tin, mọi việc đổ bể bị cho là vì tự kiêu. Nhưng nguyên do mọi việc cũng giống như quá trình, đều do người, kiểu suy nghĩ. Tại sao mọi người lại phân tích nó là do tự tin hay tự kiêu?”

      Thầy rót trà xong, Tiểu Bồi bưng khay trả để lên bàn.
      “Tiểu Bồi, đạo lý này nhất định em hiểu. thực tế chúng ta đều biết, nhiều người hiểu nó nhưng có những khi nó bị chọn giấu trong thẳm sâu tư tưởng, cần có người dẫn dắt để khơi thông, cái này gọi là khuyên giải. Thầy thấy em rất đáng khen ở chỗ, em bao giờ chỉ dùng toàn lý thuyết. Thầy còn nhớ khi em còn học ở trường, thầy Lý từng em toàn ứng dụng linh tinh”

      Tô Tiểu Bồi nhớ lại thầy Lý thích vuốt râu trừng mắt ấy, nhịn được bật cười.
      “Tiểu Bồi, tâm lý là ngành khoa học rất đặc biệt, giống như nghệ thuật, nó có đúng sai tuyệt đối nhưng nhẫn nại suy nghĩ và nghiền ngẫm càng ứng dụng tốt, đừng có cứng nhắc quá, cách có thể giải quyết vấn đề là cách tốt nhất . Nên em có thể linh hoạt nhìn nhận cái giấc mộng làm em khốn khổ này. Con người có quá nhiều thành kiến, cũng có nhiều điều nghĩ thông là do hoàn cảnh của họ, em đến nơi xa lạ, người cái gì cũng có, phải bắt đầu tất cả từ đầu, nhận thức, trạng thái và những mối quan hệ giao tiếp nữa, chúng cho em thế giới hoàn toàn mới cho nên ngược lại,càng làm cho em hiểu biết được nhiều điều hơn.”

      Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, gật gật đầu. sai, đây chẳng qua là đạo lý hết sức dễ hiểu thôi mà.
      “Tiểu Bồi, cho dù nó là mộng hay ,em đều cần hoài nghi chính mình.”
      Thầy Uông là người sâu sắc hiểu biết nhiều, Tô Tiểu Bồi được giải đáp khỏi vướng mắc trong lòng nên quay về nhà.
      dừng xe trước nhà, nghĩ ngợi, rút quyển sổ ghi nhớ trong túi ra xem, rồi lại khởi động xe, đến bệnh viện thứ nhất.

      Giờ thăm nom buổi tối ở bệnh viện chỉ đến chín giờ, Tô Tiểu Bồi nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa. vội vàng đến tầng 25 phòng số 2 mà Nguyệt lão . Lên rồi ngốc ra, tầng lầu đó an tĩnh cách kỳ lạ. Ra khỏi thang máy thấy quầy y tá đứng bên ngoài bóng bẩy đến chói mắt.

      là hủ bại.
      Tô Tiểu Bồi đến trước quầy trực liền có y tá đến hỏi tìm ai.
      Tô Tiểu Bồi nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó là bạn Trình Giang Dực muốn thăm ta. Khi câu này mới nghĩ đến mình đáng ra nên mua hoa hay quà gì đó mới giống hơn.

      Y tá hề nghi ngờ gì thân phận của , nhưng đợi lát, muốn thăm Trình tiên sinh cần phải có cho phép của thư ký ngài ấy mới được. Để tôi .”
      Thư ký? Cái bệnh viện này còn có thư ký gác cửa à?
      Tô Tiểu Bồi thầm lo lắng, phải chứ, người định mệnh của hoành tráng thế sao?
      y tá gọi điện thoại rồi lâu sau từ phòng bệnh xuất người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, gọng kính vàng, áo sơ mi thẳng thắn, áo quần bảnh bao. ta nhìn y tá, y tá chỉ chỉ Tô Tiểu Bồi, người đó lại nhìn , đẩy đẩy kính rồi hỏi “Tiểu thư, xin hỏi là?”

      “Tôi là bạn của bạn Trình tiên sinh, bạn của tôi ở nước ngoài, mới nghe đến chuyện tai nạn giao thông của Trình tiên sinh nên rất lo lắng, muốn tôi qua thăm chút cho an tâm.”
      mắt kính định tin, lại hỏi “Bạn của tiểu thư là ai vậy?”
      ta họ Nhạc, tôi được nhờ vả mà đến nên hỏi han kỹ càng quan hệ của hai người, nhưng ta rất lo lắng cho bệnh tình của Trình tiên sinh nên mới mời tôi xem sao. đây biết từng người bạn của Trình tiên sinh sao?” Tô Tiểu Bồi trấn định, mỉm cười, để lộ ra chút dấu vết gian dối nào, ý chỉ người bạn này có cũng biết đâu.

      Tiếc thay chàng có kính kia ung dung “Bạn của tiểu thư có lòng rồi, bạn bè của Trình tiên sinh tôi phải biết tất cả nhưng vấn đề là thế này, có ít phóng viên lấy hết lý do nọ đến lý do kia đến muốn chụp hình Trình tiên sinh, chúng tôi còn cách nào khác mới phải hỏi. Hơn nữa tình trạng của Trình tiên sinh thích hợp để thăm hỏi, xin tiểu thư thông cảm. Tiểu thư có thể với người bạn đó, Trình tổng vẫn ổn, mong ngài ấy đừng quá lo lắng.”

      “Vậy sao, là tôi quá đường đột rồi, mong đừng trách.” Lời khách khi của Tô Tiểu Bồi mang theo khẩu khí của Nhiễm Phi Trạch, thấy hơi xấu hổ, rồi cười cười, hỏi vài câu liên quan đến bệnh tình của Trình Giang Dực, kính vàng kia cũng khách khí đáp lời, thực ra mà cũng như . Tô Tiểu Bồi thấy có vẻ lấy được tin tức gì nên “Vậy làm phiền rồi, tôi chuyển lời cho bạn tôi, cảm ơn.”

      Hai người chào hỏi xong rồi, Tô Tiểu Bồi liền quay . kính vàng kia còn đợi thang máy lên tiễn vào tận nơi, để rồi mới yên tâm.
      Bảo vệ nghiêm ngặt thế, xem ra nhất định là nhân vật tầm cỡ đây.
      Tô Tiểu Bồi về nhà, mở máy tính, lên mạng tìm tên của Trình Giang Dực, tìm biết, đúng nhân vật đấy.

      Tin về vụ tai nạn đó tràn ngập các báo. Báo ta hôn mê mãi tỉnh. Tin tức có ảnh chiếc xe bị nạn và cửa bệnh viện, có ảnh người .
      TôTiểu Bồi tiếp tục nhìn, hóa ra Trình Giang Dực là người sáng lập kiêm cổ đông lớn nhất của công ty mạng Khoa học kỹ thuật No.C. Tên công ty này từng nghe qua, rất có danh tiếng. Khi đó còn nghĩ ai đặt cái tên kỳ quái như vậy, giờ đây biết người sáng lập là Trình Giang Dực liền hiểu, đây rành rành là cái tên in đậm màu sắc cá nhân. Nhìn tiếp tình hình công ty mới biết Trình Giang Dực phải CEO, mà lại là quản lý bộ phận phát triển, những dự án cá nhân ta độc quyền phát minh cũng đến hơn trăm cái, được báo đài xưng tôn là “Thiên tài kim đồng”.

      Tô Tiểu Bồi tiếp tục tìm, lật từng trang từng trang , báo đài về thành tựu và giàu có của vị “kim đồng” tiên sinh này cũng ít, nên tuy phải CEO mà còn xuất nhiều hơn. Nhưng hiển nhiên mạng lại có bức ảnh nào của ta, tìm được chỉ duy nhất tấm, là tấm ảnh thẻ, nhìn có vẻ như chụp ra từ thẻ ra vào công ty. Nhìn người cũng tồi.

      Tô Tiểu Bồi nhìn những thứ này rồi bỗng nghĩ. Lập trình phát triển, công ty kỹ thuật công nghệ, ha ha ha ha, tên này xuyên qua nhất định còn phế vật hơn cả .
      Tối hôm đó Tô Tiểu Bồi ngủ yên, lật qua lật lại, sợ mình liệu có phải ngủ say liền xuyên qua . Kết quả chứng minh nghĩ nhiều rồi, đêm hôm đó ngủ rất an ổn, khi tỉnh giấc vẫn ở trong phòng mình, giường.
      Tô Tiểu Bồi vẫn làm như cũ, chủ biên công tác chưa về, nhóm trưởng sắp xếp cho giúp đỡ vài biên tập khác làm sách. Tô Tiểu Bồi phiền chán mà nhẫn nại làm việc qua ngày. Thời gian rảnh đều quên điều tra Trình Giang Dực, hiểu biết thêm về thời cổ đại.

      Loáng cái ba ngày trôi qua, hôm đó là thứ năm, Tô Tiểu Bồi nhận thông báo từ nhóm trưởng, chủ biên ngày mai về, hỏi Tô Tiểu Bồi có ý kiến ý tưởng gì mới với vấn đề chọn chủ đề , ngày mai chủ biên về cùng thảo luận.
      Tô Tiểu bồi chuẩn bị số ý rồi, nhưng chắc chủ biên thích. vẫn còn rất xa lạ với vấn đề chọn chủ đề này. thấy những sách có ý nghĩa đều bán chạy, những quyển hiểu sao có người mua lại phá kỷ lục tiêu thụ.

      Cứ lấy mấy quyển tiểu thuyết tình cảm của tiểu biên kịch lại mà , ấy rất thích đưa sách cho Tô Tiểu Bồi xem, Tô Tiểu Bồi vừa hồ nghi sách ấy biên tập ấy liên vui mừng “Hay quá, Tô Tiểu Bồi mà thích nhất định bán chạy.’
      Cái kiểu vui sướng châm chọc khẩu vị của người khác này khiến người ta ưa nổi đâu nhé.
      Dù vậy, Tô Tiểu Bồi vẫn rất chân thành ý kiến với ấy “Gia gia à, với cậu này, có thể với tác giả của cậu , xuyên viết tới viết lui cũng chỉ có thế, có ý nghĩa gì cả, cậu bảo ấy đến cổ đại mà mở tiệm bán bàn chải đánh răng nhất định kiếm bộn tiền”

      Gia Gia bĩu môi vui “Này, Tiểu Bồi cậu xấu bụng thế, muốn hại tác giả của tớ xong bản thảo đúng ? Biến biến, tối ăn thịt nướng, truyền đạt cho cậu ít tri thức xuyên .”
      Nên tối Tiểu Bồi ăn thịt nướng với Gia Gia nghe ấy chỉ giáo cho mấy kiểu xuyên , những kỹ năng cuộc sống và đời sống người gặp người của các nữ chính cùng với các nam chính tuấn, tiêu sái, phúc hắc, tà khí…

      Tô Tiểu Bồi cười ha ha, nghe rất vui vẻ. rất thích Gia Gia, ấy đơn thuần, nhiệt tình, lòng say mê với công việc của khiến Tiểu Bồi ngưỡng mộ thôi.
      Nhưng vui vẻ đó kéo dài được đến ngày thứ hai vì tối hôm đó, sau khi ngủ Tô Tiểu Bồi liền xuyên rồi.
      Tô Tiểu Bồi biết là do nghe nhiều chuyện xuyên quá hay là tại ngày thứ hai chủ biên tìm bàn bạc nữa. Lần trước khi tỉnh dậy cũng là phải họp với chủ bên. trùng hợp kiểu này khiến xem chủ biên như người gây hại.
      Lần xuyên qua này còn gay go hơn lần trước.

      Tô Tiểu Bồi ngủ ngon đột nhiên thở xong, thấy bốn bề lạnh lẽo, lạnh căm căm và ướt .
      ở trong nước
      mở trừng mắt, cẩn thận mở miệng nên nước xộc thẳng vào trong họng. cố gắng giãy dụa, bơi lên mặt nước.
      Vừa giãy dụa vừa phải giữ ổn định

      xuyên rồi à? Lại xuyên rồi à?
      xác định nổi? Cứ như là sắp chết rồi ấy.
      là gay go, xuyên bao lâu lại chết, sau rồi lại xuyên, xuyên qua rồi lại chết, rồi lại xuyên tiếp….
      còn khí, bắt đầu thấy tức ngực. Rồi hoảng loạn, tay chân quẫy đạp muốn nổi.

      Mặt nước, khí…
      Cuối cùng cũng ngơi lên được, ngáp ngáp khí.
      Nhưng còn chưa xong
      Nước chảy rất ổn định, cứ chảy về phía
      hoảng loạn, dùng tứ chi quẫy đạp. kiệt sức rồi nên gào lớn tiếng kêu cứu mạng.

      người ở bên bờ sông, Tô Tiểu Bồi nhìn ràng nhưng vẫn cố sức gào.
      nương” Thân ảnh đó mau chóng về phía bờ gần nhất, Tô Tiểu Bồi nghe thấy thanh ấy xúc động suýt rơi lệ.
      “Tráng sĩ”
      Dựa vào trời, vào đất bằng dựa vào tráng sĩ….
      Nếu như có cuộc bình chọn “Thanh niên đáng tin tốt bụng nhất”, nhất định bầu cho Nhiễm Phi Trạch phiếu.

      Chương 21:


      Nước chảy xiết, Nhiễm Phi Trạch cũng vội vàng mù quáng cứu người, ta nhảy vài bước, đến trước mặt Tô Tiểu Bồi, quạt tay cái, muốn bẻ gẫy cành cây lớn.
      Cành cây đặt ngang mặt nước, Tô Tiểu Bồi bị nước đẩy về phía nó.
      cố nhịn đau, nắm chặt lại cái cây, lớn tiếng gọi“Tráng sĩ, cứu mạng”
      Nhiễm Phi Trạch nhảy lên cảnh cây, tiền dần về phía lòng sông, nắm lấy cánh tay Tô Tiểu Bồi rồi bay nhanh về phía bờ.

      Tô Tiểu Bồi còn chưa kịp sợ Nhiễm Phi Trạch làm rớt mình xuống sông hai chân chạm đất.
      nương tốt hơn chưa?”
      Tô Tiểu Bồi vô thức gật gật đầu, vẫn còn chưa ổn định thần trí, người vừa ướt vừa lạnh, nhịn được run lên.

      nương?” Nhiễm Phi Trạch lại gọi .
      Tô Tiểu Bồi ôm lấy vai, mở mắt nhìn ta, thấy được quan tâm trong đôi mắt ấy liền tránh được cảm động.
      “Tráng sĩ” đáp lại tiếng, bây giờ mới phát hóa ra giọng của mình phát run lên đến vậy.
      Nhiễm Phi Trạch kéo vào giữa rừng cây, tìm nơi sạch để ngồi xuống. Sau đó ta xoay xung quanh vòng, lâu sau gom được đống cành cây khô. Bấy giờ Tô Tiểu Bồi mới an tâm, nhìn động tác của Nhiễm Phi Trạch, nhưng biết làm sao ta có thể nhanh chóng nhóm được lửa lên.

      Ngọn lửa trước mặt hừng hực cháy, dần thấy ấm lên.
      nương sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
      “Sao tráng sĩ lại tìm được ta?”
      Hai người đồng thanh hỏi, rồi ngẩn ra.

      Nhiễm Phi Trạch cười cười rồi trả lời trước “Ta quay lại hậu viện quán rượu nhìn thấy nương biết có điểm bất thường. Chân tường hậu viện có vết chân, biết ngay là có người trèo tường vào, ta lần theo dấu vết đó chạy ra ngoài. Đằng sau là con ngách , ta tìm vòng vòng hồi rồi xa hơn nữa cũng thấy có gì kỳ lạ nên lại chạy ngược lại hỏi ông chủ Tống. Ông ta trước đó Đường nương có tới tìm nương chuyện, khi ra về có tiễn ra, rồi sau có ai ra vào hậu viện nữa.”

      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, tiếp “Ta tiễn Đường nương ra về rồi quay lại, muốn vào phòng bị người bịt miệng từ đằng sau lôi rồi nhớ ra, sờ sờ sau trán, hình như vẫn còn hơi đau, nhưng giờ thấy cũng có gì khó chịu. nhìn người, vẫn mặc bộ quần áo khi bị bắt .

      ngừng lát rồi lại tiếp “Đến khi ta tỉnh lại phát mình bị nhốt trong cái bao, người kia thả ta xuống rồi dừng lại bờ sông uống nước, ta nhân cơ hội chạy thoát nhưng bị phát , đuổi tới sát nút nên ta rơi xuống song.”
      nương có thấy hình dáng ?”
      Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhớ lại cẩn thận, ném cái bao vào người , quay người đá nhưng dường như chu ý lắm đến mặt mũi, nhớ lại, cũng nhớ ra được hình dáng , nên lắc lắc đầu.
      Nhiễm Phi Trạch lại : “ ta nghe ông chủ Tống rồi lại tìm Đường nương, muốn hỏi xem nương có gì bất thường , hay khi vào hậu viện còn có người khác bên cạnh, nhưng nương ấy có. Nhưng lời ấy hoảng loạn, có chỗ kỳ quặc, ta nghĩ có lẽ ấy nhớ về chuyện bị bắt trước kia nên ta lên núi tìm nương. Mọi người trong trấn đều sơn tặc bắt người lên núi làm việc ác, ta tuy biết tung tích ràng nhưng vẫn nghĩ là nên lên núi xem.”

      “Tráng sĩ”Tô Tiểu Bồi thiếu chút nữa là chồm lên cầm tay ta mà lắc lắc cảm ơn, người tốt ơi, nhưng mà ta những tốt bụng mà còn có trực giác vô cùng nhanh nhạy. Nếu giờ nhất định chết chắc rồi.
      nương đừng hoảng” Nhiễm Phi Trạch cho thêm cành củi vào đám lửa, để đám lửa bùng lên “ nương là người phúc lớn mệnh lớn, ta làm mất bao nhiêu thời gian như vậy, nghĩ bụng có lên núi chắc cũng khó tìm được nhưng dù sao cũng vẫn cứ phải lên xem thế nào, ngờ vừa lên đến gần đây nghe thấy tiếng của nương kêu cứu, mới có thể giúp được nương.’’

      “Tráng sĩ có thấy ai khác
      có” Nhiễm Phi Trạch hiểu ý , lắc lắc đầu “Xung quanh đây ai, cũng thấy có ghì bất thường, nếu phải đột nhiên nghe thấy tiếng nương ta lên cao hơn xem sao rồi.”
      Tô Tiểu Bồi nhiu nhíu mày, vậy rớt xuống nước bao lâu rồi? Nếu như vừa rớt xuống nước liền được cứu lên tên bắt cóc kia chạy đâu rồi mà nhanh vậy. Nguyệt lão chết rồi mới quay lại được, vậy quay lại được bao lâu rồi?

      ngẩng đầu nhìn sắc trời phát mặt trời sắp lặn về phía tây rồi…
      nương, sơn tặc nếu như càn quấy, ta thể tha cho được. Ta đưa nương về quán rượu rồi nghĩ cách bắt .”
      "Tráng sĩ, ta rồi mà, núi Thiên Liên phải là do mạch núi gắn liền với nhau mà có tên sao, nếu sào huyệt bọn chúng dễ tìm quan phủ chẳng sớm bắt được sao?”

      mãi xuất , có manh mối gì để tìm nhưng hôm nay lại ra tay bắt người, hoạt động trong rừng sâu này nhất định lui lại ít vết tích. Ta đưa nương về trước rồi quay lại tìm xem sao.”
      “Tráng sĩ” Tô Tiểu Bồi vội vã bắt tay của Nhiễm Phi Trạch lại “Tráng sĩ đừng đưa ta về”

      “Vì sao?”
      “Nếu như ta rơi xuống nước mất mạng rồi chuyện này càng dễ tra xét.”
      Nhiễm Phi Trạch nhướn nhướn mày?
      “Tráng sĩ, ta rơi xuống nước rồi, bị dọa cho chút nhưng cũng nghĩ ra được rồi.”
      “Nghĩ ra chuyện gì?”
      “Ta tên là Tô Tiểu Bồi, nhà ở nơi rất xa. Phụ thân của ta cũng là bộ khoái. Ông biết cách đọc tâm lý người khác, truyền lại cho ta khả năng này. Ta tới nơi đây là muốn tìm người.”
      “Vậy vì sao nương lại cây?”
      “Ta….” Đúng nhỉ, tại sao mình lại ở cây?
      “Hôm đó ta di qua núi ngờ lại gặp gấu, bị nó đuổi theo. Ta đành phải trèo lên cây đợi con gấu . Sau đó ta phát mình trèo xuống được, rồi mệt quá bèn ngu quên cây.”

      xong bèn ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.
      Nhiễm Phi Trạch nhìn . thực tế, Nhiễm Phi Trạch rất muốn với là gấu cũng có thể trèo cây, nhưng đôi mắt trong vắt của có gì khác lạ, nên Nhiễm Phi Trạch nuốt lời kia xuống.
      dối, chàng biết, nhưng có lật tẩy.
      nương với ta những điều này là vì có ý kiến gì với việc bắt sơn tặc sao?”
      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, ta quả nhiên thông minh.
      “Đúng thế. Tráng sĩ, ba ta, à ý ta là cha ta dạy ta làm thế nào để bắt người xấu, ta biết bắt sơn tặc như thế nào”
      “Mời nương

      “Chuyện này, có lẽ có liên quan đến Đường nương”
      “Đường nương phải cũng bị sơn tặc bắt sao? Chuyện này ai mà biết.”
      “Đúng, thế nên, ấy bệnh rồi, khống chế nổi bản thân nữa . Tráng sĩ, xin hãy tin ta, ta rất chắc chăn. Tráng sĩ biết Đường nương nhớ những chuyện ở núi đúng ?”
      Nhiễm Phi Trạch gật đầu, chuyện này chàng nghe ngóng qua
      Tô Tiểu Bồi “Thế nên, ta thể quay về chỗ ông chủ Tống được, hãy để mọi người coi như ta chết rồi. Nếu Đường nương biết ta chết rồi nhất định có ích cho việc ấy nhớ ra chuyện bị sơn tặc bắt.”

      Thế sao? Nhiễm Phi Trạch hồ nghi, chàng luôn tin tưởng vào việc ai đó tự dưng mất phần trí nhớ, nên rất nghi hoặc và việc Tô Tiểu Bồi chết có thể làm cho Đường Liên nhớ lại điều gì.
      Nhưng chàng cũng biết tại sao, Tô Tiểu Bồi tùy kỳ quái nhưng những lời nương ấy ra lại rất có sức thuyết phục. Chàng nghĩ ngợi, có lẽ Tô Tiểu Bồi cho rằng Đường Liên có chút tình cảm cùng chung hoạn nạn gì đó nên nếu biết bị sơn tặc hại chết khống chế được nghĩ ra mọi chuyện cũng nên.
      “Vậy nương dự tính ở chỗ nào?

      “Ta nghe theo sắp xếp của tráng sĩ.”Tô Tiểu Bồi nhìn đầy trông đợi, lời khách khí, thực ra là đẩy khó khăn về phía Nhiễm Phi Trạch.
      Nhiễm Phi Trạch cười “ nương nhớ lại rồi mặt càng dầy hơn đấy.”
      Tô Tiểu Bồi hắng giọng, giả kiểu cách “Đa tạ tráng sĩ bao dung”

      hay lắm, hay lắm. Vậy nương cứ chờ đây nhé.”
      “Chờ gì cơ”
      “Đợi trời tối rồi, ta lén mang nương vào trấn. Chẳng lẽ nương định trốn ở núi sao?”
      Tô Tiểu Bồi đương nhiên hông muốn trốn núi. Trời tối rồi, Nhiễm Phi Trạch thầm lặng cõng về trấn Thạch Đầu.

      Đúngthế, lần này Nhiễm Phi Trạch hiềm nghi gì nữa, cõng Tô Tiểu Bồi quay về.
      là vì Tô Tiểu Bồi với cái chân kia làm chậm trễ mọi chuyện, hai là vì để dễ tránh tai mắt người khác, nếu chầm chậm đưa Tô Tiểu Bồi tránh làm sao được,
      Tô Tiểu Bồi ở đằng sau còn hỏi “Tráng sĩ từng bị nương nào bức hôn chưa”
      “Cứu người được người ngưỡng mộ, đành chịu vậy.”
      Phì, đúng là khẩu khí kẻ bốc phét.
      “Tráng sĩ yên tâm” Tô Tiểu Bồi nghĩ mình nhất định bắt buộc ta
      nương khách khí rồi.” Câu khiến người ta khinh bỉ này ta hay làm sao.

      Tô Tiểu Bồi thở dài. Lần thứ hai đến thế giới này chuẩn bị khá nhiều về tâm lý rồi
      Người gặp được, phải Trình Giang Dực là người đưa đến chỗ ta, nên Đường Liên hay Nhiễm Phi Trạch cũng được, họ muốn tìm ra sơn tặc đó ư?
      Trình Giang Dực, xuyên qua rồi thành sơn tặc chuyên làm việc ác rồi đấy à?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22:

      Nhiễm Phi Trạch len lén cõng Tô Tiểu Bồi vào nha môn.

      Trấn Thạch Đầu rất , nha môn cũng chẳng qua chỉ là ba căn phòng, đằng trước làm việc công, đằng sau dành cho người ở. Quan viên và năm sai nha là toàn bộ nhân viên công quyền của chốn này.

      Mấy ngày này do chuyện treo thưởng để lấy tin tức tội phạm nên cũng có hai sai nha của quan phủ ở luôn tại đây. Đêm hôm, nha môn vắng lặng như bỗng ra hai bóng người, tiếng gõ cửa làm cho bọn họ bị dọa giật cả mình.

      Còn chưa biết hai người là ai với ai nam tử kia bèn rút ra tấm lệnh bài, là Bạch Ngọc Lang nhờ vả.

      bộ khoái trung tuổi tên Lưu Hướng nhìn nhìn, liền xác định, đồng thời biết người này là Nhiễm Phi Trạch. ta nghe Bạch Ngọc Lang nhiều về Nhiễm Phi Trạch này, lòng cũng thầm ngưỡng mộ, chỉ là ta nghĩ người này nhất định cũng phải có tuổi tác rồi, chẳng ngờ đâu vẫn còn trẻ trung thế này.

      Nhiễm Phi Trạch gặp nhiều quan lại địa phương nên cùng với mấy vị sai nha bộ khoái này khách sáo vài câu liền ngay vào chủ đề chính.

      Chàng ta chỉ chỉ Tô Tiểu Bồi, vị nương này bị bắt , chàng cứu về nhưng thấy tung tích kẻ bắt cóc đâu, nên mới đưa nàng đến đây, hy vọng có cách bố trí bắt người.
      Mấy sai nha nghe thấy vị nương này bị bắt bèn đốt lửa, vội vàng hỏi xem có phải tên ác tặc chuyên giết các nương đến trấn này Lưu Hướng còn vội vàng sai người đến báo tin cho Tần bộ đầu và Bạch Ngọc Lang.

      Tô Tiểu Bồi lắc đầu “Người bắt ta phải là tội phạm treo thưởng kia. Ta đoán, có lẽ là tên sơn tặc bắt Đường Liên nương”

      Mọi người nhíu nhíu mày, có chút tin tưởng.

      nương có thấy mặt mũi tên tặc tử đó ?”

      Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu.

      “Vậy sao nương biết được?”

      “Cách thức bắt ta của tên kia khác hoàn toàn với cách gây án của tên tội phạm cáo thị, nhất định thể là cùng người.”

      Mọi người tiếp tục tin, những lời này có vẻ đúng lắm phải.

      Nghe có vẻ như hiểu, lại như chả hiểu gì.

      nương tóc ngắn cụt ngủn, ăn mặc chẳng giống ai, nhìn như ni hoàn tục này ăn cũng kỳ lạ.

      “Phụ thân của Tô nương là vị bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh, Tô nương được phụ thân truyền lại cho ít bản lĩnh, chúng ta hãy cứ nghe xem nương thế nào.” Nhiễm Phi Trạch vừa mở lời khẩu khí khiến người khác thể từ chối.

      Bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh? Học được ít bản lĩnh.

      Được rồi, với ta mấy câu, nhưng cách chuyện của khiếm tốn hơn nhiều mà. Sao lời qua miệng ta lại biến ra thành thế này? ta chắc chắn như đóng gạch, lại còn mang theo cảm giác chắc chắn đáng tin cậy khiến đến bản thân cũng muốn tin.

      Tô Tiểu Bồi liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch, ta còn như có việc gì cười cười với . Người khác nhìn vào cho rằng chàng ta còn cổ vũ nương kia ra cách nghĩ của mình.

      Tô Tiểu Bồi nhếch nhếch mép, cười nổi. quay ra với mấy vị quan sai “Các vị đại nhân, ta muốn thương lượng với Nhiễm Tráng sĩ lát.”

      kéo Nhiễm Phi Trạch sang bên, giọng “Bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh? Tráng sĩ gì mà ghê vậy, nhỡ đâu về sau có chuyện gì sao?”

      “Cũng là do ta bị nương lừa thôi, làm thế nào khác được.”

      Tô Tiểu Bồi quay lưng lại mấy vị sai nha kia nên thoải mái để mặt mũi biến dạng. Hóa ra cái dạng đành chịu vậy của ta là thế này đấy hả.

      Được rồi, đừng có thắc mắc cái vấn đề thái độ của ta nữa, nếu chẳng bao giờ xong chuyện.

      “Tráng sĩ, ta vốn định thế này, phiền tráng sĩ lát nữa đến nhà Đường nương lần, với nương ấy là tìm được ta, cũng biết ta đâu rồi. Ta kỳ quái thế, cũng chào hỏi, huynh muốn quan tâm nữa, đến với nương ấy tiếng. Sau đó để mấy vị sai nha mặc thường phục, mình quanh nhà Đường nương, xem ấy hai ngày nay tiếp xúc với ai. ấy nếu lén lút tìm đàn ông chắc chắc là sơn tặc”

      “Vì sao?”

      “Ta chết rồi, sơn tặc bắt được người, tự nhiên liên lạc với nương ấy. Huynh tìm được ta, quan tâm đến chuyện này nữa, ấy mới dám tiếp cận với sơn tặc. Đường Liên là người duy nhất thấy được tên sơn tặc ấy, ta chết rồi khiến cho nương ấy tội lỗi, có áp lực huynh mới bắt được người, lúc thẩm vẫn mới khiến nương ấy hết hoài nghi.”

      Nhiễm Phi Trạch nhíu nhíu mày “ nương chắc chắn Đường nương có liên quan đến sơn tặc sao? Nàng ấy gặp phải bọn chúng nên bị hại, giờ đây danh tiếng trong trấn bị tổn hại ít, chốn dung thân rồi, nàng ấy làm thế nào mà giúp bọn chúng gây án được chứ? Nếu như tên ác tặc đó có đến tìm nàng ấy phải tri hô lên để bắt chúng lại mới đúng.”

      “Tráng sĩ, tin ta .” Tô Tiểu Bồi cũng biết phải giải thích thế nào, thời gian gấp rút, nếu bố trí sớm hơn chút nhỡ Đường Liên và sơn tặc gặp mặt cơ hội bắt được người của họ càng .

      Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu, cuối cùng “Được thôi, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng nương cả.”

      Tô Tiểu Bồi vội mừng “Mấy chuyện kia vẫn còn phải nhờ tráng sĩ với các vị sai nha. Ta đàn bà con dù sao cũng có tiếng gì. Họ hẳn sẵn lòng nghe huynh chuyện.”

      Nhiễm Phi Trạch biết nàng có lý, cùng lời như vậy chàng ra đáng tin hơn nhiều. Quan trọng hơn những chuyện đó rất hàm hồ, chàng tin nhưng người khác nhất định tin. bằng cứ để chàng còn hơn.

      Chàng gật gật đầu, đưa Tô Tiểu Bồi quay lại, với mấy vị sai nha “Các vị đại nhân, Tô nương với tại hạ hết mọi chuyện, đúng là nguy hiểm vạn phần. Nhưng tên tội phạm treo thưởng kia chọn đối tượng là những nữ tử trẻ trung gia đình giàu có, hoàn toàn có điểm nào giống với Tô nương.

      Những lời này tuy đúng nhưng nghe lọt tai chút nào. Tô Tiểu Bồi bĩu bĩu môi, bỏ qua mấy cái này mà tập trung vào phản ứng của mấy sai nha.

      Nhiễm Phi Trạch tiếp “Tại hạ khi xuống núi gặp Đường nương, cứu nàng ta về, hôm nay lại lên núi cứu được Tô nương. Theo tại hạ thấy thủ đoạn và nơi gây án của tên này càng giống với kẻ bắt Đường nương hơn. Tên sơn tặc này hung tàn, gây án nhiều lần. nương đây yếu đuối, tại hạ lại thân thế nên lần này đành phải nhờ các vị ra tay để dân chúng được yên ổn sinh sống.”

      Tô Tiểu Bồi muốn vỗ tay cho tráng sĩ tiên sinh này. Vừa phân tích, vừa nhận mình yếu kém, lại còn lời khen ngợi biểu dương … khéo quá.
      Mấy vị sai nha đương nhiên rất thích thú, tất cả đều gật đầu.

      Nhiễm Phi Trạch lại “Mọi người đều có lòng vì dân chúng, tại hạ yên tâm rồi. Tô nương vừa gặp nạn trở về, tên tội phạm manh động nên là lúc thích hợp để tìm . Tại hạ và Tô nương có kế này, biết mọi người có muốn nghe?”

      Quan sai đương nhiên muốn nghe,nên Nhiễm Phi Trạch tiếp “Tô nương bị tặc tử truy đuổi, rơi xuống nước, cho rằng nàng ấy chết nên mới tha cho nương ấy. bắt được người ắt cam lòng nên nhất định quay lại trấn thăm dò. Đường Liên nương thoát ra từ tay nên đương nhiên cũng dễ chịu gì, chịu đả kích lần này nữa đương nhiên ra tay với Đường nương. Mong các vị quan sai chịu khổ giả thường phục nấp ở bên nhà Đường nương, nếu như có nam tử đáng nghi nào tiếp cận bắt về, biết đâu lại có thu hoạch.”

      Quan sai nghe vậy, gật đầu đồng ý “Lời này cũng có lý”. Khi Đường nương mất tích, chúng ta tìm kiếm rất lâu cũng có tin tức gì, hôm nay cũng nên thử.”

      Nhiễm Phi Trạch lại “Đường nương mất ký ức khi đó, có lẽ nhớ tướng mạo người kia ra sao, nếu người kia biết chuyện này mà lừa nàng ấy e rằng Đường nương kêu cứu… Mấy chuyện này vẫn phải nhờ các vị quan tâm. Đường nương như vậy những nam tử bình thường tiếp xúc với nàng ấy, nên…”

      Chàng ta chưa xong Lưu Hướng hiểu rồi, tiếp lời “Cái này ta hiểu, hễ nghi ngờ đều đưa về đây thẩm tra.”

      Nhiễm Phi Trạch gật đầu “Ta lên núi xem xét thêm, tên kia vừa mới bắt người nhất định để lại ít vết tích, biết đâu tìm ra gì có ích.”

      Cứ như vậy mọi người đều phân công ràng mọi việc, chia nhau hành động.

      Nhiễm Phi Trạch đến nhà họ Đường với Đường Liên việc Tô Tiểu Bồi mất tích, Đường Liên mất ngủ, có lời cảm tạ. Nhiễm Phi Trạch nhìn vẻ mặt nàng ấy, rất khó để tin rằng việc này có liên hệ đến Đường Liên. Nhưng chàng càng thấy tò mò về lời chắc chắn của Tô Tiểu Bồi hơn nên mới đến.

      Quan sai thay trang phục, đêm hôm đến gần nhà Đường Liên quan sát.

      Hương quan cũng đưa Tô Tiểu Bồi về nhà, để nương tử chăm sóc, dặn dò họ kín miệng rồi lại .

      Nhiễm Phi Trạch rời nhà họ Đường rồi như có việc gì quay về quán rượu của ông chủ Tống.

      Đêm đó qua nhanh, xảy ra chuyện gì.

      Trời vừa sáng Nhiễm Phi Trạch liền xin ông chủ Tống nghỉ, lên núi. Quan sai tận tâm làm nhiệm vụ, tưởng rằng phải khổ sở vài ngày nhưng ngờ mới nửa ngày vất vả có tiến triển.

      Buổi trưa, mọi người ăn cơm, đều nghỉ ngơi hoặc làm rồi. Phía nhà họ Đường yên tĩnh im ắng bóng người. Đường Liên đột nhiên ra khỏi nhà, mang quần áo đến bên giếng phía sau giặt giũ. lâu sau người gánh hàng rong qua, nhìn thấy Đường LIên bèn cảnh giác nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại bên miệng giếng.


      Đường Liên và nam tử nhìn nhau rồi nàng ôm chậu đứng bên người bán hàng rong đó chuyện.

      Chuyện này khá đáng nghi. Buổi trưa an tĩnh vắng người, người bán hàng rong hiếm khi xuất buôn bán lúc này. Cho dù có là bán hàng lại rao mời, chỉ chăm chú đến miệng giếng. Và dáng vẻ của Đường Liên cũng kỳ lạ.

      Mấy sai nha tuy đoán ra cảnh tượng này có liên quan gì đến sơn tặc và nương bị bắt nhưng nghi tất có chỗ đáng ngờ liên bắt lấy nam tử kia, cùng với Đường Liên quay về nha môn.

      Lúc này Nhiễm Phi Trạch cũng quay lại rồi, chàng tìm thấy dấu chân bên bờ sông, còn có chuỗi dài dấu chân to và như cuộc đuổi bắt, nghĩ lại đúng là của tên sơn tặc kia và Tô Tiểu Bồi. Chàng đo hai dấu chân rồi so sánh với chân của Tô Tiểu Bồi và người bán hàng kia hoàn toàn giống nhau.

      Hương quan có chứng cớ liền cùng với Lưu Hướng thẩm tra tên kia.
      Nhưng người đó mực mình ở bên ngoài đến bán hàng, qua giếng thấy nương kia ở đó nên muốn chào hàng. ta biết cái gì bắt người hay , trước đó cũng chưa từng thấy Đường Liên. ta thấy sai nha đến nhưng lại mặc quan phục nên tưởng là người xấu muốn cướp hàng.

      Mà Đường Liên hoảng loạn, trước nay chưa từng nhìn thấy người bán hàng kia, nàng cùng người này chuyện, chỉ là muốn hỏi mua vài thứ đồ.

      Hương quan và Lưu Hướng thấy lỗ hổng nào trong lời khai của cả hai, tuy thấy đều có vấn đề nhưng thể ra là chuyện gì. Họ đành phải dựa vào dấu chân trong rừng để định tội. Hơn nữa bóng dáng tên sơn tặc này cũng chỉ có Đường Liên nhớ, nhưng nàng ta bị dọa cho sợ đến quên luôn rồi, chuyện này phải làm sao?

      Tô Tiểu Bồi giả chết nên thể lộ diện, nghe lời Nhiễm Phi Trạch truyền đạt lại, bèn hỏi người bán hàng kia có kỳ lạ ? Ví như có để tóc ngắn như , cách chuyện?

      Nhiễm Phi Trạch ngẩn ra, Tô Tiểu Bồi lại thở phào, người kia nhất định phải Trình Giang Dực.

      bảo Nhiễm Phi Trạch quan hương đừng quan tâm đến người bán hàng rong kia, cứ thẩm tra Đường Liên trước .

      Nhiễm Phi Trạch làm như lời Tô Tiểu Bồi , nhất quyết khẳng định Đường Liên mất trí nhớ, nương ấy còn nhớ hình dáng tên sơn tặc, nhớ những chuyện núi.

      Đường Liên lắc đầu, nhất quyết nhận.

      Nhiễm Phi Trạch lại Tô Tiểu Bồi nơi nương tựa, chỉ có Đường Liên là người bạn duy nhất, cuối cùng lại bị sơn tặc làm hại, chết mất xác. Đường Liên nhận ra hung thủ Tiểu Bồi dưới hoàng tuyền nhắm được mắt.

      Chuyện này đánh thẳng vào điểm yếu của Đường Liên, nương ấy khóc lớn, sụp đổ. Nàng nghi ngờ gì khi hôm qua Nhiễm Phi Trạch bảo Tiểu Bồi mất tích, hôm nay lại chết rồi. Phản ứng của Đường Liên làm sai nha đều kỳ lạ, nàng ấy dường như biết trước Tô Tiểu Bồi còn nữa.

      Nhưng Đường Liên có khóc chết sống lại cũng mở lời. Cho dù quan nha dọa nát dụ dỗ ra sao, dùng thủ đoạn nào cũng lấy câu.
      Lúc này người nhà Đường Liên biết tin liền đến cửa nha môn làm loạn cả lên.

      nương nhà tử tế, bị bắt cóc gặp nạn phải chịu ít lời đồn đại. Nhưng dù sao cũng là người trong cùng thôn xóm, mọi người trong thôn cũng rất thông cảm cho nàng. Hôm nay lại vô duyên vô cớ bị đưa đến nha môn giam giữ, câu lí lẽ cũng có. Chẳng lẽ cùng người bán hàng rong chuyện là thành người tiếp tay cho cái ác sao.

      Mẫu thân của Đường Liên khóc lóc lớn ngoài cửa nha môn, mọi người nhìn thấy vậy lòng đầy căm tức, gào thét càng to, còn có người cầm gậy gộc trong tay.
      Hương quan làm quan phụ mẫu phương, nhưng chuyện này cũng có chút khó , tự nhiên cũng biết nên làm thế nào. Quan sai cũng có điểm kỳ lạ, ra nguyên do, tình lại rộn lên đến thành thế này, đúng là còn biết nên làm thế nào nữa. Cuối cùng hương quan thở dài, chỉ còn cách thả người.

      Nhiễm Phi Trạch lại , còn đợi nghe ý của Tô Tiểu Bồi .
      Nghe ý kiến nương chẳng biết gì sao?

      Quan sai tuy rằng hồ nghi nhưng vẫn đến hậu viện tìm Tô Tiểu Bồi.

      Tô Tiểu Bồi đợi nghỉ ngợi ở đại viên, vốn nghĩ hết mọi khả năng rồi, đến nay chuyện như thế này, ngẩng đầu nhìn mọi người, rồi lại nhìn Nhiễm Phi Trạch, hỏi “Tráng sĩ tin ta ?”

      Người khác quan trọng, chỉ cần Nhiễm Phi Trạch ở bên những chuyện khác còn gì phải lo.

      “Tin” Nhiễm Phi Trạch chỉ chữ.

      Tô Tiểu Bồi cười

      Cái “tin” này, phải là “ còn cách nào khác ngoài tin”

      Tô Tiểu Bồi bèn đứng lên, vỗ vỗ những nếp gấp quần áo, hít hơi dài rồi vặn eo: “Vậy , để ta . Ta khiến nàng ấy ra thực.”


      Chương 23

      Để nàng ta là được?
      Quan sai tin tưởng lắm. Họ dùng bao nhiêu thủ đoạn mà vẫn đạt được kết quả gì, cho dù Nhiễm Phi Trạch làm theo cách mà Tô Tiểu Bồi cũng được. Bây giờ nàng ta muốn làm gì? Bên ngoài ồn ào nhốn nháo lắm rồi, mau thả người sợ là ổn.
      Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch mới quay ra nhìn . Ánh mắt ấy khiến cho lời hương quan định biến thành “Để ta đưa nương .”
      Vì vậy, hương quan trước dẫn đường, Nhiễm Phi Trạch theo sau đến bên ngoài phòng giam Đường Liên.

      đường ta còn với Tiểu Bồi tình hình tại “Nơi này rất , vốn bình an tĩnh lặng nên nếu có tội phạm gì cũng mang đến huyện Nam giam giữ. Đường Liên biết phụ thân nàng ta làm ầm lên ở bên ngoài nên lúc nãy bộ khoái mới dọa nương ấy nhốt vào đây, nếu khai mọi chuyện làm sao ăn được với người nhà…” Nghĩ nghĩ, chắc cũng còn gì nữa.
      Đứng trước căn phòng đó, Nhiễm Phi Trạch hỏi “ nương còn cần biết gì nữa ?”
      Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, “Ta muốn gặp người bán hàng kia.”

      Người bán hàng rong và Đường Liên được nhốt ở cùng nơi, nên hương quan đưa Tô Tiểu Bồi đến căn phòng khác.
      Mọi người đứng lại, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, hương quan mở cửa.
      Người bán hàng rong kia thấy cửa mở bèn nhìn ra ngoài, sững người nhìn Tô Tiểu Bồi nhưng sau khi hoảng loạn kinh ngạc đó qua bèn quay đầu lại phía căn phòng, quan tâm chuyện ngoài cửa nữa.
      Nhưng Tô Tiểu Bồi nhìn hình dáng và phản ứng gương mặt của người kia, lại gật gật đầu, vào phòng mà quay người về phía phòng Đường Liên.

      Hương quan kinh ngạc nhưng cũng mau chóng khóa cửa lại.
      Tô Tiểu Bồi với Nhiễm Phi Trạch “ nhận ra ta, bị dọa sợ rồi, chính là , sai được.”
      Hương quan bối rối, bị dọa rồi à? Sao ông đây nhìn thấy. Hương quan hỏi ngay “ nương chỉ đoán thôi là được đâu, chúng ta còn cần có chứng cớ xác thực nữa.”

      Tô Tiểu Bồi gật đầu “ nương Đường Liên chính là nhân chứng”.
      Hương quan nghe vậy bèn lắc đầu liên tục, có lòng tin.
      Mọi người lại dừng chân trước cửa phòng giam giữ Đường Liên, Tô Tiểu Bồi đột nhiên “Phiền mọi người cho xin ít nước nóng với chăn.”
      Hương quan vẫn hiểu, Tô Tiểu Bồi giải thích “Để Đường nương uống chút nước nóng cho bình tĩnh.”

      “Bình tĩnh? nương ấy càng bình tĩnh chẳng phải càng sao?”
      , nương ấy càng bình tĩnh càng hiểu. Phiền đại nhân rồi.”
      Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, đồng ý. Quay người sai nha mang nước nóng lại đây.
      lâu sau nước mang đến, Tô Tiểu Bồi mang khay chén đến, lúc đó hương quan mới gật gật đầu
      Hương quan mở cửa phòng giam Đường Liên.

      Đường Liên gục đầu xuống, thấy có tiếng động cũng nhìn lên. ấy ngồi bên cái bàn gãy, nhìn chằm chằm vào mặt bàn
      Tô Tiểu Bồi tới, để khay nước lênmặt bàn
      Đường Liên nhìn ấm nước và chén,nhíu nhíu mày, chầm chậm nhìn lên rồi trừng mắt, dám tin “ nương….”
      “Huynh ấy ta chết rồi đúng ?” Tô Tiểu Bồi cười cười, ra cũng rất lo lắng, nhưng gắng che giấu rất tốt.

      Đường Liên nhìn chằm chằm vào , còn chưa hết kinh ngạc.
      Tô Tiểu Bồi lại cười “Mức độ phức tạp trong tình cảm của nương bây giờ có thể đưa vào sách được rồi.”
      “Hả” Đường Liên tính táo lại, đúng là Tô Tiểu Bồi năng kỳ lạ chẳng cho ai hiểu.
      Tiểu Bồi đáp lời, với Đường Liên nhìn nhau, ai có động tĩnh gì.

      Hương quan nhìn có vẻ lo lắng, muốn vào nhưng bị Nhiễm Phi Trạch ngăn cản. Hương quan nhìn chàng, Nhiễm Phi Trạch nhẽ lắc đầu, hương quan lại thở dài, làm gì nữa.
      Lúc này Tô Tiểu Bồi lại có động tác. đứng lên, đóng cửa lại.
      Hương quan biến sắc mặt, ông định để chỉ hai người họ với nhau. Nhiễm Phi Trạch vỗ cái, ngăn được tiếng gọi của ông. Khi cửa sập vào, chàng lại duỗi tay cái, ngăn cửa đóng chặt.

      Tô Tiểu Bồi chỉ cần gian riêng tư để chuyện, đương nhiên biết hương quan yên tâm, cũng biết ý ngăn cửa đóng kín của Nhiễm Phi Trạch, mọi người đều nhường bước vậy.
      Đóng cánh cửa lại, Tô Tiểu Bồi quay lại bên bàn, ngồi xuống trước mặt Đường Liên.
      Đường Liên vẫn nhìn chằm chằm , Tô Tiểu Bồi rót cho chén nước, “Uống cốc nước trước cho bình tĩnh, hôm qua ta rơi xuống nước sau đó Nhiễm tráng sĩ lên núi cứu ta.”

      Đường Liên há há miệng, rồi lại đóng lại.
      Người đó ràng với nàng, Tô Tiểu Bồi rơi xuống nước rồi còn nhìn theo rất lâu, nàng ấy rơi xuống nước rồi mãi nổi lên rồi mới rời .
      Nhưng những điều này nàng thể , chữ cũng thể lộ ra, có lẽ Tô Tiểu Bồi muốn những lời đó của nàng cũng nên.

      Đường Liên uống nước, quả nhiên bình tĩnh lại nhiều. Tô Tiểu Bồi hồi lâu chuyện, nàng mới định thần lại “Họ thay nương đến hỏi ta à? Nhưng ta chẳng biết gì cả. Chuyện bị bắt giữ núi ta chẳng còn nhớ gì nữa. Cũng biết hình dáng thế nào. Hôm nay là tại ta, nhìn thấy người bán hàng kia đến gần nên muốn mua chút gì đó. Là tại ta tốt, ta thành ra thế này rồi, mà còn nghĩ đến mua những son phấn gì nữa. Nhưng ta quen biết người này, là lần đầu tiên ta thấy. Cho dù là ai đến hỏi cũng như thế, ta chỉ có thể đáp lời như vậy.”

      nương đừng lo” Tô Tiểu Bồi “Ta tới hỏi nương mấy điều này. Ta đến để kể cho nương câu chuyện .”
      câu chuyện?”
      Đường Liên trong phòng với hương quan bên ngoài đều rất ngạc nhiên, đến Nhiễm Phi Trạch cũng nén được nhíu mày.
      “Đúng thế, ta kể câu chuyện. Nên nương cần nóng lòng, cũng cần sợ hãi, cứ uống nước từ từ nghe ta .” Tô Tiểu Bồi vừa bình thản lại nhàng, Đường Liên cứ vô thức làm theo, lại uống thêm chén nước.

      “Câu chuyện ấy, là thế này” Tô Tiểu Bồi nhìn Đường Liên uống xong nước rồi nhìn ấy tập trung lắng nghe, nên bắt đầu “Ở nơi nọ rất xa xôi, có trấn nọ, trấn này có cái tên là kỳ quặc, là Stockholm”
      Tên kỳ đấy. Đường Liên nhíu mày, biết Tô Tiểu Bồi định cái gì?

      “Có ngày, có hai tên cướp hung ác đến cướp tiền ở ngân hàng lớn nhất nơi đó, nhưng chúng thất bại. Bộ khoái rất nhanh liền đến nơi, bao vây chúng lại. Hai người bọn chúng bắt cóc bốn nhân viên của ngân hàng đó, à ý ta là bốn người làm ở đó. Bọn chúng bắt bốn người này làm con tin khiến cho bộ khoái phải do dự. Những người làm đều rất sợ hãi, nhưng họ trốn thoát, giờ đây họ nằm trong tay bọn cướp, cứ như vậy qua sáu ngày. Sáu ngày này trôi qua vô cùng chậm, bộ khoái cũng bao vây chặt chẽ ngân hàng ấy, quyết tâm đưa được các con tin ra ngoài, bắt bọn cướp lại.”

      Đường Liên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái chén bàn.
      “Bọn cướp này giam giữ người sáu ngày trời chịu lùi bước, cuối cùng bộ khoái tấn công vào, bắt giữ chúng lại, bốn người làm kia cũng được cứu ra an toàn .”
      Tô Tiểu Bồi dừng lại, Đường Liên ngẩng đầu, chỉ là đáng mừng quá.”

      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, tiếp “Chuyện chính ta muốn chỉ mới bắt đầu. Trải qua chuyện này rồi quan phủ tập trung thẩm vấn hai tên cướp kia, giam bọn chúng lại. Nhưng mọi người ngờ tới, vài tháng sau bốn người làm bị chúng bắt kia vẫn còn thương cảm và xót xa cho bọn chúng, họ từ chối giúp quan phủ xác nhận hai tên này, thậm chí còn xoay sở tiền ngân hàng giúp cho chúng thoát tội. Họ hận hai tên này, thậm chí còn chúng làm họ bị thương, còn chăm sóc họ rất tốt, họ rất cảm kích. Họ trái lại còn ghét bỏ những bộ khoái cứu mình, ghét bỏ những phán quan định tội cho hai tên cướp kia. Và kỳ lạ nhất là nương làm thuê tên cướp, kết duyên cùng .”

      Đường Liên nghe vậy biến sắc, mãnh liệt ngẩng đầu ngắt lời Tô Tiểu Bồi “Cái này có liên quan gì đến ta? nương, chỉ vì ta bị bắt , chỉ vì hôm nay ta chuyện cùng người kia nên mới bịa ra câu chuyện này, muốn thêm vu thêm tội cho ta sao?”
      “Đây phải là ta bịa ra, mà là chuyện có ” Tô Tiểu Bồi hoảng loạn lại tiếp “Ai cũng cho rằng chuyện này kỳ quái, sao có thể như vậy, bắt người chính là phạm phải tội ác, làm sao có thể người làm tổn hại đến mình chứ? Vài người có học thức cao siêu tò mò tìm hiểu nguyên do. Sau đó họ phát , những tình cảm và nhân tính này đều chẳng qua là thứ biểu

      Tô Tiểu Bồi đặt tay lên tim, nhấn mạnh “Nó là do bản thân khống chế được, tự nhiên nảy sinh. Phản ứng tâm lý như vậy sau này được gọi là hội chứng Stockholm, hay gọi là hội chứng con tin.”
      Đường Liên há to miệng, mở trừng mắt, được nên lời
      “Đường nương, ta biết phải trải qua những gì, ta hoàn toàn hiểu.”
      Đường Liên trừng mắt, lắc lắc đầu.

      nhốt lại núi, bị giam giữ ở nơi đen tối mù mù, gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay, ai có thể cứu . giết những động vật trước mặt , khiến biết mình có thể lấy mạng sống của bất cứ lúc nào. biết thảm cảnh của nương trước đây bắt, rất sợ hãi, cực kỳ sợ. Nhưng lại giết , còn cho ăn, cười với . đánh , làm vấy bẩn , lại với mình muốn đánh, cũng muốn làm tổn thương , muốn nghe lời. Nếu nghe lời rồi đánh nữa, xem như ban ơn cho mình. chuyện với , cho đồ ăn, bắt đầu nghĩ, cũng quá tệ….”

      Đường Liên ngẩn người, nước mắt vòng quanh:”Sao, sao lại biết….”
      “Những ngày đó, cuộc sống của chỉ có , phát mình còn sợ nữa, thậm chí rời xa còn thấy nhớ nhung, hy vọng sớm trở về, bởi sợ đơn mình. Nếu ở đấy yên tâm hơn. Ngày càng lâu dài, có ai cứu , thấy mình thể quay về nữa, lại cảm thấy nơi đó cũng tồi, phải ? Thậm chí có phụ thân quát mắng , cũng sợ bị ông ấy bắt làm vợ kế người ta nữa, đúng ?”

      Đường Liên cắn môi, sau đó tranh cãi “, cần với ta mấy chuyện đoán mò vu vơ này nữa.”
      “Đường nương, điều ta muốn với là, những tình cảm, tư tưởng này, hèn nhát của , phục tùng của đều phải là do sai, ta biết lúc bấy giờ tuyệt vọng đến thế nào, ta biết đấy. Con người ở hoàn cảnh đó, khát khao sống chính là bản năng, tự an ủi mình, chỉ cần ban cho chút ân huệ liền nhận lấy mà hề phát ra mình lờ độc ác và tàn bạo của , phóng đại những việc tốt làm với . Đây là do cổ vũ chính mình, cần phải sống tiếp.”

      Đường Liên cuối cùng cũng rơi nước mắt “ là người tốt, xấu như các người nghĩ đâu.”
      vẫn còn sống, lại , sai, chỉ là trái tim của có bệnh rồi.”

      P/s: Hội chứng Stockholm này thực là để nguyên là kì cục nhưng mà dịch ra tiếng hán lại càng kì cục hơn. Hiu hiu:/



      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Để nàng ta là được?
      Quan sai tin tưởng lắm. Họ dùng bao nhiêu thủ đoạn mà vẫn đạt được kết quả gì, cho dù Nhiễm Phi Trạch làm theo cách mà Tô Tiểu Bồi cũng được. Bây giờ nàng ta muốn làm gì? Bên ngoài ồn ào nhốn nháo lắm rồi, mau thả người sợ là ổn.
      Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch mới quay ra nhìn . Ánh mắt ấy khiến cho lời hương quan định biến thành “Để ta đưa nương .”
      Vì vậy, hương quan trước dẫn đường, Nhiễm Phi Trạch theo sau đến bên ngoài phòng giam Đường Liên.

      đường ta còn với Tiểu Bồi tình hình tại “Nơi này rất , vốn bình an tĩnh lặng nên nếu có tội phạm gì cũng mang đến huyện Nam giam giữ. Đường Liên biết phụ thân nàng ta làm ầm lên ở bên ngoài nên lúc nãy bộ khoái mới dọa nương ấy nhốt vào đây, nếu khai mọi chuyện làm sao ăn được với người nhà…” Nghĩ nghĩ, chắc cũng còn gì nữa.
      Đứng trước căn phòng đó, Nhiễm Phi Trạch hỏi “ nương còn cần biết gì nữa ?”
      Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, “Ta muốn gặp người bán hàng kia.”

      Người bán hàng rong và Đường Liên được nhốt ở cùng nơi, nên hương quan đưa Tô Tiểu Bồi đến căn phòng khác.
      Mọi người đứng lại, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, hương quan mở cửa.
      Người bán hàng rong kia thấy cửa mở bèn nhìn ra ngoài, sững người nhìn Tô Tiểu Bồi nhưng sau khi hoảng loạn kinh ngạc đó qua bèn quay đầu lại phía căn phòng, quan tâm chuyện ngoài cửa nữa.
      Nhưng Tô Tiểu Bồi nhìn hình dáng và phản ứng gương mặt của người kia, lại gật gật đầu, vào phòng mà quay người về phía phòng Đường Liên.

      Hương quan kinh ngạc nhưng cũng mau chóng khóa cửa lại.
      Tô Tiểu Bồi với Nhiễm Phi Trạch “ nhận ra ta, bị dọa sợ rồi, chính là , sai được.”
      Hương quan bối rối, bị dọa rồi à? Sao ông đây nhìn thấy. Hương quan hỏi ngay “ nương chỉ đoán thôi là được đâu, chúng ta còn cần có chứng cớ xác thực nữa.”

      Tô Tiểu Bồi gật đầu “ nương Đường Liên chính là nhân chứng”.
      Hương quan nghe vậy bèn lắc đầu liên tục, có lòng tin.
      Mọi người lại dừng chân trước cửa phòng giam giữ Đường Liên, Tô Tiểu Bồi đột nhiên “Phiền mọi người cho xin ít nước nóng với chăn.”
      Hương quan vẫn hiểu, Tô Tiểu Bồi giải thích “Để Đường nương uống chút nước nóng cho bình tĩnh.”

      “Bình tĩnh? nương ấy càng bình tĩnh chẳng phải càng sao?”
      , nương ấy càng bình tĩnh càng hiểu. Phiền đại nhân rồi.”
      Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, đồng ý. Quay người sai nha mang nước nóng lại đây.
      lâu sau nước mang đến, Tô Tiểu Bồi mang khay chén đến, lúc đó hương quan mới gật gật đầu
      Hương quan mở cửa phòng giam Đường Liên.

      Đường Liên gục đầu xuống, thấy có tiếng động cũng nhìn lên. ấy ngồi bên cái bàn gãy, nhìn chằm chằm vào mặt bàn
      Tô Tiểu Bồi tới, để khay nước lênmặt bàn
      Đường Liên nhìn ấm nước và chén,nhíu nhíu mày, chầm chậm nhìn lên rồi trừng mắt, dám tin “ nương….”
      “Huynh ấy ta chết rồi đúng ?” Tô Tiểu Bồi cười cười, ra cũng rất lo lắng, nhưng gắng che giấu rất tốt.

      Đường Liên nhìn chằm chằm vào , còn chưa hết kinh ngạc.
      Tô Tiểu Bồi lại cười “Mức độ phức tạp trong tình cảm của nương bây giờ có thể đưa vào sách được rồi.”
      “Hả” Đường Liên tính táo lại, đúng là Tô Tiểu Bồi năng kỳ lạ chẳng cho ai hiểu.
      Tiểu Bồi đáp lời, với Đường Liên nhìn nhau, ai có động tĩnh gì.

      Hương quan nhìn có vẻ lo lắng, muốn vào nhưng bị Nhiễm Phi Trạch ngăn cản. Hương quan nhìn chàng, Nhiễm Phi Trạch nhẽ lắc đầu, hương quan lại thở dài, làm gì nữa.
      Lúc này Tô Tiểu Bồi lại có động tác. đứng lên, đóng cửa lại.
      Hương quan biến sắc mặt, ông định để chỉ hai người họ với nhau. Nhiễm Phi Trạch vỗ cái, ngăn được tiếng gọi của ông. Khi cửa sập vào, chàng lại duỗi tay cái, ngăn cửa đóng chặt.

      Tô Tiểu Bồi chỉ cần gian riêng tư để chuyện, đương nhiên biết hương quan yên tâm, cũng biết ý ngăn cửa đóng kín của Nhiễm Phi Trạch, mọi người đều nhường bước vậy.
      Đóng cánh cửa lại, Tô Tiểu Bồi quay lại bên bàn, ngồi xuống trước mặt Đường Liên.
      Đường Liên vẫn nhìn chằm chằm , Tô Tiểu Bồi rót cho chén nước, “Uống cốc nước trước cho bình tĩnh, hôm qua ta rơi xuống nước sau đó Nhiễm tráng sĩ lên núi cứu ta.”

      Đường Liên há há miệng, rồi lại đóng lại.
      Người đó ràng với nàng, Tô Tiểu Bồi rơi xuống nước rồi còn nhìn theo rất lâu, nàng ấy rơi xuống nước rồi mãi nổi lên rồi mới rời .
      Nhưng những điều này nàng thể , chữ cũng thể lộ ra, có lẽ Tô Tiểu Bồi muốn những lời đó của nàng cũng nên.

      Đường Liên uống nước, quả nhiên bình tĩnh lại nhiều. Tô Tiểu Bồi hồi lâu chuyện, nàng mới định thần lại “Họ thay nương đến hỏi ta à? Nhưng ta chẳng biết gì cả. Chuyện bị bắt giữ núi ta chẳng còn nhớ gì nữa. Cũng biết hình dáng thế nào. Hôm nay là tại ta, nhìn thấy người bán hàng kia đến gần nên muốn mua chút gì đó. Là tại ta tốt, ta thành ra thế này rồi, mà còn nghĩ đến mua những son phấn gì nữa. Nhưng ta quen biết người này, là lần đầu tiên ta thấy. Cho dù là ai đến hỏi cũng như thế, ta chỉ có thể đáp lời như vậy.”

      nương đừng lo” Tô Tiểu Bồi “Ta tới hỏi nương mấy điều này. Ta đến để kể cho nương câu chuyện .”
      câu chuyện?”
      Đường Liên trong phòng với hương quan bên ngoài đều rất ngạc nhiên, đến Nhiễm Phi Trạch cũng nén được nhíu mày.
      “Đúng thế, ta kể câu chuyện. Nên nương cần nóng lòng, cũng cần sợ hãi, cứ uống nước từ từ nghe ta .” Tô Tiểu Bồi vừa bình thản lại nhàng, Đường Liên cứ vô thức làm theo, lại uống thêm chén nước.

      “Câu chuyện ấy, là thế này” Tô Tiểu Bồi nhìn Đường Liên uống xong nước rồi nhìn ấy tập trung lắng nghe, nên bắt đầu “Ở nơi nọ rất xa xôi, có trấn nọ, trấn này có cái tên là kỳ quặc, là Stockholm”
      Tên kỳ đấy. Đường Liên nhíu mày, biết Tô Tiểu Bồi định cái gì?

      “Có ngày, có hai tên cướp hung ác đến cướp tiền ở ngân hàng lớn nhất nơi đó, nhưng chúng thất bại. Bộ khoái rất nhanh liền đến nơi, bao vây chúng lại. Hai người bọn chúng bắt cóc bốn nhân viên của ngân hàng đó, à ý ta là bốn người làm ở đó. Bọn chúng bắt bốn người này làm con tin khiến cho bộ khoái phải do dự. Những người làm đều rất sợ hãi, nhưng họ trốn thoát, giờ đây họ nằm trong tay bọn cướp, cứ như vậy qua sáu ngày. Sáu ngày này trôi qua vô cùng chậm, bộ khoái cũng bao vây chặt chẽ ngân hàng ấy, quyết tâm đưa được các con tin ra ngoài, bắt bọn cướp lại.”

      Đường Liên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái chén bàn.
      “Bọn cướp này giam giữ người sáu ngày trời chịu lùi bước, cuối cùng bộ khoái tấn công vào, bắt giữ chúng lại, bốn người làm kia cũng được cứu ra an toàn .”
      Tô Tiểu Bồi dừng lại, Đường Liên ngẩng đầu, chỉ là đáng mừng quá.”

      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, tiếp “Chuyện chính ta muốn chỉ mới bắt đầu. Trải qua chuyện này rồi quan phủ tập trung thẩm vấn hai tên cướp kia, giam bọn chúng lại. Nhưng mọi người ngờ tới, vài tháng sau bốn người làm bị chúng bắt kia vẫn còn thương cảm và xót xa cho bọn chúng, họ từ chối giúp quan phủ xác nhận hai tên này, thậm chí còn xoay sở tiền ngân hàng giúp cho chúng thoát tội. Họ hận hai tên này, thậm chí còn chúng làm họ bị thương, còn chăm sóc họ rất tốt, họ rất cảm kích. Họ trái lại còn ghét bỏ những bộ khoái cứu mình, ghét bỏ những phán quan định tội cho hai tên cướp kia. Và kỳ lạ nhất là nương làm thuê tên cướp, kết duyên cùng .”

      Đường Liên nghe vậy biến sắc, mãnh liệt ngẩng đầu ngắt lời Tô Tiểu Bồi “Cái này có liên quan gì đến ta? nương, chỉ vì ta bị bắt , chỉ vì hôm nay ta chuyện cùng người kia nên mới bịa ra câu chuyện này, muốn thêm vu thêm tội cho ta sao?”
      “Đây phải là ta bịa ra, mà là chuyện có ” Tô Tiểu Bồi hoảng loạn lại tiếp “Ai cũng cho rằng chuyện này kỳ quái, sao có thể như vậy, bắt người chính là phạm phải tội ác, làm sao có thể người làm tổn hại đến mình chứ? Vài người có học thức cao siêu tò mò tìm hiểu nguyên do. Sau đó họ phát , những tình cảm và nhân tính này đều chẳng qua là thứ biểu

      Tô Tiểu Bồi đặt tay lên tim, nhấn mạnh “Nó là do bản thân khống chế được, tự nhiên nảy sinh. Phản ứng tâm lý như vậy sau này được gọi là hội chứng Stockholm, hay gọi là hội chứng con tin.”
      Đường Liên há to miệng, mở trừng mắt, được nên lời
      “Đường nương, ta biết phải trải qua những gì, ta hoàn toàn hiểu.”
      Đường Liên trừng mắt, lắc lắc đầu.

      nhốt lại núi, bị giam giữ ở nơi đen tối mù mù, gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay, ai có thể cứu . giết những động vật trước mặt , khiến biết mình có thể lấy mạng sống của bất cứ lúc nào. biết thảm cảnh của nương trước đây bắt, rất sợ hãi, cực kỳ sợ. Nhưng lại giết , còn cho ăn, cười với . đánh , làm vấy bẩn , lại với mình muốn đánh, cũng muốn làm tổn thương , muốn nghe lời. Nếu nghe lời rồi đánh nữa, xem như ban ơn cho mình. chuyện với , cho đồ ăn, bắt đầu nghĩ, cũng quá tệ….”

      Đường Liên ngẩn người, nước mắt vòng quanh:”Sao, sao lại biết….”
      “Những ngày đó, cuộc sống của chỉ có , phát mình còn sợ nữa, thậm chí rời xa còn thấy nhớ nhung, hy vọng sớm trở về, bởi sợ đơn mình. Nếu ở đấy yên tâm hơn. Ngày càng lâu dài, có ai cứu , thấy mình thể quay về nữa, lại cảm thấy nơi đó cũng tồi, phải ? Thậm chí có phụ thân quát mắng , cũng sợ bị ông ấy bắt làm vợ kế người ta nữa, đúng ?”

      Đường Liên cắn môi, sau đó tranh cãi “, cần với ta mấy chuyện đoán mò vu vơ này nữa.”
      “Đường nương, điều ta muốn với là, những tình cảm, tư tưởng này, hèn nhát của , phục tùng của đều phải là do sai, ta biết lúc bấy giờ tuyệt vọng đến thế nào, ta biết đấy. Con người ở hoàn cảnh đó, khát khao sống chính là bản năng, tự an ủi mình, chỉ cần ban cho chút ân huệ liền nhận lấy mà hề phát ra mình lờ độc ác và tàn bạo của , phóng đại những việc tốt làm với . Đây là do cổ vũ chính mình, cần phải sống tiếp.”

      Đường Liên cuối cùng cũng rơi nước mắt “ là người tốt, xấu như các người nghĩ đâu.”
      vẫn còn sống, lại , sai, chỉ là trái tim của có bệnh rồi.”

      P/s: Hội chứng Stockholm này thực là để nguyên là kì cục nhưng mà dịch ra tiếng hán lại càng kì cục hơn. Hiu hiu:/

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 24:


      Tim, có thể có bệnh sao?
      Đường Liên mở to mắt, kinh ngạc..
      “Đường nương, khi con người ta có bệnh mơ hồi, làm ra những chuyện bình thường chẳng bao giờ làm ra. Thế nên cần phải tự trách. muốn nịnh nọt , nghe lời , nhưng có lúc nương nghĩ lại những chuyện này lại cảm thấy những tình cảm đó mình dành cho thể được cùng ai, rất nhục nhã, đúng ?”

      Đường Liên hít khí, nương này chuyện như thể nhìn thấu tâm can .
      “Đường Liên nương, nhìn ta , đúng, nhìn ta. nghĩ lại xem, nghĩ kỹ lại, sao? cái kẻ bắt giữ nhưng giết . Hay là cái kẻ cầm tù mà cho ăn uống chứ để chết đói? Đây phải là câu hỏi của ta, là cái nên hỏi chính mình. cần trả lời. Trong lòng nương tự có đáp án là được. cái gì ở ?”

      Đường Liên ngẩn ra, tự chủ được nghĩ nghĩ lại lời Tô Tiểu Bồi , nàng thích cái gì ở chứ? Nàng thích ….. nàng cũng biết nữa? Nhưng nàng còn cách nào khác? Sinh mệnh của nàng và gắn bó với nhau.
      nương thấy sinh mệnh của mình và gắn liền với nhau, nên nhất định phải nghe theo , đúng ?”

      Tim Đường Liên thình thịch đập, nương này biết thuật đọc tâm sao? nương ấy biết mình nghĩ gì sao? Vậy nàng ta gặp ? Liệu có biết nghĩ gì? Nàng ấy nhận ra sao?
      “Ta gặp , cũng nhận ra, nhưng ta với đại nhân rồi, hy vọng có cơ hội cho nương. Dù sao nương cũng là người cần phải sống tiếp ở nơi này.”

      Đường Liên nhịn được cắn cắn môi, nàng còn cần sống tiếp ở đây mà? Sống thế nào được đây? Qua trận ồn ào này nàng càng thể cứ ngẩn ngơ như vậy qua ngày nữa.
      “Là thả nương về dung ? lý do có thể tác động đến , muốn giúp tìm đối tượng tiếp theo. nương đồng ý, vội vàng lấy lòng , muốn chứng minh lòng trung thành với . Nhưng khi quay về biết làm sao để tìm được đối tượng phù hợp, tuy cho nương phải làm sao mới an toàn, thế nào mới để lại vết tích, hai người gặp nhau thế nào, trao đổi tin tức ra sao, mỗi thứ đều nghĩ rất kỹ. thậm chí còn dạy nương cách đối phó với câu hỏi của gia đình và quan phủ, khiến đổ tội cho việc mất trí nhớ. Mọi việc đều thuận lợi, nhưng do nương chần chừ xác định lúc tiêu, Vốn đó nương quen biết, có học thức cao an toàn nhất, nhưng nhẫn tâm; quen biết nương lại dám tiếp cận.”

      Tô Tiểu Bồi đến đây bèn ngừng lại, nhìn Đường Liên.
      Đường Liên run lên, cuối cùng bưng mặt khóc, nàng thấy đau đớn khổ sở bi ai và nhục nhã làm sao! Nàng ấy đều biết sao? Làm sao mà biết được
      “Nhưng có cách nào cho , sợ , nên mới nghĩ đến ta. Là người bên ngoài tới, nơi nương tựa, chỉ có thân mình, nhớ gì hết, cho dù có mất tích cũng chẳng có ai quan tâm”
      Đường Liên cúi thấp đầu xuống, nàng đúng là nghĩ như vậy
      “Nhưng lòng tốt của nương cho phép làm thế. Đường nương, ta rất vui vì tới tìm ta, ta biết dối, còn nhớ nhưng lại mình chẳng còn nhớ gì. Đường nương, cần nghi ngờ, ta lừa đâu, ta khẳng định hề mất trí nhớ. nương có biết khi ngươi ta mất trí nhớ có vài biểu cảm, những biểu cảm này rất khó để khống chế. Hôm đó chúng ta tâm mấy câu, nương về chuyện nhà và chuyện gặp Nhiễm tráng sĩ có biểu cảm hoàn toàn khác với khi nương nhớ chuyện bị sơn tặc bắt giữ. Xem này, có phải giờ nương nhớ lại khi đó chúng ta những chuyện gì ?”

      Đường Liên bị dọa sợ, nàng thực nghĩ lại xem khi ấy hai người những gì?
      “Khi hoặc những lời được bịa ra, con người có biểu cảm khác nhau.. Đường nương, khi đó ta thấy lời đầy do dự và bất an, ta dã cho rằng nương vì chuyện khác, nhưng giờ ta biết là vì sao. nương muốn giao ta cho , kể có bị ai phát , kể kết quả ra sao nương cũng muốn tiếp tay cho cái ác. Nhưng cứ thúc giục , nương lại kể chuyện của ta cho , xem xét thêm. Nhưng nương cũng biết khi biết chuyện, ta gặp nguy hiểm, còn đo dự xem có nên cảnh báo trước cho ta hay ?”

      Đường Liên cười khổ, giờ chuyện xảy ra, cho dù trước đây nàng nghĩ gì cũng đâu còn quan trọng nữa.
      “Đường nương, xem, con người coi trọng lễ nghĩa, nên tranh cãi nhiều làm gì. Tuy trái tim của có bệnh nhưng vẫn còn biết đạo lý đúng sai, biết cái gì là phải trái.”
      nương ấy trách nàng ư?

      Đường Liên quá xấu hổ, cuối cùng nhịn được nữa “ Nhưng ta từng có ý định đó. nương đúng, đều đúng cả. ta phải tìm nương khác, đây là cách duy nhất để phá vỡ mệnh số của . Mệnh của rất khổ, gia đình tan nát chẳng còn ai, còn điểm tựa nào để sống tiếp, cho dù cố gắng thể nào cũng khá lên được. Cuối cùng có ngày bên tai xuất thanh , với rằng bị tà ma ám, cần phải dùng mạng của nữ tử để đuổi tà, nên mới đành lòng làm thế. …vốn cũng định dùng ta để trừ tà, nhưng …. thích ta, nỡ, lòng với ta… nhưng lâu trừ tà rồi, vậy mệnh còn lâu dài nữa…ta ….ta hề biết ra tay nhanh như vậy, ta vốn muốn kéo dài thêm thời gian….”

      “Cái này trách được, Đường nương. Nếu là ta, ta cũng tin
      Đường Liên chớp chớp mắt, lau nước mắt, “ sao?”
      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, cười cười với ấy.
      Đường Liên nhìn chằm chằm , cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
      Tô Tiểu Bồi nhìn ấy dần dần thả lỏng, biết mình sắp thành công “ Nếu ta là nương”- cái giả thiết này tưởng, bởi đâu thể là ấy, chỉ là “nếu như”, mọi chuyện như vậy. Đây chỉ là chiêu dối để có được đồng cảm của người khác mà thôi.

      Tô Tiểu Bồi lại tiếp “Đường nương, có thể hỏi lại mình, thích chứ?”
      Đường Liên hít hít mũi, thở sâu vài hơi, cảm thấy bình tĩnh hơn.
      Tô Tiểu Bồi yên tĩnh lát, “Cảm giác thích và ỷ lại đó nhanh như vậy liền mất đâu,nhưng nhất định có thể làm được, rất dũng cảm. Đường nương, rất dũng cảm, cần biết, những chuyện xảy ra đều trở thành hồi ức của , chỉ là đoạn ký ức, có khả năng làm thương tổn đến .”

      “Chỉ là hồi ức thôi sao?”
      “Đúng, nó qua rồi, chỉ là đoạn hồi ức”
      Đường Liên gì, chỉ nhịn được thầm nhắc nhắc lại lời đó.
      Tô Tiểu Bồi làm phiền ấy, chỉ nhìn biểu cảm của Đường Liên và đợi.
      Hương quan và Lưu Hướng bên ngoài nghe thấy những lời của Tô Tiểu Bồi cậy được miệng của Đường Liên vô cùng kích động, bèn im lặng hẳn lại. Hai người này lo lắng, Tô nương sao nhân lúc sắt còn nóng, muốn thế nào như vậy , bỏ qua cơ hội này rồi biết làm thế nào? Nếu phải Nhiễm Phi Trạch kéo lại hai người đó hò nhau xông vào.

      Lúc này Tô Tiểu Bồi : Đường nương, giờ nương thấy khá hơn chưa?
      Đường Liên gật gật đầu.
      Tô Tiểu Bồi tiếp “Đường nương, ta và nương tuy chỉ là thân nữ tử, đàn bà con nhưng ta biết phân biệt thị phi, biết sai biết đúng. Đó là tại sao bệnh rồi, bị mê hoặc nhưng cũng giúp làm việc ác. Giờ việc đến nước này, làm rất tốt. Nơi này nếu nhờ nương, làm sao có thể bình an yên ổn được. Đường nương, ta và nương đều biết người bán hàng kia là ai, chỉ cần chỉ ra , có thể bảo vệ được bao nhiêu nương sống sót đây? Ta và Nhiễm Phi Trạch cùng làm chứng với nương, nương cứ giả như đồng ý với cầu của tên sơn tặc kia cho thoát thân, rồi hai chúng ta phối hợp mới có thể bắt được tên tặc tử kia. Đường nương, nương hung của trấn này.”

      Đường Liên ngẩn ra, hương quan nghe thế cũng ngẩn ra, chuyện gì thế này? Sao lại có thể như thế, đồng phạm biến thành hùng sao?
      Lưu Hướng vỗ vai hương quan, Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn về phía ông ta. Hương quan nghiến nghiến răng. Đường Liên là nương đáng thương, tuy suýt chút nữa bước vào con đường sai trái, nhưng nương nhà người ta làm sao, cũng chủ động cáo quan nên ông cũng tiện gì. Quan trọng nhất bây giờ là bắt tên ác tặc kia định tội, cho thoát mới là việc nên làm.

      Để đổi lấy phối hợp của Đường Liên, khiến nương ấy chỉ điểm tên sơn tặc kia cũng phải là chuyện gì tốt.
      Hương quan nghĩ nhanh, gật gật đầu.
      Bên trong Tô Tiểu Bồi còn chuyện với Đường Liên, Nhiễm Phi Trạch nghe thế nhịn được cười. nương này cũng lời hại, đầu tiên bịa ra câu chuyện, lừa cho người ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chuyện lại có căn có cớ ràng, như thể từng trải qua vậy. Tiếp đến lại ta biết nương dối, cần lại gian dối làm gì, điều gì ta cũng đều biết hết. Dọa nạt người ta rồi lại thể ý tốt. Ta trách nương, nếu là ta ta cũng làm như vậy, nên làm sao ta có thể trách nương được Ta những trách , còn có thể giúp đỡ . nương phải có cách nào sống tiếp ở đây sao? nương sợ chỉ điểm tên kia cũng bị ghép vào tội đồng phạm à? Ta đều nghĩ hết cho rồi, phải tiếp tay cho hung thủ, mà là hùng. Người người đều nên cảm kích , con đường giúp đỡ ta dọn sẵn ra đây rồi, chỉ cần cứ thế theo, còn lo danh tiếng nương tốt sao?

      Thủ đoạn này đừng nương yếu đuối mà chỉ e những nam tử hán chữ nghĩa đầy mình cũng bị xỏ mũi dắt thôi.
      Qủa nhiên, sau đó Đường Liên liên tiếp nhượng bộ, bị Tô Tiểu Bồi đánh bại, trả lời hết mọi việc. Những chuyện bị nhốt ở nơi nào núi, tên sơn tặc với thế nào, lại thả ra làm sao, định lợi dụng để làm việc gì….. đều ra hết sạch.
      Quá trình này cũng có gì thoải mái, Tô Tiểu Bồi từng chút , từ từ đến, cũng tốn hết buổi.

      Đám đông ngoài nha môn thể kiểm soát được nữa, quan nha đều thể làm gì được nữa. Hương quan nghe lời bên trong phòng cũng xem như nắm được khá nhiều nên mới ra ngoài thuyết phục dân chúng. Đường Liên được dẫn về vì nương ấy chỉ điểm ra nghi phạm, chứ phải là đồng đảng như bị đồn đại. Những người thân của Đường Liên kêu gào quan nha soi xét thẩm tra lại cũng bị mắng cho trận.

      Lòng người yên, hương quan cũng chuyện này dễ dàng gì với gia đình Đường Liên, chỉ điểm tội phạm rất quan trọng, mọi người đừng làm ồn ào, hãy yên tĩnh đợi chờ…
      Hương quan vậy, nhiều người im lặng trở lại. Mọi người lại quay sang chuyện liệu Đường Liên có chỉ điểm thành công tội phạm ? Rồi lát sau lại lo nương ấy liệu có sợ quá mà dám làm ? tiếp chuyện này cũng mất thể diện, nương làm sao làm được Có người còn bảo Đường Liên phải người tốt, nhất định còn hại người. Mọi người xôn xao bàn tán, cuối cùng quay sang cổ vũ người nhà Đường Liên đứng đợi ngoài nha môn.

      Mọi người đều cho rằng, sau này trấn Thạch Đầu có còn yên ổn , dường như phải dựa vào Đường Liên.
      Ở hậu biện, Tô Tiểu Bồi xong chuyện với Đường Liên. ra ngoài, nhìn những người đợi bên ngoài, Nhiễm Phi Trạch, Lưu Hướng, Hương quan. đợi mở lời hương quan vội vàng “ nương yên tâm, những điều nương với Đường nương nơi chỉ có ba chúng ta nghe thấy”
      Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng đều là người ngoài, liên quan gì. Hay cách khác, chuyện Đường Liên cả trân Thạch Đầu này có mình hương quan biết.
      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu.
      Hương quan “Chỉ cần Đường nương chỉ ra hung thủ những chuyện khác ta tính toán.”

      Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, thấy ta gật đầu .
      Hương quan thấy hơi phiền, tuy ông là quan , nhưng trấn này là do ông quản, nương này tin ông, còn phải nhờ người khác xác nhận sao?
      Tô Tiểu Bồi mở cửa, với hương quan ”Đại nhân chuyện với Đường nương .”
      Hương quan vươn vai, gật đầu, vào phòng.
      Hương quan chuyện bên ngoài với Đường Liên, ông thầm muốn làm sạch danh tiếng cho gia đình Đường Liên, vị quan phụ mẫu như ông đây làm chứng cho nương ấy, chuyện này là quá mức rồi. xong ông hỏi “ nương có đồng ý chỉ ra tội phạm ?

      Đường Liên nhìn Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu.
      Hương quan nhìn thấy cảnh này bèn trầm ngâm. Ông mới là chủ quản nơi này đấy nhé.
      Đường Liên thở ra, “Ta đồng ý,người bán hàng rong đó đúng là tên sơn tặc. nương trước đây chết núi cũng là do giết”

      Những chuyện sau đó có thể là “ai cũng đều vui vẻ cả.”
      Tên tội phạm bị bắt, Đường Liên về nhà, còn tuy được thưởng tiền nhưng lại lấy được từ chỗ hương quan giấy mực.
      vui vui mừng mừng thèm tiền mà cầm mấy đồ văn phòng tứ bảo đó quay về phòng chứa củi. Tối hôm đó nằm bò giường viết bản nhật ký đầu tiên từ khi đến thế giới này.

      Chương 25:

      Trang nhật ký đầu tiên của Tô Tiểu Bồi về thế giới này liên quan đến Đường Liên. ghi lại hết bệnh trạng cùng những lời của Đường Liên lại, rồi viết thêm cả những phân tích chẩn đoán của mình vào nữa.
      Tô Tiểu Bồi định khi tên sơn tặc La Bình chưa bị bắt giải đến chuyện cùng . Tâm lý của tội phạm loại này, rất muốn tìm hiểu.


      Tô Tiểu Bồi nhận thấy La Bình là người rất giảo hoạt và tàn ác, rất giỏi lợi dụng lòng tốt của người khác. Từ quá trình chế Đường Liên mà thấy, rất tự tin, cũng giỏi dùng thủ đoạn. Có thể dạy Đường Liên vờ như mất trí để tránh truy hỏi của quan binh và người thân cũng đủ để khiến Tô Tiểu Bồi công nhận thông minh.


      Nhiễm Phi Trạch và hương quan đều chưa từng nghe qua chuyện mất trí nhớ này, hoặc là quên hẳn, hoặc là nhớ tất cả, lại còn có cả mất trí nhớ phần sao? Mọi người đều thấy rất kỳ lạ, nhưng được vấn đề nằm ở đâu. Mà Đường Liên lại là người bị hại, mọi người sao có thể nghĩ là nương ấy lại dối hại người. Hơn nữa tên sơn tặc có thể nghĩ ra được những chiêu như thế cũng là vượt khỏi dự liệu của mọi người.


      Đường Liên còn với Tô Tiểu Bồi rằng,t rước khi La Bình thả xuống núi với rằng nếu có người thấy được hai bọn họ ở bên nhau phải làm sao, phải đáp lại câu hỏi của quan phủ như thế nào. Hai người họ còn luyện tập rất nhiều lần. Tô Tiểu Bồi thấy tên tội phạm này rất có kế hoạch, cũng rất hiểu khống chế tâm lý người khác. Thế nên Tô Tiểu Bồi muốn chuyện cùng , xem là người như thế nào.


      Nguyệt Lão từng Trình Giang Dực cách xa sao. Những người gặp nếu phải cũng là người có thể dẫn đến gặp sao. Giờ đây Nhiễm Phi Trạch và Đường Liên đưa đến gặp La Bình, vậy La Bình liệu có đưa đến gặp Trình Giang Dực ?


      Tô Tiểu Bồi muốn viết chúng lại để ghi nhớ, nhưng công việc này có chút khó khăn.
      biết viết bút lông.
      Khi còn học tiểu học, Tô Tiểu Bồi cũng từng qua loa học viết thư pháp. Nhưng cái kiểu lớp năng khiếu ấy chỉ còn lưu lại trong trí nhớ Tô Tiểu Bồi cách cầm bút mà thôi. Quen dùng bàn phím máy tính ghi chép bao năm rồi, giờ chỉ ngoài việc phải ký giấy tờ gì đó dường như chẳng có việc gì cần phải dùng đến bút nên chữ khá xấu, càng đừng đến chữ viết bằng bút lông.


      Tờ thứ nhất, nhìn đến là thảm.
      nhìn cái hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, đến tan nát tim gan vì chúng. Ai viết mấy cái chữ xấu xí này thế? Xấu làm gì, lại còn to nữa. Bởi quen dùng bút nên nét viết quá thô, chữ to kinh khủng
      Thế này phí giấy quá, lại còn chậm nữa.
      nhìn nhìn cái người gọt gọt cành liễu, Nhiễm Phi Trạch. Tên này ra ngoài gánh nước, quay về thấy viết chữ liền quay luôn, chẳng lẽ đàn bà con viết chữ đáng sợ thế cơ à?


      Haizzz, Tô Tiểu Bồi quay lại nhìn chữ mình viết, những viết chậm mà còn dễ bị nhìn thấy nữa.
      Thế này được rồi. Mấy thứ ghi lại này đều là chuyện riêng tư, cần phải bí mật. Nhưng viết như thế này giấu nổi ai.
      Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, thử vài chữ lên trang giấy hỏng kia, hài lòng, quyết định viết hẳn bằng tiếng .
      Vừa giữ bí mật tốt, nhìn xấu như chữ Hán mà còn viết được nhanh.


      Tô Tiểu Bồi vứt tờ giấy hỏng kia sang bên, lấy tờ mới viết lại từ đầu. Viết rồi viết, cuối cùng cũng quen tay, còn tìm được hẳn cách cầm bút rất thoải mái nữa, viết nhanh hơn hẳn. Tốc ký hồi, ghi cũng được kha khá, quay đầu lại mới phát khá tối. Bên ngoài chẳng còn người uống rượu nữa, Nhiễm Phi Trạch gọt xong cành cây, ngồi ngẩn ở ngoài cửa.

      “Tráng sĩ?” Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng lưng lên, gọi ta.
      nương xong việc rồi ư?” Nhiễm Phi Trạch quay đầu nhìn, thấy Tô Tiểu Bồi đứng lên bèn vào phòng.
      “Ta thắp đèn làm tráng sĩ ngủ được sao?” Tô Tiểu Bồi có ý xin lỗi “Ta nghĩ muộn thế, ta xong rồi, tráng sĩ vào nghỉ .”

      Nhiễm Phi Trạch đưa mấy đoạn cành liệu cắt gọt tử tế cho Tô Tiểu Bồi, vội vàng nhận lấy. Đây chính là bàn chải đánh răng của đấy. Nhiễm Phi Trạch còn giúp làm cái này, người đâu mà tốt thế.
      vui mừng nhận lấy, muốn cảm ơn,nhưng lại nghe thấy Nhiễm Phi Trạch khẽ hắng giọng nên ngẩng đầu. Nhiễm Phi Trạch có điều muốn .
      “Tư thế của nương hay lắm,ta tiện nhìn. Người khác thấy cũng phải chuyện tốt, lần sau nương đừng nên như vậy.”

      Hả? Tô Tiểu Bồi ngẩn ngơ
      Tư thế hay lắm?
      làm gì? có ghế, đành bò giường viết viết thôi.
      Đợi tí, bò à…
      Mặt Tô Tiểu Bồi chợt đỏ bừng lên, ôi trời ơi, nằm bò làm sao. Nằm bò cũng là chuyện rất bình thường chính đáng ngây thơ vấn đề gì mà.
      Hóa ra ta cứ ngẩn ngơ ngoài cửa là vì nhìn tư thế được nhã nhặn à?

      “Tạ ơn tráng sĩ chỉ giáo.” Tô Tiểu Bồi nghiến răng nghiến lợi đáp lời. lẩn quẩn ở đây mãi được rồi, tìm “thuốc đánh răng”, sau đó cầm lấy cành cây ra ngoài đánh răng.
      “Hừ, đồ háo sắc, háo….” Vừa đánh răng vừa nhổ bọt vừa nguyền rủa Nhiễm Phi Trạch.
      Được rồi, ta cũng sai, là có lòng tốt nhắc nhở đấy chứ, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn nhịn nổi mắng mỏ “Đồ háo sắc, háo sắc”

      Nếu phải tại có bàn sao phải nằm bò ra như thế chứ. Nằm thế cũng mệt lắm có biết ?
      Tô Tiểu Bồi vừa nghĩ đến là lại đỏ mặt. vốn ngay thẳng trong sạch, thể để ta làm vặn vẹo được. Chẳng có việc gì lại nghĩ ngợi bậy bạ lung tung.
      Đúng, được nghĩ linh tinh, đều tại ta hết.
      Tô Tiểu Bồi đột nhiên nghĩ đến chuyện, ngậm cành cây chạy vọt vào trong phòng, nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch tiện tay xem xét tờ giấy “đại thư pháp” vứt , miệng còn nở nụ cười bí hiểm.

      Tô Tiểu Bồi bước vội đến, cướp lấy tờ giấy từ tay ta.
      Nhiễm Phi Trạch nghiêm chỉnh nương viết xong cần thu dọn gọn lại, lần sau chớ có như vậy nữa.”
      Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, suýt chút nữa làm rơi luôn cả cành cây đánh răng. trầm mặc thu dọn mấy thứ bút mực lại , đặt ở góc phòng. Sau đó lại quay ra ngoài đánh răng tiếp.

      Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại “ Cônương miệng ngậm cành cây đừng chạy lung tung như thế, đoan chính lắm, nhìn rất thất lễ , nương lần sau chớ có như vậy nữa.”
      Tô Tiểu Bồi lảo đảo, suýt chút làm rơi cả cành cây. Cái người này, cố ý làm nghẹn chết đúng ?

      Tô Tiểu Bồi ôm mặt chạy đánh răng tiếp, thèm quan tâm đến ta. Nhưng biết có phải nghe nhầm hay , như thể nghe thấy tiếng cười của Nhiễm Phi Trạch
      Tô Tiểu Bồi quay lại Nhiễm PhiTrạch trải xong chỗ ngủ dưới đấy, cái túi khổng lồ của ta ngày nào cũng chắn ngang giường của Tiểu Bồi và chỗ nằm của Nhiễm Phi Trạch.

      Tô Tiểu Bồi để đồ xuống, bước qua cái bao rồi ngồi lên giường.
      Nhiễm Phi Trạch ra ngoài, đóng cửa lại. Tô Tiểu Bồi tháo giày, cởi tất, chui vào trong chăn.
      Sau đó nghe thấy tiếng gột rửa của Nhiễm Phi Trạch liền trùm chăn kín người, nhắm mắt định ngủ.
      Qua lúc, nghe thấy tiếng Nhiễm Phi Trạch quay lại, đóng cửa, bỏ đồ đạc xuống rồi cũng nằm lên tấm vải trải.

      Căn phòng yên tĩnh lại, Tô Tiểu Bồi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, chẳng bao lâu sau liền thấy buồn ngủ. Hôm qua ngủ ở nhà hương quan, giường khá dễ chịu nhưng lại thấy khó ngủ, cả đêm cứ trằn trọc lăn lộn giường, như thể an tâm.
      Chẳng bao lâu sau, ngủ say.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :