1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tìm chồng- Minh Nguyệt Thính Phong (45/116)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:

      “Lời này cũng chẳng sai”, Nhiễm Phi Trạch câu thỏa đáng.

      Tô Tiểu Bồi thầm nghĩ đương nhiên rồi, người này có thể dùng thuốc xổ cho đám hảo hán tranh cướp công lao của ta, xem ra ta giờ cũng đâu có kém gì mình. Chỉ là chuyện này chẳng đáng kể gì, so với năm lượng hai kia còn kém hấp dẫn hơn, mới nghĩ cách cổ vũ ta chút.

      “Nhưng nương nên biết rằng, để có được tiền thưởng phải cung cấp được manh mối về án phạm. Nay chúng ta chẳng có tin gì để báo, chẳng lẽ nương muốn ta đến quan phủ đòi những tin tức này sao, liệu họ có đồng ý ?”

      Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy bị đả kích. Đúng thế, chuyện đơn giản như vậy sao có thể nghĩ ra chứ.
      “Dù sao chân nương cũng chưa khỏi, ta nghĩ giờ vẫn cứ nên đưa nương , khi có thời gian ta lại điều tra thêm xem sao.”

      Có thời gian có thời gian, thế, nhưng rồi Tô Tiểu Bồi nhớ đến thảm cảnh người chỉ còn lại mười lăm đồng tiền của ta, còn kinh ngạc sao mình có thể phạm sai lầm cố chấp và ấu trĩ như thế.
      Nhiễm Phi Trạch rồi,trong phòng chỉ còn lại Tô Tiểu Bồi. yên tĩnh làm bình tâm lại, bình tâm rồi, lại bắt đầu chán nản.

      Điều tra án thực dễ. Tô Tiểu Bồi tuy quan phủ nơi này xử lý án phạm có những quy tắc gì, nhưng giờ rất nhiều tình tiết vụ án tiết lộ với bên ngoài. Đừng đến dân thường, mà những nơi truyền thông phát tin cũng hay biết gì.

      Dán cáo thị cáo thị chứ, nếu như có người đến cảnh sát với cảnh sát rằng, này, tôi rất có hứng thú với vụ án này, muốn tham gia, cho tôi nghe tình tiết cụ thể , chừng tôi bắt được tội phạm đấy. gặp kiểu người này cảnh sát đá sút bay luôn mới là lạ.

      Tô Tiểu Bồi bỗng dưng buồn phiền, sao thế này? làm sao lại nghĩ đến chuyện để Nhiễm Phi Trạch nghe ngóng tình tiết vụ án vậy? Nếu ta rồi, quan phủ liệu có xem ta như đồng phạm gây án mà bắt giữ ?
      Tô Tiểu Bồi thở dài, biết bản thân có vấn đề rồi.

      Nơi thế giới bình thường mà tồn tại kia, tuy được xem như con cưng bảo bối gì nhưng học hành nghiệp cũng là đường thuận lợi bằng phẳng. Việc cha gặp nạn như động lực thúc đẩy tiến về phía trước, khiến càng nhanh càng xa hơn. là sinh viên ưu tú nhất của các thày , cũng là chuyên gia trẻ được thích nhất mỗi lần hợp tác. Cho nên thể phủ nhận tự kiêu, cứng đầu, hay săm soi xét nét. Rồi với ngoại hình tồi và thu nhập đáng kể của mình, tại lưu lạc này của đúng là thảm để đâu cho hết.

      Nhưng đến nơi này, chẳng phải xinh đẹp gì, tuổi tác lại lớn, người chẳng có lấy đồng xu, cho dù có bò lê đường ôm chân người ta xin công việc chắc cũng chẳng ai để ý, đương nhiên tính cách xấu xí của cũng khiến giọt nước mắt nào rơi, lại còn chẳng có tay nghề nào biết sống ra sao?

      Làm việc tay chân? làm gì có sức lực. Đến nương đến đường núi còn biết như Đường Liên còn hơn hẳn đôi chân. Chẻ củi mấy cái việc đó thôi đừng đến. Làm thêu thùa? hiểu bản thân mình quá , đâu có hy vọng gì. Làm đầu bếp? có thể dùng lò nướng, lò vi sóng, nồi bếp chỉ biết luộc trứng gà thôi.Mở tiệm buôn nọ bán kia? dùng được máy tính, nhưng bàn tính cả đời này sờ đến bao giờ, sổ sách cũng chẳng biết phải xử lý ra sao.

      Hay là cứ gả bừa cho ngườita kiếm miếng cơm ăn? tính toán, thời này bao nhiêu tuổi con lấy chồng nhỉ? Mười ba mười bốn, hay là mười lăm mười sáu? Nếu như mười bốn tuổi gả chồng sinh con, giờ hai mươi bảy, trở thành bà lớn tuổi, chính ra con phải gả cho người khác sinh con rồi mới đúng.
      Nên có thể làm bà ngoại rồi.

      Điều này đáng sợ. phế vật vừa già vừa xấu, lại còn là phế vật nữa.
      nghĩ, Nhiễm Phi Trạch nhất định hiểu rằng đưa đến miếu ni là cách giải quyết vấn đề hợp lý nhất.
      Còn nữa, đến đây được hai ngày rồi, ở thế giới bình thường kia của , làm được hai ngày rồi. Liệu có người gọi điện thoại cho ? Tìm được , liệu có gọi cho bà của ? Liệu mẹ biết được có lo lắng rồi tìm ? Mọi người liệu báo cảnh sát chưa? mất tích thế này, mẹ biết phải làm sao?

      Tô Tiểu Bồi vô cùng phiền muộn. Mẹ mất chồng, giờ còn mất con sao?
      Những vấn đề này trước nay Tô Tiểu Bồi nghĩ nhiều đến, biết trong hoàn cảnh nguy hiểm và khó khăn tại, cần phải duy trì được trạng thái tâm lý tốt. từng xử lý những vụ án như thế này, giúp đỡ, hướng dẫn những người gặp nạn về vấn đề tâm lý.

      Như giờ, có thể xem như gặp nạn rồi ?
      Quan trọng nhất là, khi gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất định phải duy trì trạng thái tâm lý nhất định đừng suy nghĩ quá nhiều.
      Có những số liệu chứng minh những người có trình độ học thức càng cao khả năng chống chịu về tâm lý càng thấp, nguyên do là bởi những người này khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn thường nghĩ ngợi quá nhiều, càng nghĩ nhiều càng dễ rơi vào tuyệt vọng; mà những người có đầu óc đơn giản hơn chẳng nghĩ ngợi gì, nên có khi còn nhàng hơn, duy trì tốt khát khao sống.

      Điều này Tô Tiểu Bồi hiểu, tự thấy năng lực tự điều chỉnh của mình tồi. Nhưng ban nãy kinh ngạc phát giác ra mình mất năng lực suy đoán thông thường và khả năng phán đoán những việc đơn giản nhất, điều này là sao?
      tương phản giữa hai thế giới vẫn ảnh hưởng rất lớn đến , bị tác động tiêu cực đến rồi.

      Cũng khó trách, cái kiểu xuyên này tuyệt đối vượt quá khả năng tưởng tượng của người bình thường rồi. Tô Tiểu Bồi có thể tưởng tượng ra mọi thứ, nhưng xuyên . muốn giúp Đường Liên,nhưng bản thân cũng rất cần giúp đỡ.


      Tô Tiểu Bồi càng nghĩ càng thấy loạn, bây giờ cũng tuyệt vọng với năm lượng hai rồi. Nhiễm Phi Trạch cũng đúng, ai ai cũng cầm tờ cáo thị đó muốn lĩnh tiền, ta hỏi được những thông tin cung rất khó khăn rồi. Thường sai nha tùy tiện tiết lộ chi tiết vụ án cho người lạ. Treo thưởng vì là muốn nhìn thấy người đáng nghi báo quan. Mà chuyện như thế là cần phải đợi cái tiền rơi trúng xuống đầu bạn mà thôi.

      Lòng Tô Tiểu Bồi u uất, tuyệt vọng với năm lượng hai, tuyệt vong với cả đường sau này. Giờ đây quần áo của cũng là do người khác tiếp tế, đến bàn chải đánh răng còn mua được còn có thể kiếm tiền được ở đâu chứ. Hay là cứ đến miếu ni mà sống .

      Tô Tiểu Bồi ngốc ra hồi,sau đó ý thức được mình càng ngày càng suy nghĩ tiêu cực.
      Đây là dấu hiệu hết sức hay ho.
      Tô Tiểu Bồi điều chính hơi thở, vươn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, hoạt động cổ, sau đó nhếch mép, vận động các cơ mặt, bày ra biểu tình vui vẻ hứng thú. Nó mang lại hiệu quả trị liệu về ngôn ngữ cơ thể, kích thích đến những cơ thịt liên quan đến cảm xúc, tác động đến hệ thống thần kinh tự chủ, có tác dụng tốt đến tình cảm và tinh thần con người.

      Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, cần phải phấn chấn lên, duy trì được năng lực phán đoán và tinh thần lạc quan mới có thể bắt đầu cuộc sống ở cái thế giới này được. Tùy cơ ứng biến, gặp chiêu tiếp chiêu là được.
      khi thấy dần dần tót lên cửa đột nhiên mở ra, Nhiễm Phi Trạch bước vào phòng, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi vươn lưng duỗi tay cắn răng nhìn ngốc như vậy liền bị dọa cho trận.

      Tô Tiểu Bồi cũng bị dọa,liền dừng mọi động tác, trở lại bình thường.
      lâu như vậy rồi sao?
      “Tráng sĩ về rồi sao?”
      “Ừ” Biểu cảm ngạc nhiên củaNhiễm Phi Trạch chỉ thoáng qua, rất nhanh liền trở lại lạnh nhạt như thường.
      “Ta luyện công” Tô Tiểu Bồi thấy cần phải giải thích chút.
      “À” Câu trả lời nhàn nhạt của Nhiễm Phi Trạch làm Tô Tiểu Bồi thấy câu trả lời của mình vừa ấu trĩ vừa thừa thãi. Bị người khác xem như mắc bệnh thần kinh cũng xấu mặt.

      “Tráng sĩ vất vả rồi” Hy vọng về năm lượng hai coi như xong rồi , trấn định lại rồi.

      “Cũng còn tốt, cũng may phụ nhờ vả của nương”

      “A” Thế là ý làm sao?

      Tô Tiểu Bồi dám ôm hy vọng.

      “Có vị huynh đệ bộ khoái giúp ta thăm dò tình tiết vụ án. Trấn Thạch Đầu có thông tin cụ thể, cậu ta đến thành Ninh An để nghe ngóng, nơi đó là địa phương mới nhất xảy ra án phạm, Tần bộ đầu vẫn còn lưu lại nơi đó điều tra. Vị huynh đệ bộ khoái kia ngay, ba ngày nữa cho chúng ta đáp án.”

      Tô Tiểu Bồi trừng mắt ngạc nhiên “Vị tiểu bộ khoái kia vì sao lại giúp huynh?”

      “Cậu ấy coi ta như hùng hảo hán, tất nhiên góp tay giúp đỡ”

      Tô Tiểu Bồi suýt rơi cả cằm. phải chứ, hùng hảo hán á?

      Nhưng mà “Cho dù cậu ta đồng ý giúp nhưng khi tìm bộ đầu kìa, liệu người ta có tình tiết vụ án cho ?”
      “Cậu ta có vấn đề gì, vốn cũng bàn kỹ với Tần bộ đầu, cáo thị thưởng đưa đến các thành , cậu ta nhận lệnh đến các nơi xem xét, lần này phục mệnh thăm dò cũng là có thể.”

      Có thể ? Sao Tô Tiểu Bồi thấy chuyện này huyễn hoặc.
      nương đừng vội, dù sao cũng có thời gian, đợi vài hôm cũng sao.”
      Có thời gian, có thời gian.
      Tô Tiểu Bồi chả còn gì để .

      “Vậy cuối cùng tráng sĩ làm gì mà khiến cho bộ khoái kia ra tay giúp đỡ vậy?” tò mò cái hình tượng hảo hán kia dưng nên thế nào vậy?
      “Ta với cậu ấy, ta là người bắt giữ Triệu Thành Tri ở núi Lạc Đà, chuyện này có biết bao nhiêu bang phái giang hồ cùng tham gia, có tiếng vang rất lớn, cậu ấy đương nhiên là biết.”

      Tô Tiểu Bồi lại tiếp tục há mồm.
      Còn dám lấy cái chuyện cướp tên đại ma đầu đó từ tay bao người đó ra khoe khoang ư? ta biết xấu hổ mà còn với người khác đấy là mình, rồi bộ khoái kia cũng tin sao? những tin, còn sùng bái nữa?

      Tô Tiểu Bồi có thể tưởng tượng được vẻ mặt “da dầy” của Nhiễm Phi Trạch khi bốc phét cùng bộ khoái kia, ta trước nay vẫn đem theo cái bộ dáng chính trực đó mà.
      Tô Tiểu Bồi bấy giờ mới nhịn được nhìn ngắm lại ta kỹ càng, vị tráng sĩ này tuy rằng tướng mạo tồi, mắt to mày rậm, mũi cao, môi dày vừa phải, nhìn thế nào cũng giống chàng đẹp trai chính trực.

      đẹp trai chính trực da mặt dầy, lại còn biết xấu hổ thu phục nhân tâm nữa.
      Tô Tiểu Bồi đột nhiên cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình hoàn toàn trở lại, còn quan tâm đến bộ khoái kia nữa, năm lượng hai kia cung mặc kệ, tương lai cuộc sống dường như cũng vẫn rất nhiều hy vọng.
      tồn tại của vị tráng sĩ này, đúng là dìu dắt tâm lý hữu dụng




      Tô Tiểu Bồi đợi ba ngày trời
      Hoặc nên chính xác hơn là lại ba ngày nữa trôi qua. Cho dù là đợi hay đợi, cũng chẳng còn việc gì khác mà làm.

      Chân khá hơn nhiều, thể lại được như bay những cũng cần phải còng lưng uốn gối lại như bà cụ nữa. vẫn có tiền mua bàn chải nhưng mỗi sớm tối đều phải thích ứng với việc lấy cành liễu đánh răng.
      Nhiễm Phi Trạch viết hai chữ “chải răng” lên bàn chải của , cuối cùng cũng biết nó phải “mở răng”.

      mỗi ngày đều nghỉ ngơi theo giờ giấc cực kỳ chính xác. Trời vừa sáng tỉnh dậy, tối vừa ăn cơm xong chưa được bao lâu chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ. Ông chủ Tống tuy là chủ quán rượu nhưng len lén xem xét chút thấy buổi tối người đến quán uống rượu cũng nhiều. Cuốc sống buổi tối cũng khá vắng lặng.

      Ở đây có đồng hồ, Tô Tiểu Bồi chẳng có cách nào để đoán định được thời gian. Nhiễm Phi Trạch có với giờ là giờ nào, giờ nào rồi, nhưng nghe mà hiểu. Mấy cái giờ này nghe lạ tai, chỉ có thể nhìn sắc trời mà đoán.
      hỏi Nhiễm Phi Trạch làm sao mà biết được giờ, ta ngoài kia có đánh trống canh, nghe biết. Tô Tiểu Bồi cũng từng lắng tai nghe nhưng vì cứ suốt ngày chui rúc ở hậu viện nên nghe cũng chẳng thấy. Có lần tỉnh dậy mơ hồ nghe thấy, còn cảm thấy vui vui.

      Ba ngày này, Tô Tiểu Bồi học cách dùng bồ kết gội đầu, rồi lá dâm bụt dưới đất cũng có tác dụng của nó.
      Cái túi của Nhiễm Phi Trạch có cả hai thứ, Tô Tiểu Bồi tò mò, liền mặt dầy đòi hỏi, mỗi ngày đổi thứ.
      Tắm rửa gội đầu ở đây đúng làphiền phức, phải chà sát bồ kết và lá râm bụt trong nước sau đó bong bóng nổi lên rồi mới có thể tắm rửa. Tắm rửa sạch rồi còn phải tráng lại thêm lần nữa.
      Nên việc tắm rửa của đúng là công trình vĩ đại. những chỉ dùng hết hai thùng lớn nước mà còn tốn rất nhiều thời gian.

      cảm kích Nhiễm Phi Trạch từ tận đáy lòng, bởi ta xách giùm hai thùng nước lớn, lại còn mang vào đến tận phòng. May sao bấy giờ là mùa hè nóng nực, nếu là mùa đông cần phải đun nước nóng biết phải mở miệng nhờ vả thế nào.
      ra cũng đâu phải người lười biếng, thấy chân mình cũng khá lên nhiều rồi, cũng muốn tự mang nước về phòng. Nhưng công việc gánh nước này chỉ cần sức lực, mà còn cần cả khéo léo nữa.
      đứng bên giếng nhìn kỹ động tác lấy nước của Nhiễm Phi Trạch, chính là đem thùng nước vục xuống miệng giếng, sau đó kéo lên, đến khi đầy thùng nhấc hẳn lên khỏi mặt nước, rồi để qua bên đợi lấy tiếp thùng nữa là được.

      học theo, đem ném cái thùng vào giếng, nghe thấy tiếng động kéo thùng lên. Vừa kéo vừa nghĩ cái việc này sao mà đơn giản thế, cũng muốn biểu diễn ra vẻ mình phải kẻ ăn ngồi rồi, cũng có thể giúp đỡ Nhiễm Phi Trạch gánh nước.
      Rồi kéo thùng lên xem, trống .
      Sao lại thế vậy kìa?
      Tô Tiểu Bồi thoải mái, lại đembỏ thùng xuống, thùng tiếng, nghe rồi lại kéo lên. Vẫn trống .

      nương chỉ bỏ thùng xuống giếng, để nước vào thùng làm sao mang được nước lên?” Nhiễm Phi Trạch đứng bên nhìn cái kẻ ngốc nghếch kia làm chịu đựng nổi nữa.
      Chàng đến, làm mẫu thêm lần nữa.Khi ném thùng xuống chúc tay đỡ lấy đáy, để nước vào thùng, nước tạo nên áp lực chảy vào thùng mới có thể mang nước lên được.
      Tô Tiểu Bồi bám dính bên giếng suy nghĩ , thử thử lại mấy lần, cuối cùng cũng có lần thùng nước nặng trịch lại. mừng vội, đợi thùng nước đầy rồi phát mình kéo lên nổi.
      Shit! Cái thùng này nặng đến thế à?

      Tô Tiểu Bồi cắn răng liều mạng cuối cùng vẫn kéo lên được, lôi lên được nửa lại rơi xuống. Tay Tô Tiểu Bồi bị ma sát đến phát đau, mặt cũng nóng lên phừng phừng. Chẳng nhẽ lại bó tay.
      hít dài hơi, lần này trèo lên miệng giếng, cúi người muốn kéo nước lên. hì hục hì hục cố gắng bị bàn tay tóm lấy.
      Nhiễm Phi Trạch thành nương, lấy nước từ dưới giếng khó, nhưng cứu người từ dưới đó lên lại hề dễ tí nào. nương hay là cứ an ổn ở đây , dựa vào bên này này.”

      Cái gì, Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt.
      quá coi khinh người khác rồi. mang được thùng nước lên chẳng nhẽ ngu đến độ ngã xuống dưới đó sao. Cái loại chuyện trêu đùa người khác như thế này sao ta có thể thẳng thắn như vậy nhỉ.

      Tô Tiểu Bồi vốn bị việc gánh nước xong làm cho ê chề lắm rồi, lại còn bị ta cho càng cảm thấy vui. nhẫn rồi nhịn, dám phát tác. giờ còn phải trông chờ vào Nhiễm Phi Trạch để có miếng cơm ăn, dám bày ra vẻ nọ kia.

      Nhưng sau khi được Nhiễm Phi Trạch mang nước về tận phòng cho, ở trong phòng tắm rửa, dần dần nguôi giận, xem xét lại bản thân mình. Giờ đâu còn được như xưa, đâu thể kiêu ngạo kênh kiệu được, vốn hiểu hoàn cảnh của mình, sao lại xảy ra chuyện mất khống chế như vậy?

      Dù sao từ đó về sau, Nhiễm Phi Trạch cũng còn kêu gánh nước nữa. cũng tránh vui, cứng đầu cố chấp nữa.
      Ba ngày đó, Đường Liên có đến thăm lần nữa.

      Tô Tiểu Bồi với Đường Liên chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng nội dung vẫn rất hạn hẹp. Tô Tiểu Bồi biết thể vội vàng, rất nhẫn nại. Lần này nương ấy đến chuyện cha muốn đưa nàng ta vào miếu ni xuất gia, thể ý muốn. Tô Tiểu Bồi thấy đây là tiến bộ lớn, ấy sẵn lòng mọi chuyện, bộc lộ tâm tư tình cảm của mình rất có ích.

      Nhưng tiếp, Đường Liên lại lặng thing, hơn nữa thêm chữ nào về quá trình bị tù đày giam giữ. Mà ngược lại hỏi Tô Tiểu Bồi xem nhớ ra được gì chưa, sau này có dự định gì.Tô Tiểu Bồi với nương ấy xem như cùng cảnh hoạn nạn, trước mắt có chỗ nào , tráng sĩ họ Nhiễm cũng đợi để chân khỏi hẳn rồi đưa đến miếu ni sinh sống.
      Đường Liên gì, an ủi Tô Tiểu Bồi vài câu.

      tồn tại của Đường Liên rất quan trọng đối với Tô Tiểu Bồi. chuyện cùng Đường Liên để giải tỏa những áp lực và khúc mắc trong lòng mình, muốn cho bản thân tự làm cuộc thí nghiệm có ý nghĩa thực tế. Cảnh tượng chuyện quen thuộc ấy khiến Tô Tiểu Bồi tìm được chút ít tự tin. rất muốn ghi lại bệnh án cho Đường Liên, ghi lại nội dung mỗi lần chuyện và trạng thái của nương ấy. Việc làm này có thể khiến tích cực trở lại.

      Nhưng khổ thay tên quỷ nghèo Nhiễm Phi Trạch làm gì có giấy mực. Còn đừng đến hơn là mấy thứ này cần phải có tiền mới mua được. Còn ông chủ Tống cũng là thần giữ của, đừng đến chuyện cho cái gì.

      Tô Tiểu Bồi cũng nhụt chí, thực ra với trạng thái của Đường Liên, còn có thể làm được vài việc khác, đó là hiểu biết thêm về cử chỉ hành động và văn hóa xã hội của con người thời đại này, cùng với quan niệm giai tầng giai cấp và tâm lý, vân vân. Những thứ này hoàn toàn khác biệt với xã hội đại, trạng thái tâm lý của con người đương nhiên cũng khác biệt.

      Thế nên Tô Tiểu Bồi muốn ra ngoài lát xem xét, định đợi đến khi chân cẳng khỏi rồi ra bên ngoài quán rượu xem xem thế nào.
      Hôm đó thấy ông chủ Tống giao cho Nhiễm Phi Trạch đống công việc nặng nhọc, khinh bỉ cái người này từ tận tâm can, trả tiền lại còn bắt người ta làm việc thục mạng. Mà Nhiễm phi Trạch lời oán than kêu than, thoải mái đáp lời, sau đó nhàng như cắt đậu phụ làm hết tất cả mọi công việc.

      Ông chủ Tống đương nhiên rất hài lòng, cười đến nở phổng cả mũi, Tô Tiểu Bồi thấy ông ta chắc sắp luôn tráng sĩ kia rồi, vừa rẻ mạt lại còn tiện xài, năng cũng dễ nghe, kiểu lao động như này biết đâu mà kiếm?

      Lòng Tô Tiểu Bồi nghĩ bản thân thể lạc hậu được, đương nhiên cũng vô sỉ như ông chủ Tống kia, nhờ tráng sĩ kia trước tiên cùng ra bên ngoài xem xét tình hình. biết đầu tóc ngắn ngủn của mình cùng với bộ quần áo nữ kia giống ai nên chỉ có thể dùng chàng cao ráo này dẫn dụ ánh mắt của người khác.

      với Nhiễm Phi Trạch việc này, đến đoạn “Hôm nay thời tiết tồi, ra ngoài xem xét cho thêm mạnh khỏe đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, sau rồi chàng trai trẻ trung tuấn mặc quần áo bộ khoái nhảy vào, vui mừng hớn hở to “Đại ca, đệ về rồi!”

      Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Bồi là cái cậu chàng bộ khoái coi Nhiễm Phi Trạch như thần tượng đây phải ? Người ta tìm đến cửa rồi này. Phản ứng thứ hai là quần áo bộ khoái ở đây khác TV sao mà nhiều thế. Phản ứng thứ ba chính là bộ khoái thời cổ đại đều đâu phải hùng hảo hán, cũng có những cậu chàng yếu ớt èo uột đấy chứ.

      “Đại ca” cậu chàng yếu ớt nhìn thấy Nhiễm phi trạch rất kích động, hớn hở hẳn lên, mang theo vẻ sùng bái cách nào che giấu được “Đại ca, đệ làm xong chuyện huynh nhờ vả rồi, ba ngày, vừa vặn xong.’
      Cũng quá đàng hoàng rồi nhỉ? Gọi là đại ca rồi cơ à? Tô Tiểu Bồi đứng bên nhìn hai người họ gặp gỡ “duyên phận” với nhau với ánh mắt nồng đậm hoài nghi.

      nghi được, cái người này cho bộ khoái ăn thuốc mê rồi à? tin rằng nếu như có thể, tráng sĩ kia có thể làm ra được việc kia lắm, mà còn rất thong dong, nhưng thuốc mê kia cũng cần phải ở trình độ cao lắm, có thể mê hoặc “nhân viên cảnh sát” đến mức độ này cơ mà.

      “Vị này là…?” Cậu chàng yếu ớt nhanh nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đứng bên “Đại…..” cái chữ “đại” này còn chưa thót ra hết, ánh nhìn quét qua Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch vòng rồi cái chữ “Đại" cuối cùng cũng rớt xuống thành “Đại tỷ”
      Tô Tiểu Bồi tỏ vẻ gì, lạnh nhạt gật gật đầu.
      thực lòng nghi ngờ, cậu chàng bộ khoái yếu đuối kia vốn định gọi tiếng “Chị dâu”
      “Đại tỷ!”
      Tuy rằng “Đại tỷ” còn mạnh hơn “Chị dâu”, nhưng nghe sao mà ê chề thế.
      mới có hai mươi bảy thôi mà. À mà đúng, còn thiếu tý ti nữa mới được hai mươi bảy đấy !!!!!!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương13:





      Cậu bộ khoái kia có bất kỳ hứng thú nào đối với Tô Tiểu Bồi, sau khi nhận biết Tô Tiểu Bồi chỉ là vị “đại tỷ” nào đó, hơn nữa lại chẳng có mối quan hệ mật thiết nào đối với Nhiễm Phi Trạch, chú ý của cậu lại quay về Nhiễm Phi Trạch.

      Ông chủ Tống vào theo sau bộ khoái, nhìn thấy cảnh tượng kia ngạc nhiên rồi nghi hoặc. Ông ta xem Nhiễm Phi Trạch như tên khổ sai hữu dụng. Cậu ta mau mồm mau miệng, làm việc nhanh nhẹn mà lại phàn nàn gì, thân thể khỏe mạnh, ông có thể thoải mái sai khiến,lại còn cần trả tiền.Sức lao động này mua cũng quá mức lãng phí.

      Ông ta dám làm như vậy cũng là vì nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch mang theo nương kỳ quái, có thân thích làm chỗ dựa, nghèo đến nỗi chẳng có nổi cơm mà ăn. Nhưng ông chưa từng nghĩ đến, mới qua mấy ngày làm công moi ở đâu ra được người huynh đệ làm ở chốn công quyền.
      “Ông chủ, bày cho chúng ta bàn rượu ở hậu viện , ta với đại ca cùng nhau bàn chuyện.”

      Lời quan sai ông ta nào dám nghe, mau mau chóng chóng bày bàn tiệc ở vườn sau. Bày rượu bày món ăn rồi còn lưu luyến ở bên muốn nghe ngóng quan hệ của hai bên. Nhưng bộ khoái ông ta mau , có chuyện quan phủ quan trọng muốn cùng bàn bạc, những người liên quan mời biến cho.
      Ông chủ Tống vội vội vàng vàng cáo từ,lúc gần còn nhìn lại Nhiễm Phi Trạch với Tô Tiểu Bồi. Hai cái người này là nhân vật thế nào vậy?
      Rất nhanh hậu viện chỉ còn lại bangười Tô Tiểu Bồi, bộ khoái rất phóng khoáng, rót rượu cho Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, mời rượu gắp thức ăn cho.
      Cậu ta vội ngay chuyện chính mà những chuyện rời dưới biển nào đó.

      Bấy giờ Tô Tiểu Bạch mới biết, hóa ra cậu chàng trắng trẻo kia cũng có cách tên hẳn hoi, là Bạch Ngọc Lang, năm nay mười tám tuổi, mới làm bộ khoái được ba tháng.

      Tô Tiểu Bồi nghe đến đây chẳng còn hy vọng gì với năm lượng hai nữa. tiểu bộ khoái nho , tiềm năng có hạn, làm gì có tiếng ở tổng bộ chứ.
      Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại khen ngợi cậu ta “Bạch huynh đệ có tài, có thể làm việc được cùng Tần bộ đầu đâu phải là người bình thường.”
      Lời này có phải hơi quá đáng ? Tô Tiểu Bồi im lặng lắng nghe.

      “Hề hề, dương nhiên rồi.” Bạch Ngọc Lang quả nhiên rất sung sướng với lời khen của Nhiễm Phi Trạch “Nếu thể cùng với Kim Đao bộ đầu bàn bạc vụ án lớn này làm bộ đầu còn có ý nghĩa gì chứ, ta chẳng thèm.”
      Cái khẩu khí này, đúng là cùng giuộc với Nhiễm Phi Trạch
      “Nhưng ta làm sao mà bì được với đại ca” Đến lượt Bạch Ngọc Lang khen ngợi Nhiễm Phi Trạch, “Lần ở núi Lạc Đà đó đại ca danh tiếng dội vang thiên hạ, đúng xứng danh hùng.”

      Cái lời khen ngợi này có hợp lý cơ chứ? Tô Tiểu Bồi vừa thưởng thức bữa tiệc lớn lần đầu tiên ở thế giới này, vừa trấn định lắng nghe.
      việc kỳ tích của đại ca đệ nghe bạn bè giang hồ đồn đại lại mấy chục lần rồi, chuyện Thư tiên sinh kể cũng nghe đến vài chục bận, là ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Đại ca mau kể lại ràng cho đệ nghe chuyện núi Lạc Đà đó cuối cùng là ra làm sao .”
      Tô Tiểu Bồi liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch,thầm nghĩ: huynh đệ coi như là thiên thần, có lòng mà bảo với người ta hạ thuốc xổ vào quần hùng hảo hán ?

      Cuối cùng Nhiễm Phi Trạch chuyện này, ta kể từ chuyện mình lên núi. ta giữa rừng sâu làm sao tìm ra được Triệu Thành Tri, làm sao trúng mai phục của , hai người đụng độ ra làm sao, rồi lại truy đuổi hết hai ngọn núi tốn hết ngày rồi ta thắng lợi ra làm sao.
      ta chuyện kể là quá hay ho, nhưng bởi cái người này chuyện cũng với vẻ ngay thẳng chín chắn, hề cố tình huyễn hoặc hay kể quá nhiều điều thừa thãi, cũng cố gắng tạo khí kể chuyện nhưng rất xuôi tai, nếu có chỗ nào cần phải nhớ lại để giãn nhịp cho câu truyện chậm dần lại, tạo thêm tính chân .

      Tô Tiểu Bồi nhân cơ hội quan sát cho rằng ta hề lừa gạt. Chỉ là câu chuyện đánh qua đánh lại kia nghe chẳng hiểu gì.
      Nhưng Bạch Ngọc Lang kia lại nghe rất tập trung, chỉ hận lúc đó có mặt tại trận để giúp huynh đệ mình bắt tên đại ma đầu kia.Cậu ta làm Tô Tiểu Bồi thấy cả ảnh hưởng của câu chuyện chủ yếu là do danh tiếng xấu xa của Triệu Thành Tri.

      “Người này cuối cùng ác ôn đến mứcnào?” nhịn được hỏi
      Bạch Ngọc Lang ngạc nhiên nhìn ,làm như biết đến Triệu Thành Tri là việc lớn lắm vậy.
      chung là những việc ác có thể tưởng tượng đến, người này đều có thể làm.” So với Bạch Ngọc Lang , Nhiễm Phi Trạch ung dung hơn nhiều.

      “Quan trọng nhất là” Bạch Ngọc Lang mang theo vẻ mặt ngay thẳng nghiêm túc với Tô Tiểu Bồi “ nương có thể tưởng tượng ra võ công cao đến mức nào mạnh đến nhường đó.”
      “Ồ.” Tô Tiểu Bồi nỡ tưởng tượng đến. nhìn Nhiễm Phi Trạch, theo như lời cậu ta chẳng phải võ công của tráng sĩ ngồi bên cạnh này còn cao hơn cả “cái mức có thể tưởng tượng ra” sao?

      Nhiễm Phi Trạch nhếch nhếch mép, cho câu trả lời bằng cái vẻ “ sai, ta chính là mạnh như thế đấy”.
      Tô Tiểu Bồi nhìn chỗ khác, có thể tự tin đến mức làm cho người ta tin nổi đây cũng chính là khả năng của ta. Nhưng thực ra tin đấy, chỉ là cái biểu của người kia khiến người khác quá mâu thuẫn, dám nhận rằng mình tin tưởng.

      “Đúng rồi, đại ca, nghe đại hội võ lâm ở núi Nga Mi có đến hơn mười môn phái tham dự, đều muốn bắt tên đại ma đầu đó. Làm sao mà huynh tráng được khỏi cửa ải này vậy?”
      Đến rồi đến rồi, cái câu hỏi này hayđấy.
      Tô Tiểu Bồi cảm thấy thể trách bụng dạ đen tối, tâm lý này cũng là điều bình thường thôi mà.

      “Bọn họ ồn ồn ào ào mãi xong. Hơn mười mấy người làm lộn xộn cả vùng núi, đụng chân đụng tay, ta cho thuốc xổ vào nước uống của họ, đợi đến lúc bọn họ xong rồi ta liền lên núi bắt người.”
      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Lang, nghe thấy chưa, vỡ mộng chưa?
      Bạch Ngọc lang đương nhiên tưởng đến chuyện xảy ra như thế, kinh ngạc há hốc miệng, sau đó vỗ đét vào đùi “Đại ca cao tay, có trí tuệ, lanh lẹ!”

      Suýt Tô Tiểu Bồi phun cả trà ra.
      Cái người này phản ứng kiểu gì đây?
      muốn cho cậu ta, tráng sĩ này chỉ hạ thuốc xổ mà còn cho cả thuốc mê đấy, tiểu huynh đệ, cậu xem xem mình dính thuốc chưa ?
      Tô Tiểu Bồi chẳng có ý kiến gì về chuyện núi Lạc Đà, võ công rồi võ lâm đều xem như là chuyện phim truyền hình, nghe thấy hơi bạc nhược nên nghe cũng chẳng thấy có cảm xúc gì.

      Nhưng Bạch Ngọc Lang thế, cậu ta tràn đầy nhiệt tình đối với võ lâm mấy chuyện kia, đối với những chuyện lớn thần kỳ hung coi như của quý trong nhà, nghe đến chuyện Nhiễm Phi Trạch hạ thuốc xổ cho hùng các phái kinh ngạc khôn nguôi.
      Đám võ lầm kia ồn ồn ào ào mãi xong là bởi vì tên ma đầu Triệu Thành Tri võ công cao cường, ai cũng muốn có kẻ chết thay, mình ở phía sau hưởng lợi, rồi lại lo lắng mình thí mạng có kẻ sau được lợi biết làm sao?

      Lợi ích bàn ràng, làm gì có ai muốn mạo hiểm để mà chịu thiệt.
      Mà Nhiễm Phi Trạch dám đánh ngã bọn họ, mình lên núi, cần phải to gan với khí thế cỡ nào chứ?
      Bạch Ngọc Lang nóng máu phừng phừng đến đứng thẳng lên, cầm ly rượu “Đại ca, đệ kính huynh”
      Tô Tiểu Bồi có được cảm kích kích động tự sâu thẳm đáy lòng như Bạch Ngọc Lang, chỉ nhớ đến chuyện quan trọng “Vậy bắt được đại ma đầu Triệu Thành Tri đó có được thưởng tiền ?”
      Nhiễm Phi Trạch gật gật
      “Bao nhiêu?”
      nhiều, ngàn hai lượng” Nhiễm Phi Trạch đáp
      Tô Tiểu Bồi hít hơi “ ngàn hai”. Mà hai trăm lần của năm lượng hai đấy?
      Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu.
      “Huynh tiêu hết rồi?” người chỉ còn có mười lăm đồng bạc, ai mà ngờ vốn là người có đến cả ngàn lạng bạc chứ.
      Nhiễm Phi Trạch lại gật gật đầu.
      Tô Tiểu Bồi lại hít khí, tên phá gia chi tử này, nhìn xem ta có cái biểu cảm gì kia chứ, làm như thể ngàn hai lượng phải vấn đề to tát gì ấy.
      “Đại tỷ, tỷ thô tục quá đấy!” Bạch Ngọc Lang bộ khoái bé lên tiếng “Tiền tài là vật ngoài thân, quan trọng gì chứ.”

      Phẩy phẩy tay, chàng bé hào sảng “Cái ta trông đợi là đấu tranh vì chính nghĩa, diệt hại cứu người. Giá của Triệu Thành Tri đó quan phủ cũng có ý là hơn ngàn lượng. Phải biết rằng, hiếm có là người có bản lĩnh bắt , chứ phải là người có khả năng bắt . Quan phủ cũng biết điều này nên mới treo thưởng, có cái giá này được. Ban đầu Triệu Thành Tri cũng vì vậy mà giết vài sai nha, hung hăng rằng hơn ngàn lượng kia hạ thấp giá cả của .”

      Nhiễm Phi Trạch uống rượu, chuyện. Tô Tiểu Bồi cũng chăm chú ăn đồ ăn, gì nữa.
      Nhưng Bạch Ngọc Lang vẫn phấn khích “Đừng đến mấy chuyện thô tục kia nữa”. Cậu ta rút ra quyển sổ, đặt lên bàn “Đại ca, đây là tung tích vụ án đệ lấy được từ chỗ của sư phụ. Tiểu đệ với huynh, nhất định phải bắt cái tên khốn nạn giết hại những nương hại xóm hại làng này lại, bắt chịu tội. Đệ làm bộ khoái ba tháng, cuối cùng cũng có cơ hội làm án lớn rồi”

      Cuối cùng cũng đến cái này rồi sao?
      Tô Tiểu Bồi mừng rỡ, liền vội “Tiểu huynh đệ, cậu ăn , để ta xem cái này.” Đưa tay qua, lấy quyển sổ từ tay Bạch Ngọc Lang lại.
      Nhưng Bạch Ngọc Lang “Đàn bà con đừng có lộn xộn. “Đại ca, để huynh xem đó.” rồi dâng hai tay đưa cho Nhiễm Phi Trạch xem.
      Hai tay Tô Tiểu Bồi trống huơ giữa trung, trong lòng thầm chửi: SHIT!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 + 15:
      “Đa tạ huynh đệ” Nhiễm Phi Trạch khách khí nhận lấy quyển sổ, lật ra xem.
      Tô Tiểu Bồi trừng mắt nhìn, cái thân“đàn bà con ” làm thể cướp quyển sổ đó lại. Tức có tức nhưng tự dặn bản thân phải khuyến cáo cái tính khí của mình, phải nhẫn nại chút.
      May sao Bạch Ngọc Lang có ngồiđó ăn , cậu ta thăm dò được cụ thể rồi mới quay về. Nhân lúc Nhiễm Phi Trạch lật xem, cũng ghé đầu nhìn chút.

      Hóa ra án liên hoàn này bắt đầu từ năm về trước, nương nhà họ Trần ở huyện Khang bị hại ở khuê phòng, những bị giết sau khi bị xâm hại mà còn bị gọt sạch đầu. A hoàn kề cận bị đánh bất tỉnh nhân .

      Sáng sớm ngày hôm sau a hoàn khác đến đưa nước mới phát ra thảm cảnh. Trần lão gia kinh hãi lập tức báo quan, còn dán thông cáo muốn điều tra những người ra vào nhà hôm xảy ra án mạng lên cửa lớn nhưng có bất kỳ manh mối nào. A hoàn bị đánh bất tỉnh vì bị thương quá nặng mà hai ngày sau cũng qua đời.

      Đây là vụ án cho đến nay vẫn có lời giải đáp
      tiểu thư đó chết vì sao?” Tô Tiểu Bồi hỏi câu
      “À” Bạch Ngọc Lang sinh động kể chuyện lại cho Tô Tiểu Bồi nghe, thấy hứng thú làm gì, lại còn hỏi chi tiết cụ thể làm cậu tránh được ngẩn người.
      “Chủy thủ, năm vết liên tiếp vào ngực và bụng”. Nhiễm Phi Trạch đọc vụ án ngẩng lên đáp lời .
      “Còn a hoàn kia ?” Tô Tiểu Bồi lại hỏi
      “ Bị bình hoa lớn phía ngoài cửa đập trúng” Bạch Ngọc Lang trả lời
      “Chủy thủ đó là ở trong phòng vị tiểu thư kia hay là của hung thủ”
      “Đương nhiên là của hung thủ. Khuê phòng của tiểu thư sao có thứ đồ đó được.” Bạch Ngọc Lang vừa đáp lời vừa liếc nhìn Tô Tiểu Bồi, đúng là đàn bàn con , chẳng biết gì.

      “Vậy hung thủ ra tay giết hai người, trước tiên dùng bình hoa giết chết a hoàn rồi lại dùng chủy thủ uy hiếp tiểu thư kia nghe lời, cưỡng bức nàng ấy rồi mới giết?” Tô Tiểu Bồi nhíu mày “Sao dùng luôn chủy thủ đó cho nhanh, sao phải bỏ dễ tìm khó như vậy?”

      Bạch Ngọc Lang nghe đến đó liền ngẩn ra tiếp “Cái này, biết tên đó sao lại nghĩ vậy, có thể là do lo lắng, bị a hoàn phát kịp rút chủy thủy ra, tiện tay cầm lấy bình hoa gây án.”
      Tô Tiểu Bồi đáp lời, lại hỏi “Khuê phòng của tiểu thư ấy dễ vào chứ?”

      “Đương nhiên” Bạch Ngọc Lang suýt vò đầu, sao câu hỏi của vị nương này cổ quái kỳ lạ vậy? Khuê phòng của tiểu thư nằm ở hậu viện, trừ phi là người thân mới có thể vào được, đừng đến đàn ông lạ mặt. Chuyện này ai mà biết, còn cần hỏi sao?
      ta chỉ đánh ngã a hoàn xuống đất chứ hề xâm phạm đến đúng ?” Tô Tiểu Bồi lại hỏi.

      “Đúng” Bạch Ngọc Lang nhớ là như vây.
      “Thi thể vị tiểu thư kia xử lý thế nào? Có mặc quần áo ? gây án ở giường trong phòng hay ở nơi khác? để thi thể ấy tùy tiện hay có bố trí lại cẩn thận? A hoàn sao? Vị trí có bị thay đổi ?”

      Tô Tiểu Bồi đưa ra loạt câu hỏi làm Bạch Ngọc Lang há hốc miệng. Vị đại tỷ này những gan lớn mà còn dạn dĩ, hỏi nhưng câu như vậy mà hề thấy ngại ngần xấu hổ. tò mò của nương này hơi khác người rồi đấy.

      ngại, nhưng cậu thấy mấy điều này ngượng. Ánh mắt cậu thay đổi, hắng giọng hai tiếng rồi chuyển chủ đề “Quan phủ và Trần lão gia nghi ngờ là người làm việc vặt trong nhà hay người đưa hàng hóa bên ngoài đến gây nên. Chỉ có bọn họ mới có thể lẩn trong phủ, nhìn trộm thấy tiểu thư ra tay. Nhưng trải qua điều tra phát ra hung thủ. Án này cứ như vậy mà tồn đọng lại. mấy tháng sau ở hai nơi khác cũng xảy ra án tương tự như vậy, hung thủ giết khuê nữ chờ xuất giá, cũng cắt mất tóc của nương ấy. Hai vụ án này có ai khác bị hại, thủ phạm chỉ ra tay lúc các tiểu thư ấy mình, người nhà phát ra cao chạy xa bay.”

      Tô Tiểu Bồi xen lời, chỉ nhíu mày suy nghĩ.
      Nhiễm Phi Trạch vừa nghe vừa ngừng lật quyển án, nghiêm túc đọc.

      Bạch Ngọc Lang tiếp “Ba án này vẫn bị dừng ở đó có lời giải đáp. Sau đó có gia đình họ Diệp phục bèn đưa lên quan thành phủ giải oan, để cho con mất của họ lời giải thích. Chuyện này về sau ồn ào lên, phủ Doãn đại nhân tra ra nhiều vụ án đều có tình tiết y như vậy, lại thẩm lại tra, thấy ở nơi khác cũng có án tương tự như thế, tổng cộng năm vụ. việc thể coi thường được nữa, phủ Doãn đại nhân mời Tần bộ đầu đến tra án. Vốn tình có gì mới mẻ, nhưng lưới trời lồng lộng, ở huyện Vân Sa nọ, tiểu thư nhà họ Lưu thoát chết trong gang tấc, còn nhớ được hình dáng của tên hung thủ, mới khiến vụ án có được đột phá. Chỉ là tên tội phạm ngạo mạn kia tuy có lệnh truy nãn treo thưởng nhưng vẫn còn dám tiếp tục gây án ở huyện Ninh An, đúng là đáng căm hận để đâu cho hết.”

      “Biết được hình dáng rồi có thể tra ra thân phận ?” Tô Tiểu Bồi đột nhiên hỏi, nhớ cáo thị đâu có viết tên nghi phạm.
      tra ra được thân phận”
      “Vậy cắt tóc trước khi xâm phạm nạn nhân hay sau?”
      “A” Câu hỏi này lại làm Bạch Ngọc Lang ngớ người.

      phải tiểu thư nhà họ Lưu sống sót sao? Nếu như tiểu thư nhà họ Lưu cung như các nhà khác là nạn nhân vụ án kia nhất định nương ấy cũng bị cắt tóc, cắt tóc chính là đặc trưng của vụ án này, đúng ? Vậy nương nhà họ Lưu bị cắt trước hay sau?”

      Nội dung câu của Tô Tiểu Bồi lại làm Bạch Ngọc Lang ngẩn ra, sau khi trấn tĩnh lại rồi mặt liền hồng lên. Cậu ta đáp lời, cúi đầu ăn uống. Cùng với con nhà người ta chuyện xâm phạm hay này, trước hay sau này cậu mở nổi miệng.

      Cậu ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch,thực lòng rất muốn hỏi đại ca xem có thể để cái nương này rời được , đừng có để nương ấy ở đây cản trở hai huynh đệ bàn bạc việc lớn nữa. Cậu ôm bầu nhiệt huyệt hừng hực làm bộ khoái muốn lập công lớn nhưng lại có cơ hội, lần này ngàn năm có gặp được nhân vật lớn như đại ca giúp đỡ liền khát khao lập nên công danh. Nhưng ngờ cuối cùng lại bị hủy trong tay nương cổ quái này.

      Nhưng cậu ta nhìn Nhiễm Phi Trạch,Tô Tiểu Bồi cũng nhìn. Cậu chàng trắng trẻo này bĩu môi, đúng đáng tin như Nhiễm Phi Trạch. Cậu ta thèm quan tâm đến , bèn tìm đáp án từ Nhiễm Phi Trạch.
      Nhiễm Phi Trạch nhìn quyển ghi lại chi tiết vụ án “Lưu tiểu thư ở huyện Vân Sa vẫn chưa gặp chuyện.”

      “Nên cắt tóc trước khi xảy ra chuyện đúng ?” Tiểu thư nhà họ Lưu nhân lúc cắt tóc trốn chạy ra ngoài kêu lên nên mới may mắn thoát nạn?” Tô Tiểu Bồi hỏi.
      “Nếu như theo trong này ghi là như vậy” Nhiễm Phi Trạch trả lời.
      Bạch Ngọc lang ở bên cạnh hắng hắng hai tiếng, trong lòng thầm gào thét : Đại ca, đàn bà phụ nữ quá tò mò phải là chuyện tốt, nuông chiều như vậy có gì hay đâu. Cậu ta “Đại ca, ăn uống đủ rồi, hay hai huynh đệ chúng ta đổi chỗ khác .”

      Tô Tiểu Bồi trừng cậu ta “Cậu đến đây bàn vụ án hay là đến uống rượu?”. Lòng muốn vứt bỏ cậu ta sang bên nhưng được.
      Lời Tô Tiểu Bồi làm cậu ta nghẹn đứng.Nhưng lại đứng trước mặt thần tượng Nhiễm Phi Trạch nên dám phát tác, chỉ thầm trong đầu : Đồ đàn bà con , đúng là đàn bà con .

      Nhiễm Phi Trạch buông quyển sổ xuống, rót rượu cho Bạch Ngọc Lang, hỏi “ Tiểu huynh đệ có suy nghĩ gì với việc truy đuổi tên tội phạm này?”
      Bạch Ngọc Lang còn tức giận Tô Tiểu Bồi câu này của Nhiễm Phi Trạch làm cậu bình tĩnh lại, đại ca rót rượu cho mình, lại còn hỏi mình suy nghĩ thế nào, đúng là đại ca.

      Cậu nghĩ đến ban nãy bị câu kia kích động liền bình tĩnh lại, đúng nên, quá xúc động rồi, được, phải học đại ca, phải biết ổn trọng.
      Bạch Ngọc Lang hắng hai tiếng, “Đệ xem xét kỹ rồi, tên này toàn ra tay với những nương nhà giàu, hoàn toàn là những người xinh đẹp tuyệt vời, xem ra chỉ chú trọng vào gia cảnh của đối phương. Chắc là có cừu hận với những gia đình giàu có, hoặc thế gia vọng tộc.”

      “Nếu cừu hận nhà giàu tại sao lại cướp của?” Tô Tiểu Bồi xen vào câu.
      Bạch Ngọc Lang lại nghẹn đứng, lòng thầm kêu khổ, này đàn bà con sao có tí nhận thức lễ giáo nào vậy?
      Tô Tiểu Bồi cầm quyển sổ lật xem, nhìn nhìn thấy toàn văn cổ là đau khổ làm sao. Còn vội vàng đoán biết ý nghĩa nghe thấy lời Bạch Ngọc Lang bèn đáp lại câu, lúc ngẩng lên nhìn mặt câu ta mới biết mình quá vô ý.
      Nơi đây phải thế giới đại,Bạch Ngọc Lang phải đến để nghe phân tích của chuyên gia tâm lý, lời mình xen vào khéo léo khiến thất bại. cố gắng giả vờ sao trước mặt Bạch Ngọc Lang, nhưng nhìn tức giận của cậu ta liền ngưng tự trách mình.

      “Mất của là chuyện , thất tiết mới là chuyện lớn. Thủ đoạn của tên này còn ác độc hơn cướp của trăm ngàn lần.” Nhiễm Phi Trạch chuyện, giải thoát cục diện bế tắc của đôi bên.
      Bạch Ngọc Lang nghe vậy bèn giật mình, vội đáp “Đại ca rất phải, cũng giống như đệ nghĩ” Cậu ta đắc ý liếc nhìn Tô Tiểu Bồi. Tô Tiêu Bồi thầm cười khổ.

      “Đến nay tên này vẫn trốn chạy, nhưng chúng đệ giăng thiên la địa vong, đừng mấy huyện lỵ gần đây dán cáo thị mà cũng thông báo đến những huyện thành xa hơn, tên này chắc chẳng còn đường thoát, Chỉ là nhiều lần gây án, nhất định kỹ xảo lại to gan, sợ sai nha. Nếu nay có đại ca giúp đỡ nhất định có thể làm nên chuyện. Đệ đến để bàn bạc với đại ca xem nên lùng bắt ở nơi nào?

      Nhiễm Phi Trạch đáp “Nơi gây án của tên này hơi hỗn loạn, có lẽ là tùy tiện ra tay, hề có tính quy luật. Cứ tùy tiện như vậy để lung bắt trừ phi lại gây án lần nữa, tra ra tung tích nếu cũng rất khó đoán.”
      “Đại ca rất phải ”Bạch Ngọc Lang vỗ đùi “Bộ đầu đại nhân cũng vừa mới như vậy”

      Lúc này Tô Tiểu Bồi hắng giọng, “ Hai ngày nay Nhiễm tráng sĩ chuyện với ta về tình hình vụ án, những gì huynh ấy phân tích ta thấy rất có đạo lý.”
      Bạch Ngọc Lang vốn muốn nghe lời Tô Tiểu Bồi nhưng ta định ra lời phân tích có lý của Nhiễm Phi Trạch, đó là thứ cậu ta quan tâm. Cậu ta liền hỏi “Đại ca, đại có có suy nghĩ gì mau chỉ giáo cho đệ.”

      Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi.
      Tô Tiểu Bồi thẳng lưng, nơi này phân biệt đối xử khá nghiêm trọng, nếu như “mượn lời mà chẳng có cơ hội lên tiếng.
      “Nhiễm tráng sĩ với ta, án ra tay liên tục như vật càng những án xảy ra sớm càng lộ tông tích. Bởi kẻ gây án càng ngày càng quen tay, thuần thục, càng xuống tay càng tự tin. Nhiễm tráng sĩ đến nay quan phủ giăng thiên la địa võng, nếu đến những nơi đó lùng bắt chẳng phải rất tốn công sức sao, chẳng bằng đến tra xét nơi gây án ban đầu, tìm ra thân phận của kẻ phạm tội, hiểu lý do gây án của có khi lại có thể dự đoán ra hành tung, bắt được người.

      Bạch Ngọc Lang nghe những câu này, cẩn thận suy nghĩ lại, vỗ đùi “đét” cái “Đại ca quả rất phải.”
      Nhiễm Phi Trạch cũng giải thích gì thêm, chỉ cười cười, lại liếc nhìn Tô Tiểu Bồi
      Bạch Ngọc Lang hỏi “Vậy theo ý đại ca, cần phải bắt đầu như thế nào?”
      Nhiễm Phi Trạch bình tĩnh hỏi Tô Tiểu Bồi “ nương nghe những lời đó của ta có suy nghĩ gì?”

      Tô Tiểu Bồi thầm khen ngợi Nhiễm Phi Trạch quả là người biết điều, vội nhân cơ hội đáp lời “Tráng sĩ hỏi như vậy ta cũng thấy những lời đó cũng có lý. Vụ án sát thủ ra tay đầu tiên gần với chân tướng nhất, ví như nơi xảy ra án cách xa nơi ở của , nơi quen thuộc mới tạo nên cảm giác an toàn, lớn gan hơn, nên mới chọn điểm gây án đầu tiên gần mình nhất. Quan phủ có thể xem xét huyện lị gần nơi xảy ra án có ai từng nhìn thấy hay quen biết ta . Nếu huyện Khang phải là nơi đầu tiên gây án cần phải tìm lại manh mối, xem những nơi gần đó có án nào giống như vậy từng báo lên sớm hơn ?”

      Bạch Ngọc Lang vốn muốn Nhiễm Phi Trạch để Tô Tiểu Bồi , nhưng thấy lời có lý vội “Cái này tự ta có cách. Vẽ tranh rồi ta hỏi những nương bị hại, xem những người đó có quen biết người này , xem cả những người làm công trong nhà xem có ai biết hung thủ . Cũng phải nghĩ đến những kẻ có võ công, có thể nhàng dễ dàng trèo tưởng vào nhà người ta gây án.”

      Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, lại tiếp “Từ cách thức gây án có thể thấy kẻ gây án này là do phẫn hận, bạo lực gây tội ác, cắt tóc của những nương, đây là hành động sỉ nhục rất lớn. Mục tiêu của cũng thế, gia cảnh tốt, sắp kết hôn, nha hoàn hay đều quan trọng, phải là đích đến của nên mới dùng bình hoa hung hăng làm bị thương người, quan tâm đến sống hay chết của họ, thậm chí còn để ý xem người còn hơi thở nào . Đừng quên nha hoàn đó là người duy nhất nhìn thấy tận mắt , nếu như nương ấy chết có thể nhận ra rồi, việc rất phiền phức với . Nếu có thời gian cho nàng ấy thêm dao, hoặc bất kỳ thủ đoạn nào đó đảm bảo nương ấy qua đời, nhưng làm vậy. chỉ đánh ngã, sau đó vứt bên thèm quan tâm. vậy thấy nha đầu đó phải mục tiêu của mà là vị tiểu thư kia.”

      gây án sáu lần, tất cả đều là tiểu thư của những gia đình có máu mặt” Bạch Ngọc Lang

      “Nên thân phận đó nhất định có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với .” Tô Tiểu Bồi “Kiểu gây án do phẫn hận có động cơ là báo thù, có thể từng phải chịu bất công. Nhân cách của kiểu người này thường từng có tiền án bạo lực. Ví như rất dễ tức giận, từng cùng hàng xóm xảy ra xô xát, đánh người, ngược đãi động vật. nếu như trốn nơi rừng sâu nhất định có người biết những việc này.” Tô Tiểu Bồi ngừng lại, nghĩ lại những quan sát hạn hẹp của mình về thế giới này, khi Đường Liên quay lại, hàng xóm xung quanh đều được thông báo đến hết, Giáp trưởng cũng đến xem xét, quan hệ xóm giềng phải thân cận đến mức nào, lời mọi người có tác động ra sao.

      nghĩ rồi “Những hành động này có khi giấu giếm được, thu hút chú ý của mọi người xung quanh. Thậm chí nếu quá tay hay bộc phát tức giận quan phủ hẳn cũng lưu ý đến.”
      đến đây liền quay đầu sang, Bạch Ngọc Lang há miệng trừng mắt, mơ hồ. Tô Tiểu Bồi cũng nhíu mày, lại sai ở đâu rồi à? quay sang nhìn Nhiễm Phi Trạch, ta cũng nhìn Bạch Ngọc Lang, nhìn thấy quay sang liền để tay lên miệng hắng hắng giọng “ nương tiếp .”

      tiếp ? Nhìn ta có vẻ gì là nghiêm túc, Tô Tiểu Bồi thấy có chút thất vọng
      Bạch Ngọc Lang kia mở lời hỏi “Đại tỷ ban nãy tên kia là kẻ tàn bạo độc ác, thương hay tranh chấp cùng người khác, quan phủ từng hỏi tới?”
      “Đúng, đúng” Tô Tiểu Bồi gật đầu

      “Ồ, thế hiểu rồi.” Bạch Ngọc Lang lộ ra vẻ mắt bừng tình ngộ, lại hỏi “Đại tỷ là người nơi nào?” Các chuyện khác với bọn họ, câu cú dùng cũng kỳ lạ, khiến cho người nghe phải đoán mới hiểu được.
      Tô Tiểu Bồi mím mím môi, biếtphải đáp thế nào. Tuy rằng ai cũng ghét bỏ kỳ quái của , nhưng Nhiễm Phi Trạch dễ ăn hơn Bạch Ngọc Lang nhiều.
      Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại giải vậy cho , ta “Bạch huynh đệ, đừng ngắt lời, để nương ấy tiếp , chúng ta cần đúc kết kinh nghiệm cho những án kiểu này.”

      “Được, được”.Chỉ cần là lời Nhiễm Phi Trạch , Bạch Ngọc Lang đều thấy có lí. Lúc này cậu hơi hiểu được và thay đổi cái nhìn về cái “đàn bà con ” Tô Tiểu Bồi mình vẫn xem thường này.
      Tô Tiểu Bồi cảm kích nhìn Nhiễm Phi Trạch, tiếp tục “Quy được loại của tội phạm thu hẹp phạm vi tìm kiếm dễ dàng hơn. Nếu huyện Khang tra ra được án hãy đến tìm ở những huyện lị xung quanh, họ nhất định biết. Hơn nữa những người bị giết hại đều do chủy thủ sao?”
      “Đúng”

      “Chủy thủ là biểu của khống chế tuyệt đối, theo khía cạnh nào đó nó thể “tính”. Động tác đâm vào mang rất nhiều ý nghĩa, trong vụ án tương tự như thế này có những phạm nhân bị thiếu hụt về cơ thể dùng chủy thủ đâm vào người khác để thỏa mãn cảm giác cá nhân.”

      Tô Tiểu Bồi rồi lại nhìn Bạch Ngọc Lang bày ra vẻ kinh ngạc, mau chóng chuyển chủ đề, quay lại hỏi Nhiễm Phi Trạch “Tóc sao, những nương có tóc là ý gì?”
      Hai người đàn ông kỳ lạ nhìn chằm chằm , Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi, chợt hiểu, sờ sờ đầu mình “Ta tính, ta là họ kia.”
      Bạch Ngọc Lang mơ hồ, Nhiễm Phi Trạch cúi đầu hắng giọng.
      Tô Tiêu Bồi giả như thấy phản ứng của họ, hỏi “ Trong hoàn cảnh thế nào con cắt tóc?”

      “Làm ni ” Bạch Ngọc Lang chằm chằm nhìn đầu tóc cụt lủn của Tô Tiểu Bồi, dường như hiểu ra điều gì.
      Tô Tiểu Bồi vui, phải là ni được hả?
      lại nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch bổ sung “Quả phụ cũng có thể cắt tóc, biểu thị nhớ thương và trung trinh với người chồng khuất.”
      “Quả phụ?”

      Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, vẫn chưa đưa ra được quyết định
      Đợi hồi có ai gì, Bạch Ngọc lang hỏi thẳng “Vậy trước mắt chúng ta cần làm là đến huyện Khang hỏi dò kỹ càng thân phận kẻ kia?”
      Tô Tiểu Bồi gật đầu, tiếp tục ra quan điểm, giúp cậu ta thu phạm vi.

      sai, tìm ra thân phận của nhất định có ích đối với việc bắt người. Trong quyển án này ta hơn hai mươi tuổi. Chúng ta có thể tra xét những người hai mươi, có tiền án bạo lực. Ý ta là, thường xuyên gây lộn đánh nhau, tính tình bạo lực, nghề nghiệp dễ đoán, nhưng gia đình có vấn đề, mẫu thân có thể là góa phụ cải giá, mang theo ta. rất coi trọng cha mình nên việc mẫu thân cải giá có ảnh hưởng tốt đến . Ví như người cha sau đối với tốt, bị đối xử tàn bạo, bị châm chích hay cười nhạo, Những cái này đều có thể tạo nên vấn đề tâm lý. Gia cảnh tồi nên khi bước vào những gia đình có máu mặt kia thấy quá áp lực, coi trọng tiền tài, muốn chính là khoái cảm chứ phải gì khác. căm hận phụ nữ. Nếu quan phủ điều tra theo hướng này có thể có thu hoạch.”

      “Gia đình có máu mặt, góa phụ cải giá, đứa con trước bị kỳ thị?”
      “Tất nhiên đây chỉ là giả thiết.Còn có thể có những khả năng khác nữa. Tính cách tàn bạo của ta vẫn luôn giấu, biểu ra là kiểu tình cách né tránh, khép kín, độc, tự ti, trong mắt người khác là người thà, nhưng xảy ra chuyện gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến , chuyện này khiến tính cách tàn ác của lộ ra.”

      Bạch Ngọc Lang đoán ý nghĩa lời vị đại tỷ này .
      Tô Tiểu Bồi tiếp : “ căm hận nữ giới. Từ trình tự cắt tóc giết người có thể thấy, trước tiên làm nhục nhã họ , chà đạp lên tinh thần và thể xác họ rồi hành hạ họ đến chết. Chuyện cắt tóc này có ảnh hưởng rất lớn đến họ. Nếu có chuyện gì có thể gây ảnh hưởng đến có khả năng là quả phụ tái giá và xuất gia làm ni . Có thể quá khứ thích nương, nhưngtuổi còn khó khăn, được đáp lại tình cảm, nương ấy chỉ coi là bạn, đối tốt với ấy hết lòng, ép buộc mình trở thành kiểu mà nương ấy thích, nhưng chúng ngược lại hẳn với thiên tính của khiến cho thần kinh vào trạng thái bình thường thời gian dài. Nhưng vẫn luôn hy vọng, hy vọng được đối phương thương và chấp nhận, nhưng cuối cùng vẫn có dược, và khi đó, bạo phát.”

      nương thích xuất gia sao?”
      “Đúng, mà là vì tránh né nên mới xuất gia, làm cho tuyêt vọng nên mới xuất gia. Lúc đó cuộc đời mất mục tiêu. Khi đó, bộ mặt tàn bạo của mới hiển .”
      “Tại sao phải là nương thích gả cho người khác, thống hận nên muốn biến thành quả phụ”

      “Nếu vậy nên giết đàn ông. Từ hoàn cảnh gây án của , rất có năng lực, có thể làm được điều này, nhưng làm. giết nữ giới, mục tiêu hận thù của là nữ giới. Nên có thể suy đoán, khát vọng nương ấy xuất gia, đối với , thể xác và tinh thần của đều cống hiến cho những người giết mà chết, thể quay lại được nữa. Nên chỉ có thể đem những tình cảm phẫn nộ và hẫn thù phát tiết lên người con khác. chứng minh mình có thể khống chế, có khả năng khống chế”

      Bạch Ngọc Lang nghe mà mơ hồ, nửa tin nửa , những lời Tô Tiểu Bồi nhàn nhạt song rất có sức thuyết phục. Bạch Ngọc Lang vừa tin vừa ngờ, quay sang thảo luận cùng Nhiễm Phi Trạch vài câu, những điều này đều ghi lại, định lát nữa về cứ theo thế mà điều tra.”

      Bạch Ngọc lang rồi, còn kéo Nhiễm Phi Trạch theo, hỏi “Đại ca, vị đại tỷ này từ đâu ra vậy?”
      “Rơi từ cây ở núi xuống đấy.”
      “A” Bạch Ngọc lang kinh ngạc.
      “Vậy sao đại ca lại cùng nương ấy.”
      “Gặp người bị nạn ra tay giúp đỡ là điều nam tử hán nên làm”
      “Đại ca quả là người thanh cao hào sảng” sung bái của tiểu bộ khoái với Nhiễm Phi Trạch lại tăng lên vài phần. “Đại ca sợ nương ấy cổ quái sao?”
      “Sợ cổ quái?” Nhiễm Phi Trạch cười,“Trước nay nương ấy phải vẫn thế sao?”

      “Ài… đúng là cổ quái” Nhiễm Phi Trạch gật đầu “Vậy đại ca phòng bị gì sao?”
      nương ấy ánh mắt sang trong, long mày đoan chính, phòng bị gì chứ?” Nhiễm Phi Trạch “Ta khắp đất đai tứ hải, gặp qua biết bao nhiêu người còn hiểu cái đạo lý này sao?”
      “Mọi vật thế gian này đều cổ quái.”

      Bạch Ngọc Lang há hốc miệng, nắm tay “Đại ca phải.”
      Nhiễm Phi Trạch tiễn Bạch Ngọc Lang, quay về hậu biên phát Tô Tiểu Bồi lại lại, có chút thấp thỏm. Thấy chàng quay lại vội vàng hỏi “Tráng sĩ tin lời ta ?”

      nghi ngờ gì”
      Cũng phải, ta tin hay có tổn hại gì đâu.
      “Vậy tiểu huynh đệ bộ khoái sao?”
      “Cậu ta theo lời nương tìm người.”
      “Quá tốt rồi.” Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng yên tâm.

      Nhiễm Phi Trạch nhìn nhìn, thầm nghĩ, nương này cũng khá tự tin với phán đoán của mình đấy chứ.
      Lúc này Tô Tiểu Bồi hỏi “Tráng sĩ, nếu bộ khoái theo lời ta tìm tội phạm năm lượng hai kia có đưa ?”
      Nhiễm Phi Trạch gật gật

      “Quá tốt rồi” Tô Tiểu Bồi vui vẻ “Tráng sĩ tráng sĩ, tuy chỉ động động cái miệng thôi nhưng năm lượng hai đó ta cũng có phần, nên ta thấy năm lượng hai đó ta nên có nửa. Mỗi người nửa, như vậy mới công bằng.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương16:


      “Được” Nhiễm Phi Trạch hề do dự, thoải mái đồng ý
      ta hào sảng như vậy trái lại làm cho Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhíu mặt
      Hối hận rồi, thất sách rồi, sớm biết ta coi thường tiền tài thế chia ba bảy cho xong.
      Ôi dời.

      nương nếu chê nhiều, ta chỉ thêm chút ít cũng được” Nhiễm Phi Trạch khách khí, khiến cho Tô Tiểu Bồi thấy muốn ói
      Ai chê nhiều? Làm gì có cái chuyện đấy.
      Tô Tiểu Bồi quan tâm đến ta, tiếp tục lật quyển sổ ghi lại vụ án, nếu giờ mà có giấy bút tốt, có biết bao nhiêu suy nghĩ muốn ghi lại
      “Tráng sĩ, huynh , nếu bảo bộ khoái kia mang giấy bút đến cậu ta có mang ?

      A!
      Nhiễm Phi Trạch ngẩn ra, nhưng còn may vẻ mặt có vẻ ngốc lắm
      Tô Tiểu Bồi còn “Dù sao giấy bút đó cũng là của công, ý ta là, là của nha môn, cũng phải mang đồ nhà ta đến, cũng phải mang đến chẳng có việc gì, cậu ta liệu có mang đến ? Cậu ta sùng bái huynh thế, nhất định cho chứ.”
      Nhiễm Phi Trạch hề nhìn , chỉ nương muốn hỏi Bạch huynh đệ .”
      “Ta hỏi nhất định được,tráng sĩ hỏi hơn”
      “Cái này sợ ta tiện”
      “Tại sao?”
      “Vì sao? Vì thế ?”
      “Ta hỏi huynh, huynh hỏi lại ta làm gì?”
      “Ta dạy nương chuyện. Nếu nương muốn ở đây an an ổn ổn nhất định cái gì nên sửa phải sửa, nếu sau này làm gì có ai có thể chấp nhận nương như ta”

      Lời này đúng là đâm thẳng vào lòng Tô Tiểu Bồi, ngừng lại, thở dài.
      “Ta cố gắng học rồi. Ý ta là, ta học hành rất chăm chỉ.”
      “Ồ” Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu
      “Haizzz” Tô Tiểu Bồi lại thở dài
      lát sau, lại quay lại,làm sao lại bị lời của Nhiễm Phi Trạch làm phiền nhỉ?
      “Tráng sĩ”
      “Có chuyện gì?”
      “Tráng sĩ vì sao hỏi giấy bút chỗ bộ khoái” thấy nếu là ta hỏi, hẳn là mang về thùng giấy.
      “Tại hạ da mặt mỏng” Nhiễm Phi Trạch nhàn nhạt trả lời.

      Tô Tiểu Bồi lát sau mới có phản ứng, SHIT, tại hạ cái lời này ra rồi, còn da mặt mỏng cái nỗi gì?
      Thôi thôi , hóa ra tráng sĩ tiên sinh còn cần mặt mũi, cũng hiểu rồi.
      Tô Tiểu Bồi đến chuyện này nữa, mang theo tâm trạng phiền não giúp đỡ thu dọn bàn. Khi nãy ông chủ Tống vào, gọi Nhiễm Phi Trạch ra ngoài, nhất định là hỏi chuyện Bạch Ngọc Lang.

      Ông chủ Tống này coi thường Tô Tiểu Bồi, muốn nhiều lời cùng , Tô Tiểu Bồi cũng chẳng quan tâm, còn vui mừng vì rảnh rang. cầm theo quyển sổ, mang về phòng xem xét cẩn thận
      lát sau Nhiễm Phi Trạch quay lại. Tô Tiểu Bồi lúc này xem được gần hết vụ án, càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình, nhưng còn có điều băn khoăn.
      “Tráng sĩ, ta thấy, cậu bộ khoái đó có đáng tin ? Hôm nay cậu ta nghe chúng ta thế, quay về, quan phủ liệu có nghe theo sắp xếp của cậu ta, đến huyện Khang tra xét thân phận kẻ gây án kia ? Cậu ta mới làm có ba tháng, liệu có người thấy cậu ta yếu kém thèm quan tâm ?”

      “Yên tâm, cậu ấy có thể làm được”
      “Vì sao?” xem này, được văn cổ loằng ngoằng rồi này.
      “Bởi vì cậu ta phải bộ khoái thông thường mà là Lục công tử của Bạch gia trang:”
      “Bạch gia trang rất có máu mặt sao?”

      “Bạch gia trang là trong mười đại gia tộc của võ lâm, danh tiếng vang dội. Bạch Ngọc lang là công tử thứ sáu, là con út được sủng ái nhất. Nếu nhờ thân phận này sao cậu ta có thể vào nha môn theo Tần bộ đầu phá án được chứ, lại còn muốn đem tình tiết vụ án tới đây? Cậu ta đem về tin tức muốn đến huyện Khang tra án, cho dù có người nghi ngờ nhưng chắc ngăn cản quá đâu. Quan phỉ phái người tra Bạch Ngọc Lang cũng có thể tìm người đến giúp, đương nhiên rồi, đối với cậu ta đó là đường sau. Cậu ta khắc có cách xử lý việc cửa quan, nương cứ yên tâm.”

      Thế à? Sao nghe mà đảm bảo tí nào vậy, còn đảm bảo bằng cái chuyện võ công Nhiễm Phi Trạch cao cường hơn cả mức tưởng tượng hơn ấy.
      “Cậu ta mình là Lục công tử của Bạch gia trang công tử liền tin sao?”
      Nhiễm Phi Trạch cười “Ta phải là người như cậu ta, làm sao mà ta tin ngay được.”

      Hê, thế là ta cũng biết mình bốc choác với người ta thế là chuyện chẳng ra sao à?
      “Vậy sao tráng sĩ có thể xác nhận được?”
      “Ta nhận ra cậu ấy.”
      “A” Vậy Bạch Ngọc lang cũng là nhận ra Nhiễm đại hiệp sao?'

      “Sáu năm trước, ta qua Bạch gia trang, khi đó cậu ta mới mười hai, đầu mới chỏm tóc, chỉ là cậu ta nhớ ta cũng là chuyện bình thường.”
      “Tráng sĩ đến Bạch gia trang làm gì? À, ý ta là , có chuyện gì sao?”
      “Đến tặng binh khí cho cha cậuta, thuận tiện xem nhà họ Bạch có ai đủ tư chất nhận làm đệ tử ?”
      A, là xem xét à.

      “Cha cậu ta có lúc gọi sáu huynh đệ tới cho ta gặp, ta nhớ hình dáng của họ. Hôm đó ta đến nha môn tìm hiểu tin tức gặp cậu ta đứng ở ngay cửa, nhẫn nại nghe câu chuyện của ông lão, liền biết chuyện nương nhờ thành công rồi. Bạch Ngọc Lang hào sảng, nhiệt tình lại lương thiện, tiếc là hơi gấp gáp, thích hợp để chọn làm đồ đệ.”

      Tô Tiểu Bồi hiếu kỳ “Tráng sĩ nhận đồ đệ định dạy võ công sao?
      , võ công chỉ là thu yếu. Thủ nghệ của ta nổi danh, còn mạnh hơn võ công mười lần”
      “Ồ” Nghe có vẻ là lời ngông cuồng đấy, nhưng người chuyện lại dùng cái vẻ bình thản đạm mạc đấy để làm những lời cuồng ngạo kia giảm bớt mười phần, hơn nữa Tô Tiểu Bồi có hứng thú gì với thứ võ nghệ thủ nghệ kia nên chẳng có cảm giác gì. Nhưng đến rồi nên nhận vậy mà hỏi thêm vài câu

      “Tráng sĩ có thủ nghệ gì vậy?”
      “Binh khí.”
      “Ồ”Đúc binh khí, lời này ngạo nghễ, chắc là kiếm được rất nhiều tiền chứ nhỉ, nhưng sao ta nghèo thế.
      Tô Tiểu Bồi nghĩ rồi lại thở dài,vị tráng sĩ tiên sinh này quá đặc biệt rồi, ta đều tin, nhưng điều kiện của ta bày ra trước mắt đây lại khiến cho người ta thể tin nổi “
      “Tráng sĩ thu nhận nữ đồ đệ ?” tùy tiện hỏi, định thăm dò cho bản thân mình.

      Nhiễm Phi Trạch nhìn qua, đáp “Nếu tay cầm được búa liền thu”
      “…”
      Thôi , coi như chưa hỏi
      Tối hôm đó Tô Tiểu Bồi nằm trêncái giường đơn bạc, nghĩ đến chuyện thu nhận đồ đệ của Nhiễm Phi Trạch , trong đầu bỗng lên hình ảnh người con tráng kiện ăn mặc thô sơ tay cầm búa, nhịn được cười ra tiếng.
      Nhiễm Phi Trạch nhận đồ đệ à,tráng sĩ cứ cẩn thận nhé.

      Tô Tiểu Bồi quay người, thầm nghĩ đúng là nên nghĩ nhiều, chỉ mong sao cái cậu công tử thứ sáu nhà họ Bạch kia lắng nghe và làm theo những phân tích của , tìm ra thận phận và gia đình tên kia, bọn họ mới có thể tiếp cận gần hơn với tên sát thủ.
      Tuy rằng nghĩ thế có vẻ được hiền hậu lắm, nhưng hy vọng hy vọng tốc độ điều tra theo hướng này của mình có hiệu quả hơn là giăng thiên la địa võng lung bắt tên kia.
      muốn kiếm ít tiền nhờ việc này, càng cần nó tăng thêm cho ít tự tin, cần tiếp tục sống tốt, tốt

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17:

      Ngày thứ hai, Tô Tiểu Bồi vừa tỉnh dậy liền ôm lấy quyển vụ án nghiên cứu, vẫn còn vài suy nghĩ chưa chắc chắn nên hỏi người bận làm việc là Nhiễm Phi Trạch
      Nhiễm Phi Trạch rất nhiều nơi, hiểu biết về rất nhiều chỗ, Tô Tiểu Bồi hỏi ta về tình hình mấy nơi xảy ra vụ án, hai người thảo luận Bạch Ngọc Lang lại tới.

      Lần này cậu ta cần người đưa mà tự mình bước vào hậu viện, nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch chẻ củi há hốc mồm.
      hùng sao lại còn phải chẻ củi vậy?
      “Đại ca?”
      Nhiễm Phi Trạch đáp lời “Bạch huynh đệ tới rồi à? Có chuyện gì sao?”

      Bạch Ngọc Lang trấn định lại “Đệ thức cả đêm để viết thư, dự định báo cho Tần bộ đầu, hôm nay đệ đích thân xuất phát, dẫn người đến huyện Khang tra xét.”
      Tô Tiểu Bồi liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch. này cũng đúng đấy, Bạch Ngọc Lang, cậu này làm việc cũng đáng tin cậy đó.
      “Đệ qua là muốn để đại ca xem qua nội dung thư, xem có phải như thế này , có còn gì cần lưu ý , thương lượng với đại ca chút.”
      Nhiễm Phi Trạch cầm lấy bức thư chăm chú xem, Tô Tiểu Bồi đứng bên nhìn xem, lại là văn cổ.
      lại thở dài, cậu trẻ này chuyện cũng dễ nghe mà tại sao viết xuống lại phiền phức thế này?

      cũng lén xem thư, nhân cơ hội hỏi Bạch Ngọc Lang “ Bạch huynh đệ, ta cùng Nhiễm tráng sĩ chuyện qua, vẫn còn vài chỗ chưa hiểu lắm, muốn hỏi cậu.”
      “Đại tỷ cứ
      “Những nhà có người bị hại nhà cửa có phải cũng có chút phong thái ? Ở địa phương có phải cũng danh tiếng ít nhiều?”
      “Điều này có quan hệ gì?”
      quyển ghi vụ án kia , nhưng có vài tình huống cũng cần chú ý, nếu những gia đình bị hại kia vẫn còn những điểm tương tự khác, như điều kiện gia đình, danh tiếng, huynh đệ chị em gì gì đó. Bạch huynh đệ khi điều tra cũng nên quan tâm đến những vấn đề này. Nếu như theo đó mà , ta mới hỏi tráng sĩ, biết được trấn Thạch Đầu có gia đình nào xuất chúng, còn những huyện trấn bên cạnh cũng toàn những gia đình nghèo khó. Những điều này phù hợp với điều kiện gây án, quan phủ cần quan tâm đến nơi này. Ta quá quen thuộc đối với việc dán cáo thị ở nơi này, nhưng Bạch huynh đệ nhất định biết, theo quy luật gây án nên quan tâm đến những gia đình khá giả mới hợp lý hơn.”

      “Đại tỷ cần phái người đến trấn Thạch Đầu này sao?”
      “Đúng, ý ta chính là thế. Nguồn lực của quan phủ cũng có hạn, nếu bố trí người ở những nơi có khả năng xảy ra vụ án cao dễ dàng bắt được người hơn.”
      Tình hình tại ra cũng có chút xấu hổ, cũng may còn chút kinh nghiệm để dựa vào. Nhưng theo tư liệu trước mắt, trấn Thạch Đầu là nơi nghèo khó khó lòng trở thành nơi gây án.

      “Lần này đại tỷ có vẻ hợp lý . Trấn Thạch Đầu tuy có nghèo nhưng ai có thể đảm bảo được tên gây án kia nghĩ ngợi như thế nào. Quan phủ nơi nơi đều vô cùng lo lắng, thường những nơi ít người điều tra, theo dõi nghiêm nên mới dễ dàng cho tội phạm chạy thoát. Hơn nữa đừng đến giàu nghèo, việc bảo đảm yên ổn cho địa phương là trách nhiệm của quan phủ, thể chỉ vì nơi này nghèo khó mà quan tâm đến sống chết của bách tính được. Như trấn Thạch Đầu này, mọi người đều biết có ác tặc hoành hành, nếu quan phủ phái người tới mà chỉ dựa vào vài sai nha ở đây người dân nghĩ thế nào. Bách tính yên ổn sinh sống làm ăn quan phủ cũng làm sao mà an tâm. Đại tỷ đàn bà con , nghĩ cũng sâu xa nên cũng đừng nên những điều này.”
      Tô Tiểu Bồi nghẹn đứng, nhất thời biết cái gì.

      Lời này của Bạch Ngọc Lang tuy rằng có đạo lý nhưng làm cho lòng người hoang mang phải là tại quan phủ dán cáo thị sao? Quan phủ các ngươi tuyên truyền thủ đoạn gây án tàn ác của hung thủ, các người lại bắt được, lại mong người khác đến giúp đỡ à? Ồn ào như vậy, người ta làm sao sợ được.
      Những lời này Tô Tiểu Bồi dám , biết đây phải là lúc để tranh luận
      đến trấn Thạch Đầu, trừ việc ăn bát mỳ ở nhà Đường Liên đều ở hậu viện trong quán rượu ngẩn ra, thực biết về hoàn cảnh của nơi này, đến mức bọn sơn tặc giam giữ Đường Liên cũng chưa bắt được, xem ra tâm lý của người dân nơi đây cũng mềm yếu, bị quan phủ treo thưởng dọa đến cũng là chuyện bình thường.

      Mà quan trọng hơn, Tô Tiểu Bồi biết muốn có tin tức từ Bạch Ngọc Lang, muốn cậu ta điều tra dựa những phán đoán của mình cần phải “nịnh nọt “ cậu ta chút, tranh luận với cậu ta chẳng đem lại lợi ích gì.
      Nên cái nhận xét đàn bà phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp này chấp nhận vậy.
      “Bạch huynh đệ phải, là ta suy nghĩ chu đáo.”
      Bạch Ngọc Lang cũng khách khí, vẫy vẫy tay “ sao sao, đại tỷ cũng là người thông minh, sau này học hỏi nhiều thêm là được.”
      Tô Tiểu Bồi gật đầu, biết kế hoạch chỉ dựa vào treo thưởng của huyện lỵ để tiếp tục điều tra tình tiết của vụ án nhất định đem lại lợi ích gì.
      Lúc này Nhiễm Phi Trạch xem hết lá thư của Bạch Ngọc Lang. Trong thư viết tỉ mỉ cẩn thận những gì hôm qua họ thảo luận, cậu trước tiên đến huyện Khang điều tra chủ yếu những nhà gia cảnh khá giả lấy vợ góa rồi những miếu ni ở gần đó, lý do điều tra và những thứ khác cũng được khá ràng. Ngoài ra việc bố trí người có gì thay đổi so với trước đây.

      Nhiễm Phi Trạch thấy có vấn đề gì, thảo luận cùng Bạch Ngọc Lang vài câu. Lần này truyền đạt lại rành mạch nội dung Bạch Ngọc Lang viết trong thư, Tô Tiểu Bồi nghe ràng, cũng thấy suy nghĩ hợp lý thấu đáo của Bạch Ngọc Lang nên yên tâm hơn chút ít.
      Bạch Ngọc Lang được Nhiễm Phi Trạch công nhận nên rất vui mừng. Cậu ta mau chóng chuẩn bị gửi thư, bản thân cũng ngay lập tức lên đường. rồi đưa tấm lệnh bài đưa cho Nhiễm Phi Trạch, cậu ta bàn bạc xong với nha môn, khi cậu ở đây, Nhiễm Phi Trạch cần gì đều có thể , đến nha môn đưa ra tấm lệnh bài này là xong, có người truyền tin tức đến cậu. Và nếu cậu có tình hình gì sai nha cũng đến thông báo, hoặc tin tức từ bên Tần bộ đầu, phải có lệnh bài này mới được biết thông tin.

      Nhiễm Phi Trạch cũng khách khi, thoải mái nhận lấy.
      Bạch Ngọc Lang chào hỏi xong liền cáo từ.
      Tô Tiểu Bồi nhìn, thấy Bạch Ngọc Lang này tuy tuổi còn trẻ, sùng bái mù quáng nhưng làm gì cũng rất chu đáo, cũng có chút ý vị của người làm việc lớn .
      Nhiễm Phi Trạch “Đừng coi thường cậu ấy, Bạch gia trang đều là những người xuất sắc kỳ cựu, sáu công tử của nhà họ cũng ai kém cỏi, chỉ là cậu thứ sau này thích thú việc làm bộ khoái, mang theo danh tiếng của nhà họ Bạch, cũng có chút danh tiếng giang hồ.”

      “Ồ”Giang hồ là cái gì, xa vời với Tô Tiểu Bồi.
      Bạch Ngọc Lang rồi, việc duy nhất Tô Tiểu Bồi có thể làm bây giờ là chờ đợi, Nên ổn định lại tinh thần, định suy nghĩ lại việc của Đường Liên.
      Chứng mất trí nhớ do tâm lý, cái này Đường Liên mắc phải. Tô Tiểu Bồi biết Đường Liên dối, nhưng sâu xa hơn phán đoán được.
      Dù sao Đường Liên cũng còn đề phòng , tuy rằng mỗi lần chuyện đều thoải mái hơn nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn cảm nhận được cảnh giác của ấy. những chuyện liên quan ấy nhiều hơn chút, nhưng nếu quay lại chuyện từng bị bắt giam và những gì trải qua lặng thinh .

      Nàng ta phản ứng lại mọi việc vẫn còn rất tốt, ác mộng và sợ hãi dường như có, ít nhất cũng mình từng bị bao giờ. Tô Tiểu Bồi dùng việc thức trắng đêm và gặp ác mộng của mình để dẫn đến chủ đề nhưng Đường Liên chỉ nàng ấy ngủ cũng ngon nhưng đến chuyện gặp ác mộng hay gì khác. người thoát chết như Đường Liên, cũng xem như kiên cường.
      thực tế, Đường Liên đối với việc cha mình muốn đưa mình đến miếu ni cảm thấy bất an và ghét bỏ như là chuyện bị bắt cóc vậy.

      Nếu như bây giờ Đường Liên là bệnh nhân của Tô Tiểu Bồi càng có nhiều cách giúp đỡ ấy. Nhưng đây là thế giới hoàn toàn khác, Tô Tiểu Bồi vẫn còn rất vất vả với chuyện hướng dẫn tâm lý ở thời đại này, cũng là vì tư duy giống nhau, ngôn ngữ khác biệt cũng là vấn đề lớn. thể để Đường Liên biết việc mình làm, nếu như tôi muốn lên điều sâu thẳm trong lòng, muốn giúp đỡ , khéo Đường Liên sợ hãi mà ghét bỏ mất.
      Cho nên hiệu quả làm việc của Tô Tiểu Bồi rất thấp, cần phải hiểu rồi mới có thể tham gia vào được.

      Mà việc tham gia vào này vô cùng khó khăn, tạo lập quan hệ thân tình chỉ cần tương đương về mặt tư tưởng mà còn cần ngôn ngữ giống nhau và những hành động thân mật. Những điều này Tô Tiểu Bồi có, học, vài cuộc chuyện gần đây thấy Đường Liên khá hơn nhiều.
      Còn chuyện Đường Liên gặp phải sơn tặc, Tô Tiểu Bồi nhờ Nhiễm Phi Trạch nghe ngóng qua.

      Nhiễm Phi Trạch quan phủ có động tĩnh gì về vụ này. Trước Đường Liên cũng từng có người bị hại, sau khi bị bắt tự sát. Tiều phu tìm thấy núi thi thể. Chuyện này dần lan ra, nhưng rồi cũng có ai gặp qua nữa.
      Mấy tháng sau, Đường Liên bị bắt, đôi giày của rớt lại con đường . Gia đình báo quan, ai cũng cho rằng lành ít dữ nhiều nên ngờ lại trốn được ra khỏi đó, chỉ tiếc là chẳng còn nhớ gì chuyện bị bắt . Sơn tặc kia cũng xuất , quan phủ trước mắt còn phải quan tâm đến án giết người kia, ít để tâm đến chuyện sơn tặc gây án này.

      Có người đoán Đường Liên trốn ra được mà sơn tặc lại có động tĩnh gì có khi sơn tặc chết núi nên Đường Liên mới có cơ hội chạy trốn. Có người còn to gan đoán Đường Lên giết người rồi nên mới sợ hãi đến mức chẳng còn nhớ gì nữa.

      Chuyện này, Tô Tiểu Bồi thầm nhớ. định từ từ từng bước gỡ bỏ phòng bị tâm lý của Đường Liên.
      Hôm nay Đường Liên lại đến tìm . Đối với việc Đường Liên tự chủ động đến tìm thế này Tô Tiểu Bồi thấy rằng đây là việc tốt. Cùng gặp nạn núi rồi lại cùng được cứu về, chuyện như thế cũng có ích ít nhiều đối với quan hệ giữa hai người họ. Tô Tiểu Bồi thấy đây như thể duyên phận, là ông trời an bài cho họ.
      Đường Liên lại đến tìm vào buổi trưa, ở quán rượu chẳng có ai, hậu viện càng chẳng có ai.

      Đường Liên thích đến tìm Tô Tiểu Bồi những lúc thế này bởi vì yên tĩnh, gặp phải nhiều người. Tô Tiểu Bồi cũng cho rằng buổi trưa nhà Đường Liên quản quá nghiêm, ấy có thể ra ngoài.
      Nhiễm Phi Trạch ra ngoài rồi, đưa hàng cho ông chủ Tống.

      Tô Tiểu Bồi thấy thế rất tốt, có thể cùng chuyện với Đường Liên. giờ Đường Liên yên ổn, Tô Tiểu Bồi thấy cần phải chuyện với ấy nhiều hơn. vội, có những khi im lặng lại có tác dụng trong dẫn dắt tâm lý, ngắt lời có khi lại khiến cho đối phương dừng thổ lộ. Tô Tiểu Bồi rất nhẫn nại, đợi Đường Liên chuyện.

      Đường Liên lắp bắp vài câu liên quan, Tô Tiểu Bồi tiếp lời ấy, mặt ấy lên vẻ bất an. ấy nhắc đến miếu ni , Tô Tiểu Bồi nghĩ có thể ấy cảm thấy vô vọng với thực tại, định chuyện đột nhiên Đường Liên đứng dậy, nhà thực ra để ấy ra khỏi nhà, ấy rất vội trở về.
      Tô Tiểu Bồi biết mình mất cơ hội này rồi, chỉ còn đành đợi lần sau. tiễn Đường Liên ra cửa, sau đó quay về hậu viện. Nghĩ lại biểu cảm và lời của Đường Liên khiến cho cho càng có thêm nhiều suy đoán về tình hình tại.

      Tô Tiểu Bồi bước đến cửa phòng chứa củi, chuẩn bị bước vào. Bỗng có 1 cánh tay từ đằng sau vươn lên chụp lấy miệng .
      Tim nhảy vọt lên
      Tô Tiểu Bồi sợ đến trợn trừng mắt, còn chưa kịp la lên bỗng thấy đau đằng sau gáy. Mắt tối đen, ngất xỉu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :